Siêu Nhiên WITCH AND LORE

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
253325764-256-k909946.jpg

Witch And Lore
Tác giả: philamy18703
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một ngày, Larris - một phù thủy cằn cỗi xin từ chức Tộc trưởng sau 400 năm "miệt mài" bởi cái chức đó.

Trong lúc từ Hội đồng sau khi từ chức, cô nghe thấy một tiếng khóc, thì ra là đứa bé của tộc Lore.

Đắng đo hồi lâu nên giết hay cho sống, cô quyết định nhận nuôi cậu bé, mặc kệ cho tộc cậu với Witch có thâm thù từ lâu.

Cô lấy danh xưng cho cậu là đệ tử của mình, cho cậu một cái tên là Harrus.​
 
Witch And Lore
Chương 1: Nhượng chức


Oceasis là một quốc đảo lớn nằm giữa đại dương và được ban phước bởi các Vị Thần Tối Cao, nơi này không phải là một quốc gia có chủ quyền xác định , nó bị chia cắt thành bốn phần riêng biệt từ cái bộ tộc:Witch - một bộ tộc được biết đến là Bậc thầy của độc dược và lời nguyền, họ biết đến là những phù thủy với mái tóc đen tuyền đặc trưng cùng đôi mắt có con ngươi như màn đêm thăm thẳm, trang phục họ cũng không có gì đặc sắc, cũng chỉ một màu đen xám ai cũng như ai.

Bởi như thế nên các bộ tộc khác luôn nghĩ Witch là bộ tộc lập dị, cổ quái và đã từng có khế ước với Quỷ.

Lore - bộ tộc với những sắc màu rực rỡ và thân thiện trái ngược hẳn với Witch.

Mái tóc vàng óng ả tựa mặt trời, đôi mắt xanh ngọc lục bảo cùng khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời khiến họ trong thật dễ gần và tỏa sáng.

Bởi những đặc điểm như thế, bộ tộc này được ưu ái gọi là Những đứa con của Thần.

Còn có truyền thuyết kể rằng, họ sở hữu một phép có thể đưa người từ địa ngục trở về.

Tier - bộ tộc của sự giàu sang.

Nói đúng hơn khu vực bộ tộc này có rất nhiều quặng khoáng sản và mỏ đá quý.

Tuy vậy, họ lại không thể sử dụng được Mana nên cuộc sống của họ đều sử dụng tay chân, bề ngoài cũng chẳng có gì nổi bật, duy chỉ có mái tóc màu hổ phách là đặc điểm để nhận diện họ.

Bởi không thể sử dụng Mana nên Tier dùng chính những thứ họ có và dư giả để đổi lấy sự bảo vệ từ các tộc khác.

Các khoáng sản đó, họ chế tạo thành vũ khí và bán ra với giá khá cao, vì vùng đất được bao bọc bởi Mana này nên các khoáng sản chứa đựng một lượng Mana khổng lồ, một mảnh nhỏ thôi nếu biết sử dụng có thể giết chết được một Hill* to bự.

Người ở Tier khá hòa nhã, ai vào tộc đó đều được đón tiếp nồng nhiệt bằng các món ăn ngon và hiếm lạ, có thể chính vì lẽ đó, họ là bộ tộc duy nhất giao thiệp và mở ra ngoại thương với người ngoài Quốc đảo.

Elf - bộ tộc của những yêu tinh.

Họ có đôi tai dài như thỏ và nhọn lại ở đầu, mái tóc có màu xanh như lá cây tươi, đôi mắt to tròn long lanh, khi nhìn vào mắt ta cảm nhận như mình đang đứng ở giữa biển hồ mênh mông.

Cơ thể của họ khá nhỏ nhắn, tính cách cũng nhút nhát nên họ sống rất ẩn dật.

Elf rất sợ người lạ, đặc biệt là Witch, có lẽ bởi vì vẻ ngoài âm u với lạnh lẽo của những phù thủy dị hợm này khiến họ sợ. .............WitchLarris - một cái tên chẳng lạ gì trong tộc Hội đồng Phù thủy.

Quyền lực, nhan sắc, sức mạnh lẫn tuổi thọ chưa từng có ai là vượt qua được cô ấy ở bộ tộc.

Tuy có sức mạnh mà mọi người thường ví như là gần sánh ngang với các Vị Thần nhưng cô chưa bao giờ quá phô diễn thực lực của mình, bởi Larris đã sống quá lâu để nghĩ sức mạnh là tất cả rồi.

Thế chiến thứ II diễn ra, giữa Phù Thủy và Tiên, đó là một cuộc chiến khốc liệt trong cả lịch sử của hai bên, thương tích nặng nề, thành trì đổ vỡ, hoang tàn và khốc liệt.

Kết quả là cả hai bên đều không phân thắng bại, thế nên những người đứng đầu ở hai tộc đành thương lượng cầu hòa, chia lại lãnh thổ, ta không phạm ngươi, ngươi không phạm ta.

Có điều, cũng chính trong thế chiến ấy, nó đã khiến Larris mất đi gần như là tất cả: bạn bè, người thân lần lượt gục ngã trước mắt cô.

