- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
『Wlw - Edit』Bloom Town: Genesis
Chương 20
Chương 20
Đêm đó Joey không khóa cửa phòng Abby.
Cô cũng không đi ngủ.
Abby đang ở trong phòng khâu lại cái áo mà cô đã hứa vá cho Jack thì nghe thấy Joey chúc bọn trẻ ngủ ngon, nhưng thay vì về phòng mình Joey lại đi xuống cầu thang và ra ngoài.Sau đó, khi chiếc áo đã được vá xong, đêm tối quá yên ắng và giấc ngủ cứ xa vời, Abby quyết định đi tìm cô.Không mất nhiều thời gian.
Joey đang ở chỗ yêu thích của mình trên đỉnh tháp nước, khuất khỏi tầm nhìn của quán rượu, bên cạnh là một chiếc đèn khí khi cô ghi chép vào cuốn sổ nhỏ mà lúc nào cô cũng mang theo.Cô ấy ngẩng lên khi Abby bước lên bệ từ chiếc cầu trên cao, một nụ cười dịu dàng trên gương mặt.
"Khó ngủ hả?"
Joey hỏi, rồi quay lại viết tiếp trong cuốn sổ.Abby tự ôm lấy mình, khẽ run khi gật đầu, chăm chú nhìn Joey viết.
Cô muốn biết Joey đang viết gì.
Tại sao lúc nào cô ấy cũng viết.
Cô có quá nhiều điều muốn hỏi cô ấy.
Quá nhiều điều muốn biết."
Ngồi với chị nếu em muốn."
Joey gật đầu về phía chỗ trống bên cạnh.Abby trượt xuống ngồi, lưng tựa vào tháp nước và để đầu ngẩng lên đón ánh trăng.
Một lát sau cô cảm nhận được ánh mắt Joey đang dõi theo mình."
Em tử tế đấy, em có biết không?"
Abby quay sang nhìn cô ấy, cảm giác đôi lông mày mình nhướn lên trán.
Joey đúng là luôn đầy bất ngờ."
Xét về con người thì..." cô ấy nói tiếp "Em là một trong những người tốt.
Và dù sao thì khi em trở về với những người của mình chị nghĩ thỉnh thoảng chúng sẽ nhớ em.
Bọn trẻ ấy.
Và cả Lewis.
Em giỏi với chúng.
Tốt với chúng."
Lời cô ấy nói thật tử tế.
Thậm chí đẹp đẽ, giữa bao biến động của họ.
Joey sẵn sàng cho cô và điều đó như một lời cầu nguyện được đáp lại, khi hông cô bắt đầu cọ sát vào những ngón tay của Abby."
Em có một ý tưởng."
Abby thì thầm.
"Ừ chị thấy rồi—"
Abby khúc khích cười.
"Không, là—em có một đề nghị."
Đôi mắt Joey nheo lại dù hơi thở cô ấy đã dồn dập và hông cô ấy giật mạnh.
"Chị bị em hấp dẫn."
Một tiếng cười khô khốc.
"Em nhận ra rồi hả?"
"Và em cũng bị chị hấp dẫn."
"Thật sao."
"Chúng ta đều muốn điều này.
Ta không thể—ta không thể khiến nó tệ hơn, đúng không?"
Thực ra cô không muốn nghe câu trả lời cho điều đó nên vội vàng nói tiếp.
"Chúng ta có thể chỉ là... buông xuôi vài ngày và chỉ là... em muốn biết Joey."
"Biết—biết gì?"
Cô trượt những ngón tay dọc theo giữa người Joey, khám phá.
"Tất cả những gì em đã bỏ lỡ."
Abby nghĩ đó là một dấu hiệu tốt khi Joey không nói gì, thay vào đó nghiêng cằm tìm kiếm một nụ hôn khác, mà Abby dễ dàng trao cho cô ấy."
Khoan—" Joey thì thầm, bàn tay rời khỏi hông Abby để vòng quanh cổ tay cô, kéo bàn tay đang bận rộn trong quần mình.Nhưng không, Abby không muốn chờ, cô không muốn dừng lại, cả hai đều muốn điều này và—"Chờ đã, chờ đã—" Joey bật cười, điều chỉnh, nghiêng người sang bên trong chốc lát rồi rút khẩu súng lục ra khỏi bao, đặt nó xuống cạnh chiếc đèn khí.
