Tâm Linh |Wonsoon| Dream

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
379597272-256-k332540.jpg

|Wonsoon| Dream
Tác giả: yeonji710
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Kwon Soonyoung..."

"Ai gọi mình trong mơ thế?"
giấc mơ kì lạ này kéo dài một tuần rồi...​
 
|Wonsoon| Dream
1. Giấc mơ kì lạ


"Kwon Soonyoung""Kwon Soonyoung..."

Soonyoung bừng tỉnh khỏi giấc mơ mờ ảo ấy.

Nó đã âm ỉ kéo dài cả tuần lễ nay rồi, cậu không tài nào ngủ được.

Hôm nay là chủ nhật, đã là cuối tuần nhưng cậu vẫn không thể ngủ nướng được.

Đúng là tức chết mà, giấc mơ quái quỷ đã dày vò cậu đến mức muốn điên não rồi.Nhận thấy cũng không thể nào ngủ được nữa, Soonyoung tìm kiếm chiếc laptop trên bàn làm việc rồi để nó trên giường.

Cậu ung dung mở máy lên, tiếng máy chạy nặng nề như muốn sụp nguồn nữa vậy.. cũng phải thôi, nó đã cũ kĩ lắm rồi.Chờ đợi máy lên, cậu cũng không rảnh mà chìm trong dòng suy nghĩ.

Mặc dù Soonyoung không phải là người mê tín gì cả, nhưng cả một tuần lễ đều mơ cùng một giấc như vậy cũng quá quái lạ rồi!Trong mơ cứ có người nào đó gọi tên Soonyoung.

Bối cảnh thì cứ thay đổi liên tục, nhưng giọng nói đó đều là cùng một người.

Một giọng nam trầm ấm len lỏi vào tai cậu không thể lẫn đi đâu được."

Mơ thấy mãi một người gọi tên mình trong nhiều ngày liên tiếp thì bị gì?"

Tay cậu gõ dòng chữ lên thanh tìm kiếm, hồi hộp chờ câu trả lời."

Đây có thể là điềm xấu.

Có thể bạn đã mắc duyên âm

Do công việc quá nhiều nên sinh ra mệt mỏi, ảo giác

..."

"Duyên âm sao?!"

Soonyoung thét lên đầy sợ hãi.

Cậu lập tức tắt laptop, vứt xó qua một bên.

"Web nói cái gì mà nhảm vậy?

Chắc do công việc thôi.. máy cũ rồi nên chắc lỗi.. lỗi thôi"

Mặc dù không tin ba chuyện ma quỷ đó, nhưng đọc tới duyên âm ai mà không lạnh sống lưng cho được?

Chủ nhật chán quá cũng chẳng có gì làm, cậu định sẽ đi mua một chiếc laptop mới để phục vụ công việc của mình.

Soonyoung là một nhân viên ở công ty kinh doanh về quần áo.

Nhờ chiếc laptop cũ mà khiến cậu trễ deadline mấy lần xém mất cả việc, hận không thể đập nát nó.

Cũng do kinh tế hạn hẹp mà.

Kinh tế hạn hẹp không phải do tiền lương cậu không cao, chỉ do cậu dồn hết tiền vào săn mấy con hổ nhồi bông thôi...

"Soonyoung"

Một giọng nam trong trẻo gọi tên cậu.

Chỉ mới đầu giờ chiều, vừa bước ra khỏi nhà, ai mà kêu vậy nhỉ?Nhìn xung quanh cũng không thấy ai, cậu bất chợt lạnh sống lưng.. không lẽ bị duyên âm thật rồi?

Nhưng giọng này quen lắm, không phải trầm ấm như mơ...

"Hù"

Jeonghan xuất hiện ngay giữa hai mắt Soonyoung khiến cậu có một pha thót tim.

"Hyung, giật mình đó!"

"Hehe xin lỗi mà, sao em giật mình dữ vậy?"

"Không có gì.. do mấy ngày nay mất ngủ thôi.."

"Do giấc mơ kia nữa à?"

Jeonghan hỏi với sự lo lắng trên mặt, anh không thể chịu được cảnh đứa nhóc này mất đi cái má bánh bao đầy đặn khi xưa nữa rồi.

Soonyoung chỉ khẽ gật đầu, cậu không muốn nói thêm nhiều về cái giấc mơ chết tiệt đó nữa, nghĩ đến đã đau đầu.

"Em định đua mua laptop mới, anh đi chung không?"

"Được, em ăn bánh mì không, anh mới mua hai ổ nè""Em cũng đang thèm, xin nhé"

Đi mua xong cũng đã xế chiều, thật ra mua cũng không có gì lâu cả, do Soonyoung không rành về chúng lắm nên phải tìm hiểu kĩ hơn...Cũng đã hơn 4 giờ chiều, ra khỏi cửa tiệm mà sảng khoái vương vai một cái, tầm mắt cậu bỗng dưng dừng lại ở một tiệm coi bói nhỏ.

Khi nãy nhớ là đâu thấy nó?

Cậu tò mò cũng muốn vào xem thử, thử có thể đoán ra được việc giấc mơ cậu đang gặp phải không.

"Jeonghan hyung, anh về trước đi, em có việc tí""Ừm được, nhưng việc gì-"

Chưa kịp nói dứt câu đã không thấy Soonyoung đâu, anh đành phải ngậm ngùi đi về một mình.Leng keng Tiếng chuông cửa tiệm vang lên, bên trong là một không gian tối tăm, ít ánh sáng.

Cậu đi vào còn mém tí đụng phải chồng sách dưới chân.

"Xin chào"

Tiếng một người phụ nữ vang lên làm cậu giật thót mình.

"Ah xin chào, tôi đến để xem-""Xem về giấc mơ đúng chứ?"

"Vâng.. sao cô biết?"

"Ngồi xuống đây đi"

Cô gái nói đúng hết sự việc cậu đang gặp phải, đúng từng li từng tí khiến cậu phải sởn gai ốc.

"Có phải cậu đang nuôi một con mèo cái đúng không?"

"Đúng thế!

Hay thật""Do mèo cái mang phần âm khí nặng nên có thể bị những thứ không sạch sẽ đi theo""Vậy phải làm sao?"

"Tôi có một cách cho cậu, cho thuê phòng trong nhà cậu đi, chỉ được cho nam thuê""Tại sao thế?"

"Người nam đó sẽ đem lại dương khí to lớn cho cậu, tránh được những thứ kia""Ồ, hiểu rồi, phí của tôi là bao nhiêu ạ?"

"Không cần trả phí""Vâng.. cảm ơn, tôi xin phép đi"

Soonyoung chỉ vừa bước ra ngoài, cậu ngoái đầu nhìn lại đã không thấy cửa tiệm đâu.

"Quái lạ, vừa bước ra nhưng giờ đâu mất rồi?"

Cậu khó hiểu về đến nhà.

Suy nghĩ một chút về lời phụ nữ khi nãy nói.

Cũng tốt, có thêm người sống chung, cũng thêm tiền đều có lợi!

Nghĩ xong xuôi cậu liền lên web đăng cho thuê phòng.

Chỉ vừa đăng được 40 giây đã có một tài khoản bình luận vào.W96: Tôi muốn thuêHổ đây: Được, nhắn riêng với tôi nhé!

Nhanh thật, chỉ vừa đăng mà đã có người vào thuê.

Sau một hồi đưa ra hợp đồng, thỏa thuận đầy đủ, cậu hẹn người đó ngày mai đến sống cùng cho nhanh đỡ phải chịu hành hạ của giấc mơ đó.Phía bên cửa tiệm bí ẩn này, một nam một nữ trong phòng cùng nhau...

"Cậu chủ.. sao phải nói dối cậu trai kia?"

"Không cần biết, tiền lương tháng này của cô tăng gấp 4" "Cảm ơn cậu chủ, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ"

Người phụ nữ nhận tiền xong vui vẻ rời đi.

Chỉ còn cậu trai ngồi ở sofa lúc này, môi vô thức mà cong lên cười.

"Cuối cùng cũng tiếp cận được em rồi, Kwon Soonyoung..."
 
|Wonsoon| Dream
2. Album kỉ yếu


"Soon ơi~ tao có mua đồ ăn cho mày nè"

Điều đầu tiên Soonyoung làm khi về đến nhà là cho cô mèo yêu dấu của cậu ấy ăn.

