Siêu Nhiên World of the gods

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
227873357-256-k175820.jpg

World Of The Gods
Tác giả: SabakunoSofiaMomo
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một vị vua mạnh mẽ, đầy quyền năng, tưởng chừng như nắm trong tay tất cả mọi thứ, lại bị chính cận thần mình tin tưởng phản bội.

Người cuối cùng có thể nhờ cậy lại là đối thủ của mình.

Chết đi, lại chọn con đường lần nữa sống lại.

Mọi uẩn khuất quá khứ được tiết lộ, tình yêu đâm chồi.

" Nơi mọi thứ bắt đầu, nơi mọi miền kết thúc.

Ta - vua của những vị thần, triệu kiến ngươi, hỡi bề tôi trung thành của ta, diện kiến trước mắt ta, đem linh hồn đặt dưới chân ta, đem chiến thắng dâng lên cho ta.

Ta - kẻ thống trị không gian và thời gian, vị vua của tất cả."​
 
World Of The Gods
Kết thúc và bắt đầu


Vùng đất thánh Omega Peplus, nơi đây được mệnh danh là vùng đất của các vị thần.

Vua của Omega - Thiên Hoàng Sofia Momo, người từ một nô lệ, trong vòng 10 năm đã thống nhất 13 quốc gia, trở thành kẻ mạnh nhất, xóa bỏ chế độ nô lệ, được tôn lên danh xưng Thiên Hoàng, vị vua thống trị bầu trời, cai quản mặt đất, mở ra một kỉ nguyên mới cho toàn thế giới.

Kẻ đã đứng lên đối đầu với Ma thần hoàng - kẻ độc ác gieo rắc sự hỗn loạn và sợ hãi, đem ánh sáng đến cho nhân loại.

Cuộc chiến gay gắt diễn ra suốt nhiều năm và ngày càng kịch liệt.

Liên Minh Đa Chủng Tộc - Liên Minh Vùng Đất Thánh do Thiên Hoàng thành lập tưởng chừng như đã có thể thấy chiến thắng ngay trước mắt.

Nhưng, giữa cuộc chiến cao trào, một điều không tưởng đã xảy ra.

Điều đã làm lệch cán cân sức mạnh giữa hai bên, chiến thắng vụt mất trong chớp mắt.

Một triều đại không bao giờ trường tồn.

Một vương quốc lớn tất nhiên sẽ có mâu thuẫn.

Họ trung thành với vị vua của mình, nhưng quan điểm khác nhau, sự ngạo mạn của một vị thần đã biến mọi thứ trở nên tồi tệ.

Mâu thuẫn đã trở thành cuộc nội chiến ngầm giữa các vị thần.

Và khi vị vua của họ phát hiện ra tất cả, mọi việc đã không thể cứu vãn nữa.

Giận dữ, điên cuồng, cảm giác bản thân bị phản bội chất đầy.

" Vì bệ hạ, bọn chúng phải chết" , " vì bệ hạ, mọi thứ phải chịu phục tùng "...

Họ đem cô ra để biện minh cho mọi hành động của họ.

Cô biết họ trung thành, nhưng mọi thứ họ làm đều đi trái lại với những gì mà cô mong muốn ngay từ khi đất nước được thành lập.

Cô đã đi qua vô vàn vùng đất khác nhau, lập nên những mối giao hữu, liên minh giữa các chủng tộc, các quốc gia, vào sinh ra tử cùng với quần thần của mình.

Thế mà bây giờ họ lại phản bội cô.

Niềm tin, niềm hy vọng.

Mọi thứ như sụp đổ tan tành.

Cô bỏ lại ngai vàng, đập vỡ vương miện của mình và biến mất không một vết tích.

Cô đã bị giết, bởi kẻ được cho là đối thủ truyền kiếp của mình.

Demon Of Science.

Ít nhất đó là những gì người ta kể lại.

Nhận được tin vị vua băng hà, các vị thần đau khổ đến cùng cực, hối hận tột cùng về những việc làm của bản thân.