"Để em không bắn vỡ tay mình."
Cô cười.
"Thông minh thật."
Abby mỉm cười trong nụ hôn khác.
"Không có tay thì làm sao làm chuyện này được."
Cô ấn một ngón tay sâu vào trong Joey, miệng cô mở ra khi thấy nụ cười ngạo nghễ của Joey tan chảy thành khoái lạc.Nhưng sau vài lần đưa ra đưa vào sự tự tin của cô hơi chùng xuống.
"Em không biết mình đang làm gì—"
"Trông như em đã nắm được ý chính rồi."
Đầu Joey đã rũ xuống tựa vào ngực Abby nhưng rồi ngẩng lên, nụ cười đặc sệt mật ong.
"Chị thích gì?
Chị có thể—chị sẽ chỉ cho em chứ?
Em muốn biết—" Làm thế nào để khiến chị cảm thấy tuyệt, như cách chị đã làm cho em.Vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Abby, Joey trượt tay xuống quần, đặt nó lên trên tay Abby.
Trượt một lần, hai lần qua chỗ ướt át rồi ép hai ngón tay của Abby vào trong mình.
"Hai ngón này có thể vào trong, ra vào như thế này, hiểu không?"
Cô ấy di chuyển hai ngón tay của Abby, giờ đã trơn trượt, lên phần nhô cao và rùng mình thở dốc.
"Và cảm thấy—cảm thấy không?
Đó là—ừ, chạm vào nó theo bất cứ cách nào em muốn vì đó là—chết tiệt, ừ."
Chúa ơi, âm điệu giọng cô ấy.
Khàn đặc và vương đầy chất giọng mà Abby bắt đầu say mê.
Abby không biết có thể như vậy—rằng việc nói ra như thế này lại được phép.
Rằng con người ta làm vậy.
Silas thì im thin thít suốt, mặt đỏ gay vì cố gắng kìm nén.
Như thể xấu hổ.
Joey thì ngược lại hoàn toàn, khi cô ấy cắm chặt chân xuống gỗ để có thể thúc vào tay Abby, khi cô ấy nới lỏng quần để có thể nhìn rõ Abby đang làm gì với mình.
Cách môi cô ấy hé ra quanh một tiếng rên hay lời chửi thề, đôi lông mày nhíu chặt.
Cách hơi thở cô nặng nề dần cho đến khi hổn hển.
Cách đầu cô ngửa ra than vãn cùng những vì sao trước khi cúi xuống chăm chú nhìn bàn tay Abby di chuyển giữa hai chân mình trong khi nghiến ra những lời răng rủa một tiếng chết tiệt, chết tiệt, ôi chết tiệt, đừng dừng lại, điều đó thật tốt, rất gần chúa ơi.
Cách cô ấy gầm lên lúc đạt cực khoái, chẳng mảy may bận tâm đến thế giới xung quanh, kéo Abby xuống hôn mình, toàn lưỡi và răng.Khi họ rời nhau Abby gần như thấy được những tia lửa điện bắn ra giữa họ.Đôi mắt Joey đen sẫm khi di chuyển từ môi Abby lên mắt cô.
"Chị muốn làm tình với em."
Cô ấy thì thầm, nhỏ như một bí mật.
"Chúa ơi—chị có thể không?
Chị thật sự—chết tiệt, chị muốn em."
Abby hơi bối rối trước điều đó.
"Chẳng phải—chẳng phải chúng ta... vừa rồi sao?"
Nụ cười Joey đầy nhục dục.
"Em nghĩ chỉ có thế thôi à?"
Abby nhún vai, ghét rằng mình còn quá nhiều điều không biết.
"Còn nhiều nữa."
Joey chạm ngón cái vào cằm Abby.
Abby gật đầu.
"Được."
Cô mở cúc áo đầu tiên nhưng Joey ngăn lại.
"Không phải ở đây.
