Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0145: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 7


CHƯƠNG 0145: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 7EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Cậu quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nhìn vết máu lưu lại lòng bàn tay của mình.Đưa tay, chậm rãi khoác lên bả vai Sở Lâm Uyên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lóe ra chút uy hiếp, âm thầm nhắc nhở:"Cậu có thể không biết, tôi ghét nhất người khác ăn vạ tôi."

Bị ánh mắt như vậy nhìn, đáy lòng Sở Lâm Uyên liền không khỏi mất mát.Y chọc con mồi nhỏ mồi không vui sao?Làm sao làm?Ánh mắt tiểu thiên quân sâu sắc.Đang muốn đổi chiến thuật, đã thấy Tư Căng nâng tay, cưng chiều nắm tay y lên:"Chẳng qua nể mặt cậu lớn lên đẹp mắt, tôi có thể phá lệ gắng gượng làm."

Dứt lời, thì kéo thiếu niên, quay trở về bệnh viện.Ánh mắt Sở Lâm Uyên khẽ nhúc nhích, cúi đầu, lẳng lặng nhìn Tư Căng nắm chặt tay của mình.Lòng bàn tay ấm áp.Bụng ngón tay mang một tầng vết chai mỏng bởi vì quanh năm lao động mà để lại.Thế nhưng, này không ảnh hưởng mỹ cảm trời sanh nó chút nào.Da thịt sứ trắng, cổ tay mảnh khảnh.Nếu như trói hơi dùng chút lực, nhất định sẽ xuất hiện vết đỏ.Ngẫm lại thì cũng đủ để cho người ta phát điên.Khóe môi Sở Lâm Uyên cong lên một tia ý cười không dễ phát hiện ——Anh trai Căng Căng, em không nhìn lầm. anh thật là một mỹ nhân trời sinh đấy....Từ bệnh viện đi ra, mặt trời chiều đã chìm xuống đường chân trời.Tư Căng cũng sửa sang lại túi công văn một chút, chuẩn bị rời khỏi.Cậu không hiểu, Sở Lâm Uyên một người so với cậu còn cao hơn, làm sao có thể mảnh mai đến loại trình độ này.Băng bó vết thương có thể có bao nhiêu đau?Còn muốn để cho cậu giúp vội vàng che mắt.Còn muốn vẫn luôn nắm cổ tay cậu.Đều bị y nắm đỏ rồi.Tư Căng ở toilet rửa tay xong.Vừa xoa cổ tay, vừa đi hướng cửa bệnh viện.Xoa xoa, thì phát hiện màu sắc đỏ trắng đan xen chỗ cổ tay, khá có vài phần mỹ cảm khác.Thật là đẹp mắt a.Cậu nghĩ: Trách không được đồ ranh con kia không nỡ buông tay chứ.Thế nhưng, Tư Căng quen kiểm soát tình cảm và dục vọng, cũng không muốn tự mình hại mình.Cậu buông cổ tay ra, bước ra cửa lớn.Chưa từng nghĩ, mới vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy Sở Lâm Uyên ngoan ngoãn đứng ở trong gió đêm.Trong tay cầm hai ly trà sữa.Vừa thấy cậu đi ra, tức khắc hào hứng chạy tới:"Anh trai xinh đẹp, đây là trà sữa em vì cảm ơn anh, cố ý mua cho anh.

100% đường, cực kì ngọt.

Nhất định so với kẹo que trong túi anh ngọt hơn nhiều."

Xế chiều hôm nay lúc băng bó, y thì nhận thấy được Tư Căng liên tục ăn ba cây kẹo que.Cho nên, cố ý thừa dịp thời gian cậu sắp xếp cặp sách, mua hai ly trà sữa.Còn cố ý tự mình bỏ thêm đường.Vừa sẽ không ngấy người, còn so với kẹo que ngon miệng hơn.Tư Căng không khách sáo nhận lấy trà sữa, vẫn như cũ không đổi được tật xấu được đằng chân lân đằng đầu:"Lãng phí tôi một buổi chiều, tôi hôm nay thì không có tiền lương, một ly trà sữa cũng không đủ a."

Con mắt Sở Lâm Uyên quyến luyến nhìn chằm chằm cổ tay cậu, đơn thuần cười cười:"Đương nhiên,anh mang em về nhà, em thì có cơ hội mua càng nhiều càng nhiều trà sữa cho anh á!"

"Mang cậu...

Về nhà?"

Tư Căng thoáng ngơ ngẩn, trong con ngươi trong lúc lơ đảng lộ ra vài phần buồn bã, giải thích nói:"Tôi không có nhà, tôi chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với trong nhà.

Tiền trong túi, thì đủ ở đoạn đường không sầm uất, thuê phòng đơn chừng mười mét vuông.Cậu nói là lời nói thật.Cậu không muốn lại ở cùng một chỗ với mẹ con nhà họ Trình, tiền trong túi cũng không nhiều lắm.Chẳng qua, cậu dám khẳng định, chỉ cần cậu nói như thế, "bánh trôi nhân mè đen" ngọt ngào mềm mại trước mặt này, liền sẽ không nhẫn tâm để cho cậu sống ở nhà nhỏ mười thước vuông.Quả nhiên, giả đáng thương của cậu lên tác dụng rồi.Sở Lâm Uyên từ trong túi lật ra một thẻ đen, hai tay đưa ra ngoài, ngơ ngác nháy mắt mấy cái:"Em chỗ này có một tấm thẻ đen, có thể tùy tiện tiêu.

Anh trai Căng Căng nguyện ý mang em đi sao?

Ngay cả người mang thẻ mang trà sữa toàn bộ tặng miễn phí."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0146: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 8


CHƯƠNG 0146: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 8EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng thử hỏi: "Đều có thẻ đen rồi, còn dùng đến trở về với tôi?"

"Kia không giống nhau nha."

Sở Lâm Uyên vẫn như cũ rất ngoan ngoãn, nhưng khóe mắt đuôi lông mày để lộ ra quan tâm lại để cho nội tâm của y không chỗ nào che giấu:"Căng Căng lớn lên đẹp mắt, cùng một chỗ với người đẹp mắt, tâm trạng cũng sẽ trở nên tốt."

Câu này, lại là ngay cả anh trai đều không gọi, càng ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.Tư Căng không để bụng cười cười, tiếp tục đề ra điều kiện:"Còn có kẹo que."

"Ừm ừm!"

Sở Lâm Uyên gật đầu, đáp ứng không chút do dự:"Chỉ cần Căng Căng nghĩ muốn, em đều có thể nghĩ biện pháp lấy qua đây.

Cho nên mang theo em đi, em sẽ rất ngoan."

"Vậy tốt, đi thôi."

Tư Căng vỗ vỗ bả vai Sở Lâm Uyên, mang y đi tới đường cái, đi gọi xe taxi.Mắt nhìn thiếu niên bị mang đi, Liễu Hi Tường núp trong bóng tối gấp gáp rồi.Ông muốn xông ra chặn, lại bị một mắt dao của Sở Lâm Uyên giết trở về.Tựa hồ muốn nói: Chú dám qua đây, tôi thì cách chức chú!Liễu Hi Tường mới vừa bước ra hai bước thảm hề hề thu về.Chỉ có thể vô cùng đau đớn nhìn thiếu gia nhà mình bị "bắt cóc".Thế nhưng, thiếu gia đây là yêu thích kỳ kỳ quái quái gì, bồi thường người và thẻ đen vào rồi, còn bị lừa gạt vui vẻ như thế?!...Tư Căng mang Sở Lâm Uyên đón xe đi tới một khách sạn cấp năm sao, cầm thẻ căn cước mở một phòng.Bởi vì Sở Lâm Uyên không mang thẻ căn cước, cho nên, chỉ có thể mở một phòng tiêu chuẩn hai giường đơn.Còn là phòng xép chia hai phòng ngủ.Trên đường đi đến phòng, Tiểu Yêu không khỏi nghi hoặc:[đại nhân, dựa theo tính cách của ngài, không nên muốn một phòng xép hai người, nên muốn một cái giường đôi a!]Tư Căng theo bản năng nhìn nhìn "cún con" đi theo phía sau, hiểu rõ quay đầu chỗ khác, dùng thần thức trả lời:'Tay thợ săn ưu tú nhất, thường thường dùng phương thức con mồi xuất hiện.

