21:27, Quận 1.Thượng Long vừa trở về căn hộ cao cấp của mình sau một ngày dài đặc quánh những cuộc họp căng thẳng và lịch hẹn dày đặc.
Sự mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt anh, nhưng không làm lu mờ vẻ sắc lạnh, cương nghị thường thấy.
Anh tháo bỏ chiếc áo vest đắt tiền, vắt hờ hững lên lưng ghế bành, rồi khẽ cởi khuy tay áo sơ mi trắng, để lộ cổ tay mạnh mẽ.
Không chần chừ, anh sải bước thẳng đến quầy bar nhỏ cạnh cửa sổ, nơi ánh đèn đường lấp lánh của Sài Gòn đêm tô điểm cho không gian.
Tiếng chất lỏng hổ phách sóng sánh khi anh rót cho mình một ly Glenlivet 15 năm - thứ rượu Scotch single malt yêu thích, như một phần không thể thiếu để kết thúc một ngày dài.Căn hộ của anh nằm trên tầng 36 - một vị trí cao ngất, thoáng đãng đến mức gần như cô lập, và lạnh lẽo đến khó tin.
Không có một bức tranh nào điểm xuyết trên tường, cũng chẳng có một bình hoa nào để làm mềm mại không gian.
Tường hoàn toàn bằng kính, sàn nhà lát đá lạnh lẽo, và ánh đèn trắng xóa hắt xuống từng ngóc ngách.
Căn phòng phản ánh chính xác con người anh: rõ ràng, cứng rắn, không hề dư thừa cảm xúc.
Mọi thứ đều được sắp xếp có chủ đích, không một chi tiết nào mang tính cá nhân hay gợi cảm giác ấm áp.Anh ngồi xuống chiếc ghế đơn bọc da cao cấp gần cửa kính, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố lung linh dưới chân.
Thượng Long đưa ly rượu lên môi, nhấp một ngụm.
Chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng anh, quen thuộc như một thói quen vô thức, như một cách để giải tỏa áp lực tích tụ.Và rồi...
ánh mắt anh bất giác lướt về khoảng không gian tối mờ giữa phòng.Không có gì ở đó cả.
Nhưng trong một giây mơ hồ nào đó, anh cảm giác như có ai đó đang đứng lặng lẽ ở đó, một hình bóng mờ nhạt, gần như không tồn tại.
Một cảm giác kỳ lạ, khó nắm bắt lướt qua tâm trí anh, khiến anh nheo mắt nhìn kỹ hơn vào bóng tối.Thượng Long bật cười.
Một tiếng cười nhẹ, gần như không thành tiếng, thoảng qua như một lời đùa giỡn với chính mình, pha lẫn chút mỉa mai."
Ảo giác."
Anh khẽ thầm trách, có lẽ mình đã uống hơi nhiều hơn bình thường tối nay.
Nhưng sâu thẳm bên trong, một sự bất an nhỏ nhoi, khó gọi tên, đã bắt đầu nhen nhóm.[...]23:10.Căn phòng lại chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt gió khe khẽ của chiếc laptop và ánh sáng xanh nhợt nhạt hắt lên khuôn mặt Thượng Long.
Anh vẫn ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhưng giờ đây thay vì ly rượu, là màn hình máy tính đang hiển thị danh sách khách mời của buổi sự kiện networking chiều nay.
Đôi mắt anh, vốn sắc sảo và luôn tập trung, chậm rãi lướt qua từng cái tên, như một thói quen kiểm tra tỉ mỉ sau mỗi cuộc gặp gỡ.Cho đến khi, ánh mắt anh dừng lại ở hai chữ: "Bảo Khang."
Một cái tên không quá đặc biệt, nhưng lại gợi lên một cảm giác khó tả.
Thượng Long không tài nào nhớ rõ Bảo Khang đã nói gì trong buổi chiều nay, hay thậm chí cả một câu chuyện cụ thể nào giữa họ.
Điều duy nhất anh nhớ được, và dường như đã khắc sâu vào tâm trí anh một cách khó hiểu, là ánh mắt ấy - một ánh nhìn thoáng qua, nhưng đủ sức khiến anh mất cảnh giác, dù chỉ là đúng một giây.Đó không phải là kiểu quyến rũ rẻ tiền, cố tình câu kéo sự chú ý.
