Lãng Mạn 𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ theo đuổi ánh sáng

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
79,395
0
0
374721025-256-k74918.jpg

𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
Tác giả: hlnl013
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

The Betelgeuse of the "La lune de miel" Tags: choihyeonjoonchoranchoranweekchovydoranjeongjihoonlalunedemiellcklolmaolan​
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
Lời nói đầu


Chào mừng các bồ iu đến với "La lune de miel" 🤗-------------The Betelgeuse of the "La lune de miel" - Kẻ theo đuổi ánh sángPhần trước: Donut and cookies của nàng daisy_0507Phần sau: kem phô mai và meo đuôi cụt của nàng irisseuGiới thiệu:"Mỗi lần em ngẩng đầu lên vì anh

Ngay cả nước mắt cũng như tự do

Có tình yêu như một cơn mưa rào

Vẫn tin sẽ xuất hiện cầu vồng"-------------Hãy cùng tụi mình trải qua một tuần trăng mật với thật nhiều cung bậc cảm xúc nhé!
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
1


Choi Hyunjoon là một sinh viên năm ba ngành Truyền thông hết sức bình thường.

Anh bình thường tới nỗi chỉ cần thảy vô một đám người cũng trở nên tàng hình trong suốt.

Nhưng một sinh viên ngành Truyền thông thì tại sao lại xuất hiện trong lớp học môn Tài chính tiền tệ của ngành Kinh tế.

Tất cả là tại Park Dohyun, cái tên chết tiệt.Park Dohyun là bạn ký túc xá của anh.

Hai người ở chung từ hồi năm nhất, cứ coi như định mệnh đi.Hôm qua Park Dohyun với lời cầu xin tha thiết thành khẩn."

Hyunjoon yêu dấu, mày giúp tao đi học ngày mai đi.

Mai là bữa cuối rồi, giáo sư sẽ dặn dò kỹ các phần thi cuối kỳ mà mai tao phải đi chuyên đề bên khoa, xin mày đó giúp bạn lần này đi mà."

Choi Hyunjoon vì tiếng ồn ào khóc lóc mà không thể làm xong bài tập về nhà, đành qua loa đồng ý."

Nói trước, tao chỉ giúp mày điểm danh, ghi chép.

Tao học xã hội, không có biết gì về số về tiền, tao ghi những gì tao nghe thôi đấy."

Park Dohyun cảm động ôm ôm anh: "Bạn ơi, tôi yêu bạn nhất trần đời."

Hẳn là yêu nhất trần đời...Choi Hyunjoon hơi bối rối khi vừa vào lớp.

Nhìn chung ngành Kinh tế là ngành mà số lượng sinh viên chiếm khá đông của trường, người nào người nấy cũng toát ra cái vẻ thông minh, xán lạn, nhìn cứ bị thương mại.Có một cái anh hài lòng nhất chắc là giới tính, học truyền thông phần lớn là con gái, tự nhiên lâu lâu đổi gió được vào một lớp con trai nhiều hơn, Choi Hyunjoon cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.Học giùm thôi mà, đừng để bị chú ý, mọi chuyện sẽ ổn thôi.Sinh viên gần đến giờ học thì vào càng nhiều, giảng đường được lắp muốn hết chỗ.

Chỗ anh chọn nằm gần cuối lớp, không quá nổi bật cũng không quá chìm.Choi Hyunjoon lấy sổ và viết cùng cuốn sách Park Dohyun đưa, lật lật xem thử.

Anh thật sự chăm chú đọc, ít nhất hồi khi ghi chép cũng không quá bỡ ngỡ."

Chỗ này có ai ngồi không?"

Một giọng nam trầm vang lên.Anh nhanh chóng lấy ba lô để qua ghế bên tay trái: "À, không."

Người kia kéo ghế ngồi xuống.

Không phải anh biến thái nhưng mà anh chàng này thơm phết.

Đây là mùi nước xả vải thông thường, không hiểu sao anh lại thấy cuốn hút vô cùng.Choi Hyunjoon nhìn sang bên phải, anh ngỡ ngàng tới đứng hình.Jeong Jihoon.Jeong Jihoon, lâu rồi Choi Hyunjoon không nhớ đến cái tên này.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba, anh không còn cập nhật bất cứ điều gì đến Jeong Jihoon.Jeong Jihoon rất nổi tiếng khi còn ở cấp ba.Hắn đẹp trai, học giỏi, thể thao tốt, là hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái lúc đó.

Nhưng hắn cũng rất khó gần, luôn luôn có vẻ ngoài lạnh lùng cứng ngắc."

Jeong Jihoon vừa từ chối mỹ nữ lớp mình đấy, ôi tội nghiệp cô ấy."

Hong Changhyun vừa mới hóng chuyện về kể."

Ghen tị với mấy người đẹp trai quá."

Hwang Sunghoon góp vui.Choi Hyunjoon mắt thì tập trung vào tờ đề, ngòi viết thì đã dừng từ lúc nào.

Jeong Jihoon và anh khác lớp, tuy chỉ cách một bức tường nhưng lại xa đến vô tận.Nếu để so sánh hai người với nhau, Jeong Jihoon là pháo hoa rực rỡ trên biển thì Choi Hyunjoon sẽ là bọt biển lăn tăn, Jeong Jihoon là ngôi sao chói loá thì Choi Hyunjoon sẽ là đôi mắt nhìn theo ánh sáng đó, bị nó cuốn đi mà không hề hay biết.Choi Hyunjoon là kẻ theo đuổi ánh sáng, ánh sáng mang tên Jeong Jihoon.Bây giờ nhìn thấy hắn ngồi cạnh anh lúc này, Choi Hyunjoon không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, anh quay đầu đi.Thì ra học cùng trường, vậy mà hai năm qua chưa từng chạm mặt, Trái Đất này cũng không tròn đến thế.Choi Hyunjoon không để ý nữa, từ lúc giáo sư vào giảng cho đến lúc hết buổi, anh chỉ ngồi ghi chép như đúng lời nhờ vả, hoàn toàn không quan tâm chuyện khác.Hết giờ, Choi Hyunjoon gấp rút thu dọn đồ của mình chuẩn bị chạy qua tòa khác để học môn chuyên ngành.

Đến tối, anh ném cuốn sổ cùng sách lên bàn học của Park Dohyun: "Xong rồi nhá, mày nợ tao kèo này đó."

"Sẽ đền đáp xứng đáng."

Kim Geonwoo khoác khăn từ nhà tắm đi ra, không khỏi hâm mộ: "Anh Hyunjoon, lần sau anh có thể đi học thay cho em không?"

Choi Hyunjoon chống hông: "Chú đoán xem.

Anh sợ lắm, chú học luật, anh qua đó mà bị hỏi nên xét thế nào, xử ra sao, anh cho tử hình hết."

Cậu chàng cơ bắp tự nhiên rùng mình một cái.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
2


Choi Hyunjoon nghĩ mình sẽ không gặp lại Jeong Jihoon, nhưng cuộc hội ngộ đến bất ngờ hơn anh tưởng.Học xong buổi sáng, Choi Hyunjoon theo thói quen xuống canteen ăn trưa.

Canteen ngày thứ bảy đông đúc hơn bình thường, chưa kể bằng một thế lực nào đó, canteen toà D, toà chính của khoa Khoa học xã hội luôn được săn đón nồng nhiệt bởi sinh viên.

Cứ tới trễ một tí là hết chỗ để ngồi.

Choi Hyunjoon nheo mắt cả buổi mới tìm được một bàn trống.

Bữa nay không có ai ăn chung, anh đơn giản kiếm bàn đơn mà ngồi xuống."

Hú hú bạn tôi."

Park Ruhan từ đâu lù lù xuất hiện."

Gì đây?"

Choi Hyunjoon đề phòng.Park Ruhan nhanh chóng để phần cơm ngồi xuống, than thở: "Khó lắm mới có chỗ, tao ngồi ké nhé."

Cũng ngồi xuống rồi, đuổi sẽ đi sao?Park Ruhan học chung ngành với Choi Hyunjoon, cả hai từng có duyên chung vài môn nên quen biết, mối quan hệ khá thân thiết."

Ê hồi có bạn tao lại ngồi nữa đấy, mày không ngại chứ?"

"Không sao."

Choi Hyunjoon hướng nội là thật nhưng không tới nỗi bài xích loài người."

Jeong Jihoon."

Park Ruhan la lớn.Máu trong người Choi Hyunjoon như đông lại.

Ở Hàn Quốc, cái tên Jihoon khá phổ biến, nhưng mà họ Jeong tên Jihoon anh chỉ biết hai người thôi, một là Bi Rain, hai chính là Jeong Jihoon đó.Choi Hyunjoon cứng đờ nhìn Jeong Jihoon.Jeong Jihoon đeo balo một bên vai, tay còn lại cầm phần cơm của mình, lạnh lùng nhìn lại anh.Choi Hyunjoon nhanh chóng cụp mắt trước đôi mắt mèo của hắn."

Mày ngồi xuống đi."

Park Ruhan kéo hắn: "Đây là Jeong Jihoon, học kinh tế, bạn thân tao."

Cậu hào hứng giới thiệu.Không biết Jeong Jihoon có ấn tượng gì với anh không, dù sao cũng một tuần rồi.Bầu không trở nên quái dị vô cùng, Choi Hyunjoon thấy bữa ăn mất ngon trong chóng vánh.Hầu như trên bàn chỉ có tiếng Park Ruhan líu lo không ngừng.

Lâu lâu Choi Hyunjoon đáp lại vài lời, Jeong Jihoon ngồi đối diện thì im ru."

À phải rồi Hyunjoon."

Choi Hyunjoon ngơ ngác: "Hả?"

"Jihoon học chung cấp ba với mày á, hai người quen biết không?"

Tay cầm đũa của anh dừng giữa không trung.

Anh ho mấy tiếng rồi mới ăn tiếp: "Không tính là quen, biết thôi.

Cậu ta nổi tiếng mà, ai không biết."

"Vậy sao?"

Jeong Jihoon im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.Choi Hyunjoon bối rối nhìn hắn.

Hình như đồ ăn hôm nay không vừa miệng hắn, hắn cứ dùng đũa lùa cái này lựa cái kia.Mặt hắn không biểu cảm, lạnh nhạt nói tiếp: "Nhưng tôi thì biết cậu đấy."

"Choi Hyunjoon, lớp 3-7, học rất giỏi, luôn đứng trong top mười khối, điểm môn xã hội luôn trong top năm."

Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh: "Chúng ta còn từng gặp nhau rất nhiều lần trên sân thượng, cậu nhớ không?"

Choi Hyunjoon bị ánh mắt hắn làm hoảng hốt, không thể đáp lại một câu.Anh có cảm giác, nếu anh còn nói không quen biết hắn, chắc chắn hắn sẽ lập tức lật bàn.Park Ruhan thấy có gì đó sai sai nên nhanh chóng làm dịu: "Cũng coi như quen biết sơ sơ."

Choi Hyunjoon lúng túng: "Thế à, lâu rồi nên tôi không nhớ kỹ lắm."

"Tuần trước chúng ta còn ngồi kế trong lớp tài chính tiền tệ."

Jeong Jihoon vô cảm bảo."

Hả?"

Park Ruhan trợn mắt: "Mày học truyền thông qua lớp kinh tế làm gì?"

Choi Hyunjoon thật sự bị dọa sợ, anh buông đũa xuống uống miếng nước."

Dohyun nhờ tao đi học giùm."

Park Ruhan nhướng mày: "Hai đứa bây chưa yêu nhau nữa."

Lần này Choi Hyunjoon sặc thật, anh ho không ngừng tới đỏ cả mặt: "Mẹ mày, nói cái gì vậy?"

"Thấy hai bây thân quá á."

Hiện tại anh đang rất muốn chui đầu xuống đất đây.

Anh lén lút quan sát Jeong Jihoon.

Đôi mắt bình thường đã lạnh nhạt giờ như xuống âm mấy độ.

Choi Hyunjoon rùng mình.Hắn bị làm sao vậy?

Lúc ngồi kế Jeong Jihoon có vẻ không nhận ra anh, tự nhiên lại đào chuyện đó lên nói.Jeong Jihoon như có giác quan loài mèo thật, hắn nhạy bén phát hiện Choi Hyunjoon đang nhìn mình, liền không kiêng kỵ đối mắt lại.Tim anh khẽ đập lệch một nhịp.

Đã hơn hai năm rồi, khi lần nữa đối mặt với hắn, anh vẫn không thể kìm nén được cảm xúc của mình, dù từ lâu anh đã không còn theo đuổi ánh sáng ấy nữa.Tối Choi Hyunjoon không về ký túc xá mà trở về nhà.

Ăn cơm xong anh liền lên phòng nằm.Choi Hyunjoon mệt mỏi vò tóc.

Jeong Jihoon mãi là cái gai nhọn đâm vào lòng anh, nhổ hoài không ra, cứ âm ỉ rỉ máu mỗi khi chạm đến.Anh bật người dậy, kéo đống đồ dưới gầm giường ra.

Chiếc hộp được giấu trong cùng lâu rồi không ai mang ra đã đóng bụi một lớp dày.

Anh phủi phủi hít phải bụi mà hắt xì mấy cái.Anh mở nắp hộp, trái ngược với bên ngoài bám bụi, bên trong được gìn giữ rất cẩn thận.

Tất cả đều là ảnh.Choi Hyunjoon rất thích chụp ảnh.

Anh có cho mình hai máy ảnh, một cái là máy phim, quà sinh nhật ba anh tặng năm sinh nhật mười sáu tuổi.

Một cái là máy kỹ thuật số, anh vẫn để ở ký túc xá để lâu lâu ra ngoài chụp.Ảnh trong hộp đều là ảnh máy phim, và nhân vật chính trong ảnh chỉ có một.Choi Hyunjoon khẽ chạm vào gương mặt Jeong Jihoon, cảm giác như tự mình gỡ đi lớp mài vừa kéo da non, không kịp lành còn để lại sẹo.