Y muốn bắt ta, ta tại sao phải bị y lừa?

Ta cứ thì không muốn để cho y như nguyện.'Tư Căng rất nhanh tiến vào gian phòng của mình nằm xuống.Nhưng mà, Sở Lâm Uyên ở căn phòng cách vách cũng không an ổn.Chỉ chốc lát sau, thì ôm gối đầu, mắt nước mắt lưng tròng gõ cửa phòng của cậu.Tiếp tục kế hoạch làm nũng trường kỳ của y:"Căng Căng, em sợ tối."

Tư Căng nhìn ra ý đồ của đối phương, lại phải kiên trì làm "chính nhân quân tử" của cậu.Xách cún con trở về phòng mở đèn lên:"Được rồi, như vậy liền có thể ngủ rồi."

Sở Lâm Uyên tiếp tục làm nũng: "Nhưng mà, em đèn sáng ngủ không được."

Tư Căng:...Cậu suy nghĩ một chút, lại mở TV ra, mở âm lượng đến nhỏ nhất, phát một bộ phim hài, nói:"Hiện tại liền có thể rồi, ngoan, ngủ đi."

Nói xong, vỗ vỗ cánh tay Sở Lâm Uyên, xoay người ra ngoài.Nhìn cửa lớn lại một lần nữa khóa, Sở Lâm Uyên không cam lòng khẽ cắn môi.Bỏ gối đầu xuống, lấy điều khiển từ xa ra, chuyển TV thành phim kinh dị.Tua nhanh đến lúc Sadako đi ra, tạm dừng.Ôm gối đầu lên, ấn nút phát.Công tác chuẩn bị tâm tình, khóc:"A a a, Căng Căng, có quỷ a!

Thật đáng sợ thật đáng sợ!"

Mới vừa nãy đi vào giấc ngủ Tư Căng lại một lần nữa bị đánh thức.Khá bất đắc dĩ xoa xoa mắt, mở cửa phòng:"Được rồi được rồi, cậu đi vào ngủ đi!"

Đáy lòng Sở Lâm Uyên mừng rỡ một trận, trên mặt lại vẫn như cũ giả vờ yếu đuối đáng thương, hoa lê đọng giọt mưa:"Cảm ơn QAQ."

Thế nhưng, sau khi cám ơn, mới phát hiện Tư Căng ném chăn xuống đất để cho y ngả ra đất nghỉ.Sở Lâm Uyên:...Uổng phí sức lực rồi!Y thì đơn thuần muốn ôm anh trai xinh đẹp ngủ, làm sao thì khó như thế a!...Ngày thứ hai, Tư Căng bị đồng hồ báo thức đánh thức.Mở mắt ra, vừa muốn ngồi dậy, thì phát hiện bên cạnh nhiều thêm người.Nhãi con lúc nào bò lên rồi?Còn lại nắm chặt cổ tay cậu đến đỏ rồi...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0147: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 9


CHƯƠNG 0147: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 9EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng hung ác rút tay về, một chân đạp nhãi con được đằng chân lân đằng đầu xuống đất.Sở Lâm Uyên tựa hồ là bị hù dọa rồi, thanh âm mềm mại mang cảm giác mông lung mới tỉnh, đặc biệt chọc người đau tiếc:"Căng Căng, thật xin lỗi, sàn nhà quá lạnh em mới...

A a...

Hắt xì!"

Nói, thì hắt hơi một cái.Nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của đối phương, ngược lại tôn lên bản thân mình giống như kẻ ác.Thôi được rồi, đích xác không thể bắt nạt đóa sen trắng lòng dạ hiểm độc đáng thương.Tư Căng ngồi dậy, kéo Sở Lâm Uyên lên giường, vì y đắp kín mền, khẽ dỗ:"Thật xin lỗi a, là tôi cáu kỉnh khi thức dậy quá lớn rồi, cậu tiếp tục ngủ đi, tôi phải rửa mặt đi làm."

Mãi đến dỗ tiểu thiếu gia không khóc, Tư Căng mới yên tâm rửa mặt rời khỏi.Sau khi cửa phòng đóng lại, Sở Lâm Uyên mới ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra, lật qua từng cái ảnh chụp y thừa dịp lúc Tư Căng ngủ chụp được.Trong mắt xinh đẹp tràn đầy hứng thú cố chấp.Mấy tấm hình phía trước ảnh chụp là đặc tả tay Tư Căng.Ngón tay thon dài tự nhiên, vô luận từ góc độ nào nhìn, đều có thể thu hoạch mỹ cảm khác biệt.Trên cổ tay trắng nõn nhỏ bé yếu ớt, có vết tích bị y ác ý bóp xuất hiện.Vòng quanh không theo quy tắc, giống như là xiềng xích đặc biệt chế tạo cổ tay nhỏ kia.Xa hoa lại tinh xảo.Không nhìn chằm chằm trong chốc lát, khóe mắt xinh đẹp của Sở Lâm Uyên thì bị tâm tình kích thích hơi hơi hiện lên màu đỏ rồi.Y tiếp tục lật xuống, có góc nghiêng khuôn mặt của Tư Căng.Thanh niên tựa vào trên gối mềm màu trắng, miễn cưỡng nhắm mắt lại.Lông mi cong cong bị ánh trăng thông qua cửa sổ chiếu lên, tựa như lông chim vậy, kinh diễm chúng sinh.Môi mỏng màu hồng nhạt khẽ mím, tựa hồ giống với kẹo que cậu thích ăn vậy, đều tản ra vị ngọt dâu tây nhàn nhạt.Sở Lâm Uyên nhịn không được, cúi đầu hôn hôn ảnh chụp.Hồi lâu, quấn quýt si mê trong con ngươi mới thoáng giảm xuống.Tiếp tục lật xem tấm tiếp theo.Thế nhưng, còn không có lật qua, hào hứng thì bị một trận điện thoại cắt đứt.Điện tới hiển thị —— chú Liễu.Sở Lâm Uyên hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình dâng trào trong lòng, nhận nghe điện thoại:"A lô?

Chú Liễu, xảy ra chuyện gì?"

Đối diện, thanh âm của Liễu Hi Tường rất nhanh truyền đến:"Thiếu gia, việc ngài để cho Trình Tư Căng tới công ty chúng ta, tôi đã làm xong, vị trí làm việc của ngài cũng sắp xếp xong xuôi.

Ngài có muốn hay không hiện tại..."

"Được, tôi thì ở khách sạn cấp năm sao nhà chúng ta kia."

Sở Lâm Uyên lưu loát nói ra vị trí chỗ ở của mình, tiếp tục nói:"Ông mang người lái xe tới đón đi, tôi đi xuống lầu chờ ông."

"Vâng, thiếu gia."

Cúp điện thoại, Sở Lâm Uyên liền thay xong quần áo, rất nhanh rửa mặt một phen.Xuống lầu, lên một chiếc SUV màu thuần đen....Bên kia, Tư Căng vừa tới công ty, thì bị mười mấy tên côn đồ mang vào một con hẻm nhỏ.Cậu ngậm kẹo que, bình tĩnh nhìn lướt qua mười mấy người vây quanh mình, vô tội bĩu môi:"Tôi hình như không biết các anh."

