Siêu Nhiên Write For Misery Days

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
211710757-256-k991678.jpg

Write For Misery Days
Tác giả: UuUu01
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Viết cho những ngày tuổi trẻ của các cậu
Viết cho những đau lòng không kịp chữa lành
Viết cho những trái tim hoài mãi mắc kẹt
Viết cho cậu, cho tôi, cho tất cả chúng ta..

5.4.123..​
 
Write For Misery Days
[1]Tháng năm đầu đời đã bỏ lỡ người


00:24 Tôi vắt cạn những dòng suy tư trong màu trời xanh ngắt.

Ở một phương khác người có nhớ tôi không ?

Dạo một vòng Facebook tôi bắt gặp một chàng trai trẻ.

23 tuổi ,Cái tuổi nhiều hoài bão , ước mơ.

Có người may mắn 23 tuổi có mọi thứ trong tay rất sớm.

Tiền , tình , gia đình mọi thứ anh đều có.

Nhưng có những người sau những tháng năm vật vã với dòng đời, chẳng thể mang về cho bản thân điều gì.

Chỉ có những nỗi buồn xưa xưa thi thoảng chợt hiện hữu, chỉ có những tâm tư chút xuống bên bờ vai.

Một cái tên xa lạ dấu kĩ.

Anh ta nói anh tiếc người.Anh ta hoài nhớ cô gái Huế của mình .

À không , đâu phải của anh.

Vốn chưa từng của anh.

Những năm tháng đó anh có trân trọng người chăng ?

Những dòng kỉ niệm nhạt nhòa tràn về khóe mắt.

" Em có tin vào duyên số không ?

Tự đâu tình cờ có nhỏ xa lạ xin add vào nhóm.

Anh cũng ậm ừ add nhỏ vào , rồi cũng chính anh xóa nhỏ ra khỏi danh sách .. .

Vì nhỏ lười .

Anh gọi mãi nhỏ không muốn dậy.Thoáng nghĩ lại bật cười.

Hóa ra người ta để gặp gỡ và quen biết một người lại giản đơn đến thế.

Anh cũng chẳng nghĩ nhỏ lười , ở những ngày khác lại chễm chệ chiếm một vị trí lớn trong tim anh.

" Thời gian sau đó , bằng một cách bí mật giữa anh và nhỏ mà tôi chẳng thể nói.

Họ đã có những cuộc trò chuyện sáng khuya.

Nhỏ xuất hiện với tầng suất dày đặc trong cuộc sống của anh.Anh dùng số tiền tiết kiệm vào Huế thăm nhỏ.

Lần đầu tiên anh cố gắng vì một người Lần đầu trong suốt vài năm anh mạnh dạn đi tìm gặp nhỏLần đầu anh cảm thấy cô đơn , tuyệt vọng đến thế.Anh chẳng gặp được nhỏ.Năm ấy anh bỏ lại bờ Bắc sông Hương những nỗi niềm chẳng ai thấu.

Anh và nhỏ của những ngày sau đó là những ngày trong im lặng .

Mối người đều ở trong những mỗi quan hệ mới.

Vốn là không thể vãn hồi.

Rõ là có thể mặc kệ nhau lần nữa.

Nhưng sự cố chấp của anh , ép họ gặp nhau lần nữa.. .Nhưng các cậu biết không ?

Tôi thiết nghĩ đó là lần cuối họ có thể cư nhiên mà gặp nhau như thế. .Lần này đến lượt anh bỏ lỡ .

Lần bỏ lỡ này, anh tin hay không cũng được nhưng tôi nói chắc Huế của những ngày sau này .

Sẽ chẳng giang tay đón anh nữa đâu.

.

Tuyết nơi đất Hàn rơi lạnh quá.

Gió cũng chẳng dịu dàng như Huế của anh.

Trong hoài niệm của anh Chẳng phải đứng ngoài câu chuyện mà tôi phán xét anh.

Nhưng anh ơi ,Liệu có phải năm tháng đó mầm ích kỷ của anh lớn quá chăng ?

Rõ ràng là anh chọn trốn tránh , cuối cùng chính anh là kẻ ôm nhiều tương tư nhất.

Tháng năm đó bỏ lỡ người .Những ngày đầu đời , anh chọn bỏ lỡ để trưởng thành.