Khi ấy, không biết người con gái ấy đã ngồi trước những ngôi mộ khóc trong bao lâu, chỉ biết là từ đó trở đi, chưa từng ai lại sự yếu đuối, bi lụy đó của cô nữa...Cai quảng 400 năm lãnh thổ của Witch khỏi Lore, cô đã quá mệt mỏi với việc này, một cuộc sống vô vị và nhàm chán suốt ngày cắm đầu vào công vụ, làm cái gì cũng phải chừng mực, thiếu tự do, thiếu sự phóng khoáng.

Thế nên, cô quyết định bãi chức về ở ẩn....................Trong phòng Hội đồng đầy nghiêm trang, khuôn mặt ai cũng là một vẻ mặt trịnh trọng.

Larris ngồi ở vị trí cao nhất, lời nói của cô vừa thốt ra lúc nãy đã làm cho đám lão già này sừng sỗ hơn.

Một số người bàn tán, một số mang một vẻ lo lắng, sợ hãi.

Nhưng không ai dám lên tiếng với cô, bởi nhìn vào ánh mắt cô, bọn hãi đã sợ muốn tè ra quần rồi.

Một bô lão già nhất trong đám Hội đồng đứng dậy, ông ta có bộ râu dài bạc phơ, khuôn mặt đầy những vết nhăn đã có tuổi nhưng điểm nhấn trên khuôn mặt ông là dấu ấn ánh trăng vàng ở ngay chính giữa thái dương.

Với khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt ông ta nhìn thẳng vào cô, giọng điệu dõng dạc:"Thưa ngài Larris, xin hãy suy nghĩ lại.

Giờ nếu người đi thì bộ Tiên kia sẽ thừa thế mất, tưởng chúng ta đã mất Người" Larris bình tĩnh mắt đối mắt với lão già kia.

Trong Hội đồng, lão là người lắm lời nhất nhưng cũng là người quyền lực nhất trong đám người ở đây, chỉ đứng sau cô.

Ông ta lải nhải nhiều là thế nhưng vẫn thuộc tuýp người uy tín nhất cô từng thấy.

Dù sao cũng phải tôn trọng kính nể ông ta một chút."

Joss, ta đã làm cho tộc hơn 400 năm rồi, ông còn muốn gì nữa, lẽ ra quy định ban đầu mỗi tộc trưởng chỉ nhiệm kỳ 50 năm rồi sẽ bầu người mới sao?"

"Dù gì người cũng là phù thủy sống lâu nhất, người trong tộc vẫn tin tưởng người hơn.

Nếu...

Người đi rồi, sợ là các Phù thủy sẽ nổi loạn mất!"

Cả đám người trong phòng họp cũng xôn xao cả lên.

Người người đều đồng tình với câu nói của Joss.

A, lão già này cũng cáo thật!

Còn dám lấy lý do này.

Cũng chính vì cáu lý do này mà cô gồng gánh cả hơn 400 năm.

Đôi môi quyến rũ của Larris bỗng nhếch lên một nụ cười kỳ quái khiến lão Joss thấy không khỏi mà giật mình, cả đám Hội đồng kia nữa.

Ai mà chẳng biết Larris là nữ chúa cơ chứa.

Mỗi lần cô nhếch môi là cảm giác như trời sắp sập tới nợ, nó thật đáng sợ và dị hợm.

"Ý ngươi là...

Ta sẽ bỏ tộc sao?

Tại sao lại nói là ta đi chứ?

Ta chỉ nhượng chức thôi mà?"

Ngay lập tức Joss liền cúi đầu, tay không quen nghi lễ mà dơ ngang bụng, giọng run lẩy bẩy:"Thưa Ngài, tôi không có ý vậy!"

"Vậy ý ông là gì?"

Larris cảm thấy thú vị khi thấy gương mặt của các bô lão kia trở nên sợ hãi và co ro người lại.

Các lão cứ cúi mặt xuống không dám đối diện với nhau, cả lũ lúc nãy còn xì xào bàn tán thì giờ lại im như hến.

"Thưa, không gì ạ!"

- Giọng điệu của Joss có run, tay để phía sau nắm chặt cả lại.

Có điều cô vẫn thầm khen cho sự điềm tĩnh ngoài mặt của lão.

Đây cũng là câu nói chốt rồi nên cô đứng dậy trước sự rõ muốn níu kéo nhưng lại không được của đám người Hội đồng kia.

"Vậy việc này sẽ được thông qua, ta sẽ nhượng lại chức Tộc trưởng, người kế vị tiếp theo sẽ là Joss Sanvanci - Phù thủy Thập Nhị Ảnh(1).

Sau ba ngày Hội đồng sẽ thấy văn soạn của ta, mong rằng các vị sẽ ký xác nhận" - Larris nói ra một loạt không để cho nhưng người kia nói."

Có ai phản đối không?

Nếu có, thì ngày mai tòa pháp của tôi trao đổi!"

Cả đám tất nhiên là im thinh thít rồi.Thấy không ai nói gì, cô cũng chẳng nán lại nữa, liền ra câu quyết định chốt lại vấn đề:"Thế tôi đi nhá!

Ba ngày sau tôi sẽ quay lại!"

Nói xong, bàn tay cô khẽ búng một cái, thân thể từ từ trở thành một làn khói rồi tan biến.

Larris vừa đi, cả đám Hội đồng kia liền thở ra một hơi mạnh, người xuể xoà trên bàn, người cầm khăn lau mồ hôi.

