Soonyoung trở lại phòng khách, lòng vẫn còn vương vấn cảm giác khó chịu từ lời nói của Wonwoo.
Cậu không hiểu tại sao mình lại thấy bực bội như vậy.
Có lẽ vì Wonwoo cứ nói những điều khó hiểu, hoặc có thể là vì cậu chưa quen với việc có người khác sống chung trong nhà.
Cậu ngồi phịch xuống sofa, cố gắng xua tan những suy nghĩ lung tung.
Con mèo Soon nhảy lên lòng cậu, dụi dụi vào tay, kêu meo meo đòi vuốt ve.
"Mày cũng muốn ăn phải không Soon?"
Soonyoung khẽ vuốt bộ lông mềm mượt của nó, rồi đứng dậy đi lấy thức ăn cho mèo.
Cậu đổ đầy bát thức ăn và nước uống cho Soon, nhìn nó ăn ngon lành mà lòng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Trong khi Soonyoung đang dọn dẹp bát đĩa dưới bếp, Wonwoo từ từ bước xuống.
Anh ta đi chân trần, dáng vẻ vẫn còn hơi yếu ớt, nhưng đôi mắt thì sáng rực.
Soonyoung nghe tiếng bước chân thì quay lại, thấy Wonwoo đang đứng dựa vào khung cửa bếp, nhìn cậu với một nụ cười khó hiểu.
"Soonyoung, tôi xin lỗi chuyện lúc nãy," Wonwoo nói, giọng điệu đầy vẻ hối lỗi.
"Tôi chỉ là... nói đùa thôi.
Cậu đừng để ý nhé."
Soonyoung nhìn Wonwoo, thấy anh ta có vẻ thành thật.
Lời xin lỗi này khiến cậu cảm thấy đỡ khó chịu hơn.
"Không sao đâu, cậu cứ nghỉ ngơi đi.
Mới ốm dậy đừng đi lại nhiều."
"Tôi thấy đỡ nhiều rồi," Wonwoo bước lại gần Soonyoung, "Cháo cậu nấu ngon quá, làm tôi có sức sống trở lại rồi."
Soonyoung khẽ đỏ mặt.
Đây là lần đầu tiên có người khen cậu nấu ăn.
"Thật không?
Tôi cứ tưởng cậu chỉ nói vậy thôi."
"Thật mà.
Hay là... tối nay cậu nấu cho tôi ăn nữa nhé?"
Wonwoo nói, giọng điệu đầy vẻ mong chờ.
Soonyoung nhìn Wonwoo, rồi lại nhìn đồng hồ.
Cũng đã gần tối rồi.
"Được thôi.
Tối nay cậu muốn ăn gì?"
"Gì cũng được, miễn là cậu nấu."
Wonwoo cười, nụ cười khiến đôi mắt anh ta cong lên, trông rất đáng yêu.
Trong lòng Soonyoung bỗng dưng có một cảm giác là lạ.
Cậu cảm thấy ấm áp, dễ chịu khi Wonwoo cười như vậy.
Có lẽ việc có người ở cùng cũng không tệ đến thế.
Buổi tối hôm đó, Soonyoung đã nấu một bữa ăn thịnh soạn cho Wonwoo.
Cả hai cùng ngồi ăn, trò chuyện vui vẻ.
Wonwoo kể cho Soonyoung nghe về công việc của mình, về những nơi anh ta từng đi qua.
Soonyoung lắng nghe một cách chăm chú, đôi lúc bật cười trước những câu chuyện hài hước của Wonwoo.
Cậu cảm thấy mình đã lâu lắm rồi mới có một bữa ăn vui vẻ như vậy.
"À, Soonyoung này," Wonwoo chợt nói, khi bữa ăn gần kết thúc.
"Tôi vẫn thắc mắc về cái giấc mơ của cậu.
Cậu nói là có giọng nói gọi tên cậu, đúng không?"
