Sang Won đến khu vui chơi từ rất sớm, tuân theo từng lời mẹ căn dặn.
Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, hơi thở vừa thoát ra đã hóa thành làn khói mỏng bay nghiêng trong gió.
Anh kéo cao cổ áo khoác, bước chậm trên con đường lát đá, xung quanh là những ánh đèn màu treo lấp lánh từ cổng khu vui chơi hắt xuống.
Dù mới sáng sớm nhưng nơi này đã nhộn nhịp, tiếng nhạc lễ hội rộn ràng xen lẫn tiếng cười vang vọng khắp không gian, từng đợt gió lạnh hòa cùng mùi ngọt của bắp rang và kẹo bông lan tỏa khắp bầu không khí.Mọi người dường như đều rất vui vẻ, anh đoán vậy bởi âm thanh họ phát ra tràn đầy hân hoan.
Còn gương mặt họ, trong đôi mắt anh vẫn chỉ là những mảng nhòe nhoẹt, không thể nào kết nối thành hình ảnh trọn vẹn.Anh đứng lặng, để mặc cho dòng người hối hả lướt qua.
Trong phút giây đó, một chút cô đơn lại len lỏi, như thể anh là kẻ duy nhất đứng ngoài vòng quay náo nhiệt của thế giới này.Bỗng, từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, trong trẻo như xuyên thủng màn sương lạnh:"Sang Won à, cậu nhớ tớ là ai chưa?"
Anh khẽ giật mình, quay lại.
Bên cạnh xuất hiện một bóng dáng, khuôn mặt vẫn mờ ảo, lẫn trong sương trắng của mùa đông.
Nhưng chỉ cần một câu nói thôi, anh đã biết đó là Zhou An Xin.Thấy nét mặt anh thoáng lặng im, An Xin khẽ thở dài.
Âm thanh đó không hẳn trách móc, mà giống như chút buồn thương giấu trong lòng.
Nhưng cậu nhanh chóng che giấu nó, thay bằng giọng điệu vừa nũng nịu vừa làm trò:"Đau lòng quá đi thôi...
Sang Won, mình là Zhou An Xin, bạn cùng bàn của cậu, người bạn siêu cấp đáng yêu nhất vũ trụ đó nha."
Trong khoảnh khắc ấy, những lời mẹ dặn bỗng hiện lên rõ ràng, như vang vọng trong gió lạnh:"Phải gọi tên cậu ấy thật nhiều.
Phải cười thật tươi.
Phải tặng quà.
Phải đi sát bên cậu ấy, không được để cậu ấy thấy cô đơn, không được để cậu ấy buồn."
Sang Won khẽ siết chặt hộp quà trong tay, hít một hơi thật sâu rồi đáp lại, giọng trầm ổn nhưng ẩn chứa chút ngập ngừng:"Được rồi...
Zhou An Xin, cậu bạn đáng yêu nhất vũ trụ, sinh nhật vui vẻ."
Anh đưa hộp quà được gói cẩn thận, giấy bọc ngoài vẫn còn hơi lạnh vì gió đông.
Trên gương mặt, anh cố gắng gượng ra một nụ cười, thứ mà anh tin rằng mình đã dồn hết sức để làm cho tươi sáng nhất có thể.An Xin nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt cong lên, bất giác bật cười thành tiếng, hơi thở phả ra từng làn khói trắng:"Này, Sang Won, cậu đừng cười như thế nữa... trông còn khó coi hơn cả khóc ấy."
Sang Won thoáng ngẩn người, môi khẽ run, muốn vội vàng thu lại nụ cười gượng gạo kia.
Nhưng chưa kịp, giọng nói của An Xin đã nối tiếp, lần này lại dịu dàng hơn, như một luồng gió ấm xua tan cái lạnh:"Nhưng mà... cậu cười như thế cũng rất ngầu đó nha.
Cứ cười như thế đi, trông đẹp trai lắm luôn đó."
Tiếng nhạc vui vẻ, tiếng người nô đùa hòa lẫn cùng tiếng cười khúc khích của An Xin, tất cả như vẽ nên một bức tranh sống động.