Nhưng mọi thứ đã quá trễ.

Vị vua của họ đã không thể sống lại nữa.

Họ một lần nữa bắt tay nhau xây dựng, bảo vệ đất nước, nơi mà chủ nhân tối cao của họ đã dùng máu của mình để rửa sạch từng tấc đất tấc rừng.

Các vị thần siết chặt nắm tay, thề một lời thề căm phẫn - sự trả thù dành cho kẻ đã hại chết ngài.

Nhưng đây có thật sự là kết thúc ?
 
World Of The Gods
Cuộc gặp gỡ bắt đầu cho mọi thứ


Một cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh tung tăng trên đường.

Đoán chừng cũng 17, 18 tuổi gì đó.

Đôi mắt đen nhánh, mái tóc buộc thành 2 chùm, xoăn ở đuôi những lọn lớn trông rất nhí nhảnh và đôi môi lúc nào cũng cười khiến cho người khác cảm giác cô như tỏa ra ánh nắng vậy, ấm áp vô cùng.

Dừng chân trước ngôi nhà nhỏ có màu trắng nơi thành phố, bật mở thật mạnh cách cửa lớn.

Nó chạy vào nhà hét lên:

- Mẹ oiiiiiiiiiiiii !!!!!

Cô con gái siêu đáng yêu siêu xinh đẹppppp của mẹ về rồi đây.

Con đói quá !! O(≧▽≦)O

- Suốt ngày được mỗi cái ăn là giỏi.

Mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm.

- Vânggggg !!!!!

Cô gái " siêu đáng yêu siêu xinh đẹp " bạn đang thấy chính là Sofia, năm nay 18 tuổi, một con hủ chính gốc.

Sau bao nhiêu năm vất vả thì nó cũng thi đậu vào ngôi trường mà bao con người hằng mơ ước.

Legend School.

Một trong những ngôi trường hàng đầu thế giới, bồi dưỡng tài năng về mọi mặt, số đầu ra cực kì chất lượng, được các nhà đầu tư đánh giá rất cao.

Nó ngồi ngay vào bàn, chắp tay nói câu cảm ơn truyền thống rồi ngấu nghiến như chưa bao giờ được ăn vậy.

Ba nó ngồi đối diện, tay cầm tờ báo, lắc đầu thở dài rồi cười.

Bữa cơm gia đình ấm áp đầy hạnh phúc.

- Con ăn xong rồi.

Con đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ nhé.

Nói rồi cô gái nhỏ dọn chén đĩa, đeo chiếc balo, chạy vụt ra ngoài.

- Con nhóc này, đã gần 20 rồi chứ ít ỏi gì đâu mà tính tình cứ như con nít mới lớn không bằng.

- Mama đại nhân

- Em cứ để nó vui đi, con bé còn trẻ mà, phải để nó chơi cho đã chứ.

Như vậy ít lo hơn.

Mới đó đã 18 năm rồi, nó chưa bao giờ làm chúng ta buồn phiền cả.

Nhiều khi anh cảm tưởng nó đã sống quá lâu so với cái độ tuổi của nó.

Haizzz... không biết làm sao nữa.

- Đúng vậy... mới đó đã 18 năm rồi...

Mẹ nó hồi tưởng lại từng đoạn ký ức như mới vừa hôm qua của bà.

------------------------------

- Nhanh lên, truyền máu, thai phụ mất máu quá nhiều rồi.

Đứa bé sinh non, cứ đà này không cứu được mất.

Vị bác sĩ cuốn quýt kêu lên.

Đôi vợ chồng kia đã mong muốn có con từ rất lâu, phải cố gắng lắm, thử tất cả mọi cách mới có thể thụ thai được.

Nhưng tai nạn bất ngờ ập xuống gia đình họ.

Do quá yếu và di chứng để lại từ vụ tai nạn, người mẹ giờ đã không thể mang thai được nữa, còn đứa trẻ kia lại quá yếu ớt, tưởng chừng như có thể chết yểu bất cứ lúc nào.

