Minghao chầm chậm mở mắt ra,bên cạnh em là ba mẹ,Seokmin,Mingyu và bác Jun."
M..mọi người" Giọng em yếu ớt cất lên.Mẹ Minghao rơi nước mắt nhìn con mình luôn miệng xin lỗi vì không thể bảo vệ được em.
Ba Minghao tức giận cất lời."
Minghao của ba ráng chịu đựng hôm nay nữa thôi,ngày mai ba sẽ mời thầy về trục cái duyên âm chết tiệt đó của con!!"
Moon Junhwi nghe đến đây thì mặt mày bối rối,anh nói 1 vài câu dặn dò ba mẹ Minghao rồi nhanh chóng đi về.Mẹ Minghao đi lấy cho em ít cháo để ăn còn Mingyu và Seokmin thì ngồi bên cạnh canh em."
Minghao ráng lên,sau hôm nay cậu sẽ được giải thoát rồi" Mingyu vuốt tóc em.Minghao nghe đến đây nước mắt không tự chủ mà chảy ra.*****Đến tối Mẹ Minghao đưa em vào phòng đỡ em nằm xuống giường cẩn thận đắp chăn cho em,bà ngồi bên cạnh vuốt tóc em đau lòng nói."
Minghao mẹ xin lỗi,vì công việc mà ta đã bỏ bê con để bây giờ con phải chịu khổ như vậy"Minghao nhìn bà đôi mắt ướt át,2 tay nắm chặt lấy tay mình trong lòng bối rối không thôi."
Mẹ..anh ấy tốt với con lắm.."
Mẹ Minghao bất ngờ nhìn em,bà lắc đầu lo lắng nói."
Không Minghao,hắn ta không hề tốt.
Hắn ta đang làm hại con" Minghao bật khóc,em vùng vẫy nhất quyết khẳng định Jeon Wonwoo hắn ta rất tốt với em."
Anh ấy..hức anh ấy đã cứu con!!
Anh ấy không hề làm hại con!!"
Em tức giận kêu mẹ ra khỏi phòng,bà khóc lóc ôm chặt lấy em xin em bình tĩnh lại.
Còn em không thể bình tĩnh được nữa,em thoát ra khỏi vòng tay của bà cầm lấy đồ vật trong phòng đập tan nát."
Mẹ mau đi ra!!!
Làm ơn để con 1 mình đi.."
Mẹ Minghao run rẩy đi ra ngoài,bà hối hận khi đã không quan tâm em nhiều hơn.Minghao đứng giữa phòng,xung quanh em là những mảnh vỡ từ đồ vật em đập,đôi tay em đầy vết xước vươn những giọt máu,em vô lực ngồi thụp xuống sàn khóc thật lớn.Ở ngoài cửa sổ,ánh sáng của mặt trăng chiếu rọi vào tấm kính trên cửa sổ hiện lên 1 thân ảnh của Jeon Wonwoo,hắn bất lực đứng nhìn em đang khóc nức nở.****Sáng hôm sau,ba Minghao vào phòng em bế em ra đi xuống dưới nhà.
Ông đặt Minghao nằm lên sofa rồi lấy chăn đắp lên người em,ông im lặng nhìn chằm chằm vào em mà lòng đau như cắt.Khoảng 12h trưa Seokmin và Mingyu đã dẫn thầy pháp đến nhà Minghao."
Seokmin,Mingyu!"
Ba Minghao gọi."
Thưa bác tụi con mới qua,đây là anh Hyunwang là thầy pháp con đã nói" "À!
Chào thầy" Ông đưa tay bắt tay Hyunwang"Chào ông,ông Xu tôi là Jang Hyunwang"Chào hỏi xong xuôi thầy Jang bày ra 1 bàn lễ vật và đồ nghề, y đốt nén nhanh lên rồi đến trước bàn thờ nhà Minghao vái lạy, y cấm nén nhang lên trên lon gạo thận trọng nói."
Con của gia chủ bị 1 vong nam theo,vong nam này theo đã rất lâu ngót nghét cũng trên 10 năm."
Ba mẹ Minghao và Mingyu,Seokmin nghe xong thì giật mình bất ngờ."
Bây giờ vong nam kia đang ngự ở đâu đó trong căn nhà này,tôi sẽ kêu nó lên đối chất với anh chị" Thầy Jang cầm theo 1 chiếc chuông đi vòng quanh nhà 1 lúc rồi dừng ngày trước cầu thang,đột nhiên chiếc chuông vang lên những tiếng leng keng, Thầy Jang ngước lên nhìn sau đó lớn giọng nói"Mau xuống đây!!"