Trong sâu thẳm mỗi người đều có nỗi niềm riêng chẳng thể nói ra.

Bản thân mình còn chẳng hiểu , còn mong ai hiểu cho mình đây ?
 
Write For Misery Days
[2] Em và từ chối


00:56 Em mệt lắm, chẳng hiểu nữa.

Tự dưng em chỉ muốn khóc lớn thôi.

Nhưng lớn rồi mà, mọi thứ đều phải giải quyết bằng nụ cười.

Ai cho em khóc , cuộc sống là cấm em không được khóc.Chi sinh em là thứ ngốc nghếch, cằn cỗi.

Đến lời từ chối em còn không dám nói.

Còn tùy tiện phó mặc lựa chọn bản thân .Em có hồ đồ đến vậy sao ?Người ta muốn thế này, thì em sẽ thế này.

Người ta muốn thế khác em sẽ thế khác.

Không phải em đần độn, không phải em dễ dãi.

Chỉ là những năm đầu đời em chưa học được cách từ chối.

Ngủ ngon nhé em.Vĩnh viễn an yên em nhé .

Viết cho em , con người tử tế cằn cỗi.

Ở đời sau mong em không nguyên tắc , không quy củ nữa.

Mong em có thể an yên hạnh phúc .
 
Write For Misery Days
[4] Một và chín


01:08Trong hình dung của kẻ khác em là gì ?

Trong hình dung của chính mình em là một phần đẹp đẽ của cuộc đời.

Là chín phần xấu xí còn lại của chính em.

Tâm sinh bất an, một dòng vãn hồi liệu em có vui ?Người ta nói em hiền, em cười xòa.

Thế là họ lại chẳng hiểu em rồi.Người ta nói em dữ dằn, xấu xa.

Em ức oan , rạn vỡ cả đáy lòng.

Thế là họ lại hiểu sai cho em rồi. .Vậy đấy, hình dung của em trong mắt kẻ khác chẳng bao giờ là chính e được.

Nên em cần gì phải lưu tâm .

Ai cần sẽ ở.Ai chán ghét tự khắc rời đi.

...Viết cho em con người chán chường không có điểm dựa đầu.
 
Write For Misery Days
[5] Hộp rỗng


01:12" Anh còn muốn cố gắng vì em nữa không ?

" Tôi bảo bạn tôi nói với người trai kia như vậy.

Nhưng nửa chữ cô gái ấy cũng không dám nói.

Cậu ấy sợ hãi nhiều hơn tôi tưởng .

Sợ anh ta sẽ thật sự trả lời " không " .

Tôi cười , nếu đã đem cho bản thân hoài nghi xấu như thế thì việc gì phải cố gắng nữa.

Trong một mối quan hệ nửa phần giữ , nửa phần buông thì nó có gọi là yêu đâu.

Hèn nhát quá, cậu ấy ngốc nghếch hèn mọn với tình yêu của mình.

Một cô gái kiêu ngạo, tưởng trải đời.

Thế mà là thùng rỗng kêu to.

Bạn tôi nói mối quan hệ của họ hiện tại là kiểu " không có anh em sẽ chết "Buồn cười nhỉ, tình yêu là cái thá gì chứ.

Sao có thể bào mòn cái tự tôn của một người đến thế. ..

Cậu ấy yêu người trai kia, dựa dẫm vào cậu ta.

Yêu cậu ta, mọi sinh khí ruột gan đều muốn móc ra trao cả cho cậu ta.

Nghiễm nhiên, nếu cậu ta rời đi.

Mang theo tất cả , ngay cả nơi dựa vào.

Nơi bao bọc dung túng , tình yêu rẻ rúng cũng đem đi nốt.

Thì bạn tôi chỉ còn lại cái hộp rỗng đớn đau đến vặn vẹo,méo mó .

Một cái xác không hồn.Đừng nói tôi đặt tình yêu lên quá cao, mà vốn dĩ nó là như thế.

Nó có thể là tất cả với một người, cũng có thể chẳng là gì cả.

Tùy tiện chuyền chân qua kẻ khác như một trái bóng.Thiếu lương tâm ?Không phải, chỉ là họ không yêu ta thôi.

Họ tự biết tôn trọng bản thân mình đấy chứ .