Cũng không phải loại ánh nhìn tham vọng, cố gắng hút lấy anh để tìm kiếm cơ hội hay mối làm ăn.
Mà là một thứ ánh mắt khác biệt hoàn toàn.
Một ánh nhìn dường như giấu đi thứ gì đó phía sau nụ cười nhẹ, một nụ cười tưởng chừng vô hại, nhưng lại ẩn chứa sự bí ẩn, một sức hút kỳ lạ, khiến người ta không thể dứt ra được.
Nó cứ lởn vởn trong tâm trí anh, dai dẳng hơn bất kỳ khuôn mặt nào khác trong buổi tiệc.Thượng Long đưa tay gõ vài dòng vào thanh tìm kiếm trên trình duyệt, rồi lại nhanh chóng xóa đi.
Anh gõ lại, nhưng rồi lại ngừng.
Một sự đấu tranh nội tâm diễn ra trong chốc lát, giữa sự tò mò và lý trí vốn có.
Cuối cùng, anh khép màn hình laptop lại.
Tiếng "cạch" nhỏ vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Đêm đã khuya.[...]01:47 sáng.Căn hộ của Thượng Long chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, đến mức anh có thể nghe rõ từng tiếng máy lạnh chạy đều đều, nhả ra luồng khí mát lạnh.
Thành phố ngoài kia đã hoàn toàn chìm vào bóng đêm sâu thẳm, chỉ còn lại những vệt đèn vàng hắt xuống từ cầu Thủ Thiêm, vẽ lên mặt nước sông Sài Gòn một dòng chảy lặng lờ không tiếng động.
Mọi thứ đều yên bình, nhưng trong tâm trí Thượng Long, một điều gì đó đã bắt đầu xáo động.Anh nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm hờ.
Thường thì anh không mơ - hoặc nếu có, cũng chỉ là những mớ hình ảnh vô nghĩa, rời rạc, tan biến ngay khi anh thức dậy.
Nhưng đêm nay... khác.
Đêm nay, một giấc mơ sống động đến kỳ lạ đã kéo anh vào thế giới của riêng nó.Anh thấy mình đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà chọc trời.
Gió đêm lùa qua chiếc áo sơ mi mỏng, lạnh buốt.
Trăng sáng vằng vặc trên cao, nhưng không đủ sức soi rõ mặt đất bên dưới, chỉ tạo nên một quầng sáng mờ ảo.
Và rồi... một người bước ra từ khoảng tối, chậm rãi tiến về phía anh.Người đó mặc chiếc áo trắng tinh khôi, không đi giày, mái tóc đen nhánh rối nhẹ trong gió.
Làn da của cậu ta sáng bừng, như thể có ánh trăng bạc phủ lên, tạo nên một vẻ đẹp siêu thực, thoát tục.
Người ấy tiến lại gần, từng bước chân nhẹ như không, cho đến khi dừng lại cách anh chỉ vỏn vẹn một gang tay.Thượng Long không hỏi.
Anh không biết mình nên hỏi gì, hay có thể hỏi được gì.
Nhưng cậu ta lên tiếng trước, giọng nói nhẹ như hơi thở, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch của giấc mơ."
Anh nhìn em lâu hơn mức cần thiết rồi."
Giọng nói ấy... không giống bất kỳ ai anh từng biết, nhưng lại thân thuộc đến kỳ lạ.
Như thể anh từng nghe qua, từng chạm qua - nhưng chỉ là trong tiềm thức, trong một góc khuất nào đó của tâm hồn mà anh chưa từng khám phá.
Nó vừa xa lạ vừa gần gũi, vừa bí ẩn vừa cuốn hút.Người đó từ từ giơ tay lên, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào cổ tay phải của anh, rồi siết nhẹ.
Một cảm giác ấm áp, chân thật đến kinh ngạc lan tỏa từ điểm chạm, và ngay lập tức, một cơn tê rần chạy dọc sống lưng anh, khiến toàn thân anh như bị điện giật.Và rồi, giọng nói ấy lại vang lên, như một lời tiên tri, một lời nguyền rủa ngọt ngào."