Một Phù thủy trẻ nhất trong đám người đó tiến lại gần Joss:"Ngài để cho Tộc trưởng đi vậy sao?"

Joss nhìn cậu, ông chỉ biết thở dài ra một hơi bất lực:"Cũng đành thôi, Tộc trưởng cũng đã làm hơn 400 năm rồi, đến lúc phải cho bà ấy nghỉ ngơi"Cậu phù thủy kia trong lòng vẫn không hài lòng câu trả lời này nhưng đành phải chấp nhận.

Ai bảo trong tộc này, có người nào dám chống đối lại Larris chứ. ................................(*): Hãy tưởng tượng như mấy tảng đá biết đi đi 😁, con nhỏ thường bự bằng một vòng tay của người trưởng thành, con lớn nhất có khi to bằng một nửa cái đồi.

Bản tính khá ôn hòa, nhưng không thích ai đụng vào mình nếu không phải người mình mến.

Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ, có những Hill thường tấn công bất thường. (1): Ở thế giới này các Phù thủy được chia theo cấp bậc

Sơ đẳng:

- Nhập (các phù thủy mới được sinh ra)

- Quý (hoàn thành các bài kiểm tra năng lực hằng năm)

-Xuất (hoàn thành các bài kiểm tra năng lực hằng năm)

Trung đẳng:

- Kỳ (hoàn thành các bài kiểm tra năng lực hằng năm)

- Lưu (hoàn thành các bài kiểm tra năng lực hằng năm)

- Phá (hoàn thành các bài kiểm tra năng lực hằng năm)

Bậc thầy: tùy theo năng lực và các lễ Phù Thủy Hội diễn ra mà sắp xếp: Nhất Ảnh , Nhị Ảnh , Tam Ảnh , Tứ Ảmh,... cao nhất là Thập Nhị Ảnh.

Ai trong danh hiệu này sẽ ở trong thượng Hội đồng.

Ngoài ra còn có chức cao hơn là Kiếm sĩ Phù và Bộ sĩ Phù, đây là hai phù thủy phò tá cho Tộc trưởng.
 
Witch And Lore
Chương 2: Đứa trẻ (1)


Fang... ....Ba ngày trôi qua, khoảnh khắc Larris được giải phóng bản thân cũng tới.

Cô đợi ngày này lâu lắm rồi, nếu không phải vì các những năm qua Witch đang còn trên đà yếu thế và vẫn còn bị mắc nút thắt với các bộ tộc khác thì cô đã từ chức từ 350 năm về trước rồi.

Làm quá lâu khiến cái não cô suốt ngày căng như dây đàn, cái lũ phù thủy mới bây lớn non choẹt cả ra. mà cứ thích gây chiến lung tung khiến cô suốt ngày có một đống tội việc để làm, thế rồi phải đi đến tận nơi xin lỗi để tạo sự hòa thuận nữa chứ, có phải cô làm đâu mà cô phải xin lỗi?!

Chúng nó không thể bớt phá hay sao, mới biết dăm ba câu thần chú đã nghĩ mình là Thần rồi.

Dù cho lúc thời chúng nó, cô cũng chẳng có như vậy.

Ngồi trên chiếc chổi bay đi từ từ về phía lâu đài to nhất ở trung tâm bộ tộc, nó còn được gọi là Litch, toà tháp với nhiều phù thủy mạnh nhất bộ tộc.

Không biết có bao nhiêu người ước muốn vào đó, khi vào đây thì việc đầu tiên là chứng tỏ họ có năng lực xuất chúng hơn hẳn nhiều người, thứ hai: được nhiều người tôn trọng, đã mạnh rồi thì ai mà chẳng kính nể, tôn trọng chứ, thứ ba: có thể đụng tới những thứ mà trước họ chưa từng thấy để giúp họ nâng cao hơn, dù gì ở toà tháp này cũng có lịch sử lâu đời, thư viện có những quyển sách của tổ tiên để lại, từ phép thuật cấp cao cho đến những công thức độc dược chí mạng.

Tất nhiên cũng có vài loại sách bị cấm đụng tới, bởi nó có thể trả giá bằng cả bộ tộc.

Nhưng nói thiệt là cô rất lười tới đó, nghĩ tới việc tới đó thôi là muốn trốn rồi, một nơi ám ảnh các công văn chồng chất với mấy sự cằn nhằn của đám bô lão.

Nhưng bữa nay lại khác, tuy vậy cô vẫn lười, nó như nỗi kinh hoàng đã ăn sâu vào trong máu vậy, thay vì búng một ngón tay là tới nơi, cô thả người trên chiếc chổi bay mà tà tà qua đó.

Nếu so với giờ hẹn thì cô đã trễ hai tiếng rồi.

Chắc đám già kia chờ đợi sốt ruột lắm rồi đây!

Thong dong trên trời, Larris nhìn cảnh thiên nhiên của tộc mình.

Đúng thật thiên nhiên ở tộc cô rất phong phú nhưng lại có phần u ám, đáng sợ, xung quanh tộc còn có một bìa rừng toàn quái thú canh giữ, cốt để không cho lũ Tiên thừa cơ xâm nhập.

Kết thúc thế chiến, có thể được coi là khá hòa hoãn nhưng cả hai vẫn không ngừng canh chừng để chực nhau.

