Ngày xửa ngày xưa, trong một gia đình tiều phu nghèo, có hai anh em nọ cực kì thân thiết và thương yêu lẫn nhau.
Người anh tên Hansel còn người em tên Gretel.
Nhưng rồi nạn đói đến, mà nhà thì quá nghèo không có đủ ăn.
Người cha đã làm theo lời vợ kế mà lừa hai đứa con vào rừng và bỏ chúng ở đó.Hai đứa trẻ đã dùng vụn bánh mì dải lên đường chúng đi để đánh dấu đường về nhà, tuy nhiên số vụn đó đều đã bị lũ quạ ăn hết.
Không còn đường về, Hansel và Gretel chỉ biết đi tiếp trong rừng để kiếm thức ăn.Hai anh em cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi họ tìm thấy một ngôi nhà làm từ bánh kẹo và bị thu hút bởi nó.
Do quá đói, cả hai đã bẻ một phần của ngôi nhà để ăn.
Điều đó đã khiến cho mụ phù thuỷ, chủ nhân của ngôi nhà phát hiện.Mụ ta ngọt giọng, dụ dỗ hai đứa trẻ vào nhà.
Hansel đã bị mụ ta nhốt vào lồng vỗ béo để ăn thịt.
Còn Gretel thì bị sai đi làm việc nhà và bếp núc.Tuy nhiên, lũ quạ đã ăn những vụn bánh mì ngày trước đã đến để trả ơn hai anh em.
Dưới sự hướng dẫn của chúng, Gretel đã thành công đẩy mụ phù thuỷ vào lò lửa đang cháy và cứu Hansel ra ngoài.
Hai đứa trẻ sau đó đã được bầy quạ dẫn về nhà.
Mụ dì ghẻ đã chết vì nạn đói và bệnh, còn người cha thì không ngừng ân hận vì đã bỏ hai đứa con vào rừng.
Vậy nên khi thấy hai anh em trở về, người cha đã vui mừng khôn xiết.
Từ đó gia đình ba người sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
——— ——— ——— ——— ——— ———
Đó là câu chuyện mà Hansel và Gretel thường được các sơ kể cho trước khi đi ngủ mỗi đêm khi họ còn trong cô nhi viện, cũng là nguồn gốc cho cái tên của hai người.
Mọi thứ bắt đầu vào 15 năm trước, khi cả hai vẫn còn là trẻ sơ sinh và được tìm thấy trong một nghi lễ hiến tế của một nhóm phù thuỷ tôn thờ Vua quỷ Belial.
May mắn thay, nhà thờ đã can thiệp kịp lúc và cứu hai đứa trẻ ra ngoài, còn những phù thuỷ trong buổi hiến tế đó hầu hết đều đã bị xử tử.
Đây cũng là lý do mà cả hai được đặt tên theo hai anh em, người đã thoát khỏi phù thuỷ trong câu chuyện cổ tích đó.
Hansel và Gretel vốn có chung hoàn cảnh, lại bằng tuổi nhau, cả hai nghiễm nhiên trở thành đôi bạn không thể tách rời.
Nhưng thời gian càng trôi qua, sự khác biệt lại ngày càng rõ rệt.
Gretel nhận được Phước lành, một dạng thánh thuật có khả năng tiêu trừ tà pháp và ma quỷ, điều khiến cô trở thành một trong những tân binh ưu tú nhất trong đội ngũ pháp sư.
Hansel thì ngược lại, cậu vốn đã có sức khoẻ kém hơn người bình thường.
Dù đã nhiều lần được thăm khám và cả sức dầu nhưng bệnh vẫn không giảm đi mà còn nặng hơn theo thời gian.
Khác biệt là vậy, nhưng điều đó vẫn không thay đổi tình bạn giữa họ.
Gretel luôn đến thăm Hansel mỗi khi hoàn thành công việc, cô sẽ kể cho Hansel về một ngày của mình và Hansel sẽ kể cho cô những gì mà cậu hóng được trong nhà thờ.
Lý do mà Gretel chọn trở thành một pháp sư trừ tà đó là để tìm kiếm phương thuốc có thể giúp người bạn của mình có một cuộc sống bình thường và không phải chịu những cơn đau đớn thường xuyên nữa.
Tất nhiên là Hansel biết điều đó, bản thân cậu ta cũng muốn trở nên khoẻ mạnh để có thể sát cánh cùng bạn mình, mặc dù Gretel nói chỉ cần cậu ta sống tốt là đủ rồi.