Họ không yêu ta nên họ không đối tốt với ta , không yêu ta nên chưa từng thử chạm vào cái hộp rỗng trong trái tim ta xem nó mục nát cỡ nào.

Mọi thảy họ đều không tự gượng ép bản thân.

Chừng nào không yêu ta mà cái gì họ cũng giả nhân, giả nghĩa thực hiện đó mới là thiếu lương tâm nhỉ ?Tình yêu là một loại hạnh phúc.

Tình yêu là một loại dày vò.

Tình yêu không đau khổ, chỉ người không yêu mình mới làm mình đau khổ.

Đừng nhầm lẫn.

Viết cho Mi những ngày đau lòng nhất . * mọi người cũng có thể cmt câu chuyện của bản thân bên dưới, mình sẽ viết đôi dòng cho các cậu bằng trái tim
 
Write For Misery Days
[6] giấy rách


2:24Người yêu sách sẽ nâng niu từng trang giấy không để nó xuất hiện nếp nhăn nàoKẻ không yêu thì chưa đến ba ngày liền biến nó thành đống giấy ráchNgười yêu em cũng vậy, trân quý em không nỡ tổn hại emKẻ không yêu em có được em liền muốn hủy hoại
 
Write For Misery Days
[7] 19 tuổi


22:10 Tuổi 19 , một trái tim đầy tự tôn cao ngạo được vun bởi tiếng vỡ trong lòng .Những ngày trước đó , không phải nó còn quá trẻ để đau thương sao.

Những ngày trước đó, vốn lẽ nó không nên có bài học vỡ lòng chân thật đến thế .Tội nghiệp nó, tội nghiệp cái tuổi 19 đầy thê lương ...
 
Write For Misery Days
[8] Too young to die


12:0527/03/2020Chưa đến thu mà chậu cúc trắng của tôi thay lá đến xác sơ rồi.

Một buổi chiều nắng gắt gao tôi dựa người trên chiếc gường quen thuộc lười nhác duỗi tay chân.

Một dòng xanh thông báo từ messenger hiển lên màn hình,rồi liên tục vài tin nhắn nữa đều đến từ một người.

Một con bé 16 tuổi,tuổi đời đẹp đẽ và non nớt tìm đến tôi."

Chị ơi, em có làm phiền chị không ?Chị ơi em muốn tự sát..."

Tôi bỗng thấy nhói ở trong lồng ngực, tự nhiên quay đầu nhìn vào con bé thấy mình của năm 16 tuổi.

Ngốc nghếch áp lực học hành cũng dại dột...

Tôi sợ hãi trấn an bản thân mà nói với em vài câu.

" Em có mục tiêu sống không ?Em nằm viện được chăm sóc thấy sao ?Em muốn gặp idol không ..

" Con bé khiến tôi thất vọng đến tức tối vì nó trả lời rằng không mục tiêu sống, không được chăm sóc tốt vì không có nhiều tiền...nhưng hơn tất cả thứ níu giữ sinh mạng của nó.

Con bé muốn gặp idol,tôi mừng rỡ như lóe tia hi vọng.Tôi nghiêm túc , giọng điệu đầy cọc cằn và thô lỗ" Em có tiền không ?

Em có địa vị không mà đòi gặp idol.

Tiền thôi chưa đủ, phải có cả địa vị xã hội nữa.

Và em thấy đồng tiền có sức mạnh thế nào chưa , lương y từ mẫu em không có nhiều tiền thì mong con người xa lạ đó tốt với em sao.

Tiền, địa vị .

Giờ thì em có mục tiêu sống rồi đấy "Tôi nói xong thì tắt điện thoại không để con bé kịp trả lời.

Bởi tôi nghĩ, thứ tốt đẹp nhất tôi làm cho con bé cũng chỉ có vài dòng đó.

Còn có thể bước tiếp hay không còn phụ thuộc vào ý chí sống của nó.

Tôi vốn dĩ đâu thể quản quá nhiều...

Tuổi trẻ ấy mà, tù túng đến mấy vỡ tan đến mấy thì cũng phải có mục tiêu mà sống chứ .

Sao cứ hoài sống trong thương cảm của kẻ khác đến yếu đuối như vậy.

Tôi đã từng dại dột,nhưng không phải không có mục tiêu sống.

Mà mục tiêu sống quá lớn dễ thất vọng.