Như tình cảm của anh dành cho Jeong Jihoon, cứ mãi lẩn quẩn không dứt được, trong khi anh đã cố chôn vùi nó thật sâu tận đáy lòng.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
3


Lần đầu tiên Choi Hyunjoon gặp Jeong Jihoon là ngày nhập học ở cấp ba.Bao giờ ngày khai giảng cũng sẽ có phần phát biểu và trao thưởng.

Jeong Jihoon là thủ khoa đầu vào năm đó.Jeong Jihoon như đã quen với hào quang xung quanh, khi được gọi tên, hắn từ cuối hàng của lớp đi lên.

Bước chân vững vàng, mắt nhìn thẳng tiến về phía trước.

Mọi người ai cũng dồn sự chú ý cho thủ khoa.

Hàng lớp hắn kế lớp anh, Choi Hyunjoon không nhịn được tò mò ngoái đầu nhìn theo những người khác.Anh đã bị Jeong Jihoon thu hút từ khoảnh khắc ấy.

Người con trai cao ráo, tỏa sáng như vầng thái dương từng chút đến gần rồi lướt ngang qua anh, Choi Hyunjoon nhìn theo không dứt."

Xin chào thầy cô, xin chào các bạn học, em là Jeong Jihoon..."

Giọng nói vừa mới vỡ không quá khó nghe, chậm rãi đọc bài phát biểu."

Đẹp trai ha, cao nữa, thủ khoa cỡ này."

Goo Hyeyeon đứng sau Choi Hyunjoon cảm thán.Lúc này anh không nghe được bất cứ âm thanh nào khác, cứ chăm chú nhìn Jeong Jihoon đứng ngược sáng trên bục đến thất thần.

Như có làn gió mới thổi vào tâm hồn anh, anh ngẩn người nghĩ, trên đời này sẽ không có người thứ hai như Jeong Jihoon.Thứ ánh sáng bao phủ cả người Jeong Jihoon thật ấm áp, làm Choi Hyunjoon muốn vươn tay chạm vào.

Như con thiêu thân không ngừng bay về phía nơi có ánh sáng, anh cũng không thể cưỡng lại mà muốn lại gần Jeong Jihoon.Kết thúc bài phát biểu, Jeong Jihoon đã nở nụ cười hiếm hoi, lộ hai chiếc răng nanh tinh nghịch, nét đặc trưng của hắn.

Choi Hyunjoon liền cầm máy ảnh đeo trước ngực chụp một tấm.

Đây cũng là tấm hình đầu tiên anh chụp hắn.Lần đầu chụp ảnh một người, lần đầu si mê một người, lần đầu trải qua hỷ nộ ái ố vì một người.Tất cả đều là Jeong Jihoon.Choi Hyunjoon luôn vô thức chú ý đến Jeong Jihoon.

Hắn học lớp 1-6, chỉ cần bước ra một cái là có thể gặp nhưng anh chưa bao giờ trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn.Choi Hyunjoon từ nhỏ đã hướng nội, không giỏi ăn nói, lúc nào cũng ở một mình, ít tiếp xúc với mọi người.

Trái lại, Jeong Jihoon tuy lạnh lùng nhưng luôn cư xử hoà nhã với người khác, không xa không gần, tạo cho người ta cảm giác thân thiện nhưng không quá dễ thân.

Vì thế nhân duyên của hắn cũng tốt khi ở trường.Ánh mắt Choi Hyunjoon đặt trên người Jeong Jihoon vừa âm thầm lại vừa lộ liễu.

Bạn cùng bàn với anh là Goo Hyeyeon lâu lâu cũng hỏi anh là anh nhìn gì mà tới thất thần luôn vậy.

Anh ngây ngô cười bảo khi mình tập trung suy nghĩ thì sẽ như thế.Thật ra anh chỉ là nhìn Jeong Jihoon mà thôi.Nhìn hắn chơi đá bóng với tụi con trai chung lớp, nhìn hắn đùa giỡn ngoài hành lang, nhìn hắn chăm chú học bài mỗi khi đi ngang lớp hắn, nhìn hắn ăn trưa ở canteen hay đơn giản là cố tình ra về trễ để nhìn hắn trực nhật.

Đôi lúc nếu may hơn một tí anh sẽ gặp hắn ở nhà xe của trường.Choi Hyunjoon cũng lặng lẽ thầm kín chụp lại hình ảnh của Jeong Jihoon.

Anh biết hơi biến thái nhưng anh cảm thấy chụp cái đẹp thì không có gì phải tội lỗi cả.

Lúc này anh vẫn chưa xác định được sự chú ý đặc biệt này mình dành cho Jeong Jihoon có nghĩa gì, anh đơn giản thích ngắm hắn như vậy.Mọi thứ thay đổi khi điểm kiểm tra giữa kỳ được công bố.

Jeong Jihoon nghiễm nhiên đứng đầu khối.

Kết quả của Choi Hyunjoon không tệ nhưng cũng không quá xuất xắc, anh đứng trong top năm mươi của khối.Choi Hyunjoon bất động đứng nhìn bảng xếp hạng được treo ở bảng thông báo của trường.

Khoảng cách ngoài đời của anh và Jeong Jihoon đã xa rồi, đến bảng xếp hạng cũng xa như thế.

Bỗng nhiên có sự không cam tâm nảy nở trong lòng anh.Anh muốn tên mình ở cạnh tên của Jeong Jihoon.

Có lẽ anh nhận ra tình cảm dành cho Jeong Jihoon là không bình thường hơi trễ.

Nhưng anh vẫn còn thời gian, anh nhất định sẽ bắt kịp được hắn.Choi Hyunjoon đâm đầu vào việc học.

Chuyện anh giỏi nhất lúc đấy ngoài chụp ảnh ra chính là học.

Phải được thứ hạng cao hơn, phải gần với Jeong Jihoon hơn.Con người chỉ cần động lực là có thế cố gắng hơn người khác gấp bội, Choi Hyunjoon cũng không ngoại lệ.

Sau nỗ lực không ngừng nửa kỳ còn lại, Choi Hyunjoon chính thức lọt vào top hai mươi của khối, xếp hạng hai của lớp, môn xã hội của anh được hạng năm toàn khối, cao hơn Jeong Jihoon một hạng.Jeong Jihoon vẫn giữ vững ngôi vị hạng nhất, do điểm các môn tự nhiên bỏ xa những thứ hạng khác.Choi Hyunjoon trầm ngâm đứng nhìn bảng xếp hạng, mím môi.Hong Changhyun ôm vai anh: "Mày thăng hạng ghê quá, điều gì khiến mày sống chết học vậy?"

"Tao theo đuổi ánh sáng."

Choi Hyunjoon khẽ đáp."

Hả?"

Cậu bạn nghe không rõ hỏi lại.Anh lãng đi: "Không có gì."

Một bóng người bước tới đứng song song Choi Hyunjoon, cũng nhìn bảng xếp hạng."

Tụt hạng rồi."

Jeong Jihoon bình luận.Choi Hyunjoon hốt hoảng quay qua hắn, dường như nhận ra hành động của mình hơi kỳ cục, anh vội quay người lại."

Cậu là Choi Hyunjoon à?"

Jeong Jihoon hỏi.Anh khẽ đáp: "Ừm."

Jeong Jihoon nhướng mày, không tỏ thái độ rõ ràng nói: "Bài văn của cậu rất hay, tôi đã được nghe cô Jang dạy văn đọc ở lớp."

Tim Choi Hyunjoon đập nhanh khi nghe lời khen của hắn, dù không chắc đó có phải khen hay không nhưng anh thật rất vui khi nghe nó."

Cảm ơn."

Anh lí nhí.Không biết Jeong Jihoon có nghe rõ, hắn không đáp lại, một tay đút túi quần rời đi, để lại cho anh bóng lưng lạnh nhạt y như con người hắn.Choi Hyunjoon thở dài nhìn theo.Đó là lần đầu hai người nói chuyện với nhau, rõ ràng hắn biết anh rồi nhưng anh lại không cảm thấy vui vẻ.

Có lẽ vì với hắn mà nói, anh chỉ là một người cùng chung bảng xếp hạng.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
4


Qua kỳ sau, Choi Hyunjoon vẫn tiếp tục chăm chỉ học để duy trì thành tích.

Anh không còn mong muốn chuyện Jeong Jihoon có biết đến mình hay không, anh chỉ hy vọng mình cũng giỏi giống hắn mà thôi.Mẹ Choi thấy con trai học hành siêng năng vừa mừng vừa lo.

Bà và chồng chưa bao giờ đòi hỏi anh và anh trai anh phải học giỏi thật giỏi hay đạt danh hiệu cao, miễn là ở mức tốt là được.

Vậy mà giờ con trai út nhà họ Choi đứng top mười khối luôn rồi.Nhưng Choi Hyunjoon càng ngày càng ốm."

Ăn nhiều vào."

Mẹ Choi không ngừng gắp thức ăn cho anh.Choi Hyunjoon hơi hoảng: "Từ từ thôi mẹ."

Ba Choi cũng góp vô: "Chủ nhật thì ra ngoài tụ tập bạn bè hay đi dạo cho khuây khoả, ở lì trong nhà ôm tập ôm sách hoài."

Choi Hyunjoon không phải không có bạn, nhưng hai thằng thân nhất với anh một thằng thích vận động, thằng kia thích nằm lì trên giường chơi game.

Không có rủ được đứa nào hết.Hầu như mùa hè của anh đều trải qua ở nhà, trừ những lúc anh muốn ra ngoài.Vào năm học mới, mọi thứ không có gì thay đổi, Choi Hyunjoon vẫn thích Jeong Jihoon, như cái bóng mờ theo đuổi ánh sáng rực rỡ.Jeong Jihoon niềng răng rồi.Choi Hyunjoon hơi tiếc hai chiếc răng nanh của hắn, chỉ có thể lục lại mấy tấm ảnh hồi trước xem lại.

Hình như hắn cũng nở nang ra, không còn gầy trơ xương như năm rồi, vai rộng hơn cũng đô con hơn, nhìn rất vững chắc.Hắn thì càng lúc càng đẹp, Choi Hyunjoon thì vẫn vậy, cao nghêu nhưng ốm nhom.

Hwang Sunghoon thấy thế cứ dụ anh đi nâng tạ chung nhưng đều bị từ chối.Bây giờ Choi Hyunjoon bắt đầu suy nghĩ đến việc sẽ học ngành gì khi lên đại học.

Đừng bảo anh lo xa, tính từ bây giờ là đẹp, tới lúc gần sát nút mới quyết định cỡ nào cũng bộp chộp.Tính anh hướng nội, hẳn là nên học những ngành không cần tiếp xúc con người quá nhiều...Đang nghĩ nghĩ, tiếng động xô mở cửa làm anh giật mình buông sách.Đây là sân thượng của trường, thứ bảy học hết buổi sáng, ăn trưa xong anh sẽ lên đọc sách hoặc ngủ trưa.

Không ngờ hôm nay lại có người khác lên.Điều ngạc nhiên hơn còn ở phía sau, Choi Hyunjoon ngẩng đầu xem là ai, anh bất ngờ sững người.Jeong Jihoon khoác balo một bên vai, tay đút túi tiến lại gần anh.Hắn cúi người nhìn: "Sao hôm nay có cậu ở đây nữa?"

Hắn lúc này cứ như mấy thằng đầu gấu vậy.Choi Hyunjoon nuốt nước bọt: "Trưa thứ bảy nào tôi cũng ở đây."

Anh né ánh mắt hắn trong vô thức.

Ngón tay cầm sách khẽ run rẩy."

À."

Jeong Jihoon thẳng người lại, tìm một chỗ mát mẻ thảy balo lên sàn: "Tôi hỏi vậy thôi, không có ý gì đâu."

Hắn lấy tai nghe đeo vào, trước khi nằm xuống còn nói: "Tôi ngủ nên cậu làm gì làm đi, cứ mặc kệ tôi."

Thế rồi hắn gối đầu lên balo, đặt tay lên mắt che sáng ngủ trưa.Quá trình này diễn ra nhanh tới độ Choi Hyunjoon không kịp phản ứng, anh e dè quan sát Jeong Jihoon đằng kia.Tim anh đập thình thịch, anh âm thầm đem máy chụp ảnh trong balo ra, chụp trộm hắn một tấm.

Kiểm tra tấm ảnh thôi cũng khiến anh lo lắng bị phát hiện.

Sau khi hoàn thành hành động lén lút của mình, e dè ngắm Jeong Jihoon một lúc anh mới dời mắt đi.Lại đến thứ bảy, Choi Hyunjoon theo thói quen lên sân thượng, vừa mở cửa đã thấy Jeong Jihoon.Hắn ngồi đúng chỗ anh ngồi hồi tuần trước, một tay cầm kem ăn, tay còn lại lướt điện thoại.

Nghe tiếng động hắn liền ngẩng đầu.Hắn huơ huơ que kem: "Chào."

Choi Hyunjoon bối rối chào lại.Jeong Jihoon xích qua một bên, chỉ chỉ: "Cậu ngồi đi."

Choi Hyunjoon lắc đầu: "Tôi ngồi bên đó được rồi."

Anh đi đến chỗ đối diện hắn ngồi xuống.Jeong Jihoon tắt điện thoại, nhướng mày: "Cậu chỉ lên đây mỗi thứ bảy thôi nhỉ?"

Anh gật đầu."

Tôi phát hiện."

Hắn cười: "Cậu sợ tôi lắm thì phải."

Choi Hyunjoon tròn mắt nhìn hắn, một lúc sau mới đáp nhỏ: "Không có."

"Cậu luôn giữ khoảng cách với tôi, như lúc nãy, cũng không nhìn thẳng tôi nói chuyện.

Bộ tôi đáng sợ vậy à."

"Không phải."

Choi Hyunjoon nhanh nhẹn phản bác: "Đã nói không phải."

"Chỉ là tôi hướng nội, ngại người lạ."

