Siêu Nhiên Wonhui | Match Found

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
390700495-256-k941574.jpg

Wonhui | Match Found
Tác giả: alimeoow
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

- "Tôi bảo kê cậu trong game rồi, ngoài đời cũng vậy nhé."
.
.
.

- "Ai cần cậu bảo kê chứ ?

"
Một câu chuyện tình yêu khởi nguồn từ thế giới ảo, nhưng lại dần trở nên chân thật hơn.​
 
Wonhui | Match Found
👐


- "Tôi bảo kê cậu trong game rồi, ngoài đời cũng vậy nhé."

.

.

.

- "Ai cần cậu bảo kê chứ ?

"

Một câu chuyện tình yêu khởi nguồn từ thế giới ảo, nhưng lại dần trở nên chân thật hơn.

_____________________________

Jun profile

• id game: Jmeow

• ig: Junhui_moonWonwoo profile

• id game: WW

• ig: everyone_woo

_____________________________game hai nhân vật chơi trong cốt truyện là valorant .

Game bắn súng khá phổ biến với các bạn trẻ tại Hàn.

_____________________________helu cả lò tui là min ad của acc tt meowhouse để ume hai mèo nè, vì sự nàm biếng nên h tui mới bắt đầu tạo acc viết lách này.

Các mom nào cũng iu quý 2 mèo như tui thì ghé sang chơi với tui nha. xincamon nhìu.
 
Wonhui | Match Found
Chap 1


"Ê, Wonwoo, hôm nay có onl game hông?"

Seungcheol gõ tin nhắn vào nhóm chat.

Mấy đứa trong nhóm ai cũng online hết rồi, chỉ còn chờ một người.Không lâu sau, Wonwoo rep lại:"Onl.

Vô game đi."

Thế là tất cả cùng đăng nhập vào game, nhưng đúng lúc này lại gặp một vấn đề:"Ơ, thiếu một người."

Seokmin than vãn khi thấy đội hình mới có bốn mạng, mà chế độ xếp hạng thì phải đủ năm người mới tìm trận được."

Kêu ai onl gấp đi, kiếm đại người lấp slot cũng được."

Wonwoo thở dài, anh cũng không muốn chờ lâu.

Đúng lúc đó, Seungcheol bật chế độ ghép đội tự động."

Ok, hệ thống kiếm người giúp mình đi."

Không lâu sau, một cái tên mới xuất hiện trong danh sách: Jmeow"Ai đây?"

Seokmin hỏi."

Không biết, random đó, rank thấp."

Cả nhóm chưa kịp bàn tán thêm thì biểu tượng voice chat của Jun sáng lên."

Alo… chào mọi người?"

Giọng nói trong trẻo nhưng có chút ngập ngừng vang lên.

Có vẻ như cậu ta khá căng thẳng.Wonwoo nhìn lướt qua profile của Jun—tài khoản mới lập, cấp độ còn thấp.

Anh khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng."

Rồi, pick agent lẹ đi, tôi bận, vô đánh nhanh."

Giọng anh trầm ổn nhưng lạnh nhạt.Jun hơi giật mình nhưng vẫn nhanh tay chọn Jett.Seokmin bật cười: "Newbie mà pick jett ?

Hơi liều đấy."

Cả nhóm cười ồ lên, nhưng Jun chỉ im lặng.

Cậu biết Jett không phải một agent dễ chơi, nhưng đây là nhân vật yêu thích của cậu.Trận đấu bắt đầu.Ngay round đầu tiên, Jun lao ra mid, tính làm một pha outplay đẹp mắt.

Nhưng chưa kịp phản ứng gì, cậu đã bị bắn gục trong vòng ba giây.Màn hình xám xịt.[DK: Rank này mà chơi vậy á?

Hơi phí slot.]Dòng chat của Seokmin hiện lên.Jun cắn môi, cảm giác xấu hổ trào lên trong lòng.

Cậu biết mình chơi chưa tốt, nhưng bị nói thẳng thế này thì hơi...Cậu không rep lại, chỉ im lặng xem tiếp trận đấu.[WW: Người mới à, cố bám theo tôi, tôi bảo kê.]Jun nhíu mày.

Ủa sao quan tâm mình dữ?Cậu nhìn theo nhân vật của WW đang đi trước, di chuyển một cách điềm tĩnh nhưng lại cực kỳ chuẩn xác.

WW hạ gục từng đối thủ một cách gọn gàng, chẳng hề có chút chần chừ.

Người này đúng là… dân chuyên.Jun cắn môi, quyết định chạy theo như lời bảo.đang nấp, thì không may bị địch bắn lén từ phía sau.

Cậu vội nhấn nút Q để đổi súng, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nằm gục.Màn hình xám xịt.

Cậu nhìn chằm chằm vào thông báo: "Bạn đã bị hạ gục."

Chưa kịp thở dài, giọng nói trầm từ id WW vang lên."

Tôi bảo bám theo tôi cơ mà?"
 
Wonhui | Match Found
Chap 2


Trận đấu kết thúc với chiến thắng áp đảo nghiêng về đội Jun.

Màn hình rực sáng với dòng chữ "Victory", hiệu ứng pháo hoa và tiếng nhạc chiến thắng vang lên trong tai nghe.