Đau lòng thật chứ người trẻ sao đều muốn chết đi...

Qúa trẻ để chết mà, không phải sao ?

Chỉ cần cho bản thân một mục tiêu sống ta sẽ tồn tại.
 
Write For Misery Days
[10] Heart


3/4/2020Trang sách đọc dở hơn tháng trước gấp gọn để trong xó xỉnh.

Mới hơn một tháng không ngó ngàng mà bụi bám đến thê thảm khó lau chùi rồi.

Thật ra trái tim cũng thế, vứt bỏ nó lãng quên nó lâu dần cũng bám bụi mà nguội lạnh không cách nào cứu chữa.

Hai năm trước tôi có một anh bạn.

Anh con trai này cao hơn tôi tầm một cái đầu.

Nghe nghe dễ thương nhỉ ? nhưng cái tôi định nói không dễ thương như chiều cao của tôi với anh ấy đâu." mất bao lâu để em ổn lại như bây giờ "" 8 tháng đó anh " Nghĩ lại chẳng có ai mông muội như tôi cả, đem 9 phần yếu đuối nói ra cho người ta biết.

Anh vậy mà thuận nước đẩy tôi ngã một cái, người thì không thương tích nhưng trái tim niên thiếu chằng chịu vết nứt.

Tôi giận quá ném trái tim ngu muội vào lãng quên, đến lúc trưởng thành hơn một tý muốn dùng đến nó lại tiếc nó bám bụi mà nguội lạnh quá chẳng ai muốn chạm vào.

Thế đấy, nên các cậu à.

Có điều đau đớn gì cũng đừng lãng quên trái tim của mình nhé.

Tôi của năm 19 tuổi không thể thở được .

Có quá nhiều thứ đang đấu tranh trong trái tim này.

Mỗi phút sống,mỗi hơi thở đều cảm thấy mệt mỏi đến vô cùng.

Vì tôi bỏ quên nó lâu quá, lâu quá chẳng săn sóc nên bây giờ muốn nó nghe lời lần nữa cũng không được.

Lý trí mạnh mẽ quá, trái tim khô cằn quá .
 
Write For Misery Days
[11] Crazy


20:306/4/2020Có một loại yêu thương dù có nỗ lực tới đâu cũng biết trước là không có kết quả.

Có bao giờ các cậu cảm thấy yêu bias của mình đến phát điên lên chưa ?Có bao giờ các cậu bỗng thu mình lại vì tự ti với chính bias của mình ?Có bao giờ cậu bỗng nổi đóa khi ai đó nói xấu họ ...Những ngày như không thể kiểm soát chính bản thân cứ đều đặn xảy ra như thế.

Cái cảm giác mình nhỏ bé mà lại muốn bảo bọc người ta nó ứ đọng nơi cổ họng đến nhức nhói.

Tình yêu dành cho thần tượng là loại tình cảm nhiều khúc mắc.

Là kiểu biết rõ người ta có yêu mình đâu, đến cái tên của mình người ta cũng chẳng biết thế mà mình lại cứ điên dại đuổi theo.

Cho đi đủ mọi yêu thương không toan tính, tình yêu với thần tượng là loại tình yêu sạch sẽ nhất trong cái thế giới khắc nghiệt này.

Không có vấy bẩn, không gượng ép đẹp đẽ như một tín ngưỡng.

Người ta chỉ tùy tiện biến mất trên mạng xã hội một thời gian dài vậy mà đã nhớ đến muốn khóc.

Những ngày mệt mỏi quá lại có chút sợ hãi liệu sẽ cùng người ta đi tiếp được bao lâu ?

Có những lúc muốn dừng chẳng yêu người ta nữa , nhưng lại sợ cái dư luận kia bớt một người lại thêm một người mà bắt nạt người ta.

Rồi cứ đi tiếp đi tiếp đôi chân cũng chẳng mỏi, trái tim quên mất mệt .

Miệt mài như thế những ngày thanh xuân ấy chỉ để yêu người ta thôi. ..
 
Write For Misery Days
[13] Falling


19:01Anh có thể yêu em không ?

Không, anh không yêu em .

