Siêu Nhiên World và những mẩu truyện của OC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
371075663-256-k463474.jpg

World Và Những Mẩu Truyện Của Oc
Tác giả: LyTuyetTich
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là những mẩu truyện và world build cho OC của mình, Atlats Edgar William và Hồng Liên.

Tất cả đều là chất xám của mình với sự hỗ trợ của một người bạn trong list.

Vui lòng không sử dụng với bất kì mục đích nào khác.​
 
World Và Những Mẩu Truyện Của Oc
SƠ LƯỢC VỀ WORLD VÀ CÁCH THỨC VẬN HÀNH CŨNG NHƯ TIMELINE


Lục địa không tên được duy trì bởi Cây Thế Giới với vô số quốc gia, bộ tộc, nơi đa dạng chủng loài sinh sống.

Những sinh vật trong truyền thuyết như Griffin, Thủy Long, Hồ Ly, Tinh Linh,...sẽ xuất hiện tuy nhiên sẽ không có Loài Người vì nó sẽ là một biến số khá lớn.

Mạnh quá thì không lý nào lại để loài khác thống trị thay vì mình (đây là cái tham không thể bỏ của loài người).

Yếu quá thì chắc chắn sẽ bị tuyệt chủng hoặc trở thành nô lệ.

Vậy nên trong world này đa số chủng loài sẽ xuất hiện dưới dạng bán yêu hoặc mang dáng dấp, một số đặc điểm của loài người nhưng sẽ không có loài người.Sau một thời gian chiến tranh khá dài thì cả lục địa gom lại thành hai nước với hai phong cách mang những đặc trưng của phương Tây và phương Đông.Regnumlapis mang phong cách phương tây âu cổ, được cai trị bởi dòng tộc Griffin, nguyên mẫu là sinh vật huyền thoại được thờ tự khá nhiều ở Ai Cập, Ba Tư, Ấn Độ,...Huyễn Việt là mình bê từ sân chơi Huyễn Việt Kỳ Đàm về vì OC Hồng Liên mình tạo để chơi sân chơi đó.

Huyễn Việt lấy bối cảnh là Việt Nam thời phong kiến pha chút huyền huyễn, kỳ ảo và tuyệt nhiên không dựa trên bất cứ sự kiện lịch sử nào.

Huyễn Việt ở world này sẽ có sự khác biệt với bản gốc vì mình sẽ chỉnh sửa để phù hợp với world hơn.

Huyễn Việt được cai trị bởi tộc Thủy Long (Rồng Nước), loài sinh vật gắn liền với văn hóa Á Đông.Gần như tương tự với thế giới tu tiên thì cơ bản world này là kiểu thằng nào mạnh thằng ấy có quyền.

Tuy nhiên để tránh việc đánh đánh giết giết loạn thành một nồi cám heo hay diệt tộc các kiểu thì sẽ có biện pháp khắc chế.

Mỗi người khi sử dụng sức mạnh (mấy cái như ma lực, yêu lực, linh lực gì đó ngoài trừ thể lực ra) thì đều để lại dấu vết.

Mỗi loài và mỗi cá nhân đều có sự đặc trưng riêng khi sử dụng sức mạnh (giống vân tay ấy) và có một số vật hoặc một số người nhạy cảm trong việc cảm nhận những dòng chảy này.

Vậy nên lùm xùm lớn quá thì coi chừng quân triều đình xuống hốt mày về ngục giam đấy nhé=)))Về quy luật tự nhiên, để cân bằng thì nhưng loài có sức mạnh lớn, tuổi thọ dài sẽ rất khó để có con, duy trì nòi giống.

Ngược lại những loài yếu thì thường có khả năng sinh sản mạnh mẽ.Timeline: (Mốc thời gian chỉ là áng chừng và đã được làm tròn)

Lục địa, Cây Thế Giới và nhiều loại chủng tộc (sơ khai) đã xuất hiện trước đó nhưng mà world được build chủ yếu dựa trên Atlats nên timeline sẽ bám khá sát nó.Mốc là năm 1, cũng là lúc Atlats thai nghén xuất hiện trên thế giới này.

Năm 1000: Atlats sinh ra ý thức, dần cảm nhận được thế giới nhưng chưa có thực thể.

Năm 2000: Atlats từ sự sống không hình thù tạo dựng nên cơ thể của bản thân(Tuổi Atlats tính từ đây).

Năm 2100: Bắt đầu hình thành các bộ tộc có tổ chức của các giống loài khác nhau.

Năm 2552: Hồng Liên sinh ra.

Năm 2721: Các bộ tộc sau khi đánh nhau giành địa bàn triền miên thì gom lại thành 2 nước lớn là Regnumlapis đứng đầu là Griffin, Huyễn Việt đứng đầu là Thủy Long.

Trong khoảng thời gian này hai hai tộc Griffin và Thủy Long đánh nhau giành được nửa viên ngọc lạ, sau đó nhờ vào nửa viên ngọc này mà thống lĩnh một phương (bọn họ tin thế chứ viên ngọc này chỉ có tác dụng thanh lọc những điều ô uế thôi).

Thành lập đất nước của riêng mình nhưng lại không lo ổn định và phát triển mà tiếp tục gây chiến để tranh giành nửa viên ngọc còn lại.

Năm 2752: Liên lúc này 200 tuổi mới bắt đầu tu luyện.

Năm 3352: Mộc yêu chết.

Liên lúc này tu được Lục Vỹ (6 đuôi).

Năm 3621: Atlats rời khỏi Thánh địa.

Năm 3652: Liên tu thành Cửu Vỹ Hồ Ly (9 đuôi) - 1100 tuổi.

Năm 3721: Hồng Liên về kinh thành Huyễn Việt định cư và xây dựng thế lực.

Năm 3798: Ventus ra đời (npc quan trọng).

Năm 3821: Vương triều đổi chủ, thời thế thay đổi.

Người dẫn đầu cả hai phương đều là những bậc minh quân, cùng nhau kí kết Hòa ước trước thềm Thánh địa linh thiêng, ngưng chiến tranh một cách vô nghĩa, tập trung vào xây dựng đất nước, làm an lòng con dân.

Hiện tại - năm 4021: Atlats 2021 tuổi, Hồng Liên 1469 tuổi.
 