Ai cũng kêu rằng lũ Tiên đều tốt bụng, thân thiện, đức hạnh, bla bla,... ai mà biết được bọn chúng xảo trá đến độ nào, phù thủy cũng kém cạnh gì đâu nhưng đã có tiếng từ trước rồi, ai như lũ đeo mặt nạ gắn các mác "tốt lành" kia.

Có điều nếu được, cô hy vọng cả hai tộc được hòa hợp, cô... không muốn chiến tranh lại nổ ra.

Càng gần tới Litch, người dân sống càng nhiều, họ thấy cô liền lớn tiếng gọi lớn tung hô.

Larris cũng thân thiện vẫy tay kèm theo một cái cười hòa nhã lại chào họ.

Có vài đứa trẻ phù thủy nhỏ thấy cô tươi cười hớn hở, cô rất thích trẻ con, tụi nhỏ thật đáng yêu và trong sáng, cô cũng muốn có một đứa, mà khổ nổi trong tộc lại chẳng ai dám sinh con với cô.

Cuối cùng cũng đến nơi, Larris lên trên đỉnh tòa pháp, từ trên chiếc chổi bay nhảy xuống, giây phút cô nhảy xuống cây chổi ấy cũng biến mất theo.

Cô chỉnh tề lại quần áo, rồi tiến vào trong.

Cộp...

Cộp...

Tiếng giày làm cô ngưng lại, từ phía trong bước ra một gã đàn ông, thân vận một bộ đồ màu trắng ngà trên ngực trái mang một huy hiệu vàng có hình mặt trăng lưỡi liềm (1), ai trong giới phù thủy mà không biết cái huy hiệu này cao quý cỡ nào, chỉ có một bậc thầy thật sự mới có được.

Anh ta đi tới gần Larris, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, thân ảnh to lớn trái ngược hẳn với thân hình mỏng manh thiếu nữ của cô.

Dù cho bộ mặt anh nghiêm nghị là thế nhưng cô vẫn nhếch môi cười, ánh mắt nhìn thưởng thức nhan sắc của cậu ta.

Đúng thật, anh rất đẹp, càng đường sắc nét góc cạnh, chiếc mỗi cao làm tăng thêm vẻ cao quý, đôi lông mày kiến rậm mà chau lại, làn da màu đồng nên nhìn hắn rất chi là đàn ông.

"Larris, chị lại đến trễ!"

Riêng chuyện xưng "chị" với Larris thôi là chẳng ai trong Hội đồng là dám, bình thường họ chỉ dám xưng với cô là Ngài.

Mỗi lần xưng đều mang một vẻ kính nể, tôn trọng và sùng bái, đôi ba người còn mang thái độ sợ hãi trước khí tức bức người từ cô nữa.

Thế mà trước mặt đây lại có người dám trách mắng cô!Larris nở một nụ cười nhẹ, hai tay khoanh lại, tướng đứng hiên ngang, khuôn mặt cô không lấy một biểu hiện gì là tức giận mà ở đó mang một sự thích thú, cười đùa:"Đừng nghiêm khắc như vậy chứ, Fang.

Chị cũng bị kẹt trên đường thôi""Vậy sao chị không dùng Teleport?"

"Tốn mana lắm, dạo này sức khỏe chị lại yếu lắm!

Sốt, ho sổ mũi thường xuyên, đã vậy còn bị cơn đau đầu hành nữa chứ!"

- Cô vờ đưa tay lên trán, người hơi ngã về sau, khuôn mặt tỏ vẻ mệt mỏi.

Nhưng diễn xuất của cô tệ đến nỗi trên khuôn mặt điển trai Fang giơ ra một bộ mặt khinh bỉ cùng cực.

Kiểu như là đang nói là: "Chị bớt làm trò hề lại đi!"

Larris thấy phản ứng của Fang liền tụt hứng, cô cũng không diễn nữa, quay ra phủi áo trước mặt hắn, kiểu như xua đuổi.

Mặt cô hờ hững đối mặt với Fang:"Em bớt cái sự nhạt nhẽo lại đi Fang, mỗi lần chọc em đều chẳng có gì thú vị cả""Thú vị có giúp Witch lớn mạnh thêm không.

Bớt nhiều lời đi, muốn nhượng chức thì vào nhanh!"

"Thằng chó má này" - Larris chạy tới, liền nhún đầu Fang xuống mà nguấy một cái thật mạnh cho bỏ tức.

Cái con người thì đâu mà lúc nào cũng trưng ra cái mặt khó ưa hết à.

"Này, bỏ ra!"

- Fang bị nhún đầu một cách đột ngột mà xém chút nữa té lộn cổ, may mắn phản xạ hắn nhanh nên phanh chân lại kịp.

Larris được đùa một chút, làm xong cô chạy một đoạn ra xa Fang, quay lại lè lưỡi tinh nghịch có ý trêu đùa hắn.

"Xời, vẫn dễ chọc như vậy!"

- Xong, cô xoay lưng, tung tăng bỏ đi.

Fang ngẩng đầu lên, mắt hướng đến con đường cô vừa đi, vô thức mà lấy tay xờ lên đầu mình.

Khuôn mặt nghiêm nghị lúc nãy bỗng chốc hóa đỏ ửng cả lên.

Nhìn trông khá... dễ thương.