- Đứa bé quá yếu vì sinh non, nhịp tim đang giảm dần, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng mong hai vị hãi chuẩn bị tâm lý trước đi.

- Vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu, tay lau mồ hôi thông báo.

- Không!

Không thể như thế được!

Anh ơi, con chúng ta...hức... nó còn chưa nhìn thấy thế giới này mà, chúng ta đã cầu mong nó rất rất nhiều...hức...sao lại có thể như thế được...!

Người vợ ngất đi trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Có nỗi đau nào sánh được khi người mẹ mang thai chín tháng mười ngày lại nhìn sinh linh bé nhỏ vừa chào đời đã vụt đi trong phút chốc.

Cô gào thét trong vô vọng, luôn miệng cầu xin những vị bác sĩ nơi đó cứu giúp con mình.

Cảnh tượng thật khiến người ta không cầm nổi nước mắt.

Người chồng ghì chặt cô vào lòng, nước mắt chảy dài trên gương mặt ông, mọi người xung quanh đều lắc đầu quay đi.

Bỗng tiếng cánh cửa phòng bệnh bật mở, một phụ tá thở hổn hển bước vào, hét lên:

- Đứa bé...

đứa bé sống lại rồi... sống lại rồi !!!

Các bác sĩ ngạc nhiên, nhanh chóng đi về phía phòng cấp cứu kiểm tra lại lần nữa.

Như một niềm tin mãnh liệt, cô loạng choạng bước xuống giường bệnh, vịn vào tay chồng và nhanh chân đi theo các bác sĩ.

- Bác sĩ, con tôi sao rồi...nó sao rồi... thưa bác sĩ?!

- Chị bình tĩnh, con chị không sao cả, thật kì diệu, như một phép màu trong cuộc đời chúng tôi chưa bao giờ thấy, đứa trẻ đã sống lại một cách phi thường.

- Vị bác sĩ không che nổi sự ngạc nhiên trên gương mặt, hớn hở trả lời.

- Có thật không?

Có thật không thưa bác sĩ??

Tốt quá...

Ơn trời!!!...

Thật tốt quá rồi.!!

Người vợ khụy xuống bên chiếc giường đặt con,giọt nước mắt của sự hạnh phúc lăn dài, khẽ nhìn những hơi thở đều đặn phát ra từ cơ thể nhỏ bé.

Một sự sống mới, lại bắt đầu!

--------------------------------

18 năm trôi qua, đứa trẻ ấy lớn lên trong tình yêu thương, bảo bọc của cha mẹ.

Cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.

Vui cười, nhảy nhót, tinh nghịch.

Nhưng có vài điều khiến họ thấy khó hiểu về đứa con của mình.

Đầu tiên là việc sức mạnh của đứa trẻ quá lớn.

Chỉ số mana của nó cao hơn của người bình thường rất nhiều trong khi trong gia đình chỉ là những con người bình thường có ít mana.

Các chuyên gia ở trung tâm kiểm định cho rằng nó chỉ là một thể đột biến, dù rất ít khi xảy ra nhưng không phải là không thể.

Thứ hai, đó là việc nó không bao giờ khóc, phải nói là từ khi sinh ra nó chỉ ự ẹ rồi cười, dù có đau, có đói nó cũng chả bao giờ khóc cả.

Có lẽ vì lý do đó mà đôi khi họ nghĩ cứ như trong thân xác ấy là một con người khác hoàn toàn.

Một con người trưởng thành, vĩ đại đang trú ngụ nơi đó.

Thật kì lạ !

----------------------------------

Hôm nay, bầu trời âm u đến lạ thường.

Buổi chiều ánh mặt trời rực đỏ như màu máu, cứ như một điềm chẳng lành sẽ lại xảy đến vậy.

Đêm, mưa rơi rả rích, lộp độp lộp độp.

Sofia xách bọc đồ vừa mới mua xong, rảo bước trên đường phố, miệng ngân nga ca khúc không thành lời.

Cuộc sống của cô suốt bao nhiêu năm qua cực kì thanh bình.