World Và Những Mẩu Truyện Của Oc
Tiểu sử


ATLATS EDGAR WILLIAM

Ngày sinh: 30/8

Tuổi: 2021

Chủng tộc: Tinh linhHắn là sự sống được sinh ra từ linh khí của đất trời, gọi Đất là mẹ gọi Trời là cha, được nuôi nấng bởi các linh hồn già cỗi trong khu rừng linh thiêng nơi được coi là Thánh địa không được phép đến gần.

Mất 1000 năm mới có thể từ một sự sống không hình thù tạo dựng nên cơ thể của bản thân, dùng thực thể cảm nhận thế giới này, tiếp thu kiến thức cùng học hỏi.Từ khi có được hình hài, hắn trở thành thủ vệ của Thánh địa, đưa những kẻ lầm đường lạc lối bước vào nơi đây trở về.

Thánh địa là khởi nguồn của cả lục địa, là nơi bám rễ của Cây Thế Giới.

Chính vì vậy có không ít những kẻ tò mò về bí mật của nơi đây, nhưng cũng có những người thích đi đây đi đó lạc vào.

Kẻ mang tâm tư xấu xa thì thanh tẩy chúng, biến chúng trở thành một tờ giấy trắng rồi tống khỏi đây, còn những người chỉ đơn thuần là tò mò hay đi lạc thì nhẹ nhàng dẫn lối họ rời đi là được.

Đôi khi nhàm chán hắn cũng sẽ cùng những người lạc vào đây trò chuyện vài ba câu, dần dần mở rộng tầm hiểu biết của mình về thế giới bên ngoài Thánh địa.

Lục địa này trước kia có rất nhiều quốc gia.

Tuy nhiên do chiến tranh mà dần gom lại chỉ còn hai đất nước.

Mỗi bên chiếm cứ một phương, phương Tây là Regnumlapis dẫn đầu bởi Griffin, phương Đông là Huyễn Việt với sự cai trị của Thủy Long.

Hai bên đánh nhau suốt mấy trăm năm, tổn thất biết bao nhân lực cùng vật lực nhưng không bên nào chịu bỏ cuộc.

Có lẽ bởi vì cuộc chiến này đã kéo dài quá lâu, tổn thất quá nhiều nên ai cũng muốn giành được chiến thắng cuối cùng.

Tuy nhiên còn có một nguyên nhân khác sâu xa hơn.

Bởi bên nào cũng muốn giành cho được nửa viên ngọc của đối phương, thứ được đồn đại rằng nếu có thể gom lại thành một viên hoàn chỉnh sẽ mang lại may mắn cùng thịnh vượng vô tận.

Atlats sau hơn 1600 năm chết dí tại Thánh địa, ngồi hóng hớt tình hình bên ngoài từ những du khách đến rồi lại đi thì cuối cùng cũng đã quyết định xin phép Cây Thế Giới cùng những linh hồn trong Thánh địa, bước ra ngoài để trải nghiệm.

Hắn lang thang vô định khắp nơi, so với việc ở trong Thánh địa nghe người khác kể thì việc tự mình trải nghiệm khiến hắn nhận thức rõ cái gọi là chiến tranh và mong muốn kết thúc chiến tranh trong hắn dần nhen nhóm lên như một ngọn lửa.

Bản thân là sinh linh sinh ra từ linh khí của đất trời, từ những gì "tự nhiên" nhất, chính vì vậy việc hắn ghét thứ phá hoại "tự nhiên" như chiến tranh chẳng có gì là lạ.

Một bầu không khí căng thẳng, khói lửa triền miên, dân thì đói khổ vì chiến tranh còn quan lại, bạo quân thì vẫn ăn chơi và tiếp tục chiến tranh mặc kệ dân chúng.

Khác với tâm tư của những kẻ từng nhòm ngó Thánh địa, thế giới bên ngoài phức tạp hơn thế rất nhiều, cảm xúc cũng đa dạng hơn, khiến hắn nhiều lần đưa ra những phán đoán sai lầm, ăn không ít đau khổ.

Sau hơn một trăm năm thì Atlats nhận ra nếu không có chỗ đứng trong xã hội thì hắn sẽ chẳng thể thay đổi được gì cả.

Dấn thân vào chính trị thì quá phiền phức, vậy nên hắn chọn kinh doanh rồi dùng tiền xử lý cho lẹ.

Vả lại, có tiền mua tiên cũng được, lúc ấy tiền tài hay quyền lực đều có lúc cần đến.

Hắn có khả năng tạo ra những tinh thể lấp lánh mà thế giới này gọi chung là đá ma thuật.

Thứ vừa xinh đẹp vừa có giá trị vô cùng lớn khi mang trong mình năng lượng của đất trời.

Từ một thương nhân buôn đá ma thuật vô danh, trở thành ông chủ của một thương đoàn giàu có nhất lục địa chỉ trong hơn 30 năm.

Vốn dĩ trong cái thời loạn lạc này thì đá ma thuật là vật phẩm bán đắt như tôm tươi ngoài chợ.

Mà đá ma thuật đã qua tinh luyện, chế tác và tích hợp trận pháp thì lại càng "vạn kim khó cầu".

Nguồn lợi khổng lồ từ đá ma thuật là cơ sở để hắn dấn thân sang nhiều lĩnh vực khác nhau, cắm rễ và mở rộng thế lực của mình ra khắp lục địa.

Tuy nhiên so với sự ảnh hưởng to lớn của hắn ở phương Tây thì việc lấn đất sang phương Đông có vẻ gặp khó khăn hơn nhiều.

HỒNG LIÊN

Ngày sinh: 31/8

Tuổi: 1469

Chủng tộc: Hồ Ly"Có người cầu còn không được, ai lại nỡ vứt bỏ máu mủ ruột già của mình như vậy chứ.

Đứa trẻ đáng thương, theo ông về nhà nhé."

Cô là một con hồ ly bị cha mẹ vứt bỏ, tưởng chừng như sắp chết đói chết khát trong cái lạnh của tiết trời đầu đông thì may mắn được một Mộc yêu nhặt về nuôi dưỡng.

Với cái thể chất yếu ớt bẩm sinh của cô thì sống được đã là một kỳ tích chứ đừng nói đến việc tu luyện.

Vạn sự khởi đầu nan, tuy chậm hơn so với tiến độ thông thường một chút nhưng dưới sự chăm sóc của Mộc yêu, cô cuối cùng cũng có thể chậm chạm hấp thụ linh khí của trời đất, thoát khỏi cái danh phế vật đã đeo bám bản thân suốt 200 năm.Tuy nhiên thể chất bẩm sinh không phải là thứ có thể khắc phục hoàn toàn.