Nhưng Jun chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Cậu lặng lẽ tháo tai nghe xuống, đưa mắt nhìn vào màn hình chớp tắt trước mặt.Ván đấu vừa rồi là lần đầu tiên cậu chơi chung với người lạ.

Jun đã cố gắng hết sức, nhưng có vẻ như mọi thứ vẫn chưa đủ.

Những lời phàn nàn, tiếng thở dài của đồng đội cứ quanh quẩn trong đầu cậu.

Và quan trọng nhất-giọng nói trầm trầm của Wonwoo khi cậu ta nói:"Làm gì mà chậm thế?

Có chơi nổi không?"

Một câu nói đơn giản, nhưng lại như một nhát dao đâm vào lòng tự tôn của Jun.Cậu thoát game, không buồn nói một lời nào với ai.-"Ơ?

Em nó out rồi kìa," Seungcheol cất tiếng trong voice chat, giọng có chút ngạc nhiên.Wonwoo tháo tai nghe, không quan tâm lắm.

Anh đã chơi với quá nhiều người rồi, một người mới như Jun có rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.Nhưng một lúc sau, khi đang kiểm tra lại lịch sử trận đấu, mắt anh bỗng dưng dừng lại ở cái tên quen thuộc: Jun.anh vô thức mở hồ sơ của Jun lên, lướt một lượt qua thông tin cá nhân.

Mắt Wonwoo nheo lại khi thấy tài khoản mạng xã hội được liên kết.

Wonwoo không phải kiểu người thích xem trang cá nhân của người khác, nhưng chẳng hiểu sao lần này tay anh lại tự động nhấn vào.Dòng trạng thái mới nhất của Jun hiện lên trước mắt cậu.junhui_moon

có xuminghao_o và những người khác thích

"Mình chơi tệ quá nhỉ... chắc không hợp với game này rồi."xuminghao_o: sao buồn z anh toi

- junhui_moon: hum có j đâu, chơi game thua nên buồn tí thoi à

___

Bên dưới là một vài bình luận an ủi từ bạn bè, kèm theo những lời động viên.Wonwoo chớp mắt, lòng bỗng dậy lên một cảm giác khó tả.

Anh nhớ lại trận đấu khi nãy, nhớ đến giọng nói ngập ngừng của Jun trong voice chat.

Jun đã do dự trước khi di chuyển, có lẽ vì chưa quen với nhịp độ trận đấu.

Và có lẽ... câu nói của anh đã khiến Jun cảm thấy mình không đủ tốt.Một chút khó chịu len lỏi trong lòng Wonwoo.

Anh không thích cảm giác này.

Cảm giác như mình vừa làm điều gì đó không đúng.Không suy nghĩ thêm, Wonwoo nhấn Kết bạn.Một giây sau, một tin nhắn được gửi đi.everyone_woo: Nãy nói hơi quá lời, xin lỗi nhé.
 
Wonhui | Match Found
Chap 3


Tin nhắn được gửi đi, nhưng Jun không trả lời ngay.

Wonwoo nhìn chằm chằm vào hộp chat trên màn hình, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn phím.

Anh vốn không phải kiểu người giỏi ăn nói, mà cũng chẳng quen với việc chủ động xin lỗi ai.Anh thở dài, thoát khỏi đoạn chat, nghĩ rằng có lẽ Jun sẽ không trả lời.

Mới chơi đã bị nói nặng lời, thằng nhóc đó có khi cũng thấy nản mà bỏ luôn rồi.

Nghĩ vậy, Wonwoo cũng không bận tâm thêm.

Dù gì thì cũng chỉ là một người chơi ngẫu nhiên mà hệ thống ghép đội vào thôi, không có gì đáng để lưu tâm cả.Nhưng rồi, vài phút sau, một thông báo bật lên.[junhui_moon đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.]Wonwoo hơi nhướn mày.

Anh không nghĩ Jun lại chấp nhận nhanh như vậy.Ngay sau đó, một tin nhắn mới xuất hiện.junhui_moon : Không sao đâu, tui cũng chơi kém thật mà.Wonwoo hơi dừng lại.

Bình thường, nếu bị mắng như vậy, người ta sẽ giận dỗi, hoặc im lặng mà tránh xa, nhưng Jun thì không.

Cậu không hề trách móc, cũng không phản kháng lại.

Thậm chí còn tự nhận lỗi về mình trước.Một lát sau, Jun lại nhắn tiếp.junhui_moon: Nhưng mà… cảm ơn cậu vì đã nhắn tin.

Tui tưởng cậu không quan tâm chứ.Wonwoo nhìn dòng tin nhắn ấy, lòng bỗng có chút lạ lẫm.

Anh không phải kiểu người hay quan tâm đến cảm xúc của người khác, cũng không có thói quen để tâm đến những người mới.

Nhưng không hiểu sao, lần này lại khác.Anh chống cằm, gõ vài chữ.everyone_woo: Tại thấy cậu out nhanh quá nên tôi xem thử thôi.Jun im lặng một lúc lâu.

Wonwoo tưởng cậu không định trả lời nữa, nhưng rồi một sticker mặt cười hiện lên.junhui_moon: Vậy… hôm nào cậu có thể chỉ tui chơi không?

Tui vẫn muốn thử lại lần nữa.Lần này, Wonwoo mím môi, ánh mắt khẽ trầm xuống.