Các anh tại sao muốn tới tự tìm cái chết chứ?Nửa câu sau, cậu không có nói.Sợ hù dọa đám không biết suy xét này, bản thân mình thì không chơi được.Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn mềm mại của Tư Căng, mười mấy người không khỏi cười to lên:"Thằng nhãi, mày là không biết bọn tao, thế nhưng mày đắc tội bạn gái của kim chủ!"

"Đúng vậy, bản thân mày không có mắt, chọc người không nên dây vào, bọn tao nhất định phải cho mà chút dạy dỗ rồi!"

Vừa dứt lời, chỗ sâu hẻm nhỏ liền truyền đến hai tiếng bước chân một nhẹ một nặng.Nghe thanh âm này, mười mấy tên côn đồ lúc này ngậm miệng, đồng loạt tránh đường.Giống đón chào "vua một cõi" vậy, đón chào Mạc Tử Lẫm và Trình Diệu Diệu.Nhìn thấy Tư Căng, mặt vốn thì không hấp dẫn của Trình Diệu Diệu, trở nên càng ngày càng dữ tợn.Cô ta nắm chặt tay Mạc Tử Lẫm, nũng nịu nói:"Lẫm Lẫm ~, chính là cậu ta, ở không đi gây sự bắt nạt em.

Nghành bọn em cùng đi ra ngoài chơi, em ca hát thật tốt với đồng nghiệp, cậu ta thì cầm trà sữa hắt mặt em.

Không chỉ như thế, còn kẻ ác cáo trạng trước, làm hại em bị phạt thật nhiều tiền!

Lẫm Lẫm, anh nhưng phải dạy dỗ giáo huấn cậu ta thật tốt ~ "===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0148: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 10


CHƯƠNG 0148: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 10EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Mạc Tử Lẫm một tay ôm Trình Diệu Diệu, một tay nâng gậy gỗ lên hung ác chỉ hướng về phía Tư Căng.Trong đầu, liên tục lóe ra cảnh tượng một ngày trước tài xế lưu lại hắn một người trong xe sắp nổ tung.Phổi đều sắp giận đến mức như sắp nổ tung rồi.Nếu không có người hảo tâm đi ngang qua, hắn thì phải ở trong xe nguy hiểm kia mất mạng lâu rồi!"

Trình Tư Căng, lại là cậu, tôi thấy cậu là chán sống rồi!

Hôm nay, tôi thì muốn cũng để cho cậu cảm thụ một chút, cái gì là tuyệt vọng chân chính!!"

Đôi mắt Tư Căng khẽ chớp, dùng ánh mắt nhìn khuyết tật trí tuệ nhìn về phía Mạc Tử Lẫm:"Phó tổng giám đốc Mạc, tôi thật không biết anh người này còn rất dong dài, muốn đánh hay không đừng chậm trễ thời gian của tôi."

"Ồ ha —— cậu còn rất có khí phách!"

Mạc Tử Lẫm ở chỗ này hoành hành hai ba năm, cho tới bây giờ không gặp qua bạn cùng lứa tuổi dám chính diện cương lên với hắn, cực kỳ ngang tàng mở miệng:"Được a thằng nhãi, tôi rất bội phục dũng khí của cậu, thế nhưng một gậy này đập xuống nhưng...

Nga, cậu!

A a a a!!!"

Mạc Tử Lẫm một câu nói còn chưa dứt lời, gậy gỗ trong tay thì bị Tư Căng đoạt đi.Thiếu niên tốc độ cực nhanh, ở lúc hắn không phản ứng kịp, ngay lập tức đập vào trên vai hắn, phát ra một tiếng động mạnh "ầm" một cái.Trong nháy mắt kia, thời gian giống như dừng lại.Ngoại trừ tiếng thét chói tai đau đớn của Mạc Tử Lẫm, hết thảy chung quanh đều yên tĩnh thần kỳ.Trong giật mình sững sờ của đám đông, Tư Căng thoáng nhướng mày, ghét bỏ nói:"Lời vô ích thật nhiều."

Mạc Tử Lẫm bị đánh, cảm giác xương bả vai đều muốn bể nát rồi.Hắn thật vất vả nhịn đau, rống giận lên tiếng:"Lên!

Các cậu đều lên cho tôi!

Đánh chết đồ ẻo lả này!"

"Ai nha ai nha."

Tư Căng nắm gậy gỗ kia, vẻ mặt tiếc hận, khóe mắt lại lóe hưng phấn:"Họ Mạc, anh có phải coi người nào lớn lên dễ nhìn hơn anh là đồ ẻo lả hay không a?

Thế nhưng, có thể so với anh có thể đánh a!"

Nói, cây gậy lần thứ hai vung ra ngoài.Không cần thiết phút chốc, mười mấy tên côn đồ liền toàn bộ kêu thảm ngã xuống đất.Mắt nhìn đám đông không còn đường sống phản kháng, Tư Căng mới tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi ném gậy gỗ xuống.Khóe môi Thiếu niên mang cười, một đôi con mắt hoa đào tuyệt đẹp, vừa quyến rũ, lại thâm thúy.Giống như hố đen tuyệt đẹp trong vũ trụ.Hấp dẫn tất cả, cắn nuốt tất cả."

Hôm nay chơi với các anh rất vui vẻ, thế nhưng tôi cảm thấy, các anh còn có thể lại luyện một chút.

Bằng không thì không đến ba giây thì bị tôi gạt ngã, sẽ để cho tôi cảm giác, vui vẻ rất ngắn."

Nói xong, liền làm động tác tay "Bye bye", tiêu sái rời sân.Ánh mắt Trình Diệu Diệu thâm độc đến cực điểm.Nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa Tư Căng, hận không thể cắn nát răng.Cô ta đỡ Mạc Tử Lẫm kêu rên không ngừng, mới vừa muốn an ủi một câu, một luồng đau rát, liền lần thứ hai tập kích mặt cô ta.Thì giống như lại một lần nữa bị trà sữa phỏng đến vậy, đau đớn cực kỳ, ngay cả hô hấp đều trở nên cực kỳ khó khăn."

A a a!

Đau quá a!"

Trình Diệu Diệu đau ra nước mắt rồi, theo bản năng đưa tay đi chạm hàm dưới của mình.Phát hiện ngoại trừ nước mắt, trên mặt cũng không có bất kỳ vết nước.Cô ta luống cuống, lần thứ hai nhớ lại cảnh tượng quỷ dị vết thương đột nhiên biến mất lúc ở bệnh viện.Một luồng cảm giác lạnh lẽo dần dần từ đáy lòng dâng lên, giống như phát tác Parkinson lắc lắc Mạc Tử Lẫm bên cạnh:"Lẫm Lẫm, anh mau nhìn xem, anh mau nhìn mặt của em có phải bị hủy rồi hay không?

Có phải lại bị phỏng rồi, trở nên đặc biệt khó coi hay không?"

"Không có a."

Mạc Tử Lẫm nhịn đau, khó khăn đỡ Trình Diệu Diệu đứng thẳng:"Diệu Diệu, đừng ồn ào nữa, mặt của em một chút việc đều không có, em mau đi ra gọi xe, các anh em trai cần phải đi bệnh viện băng bó!"

"Em không ầm ĩ, Lẫm Lẫm, thật sự, mặt của em thật sự không có chuyện gì sao?

A?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0149: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 11


CHƯƠNG 0149: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 11EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Sắc mặt Trình Diệu Diệu tái nhợt, ngay cả son nước loại hình ẩm ướt đều không giấu được đôi môi bởi vì căng thẳng mà trở nên khô nứt của cô ta:"Không có khả năng, nếu như việc gì đều không có, tại sao em sẽ đau đến lợi hại như thế?

Em thật sự, em đau muốn chết luôn rồi!"