Dưới sự ảnh hưởng của "Trăng khuyết", thời điểm mà linh khí của đất trời thưa thớt hơn bình thường sẽ khiến cô không thể duy trì dáng vẻ trưởng thành, cũng mất đi khả năng sử dụng yêu thuật do không thể cảm nhận được linh khí.

Vào thời điểm này cô sẽ trở về trạng thái yếu ớt nhất, đây cũng là điểm yếu chí mạng của cô.Khi còn bé bởi vì sức khỏe Liên không tốt nên Mộc yêu chọn ẩn cư trong núi, cách xa thời thế loạn lạc để chăm sóc và chữa bệnh cho cô.

Đến khi Liên khỏe hơn thì Mộc yêu quyết định đưa cô ra ngoài trải nghiệm thế giới, dùng thực tế dạy cô rất nhiều điều.Trước khi gặp Liên, Mộc yêu từng là y sĩ lang bạt khắp nơi, cứu giúp rất nhiều người.

Ông dùng sự hiểu biết của bản thân, không chỉ giúp đỡ các binh sĩ mà còn xử lý rất nhiều ôn dịch, cứu sống rất nhiều ngôi làng.

Sau khi gặp Liên ông dùng hết tâm tư của mình lên đứa cháu gái hồ ly này, khó khăn lắm mới giúp con bé trở nên khỏe mạnh hơn một chút, có thể tu luyện như một con hồ ly bình thường.Không phụ sự yêu thương của Mộc yêu, cô từ bé đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, cũng rất thông minh lanh lợi.

Bởi vì không cùng giống loài, Mộc yêu chỉ có thể dạy Liên những thuật pháp liên quan đến thiên nhiên, cây cỏ, còn lại những thuật pháp của tộc Hồ Ly, Liên chỉ có thể tự mình mày mò.

Ngoài thuật pháp, Mộc yêu cũng chỉ dạy Liên tất cả nhưng hiểu biết của mình về dược lý và y thuật.Cuộc sống bình yên trôi qua hơn 800 năm, cái gì đến rồi cũng phải đến.

Mộc yêu đã sống gần 2000 năm, đối với hầu hết các giống loài thì đây là tuổi thọ khó có thể tưởng tượng được.

Có lẽ vì Mộc yêu hành thiện tích đức suốt ngần ấy năm nên trời đất thương cho ông sống lâu hơn chút, để ông kịp nhìn thấy đứa cháu gái mà ông yêu thương đủ lông đủ cánh rồi mới có thể yên lòng trở về với đất mẹ.Ngày ông đi, Liên không khóc.

Cô muốn ông có thể rời đi mà không vướng bận bất cứ điều gì.

Cầm khối noãn ngọc trên tay, đây là di vật mà Mộc yêu để lại.

Người chẳng có một tí máu mủ gì với cô nhưng lại là người duy nhất lo rằng sau khi mình đi sẽ chẳng còn ai bên cạnh quan tâm chăm sóc cho cô nữa.

Noãn ngọc được tạo ra bởi "trái tim" của Mộc yêu, một viên ngọc tỏa ra ánh sáng ấm áp, như cách ông an ủi cô cháu gái nhỏ của mình rằng con bé sẽ không cô đơn đâu, vì ông vẫn luôn dõi theo cơ mà.Mộc yêu mất, trở về với hình dáng vốn có là một cây đa to lớn sần sùi, tán cây rộng che khuất một mảnh trời.

Liên mất vài ngày để sắp xếp đồ đạc, dọn dẹp nhà cửa rồi dùng trận pháp che dấu khoảng sân nhỏ này, không muốn để giấc ngủ của Mộc yêu bị bất cứ ai làm phiền.

Cô rời đi, tiếp tục chặng hành trình phía trước.

Tuy gặp vài vướng mắc nhỏ trong quá trình tu luyện nhưng nhờ sự chỉ dạy trước đó của Mộc yêu cùng những kinh nghiệm tích lũy qua từng chuyến đi, Liên thành công đột phá cảnh giới cuối cùng của tộc Hồ Ly, tu thành Cửu Vỹ. (Tu luyện ở đây không chỉ đơn giản là hấp thụ linh khí của đất trời mà còn phải tích lũy kinh nghiệm cùng trải nghiệm, phải thông suốt, thấu hiểu con đường mà bản thân đã chọn, con đường đó có thực sự phù hợp hay không, không được mơ hồ, nghi ngờ bản tâm.

Nếu không nhẹ thì mãi dậm chân tại chỗ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma)Đạt được mục tiêu của chặng hành trình, tiếp tục lang thang cũng chẳng để làm gì nên Liên quyết định trở về kinh đô của Huyễn Việt an cư lập nghiệp.

Để thỏa mãn đam mê với nghệ thuật của mình cô lập nên Ly Nguyệt Hội, đây là nơi để mọi người giao lưu sở thích với nhau.

Đàn ca, múa hát, đánh cờ, làm thơ,...cô muốn tạo ra một nơi để mọi người có thể thỏa thích thể hiện tài năng của bản thân, cùng nhau học hỏi, trau dồi kiến thức cùng trải nghiệm.

Đây từng là nơi cô thu lưu những đứa trẻ cô tình cờ nhặt về trên đường du ngoạn.

Đương nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi nhận kẻ vô dụng về nuôi.

Nổi bật trong số đó là Giai Thụy, Hy Miên và Hải An.

Giai Thụy là đứa lớn nhất, tộc Ô Nha.

Nó là đứa đầu tiên cô nhận nuôi và cũng là đứa khởi xướng cái trò "trại trẻ mồ côi".

Lần đầu tiên gặp mặt bị cô tẩn cho một trận vì móc mất túi tiền của cô nhưng bị cô theo về tận nhà.

Giai Thụy là đứa trẻ khá tốt, bình thường đều là nó ra ngoài kiếm tiền về nuôi mấy đứa nhỏ trong nhà ăn, nay quẫn bách quá nó mới chọn đại một người trông khá mềm yếu để cướp vì đã mấy ngày không có ai thuê nó làm, tiếp tục thì cả đám sẽ chết đói.

Xui sao gặp trúng cáo đội lốt cừu như cô nên cướp không được còn bị treo tòng teng trước cửa nhà.