Bỗng, cô cảm nhận được một bóng người lướt qua mình, trông thật quen thuộc.

Theo phản xạ, cô dừng lại và quay lại nhìn.

Người kia cũng dừng lại, rồi quay đầu nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu.

Ai kia ???

Người đó cảm giác cô rất quen thuộc, nhưng lại không biết là ai.

Còn Sofia, khi người kia vừa quay lại đã nhìn thấy rất rõ mặt mũi người ta.

Cô kéo mũ áo khoát che thấp xuống.

Trong lòng gào thét:

" Bỏ mợ rồi!!!

Sao lại là tên này chứ."

Nó khóc ròng trong lòng, cầu mong hắn đừng nhận ra cô.

Vì sao ư, vì nó sẽ là một mớ rắt rối to đùng.

Câu chuyện này lại phải kể từ cái lúc 18 năm về trước...

---------------------------------

18 năm trước, vua của Omega Piplus - Sofia Momo đã bị giết.

Chết đi, linh hồn nó mang quá nhiều sức mạnh nên không thể tan biến ngay được.

Nó lang thang trong nhiều ngày và một hôm, nó đến cái bệnh viện của đôi vợ chồng kia, nó ngồi nghe hết tất cả câu chuyện, nhìn người vợ khóc lóc thê lương vì mất con mà không cầm được lòng.

Đứa trẻ kia có linh hồn quá yếu do sinh non, chưa hình thành đầy đủ khiến nó không chịu nổi cơ thể con người trần tục.

Bỗng trong đầu nó nảy ra một ý tưởng điên rồ, thay vì trở về với bánh xe luân hồi, nó sẽ nhập vào người cô bé kia, dùng sức mạnh từ linh hồn mình nuôi dưỡng linh hồn đứa trẻ kia, như vậy đứa bé đó có thể sống tiếp.

Nó hí hửng cho là ý tưởng của mình rất hay, liền không chần chừ thực hiện.

Và đứa trẻ kia đã sống lại một cách thần kì!

--------------------------------

Đó là câu chuyện của 18 năm trước rồi.

Bây giờ thực tại là nó đang đối mặt vởi kẻ thù truyền kiếp của mình.

Kẻ được xưng là đối thủ của nó, cũng là kẻ đang mang cái danh giết người, mà người bị giết chính là nó: Demon Of Science.

Do đã đối đầu với nhau quá nhiều lần trong quá khứ, nó thừa sức nhìn ra người kia trong một lần dù đã qua 18 năm.

Và giờ đây nó đang cầu trời khẩn phật cho tên kia đừng nhận ra nó.

Bởi tên kia cực kì là thông minh, như cái tên của hắn.

Hắn sỡ hữu sự bất tử và một trí tuệ vượt xa nhân loại.

Nếu hắn phát hiện ra cô thì mọi thứ đổ bể hết.

Và chẳng biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nó nhanh chóng quay người bỏ đi nhanh nhất có thể bằng tốc độ ánh sáng (chém đó).

Nhưng lại bị người kia nắm ngay lại.

Hắn mập mờ:

- Sofia...Momo..????

" Thôi toang rồi!!!!"
 
World Of The Gods
Lâu rồi không gặp...Ha!!!


" Thôi toang rồi !!"

Nó giật thót tim khi nghe hắn ta gọi tên mình.

Như những gì nó lo sợ, cái người đàn ông đáng sợ kia đã phát hiện ra.

Nó ú ớ cố giằng mạnh tay lại và bỏ đi.

Vì nó là kẻ không thể nói dối.

Tính cách và công việc của một vị vua suốt bao năm đã rèn luyện nó thành một con người thẳng thắng luôn tuân theo lý tưởng của mình.

Nên cực tệ về khoảng giấu diếm.

Biết một khi hở miệng là sẽ không giấu được, chỉ có nước đánh bài chuồn.