Đôi môi anh cũng nở ra một nụ cười hiếm có."

Đến bao giờ mới bớt cái tính này đây?!"................... (1): Huy hiệu được chia thành ba bậc:

- Đồng: các phù thủy đang ở Trung đẳng.

- Bạc: các phù thủy ở Bậc Thầy tùy theo chức vị mà huy hiệu có thêm những viền kẻ khác nhau, như Lục Ảnh có đường kẻ màu xám bạc, Bát Ảnh có đường kẻ màu xanh lá cây,...

- Vàng: chỉ có Kiếm sĩ Phù và Bộ sĩ Phù, hình trăng khuyết là Kiếm, hình trăng tròn là Bộ.
 
Witch And Lore
Chương 3: Đứa trẻ (2)


Dorothy.....................Đi vào thượng sảnh trong tòa tháp.

Khu vực có rất nhiều cửa lớn thông ra với bầu trời nên ở đây rất sáng, trong lành và ngập tràn mana khá thích hợp cho việc hấp thụ Mana và hồi sức.

Không những vậy, các lớp bảo vệ ở đây được xem là nơi phòng phủ tuyệt đối của Witch và cũng chỉ có từ Bậc thầy trở lên mới được vào đây hoặc trừ những trường hợp đặc biệt.

Larris đi đến chiếc ngai mà xám tro được chạm khắc một hình một con quạ lớn ở trung tâm đầu ngai, nó được cho là vị trí cao quý nhất ở đây.

Khẽ từ tốn mà ngồi xuống, tuy bình thường cô sống buông thả là thế nhưng lúc khi cần vẫn giữ các phép tắc cơ bản của Luật.

Dáng hình cô ngồi xuống chẳng khác gì một Nữ hoàng đăng cơ, nguy nga và uy quyền.

Ở dưới một bậc thềm là có hai chỗ ngồi nữa, hai chiếc ghế hai bên đều có một biểu tượng khác nhau, bên tả là hình trăng khuyết, còn bên hữu là hình trăng tròn.

Từ cửa chính của căn phòng, Fang bước vào rồi từ từ tiến vào, dáng vẻ hắn hùng dũng, bên hông còn mang theo một thanh kiếm lớn bằng bạc sáng chói, từng bước chân của hắn hướng về phía chiếc ghế bên tả.

Và một cô gái nào đó có khuôn mặt nhìn như tuổi 16, dáng vóc nhí nhảnh nhìn trong thật đáng yêu.

Bên trên trang phục có mang một chiếc huy hiệu bằng vàng giống như Fang, có điều thay vì là mặt trăng hình mặt trăng lưỡi liềm sắc bén, trên huy hiệu lại là mặt trăng tròn, không một vết cong.

Cô nhóc không quan tâm sự trang nghiêm ở đây, vô tư nhảy chân sáo, tay còn cầm một cây kẹo Rone đi lên thượng đài mà ngồi bên hữu.

Phía dưới là Mười hai Bậc thầy chia làm hai hàng mà nghiêm trang đứng, ai ai cũng mặc y phục chỉnh tề và trang trọng, bên trái áo là chiếc huy hiệu đặc trưng cho chức vị của mình.

"Được rồi, bắt đầu đi, Erue!"

- Larris nhìn qua bên phía cô nhóc ngồi bên phải, miệng vẫn còn liếm cây kẹo Rone.

"Vâng!"

Cô nhóc cười tinh nghịch, dừng ngay động tác việc đang ăn dở một cây kẹo mà đứng lên, giả vờ như đang nghiêm túc, khuôn mặt tươi tắn pha lẫn chút tự tin nhìn xuống Mười hai và dõng dạc nói:"E hèm, kính thưa quý vị, quý bà con cô bác, quý bô lão già ca đu dế nhưng không kém phần thông thái, có điều vẫn kém Erue, anh Fang dễ thương, thông minh xinh xắn và chị Tộc trưởng..."

"Erue!"

- Fang chau mày lên tiếng.Erue khó hiểu quay sang Fang:"Gọi gì đó?"

"Nghiêm túc vào, đừng tuyên bố xàm nữa!"

- Đôi lông mày của Fang chau lại.

Cô nàng Erue bĩu môi với Fang, hệt như một đứa trẻ tinh nghịch giận dỗi:"Fang như ông già suốt ngày cằn nhằn, biểu sao đến giờ vẫn ế!"

"Này, nói năng cho đàng hoàng, bây giờ là nghi thức chuyển chức nên làm việc gì cũng phải có sự nghiêm túc."

- Giọng Fang có ý trách cứ rõ ràng.

"Bị Rue nói đúng chứ gì, xớ, suốt ngày nghi thức, nghi thức, ai thèm cưới cái người suốt ngày nghi thức, lễ nghĩ, chắc lúc 'làm tình' cũng phải làm cái tư thế nghi thức quá!"

"Nói năng cho có chừng mực, đây là Thượng đài!"

"Bộ Fang hết lí do rồi à?

Thượng đài hoài àaaaaaaaa..."

"Erue!"

Lần này Fang chưa kịp lên tiếng thì Larris đã khó chịu lên tiếng rồi.

Cô chán nản mà day day thái dương, thật là mỗi lần có sự kiện nghi lễ cần phong thái nghiêm trang thì đều bị hai cái đứa này phá.