Mà được cái thằng nhỏ chạy cũng nhanh, ẩn nấp khá tốt, không phải Liên có cách truy tìm thì cũng mất dấu rồi.

Sau mấy ngày tiếp xúc thì cô muốn đưa Giai Thụy theo nhưng thằng bé không chịu.

Cuối cùng phải hốt theo mấy cái đuôi nhỏ kia thì nó mới chịu đi.Hy Miên và Hải An là cô mua từ buổi đấu giá ngầm về.

Hy Miên là Nhân Ngư còn Hải An là Diện Tinh Xà.

Hy Miên có giọng ca trong trẻo mê đắm lòng người, giọng ca này cũng là năng lực đặc thù của Nhân Ngư, được mệnh danh là tiếng ca của biển cả khi họ có thể dẫn lối cho tàu thuyền rời khỏi nguy hiểm, cũng có thể khiến con thuyền chìm đắm dưới đáy đại dương.

Hải An tính cách có hơi u uất trầm mặc vì phải chứng kiến cha mẹ mình bị sát hại, còn mình thì bị bán đấu giá.

Diện Tinh Xà là nhánh Xà Tộc có thể thay đổi diện mạo của bản thân, hóa trang thành người khác.

Liên lúc đó chỉ có thể âm thầm mua hai đứa nhỏ về chứ không thể đánh trực tiếp với nhà đấu giá dù bản thân cô rất ghét cái loại đấu giá này.

Vài năm sau Hy Miên cùng Hải An kéo Giai Thụy đi cướp kho của nhà đấu giá nọ vì nghe tin có dược liệu quý hiếm mà Liên cần rồi tiện tay giết sạch cả cái nhà đấu giá đó luôn vì nhận ra toàn người quen cũ.Ngoài Ly Nguyệt Hội, Thiên Cơ Lâu - tổ chức buôn bán thông tin tiếng tăm lẫy lừng cũng là do một tay cô lập nên.

Bởi khi mở Ly Nguyệt Hội, thành phần xã hội xuất hiện tại đây có đủ từ thường dân tới quý tộc.

Vì vậy để duy trì trật tự cũng như xử lý phiền phức tự tìm tới, cô cần một tổ chức chống lưng đằng sau.

Thực ra cái đám râu ria đó Liên nó cũng có thể xử hết, Giai Thuỵ, Hy Miên và Hải An cũng vậy.

Nhưng ba đứa nhỏ giỏi như vậy, bắt tụi nó suốt ngày đàn ca múa hát đánh cờ, xử lý phiền phức cũng uổng phí tài năng.

Nhờ mối quan hệ trải rộng từ đông sang tây cùng những chiêu trò "nghe lén", Liên dễ dàng hỗ trợ tụi nhỏ trong việc thành lập và phát triển Thiên Cơ Lâu.

Nói cho oai chứ cô chỉ có việc dựng nên và phát triển lúc ban đầu, đến khi cả hai ổn định rồi thì chả đến việc cô nữa.

Với bản tính ham chơi thích đi đây đi đó, thật khó để Liên có thể ở yên một chỗ xử lý giấy tờ của Thiên Cơ Lâu, càng không thể nằm ỳ đánh đàn vẽ vời ở Ly Nguyệt Hội ngày này qua tháng nọ được.

Vì vậy khi mọi chuyện ổn định và cô có thể yên tâm giao toàn quyền cho tụi nhỏ thì cô đã biến mất một thời gian để thư giãn và nghỉ ngơi ở một đâu đó khá xa.
 
World Và Những Mẩu Truyện Của Oc
Cuộc gặp gỡ


"Thời tiết có vẻ lại lạnh thêm rồi."

Giấu đôi tay đã lạnh ngắt vào trong, Hồng Liên thu người ngẩn ngơ nhìn tuyết rơi ngoài cửa.

Bát thuốc đặt bên cạnh vẫn còn tỏa ra hơi ấm nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục ngó lơ nó lần hai.

Đối với cái cơ thể đã bẩm sinh yếu ớt như này thì có uống hay không nó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm.

Mân mê mảnh ngọc trước ngực, nơi mang lại hơi ấm cho cô trong suốt mấy trăm năm qua, cũng là hơi ấm duy nhất từ người cô coi là gia đình.

Một con thú nhỏ bị chính cha mẹ nó vứt bỏ, được người nhận nuôi, có một gia đình mới, có được sự ấm áp, rồi nó lại bị bỏ lại ở nơi thế gian lạnh lẽo này.

Con thú nhỏ đó giờ đã lớn nhưng cái cảm giác có được rồi lại mất đi sẽ là thứ khiến nó hoàn toàn suy sụp nếu phải trải qua lần nữa.Một cơn gió lạnh lùa vào cuốn theo những chiếc lá rơi ngoài hiên, cùng lúc đó cũng cuốn Liên ra khỏi những ký ức u buồn.

Gẩy gẩy chiếc lá nhỏ bị gió cuốn vào, cô bắt đầu lại suy nghĩ lung tung, những suy nghĩ vụn vặt đủ để cho cô giết bớt thời gian còn lại trong ngày.

Mới ngồi được một lúc mà trước mắt đã bắt đầu mơ hồ, cái trán nóng ran như hồi chuông cảnh báo cho cô biết nếu như lại tiếp tục ngồi ngoài này thêm nữa thì chắc mai cô sẽ chẳng thể xuống giường được đâu.

Toan định đứng dậy về phòng thì một mùi hương thoang thoảng tưởng chừng như sẽ lẩn mất vào gió đông của độc dược khiến cho tinh thần đang uể oải của Liên buộc phải tỉnh táo vài phần.

Nơi đây được cô sử dụng kết giới giấu đi rất kỹ, hơn trăm năm qua chưa từng có ai tìm ra chứ đừng nói đến xông vào một cách nhẹ nhàng đến vậy.

Cô đã phải chuẩn bị mọi thứ rất chu toàn bởi vì nơi đây là nơi cô nghỉ ngơi những lúc sức khỏe trở nên xấu nhất.

"Không lý nào lại có người xuyên qua một đống độc dược cùng trận pháp mà lại không gây ra tí động tĩnh nào như vậy được.

Nếu không phải người đấy mang theo một chút độc bước vào nơi này thì có lẽ mình đã chẳng nhận ra."

Liên co người lại, kéo chiếc áo khoác to rộng trùm kín cả cơ thể nhỏ bé, ho lụ khụ hai tiếng rồi bắt đầu chờ xem người kia muốn làm cái gì.