Giường.
Trong hang.
Chị không muốn em im lặng."
Họ đi được đến cầu thang đá ngoằn ngoèo, chiếc đèn khí đặt trên một gờ đá khi Joey dừng họ lại có lẽ lần thứ tư từ tháp nước đến giờ để áp miệng vào Abby và chiếm lấy.Joey bắt đầu cởi áo Abby, nới lỏng quần, vội vã hất bỏ đôi ủng của chính mình.
Và Abby hoàn toàn không phàn nàn, nhưng, "Em tưởng—giường?"
Joey đã lắc đầu.
"Xa chết đi được."
Khi quần áo họ rải rác thành đống trên nhiều bậc thang trên dưới, Joey bảo Abby ngồi ở mép một bậc thang rộng và chống tay lên bậc sau.Ngọn lửa trong đèn khí bập bùng, một âm thanh mềm mại ấm cúng, nhưng Abby không thể nào làm dịu những suy nghĩ cuồng loạn khi Joey, thân trần chỉ mặc quần, bò giữa hai chân cô và từ xương ức hôn dần xuống đến rốn."
Chị đang—em không biết chuyện này hoạt động thế nào..."
Joey dừng lại, ngẩng lên hôn cô.
"Đêm nay, em có tin chị không?"
Đêm nay.
Tim Abby thắt lại.
Cô biết Joey đang xin điều gì.
Ngoài hoàn cảnh của họ.
Ngoài chuyện bị bắt cóc, tiền chuộc và những kẻ ngoài vòng pháp luật.
Chỉ là điều này.
Đêm nay.
Giữa hai người họ, trong bóng tối bí mật của hang động.Abby gật đầu.
Joey rạng rỡ.
"Chỉ muốn khiến em thấy thoải mái thôi.
Chị thề sẽ khiến em cảm thấy thật tuyệt, nhưng nếu có điều gì em không thích thì cứ nói..."
Cô ấy liếc quanh.
"Hang động."
Điều đó là...
"Tại sao?"
Joey nhún một bên vai.
"Mật khẩu bí mật.
Chúng ta đang ở trong hang.
Chỉ là—" Cô ấy mỉm cười, "Nói với chị nếu có gì đó không ổn với em thôi."
Và rồi cô ấy tách hai chân Abby ra hết mức có thể và Abby nhận ra điều đó chẳng hề xấu hổ chút nào.
Nó thật say mê.
Joey hôn bụng cô rồi hôn đùi cô, rồi cúi đầu xuống thấp hơn, liếc lên nhìn Abby một lần.Abby chỉ còn biết bám chặt mép đá phía sau và tha thứ cho mình vì tiếng kêu mất thể diện bật ra từ cổ họng ngay khi Joey cúi xuống liếm cô.
Cô chưa từng nghe qua chuyện như thế, nhưng lạ thay... lạ thay, cô từng tưởng tượng nó.
Nghĩ đến tất cả những nơi mình muốn Joey chạm vào, tất cả những cách họ có thể làm nhau thấy dễ chịu.
Nhưng giờ nó thật sự xảy ra và rõ ràng Joey cũng từng tưởng tượng như thế bởi vì nó đang diễn ra."
Ổn chứ?"
Joey ngẩng lên, hơi thở nóng hổi phả vào đùi trong của Abby khi chờ câu trả lời.Abby gật đầu lia lịa.
"Nó... nó rất dễ chịu."
Joey khịt mũi.
"Em có thể nói hay hơn thế chứ."
"C-cái gì?"
"Không có quy tắc ở đây.
Mặc kệ cái gọi là đứng đắn.
Nếu thấy dễ chịu thì hãy nói.
Nói cho chị biết.
Nói cho chính mình biết.
Thở dài, rên rỉ, hét lên, nói bất cứ cái gì em muốn nói.
Ở đây em tự do.
Đừng nghĩ, chỉ cảm nhận."
Khi Joey cúi xuống lần nữa, lưỡi kéo dọc trung tâm của Abby mà không rời mắt, xoáy quanh nụ hoa nhạy cảm rồi, lạy Chúa, mút lấy nó—Abby buông bỏ.