Bả vai của Mạc Tử Lẫm vốn thì đau đến khó mà chịu đựng, hiện tại lại hoàn toàn sưng lên.Cảm giác đau nhức sưng tấy xông thẳng đỉnh đầu, ép hắn càng ngày càng lòng dạ rối bời.Lúc này, kêu khóc của Trình Diệu Diệu rơi ở trong lỗ tai hắn, chính là làm ra vẻ không ốm mà rên của phụ nữ!Thế nhưng, vì làm con rể nhà họ Trình, Mạc Tử Lẫm vẫn là chịu đựng trả lời:"Không có việc gì a Diệu Diệu, mau lên đến đưa bọn anh đi bệnh viện đi, chúng ta..."

Chần chà chần chừ, ngấy không hợp thời, rốt cuộc làm cho lão đại côn đồ vết thương nặng nhất con giun xéo lắm cũng oằn.Hắn chống đỡ vết thương đứng lên, một tay hất Mạc Tử Lẫm ra, không lưu tình chút nào ném Trình Diệu Diệu trên mặt đất, nổi giận nói:"Trình Diệu Diệu, anh Mạc đều nói cô không có việc gì, cô còn muốn thế nào?

Hiện tại không phải là lúc cô giả vờ yếu đuối!

Bọn tôi đều là bởi vì cô bị thương, cô ít nhất nên chịu trách nhiệm một chút, đưa mọi người đến bệnh viện đi?

Hiện tại không người nhìn cô làm trò!Mấy tên côn đồ này, đều theo Mạc Tử Lẫm đã nhiều năm, hơn nữa lão đại côn đồ còn là "Tiểu bá vương" nổi tiếng thành phố Giang, tính tình ngay thẳng, không ưa nhất người như Trình Diệu Diệu vậy.Trực tiếp kéo Mạc Tử Lẫm rời khỏi, hung ác nói với Trình Diệu Diệu:"Nếu cô biết diễn kịch như thế, thì tự mình ở chỗ này chơi đi!"

Thế nhưng, Mạc Tử Lẫm sợ Trình Diệu Diệu tức giận, hắn không dám đi, không thể làm gì khác hơn là co ro rút tay của mình từ trong tay lão đại côn đồ ra, "Kia, nếu không thì các anh trước tiên đi bệnh viện, tôi..."

Lão đại côn đồ:..."

Hai người các người, thật sự là tập hợp hoàn chỉnh!

Hừ!!"

Mắng xong câu này, lão đại côn đồ nhịn đau, đưa chân đá đá tên côn đồ trên mặt đất:"Đều cmn đứng lên cho tao!

Chúng ta tự mình đi bệnh viện!"

"Được đại ca."

Bọn đàn em dìu đỡ nhau đứng lên, khập khiễng ra ngõ nhỏ.Lúc đi, còn ghét bỏCó người tính tình nóng nảy, dứt khoát nhổ nước miếng về phía cô ta:"Hừ!

Trà xanh giả nai, đồ chơi gì thế?!"

Trình Diệu Diệu tuyệt vọng đến cực điểm, ghé vào trong lòng Mạc Tử Lẫm, khóc xé ruột xé gan:"Không phải, Lẫm Lẫm, em thật sự rất đau, tại sao các anh nói không có việc gì, tại sao?!

Hu hu hu ~ "Mạc Tử Lẫm không cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau nhiều lần an ủi.Phản ứng này câu ra tính hiếu kỳ của Tiểu Yêu.Nó cố ý lưu lại tại chỗ, xem xong màn kịch này, mới vỗ chân chó nhỏ ngắn ngủi đuổi theo Tư Căng, hiếu kỳ nói:[đại nhân đại nhân, Trình Diệu Diệu dáng vẻ kia không giống như là giả vờ a, ngài là lại làm cái gì sao?]Khóe môi Tư Căng cong lên một tia ý cười đẹp mắt:'Không phải là ta lại làm cái gì, mà là ta hôm qua lúc khôi phục vết thương của bọn họ, bỏ thêm một ít đồ vào trong thần lực.'Tiểu Yêu hỏi: [cái gì a?]Tư Căng trả lời: 'Nguyền rủa.'Cậu vừa đi hướng trường học, vừa giải thích nói:'Nguyền rủa này, giống nhau như đúc với cái thiên quân đời trước thực hiện ở trên người ta.

Ở ngục giam thiên thần nhiều năm như thế, ta tuy rằng không giải ra nguyền rủa này, lại nghiên cứu ra phương pháp hạ chú.

Từ nay từ nay về sau, Trình Diệu Diệu mỗi ngày đến thời gian cố định, thì sẽ lần thứ hai thể nghiệm lúc bị ta hắt trà sữa, đau nhói lòng khoét xương.

Ta vốn còn muốn lại tàn nhẫn chút, để cho cô ta mỗi một tiếng đồng hồ thể nghiệm một lần.

Thế nhưng, kia phải sử dụng thần lực quá mức, ta không nỡ lãng phí ở trên người cô ta.'Giải thích xong, Tư Căng đã vào rồi công ty.Cậu ngồi trở lại vị trí của mình, bỏ túi công văn xuống, lại nhàn nhạt bồi thêm một câu:'Nga, ta thật đúng là tấm lòng thánh mẫu.'Tiểu Yêu: [...]Đại nhân, ngài có phải có hiểu lầm gì với thánh mẫu?!Những lời này, nó rất muốn hỏi.Thế nhưng, nó không dám, nó thuận theo trái tim.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0150: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 12


CHƯƠNG 0150: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 12EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Bên ngoài hẻm nhỏ, một chiếc SUV đậu ở chỗ đó.Sở Lâm Uyên tựa vào ghế sau của xe, hơi hơi nghiêng đầu.Trong con ngươi màu ngọc lưu ly, phản chiếu Trình Diệu Diệu gào khóc và Mạc Tử Lẫm nhịn đau trấn an.Chỉ là ở trong mắt y, kia giống như đã không phải là hai người sống."

Chú Liễu."

Nhìn chằm chằm bên ngoài trong chốc lát, Sở Lâm Uyên thu ánh mắt về, nhàn nhạt phân phó nói:"Tôi không hy vọng những người đó lại quấy rối đến anh trai mỹ nhân, chú hiểu đi?"

Liễu Hi Tường tốt xấu là thư ký rất nhiều năm của lão gia tử, thấu đáo ra sao.Tức khắc gật đầu nói: "Hiểu rõ, tôi bảo đảm ngày mai những người này nhất định sẽ không xuất hiện ở thành phố Lâm."

"Ừm."

Sở Lâm Uyên lúc này mới khẽ gật đầu, phân phó lái xe trở về tập đoàn nhà họ Sở....Trên vị trí làm việc, Tư Căng đang dùng thần thức trò chuyện câu được câu không với Tiểu Yêu, trưởng phòng thì lại một lần nữa đi tới.Nói với Tư Căng cậu việc chi nhánh công ty thành phố Lâm tập đoàn nhà họ Sở muốn để cho cậu đi qua làm kế toán viên cao cấp.Nghe nói, nhà họ Sở còn cố ý phái xe chuyên dùng tới đón.Nhà họ Sở, đây chính là nhà giàu số một thành phố Lâm người người đều biết.Có thể đi chỗ đó làm kế toán viên cao cấp, mỗi ngày đều có béo bở thật lớn.Là thiên đường mỗi người kế toán viên cao cấp thành phố Lâm hướng tới.Cho nên, nghe Tư Căng trở lại, cậu ta bị nhà họ Sở đào đi.Vô số nhân viên đều ném tới ánh mắt hâm mộ.Đương nhiên, trừ hâm mộ ra, cũng có ghen tỵ và hận."

Dựa vào cái gì là Trình Tư Căng a?

Thành tích của cậu a chính là kém nhất toàn bộ tổ!"