Dù sao có vẻ người xông vào không có ý định xấu, sống hơn ngàn năm, trải qua đủ chuyện khiến cho cô khá mẫn cảm đối với sát ý từ người khác và hiển nhiên người đến không có ý định giết cô.

Vậy thì tội gì không kiếm chuyện để làm.

Người ta có tâm chạy tới tận nhà để chơi với mình thế cơ mà.

Một phút, hai phút, mười phút rồi hai chục phút trôi qua, người kia mãi chả thấy động tĩnh gì còn Liên thì sắp gục tới nơi rồi.

Định chơi xem ai kiên nhẫn hơn à?

Nếu là ngày thường cô còn có hứng chơi chứ giờ thì không rảnh.

Tiếp tục hứng gió thêm nữa rồi gục ra đấy kiểu gì cũng bị thuộc hạ cằn nhằn cho coi.

"Thất lễ quá, khách quý đến thăm nhưng hiện giờ sức khỏe Liên không tốt, tạm thời không thể tiếp đón đàng hoàng được.

Nếu có việc mong ngài ngày kia hẵng quay lại nha.

Cảm ơn rất nhiều."

Liên cúi người hướng đến nơi còn thoang thoảng mùi độc dược lịch sự chào hỏi, cũng nhắn cho một thời gian cụ thể để mình có thể tiếp đón một cách đàng hoàng nhất.

Khổ nỗi đang nói được một nửa thì lại phải dừng lại ho một hơi dài.

Trách thì trách người kia cứ ở mãi một chỗ, chẳng chịu ra làm cô hứng gió thêm nửa tiếng trời.

Tức chết mất!

Chờ đến khi không gian một lần nữa chỉ còn lại mình cô, Liên mới kéo lê chiếc áo quay trở về phòng ngủ.Hai ngày sau, người kia đúng hẹn tới.

Chẳng qua động tĩnh lần này lớn hơn hẳn lần trước.

Hê, phải thế chứ.

Cô mất nửa ngày trời để sửa lại kết giới, nó không lợi hại hơn cô sẽ gọi người kia bằng ba!

Cơ mà dù nói là động tĩnh lớn hơn nhưng sự di chuyển của người kia vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Chỉ hơi loay hoay với một số trò nhỏ của cô hơn lần trước chút xíu thời gian mà thôi.

"Đến rồi thì vào ngồi đi, đừng có đứng ở ngoài đấy nữa.

Ngài ở ngoài đấy không lạnh không mệt nhưng tôi ngồi lâu sẽ lạnh sẽ mệt đấy."

Liên càm ràm mấy câu rồi rót trà nóng cho chiếc ly ở đối diện.

Người kia thật sự xuất hiện, còn lễ phép cởi giày để gọn gàng ngoài cửa.

Trông cũng không phải kiểu người đến để gây chuyện cho lắm.

Ồ?

Trang phục phương tây à?

Ngài ta chạy xa như vậy đến đây để làm gì thế chứ?-Liên thầm nghĩ.

Nhìn người bước vào khoác một chiếc áo choàng khá dài, bên trong mặc trang phục mang đặc trưng của phương tây cùng đôi cánh lớn đen tuyền đằng sau lưng khiến cho cô vô cùng để ý.

Liên có cảm giác hình như mình đã gặp người này ở đâu rồi.

Đôi cánh đó nhìn thật sự rất quen.

"Thật xin lỗi vì đã tự tiện đột nhập biệt phủ của tiểu thư như vậy.

Cái này là quà xin lỗi, mong tiểu thư bỏ qua cho sự vô lễ này của tôi."

Vừa cất lời đã là câu xin lỗi, người này chắc chắn không phải đến kiếm chuyện rồi.

Chán ghê cơ chứ!

Bậy bậy, kiểm soát cơ mặt nào.

Lỡ miệng nói ra người ta kiếm chuyện thật có mà ăn cám đấy.

Liên mỉm cười cảm ơn, đặt hộp quà sang bên cạnh rồi đưa tay ý mời người kia ngồi xuống.

Cả hai ngồi đối diện nhau, không nói gì cả, chỉ im lặng thưởng thức trà.

"Khụ...có thể vào vấn đề chính được không?

Nếu Ngài tiếp tục im lặng nữa thì sẽ hết ngày đấy."

Liên ngứa ngáy hết cả người rồi.

Tự dưng ngàn dặm xa xôi chạy tới đây rồi chỉ im lặng nhìn tách trà, ngài bị dở hơi à?

Có chuyện thì nói nhanh đi không thì cho người ta đi ngủ cái!...Từ từ, không khéo người ta đang suy nghĩ xem có phải người ta tìm nhầm người rồi không?

Ừa có khả năng lắm.

Tìm cô làm cái gì.

Cô chỉ là một nữ tử yếu đuối chỉ biết đàn ca đánh cờ vẽ vời linh tinh mà thôi.

Chẳng ai dở hơi vượt muôn trùng khơi băng qua cả đại chiến trường chỉ để tìm một người như vậy sất.

Trừ khi người ta tới là để tìm một thân phận khác của cô.

Mà điều đó thì không có khả năng lắm.

Người biết cái thân phận đấy giờ chắc đang ở dưới âm phủ chờ đầu thai hết rồi.

"...Tôi đến tìm tiểu thư để bàn một thỏa thuận.

Một thỏa thuận về việc mua bán thông tin."

Người kia cất lời, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng khiến cho sự lạnh lẽo trong cô giảm bớt vài phần.

Gì thần kì vậy?

Nhìn người như khối băng mà lại sở hữu giọng nói ấm áp thế?...Tập trung nào, người ta đang nói chuyện với mày đấy.

"Mua bán thông tin thì ngài đi mà tìm Thiên Cơ Lâu nổi danh ấy, tìm tôi làm gì?

Tôi chỉ là một nữ tử yếu đuối vô dụng suốt ngày nằm lì ở nhà vì bệnh mà thôi."

Không có khả năng đâu, nhất định là nhầm người rồi.

Không khéo tên này là một tên mù đường, đâm nhầm chỗ rồi nhận nhầm cả người luôn.

"Tôi cần tìm người có khả năng quyết định tất cả mọi thứ, chứ không phải tìm người có một số chuyện nhất định phải thông qua cấp trên.

Như vậy rất phiền phức.