"Chắc dọn dẹp lại bây giờ thôi"

Nói xong cậu bắt tay vào công cuộc dọn nhà của mình.

Nhà cậu có 2 phòng, một phòng cho cậu và một phòng để mấy món đồ cũ.

Đứng trước căn phòng đã lâu không ngó tới, cậu bước vào trong nghe đầy mùi ẩm mốc.Đang dọn dẹp thì cậu thấy trên kệ có cuốn sổ màu hồng nổi bật.

Soonyoung tò mò mà lật ra xem bên trong, lâu rồi không coi, là cuốn kỉ yếu thời cấp 3 của cậu.

"Oa hồi lúc mình đẹp trai ghê, giờ vẫn đẹp hì hì"

Cậu lật từng trang mà tự cảm thán chính mình.

Bỗng dưng cậu thấy có một điều lạ, mỗi tấm ảnh cậu chụp riêng đều dính một người trong đó.

Người đó luôn hướng mắt về phía cậu, do kĩ thuật cũng không tiên tiến lắm nên không thể nhìn rõ mặt người đó.

Nhưng cảm giác quen thuộc lắm.

Xem xong một lúc cũng nhận ra đã trễ, cậu cấp tốc lau dọn nhanh nhất có thể.

"Phù"

Cuối cùng cũng đã xong, căn phòng bụi bặm ban đầu giờ đây đã trở lên sạch bóng.

Cuốn sổ kỉ yếu kia cũng được cậu mang vào phòng mình, khi nào chán thì đem ra ngắm!

Không biết đêm nay giấc mơ có lặp lại nữa không, không sao, cố chịu đựng thêm đêm nay nữa sẽ ổn thôi.

Cậu cố trấn an mình.

Do hôm nay cũng chẳng nghỉ ngơi gì được, cậu đặt lưng xuống giường mà thiếp đi.

Giấc mơ đó lại đến rồi.Lần này không còn nghe giọng nói của người kia nữa, đổi lại là một gương mặt điển trai đang nhìn chằm chằm cậu.

Soonyoung bất giác sợ hãi mà run lên, lùi lại phía sau.

Cậu càng lùi người kia càng tiến tới.

"Soonyoung"

Giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên, cậu vô thức mà bịt tai lại.

"Cuối cùng cũng thấy em"

Tít tít tít..Chuông báo thức vang lên kéo cậu ra khỏi giấc mơ đáng sợ đó.

Vội vàng mà sửa soạn rồi đến nơi làm việc, không dám bỏ lỡ một giây nào mà ra khỏi căn nhà này.

Người đó rất quen mắt, dường như cậu đã gặp ở đâu rồi.

Sao lại tiến triển nhanh như vậy, tưởng chừng sẽ không mơ thấy nó nữa...

Giấc mơ lần này đã thật sự khiến cậu mệt mỏi, đến công ty mà uể oải hết người, đến cô đồng nghiệp bên cạnh còn phải hỏi thăm cậu.

Còn vài phút nữa thôi là tan làm, chiều nay cậu được nghỉ, phải tranh thủ về để gặp người thuê nữa.

Chuông chưa reo mà hai chân cậu đã trong tư thế có thể lao ra bất cứ lúc nào.

RengTiếng chuông vang lên, cô đồng nghiệp bên cạnh chuẩn bị mời cậu đi ăn thì quay sang đã không thấy cậu đâu, đáng sợ thật.

Hộc hộcTiếng thở dốc của cậu vang lên từng đợt.

Cuối cùng cũng về đến nhà.

Đứng trước cửa là một cậu trai cao lớn, cao hơn cả Soonyoung.

Bóng lưng vững chắc khiến cậu hơi choáng ngợp.

"Cậu đến thuê phòng phải không, sao đến sớm vậy, chờ có lâu không?"

"Không sao, tôi vừa mới đến thôi"

Một giọng nam trầm ấm, một chất giọng đặc trưng, một giọng điệu quen thuộc khiến Soonyoung ngẩn người.

Giọng này.. quen thật.

Không để cả hai đứng bên ngoài mãi như thế này, cậu cắm chìa khóa vào cửa rồi mời người kia vào nhà.

"Cậu ngồi đi, đợi tôi tí"

Nói xong mà chẳng thấy ai trả lời, cậu quay lại thì thấy người kia đã đứng sát sau lưng mình lúc nào không hay.

"S-sao thế?

Cậu ngồi đi""Ừm"Cất đồ xong Soonyoung cũng ngồi xuống đối diện cậu.

"Tôi là Soonyoung, năm nay 23 tuổi.

Còn cậu, cho tôi biết để dễ xưng hô hơn thôi.

Thật ra không cần nói cũng đ-""Wonwoo, 23 tuổi.

Cao 1m82, vai rộng 58cm, không có thiếu gì ngoài tiền, tôi có thể trả cậu tiền thuê gấp mười""Haha không cần đâu..."

Gặp phải tên điên thật rồi, nhìn mặt đẹp trai đó nhưng đầu óc có vấn đề thì chắc không nên cho thuê nhỉ...

"Tặng cậu, xem như quà gặp mặt"

Wonwoo vừa nói vừa chìa tay ra, trên tay cậu là một con chuột laptop có hoạ tiết con hổ.

Soonyoung vừa thấy thì mắt sáng như đèn pha, vội vàng quên đi những suy nghĩ ban nãy.

"Cảm ơn cậu, tôi dẫn cậu xem nhà nhé.

Nhà của tôi không rộng, nhưng cũng đầy đủ tiện nghi lắm""Không sao"

Soonyoung dẫn Wonwoo đến căn phòng của cậu ấy, bên trong gọn gàng ngăn nắp, nhưng vẫn vương lại một tí mùi ẩm mốc do đã quá lâu.

"Tôi không nghĩ là còn mùi như vậy.."

"Kh-"

Wonwoo chuẩn bị thốt ra câu "không sao" thì chợt nghĩ lại, đây là cơ hội tốt để có thể gần hơn với Soonyoung.

"Vậy phải làm sao bây giờ.. mũi tôi nhạy cảm lắm""Hay cậu sang phòng tôi ngủ đi""Cũng được, cảm ơ-""Tôi qua phòng này ngủ cho, phòng tôi hơi bừa bộn nhưng không tệ lâm đâu"

Thế giới Wonwoo như sụp đổ, ý cậu đâu phải như này?

Cậu muốn chung phòng với Soonyoung cơ mà!

"Không được, mũi cậu sẽ hỏng mất""Không sao đâu, hoặc tôi ngủ ở sofa cũng được, chắc tầm 2 ngày là mùi ẩm mốc hết rồi""Không được!"

Tiếng Wonwoo làm cho Soonyoung hơi sợ hãi, cậu run run mà ngước lên nhìn.

"Tôi không có ý quát cậu...

Ý tôi là ngủ cùng phòng đi, tôi có thể ngủ dưới đất được""Lạnh lắm, không được đâu""Tôi chịu lạnh quen rồi, cơ thể tôi cũng không bị ảnh hưởng đâu""Vậy tôi trải thảm cho cậu nằm được không?"

"Được"

Đạt được mục đích, Wonwoo không nhịn được nữa mà môi nhếch lên.

Soonyoung cũng đã chỉ cậu tất cả mọi thứ trong nhà, ổn hết rồi mới đến phần giới thiệu con mèo của cậu.

"Đây là Soon, con mèo của tôi, nếu tôi không có ở nhà mà nó cứ quấn quýt cậu thì cho nó ăn giúp tôi nhé""Ừm"

Wonwoo nhìn con mèo chằm chằm, thật tốt khi nó là một con mèo cái.

"Thú thật với cậu, tôi cho thuê không phải vì kinh tế khó khăn quá đâu, do thầy bói kêu đó""Thầy bói sao?"

"Không phải tôi mê tín đâu, mà cô ấy nói đúng lắm""Tôi hiểu rồi, nhưng có người ở cùng cũng tốt mà phải không?"

"Ừm"

Soonyoung vừa nói vừa cười, nụ cười ngây ngô không biết gì cả, không biết mình đã vào lưới của tên ranh ma này.