Giữa mùa đông lạnh giá, Sang Won chợt nhận ra chỉ cần có giọng nói ấy bên tai, thế giới mờ nhòe trước mắt bỗng chẳng còn đáng sợ đến vậy nữa.Thế rồi, chẳng cần suy nghĩ nhiều, An Xin lập tức nắm lấy tay Sang Won, kéo anh hòa vào dòng người đông nghịt giữa khu vui chơi rực rỡ ánh đèn mùa đông.
Tiết trời lạnh buốt khiến từng hơi thở như hóa thành khói trắng, nhưng bàn tay An Xin lại nóng hổi, ấm áp một cách lạ lùng.
Cậu lôi Sang Won đi hệt như một đứa trẻ không chịu buông món đồ chơi yêu thích, còn Sang Won thì im lặng bước theo, để mặc bản thân bị cuốn vào không khí rộn ràng náo nhiệt.Tiếng nhạc Giáng sinh vang vọng khắp nơi, mùi bắp rang bơ quyện cùng mùi kẹo bông ngọt lịm trong gió.
Ánh đèn neon rực rỡ hắt xuống làm gương mặt An Xin càng sáng bừng như thể tự phát sáng vậy.
Mắt cậu dừng lại ở một gian hàng trò chơi có mấy khẩu súng gỗ dựng trên bàn, phía sau là hàng loạt phần thưởng treo lơ lửng trong đó nổi bật nhất là chú thỏ bông trắng muốt với đôi tai dài mềm mại.An Xin lập tức chỉ tay, giọng đầy phấn khích:"Này, tụi mình chơi trò này trước đi!
Khởi động nhẹ thôi mà, mình muốn lấy con thỏ bông kia!"
Sang Won gật đầu.
Trong lòng anh, trò này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần tập trung bắn bia là xong.
Thế nhưng, vài phút sau, anh bắt đầu nhận ra có gì đó... sai sai.An Xin cầm súng, hùng hồn tuyên bố: "Mình chơi giỏi lắm đó nha, chuẩn lắm luôn."
Thế mà — đoàng! — viên đạn giấy bay thẳng vào khoảng không, chẳng hề động đến bia.
Lần hai, lần ba... vẫn vậy.
Mục tiêu chẳng rơi lấy một cái.
Sang Won im lặng nhìn, không phải vì không thấy rõ, mà vì kết quả đã quá hiển nhiên: An Xin chẳng hề giỏi như cậu ấy tuyên bố.Anh vừa nghĩ đến đó thì An Xin quay phắt lại, hai má ửng đỏ, giọng hơi cao lên như để che giấu sự bối rối:"Bình thường mình chơi giỏi lắm!
Chẳng qua là... là mình sợ cậu mặc cảm trước tài năng thiện xạ của mình thôi, nên hôm nay mình giấu nghề đó.
Mốt mình bắn cho cậu coi, thế nào cũng trúng!"
Lời nói nghe vừa tự tin vừa ngốc nghếch, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh lại chẳng giấu nổi chút ngượng ngùng.
Sang Won khẽ cong khóe môi, không vạch trần, chỉ lặng lẽ nhấc khẩu súng lên.
Đoàng!
Bia rơi xuống ngay sau phát đầu tiên.
Rồi thêm vài phát nữa, chú thỏ bông trắng tinh đã được người chủ gian hàng gỡ xuống, trao tận tay Sang Won.Anh đưa cho An Xin.
Cậu vui sướng ôm chặt chú thỏ bông vào ngực, miệng cười toe toét như thể chính mình vừa lập nên kỳ tích."
Thấy chưa!
Cuối cùng thì mình cũng có được nó rồi!"
An Xin ôm chặt chú thỏ bông mới nhận được, đôi mắt cong cong, lấp lánh niềm vui.
Nhưng ngay sau đó, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn sang Won, ánh mắt ranh mãnh hệt như vừa giấu một bí mật to tát."
Này, Sang Won, cậu có biết tại sao mình nhất định phải lấy con thỏ này không?"