Và sau đó, tay chân nhanh hơn não, trong lúc nó tung ra vài đòn để người kia lộ sơ hở và nó có thể thừa cơ chạy thoát, nó đã vô tình đánh theo thói quen khi còn sống.

Người kia sau khi đỡ đòn của nó đã nhìn ra, trợn tròn mắt.

Chợt giật mình vì việc hố không thể sửa của bản thân, nó nhanh chóng giơ chân sút luôn một cú vào hạ bộ người kia.

Nó thoáng nghe tiếng "răng rắc" (eo ôi trứng vỡ).

Hắn ta gục xuống, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn mà đau đến bay màu.😅😅😅.

Ấy vậy mà con người, à không, con quỷ kia vẫn không chịu buông tay cô mà còn nắm chặt hơn.

Từ từ ngước gương mặt đầm đìa mồ hôi lên, vẻ mặt cực kì cay cú.

Hắn khẳng định chắc nịch:

- Ban nãy...ta còn nghĩ là nhầm...nhưng giờ thì chắc chắn không nhầm được...cái chiêu thức này, cái đồ quái đản này chỉ có thể là ngươi...SOFIA MOMO!!!!

Hắn đau đến nói cũng khó khăn, nhưng lại gằn từng chữ tên cô rất rõ ràng.

Xác cmn định.

- Lâu rồi không gặp...Ha!!

Demon Of Science.

Dạo này anh khỏe không ???

Nó lắp bắp cười trừ, cố lảng tránh những tội lỗi nó vừa gây ra.

- Cô nhìn tôi xem có khỏe không?

Tên nào đã khiến tôi thành ra như vầy?

Tên nào đã chết rồi trăn trối đủ điều nhờ tôi giúp đỡ?

Giờ lại xuất hiện trong cái hình hài này, rồi còn đánh người?!

Bao nhiêu năm qua, khi ngươi đang thảnh thơi vui sướng ở cái xó xỉnh gầm trời nào thì ngươi có biết vì ngươi mà ta đã bị bọn thần kia đuổi cùng giết tận, khó khăn đến nhường nào.

Đi!!

Hôm nay không làm cho rõ ngươi đừng hòng bỏ đi nữa.

Hôm nay chúng ta giải quyết hết ân oán nợ nần đi.!!

Hắn toang nắm tay lôi cô đi.

Không được, phải tìm cách thoát thân.

Bị bắt được là toang hết cả lũ.

"Não ơi hoạt động đi!!!"

Ting.

Nó vừa nghĩ ra một ý khá là thú vị.

Nó cười cười, nói "xin lỗi" đủ cho tên kia vừa nghe được.

Chưa kịp phản ứng đã nghe nó hét toáng lên:

- BỚ NGƯỜI TA BIẾN THÁIIIIIIII!!!!!!!!

Hắn đơ người.

Sau đó từ từ ngoái đầu nhìn...1s...2s...3s...

"Rầm" "rầm" rộ rộ đám đông kéo tới:

- Ở kia, chú cảnh sát ơi, có người nói ở kia có biến thái - Quần chúng 1

- Biến thái ?!

Không được rồi, gọi người tới bắt đi, đừng để chạy thoát!!

- Quần chúng 2

- Kìa, hắn đang quấy rối cô gái bé nhỏ kia đúng không???

- Quần chúng 3

- .....

- Nhanh lên, đem dây ra trói lại, đừng để hắn chạy thoát !!!!

- Quần chúng thứ N

Không hổ là thành phố lớn với việc an ninh cực kì nghiêm ngặt.

Chỉ sau vài phút, tên "biến thái" kia đã bị túm cổ rồi bị hành cho sml.

Sau đó mấy tay cảnh sát xuất hiện và hốt luôn về đồn.

Nó thừa cơ chạy một mạch về nhà.

Hí ha hí hửng tít cả mắt.

Bỏ lại đằng sau là tên quỷ kia bị đánh đến thê lương và đang bị lôi về đồn luôn miệng chửi rủa rằng có ngày sẽ trả thù.

"Haizz!!

Hôm nay đúng là đau tim quá đi mà!!!"