Jeong Jihoon tỏ vẻ đã hiểu tiếp tục lướt điện thoại.Những thứ bảy tiếp theo, cả hai vẫn chạm mặt nhau trên sân thượng trường, cũng có giao tiếp vài câu, đa số đều Jeong Jihoon mở lời trước.Lâu lâu Jeong Jihoon sẽ than vãn về đề kiểm tra của lớp hắn, tham khảo một số cách học văn của anh, dù sao điểm xã hội của anh luôn cao hơn hắn."

Sao cậu học xã hội tốt thế?"

Jeong Jihoon gác tay lên đầu.Choi Hyunjoon suy nghĩ một chút: "Trí nhớ tôi tốt."

"Phải không, trí nhớ tôi cũng tốt mà."

"Tôi đọc sách nhiều."

Choi Hyunjoon lầm bầm: "Điểm khoa học của cậu cũng cao vậy, như quái vật ý."

Jeong Jihoon hứng thú: "Hờ, lần đầu nghe cậu nói nhiều vậy nha, ghen tị với điểm tôi không?"

Có ghen tị cũng làm gì được, anh thật sự không thể ngấm nổi mấy môn có số, nhất là khoa học.

Anh thù môn khoa học, trong tất cả các môn, nó luôn có điểm thấp nhất, kéo toàn bộ điểm trung bình của anh.Nhìn Choi Hyunjoon phụng phịu, Jeong Jihoon mỉm cười: "Cậu có thể hỏi bài tôi như tôi hỏi cậu ấy, có qua có lại."

Vậy bây giờ hai người họ có tính là bạn chưa nhỉ?

Cách đây vào một tháng trước, họ vẫn còn là những kẻ xa lạ, hiện tại, anh đã đến gần hắn hơn một tí rồi, khoảng cách chạm vào ánh sáng được rút ngắn lại.Jeong Jihoon thấy Choi Hyunjoon không tập trung, hắn búng nhẹ lên trán anh: "Cậu đang thả hồn đi đâu vậy?"

Anh lấy tay xoa trán, Jeong Jihoon tưởng mình mạnh tay liền hoảng nhẹ: "Tôi búng đau hả, xin lỗi."

"Không, không."

Anh thấp thỏm nhìn hắn: "Vậy cậu giúp tôi sửa lỗi bài kiểm tra khoa học của tôi đi."

Jeong Jihoon rất nghiêm túc xem bài kiểm tra của anh, hắn nhận xét: "Cậu học rất tốt, thật sự không có vấn đề gì.

Chỉ là phần vật lý, cậu ghét vật lý lắm sao?"

Choi Hyunjoon ghét vật lý thật."

Thật ra vật lý cũng không khó đến mức đấy."

Hắn lấy giấy viết trong balo, bắt đầu giảng cho anh: "Để tôi chỉ cách cho cậu."

Jeong Jihoon tập trung nói, Choi Hyunjoon lơ đãng nhìn hắn.

Khi một người tập trung làm gì là lúc họ quyến rũ nhất.

Jeong Jihoon như vầy khiến tim anh đập nhanh liên hồi.Không được không được, bình tĩnh lại nào, anh vuốt vuốt ngực mình.Jeong Jihoon nhìn anh: "Tôi nói nhanh quá hả?"

Anh bối rối gật gật đầu.

Hắn nhướng mày: "Được rồi, tôi sẽ nói từ từ lại."

Choi Hyunjoon khẽ liếc sườn mặt hắn, nếu có thể ngắm hắn ở khoảng cách này mãi thì tốt quá, tiếc là không thể đem máy ảnh ra chụp, anh muốn lưu trữ lại bộ dạng này của hắn.Choi Hyunjoon đã thích Jeong Jihoon giờ còn thích hơn cả thích.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
5


Tuy Choi Hyunjoon và Jeong Jihoon học kế lớp nhau, nhưng ít khi nào gặp nhau ngoài trên sân thượng.

Choi Hyunjoon ra chơi đều ở lì trong lớp, có muốn mua gì đều gửi nhờ bạn cùng bàn mua giùm.Jeong Jihoon ra chơi sẽ xuống sân chơi đá bóng thành ra Choi Hyunjoon cảm thấy mình không cần ra ngoài làm gì.

Bữa nào không thấy hắn thì mặc định hắn đang ngồi trong lớp.Giờ trưa ở canteen thì Jeong Jihoon ăn với đám con trai lớp hắn, anh ăn với bạn anh.

Đôi khi thấy hắn đi ngược hướng trên hành lang, anh cũng cụp mắt xuống lướt ngang thật nhanh chạy vào lớp.Choi Hyunjoon không biết diễn tả quan hệ bọn họ như nào nữa, không thân nhưng cũng không phải người dưng.

Anh không dám quá gần hắn, anh sợ tình cảm của mình bị phát hiện, vậy thì có lẽ đến việc làm bạn cũng không thể, nên anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với hắn.Lại một thứ bảy khác, hôm nay mẹ Choi Hyunjoon làm cho anh một hộp cơm cuộn để ăn trưa nên anh không xuống canteen.

Xem giờ thì hẳn Jeong Jihoon chưa lên, anh đeo tai nghe nghe nhạc rồi thưởng thức bữa trưa của mình.Nhưng Jeong Jihoon lên sớm hơn bình thường.

Lúc hắn mở cửa sân thượng, Choi Hyunjoon đang nhai một miệng đầy cơm cuộn, hai má phình lên trông rất đáng yêu.

Anh cũng giật mình nhìn hắn, mắt tròn xoe.

Giống thỏ con thật, Jeong Jihoon thầm đánh giá.Choi Hyunjoon cố nhai nuốt hết số cơm trong miệng, hỏi hắn: "Sao nay cậu lên sớm vậy?"

Jeong Jihoon tháo balo ngồi xuống cạnh anh: "Thực đơn hôm nay không hợp gu tôi."

Nói ra vẻ hắn không có vấn đề gì chứ mắt hắn cứ chầm chầm vào hộp cơm trên tay anh.Choi Hyunjoon hiểu ý đưa qua: "Ăn không, mẹ tôi làm cũng ngon lắm."

Jeong Jihoon cười lộ niềng răng, như một con mèo đắc ý: "Vậy tôi không khách sáo."

Hắn lấy một miếng ăn thử, không ngừng tán thưởng: "Mẹ cậu làm ngon lắm."

"À, cảm ơn."

Choi Hyunjoon hơi lúng túng tiếp tục ăn.

May là mẹ anh làm nhiều, nếu không sợ hai thằng thanh niên sức ăn khỏe ăn không đủ."

Mẹ tôi cũng nấu ăn rất ngon, hôm nào mang cho cậu thử."

Hắn bảo.Choi Hyunjoon nghĩ có lẽ quan hệ của bọn họ là có qua có lại thật, hôm nay anh cho hắn cái này, ngày mai hắn lại cho anh cái khác.

Hai người không ai nợ ai.Nhưng không sao cả, anh chỉ cần được nhìn thấy và gần hắn như thế này thôi.Jeong Jihoon đã ăn rất ngon, cái trán lúc nào cũng nhăn nhó vì được ăn ngon mà thả lỏng, gương mặt hắn thoả mãn như chú mèo được vuốt ve.Hắn để ý tai nghe của Choi Hyunjoon: "Cậu thường nghe nhạc gì?"

Anh đáp: "Tôi thích kpop."

Jeong Jihoon nhướng mày.

Choi Hyunjoon khó hiểu: "Bộ nhìn tôi không giống người sẽ nghe kpop à?

Ngoài kpop tôi cũng nghe ballad."

"Tôi nghe với."

"Hả?"

Anh ngớ ra.Jeong Jihoon trực tiếp rút một bên tai nghe của anh đeo vào tai mình, hai người ngồi song song nhau, vai kề vai.Nhịp tim của Choi Hyunjoon như ngừng lại, anh bất ngờ tới mức không dám cử động."

Day6 sao?"

Hắn nhếch môi: "Tôi rất thích Day6."

Anh đáp: "Tôi cũng rất thích Day6."

"Thật sự khoảnh khắc này đối với anhTựa như giấc mơ vì có em bên cạnhAnh đã sẵn sàng dành nhiều điều cho hôm nay""Tôi thích bài Love me or leave me nhất."

Jeong Jihoon nhắm mắt lại: "Cậu thì sao?"

Choi Hyunjoon nghiêng đầu ngắm hắn, khẽ nói: "You were beautiful."

"Anh sẽ làm cho tuổi trẻ này ngập tràn ký ức với emĐừng lo lắng gì cả, vì anh sẽ làm mọi thứĐể cho thời khắc này trở thành một trang sáchCho chúng ta lật mở trở lại"Choi Hyunjoon mong thời gian dừng lại, để anh có thể kề vai bên Jeong Jihoon, ngắm hắn ở khoảng cách gần như lúc này.

Anh muốn ghi khắc lại hình dáng chàng trai mà mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay.Tình đầu thật đẹp nhưng cũng thật buồn.

Choi Hyunjoon thôi nhìn hắn, anh cúi đầu mỉm cười nghĩ.

Dù biết sẽ không có cơ hội, vậy mà vẫn không thể ngừng hy vọng viễn vông.Nếu Jeong Jihoon biết anh thích hắn thì sao nhỉ?

Hắn sẽ sợ hãi, kinh tởm hay chán ghét anh?

Choi Hyunjoon không dám tưởng tượng đến lúc đó.

Phải chi anh thích con gái... anh cũng không thích con trai, anh chỉ là thích Jeong Jihoon thôi.Cuộc đời mười sáu năm trước của Choi Hyunjoon rất vô vị.

Ba mẹ cho rằng anh là đứa sống rất tình cảm, anh cũng không chắc.

Anh rất bình thường với mọi thứ trên cuộc đời này, vì ngoài chụp ảnh anh không hứng thú đặc biệt với gì cả.Choi Hyunjoon chưa bao giờ tìm lý do cho việc mình thích Jeong Jihoon.

Hắn đẹp trai, học giỏi là điều ai cũng biết.

Nhưng anh biết mình không chỉ thích hắn ở điểm đó.

Lần đầu tiên gặp Jeong Jihoon, anh thấy hắn như đang toả sáng.

Hắn là một người nổi bật, chỉ cần hắn đứng một chỗ cũng đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Ánh sáng của Jeong Jihoon đã khẽ khàng chiếu đến cuộc đời vô vị của anh, làm anh tò mò đi theo.

Càng đi theo anh càng muốn bắt kịp ánh sáng ấy, dù biết nó không chỉ soi rọi cho mình anh.Anh muốn theo đuổi ánh sáng này.Trước năm mười sáu tuổi, anh thích chụp ảnh.

Sau khi anh mười sáu, anh thích chụp ảnh và Jeong Jihoon.

Cả hai đều trở thành điều tâm tâm niệm niệm trong trái tim anh.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
6


Thành tích cuối kỳ của Choi Hyunjoon vẫn giữ nguyên phong độ, thậm chí điểm môn khoa cũng cao hơn vài hạng.

Anh rất hài lòng với kết quả này."

Cậu lại lên hạng này."

Jeong Jihoon lướt mắt lên bảng xếp hạng.

Nghe giọng điều hắn như đang ghen tị với kết quả của anh."

Cậu luôn hạng nhất mà, có muốn thăng hạng cũng không biết thăng đường nào."

"Tôi nhất định sẽ vượt qua cậu ở môn xã hội."

Dù hai người cách thứ hạng nhau không xa lắm nhưng khoảng cách điểm thì khá nhiều."

Coi cái mặt của mày kìa, vui quá nhỉ?"

Hwang Sunghoon từ đằng sau ôm chặt cổ anh ghì xuống.Choi Hyunjoon la oai oải: "Thằng quỷ, mày nặng quá, đừng ỷ có cơ bắp rồi ăn hiếp tao."

Mắng thì mắng chứ hai người ai cũng cười ha hả.Hong Changhyun dùng sức cứu Choi Hyunjoon khỏi gọng kìm: "Trời ơi mày ghì nữa nó tắt thở thật đấy."

Choi Hyunjoon thoát được liền thủ thế phòng bị: "Đứng xa tao ra."

Hong Changhyun nhìn người phía sau anh, dùng tay chỉ chỉ: "Không phải Jeong mặt tiền đây hả?"

Jeong mặt tiền?Choi Hyunjoon quay đầu lại, Jeong Jihoon hai tay đút túi dùng ánh mắt kỳ quái quan sát bọn họ nãy giờ.Anh gãi gãi đầu: "Họ đều là bạn tôi, lâu lâu giỡn hơi lố vậy đó."

Jeong Jihoon nhướng mày: "Tôi nghe người ta gọi sau lưng thôi, lần đầu có người gọi trước mặt tôi như vậy đó."

Hong Changhyun giả lã cười: "Ai biểu mặt cậu lạnh như tiền, đây cũng là một cách gọi thân thương."

Jeong Jihoon lạnh nhạt liếc Hong Changhyun, sau đó nói với Choi Hyunjoon đang muốn tìm lỗ trên đất chui xuống: "Tôi đi trước, hẹn cậu thứ bảy."

"Ừm."

Anh gật đầu.Đợi hắn đi một khoảng rồi Hong Changhyun mới hỏi: "Mày chơi với nó từ khi nào thế?"

"Cũng không hẳn là chơi."

Choi Hyunjoon tìm từ ngữ thích hợp để miêu tả bọn họ: "Quen biết sơ sơ."

"Sơ sơ mà lúc tao kẹp cổ mày nó như muốn đập tao tới nơi."

Hwang Sunghoon nhớ lại tự nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng.Anh bất lực: "Mà sao kêu người ta là mặt tiền trước mặt kiểu đó."

"Chứ mày không thấy mặt nó lạnh lùng vãi hả?"

Hong Changhyun vô tội nói: "Với lại mày đừng gần gũi nó quá, mày với nó không giống nhau."

"Không giống cái gì?"

"

Sau này mày sẽ hiểu."

Choi Hyunjoon mím môi nhìn theo hướng đi của Jeong Jihoon lúc nãy.Đương nhiên Choi Hyunjoon bỏ ngoài tai lời nói của bạn thân, anh vẫn tiếp tục không tự chủ được việc lại gần Jeong Jihoon.Ngoài chuyện học hành, hai người bắt đầu nói nhiều hơn về cá nhân bọn họ."