Từ đây... anh sẽ bắt đầu thấy em, kể cả khi không muốn."
Thượng Long bật dậy.
Anh thở dốc, mồ hôi lạnh rịn sau gáy, ướt đẫm gáy áo.
Ngực anh phập phồng dữ dội, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh vội vàng nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử trên đầu giường.
Ánh sáng đỏ hiển thị rõ ràng: 3:33 sáng.Anh đưa mắt nhìn xuống cổ tay phải - nơi vừa bị siết chặt trong giấc mơ.
Và anh sững sờ.
Trên làn da trắng, có một vết hằn mờ, như thể thực sự có người từng chạm vào đó, từng siết nhẹ, để lại một dấu ấn không thể chối cãi.
Giấc mơ này... không phải là ảo giác đơn thuần.Thượng Long rời giường, bước thẳng vào nhà tắm, bật đèn sáng choang.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu thẳng vào gương mặt còn vương mồ hôi và nét hoang mang của anh.
Anh đưa hai bàn tay ra hứng trọn dòng nước lạnh buốt xối thẳng từ vòi sen, như muốn gột rửa đi thứ cảm giác kỳ lạ đang đeo bám.
Nước lạnh làm anh tỉnh táo hơn, nhưng cảm giác ấm nóng, chân thật từ cú siết cổ tay trong giấc mơ vẫn còn nguyên vẹn, như một dấu ấn vô hình, dai dẳng."
Chỉ là mơ thôi.
Vớ vẩn."
Anh lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc và có phần cố chấp.
Anh nói với chính mình, như một cách tự trấn an, tự phủ nhận điều phi lý vừa xảy ra.Nhưng sau hơn ba mươi năm sống một cuộc đời hoàn toàn dựa trên lý trí, dựa trên những con số và quy luật, Thượng Long biết rõ - đó không phải là một giấc mơ bình thường.
Sự chân thực đến ám ảnh của nó, cùng với vết hằn mờ trên cổ tay, đã vượt quá giới hạn của những gì anh có thể giải thích bằng khoa học hay logic thông thường.
Một hạt giống nghi ngờ, một sự bất an khó gọi tên, đã thực sự nảy mầm trong tâm trí anh.[...]Sáng hôm sau.Ánh nắng ban mai của Sài Gòn xuyên qua tấm rèm cửa kính, rọi vào văn phòng làm việc sang trọng của Thượng Long.
Không khí nơi đây vẫn tràn ngập mùi giấy tờ, mực in và sự kỷ luật đến từng chi tiết.
Trợ lý của anh, một cô gái trẻ năng động, rón rén đặt ly cà phê nóng hổi lên bàn làm việc.
Cô hơi do dự một chút, rồi khẽ cất tiếng hỏi, giọng điệu lộ rõ sự quan tâm."
Giám đốc... anh ổn chứ?
Trông có vẻ hơi mệt."
Thượng Long không trả lời ngay.
Ánh mắt anh khẽ cụp xuống, lướt qua phần cổ tay phải - nơi đêm qua vẫn còn in hằn vết siết mờ ảo từ giấc mơ kỳ lạ.
Vết hằn đã nhạt đi nhiều, nhưng cảm giác ám ảnh thì vẫn còn đó.
Anh lặng lẽ gật đầu, thay cho câu trả lời.
Anh không muốn nói nhiều, không muốn giải thích về những điều phi lý đang len lỏi vào cuộc sống vốn dĩ ngăn nắp của mình.Anh không thể kể cho cô trợ lý biết rằng... trong đoạn cuối cùng của giấc mơ ám ảnh ấy, cậu trai mặc áo trắng đã đứng ngay ở cửa phòng ngủ của anh.Cậu ta không bước vào.
Không nói bất kỳ lời nào.Chỉ đứng đó, trong bóng tối mờ ảo của căn phòng, nhìn anh rất lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh mình vào tâm trí anh.Và rồi, cậu ta khẽ nhếch môi cười - một nụ cười đầy bí ẩn, nhưng lại mang một sự tự tin tuyệt đối, như thể đã biết trước mọi chuyện, như thể đã thắng từ lúc trò chơi còn chưa bắt đầu.