Mọi thứ tưởng chừng sẽ kéo dài như vậy... cho đến một ngày nọ, Hansel bất ngờ trở nên khoẻ mạnh!
Không còn bất kì cơ đau hay khó khăn hoạt động nào, mọi thứ biến mất như chưa từng có ở đó.
Không ai biết nguyên do cả, chính Hansel cũng không biết tại sao.
Chuyện không dừng lại ở đó, sức khoẻ của Hansel không chỉ phục hồi mà thể chất của cậu ta cũng trở nên khoẻ hơn đáng kể, đủ điều kiện để trở thành một thầy pháp.
Vì vậy cậu ta đã quyết định làm điều mà mình mong muốn bấy lâu nay: tham gia vào Hội Thánh pháp sư và sát cánh cùng Gretel.
Không có bất cứ dấu hiệu nào của tà thuật hay thế lực ma quỷ, người ta chỉ có thể kết luận rằng đây là một phép màu.
Bản thân Gretel đã rất sốc nhưng cũng không kém phần vui mừng khi biết bạn mình khoẻ mạnh.
Hơn nữa, việc luôn được chiến đấu bên cạnh người bạn thân nhất của mình là một trải nghiệm không tệ.
Thỉnh thoảng cô vẫn sẽ quan tâm hỏi về sức khoẻ cậu ta, dù gì thì Hansel cũng chỉ vừa khỏi bệnh, và có lẽ nó cũng đã là thói quen từ lâu của cô rồi.
Tuy nhiên, tiếp xúc càng nhiều, cô càng nhận ra có gì đó không ổn với Hansel.
Gretel không chắc liệu đó chỉ là tưởng tượng hay không bởi theo cô thấy thì Hansel vẫn nói chuyện và hành động y như trước, không có bất cứ điều gì thay đổi kể cả là thói quen nhỏ nhất.
Nhưng cảm giác đó không bao giờ biến mất mà ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho đến một ngày, khi Gretel thực sự mơ hồ cảm nhận rằng, đây không còn là "Hansel" mà cô biết nữa.
——— ——— ——— ——— ——— ———
Vệt chém cắt xuống sinh vật nhầy nhụa, đen như hắc ín, nó chỉ kịp rú lên một tiếng giãy chết trước khi hoàn toàn tan thành tro bụi dưới thánh thuật từ thanh kiếm của Gretel.
Đây có lẽ là con cuối cùng rồi, tuy lũ Fango này khá yếu nhưng bù lại thì rất đông, khiến cô và Hansel gặp khó khăn đôi chút.
Mái tóc ngang vai màu nâu sẫm bình thường của cô giờ đã dính đầy mồ hôi và một vài vệt đen từ cuộc chiến.
Vén một bên tóc của mình sang một bên, Gretel quay lại kiểm tra xem tình hình người bạn của mình như thế nào.
"Hansel, mọi chuyện sao rồi?"
"Bên đây cũng xử lý xong hết rồi nha!"
Hansel vui vẻ đáp lại, dưới chân cậu ta là vài ba con Fango vẫn còn đang tan rã.
Cậu bạn của cô trông cũng nhếc nhác chẳng kém cô là bao, ít nhất thì mái tóc đen và bộ đồ tối màu của cậu ta không khiến nó nổi bật.
Chắc chắn họ nên đi tắm ngay sau việc này, để lâu thì sẽ khó sạch lắm.
"Ơn Chúa, thật tốt khi Người đã lắng nghe lời thỉnh cầu của chúng con.
Bây giờ những thứ ô uế này không thể làm bẩn nguồn nước và đất trồng của ngôi làng này nữa."
Vị sơ già xúc động nói.
Bà ấy kể rằng cách đây vài tháng trước, do sự ngu ngốc của tên trưởng làng cũ mà dân làng đã bị một phù thuỷ yểm bùa khiến cho đất và nước trong làng bị vấy bẩn.
Bà đã viết thư cho nhà thờ chính cầu xin sự giúp đỡ và may thay là họ đã cử hai người đến để giải quyết mọi thứ trong êm đẹp.
"Chắc hẳn hai cô cậu đã mệt lắm rồi, trời cũng đã gần tối, nếu không phiền, hai người có thể ở lại đêm nay.
Chúng tôi muốn đãi cả hai một bữa, coi như lời cảm ơn."
"Cảm ơn sơ, chúng cháu sẽ hưởng thụ hết sức!"
