Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  『Wlw - Edit』Bloom Town: Genesis

『Wlw - Edit』Bloom Town: Genesis
Chương 20


Đêm đó Joey không khóa cửa phòng Abby.

Cô cũng không đi ngủ.

Abby đang ở trong phòng khâu lại cái áo mà cô đã hứa vá cho Jack thì nghe thấy Joey chúc bọn trẻ ngủ ngon, nhưng thay vì về phòng mình Joey lại đi xuống cầu thang và ra ngoài.Sau đó, khi chiếc áo đã được vá xong, đêm tối quá yên ắng và giấc ngủ cứ xa vời, Abby quyết định đi tìm cô.Không mất nhiều thời gian.

Joey đang ở chỗ yêu thích của mình trên đỉnh tháp nước, khuất khỏi tầm nhìn của quán rượu, bên cạnh là một chiếc đèn khí khi cô ghi chép vào cuốn sổ nhỏ mà lúc nào cô cũng mang theo.Cô ấy ngẩng lên khi Abby bước lên bệ từ chiếc cầu trên cao, một nụ cười dịu dàng trên gương mặt.

"Khó ngủ hả?"

Joey hỏi, rồi quay lại viết tiếp trong cuốn sổ.Abby tự ôm lấy mình, khẽ run khi gật đầu, chăm chú nhìn Joey viết.

Cô muốn biết Joey đang viết gì.

Tại sao lúc nào cô ấy cũng viết.

Cô có quá nhiều điều muốn hỏi cô ấy.

Quá nhiều điều muốn biết."

Ngồi với chị nếu em muốn."

Joey gật đầu về phía chỗ trống bên cạnh.Abby trượt xuống ngồi, lưng tựa vào tháp nước và để đầu ngẩng lên đón ánh trăng.

Một lát sau cô cảm nhận được ánh mắt Joey đang dõi theo mình."

Em tử tế đấy, em có biết không?"

Abby quay sang nhìn cô ấy, cảm giác đôi lông mày mình nhướn lên trán.

Joey đúng là luôn đầy bất ngờ."

Xét về con người thì..." cô ấy nói tiếp "Em là một trong những người tốt.

Và dù sao thì khi em trở về với những người của mình chị nghĩ thỉnh thoảng chúng sẽ nhớ em.

Bọn trẻ ấy.

Và cả Lewis.

Em giỏi với chúng.

Tốt với chúng."

Lời cô ấy nói thật tử tế.

Thậm chí đẹp đẽ, giữa bao biến động của họ.

Joey sẵn sàng cho cô và điều đó như một lời cầu nguyện được đáp lại, khi hông cô bắt đầu cọ sát vào những ngón tay của Abby."

Em có một ý tưởng."

Abby thì thầm.

"Ừ chị thấy rồi—"
Abby khúc khích cười.

"Không, là—em có một đề nghị."

Đôi mắt Joey nheo lại dù hơi thở cô ấy đã dồn dập và hông cô ấy giật mạnh.

"Chị bị em hấp dẫn."

Một tiếng cười khô khốc.

"Em nhận ra rồi hả?"

"Và em cũng bị chị hấp dẫn."

"Thật sao."

"Chúng ta đều muốn điều này.

Ta không thể—ta không thể khiến nó tệ hơn, đúng không?"

Thực ra cô không muốn nghe câu trả lời cho điều đó nên vội vàng nói tiếp.

"Chúng ta có thể chỉ là... buông xuôi vài ngày và chỉ là... em muốn biết Joey."

"Biết—biết gì?"

Cô trượt những ngón tay dọc theo giữa người Joey, khám phá.

"Tất cả những gì em đã bỏ lỡ."

Abby nghĩ đó là một dấu hiệu tốt khi Joey không nói gì, thay vào đó nghiêng cằm tìm kiếm một nụ hôn khác, mà Abby dễ dàng trao cho cô ấy."

Khoan—" Joey thì thầm, bàn tay rời khỏi hông Abby để vòng quanh cổ tay cô, kéo bàn tay đang bận rộn trong quần mình.Nhưng không, Abby không muốn chờ, cô không muốn dừng lại, cả hai đều muốn điều này và—"Chờ đã, chờ đã—" Joey bật cười, điều chỉnh, nghiêng người sang bên trong chốc lát rồi rút khẩu súng lục ra khỏi bao, đặt nó xuống cạnh chiếc đèn khí.

"Để em không bắn vỡ tay mình."

Cô cười.

"Thông minh thật."

Abby mỉm cười trong nụ hôn khác.

"Không có tay thì làm sao làm chuyện này được."

Cô ấn một ngón tay sâu vào trong Joey, miệng cô mở ra khi thấy nụ cười ngạo nghễ của Joey tan chảy thành khoái lạc.Nhưng sau vài lần đưa ra đưa vào sự tự tin của cô hơi chùng xuống.

"Em không biết mình đang làm gì—"
"Trông như em đã nắm được ý chính rồi."

Đầu Joey đã rũ xuống tựa vào ngực Abby nhưng rồi ngẩng lên, nụ cười đặc sệt mật ong.

"Chị thích gì?

Chị có thể—chị sẽ chỉ cho em chứ?

Em muốn biết—" Làm thế nào để khiến chị cảm thấy tuyệt, như cách chị đã làm cho em.Vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Abby, Joey trượt tay xuống quần, đặt nó lên trên tay Abby.

Trượt một lần, hai lần qua chỗ ướt át rồi ép hai ngón tay của Abby vào trong mình.

"Hai ngón này có thể vào trong, ra vào như thế này, hiểu không?"

Cô ấy di chuyển hai ngón tay của Abby, giờ đã trơn trượt, lên phần nhô cao và rùng mình thở dốc.

"Và cảm thấy—cảm thấy không?

Đó là—ừ, chạm vào nó theo bất cứ cách nào em muốn vì đó là—chết tiệt, ừ."

Chúa ơi, âm điệu giọng cô ấy.

Khàn đặc và vương đầy chất giọng mà Abby bắt đầu say mê.

Abby không biết có thể như vậy—rằng việc nói ra như thế này lại được phép.

Rằng con người ta làm vậy.

Silas thì im thin thít suốt, mặt đỏ gay vì cố gắng kìm nén.

Như thể xấu hổ.

Joey thì ngược lại hoàn toàn, khi cô ấy cắm chặt chân xuống gỗ để có thể thúc vào tay Abby, khi cô ấy nới lỏng quần để có thể nhìn rõ Abby đang làm gì với mình.

Cách môi cô ấy hé ra quanh một tiếng rên hay lời chửi thề, đôi lông mày nhíu chặt.