Anh chưa hề._______ Em khóc rồi Không đừng khóc, nó thật lố bịch _________Em thật sự nhớ anh Rất biết ơn em ,nhưng làm ơn đừng nhớ anh._______Đừng bỏ em Xin em đấy, tha cho anh đi.

Đôi khi anh sẽ không bao giờ biết giá trị của một khoảnh khắc cho đến khi nó trở thành ký ức .I give up on ....

TIME TABLEMonday :Tuesday : Reading ( A43 - T1,2 ) Tin học ( PM11- T4, 5 )

Wednesday : Listening ( B43 - T11,12 )

Thursday : Âm Vị ( B52 - T11,12 ) Speaking ( A22 - T13, 14 )Friday : ....Saturday : Tiếng Trung ( A36 - T1,2 ) Thực Hành Tiếng Việt ( B55 - T7,8) Writing ( B52 - T10, 12 )

Sunday : Mác ( B47 - T3,4 ) Tin Học ( PM12 - T10,12 )
 
Write For Misery Days
[14] Chào nhé người dấu yêu


Ưu

Em đã nỗ lực rất nhiều cho đến khi anh xem điều đó là lẽ đương nhiên.

Anh biết không ?

Nếu em là anh em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho bản thân mình.

Em sẽ chờ cái ngày anh bị người ta đùa chết trong lòng bàn tay, nhìn anh vỡ vụn như đống sứ tàn em vui vẻ lắm.

Em không yêu anh nữa rồi.

Những ngày này đột nhiên chẳng muốn nỗ lực nữa, những ngày này đột nhiên muốn điểm tô lên khuôn trang hao gầy.

Em tùy tiện mua một chiếc áo mới lượn quanh con phố đông, tự nhiên thấy cuộc đời đẹp đến thế.

Tự nhiên thấy ngoài phố đèn kia sao nhiều thứ mới mẻ như vậy mà trước giờ em chẳng hay biết, trước giờ trong mắt chỉ mỗi anh.

Người ta nói cũng đúng ha anh ?

Rằng tình yêu có thể biến cuộc sống của một người thành thiên đường ngập màu hường phấn.

Cũng có thể biến cuộc sống người ta thành địa ngục toàn nước mắt.Thiên đường thì em chưa từng chạm đến, suýt chút nữa thì xảy chân ngã xuống địa ngục rồi.Kẻ biết thời mới là trang tuấn kiệt, họ nói em đó .

Em buông tay anh rồi, ít nhất em vẫn còn giữ lại cái tự tôn cho bản thân.

May quá anh chẳng yêu em, may quá anh lại một mực chán ghét bỏ mặc em.

Cao lãnh , tàn nhẫn từ anh là ân huệ cuối cùng dành cho em phải không anh ?Chào nhé người dấu yêu.
 
Write For Misery Days
[16] Chịu đựng


22:30Đang nằm tự nhiên thằng nhỏ ngoi đầu dậy nói với mình

" Chị Nhung em nhận ra càng lớn người ta càng trâu bò" mình hỏi trâu bò cái gì nó nói

" trâu bò vì ngày trước chị la hai ba câu là em khóc,mà hôm nay la em không khóc nữa" chẳng hiểu sao lúc đó lại muốn khóc nữa,tới một đứa trẻ 10 tuổi cũng nhận thức được lớn lên là phải chịu đựng rồi.

Vậy mà mình bằng này tuổi đôi khi bị vài lời nói mà ấm rơi nước mắt.

Cuộc đời này khắc nghiệt quá.

Các cậu đã quay lại trường sau dịch chưa.

Dù mệt mỏi hãy cố gắng nhiều hơn nữa nha.
 
Write For Misery Days
[17] Bi thương cuối cùng


23:00" Chuyến cuối cùng rồi anh có muốn cùng tôi đi nốt không.

Cùng tôi ngắm hoàng hôn một lần nữa, anh thích nó mà không phải sao ?

" " Là em thích không phải tôi, chỉ là chuyến cuối của em thôi.

Tôi mỗi ngày đều đi qua nơi này không giống em, nói không liền muốn một đi không trở lại.

" Một câu nói xé đôi cái giới hạn cuối cùng của người ta.

Là mặt dày muốn xin bố thí chút ủi an cuối cùng của người mà sao khó khăn người ơi.