Từ khi cậu nhận con chuột laptop thì cậu đã bị một con mèo lớn nhắm đến rồi.
 
|Wonsoon| Dream
3. An toàn


"Cậu ăn trưa chưa, mới có hơn 12 hơn tí thôi.."

"Tôi chưa""Xin lỗi, khi nãy lo dẫn đi xung quanh nhà mà quên hỏi cậu, đi ăn không?"

"Được""Đi ăn mì lạnh nhé, hôm nay nóng nực quá""Ăn ở đâu?"

"Gần đây có tiệm mì lạnh ngon lắm, tôi dẫn cậu đi"

Nói rồi một cao và một cao hơn cùng nhau đi ra khỏi nhà.

Wonwoo đi sau lưng cậu, không nhịn được mà nhìn sau gáy cậu.

Trời nóng nực làm Soonyoung đổ hết mồ hôi, phần gáy lại càng đổ nhiều khiến Wonwoo nuốt nước bọt từng cơn.Cũng đã đến nơi, hai người chọn chỗ yên tĩnh mà ngồi vào, do cũng đã trễ nên quá chỉ còn vài người ở quán.

"Cho cháu 2 phần mì lạnh"

Soonyoung nói với chủ quán, dường như cậu là khách quen nơi đây.

"Cậu làm nghề gì thế, sao lại thuê phòng của tôi?"

Soonyoung nhướng mày đầy khó hiểu mà hỏi Wonwoo, cậu nhớ khi nãy anh ấy có tự giới thiệu là rất giàu mà, sao lại chấp nhận thuê căn phòng nhỏ bé này chứ.

"Muốn đi đây đi đó thôi, còn việc làm thì.. bí mật"

Wonwoo đầy tinh ranh mà nhìn Soonyoung, cảm thấy sợ câu chuyện sẽ ngưng lại, anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Thế còn cậu, chuyện khi nãy cậu nói thầy bói gì đấy, kể với tôi được không?"

"À, không có gì quan trọng đâu, tôi kể xong đừng cười nhé"

Cảm thấy sắc mặt Wonwoo không có điểm nào là sẽ cười cợt cậu, Soonyoung cảm thấy yên tâm mà kể hết mọi chuyện.

"Ồ, nghe tâm linh thật""Đúng thế, tôi mất ngủ vì nó đấy, mong tối nay sẽ có hiệu nghiệm""Yên tâm, có tôi rồi cậu không cần sợ mấy thứ đó đâu"

Cười đùa rôm rả một lúc mì cũng đã ra, mùi hương của mì thơm đến mức Soonyoung không thể chờ đợi mà gắp từng đợt lên ăn.Ăn xong no nê, Soonyoung không để ý trên miệng mình vẫn sót lại giọt tương, cậu cảm thấy Wonwoo cứ nhìn chằm chằm cậu mà khó hiểu.

"Sao thế?

Dáng vẻ tôi ăn xấu lắm hả?"

"Không đâu, ngược lại rất đáng yêu"

Anh vừa nói vừa vươn tay ra tiến đến môi Soonyoung để lau đi giọt tương đó.Soonyoung không hiểu, hoảng sợ mà phản xạ lại đấm vào mũi Wonwoo một cái.

Cậu học Taekwondo, lại còn là đai đen, không dùng sức nhiều nhưng vẫn có thể khiến đối phương cảm thấy đau đớn.

Khi nhận thức được chuyện mình vừa làm cậu hối hả xem vết thương trên mũi Wonwoo.

"C-cậu có sao không?

Tôi k-không cố ý!

Tôi thề đó!"

Wonwoo vừa lấy tay bịt mũi vừa lắc đầu biểu thị mình vẫn ổn, nhưng thật ra cậu chẳng ổn tí nào, người mình thầm thích ra tay đấm mình, còn gì đau lòng hơn không?

Cơn đau ở mũi còn chẳng đau bằng một phần trong tim.

"Tôi miễn phí tiền thuê tháng này cho cậu nhé, cậu có thật sự không sao không?"

Soonyoung luống cuống xoa xoa mũi Wonwoo, chiếc mũi thẳng tắp ấy thế mà bị cậu đấm, đáng chết.

"Không cần đâu.. chỉ cần đợi vài ngày sẽ khỏi thôi.."

"Không được, tôi phải làm gì để chuộc lỗi bây giờ, tôi thật sự không cố ý""Vậy phiền cậu Soonyoung.. chăm sóc tôi mấy ngày này nhé.."

"Được rồi, chuyện nhỏ"

Wonwoo không ngờ tên nhóc này ngây thơ như vậy, thế cũng tốt, càng thuận lợi cho anh.

Về đến nhà, Soonyoung sắp xếp đồ của mình gọn lại để chừa chỗ cho đồ của Wonwoo.

Như đã thỏa thuận, cậu trên giường, Wonwoo nằm trên nệm dưới đất.

Hai người cứ thế trò chuyện đến khuya.Mặc dù chỉ mới gặp, Soonyoung lại có cảm giác rất quen thuộc với anh, nên cậu cũng chẳng ngần ngại mà tâm sự đủ thứ.

Wonwoo lại rất hưởng ứng mà lắng nghe.

Nhận thấy cũng đã muộn, Soonyoung chúc Wonwoo ngủ ngon mà chìm vào giấc ngủ.Cậu lại mơ rồi, nhưng lần này nó không đáng sợ chút nào.

Khung cảnh là ở trong một công viên rộng lớn, nhưng chỉ có hai người.

Giờ đây người đó không lạ lẫm, không ghê rợn, cậu chỉ cảm thấy rất dễ chịu, an toàn.

Người con trai kia tiến gần đến Soonyoung và ôm cậu, cậu không trốn tránh, đáp lại người đó bằng một cái ôm tương tự.Lúc này ở căn phòng cậu, có một bóng người cao lớn, đang nhìn cậu.

Không phải cái nhìn lạnh lẽo, mà là nhìn cậu một cách trìu mến, dường như đã đợi điều này rất lâu.Sáng hôm sau Soonyoung thức dậy, đây là lần đầu trong suốt tuần qua cậu ngủ ngon giấc, cảm giác này rất tuyệt.

Sáng phải đi làm sớm nên cậu để lại một tờ note cho Wonwoo."

Tôi đi làm sớm, trong tủ lạnh còn đồ ăn, cậu cứ hâm lại là được rồi.

Mũi cậu mà nhức lên thì lấy thuốc ở kệ kế bên tủ lạnh nhé.

Khi nào về tôi sẽ mua đồ ăn ngon hơn để bù đắp"Mở cửa phòng chuẩn bị rời đi, cậu quay lại nhìn Wonwoo, người này thật sự rất điển trai, lại là gu của cậu...

Hình như khẽ rung động mất rồi.

Soonyoung nhanh chóng tự đánh mình lấy lại bình tĩnh rồi chạy đi mất, cảm thấy mình bỉ ổi quá.Soonyoung vừa rời khỏi phòng, người ngủ ở nệm môi không tự chủ mà cong lên, có lẽ từ lúc Soonyoung thức đến giờ anh không ngủ, hoặc là không ngủ cả đêm.
 
|Wonsoon| Dream
4. Hiểu lầm


"Soonyoung ơi, tôi nhớ cậu quá đi.

Làm sao để chủ mày quay về với tao ngay bây giờ nhỉ?"

Wonwoo vừa xoa đầu mèo vừa hỏi, nhìn vào cứ như thằng ngốc.

"Meow meow (cha này điên hả?

Cho tui ăn nhanh lên!!)""Mày cũng thấy Soonyoung đi lâu quá rồi phải không?

Hơn 20 phút rồi đó"

Cuối cùng anh cũng buông tha cho cái đầu bé xinh của Soon, rời khỏi nhà đi thẳng đến công ty Soonyoung.

Đến nơi anh không vào, mà lại hướng sang tiệm "bói toán" bên cạnh.

Tiệm "bói toán này cũng thật diệu kì, nơi đâu cũng có thể xuất hiện và biến mất ngay lập tức.Leng keng~Tiếng chuông cửa vang lên ngay khi Wonwoo đẩy vào.

Trước mặt là cô nhân viên đã "bói" cho Soonyoung.

"Sao đột ngột vậy cậu chủ?