Để bản thân cảm nhận.
Đầu cô ngửa ra với một tiếng rên sâu."
Nói cho chị."
Joey nói, lại cúi xuống ngậm lấy cô, trượt lưỡi vào trong cô.Mặc kệ đứng đắn.
Cô có thể làm điều này.
"Nó—nó thật dễ chịu."
Cô bắt đầu, nhưng không, như thế quá yếu.
"Chị làm em thấy dễ chịu—""Khốn thật."
"Và nó—nó khiến em thấy như—" Lạy Chúa, những điều đang chất chứa trong cô.
Những điều cô muốn nói với Joey."
Tiếp đi."
Joey khàn giọng.Abby nghiến răng, nửa là khoái lạc thuần túy, nửa là quyết tâm mãnh liệt.
"Khiến em thấy muốn—muốn giữ chị ở đó, giữ đầu chị ở đó và—"Một cú liếm nữa.
"Và sao?"
"Và làm tình với chị."
Những lời ấy dâng trào trên sóng khoái cảm và Abby thấy Joey nghẹn thở vì chúng.Joey vươn lên, nắm lấy tay Abby, đặt lên đầu mình khi lại cúi xuống.
Một cái liếc nhìn.
Một bên mày nhướn lên.
"Thế thì làm đi."
Mọi chuyện từ đó như mờ nhòe.
Những ngón tay Abby quấn trong mái tóc xoăn của Joey, bàn tay kia làm điểm tựa, hông cô nhấc khỏi bậc đá, thúc và miết vào miệng Joey.
Miệng của Joey.
Không có gì trần tục hơn, không có gì kỳ diệu hơn.Tiếng kêu của Abby vọng khắp xung quanh và khi lưỡi Joey đâm vào nơi nóng bỏng của cô, Abby ngừng thúc mà chỉ giữ cô ấy ở đó, trong khoảnh khắc đó."
Em—" Cô lại bắt đầu chuyển động, miết mình trên môi Joey, miệng cô ấy, chết tiệt, cả cằm cô ấy nữa."
Nói đi."
Joey ra lệnh."
Em sắp—em sắp ra—" Abby nhìn thẳng vào mắt Joey khi nó đến và như thể cả vũ trụ sụp đổ vào chính nó, chỉ còn lại hai người họ, cơ thể họ, khao khát của họ và năng lượng rực lửa giữa họ.Mọi thứ liền mạch đến mức ngay khoảnh khắc tiếp theo Joey đã cởi quần và ngồi lên đùi Abby trên bậc đá, điều chỉnh bàn tay Abby đặt xuống chỗ của mình nhưng với hai ngón tay chĩa lên để Joey có thể—ồ, Abby nhận ra.
Để cô có thể làm thế.Joey chật chội, bỏng rẫy, trơn trượt, mềm mại và cô ấy đang phát ra những âm thanh—những âm thanh dâm đãng mà tuyệt đẹp.
Abby thậm chí chưa làm gì, cô chỉ giữ Joey ở đó trong khi Joey quằn quại trên đùi cô, tự thúc vào ngón tay Abby.Bàn tay Joey luồn ra sau vào tóc Abby và ngay sau đó Abby cảm thấy tóc mình bị túm chặt, đầu bị kéo ngửa ra, buộc cô phải nhìn lên Joey."
Những người khác không được biết."
Joey nói.
"Đó là luật đầu tiên.
Chúng ta chỉ làm chuyện này vào ban đêm, chỉ khi chúng đã ngủ, đó là luật thứ hai."
Abby vừa gật đầu vừa miết lòng bàn tay vào nụ hoa của Joey, mà cô vừa học được là cách nhanh nhất để kéo ra những âm thanh tuyệt vời từ cổ họng Joey."
Luật thứ ba, em phải nói với chị cái em thích và cái em không thích—""Nhưng em thích—" Tất cả mọi thứ, cô định nói, nhưng Joey cắt ngang."
Không mặc cả, đây là điều kiện."
Thật tuyệt vời, cái vẻ ngạo mạn mà Joey vẫn giữ được dù nửa bàn tay Abby đang nằm trong cô."