Bên kia Jun và Jisoo cũng đã lập 1 bàn lễ vật để triệu hồi Jeon Wonwoo về đây và cắt mối duyên âm oan trái này."
Jisoo anh nhớ cẩn thận nhé!"
Hong Jisoo sẽ là người đi tìm Wonwoo và đưa hắn về đây,mọi thứ đầy rủi ro nên Jun lo lắng không ngừng."
Anh biết mà" Jisoo rướn người hôn nhẹ lên môi JunMoon Junhwi trong lòng thầm mong chiến lược này của anh sẽ thành công vì nếu thất bại..không những Jeon Wonwoo sẽ bị tên thầy pháp kia bắt ngay cả Hong Jisoo cũng sẽ hồn xiêu phách lạc..****Jeon Wonwoo không ngại đi xuống đứng cạnh Minghao,em cảm nhận được chút gì đó từ hắn thì liền tỉnh dậy gọi tên hắn."
Wonwoo?!!
Wonwoo là anh đúng không!"
Minghao đưa tay quơ quào tìm kiếm hắn,em nhìn tên thầy pháp với đôi mắt đầy oán hận,em rút trong người ra con dao chạy lại định đâm thầy Jang.Tạch!Thầy Jang búng tay 1 cái Minghao liền làm rơi con dao sau đó ngất đi."
Người muốn nói gì thì nhập vào người cậu ta" Y chỉ vào người Mingyu."???"
Mingyu giật mình cau mày nhìn thầy JangThầy Jang lắc đầu từ chối giải thích,y kêu Mingyu ngồi xếp bằng lại sau đó lấy 1 miếng vải đỏ trùm lại đầu anh.Thầy Jang lẩm nhẩm thứ gì đó 1 lúc thì cả người Mingyu run rẩy sau đó gục đầu xuống như người ngủ gục."
Nói,ngươi là ai tại sao lại theo cậu trai này lâu như thế?"
Jeon Wonwoo nhập vào người Mingyu trầm giọng nói."
Kiếp trước tôi và Minghao là người yêu của nhau,nhưng do gia đình cấm cản nên Minghao em ấy đã tự vẫn.
Còn tôi thì mắc bệnh thêm quá nhớ nhung em ấy nên 5 năm sau cũng đã tự vẫn theo""Vậy tại sao ngươi không đi đầu thai!?
Ta thấy ngươi đã có thể đầu thai từ rất lâu rồi""Do tôi biết sau khi tôi đầu thai chắc chắn tôi sẽ quên em ấy..tôi không muốn mình sẽ quên đi người mình yêu nên đã không đi đầu thai,và ở lại bảo vệ cho em ấy" Mẹ Minghao khóc nức nở lớn tiếng trách móc hắn,nói rằng hắn chỉ làm hại Minghao chứ bảo vệ cái gì."
Bà câm đi!!"
Wonwoo quát lớn"Ông bà thì biết cái gì?
Cả đời chỉ biết đến công việc,có quan tâm Minghao 1 chút nào không?"
Mẹ Minghao nghe vậy thì chỉ biết ngậm ngùi im lặng vì bà không thể cãi lại..bởi vì đó là sự thật,bà thật sự rất ít quan tâm Minghao."
Minghao là người có căn mệnh thấy được phần âm,tuy đã được phong ấn nhưng chắc chắn vẫn bị các vong hồn quấy phá,tôi đi theo là để bảo vệ em ấy!!"
Thầy Jang định mở miệng nói gì đó thì cảm nhận được có khí tức của 1 âm binh đang ở trong căn nhà này.Bên kia Jun dường như cảm nhận được nguy hiểm nên liền liên kết với Jisoo gọi y về."
Jisoo,anh đang ở đâu!
Em cảm nhận được nguy hiểm,mau về đây!!"
Moon Junhwi lắc chuông không ngừng nhưng vẫn không thấy Hong Jisoo về.Bên đây thầy Jang vò lá bùa màu vàng lại thành 1 viên bi ném về phía cầu thang.Hong Jisoo vốn định đánh tên thầy pháp kia nhưng không ngờ lại bị động trước, y bị hút vô viên bùa đó."
Seokmin lại lụm viên bùa đó dùm anh" Lee Seokmin lụm viên bùa đưa cho thầy Jang rồi nép sang 1 bên."
Ji..jisoo!?!!!"
Wonwoo bất ngờ đứng dậy nhìn thầy Jang"Ra là âm binh giúp ngươi sao?"