Cách hơi thở cô nặng nề dần cho đến khi hổn hển.

Cách đầu cô ngửa ra than vãn cùng những vì sao trước khi cúi xuống chăm chú nhìn bàn tay Abby di chuyển giữa hai chân mình trong khi nghiến ra những lời răng rủa một tiếng chết tiệt, chết tiệt, ôi chết tiệt, đừng dừng lại, điều đó thật tốt, rất gần chúa ơi.

Cách cô ấy gầm lên lúc đạt cực khoái, chẳng mảy may bận tâm đến thế giới xung quanh, kéo Abby xuống hôn mình, toàn lưỡi và răng.Khi họ rời nhau Abby gần như thấy được những tia lửa điện bắn ra giữa họ.Đôi mắt Joey đen sẫm khi di chuyển từ môi Abby lên mắt cô.

"Chị muốn làm tình với em."

Cô ấy thì thầm, nhỏ như một bí mật.

"Chúa ơi—chị có thể không?

Chị thật sự—chết tiệt, chị muốn em."

Abby hơi bối rối trước điều đó.

"Chẳng phải—chẳng phải chúng ta... vừa rồi sao?"

Nụ cười Joey đầy nhục dục.

"Em nghĩ chỉ có thế thôi à?"

Abby nhún vai, ghét rằng mình còn quá nhiều điều không biết.

"Còn nhiều nữa."

Joey chạm ngón cái vào cằm Abby.

Abby gật đầu.

"Được."

Cô mở cúc áo đầu tiên nhưng Joey ngăn lại.

"Không phải ở đây.

Giường.

Trong hang.

Chị không muốn em im lặng."

Họ đi được đến cầu thang đá ngoằn ngoèo, chiếc đèn khí đặt trên một gờ đá khi Joey dừng họ lại có lẽ lần thứ tư từ tháp nước đến giờ để áp miệng vào Abby và chiếm lấy.Joey bắt đầu cởi áo Abby, nới lỏng quần, vội vã hất bỏ đôi ủng của chính mình.

Và Abby hoàn toàn không phàn nàn, nhưng, "Em tưởng—giường?"

Joey đã lắc đầu.

"Xa chết đi được."

Khi quần áo họ rải rác thành đống trên nhiều bậc thang trên dưới, Joey bảo Abby ngồi ở mép một bậc thang rộng và chống tay lên bậc sau.Ngọn lửa trong đèn khí bập bùng, một âm thanh mềm mại ấm cúng, nhưng Abby không thể nào làm dịu những suy nghĩ cuồng loạn khi Joey, thân trần chỉ mặc quần, bò giữa hai chân cô và từ xương ức hôn dần xuống đến rốn."

Chị đang—em không biết chuyện này hoạt động thế nào..."

Joey dừng lại, ngẩng lên hôn cô.

"Đêm nay, em có tin chị không?"

Đêm nay.

Tim Abby thắt lại.

Cô biết Joey đang xin điều gì.

Ngoài hoàn cảnh của họ.

Ngoài chuyện bị bắt cóc, tiền chuộc và những kẻ ngoài vòng pháp luật.

Chỉ là điều này.

Đêm nay.

Giữa hai người họ, trong bóng tối bí mật của hang động.Abby gật đầu.

Joey rạng rỡ.

"Chỉ muốn khiến em thấy thoải mái thôi.

Chị thề sẽ khiến em cảm thấy thật tuyệt, nhưng nếu có điều gì em không thích thì cứ nói..."

Cô ấy liếc quanh.

"Hang động."

Điều đó là...

"Tại sao?"

Joey nhún một bên vai.

"Mật khẩu bí mật.

Chúng ta đang ở trong hang.

Chỉ là—" Cô ấy mỉm cười, "Nói với chị nếu có gì đó không ổn với em thôi."

Và rồi cô ấy tách hai chân Abby ra hết mức có thể và Abby nhận ra điều đó chẳng hề xấu hổ chút nào.

Nó thật say mê.

Joey hôn bụng cô rồi hôn đùi cô, rồi cúi đầu xuống thấp hơn, liếc lên nhìn Abby một lần.Abby chỉ còn biết bám chặt mép đá phía sau và tha thứ cho mình vì tiếng kêu mất thể diện bật ra từ cổ họng ngay khi Joey cúi xuống liếm cô.

Cô chưa từng nghe qua chuyện như thế, nhưng lạ thay... lạ thay, cô từng tưởng tượng nó.

Nghĩ đến tất cả những nơi mình muốn Joey chạm vào, tất cả những cách họ có thể làm nhau thấy dễ chịu.

Nhưng giờ nó thật sự xảy ra và rõ ràng Joey cũng từng tưởng tượng như thế bởi vì nó đang diễn ra."

Ổn chứ?"

Joey ngẩng lên, hơi thở nóng hổi phả vào đùi trong của Abby khi chờ câu trả lời.Abby gật đầu lia lịa.

"Nó... nó rất dễ chịu."

Joey khịt mũi.

"Em có thể nói hay hơn thế chứ."

"C-cái gì?"

"Không có quy tắc ở đây.

Mặc kệ cái gọi là đứng đắn.

Nếu thấy dễ chịu thì hãy nói.

Nói cho chị biết.

Nói cho chính mình biết.

Thở dài, rên rỉ, hét lên, nói bất cứ cái gì em muốn nói.

Ở đây em tự do.

Đừng nghĩ, chỉ cảm nhận."

Khi Joey cúi xuống lần nữa, lưỡi kéo dọc trung tâm của Abby mà không rời mắt, xoáy quanh nụ hoa nhạy cảm rồi, lạy Chúa, mút lấy nó—Abby buông bỏ.

Để bản thân cảm nhận.

Đầu cô ngửa ra với một tiếng rên sâu."

Nói cho chị."

Joey nói, lại cúi xuống ngậm lấy cô, trượt lưỡi vào trong cô.Mặc kệ đứng đắn.

Cô có thể làm điều này.

"Nó—nó thật dễ chịu."

Cô bắt đầu, nhưng không, như thế quá yếu.

"Chị làm em thấy dễ chịu—""Khốn thật."

"Và nó—nó khiến em thấy như—" Lạy Chúa, những điều đang chất chứa trong cô.

Những điều cô muốn nói với Joey."

Tiếp đi."

Joey khàn giọng.Abby nghiến răng, nửa là khoái lạc thuần túy, nửa là quyết tâm mãnh liệt.

"Khiến em thấy muốn—muốn giữ chị ở đó, giữ đầu chị ở đó và—"Một cú liếm nữa.

"Và sao?"

"Và làm tình với chị."