Tôi còn chưa kịp chuẩn bị nữa..."

"Yến tâm, tôi không quan tâm đến cô đâu nên đừng lo"

Người phụ nữ thầm khóc trong lòng, biết cậu chủ thích người con trai kia rồi, nhưng cần gì phải khiến tôi đau lòng vậy TT.

"Được rồi Bumju, tôi đến tìm thêm thông tin về Soonyoung thôi""Chẳng phải cậu chủ biết rõ mọi thứ về cậu ấy ư?

Hỏi tôi làm gì?"

"Đương nhiên là biết, nhưng tôi muốn xem công việc cậu ấy như thế nào, cụ thể thì chủ có tốt không""Được rồi đợi tôi một lát"

Nói xong Bumju bước vào phòng riêng, lục lọi một lúc rồi bước ra trước mặt Wonwoo.

"Bạn bè đồng nghiệp thì ổn, chủ thì không tốt lắm, còn có..."

"Có gì?"

Thấy cô ấp úng Wonwoo liền hỏi, giọng điệu có hơi đáng sợ khiến Bumju được phen thót tim.

"Đồng nghiệp ổn nhưng có một người thì không, cậu ta luôn tìm cách chọc phá cậu Kwon nhưng không rõ lí do..."

Cô ngập ngừng nói tiếp.

"Không biết là do ghét cậu Kwon hay là thích cậu Kwon nữa..."

"Gì?

Tại sao có hai khả năng?

Nói nhanh tôi nghe""Tôi không nói cụ thể được nhưng có lẽ do giác quan thứ 6 của phụ nữ, huhu cậu chủ đừng mắng tôi, tôi chỉ nói những gì tôi biết thôi"

Wonwoo xoa xoa hai mắt mình rồi phẩy tay với Bumju ý bảo cô rời đi.

Nỗi sợ mất Soonyoung lại một lần nữa xuất hiện.

Anh phải đi tìm hiểu thêm mới được.I'll never let you down baby~Tiếng nhạc chuông điện thoại Soonyoung vang lên, cậu hấp tấp mở ra xem thì thấy tên Wonwoo trên màn hình.Soonyoung: alo, sao thế?Wonwoo: cậu về nhà được không... hình như tôi cảm rồiSoonyoung: cảm sao? có khó chịu lắm không?Wonwoo: không biết nữa, tôi không ăn nỗi, sáng giờ vẫn chưa ra khỏi giường được...Soonyoung: cậu ở yên đó để tôi xin về liềnSoonyoung vội vã đến phòng trưởng phòng xin về gấp, lão ấy lúc đầu còn định làm khó cậu nhưng thấy điệu bộ gấp gáp của cậu cũng khó chịu mà đồng ý.

Soonyoung cố gắng chạy thật nhanh về nhà, sợ Wonwoo xỉu đến nơi.

Nhưng với nhịp thở của cậu thì sợ cậu còn ngất trước Wonwoo.RầmChưa thấy người mà đã nghe tiếng.

Đến Wonwoo đang giả vờ bệnh còn phải giật mình.

"Cậu sao rồi Wonwoo, để tôi nấu cháo cho cậu nhé"

Trên tay cậu đã xách theo cả túi thức ăn rồi thuốc to đùng khiến Wonwoo còn thấy xót.

Soonyoung lo lắng nhìn Wonwoo, khiến Wonwoo còn tưởng anh bệnh thật.

"Xin lỗi Soonyoung... tôi còn chưa cho mèo cậu ăn""Méow méoww (cậu ta nói dối đấy cậu chủ!!!

Đừng tên con cáo ấy)"

Soonyoung thấy con mèo kêu liên hồi thì cũng nhớ lại cậu đã nhờ Wonwoo cho mèo ăn giúp, nhưng giờ đây còn tâm trí nào để nghĩ đến cho mèo ăn nữa.

"Không sao, tôi sẽ cho Soon ăn sau, cậu nằm đợi tôi nấu cháu"

Nói xong cậu xuống bếp bắt tay vào nấu cháo cho Wonwoo, cũng may cậu tự lập từ nhỏ nên nấu nướng cũng biết chút chút, đủ để nuôi sống bản thân.Trên phòng đây Wonwoo đang nhìn con mèo đắm đuối mà suy nghĩ, lại hơi có lỗi với nó vì chưa cho nó ăn thật...

"Tao biết mày đang nghĩ gì mà.. giúp tao đi, rồi sau này mày sẽ có thêm 1 anh chủ đẹp trai nữa"Soon: 💩🖕Soonyoung mở cửa phòng đi vào, tay cậu cầm bát chúa nóng hổi trông rất ngon mắt."

Xong rồi Wonwoo, cậu tự ăn được chứ?"

"Tay tôi không còn sức nữa, khi nãy đã cố gắng hết nội lực để điện cho cậu rồi.."

"Được rồi để tôi đút cậu ăn"

Soonyoung ngại ngùng mà đút từng muỗng cháo cho Wonwoo.

Đây là lần đầu cậu làm việc này với người khác.

Ngược lại Wonwoo lại rất tận hưởng, chốc lát đã ăn sạch hết.

"Ngon quá, nếu sao này tôi lấy được ai như cậu chắc là phúc 8 đời"

Soonyoung nghe thế thì khựng lại, chợt cảm giác khó chịu len lỏi khắp cơ thể cậu.

"Người con gái nào cưới được cậu thì quá tốt nhỉ"

Nói xong Soonyoung đứng dậy đi xuống bếp mà không thèm nhìn Wonwoo lấy một cái.

Wonwoo cố gọi với lại nhưng cũng vô ích.

"Chết tiệt, cậu ấy hiểu lầm rồi, tối nay phải xin lỗi mới được.."

Wonwoo lo lắng không yên, cậu đã định chạy theo kéo Soonyoung lại nhưng nếu làm thế thì lộ cậu không bị bệnh mất, thế thì càng thêm căng thẳng.

Anh nhìn theo bóng con mèo chạy xuống Soonyoung mà môi mím chặt, chắc phải dùng nước mắt để cậu ấy siêu lòng mới được.

Chỉ có Soonyoung mới được anh dùng mỹ nam kế mà thôi.
 
|Wonsoon| Dream
5. Bám víu


Soonyoung trở lại phòng khách, lòng vẫn còn vương vấn cảm giác khó chịu từ lời nói của Wonwoo.

Cậu không hiểu tại sao mình lại thấy bực bội như vậy.

Có lẽ vì Wonwoo cứ nói những điều khó hiểu, hoặc có thể là vì cậu chưa quen với việc có người khác sống chung trong nhà.

Cậu ngồi phịch xuống sofa, cố gắng xua tan những suy nghĩ lung tung.

Con mèo Soon nhảy lên lòng cậu, dụi dụi vào tay, kêu meo meo đòi vuốt ve.

"Mày cũng muốn ăn phải không Soon?"

Soonyoung khẽ vuốt bộ lông mềm mượt của nó, rồi đứng dậy đi lấy thức ăn cho mèo.

Cậu đổ đầy bát thức ăn và nước uống cho Soon, nhìn nó ăn ngon lành mà lòng thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Trong khi Soonyoung đang dọn dẹp bát đĩa dưới bếp, Wonwoo từ từ bước xuống.

Anh ta đi chân trần, dáng vẻ vẫn còn hơi yếu ớt, nhưng đôi mắt thì sáng rực.

Soonyoung nghe tiếng bước chân thì quay lại, thấy Wonwoo đang đứng dựa vào khung cửa bếp, nhìn cậu với một nụ cười khó hiểu.

"Soonyoung, tôi xin lỗi chuyện lúc nãy," Wonwoo nói, giọng điệu đầy vẻ hối lỗi.

"Tôi chỉ là... nói đùa thôi.

Cậu đừng để ý nhé."

Soonyoung nhìn Wonwoo, thấy anh ta có vẻ thành thật.

Lời xin lỗi này khiến cậu cảm thấy đỡ khó chịu hơn.

"Không sao đâu, cậu cứ nghỉ ngơi đi.

Mới ốm dậy đừng đi lại nhiều."

"Tôi thấy đỡ nhiều rồi," Wonwoo bước lại gần Soonyoung, "Cháo cậu nấu ngon quá, làm tôi có sức sống trở lại rồi."