Y cười lớn.Jeon Wonwoo đôi mắt đỏ ngầu phi lại đạp mạnh vào người thầy Jang,Seokmin hoảng hốt ngăn cản hắn lại."
Cố chấp!
Không những không biết hối cải còn cố chấp như vậy!!"
"Nếu bây giờ người không chịu buông tha cho cậu trai đó thì ta sẽ đánh người cho đến khi ngươi hồn xiêu phách lạc!!"
Y lôi ra 1 cây roi mỏng có phếch máu chó mực lên đó đánh tới tấp vào Jeon Wonwoo,hắn đau đớn không thể nhúc nhích đưa mắt nhìn vào viên bùa trên tay thầy Jang.Hắn gượng hết sức nhào tới giật lấy viên bùa rồi xé toạc nó thả Hong Jisoo ra."
Mau chạy!!"
Jeon Wonwoo gào lênHong Jisoo tự trách nhìn hắn đau đớn không muốn rời đi..nhưng y vẫn còn Jun.
Jun đang đợi y."
W..Wonwoo"Nhưng Hong Jisoo chưa kịp chạy thì đã bị tên thầy pháp dùng cây kiếm bằng đồng treo những đồng xu cổ chém hồn xiêu phách lạc.."
HONG JISOO!!!"
Bên Moon Junhwi,13 ngọn nến trên bàn đột nhiên tắt con búp bê bằng bông trên bàn hiện lên những vết máu loang lổ ngọn đèn dầu cũng tắt ngóm,Jun bất động nhìn con búp bê nước mắt anh cũng tuôn trào."
Hong Jisoo!!!!!
Jisoo..aaaa!!
Hong Jisoo anh mau trở lại cho tôi!!!
Hong Jisoo!!"
"HONG JISOO!!!!"
Jun ôm lấy con búp bê vào lòng gào khóc nức nở..Jeon Wonwoo tận mắt chứng kiến thấy Hong Jisoo hồn xiêu phách lạc trước mắt mình thì hối hận..hắn hối hận rồi..đáng ra hắn không nên chết,đáng ra hắn không nên đi theo Minghao,đáng ra hắn không nên cãi lời Moon Junhwi,đáng ra hắn nên..hắn nên đầu thai.Wonwoo quỳ xuống ôm mặt bật..Minghao mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy Mingyu đang khóc lóc gào thét thì nước mắt lần nữa rơi xuống,em nhìn chằm chằm vào hắn trong lòng cảm nhận được sự quen thuộc của Wonwoo bật dậy nhào lại ôm hắn."
Wonwoo..là anh đúng không Wonwoo..hức"Jeon Wonwoo quay lại ôm lấy Minghao,hắn đau khổ gục mặt lên vai em khóc.Cuộc đời của hắn..tại sao lại đau khổ như vậy?Ba Minghao tiến đến lôi Minghao ra kêu thầy pháp mau mau giải quyết cái vong này.Thầy Jang tiếp tục dùng roi đánh hắn, Minghao đau lòng lớn tiếng van xin y dừng lại.Jeon Wonwoo bị đánh đến xuất khỏi xác của Mingyu,thầy Jang không nương tay buông roi ra cầm lấy thanh kiếm đồng chém lên Wonwoo..Minghao chết đứng nhìn cảnh tượng trước mặt..nhớ lại giấc mơ hôm trước,em gào lên tên hắn rồi ngất đi.
Thầy Jang cũng cạn kiệt sức lực ngã quỵ xuống sàn......2 mối tình dang dở..1 người vì không muốn quên người mình yêu mà chấp nhận không đi đầu thai để ở lại bên cạnh bảo vệ để rồi nhận lại kết cục hồn xiêu phách lạc 1 người vì không chấp nhận được người mình yêu thương rơi xa mình mà dùng bùa luyện thành âm binh đi theo mình ở bên cạnh nhau cùng giúp đời giúp người để rồi cuối cùng cũng không thể ở bên nhau đời đời..thậm chí người thương còn bị hồn xiêu phách lạc.1 người chấp nhận trở thành âm binh để bên cạnh người mình yêu để rồi mãi mãi không thể chạm đến vòng luân hồi,không thể đầu thai.1 người nảy sinh tình cảm với duyên âm khiến bản thân trở nên tiều tụy,để rồi cuốiđôi mắt cũng trở nên mù lòa vì khóc quá nhiều,đầu óc không được minh mẫn lúc nào cũng lẩm nhẩm tên người trong giấc mơ..