Những lời ấy dâng trào trên sóng khoái cảm và Abby thấy Joey nghẹn thở vì chúng.Joey vươn lên, nắm lấy tay Abby, đặt lên đầu mình khi lại cúi xuống.

Một cái liếc nhìn.

Một bên mày nhướn lên.

"Thế thì làm đi."

Mọi chuyện từ đó như mờ nhòe.

Những ngón tay Abby quấn trong mái tóc xoăn của Joey, bàn tay kia làm điểm tựa, hông cô nhấc khỏi bậc đá, thúc và miết vào miệng Joey.

Miệng của Joey.

Không có gì trần tục hơn, không có gì kỳ diệu hơn.Tiếng kêu của Abby vọng khắp xung quanh và khi lưỡi Joey đâm vào nơi nóng bỏng của cô, Abby ngừng thúc mà chỉ giữ cô ấy ở đó, trong khoảnh khắc đó."

Em—" Cô lại bắt đầu chuyển động, miết mình trên môi Joey, miệng cô ấy, chết tiệt, cả cằm cô ấy nữa."

Nói đi."

Joey ra lệnh."

Em sắp—em sắp ra—" Abby nhìn thẳng vào mắt Joey khi nó đến và như thể cả vũ trụ sụp đổ vào chính nó, chỉ còn lại hai người họ, cơ thể họ, khao khát của họ và năng lượng rực lửa giữa họ.Mọi thứ liền mạch đến mức ngay khoảnh khắc tiếp theo Joey đã cởi quần và ngồi lên đùi Abby trên bậc đá, điều chỉnh bàn tay Abby đặt xuống chỗ của mình nhưng với hai ngón tay chĩa lên để Joey có thể—ồ, Abby nhận ra.

Để cô có thể làm thế.Joey chật chội, bỏng rẫy, trơn trượt, mềm mại và cô ấy đang phát ra những âm thanh—những âm thanh dâm đãng mà tuyệt đẹp.

Abby thậm chí chưa làm gì, cô chỉ giữ Joey ở đó trong khi Joey quằn quại trên đùi cô, tự thúc vào ngón tay Abby.Bàn tay Joey luồn ra sau vào tóc Abby và ngay sau đó Abby cảm thấy tóc mình bị túm chặt, đầu bị kéo ngửa ra, buộc cô phải nhìn lên Joey."

Những người khác không được biết."

Joey nói.

"Đó là luật đầu tiên.

Chúng ta chỉ làm chuyện này vào ban đêm, chỉ khi chúng đã ngủ, đó là luật thứ hai."

Abby vừa gật đầu vừa miết lòng bàn tay vào nụ hoa của Joey, mà cô vừa học được là cách nhanh nhất để kéo ra những âm thanh tuyệt vời từ cổ họng Joey."

Luật thứ ba, em phải nói với chị cái em thích và cái em không thích—""Nhưng em thích—" Tất cả mọi thứ, cô định nói, nhưng Joey cắt ngang."

Không mặc cả, đây là điều kiện."

Thật tuyệt vời, cái vẻ ngạo mạn mà Joey vẫn giữ được dù nửa bàn tay Abby đang nằm trong cô."

Được rồi."

Abby nói, khi nhịp thúc của Joey tăng tốc, hông cô ấy dồn xuống mạnh hơn."

Chị sẽ cho em thấy mọi thứ."

Joey nói, giữ cằm Abby để nhìn vào mắt cô.

"Mọi thứ em từng mơ về, mọi thứ bọn họ đã cướp khỏi em ở cái thị trấn tồi tệ ấy, cái nơi chưa từng xứng đáng có em ngay từ đầu."

Miệng cô ấy hé mở, tay cô ấy nắm vai Abby làm điểm tựa khi cô ấy thúc vào tay Abby, ngày càng mạnh hơn.

"Năm ngày, chúng ta có.

Trong năm ngày chị sẽ cho em thấy tất cả."

Abby kéo cô ấy xuống để hôn hoặc có thể chính Joey tự cúi xuống, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo lưỡi họ quấn lấy nhau và cọ xát, trong khi môi họ gắng gượng mỉm cười qua tất cả.Khi Joey lên đỉnh, cô ấy không rời ra, cô ấy chỉ rên rỉ khoái lạc vào miệng Abby, Abby nuốt lấy, nuốt mãi xuống và vẫn còn khát khao nhiều hơn nữa.Một sự bình yên tràn xuống giữa họ khi họ quay lại quán rượu, tóc rối bời, dây quần lỏng lẻo, ngọn đèn khí lắc lư từ ngón tay Joey.Đã quyết định rằng Abby sẽ ngủ trong giường Joey.

Hóa ra khá tiện lợi, vì chấn thương của Abby có thể dùng để giải thích bất kỳ câu hỏi nào lũ trẻ có thể nghi ngờ về sắp xếp mới này.

Joey phải thay băng cho cô, họ có thể nói vậy và thậm chí cũng chẳng hẳn là nói dối.

Không hoàn toàn.Lên lầu, họ nằm vào giường, loại thuốc mỡ Joey dùng đã làm tê lưng Abby để cô có thể ngủ thoải mái.Nhưng giấc ngủ không đến.Abby nằm đó trong im lặng, mệt mỏi, thoả mãn, hạnh phúc hơn cả nghìn năm qua và thế mà vẫn không thể ngủ.

Cô chỉ nằm đó, cười tủm tỉm nhìn trần nhà."

Nghe được em đang cười bên đó."

Joey lẩm bẩm trong gối."

Chị không."

Joey nhấc đầu lên.

"Đang cười.

Biết ngay mà."

Abby nhún vai.

"Em hạnh phúc."

"Cực khoái sẽ làm thế."

Joey nói và giọng cô ấy cũng đầy nụ cười."

Chỉ là—" Abby chần chừ, không chắc nên diễn đạt thế nào.

"Em nghĩ nó giống như ăn.

Khi đói, em ăn, rồi em không đói nữa."

"Mmhmm..."

"Nhưng nó không giống thế.

Em chỉ muốn thêm nữa."

Cô quay đầu sang bên, nhìn cái bóng mờ nhạt của Joey.

"Và thêm nữa.

Và thêm nữa."

"Lạy Chúa."

Joey xoay người, nằm ngửa.

"Em đúng là tham lam không đáy."

"Phàn nàn à?"

"Chưa hề."

Hàm răng Joey sáng lấp lánh trong bóng tối.

"Nhưng chị chết tiệt là kiệt sức rồi, sao em chưa mệt?"

"Bởi vì... cực khoái."

"Phải.

Ừ.

Nhưng không thể sống chỉ bằng cực khoái được, hiểu không?

Cần ngủ.