Và tiểu thư là người tôi cần tìm, người sau màn của Thiên Cơ Lâu."

"Ôi làm sao có thể chứ?

Một cô gái yếu đuối như tôi sao có thể là người đứng sau một tổ chức lớn như vậy được?

Chắc ngài nhận nhầm người rồi."

Chối.

Nhất định phải chối!

Bà đây không nhận ngươi cũng không có cách nào!

"Tôi..."

"Ngài nhận nhầm người rồi đấy.

Nên mời ngài về cho, bây giờ đến giờ tôi phải uống thuốc rồi."

Mở cửa tiễn khách!

Cái tên này dù là mình lúc khỏe mạnh cũng đánh không lại, giờ thì càng không.

Vậy nên mau biến dùm và làm ơn ngậm chặt cái miệng lại.

Nếu không coi chừng bà đây đào hết quá khứ của ngươi lên đấy.

"Nếu như tôi nói tôi có thể cung cấp một nơi tĩnh dưỡng khác cho tiểu thư, một nơi ấm áp quanh năm cùng không khí trong lành với sự an toàn tuyệt đối thì liệu liệu tiểu thư có chịu suy xét thêm không?"

Người kia vẫn nhẹ nhàng nói chuyện mặc cho cô đã muốn đuổi khách.

Nhưng mà...điều kiện kia tốt thật đấy.

"Sao Ngài chắc chắn là mình không tìm nhầm người?"

Liên vẫn luôn vô cùng thắc mắc.

Cô thề là mình đã khử hết những kẻ biết những chuyện không nên biết rồi.

Chẳng lẽ có con cá lọt lưới nào à?

"Một chút thủ đoạn nhỏ thôi."

Vừa nói vừa lấy tay chỉ lên đầu.

"Cậu ta không sao đấy chứ?

Nếu hắn mà bị di chứng gì thì ngài không xong với tôi đâu đấy."

Cô khó chịu.

Người biết thân phận của cô, biết cả vị trí của nơi này chỉ có mấy đứa thuộc hạ nhà cô mà thôi.

Bọn họ mà bị làm sao thì đối phương đừng có mong bước ra khỏi nơi này!

"Đừng giận, hắn không làm sao đâu.

Chỉ nhức đầu một ngày hai ngày mà thôi."

Đối phương cười khẽ, cô bất lực day thái dương, đành phải thừa nhận cái thân phận này.

Dù sao người ta cái gì cũng biết hết cả rồi.

"Thế thưa Ngài William, Ngài muốn một thỏa thuận như thế nào?"

Cô kéo áo khoác xích lại, vây nó thành một cái tổ ấm cúng cho bản thân rồi tiếp tục ngồi xuống bàn chuyện hợp tác.

"Tiểu thư biết thân phận của tôi rồi à?"

William nheo mắt tỏ vẻ hứng thú, đúng là con cáo già.

"Nếu không biết thì cái chức chủ nhân Thiên Cơ Lâu này của tôi cũng nên vứt cho cún con gặm đi là vừa rồi đấy."

Cô tỏ vẻ khinh bỉ.

Coi thường nhau đấy à!

"Được rồi.

Trước tiên tôi muốn tiểu thư cung cấp cho tôi thông tin về vụ tập kích hoàng cung Regnumlapis 19 năm về trước.

Ngoài ra tôi muốn ký một hợp đồng cung cấp thông tin dài hạn với tiểu thư.

Đổi lại vế trước tôi sẽ trả thù lao xứng đáng, vế sau ngoại trừ cung cấp nơi tĩnh dưỡng cho tiểu thư còn sẽ hỗ trợ một số yêu cầu trong việc thu thập thông tin ở phương tây.

Như vậy được chứ?"

William lấy ra một cuộn giấy da, trên đó đã được khắc sẵn một bản hợp đồng hoàn chỉnh, là một hợp đồng bằng ma thuật.

Chuẩn bị kỹ lưỡng thế.

Nắm chắc sẽ thuyết phục được mình luôn à?

Liên cầm bản hợp đồng trên tay, đọc kỹ rồi gật đầu chấp nhận các điều khoản trên đó.

"À tôi muốn Ngài tạo cho tôi một thân phận giả.

Cái nào tiện lợi một chút ấy."

Cô vẫn luôn thiếu một thân phận có trọng lượng bên phương tây để có thể dễ dàng thăm dò một số tin tức.

Ví dụ như mỗi lần muốn tiếp cận quý tộc cần phải chuẩn bị rất lâu, như vậy cực kỳ phiền phức.

"Vậy tiểu thư không phiền nếu tôi nhận tiểu thư làm em gái chứ?

Không được à?

Vậy làm con nuôi nhé?"

Vế trước đã không ổn vế sau còn đếch ổn hơn!

Ai muốn làm con ngươi!

Bà đây đã hơn một ngàn tuổi rồi đấy!

Ai làm con thì chưa biết đâu!

"Ngài nghĩ Ngài bao nhiêu tuổi mà đòi làm cha tôi?"

Liên nhếch miệng khinh bỉ.

"Đâu đó khoảng 1800?"

William nhún vai tỏ vẻ không để ý lắm.

"..."

"Vậy thì vế đầu đi.

Sau này mong giúp đỡ nhiều hơn nhé A.N.H.T.R.A.I" Hai chữ cuối gần như là muốn dằn mặt người ta đến nơi rồi.

Nhưng mà thân phận đó vừa nhanh gọn vừa dễ xử lý.

Là em gái của một người kinh doanh có tiếng coi như cũng không tệ.

Sau đó hai người tiếp tục bàn thêm một số việc đến tận cuối chiều mới xong được đại khái.

"Cái này cho anh.

Lần sau đừng có leo rào nữa đấy."

Liên ném một chiếc ngọc bội cho William.

Nó là chìa khóa để ra vào một đống thứ hằm bà lằng ngoài kia.

"Ngày mai em sẽ cho người đến chỗ anh đưa tư liệu của lần tập kích mà anh cần.

À đúng rồi, đừng có ụp nồi cho phương đông tụi em, lần đấy là tự các anh lục đục nội bộ, không có liên quan gì đến phương đông này hết á."

Cô nhá trước một ít thông tin.

Dù sao lần đấy cũng là do cô thu thập mang về mà.

Phải nói lần hỗn loạn đó thú vị thật đấy.