Sang Won lặng im, ánh mắt mơ hồ nhìn gương mặt An Xin.
Anh không đáp, chỉ chờ cậu nói tiếp.An Xin hít một hơi thật sâu, rồi cười tươi rói, giọng dí dỏm nhưng mang chút thật lòng:"Bởi vì... nó giống cậu đó!
Trắng trắng, trông hiền hiền, mặt lúc nào cũng đơ đơ chẳng biết đang nghĩ gì.
Nhưng mà lại đáng yêu cực kỳ!
Mình nhìn con thỏ này một cái là nhớ đến cậu liền, nên mình phải có nó bằng được."
Nói xong, cậu ôm thỏ bông vào ngực, khẽ nghiêng đầu, tủm tỉm cười như thể vừa tìm được lý do hoàn hảo nhất trên đời.Còn Sang Won, vốn dĩ muốn giữ gương mặt bình thản, nhưng sống mũi lại hơi nóng lên.
Anh nhớ đến lời mẹ dặn:"Phải làm cậu ấy vui."
Nhưng giờ đây, anh chợt nhận ra, chưa cần anh cố gắng, An Xin đã tự tìm thấy niềm vui từ chính sự tồn tại của anh rồi.Một nụ cười thoáng qua nơi khóe môi anh, nhanh đến mức chính bản thân anh cũng không chắc có thật hay không.
__________Sau cả buổi rong ruổi khắp khu vui chơi, từ trò bắn súng hụt lia lịa cho đến vòng quay ngựa gỗ, cả An Xin và Sang Won đều thấm mệt.
Họ tìm được một chiếc ghế gỗ đặt dưới tán cây thông lớn được treo đầy đèn lấp lánh.
Gió mùa đông khẽ thổi, mang theo hơi lạnh se se, thế nhưng không khí xung quanh lại náo nhiệt đến lạ, tiếng cười nói hòa lẫn với tiếng nhạc Giáng Sinh vang vọng.An Xin đặt chú thỏ bông sang một bên, đứng dậy, vỗ vai Sang Won một cái thật nhẹ rồi nhoẻn miệng cười:"Cậu ở đây đợi mình một chút nha, mình sẽ quay lại liền."
Chưa kịp để Sang Won mở miệng, cậu đã lon ton chạy mất, bóng dáng nhanh nhẹn biến mất vào đám đông.Sang Won ngồi đó, lòng bỗng có chút trống rỗng khó tả.
Xung quanh là vô số khuôn mặt đang cười đùa, nhưng với anh tất cả chỉ như những mảng mờ nhạt, không thể khắc họa rõ nét.
Đêm Giáng Sinh khiến khu vui chơi đông hơn hẳn, người người chen nhau, ánh đèn rực rỡ chiếu lên từng bóng lưng vụt qua.
Anh lặng lẽ nhìn, trong lòng thoáng dấy lên một cảm giác lạc lõng... như thể nếu An Xin không quay lại, anh sẽ chẳng biết phải làm gì giữa biển người này.Ngay khi ý nghĩ đó vừa kịp hình thành, trước mặt anh bỗng lóe lên một vệt sáng nhỏ bé.
Một cây pháo que lung linh được đưa ra ngay trước tầm mắt.
Sang Won hơi ngẩn ra, ngẩng đầu theo quán tính—Và ở đó, giữa ánh sáng mờ ảo, một khuôn mặt hiện ra.
Không còn mơ hồ, không còn nhòe nhoẹt như bao lần khác, mà là rõ ràng đến từng đường nét.
Đôi mắt cong cong, sáng lấp lánh tựa như đang chứa cả dải ngân hà; nụ cười rộng mở, rạng rỡ hơn cả ánh đèn Noel; bên má còn hiện lên lúm đồng tiền xinh xắn, càng khiến gương mặt ấy như bừng sáng cả khoảng không.Giọng nói quen thuộc vang lên, trong trẻo, dí dỏm nhưng lại ấm áp hơn bất kỳ bản nhạc Giáng Sinh nào:"Hôm nay là sinh nhật tớ mà, cũng là Giáng Sinh nữa.