Cả hai ta đều cần."

"Ừ."

Một khoảnh khắc lặng trôi qua, rồi thêm một, hai người nằm cạnh nhau, mắt nhìn trần nhà.

Cuối cùng, Joey nghiêng đầu về phía Abby, cử động khẽ khàng.

"Lần nữa?"

Abby cười rộng đến mức đau cả má.

"Ừ."

Và đó là lần thứ ba trong ngày hôm đó, họ lại tìm đến nhau.
 
『Wlw - Edit』Bloom Town: Genesis
Chương 21


S,Chết tiệt.

Đừng có mà nói ra, tôi biết chuyện này tệ.

Chỉ là—con bé này dũng cảm hơn vẻ ngoài, dũng cảm hơn tôi tưởng, thật lòng mà nói.

Và cậu nên thấy con bé.

Tôi không thể—ý tôi là, con bé ấy có một gương mặt thế này.

Chiến tranh từng bùng nổ vì ít hơn thế, tôi nói thật đấy.

Mẹ kiếp tất cả tôi đúng là một đứa ngu chó đẻ đội lốt người.

Nhưng con bé ấy cũng muốn điều đó nhiều như tôi, con bé ấy muốn.

Hơn một lần.

Vậy nên là có lý do đấy.

Để bào chữa, kiểu thế.

Lạy Chúa.

Tôi đúng là đứa ngu hết thuốc chữa.J
 
『Wlw - Edit』Bloom Town: Genesis
Chương 22


Đã muộn cho buổi sáng và họ đang đi dã ngoại trên sống núi ngay ngoài rìa Wry.

"Thay đổi khung cảnh, đó là điều tất cả chúng ta cần."

Joey đã tuyên bố trong bữa sáng.Sự thật thì buổi dã ngoại này chỉ là nỗ lực cuối cùng để xoa dịu Olive, người đã tức giận suốt cả buổi sáng.

Nhưng cuối cùng, cô bé chỉ đơn giản là nhét luôn cơn giận của mình vào cái giỏ mây cùng với đậu và bánh quy rồi mang theo."

Lần thứ một trăm rồi, Olive—không."

Nắm tay bé nhỏ của cô bé siết chặt.

"Thế thì chúng em sẽ bàn lại vấn đề này khi chị thấy dễ chịu hơn."

"Không!

Chẳng liên quan gì đến dễ chịu hay không, câu trả lời là không và thế là hết chuyện."

Olive nhăn mặt.

"Chị thật tàn nhẫn và em rất tức giận với chị."

Cô bé lia một ánh nhìn đầy trách móc về phía Abby.

"Em rất tức giận với cả hai người!"

Rồi cô bé xoay gót, bước đi đầy kịch tính.Joey lắc đầu.

"Nó mới tám tuổi đấy.

Thử tưởng tượng nó lúc mười hai?

Mười sáu?

Lạy Chúa."

Abby mỉm cười.

"Em thấy tội cho nó.

Nó nghĩ chúng ta đang ác với con bé."

"Không, con bé nghĩ nó là người lớn.

Nghĩ nó đáng được đối xử như người lớn."

"Công bằng mà nói thì nó nghĩ người lớn chúng ta ngủ chung chỉ để vui thôi—""Chẳng phải thế sao?"

Joey nhướng mày, còn Abby đảo mắt.Mọi chuyện bắt đầu vào sáng hôm đó, buổi sáng đầu tiên sau khi họ thiết lập sắp xếp mới.

Joey đã đánh thức Abby bằng những nụ hôn, lướt dọc cánh tay, ngang vai lên cổ và tất cả ký ức lại ập về—hang động, thỏa thuận.

Abby đã phát ra một âm thanh nhỏ đầy hài lòng, khích lệ và Joey liền vắt chân ngồi lên lưng cô, những nụ hôn chuyển thành cắn nhẹ, nhưng rồi mọi thứ dừng lại đột ngột khi cánh cửa bật mở cùng một tiếng "Chào buổi sáng!"

Lanh lảnh của Olive."

Chị đang thay băng cho em ấy!"

Joey kịp hét ngay, nghe cứ như đang lên cơn đau tim, tay thì vung loạn ở gần lưng Abby—mà Abby chắc chắn Olive chẳng tin tí nào.Nhưng, hóa ra Olive còn mải đau lòng vì bị loại khỏi tiệc ngủ đến mức chẳng để ý gì khác."

Con bé sẽ ổn thôi."

Joey nói.

"Cơn giận của nó sẽ nguôi, lúc nào cũng vậy."

Họ ngồi trên mép sống núi nhìn Olive đi ngang qua nền đất đỏ phía dưới, hậm hực đá văng sỏi đá và bụi khô chắn lối đi.Jack và Lewis thì đang chơi ném bóng da, một hoạt động xem ra khá vất vả với Lewis—cậu ấy luôn đưa tay bắt bóng khi nó đã bay qua mất.

Chưa một lần nào bắt được, nhưng cậu ấy chẳng có vẻ bận tâm.

Mỗi lần chỉ cười ngượng, nhặt bóng về rồi ném trả Jack.

Cả hai cùng kiên nhẫn chờ Olive giậm chân băng ngang qua sân chơi của họ.Abby ngồi xuống trên tấm chăn bông họ trải và một lúc sau Joey cũng nằm ngả lưng, tay gối sau đầu, chân bắt chéo, kéo mũ che mặt để chắn nắng.

Chiếc quần đen bó sát khiến Abby không ngừng lén nhìn khoảng da hở ra giữa vạt áo gilet và thắt lưng khi Joey vươn người.Abby cũng bắt chéo chân, chống tay ra sau, mỉm cười nhìn Jack đang cố rủ Olive nhập cuộc.

Cô nheo mắt nhìn lên trời nắng gắt."

Chị biết không."

Cô nheo mắt trước vệt sáng chói, rồi liếc Joey.

"Em nghĩ mình bắt đầu quen với cái nóng rồi."

"Vớ vẩn."

Joey nói từ dưới chiếc mũ.

"Chẳng ai quen nổi việc bị thiêu sống cả."

"Da em chẳng đỏ lên nữa."

Abby giơ tay, ngắm nghía.

"Chỉ sẫm màu hơn và... lấm tấm đốm.

Hồi nhỏ em hay bị tàn nhang vào mùa hè, tưởng đã hết rồi."

"Đưa mặt đây."

Joey nói, vẫn che dưới mũ."

Gì cơ?"

"Mặt em.

Phải kiểm tra xem có tàn nhang không."