Mỗi trái tim đều mang tự tôn mạnh mẽ, phải chịu đựng nỗi đau khốc liệt thế nào người ta mới có thể cúi đầu mà nén tự tôn xuống cầu vọng người khác như thế.

Là yêu một người mà lại không thể ở bên, là yêu một người mà người ta có yêu mình đâu cơ chứ.

Bi thương cuối cùng rồi rời đi, bi thương cuối cùng rồi biến mất khỏi cuộc đời người ta như chưa hề có.

Ái tình hồi cuối cũng chỉ là một cỗ hoang tàn nhiều đớn đau.
 
Write For Misery Days
[18] Save me


2:06 Cuộc đời phi thường thiệt đó, người ta sinh ra nỗ lực sống suốt mười mấy năm.

Nhưng ông trời chỉ đủ sức an bày tới đó thôi, không đủ sức giữ thêm cái sinh mệnh mỏng manh đó nữa.

Có lẽ ở kiếp sau ông sẽ bù đắp lại, hoặc là người ta đến kiếp này để trả nợ cho kiếp trước .

Hết nợ thì rời đi, vô tình tạo nên một món nợ mới với chân tình của người ở lại.

Nuối tiếc có, dằn vặt có đau đớn bi ai nếm đủ.

Tôi có quen một cô gái.

Hôm nay cô tìm đến tôi để giãi bày, vậy là WFMD lại đi tiếp vì câu chuyện của cô.

Cô ta như chết chìm trong chuỗi đau đớn mang tên " mất mát".

Có lẽ kiếp trước cô nợ người ta, nên kiếp này cô phải là người ở lại nếm mùi đau thương.

Năm 17 tuổi hai người đó quen biết nhau qua một team nhỏ trong fandom.

Ừ thì nói chuyện, thì sẻ chia rồi thương quá thì quan tâm thêm sở thích của nhau nữa.

Cùng một fandom nên cũng có nhiều điều để nói quá.

Cứ thế rong ruổi suốt khoảng thời gian dài, họ như những kẻ đuối nước vịn vào phao cứu sinh.

Tình cảm cũng đâu cần nói ra, đôi bên tự hiểu, người ngoài nhìn vào cũng tỏ ý mà gật đầu.

Anh ta thương cô là khi mà bias của anh rõ ràng là Taehyung, nhưng cứ lướt qua những hình ảnh liên quan đến Yoongi là anh nghĩ tới cô ấy đầu tiên.

Ừ lại tiện tay thu về cho cô nhìn thấy.

Những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng, rồi lại bắt đầu xuất hiện những hứa hẹn.

Hứa gặp nhau ở Sài Gòn.

Hứa cùng nhau đi event của thần tượng.

Hứa sẽ chia sẻ cho nhau những nhọc nhằn.

Hứa mãi mãi xem nhau như những điều trân quý nhất.

Rồi cũng là hứa thôi, ai biết được anh vậy mà bội tín.

Anh thật thà tốt bụng như vậy mà bỏ người ta đi chẳng nói câu nào.

Làm người ta khóc xuyên đêm vì nhớ thương , cỗ lòng thương tâm đến rỉ máu."

Minh ơi sao bỏ em "Máu anh nhuộm đỏ mặt đường xám,nước mắt, viền mi hoen.

Mắt anh nhắm nghiền giọng đứt quãng, anh có nghe Bơ nói gì không anh.

Người ta nói nhớ anh, thâm tâm cầu xin anh mở mắt ra chờ người ta đến nhìn anh một cái.

[ cô gái kia biệt danh là Bơ] Từ biệt anh đi để con tim người ta hóa thành tro bụi.

Em 17 anh cũng 17, em 20 anh mãi 17.

Em già đi còn anh cứ trẻ mãi.

Em sắp qua đi cái tuổi thanh xuân nhiều nuối tiếc, còn anh cứ lì lợm mà lưu giữ cái tuổi 17.

Sống những ngày khốn cùng là những ngày mất đi điều quan trọng nhất.

Những ngày mà nặng tâm tư cho người thiếu niên dưới nấm mồ lạnh.

Tới giờ muốn ôm lấy anh, ôm lấy nấm mồ lạnh cũng chẳng biết ở chốn nào.

Cái ngày anh mất người ta đau lòng lắm.

Có một bài nhạc thôi, người ta cứ nghe đi nghe lại hoài.