Nào, chúng ta cùng nhau cầu nguyện một điều ước đi!
Biết đâu sẽ thành hiện thực đó."
Khoảnh khắc ấy, Sang Won ngồi bất động.
Tim anh khẽ run lên, không phải vì cái lạnh, mà vì lần đầu tiên trong cuộc đời, ngoài ba mẹ và chính mình, anh nhìn rõ được gương mặt của một người khác.
Một gương mặt không còn là mảng màu mờ nhạt trong ký ức, mà là một hình ảnh sắc nét khắc sâu vào tâm trí.Và gương mặt đó... là của Zhou An Xin.Nhật ký của An Xin:Ngày 25 tháng 12 năm 2021Hôm nay là sinh nhật mình, cũng là Giáng Sinh nữa, trời ơi, mình có phải là nhân vật chính của vũ trụ không chứ?
Buổi sáng vừa mở mắt đã thấy quà chất đầy: mẹ tặng cái khăn len xanh, nói là "cậu nhóc này lúc nào cũng quên mang khăn, bệnh hoài thì khổ", ba thì tặng dây chuyền bạc, khắc chữ cái đầu tên mình nha, nhìn vừa ngầu vừa đáng yêu (giống mình!).
Bạn bè thì khỏi nói, thiệp chúc mừng, bánh kẹo, quà vặt đủ kiểu, cảm giác như hôm nay ai cũng nhớ đến mình hết.Nhưng mà, highlight nhất của ngày hôm nay chính là... con thỏ bông!
Ban đầu mình chọn nó chỉ vì nhìn cái mặt nó cứ... giống Sang Won ấy, cái kiểu trầm lặng, ngơ ngác, chẳng biết đang nghĩ gì.
Mình thì oai lắm, nói với Sang Won là mình bắn súng giỏi lắm, cuối cùng bắn phát nào cũng trượt.
Trời ơi, mất mặt dễ sợ!
Nhưng mà Sang Won không cười nhạo, chỉ lặng lẽ bắn trúng giúp mình.
Vậy là mình ôm được con thỏ về.Kết thúc buổi đi chơi, mình cứ nghĩ rằng Sang Won sẽ mệt lắm rồi, ai ngờ khi mình quay lại nhìn, cậu ấy lại đang dõi mắt về phía mình.
Ánh mắt ấy ngơ ngác, như thể cậu ấy đang nhìn thấy điều gì đó rất lạ lẫm nhưng cũng rất quý giá.
Lần đầu tiên, mình bắt gặp Sang Won cứ chăm chú nhìn khuôn mặt của mình không rời, ánh nhìn ấy khiến tim mình bỗng đập nhanh hơn.Ký tên: Zhou An Xin, nhân vật chính của vũ trụ.Nhật ký của Sang Won:Hôm nay đi chơi cùng An Xin.
Tôi không mong chờ gì, chỉ coi như một ngày làm theo lời mẹ dặn.
Khu vui chơi ồn ào, mọi thứ mờ nhạt, gương mặt người qua lại không rõ ràng.
Chỉ có giọng nói của An Xin nổi bật, dễ dàng nhận ra giữa đám đông.Cậu ấy cười nhiều, nói nhiều, làm nhiều chuyện ồn ào.
Tôi vẫn như thường lệ, im lặng nhìn.
Nhưng đến lúc cậu đưa cho tôi que pháo sáng và bảo cùng nhau ước nguyện, trong khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, tôi đã thấy rõ khuôn mặt cậu.
Không còn mờ nhòa.
Rõ ràng, gần gũi, chân thật.Tôi không quen cảm giác này.
Trước nay chưa từng nhìn rõ một ai ngoài ba mẹ.
Nhưng hôm nay, gương mặt tôi thấy được lại là của An Xin.
Tôi đã nhìn quá lâu, không rời đi được.
Trong lòng có chút bối rối, không biết nên coi đây là may mắn, hay là một sự xáo trộn mà tôi không thể lý giải.