Abby nhếch môi cười cảnh giác, liếc xuống bọn nhỏ, rồi ghé sát mặt về phía Joey.Joey nhấc mũ lên, dùng nó ôm sau đầu Abby, kéo sát lại, mắt lia khắp khuôn mặt cô."

Chẳng thấy cái nào."

Joey nói.

"Tốt nhất lại gần hơn nữa."

Cô ấy định kéo xuống thì Abby phá lên cười và đúng lúc đó quả bóng da bay vèo lên sống núi, nảy trúng ngực trái Joey."

Ái!"

Cô ấy bật dậy, nheo mắt nhìn xuống.

"Trong mấy đứa, đứa nào ném đây?"

Cô ấy giơ quả bóng lên.Abby bật cười trước ba gương mặt vô tội đang ngước nhìn."

Chúng em chán rồi."

Jack nói."

Chán á?"

Joey nhấn giọng ghê tởm.

"Có súng, dao găm, ngựa và cả một sa mạc đầy sâu bọ cho tụi em khám phá, thế quái nào lại chán?"

"Chúng em muốn chơi thả diều ."

Olive nói."

Nói rồi, phải có gió mới chơi được."

Joey vung tay ra hiệu cho khoảng không tĩnh lặng.

"Quay lại sau một giờ nữa.

Đi mà khám phá đi.

Chị còn chút chuyện riêng với cô giáo của tụi em."

Abby đảo mắt, mỉm cười.

Với tốc độ này thì bọn nhỏ sẽ nghi ngờ họ trước bữa tối mất.Đúng lúc đó một cơn gió nổi lên, như thể bị Olive gọi tới.

Mặt cô bé sáng bừng, chỉ tay đắc thắng vào làn gió.Joey thở dài.

"Chết tiệt."

Con diều là một cánh diều khổng lồ Joey và Lewis làm cho bọn trẻ—chỉ được phép dùng vào dịp đặc biệt.

Tụi nhỏ nói về nó cả buổi sáng và giờ thì Jack cùng Olive đang lắp ráp bên cạnh lũ ngựa."

Nguy hiểm lắm."

Jack hồ hởi giải thích khi Abby và Joey lại gần.

"Nên Joey chỉ cho tụi em dùng hiếm hoi thôi."

Joey nhún vai khi Abby nhìn sang."

Ít bị sét đánh hơn nếu chỉ chạy nhảy ngoài trời bão vài lần hiếm hoi thôi."

"Hoặc chị có thể...

đơn giản là đừng ra ngoài lúc bão."

Joey trố mắt giả vờ kinh hãi.

"Và bỏ lỡ cảm giác mưa táp vào da à?"

"Em muốn đi trước!"

Olive hét khi diều đã sẵn sàng.Đó là một cỗ máy khổng lồ—hai tam giác vải căng trên khung gỗ như đôi cánh dang rộng, bên dưới gắn thanh kim loại."

Để Lewis mang nó lên sống núi."

Joey nói, xua bọn nhỏ ra.Có lẽ vì những ký ức ban sáng—môi, bàn tay, miệng của Joey—làm tâm trí Abby như chậm lại.

Có lẽ vì thế nên mãi cô mới hiểu con diều nguy hiểm thế nào.Lewis giữ nó trên mép sống núi, Abby nghĩ chắc khi gió nổi lên nó sẽ tự bay, không cần dây.

Nhưng rồi Olive—gan lì, táo bạo (và hoàn toàn điên rồ, Abby nghĩ)—bắt đầu chạy thẳng về phía mép núi từ khoảng cách trăm bước, hét vang như ra trận.

Abby kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì đã muộn.

Olive chộp lấy thanh ngang ngay khi Lewis buông tay.Và Olive bay.

Lao ra khỏi vách đá cao ba mươi bộ, xa hơn, xa hơn nữa.

Cô bé thực sự đang bay, còn Jack và Joey thì reo hò cổ vũ.

Bụng Abby như rơi xuống sa mạc, nhưng khi thấy đường bay của Olive đưa cô bé trở lại đất liền một cách an toàn, một cảm xúc khác trỗi dậy: say mê.

Abby bị cuốn hút hoàn toàn."

Chị làm ra thứ đó à?"

Abby nhìn Joey.Joey nhún vai.

"Chị với Lewis."

"Bằng cách nào?"

"Làm nhiều việc lặt vặt ở bến cảng, sửa tàu này nọ.

Cái đó ngấm vô rồi."

"Nhưng cái này—" Abby lắc đầu, nhìn Olive đáp xuống, chạy thêm vài bước rồi quay lại hô vang, giơ nắm tay bé nhỏ lên trời."

Cũng chẳng khác mấy cánh buồm tàu đâu."

Joey nói, rồi huýt sáo, hò hét cổ vũ Olive.Jack là người tiếp theo, đánh dấu chỗ hạ cánh để khoe xa hơn Olive.

Rồi tới lượt Lewis và cậu ấy cười khúc khích mãi không thôi."

Đến lượt chị, chị Proctor!"

Olive reo lên khi Lewis dựng lại diều."

Ồ—" Abby liếc Joey.

"Chị—""Không phải ai cũng điên như em đâu, Petal."

Joey kéo tóc tết của Olive.

"Phải hơi điên mới dám—""Em sẽ làm."

Mọi ánh mắt đổ dồn về Abby."

Em sẽ làm."

Cô nhắc lại.

"Trông... không khó lắm."

Thực ra trông đáng sợ, nhưng cũng thật phấn khích.Bọn trẻ chỉ cho cô cách làm.

Cách lấy đà chạy, cách dồn trọng lượng khi nắm lấy thanh ngang với cánh tay duỗi thẳng, hai tay đặt cân đối để giữ thăng bằng và phân phối lực."

Chị chỉ cần bám chặt khi đã ở trên không."

Jack giải thích.

"Nó sẽ đưa chị xuống lại."

Bọn trẻ vui mừng khôn xiết, chúng chạy lao xuống sườn dốc và băng qua nền sa mạc để kịp chờ cô ở đầu bên kia.

Abby vào vị trí trên sườn núi và hít một hơi lấy can đảm, gập người, hai tay chống lên đầu gối quần.

Cô làm được.

Cô vừa thấy một đứa bé tám tuổi làm được.

Một đứa tám tuổi không biết sợ là gì và còn là một kẻ ngoài vòng pháp luật.

Nhưng mà, dù thế nào..."

Chưa muộn để bỏ cuộc đâu."

Joey gọi với sang, vừa đứng vừa hút thuốc, mắt không rời Abby."

Tại sao em phải bỏ cuộc?"

"Trông em hơi sợ thôi mà."

Abby hất bím tóc ra sau vai, liếc cô ấy một cái sắc lẹm.