Soonyoung khẽ rùng mình khi Wonwoo nhắc đến giấc mơ.
"Ừm, đúng vậy.
Nó cứ lặp đi lặp lại mãi, rất đáng sợ."
"Giọng nói đó... có phải là giọng nam không?"
Wonwoo hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Soonyoung.
Soonyoung hơi giật mình.
"Sao cậu biết?
Đúng vậy, là giọng nam."
Wonwoo khẽ mỉm cười, nụ cười mang một vẻ bí ẩn.
"Chỉ là tôi đoán thôi.
Có lẽ...
đó không phải là giấc mơ đơn thuần đâu."
"Ý cậu là sao?"
Soonyoung hỏi, cảm thấy lo lắng.
"Có lẽ...
đó là một lời gọi mời."
Wonwoo nói, rồi anh ta đột nhiên vươn tay ra, chạm nhẹ vào mu bàn tay của Soonyoung.
"Có lẽ có người đang cố gắng tiếp cận cậu thông qua giấc mơ đó."
Soonyoung giật mình rụt tay lại.
Cậu nhìn Wonwoo với ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Tiếp cận tôi?
Ai cơ?"
Wonwoo không trả lời thẳng, chỉ khẽ mỉm cười.
"Cậu cứ tin tôi đi, có tôi ở đây, cậu sẽ không sao đâu.
Giấc mơ đó sẽ không làm phiền cậu nữa."
Mặc dù Wonwoo không giải thích rõ ràng, nhưng những lời nói của anh ta lại khiến Soonyoung cảm thấy an tâm một cách lạ kỳ.
Có lẽ Wonwoo thực sự có thể giúp cậu thoát khỏi những cơn ác mộng này.
Sau bữa tối, Soonyoung và Wonwoo cùng nhau xem phim.
Wonwoo chọn một bộ phim hành động, nhưng Soonyoung lại không thể tập trung được.
Trong đầu cậu vẫn cứ vương vấn những lời nói của Wonwoo về giấc mơ.
Cậu liếc nhìn Wonwoo, thấy anh ta đang chăm chú xem phim, đôi lúc lại khẽ nhếch mép cười một mình.
Soonyoung cảm thấy Wonwoo có một vẻ gì đó rất bí ẩn, nhưng cũng rất thu hút.
Đêm đó, Soonyoung nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Lời nói của Wonwoo cứ luẩn quẩn trong đầu cậu.
"Có lẽ đó là một lời gọi mời... có người đang cố gắng tiếp cận cậu..."
Cậu không thể hiểu nổi ý của Wonwoo là gì.
Là ai đang cố gắng tiếp cận cậu?
Và tại sao lại thông qua giấc mơ?
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Cậu sợ hãi, không biết liệu đêm nay giấc mơ kinh hoàng đó có quay trở lại hay không.
Nhưng thật bất ngờ, đêm nay, giấc mơ của Soonyoung hoàn toàn khác.
Cậu thấy mình đang đứng giữa một khu vườn đầy hoa, ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi.
Mùi hương của hoa lan tỏa khắp không gian, vô cùng dễ chịu.
Rồi, cậu nghe thấy một giọng nói, không còn là giọng nói đáng sợ trong những cơn ác mộng trước đây, mà là một giọng nói trầm ấm, đầy yêu thương.
"Soonyoung à... em ở đâu?"
Soonyoung quay đầu tìm kiếm, và cậu thấy Wonwoo đang đứng cách đó không xa.
Anh ta mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.
Wonwoo vươn tay về phía Soonyoung, và Soonyoung, không một chút do dự, nắm lấy bàn tay anh ta.
Ngay khi bàn tay của họ chạm vào nhau, một luồng ánh sáng ấm áp bao trùm lấy cả hai.
Soonyoung cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua.
Cậu muốn ở lại đó mãi mãi, muốn được chìm đắm trong sự ấm áp và bình yên ấy.
"Soonyoung... em là của tôi."