Mẹ tôi luôn nghĩ tôi là một đứa trẻ, lúc nào cũng chăm sóc bảo bọc tôi quá mức."

Jeong Jihoon nói."

Ừm, chúng ta luôn là đứa trẻ của ba mẹ mà."

Choi Hyunjoon nghĩ nghĩ: "Mẹ tôi cũng luôn lo cho tôi thái quá, tuy vậy tôi biết mẹ thương tôi và tôi rất hưởng thụ điều đó."

"Nếu cậu mà là con trai mẹ tôi, chắc chắn mẹ tôi cưng cậu lên trời."

Choi Hyunjoon mỉm cười."

Cậu có yêu ai bao giờ chưa?"

Đột nhiên hắn đổi chủ đề, làm Choi Hyunjoon không kịp chuẩn bị."

Hả?"

Anh hỏi lại.Jeong Jihoon nhìn thẳng vào mắt anh: "Cậu có thích ai chưa?"

Cả người Choi Hyunjoon cứng đơ vì câu hỏi, anh khẽ siết trang sách đọc dở: "Sao tự nhiên cậu lại hỏi?"

"Tôi tò mò."

Hắn nằm xuống gối tay sau đầu: "Nếu Choi Hyunjoon thích một người thì người đó sẽ là người thế nào."

Một người giống cậu...

Choi Hyunjoon thầm nghĩ."

Vậy còn cậu?"

Anh bâng quơ nói: "Cậu thích người như nào?"

"Dễ thương, cười đẹp, tính cách phải tốt nữa."

Choi Hyunjoon bình luận: "Nghe nó chung chung quá."

Jeong Jihoon chặc lưỡi: "Không biết, tôi thấy nói trước không có ý nghĩa.

Đợi đến lúc tôi gặp thì tôi biết thôi."

Cả hai vẫn giữ mối quan hệ tốt cho đến hết học kỳ hai.

Lần này Jeong Jihoon nói được làm được, điểm các môn xã hội của hắn tăng vọt, nhưng vẫn xếp sau Choi Hyunjoon.Thứ bảy hắn cầm bảng điểm than vãn: "Sao tôi mãi không vượt qua cậu được chứ?"

Choi Hyunjoon cũng không biết làm sao, rõ ràng hắn cũng đâu có tụt hạng, cứ phải vùng vằn điểm xã hội với anh hắn mới chịu à."

Tôi thấy cậu cũng tốt lắm rồi."

Anh an ủi."

Xì."

Hắn xị mặt: "Năm sau cậu học lớp xã hội hả?"

Đó còn là chuyện phải hỏi.

Choi Hyunjoon gật đầu."

Có tính việc học ngành gì chưa?"

Hắn hỏi tiếp.Việc này anh đã nghĩ rất nhiều nhưng chưa đưa ra được quyết định, anh không đặc biệt thích cái gì ngoài chụp ảnh, nhưng anh không có ý định đi theo con đường nhiếp ảnh.

Anh chụp ảnh vui là chính, để đi theo con đường nghệ thuật thì chưa đủ.Mà anh cũng không biết tương lai mình muốn làm gì, thật sự quá nhiều thứ phải lựa chọn."

Cậu thích chụp ảnh đúng không?"

Jeong Jihoon hỏi.Chuyện này Choi Hyunjoon có đề cập qua với Jeong Jihoon, thế nhưng anh chưa bao giờ cầm máy ảnh trước mặt hắn.Choi Huynjoon lấy máy ảnh ra: "Cậu có muốn chụp một tấm không?"

Jeong Jihoon mỉm cười đưa tay chữ V.

Anh liền đưa máy lên chụp.Hắn dịch người qua phía anh nhìn thử.

"Máy phim luôn đấy."

Hắn bấm xem các tấm ảnh trước anh chụp, khen ngợi: "Cậu có khiếu lắm, cậu có thể đi theo ngành này."

Lúc này cả người Choi Hyunjoon như được Jeong Jihoon bao bọc trong lòng, tim anh đập nhanh liên hồi, tai đỏ ửng lên.Anh ậm ờ đáp: "Chắc không, sở thích thôi, không chuyên nghiệp đâu."

May mà cuộn phim này không có ảnh anh chụp trộm hắn, nếu bị phát hiện anh thật sự không biết làm sao.Jeong Jihoon nghiêng đầu nhìn, thấy mặt anh hơi đỏ, hắn lấy ngón trỏ chọt lên má anh: "Sao mặt cậu đỏ vậy?"

Hành động này của hắn còn làm anh lúng túng hơn, anh né ra: "Tại trời nóng đó, cậu đừng dính sát tôi quá."

Hắn gật gù: "Ờ."

Mùa hè nắng nóng cũng mang theo những cơn mưa bất chợt.

Tiếc là Choi Hyunjoon không ngờ đến trường hợp này, anh không mang dù."

Không đem dù hả?"

Jeong Jihoon đột nhiên xuất hiện đứng kế bên anh.

Hắn khoác balo một bên vai nhìn ra màn mưa trắng xoá."

Cậu cũng có đem đâu."

Anh lầm bầm."

Quao."

Hắn quay sang nhướng mày nhìn anh: "Choi Hyunjoon bây giờ biết đáp trả lại lời tôi rồi."

"Chả lẽ tôi không thể."

Jeong Jihoon khẽ cười như phát hiện được gì thú vị lắm.

Hai người đợi đến khi mưa gần tạnh mới về, trùng hợp thì nhà cả hai cùng một hướng, hai người đi chung với nhau một đoạn dài.Đến ngã tư, Jeong Jihoon thắng lại hất cầm: "Tôi rẽ trái."

Choi Hyunjoon hiểu ý hắn: "Tôi đi thẳng."

"Vậy tôi đi trước nhé."

Jeong Jihoon vẫy tay: "Gặp lại sau."

Anh cũng vẫy tay chào hắn.Nhìn bóng dáng hắn dần xa, Choi Hyunjoon chợt nghĩ, anh có nên thức sớm hơn một tí để đợi ở giao lộ này không.

Biết đâu trùng hợp có thể bắt gặp Jeong Jihoon rồi cùng đến trường.

Hoặc anh cố tình về trễ một chút để về chung với hắn.Tình yêu đơn phương có lẽ là thế, giống như việc anh chờ Jeong Jihoon ở ngã tư, không cần biết hắn có đi ngang hay không, anh vẫn hy vọng và không ngừng đợi.

Vẫn sẽ thích hắn, không quan tâm kết quả.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
7


Năm cuối cấp là thời điểm áp lực nhất với tất cả học sinh, cuối năm này, họ sẽ phải trải qua kì thi quan trọng nhất đời người, kì thi tốt nghiệp cấp ba.Choi Hyunjoon cũng không ngoại lệ, anh nghĩ bản thân anh còn áp lực gấp mấy lần những bạn học sinh khác, vì anh chưa biết mình phải thi vào ngành gì, trường nào.

Nếu không biết mình thích gì, thì mình phải đạt kết quả thật tốt mới có thể có nhiều lựa chọn và cơ hội.Cuộc sống những ngày tháng ôn thi của Choi Hyunjoon đơn giản chỉ có sáng đi học tới chiều, tối thì tham gia các lớp họp bổ túc, đến cả chủ nhật anh cũng chăm chỉ ở nhà học bài và giải đề.

Nhằm đánh giá chất lượng cũng như điều chỉnh lại cách dạy học, hàng tháng trường anh sẽ luôn tổ chức các cuộc thi thử.Hong Changhyun thi tự nhiên nên hai người tách lớp.

Hwang Sunghoon muốn học luật, thi xã hội nhưng do xáo trộn lớp theo điểm thành ra cả hai cũng chẳng học chung được với nhau.

Rốt cuộc người bạn thân nhất với anh năm nay lại là cô bạn lớp trưởng cũ của anh đồng thời là bạn cùng bàn Goo Hyeyeon.Cô nàng than thở: "Chết tôi quá, tôi sắp bị thi thử hành ra bã rồi."

Hai kì thi thử lần trước của Goo Hyeyeon không tốt lắm thành ra cô nàng căng thẳng đến mức chẳng buồn trang điểm mỗi ngày như lúc trước.Choi Hyunjoon tháo mắt kính ra lau rồi đeo vô, an ủi bạn cùng bàn: "Cậu đừng áp lực quá, tâm lý thoải mái làm bài sẽ tỉnh táo hơn đấy."

"Tôi lần này điểm còn thấp, tôi sẽ qua nhà cậu ở luôn, để cậu kèm tôi."

Cô hùng hồn nói.Choi Hyunjoon bật cười: "Cậu dám qua chứ tôi không dám nhận đấy."

Goo Hyeyeon lè lưỡi: "Thử là Jeong Jihoon xem cậu còn nói vậy không."

Nhắc tới Jeong Jihoon anh chợt nhớ ra, mấy tháng nay bọn họ cũng ít lên sân thượng mỗi tuần, có khi anh lên thì không có hắn, hắn lên thì không có anh.

Mỗi lần vậy khi vô tình gặp nhau hắn lại trưng cái bộ dạng xù lông mèo lên với anh."

Coi cậu kìa, nhắc tới người ta là cậu cười tới vô tri."

Cô nàng chống cằm: "Nhưng mà cậu không tỏ tình à?"

Choi Hyunjoon sợ hãi: "Cậu nói gì vậy?"

Cô xoa đầu anh như mẹ nựng con trai: "Cậu khỏi giấu tôi, tôi nhìn ra hết."

Giác quan phụ nữ thật đáng sợ mà, Choi Hyunjoon thở dài: "Chuyện này cũng không có gì vẻ vang để bày tỏ."

"Này."

Cô chống hông thuyết giảng: "Bày tỏ không phải để nói cho người ta biết mình thích người ta sao.

Người ta không thích mình thì thôi mình kiếm người khác.

Mắc gì cậu phải tự ôm tương tư tự khổ trong khi cái tên kia chả biết gì."

Choi Hyunjoon im lặng một hồi mới đáp: "Có lẽ do tôi sợ, sợ sau khi nói ra, tôi không thể tiếp tục làm bạn với cậu ấy."

Goo Hyeyeon trợn mắt: "Bộ cậu thiếu bạn lắm hả?"

Choi Hyunjoon chỉ đành nở nụ cười bất lực.Thứ bảy Choi Hyunjoon lên sân thượng, trùng hợp thì hôm nay Jeong Jihoon cũng lên."

Bao lâu rồi mới thấy cậu."

Jeong Jihoon gỡ tai nghe ra."

Hoàn cảnh thôi."

Anh ngồi xuống cạnh hắn: "Cậu thi thử ổn chứ?"

"Không phải trên bảng xếp hạng có hết sao?"

Jeong Jihoon vẫn là Jeong Jihoon thôi, lúc nào chả đứng nhất.

Anh quan sát hắn, hình như mấy nay hắn cũng áp lực không kém, hai gò má bình thường phúng phính bây giờ lại xẹp xuống.

Sau khi tháo niềng, hai chiếc răng nanh tinh nghịch liền biến mất, thay vào đó là gò má tròn trĩnh xuất hiện.Quầng thâm vậy mà lại hiện hữu dưới đôi mắt của hắn.Choi Hyunjoon cảm thán: "Xem ra cậu cũng không dễ thở."

Jeong Jihoon như chạm trúng công tắc, hắn xả một tràng: "Vì cái bài kiểm tra hằng tháng vào tuần sau mà tôi hai ba ngày rồi chưa ngủ tới năm tiếng một ngày, cậu coi tàn ác không?"

"Chúng ta cũng là con người mà, sao có thể học tận gần mười bảy tiếng một ngày chứ?

Quào, tôi học mà tôi tự phục khả năng chịu đựng của bản thân luôn.

Đúng là muốn hành chết người ta."

"Nhưng cậu thông minh mà."

Choi Hyunjoon thành thật nói: "Mọi chuyện đối với cậu hẳn nhẹ nhàng hơn một tí."

"Choi Hyunjoon."

Hắn gọi.Anh quay sang nhìn hắn."

Cậu gầy đi nhiều nhỉ?"

Hắn đưa tay bóp mặt anh: "Hai cái má mất tiêu rồi."

Choi Hyunjoon chỉ thẳng mặt hắn: "Hai cái má của cậu mất tiêu thì có."

Hắn bực bội: "Tôi không thích nó chút nào."

Anh buồn cười vì biểu cảm nhăn nhó của hắn.

Jeong Jihoon ngoắc tay: "Cậu lại gần đây."

Choi Hyunjoon đề phòng: "Làm gì?"

Vậy chứ anh cũng làm theo lời hắn.Anh vừa dịch lại gần hắn liền nằm lên đùi anh.Choi Hyunjoon giật mình: "Gì vậy?"

Jeong Jihoon thều thào: "Cho tôi ké một chút đi, thật sự mấy nay tôi ngủ không ngon."

Anh nghe tới đây thì mềm lòng, điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi giữ nguyên để hắn nằm ngủ.Trước khi ngủ Jeong Jihoon còn luyên thuyên cái gì đó, từ từ giọng hắn nhỏ dần rồi chìm vào giấc.Choi Hyunjoon cúi xuống nhìn hắn, dịu dàng khắc hoạ lại từng đường nét trên gương mặt hắn.

Anh nhẹ nhàng dùng tay vuốt tóc mái của hắn, khẽ thì thầm."

Jeong Jihoon là đồ ngốc."

Vì cậu không biết tôi có bao nhiêu thích cậu.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
8


Sự dịu dàng Choi Hyunjoon dành cho Jeong Jihoon không bao lâu thì tan vỡ, Jeong Jihoon đã có bạn gái.Tin Jeong Jihoon hẹn hò lan truyền với tốc độ chóng mặt, chưa đầy một ngày cả trường học sinh ai cũng biết.

Goo Hyeyeon chạy thật nhanh vào lớp, thấy Choi Hyunjoon bình tĩnh giải đề thì không nhịn được gấp gáp: "Giờ mà cậu còn ngồi đây làm đề nữa."