"Em không sợ, em chỉ—em đang chuẩn bị tinh thần thôi."

Joey nhếch môi, gật gù nhìn xuống đất trong lúc dí tàn thuốc dưới gót giày.

"Sợ cũng chẳng sao, chẳng có gì đáng xấu hổ.

Có thể thử từ chỗ thấp trước, nhảy từ mỏm đá nhỏ nào đó, nếu chuyện này quá—"Abby lao đi trong một cú chạy quyết tâm, băng qua sườn núi, thế giới xung quanh mờ nhòe, rồi nắm lấy thanh ngang của chiếc diều bay với đủ sức mạnh để cảm thấy tiếng vang dội trong từng khớp xương.Và rồi cô bay lên.Ba mươi feet trên mặt đất thật ra không phải là quá cao, nhưng lại cho cảm giác như thể cô đang lướt trong mây.

Cô có thể nhìn ra xa khắp vùng đất đến tận rìa tối sẫm của chân trời.

Cô thấy tất cả rõ ràng—những lớp đất vàng nhạt, cỏ úa, xương rồng xanh ô-liu, đá đỏ, đồi nâu và bầu trời xanh bất tận.

Gió rít bên tai, luồn qua những lọn tóc bung khỏi búi, và cô chẳng thể nhớ nổi lần nào mình cảm thấy tách biệt với thế giới đến thế.Trong khoảnh khắc ấy, với mặt trời ở gần hơn một chút và mọi phiền muộn trần gian lùi xa hơn một chút, Abby chợt nhận ra điều gì đó.

Một điều hiển nhiên thôi, nhưng bấy lâu nay cô bị phân tâm đến mức chưa từng nghĩ thấu.

Abigail Proctor, người vợ, cô giáo, đã lên tàu rời Lowa và biến mất vào hư vô.

Cô ấy đã không còn.

Giờ chỉ còn lại: Niềm kinh ngạc, cơn phấn khích, chiếc quần dài, rượu whiskey, những lọn tóc đen xoăn, trí tò mò vô biên và sự tự do sống động.Làm sao cô có thể quay lại với mũ bonnet, lớp học tĩnh lặng và những buổi giảng đạo chủ nhật?

Thà nhét một cây đang nở hoa trở lại vào hạt giống còn dễ hơn.

Cô không bao giờ quay lại được nữa."

Tiếp đất mượt ghê."

Joey đã đi xuống từ sườn núi, Lewis đi cạnh và cô ấy bật cười khi Abby hơi khẽ cúi chào.

Joey nhận lấy chiếc diều bay từ tay Jack rồi đi về phía mấy con ngựa."

Nhưng..."

Jack gọi với theo.

"Chị không định thử à?"

"Chị đang thử đây."

Joey đáp lại, rồi huýt sáo gọi Moon.

Con ngựa lập tức bỏ chỗ cỏ đang gặm dở, đi về phía Joey.

Joey đặt tay cầm diều lên yên rồi phi thân lên, nhưng thay vì ngồi xuống ghế yên, cô ấycẩn thận đứng thẳng, giữ thăng bằng khi Moon thong thả nhai cỏ phía dưới.Jack nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, lắc đầu.

"Cái này có vẻ không—""Thôi đi."

Olive phẩy tay.

"Joey làm trò này tuyệt lắm."

"Cô ấy từng làm trước rồi à?"

Abby hỏi.

"Từ trên lưng ngựa ấy?"

"Chưa."

Chúng đồng thanh đáp.Ngay lúc đó, Joey hô lệnh, Moon phi nước đại, buộc Joey phải gập gối và nghiêng người để giữ thăng bằng.

Cảnh tượng quả thật ấn tượng, cách cô vẫn đứng vững trên yên.

Khi đã ổn định, Joey từ từ nâng chiếc diều lên và khi Moon tăng tốc, từ phi nhanh thành phi hết tốc lực, Joey tung người lên không, tay giương diều cao trên đầu.Bọn trẻ reo hò.

Abby chỉ còn biết lắc đầu.

Tất nhiên Joey có thể nhảy từ lưng ngựa lên trời với chiếc diều.

Tất nhiên là thế.Rồi một luồng gió quật xuống, chiếc diều—và Joey—chao đảo lao thẳng xuống đất.

Như thể gió quyết định dạy cô ấy một bài học, hất cô ấy khỏi bầu trời, từ uy nghiêm thành một đống hỗn độn chỉ trong chớp mắt."

Ôi Chúa ơi—" Abby thốt lên.Cả bọn lao đến chỗ bãi cỏ nơi cô ấy ngã xuống.

Ít ra cũng không rơi trúng xương rồng.

Joey bật lên một tiếng gào tức tối, rồi văng tục một tràng."

Chị có sao không?"

Abby gần đến nơi thì Joey hét nhanh:"Không!

Đứng lại đó!"

Tay cô ấy đưa ra ngăn Abby tiến thêm.

Abby khựng lại, lưỡng lự không biết nên nghe lời Joey hay bất chấp sĩ diện để giúp.

Lũ trẻ và Lewis cũng cùng suy nghĩ đó."

Bay đẹp lắm, Joey."

Olive ngọt ngào nói."

Ờ, cảm ơn."

Joey càu nhàu, cố đứng dậy, vặn người nhìn ra sau lưng.

"Khốn kiếp—""Có chuyện gì thế?"

Abby bước thêm vài bước."

Chị nói nghiêm túc đấy, đứng yên đó—chị ngã trúng một con..."

Những chữ sau nghe lí nhí."

Chị ấy nói gì?"

Jack hỏi.

Abby lắc đầu."

Chị ngã trúng cái gì cơ?"

Abby gọi với."

Con rắn."

Joey gắt, bực bội hết mức.

Cô ấy xoay người cho họ thấy.

Quả nhiên, một con rắn nâu đang treo lủng lẳng bên mông trái, quấn siết và ngoạm chặt răng."

Ôi không!"

Olive kêu lên.

"Ta phải hút nọc—" Con bé bỗng khựng lại, nhăn mặt rồi nhìn ngay sang Abby.

"Chị Proctor, chị phải hút—""Không có độc."

Joey lầm bầm.

"Nó chỉ không chịu nhả thôi."

"Em bắn nó nhé!"

Jack đã rút súng.Joey đưa tay cản.

"Đứng yên đó!

Để chị lo.

Nó cắn chặt hơn nữa nếu bị giật mình."

Moon bước lại gần, thận trọng và tò mò.

Nó dường như đánh giá tình hình, liếc cả bọn bằng ánh nhìn trách móc vì chẳng ai nhúng tay giúp Joey.