Chu Linh Nguyệt ngồi ở trên vị trí làm việc, không cam lòng khẽ cắn môi.Trình Tư Căng chẳng qua chính là nhân vật nhỏ nhoi tầng dưới chót nhất, cậu ta dựa vào cái gì đáng giá nhà họ Sở đào đi?!"

Trưởng phòng."

Chu Linh Nguyệt nhìn về phía trưởng phòng, mỗi chữ mỗi câu, nghiến răng nghiến lợi nói:"Ngài nhầm rồi đi?

Có phải nói sai tên hay không?

Người có thể được nhà họ Sở ưng ý, làm sao có thể là đồ vô dụng ngay cả sổ sách đều sắp xếp không rõ như Trình Tư Căng?!"

"Đúng!

Đúng vậy!"

Nghe Chu Linh Nguyệt nói như thế, rất nhiều người lần thứ hai dấy lên hy vọng.Có lẽ thật sự là trưởng phòng đọc sai tên, người nhà họ Sở chân chính muốn đào đi là các cô!"

Trưởng phòng, thành tích của Trình Tư Căng chót bảng hàng tháng, làm sao có thể là cậu ta?"

Càng có người ồn ào nói:"Trưởng phòng, người nhà họ Sở muốn đào có phải chị Diệu Diệu và chị Linh Nguyệt hay không a?"

"Tôi cảm thấy là chị Diệu Diệu, dù sao đều họ Trình.

Ha ha ha."

Một câu như thế, cả bộ môn đều cười lên.Giống như Tư Căng chính là trò cười, ngoại trừ để cho bọn họ ha ha vui một chút, không có bất kỳ chỗ dùng nào.Trưởng phòng gấp gáp rồi.Trình Tư Căng chính là tổng thư ký tập đoàn nhà họ Sở, Liễu Hi Tường tự mình đến chụp đi.Đám người này điên rồi?!Đắc tội cậu ta như thế, sau này còn có muốn làmở ngành kế toán hay không rồi?!Ông ta vì nịnh bợ Tư Căng, vội vã tức giận khiển trách mọi người:"Cô cậu nói cái gì đấy?

Thành tích của Tư Căng tại sao thấp trong lòng các cô cậu không rõ sao?

Còn không phải là bởi vì các cô cậu thường xuyên ép việc trong tay cậu ấy, còn cướp hạng mục cậu ấy làm xong?!"

"Bằng không thì, Tư Căng sớm thì bị nhà họ Sở đào đi rồi, còn chờ tới bây giờ?!"

Trưởng phòng tính tình bình thường thì không tốt.Bị rống như thế, mọi người lúc này sửng sốt.Bọn họ không nghe lầm chứ?Trưởng phòng bình thường cũng không phải là bỏ mặc bọn họ bắt nạt Trình Tư Căng sao?Hiện tại tại sao muốn giúp cậu ta nói chuyện?!Trưởng phòng tiếp tục thổi râu mép trừng mắt:"Các cô cậu tức khắc xin lỗi Tư Căng!!

Bằng không thì thì đều đừng làm nữa!"

Mọi người:...Bọn họ đều là công nhân viên kỳ cựu ở trên chức vụ này ít nhất ba năm, mất công việc, căn bản không chỗ đi tìm.Chớ không có cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Tư Căng.Chu Linh Nguyệt càng là nghiến răng nghiến lợi, nâng bước lên trước, không tình nguyện cúi đầu nói xin lỗi.Nhìn Chu Linh Nguyệt ở trước mặt mình cúi đầu, Tư Căng bưng ly giữ nhiệt trên bàn lên.Mở nắp ly ra.Giống như Chu Linh Nguyệt cầm Cola hắt nguyên chủ lúc mới vừa đi tới thế giới này vậy, đổ toàn bộ nước nóng nóng hổi bên trong ở trên đầu Chu Linh Nguyệt.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0151: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 13


CHƯƠNG 0151: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 13EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Đổ nước xong, Tư Căng hơi hơi đứng dậy, một chân đá văng Chu Linh Nguyệt.Lạnh nhạt nói: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của chị."

Cậu nói, quay đầu khẽ cười nói với trưởng phòng: "Khai trừ cô ta, không thành vấn đề đi?"

Trưởng phòng liên tục gật đầu:"Vâng vâng vâng, sau này còn phải để cho cậu chăm sóc nhiều, đi đi, tôi dẫn cậu đi xe chuyên dùng của nhà họ Sở."

Tư Căng thoả mãn gật đầu, bước mở chân dài, xoay người rời khỏi.Trên cái thế giới này quá nhiều kẻ xấu nhỏ nhen gió chiều nào theo chiều ấy, cậu giết không nổi.Nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, mới càng có ý tứ....Tư Căng đi theo trưởng phòng cùng đi đến bên ngoài lên chiếc SUV màu đen kia.Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Sở Lâm Uyên mang ý cười nhàn nhạt Nam Giang."

Hôm nay lái xe rồi?"

Một câu ba phải cái nào cũng được, lại bởi vì bỏ thêm vài phần cưng chiều, Sở Lâm Uyên nghe đến tâm thần rung động.Nói xong câu đó, Tư Căng cất bước lên xe, ngồi ở bên cạnh người Sở Lâm Uyên bên cạnh ngườiLấy ra một cây kẹo que.Tháo giấy gói kẹo, thử hương vị một chút.Sau khi cảm thấy tạm được, vừa muốn ngậm kẹo que vào trong miệng, kẹo trong tay thì bị Sở Lâm Uyên một ngụm ngậm đi.Tư Căng nghiêng đầu, thoáng nhíu mày:"Tôi đều nếm qua rồi, cậu còn ăn?"

"Em biết!"

Sở Lâm Uyên cười đến người vật vô hại, giọng điệu mang chút vô lại:"Em thì yêu ăn kẹo cướp từ trong tay Căng Căng."

Thiếu niên nâng đầu, ngậm kẹo que, giống như trông nhìn thần minh vậy nhìn chăm chú vào anh trai mỹ nhân của y.Trong đôi mắt thật to, giống như ngoại trừ cậu, muôn vật thế gian đều mất màu sắc rồi.Tư Căng phản bác: "Cậu tùy ý đi, chẳng qua nhắc nhở một câu, kẹo này không mấy ngọt."

Sở Lâm Uyên cười cười lấy lòng với cậu:"Không có a, em cảm thấy rất ngọt a, tại sao sẽ như vậy chứ?"

Sở Lâm Uyên giả vờ cao thâm suy nghĩ một chút, phút chốc sau, bừng tỉnh hiểu ra:"Nga ~, em biết rồi.

Nhất định là độ ngọt của Căng Căng quá định mức đượ rồi, liên đới kẹo que cũng trở nên ngọt."

Tư Căng:...Cậu sững sờ phút chốc, từ từ cười rồi.Đồ ranh con này, thật đúng là...

Thật biết thả thính....Chỗ sâu hẻm nhỏ, Mạc Tử Lẫm trấn an tốt Trình Diệu Diệu, đã là chạng vạng.Hắn nhịn đau ôm bạn gái mình, đang muốn đi bệnh viện khám bệnh, thì bị mấy người áo đen mang kính râm ngăn chặn tất cả lối đi.Liễu Hi Tường mang khẩu trang từ từ từ sau đám người đi ra...Không có ai biết, một đêm kia xảy ra cái gì.Chỉ biết từ kia về sau, công ty nhà họ Trình và Nhà họ Mạc cùng lúc đóng cửa.Người hai nhà, từ đó bốc hơi ở nhân gian, mai danh ẩn tích....Tư Căng vào công ty mới.Quả nhiên, lân cận với Sở Lâm Uyên.Sau tháng Một, Liễu Hi Tường tuân theo thiết lập của Sở Lâm Uyên.Vì để cho Tư Căng và công nhân viên nghành mau chóng quen thuộc, sắp xếp liên hoan nghành,Tiếp xúc hơn một tháng, rất nhiều nữ sinh đề sản sinh thiện cảm với anh chàng lạc quan lễ phép Tư Căng này.Thừa dịp cơ hội lần này, cũng rốt cuộc có nữ sinh lấy dũng khí, cầm một phong thư tình, mặt đỏ bừng nâng lên trước mặt Tư Căng, ngắc ngứ nói:"Trình Tư Căng, tôi...