Choi Hyunjoon khó hiểu: "Chứ tôi phải làm gì?"

Cô nàng tức giận nhưng vẫn cố nói nhỏ đủ cho hai người nghe: "Crush cậu có người yêu rồi đấy."

Choi Hyunjoon dừng viết lại, anh bình thản: "Tôi biết."

Từ sáng vào trường đi ngang các lớp anh đã nghe bọn họ bàn luận ầm ĩ rồi, năm nay lớp của hai người vẫn sát bên nhau, mỗi khi đi đến lớp anh đều phải đi ngang lớp của Jeong Jihoon."

Jeong Jihoon có người yêu rồi sao, uổng thế, trai đẹp ai cũng có chủ cả rồi."

"Biết sao được, người ta còn là mỹ nữ khối dưới."

Choi Hyunjoon mím môi, anh nhìn vào cửa lớp Jeong Jihoon, tụi con trai lớp hắn đang vây quanh hắn ghẹo hắn, hắn còn cười rất tươi.

Xem ra là thật rồi, anh khẽ siết quai balo, cúi đầu đi vào lớp.Goo Hyeyeon muốn mắng anh ngốc nhưng không nỡ, bao nhiêu lời muốn nói đều bị thái độ thờ ơ của anh dập mất.

Cô hạ giọng: "Cậu không buồn sao?"

Choi Hyunjoon liếc mắt ra cửa sổ, Jeong Jihoon đang đá bóng cùng đám con trai cùng lớp.

Nhớ đến nụ cười vui vẻ của hắn, hơn cả buồn, Choi Hyunjoon cảm giác như ai đang dùng dao khoét trái tim mình, đau tới không thở nổi.Nhưng anh vẫn cố gượng cười: "Buồn chứ, sao có thể không buồn."

"Vậy sao cậu còn giả vờ mình ổn?"

"Chứ cậu nghĩ tôi nên phản ứng thế nào?"

Hồi sáng hình như anh có thấy mấy cô bạn buồn thiu đi trên hành lang, có một số thì thút thít than thở.

Anh đâu phải họ, ít nhất họ khóc thì cũng là chuyện bình thường, anh khóc lại là một vấn đề khác.Một thằng con trai khóc vì một thằng con trai khác có bạn gái, nghe có nực cười không chứ.

Đến cả quyền được khóc anh còn không có mà.Nếu đã đau, thì đau một mình thôi.Goo Hyeyeon ôm anh, cô tựa đầu vào vai anh nói: "Không sao, đàn ông trên đời còn nhiều lắm, không thằng này mình kiếm thằng khác.

Đâu có ai thích mãi một người đúng không?"

Choi Hyunjoon bật cười: "Ừ thì có ai thích mãi một người không thích mình."

"Tôi có bạn gái rồi."

Jeong Jihoon nói.

Lúc này đang giờ ăn trưa, Choi Hyunjoon đứng lấy đồ ăn, không biết hắn từ đâu xuất hiện sau lưng anh."

Ừm, tôi có nghe mọi người kể."

Choi Hyunjoon hờ hững đáp: "Chúc mừng cậu."

Hắn hỏi lại: "Chỉ vậy thôi?'Anh ngơ ngác nhìn hắn: "Không lẽ tôi còn phải mua quà ăn mừng cho cậu?"

Cái này anh khó hiểu thật.

Đợi được múc canh xong anh liền bước qua một bước nhường lượt cho hắn, nhưng hắn không nhúc nhích mà nhìn anh chằm chằm.Jeong Jihoon không giữ nổi nét mặt vui vẻ, hắn trầm giọng: "Tuỳ cậu."

Qua kì thi thử tháng sáu, học sinh ai nấy cùng mệt mỏi thở phào, trong đó cũng có một số người lo lắng chờ đợi kết quả."

Lần này điểm tự nhiên lẫn xã hội của Hyunjoon đều rất tốt, đứng hạng bốn của khối.

Các em cho bạn một tràng pháo tay nào."

Cả lớp ai cũng hú hét vỗ tay làm Choi Hyunjoon ngượng chín mặt.Goo Hyeyeon ghẹo anh: "Coi cậu đỏ mặt kìa.

Chà Choi-ssi của lớp mình làm rạng danh dân xã hội chúng ta quá."

Vậy là khoảng cách trên bảng xếp hạng của anh và Jeong Jihoon đã rất gần rồi.

Ngoài đời thì sao, cũng gần, hắn như một người bạn tâm giao với anh.Hôm nay cũng là thứ bảy, Choi Hyunjoon vui vẻ cầm bảng điểm chạy lên sân thượng tìm Jeong Jihoon.Nhưng sau cánh cửa chờ anh chính là thứ anh không thể ngờ nhất.Lấp ló sau cánh cửa, Jeong Jihoon đang ôm hôn bạn gái hắn.Máu trong người của Choi Hyunjoon như chảy ngược.

Anh quay đầu đi, anh rất muốn chạy trốn khỏi nơi đây nhưng chân anh lại không cử động được.

Không thể để họ phát hiện ra anh.

Đó là những suy nghĩ còn sót lại của anh.Lúc anh nhìn lần nữa, cả Jeong Jihoon và bạn gái hắn đều thấy anh.Choi Hyunjoon lúng túng: "Xin... xin lỗi, tôi không biết..."

"Choi Hyunjoon."

Hắn kêu một tiếng."

Hai người cứ tự nhiên."

Nói rồi như dùng hết sức lực chạy đi.Anh nghe giọng Jeong Jihoon gọi mình, anh lắc lắc đầu, chắc hẳn là ảo giác rồi.

Anh không ngừng chạy trốn, tim anh như muốn vỡ ra.Sao hắn lại đối xử với anh như vậy chứ?

Sân thượng là nơi bí mật của họ, vậy mà hắn...

Suy nghĩ trong đầu Choi Hyunjoon rối loạn, cảm giác cơ thể bủn rủn ra.

Bỗng có người kéo anh lại.Hwang Sunghoon nhìn gương mặt anh tái mét liền hốt hoảng: "Mày bị làm sao vậy?"

Choi Hyunjoon cố gắng bình ổn nhịp thở: "Tao... tao..."

Sau đó trước mắt anh tối lại.

Giọng của Hwang Sunghoon lạc đi: "Hyunjoon, Hyunjoon!

Mày nghe tao nói gì không, đừng làm tao sợ."

Anh không còn nghe được bất cứ gì nữa, cứ thế ngất lịm.Lúc tỉnh dậy Choi Hyunjoon thấy mình đang ở nhà.

Hwang Sunghoon bật dậy khỏi ghế: "Mày tỉnh rồi, còn thấy khó chịu chỗ nào không?

Mày dọa chết tao đấy."

"Trời ơi, cậu bình tĩnh xem, cậu ấy mới tỉnh, chưa có phản ứng linh hoạt được đâu."

Goo Hyeyeon phàn nàn.Cô ngồi xuống giường: "Cảm thấy sao?"

Choi Hyunjoon đưa tay đặt lên trán: "Hơi choáng thôi, tôi bị gì vậy?"

"Do kiệt sức mà ngất xỉu, hồi nãy có bác sĩ đến truyền nước rồi.

Sunghoon cõng mày muốn tắt thở luôn."

Hong Changhyun không lại gần mà đứng khoanh tay dựa bàn học của anh, gương mặt cau có.Choi Hyunjoon liền chột dạ: "Chắc tại dạo này học hơi quá sức thôi."

Hong Changhyun không tỏ rõ thái độ: "Mong là chỉ vậy."

Goo Hyeyeon nhìn Hong Changhyun rồi lại nhìn Choi Hyunjoon, muốn nói lại thôi.Hwang Sunghoon không hiểu chuyện gì, tò mò: "Hồi trưa làm gì mày chạy thục mạng thế, tao còn tưởng tao nhìn lầm."

"Không có gì đâu."

Goo Hyeyeon xua tay: "Thôi thôi tỉnh rồi là tốt, tụi mình giải tán đi, cho Hyunjoon nghỉ ngơi.

Đi đi."

Đợi bọn họ đi hết, Choi Hyunjoon kéo chăn khẽ cuộn người lại.

Nực cười thật, vậy mà lại được chứng kiến cảnh tượng cỡ đó, ông trời chê anh yêu đơn phương chưa đủ khổ hay sao còn giày vò anh.Choi Hyunjoon nắm chặt chăn trong tay, nhịp thở rối loạn.

Có gì lạ chứ, Jeong Jihoon có người yêu, hắn hôn người yêu hắn, ôm người yêu hắn thôi mà.

Sau này rồi hắn cũng sẽ kết hôn sinh con, một chút đả kích này anh sẽ vượt qua được.

Choi Hyunjoon cắn răng thôi miên bản thân.Choi Hyunjoon điều chỉnh lại tinh thần cho tốt mới dám xuống nhà.

Ba mẹ thấy anh xuống cũng không trách mắng hay gặng hỏi gì.Mẹ Choi xoa đầu anh: "Con học thì học nhưng phải giữ gìn sức khoẻ, lúc Changhyun gọi điện cho mẹ, mẹ suýt ngất theo con đấy."

"Con xin lỗi."

Anh cúi đầu nắm tay mẹ mình: "Sẽ không có lần sau."

Sau cùng gia đình mới là chỗ dựa tinh thần tuyệt vời nhất của anh.

Anh bỗng nhớ lại những ngày còn nhỏ, mới chập chững biết đi, gặp ai anh cũng cười với họ, còn hôn má họ để bày tỏ tình yêu thương.Tình cảm thật phức tạp quá đi, lúc bé thế giới trong mắt nhỏ bé, chỉ biết phân biệt giữa tình cảm của ba mẹ và anh hai.

Lớn lên thế giới cũng lớn theo, tình cảm chia làm nhiều loại, tình thương, tình bạn và tình yêu...Choi Hyunjoon thà mình cứ mãi còn nhỏ, ít nhất anh không phải đau khổ và bận tâm vì một người nhiều như vậy.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
9


Sau hôm đó, Choi Hyunjoon không lên sân thượng vào trưa thứ bảy nữa.Tình trạng này kéo dài đến gần trước kì thi thử tháng bảy, Jeong Jihoon đến trước lớp tìm anh.Lúc đó đang giờ ra chơi, Goo Hyeyeon đưa cho anh xem clip hài hước mà cô tìm được trên mạng, cả hai cười đến mất cả hình tượng.

Cô nàng cười ngả nghiêng ngả ngửa, Choi Hyunjoon phải kéo tay cô lại để cô không ngã."

Hyunjoon ơi, Jeong Jihoon lớp kế bên tìm cậu kìa."

Cô nàng ngồi bàn đầu ngay cửa la lớn.Cả lớp bỗng chốc im re, Choi Hyunjoon ngó ra cửa lớp, Jeong Jihoon một tay đút túi đang lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

Goo Hyeyeon tằng hắng đẩy đẩy vai anh: "Người ta kiếm tận cửa rồi kìa."

Choi Hyunjoon không còn cách nào khác ngoài việc ra gặp Jeong Jihoon.Anh vừa ra khỏi cửa hắn liền kéo tay anh đi một mạch.

Anh hơi bối rối: "Cậu kéo tôi đi đâu vậy?"

"Chúng ta lên sân thượng."

Hắn đáp.Nhưng hôm nay có phải thứ bảy đâu, Choi Hyunjoon nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vô thức này.

Anh muốn rút tay lại, Jeong Jihoon hoàn toàn không để anh thực hiện, hắn siết chặt tay anh hơn.Mọi người trên hành lang đi ngang qua họ đều nhìn với ánh mắt tò mò lẫn khó hiểu.

Choi Hyunjoon đành nói: "Có gì cậu buông ra đi, lôi kéo thế này kỳ lắm."

Jeong Jihoon vẫn cứng đầu không buông nên Choi Hyunjoon mặc kệ hắn luôn.Tới sân thượng rồi anh mới giật tay ra khỏi tay hắn được.

Anh cau mày: "Làm gì cậu khó chịu dữ vậy?"

Jeong Jihoon nhìn anh, chần chừ như đang suy nghĩ kỹ trước khi nói.Choi Hyunjoon thở dài: "Muốn nói gì thì cậu nên nhanh lên, sắp vào học rồi."

Mấy tuần rồi hai người không gặp nhau, chính xác là có gặp nhau nhưng anh luôn chủ động tránh né.

Mỗi lần thấy hắn anh không nhịn được mà nhớ về cảnh tượng đó trên sân thượng, lòng anh lại nhói lên vì đau."

Cậu..."

Jeong Jihoon nhíu mày: "Thứ bảy cứ lên sân thượng như bình thường đi."

"Tôi sẽ không dẫn cô ấy lên đây nữa."

Choi Hyunjoon cảm thấy rất buồn cười, xém nữa là anh cười ra tiếng rồi.

Hắn là đang thương hại anh hả?"

Không cần, chỗ này không thuộc sở hữu của tôi, cậu muốn dẫn ai lên là quyền của cậu."

Tiếng chuông vô học reo lên trong sự tĩnh lặng đến ngạt thở này.Jeong Jihoon mím môi, dò xét anh: "Cậu giận tôi à?"

Choi Hyunjoon ngẩn người.

Đúng là anh giận thật, nhưng giờ nhìn lại mới thấy mình cũng chả có tư cách gì giận.

Hắn cũng không phải người yêu của anh, anh lấy lý do gì giận hắn đây.

Sân thượng này là của tôi, cậu muốn yêu đương thì ra chỗ khác hay vì tôi thích cậu, tôi ghét nhìn thấy cậu hôn người khác trước mặt tôi.

Anh không thể thốt lên những lời như vậy được.Choi Hyunjoon lắc đầu: "Không có, chỉ là..."

Anh nghĩ nghĩ một hồi mới tiếp tục: "Nếu ai gặp phải chuyện này cũng sẽ lúng túng thôi."

Trước khi rời khỏi anh còn nhẹ nhàng nói: "Đừng để bị giám thị bắt nhé bạn học Jeong Jihoon."