Nó thở phào nhẹ nhõm

------------------------------------

" Cạch".

Sofia mở cửa, bước vào nhà.

Bố nó ló mặt ra hỏi:

- Có việc gì sao mà về trễ thế????

- Con gặp biến thái ạ!!!!

Hi~ o(* ̄▽ ̄*)ブ

- Biến thái?!!!- Cả bố và mẹ nó nhổm dậy- Thế có sao không???

- Không sao.

Con gái ba mẹ vẫn bình thường lành lặn đây này.

Bố mẹ không cần lo lắng.

Hihi!!!

- Bố không hỏi mày.

Bố hỏi thằng kia có sao không???

Con không đánh tàn phế con nhà người ta đấy chứ????

- BỐỐỐỐỐỐỐ!!!!!

Nó phồng má như chuột hamster, giận dỗi bỏ lên phòng.

- Đừng có giậm chân nữa, khéo gây ra động đất sóng thần gì đấy lại mệt!!!

Bố nó cười ha hả rồi tiếp tục xem TV, mẹ nó nhìn rồi lắc đầu cười.

Cái gia đình này kì lạ phết!

--------------------------------------

Nó đặt chiếc balo lên kệ, ngồi xuống giường, hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại."

Sofia, em có đó chứ?"..."

Vâng!

Em ở ngay đây!!"...

Linh hồn đứa trẻ vẫn tồn tại trong cơ thể đó và ngày một lớn lên.

Tất cả những gì Momo nhìn thấy, nghe thấy trong suốt 18 năm qua Sofia đều có thể nghe và nhìn giống như vậy.

Họ gần như đồng hóa tâm trí với nhau, chỉ mỗi việc là linh hồn Sofia vẫn không tài nào điều khiển nổi cơ thể.

Gần đây thì đã có thể kiểm soát đôi chút nhưng vẫn rất yếu ớt.

Momo đã phải luôn tập luyện cơ thể mọi lúc vì sức ép của cả hai linh hồn lên một cơ thể là quá lớn.

Nếu không phải do linh hồn Sofia quá yếu và Momo đã dùng sức mạnh còn sót lại của mình để tạo một lớp màng bảo vệ thì chắc nó đã nổ tung từ lâu.

Đa số lần Sofia sẽ ngủ, để mặc cho Momo điều khiển cơ thể.

Thỉnh thoảng họ sẽ nói chuyện với nhau như vầy để đỡ buồn chán.

Lúc này trong tâm trí của cơ thể Sofia:

- Chị, người kia là ai thế?

Sao lúc gặp người đó chị lại hoảng loạn đến vậy?

- Đó là kẻ độc ác, điên loạn, tàn bạo, cục súc, bla bla blo blo...!!!

Momo tuôn luôn một tràng, không quên nghiến răng ken két khi nhắc đến hắn.

Cái thứ tính tình dở dở ương ương của hắn không hợp với cô và làm cô cực kì bực mình.

Aizzzz...!!!

- Ra vậy, hai người thân nhau lắm nhỉ?

- Em có lầm không?

Không nghe chị nói à?

Chị mà lại thân với cái thứ như hắn thì chị không là vua nữa, đi ăn mày sướng hơn!!!

- Chị bây giờ cũng có làm vua đâu.

Và vẫn ăn bám đấy thoi!

- IM ĐIIIII.AAAAAAA!!!!

Nó vò đầu, tức thật.

Con nhóc này lớn lên bởi nó mà tính tình thì không giống nó chút nào.

Nhẹ nhàng bên ngoài, hiểu thấu người khác và mạnh mẽ bên trong.

Con gái gì đâu mà hoàn hảo phải biết.

Nếu mà không yếu ớt chắc nó đã trở thành hotgirl vạn người mê chứ đâu phải cục súc ăn hại trong ánh nhìn của người khác như bây giờ.

Mà lý do thì cũng vì nó mà ra.

Càng nghĩ lại càng thấy tội lỗi.

Tròi đất oiiiiiiii!!!!!!!!