Rồi, trung thành hết mực, nó nhẹ nhàng cắn lấy đuôi rắn mà kéo.Con rắn không chịu nhả, Moon cũng không, thành ra kéo co, Joey bị giật ngã sấp mặt xuống đất, mồm chửi như bão.

Abby đứng bất lực.

"Nó... sẽ buông chứ?

Cuối cùng?"

"Biết đâu, chị Proctor."

Olive lắc đầu.

"Biết đâu."

Joey gượng đứng, nhưng Moon vẫn kéo, cô ấy loạng choạng, vừa túm lấy rắn vừa đâm sầm vào bụi xương rồng, chửi rủa không ngừng, con rắn vẫn ngoạm chặt."

Có vẻ nó bám khá chặt."

Abby rít khẽ."

Tình hình u ám ghê."

Jack nói tỉnh rụi."

Rắn."

Lewis cười khúc khích.Đột ngột Moon hí vang.

Con rắn kỳ diệu nhả Joey ra, liền quay sang cắn luôn Moon.

Joey chụp lấy cổ nó ngay tức thì, ném đi xa hết sức.

Rồi cô ấy vuốt mặt Moon, hôn mũi nó, kiểm tra kỹ.

Moon chẳng hề hấn, dụi đầu vào áo cô ấy, còn cắn nhẹ khóa thắt lưng."

Thế nhé."

Joey quay sang cả bọn, gật dứt khoát, phủi bụi đầy quần áo.

"Ai muốn ăn trưa?"

Abby tới gần đầu tiên, cố xoay vai Joey để kiểm tra vết cắn."

Ấy!"

Joey gạt ra.

"Lợi dụng tai nạn để ngó mông chị chứ gì.

Thật là."

"Có máu kìa."

Abby nói.

Trên mông quần có bốn chấm răng."

Chút nữa vá lại nhé?"

Joey nháy mắt.

Và Abby thầm nghĩ: Làm sao cô ấy có thể bình thản thế, khi vừa bị rắn treo lủng lẳng cắn mông?

Mông cơ chứ.

Từ vựng, Abby thở dài.

Thêm một phần con người cô đã thay đổi chỉ trong hơn một tuần—một phần cô chắc chắn chẳng thể bỏ lại.

Chẳng chắc là có muốn bỏ lại.Olive chạy tới.

"Đấy là quả báo vì khoe mẽ."

"Khoe mẽ?"

Joey nhổ cái gai xương rồng khỏi đùi."

Đúng rồi," Olive gật gù.

"Chị chẳng cho bọn cháu dùng diều trên lưng ngựa, nhưng vừa định khoe trò với chị Proctor thì vứt luôn cẩn trọng sang một bên, rồi kết quả ra sao đấy."

"Khoe trò với chị Proctor—" Joey lườm con bé.

"Chị đâu có khoe mẽ."

Nhưng Olive chỉ cười tinh quái, rồi tung tăng lên sườn núi.Bữa trưa, họ ăn đậu với bánh mì nướng, uống trà.

Ăn xong, Olive ngủ gật trên tấm chăn, Abby giả vờ không thấy khi Joey khẽ vuốt trán con bé, vẽ nhẹ lên sóng mũi nhỏ xinh.

Jack rút cuốn nhật ký từ quần, ngồi xếp bằng, mở đến trang đánh dấu."

Cất vào túi yên cho đàng hoàng có hơn không, thay vì nhét trong quần."

Joey lườm cuốn sổ với vẻ khó chịu.Jack nhún vai.

"Em giữ bên mình mọi lúc.

Đã bảo rồi."

Cậu ấy nhướng mày quan trọng.

"Nó là sự nghiệp cả đời em."

Cậu ngồi xuống viết, còn Joey nằm cạnh Olive, để Abby quay sang Lewis, thấy cậu kéo cuốn Paradise Lost ra lần nữa."

Em mang theo à?"

Abby hỏi.

Lewis gật ba cái, đưa cho cô cuốn sách đã sờn.

Cô mở đúng trang đánh dấu và cầm lên cho cậu đọc."

Cuốn đó chỉ có một vấn đề thôi."

Joey lẩm bẩm từ phía bên kia tấm chăn.Abby mỉm cười, mắt vẫn nhìn trang sách.

"Em chắc chị sẽ nói ngay thôi."

"Chuẩn.

Vì em cứ khăng khăng dạy bằng nó."

"Em đã nói rồi, đó là cuốn duy nhất—""Là Satan.

Vấn đề chính là Satan."

"Ồ?

Nói tiếp đi."

"Chúa trời tạo ra những con người đói khát.

Khiến họ khao khát tri thức, niềm vui.

Tình yêu.

Đặt sự đói khát ấy vào trong họ rồi lại quăng họ xuống một thế giới ngập tràn những cách để thỏa mãn nó, nhưng lại gửi cho họ một cuốn luật lệ bảo rằng họ chẳng được phép chạm một chút nào.

Ý nghĩa của chuyện đó là gì chứ?"

Joey chống khuỷu tay ngồi dậy.

"Ông ta bỏ tù một kẻ, để họ đói rã ruột, ném cho họ một mẩu bánh mì rồi trừng phạt họ khi họ ăn nó ư?

Ông ta chẳng khác gì là một con quái vật chó má."

Cô ấy ngả người xuống, nhắm mắt lại.

"Theo chị thấy, Chúa tạo ra con người chỉ để có thứ mà ông ta hành hạ."

Abby nuốt khan.

Cô khẽ nhún vai, dù Joey chẳng nhìn.

"Đó là cuốn sách duy nhất em có."

Joey mỉm cười, không mở mắt ra.

"Chị sẽ mua cho em một cuốn mới ở chợ Drifter.

Lần sau."

Cô ấy lăn người, nằm nghiêng, đầu tựa vào khuỷu tay.Abby quay lại với Lewis, cố làm ngơ cơn nhói nơi lồng ngực.

Họ chỉ đi chợ Drifter mỗi tháng một lần, Olive từng bảo thế.

Sẽ chẳng có lần sau nào cả.Chiều tối hôm đó, làn sóng can đảm Abby đã cưỡi lên suốt ngày bắt đầu rút đi như thủy triều.

Trong bữa tối, cô liên tục lén liếc nhìn Joey, người có vẻ vui hơn bình thường đôi chút, nhưng nhìn chung chẳng hề bị ảnh hưởng gì bởi thỏa thuận giữa họ.

Họ đã đồng ý là mỗi đêm, Abby tự nhắc mình.

Không cần phải lo Joey sẽ quên.

Vô ích khi thấp thỏm.

Nhắc nhở cô ấy, xác nhận lại—như thế chỉ khiến mình trông tuyệt vọng, Abby tự trách.