Tới giờ nghe lại là nhớ anh đến nhức mắt.

Thôi lỡ rằng kiếp này anh tới nợ người ta một tấm chân tình, nợ người ta niềm nuối tiếc.

Nguyện cho kiếp sau nếu có duyên gặp lại nắm tay nhau trả đủ được hay chăng.

Tôi muốn được thở, tôi ghét màn đêm nàyTôi muốn tỉnh giấc vì tôi ghét mộng mịTự giam mình thân tôi dần mòn chết điKhông mong lẻ loi hưu quạnh, chỉ mong có người ở bên cạnh. .......... .Save me , save me ... [ Save me - BTS ] Bài hát hay như vậy, tôi cũng không ngờ lại là niềm cô độc thương đau của cô .

Cô nói cô thích bài này lắm, thích đến nước mắt lã chã tấm bọc gối.

Thích đến muốn mang hết tâm tư mà gửi vào nó.

Nghe thì vui vẻ dễ chịu, mà câu từ như cứa vào tim gan.

Nguyện cho trái tim của cô được chữa lành.

Viết cho Vanh ngày bi thương khốn cùng.
 
Write For Misery Days
[19] Giá Trị Của Tổn Thương


5/6

Sau này khi trưởng thành hơn một chút em sẽ hiểu có khắc em chỉ muốn giết chết bản thân trong quá khứ.

Không phải vì bản thân em ở quá khứ khiến em đau lòng, mà nó khiến em xấu hổ căm hận.

Hận nhất là bản thân em lại chẳng làm được điều gì tử tế chữa lành trái tim mình, hận nhất là em vì một người nào đó xa lạ mà dày vò tâm trí đến chảy máu.

Rõ ràng em đủ ý thức để hiểu mình phải chịu đựng những gì nếu cứ tiếp tục như thế.

Nhưng thời điểm ấy biết mà vẫn làm mới muốn giết chứ.

Mà cũng thôi, cứ coi giá trị của tổn thương là khiến em có thể căm ghét bản thân mục nát trong quá khứ, khiến em không ngừng bước tiếp để thoát ra khỏi nó.

Còn hơn để cho sống ở hiện thực mà cứ ngoái đầu luyến tiếc mình của ngày trước , bản thân hoài cổ nhàm chán.

Mỗi bước dần ngã lụi rồi bi ai đến tột cùng hơn.Giá trị của tổn thương khi em chẳng còn muốn là chính em.

........

Không unfriend, không block là sự dịu dàng cuối cùng em dành cho anh.. .Không liên lạc, không làm phiền là cách em yêu anh lần cuối...
 
Write For Misery Days
[20] Cô đơn


19/6/2020Ban sáng em thức dậy lặng lẽ chịu cơn đau nhức từ một bộ phận nhỏ trên cơ thể.

Tội nghiệp em cơn đau cứ duy trì mãi, dai dẳng kéo theo suốt mấy ngày.

Chẳng ai hỏi em thế nào ra sao.

Mọi thứ cứ bình bình như thế, em cũng chẳng thấy điều khác thường.

Em vẫn thấy cuộc sống của mình như thế là tốt đẹp, là vừa đủ đến khi em đơn độc bước từng bước đi tìm lấy một hiệu thuốc để cứu rỗi cơn đau của mình.Cô đơn xộc đến bên cạnh em, nỗi đau giọt nước mắt nóng trượt qua khóe miệng mặn chát.

Ghìm chặt trong lòng em đâu phải không thấy tủi hờn, chỉ là em biết cách dấu nhẹm nó đi trước người ta.

Em biến mình thành bức tường thành mạnh mẽ nên chẳng ai để ý bức tường có sứt mẻ tê mục dần ra sao.

Những ngày cô đơn nhất chẳng phải là thiếu ai đó tâm tình hay hò hẹn.

Những ngày cô đơn nhất gót chân em cô độc tìm kiếm cách cứu lấy cơn đau của mình.

Rõ ràng là em có người thân thiết xung quanh nhưng cô đơn vẫn chẳng buông tha em.Đừng khóc , đừng đau lòng.

Chữa lành một cơn đau kia thôi đã đủ mệt mỏi, đừng vì thế gian bỏ mặc mình mà tự rạch ròi một cơn đau khác.
 
Back
Top Bottom