Choi Hyunjoon quyết định học truyền thông.

Anh muốn thử sức bước ra khỏi vùng an toàn của mình.

Từ nhỏ anh có hơi nhút nhát và ngại giao tiếp, vì thế khi nhìn thấy Jeong Jihoon, anh liền bị hắn thu hút.Nhưng ánh sáng này chói chang quá, những tưởng nó sẽ soi sáng dẫn lối cho anh, cuối cùng anh lại bị bỏng vì chạy theo nó.

Không ai ngày một ngày hai mà hết tình cảm liền được, anh cũng không ngoại lệ, có lẽ anh thích Jeong Jihoon rất nhiều, dù cố gắng cỡ nào anh vẫn không thể xoá hắn khỏi tâm trí.Anh vẫn sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng hắn dưới sân bóng, liếc vào lớp hắn mỗi khi đi ngang, nghe ngóng tin tức của hắn qua lời mọi người.

Và một điều mãi không thay đổi là quan tâm đến thứ hạng của hắn trên bảng xếp hạng.

Anh và hắn vẫn vậy, một người hạng nhất, một người hạng bốn.

Khoảng cách tưởng chừng rất gần nhưng thực chất lại xa tới nghìn năm ánh sáng, dù đuổi theo bao lâu, nỗ lực cỡ nào cũng không bắt kịp.

Có đêm trời trong, Choi Hyunjoon nhìn ra cửa sổ phòng, những vì sao lấp lánh xa xa làm anh liên tưởng tới Jeong Jihoon, ngước lên ngắm ngôi sao sáng, đưa tay muốn chạm vào nhưng không cách nào chạm được.

Nỗi chua xót trong lòng anh dâng lên, nước mắt đột ngột chảy xuống.

Thì ra chính là cảm giác này, mỗi lần ngẩng đầu nhìn Jeong Jihoon, nước mắt cũng có thể rơi đến tự do.Choi Hyunjoon vẫn không lên sân thượng.

Jeong Jihoon cũng không đến tìm anh nữa.Hai tuần sau, Jeong Jihoon chia tay.

Tương tự như chuyện hắn hẹn hò, tin hắn chia tay cũng lan nhanh với tốc độ hơn cả sóng âm.Anh thấy hắn cũng chẳng buồn bã gì lắm.

Hắn vẫn như mọi ngày, thậm chí bạn bè có hỏi hắn cũng trả lời qua loa, hoàn toàn không vì chuyện chia tay mà suy sụp hay đau khổ.Không biết trái tim của Jeong Jihoon làm bằng gì nhỉ?

Anh tự hỏi.Trong lúc suy nghĩ, anh không để ý đằng trước.

Hong Changhyun chỉ kịp hô 'ê' là anh đã đụng trúng người ta."

Cẩn thận chút chứ."

Giọng Jeong Jihoon quen thuộc vang lên.Choi Hyunjoon nhanh chóng rụt người lại, sau đó thấy hành động của mình bất lịch sự quá, anh thả cánh tay xuống, bối rối: "Xin lỗi."

Jeong Jihoon nhìn anh, không phải cái nhìn hờ hững như bình thường, cũng không phải ánh mắt lạnh nhạt vào mấy tuần trước.

Hắn cụp mắt, trong con ngươi có một loại ánh sáng mà Choi Hyunjoon không hiểu nổi, hắn lặng lẽ quan sát anh như vậy.Hong Changhyun xen vô: "Còn đứng xịt keo ở đây làm gì, không nhanh là sườn của mày hết đó."

Choi Hyunjoon gãi gãi mũi: "Tôi đi trước."

Rồi cùng Hong Changhyun rời đi.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
10


Nhà đối diện nhà của Choi Hyunjoon có một đứa con trai nhỏ hơn anh một tuổi tên Ryu Minseok.

Lúc nhỏ cậu rất hay bám anh, lớn lên chút thì cũng bám nhưng không dính chặt như keo.Từ khi lên cấp ba thì hai anh em vẫn chơi chung, lâu lâu cậu vẫn qua ăn ké nhà anh, mẹ cậu làm bánh thì cậu cũng sẽ chừa một phần mang qua nhà anh.Nhưng không hiểu sao dạo này Ryu Minseok luôn đến lớp kiếm anh.

Tuy anh sắp thi tốt nghiệp, phải bận ôn thi nhưng anh vẫn rất vui vẻ tiếp cậu."

Em khai thật đi."

Choi Hyunjoon liếc liếc cái đầu cứ một chút là ngóng tới ngóng lui: "Mấy nay mắc gì cứ xuống lớp anh vậy?"

Cậu đáp tấp lự: "Tại em muốn gặp anh đó."

"Gặp anh làm gì?

Nhìn anh giải đề hay em đang kiếm ai đó.

Thích ai rồi hả?"

Ryu Minseok như bị dẫm phải đuôi, cậu xua xua tay: "Anh nói gì vậy?"

Choi Hyunjoon gật gù: "Anh biết rồi."

Anh không hỏi tiếp mà cúi xuống lấy tờ đề mới.Ryu Minseok bứt rứt không thôi, cậu chọt cánh tay anh: "Anh đoán đúng rồi.

Em kể anh nghe, anh đừng nói ai nhé."

Choi Hyunjoon bật cười: "Ừ, kể đi."

Cậu nhìn qua nhìn lại xem xem có ai nghe lén mình không, như một chú cún đang làm chuyện xấu mà sợ bị phát hiện.Cậu ghé lại gần anh thì thầm: "Em thích Jeong Jihoon lớp 3-6."

Cây viết trong tay Choi Hyunjoon rơi khỏi tay anh, lăn từ từ xuống đất.

Anh lúng túng cúi người nhặt, ho mấy cái: "Em nói em thích ai?"

"Jeong Jihoon."

Đôi mắt cún ánh lên sự hồn nhiên.Đời có nhiều cái trùng hợp làm sao, Ryu Minseok thích ai không thích lại thích đúng người anh thích."

Rồi em xuống đây để tìm cậu ấy?"

"Không, em chỉ muốn ngắm ảnh thôi, mà lần nào cũng không thấy."

Cậu phụng phịu."..."

Choi Hyunjoon có nên chỉ có cậu chỗ ngắm Jeong Jihoon không nhỉ?"

Có điều em nghe nói anh cũng có qua lại với ảnh đúng không?"

Ryu Minseok nhìn anh lom lom.

Đây là ánh mắt cầu xin.Anh thở dài: "Cũng tạm, em muốn anh giúp em à?"

Thật ra anh có thể giúp ngay bây giờ.

Choi Hyunjoon đứng lên: "Đổi chỗ với anh đi."

Nãy giờ Ryu Minseok vẫn đang ngồi chỗ của Goo Hyeyeon."

Làm gì?"

"Thì cứ đổi đi.

Không phải em muốn thấy Jeong Jihoon hả?"

Ryu Minseok ngoan ngoãn làm theo.

Choi Hyunjoon đưa tay chỉ qua cửa sổ: "Em nhìn xuống sân bóng, chắc chắn sẽ thấy cậu ta.

Bữa nào không có thì anh chịu, em tự tìm đi ha."

Cậu nhìn thử, quả nhiên liền thấy Jeong Jihoon đang chuyền bóng dưới sân.

Cậu phấn khích la lên: "Choi Hyunjoon anh đỉnh quá."

Đỉnh chỗ nào trời?

Choi Hyunjoon nhìn cậu hạnh phúc như được cho kẹo, anh nghĩ nếu anh thích Jeong Jihoon hồn nhiên thế thì tốt quá.

Tiếc là anh luôn mang nhiều nỗi niềm trong lòng, cuối cùng tự mình tổn thương mình.Ryu Minseok tập trung ngắm Jeong Jihoon tới nỗi cậu quên đi hỏi Choi Hyunjoon, vì sao anh biết có thể thấy Jeong Jihoon dưới sân bóng qua cửa sổ lớp.Thế là ngày nào Ryu Minseok cũng giành chỗ của Choi Hyunjoon để ngắm Jeong Jihoon.

Có một điều lạ là, dù cả hai cùng thích một người nhưng anh chưa từng cảm thấy ghét việc cậu cũng thích Jeong Jihoon.Hắn nổi bật như vậy, nhiều người thích hắn là chuyện bình thường.

Đương nhiên anh không thừa nhận ý đồ nhường chỗ cho Ryu Minseok, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.Đã ba tháng rồi anh không lên sân thượng, có gặp Jeong Jihoon trên hành lang anh cũng chỉ gật đầu như chào hỏi.

Mọi thứ quay về thuở ban đầu cả hai chỉ biết nhau qua tên trên bảng xếp hạng.Choi Hyunjoon không biết tại sao họ lại như vậy.

Rõ ràng họ đang là những người bạn tốt, sau đó hắn có người yêu, anh vô tình thấy hắn cùng người yêu, tiếp là màn trốn tránh của anh, cuối cùng như hiện tại.Từng là người chỉ dám ngắm nhìn ánh sáng từ xa, rồi vươn tay đón ánh sáng, chạy theo ánh sáng, và lại quay về chỗ cũ, ngắm nhìn ánh sáng từ xa.Thi xong kì thi thử tháng chín, Choi Hyunjoon đột nhiên muốn lên sân thượng hóng gió, hiện tại đang là mùa thu, trời rất mát và trong xanh.Anh mang theo điện thoại và tai nghe, lúc vừa mở cửa, anh liền ngẩng người.Jeong Jihoon đang ngồi chỗ bọn họ hay ngồi, hắn đeo tai nghe nghe nhạc, chân thẳng chân co, tay đặt lên đầu gối, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.Choi Hyunjoon không biết có nên đi ra hay không.

Chần chừ một hồi, anh bước ra ngoài sân thượng.Anh ngồi cách hắn khoảng một cánh tay, mang tai nghe lên, bật danh sách nhạc yêu thích của mình.

Anh thở ra một hơi, lặng lẽ ngắm bầu trời."

Hôm nay đâu phải thứ bảy."

Jeong Jihoon mở mắt, hắn không nhìn anh, như tự nói với bản thân: "Mà cho dù thứ bảy, cậu cũng sẽ không lên đây."

"Thi xong mệt quá, tôi muốn lên thư giãn."

Anh đáp lời hắn.Hắn nhếch môi: "Sân thượng là nơi thư giãn của cậu à?"

Choi Hyunjoon cảm thấy khẩu khí của hắn hơi quái dị.Nhưng anh không quan tâm lắm: "Phải, mỗi khi tôi mệt mỏi, tôi sẽ lên sân thượng.

Sau khi kết thúc một tuần, trưa thứ bảy, tôi luôn lên đây là vì vậy."

"Vậy tại sao hiện tại cậu không lên?"

"Giọt nước mắt của anh cuối cùng cũng rơi xuốngCó lẽ vì anh quá yêu em nên mới đau đớn thế này"Giai điệu day dứt của bài hát như đang giải bày thay cho lòng Choi Hyunjoon.Anh nhẹ nhàng nói: "Vì nó không còn mang lại cho tôi bình yên nữa."

Choi Hyunjoon từng nghĩ dù anh có kiệt sức, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Jeong Jihoon, anh sẽ như tìm được cho mình một nơi để trút mọi phiền lo.

Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều là ảo tưởng của anh, bởi vì hắn không biết anh thích hắn nên hắn đã vô tình cướp mất đi nơi yên bình của anh.

Chỉ vậy thôi."

Như một cơn gió thổi ngang quáAnh mãi mãi cũng không thể nắm bắt được emDù anh đã cố gắng rất nhiều"Jeong Jihoon nhìn Choi Hyunjoon, chỉ là nhìn, không nói gì cả.Choi Hyunjoon ngồi thêm mười lăm phút thì đứng dậy.Anh mỉm cười nói với hắn: "Sắp thi rồi, hy vọng chúng ta sẽ làm tốt nhất có thể."

Anh nắm tay đưa ra trước mặt hắn.Jeong Jihoon không phản ứng.

Choi Hyunjoon có chút buồn, đang lúc muốn rút tay lại thì hắn mới cụng tay với anh."

Chúng ta nhất định sẽ làm tốt thôi."
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
11


Hai tháng cuối cùng là hai tháng khắc nghiệt nhất.

Học sinh đứa nào đứa nấy đều dành hết mười tám tiếng để học.

Có người vừa ăn vừa học, có người tối về làm bài tập tới khuya, đặt báo thức xong lại thức sớm để làm bài tập.Không khí xung quanh các lớp năm cuối đều căng thẳng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.

Choi Hyunjoon xem kết quả đợt thi thử cuối cùng, vẫn hạng bốn.

Nhìn lên hạng nhất, Jeong Jihoon như cũ chễm chệ đầu bảng."

Jeong mặt tiền là quái vật hả?

Từ lúc vào trường đã hạng nhất, qua bao kỳ vẫn hạng nhất.

Thi thử tất cả các lần đều hạng nhất.

Thằng này học kiểu gì vậy?"

Hong Changhyun không khỏi tán thưởng Jeong Jihoon.Hwang Sunghoon chặc lưỡi: "Chắc có bí kiếp."

Choi Hyunjoon phục Jeong Jihoon thật.

Anh cũng từng tham khảo hắn cách học, hắn chỉ đơn giản nói."

Môn nào tốt thì phải duy trì, môn nào tệ thì rèn cho nó tốt lên.

Vậy thôi."

"..."

Choi Hyunjoon lúc mới nghe cảm thấy nó không có logic chút nào.Giờ thì anh thấy đúng thật.

Hắn giỏi các môn tự nhiên nên hắn luôn duy trì điểm cao, còn mấy môn xã hội, hắn học không tốt thì điểm càng ngày càng cải thiện.

Môn nào Jeong Jihoon cũng cao hơn anh trừ môn tiếng Hàn.Jeong Jihoon đúng lúc bước tới, hắn cũng nhìn bảng xếp hạng sau đó nhìn anh."

Điểm của cậu cao lên rồi nè, tuy ba người trên cậu cũng thế."

Hắn đang khen hay khịa anh vậy?"

Cậu nhớ sao?"