Thế là cô cắn môi, im lặng.Sự thật là, Joey rất giỏi giả vờ.

Giả vờ như chẳng có gì thay đổi trước mặt Lewis và lũ trẻ.

Giả vờ rằng họ chưa từng... chưa từng...

Lạy Chúa.

Và đó chính là rắc rối.

Trong đầu Abby không ngừng lóe lên những hình ảnh về lưỡi và răng, da thịt và mồ hôi, đôi mày nhíu chặt tập trung và đôi môi hé ra cùng tiếng thở gấp—làm sao Joey có thể thản nhiên hất nước vào Jack từ cái xô mà cô dùng để rửa bát?Chính lúc đó Abby nhận ra, với một nỗi hụt hẫng nhói lòng, rằng có lẽ chuyện ấy chẳng hề tác động đến Joey như nó đã làm với cô.

Joey đã từng làm chuyện đó.

Chắc hẳn là nhiều lần.

Trong đầu Abby hiện lên cảnh Joey, đầy tự tin và sắc sảo, trượt xuống bàn tay cô.

Được rồi, chắc chắn là nhiều lần.

Có thể đối với Joey, đêm đó chỉ như bao đêm khác.

Có thể những chi tiết ấy chẳng hằn sâu vĩnh viễn vào trí óc cô ấy như chúng đã khắc vào Abby, khiến mọi ý nghĩ, mọi liên tưởng đều bị viết lại.

Abby cầm lấy một cái đĩa để rửa và chết tiệt, cô chẳng thể nhìn xuống đôi tay mình đang ướt vì nước mà không nhớ đến chúng đã từng ướt vì một thứ khác.

Cô hỏng mất rồi.

Hoàn toàn và tuyệt đối.

Còn Joey thì cả một tiếng đồng hồ—ít nhất mười lăm phút—chưa hề liếc nhìn cô.Đến giờ đi ngủ, làn sóng can đảm đã rút xa đến mức thần kinh Abby héo úa như chính sa mạc kia.

Joey đang ở trong phòng Olive, nằm trên giường cạnh con bé khi Olive đọc cho cô ấy nghe câu chuyện nó viết về Totem mọc cánh.

Abby có thể nghe tiếng họ trò chuyện vọng ra hành lang."

Và xem này."

Olive nói.

"Đây là sừng của nó—""Nó có cánh rồi giờ lại có que trên đầu nữa à?"

"Đó không phải que, đó là gạc và nó rất tự hào về chúng."

Abby có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chắc nịch của Olive, như thể tất cả điều đó đều hiển nhiên.Joey ở lại với Olive thật lâu.

Rồi cô sang chỗ Jack, cũng ở với cậu ta một lúc.

Đến khi Abby nghe tiếng cửa phòng Jack khép lại khẽ khàng, theo sau là bước chân nhẹ trên hành lang, cô đã tự thuyết phục bản thân rằng Joey chẳng hề có ý định mỗi đêm thật.

Nghĩ kỹ thì, Abby chẳng chắc Joey từng nói thẳng câu đó—có lẽ cô chỉ nghe điều mình muốn nghe.

Lúc đó cô cũng khá xao nhãng, ngoài ra.Vậy nên, khi Joey xuất hiện ở cửa phòng cô, áo sơ mi xám xộc xệch và tóc buông dài trên vai, Abby chỉ mỉm cười xã giao và chúc cô ngủ ngon."

Ngủ ngon?"

Vẻ mặt Joey đủ để làm sữa chua thiu.

"Cái quái gì em vừa nói thế?"

"Nó... em cũng không biết, là—" Abby chỉ tay lóng ngóng ra cửa sổ tối đen, ra cái giờ đã khuya.

"Em không chắc là—"Joey bước vào phòng, khép cửa sau lưng rồi dựa người vào đó, khoanh tay.

"Không chắc là...?"

"Nếu—" Abby lắc đầu, quay đi chỉnh lại chăn gối, làm bất cứ thứ gì để tránh ánh mắt đầy thích thú kia.

"Nếu chị đã đổi ý."

Joey bật cười khô khốc.

"Chắc là không đâu."

Rồi cô ấy nghiêm mặt lại.

"Vả lại, chị đang bị thương, nhớ chứ.

Bị một con rắn khổng lồ tấn công hôm nay và phải tự tay vật lộn với nó để bảo vệ cái lũ lười biếng các em—""Đấy là cách chị nhớ lại à?"

"Cốt lõi thì đúng thế.

Và chị nhớ rõ em đã đồng ý sẽ băng bó cho chị sau."

"Em có à?"

"Mmhmm."

Joey gật đầu, gần như rụt rè.

"Và bây giờ là 'sau' rồi."

Bất chợt, gương mặt cô ấy đổi khác, đầy hoảng hốt đến mức Abby phải ngoảnh lại xem có phải ma quỷ nào hiện ra sau lưng mình không.

"Trừ khi—" Joey bắt đầu.

"Ý chị là, nếu em đã đổi ý về mọi thứ, thì chị cũng—""Không."

Abby nhăn mặt vì giọng mình vang lên quá hốt hoảng.

"Không, em—ừm.

Em chưa.

Chưa đổi ý."

"Ồ."

Nụ cười của Joey trở lại.

"Tốt.

Rất tốt."

Cô ấy nghiêng đầu, nheo một mắt.

"Em muốn—?"

Cô ấy giơ ngón cái chỉ ra sau lưng.Và đúng thế.

Abby có muốn.

"Mấy đứa nhỏ—" Cô ngập ngừng.

"Chúng sẽ ổn chứ?"

"Chúng thực ra chẳng gây rắc rối gì mấy khi ngủ đâu, tin nổi không."

"Ý em là... chúng có an toàn không.

Nếu chị không ở đây mà có kẻ xấu đến—"Nhưng Joey đã lắc đầu.

"Wry gần như vô hình vào ban đêm, nhờ núi che chở."

Giọng cô ấy hạ thấp.

"Như một bí mật trong bóng tối.

Một điều vừa u ám vừa liều lĩnh, chẳng dành cho số đông biết đến."

Ánh mắt cô ấy rơi xuống môi Abby."

Đó là—" Abby bật cười, lắc đầu.

"Khá là hình tượng."

"Thực ra là phép ẩn dụ."

Abby ngẫm nghĩ, rồi nhún vai thừa nhận."

Thế mà em dám tự xưng là giáo viên."

Abby mím môi để giấu nụ cười.

"Mọi người đều ngủ cả rồi."

Cô nói, đan tay ra sau lưng.

"Giờ chị là giáo viên."
 
Back
Top Bottom