- Thế... chuyện gì đã xảy ra vậy?

Sao người đó lại bảo chị làm gì anh ấy suốt bao năm?

Lại còn ân oán nữa???

- Haizzz...!!!

Chuyện là vầy...

- Giọng nó trầm xuống, khó khăn nhớ lại chuyện kia.

-------------------------------------
 
World Of The Gods
Như một vị Vua


Sau khi nổi trận lôi đình với đám quần thần của mình xong, Momo bỏ đi.

Bên ngoài đường vắng tanh, mưa như trút nước, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi vào người cô.

Tiếng mưa như gào thét, gió như xé toạc cả người cô ra.

Đau đớn, suy sụp, lại thêm những vết thương từ những trận chiến trước đó, Momo trở nên yếu hơn bao giờ hết.

Cũng phải thôi, sức mạnh được tạo nên từ tinh thần và trái tim.

Việc khủng hoảng tâm lý trầm trọng này khiến cô rơi vào tình trạng yếu nhất từ trước đến nay.

Cô lảo đảo bước đi trong mưa, sử dụng thuật dịch chuyển hướng về khu rừng gần biên giới nhất.

Nơi này cũng mưa tầm tã, Momo bước đi vô hồn dưới mưa trong cánh rừng tối tâm và lạnh lẽo, cho đến khi những vết thương rách toạc ra và rỉ máu.

Cô ngồi phịch xuống một gốc cây cạnh đó, ngửa mặt lên trời cảm nhận từng giọt mưa rơi trên mí mắt.

Ở bên nhau để rồi lừa dối nhau, thề trung thành để rồi phản bội nhau, nhân sinh này, vạn kiếp đày đọa cô, khiến cô đau đớn như vậy.

Đây là thứ được gọi là định mệnh sao?

Thật khốn nạn làm sao!

Bỗng Momo nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.

Cô nhắm mắt lại, dùng tâm thức cảm nhận sự hiện diện xung quanh.

Là ma tộc! là một đội quân ma tộc!

Con số này phải lên đến hàng ngàn hàng vạn chứ không phải ít.

Cô nghiến răng.

Chết tiệt!

Có vẻ bọn chúng đã lợi dụng luồn lách qua những khe hở mà các vị thần tạo ra từ cuộc xung đột nội bộ.

Chúng đã tiến xa tới mức này mà không ai hay biết.

Nếu chúng đổ bộ vào làm quân ta trở tay không kịp thì đây hoàn toàn có thể là một cuộc thảm sát.

Trong chúng có đến vài trăm con quỷ cấp cao.

Tên cầm đầu là tướng quỷ cao nhất chỉ dưới trướng tên trùm chúa quỷ.

Bình thường cô vẫn đủ sức cân bọn này.

Nhưng hôm nay thì không, cô đang bị thương trầm trọng, lại không có ai hỗ trợ, lao ra đó chỉ có nước lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.

Nhưng, chuyện đã đến nước này , không được cũng phải được.

Vì giang sơn bách tín (văn hoa chút), vì cô là một vị vua,dù có thế nào cô cũng phải bảo vệ thần dân của mình bằng cả sinh mệnh này.

"Tsk!

Đành vậy!

Mình có mất mạng thì họ vẫn sẽ không sao đâu!

Lại nghĩ kĩ thì, có lẽ, đây là hình phạt cho sự tham lam của chính bản thân mình.

Mình đã yêu, yêu quá nhiều.

Mình yêu nụ cười của người dân nơi đây, yêu mảnh đất màu mỡ đầy màu sắc này, yêu từng mầm cây ngọn cỏ và sinh vật sống ở đây, mình muốn bảo vệ tất cả.

Và đây là cái giá,phải trả cho sự tham lam của chính bản thân mình."

Nghĩ đến đây, Momo tự cười một cách cay đắng.

Dẫu biết là vậy nhưng cô không tài nào dứt bỏ tình yêu này được.

Nó lấy đầy trái tim trống rỗng đầy đau thương của cô suốt bao nhiêu năm tháng qua.