Tôi thích cậu, cậu nguyện ý cùng một chỗ với tôi sao?"

Tư Căng trả thư tình trở về, lễ phép gật đầu từ chối:"Thật xin lỗi, tôi thích đàn ông."

Vẻ mặt người phụ nữ kia ngừng một trận, đau lòng lại rung động rũ tầm mắt xuống.Ai lại nghĩ, mới vừa từ chối một người, thì có một chàng trai nhỏ trắng nõn nà kéo góc áo cậu lại, uốn éo làm dáng nói:"Người kia...

Tư Căng, kỳ thực tôi cũng th..."

Tư Căng ngẩn ra, thân sĩ rút góc áo về:"Thật xin lỗi, tôi cũng yêu nằm ngang hưởng thụ, số của hai người chúng ta, hình như đụng."

Thế nhưng, câu này còn chưa nói hết, lại tới một nam đồng nghiệp thoạt nhìn thật cao thật to, thoạt nhìn khí thế công mười phần:"Tư Căng, cân nhắc tôi một chút sao?

Kỳ thực tôi là..."

Tư Căng trước tiên cắt đứt lời của hắn:"Thật xin lỗi, tôi chỉ tiếp thu làm công."

Nói xong, liền tăng tốc bước chân vào phòng riêng tụ họp.Cậu còn băn khoăn tiểu thiên quân Sở bản thân mình khổ cực dưỡng thành đấy, cũng không rỗi rãnh làm lỡ thời gian với đám người này.Ầm.Cửa lớn phòng riêng khẽ đóng lại.Nữ sinh tỏ tình thất bại:...Bé thụ tỏ tình thất bại:...Anh công tỏ tình thất bại:...Cho nên, Trình Tư Căng rốt cuộc thích dạng nào?===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:[cơm nắm] cập nhật hoàn tất.A a a hôm nay đi thủy cung một chuyến, muốn viết nhân ngư.Các cậu muốn nhìn nhân ngư Căng hay là nhân ngư Uyên?---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0152: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 14


CHƯƠNG 0152: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 14EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Bên trong phòng riêng, Sở Lâm Uyên ngồi một mình ở một góc xó xỉnh, hết sức chuyên chú nhìn mấy ly không và bình rượu trước mặt.Vẻ mặt nghiêm túc, hình như đang suy ngẫm việc lớn đời người nào.Lộ ra không ăn khớp với đám người vô cùng náo nhiệt bên kia.Vừa thấy Tư Căng vào cửa, mấy nữ sinh trò chuyện náo nhiệt nhất trên bàn lúc này ngậm miệng, nhanh chóng chỉnh lý kiểu tóc và quần áo.Hy vọng để lại một chút ấn tượng tốt cho vị cậu em đẹp trai tươi đẹp áp quần hùng mới tới này.Càng là có người cố ý nhường ra chỗ ngồi cho Tư Căng, ra hiệu cậu tới ngồi xuống bên cạnh mình.Tuy rằng Sở Lâm Uyên cũng rất đẹp mắt, cũng rất lợi hại.Thế nhưng y bình thường lúc nào cũng mềm mềm dẻo dẻo.Nếu như lúc em trai nuôi, đích xác rất có thể khơi dậy ý muốn bảo hộ của người ta.Làm bạn trai mà nói, thì không bằng như Tư Căng vậy có cảm giác an toàn.Thế nhưng rất nhanh, mấy nữ sinh thì không cười được.Các cô nhìn thấy, bạn trai lý tưởng của các cô bước bước chân ưu nhã đi tới bên cạnh em trai lý tưởng của các cô, cúi đầu lên tiếng chào hỏi, căn bản không để tâm liếc nhìn các cô."..."

Sau giật mình sững sờ ngắn ngủi, các nữ sinh vậy mà không phát hiện Tư Căng chủ động nắm chặt tay Sở Lâm Uyên, rót nửa ly rượu trái cây trong tay cậu vào trong nửa ly rượu trắng trước mặt.Bá đạo lại ôn nhu nhắc nhở:"Pha chế cocktail phải to gan một chút, làm nhiều thử nghiệm mới có thể có phát hiện mới, chỉ ở trong đầu nghĩ cách điều chế là không thể thực hiện được."

Những lời này, thuần thục khác thường Tư Căng nói.Đây là Lạc hồ ly dạy cho cậu.Vị diện đầu tiên, sau khi hồ ly đi, cậu liền nhận thức tất cả rượu trong hầm rượu một lần, phương pháp pha chế cocktail cũng thuộc lòng làu làu.Hiện tại lại dạy cho bánh trôi nhỏ nhân mè đen, coi như là "vật trả về chủ cũ".Lúc buông tay, ngón tay của Tư Căng khẽ lướt qua lòng bàn tay của Sở Lâm Uyên.Như có như không, nhưng người thả thính đặc biệt tâm thần không yên.Tâm tư của Sở Lâm Uyên đập một cái, nâng con ngươi, nghĩ muốn nhìn xem thần sắc trong mắt của Tư Căng lúc này.Lại không cẩn thận trông thấy cổ áo áo sơmi cởi ra hai cúc áo của cậu.Tư Căng không chú ý tới giật mình sững sờ của thiếu niên, cho rằng y còn đang lĩnh hội chân lý của pha chế cocktail.Dứt khoát bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu pha chế tốt.Bởi vì uống không cẩn thận, một giọt rượu rời khỏi mép ly, rơi vào trên xương quai xanh sứ trắng như ngọc của thiếu niên.Ngọn đèn chiếu một cái, óng ánh sáng long lanh.Rầm.Sở Lâm Uyên nhịn không được nuốt nước miếng một cái.Căng Căng hôm nay, sợ là muốn thả thính chết y.Uống xong một ly rượu, Tư Căng chuyển tay rút một tờ khăn giấy ra, nghĩ muốn lau vết rượu trên xương quai xanh một chút.Chưa từng nghĩ, còn không đợi cậu ra tay, nhãi con thì cúi đầu liếm mất.Nhiệt độ không cao thông qua da xương, một đường lan tràn đến đáy lòng, dần dần nổi lên một trận ngọn lửa vô danh.Tư Căng bị đốt đến tâm trạng xao động nóng nảy.Mới vừa muốn nói cái gì, thì thấy Sở Lâm Uyên nâng đầu, hết sức đơn thuần lóe mắt sao:"Căng Căng, rượu này uống thật ngon."

Tư Căng:...Y tại sao luôn cảm thấy, tiểu thiên quân của thế giới này đang cướp kịch bản của cậi?Chẳng qua được thôi.Một người cưng chiều mình ba đời, mình cưng chiều đời này thì thế nào?Nghĩ như thế, Tư Căng đè lửa vô danh kia xuống, nâng đầu gắp thức ăn.Cùng lúc đó, nhìn thấy ý cười của dì từ ái của nữ sinh đối diện."..."

Sở Lâm Uyên thấy động tác gắp thức ăn của cậu dừng lại, cho rằng cậu sẽ lưu ý ánh mắt thế tục.Âm thầm cắn răng, cân nhắc lên làm sao ép cậu thừa nhận.Chỉ cần ép anh trai mỹ nhân đến không thể lui được nữa, Tư Căng cũng chỉ có thể lựa chọn y!Đang nghĩ ngợi, trên đầu bỗng nhiên đặt một tay.Sở Lâm Uyên ngơ ngẩn.Tư Căng lại dắt tay Sở Lâm Uyên nâng lên, ra hiệu với đám nữ sinh kia nói:"Các cô nhìn thấy rồi, tôi có người thích rồi."