Mà mở nguồn đều là do Erue, cô bé tuy là Bộ sĩ Phù, bộ não đầu nguồn của Litch nhưng con bé luôn cư xử như một đứa trẻ dù tuổi...

Còn lớn hơn mấy ông già trong Mười hai.

"Nghiêm túc vào, chị không muốn chỉ vì em mà lễ nhượng chức của chị bị hủy, nghe chưa Rue?"

- Ánh mắt cô nhìn Erue, đáng sợ như đầy ám khí phát ra, các bô lão ở dưới thấy mà cũng phải rùng mình.

Cô nhóc thấy Larris nhìn mình giận dữ như vậy, đành trề môi quay lại xuống dưới, bật mode nghiêm túc thật sự để diễn giải lễ nhượng chức. ...................Cuối cùng lễ nhậm chức cũng đã xong, Larris uể oải đứng ở sân thượng tòa tháp Litch, chưa bao giờ cô thấy tự do như lúc này.

Sau hơn 400 năm, cuối cùng cô mới có thể là cô, không bị bắt làm việc, xử lí mấy cái nhảm ruồi, không phải lo lắng chuyện công văn.

Từ xa Erue chạy tới, cô bé vui vẻ phóng nhanh đến ôm Larris , khuôn mặt thỏa mãn hưởng thụ hương thơm ngọt ngào đặc trưng mà chỉ có cơ thể của cô mới có.

"Oa, chị Ris thơm quá!

Em nghiện cái mùi này mất thôi!"

"Được rồi Rue, chị chưa xử em cái vụ ban nãy đấy" - Larris mặt hờ hững nói.

"Ris...

" - Mắt cô bé bắt đầy rưng rưng, một cái trở mặt nhanh đến đáng sợ, có điều nhìn trông tội và thương lắm, cô cũng không nỡ giận được.

Cô chỉ đành thở dài một cái, đối với Erue cô không thể giận con bé quá 5 phút được, bởi con bé quá dễ thương!

Trên đời này con ai dễ thương hơn cô bé nữa chứ?!

Đôi mắt to tròn, đôi tròng đen lấy sâu thẩm như hồ nước mùa thu, cặp má phúng phín trắng hồng, chiếc môi nhỏ nhắn như bông hoa Mẫu đơn tuyệt đẹp, dáng người thì lùn lùn, cô bé cũng chỉ cao tới vai của cô thôi.

Do hồi đó cô nuôi sai cách hay sao mà giờ Rue nó thấp quá không biết!

Với cả, cô bé lại là con của "chị ấy" nên Larris cũng chẳng dám trách mắng nhóc nhiều...

Bàn tay cô nhẹ nhàng xoa đầu cô nhỏ, nó chứa đầy tình cảm trong lòng của cô.

Ánh mắt thì nhìn bé như thể nhìn một cái gì đó xa xăm.

"Lần sau không được vậy nữa, nghe chưa?

Ris chỉ tha cho lần này thôi!"

"Rue nghe rồi!"

- Erue miệng cười toe toét, càng ôm chặt cô hơn.

"Được rồi, đừng ôm nữa để Ris còn về""Ò, sao về sớm thế, ở lại chơi với Rue xíu đi!"

"Không, Ris còn việc phải làm""Òmmm..."

- Erue tiếc nuối rời khỏi người Larris, khuôn mặt nũng nịu đầy đáng thương.

Tuy cô thương thật đấy, nhưng chuyện về nhà ngủ một giấc thật dài còn quan trọng hơn.

"Ris về đây, Rue ở lại nhớ giúp Joss xử lí công việc cho tốt đấy, nhắc cả Fang nữa.

Nếu Ris nghe được lời than phiền nào từ hai đứa thì đừng trách!"

- Cô dặn dò, dù gì cô cũng đã rời chức Tộc trưởng, nhưng hai đứa này vẫn còn trong Hội, tuy giỏi nhưng nhiều lúc lại...

Haizzz.

Mà chắc chắn Joss khó lòng mà kiểm soát được cả hai.

Sợ nếu không có cô, chắc Rue và Fang sẽ náo cả Mười hai mất.

"Biết ồi!"

- Cô bé vẫn bộ mặt đáng ấy, ánh mắt tỏ vẻ luyến tiếc không muốn cô rời đi.

Đành chấp nhận thôi, cô đã thiếu ngủ hơn 400 năm rồi, không thể chậm trễ hơn nữa.

"Tạm biệt, Ris đi đây!"

- Vừa dứt lời, Larris liền búng tay một cái, thân thể cả tan thành khói rồi mờ dần trong không khí. ..........................Bìa rừng Avander- Biên giới của Witch và Lore.Vốn dĩ nhà Larris ở sâu trong rừng nhưnh vì cái đám bô lão kia cứ sợ cô có chuyện gì xảy ra, sợ cũng phải, ai bảo trong rừng toàn mấy loài quái vật không tầm thường.

Cũng chính vì sợ đám quái vật đấy đàm nhiễu lấy cô nên Thượng Hội Đồng quyết định cho cô ra ở bìa rừng ở Witch, sẵn thêm vài thủ vệ.

Thực chất, các Tộc trưởng đều phải sống trong Litch để dễ bề làm việc, nhưng bởi bản tính không thích cái đám ồn ào Mười hai còn cả Dorothy và Fang nữa, nó lại phiền...