Không biết anh ta cần nó làm cái gì.(Up trước cái fic có tuổi đời gần 2 năm😞)
 
World Và Những Mẩu Truyện Của Oc
Uẩn khúc cùng sự trở lại của vị hoàng tử trẻ (1)


Tiếng thở dốc cùng bước chân dồn dập, thân hình nhỏ bé ôm lấy ổ bánh mì dơ bẩn chạy trốn khỏi tiếng quát tháo sát phía sau."

Thằng nhóc chết tiệt!

Đã ăn cắp còn dám làm tao bị thương, hôm nay tao không đánh mày ra bã tao dẹp tiệm!"

Thân hình to béo cùng cây chùy cán bánh uỳnh uỳnh rượt theo phía sau, suýt túm được cổ áo thì đứa bé kia nhanh chóng cúi gập người xuống rồi quặt vào một con ngõ nhỏ.

Thân hình nhỏ bé nép gọn trong một góc tối, đợi đến khi tiếng chửi rủa của người đàn ông kia dần đi xa mới dám thả lỏng đôi chút.

Cậu lấy chiếc bánh mì giấu trong ngực ra, vừa định ngoặm một miếng lớn lấp đầy cái bụng đói thì giật thót mình khi ngoài cậu ra, trong cái ngõ ti hi này lại vang lên âm thanh của một người khác."

Đừng ăn, nó dơ rồi."

Bóng dáng từ sâu trong bóng tối xuất hiện, cứ như thể hắn vẫn luôn ở đó, nhìn cậu từ lúc cậu xuất hiện tới giờ.

Cậu như con thú nhỏ xù lông, bởi vì bản năng cho cậu biết kẻ này vô cùng mạnh.

Mạnh đến mức chỉ cần hắn muốn, cậu sẽ chết mà không kịp hay biết điều gì.Atlats nhẹ nhàng lấy ít đồ ăn khô trong không gian ma pháp ra, trải một chiếc khăn xuống đất rồi đặt chúng lên, thấy cậu nhóc vẫn còn đề phòng thì biết ý lùi xa vài bước."

Bỏ cái bánh đấy đi, ăn vào sẽ đau bụng đấy."

Qua một lúc lâu tên nhóc đó mới thận trọng đến gần chỗ thức ăn, thấy Atlats không có dấu hiệu muốn đến gần mới ngấu nghiến ăn lấy ăn để.

Atlats cẩn thận ngồi xuống, hạ thấp tầm nhìn ngang với cậu nhóc, kiên nhẫn chờ cậu xử gọn hết chỗ thức ăn."

Cảm ơn".

Cậu nhóc lí nhí nói.

Nhưng sau đó cũng nhanh miệng nói thêm: "Nhưng em không có tiền để trả cho anh đâu.

Hay em làm thuê cho anh nhé?

Mặc dù cũng không làm được tích sự gì lắm nhưng em sẽ cố gắng...", giọng càng nói càng nhỏ."

Vậy em thành thật trả lời anh mấy câu hỏi thì anh cho em miễn phí bữa này nhé".

Atlats mỉm cười nhìn cậu nhóc nhem nhuốc nửa ngồi nửa quỳ ở đối diện."

Thật ạ?

Vậy anh hỏi đi, em biết em sẽ trả lời hết"."

Vết thương trên mặt gã ban nãy là em làm à?"

"Đúng vậy""Em làm lại được không?"

Cậu nhóc loạng choạng đứng dậy, dù hơi non nớt nhưng khả năng điều khiển dòng chảy linh khí khá tốt.

Và đặc biệt, dấu vết do phép thuật để lại đúng như những gì hắn nghĩ, là đặc trưng của hoàng tộc Leoquilia."

Trước đây em có từng sống ở một nơi xa hoa nào không?"

"Sao anh biết?

Em không nhớ rõ nhưng em nhớ mang máng mình từng sống ở một nơi rất đẹp, được ăn đồ ăn ngon còn được mẹ ôm ấp nữa."

Nước mắt từng giọt lăn dài trên khuôn mặt có phần hốc hác của cậu nhóc.

Có vẻ ngại nên cậu quay đi, dùng phần tay áo lau qua loa khuôn mặt nhỏ.Atlats có vẻ không ngờ rằng ra ngoài đi dạo một bữa mà lại có thể đụng trúng vị hoàng tử "đã mất" trong cuộc tập kích hoàng cung hơn một năm trước."

Em có tên không?"

"Có chứ!

Ventus, tên em là Ventus.

Mẹ em luôn mong em có thể êm dịu như cơn gió mùa hạ, thổi đi khắp nơi, mang đến vui vẻ cho mọi người á.".

Đứa nhỏ cười tươi như ánh mặt trời, có vẻ rất tự hào về cái tên mà mẹ đặt cho mình."

Vậy em biết vị Đại hoàng tử đã mất vào năm ngoái tên gì không?"

"Em biết anh nghĩ gì nhưng mà không phải đâu, không phải vị hoàng tử ấy đã mất rồi sao.

Vả lại mạo danh hoàng tộc là tội chết đấy anh à."

"Nít quỷ, em có thể giấu ai chứ anh thì đừng giấu nữa.

Từ lúc em sử dụng phép thuật, em đã lộ rồi."

Atlats khoanh chân chống cằm, khuỷu tay tì trên đầu gối, cũng không muốn úp úp mở mở với thằng nhóc tuổi còn chẳng bằng số lẻ của mình nữa."

Òoo...vậy giờ anh muốn sao?

Thân phận đã chết, giờ có trở về cũng chỉ có một con đường chết.

Anh mong chờ gì vào một đứa trẻ còn chưa tròn 5 tuổi vậy?"

Trút đi vẻ ngây thơ ban đầu, giờ đây chỉ còn lại ánh mắt lạnh nhạt cùng đau thương không phù hợp với lứa tuổi."

Nếu anh nói anh có thể bảo trợ cho em cho tới khi em đủ sức lật tung hoàng cung, trở về với ngôi vị vốn có của mình thì sao?"

"Đổi lại là gì?

Anh muốn em làm gì?

Anh muốn tiền tài hay quyền lực?"

"Đủ sức bảo trợ cho em tới lúc đó thì em nghĩ anh thiếu những thứ này sao?

Anh chỉ muốn em trở thành một vị minh quân, mau chóng kết thúc chiến tranh.

Cứ như vậy mãi không sớm thì muộn mảnh lục địa này sẽ chẳng còn gì cả, trở thành một khối đất khô cằn mất thôi."