Soonyoung khẽ đỏ mặt.

Đây là lần đầu tiên có người khen cậu nấu ăn.

"Thật không?

Tôi cứ tưởng cậu chỉ nói vậy thôi."

"Thật mà.

Hay là... tối nay cậu nấu cho tôi ăn nữa nhé?"

Wonwoo nói, giọng điệu đầy vẻ mong chờ.

Soonyoung nhìn Wonwoo, rồi lại nhìn đồng hồ.

Cũng đã gần tối rồi.

"Được thôi.

Tối nay cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, miễn là cậu nấu."

Wonwoo cười, nụ cười khiến đôi mắt anh ta cong lên, trông rất đáng yêu.

Trong lòng Soonyoung bỗng dưng có một cảm giác là lạ.

Cậu cảm thấy ấm áp, dễ chịu khi Wonwoo cười như vậy.

Có lẽ việc có người ở cùng cũng không tệ đến thế.

Buổi tối hôm đó, Soonyoung đã nấu một bữa ăn thịnh soạn cho Wonwoo.

Cả hai cùng ngồi ăn, trò chuyện vui vẻ.

Wonwoo kể cho Soonyoung nghe về công việc của mình, về những nơi anh ta từng đi qua.

Soonyoung lắng nghe một cách chăm chú, đôi lúc bật cười trước những câu chuyện hài hước của Wonwoo.

Cậu cảm thấy mình đã lâu lắm rồi mới có một bữa ăn vui vẻ như vậy.

"À, Soonyoung này," Wonwoo chợt nói, khi bữa ăn gần kết thúc.

"Tôi vẫn thắc mắc về cái giấc mơ của cậu.

Cậu nói là có giọng nói gọi tên cậu, đúng không?"

Soonyoung khẽ rùng mình khi Wonwoo nhắc đến giấc mơ.

"Ừm, đúng vậy.

Nó cứ lặp đi lặp lại mãi, rất đáng sợ."

"Giọng nói đó... có phải là giọng nam không?"

Wonwoo hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Soonyoung.

Soonyoung hơi giật mình.

"Sao cậu biết?

Đúng vậy, là giọng nam."

Wonwoo khẽ mỉm cười, nụ cười mang một vẻ bí ẩn.

"Chỉ là tôi đoán thôi.

Có lẽ...

đó không phải là giấc mơ đơn thuần đâu."

"Ý cậu là sao?"

Soonyoung hỏi, cảm thấy lo lắng.

"Có lẽ...

đó là một lời gọi mời."

Wonwoo nói, rồi anh ta đột nhiên vươn tay ra, chạm nhẹ vào mu bàn tay của Soonyoung.

"Có lẽ có người đang cố gắng tiếp cận cậu thông qua giấc mơ đó."

Soonyoung giật mình rụt tay lại.

Cậu nhìn Wonwoo với ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Tiếp cận tôi?

Ai cơ?"

Wonwoo không trả lời thẳng, chỉ khẽ mỉm cười.

"Cậu cứ tin tôi đi, có tôi ở đây, cậu sẽ không sao đâu.

Giấc mơ đó sẽ không làm phiền cậu nữa."

Mặc dù Wonwoo không giải thích rõ ràng, nhưng những lời nói của anh ta lại khiến Soonyoung cảm thấy an tâm một cách lạ kỳ.

Có lẽ Wonwoo thực sự có thể giúp cậu thoát khỏi những cơn ác mộng này.

Sau bữa tối, Soonyoung và Wonwoo cùng nhau xem phim.

Wonwoo chọn một bộ phim hành động, nhưng Soonyoung lại không thể tập trung được.

Trong đầu cậu vẫn cứ vương vấn những lời nói của Wonwoo về giấc mơ.

Cậu liếc nhìn Wonwoo, thấy anh ta đang chăm chú xem phim, đôi lúc lại khẽ nhếch mép cười một mình.

Soonyoung cảm thấy Wonwoo có một vẻ gì đó rất bí ẩn, nhưng cũng rất thu hút.

Đêm đó, Soonyoung nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

Lời nói của Wonwoo cứ luẩn quẩn trong đầu cậu.

"Có lẽ đó là một lời gọi mời... có người đang cố gắng tiếp cận cậu..."

Cậu không thể hiểu nổi ý của Wonwoo là gì.

Là ai đang cố gắng tiếp cận cậu?

Và tại sao lại thông qua giấc mơ?

Cậu nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ.

Cậu sợ hãi, không biết liệu đêm nay giấc mơ kinh hoàng đó có quay trở lại hay không.

Nhưng thật bất ngờ, đêm nay, giấc mơ của Soonyoung hoàn toàn khác.

Cậu thấy mình đang đứng giữa một khu vườn đầy hoa, ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi.

Mùi hương của hoa lan tỏa khắp không gian, vô cùng dễ chịu.

Rồi, cậu nghe thấy một giọng nói, không còn là giọng nói đáng sợ trong những cơn ác mộng trước đây, mà là một giọng nói trầm ấm, đầy yêu thương.

"Soonyoung à... em ở đâu?"

Soonyoung quay đầu tìm kiếm, và cậu thấy Wonwoo đang đứng cách đó không xa.

Anh ta mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

Wonwoo vươn tay về phía Soonyoung, và Soonyoung, không một chút do dự, nắm lấy bàn tay anh ta.

Ngay khi bàn tay của họ chạm vào nhau, một luồng ánh sáng ấm áp bao trùm lấy cả hai.

Soonyoung cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua.

Cậu muốn ở lại đó mãi mãi, muốn được chìm đắm trong sự ấm áp và bình yên ấy.

"Soonyoung... em là của tôi."

Giọng Wonwoo thì thầm, đầy vẻ chiếm hữu.

Soonyoung mở mắt, giật mình tỉnh dậy.

Ánh nắng ban mai đã chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng.

Cậu thấy mình vẫn đang nằm trên giường, chăn vẫn đắp kín.

Nhưng cảm giác ấm áp và bình yên từ giấc mơ vẫn còn vương vấn.

Cậu đưa tay lên chạm vào môi mình, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp còn sót lại.

"Là mơ sao?"

Soonyoung lẩm bẩm, không tin vào những gì mình vừa trải qua.

Cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng.

Cậu nhìn sang chiếc giường phụ nơi Wonwoo đã ngủ đêm qua.

Wonwoo vẫn đang say giấc, chăn đắp kín người, chỉ để lộ ra mái tóc đen mượt.

Soonyoung khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ, những lời nói của Wonwoo đã có tác dụng thật.

Cậu đã ngủ ngon giấc, và giấc mơ không còn đáng sợ nữa.

Soonyoung rời giường, đi vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Cậu không muốn đánh thức Wonwoo, để anh ta được ngủ thêm một chút.

Khi Soonyoung đang chuẩn bị bữa sáng, Wonwoo bất ngờ xuất hiện ở cửa bếp.

"Chào buổi sáng, Soonyoung," Wonwoo nói, giọng điệu vẫn còn hơi ngái ngủ.

Soonyoung giật mình.

"Cậu dậy rồi sao?

Tôi cứ tưởng cậu còn ngủ."

Wonwoo bước lại gần, ngồi xuống bàn.

"Tôi nghe thấy mùi đồ ăn thơm quá, không ngủ được nữa."

Soonyoung nhìn Wonwoo, thấy anh ta có vẻ đã khỏe hơn rất nhiều.

Khuôn mặt không còn tái nhợt như hôm qua, và đôi mắt cũng không còn vẻ mệt mỏi nữa.

"Cậu thấy khỏe hơn chưa?"

Soonyoung hỏi.

"Khỏe rồi," Wonwoo cười.

"Nhờ cháo của cậu đấy.

Mà này, đêm qua cậu ngủ ngon không?"

Soonyoung hơi ngập ngừng.

Cậu không biết có nên kể cho Wonwoo nghe về giấc mơ đó không.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy vẻ quan tâm của Wonwoo, cậu lại không kiềm được.

"Tôi... tôi có một giấc mơ."

Soonyoung bắt đầu kể lại giấc mơ của mình, về khu vườn đầy hoa, về giọng nói trầm ấm của Wonwoo, và về cảm giác bình yên khi nắm lấy tay anh ta.