Nó trở thành chân lý, lẽ sống của đời cô.

Momo hít một hơi thật sâu, thở dài ra, đứng dậy hướng đến chổ tiến công của quân đoàn địch...

- ĐƯỢC RỒI!

NHÀO VÀO ĐÂY BỌN KIA.

HÔM NAY TA SẼ CHO CÁC NGƯƠI THẤY THẾ NÀO LÀ THIÊNG HOÀNG CỦA OMEGA PEPLUS-VUA CỦA CÁC VỊ THẦN!!!!

..................................................

Cuộc chiến kéo dài triền miên cũng đã đến lúc kết thúc.

Chẳng biết rằng thời gian đã trôi qua bao lâu, bây giờ đã là khi nào, chỉ thấy một cảnh hoang tàn trước mắt.

Khu rừng gần như bị sang bằng, đất đá tứ tung, thi thể của bọn quỷ chồng lên nhau, chất thành từng đống từng đống, máu loang lổ khắp nơi, như vừa tắm trong cơn mưa đầy máu tanh, chảy thành từng dòng.

Momo nằm trên đống xác quái vật, trên người không chổ nào là không có vết thương, không bị đao kiếm hay tên xuyên qua.

Hơi thở yếu dần, cô cảm nhận được có người đang bên cạnh, đỡ cô dậy.

Khó khăn mở mắt ra, cô nhìn người đó, ra là D.O.S ( tên viết tắt của tên quỷ kia).

Tên này là một thiên tài, lại có một cơ thể bất tử kì lạ, nên hắn bị chính gia đình và xã hội nơi hắn sinh ra và lớn lên ruồng bỏ, xa lánh, lòng sinh oán hận với con người rồi luôn làm những chuyện điên rồ.

Hắn cứ theo cô đòi thách đấu bằng mấy thứ máy móc hắn tự phát minh, những lúc cô muốn giúp đỡ thì lại kịch liệt từ chối, Momo thấy tội nên mới tuyên bố ra ngoài hắn là đối thủ của mình, cốt để không ai xem thường hắn nữa.

Tên này cứ vậy lẽo đẽo theo cô từ nơi này đến nơi khác, đi qua rất nhiều vùng đất, thất bại bao nhiêu lần vẫn không từ bỏ, bây giờ hắn lại xuất hiện ở đây và chứng kiến toàn bộ mọi chuyện diễn ra thì cũng không lạ gì.

Momo ra sức nắm lấy hắn, thều thào nói:

- Nghe cho kĩ những lời ta sắp nói, bây giờ các giác quan của ta đã không thể cảm nhận được gì nữa rồi, mắt cũng đang mờ dần, ta biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Nếu ngươi niệm tình việc xưa nay ta giúp ngươi, hãy giúp ta một lần, hãy thu dọn chổ này và tuyên bố với bên ngoài rằng ngươi đã giết ta.

Đừng để cho ai biết ta vì sao mà chết.

Nếu họ biết được lần này là do lỗi của các vị thần mà tạo ra sơ hở để quân đoàn quỷ vào đây sẽ tạo nên bạo loạn, đất nước bị chia cắt thì những cố gắng của ta trước đây chỉ là công cốc, dân chúng sẽ lầm than.

Ta cầu xin ngươi lần này, nếu thật sự có kiếp sau, ta sẽ trả lại những ân tình này của ngươi....

Người phía trên chỉ lắng nghe và im lặng, không nói một lời.

Hơi thở của cô dần yếu đi, trái tim ngừng đập, cơ thể lạnh toát.

Trời lại bắt đầu mưa, gió nổi lên ầm ầm, che đi những giọt nước mắt cùng tiếng gào khóc của người kia...

Tại sao?

đến cuối cùng, em vẫn chỉ nghĩ cho người khác mà không nghĩ đến bản thân mình, người người nói quân vương vô tình, có phải vì là vua nên em vô tình với cả chính bản thân mình luôn không...???
 
Back
Top Bottom