"Chỉ vậy?

Anh kỳ lạ thật đấy. ngồi nói chuyện cả buổi rốt cuộc là muốn cứu vớt thế giới hả".

Cậu nhóc phủi mông đứng dậy, chìa tay với Atlats.

"Vậy thì sau này nhờ anh giúp đỡ nhé...Ủa, anh còn chưa giới thiệu tên mình nữa đó!!!"

-----------------------------------------

Lách cách.

Thanh âm kiếm được rút ra khỏi vỏ, sát khí ngùn ngụt nhắm thẳng đến bóng dáng ngồi bên cửa sổ."

Chủ nhân các ngươi dạy các ngươi tiếp khách như vậy sao?"

Ngón tay thon dài của Atlats nhẹ nhàng mân mê mảnh ngọc bội trắng nõn, không mảy may để ý đến mũi kiếm cận kề bên cổ."

Hải An, nếu để Liên biết cô ấy sẽ lại mắng em đấy.

Rút kiếm lại đi."

Một bóng dáng yểu điệu từ sau cánh cửa bước ra, giọng nói dập dìu như gợn sóng nơi biển cả mênh mông, làm mê đắm lòng người.Ánh mắt nàng va phải mảnh ngọc bội trên tay kẻ kia, kinh ngạc thốt lên: "Liên cho ngài cả chìa khóa sao?...Nếu là người mà cô ấy có thể tin tưởng được thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu Hải An à."

Hy Miên bước tới, đặt một xấp giấy tờ cùng một khối cầu ghi hình lên bàn.

"Đây là tư liệu chúng tôi có về vụ tập kích hoàng cung Regnumlapis lần đó.

Nếu cần thêm gì cứ việc yêu cầu, chúng tôi sẽ hỗ trợ trong khả năng của mình."

Atlats im lặng lật giở xấp tài liệu, nhíu mày: "Thật sự không ngờ bà ta gan đến vậy đấy."

"Nếu ngài có nghi vấn có thể đến hỏi Liên.

Cô ấy là người trực tiếp thu thập và viết số tài liệu này đấy."

Giọng nói của Hy Miên có chút tự hào, rồi lại đổi sang lo lắng.

"Nếu có người nói chuyện cùng có thể sẽ giúp cô ấy ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày."

"Chị à!

Hắn là người đã làm Giai Thụy bị thương đó!

Không thể để hắn ở gần chủ nhân được."

Hải An cực lực phản đối, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo của một con rắn độc, nhìn chằm chằm Atlats."

Gặp ngài sau nhé, cần gì thêm có thể liên lạc với chúng tôi, tôi nghĩ là ngài biết làm thế nào mà ha."

Hy Miên thấy Hải An sắp muốn nhảy bổ vào đối phương đến nơi rồi nên nhanh chóng kéo cậu ta ra ngoài."

Hải An, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, Liên không phải kẻ yếu đuối đụng vào sẽ chết, em đừng làm quá lên vậy.

Cô ấy nuôi dạy chúng ta được như này thì em phải biết bản lĩnh của cô ấy không chỉ có ngần ấy.

Dù sao cũng là Cửu Vĩ Hồ Ly, không phải con hồ ly nào cũng có thể được như cô ấy đâu.

Chị biết Liên hay Giai Thụy đều vô cùng quan trọng đối với em, nhưng cứ đụng phải chuyện của hai người họ là em lại rối hết lên như thế thì không được đâu.

Rõ ràng những việc khác em đều vô cùng bình tĩnh sáng suốt cơ mà."

Hy Miên nắm tay Hải An kéo đi, vừa đi vừa làu bàu."..."

Hải An cứ thế im lặng để Hy Miên kéo đi.

Đây cũng không phải lần đầu.

Cậu biết làm quá lên như thế là không ổn.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người mà cậu trân trọng bị thương là sự ám ảnh trong tiềm thức cậu lại trỗi dậy.

Nỗi đau mất đi gia đình quá lớn, lớn đến mức nếu phải trải qua lần nữa thì cậu nghĩ cậu sẽ điên mất thôi.Hải An bất an siết chặt tay Hy Miên.

Hy Miên với cậu không phải chị em ruột.

Họ gặp nhau trong lồng nhốt ở hầm bán đấu giá.

Một cô gái chỉ lớn hơn cậu vài tuổi nhưng vào lúc đó đã ôm lấy cậu bằng đôi tay run rẩy, an ủi cậu nói "không sao đâu".

Có lẽ năng lực của chị ấy đã phát huy tác dụng, Liên xuất hiện vào buổi đấu giá hôm đó, cứu vớt cuộc đời của hai người họ.Vậy nên bằng mọi giá, hắn phải bảo vệ gia đình thứ hai này của mình.

Mất đi bất cứ ai cũng sẽ như rút chốt kích nổ của hắn vậy, hắn sẽ liều mạng đến cùng, cho tới hơi thở cuối cùng, giọt máu cuối cùng.Bộp.

Hắn va phải Hy Miên.

Cô gái ngày nào ôm trọn hắn trong lòng giờ chỉ đứng tới mũi hắn mà thôi."

Em lại suy nghĩ cái gì tiêu cực đấy?"

Hy Miên kéo tay hắn đến trước mặt, đôi tay thanh mảnh của cô nàng bị hắn siết tới hằn vết đỏ."

E...em xin lỗi."

Hắn nhanh chóng buông tay.Hy Miên mỉm cười xoa đầu hắn.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa.

Không phải Liên đã cho chúng ta bùa hộ mệnh rồi sao.

Sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Đúng vậy, Liên đã tự tay làm cho họ mỗi người một chiếc bùa hộ mệnh.

Nó dùng máu đầu tim của Liên để luyện thành.

Đối với tu vi ngàn năm của Liên thì nó chẳng thấm vào đâu cả.

Nhưng sức khỏe của cô ấy thì lại không chịu được gánh nặng như vậy.

Sau lần đó Liên đã ốm rất lâu, khiến bọn họ lo sốt hết cả ruột."

Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa.

Giai Thụy còn cần nghỉ ngơi nên mọi việc của Thiên Cơ Lâu đều trông chờ vào em đấy.

Có việc thì tìm chị.

Chị phải về Nguyệt Hội đây."

Hy Miên vỗ vai động viên Hải An, căn dặn cậu một số chuyện rồi quay trở về Ly Nguyệt Hội.
 
Back
Top Bottom