Anh không thích hướng dẫn người khác, nhất là những người chơi mới.

Nhưng chẳng hiểu sao, lần này, anh lại không thấy phiền chút nào.Một giây sau, Wonwoo nhấn gửi.everyone_woo: Được.Ngay khoảnh khắc ấy, trên màn hình phản chiếu hình ảnh khóe môi Wonwoo hơi cong lên một chút.—everyone_woo

có sound_of_coups và những người khác thích

"Chơi kém nhưng mà dễ thương thì vẫn được tha thứ, nhỉ?"

Bình luận đầu tiên thuộc về Seungcheol:sound_of_coups: mãn đời mới thấy up được cái ảnh, còn khen ai nữa z ta ???

- jeonghaniyoo_n: coi cái nét ngại ngùng đồ, ai đủ sức khiến nó nhân từ vầy vậy????

- dk_is_dokyeom: mọi người, em bắt đầu đánh hơi thấy mùi cẩu lương nè!

Có khi nào ảnh crush ai rồi không?????Wonwoo vừa mở điện thoại lên đã thấy loạt bình luận trêu chọc hiện lên liên tục.

Anh nhíu mày, định bấm xóa bài nhưng chưa kịp làm thì một tin nhắn mới nhảy vào.junhui_moon: cậu đang khen tui đó hả?Một giây lặng thinh.Rồi, một tin nhắn nữa của Jun gửi đến.Junhui_moon: Nếu đúng thì… cảm ơn nha!Wonwoo nhìn màn hình, bỗng dưng cảm thấy có chút bối rối.

Mặt anh hơi nóng lên, ngón tay khựng lại trên màn hình điện thoại.

Cuối cùng, thay vì xóa bài đăng, Wonwoo chỉ chỉnh quyền riêng tư thành “Chỉ mình tôi” rồi thoát ứng dụng.
 
Wonhui | Match Found
Chap 4


Sau hôm đó, Jun và Wonwoo thường xuyên chơi game cùng nhau hơn.

Ban đầu, Wonwoo chỉ nghĩ đơn giản là giúp Jun cải thiện kỹ năng một chút, nhưng không hiểu sao, anh lại chẳng hề thấy phiền như mọi khi.—Tối hôm đó.“Vậy là… tui chọn cái này đúng không?” – Giọng Jun vang lên trong voice chat, có chút lưỡng lự.“Ừ, đúng rồi.” – Wonwoo đáp gọn, mắt dán vào màn hình.

Anh đang tập trung cao độ vào trận đấu nhưng cũng không quên để ý đến Jun.Trận đấu diễn ra khá căng thẳng.

Đội đối thủ chơi không hề dễ xơi, liên tục ép sát đội của Wonwoo.

Đúng lúc đó, Jun hơi sơ suất đi quá xa, bị phục kích.“Junnie, cẩn thận!”

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Wonwoo chợt khựng lại.

Anh vừa… gọi cái gì?Ở đầu bên kia, Jun cũng im bặt vài giây, hình như chưa kịp xử lý thông tin.

Nhưng vì đang bị vây đánh, cậu chỉ có thể tập trung né tránh trước.Một lúc sau, khi tình hình ổn định lại, Jun mới bật voice, giọng đầy nghi hoặc:“Hồi nãy cậu gọi tui là gì á?”

Wonwoo cảm thấy mình vừa tự đào một cái hố to đùng.

Anh không muốn trả lời nữa.

Không thể để Jun thấy mình luống cuống thêm một giây nào nữa.Thế là…[Wonwoo đã thoát game.]Jun: “Ủa???”

Jun nhìn thông báo trên màn hình, sững sờ mất vài giây rồi bật cười thành tiếng.“Gì vậy trời?

Ngại dữ vậy luôn á?” – Cậu lẩm bẩm.

Không cần đoán cũng biết Wonwoo chắc chắn ngại quá chạy mất dép rồi.Jun nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, rồi cười cười mở khung chat ra, gõ một tin nhắn.Jun: “Ủa?

Gọi tui lại đi rồi hãy thoát chứ?”

Nhắn xong, Jun chống cằm, chờ đợi phản hồi.

Một phút… hai phút… rồi năm phút trôi qua.

Nhưng Wonwoo không trả lời.“Tui bị bơ luôn rồi hả?” – Jun chớp mắt, có hơi ngơ ngác.

Nhưng rồi cậu chỉ nhún vai, không quá để tâm.Có thể Wonwoo chỉ đang ngại thôi.

Cậu ta trông có vẻ ít nói, chắc không quen với mấy tình huống kiểu này.

Mai mốt gặp lại cứ trêu tiếp là được.Nghĩ vậy, Jun thoát game, tắt máy và lên giường ngủ.—Nhưng chuyện không đơn giản như Jun nghĩ.Từ hôm đó trở đi, Wonwoo đột nhiên biến mất.Không còn thấy anh online game.

Không còn thấy hoạt động trên mạng xã hội.

Hoàn toàn bốc hơi như thể chưa từng xuất hiện.Ban đầu, Jun nghĩ chắc Wonwoo bận chuyện gì đó.

Nhưng rồi một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua…

đến ngày thứ ba, cậu bắt đầu thấy có gì đó sai sai.Bình thường, Wonwoo khá siêng on game.

Không hẳn là kiểu cày ngày cày đêm, nhưng ít nhất tối nào cũng thấy online.

Thế mà giờ không thấy tăm hơi đâu.Mạng xã hội cũng vậy.

Mấy ngày trước còn đăng bài này bài nọ, vậy mà bây giờ trang cá nhân trống trơn, không một động thái nào.Jun lướt lại khung chat.

Tin nhắn cậu gửi từ mấy ngày trước vẫn đang nằm im lìm ở đó.

Không seen.

Không phản hồi.Cậu nhíu mày.“…

Không lẽ cậu ấy đang né mình?”

Nghĩ đến đây, Jun bật cười khẽ.

Nghĩ sao vậy trời?

Né cậu vì một câu gọi bâng quơ à?Mà nếu đúng là vậy thì sao?

Wonwoo né tránh nghĩa là cậu ta không muốn tiếp tục nói chuyện với mình nữa.Nghĩ đến đây, lòng Jun bỗng trùng xuống một chút.Trước giờ, cậu không phải kiểu người bám dính ai.

Cậu thích kết bạn, thích giao lưu, nhưng nếu ai không muốn tiếp tục, cậu cũng sẽ không ép buộc.Nếu Wonwoo thực sự tránh mặt, nghĩa là… giữa hai người vốn chẳng có mối quan hệ gì sâu sắc cả.

Dù có biến mất đi chăng nữa, cũng không ai có quyền trách móc ai.Vậy thôi.Không có gì to tát cả.Jun hạ điện thoại xuống, lẩm bẩm một mình.“Thôi, chắc bỏ đi vậy…”

_nay t bí quá cả lò ạ, chắc vì nay hai ảnh lên clip chung nên t cũng lú luôn😹
 
Wonhui | Match Found
Chap 5


Buổi sáng đầu tiên của tuần học mới, những tia nắng còn vương vấn sương mai len qua ô cửa kính, chiếu xuống hành lang lớp học.

Wonwoo vừa đặt chân vào lớp đã nghe thấy một nhóm bạn tụ tập bàn tán sôi nổi ở cuối lớp.

Anh không bận tâm lắm, chỉ lặng lẽ bước về chỗ ngồi quen thuộc gần cửa sổ."

Nghe nói hôm nay có học sinh mới!"

Một giọng nói vang lên phía sau, đầy hào hứng."

Ừ, mà là học sinh chuyển từ trường khác tới, chắc cũng giỏi lắm mới vào lớp này được."

Người khác tiếp lời.Wonwoo khẽ liếc nhìn về phía bục giảng.

Lớp trưởng đang trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm, có lẽ là về học sinh mới mà mọi người đang bàn tán.

Anh không để ý nhiều, chỉ mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.

Những tin nhắn được gửi đến từ Jun hiện lên.

Do những ngày trước đau đầu lao vào làm đồ án Wonwoo cũng chẳng có thời gian để online game nữaeveryone_woo: Mấy hôm nay tôi bận, hôm nay có thời gian, chơi cùng nhé!moon_junhui: Sory nhen, hnay tui mới nhập học, nên bận mất tiu rùi, hẹn cậu hôm khác.Wonwoo hơi cau mày.

Từ lúc hai người bắt đầu chơi cùng nhau, đây là lần đầu tiên Jun nhắn trước để báo bận.

Anh không hiểu sao mình lại có một chút hụt hẫng, nhưng nhanh chóng gạt đi.

Cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.Tiếng giáo viên vang lên, kéo sự chú ý của cả lớp."

Lớp mình hôm nay có một bạn học sinh mới.

Em vào đi, Jun."

Wonwoo đang định cất điện thoại vào ngăn bàn thì chợt khựng lại.

Jun?

Trùng tên thật à?Anh ngẩng đầu lên.Một chàng trai bước vào lớp với dáng vẻ có chút ngại ngùng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh .

Ánh mắt cậu lướt qua cả lớp trước khi dừng lại ở giáo viên, nở một nụ cười nhẹ."

Xin chào mọi người, mình là Moon Junhui.

Mình vừa chuyển đến, mong được giúp đỡ."

Một cơn im lặng thoáng qua, rồi lớp học vỡ òa trong những tiếng bàn tán rôm rả.

Không khí náo nhiệt đến mức Wonwoo bất giác siết nhẹ chiếc điện thoại trong tay.Jun.Là trùng hợp thôi, phải không?Giáo viên chỉ về phía chỗ trống gần giữa lớp.

"Jun, em có thể ngồi ở đó.

Wonwoo, em giúp bạn làm quen với lớp nhé."

Cậu bỗng dưng thấy nghèn nghẹn trong cổ họng.

Jun nhẹ nhàng bước xuống, kéo ghế ngồi ngay trước mặt Wonwoo.

Cậu quay đầu lại, nở một nụ cười thân thiện."

Chào cậu.

Tui ngồi đây không phiền chứ?"

Wonwoo nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Có gì đó rất quen, nhưng cũng rất lạ.

Một cảm giác kỳ quặc len lỏi vào lòng anh, nhưng Wonwoo nhanh chóng gạt đi."

Không phiền."

Anh đáp gọn.Jun bật cười.

"Cậu ít nói nhỉ?

Vậy mà lúc nãy thấy cậu đọc tin nhắn có vẻ tập trung lắm.

Người yêu hả?"

Wonwoo giật mình.

"Không phải."

"Ôi, nhìn vẻ mặt kìa! tui giỡn cho đỡ căng thẳng thôi mà, căng vậy?"

Jun phá lên cười, nhưng rồi lại lẩm bẩm, như đang tự nói với chính mình.

"Tui cứ thấy cậu quen quen ấy..."

Wonwoo cứng người lại.

Nhưng Jun không đào sâu thêm, chỉ thoải mái tựa lưng vào ghế, chống cằm nhìn ra cửa sổ.Sau giờ học, Wonwoo lướt điện thoại theo thói quen và vô thức mở Instagram.

Anh không thường xuyên check tin mới, nhưng lần này lại lướt thấy một bài đăng quen thuộc trên dòng thời gian của mình.

có xuminghao_o và những người khác thích junhui_moon: Ngày đầu tiên đi học ở trường mới, hy vọng sẽ nhớ hết tên mọi người sớm nhất có thể!Chưa đầy năm phút sau, một loạt bình luận ùa vào:sound_of_coups: Bắt đầu bằng việc nhớ tên lớp trưởng đi!

-junhui_moon: Lớp trưởng tên gì ấy nhỉ? 😅

-sound_of_coups: Jun à, tôi thấy quan ngại cho cậu đấy.Jeonghaniyoo_n: là bà chưa nhớ tên tuôi hả bà thơ😑

-junhui_moon: "Ơ khoan, Jeonghan hả?

Ủa bà là ai ta? 🤔"

-Jeonghaniyoo_n: "BÀ VỪA GỌI TÊN TÔI CÒN GÌ??"

Ho5hi_kwon: còn tui là chú hổ con chuche đáng iu

-junhui_moon: hoá ra ông là cái bạn ôm con hổ bông, đi long nhong đó hả??

-Ho5hi : "Không phải 'người ôm' mà là chủ nhân của óió!"pledis_boss: tất cả im lặng, để trưởng của Jun phát biểu!

-junhui_moon "Gì cơ, tui có fanclub hả??"

-pledis boss : Tất nhiên!

Ngay từ khi cậu bước vào lớp, mình đã tuyên bố mình là trưởng fanclub của cậu!

-Joshu_acoustic: Vậy cho hỏi fanclub có bao nhiêu thành viên?

-pledis_boon: hiện tại mới có mình mình nhưng tương lai sẽ phát triển!"junhui_moon: Tui cảm động quá... cảm ơn các bạn rất nhiều 😭Wonwoo (lặng lẽ thả tym ❤️)Trong khi Jun cười sặc sụa vì mớ bình luận hỗn loạn dưới bài đăng của mình, Wonwoo nhìn chằm chằm vào tài khoản của Jun.

Cảm giác có gì đó quen thuộc cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Cái tên này... hình như anh đã thấy ở đâu đó rồi.Anh nhấp vào trang cá nhân của Jun, lướt xuống phần ảnh cũ.

Rồi như có một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu mở phần tin nhắn trong game, tìm đến phần thông tin của tài khoản quen thuộc.Junhui_moon: tối tui chơi được gùi nha, may mắn ghê hôm nay được nghỉ sớm tíTên tài khoản: junhui_mood.Wonwoo sững người.Cậu vừa mới nhận ra điều gì đó rất quan trọng._

không ai cả, toi viết xong chap này hôm qua, viết xong tình up, mà cuối cùng ngủ quên luôn:')
 
Wonhui | Match Found
Chap 6


Tiết học cuối cùng vừa kết thúc, cả lớp rộn ràng chuẩn bị ra về.

Wonwoo vẫn ngồi lặng yên tại chỗ, điện thoại trong tay nhưng chẳng lướt gì mấy.

Từ sáng đến giờ, đầu óc anh cứ như trôi nổi, không thể tập trung.Lý do là vì người ngồi ngay phía trước – Jun – cậu học sinh mới chuyển đến đầu tuần này.Jun hoà đồng, vui vẻ và dễ nói chuyện.

Với ai cậu cũng cười toe, ngoại trừ Wonwoo – vì chính Wonwoo là người giữ khoảng cách trước.

Có điều, hôm nay ánh mắt của anh dành cho Jun mang nhiều hơn một sự tò mò thông thường.---Mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm trước.Khi online game như thường lệ, ID: WW của Wonwoo nhận được tin nhắn từ jmeow – người bạn chơi cùng anh suốt mấy tháng nay.jmeow: “Hôm nay hên xỉu luôn á, được nghỉ tiết chiều nên rảnh sớm nè!”

Tin nhắn ấy khiến Wonwoo khựng lại.Chỉ vài tiếng trước, anh vừa nghe Jun – cậu bạn mới trong lớp – nói với bạn bàn rằng hôm nay được nghỉ tiết chiều.

Và càng bất ngờ hơn, tối đó Jun cũng vừa đăng story trên Instagram junhui_moon: một tấm hình tờ thời khoá biểu bị gạch ngang mấy tiết chiều, caption: “được về sớm, mừng ghê”.Chuyện này… trùng hợp quá.---Kể từ đó, Wonwoo bắt đầu để ý đến Jun nhiều hơn.Jun có một kiểu cười rất đặc trưng – khẽ nghiêng đầu, nhướng mày nhẹ, rồi buông ra mấy từ như “gì vậy trời” hay “ghê quá vị ”.

Mà đó cũng là những cụm từ jmeow thường dùng trong game mỗi khi chơi lỗi hoặc hốt hoảng.Jun còn hay gửi meme mèo trong group lớp – giống hệt như cách jmeow hay spam ảnh mèo trong lúc đợi trận ghép đội.Thậm chí, hôm nay Jun còn khoe vừa gỡ được vòng rank Kim Cương – mà tối hôm trước, jmeow cũng vừa nhắn với WW: “Tui lên Kim Cương rồi đóa nha~”Càng ngày, mảnh ghép càng lắp khớp.

Dù Jun chưa từng để lộ ID game, Wonwoo bắt đầu linh cảm cậu chính là người đó.---Đến buổi trưa, khi cả lớp đang ngồi ôn bài nhẹ, Wonwoo liếc nhìn Jun đang cúi đầu bấm điện thoại.

Anh lén mở game lên và nhắn thử một câu:WW: “Nay chơi sớm vậy?

Không có bài tập hả?”

Vài giây sau, Jun bật cười, tay che miệng.

Rồi cậu quay đầu liếc về phía sau – đúng lúc bắt gặp ánh mắt Wonwoo, nhưng chỉ mỉm cười nhẹ, như chưa có gì.Khoảnh khắc ấy, tim Wonwoo đập nhanh một nhịp.---Tối hôm đó, anh lục lại những đoạn tin nhắn cũ trong game.Có lần jmeow từng gửi ảnh một con mèo đen nằm trên yên xe: “Tui thấy con này tui đứng hình luôn á trời”.Kéo xuống Instagram, Wonwoo thấy bức ảnh y hệt được đăng bởi junhui_moon, caption cũng giống 90%.Không thể nào trùng hợp được nữa.---Wonwoo ngả người ra ghế, ánh đèn phòng học mờ phản chiếu trên màn hình điện thoại.

Những chi tiết nhỏ lẻ giờ gom lại thành một đáp án quá rõ ràng:Jun – jmeow.

Jmeow – Jun.Người bạn chơi game chung, người khiến anh thấy ấm áp mỗi tối… giờ đang ngồi ngay phía trước, là người mà anh tưởng chỉ biết qua màn hình.Wonwoo khẽ cười.

Cảm giác như đang đứng trước một bí mật mà chỉ mình anh biết.Nhưng bao lâu thì Jun cũng sẽ biết lại bí mật của anh?
 
Wonhui | Match Found
Chap 7


Từ ngày chuyển vào lớp này, Jun không quá bận tâm về việc làm quen ai cả.

Cậu vốn dễ gần, cởi mở, lại hay nói chuyện linh tinh nên mau chóng thân với vài đứa trong lớp.

Nhưng có một người cứ khiến Jun thấy kỳ lạ — Wonwoo.Ngay từ ngày đầu, Jun đã có ấn tượng lạ với cậu bạn trầm trầm này.

Không phải vì sự lạnh lùng hay ít nói, mà là ánh mắt.

Ánh mắt ấy nhìn Jun quá… quen.

Không phải kiểu quen của một người từng gặp ngoài đời, mà là kiểu quen như đã từng cảm thấy.Cảm giác này chỉ có một nơi: trong game.

---Jun đã chơi cùng một người suốt gần nửa năm qua.

WW – người bạn game đáng tin cậy nhất mà cậu từng có.

Hai đứa chưa từng biết mặt nhau, chỉ nhắn tin, đôi khi gọi thoại ngắn khi đánh rank đôi.

Jun vẫn gọi người kia là “cậu bạn bí ẩn” – giọng trầm, ít nói, nhưng cực kỳ tinh tế.

Có lần Jun nói trúng tim đen chuyện sợ cô đơn, WW chỉ lặng im một lúc rồi nhắn: “Có tui ở đây.”

Thế mà dạo gần đây, Jun thấy WW cư xử lạ.

Ít nhắn hơn, trả lời chậm, và đặc biệt – hay hỏi những câu như: “Nay học mệt không?” hay “Trưa ăn cơm trường à?”.

Ban đầu Jun không để ý, nhưng đến lần WW hỏi: “Giáo viên Văn trường cậu có hay bắt học thuộc không?”, cậu bắt đầu cảnh giác.Một cảm giác khó tả dâng lên.

---Hôm nay, Jun quyết định thử.Trưa thứ Năm, lớp học tiết Toán tăng cường – Wonwoo ngồi bàn cuối, đầu cúi gằm như đang ngủ.

Jun ngồi bàn trên, một tay chống cằm, tay còn lại lén mở điện thoại dưới gầm bàn.

Cậu nhắn vào game:jmeow: “Ê, có chuyện vui nè.”

WW: “Gì vậy?”jmeow: “Có đứa lớp tui ngủ gật bị cô mắng nè, mắc cười ghê.”

Jun lén liếc xuống sau.

Wonwoo… vừa khựng lại một chút.Một giây.Hai giây.Rồi cậu đưa tay chỉnh gọng kính, khẽ ho nhẹ và ngồi thẳng lên.Điều đó khiến Jun nhếch mép.“Cậu biết tui đang nói cậu đúng không?” – cậu thì thầm trong đầu.

---Buổi chiều, cả lớp học thể dục chung.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Jun ngồi cạnh Wonwoo trên băng ghế đá.

Cả hai đều mệt, chẳng ai nói gì.

Mồ hôi ướt cả áo đồng phục.

Không khí ngột ngạt vì nắng, nhưng tim Jun lại đập không theo nhịp.Cậu quay sang, giả vờ hỏi chuyện bâng quơ:“Ủa, Wonwoo nè… cậu có chơi game không?”

Wonwoo hơi nghiêng đầu, lông mày nhíu lại rồi đáp:“Cũng có.

Chơi vui thôi.”

“Game nào?” – Jun nhấn giọng, ánh mắt dò xét.“Ờm… mấy game MOBA thôi.

Đánh cho vui.”

Jun mỉm cười.“Vậy cậu có hay chơi rank không?

Cỡ trình Kim Cương hông?”

Nghe tới chữ Kim Cương, Wonwoo khựng lại, hơi liếc mắt nhìn Jun – ánh nhìn rất nhanh, nhưng không thoát khỏi mắt cậu.Cậu cười nhẹ: “Cậu lạ ghê á.”

“Gì?” – Wonwoo ngẩn ra.“Không, tự nhiên thấy giống một người tui quen trong game á.

Mà thôi, chắc không phải đâu.” – Jun giả vờ chuyển chủ đề, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Wonwoo.

---Tối đó, Jun quyết định làm mạnh tay hơn.

Cậu vào game, gửi tin nhắn trước trận:jmeow: “Ê, ông biết gì hông?”

WW: “Gì nữa đây?”jmeow: “Có đứa tui nghi là ông ở trường tui á.”

WW: “…”jmeow: “Ổng chơi giống ông lắm.

Hay liếc trộm tui.

Cũng thích mèo nữa…”

WW: “Nghĩ nhiều rồi.”jmeow: “Mà tui đâu nói ông là ai đâu.

Sao ông biết là ổng?”

Một khoảng im lặng kéo dài.Không tin được.

WW gõ ra rồi xoá.

Gõ ra rồi xoá tiếp.

Sau cùng, chỉ còn một tin nhắn ngắn ngủi:WW: “Tui đoán thôi.”

Jun mỉm cười.

Trò chơi bắt đầu rồi đây.

---Ngày hôm sau, khi học xong, Jun giả vờ kể với mấy bạn trong lớp về một trận game siêu ngu ngốc: “Hôm qua chơi với đứa kia, nó lấy Veera mà lên toàn đồ tank, xong chết 12 mạng liên tục luôn á!”

Cả nhóm phá lên cười.

Nhưng Jun không cười.

Cậu liếc sang bàn bên, nơi Wonwoo đang lật sách Toán… tay khựng lại một giây.“Ủa… không phải cậu bảo để tui chơi sát thương chính sao?”

Tiếng nói trầm vang lên rất nhỏ – như vô tình lẩm bẩm.

Nhưng Jun nghe rõ.

Rõ tới mức muốn hét lên luôn.Hôm qua, trong trận đấu mà Jun vừa kể, chính WW đã chơi Veera và cãi lời cậu đòi lên tank.Jun quay lại, môi cong cong: “Hử?

Wonwoo nói gì vậy?”

Wonwoo ngước mắt lên, gương mặt trắng bệch.“À… không gì.” – Wonwoo lảng đi, gượng gạo.Trễ rồi cưng à, Jun nghĩ.

Cậu chống cằm, mỉm cười nguy hiểm.

---Đêm đó, Jun nhắn tin lần cuối để kết thúc trò chơi.jmeow: “Tui hỏi thiệt nè.

Có phải cậu học lớp 10A3 không?”

WW: “…”jmeow: “Cậu biết tui là ai rồi đúng không?”

WW: “Ừ.”

Chỉ một chữ.

Nhưng đủ để Jun xác nhận tất cả.Cậu tựa vào tường, gương mặt pha trộn giữa vui mừng và hồi hộp.“Ra là cậu ha, Wonwoo à.”

---Sáng hôm sau, Jun bước vào lớp như mọi khi.

Nhưng khác với mọi ngày, cậu dừng lại trước bàn Wonwoo, cúi xuống thì thầm:“Xin chào, WW.”

Wonwoo tròn mắt, lúng túng đến đỏ cả tai.Jun vỗ vai cậu một cái, cười khẽ:“Tui cũng giấu kỹ lắm, vậy mà bị cậu đoán ra trước rồi hen.”

Wonwoo mím môi, không nói gì.

Nhưng tai thì đỏ rực.Jun đi về chỗ, lòng đầy hứng khởi.

Trò chơi này hay hơn cậu tưởng.

---

mai t ktra gk sử với 15' hoá mà nhiều quá t chưa học j hết trơn quá đã luôn🙂
 
Wonhui | Match Found
Chap 8


Tin nhắn cuối cùng của Jun như một cú đánh thẳng vào tim, khiến Wonwoo sững người trước màn hình.Jun: “Lỡ tôi muốn chơi game cả đời thì sao?”