Choi Hyunjoon bâng quơ hỏi."

Đoán xem."

Hong Changhyun thở dài: "Ôi hào quang của cậu ta.

Nếu thế giới của chúng ta là một cuốn tiểu thuyết, cậu ta chắc chắn là nam chính toàn diện."

"Anh Hyunjoon."

Có người lớn tiếng gọi Choi Hyunjoon.Anh chưa kịp quay lại thì Ryu Minseok đã nhảy cẫng lên lưng anh, miệng tía lia: "Nay mẹ em làm thịt kho Đông Pha đấy, anh qua lấy nha, đem về cho ba mẹ Choi với anh hai nữa."

"Đúng rồi hôm trước anh nói cho em mượn cuốn ôn luyện đề năm rồi của anh mà chưa thấy đâu, tối em qua lấy nhé."

Choi Hyunjoon khổ sở chịu sức nặng của cún con: "Ryu Minseok, em xém đè chết anh đó."

Ryu Minseok hào hứng quá nên không để ý xung quanh, lúc nhìn thấy Jeong Jihoon cậu liền như trúng chiêu hai của Điêu Thuyền, cả người đơ ra.Thấy cậu như thế, Choi Hyunjoon khẽ cười.

Anh giới thiệu với Jeong Jihoon: "Đây là Ryu Minseok, hàng xóm đồng thời là em trai ngoài giá thú của tôi."

Hắn không nói gì chỉ nhướng mày.

Ryu Minseok vì gặp trực tiếp crush mà bẽn lẽn chả dám nhìn thẳng người ta.Choi Hyunjoon thầm nghĩ không biết lúc trước mình có kiểu đó trước Jeong Jihoon không.Hwang Sunghoon huých tay Hong Changhyun: "Sao tao có cảm giác lành lạnh ta?"

Hong Changhyun ông nói gà bà nói vịt: "Tao lại ngửi thấy mùi chua chua."

"Em sẽ tỏ tình ảnh trước khi các anh làm lễ tốt nghiệp."

Ryu Minseok nằm lăn lộn trên giường của Choi Hyunjoon, nghiêm túc bảo.Choi Hyunjoon khẽ ngẩng đầu: "Sao lại là thời điểm trước lễ tốt nghiệp?"

Còn một tuần nữa anh thi rồi."

Thời điểm này nhạy cảm, em không muốn bị ảnh chửi đâu."

"Chửi?"

Ryu Minseok bật dậy, ôm ôm con thỏ bông của anh: "Không biết anh có thấy anh Jihoon lạnh lùng không.

Nhìn thì có vẻ thân thiện nhưng khó gần khủng khiếp.

Nhất là ánh mắt của ảnh, cứ cảm giác như xuyên thấu được luôn đó."

Choi Hyunjoon im lặng lắng nghe đánh giá."

Chưa kể, ảnh nhìn là kiểu thẳng nam bảo thủ gia trưởng, cỡ nào em cũng bị từ chối thôi.

Tỏ tình ngay lúc ấy là ảnh ra trường mất tiêu rồi, em đỡ ngại."

Nghe tới đây Choi Hyunjoon bật cười: "Em tính ghê thật."

Ryu Minseok hảo tâm nói: "Anh à, nếu anh có thích ai, anh tỏ tình người ta đi, không thì uổng lắm."

Tỏ tình sao, anh nghĩ anh sẽ không làm điều đấy.

Người ta tỏ tình nhau những ngày cuối cùng vì muốn để lại kỷ niệm cho nhau.

Như Ryu Minseok đánh giá, Jeong Jihoon có lẽ không thích con trai, vì vậy anh không muốn để lại cho hắn một ký ức tồi tệ, người bạn cùng hắn nói chuyện lại mang tâm tư như vậy với hắn.Choi Hyunjoon từng khao khát ánh sáng đó, hiện tại thì không cần nữa rồi, chỉ cần ngắm nhìn nó, hưởng một chút hơi ấm từ nó là được.Kì thì quan trọng nhất của học sinh cuối cấp Hàn Quốc diễn ra trong chớp mắt.

Lúc rời khỏi phòng thi môn cuối cùng, Choi Hyunjoon cảm thấy tảng đá bấy lâu hoàn toàn được cởi bỏ.

Kết thúc rồi, mọi thứ kết thúc rồi.Ba năm cấp ba thật chóng vánh.

Có những thứ thay đổi, Choi Hyunjoon không còn rụt rè, nhút nhát như hồi trước, anh trở nên hướng ngoại và cười nhiều hơn.

Cũng có những thứ chưa từng thay đổi, anh vẫn thích Jeong Jihoon như vậy.Lúc có kết quả thi, Choi Hyunjoon không dám mở thư giấy báo điểm, cứ để nó dưới gối như quả bom nổ chậm.Anh trai của anh không chịu nổi cảm giác thấp thỏm, dứt khoát giật nó ra khỏi cái gối.Anh nín thở nhìn từng động tác mở thư của anh mình, lòng thầm cầu nguyện."

Cao lắm."

Anh trai quay sang cười rộ với anh, lặp lại: "Em đậu chắc rồi."

Choi Hyunjoon lấy lại tờ giấy báo, sau khi nhìn thấy điểm, cảm xúc như vỡ oà, anh nhảy cẫng lên ôm chầm anh trai mình trong hạnh phúc.Anh vui mừng nhắn tin vào nhóm chat có Hong Changhyun và Hwang Sunghoon, hai bọn họ đạt kết quả cũng rất tốt.

Mười hai năm đi học thật sự rất xứng đáng ở thời khắc này.Anh cũng muốn biết điểm thi của Jeong Jihoon nhưng rồi anh nhớ lại mình không có kết bạn kakao với hắn.

Cho dù quen biết nhau tương đối lâu thế mà anh chưa lần nào dám hỏi số điện thoại hắn, thậm chí anh bỏ quên nó ra đằng sau luôn.Thôi không sao, đến hôm tốt nghiệp hỏi một thể là được.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
12


Vì để chuẩn bị lễ tốt nghiệp, Choi Hyunjoon vẫn phải vào trường trước một ngày để nghe về quy trình làm lễ và sinh hoạt tập thể lần cuối cùng.Anh cứ một chút là ngó tới ngó lui, làm Goo Hyeyoon đằng sau khó chịu.

Cô đập mạnh lên vai anh, anh quay lại."

Cậu kiếm Jeong Jihoon hả?"

Cô giơ ngón cái chỉ ra sau: "Người ta ngồi kế lớp mình kìa."

Choi Hyunjoon không tìm hắn, anh tìm Ryu Minseok nhưng vẫn theo quán tính nhìn theo ngón tay Goo Hyeyeon.Jeong Jihoon rất cao nên hắn luôn ngồi cuối dãy, hắn lưng thẳng, tay khoanh đằng trước, mắt nhắm lại.Đột nhiên hắn mở mắt ra nhìn thẳng, Choi Hyunjoon liền chột dạ quay người lên.Đợi khi sinh hoạt xong anh mới thấy Ryu Minseok từ đằng sau sân khấu."

Anh tưởng nay em không đến trường đấy."

"Xuỳ xuỳ."

Tay Ryu Minseok xua xua: "Em đăng ký phụ việc cho lễ tốt nghiệp với lại em còn chuyện phải làm mà."

Cậu nháy mắt: "Anh nhớ không?"

Đương nhiên vì nhớ nên anh mới đi tìm cậu.

Anh tò mò thái độ của Jeong Jihoon nếu được một người con trai bày tỏ sẽ như thế nào.

Tuy suy nghĩ này của anh nó không tốt nhưng anh vẫn muốn biết."

Anh xuống canteen mua nước, cố lên, chắc cậu ấy lên lớp rồi."

Anh vỗ vỗ vai cậu, coi như cậu thay anh bày tỏ những điều anh không nói ra.Làm sao anh ngờ được khi Ryu Minseok đứng nói chuyện với nụ cười tươi xinh đẹp trước anh bây giờ mười lăm phút sau đã buồn bã rơi nước mắt.Lúc Choi Hyunjoon cầm nước lên lớp, lớp 3-6 bên cạnh có một đám học sinh vây quanh, nhiều đứa còn từ cửa sổ lớp mình chui ra nhìn, hành lang cũng có tụm ba tụm năm xì xào náo nhiệt vô cùng.Lòng anh sinh ra cảm giác không lành, anh nhanh chân đi về lớp.Bị bao quanh bởi đám đông là Jeong Jihoon và Ryu Minseok.

Gương mặt hắn lạnh tanh đứng đối diện Ryu Minseok đang lúng túng cúi đầu."

Tôi không thích cậu."

Giọng hắn không cảm xúc.

Đó là câu anh nghe được khi vừa bước đến.Anh không ngờ Jeong Jihoon sẽ thẳng thắn như vậy.Jeong Jihoon bắt gặp Choi Hyunjoon, hắn nhìn thẳng anh như cố tình nói cho anh nghe: "Tôi không thích con trai."

Choi Hyunjoon sửng sốt.

Sao hắn lại nhìn anh kiểu đó?

Hắn biết gì sao?Chưa kịp để anh tìm ra câu trả lời hắn đã đảo mắt trở về người Ryu Minseok: "

Sau này cậu đừng làm mấy chuyện mất mặt này nữa."

Ryu Minseok mím môi không dám nhìn hắn, cuối cùng chịu không nổi chạy đi.

Choi Hyunjoon hốt hoảng chạy theo.Ryu Minseok chạy ra phía sau nhà kho của trường, Choi Hyunjoon thấy cậu ngồi co ro một góc trông rất tội nghiệp.Anh chậm rãi ngồi cạnh cậu, e dè hỏi: "Em uống nước không?"

Cái đầu chôn trong đầu gối khẽ lắc.Choi Hyunjoon không giỏi an ủi người khác lắm.

Thật ra chính anh còn bị thái độ của Jeong Jihoon dọa đến sốc.

Anh không nghĩ hắn có thể lạnh lùng đến mức nói những lời khó nghe đến thế, mà còn là với người có tình cảm với hắn.

Dù hắn không phải gay, hắn không thích con trai, hắn cũng không nên vô tình vậy.Anh quàng tay qua vai Ryu Minseok kéo cậu tựa lên vai mình."

Anh không khuyên em đừng buồn, nếu buồn thì cứ thể hiện mình buồn, khóc cũng không sao."

"Nhưng sau đó thì đừng nghĩ đến chuyện này nữa."

Anh dịu dàng bảo: "Cuộc đời dài như vậy, em không phải sẽ chỉ thích mỗi mình Jeong Jihoon.

Rồi em sẽ gặp được người thích em như em thích họ thôi."

Ryu Minseok nghe xong thì khóc oà lên, anh chỉ lặng lẽ ngồi đó dỗ dành cậu.

Đây cũng là lời anh tự nói với bản thân.

Chiều, Choi Hyunjoon chở Ryu Minseok về nhà.

Đến nhà cậu, trước khi tạm biệt, anh vỗ đầu cậu mấy cái."

Em đỡ hơn chưa?"

Ryu Minseok mỉm cười: "Em không sao rồi, cảm ơn anh nhé."

Anh ghẹo cậu: "Đừng có tối lại ôm chăn lau nước mắt đấy."

"Anh này."

Cậu đấm vào vai anh, sau đó chạy tót vào nhà, tiếng cậu vẫn văng vẳng: "Anh nói đúng, đời còn dài trai còn nhiều, em không thích Jeong Jihoon nữa đâu."

Ryu Minseok là một cậu bé dũng cảm, dám thích dám từ bỏ.

Ở cái tuổi mới lớn, chuyện rung động đầu đời, có người dễ đến dễ đi, có người lưu luyến nhớ mãi không quên, cậu là vế đầu, anh là vế sau.

Ước gì anh cũng được như cậu.Anh nghĩ cho dù sau này anh có yêu thêm một ai khác, Jeong Jihoon mãi là vết tích cũ kỹ không thể xóa nhoà trên bức tường ký ức của anh.Ngày mai là ngày cuối cùng, có lẽ sẽ không gặp lại nữa.

Choi Hyunjoon đã đi rửa hết tất cả cuộn phim mà mình chụp Jeong Jihoon, bên tiệm rửa ảnh mới gửi đến nhà anh chiều nay.

Nhìn lại ảnh mình chụp, anh có cảm giác như đang được xem lại đoạn phim từ lúc mới vào cấp ba.Có Jeong Jihoon chơi bóng dưới sân, Jeong Jihoon dẫn xe ở nhà xe, Jeong Jihoon đeo tai nghe quay lưng lau bảng.

Có những tấm ảnh chụp trộm hắn lúc trên sân thượng, mọi khoảnh khắc đều có Jeong Jihoon làm nhân vật chính.Anh muốn lựa một tấm đẹp nhất tặng cho Jeong Jihoon ngày mai, chúc mừng hắn tốt nghiệp, cũng mong hắn có thể đậu vào trường đại học mong muốn.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
13


Sáng hôm sau, Choi Hyunjoon đứng trước gương nhìn mình trong bộ đồng phục học sinh lần cuối.

Khẽ chạm nhẹ lên bảng tên, anh cảm thấy thời gian trôi đi nhanh quá.Trước khi rời khỏi nhà, anh còn mang theo cả máy ảnh, anh muốn lưu lại tất cả hình ảnh của những người bạn thân thiết nhất."

Cậu thấy gốc này được không?

Hay kiểu này thế nào?"

Goo Hyeyeon thay đổi tư thế liên tục làm Hong Changhyun bất lực than thở."

Cô nương ơi lẹ đi, sau cậu còn nhiều người lắm đấy."

"Mặc kệ tôi."

Cũng không trách cô được, Choi Hyunjoon bảo cuộn phim chỉ có hai mươi bốn tấm, mỗi người được một lượt, đương nhiên là cô nàng phải cẩn thận rồi.

Lỡ không đẹp thì ai chịu trách nhiệm đây.Choi Hyunjoon cười cười: "Thoải mái đi, càng tự nhiên càng đẹp mà."