Giọng Wonwoo thì thầm, đầy vẻ chiếm hữu.
Soonyoung mở mắt, giật mình tỉnh dậy.
Ánh nắng ban mai đã chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng.
Cậu thấy mình vẫn đang nằm trên giường, chăn vẫn đắp kín.
Nhưng cảm giác ấm áp và bình yên từ giấc mơ vẫn còn vương vấn.
Cậu đưa tay lên chạm vào môi mình, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp còn sót lại.
"Là mơ sao?"
Soonyoung lẩm bẩm, không tin vào những gì mình vừa trải qua.
Cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng.
Cậu nhìn sang chiếc giường phụ nơi Wonwoo đã ngủ đêm qua.
Wonwoo vẫn đang say giấc, chăn đắp kín người, chỉ để lộ ra mái tóc đen mượt.
Soonyoung khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ, những lời nói của Wonwoo đã có tác dụng thật.
Cậu đã ngủ ngon giấc, và giấc mơ không còn đáng sợ nữa.
Soonyoung rời giường, đi vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cậu không muốn đánh thức Wonwoo, để anh ta được ngủ thêm một chút.
Khi Soonyoung đang chuẩn bị bữa sáng, Wonwoo bất ngờ xuất hiện ở cửa bếp.
"Chào buổi sáng, Soonyoung," Wonwoo nói, giọng điệu vẫn còn hơi ngái ngủ.
Soonyoung giật mình.
"Cậu dậy rồi sao?
Tôi cứ tưởng cậu còn ngủ."
Wonwoo bước lại gần, ngồi xuống bàn.
"Tôi nghe thấy mùi đồ ăn thơm quá, không ngủ được nữa."
Soonyoung nhìn Wonwoo, thấy anh ta có vẻ đã khỏe hơn rất nhiều.
Khuôn mặt không còn tái nhợt như hôm qua, và đôi mắt cũng không còn vẻ mệt mỏi nữa.
"Cậu thấy khỏe hơn chưa?"
Soonyoung hỏi.
"Khỏe rồi," Wonwoo cười.
"Nhờ cháo của cậu đấy.
Mà này, đêm qua cậu ngủ ngon không?"
Soonyoung hơi ngập ngừng.
Cậu không biết có nên kể cho Wonwoo nghe về giấc mơ đó không.
Nhưng nhìn ánh mắt đầy vẻ quan tâm của Wonwoo, cậu lại không kiềm được.
"Tôi... tôi có một giấc mơ."
Soonyoung bắt đầu kể lại giấc mơ của mình, về khu vườn đầy hoa, về giọng nói trầm ấm của Wonwoo, và về cảm giác bình yên khi nắm lấy tay anh ta.
Wonwoo lắng nghe một cách chăm chú, đôi lúc lại khẽ mỉm cười.
Khi Soonyoung kể xong, Wonwoo khẽ vươn tay ra, chạm vào má Soonyoung.
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà," Wonwoo nói, giọng điệu đầy vẻ tự mãn.
"Giấc mơ của cậu đã thay đổi rồi.
Đó là dấu hiệu tốt đấy."
Soonyoung cảm thấy má mình nóng bừng.
Cậu không biết nên nói gì.
Cậu chỉ biết rằng, sự hiện diện của Wonwoo đã mang lại cho cậu một cảm giác an toàn và bình yên mà cậu đã đánh mất bấy lâu nay.
Có lẽ, Wonwoo chính là chìa khóa để cậu thoát khỏi những cơn ác mộng kinh hoàng đó.
Nhưng đồng thời, trong lòng Soonyoung cũng dấy lên một nỗi băn khoăn.
Giấc mơ đó quá chân thật, quá sống động.
Liệu Wonwoo có liên quan gì đến nó không?
Và liệu sự "an toàn" này có phải là một cái bẫy ngọt ngào mà Wonwoo đang giăng ra?
Soonyoung nhìn Wonwoo, ánh mắt cậu đầy vẻ phức tạp.