Một câu, đánh tan toàn bộ sương mù đáy lòng Sở Lâm Uyên.Y tuy rằng xuất thân hào môn, lại mấy lần thiếu chút nữa chết ở trong đại chiến đoạt quyền ngươi lừa ta gạt.Cho nên y quen tự bảo vệ mình, cũng quen đi phòng bị cái ác trong bản tính con người.Trong khoảng thời gian này tới nay, y vẫn cho là, Tư Căng đối tốt với y, chỉ là bởi vì rơi vào bẫy rập của y.Là không hiểu tình cảm, là bị ép bất đắc dĩ.Đến lúc mới vừa rồi sáng tỏ, chút ít trò hề kia của mình, làm sao có thể giấu diếm được anh ấy luôn luôn khôn khéo.Kết quả là, vẫn là mình lòng dạ nhỏ mọn.Là mình, không hiểu tình cảm.Thì ra không phải là y đang đặt bố cục cho Tư Căng, mà là Tư Căng, từng bước một vào ván cờ của y, lại từng bước một vì y thiết lập ván cờ.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0153: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 15


CHƯƠNG 0153: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 15EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE

"Căng Căng, anh thật sự tốt."

"Em rất thích anh."

Sở Lâm Uyên ngay trước mặt mọi người nói ra.Không kiêng nể gì cả tuyên thệ chủ quyền của mình.Chung quanh chỉ im lặng phút chốc, liền có người đi đầu vỗ tay:"Cùng một chỗ, cùng một chỗ!"

"WCWC, hai trai đẹp ở cùng một chỗ, Căng Uyên CP a a a a, Căng Uyên trăm năm hòa hợp!"

"Tình yêu đích thật chẳng phân biệt giới tính, a a a a —— tôi nhìn thấy ngươi sống sờ sờ, tôi chèo là thật!

Mẹ con thu hoạch được rồi!!!"

Càng có người còn nhỏ tiếng hỏi khuê mật mình: "Nga, cậu đoán quan hệ trên dưới một chút đi chứ?"

"Vậy còn cần đoán?"

Khuê mật nhỏ giọng trả lời:"Nhìn bề ngoài và tính cách thì có thể nhìn ra, Căng ta nhất định phải làm công a!"

Nói, liền đâu đâu cũng thấy sùng bái nhìn về phía Tư Căng.Mới vừa nãy đặt câu hỏi ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì:"Nhưng tớ làm sao nghe nói, thoạt nhìn giống như công, đều là thụ chứ?"...Một trận tụ họp kết thúc ở trong tiếng cười nói rộn ràng.Tư Căng mang Sở Lâm Uyên rời khỏi.Cùng lái xe, trở về nhà bọn họ cùng thuê.Sau khi rời khỏi nhà họ Trình, Tư Căng bớt thời giờ đi thi bằng lái.Một ngày bằng lái cầm về nhà kia, Sở Lâm Uyên tức khắc để cho Liễu Hi Tường đưa một Bingley cho Tư Căng.Trên ghế phụ lái, Sở Lâm Uyên có chút uống say rồi.Y miễn cưỡng dựa vào, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chiếu rọi ở dưới đèn đường mờ vàng, nhìn chằm chằm thiếu niên chuyên tâm lái xe bên cạnh.Trong hoàn cảnh yên tĩnh điềm tĩnh, Tư Căng đột nhiên hỏi:"A Uyên, nhà họ Trình và Mạc Tử Lẫm biến mất, đều là em làm đi?"

Sở Lâm Uyên ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ đến bản thân mình làm bí mật như vậy cũng có thể để cho Tư Căng phát hiện.Ngây người nửa ngày.Không gật đầu, cũng không lắc đầu.Gió đêm khẽ nhấc tóc ngắn của Tư Căng lên, vì cậu thêm vài phần mỹ cảm.Sở Lâm Uyên không nhìn cậu, chỉ là như có như không nói một câu, giống như là nhỏ giọng mà thử:"Anh, không thích sao?"

"Thích, nhưng anh qua một thời gian ngắn muốn đổi thành thị sinh hoạt."

Tư Căng thấy y bối rối, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói suy nghĩ của mình:"Chỗ này bị người Trình gia làm dơ, hơn nữa, hoàn cảnh quá kém, anh không thích, em..."

Tư Căng là thần tự nhiên, cậu thích chỗ hoàn cảnh tốt.Quân địch bị người nhà họ Trình ô nhiễm, cậu cảm thấy thần lực đều giảm theo phân nửa rồi.Sở Lâm Uyên mơ mơ màng màng nghe.Nghe được điểm này, lại thoáng ngồi thẳng, nắm chặt một tay Tư Căng, trả lời vô cùng kiên định:"Anh đi chỗ nào, em thì đi chỗ đó."

"Tuy rằng chi nhánh công ty nhà họ Sở trải rộng các nơi thế giới, thế nhưng em không có nhà, càng không có người thân."

"Từ nay sau này, chỗ có anh ở, đều là nhà của em."...Sau khi về đến nhà, Sở Lâm Uyên nằm sấp trong bồn tắm một giờ, rồi mới khiến ý nghĩ mê man do uống rượu trở nên thanh tỉnh.Lúc y mặc đồ ngủ ra ngoài, Tư Căng đã ngủ thiếp đi.Lúc mới vừa ở cùng một chỗ với Tư Căng, Sở Lâm Uyên luôn yêu giả bộ một bộ dáng vẻ thanh tâm quả dục, quấn quít lấy Tư Căng cùng ngủ.Thế nhưng, theo thời gian kéo dài, ngụy trang này liền càng ngày càng khó tiến hành tiếp tục.Suy nghĩ muốn chiếm người tốt đẹp làm của riêng điên cuồng chiếm cứ đầu óc của y.Suy nghĩ cùng một chỗ, có một ít chỗ thay đổi thì trở nên rõ ràng lên.Giấu đều không giấu được.Sẽ bị phát hiện.Vì vậy, Sở Lâm Uyên không thể làm gì khác hơn là nghiến răng đi tới, giúp Tư Căng đắp kín mền.Vì tránh cho có càng nhiều tiếp xúc với Tư Căng, lại đi trong ngăn kéo cầm chăn khác cho mình, lúc này mới nằm ở bên cạnh thiếu niên.Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hít thở sâu mấy chục lần, mới đè xuống mạch suy nghĩ điên cuồng bốc lên.Nhưng mà, mới vừa nãy nhắm mắt lại, thì phát hiện Tư Căng ôm chặt y.Môi ấm mát khẽ đụng lỗ tai y rì rà rì rầm nói mớ:"Bảo bối, anh đói rồi, muốn ăn em."

Tông giọng mơ hồ, nghe đến Sở Lâm Uyên lại không còn định lực nằm xuống.Một tay vén chăn lên đứng lên, vọt vào phòng tắm.Tự mình tự kiểm điểm.Ba tiếng đồng hồ sau, lại xông nước lạnh tắm, mới đi ra ngoài nhìn Tư Căng.Thiếu niên đi ngủ rất không thành thật, mới hồi này, lại đổi tư thế.Anh trai thật sự là không ngoan a.Ánh mắt Sở Lâm Uyên dần dần chìm xuống, chỉ chốc lát sau, một tia ý cười cực kỳ đẹp mắt liền nở rộ ở khóe môi.Y ra ngoài, bấm điện thoại của Liễu Hi Tường:"Chú Liễu, tôi muốn đánh một bộ dây xích, loại muốn khóa người kia."

"Đúng, chất liệu nha...