Wonwoo lắng nghe một cách chăm chú, đôi lúc lại khẽ mỉm cười.

Khi Soonyoung kể xong, Wonwoo khẽ vươn tay ra, chạm vào má Soonyoung.

"Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà," Wonwoo nói, giọng điệu đầy vẻ tự mãn.

"Giấc mơ của cậu đã thay đổi rồi.

Đó là dấu hiệu tốt đấy."

Soonyoung cảm thấy má mình nóng bừng.

Cậu không biết nên nói gì.

Cậu chỉ biết rằng, sự hiện diện của Wonwoo đã mang lại cho cậu một cảm giác an toàn và bình yên mà cậu đã đánh mất bấy lâu nay.

Có lẽ, Wonwoo chính là chìa khóa để cậu thoát khỏi những cơn ác mộng kinh hoàng đó.

Nhưng đồng thời, trong lòng Soonyoung cũng dấy lên một nỗi băn khoăn.

Giấc mơ đó quá chân thật, quá sống động.

Liệu Wonwoo có liên quan gì đến nó không?

Và liệu sự "an toàn" này có phải là một cái bẫy ngọt ngào mà Wonwoo đang giăng ra?

Soonyoung nhìn Wonwoo, ánh mắt cậu đầy vẻ phức tạp.
 
|Wonsoon| Dream
6. Dây leo


Soonyoung nhìn Wonwoo, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa ngưỡng mộ.

Cậu không biết liệu Wonwoo có liên quan gì đến những giấc mơ của mình không, nhưng rõ ràng từ khi anh ta xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.

Giấc ngủ của Soonyoung trở nên êm đềm hơn, và những cơn ác mộng đáng sợ đã biến mất, thay vào đó là những giấc mơ dễ chịu, thậm chí là lãng mạn.

"Cậu có vẻ ngạc nhiên lắm," Wonwoo khẽ cười, bàn tay vẫn vuốt ve má Soonyoung.

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ giúp cậu mà."

Soonyoung khẽ giật mình, lùi lại một chút.

"Nhưng... tại sao lại là cậu?

Và tại sao cậu lại biết mọi thứ về giấc mơ của tôi?"

Wonwoo hạ tay xuống, đôi mắt nhìn Soonyoung sâu thẳm.

"Có những chuyện không cần phải biết quá rõ ràng đâu Soonyoung.

Cứ tin tôi là được rồi."

Giọng điệu của anh ta vừa dịu dàng vừa cương quyết, khiến Soonyoung không thể phản bác.

Soonyoung gật đầu, dù trong lòng vẫn còn đầy thắc mắc.

Cậu quyết định không hỏi thêm nữa.

Dù sao thì, hiện tại cậu cũng đang cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Việc có Wonwoo ở bên cạnh dường như đã xua đi những điều xui xẻo, những nỗi sợ hãi đã ám ảnh cậu suốt thời gian qua.

Sau bữa sáng, Wonwoo đề nghị cùng Soonyoung đi dạo.

"Cứ ở mãi trong nhà cũng chán.

Hay là chúng ta đi đâu đó chơi một chút đi?"

Soonyoung hơi do dự.

Cậu hiếm khi đi chơi vào ngày thường, vì công việc bận rộn và cậu cũng không có nhiều bạn thân.

Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Wonwoo, cậu lại không nỡ từ chối.

"Được thôi.

Nhưng đi đâu bây giờ?"

"Để tôi dẫn cậu đi một nơi rất thú vị," Wonwoo nói, ánh mắt lấp lánh đầy vẻ tinh nghịch.

Soonyoung đi theo Wonwoo ra khỏi nhà.

Anh ta dẫn cậu đến một khu phố cổ nhỏ, nằm khuất sau những con hẻm chật hẹp.

Khu phố này có những ngôi nhà cổ kính, rêu phong, với những con đường lát gạch đỏ.

Không gian yên bình và tĩnh lặng, hoàn toàn khác biệt với sự ồn ào, tấp nập của trung tâm thành phố.

"Ở đây đẹp thật đấy," Soonyoung trầm trồ.

"Tôi chưa bao giờ biết có một nơi như thế này ở đây cả."

"Có rất nhiều điều thú vị mà cậu chưa biết đâu Soonyoung," Wonwoo nói, mỉm cười bí ẩn.

"Chỉ cần cậu chịu khám phá thôi."

Wonwoo dẫn Soonyoung đến một quán cà phê nhỏ, nằm ẩn mình dưới một gốc cây cổ thụ.

Quán được trang trí đơn giản nhưng ấm cúng, với những chiếc bàn ghế gỗ cũ kỹ và những chậu cây xanh mướt.

Mùi cà phê thơm lừng lan tỏa khắp không gian.

Cả hai chọn một góc nhỏ gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ngắm khung cảnh yên bình của khu phố.

Soonyoung gọi một ly cà phê đen, còn Wonwoo gọi một ly trà hoa cúc.

"Cậu không uống cà phê sao?"

Soonyoung hỏi.

"Tôi không thích vị đắng của cà phê lắm," Wonwoo nói.

"Trà hoa cúc thì tốt cho sức khỏe, và cũng giúp tinh thần thư thái nữa."

Soonyoung gật đầu.

Cậu cảm thấy thoải mái lạ thường khi ở bên cạnh Wonwoo.

Anh ta không nói nhiều, nhưng luôn biết cách khiến cậu cảm thấy dễ chịu.

Trong lúc nhâm nhi đồ uống, Wonwoo chợt lên tiếng: "Soonyoung này, tôi có một điều muốn nói với cậu."

Soonyoung nhìn Wonwoo, chờ đợi.

"Cậu có tin vào số phận không?"

Wonwoo hỏi, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.

Soonyoung hơi ngập ngừng.

"Tôi... cũng không biết nữa.

Tôi nghĩ là có, nhưng cũng có thể là không."

Wonwoo khẽ cười.

"Tôi thì tin vào số phận.

Và tôi tin rằng, việc chúng ta gặp nhau không phải là ngẫu nhiên đâu."

Soonyoung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Cậu không biết Wonwoo muốn nói gì, nhưng những lời nói của anh ta lại khiến cậu cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ.

"Cậu...

ý cậu là sao?"

Soonyoung hỏi, giọng nói khẽ run.

Wonwoo đặt ly trà xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào Soonyoung.

"Cậu có nhớ giấc mơ của cậu không?

Cái giấc mơ về tôi."

Soonyoung gật đầu.

Giấc mơ đêm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu.

"Giấc mơ đó không phải là giấc mơ đơn thuần đâu Soonyoung," Wonwoo nói, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn.

"Đó là một sự kết nối.

Giữa cậu và tôi."

Soonyoung cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Cậu không thể tin vào những gì mình đang nghe.

"Một sự kết nối?"

"Đúng vậy," Wonwoo nói.

"Cậu có cảm thấy không?

Từ khi tôi đến đây, mọi thứ đều tốt đẹp hơn với cậu.

Giấc mơ của cậu đã thay đổi, và cậu cũng không còn gặp những điều xui xẻo nữa."

Soonyoung không thể phủ nhận điều đó.

Đúng là từ khi Wonwoo xuất hiện, cuộc sống của cậu dường như đã trở nên tươi sáng hơn.

Nhưng liệu đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay thực sự có một mối liên kết nào đó giữa cậu và Wonwoo?

"Tôi... tôi không hiểu," Soonyoung nói, giọng nói đầy vẻ bối rối.

Wonwoo khẽ mỉm cười.

"Cậu không cần hiểu ngay bây giờ.

Cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.

Rồi cậu sẽ hiểu thôi."

Anh ta vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Soonyoung.

Bàn tay Wonwoo ấm áp và mềm mại, khiến Soonyoung cảm thấy một sự bình yên lạ thường.

Cậu không rút tay lại, mà để yên cho Wonwoo nắm lấy.

"Tôi sẽ không làm cậu thất vọng đâu Soonyoung," Wonwoo thì thầm, giọng nói đầy vẻ trấn an.

"Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Soonyoung nhìn Wonwoo, và trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy một sự tin tưởng tuyệt đối dành cho anh ta.

Có lẽ, việc có Wonwoo ở bên cạnh chính là điều mà cậu cần.