Sống một mình vẫn tốt hơn.

Sáng làm việc, chiều về săn quái!

Có điều, sống một mình cũng có chút cô đơn...

Oa...

Oa...

Oa...

OaỞ bìa rừng cỏ tiếng khóc em bé? .................
 
Witch And Lore
Chương 4: Đứa trẻ (3)


Cậu bé tộc Lore... ....................Larris tò mò đi đến chỗ tiếng khóc.

Ở mỗi cánh bìa rừng chỉ có mỗi cô dám sống hoặc các Phù thủy muốn ở đây tu luyện.

Không lẽ gần nhà cô mới có hàng xóm mà cô không biết?

Mà kỳ quái, ai lại sinh con ở chốn âm u như khu rừng này.

Đi mò một hồi, cái chỗ tiếng khóc đó phát ra từ trước cửa nhà cô.

Ủa, có có sinh con đâu mà có tiếng em bé?

Cô đi đến chỗ nhà.

Má ơi, ở trước cửa nhà cô là một cái nôi em bé luôn đấy!Đó là một bé trai tầm gần tròn một tuổi, cậu nhỏ có mái tóc vàng sáng lóa như ánh mặt trời, ở cổ cậu có một vết bớp hình ngôi sao nhỏ rất đặc trưng.

Tuy còn là đứa bé nhưng các đường nét trên khuôn mặt cậu rõ ràng, chứng tỏ sau này đứa bé khóc i ổi này sẽ thành Đại mỹ nam đi ghẹo gái nhà lành rồi đây!Larris nhíu mày nhìn đứa bé trai đang khóc kia.

Mái tóc vàng, làn da trắng sứ, còn dấu bớp kia...

Nếu cô không lầm thì chỉ có những Lore ưu tú nhất được sinh ra sẽ có.

Đứa bé này là của tộc Lore.

Không thể hiểu nổi tại sao một đứa bé ở tộc đối địch lại ở trước nhà cô, bộ người đó muốn đứa bé chết hay gì?

Cả thế giới này ai mà không biết Witch với Lore có thù từ lâu.

Độc ác đến độ nào phải đưa đến tộc đối địch để cho nó chết chứ?

Tuy có chút thương cảm nhưng cô không thể không có một sự ghét bỏ với đứa bé này.

Cô vẫn nhớ đến cuộc chiến đó, nếu không phải vì Lore, những người thân nhất của cô sẽ không phải chết.

Larris hận Lore, chính vì thế một nỗi câm ghét từ từ phát ra đẩy lên một đứa bé vô tội.

Bàn tay cô vươn tới nó, định tự tay bóp cổ, một cái chết khá nhẹ cho một đứa trẻ, mà nhỉ?

Đứa nhỏ thấy tay lại gần thì bỗng ngưng khóc, bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm tới tay cô.

Bàn tay ấy rất lạnh, lạnh như tuyết vậy, đôi mắt màu xanh như bầu trời rộng lớn đang còn rưng rưng vài giọt lệ nhìn cô.

Larris sững người, tay cô ngưng lại ở không trung, mắt cũng ẩm lên.

Cô không nỡ, ánh mắt của cậu bé quá thuần khiết, sao cô có thể giết một đứa nhỏ không biết gì chỉ vì nó là đứa con ở tộc đối đầu?!

Nhưng nếu không giết...

Chả phải cô phản bội lại tộc sao?

"A...

A...

A"Đứa bé kêu i ới với cô, bàn tay nhỏ nhắn cứ giơ lên, các ngón tay nhỏ cứ lóng nga lóng ngóng lúc mở lúc không.

Nó như muốn Larris lại gần nó, muốn cô ôm ấp nó, nó muốn hưởng sự yêu thương từ cô.

Liệu rằng nó có thể có được ư?

Dù trái tim cô có rung động thế nào hay đứa nhỏ này có ra sao thì...

Nó thuộc Lore.

Nó không nên ở đây.

"Ta xin lỗi!"

- Dù trong thâm tâm rất áy náy nhưng bề ngoài cô ráng giữ cho một bộ mặt thật lạnh nhạt.

Larris đã quyết định rồi. cô vẫn nhớ những giọt máu đỏ tươi còn vươn trên mặt cô, những lời hấp hối bảo cô hãy kiên cường, những bàn tay ấm áp bỗng chốc liền lạnh ngắt.

Đôi khi nó còn hiện vào giấc mơ của cô, nó làm cô sợ hãi, muốn giải bày, nhưng nên giải bày với ai bây giờ?

Dứt khoác cầm chiếc nôi lên, cô đem chiếc nôi vào giữa khu rừng.

Đứa nhỏ nào đâu biết gì, nó ngây thơ nhìn cô rồi cười toe toét, sau còn kêu những tiếng non nớt trẻ khiến trái tim cô càng đi sâu vào trong rừng càng dằn vặt.

Giữa rừng Avander là tập hợp những quái vật cấp cao, chúng mạnh tới nỗi có khi một trong Mười hai còn chưa chắc đánh bại được.

Cô không muốn giết đứa nhỏ vì còn thương cảm, nên đành... mượn tay lũ quái vật.

Dù lương tâm cô rất cắn rứt.