Hansel không ngần ngại đáp và bị một cú huých mạnh vào hông từ Gtetel.
"Đau!
Sao lại đánh tớ!"
"Thật ngại quá, nếu mọi người đã có lòng, thì bọn cháu cũng xin nhận ạ."
Gretel ngượng ngùng trả lời.
Vị sơ già gật đầu cười nhẹ.
"Haha, ôi tuổi trẻ."
——— ——— ——— ——— ——— ———
"Gretel, tớ đi vệ sinh chút nhé.
Lát quay lại sau."
"Ừ...
Đi cẩn thận."
Gretel hơi chần chừ đáp.
"Thôi nào đừng có lo lắng thế chứ, chúng ta đã thực hiện không ít nhiệm vụ trong gần một tháng qua rồi.
Cậu phải tin tưởng tớ chứ."
Gretel không nói gì, Hansel cũng không muốn đôi co nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Hiện tại đã là tối muộn, hầu như không còn nhiều ánh đèn từ những ngôi nhà trong làng này nữa, và chắc chắn cũng không còn nhiều người còn thức để mà làm phiền cậu ta nữa.
"Ra ngoài đi, ta biết ngươi đang ở đó."
Tiếng sột soạt phát ra từ bụi rậm gần nơi Hansel đang đứng.
Từ bên trong bước ra là một con mèo màu đen, nếu không phải vì ánh sáng phản chiếu từ đôi mắt hổ phách của nó thì rất khó để nhận ra bởi bộ lông gần như hoà làm một với bóng tối.
Tất nhiên là chẳng có con mèo đen bình thường nào lại ngẫu nhiên xuất hiện vào ban đêm ở đây cả.
"Ta hơi bất ngờ đấy, một kẻ dễ nổi nóng và không từ thủ đoạn như ngươi hoàn toàn không cần cái khế ước đó, vậy mà lại kiên nhẫn ngần ấy thời gian chỉ vì một con người."
Một giọng nữ khàn khàn phát ra từ con mèo.
"Ngươi muốn gì?"
Hansel cọc cằn nói, tay khoanh lại và dựa lưng vào bức tường đá phủ đầy rêu của tu viện phía sau.
"Không cần phải cảnh giác, ta cảm thấy hứng thú với câu chuyện của ngươi nên chỉ muốn theo dõi thôi, không gì hơn."
Con mèo ngồi xuống, giữ khoảng cách đủ xa để cho Hansel thấy nó không có ý xấu nhưng đủ gần để cả hai vẫn có thể nghe thấy đối phương.
"Ta cứ tưởng ngươi cũng giống như Asmoday, nhưng ta đã nhầm, ngươi thông minh hơn hắn nhiều."
"Ta đủ thông minh để hiểu rằng làm như hắn, đúng là nhanh hơn thật nhưng không thực sự hiệu quả, còn lại thì chẳng khác gì tự sát."
Hansel lạnh lùng đáp, khiến con mèo cười khúc khích một cách thích thú.
"Ngươi có vẻ thật sự nghiêm túc.
Xin lỗi vì đã đánh giá sai.
Có lẽ ta nên nhìn ngươi bằng con mắt khác."
Hansel chỉ đảo mắt, đứng thẳng dậy và chỉ ngón cái về phía tu viện.
"Nếu ngươi không còn gì muốn nói nữa, ta cần phải quay lại, Gretel sẽ lo lắng nếu ta đi quá lâu."
Cậu ta trừng mắt với con mèo, giọng đe doạ.
"Ngươi muốn quan sát bao lâu cũng được, miễn đừng chõ mũi vào chuyện của ta, không thì đừng hỏi tại sao Hội đồng Stygian thiếu mất một ghế."
"Rồi rồi, biết rồi, ta không ngu đến mức tự chui đầu vào rắc rối đâu.
Yên tâm, ngươi biết là ta uy tín mà."
Hansel từ từ quay người vào trong, trước khi đóng cửa vẫn không quên giữ nguyên cái nhìn cảnh giác với con mèo cho đến khi nó hoàn toàn khép lại.
Con mèo không di chuyển, ánh mắt của nó vẫn dừng lại trên cánh cửa gỗ mà Hansel đã biến mất.
Beleth lắc đầu cười, "Thật thú vị.", nó nghĩ, rồi cũng trở lại bụi rập nơi nó đã xuất hiện và dần biến mất vào bóng tối.