Dù có những điều bí ẩn chưa được giải đáp, nhưng cậu tin rằng Wonwoo sẽ không làm hại cậu.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Soonyoung và Wonwoo dành cả buổi chiều để khám phá khu phố cổ.

Wonwoo kể cho Soonyoung nghe về lịch sử của từng con hẻm, từng ngôi nhà.

Anh ta dường như biết mọi ngóc ngách của nơi này, như thể đã sống ở đây từ rất lâu rồi.

Soonyoung cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà cậu chưa từng biết đến.

Cậu thích thú lắng nghe những câu chuyện của Wonwoo, đôi lúc lại bật cười trước những câu nói đùa của anh ta.

Khi hoàng hôn buông xuống, Soonyoung và Wonwoo cùng nhau trở về nhà.

Cậu cảm thấy mệt mỏi nhưng rất vui vẻ.

Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Soonyoung.

Cậu đã có một người bạn đồng hành, một người mà cậu có thể chia sẻ mọi thứ.

Về đến nhà, Soonyoung đi thẳng vào phòng tắm để gột rửa bụi bặm sau một ngày dài.

Trong khi tắm, cậu không ngừng suy nghĩ về những lời Wonwoo nói.

"Một sự kết nối...".

Cậu chạm vào ngực mình, cảm nhận nhịp đập của trái tim.

Đúng là từ khi có Wonwoo, cảm giác lo sợ, bất an đã giảm đi rất nhiều.

Thay vào đó là sự ấm áp, bình yên.

Ra khỏi phòng tắm, Soonyoung thấy Wonwoo đang ngồi trên sofa, vuốt ve mèo Soon.

Mèo Soon nằm gọn trong lòng Wonwoo, lim dim mắt, trông rất hưởng thụ.

"Mày thích anh ta lắm hả Soon?"

Soonyoung hỏi, vừa lau tóc vừa bước tới.

Mèo Soon kêu meo meo, dụi dụi vào tay Wonwoo.

Wonwoo ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Soonyoung.

"Hình như Soon cũng thích tôi đấy."

Soonyoung không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

Cậu cảm thấy trong lòng dấy lên một cảm giác nhẹ nhõm.

Dù sao thì, có Wonwoo ở đây cũng tốt.

Cậu không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Đêm đó, Soonyoung lại có một giấc mơ.

Vẫn là khu vườn đầy hoa, vẫn là giọng nói trầm ấm của Wonwoo.

Nhưng lần này, Wonwoo không chỉ đứng nhìn cậu.

Anh ta bước lại gần, ôm lấy Soonyoung vào lòng.

Soonyoung cảm nhận được hơi ấm của Wonwoo, nghe thấy nhịp đập của trái tim anh ta.

Cậu vùi mặt vào ngực Wonwoo, cảm thấy an toàn và bình yên tuyệt đối.

"Soonyoung... em là của tôi.

Mãi mãi là của tôi."

Giọng Wonwoo thì thầm bên tai cậu, đầy vẻ dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa một sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Soonyoung không hề sợ hãi.

Cậu vòng tay ôm chặt lấy Wonwoo, như thể sợ rằng anh ta sẽ biến mất.

Giấc mơ kéo dài rất lâu.

Soonyoung không muốn tỉnh dậy.

Cậu muốn được ở mãi trong vòng tay ấm áp của Wonwoo, trong khu vườn bình yên đó.

Khi Soonyoung thức dậy vào sáng hôm sau, ánh nắng đã tràn ngập căn phòng.

Cậu thấy mình vẫn nằm trên giường, nhưng cảm giác ấm áp từ giấc mơ vẫn còn vương vấn.

Cậu mỉm cười.

Mặc dù vẫn còn nhiều điều bí ẩn về Wonwoo, nhưng cậu biết rằng, từ giờ trở đi, cuộc sống của cậu sẽ không còn cô đơn nữa.

Cậu đã có Wonwoo, một người bạn, một người đồng hành, và có lẽ là một điều gì đó hơn thế nữa.

Cậu nhìn sang chiếc giường phụ.

Wonwoo đã dậy từ lúc nào, chăn màn đã được gấp gọn gàng.

Trên chiếc bàn cạnh giường, có một tờ giấy note nhỏ.

Soonyoung cầm lên đọc:

"Cậu ngủ ngon chứ?

Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Dậy nhớ gọi tôi nhé. – Wonwoo."

Soonyoung mỉm cười.

Giờ đây, cuộc sống của cậu đã có thêm một "sợi dây leo" vững chắc để bám víu.

Một sợi dây leo bí ẩn, nhưng lại mang đến sự bình yên và hạnh phúc.
 
|Wonsoon| Dream
7. Cái chạm lạnh


Buổi sáng hôm đó, Soonyoung thức dậy với tâm trạng nhẹ nhõm hiếm thấy.

Giấc ngủ ngon lành đã xua đi những mệt mỏi tích tụ suốt một tuần qua, thay vào đó là sự sảng khoái và một chút mơ màng dễ chịu từ giấc mơ đêm qua.

Cậu vươn vai, nhìn sang phía giường phụ.

Wonwoo đã đi rồi, chỉ còn lại chiếc note nhỏ anh để lại.

Soonyoung bước xuống bếp, thấy Wonwoo đang cặm cụi chuẩn bị bữa sáng.

Mùi bánh mì nướng và trứng ốp la thơm lừng lan tỏa khắp căn bếp.

Wonwoo quay lại, mỉm cười khi thấy Soonyoung.

"Chào buổi sáng, ngủ ngon chứ?"

"Ngủ ngon lắm," Soonyoung đáp, ngồi xuống bàn ăn.

Cậu cảm thấy vô cùng thoải mái khi có Wonwoo ở đây.

Những bữa sáng được chuẩn bị sẵn, những lời hỏi han ân cần, tất cả đều khiến cậu cảm thấy như có một gia đình nhỏ.

Sau bữa sáng, Wonwoo đề nghị đưa Soonyoung đi làm.

"Cũng tiện đường thôi, tôi có việc cần ghé qua gần công ty cậu."

Soonyoung hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ đồng ý.

Suốt quãng đường đi, cả hai trò chuyện rôm rả.

Wonwoo kể những câu chuyện hài hước về cuộc sống của mình, khiến Soonyoung cười không ngớt.

Cậu cảm thấy dường như đã quen với sự hiện diện của Wonwoo, quen với giọng nói trầm ấm và ánh mắt đầy vẻ quan tâm của anh.

Đến cổng công ty, Soonyoung bước xuống xe.

"Cảm ơn cậu nhé Wonwoo.

Chiều tôi tự về được rồi."

"Không sao, tôi sẽ đón cậu."

Wonwoo nói, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết.

"Cậu về một mình tôi không yên tâm."

Soonyoung cảm thấy má mình nóng bừng.

Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người bước vào công ty.

Vừa đi, cậu vừa cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.

Wonwoo thật sự rất chu đáo.

Buổi chiều hôm đó, Soonyoung tan làm sớm hơn thường lệ một chút.

Cậu không muốn làm Wonwoo phải đợi lâu.

Khi vừa bước ra khỏi cổng công ty, Soonyoung đã thấy chiếc xe của Wonwoo đỗ ở bên kia đường.

Cậu mỉm cười, vội vã bước về phía xe.

Nhưng khi vừa đến gần, Soonyoung khựng lại.

Cậu thấy Wonwoo đang đứng dựa vào xe, và bên cạnh anh ta... là một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó không ai khác chính là cô gái ở tiệm bói toán mà Soonyoung đã gặp.

Cô ta đang nói chuyện gì đó với Wonwoo, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, và ánh mắt thì dán chặt vào anh.

Thậm chí, cô ta còn đưa tay lên, chạm nhẹ vào cánh tay Wonwoo một cách rất tự nhiên.

Soonyoung cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Nụ cười trên môi cậu vụt tắt.

Cảm giác ấm áp ban nãy bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một sự khó chịu, một nỗi hụt hẫng không tên.

Wonwoo quay sang, thấy Soonyoung đang đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.

Anh mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho Soonyoung lại gần.

"Soonyoung!

Cậu tan làm rồi à?

Lại đây nào."

Soonyoung cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, bước về phía họ.