Tới một cây Hitigi* , nó tựa như một cây nấm không lồ, thân cây không biết tới bao nhiêu người ôm mới trọn, tán cây của nó vươn dài chiếm hết cả một đoạn diện tích của khu rừng.

Phía dưới cây bị đụt khoét một lỗ, ỏe giữa cây lách tách nhỏ giọt chảy xuống những giọt nước trong suốt tạo bên một vũng nước nhỏ trong đó. là trung tâm, là đầu mạch của khu rừng, là nguồn sống của nhiều loài quái vật.

Larris đặt chiếc nôi dưới gốc cây, nhìn cậu nhỏ một chút sau dứt khoác bỏ đi, sợ rằng còn ở lại, cô sẽ không nỡ mất.

Đứa bé thấy bỏ đi, liền giơ tay ra kêu ý ới nhưng cô đành bịt tai bỏ đi tiếp.

Cô không quay lại khiến cậu khóc toáng lên.

Thét lên sao?

Càng tốt, càng dẫn dụ được quái vật.

Cô tự bắt thâm tâm mình nghĩ như thế......................Lách tách...

Ngoài trời đã dần bắt đầu mưa, Larris ngã mình trong dòng suối nước nóng trong nhà, tận hưởng sự ấm áp trong đó cùng mới mùi hương thảo dược cô tự pha chế bỏ vào, nó có tác dụng làm tinh thần thoải mái.

Tuy vậy nhưng cô vẫn không ngừng nghĩ về cậu bé kia.

Đôi mắt lấp lánh màu ngọc lục bảo thật hợp với mái tóc vàng mà, chả bù với sự nhạt nhẽo đen toàn tập của cô.

"Aaaaaaa, sao nghĩ tới nữa rồi!"

- Cô vò đầu bức tai, thật không chịu nổi mà, lương tâm cô lại nhói nữa rồi.

Rào rào...

Trời bắt đầu mưa lớn hơn, Larris bỗng hoang mang, trông đầu cô hiện lên một đống câu hỏi: Mưa rồi, cậu bé đó liệu có sao không?

Một đứa nhỏ sao lại không có sao được?

Sốt rồi thì nên pha thuốc đây?...."

Trời ơi,...

đừng nghĩ nữa!"

- Cô tự ép bản thân không nghĩ tới cậu bé nữa, nhưng hình ảnh cứ hiện ra mãi thôi: ngón tay nhỏ mềm mại chạm tay cô, nụ cười dù không có răng nhưng trông rất đẹp, đôi mắt như có hồn nhìn xuyên thấu con tim cô...

Nói gì thì nói, cậu bé đó vô tội...

Vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Tại sao cậu lại sinh ra ở Lore để rồi bị vứt bỏ ở đây chứ?

Larris đứng dậy.

Tâm can của cô gục ngã rồi, cô gục ngã thật rồi, còn sa đọa nữa!Rời khỏi dòng suối nóng ấm, cô mặc đại một chiếc áo choàng lông thú trên người mình.

Cô giơ tay phải lên, ngón giữa và ngón tay búng vào nhau, thân thể cô liền tan ra thành khói rồi biến mất...................Tại giữa khu rừng - cây Hitigi.

Tiếng khóc của cậu vẫn còn nhưng không to bằng lúc cô rời đi, có lẽ cậu bé đã mất nhiều sức rồi.

Larris đi đến chỗ cái cây, ánh mắt cô ngớ người trước cảnh vật trước mắt.

Từ đâu cây Hitigi lại có thêm một nhánh cây mới mà đặc biệt hơn, cành đó ở trên cậu bé tộc Lore như đang che mưa cho cậu.

Cô thừa biết rằng Tiên rất dễ làm thân với linh hồn của cây nhưng không ngờ kẻ khó thuần như Hitigi cũng thuần phục dễ dàng vậy.

Đã vậy tên đó còn là một đứa trẻ mới một tuổi.

Thật khó tin!

Từ từ tiến gần lại cậu, lúc nãy còn khóc lớn khi thấy cô thì ngừng khóc, thay vào đó là một cái cười rạng rỡ còn vươn nước mắt cỉa một đứa trẻ.

Cô thấy thật xót xa, dù cho có lá cây che mưa nhưng nước mưa vẫn tạt vào chiếc nôi làm ướt hơn một nữa.

Thế mà cậu vẫn cười tươi như vậy, cảm thấy bản thân thật có lỗi.

Cô cúi rập người xuống hướng với cậu bé.

"Vậy là cậu muốn theo tôi đúng không?"

Cậu bé cười còn rạng hơn lúc nãy, điều đó đủ thấy được câu trả lời.

Larris cũng cười nhẹ:"Vậy được rồi" - Cô bé cậu lên khỏi chiếc nôi ướt át kia: "Ta sẽ nhận nuôi cậu vậy!"

Nói rồi, cô thơm vào má cậu bé một cái như một minh chứng cho lời nói của cô. .....................(*) Hitigi: hay còn gọi là Thần Rừng - Satyr, là vua của các loài thực vật.

Bản thân nó có linh hồn, một linh hồn thuần khiết và mạnh mẽ.

Nếu ai được Hitigi bảo vệ hoặc yêu mến thì cũng đồng nghĩa với việc cả thế giới thực vật sẽ bảo vệ và yêu mến người đó.
 
Back
Top Bottom