Muốn vàng hồng*, tôi cảm thấy màu sắc này càng tôn lên màu da của anh ấy."

"Còn có, tốt nhất ở bên trong dây xích vòng thêm một tầng đệm mềm, phòng ngừa lúc người đang giãy giụa cắt thương."

"Ừm, làm tinh xảo một chút, bao lâu có thể làm tốt?"

"Tám tháng sao?

Được."

Sở Lâm Uyên cúp điện thoại xong, ánh mắt dần dần dấy lên tia sáng.Căng Căng, chờ em.Em cũng, đói rất lâu đấy.Nhưng em vẫn là hy vọng, cho anh lần đầu tiên hoàn mỹ nhất.===---0o0o0o0---===* vàng hồng 玫瑰金 là một hợp kim của vàng với đồng và được sử dụng rộng rãi trong ngành trang sức do có màu hồng đặc trưng.

Đôi khi còn được gọi là vàng đỏ.

Vàng hồng rất được ưa chuộng ở Nga ở thế kỷ 19, đôi khi chúng còn được gọi là vàng Nga, và chúng cũng khá hiếm.

Bởi chúng được làm bằng vàng và đồng

---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg1 - Tg4)
CHƯƠNG 0154: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 16


CHƯƠNG 0154: CHÓ CON TA NHẶT ĐÚNG LÀ BỆNH KIỀU HAI MẶT 16EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Cũng không lâu lắm, Tư Căng thì cùng đi thành phố Hạ với Sở Lâm Uyên.Đây là một thành thị phía Nam, phát triển hệ thống nước ngấm.Tường trắng ngói đen, nước biếc núi xanh, không khí so với chỗ khác cũng trong lành hơn rất nhiều.Tư Căng thích chỗ hoàn cảnh tốt.Bọn họ rời khỏi thành phố Giang, ở chỗ này mua một căn nhà, qua sinh hoạt yên bình lại ngọt ngào.Chẳng qua, đoạn thời gian gần nhất, Sở Lâm Uyên phát hiện rồi một việc kỳ quái.Gần một tháng, Tư Căng bắt đầu kiêm chức làm hacker.Y không giải thích được,"Căng Căng, anh làm những thứ này làm cái gì?

Bọn mình lại không thiếu tiền.

Anh nếu là không chịu ngồi yên muốn làm việc, đi chi nhánh công ty trong nhà làm tổng giám đốc không phải cũng rất tốt?"

Gần tám tháng tới nay, vóc dáng của Sở Lâm Uyên lại cao một chút.Tuy rằng còn duy trì thói quen làm nũng, cái đầu so với Tư Căng cao hơn tròn 10 cm.Thiếu niên mày kiếm sắc bén, mắt sao đong đầy tình cảm.Lúc nghiêm túc nhìn chăm chú người, giống như có thể từ trong mắt y, nhìn thấy biển sao cuồn cuộn.Đồ ranh con này, càng cao càng khí chất của công a.Hơn nữa, hai người bọn họ mấy ngày nay sản sinh "ma sát nhỏ" Cũng càng ngày càng nhiều, có rất nhiều lần đều...Tư Căng rất phiền não, cảm giác nguy hiểm buông xuống, nếu như không nhanh lên một chút hành động, thì sẽ lại một lần nữa lướt qua với phản công.Nhưng cậu lại không thể nói: Mình đang vì "kế hoạch phản công trường kỳ" tiết kiệm tiền vốn.Chỉ là lần lượt cười làm lấy lệ đi qua.Rốt cuộc, ở lúc ngày 23 tháng 4, kế hoạch của Tư Căng bắt đầu.Cậu trước tiên tìm người ở nhà trải cánh hoa hồng đầy đất.Rồi sau đó, mình dùng hoa hồng, ở trên giường phòng ngủ xếp một hình trái tim.Ở trong biển hoa đầy nhà, bố trí một trận bữa tối ánh nến.Dưới nến đỏ làm nổi bật, một bánh ngọt lớn năm tầng trưng bày ở giữa bàn dài.Bất kỳ thời khắc nào đều tản ra hơi thở lãng mạn.Tư Căng cuối cùng khẳng định mà liếc món quà mình chuẩn bị cho Sở Lâm Uyên, thoả mãn buộc nơ con bướm, đặt ở bàn ăn đối diện.Sau khi sắp xếp tất cả, mới gọi điện thoại gọi "thức ăn ngon" cậu mưu đồ đã lâu trở về.Sáng nay cậu thì sai Sở Lâm Uyên đi công ty.Sở Lâm Uyên đánh mười mấy cuộc điện thoại, mang khóc nức nở làm nũng nói nhớ cậu, muốn sớm một chút trở về.Đều bị Tư Căng vô tình từ chối.Hiện tại, bỗng nhiên nhận được điện thoại để cho y mau trở về, Sở Lâm Uyên vui vẻ khủng khiếp, tức khắc ngồi xe vọt trở về nhà.Vừa vào cửa, thì bị hương hoa hồng trong lành ôm đầy cõi lòng.Thiếu niên hơi dừng lại một chút, bóng dáng bị ánh nến kéo dài, chiếu vào trên người Tư Căng mặc lễ phục màu đen cạnh bàn ăn.Tư Căng quay đầu, thân sĩ vẫy tay với y:"Bảo bối, sinh nhật hai mươi mốt tuổi vui vẻ, mau tới đây mở quà."

Đây là Tư Căng mà Sở Lâm Uyên chưa từng thấy qua.Một bộ quần áo kia, quét một cái sạch tính trẻ con trên người cậu, mang chút trầm ổn mà ngây ngô.Câu hồn phách người, thấm vào ruột gan.Sở Lâm Uyên không cách nào ức chế nhớ lại tầng hầm bản thân mình trước đó không lâu mới vừa bố trí xong.Đang nghĩ lúc nào mang anh trai gặp gỡ chứ.Lúc này, hoàn toàn không cần vất vả tìm rồi.Y mang mỉm cười đi tới vị trí của mình, nhìn hộp quà màu thuần đen trước mặt, hỏi:"Đây là cho em sao?"

Tư Căng gật đầu: "Ừm, mở ra xem xem."

Sở Lâm Uyên nhịn tâm tình điên cuồng bốc lên trong bụng, không thể chờ đợi được mở hộp quà ra.Nhìn thấy một váy lễ phục kiểu nữ màu lam đậm.Còn là kiểu dáng nhân ngư.Y nâng con ngươi, trong con ngươi màu ngọc lưu ly, chứa đầy sen đỏ nghiệp hỏa cũng không cách nào dập tắt:"Căng Căng, này chính là món quà của anh cho em?"

"Ừm, đẹp mắt sao?"

Tư Căng không cần mặt mũi nữa cười cười, trên mặt mang mừng rỡ con mồi sắp vào lưới, mặt không đỏ tim không đập mạnh tiếp tục giải thích:"Trong chốc lát mặc cho anh xem trọng sao?"

"Được."

Sở Lâm Uyên cảm thấy nhịp tim của mình đang điên cuồng gia tốc.Y cố gắng tỉnh táo, bỏ váy xuống, đề nghị:"Kia...

Trước tiên ăn bánh ngọt uống rượu đi, em mấy ngày hôm trước mới vừa được một chai rượu ngon, vẫn luôn không nói cho anh, chờ em đi trong tủ rượu cầm."

Nói xong, không để ý tới chờ Tư Căng đồng ý, thì bước mở chân dài đi phòng khác rồi.Đóng cửa, đi tới bên tủ rượu, lấy ra một chai rượu vang.Tỉ mỉ rắc một chút thuốc bản thân mình sớm liền chuẩn bị tốt vào trong bình rượu.Con mắt, hoàn toàn bị hưng phấn nhuộm đỏ.Căng Căng, anh thật đúng là, muốn em chờ thật lâu a!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom