Tâm Linh Wonhao • JunShua | Duyên Âm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
372358064-256-k83830.jpg

Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Tác giả: khuongnguyet_2605
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Xu Minghao dạo này lạ lắm,em hay mơ thấy 1 chàng trai trạt 20 tuổi và cùng hắn hẹn hò thậm chí còn làm tình với nhau!?.​
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 1


Minghao tỉnh dậy khỏi giấc mơ..nhìn xuống phần dưới của mình rồi lật tung chăn kiểm tra,em sửng sốt khi thấy những vết tinh dịch trắng đục vương vãi khắp người em.

Lại 1 lần nữa em mộng tinh rồi..cơ mà em cũng không biết đây có phải là mộng tinh không nữa.Loay hoay 1 lúc Minghao gom ga giường và chăn đem đi giặt sau đó là vscn,hôm nay em có tiết học khá quan trọng nên nhanh chóng chào ba mẹ rồi gấp rút đi.Sau 15p thì Minghao cũng đã đến trường cấp ba của em,vừa đến em đã thấy những người bạn của mình đang đứng đợi,trên tay họ còn có cả thức ăn."

Mingyu!!

Seokmin!!"

Em dơ tay ngoắc họMingyu và Seokmin nghe cậu gọi cũng nhanh chóng đi đến,cả 2 vừa đến đã nhét mấy túi thức ăn vào tay cậu mặt nặng mày nhẹ mắng."

Yah Xu Minghao,lần sau tụi tôi còn nghe em không ăn sáng mà đến trường thì coi chừng tụi tôi" Mingyu nói xong thì xoa hai má của em coi như trừng phạt.Minghao cười cười bảo rằng sau này sẽ ăn uống đúng giờ và sẽ không để cả 2 lo lắng.

Khoảng chừng còn hơn 10p nữa mới vào lớp nên cả 3 tìm băng ghế nào đó ngồi ăn sáng.Trong lúc ăn minghao cứ lơ đễnh khiến Mingyu và Seokmin khá lo,cả 2 liên tục dò hỏi nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu từ Minghao."

Nào xiao haohao cậu nói cho tụi mình biết đi,có chuyện gì sao?"

Seokmin nhẹ nhàng hỏi."

Tớ không sao,chỉ là dạo này hay mơ thấy..ừm..mơ thấy 1 vài chuyện khá lạ."

Minghao ngượng ngùng tránh ánh mắt của 2 tên kia,em mà nói cho họ biết chuyện em mơ thấy em làm tình với 1 người lạ trong mơ chắc họ sẽ cuống cuồng lên mất."

Đến giờ rồi,vào học thôi!!

2 cậu yên tâm tớ ổn mà khi về sẽ qua nhà mẹ Kim và ba Lee ăn ké nhaaa"Mingyu và Seokmin nghe vậy cũng đành bỏ qua rồi hộ tống tiểu tổ tông này lên lớp.

Mặc dù bên ngoài Minghao nói rằng em ổn nhưng thực ra em vẫn còn mông lung lắm,người kia thật sự..em không biết tả làm sao nhưng khi ở bên người đó dường như em rất an toàn và hạnh phúc,người đó lo cho em chu toàn lắm,hơn nữa còn nấu ăn rất ngon mặc dù chỉ ở trong mơ nhưng thật sự những món ăn người đó làm rất ngon.

Mặc dù vậy nhưng..Minghao không biết tên của người đó thậm chí còn không nhìn rõ mặt.****Sau khi ăn uống no nê ở nhà mẹ Kim và ba Lee thì Minghao phụ họ rửa bát và ở lại ôn bài 1 chút với Mingyu và Seokmin,khoảng tầm 11h đêm Minghao mới xách đít đi về.

Trên đường về Minghao luôn bất an vì đoạn đường này khi không lại đen thui u ám đến lạ không giống như ban sáng,đi được 1 lúc em nghe thấy tiếng bước chân đằng sau,điều này khiến Minghao như chết tại chỗ.

Bước đi của em càng nhanh thì bước chân đằng sau càng rõ ràng hơn,Minghao sợ hãi cuộn chặt tay cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Em đột ngột dừng lại rồi chậm rãi quay lưng lại nhìn,điều em bất ngờ và sợ hãi khi không một ai ở sau lưng em."

Chắc..chắc mình nghe lầm" Minghao trấn an bản thân tiếp tục đi,nhưng khi em vừa đi thì tiếng bước chân đó lại vang lên.

Em quay lưng lại 1 lần nữa thì giật mình bởi có người đang đứng đó nhìn em."

Anh..anh là ai!"

Minghao lắp bắp hỏi.Người kia không trả lời trái lại hắn nhanh chóng đi về phía em nắm lấy tay em dẫn đi."

Nè..nè!

Buông tôi ra,anh là ai vậy hả!!"

Em bực bội kéo tay hắn ra nhưng mãi không được.Kéo tay hắn mãi nhưng hắn không buông khiến em bất lực mặc cho hắn dắt em đi đâu đó mặc kệ,đi được 1 lúc thì cũng dừng lại,em nhìn quanh thì đây là nhà của em,Minghao ngây người nhìn hắn,em chợt nhớ ra gì đó mà khóe mắt đột nhiên đỏ ửng lên."

Góc..góc nhìn này giống..anh ấy" Minghao thầm nghĩ trong đầu,góc nhìn này thật sự rất giống cảnh người trong giấc mơ hay dẫn em đi chơi,người đó luôn nắm lấy tay em rồi đi trước sau đó dắt em đi sau.Đột nhiên hắn ta quay người lại chạm nhẹ lên trán Minghao,sau đó em từ từ ngất đi trong vòng tay của hắn."

Anh xin lỗi nhưng ngủ ngoan nhé Minghao!"

Hắn bế em lên rồi thoắt ẩn thoắt hiện,xuất hiện tại phòng của em.Hắn nhẹ nhàng đặt em lên giường,cởi lấy balo của em đặt lên chiếc bàn học bên cạnh,tháo giày ra rồi đắp chăn cho em.

Xong xuôi,hắn hôn nhẹ lên môi em rồi biến mất.****Ở 1 vùng ngoại ô nào đó,hắn lại thoắt ẩn thoắt hiện đi về phía căn biệt thự được làm theo cấu trúc phương Tây nguy nga và tráng lệ nhưng lại bị bỏ hoang khiến rông rêu bám đầy vào vách tường,cỏ mọc um tùm và um ám âm khí.Hắn không nhanh không chậm đi xuyên qua hàng rào sau đó là cửa nhà,đi thẳng đến chiếc sofa cũ kỹ ngồi sụp xuống đó."

Về rồi à?"

1 giọng nói vang vọng cất lên."

Ừm,về rồi Jisoo hyung!"

Hong Jisoo chậm rãi đi đến trước mặt hắn rồi xoa nhẹ mái tóc rối của hắn,Jisoo vừa chạm vào tóc của hắn thì rụt tay lại cau mày hỏi."

Em chạm vào người thằng bé rồi sao Wonwoo?!"
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 2


Hong jisoo nhìn mớ dương khí tỏa ra từ người Wonwoo thì bất lực nhìn hắn.

Rõ ràng hắn biết nếu hắn chạm vào người Minghao thì âm khí của hắn sẽ lây sang cho em hơn nữa hồn phách của hắn cũng sẽ yếu đi."

Trên đường về có người đi theo Minghao" Wonwoo nhỏ giọng nói.Hong Jisoo nhìn đứa em của mình nhỏ giọng như thế cũng bỏ qua chuyện đó, y bước đến ngồi cạnh Wonwoo hỏi nhỏ."

Em vẫn không muốn đầu thai sao?

Junhwi bảo rằng em có thể đi đầu thai được rồi cơ mà""Em đi rồi ai bảo vệ em ấy?"

Hong Jisoo nghe vậy chỉ đành bất lực lắc đầu, Wonwoo của y quá lụy tình rồi.Hắn đi về phía cửa sổ ngắm nhìn mặt trăng đang sáng rực trên bầu trời.

Minghao của hắn chỉ vừa 18 tuổi thôi,em ấy vẫn còn mỏng manh lắm nếu hắn đi rồi ai sẽ bảo vệ và dõi theo em ấy đây?

Hắn tồn tại ở đây hơn 40 năm chỉ để bảo vệ em ấy chỉ để thực hiện những điều mà kiếp trước cả 2 không thể làm được thôi.Kiếp trước?****Kiếp trước, Wonwoo và Minghao là hàng xóm của nhau,cả 2 có thể coi là "thanh mai trúc mã".

Wonwoo là người nảy sinh tình cảm trước,mãi đến sau này cả 2 lên đại học thì hắn lấy hết dũng khí để tỏ tình em,thật may..thật may vì Minghao cũng yêu hắn nên lời tỏ tình năm đó đã được đồng ý.Cả 2 yêu nhau được 7 tháng thì biến cố ập đến.

Gia đình cả 2 không chấp nhận chuyện tình cảm này vì họ ghét bỏ và miệt thị cái gọi là đồng tính luyến ái.

Wonwoo và Minghao bị bọn họ đánh thừa sống thiếu chết hơn chục lần,Minghao vì mệt mỏi và đau khổ mà chia tay hắn, mặc dù cả 2 yêu đối phương rất nhiều nhưng để bảo vệ người mình yêu cả 2 đành rời xa nhau.Minghao mặc dù đã chấp nhận chia tay hắn nhưng gia đình em vẫn không thể chấp nhận được đứa con trai duy nhất của mình đi yêu 1 đứa con trai khác,sợ mất mặt gia đình mà đi khắp nơi kiếm thuốc cho em uống để em mau chóng khỏi cái "bệnh" này.Sau 1 năm,Minghao không chịu nổi nữa nên đã tìm đến cái chết,em đã tự tay cướp đi sinh mạng của mình bằng 1 con dao.

Wonwoo khi nghe tin em mất hắn như chết lặng..

Hắn đau khổ,dằn vặt vì lúc đó đã không can đảm đứng lên bảo vệ em..để rồi bây giờ hắn mất đi em..Đứng trước bài vị của Minghao,nước mắt hắn nghẹn ngào rơi xuống,hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh thờ của em mà lòng hắn đau thắt lại.

Sau khi thắp nén hương cho Minghao xong hắn ngồi lại nói chuyện với ba mẹ em,hắn quỳ xuống trước mặt họ xin họ cho hắn 1 phần tro cốt của em...

Ba mẹ Minghao sau khi mất đi em thì mới chấp nhận tình cảm của cả 2,bọn họ dằn vặt,hối hận vì đã không mở lòng chấp nhận tình cảm của Minghao và hắn để rồi em trả thù họ bằng cách tước đi mạng sống của mình.

Đôi tay run rẩy của mẹ Minghao cầm lấy hủ tro cốt của em đưa cho hắn,dặn dò hắn vài điều rồi kêu hắn đi về.

Wonwoo quay lưng chuẩn bị đi thì bị lời nói của mẹ Minghao làm hắn lại 1 lần nữa ướt mi."

Wonwoo..ta xin lỗi con vì tất cả mọi việc,con có thể nào tha thứ cho ta và cho phép ta gọi con là con..con trai được không?"

Hắn nhìn chằm chằm vào bà 1 lúc rồi đi lại ôm bà bật khóc thật to."

Mẹ ơi..tại sao em ấy lại bỏ con..hức tại sao chứ!!

Em ấy biết rõ là con yêu em ấy nhiều thế nào cơ mà!!"

"Tại sao..hức em ấy là mạng sống của con..mất đi em ấy con phải sống như thế nào đây HẢ!!!"

Hắn gào lên đầy đau khổ.Mẹ Minghao nức nở ôm chặt lấy Wonwoo,bà hối hận lắm rồi..bà thật sự hối hận lắm rồi.Ba Minghao đứng trong nhà nhìn ra,đôi mắt ông đỏ rực ứa nước,ông đi vào ôm lấy di ảnh của em mà bật khóc.."

Minghao..ba xin lỗi.."****Wonwoo đặt hủ tro cốt của Minghao vào tủ kính gần giường hắn, hắn ngồi phịch xuống sàn 1 lần nữa bật khóc nức nở.Suốt 5 năm,bình minh ngày nào Wonwoo cũng đến mộ của Minghao để kể cho em nghe những việc mà hắn đã trải qua.

Vào ngày sinh nhật thứ 26 của Minghao,hắn mua chiếc bánh kem vị yêu thích của em đặt trước ngôi mộ sạch sẽ và xinh đẹp.

Wonwoo chậm rãi đốt nến rồi hát bài hát chúc mừng sinh nhật rồi thay em thổi ngọn nến đó,hắn cắt bánh ra từng miếng nhỏ rồi lặng lẽ ngồi ăn bên cạnh mộ của em,hắn nhớ lại những ngày tháng yêu nhau của cả 2 nhẹ nhàng nở 1 nụ cười.

Wonwoo nằm xuống cạnh mộ của Minghao ngân nga ca khúc cả 2 cùng nhau sáng tác sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.Hong Jisoo và Moon Junhwi cùng nhau đến nơi chôn cất Mingho dự sinh nhật của em,vừa đến nơi thì cả 2 hoảng loạn khi thấy Wonwoo miệng đầy máu nằm cạnh mộ của Minghao."

Wonwoo!!"

Hong Jisoo gào tên hắn.****1 lúc sau Jisoo và Junhwi đã đưa Wonwoo vào cấp cứu."

Jun..hức Jun ơi" Jisoo sợ hãi ôm lấy Junhwi."

Ngoan không sao,em sẽ không để cậu ấy có chuyện gì đâu,anh bình tĩnh trước nhé?"

Junhwi hôn lên trán y trấn an.Khoảng 1 tiếng sau bác sĩ bước ra với vẻ mặt hối tiếc."

Xin người nhà hãy bình tĩnh..chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Hong Jisoo nghe xong liền ngã quỵ xuống nên nhà bật khóc nức nở,Junhwi ôm lấy y vỗ về rồi nhờ bác sĩ nói tiếp."

Thật ra nếu cậu ấy chỉ uống thuốc độc không thì chúng tôi có thể cứu được nhưng.."

Bác sĩ ngập ngừng nhìn Junhwi "Bác sĩ cứ nói,chúng tôi không trách anh""Trong người cậu ấy có mắc 1 căn bệnh..là ung thư giai đoạn cuối,hơn nữa cậu ấy bị suy dinh dưỡng khá nặng làm cơ thể đang yếu lại mắc ung thư khiến chất độc lan nhanh hơn bình thường."

Jisoo 1 lần nữa nức nở rồi ngất đi, Junhwi bế y vào giường bệnh rồi nhẹ nhàng đặt y lên.

Anh vuốt mái tóc dính vào vầng trán đầy mồ hôi của y mà xót xa."

Hong Jisoo..đột nhiên tôi có linh cảm rằng tôi sẽ mất đi anh như cách Wonwoo mất đi Minghao.."****Sau khi đám tang của Wonwoo xong xuôi tất cả Hong Jisoo mệt mỏi 1 mình ngồi bần thần ở góc phòng.

Y lại mất đi 1 đứa em mà y yêu thương..Đêm đó,Hong Jisoo đang năm trên tay Junhwi ngủ thì mơ thấy 1 giấc mơ kì lạ."

Jisoo hyung!!"

"Là..là tiếng của Wonwoo"
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 3


Hong Jisoo mơ thấy mình đang ở nơi nào đó rất lạ lẫm trước mặt y là Wonwoo đang đứng chờ y."

Wonwoo!!"

Jisoo chạy lại ôm Wonwoo nhưng lại ngã xuyên qua người hắn.Jisoo run rẩy đứng dậy, nhìn Wonwoo mà bật khóc.

Wonwoo cũng đỏ ửng mắt nhìn y, hắn nghẹn ngào cất lời."

Jisoo hyung..em biết là anh rất giận em khi không nói lời nào đã từ biệt anh.

Em cũng xin lỗi vì đã không thể thay ba mẹ Hong chăm sóc anh,nhưng em cũng yên tâm khi đã có Jun bên cạnh anh""Jisoo..bây giờ em cũng đã chết rồi,em sẽ đi tìm Minghao..

Jisoo ở đó nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé?

Và nhớ phải cẩn thận!"

Vừa dứt lời hình ảnh của Wonwoo cứ mờ dần trước mắt Jisoo.

Jisoo giật mình tỉnh dậy thì thấy Junhwi đang nhìn mình đầy lo lắng."

Hức..junhwi..!!"

Jisoo ôm lấy Junhwi lại 1 lần nữa bật khóc.****1 năm sau.Hơn 6 năm kể từ khi Minghao mất và cũng đã tròn 1 năm Wonwoo theo Minghao rời xa Hong Jisoo."

Jun ơi,em đâu rồi?"

Hong Jisoo ngả nghiêng kiếm Junhwi."

Đã hẹn nhau đi mua đồ cho cúng cho tụi nhỏ mà lại chạy đi đâu mất rồi?"

Hong Jisoo kiếm mãi không thấy cũng đành 1 mình xách đít đi mua đồ.

1 lúc sau Moon Junhwi 2 tay xách đầy đồ đi về í ới gọi Jisoo."

Sooie?

Anh đâu rồi!?"

Đột nhiên anh có dự cảm không lành liền vứt mấy túi đồ nhanh chóng chạy đi tìm Jisoo, bên đây Hong Jisoo đang đi bộ trên vỉa hè nhớ lại những ngày tháng cả 4 đứa cùng nhau vui đùa,đi được 1 lúc y dừng lại trước tiệm bánh ngọt ở lề đường bên kia."

Tiệm bánh vẫn còn mở..hay mua 1 ít về cho tụi nhỏ nhỉ?"

Không do dự,Hong Jisoo đợi xe ít lại rồi nhanh chóng đi qua nhưng..Rầm!!!"

HONG JISOO!!!!"

Moon Junhwi gào lên tên yJisoo bị một chiếc xe ô tô chạy với tốc độ cao đang mất thắng tông phải,Junhwi lao vào đám đông ôm lấy y toàn thân đầy vết thương và máu đang nằm thoi thóp."

Jisoo..Jisoo ngoan..em đưa Jisoo đến bệnh viện nhé!?

Đợi em!"

Junhwi gấp ráp bế Jisoo lên chạy đến bệnh viện."

Jun..a..anh xin lỗi..hức" Jisoo thì thào nóiTim Jisoo đập ngày càng yếu dần rồi ngừng đập...hơi thở thoi thóp của y cũng biến mất, Junhwi tay ôm chặt lấy Jisoo ngã quỵ xuống trước cửa bệnh viện gào thét đầy thống khổ...

Chỉ 1 chút nữa thôi là anh đã cứu được y,1 chút nữa thôi anh đã không mất thêm 1 người anh yêu thương..****Junhwi đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào thân ảnh nhợt nhạt lạnh lẽo đang nằm trước mặt mình mà đau khổ..nắm lấy bàn tay trầy xước lạnh lẽo của Hong Jisoo mà không cam tâm.Junhwi lặng lẽ dời xác của Jisoo xuống tầng hầm dưới ngôi nhà của họ,nơi mà anh không bao giờ cho y đến.

Anh đẩy cửa vào,bên trong căn phòng được phủ 1 màu đỏ thẩm,đầy đồ đạt để thờ cúng ở giữa phòng còn có 1 cái bàn thờ đầy lễ vật.

Anh đặt xác của Jisoo vào giữa phòng rồi lấy lập bàn gọi hồn của y!?Junhwi bày đồ đạc lên bàn lấy 1 tấm ảnh nhỏ của Jisoo đặt vào giữa bàn,anh lấy 1 sợi dây mỏng màu đỏ có treo những đồng xu cổ,quấn quanh tấm ảnh rồi kéo dài xuống xác của Jisoo,anh cầm lấy ngón tay cứng nhắc của y lên quấn sợi dây ấy quanh từng ngón một,xong xuôi Junhwi tiếp tục dùng sợi dây đó quấn quanh tay của mình rồi ngồi cạnh xác Jisoo đốt lên 1 nén nhang,đọc thầm câu chú gì đó rồi nhắm mắt lại."

Jisoo?

Anh đang ở đâu,có nghe em nói không!?"

Junhwi nhắm mắt gọi y.Hong Jisoo đang đi lang thang ở nơi nào đó chỉ có duy nhất 1 màu đen nghe thấy tiếng của Junhwi thì mừng rỡ trả lời."

Jun...l..là em đúng không?"

Junhwi nghe tiếng Jisoo trả lời thì thở phào nhẹ nhõm,anh trả lời y rồi hỏi y đang ở đâu và miêu tả cho anh nghe."

Anh..anh không biết nữa,ở đây tối lắm!"

"Tối?"

Junhwi cau mày."

Jisoo anh nhìn xuống tay anh xem có sợi dây nào không?"

Junhwi căng thẳng hỏiHong Jisoo nghe vậy thì nhìn xuống tay của mình thấy đúng là có 1 sợi dây màu đỏ đang quấn quanh từng ngón tay của y."

Có!"

Jisoo trả lời nhưng lòng đã thầm có 1 câu hỏi.."

Jun!

Tại sao chúng..chúng ta lại có thể nói chuyện với nhau..anh chết rồi mà?"

"Jisoo nghe em nói,anh cũng biết chuyện em là thầy pháp rồi đúng không?

Em..em không muốn xa anh nên em định luyện anh thành người đi theo giúp đỡ em trong lúc em trừ tà hay luyện bùa ngải..em.."

"Anh có đồng ý không?"

Junhwi có chút sợ hãi hỏi Jisoo.Hong Jisoo trầm tư không trả lời Junhwi khiến anh có chút thất vọng,hơn nữa nén nhang chỉ còn phân nữa nên anh cũng có chút gấp rút."

Jisoo?

Nếu..nếu không được thì cũng không sa-" "Anh đồng ý!"

Jisoo cắt ngang lời của anh.Junhwi vui mừng khi y đồng ý đến nỗi khóc nấc lên..anh cứ sợ Jisoo sẽ không đồng ý ngược lại còn ghét bỏ anh vì vốn dĩ y không muốn dính dáng đến mấy chuyện tâm linh này."

Được rồi khóc mãi thôiii,thầy Junhwi của anh đâu có mít ướt thế" Jisoo dỗ dành anh.Junhwi nuốt nước mắt vào trong rồi nhanh chóng chỉ cho Jisoo cách thoát khỏi nơi mà y đang ở."

Hong Jisoo anh nghe này,trên tay em và anh đều có sợi dây đỏ này,việc anh cần làm đó chính là đi theo sợi dây này và trong lúc đi anh phải thật tịnh tâm,theo em biết khi đi giữa âm phủ và trần gian sẽ có những linh hồn quấy phá khiến anh không thể tịnh tâm để đi theo sợi dây được,hơn nữa lúc đi anh không thể mở mắt và thời gian chúng ta có chỉ đến 1 nén nhang."

"Bây giờ chỉ còn phân nữa nén nhang thôi..anh cần phải nhanh chóng thoát ra nơi đó..anh làm được không?"

Junhwi lo lắng hỏi."

Anh..anh làm được!!"

"Được!

Trong lúc anh đi em sẽ cho xác anh ngậm 1 viên bùa,nó sẽ tạo cho anh 1 cái vòng bảo vệ nhưng thời gian không dài.

Anh nhớ phải nhanh lên nhé!!

Cho dù có chuyện gì cũng không được mở mắt!"

Jisoo thở mạnh 1 tiếng rồi bắt đầu nhắm mắt lại và đi theo sợi dây, ở trên Junhwi cảm nhận được sợi dây rung chuyển liền lập tức nắm chặt lấy nó trong miệng thầm đọc gì đó.Vòng bảo vệ của Jisoo được 1 lúc cũng đã mất như lời của Junhwi, y bắt đầu nghe thấy những âm thanh quái dị thậm chí còn có những tiếng khóc than đau đớn.

Đột nhiên Jisoo cảm thấy như có ai đó đang ở sau lưng mình phà hơi thở đầy âm khí lên người y, Jisoo sợ hãi tột cùng nhưng vẫn làm theo lời Junhwi nói,không được mở mắt ra."

Jisoo.."

1 giọng nói quen thuộc vang lên."

M..mẹ?"

Jisoo thầm nghĩỞ trên Junhwi cảm nhận được có 1 linh hồn nào đó đang phá Jisoo liền lập tức cảnh báo y."

Jisoo!!

Anh đừng để bị đánh lừa!"

Jisoo nghe Junhwi cảnh báo cũng làm lơ mặc kệ đi giọng nói khi nãy mà tiếp tục đi tiếp.Đi được 1 đoạn,Jisoo lại nghe thấy giọng nói quen thuộc mà hơn 6 năm nay anh không được nghe."

Jisoo hyung..là anh đúng không!?"

Là..là Minghao,Jisoo bất động khóe mắt trực trào nước.

"Minghao!!

Haohao là em đúng không!!"

"Jisoo..hức" Giọng nói của Minghao lại vang lên khiến Jisoo dao động.Bên trên Moon Junhwi suýt nữa thì ngưng đọc chú vì anh cũng nghe được giọng nói đó,anh biết đó không phải Minghao nên tiếng đọc chú càng lớn hơn,miệng vừa đọc chú vừa dùng phương thức khác nói cho Jisoo biết đó không phải là Minghao."

Jisoo,đó không phải là Minghao đâu!!"
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 4


Hong Jisoo nghe tiếng Minghao nức nở bên cạch liền mất tập trung,Junhwi bên trên lo lắng không thôi.

Anh không ngờ còn có cái ải chết tiệt này..nén nhang bây giờ đã rút xuống còn 1 phần 3,nếu Jisoo không nhanh lên thì y sẽ gặp phải nguy hiểm ngay cả anh cũng thế.."

Jisoo!!

Anh có nghe em KHÔNG!!!"

Junhwi hoảng loạn khi không nghe thấy tiếng của Jisoo trả lời.Bên dưới Hong Jisoo liên tục nghe thấy tiếng Minghao và có gì đó thôi thúc y mở mắt."

Minghao..em...là em đúng không!

Minghao!!"

Jisoo nhắm mắt,đưa 1 tay lên quơ quào giữa không trung tìm Minghao.

Y gấp rút khi tiếng Minghao nức nở ngày càng lớn.Ngay khi Hong Jisoo định mở mắt thì có 1 bàn tay che mắt y lại và dẫn y đi thật nhanh."

Ai!!

Buông tôi ra..Minghao!!"

Jisoo la hét dữ dội khiến Junhwi càng thêm hoảng loạn liên tục gọi tên y.

Đột nhiên anh cảm nhận được khí tức của 1 linh hồn khác đang ở cạnh Jisoo và đang giúp y thoát khỏi nơi đó."

Wonwoo?"

Junhwi thầm đoán."

Ngươi là ai!!

Mau buông tôi ra" Hong Jisoo vùng vẫy kịch liệt khiến người kia khó khăn che mắt y."

Hong Jisoo!!

Là em!"

Giọng nói đó cất lên khiến Jisoo dừng giãy giụa."

Wonwoo..?"

"Ngoan,là em!

Sau khi đưa anh trở về em sẽ giải thích cho anh nghe!

Bây giờ việc cần làm là mong chóng thoát khỏi nơi này,nén nhang sắp tàn rồi!"

Wonwoo kéo Jisoo đi thật nhanh,đi được 1 đoạn cuối cùng hắn cũng đã thấy được tia ánh sáng,bên trên Junhwi toát hết mồ hôi,hơi thở nặng nề miệng vẫn còn đọc chú.Nén nhang chỉ còn 1 chút,ngay khi đốt nhang cuối cùng rơi xuống Wonwoo đã thành công đưa Jisoo về trần gian.

Nén nhang tắc ngóm không còn chút khói.

Junhwi mở mắt thở phào nhẹ nhõm..thành công rồi.****Junhwi gỡ cọng dây quấn quanh tay của anh và Jisoo sau đó đem đi đốt."

Junhwi..bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Jisoo đứng cạnh Wonwoo nhìn vào xác của bản thân đang nằm ngay ngắn giữa phòng"Xác của anh bây giờ không còn chút dương khí nào cả..hơn nữa anh vẫn còn yếu nên không thể đưa hồn về xác được nữa" Jisoo trầm ngâm nhìn xác mình rồi lại nhìn Junhwi..

"Bây giờ chỉ còn cách cắt tóc của anh sau đó luyện bùa để anh trú ngụ ở trong mớ tóc đó..Jisoo anh đồng ý không?"

"Ừm,anh đồng ý mà!"

Nhận được lời đồng ý Junhwi lấy kéo cắt 1 ít tóc của Jisoo sau đó đem đi luyện bùa,sau 1 lúc lâu anh cũng luyện xong,Junhwi đem mớ tóc dính đầy nước bùa nhét vào con doll nhỏ hình bé trai tầm 5cm với vẻ đẹp xinh xắn như Hong Jisoo.

Sau khi hoàn tất tất cả Jisoo đột nhiên thấy lâng lâng rồi chui tót vào con doll kia.

"Hay vậy sao?"

Wonwoo cảm thán.Junhwi ôm lấy Jisoo trong thân xác con doll dẫn theo linh hồn của Wonwoo lên nhà chính."

Jisoo anh thử thoát ra xem được không?"

Jisoo nghe vậy thì thử thoát ra thì thoát ra được thật, y vui vẻ nhìn Junhwi."

Jun..anh chạm vào em được không?"

Junhwi bật cười đi lại ôm lấy Jisoo.

Wonwoo đứng bên cạnh khinh bỉ lên tiếng."

Tôi vẫn còn đứng đây nhé?"

Junhwi và Jisoo lật đật buông nhau ra,Hong Jisoo chợt nhớ ra gì đó rồi hầm hầm đi lại nắm tóc Wonwoo."

Yah Jeon Wonwoo!!

Em gan lắm,em có biết tôi khổ sở như thế nào khi em mất không hả!!"

"Tôi đã mất đi Minghao rồi,lại còn mất thêm em!?

Em có nghĩ cho tôi không hả?"

Wonwoo khóc không ra nước mắt í ới xin lỗi Jisoo, hắn biết Jisoo sẽ buồn và giận hắn lắm..nhưng lúc đó hắn thật sự rất tuyệt vọng đó."

Đã thế bị bệnh còn không nói?

Jeon Wonwoo,xui xẻo cho em vì tôi đây không những không xuống âm tào địa phủ mà ngược lại đã được ở đây để cho em biết thế nào là đau khổ!!"

Hong Jisoo đánh Jeon Wonwoo túi bụi đến mức Junhwi phải cản lại."

Hong Jisoo anh đánh 1 hồi là thằng bé hồn siêu phách lạc luôn đấy" Phải rồi,giờ Jisoo cũng có thể coi là có khí tức của 1 âm binh rồi nói 1 cách mĩ miều thì được coi là tướng của Moon Junhwi."

Còn chú,sao chết rồi mà không đi đầu thai.

Vất vưởng ở dưới đấy làm gì?

Junhwi khó hiểu hỏi."

Ai biết?"

Wonwoo tỉnh bơ trả lời.Jisoo và Junhwi nghe hắn trả lời mà giật mình,thằng này chuyện đầu thai chết sống mà nó nói nghe nhẹ tênh vậy?"

Để anh bói cho mày 1 quẻ" Wonwoo gật gù nhìn Junhwi lặng lẽ xem bói cho mình."

Số vẫn chưa tới sao mày chết được hay vậy?"

Junhwi cau mày nhìn Wonwoo."

Ủa ngộ,em phải diêm vương đâu mà biết" Junhwi nghe hắn trả lời mà muốn đấm vô bản mặt hắn ghê."

Thôi như vậy đi,anh sẽ đem mày về nhà anh thờ chung với Jisoo.

Hằng ngày tụng kinh cho mày để mày mau chóng đầu thai." ****Sau 1 ngày mệt mỏi vì làm tất tần tật việc từ gọi hồn Jisoo đến việc xem giờ chôn xác của Jisoo rồi lập thêm bàn thờ,thờ 2 anh em nhà họ nữa.

Moon Junhwi chính thức cạn kiệt sức lực.Anh nằm phịch xuống sofa ôm lấy con doll thiêu thiêu ngủ.

Bên cạnh là Hong Jisoo và Jeon Wonwoo đang ngồi đối diện anh í ới chửi nhau."

Anh chưa tính sổ mày dụ mày chết đâu nhé!?"

Jeon Wonwoo nghe thế thì trả theo lại."

Yah Hong Jisoo anh cũng khá khẩm hơn em gì chớ?

Em đã nhắc anh cẩn thận rồi mà vẫn để cho xe tông phải là sao?"

"Ủa chứ đcm hơn 1 năm bố thằng nào mà nhớ" Quá tức tối cả hai lao vào đánh nhau làm Junhwi bên cạnh không thể yên giấc."

Hong Jisoo mau vào con doll ngay!

Anh vẫn còn yếu đấy,còn Jeon Wonwoo làm ơn đi qua ngôi chùa bên cạnh nghe kinh dùm tao" Jeon Wonwoo yếu thế hơn nên đành nghe lời anh đi nghe kinh.
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 5


1 năm sau...Sau 1 năm thì cuộc sống của cả 3 có chút thay đổi nhưng cũng không đáng kể,chỉ là Moon Junhwi từ sống với người thành sống với "ma" thôi,còn Hong Jisoo thì từ 1 người đang sống thảnh thơi muốn đi đâu thì đi trở thành 1 linh hồn chỉ có thể trú ngụ trong con búp bê bằng bông kia và chỉ có thể tự do đi lại vào ban đêm.

Còn Jeon Wonwoo từ 1 hồn ma lang thang tự do tự tại,bây giờ lại phải hằng ngày nghe Moon Junhwi tụng kinh không thì cũng lên chùa nghe để mau sớm đầu thai.Ấy vậy mà hôm nay Moon Junhwi phát hiện ra 1 việc.."

Jeon Wonwoo!!

Mày được đi đầu thai rồi sao vẫn còn nằm đây?!!"

Jeon Wonwoo ngạc nhiên nhìn Junhwi rồi lại thờ ơ tiếp tục ăn số đồ ăn anh cúng cho."

Cái thằng này?"

Junhwi bực bội mắng hắn."

Yah Moon Junhwi?

Sao ông để Hong Jisoo an yên ở mà không cần đầu thai,còn tôi thì ông hối ghê thế?

Có thiên vị quá hông?"

Moon Junhwi nghiến răng nuốt cục tức vào bụng xong quăng lại cho Wonwoo 1 câu chửi thề rồi đi xuống tầng hầm.1 lúc sau..Wonwoo đang chán chường đi qua đi lại đi tới đi lui thì nghe Moon Junhwi hét tên mình."

Yah!!

Jeon Wonwoo mau xuống đây!"

Hắn bất lực lắc đầu..cái ông anh bằng tuổi này lại muốn bày trò gì nữa đây?Wonwoo vèo 1 cái xuất hiện ngay sau lưng hắn."

Ôi đm!"

Moon Junhwi buột miệng chửi thề."

Giật mình hà!!!

Mày có thể bớt chơi kiểu này được không vậy thằng kia?"

Anh đánh lên đầu hắnWonwoo ôm lấy đầu cười hì hì,ông anh này yếu vía thật sự."

Rồi sao,kêu tôi có việc gì?"

Moon Junhwi đưa 1 tấm ảnh nhỏ cho Wonwoo,bên trong là ảnh của 1 em bé sơ sinh vừa chào đời và..có nét gì đó khá quen thuộc."

Ông lấy tấm ảnh này từ đâu vậy?"

Wonwoo thắc mắc,nãy giờ ổng có ra khỏi nhà méo đâu?"

Mày quên tao có Hong Jisoo hả?"

Chuyện là khi nãy có 1 vong hồn lớn tuổi xuất hiện ở phòng thờ của Moon Junhwi nhờ anh "nuôi" dùm bà 1 đứa nhỏ vừa mới sinh.

Nuôi ở đây không phải là nuôi như bình thường như thay tả hay chăm lo từ miếng ăn giấc ngủ mà là nuôi bằng hình thức tâm linh.

Và người nuôi thì chính là Hong Jisoo,hằng đêm y sẽ đến nhà đứa nhỏ đó và ru cho nó ngủ và ở cạnh nó đến 3 giờ sáng,làm thế trong 7749 ngày đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh và dễ nuôi hơn.Đó là phương pháp mà Moon Junhwi nuôi những đứa bé sinh ra khó khăn và hay khóc giữa đêm,nếu nhìn về khoa học thì có thể nói đứa nhỏ là bị bệnh vặt vãnh còn nhìn theo tâm linh thì lý do đứa nhỏ hay quấy khóc giữa đêm là do nó thấy những vong linh vất vưởng trên trần gian do sợ hãi khi nhìn thấy những thứ quái dị đó và bị những thứ đó chọc phá nên thành ra mới hay khóc vào giữa đêm hay vào những khung giờ tâm linh như thế."

Rồi anh Jisoo qua bển chăm thằng nhóc này sau đó chôm luôn tấm ảnh đem về hả?"

"Rồi ông đưa cho tôi xem làm gì?"

Wonwoo thắc mắc."

Lúc nãy Jisoo đang chăm thằng bé thì cảm thấy khí tức của nhóc này có chút quen thuộc!"

Nghe tới đây đột nhiên Wonwoo cứng đơ người nhìn chằm chằm vào tấm ảnh"Mày cũng thấy quen mà đúng không?"

Junhwi nghiêm túc hỏi."

Ừm..đúng là có chút gì đó quen thuộc" Hắn trầm tư trả lời.Junhwi tiếp tục giải thích cho hắn rằng sau khi anh nhận được tấm ảnh từ Jisoo thì cũng như y và hắn,có cảm giác gì đó quen thuộc.

Bỗng dưng đầu anh lóe lên gì đó rồi lật đật đi lấy đồ nghề ra xem bói,chợt quên mình vẫn chưa biết tên lẫn ngày tháng sinh của thằng bé nên đành hỏi Jisoo.Hong Jisoo đang chăm thằng bé thì nghe được câu hỏi của Junhwi nên cũng lật đật cầm lấy cây bút viết những thông tin cần thiết lên không trung.Bên đây Junhwi nhìn con búp bê viết lại thông tin lên tấm giấy anh để trước mặt nó mà ngạc nhiên."

Tên : Xu Minghao sinh ngày 07 tháng 11 năm ****"Junhwi có được thông tin cũng tiếp tục công việc xem bói dang dở của mình.

Xem xong anh nở 1 nụ cười đầy hạnh phúc."

Minghao..cuối cùng..cuối cùng thằng bé cũng đến rồi" Wonwoo hồi hộp nhìn tấm ảnh rồi lại nhìn Moon Junhwi."

Là..là Minghao thật sao?"

Hắn lắp bắp hỏi."

Ừm,là thằng bé đầu thai..nhưng" Junhwi ngập ngừng làm Wonwoo lo sợ,có chuyện gì xảy ra với Minghao sao?"

Tao xem thấy cuộc đời của Minghao khá nhiều trắc trở và gian nan" Wonwoo nghe vậy thì vẻ mặt đang lo sợ chuyển sang xót xa rồi lại nghiêm túc suy nghĩ gì đó."

Cơ mà..hmm cũng không quá trắc trở vì tao và Jisoo sẽ ở cạnh bảo vệ em ấy""Còn mày thì đi đầu thai đi cha,giờ mày đầu thai thì cũng có thể xấp xỉ tuổi thằng bé đó hên hên sao có thể thành thanh mai trúc mã tiếp đấy" Wonwoo lắc đầu..hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào Moon Junhwi rồi bình tĩnh trả lời."

Tôi phải ở lại bảo vệ em ấy..chỉ cần em ấy an toàn và hạnh phúc thì đầu thai muộn hay hồn siêu phách lạc cũng cam"
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 6


(Tất cả là do tưởng tượng của tác giả,mọi hành động đều không có thật!!

Nghiêm cấm làm theo!!!)Minghao nhờ có sự chăm sóc của Jisoo lẫn sự bảo vệ của Wonwoo cũng dần lớn lên trong sự bình yên và an toàn.

Cho đến nay cũng đã tròn 5 tuổi.Nhưng ngược lại Wonwoo dạo này có gì đó thật sự rất lạ.."

Junhwi" Jisoo nằm trên đùi Junhwi nghịch gốc áo anh thỏ thẻ gọi anh."

Hửm?"

"Dạo này anh thấy Wonwoo lạ lắm..trên người thằng bé có khí tức gì đó mạnh mẽ lắm nhưng nó lại mang cảm giác gì đó khá..nguy hiểm?"

Junhwi cũng để ý,dạo này Wonwoo đúng là có điểm lạ,hơn nữa cũng gần 2 tháng nay hắn không đến chùa hay nghe anh đọc kinh nữa."

Anh có linh cảm gì đó xấu lắm Jun.."

Jisoo trong lòng ngập tràn lo lắng..liệu bọn họ có gặp chuyện gì xấu sắp tới không..Đột nhiên Junhwi nhớ ra gì đó mà lật đật chạy xuống phòng thờ,theo sau là Hong Jisoo."

Jun?

Có chuyện gì thế!!?"

Jisoo lo lắng nhìn anh."

Em chợt nhớ lại vụ đầu thai của Wonwoo,mặc dù em đã đưa linh hồn của nó về đây để cho nó tu tập sớm ngày đầu thai..nhưng đến nay cũng đã 7 năm rồi..nó vẫn không chịu đi,hmm""Sao..sao thế?"

Jisoo nhìn Junhwi trầm ngâm càng thêm lo lắng."

Em sợ nó sẽ thành quỷ mất" Junhwi xoa xoa hai bên thái dương mệt mỏi nói.Mọi người cũng biết mà,1 linh hồn đã được điểm đầu thai nhưng lại làm trái mệnh trời ở lại trần gian điều này sẽ khiến cho linh hồn dễ bị quấy nhiễu bởi các âm khí khác thậm chí nếu không thể tịnh tâm tu tập thì việc trở thành quỷ sẽ không thể nào trách khỏi.

Đang loay hoay thì Wonwoo từ đâu trở về với thân hình tàn tạ thấy rõ."

Wonwoo!!"

Jisoo giật mình hét lên khi thấy hắn.Moon Junhwi đỡ lấy hắn dựa vào vách tường rồi hỏi hắn chuyện gì xảy ra."

Jun..tao thấy Minghao lạ quá..a..em ấy hay nói chuyện với các hồn ma quanh em ấy..tao nghi em ấy không giống người thường" "Wonwoo em sao vậy?"

Jisoo lo lắng hỏi.Wonwoo mệt mỏi trả lời,khi nãy hắn đang theo Minghao thì thấy em chạy vào nhà hoang,thấy vậy hắn cũng chạy theo em thì thấy em đang nói chuyện với các vong hồn trong căn nhà.

Hắn thấy không ổn nên định đi lạy dắt Minghao đi thì bị mấy vong hồn đó đánh,thế là hắn cũng đánh lại nên mới ra nông nỗi này."

Minghao nói chuyện với vong hồn được sao?"

Jisoo thắc mắc."

Có lẽ..Minghao có mắt âm dương hoặc là 1 định mệnh gì đó trên người em ấy" Junhwi nóiTạm gác chuyện này qua 1 bên rồi cả 2 đỡ lấy Wonwoo đi xuống phòng thờ cho hắn ngồi khôi phục sức lực."

Wonwoo tao khuyên mày nên đi đầu thay,nếu không sau này sẽ nảy sinh rất nhiều chuyện xấu" Wonwoo không nói gì chỉ tập trung tịnh tâm và nghe kinh.****Trên nhà chính Junhwi và Jisoo đang ngồi đó suy nghĩ về chuyện của Minghao và Wonwoo."

Không có cách nào ép thằng bé đi đầu thai được sao?"

Jisoo hỏi."

Đầu thai không phải chuyện nhỏ,hơn nữa bây giờ nó cũng như Jisoo rồi,làm âm binh ở bên cạnh giúp đỡ em nên nếu muốn để nó đi đầu thai thì chỉ có 1 cách là Wonwoo tự nguyện đi đầu thai và em sẽ cúng lễ để thỉnh hắc bạch vô thường lên dẫn nó đi""Với cả nếu em ép nó thì em cũng sẽ chịu không ít nguy hiểm,nếu trục trặc gì đó thì nó cũng hồn xiêu phách tán" Jisoo nghe Junhwi giải thích thì cũng chỉ biết bất lực."

Vậy còn Minghao thì sao?"

Jisoo hỏi"Minghao em nghĩ thằng bé có thể là có mắt âm dương,nhưng được khai quan khá sớm""Nhưng anh nghĩ điều đó không tốt cho thằng bé.."

Junhwi nghe Jisoo nói thế cũng gật đầu,đúng là không tốt thật."

Chắc em sẽ coi ngày tốt rồi qua nhà Minghao trình bày cho ba mẹ em ấy biết rồi làm lễ trấn mắt âm dương tạm thời cho em ấy" "Ừm!" ****Trước nhà của Minghao.Minghao 5 tuổi đang chơi trước sân nhà thì thấy bác Jun và anh Jisoo qua."

Bác Junn!!

Anh Sooie" Minghao chạy lại ôm chân Junhwi."

Ây guu bé Minghao của bác Jun nay lớn hơn 1 chút rồi đây này" Junhwi bế Minghao lên trên tay mình."

Anh Sooie,Sooie!"

Minghao đưa tay đòi con búp bê bằng bông mà Junhwi đang để trong balo.Junhwi thấy Minghao đòi cũng đưa cho em cầm rồi bế em trên tay đi vào nhà."

Nay anh Sooie không ra chơi vs Minghao ạ?"

"Anh Sooie của em đang hơi yếu nên vào nhà mới ra được" Junhwi cười cười bẹo má em.Junhwi bế Minghao vào thì thấy ba mẹ em đã chờ sẵn."

Chào anh chị nhà,tôi vừa qua" "Ôi thầy Jun!

Mau mau vào đây ngồi" Ba Minghao nhiệt tình đón Junhwi.Junhwi không vòng vo mà vào thẳng vấn đề."

Thì như tôi cũng đã nói trước,tôi và Jisoo qua đây để làm lễ xin trấn mắt âm dương cho Minghao để thằng bé không bị các vong hồn quấy phá nữa,và trong lúc làm lễ tôi mong gia đình mình tránh mặt để tôi và Jisoo tiện làm lễ" Ba mẹ Minghao gật gù rồi giao mọi thứ lại cho Moon Junhwi sau đó tạm qua nhà hàng xóm 1 lúc.Junhwi bày ra 1 bàn lễ vật thờ cúng giữa bàn vẫn là tấm ảnh của Minghao và ngày tháng năm sinh của em.Sau đó Moon Junhwi kêu Hong Jisoo ra,nhờ y đến bên cạnh Minghao ôm chặt em lại."

Anh Sooie..Sooie có chuyện gì vậy ạ?"

Minghao ngây thơ hỏi."

Không có gì đâu chỉ là tụi anh đang chơi trò chơi với Minghao thôi,bây giờ Minghao nghe lời anh nhắm mắt lại nhé?"

Minghao ngoan ngoãn nhắm mắt theo lời của Hong Jisoo,Moon Junhwi sau khi cúng vái xong thì cầm lấy 1 hộp sáp màu đỏ như máu quẹt lấy 1 ít rồi thoa lên mắt Minghao.

Sau khi thoa thứ sáp đó lên mắt Minghao đau rát làm em giãy giụa đòi thoát khỏi vòng tay của Hong Jisoo,2 tay em cố gắng đưa lên mắt để bôi thứ sáp đó nhưng đã bị Jisoo cố gắng kìm lại."

Jisoo anh giúp em giữ chặt Minghao nhé!"

Hong Jisoo không nói gì chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.Moon Junhwi lấy 1 con dao thái cắt vào cổ tay anh sau đó lấy 1 cái bát cỗ ra hứng máu,sau 1 lúc thì máu cũng đã lên 1/3 bát,anh tiến tới Minghao không do dự cầm lấy ngón trỏ của em cắt nhẹ 1 đường để máu của em nhỏ vài giọt xuống bát máu của anh.

Tiếp tục,Moon Junhwi cầm lấy cây bút dùng để viết thư pháp nhúng vào bát máu đó rồi vẽ lên người Minghao những câu chú tiếng cổ xưa.Vẽ lên người Minghao xong Junhwi lấy 1 tấm vải đỏ che mắt em lại và bắt đầu làm lễ.

Đôi mắt Minghao ngày càng nóng và rát khiến em khó chịu cố gắng càu bới mắt mình trong sự kìm hãm của Jisoo,sau 1 lúc chịu đựng Minghao hét lên rồi gục trong tay Hong Jisoo."

Minghao!!?

Junhwi Jisoo!?

Minghao em ấy sao vậy!?"

Wonwoo từ đâu chạy đến đỡ lấy Minghao trên tay Jisoo."

Cái thằng này mày đi đâu vậy hả!?

Tao đã dặn là phải ở nhà kia mà?"

Junhwi hỏi."

Tao đang ngồi ở phòng thờ thì nghe tiếng hét của Minghao nên tao lập tức phi đến đây" Jisoo và Junhwi nghe vậy thì bất lực với tên này, mặc dù có sự gián đoạn nhẹ của Jeon Wonwoo nhưng cuối cùng buổi lễ trấn mắt âm dương của Minghao cũng đã xong.****Sau buổi lễ hôm trước khoảng chừng 1 tuần sau thì mắt Minghao cũng đã bình thường trở lại,em cũng không còn nói chuyện với người âm nữa.

Còn về phần Jeon Wonwoo thì hắn vẫn không chịu đi đầu thai khiến Hong Jisoo và Moon Junhwi cực kỳ đau đầu mỗi khi nhắc đến việc này.

___________________________________Tg: Ý là bây ơi tao là tao tính viết tầm 10 chap thôi đó bây =))) mà đcm 6 chap rồi nhưng vẫn còn 1 đóng chuyện nữa trời ơi=))) vậy là tính ra cái truyện này nó dài hơn tao dự tính á bây (11/07/24)Tg: Bây ơi sau chap này khoảng chừng 3-4 ngày sau tao mới ra nữa nha bây=))) Đây tao kể bây nghe,bữa nay cúp điện tao rảnh quá không có chuyện gì làm nên vào Google Keep (Ghi chú) viết truyện,tại tao thường ghi bên bển rồi mới copy qua Wat=))) đcm bây ơi bây,xong giờ có điện lại rồi tao vào định copy qua Wat thì đm=)) nó mất hết dữ liệu rồi 🙂 bây giờ tao mắc viết lại nè bâyyyy ơiii (14/07/24)
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 7


Quay trở về hiện tại.Jisoo và Wonwoo đang cùng nhau ngồi nói chuyện thì Jun về."

Jun em về rồi" Jisoo mừng rỡ ôm lấy Jun."

Ừm em về rồi đây" Anh ôm lại Jisoo tay vuốt nhẹ tóc y.Wonwoo ngồi bên cạnh mà ngứa cả mắt,hắn đành trở về phòng của mình.Nói về căn nhà hiện tại thì cả 3 mới chuyển đến căn biệt thự này chưa đến 1 tuần nên vẫn chưa dọn dẹp xong,hơn nữa Jun là thầy pháp nên cũng ít khi ở nhà,Jisoo thì cũng đi theo để giúp anh còn Wonwoo hắn thì chỉ là 1 vong hồn cao cấp chưa muốn đầu thai nên cũng đâu thể giúp người anh em Moon Junhwi dọn dẹp nhà cửa đâu.*Vong hồn cao cấp: ý ảnh là ảnh đẳng cấp hơn mấy vong hồn vất vưởng khác đó mọi người,kiểu ảnh cũng có chút pháp lực nên ảnh sĩ đó*"Quên mất!

Wonwoo!"

Jun gọi hắn"Sủa" =)))Jun lạnh mặt ném lá bùa dính ngay miệng Wonwoo khiến hắn không thể nói gì tiếp."

Wonwoo tao nói trước nhé,mày mà còn làm thế với Minghao thì sớm muộn gì ba mẹ Minghao cũng sẽ tìm thầy pháp giết mày lần nữa đó""Lúc trước đã bảo đầu thai đi thì không chịu=)) phải lúc đó mày chịu đầu thai thì bây giờ mày có thể đường đường chính chính yêu đương với thằng bé rồi" Wonwoo bị Jun dán bùa chặn họng không nói được nên chỉ biết ú ú ớ ớ không thành chữ.Jisoo thấy vậy cũng tội hắn nên làm phước,đi đến gỡ miếng bùa trên miệng hắn ra.

Cơ mà gỡ ra rồi thì hắn cũng đâu biết nói thế nào đâu=)) vì Moon Junhwi nói đúng quá mà hắn đâu phản bác lại được."

Jun nói đúng đó Wonwoo" Jisoo lên tiếng."

Duyên âm nó không tốt cho Minghao đâu đã thế nó cũng sẽ có hại cho em,nếu lỡ như ba mẹ Minghao phát hiện thì ngay cả anh và Jun cũng không dám chắc có cứu em được không đấy."

Wonwoo trầm tư 1 lúc rồi thốt ra 2 chữ mặc kệ rồi đi lên phòng,hắn đã nói rồi mà..để bảo vệ và được ở bên Minghao thì cho dù hắn có hồn xiêu phách lạc hắn cũng cam.****Về phía Minghao sau buổi tối hôm đó thì đã có chút cảm giác gì đấy khá lạ,trong đầu Minghao đến nay chỉ toàn là hình bóng của Wonwoo trong giấc mơ và đêm hôm đó khiến em có chút lơ đễnh.

Làm 2 người bạn của em là Seokmin và Mingyu lo cho em quá trời.Ở trường."

Minghao!"

Mingyu vỗ nhẹ vào vai em."

H..hả?"

"Dạo này cậu sao thế?

Tớ thấy cậu có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó?"

Minghao nghe vậy thì chỉ biết lắc đầu nhìn Mingyu,Seokmin trên tay cầm hộp sữa đặt lên trước mặt Minghao rồi nhẹ nhàng hỏi em có chuyện gì không."

Nếu có chuyện gì thì cậu nói cho bọn tớ biết,bọn tớ giúp được sẽ giúp" Seokmin xoa đầu em."

Ừm đúng vậy, để trong lòng cũng không tốt đâu" Mingyu nói thêm.Minghao nhìn 2 người bạn của mình rồi thở dài 1 hơi,lo lắng kể cho họ nghe chuyện của mình."

Cái này.."

Mingyu trầm tư."

Tớ đã nghe qua cái này rồi,cái này gọi là duyên âm thì phải" Seokmin nói."

Duyên âm sao?"

Minghao thắc mắc nhìn Seokmin."

Tớ cũng có 1 người anh làm nghề thầy pháp,tớ thường xuyên nghe anh ấy kể mấy chuyện tâm linh bùa ngải này kia nên cũng biết chút ít" Không vòng vo Seokmin vào thẳng vấn đề, Seokmin nói rằng duyên âm là thuật ngữ để nói với mối tình cảm giữa người âm và người dương,những tình cảm này thường bắt nguồn từ nhiều trường hợp,có người có duyên âm chỉ vì vài lời khen ngợi với người đã mất,còn có người thì có duyên âm vì người mất vẫn còn thương người yêu hay vợ hoặc chồng của mình nên không chịu đầu thai,cũng có vài trường hợp khác...v.v"Còn về việc có hại hay không thì có" Seokmin nghiêm túc nói.Y nói rằng nếu có duyên âm thì âm khí của người kia sẽ bao trùm lên mình và sẽ khiến mình yếu ớt hơn và rất dễ bị bệnh,thậm chí có nhiều người còn bị duyên âm bắt hồn cũng có người sau khi cắt duyên âm vì vẫn còn vương vấn thứ tinh cảm đó rồi tự tử..

Minghao nghe đến đây thì đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt."

Minghao cậu rung động với người đó rồi sao?"

Mingyu lau đi giọt lệ sắp rơi ở khóe mi em.Minghao không trả lời cứ thế mà khóc nấc lên,chính bản thân em cũng không biết em khóc vì sợ khi có duyên âm hay khóc vì em đã rung động với người đó hay như nào nữa.

Bởi vì trong giấc mơ người đó rất yêu thương em..thậm chí..thậm chí bọn họ còn đã quan hệ với nhau..nghĩ đến đây em bật khóc lớn hơn.Mingyu và Seokmin sau khi dỗ Minghao nín thì đã đưa em về nhà,cả 2 đưa em đến tận phòng của em rồi ra về trong lo lắng.Bên trong Minghao vừa đóng cửa đã ngồi thụp xuống lưng dựa vào cửa mà khóc tiếp..

Sau 1 lúc khóc thì em ngủ đi lúc nào không hay,Wonwoo thình lình xuất hiện ngây ngốc nhìn Minghao...em bé của hắn khóc rồi?Wonwoo bế Minghao lên giường đắp chăn cho em đàng hoàng rồi biến mất đi đâu đó.Còn Minghao thì cũng bắt đầu mơ thấy khung cảnh quen thuộc mà em đã mơ thấy suốt 1 thời gian.

Trước mắt em vẫn là 1 mảnh đất lớn chỉ duy nhất có 1 căn biệt thự xung quanh trồng những bông hoa em thích."

Minghao!"
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 8


"Minghao!"

Nghe giọng nói quen thuộc Minghao liên quay đầu lại."

Anh..anh..là ai?

Tại sao tôi luôn mơ thấy anh?"

Trước mắt Minghao là bóng hình quen thuộc mà em luôn mơ thấy suốt thời gian qua.Wonwoo cười nhẹ hoàn toàn không bất ngờ khi em hỏi chỉ tiến lại ôm lấy Minghao vào lòng.

Minghao để mặc cho hắn ôm lấy,toàn thân không 1 chút cử động.Sau 1 hồi ôm nhau Wonwoo cũng thả Minghao ra rồi dẫn em vào nhà."

Tôi.."

Minghao ngập ngừng."

Có chuyện gì sao?"

Wonwoo đặt Minghao ngồi xuống sofa còn bản thân lấy cho em ít bánh và nước."

Tôi..tôi..."

Minghao ngập ngừng."

Anh trả lời tôi đi"Wonwoo xoa đầu em rồi cười ôn nhu trả lời."

Anh là Wonwoo,Jeon Wonwoo!"

"Là người yêu của em,Xu Minghao!"

Minghao không biết trả lời lại thế nào nhưng..trong lòng em có chút gì đó ừm..rung động?"

Minghao này" Wonwoo gọi em"H...hả?

Dạ?"

Wonwoo nhìn Minghao giật mình cũng chỉ biết cười bất lực,em vẫn đáng yêu như ngày nào..

Ấy thế nhưng cũng có chút khiến hắn chạnh lòng khi nghĩ về quá khứ."

Không cần căng thẳng,anh không làm hại em đâu.

Anh là người yêu của em mà" Wonwoo cười cười.Minghao bị hắn nhìn thấu thì chỉ biết ngại ngùng cặm cụi ăn miếng bánh hắn đưa."

Em có muốn đi chơi không?"

"Hả?

Đi chơi ở đâu ạ?"

"Chỉ cần em muốn,đi đâu cũng được" Wonwoo đưa tay cho Minghao nắmMinghao nhìn tay hắn một lúc rồi cũng ngập ngừng nắm lấy.

Hắn khi thấy em nắm tay mình thì không giấu được ý cười."

Chúng ta đi công viên giải trí nhé?"

Wonwoo hỏi.Minghao gật đầu thay cho câu trả lời,chớp mắt khung cảnh xung quanh cả 2 dần thay đổi,trước mắt Minghao và Wonwoo là 1 công viên giải trí rất to.Minghao mắt chữ A mồm chữ O liên tục cảm thán,Wonwoo cười dẫn em vào."

Em muốn chơi trò nào?"

"Hmm..cái đó được không?"

Minghao chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc."

Chơi thôi" Sau khi Wonwoo đồng ý,Minghao mắt tràn ngập ý cười hứng khởi kéo hắn đi thật nhanh.

Cả 2 cùng nhau ngồi ở khoang tàu đầu tiên,Wonwoo cẩn thận cài dây an toàn cho Minghao rồi cùng em tận hưởng trò chơi.Minghao chơi tàu lượn rất vui nhưng em vẫn có 1 chút sợ khi nó lượn hình vòng tròn,nó khiến em cảm giác như bản thân sắp bay ra khỏi chỗ,em nhắm mắt nắm nhẹ tay Wonwoo,hắn đang tập trung tận hưởng trò chơi cùng em thì đột nhiên bị em nắm tay thì có chút bất ngờ nhưng rồi cũng thoáng qua mà trở lại dáng vẻ bình thường,hắn nắm chặt lấy tay Minghao,miệng cũng bật ra 1 nụ cười hoàn chỉnh.Sau khi chơi xong Wonwoo đưa cho Minghao 1 chai cola vì hắn biết khi nãy em chơi phấn khích như thế chắc sẽ mệt và có chút khan cổ nên chuẩn bị nước cho em.Minghao khá bất ngờ nhưng cũng vui vẻ nhận lấy chai cola rồi tu một hơi thật nhiều."

Woaaa,vui thật" Minghao cảm thán "Em muốn chơi tiếp không?"

"Được sao?"

Minghao ngước nhìn Wonwoo Yahh~~~ phải nói là Wonwoo hắn cao hơn Minghao cũng khoảng 1 cái đầu nên khi em làm hành động này với hắn khiến hắn hận không thể gào ầm lên để khen em đáng yêu mất."

Ừm,chỉ cần em muốn"Cả 2 cùng nhau chơi thêm nhiều trò khác nữa,sau 1 lúc cũng đã thấm mệt.

Wonwoo nắm lấy tay Minghao,khung cảnh 1 lần nữa thay đổi.

Trước mặt cả hai là 1 bãi biển trong xanh cùng với bãi cát trắng như mơ,bầu trời xế chiều với hoàng hôn đỏ rực,mọi thứ hòa quyện với nhau tạo nên 1 khung cảnh thơ mộng.

1 làn gió thổi đến,xuyên qua mái tóc đen tuyền của cả hai khiến da đầu mát lạnh."

Wonwoo..umm anh có muốn cùng tôi xây lâu đài cát không?"

"Được!"

Minghao kéo Wonwoo ngồi xuống bãi cát cùng nhau xây lâu đài,xây xong Minghao có vẻ hơi mỏi nên lựa chỗ để nằm xuống,Wonwoo thấy thế thì năm xuống trước rồi đưa cánh tai của mình ra,Minghao nhìn hắn khuôn mặt nhuộm 1 màu hồng hồng vì ngại."

Đừng ngại,em cứ nằm đi" Minghao gật đầu nhẹ nhàng nằm xuống gối lên tay hắn.

Cả 2 nằm đó ngắm nhìn hoàng hôn đang dần lặn xuống,những cảm xúc ngại ngùng cũng theo hoàng hôn lặn dần,Minghao nghiêng người vòng tay ôm lấy eo của Wonwoo khiến hắn bất ngờ."

Không..được sao?"

Minghao nhận thấy hắn có chút giật mình thì bỏ tay ra.Wonwoo cười nhẹ nắm lấy cánh tay đang rút về của em đặt lại lên eo mình."

Tất cả đều được" Minghao mỉm cười nhích chiếc đầu nhỏ của mình gối lên ngực Wonwoo,em cảm nhận được trái tim của hắn đang đập rất nhanh điều này khiến em đang cười mỉm cũng phải bật ra 1 nụ cười lộ răng."

Minghao" "Nae?"

"Saranghae" Minghao tim đập thình thịch khi nghe Wonwoo thốt ra từ đó..sau 1 lúc hắn không nghe em nói gì thì có chút hụt hẫng.."

Saranghae.."
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 9


Minghao mơ màng mở mắt ra,ánh sáng chói lóa của mặt trời theo hướng cửa sổ chiếu vào phòng em đầy ấm áp."

Wonwoo.."

Em khẽ cười khi nói tên hắn.Minghao dời mắt nhìn đồng hồ,5h30p sáng.

Có lẽ em cũng nên soạn đồ đến trường rồi.Ở trường.Hôm nay Minghao khác hẳn những ngày hôm trước,sắc mặt em vui vẻ hơn trước rất nhiều,thậm chí môi luôn luôn nở 1 nụ cười.Mingyu và Seokmin vừa vào lớp đã bắt gặp Minghao đang nhìn chăm chú cái gì đó""Minghao!"

Mingyu vỗ nhẹ vai em"Ah?"

Minghao giật mình "Hôm nay trong cậu có vẻ tươi tắn hơn đó Minghao à" Seokmin nựng 2 bên má của em."

Mà cậu đang nhìn gì thế?"

Mingyu hỏi."

À..mình đang nhìn mặt trời thôi,đột nhiên khá thích ngắm nó" Mingyu và Seokmin tuy thấy em hơi lạ nhưng chỉ cần em vui thì bọn họ cũng ok,Seokmin dúi vào tay Minghao hộp sữa rồi dặn em hãy uống khi ra chơi."

Bọn mình về chỗ đây" Mingyu vỗ nhẹ lên tóc Minghao.Nhìn 2 người bạn của mình Minghao cười nhẹ,họ quá cưng chiều em rồi đúng không nhỉ?Kết thúc 1 ngày học,Minghao trở về nhà.

Nhìn căn nhà tối mịt thì cũng đủ hiểu,ba mẹ của em chắc lại đi công tác ở đâu nữa rồi.Minghao lê bước vào phòng đặt balo lên bàn học,thay 1 bộ đồ thoải mái rồi xuống bếp làm gì đó để ăn lót dạ.

Ăn no nê và dẹp dọn xong,em tiến về phòng khách bật ti vi lên xem.Xem được 1 lúc thì bộ phim trên ti vi chiếu cảnh hoàng hôn trên bãi biển khiến em nhớ lại giấc mơ hôm qua.Minghao lật đật đứng dậy,chạy lên phòng lấy dụng cụ vẻ của em xuống,sắp xếp xong xuôi em bắt đầu vẻ những nét nguệch ngoạc đầu tiên lên.

Minghao tập trung vẻ tranh bên cạnh là chiếc ti vi đang tiếp tục chiếu bộ phim khi nãy.Khoảng 3 giờ sau Minghao đã vẽ xong,em đặt cọ xuống rồi ngắm nhìn bức tranh.

Bức tranh em vẽ là cảnh hoàng hôn trên bãi biển với làn nước xanh và cát trắng,bên cạnh là 2 nam nhân đang cùng nhau nằm trên cát ngắm nhìn hoàng hôn bên cạnh 1 lâu đài.Minghao dọn dẹp phòng khách và bộ dụng cụ vẽ của mình sau đó đem bức tranh lên phòng em, Minghao treo nó trên đầu giường ngắm nhìn thật lâu rồi chạy lại bàn học lấy 1 cây bút sau đó là kí tên mình lên,nhưng điều đặc biệt là cạnh bên tên em là tên của hắn Jeon Wonwoo.****Ở căn biệt thự trong rừng.Jun,Jisoo và Wonwoo đang cùng nhau ăn tối thì đột nhiên Jisoo có dấu hiệu lạ."

Jisoo,anh ổn chứ?

Dạo này em thấy anh yếu lắm" Jun lo lắng hỏi han.Hong Jisoo lắc đầu, y cũng cảm thấy dạo này y thật sự rất yếu."

Có phải do 2 người đánh nhau với âm binh nhiều quá không?"

Wonwoo cau mày hỏi."

Ừm,đúng là dạo này Jisoo hay đánh nhau với âm binh thật" Jun có chút tội lỗi nói."

Anh không sao,chỉ cần tịnh dưỡng vài hôm sẽ ổn thôi" Jisoo cười nóiMoon Junhwi trầm tư 1 lúc rồi lên tiếng."

Em sẽ không làm thầy pháp nữa,công việc này cũng không phải tốt lành gì,nó ảnh hưởng đến sức khỏe chung ta rất nhiều.."

"Vậy còn tao với Jisoo hyung thì sao?"

"Tao chỉ là giải nghệ thôi,còn mày và anh ấy tao vẫn thờ cúng bình thường,nếu mày,Jisoo hay Minghao gặp chuyện thì anh mày vẫn sẽ cứu""Chứ đcm tao cũng mệt vcl ra đây,hơn nữa Jisoo cũng yếu lắm rồi,tao nghĩ cũng đến lúc để anh ấy thoải mái làm vợ tao chứ không cần phải theo tao giúp đời giúp người nữa."

Jun đỡ lấy Jisoo ngồi cạnh mình chán chường nói"Còn mày thì tao khuyên thật,nên đầu thai đi.

Minghao thì để tụi tao lo cho,chứ cái đà này không khéo thằng bé sẽ chết thêm 1 lần nữa mất" Wonwoo cau mày nhìn Moon Junhwi,hắn không hề hại Minghao thì hà cớ gì em ấy phải chết chứ?

"Tao ở cạnh Minghao là để bảo vệ em ấy chứ không phải hại em ấy" "Wonwoo..em là không hiểu hay cố tình không hiểu vậy?"

Jisoo có chút giận hỏi hắn."

Jisoo hyung?

Anh đang nói gì vậy!?"

"Em đang rất ích kỷ đó,em có biết khi em theo Minghao như thế thằng bé sẽ ngày càng yếu đi thậm chí thằng bé có thể chết vì em không!?"

"Hong Jisoo,chả phải anh cũng thế sao?

Anh cũng khác gì em chứ,anh cũng đã chết rồi nhưng vẫn ở bên cạnh Jun thậm chí còn theo nó giúp đời giúp người gì đó thì tại sao em không thể ở bên Minghao?"

"Hong Jisoo và mày không giống nhau Wonwoo à!"

Jun tức giận lên tiếng."

Moon Junhwi!

Tao và Jisoo đã chết như nhau cùng được mày thờ cúng thì khác nhau chỗ nào?

Tại sao anh ấy có thể ở bên cạnh mày còn tao thì không thể ở cạnh Minghao?!"

Jisoo nhìn Wonwoo và Jun cãi nhau qua lại khiến y nhịn không được mà quát lớn."

Jeon Wonwoo!

Em có biết là em ích kỷ lắm không hả?!

Tại sao em cứ giả vờ không hiểu như thế chứ?

Em có biết việc em ở cạnh Minghao nó nguy hiểm như thế nào không hả!!"

"Chỉ cần 1 chút chuyện nhỏ cũng sẽ khiến Minghao gặp nguy hiểm,hơn nữa nếu gia đình thằng bé biết chuyện chắc chắn họ sẽ kêu các thầy pháp khác đến để cắt duyên âm.

Em có biết 1 khi bọn họ đến cắt duyên âm thì em sẽ nguy hiểm như thế nào không hả?!"

"Nếu gặp những thầy pháp theo tà đạo,em sẽ bị bọn họ đem về cho quỷ ăn hồn.

Và nếu sơ xuất Minghao cũng sẽ trở nên điên dại,em biết không!!?"

Hong Jisoo tức nước vỡ bờ mắng Wonwoo 1 tràn dài, y thật sự bất lực với hắn rồi,hắn vì yêu mà thật sự quá mù quáng.

Jun tức giận không nói thêm gì nữa,đưa linh hồn của Jisoo vào búp bê rồi 1 mạch đi thẳng lên phòng thờ của căn biệt thự này.
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 10


Jisoo mệt mỏi dựa vào người Jun, y đột nhiên cảm thấy sắp có chuyện không lành đang ập đến, y vô thức nắm chặt lấy tay Jun.Jun bên này đang chuẩn bị 1 số thứ cho Jisoo cảm nhận được y đang hoảng sợ thì không do dự ôm y vào lòng."

Đừng sợ Jisoo,cho dù mọi chuyện như thế nào em cũng sẽ cố gắng bảo vệ anh,Wonwoo và Minghao" Jisoo giật mình,Jun biết y đang nghĩ gì sao?

Anh biết chứ,thậm chí còn biết chính xác chuyện gì nữa nhưng anh không dám chắc rằng anh có thể cứu vãn được chuyện đó hay không.****Minghao sau 1 ngày đi học mệt mỏi ra về liền lập tức về nhà,em tắm rửa thật sạch sẽ ăn uống xong xuôi rồi trở về phòng ngủ của mình.Minghao ngồi trên bàn học ngắm nhìn bức tranh treo trên đầu giường của mình mà vô thức cười,em cười khi nghĩ về những khoảng khắc ở bên Wonwoo,trong lòng dâng lên 1 cỗ ấm áp.Đồng hồ điểm 22 giờ 00 phút,Minghao gấp sách vở lại rồi leo lên giường chuẩn bị ngủ,em cẩn thận đắp chăn rồi thầm nghĩ "Mình sắp được gặp Wonwoo rồi"Ấy thế nhưng nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được,cơ thể thì mệt mỏi bất thường,cổ họng khô khan khiến Minghao đành ngồi dậy đi uống nước.Em đi xuống bếp rót 1 cốc nước ấm uống vào nhưng cũng chỉ đỡ được chút ít,trong người khó chịu khi không thể ngủ.

Minghao lục lọi tủ thuốc của ba tìm 1 ít thuốc ngủ rồi miễn cưỡng uống vào,bây giờ chỉ còn cách này mới khiến em ngủ được thôi.Minghao lảo đảo đi về phòng vừa nằm xuống giường cơn buồn ngủ cũng chầm chậm kéo đến,em nhắm lại trong lòng thầm mong có thể gặp người thương.****03 giờ 04 phút sáng Minghao giật mình tỉnh dậy,trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh,gương mặt thất thần sợ hãi cuộn chân lại ôm chặt đầu gối run rẩy.Minghao chợt nhớ ra gì đó rồi tốc chăn ra 1 mạch đi xuống nhà,chân trần chạy ra khỏi nhà.Trong màn đêm u tối Minghao chân trần chạy trên đường,bầu trời đột nhiên đổ mưa sấm sét ầm ĩ khiến em càng thêm sợ hãi."

Wonwoo..hức..Wonwoo!!"

Minghao luôn miệng gọi tên hắn,em chạy ngày càng nhanh nhưng không biết chạy về đâu.

Chạy mãi chạy mãi thì đến 1 nơi mà em không hề tin được em đã 1 mình chạy đến đây trong khi em còn không biết rõ con đường này,trước mặt em chính là căn biệt thự trong rừng của Moon Junhwi.Minghao đập cửa liên tục lớn tiếng hỏi."

Có ai không!!!

Hức..có ai không!!!"

Đột nhiên bầu trời gầm lên 1 tiếng lớn khiến em giật mình rồi ngất xỉu.Cắt=))) Tg: chap này ngắn để mọi người hóng nèee 💞
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 11


Moon Junhwi và Hong Jisoo đang ngủ thì bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc,Jisoo hoang mang không biết chuyện gì thì Jun đã nhanh chân xuống nhà.

"Jun!"

Jisoo ngơ ngác nhìn anh.Junhwi luống cuống mở cửa thì thấy Minghao đang nằm ngất xỉu,người ngợm ướt đẫm khóa trên mình duy nhất 1 bộ đồ ngủ.Anh gấp rút bế Minghao lên rồi chạy vào nhà lớn tiếng gọi "Sooie!!

Có chuyện rồi"Hong Jisoo biến ra trước mắt Jun, y sợ hãi khi nhìn thấy tình trạng của Minghao."

Minghao!!

Thằng bé bị làm sao thế kia!!?"

Jisoo chạy lại giúp Jun đỡ Minghao nằm xuống sofa."

Có vẻ xảy ra chuyện thật rồi!"

Jun nói"Jun em mau lên phòng lấy cho thằng bé bộ đồ khác đi,lấy thêm cả chăn cho em ấy" Jun khẩn trương đi lấy những món Jisoo nói,còn y thì nắm chặt lấy tay Minghao thầm cầu nguyện em sẽ không có chuyện gì.****Xong xuôi mọi thứ Jun và Jisoo cũng đã đỡ căng thẳng hơn 1 chút,nhưng vẫn không thể thả lỏng được."

Wonwoo?

Wonwoo thằng bé đâu rồi!?"

Jisoo chợt nhớ ra hắn,bình thường Minghao bị xước có 1 chút cho dù hắn ở đâu cũng sẽ lập tức xuất hiện ngay bên cạnh em ấy,còn bây giờ hắn đâu rồi?Jun lấy 1 cái chuông nhỏ lắc lắc kêu Wonwoo về,sau 1 hồi lắc vẫn chưa thấy hắn,trên mặt Jisoo và Jun liền hiện lên sự lo lắng rõ ràng."

Ưm.."

Minghao chậm chạp mở mắt."

Minghao!!"

Jisoo nhào đến nắm lấy tay Minghao."

Haohao con sao rồi?"

Jun lo lắng hỏi."

Bác Jun..con mơ thấy ác mộng" Minghao nói xong thì nhìn qua lại như đang kiếm thứ gì đó."

Haohao con tìm gì thế?"

"Anh Sooie!"

Jun nghe vậy thì búng tay 1 cái,Hong Jisoo liền xuất hiện bên cạnh Minghao."

Minghao" Y ôm lấy em.Minghao đón nhận cái ôm của y yếu đuối ôm chặc lấy người "mẹ" đỡ đầu của em."

Được rồi,kể cho bọn ta nghe con mơ thấy gì được không?"

Minghao gật đầu buông Jisoo ra có chút sợ hãi kể lại.Lúc nãy sau khi chìm vào giấc ngủ Minghao đã mơ thấy em cầm 1 con dao cắt cổ tay bản thân,máu bắt đầu chảy ra ngày một nhiều sau đó liền chuyển cảnh,trước mắt em là căn biệt thự quen thuộc,Minghao chầm chậm bước vào rồi gọi tên Wonwoo nhưng không thấy hắn trả lời.

Sau đó đột nhiên bùm một cái xung quanh em tối đen như mực,bên tai đột nhiên có tiếng gào thét đầy đau đớn.Minghao bịt chặt tai mình,sợ hãi nhìn xung quanh,1 lúc sau tiếng gào thét đó biến mất,Wonwoo từ từ xuất hiện trước mặt em trên người hắn đầy vết thương và máu,Minghao sợ hãi đưa hai tay lên che miệng nước mắt em cũng tuôn trào."

A..anh" Minghao run rẩy cất lời.Wonwoo hắn mình đầy vết thương nhìn Minghao nở 1 nụ cười chua xót,em chạy lại ôm hắn nhưng lại xuyên qua Minghao ngỡ ngàng nhìn Wonwoo."

Anh..anh ơi tại sao?"

Wonwoo không nói gì chỉ lắc đầu nhìn Minghao, đột nhiên xung quanh hắn xuất hiện những vong hồn kì lạ cầm vũ khí đánh vào người hắn,em chạy lại định ngăn cản thì đụng phải cái gì đó như 1 bức tường vô hình.Minghao khóc nấc lên khi thấy Wonwoo bị đánh như thế miệng không ngừng gọi hắn."

Hức..Jeon Wonwoo!!!

Các người làm gì vậy!!"

"Thả anh ấy ra!!

Wonwoo..hức!"

Những vong hồn vây quanh Wonwoo đánh hắn ngày càng mãnh liệt,hắn nhìn em rồi nở 1 nụ cười khiến lòng em đau như cắt."

Jeon Wonwoo!!

Anh máu đánh trả đi..hức!!"

"Không thì anh mau thoát..ra..đi mà hức" Minghao khóc nức nở đập liên tục lên bức tường vô hìnhNhững vong hồn ấy sau khi đánh hắn xong thì cưỡng chế lôi hắn đi khiến Minghao càng thêm sợ hãi.

Sau đó thì em giật mình thức dậy."

Khi tỉnh dậy con không biết chuyện gì chỉ cảm thấy ai đó luôn thoi thúc con chạy đi đâu đó,chạy rất lâu thì đến được đây."

Jun nghe em kể,gương mặt anh hiện rõ sự lo lắng xen lẫn bất lực."

Jun.."

Jisoo nhỏ giọng gọi anh."

Kh..không lẽ.."

Y ôm chặt lấy Minghao nhìn anh ngập ngừng nói.Jun nhìn những người yêu thương của mình hết gặp chuyện này tới chuyện kia khiến anh mệt mỏi."

Không sao đâu Sooie,em sẽ cố gắng bảo vệ chúng ta" Jun trấn an."

Còn Haohao,con ngủ ở nhà ta 1 hôm nhé?

Rồi ngày mai ta sẽ đưa con về nhà" Minghao gật đầu rồi đi theo Jun và Jisoo lên phòng ngủ.****Sáng hôm sau.Jun và Jisoo đưa Minghao về nhà.

Vừa đến cổng nhà thì thấy cả nhà em lẫn 2 người bạn của em đang đứng ngồi trước cửa,có lẽ là đang đợi em?Mingyu và Seokmin thấy Minghao từ xa thì vội vã gọi tên em "Minghao!!"

Jun đưa em vào tận nhà rồi giao lại cho ba mẹ em và kể lại sự tình cho họ rằng đêm qua em bị mộng du chứ không dám nói thật,bọn họ lo lắng ôm lấy Minghao luôn miệng cảm ơn anh mời anh vào nhà."

Thầy Jun thật sự cảm ơn thầy,Minghao nhà tôi phải nói là nhờ có thầy mới sống được đến bây giờ"Seokmin và Mingyu biết anh là thầy pháp thì nhanh miệng hỏi."

Bác là thầy pháp đúng không?

Bác có biết cắt duyên âm không!?"

Jun nghe đến duyên âm thì giật mình có chút chột dạ nhìn 2 người họ."

Duyên âm sao?

Ai..ai dính phải duyên âm hả" "Vâng!

Là Minghao thưa thầy" Mingyu nóiSeokmin nói tiếp,y kể lại những gì Minghao gặp phải cho Jun và gia đình em nghe.

Ba mẹ Minghao nghe xong thì ngỡ ngàng,bọn họ lo sợ nhìn Jun nhờ anh giúp."

Tôi.."

Anh ngập ngừng,bên cạnh là Jisoo đang sốt ruột không thôi.Ba mẹ Minghao quỳ lạy năn nỉ anh,nhờ anh giúp bọn họ cắt duyên âm cho Minghao.

Họ hứa bao nhiêu cũng trả.Jisoo rưng rưng nói với Jun "Jun..không được đâu!

Nếu em làm thế thì Wonwoo sẽ phải làm sao.."

Jun bối rối nhìn Minghao và gia đình em.

Anh lắc đầu trả lời."

Tôi xin lỗi nhưng phải có duyên tôi mới làm được.."

Nói rồi anh đưa cho Minghao 1 chiếc vòng hạt màu đen rồi đưa Jisoo cùng về
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 12


Gia đình Minghao sau khi nghe chuyện em dính phải duyên âm thì liền gạt bỏ tất cả công việc ở nhà với em."

Ba..con..con" Minghao bồn chồn nhìn ôngBa Minghao xót xa nhìn đứa con trai của mình rồi gọi điện cho Seokmin."

Alo..con nghe thưa bác" "Con có quen 1 người làm nghề thầy pháp đúng không Seokmin!?"

"Vâng!!

Sau hôm qua con đã liên lạc với anh ấy và kể rõ mọi chuyện,anh ấy cũng đồng ý sẽ giúp Minghao cắt duyên âm rồi thưa bác" Ba Minghao nghe vậy thì nhẹ nhõm miệng ríu rít cảm ơn Seokmin."

1 lát nữa khoảng tầm 12h trưa ngày mai con,Mingyu và anh ấy sẽ qua làm lễ.

À quên mất,anh ấy có dặn con nói với bác là mua 1 ít đồ để làm lễ ạ" "Được,ta sẽ kêu người đi mua" Ba Minghao tắt điện thoại nhờ mẹ Minghao kêu người làm đi mua những món đồ mà Seokmin dặn để ngày mai làm lễ.Lúc này Minghao trong lòng thấp thỏm không ngừng,cơ thể yếu ớt vô lực ngồi trên chiếc ghế nằm ở trước cửa nhà,em vươn đôi mắt nhìn lên bầu trời u ám,thầm mong Jeon Wonwoo đừng xảy ra chuyện gì,nằm ở đó 1 lúc rồi cũng thiếp đi.

Minghao đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng ai đang gọi mình."

Minghao!"

Em định mở mắt nhưng lại không được,1 ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mắt em rồi hiện ra 1 khung cảnh lạ,xung quanh em là lưng chừng núi hiện tại em đang đứng trên vực bên cạnh là vực sâu thâm thẳm.

"Minghao!"

Tiếng gọi đó lại cất lên sau lưng em.Minghao quay người lại thì thấy Jeon Wonwoo đang đứng ở đó,toàn thân lành lặn không thương tích gì cả,trên tay ôm 1 bó hoa."

Anh..anh ơi..hức" Em bật khóc nức nở chạy lại ôm hắn.Jeon Wonwoo ôm chặt lấy Minghao thỏa mãn cất lời."

Chúng ta sắp phải xa nhau,anh không muốn.

Chúng ta đi trốn được không?!"

Minghao có chút bất ngờ nhưng em đã trót yêu hắn rồi nên em gật đầu đồng ý.Jeon Wonwoo thả Minghao ra,đan chặt những ngón tay với nhau rồi đứng trước bờ vực thẳm,hắn cười đầy vui sướng khiến Minghao có chút gì đó sợ hãi nhìn hắn."

Wonwoo anh sao vậy?" em cau mày nhìn hắn."

Chúng ta sắp chết cùng nhau rồi" Hắn cườiMinghao giật mình rút tay ra khỏi cái đan tay của hắn,em lùi về sau nghi ngờ nhìn hắn."

Wonwoo..anh nói gì vậy?"

"Minghao chả phải em muốn ở cạnh anh sao?

Nào mau lại đây!

Sau khi chết chúng ta sẽ được ở bên nhau haha!!"

Hắn cười lớn đôi mắt đỏ ngầu nhìn em.Minghao nhìn hắn đầy nghi ngờ,cậu cảm nhận được dường như người đứng trước mặt em không phải hắn.Hắn ta nhìn Minghao càng lùi về sau thì tức giận hậm hực đi lại nắm lấy cổ tay em 1 cách mạnh bạo."

Mày phải đi cùng tao!!

PHẢI ĐI!!"

Hắn ta gào ầm lên."

Buông tôi ra!!!

Buông ra!"

Hắn ta không buông lỏng chút nào thậm chí ôm lấy em đẩy em xuống đất dùng tay bóp lấy cổ em."

Ưm..th..thả..ưm ra!!"

Em khó thở đập tay hắn."

Mày phải chết!!!"

Hắn ta mặt mày nổi đầy gân 2 tay bóp cổ em càng chặt."

Wo..Won..Woo..cứu..ưm cứu em!"

Nước mắt Minghao chảy đầy trên mặt em.****Bên ngoài cả nhà Minghao đang lo lắng tìm em.Lúc nãy khi Minghao bắt đầu bước vào giấc mơ thì bên người cả người Minghao đột nhiên đứng dậy,mắt nhắm chặt đi đâu đó.

Em lết đôi chân trần vô hồn đi đến căn nhà hoang xa lạ,em đứng giữa nhà hoang đưa 2 tay lên tự bóp lấy cổ mình.Ba mẹ Minghao sau khi phát hiện em biến mất liền lập tức gọi cho Seokmin và Mingyu nhờ họ đi tìm giúp.Bên đây Jun và Jisoo đang thấp thỏm nản lòng ngồi trên sofa thì nghe tiếng Wonwoo gọi."

Jun!!

Jisoo!!

Moon Junhwi,Hong Jisoo!!"

"Wonwoo!?"

Jisoo giật mình gọi tên hắn.Jeon Wonwoo xuất hiện trước mắt bọn họ với thương tích đầy mình,gấp rút nói với bọn họ."

Mau!!

2 người mau đi đến căn nhà hoang ở phía tây cách nhà Minghao 1km cứu em ấy đi!!"

Jun và Jisoo nghe vậy thì hoảng loạn soạn đồ đi đến nơi hắn vừa chỉ."

Wonwoo em không đi sao?"

"Em phải cứu lấy hồn em ấy trước đã!!

2 người mau đi đi,thông báo cho ba mẹ em ấy luôn" Nói xong Wonwoo biến mất để lại Jun và Jisoo chuẩn bị đồ nghề.****Hơi thở của Minghao ngày càng yếu đi,sức cũng không còn 2 tay em buông xuôi mặc hắn ta.

"W..Wonwoo..cứu em" Minghao thầm nghĩ."

Mày phải A-!!!"

Hắn ta chưa dứt câu đã gục xuống tan thành mây khói.Minghao được giải thoát liền ho sặc sụa,đôi mắt vì khóc mờ đi không ít nhưng vẫn đủ nhìn thấy trước mắt em là 1 người rất giống Jeon Wonwoo,hắn bế em lên nhỏ giọng xin lỗi."

Xin lỗi Minghao..xin lỗi vì đã đến trễ..xin lỗi vì đã để em chịu khổ"
 
Wonhao • Junshua | Duyên Âm
Chap 13 (end)


Minghao chầm chậm mở mắt ra,bên cạnh em là ba mẹ,Seokmin,Mingyu và bác Jun."

M..mọi người" Giọng em yếu ớt cất lên.Mẹ Minghao rơi nước mắt nhìn con mình luôn miệng xin lỗi vì không thể bảo vệ được em.

Ba Minghao tức giận cất lời."

Minghao của ba ráng chịu đựng hôm nay nữa thôi,ngày mai ba sẽ mời thầy về trục cái duyên âm chết tiệt đó của con!!"

Moon Junhwi nghe đến đây thì mặt mày bối rối,anh nói 1 vài câu dặn dò ba mẹ Minghao rồi nhanh chóng đi về.Mẹ Minghao đi lấy cho em ít cháo để ăn còn Mingyu và Seokmin thì ngồi bên cạnh canh em."

Minghao ráng lên,sau hôm nay cậu sẽ được giải thoát rồi" Mingyu vuốt tóc em.Minghao nghe đến đây nước mắt không tự chủ mà chảy ra.*****Đến tối Mẹ Minghao đưa em vào phòng đỡ em nằm xuống giường cẩn thận đắp chăn cho em,bà ngồi bên cạnh vuốt tóc em đau lòng nói."

Minghao mẹ xin lỗi,vì công việc mà ta đã bỏ bê con để bây giờ con phải chịu khổ như vậy"Minghao nhìn bà đôi mắt ướt át,2 tay nắm chặt lấy tay mình trong lòng bối rối không thôi."

Mẹ..anh ấy tốt với con lắm.."

Mẹ Minghao bất ngờ nhìn em,bà lắc đầu lo lắng nói."

Không Minghao,hắn ta không hề tốt.

Hắn ta đang làm hại con" Minghao bật khóc,em vùng vẫy nhất quyết khẳng định Jeon Wonwoo hắn ta rất tốt với em."

Anh ấy..hức anh ấy đã cứu con!!

Anh ấy không hề làm hại con!!"

Em tức giận kêu mẹ ra khỏi phòng,bà khóc lóc ôm chặt lấy em xin em bình tĩnh lại.

Còn em không thể bình tĩnh được nữa,em thoát ra khỏi vòng tay của bà cầm lấy đồ vật trong phòng đập tan nát."

Mẹ mau đi ra!!!

Làm ơn để con 1 mình đi.."

Mẹ Minghao run rẩy đi ra ngoài,bà hối hận khi đã không quan tâm em nhiều hơn.Minghao đứng giữa phòng,xung quanh em là những mảnh vỡ từ đồ vật em đập,đôi tay em đầy vết xước vươn những giọt máu,em vô lực ngồi thụp xuống sàn khóc thật lớn.Ở ngoài cửa sổ,ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi vào tấm kính trên cửa sổ hiện lên 1 thân ảnh của Jeon Wonwoo,hắn bất lực đứng nhìn em đang khóc nức nở.****Sáng hôm sau,ba Minghao vào phòng em bế em ra đi xuống dưới nhà.

Ông đặt Minghao nằm lên sofa rồi lấy chăn đắp lên người em,ông im lặng nhìn chằm chằm vào em mà lòng đau như cắt.Khoảng 12h trưa Seokmin và Mingyu đã dẫn thầy pháp đến nhà Minghao."

Seokmin,Mingyu!"

Ba Minghao gọi."

Thưa bác tụi con mới qua,đây là anh Hyunwang là thầy pháp con đã nói" "À!

Chào thầy" Ông đưa tay bắt tay Hyunwang"Chào ông,ông Xu tôi là Jang Hyunwang"Chào hỏi xong xuôi thầy Jang bày ra 1 bàn lễ vật và đồ nghề, y đốt nén nhanh lên rồi đến trước bàn thờ nhà Minghao vái lạy, y cấm nén nhang lên trên lon gạo thận trọng nói."

Con của gia chủ bị 1 vong nam theo,vong nam này theo đã rất lâu ngót nghét cũng trên 10 năm."

Ba mẹ Minghao và Mingyu,Seokmin nghe xong thì giật mình bất ngờ."

Bây giờ vong nam kia đang ngự ở đâu đó trong căn nhà này,tôi sẽ kêu nó lên đối chất với anh chị" Thầy Jang cầm theo 1 chiếc chuông đi vòng quanh nhà 1 lúc rồi dừng ngày trước cầu thang,đột nhiên chiếc chuông vang lên những tiếng leng keng, Thầy Jang ngước lên nhìn sau đó lớn giọng nói"Mau xuống đây!!"

Bên kia Jun và Jisoo cũng đã lập 1 bàn lễ vật để triệu hồi Jeon Wonwoo về đây và cắt mối duyên âm oan trái này."

Jisoo anh nhớ cẩn thận nhé!"

Hong Jisoo sẽ là người đi tìm Wonwoo và đưa hắn về đây,mọi thứ đầy rủi ro nên Jun lo lắng không ngừng."

Anh biết mà" Jisoo rướn người hôn nhẹ lên môi JunMoon Junhwi trong lòng thầm mong chiến lược này của anh sẽ thành công vì nếu thất bại..không những Jeon Wonwoo sẽ bị tên thầy pháp kia bắt ngay cả Hong Jisoo cũng sẽ hồn xiêu phách lạc..****Jeon Wonwoo không ngại đi xuống đứng cạnh Minghao,em cảm nhận được chút gì đó từ hắn thì liền tỉnh dậy gọi tên hắn."

Wonwoo?!!

Wonwoo là anh đúng không!"

Minghao đưa tay quơ quào tìm kiếm hắn,em nhìn tên thầy pháp với đôi mắt đầy oán hận,em rút trong người ra con dao chạy lại định đâm thầy Jang.Tạch!Thầy Jang búng tay 1 cái Minghao liền làm rơi con dao sau đó ngất đi."

Người muốn nói gì thì nhập vào người cậu ta" Y chỉ vào người Mingyu."???"

Mingyu giật mình cau mày nhìn thầy JangThầy Jang lắc đầu từ chối giải thích,y kêu Mingyu ngồi xếp bằng lại sau đó lấy 1 miếng vải đỏ trùm lại đầu anh.Thầy Jang lẩm nhẩm thứ gì đó 1 lúc thì cả người Mingyu run rẩy sau đó gục đầu xuống như người ngủ gục."

Nói,ngươi là ai tại sao lại theo cậu trai này lâu như thế?"

Jeon Wonwoo nhập vào người Mingyu trầm giọng nói."

Kiếp trước tôi và Minghao là người yêu của nhau,nhưng do gia đình cấm cản nên Minghao em ấy đã tự vẫn.

Còn tôi thì mắc bệnh thêm quá nhớ nhung em ấy nên 5 năm sau cũng đã tự vẫn theo""Vậy tại sao ngươi không đi đầu thai!?

Ta thấy ngươi đã có thể đầu thai từ rất lâu rồi""Do tôi biết sau khi tôi đầu thai chắc chắn tôi sẽ quên em ấy..tôi không muốn mình sẽ quên đi người mình yêu nên đã không đi đầu thai,và ở lại bảo vệ cho em ấy" Mẹ Minghao khóc nức nở lớn tiếng trách móc hắn,nói rằng hắn chỉ làm hại Minghao chứ bảo vệ cái gì."

Bà câm đi!!"

Wonwoo quát lớn"Ông bà thì biết cái gì?

Cả đời chỉ biết đến công việc,có quan tâm Minghao 1 chút nào không?"

Mẹ Minghao nghe vậy thì chỉ biết ngậm ngùi im lặng vì bà không thể cãi lại..bởi vì đó là sự thật,bà thật sự rất ít quan tâm Minghao."

Minghao là người có căn mệnh thấy được phần âm,tuy đã được phong ấn nhưng chắc chắn vẫn bị các vong hồn quấy phá,tôi đi theo là để bảo vệ em ấy!!"

Thầy Jang định mở miệng nói gì đó thì cảm nhận được có khí tức của 1 âm binh đang ở trong căn nhà này.Bên kia Jun dường như cảm nhận được nguy hiểm nên liền liên kết với Jisoo gọi y về."

Jisoo,anh đang ở đâu!

Em cảm nhận được nguy hiểm,mau về đây!!"

Moon Junhwi lắc chuông không ngừng nhưng vẫn không thấy Hong Jisoo về.Bên đây thầy Jang vò lá bùa màu vàng lại thành 1 viên bi ném về phía cầu thang.Hong Jisoo vốn định đánh tên thầy pháp kia nhưng không ngờ lại bị động trước, y bị hút vô viên bùa đó."

Seokmin lại lụm viên bùa đó dùm anh" Lee Seokmin lụm viên bùa đưa cho thầy Jang rồi nép sang 1 bên."

Ji..jisoo!?!!!"

Wonwoo bất ngờ đứng dậy nhìn thầy Jang"Ra là âm binh giúp ngươi sao?"

Y cười lớn.Jeon Wonwoo đôi mắt đỏ ngầu phi lại đạp mạnh vào người thầy Jang,Seokmin hoảng hốt ngăn cản hắn lại."

Cố chấp!

Không những không biết hối cải còn cố chấp như vậy!!"

"Nếu bây giờ người không chịu buông tha cho cậu trai đó thì ta sẽ đánh người cho đến khi ngươi hồn xiêu phách lạc!!"

Y lôi ra 1 cây roi mỏng có phếch máu chó mực lên đó đánh tới tấp vào Jeon Wonwoo,hắn đau đớn không thể nhúc nhích đưa mắt nhìn vào viên bùa trên tay thầy Jang.Hắn gượng hết sức nhào tới giật lấy viên bùa rồi xé toạc nó thả Hong Jisoo ra."

Mau chạy!!"

Jeon Wonwoo gào lênHong Jisoo tự trách nhìn hắn đau đớn không muốn rời đi..nhưng y vẫn còn Jun.

Jun đang đợi y."

W..Wonwoo"Nhưng Hong Jisoo chưa kịp chạy thì đã bị tên thầy pháp dùng cây kiếm bằng đồng treo những đồng xu cổ chém hồn xiêu phách lạc.."

HONG JISOO!!!"

Bên Moon Junhwi,13 ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt con búp bê bằng bông trên bàn hiện lên những vết máu loang lổ ngọn đèn dầu cũng tắt ngóm,Jun bất động nhìn con búp bê nước mắt anh cũng tuôn trào."

Hong Jisoo!!!!!

Jisoo..aaaa!!

Hong Jisoo anh mau trở lại cho tôi!!!

Hong Jisoo!!"

"HONG JISOO!!!!"

Jun ôm lấy con búp bê vào lòng gào khóc nức nở..Jeon Wonwoo tận mắt chứng kiến thấy Hong Jisoo hồn xiêu phách lạc trước mắt mình thì hối hận..hắn hối hận rồi..đáng ra hắn không nên chết,đáng ra hắn không nên đi theo Minghao,đáng ra hắn không nên cãi lời Moon Junhwi,đáng ra hắn nên..hắn nên đầu thai.Wonwoo quỳ xuống ôm mặt bật..Minghao mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy Mingyu đang khóc lóc gào thét thì nước mắt lần nữa rơi xuống,em nhìn chằm chằm vào hắn trong lòng cảm nhận được sự quen thuộc của Wonwoo bật dậy nhào lại ôm hắn."

Wonwoo..là anh đúng không Wonwoo..hức"Jeon Wonwoo quay lại ôm lấy Minghao,hắn đau khổ gục mặt lên vai em khóc.Cuộc đời của hắn..tại sao lại đau khổ như vậy?Ba Minghao tiến đến lôi Minghao ra kêu thầy pháp mau mau giải quyết cái vong này.Thầy Jang tiếp tục dùng roi đánh hắn, Minghao đau lòng lớn tiếng van xin y dừng lại.Jeon Wonwoo bị đánh đến xuất khỏi xác của Mingyu,thầy Jang không nương tay buông roi ra cầm lấy thanh kiếm đồng chém lên Wonwoo..Minghao chết đứng nhìn cảnh tượng trước mặt..nhớ lại giấc mơ hôm trước,em gào lên tên hắn rồi ngất đi.

Thầy Jang cũng cạn kiệt sức lực ngã quỵ xuống sàn......2 mối tình dang dở..1 người vì không muốn quên người mình yêu mà chấp nhận không đi đầu thai để ở lại bên cạnh bảo vệ để rồi nhận lại kết cục hồn xiêu phách lạc 1 người vì không chấp nhận được người mình yêu thương rơi xa mình mà dùng bùa luyện thành âm binh đi theo mình ở bên cạnh nhau cùng giúp đời giúp người để rồi cuối cùng cũng không thể ở bên nhau đời đời..thậm chí người thương còn bị hồn xiêu phách lạc.1 người chấp nhận trở thành âm binh để bên cạnh người mình yêu để rồi mãi mãi không thể chạm đến vòng luân hồi,không thể đầu thai.1 người nảy sinh tình cảm với duyên âm khiến bản thân trở nên tiều tụy,để rồi cuốiđôi mắt cũng trở nên mù lòa vì khóc quá nhiều,đầu óc không được minh mẫn lúc nào cũng lẩm nhẩm tên người trong giấc mơ..
 
Back
Top Bottom