Cậu cảm thấy ánh mắt của cô gái kia đang dò xét mình, một ánh mắt mà cậu thấy rất quen thuộc.

"Chào Soonyoung," cô gái bỗng lên tiếng, giọng nói đầy vẻ chào hỏi.

"Lâu rồi không gặp nhỉ."

Soonyoung ngạc nhiên.

"Cô... cô biết tôi sao?"

"Đương nhiên rồi," cô gái cười.

"Tôi là Bumju, người đã bói cho cậu lần trước đấy.

Tôi cũng là... cấp dưới của Wonwoo."

"À... chào cô," Soonyoung lắp bắp.

Cậu cảm thấy một sự khó xử bao trùm.

Wonwoo và cô ta có vẻ thân thiết hơn mức bình thường của một cấp trên và cấp dưới.

"Chúng tôi đang nói chuyện về công việc thôi," Wonwoo giải thích, như thể đọc được suy nghĩ của Soonyoung.

"Bumju có một số báo cáo cần tôi duyệt gấp."

Soonyoung khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn đầy nghi hoặc.

Cái cách Bumju nhìn Wonwoo, cái cách cô ta chạm vào anh, tất cả đều không giống với một mối quan hệ công việc bình thường.

"À, Soonyoung này," Wonwoo tiếp lời.

"Tối nay tôi có một bữa tiệc công ty.

Cậu có muốn đi cùng không?"

Bumju chợt nhìn Wonwoo, ánh mắt có chút khó chịu.

"Cậu chủ, bữa tiệc đó... chỉ dành cho nhân viên thôi mà."

"Không sao," Wonwoo đáp lại, giọng điệu kiên quyết.

"Soonyoung là người thân của tôi, không có vấn đề gì cả."

Soonyoung nghe vậy thì cảm thấy hơi ngại.

Cậu không muốn làm phiền Wonwoo, lại càng không muốn mình trở thành tâm điểm chú ý ở một bữa tiệc công ty mà mình không thuộc về.

"Thôi, tôi không đi đâu.

Cậu cứ đi đi."

"Đi đi mà Soonyoung," Wonwoo nói, giọng điệu mềm mỏng hơn.

"Đi cùng tôi cho vui.

Hơn nữa, cậu cũng nên ra ngoài gặp gỡ mọi người một chút."

Bumju đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Soonyoung.

Cô ta khẽ nhếch mép, như muốn nói "Đừng có mà mơ."

Soonyoung cảm thấy khó xử vô cùng.

Cậu không biết nên từ chối thế nào cho khéo.

Cậu nhìn Wonwoo, rồi lại nhìn sang Bumju.

Cuối cùng, cậu đành gật đầu.

"Được thôi.

Vậy tôi về nhà thay đồ đã."

"Tuyệt vời!"

Wonwoo mỉm cười rạng rỡ.

"Vậy lát nữa tôi sẽ qua đón cậu."

Soonyoung quay lưng bước đi, lòng nặng trĩu.

Cậu cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực, nhưng hình ảnh Wonwoo và Bumju đứng cạnh nhau, cười nói vui vẻ, cứ lởn vởn trong đầu cậu.

Cô ta là thầy bói của cậu, lại còn là cấp dưới của Wonwoo.

Và cái cách cô ta nhìn Wonwoo... không thể nào chỉ là quan hệ công việc được.

Khi về đến nhà, Soonyoung thay một bộ đồ lịch sự nhất mà cậu có.

Cậu nhìn mình trong gương, cố gắng che giấu sự lo lắng trong ánh mắt.

Cậu không biết liệu tối nay mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.

Wonwoo đến đón Soonyoung đúng giờ.

Anh ta mặc một bộ vest đen lịch lãm, trông vô cùng điển trai.

Soonyoung cảm thấy tim mình đập loạn nhịp khi nhìn thấy Wonwoo.

Cậu thầm nghĩ, có lẽ Wonwoo thật sự có sức hút đặc biệt.

Trên đường đến bữa tiệc, Wonwoo trò chuyện vui vẻ, nhưng Soonyoung lại cảm thấy một sự xa cách vô hình.

Cậu vẫn không thể quên được hình ảnh Wonwoo và Bumju đứng cạnh nhau.

Bữa tiệc diễn ra tại một nhà hàng sang trọng.

Âm nhạc sôi động, ánh đèn lấp lánh, và những tiếng cười nói rôm rả.

Wonwoo giới thiệu Soonyoung với một vài đồng nghiệp của mình.

Mọi người đều tỏ ra thân thiện và vui vẻ.

Nhưng Soonyoung không thể tập trung được.

Ánh mắt cậu cứ vô thức tìm kiếm Bumju.

Và rồi, cậu thấy cô ta.

Cô ta đang đứng ở một góc phòng, nói chuyện với một vài người khác.

Nhưng ánh mắt cô ta lại liên tục liếc nhìn về phía Wonwoo.

Một lúc sau, Wonwoo rời đi để nói chuyện với sếp.

Soonyoung đứng một mình, cảm thấy lạc lõng giữa đám đông.

Bỗng nhiên, Bumju tiến lại gần cậu.

"Chào Soonyoung," Bumju nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng ẩn chứa một chút gì đó thách thức.

"Cậu có vẻ không quen với những bữa tiệc thế này nhỉ."

Soonyoung cố gắng mỉm cười.

"Cũng không hẳn.

Chỉ là... hơi đông người thôi."

"Đúng vậy," Bumju nói, ánh mắt liếc nhìn về phía Wonwoo đang nói chuyện với sếp.

"Wonwoo của chúng tôi rất bận rộn.

Anh ấy là một người đàn ông thành đạt, lại còn rất cuốn hút nữa."

Soonyoung cảm thấy một sự khó chịu len lỏi trong lòng.

Cái cách Bumju nói "Wonwoo của chúng tôi" khiến cậu không khỏi suy nghĩ.

"À, mà Soonyoung này," Bumju tiếp lời, giọng điệu đầy vẻ bí hiểm.

"Cậu có biết tại sao Wonwoo lại thuê phòng của cậu không?"

Soonyoung nhìn Bumju, ánh mắt đầy vẻ nghi vấn.

"Cậu ấy nói là do thầy bói kêu."

Bumju cười khẩy.

"Đúng là thầy bói kêu thật.

Nhưng không phải là do cậu có mèo cái mang âm khí đâu."

Soonyoung ngạc nhiên.

"Vậy là sao?"

"Wonwoo đến tìm cậu... là có mục đích đấy Soonyoung."

Bumju nói, giọng điệu trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Soonyoung.

"Mục đích của anh ấy... là cậu."

Soonyoung cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tim cậu đập loạn xạ.

Cậu không thể tin vào những gì mình đang nghe.

"Cô... cô đang nói gì vậy?"

Bumju khẽ cười, một nụ cười đầy ẩn ý.

"Cậu cứ từ từ mà tìm hiểu đi.

Cậu sẽ sớm nhận ra thôi.

Rằng cái sợi dây leo mà cậu đang bám víu... có thể là một cái bẫy đấy."

Nói xong, Bumju quay lưng bỏ đi, để lại Soonyoung đứng đó, chết lặng.

Lời nói của cô ta cứ văng vẳng bên tai cậu.

"Mục đích của anh ấy là cậu... cái sợi dây leo... có thể là một cái bẫy."

Soonyoung cảm thấy hoang mang tột độ.

Lời nói của Wonwoo về "sự kết nối" bỗng trở nên đáng sợ.

Và cái cách Wonwoo hành động, cái cách anh ta xuất hiện một cách bí ẩn, và những giấc mơ thay đổi đột ngột... tất cả đều trở nên đáng ngờ.

Cậu nhìn về phía Wonwoo, người đang mỉm cười nói chuyện với sếp, trông thật hoàn hảo.

Nhưng trong mắt Soonyoung lúc này, nụ cười đó lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo khó hiểu.

Liệu Wonwoo có thực sự là người tốt, hay anh ta chỉ đang lợi dụng cậu cho một mục đích nào đó?

Cái cảm giác ấm áp và an toàn ban nãy bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một nỗi sợ hãi mơ hồ, một sự nghi ngờ đang dần gặm nhấm tâm trí Soonyoung.
 
Back
Top Bottom