Được rồi."
Abby nói, khi nhịp thúc của Joey tăng tốc, hông cô ấy dồn xuống mạnh hơn."
Chị sẽ cho em thấy mọi thứ."
Joey nói, giữ cằm Abby để nhìn vào mắt cô.
"Mọi thứ em từng mơ về, mọi thứ bọn họ đã cướp khỏi em ở cái thị trấn tồi tệ ấy, cái nơi chưa từng xứng đáng có em ngay từ đầu."
Miệng cô ấy hé mở, tay cô ấy nắm vai Abby làm điểm tựa khi cô ấy thúc vào tay Abby, ngày càng mạnh hơn.
"Năm ngày, chúng ta có.
Trong năm ngày chị sẽ cho em thấy tất cả."
Abby kéo cô ấy xuống để hôn hoặc có thể chính Joey tự cúi xuống, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo lưỡi họ quấn lấy nhau và cọ xát, trong khi môi họ gắng gượng mỉm cười qua tất cả.Khi Joey lên đỉnh, cô ấy không rời ra, cô ấy chỉ rên rỉ khoái lạc vào miệng Abby, Abby nuốt lấy, nuốt mãi xuống và vẫn còn khát khao nhiều hơn nữa.Một sự bình yên tràn xuống giữa họ khi họ quay lại quán rượu, tóc rối bời, dây quần lỏng lẻo, ngọn đèn khí lắc lư từ ngón tay Joey.Đã quyết định rằng Abby sẽ ngủ trong giường Joey.
Hóa ra khá tiện lợi, vì chấn thương của Abby có thể dùng để giải thích bất kỳ câu hỏi nào lũ trẻ có thể nghi ngờ về sắp xếp mới này.
Joey phải thay băng cho cô, họ có thể nói vậy và thậm chí cũng chẳng hẳn là nói dối.
Không hoàn toàn.Lên lầu, họ nằm vào giường, loại thuốc mỡ Joey dùng đã làm tê lưng Abby để cô có thể ngủ thoải mái.Nhưng giấc ngủ không đến.Abby nằm đó trong im lặng, mệt mỏi, thoả mãn, hạnh phúc hơn cả nghìn năm qua và thế mà vẫn không thể ngủ.
Cô chỉ nằm đó, cười tủm tỉm nhìn trần nhà."
Nghe được em đang cười bên đó."
Joey lẩm bẩm trong gối."
Chị không."
Joey nhấc đầu lên.
"Đang cười.
Biết ngay mà."
Abby nhún vai.
"Em hạnh phúc."
"Cực khoái sẽ làm thế."
Joey nói và giọng cô ấy cũng đầy nụ cười."
Chỉ là—" Abby chần chừ, không chắc nên diễn đạt thế nào.
"Em nghĩ nó giống như ăn.
Khi đói, em ăn, rồi em không đói nữa."
"Mmhmm..."
"Nhưng nó không giống thế.
Em chỉ muốn thêm nữa."
Cô quay đầu sang bên, nhìn cái bóng mờ nhạt của Joey.
"Và thêm nữa.
Và thêm nữa."
"Lạy Chúa."
Joey xoay người, nằm ngửa.
"Em đúng là tham lam không đáy."
"Phàn nàn à?"
"Chưa hề."
Hàm răng Joey sáng lấp lánh trong bóng tối.
"Nhưng chị chết tiệt là kiệt sức rồi, sao em chưa mệt?"
"Bởi vì... cực khoái."
"Phải.
Ừ.
Nhưng không thể sống chỉ bằng cực khoái được, hiểu không?
Cần ngủ.
Cả hai ta đều cần."
"Ừ."
Một khoảnh khắc lặng trôi qua, rồi thêm một, hai người nằm cạnh nhau, mắt nhìn trần nhà.
Cuối cùng, Joey nghiêng đầu về phía Abby, cử động khẽ khàng.
"Lần nữa?"
Abby cười rộng đến mức đau cả má.
"Ừ."
Và đó là lần thứ ba trong ngày hôm đó, họ lại tìm đến nhau.