Chỉ là một dòng chữ ngắn ngủi, nhưng với Wonwoo, nó vang lên như một lời tỏ tình khéo léo, nghịch ngợm mà sâu sắc.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, sống mũi khẽ nhăn lại vì nụ cười cứ trào ra nơi khoé miệng không thể kìm nén.

Có một điều gì đó dịu dàng trôi qua giữa hai người—không cần nói thành lời, cũng đủ khiến tim đập sai một nhịp.Wonwoo: “Vậy thì tôi cũng bảo kê cậu cả đời luôn.”

---Chuyện này bắt đầu chỉ vài tiếng trước đó, khi Jun—một người nổi như cồn trong lớp vì năng động, nghịch ngợm và thường xuyên cày game—bất ngờ thừa nhận với cả lớp rằng người đồng đội chơi game thân thiết của mình chính là…

Wonwoo.Một tràng âm thanh “Ồ!” và “Trời đất!” vang lên khắp lớp như sóng vỗ.

Ai mà ngờ được cậu học sinh im lặng, luôn ngồi cuối lớp như cái bóng ấy lại là người đang “gánh team” chung với Jun mỗi đêm.

Cả lớp náo loạn trong đúng nghĩa đen.

Những lời xì xào, trêu chọc, cả những cái nhìn tròn mắt của mấy bạn nữ khiến không khí như đang quay một cảnh phim học đường.Jun tỏ vẻ bình thản, nhún vai, nhưng ai để ý sẽ thấy rõ đôi tai cậu đỏ lên, dần chuyển sang màu gấc chín.

Cậu không nhìn Wonwoo, chỉ cúi mặt nghịch nghịch đầu bút như thể mọi chuyện vừa nói ra chẳng phải chuyện to tát.Thế nhưng…

Wonwoo thì khác.Cậu đứng dậy, thong thả bước đến bàn Jun trong ánh mắt theo dõi của cả lớp.

Ánh mắt cậu bình thản, nhưng sâu đến mức có thể dìm chết mọi trò đùa quanh đó.

Cậu dừng lại trước mặt Jun, hơi nghiêng đầu rồi buông một câu, giọng trầm và rõ đến mức lớp học phút chốc im bặt:> “Tôi bảo kê cậu trong game rồi, ngoài đời cũng vậy nhé?”

Jun khựng người.

Đôi mắt mở to, môi hé ra như định phản ứng nhưng không thốt nên lời.

Gò má cậu nóng ran, cảm giác như vừa bị ai đẩy vào một chiếc lồng kính—nơi tất cả ánh nhìn đều dội về phía mình, và trái tim thì đập thình thịch như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.Cố giữ bình tĩnh, Jun quay mặt sang hướng khác, khẽ hất cằm và nói như thách thức:> “Ai cần cậu bảo kê?”

Tiếng la hét bùng lên như sóng thần.

Đám con gái hú hét phấn khích, mấy thằng con trai thì cười rần rần, huýt sáo cổ vũ.

Ai cũng hiểu, cái "ai cần" ấy không hề có một chút phản kháng nào thực sự.Wonwoo không cười.

Cậu chỉ nhìn Jun, ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ, rồi nhẹ nhàng đáp lại:> “Cậu cần hay không thì tôi vẫn làm vậy thôi.”

Jun không đáp.

Không ai thấy được, nhưng dưới bàn, tay cậu đã siết chặt đầu bút đến mức móng tay in hằn lên da.

---Tối hôm đó, khu vực quen thuộc trong game lại hiện lên hai cái tên: jmeow và WW.Không lời chào.

Không vội vã vào trận.

Chỉ là hai nhân vật đứng cạnh nhau trong một góc yên bình nơi thảo nguyên in bóng hoàng hôn ảo diệu.

Như một thói quen cũ, họ để nhân vật ngồi xuống, rồi đứng dậy, xoay vài vòng… như đang lặng lẽ đợi nhau nói điều gì đó.Cuối cùng, Jun là người mở lời:Jun: “Lỡ tôi muốn chơi game cả đời thì sao?”

Khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua.

Không khí như ngưng đọng, tim Jun đập nhanh, hồi hộp nhưng không hề sợ hãi.

Và rồi tin nhắn ấy xuất hiện.Wonwoo: “Vậy thì tôi cũng bảo kê cậu cả đời luôn.”

Không còn từ ngữ nào có thể gói gọn được cảm xúc của Jun lúc ấy.

Cậu khẽ ngả lưng vào ghế, mỉm cười.

Không rực rỡ.

Không phô trương.

Nhưng chân thành và ấm áp đến lạ.Thay vì trả lời, cậu để nhân vật của mình bước đến gần WW, cùng ngồi cạnh, vai kề vai trước bầu trời ráng đỏ trong game.

Một khung cảnh lặng thinh, nhưng chứa đựng biết bao ký ức: những lần thắng thua, những buổi tối chat không ngừng nghỉ, những câu chuyện đời thường chưa bao giờ kể cho ai khác.Ngoài cửa sổ, đêm dần buông.

Nhưng trái tim Jun thì không hề ngủ yên.Nó rộn ràng.

Nhẹ nhàng.

Như thể cuối cùng, cậu đã tìm được một người để cùng cày game suốt đời—không chỉ trong thế giới ảo, mà còn trong thế giới thật.Một người có thể bảo kê cậu… cả đời.(End.)
 
Back
Top Bottom