Phải mất một lúc lâu sau cô nàng Goo Hyeyeon mới chụp xong, lần lượt tiếp theo là Hong Changhyun, Hwang Sunghoon rồi những người bạn cùng lớp của anh.Anh cũng tranh thủ quan sát xung quanh để tìm Jeong Jihoon, không hiểu sao tim anh cứ đập liên hồi, anh cứ phải tự vuốt ngực để bình tĩnh lại.

Chụp một tấm ảnh thôi mà, đâu cần thấp thỏm vậy.Quả nhiên Jeong Jihoon được săn đón vô cùng, ai cũng kiếm hắn xin chữ ký lưu niệm, có người tặng cả quà tốt nghiệp cho hắn.

Choi Hyunjoon phải đợi một lúc khi không còn ai nữa mới dám lại gần."

Jeong Jihoon."

Anh khẽ gọi từ đằng sau.Jeong Jihoon quay người lại, nhàn nhạt cụp mắt nhìn anh.

Ánh mắt hắn làm Choi Hyunjoon không dám nhìn thẳng."

Cậu có chuyện gì?"

Anh lấy hết can đảm, chậm chạp nói: "Tôi có thể chụp cậu một tấm không?

Tôi cũng chụp mọi người, tôi muốn lưu lại kỷ niệm..."

Anh khe khẽ liếc hắn, gương mặt hắn vẫn lạnh tanh như vậy.

"Tại sao tôi phải đồng ý."

Giọng Jeong Jihoon vô tình cắt ngang, hắn lạnh lùng: "Chúng ta không thân đến mức đó."

Choi Hyunjoon thấy như có ai vừa bóp chặt tim anh, cả người anh cứng ngắc lại, máu trong người như ngừng chảy, anh tròn mắt nhìn hắn, tay vô thức siết chặt máy ảnh.Không biết mình bây giờ trông thế nào, hẳn là rất xấu hổ.Anh ấp úng: "Tôi... tôi... xin lỗi."

Sao lại khó thở thế này, sao lại đau quá..."

Nếu cậu không thích thì thôi vậy."

Anh cố gắng nở nụ cười, nhưng trong mắt Jeong Jihoon lại khó coi vô cùng, hắn lên tiếng: "Cậu..."

"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

Choi Hyunjoon chen vào, bây giờ anh không muốn nghe hắn nói gì cả: "Dù sao thì, tốt nghiệp vui vẻ."

Nói xong anh toan quay lưng bỏ đi, bước chân càng lúc càng nhanh, như đang trốn chạy khỏi sự lạnh lùng của Jeong Jihoon.Choi Hyunjoon chạy lên sân thượng, không biết tại sao anh lại chạy thẳng lên đây.

Anh nắm chặt lang cang, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng càng lúc càng khó thở hơn, anh khuỵu gối ngồi sụp xuống đất.Anh dùng tay ôm ngực mình, tự thì thầm: "Không sao rồi, không sao rồi..."

"Chúng ta không thân đến mức đó."

"Chúng ta không thân đến mức đó..."

Choi Hyunjoon lặp lại: "Chúng ta không thân vậy cậu đối xử tốt với tôi làm gì..."

"Choi Hyunjoon!"

Có tiếng người lớn tiếng gọi anh.

Anh chậm chạp quay đầu, Hong Changhyun từ xa nhìn anh, gọi thêm lần nữa: "Hyunjoon à."

Hong Changhyun lại gần anh, ngồi xuống ngang tầm với anh: "Mày sao thế?"

Choi Hyunjoon lắc đầu: "Không sao."

"Vậy tại sao mày lại khóc?"

Khóc?

Choi Hyunjoon sờ lên mặt mình, nước mắt anh đã rơi từ khi nào, ướt đẫm hai bên má.

Anh có chút hoảng loạn, lúng túng lau mắt.

Nhưng sao càng lau nước mắt chảy càng nhiều.Hong Changhyun không đành lòng: "Hyunjoon, nếu buồn thì cứ việc khóc, không cần phải cố nhịn đâu."

Như chạm phải công tắc, Choi Hyunjoon bật khóc nức nở.Hong Changhyun nhìn bạn mình thút thít cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.Khóc đã mười lăm phút, Choi Hyunjoon khịt mũi, do khóc lâu nên giọng khàn hơn: "Sao biết tao lên đây?"

"Tìm mày nhưng không thấy đâu, nên thử vận thôi."

Tâm tình của anh đã thoải mái hơn, anh chống gối đứng dậy, từ sân thượng nhìn xuống dưới.

Học sinh đã thưa thớt hơn lúc nãy, chắc mọi người bắt đầu đi về rồi, mười hai năm của anh đã kết thúc như vậy.Vui vẻ có, đau buồn có, kết bạn với những người bạn tốt, gặp gỡ tình đầu của mình, anh không còn điều gì hối tiếc nữa.Choi Hyunjoon từ túi áo đồng phục lấy ra một tấm ảnh.Anh nhớ lúc này anh đang đứng đợi Hong Changhyun và Hwang Sunghoon.

Do chán quá nên anh cầm máy ảnh xem lại ảnh, anh đưa ống kính lên chỉnh tiêu cự theo thói quen.

Jeong Jihoon tình cờ đạp xe đi ngang qua anh, một người bạn của hắn lớn tiếng gọi hắn nhưng do hắn đeo tai nghe nên không nghe thấy.

Người bạn đó gọi lớn thêm tiếng nữa, Jeong Jihoon thắng xe chống chân xuống đất, tay lấy một bên tai nghe ra, nghiêng người nhìn ra phía sau.Chính ngay khoảnh khắc này, Choi Hyunjoon đã bắt kịp thời điểm, chụp hắn một tấm.

Chàng thiếu niên cao ráo đứng ngược sáng dưới ánh hoàng hôn, đẹp đến rung động lòng người, tràn ngập cảm giác thanh xuân và tuổi trẻ.

Đây là dáng vẻ mà Choi Hyunjoon tương tư ngày đêm, đem lòng nhớ nhung, muốn được đứng cạnh, được cùng sánh đôi.

Cũng chỉ đến thế thôi, cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa, anh vẫn không thể đuổi theo ánh sáng được.Hong Changhyun thấy Choi Hyunjoon ngẩn người nhìn tấm ảnh của Jeong Jihoon, thở dài: "Nói rồi mà, đừng thân thiết với nó quá."

Thì ra Hong Changhyun nhận ra sớm hơn cả anh.Anh bật cười: "Yên tâm đi, có lẽ đây là lần cuối rồi."

Có thể là lần cuối gặp, cũng có thể là lần cuối thừa nhận với lòng mình, anh thích Jeong Jihoon rất nhiều."

Cuộc đời dài như vậy, tôi không phải sẽ chỉ thích mỗi mình Jeong Jihoon.

Rồi tôi sẽ gặp được người thích tôi như tôi thích họ thôi."

Anh nhớ lại lời mình nói với Ryu Minseok hôm qua.

Bây giờ ứng nghiệm thật rồi, anh không nên thích Jeong Jihoon nữa.Ánh sáng này vốn không thuộc về anh.Gió trên sân thượng thổi bay mái tóc Choi Hyunjoon.

Anh thả tay ra, tấm ảnh theo gió bay đi, cuốn cả tình đầu da diết không thành của Choi Hyunjoon.Tạm biệt, Jeong Jihoon.----------Tui tạm off nha quý dị, tui sẽ trở lại sau 2 tuần, hãy đợi tui ☺️
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
14


Tiếng báo thức vang lên làm Choi Hyunjoon giật mình tỉnh dậy.

Anh cảm thấy vô cùng chân thực, tim đập mạnh liên hồi, cơn đau trong lồng ngực như chưa từng ngừng lại, quặn thắt trái tim anh.

Anh đưa tay lên mặt, lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé.

Choi Hyunjoon không ngồi dậy mà cứ thừ người nhìn trần nhà.

Giấc mơ này như cuốn phim ký ức, tua lại tất cả quá khứ chua ngọt về tình đầu của anh, nhắc anh về người mà anh từng dốc lòng muốn theo đuổi.Anh từng nghe một câu nói, điều dũng cảm nhất không phải là tỏ tình với người mình thích hay theo đuổi người mình yêu, mà là âm thầm quên đi một người mình đã từng ao ước ở bên họ.Thời gian sẽ vùi lấp đi những bí mật không thể nói ra, cũng như tình yêu Choi Hyunjoon dành cho Jeong Jihoon.

Anh đợi đến một ngày, cái tên này không còn trong tiềm thức của mình, dù tình cờ nghe thấy, anh cũng không còn vô thức quay đầu lại.Jeong Jihoon...

Jeong Jihoon...Choi Hyunjoon thở dài bật người ngồi dậy, được rồi, mặc kệ đi, cái trường này lớn vậy, chẳng lẽ còn gặp lại.Thực chất Choi Hyunjoon chả có thời gian để suy nghĩ về chuyện đó.

Cuối kỳ đến, ai nấy đều bị deadline dí đến không ngủ đủ giấc.Ký túc xá nam bình thường hay ồn ào vì tiếng giỡn hớt của tụi con trai cũng im ắng đến khác lạ.

Một phần vì đều lên thư viện học, hai là học tới không thể nói.

Nhất là tụi bên y khoa, tóc rụng còn nhiều hơn bò rụng lông.Kim Geonwoo xơ xác mở chai nước trong tủ lạnh uống.

Cậu đi ngang qua bàn học của Yoo Hwanjoong, lắc đầu: "Muốn ngủ thì lên giường ngủ chứ nằm đây nhìn ghê quá."

Yoo Hwanjoong hé mắt lèm bèm: "Cái đầu mấy ngày chưa gội của mày mới thấy ghê á."

"Ghê bằng ông Dohyun không?"

Choi Hyunjoon xoay ghế quay lại, Park Dohyun ngồi gõ phím, lâu lâu gãi đầu mấy cái rồi ngáp lớn muốn toét cả mồm.

Còn đâu người đàn ông đại diện visual của khoa Kinh tế, râu còn chưa cạo kìa.Park Dohyun khịt mũi: "Tao còn hôm nay thôi, mai thi xong thì tao tự do rồi."

Choi Hyunjoon trợn mắt: "Thi xong thì dọn giùm đống quần áo dơ của mày đi."

Park Dohyun bỗng nhiên dùng lực đẩy ghế về phía Choi Hyunjoon.

Hắn khều khều tay anh."

Gì?"

"Hôm đi học thay tao á, thầy có hỏi gì mày không?"

Choi Hyunjoon ngơ ra: "Bộ thầy mày phát hiện rồi hả?"

"Đương nhiên."

Park Dohyun nhướng mày: "Thầy biết tao mà, tao cũng có khai là mày học thay tao."

Anh trợn mắt: "Vậy còn kêu tao học giùm mày chi?"

"Vì bài cuối kỳ."

"Mày phải cảm ơn tao báo trước với thầy, không thôi thầy gọi mày hỏi cái gì đó lại khổ."

Bỗng nhiên Choi Hyunjoon nhớ lại hôm đó Jeong Jihoon ngồi cạnh mình, chắc là hắn nhận ra anh nhưng làm như không quen.

Suốt hôm đó hắn cũng rất tích cực trả lời những câu hỏi mà không ai trả lời được.Làm Choi Hyunjoon kế bên cũng hơi nhột vì bị chú ý cùng.

Giờ nghĩ lại mới thấy không phải thầy chú ý hắn không, còn nhìn luôn cả người đi học thay là anh đây.

Jeong Jihoon nổi bật như vậy...Lại nghĩ tới hắn rồi, anh vội xua đi mấy suy nghĩ linh tinh.Choi Hyunjoon ngáp ngắn ngáp dài đi vào cửa hàng tiện lợi.

Hôm qua anh thức tới ba giờ sáng để chỉnh sửa báo cáo, nay là buổi lên lớp cuối cùng và nộp báo cáo.

Hai quầng thâm mắt chứng tỏ cho sự mệt mỏi vì cuối kỳ của anh gần đây.Anh đến tủ lạnh lấy một chai sữa chua."

Mặt anh nhìn như thức liền mấy đêm luôn ý."

Cậu thu ngân là sinh viên trong trường, thấy sắc mặt của anh cũng giật mình."

Gần như."

Choi Hyunjoon để sữa chua lên quầy: "Có cuối kỳ nào mắt anh không thâm đâu."

Choi Hyunjoon lục lọi balo tìm tiền lẻ nhưng không thấy, anh nhớ rõ ràng có dành tiền lẻ trong cái ngăn nhỏ, vậy mà tìm hoài không ra, tâm trạng anh liền khó chịu."

Tính chung cái này với sữa chua đi."

Một lon redbull đặt lên quầy.

Choi Hyunjoon dời mắt theo tay người kia lên đến mặt.

Trùng hợp tới mức này sao.Jeong Jihoon không cảm xúc lấy tiền đưa cho thu ngân.Choi Hyunjoon cầm sữa chua lên tháo lớp niêm phong, liếc hắn: "Cảm ơn cậu."

Cả hai cùng nhau bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.Choi Hyunjoon vẫn còn tìm tìm trong balo, nói: "Đợi tôi một xíu, tôi trả cậu tiền sữa chua."

Jeong Jihoon mở lon nước tăng lực bằng một tay rồi uống.

Hắn nhàn nhạt bảo: "Không cần, cho cậu."

Hắn nói vậy thì anh cũng không từ chối nữa: "Cảm ơn cậu lần nữa."

"Cậu không vờ không quen tôi nữa?"

Lại đem cái chuyện này ra nói rồi...Choi Hyunjoon mệt mỏi: "Tôi không nhớ rõ thôi, mắc gì cậu ghim tôi dữ vậy?"

Jeong Jihoon nhướng mày: "Tính tình tôi hơi tệ, tôi rất khó chịu việc tôi nhớ người ta rất nhiều mà người ta lại không nhớ gì về tôi."

"..."

"Tôi nhớ cậu, nhớ hết, vừa lòng cậu chưa?"

"Cậu giả vờ thật nhỉ, không phải không nhớ."

"..."

Choi Hyunjoon thật muốn đạp hắn ngay bây giờ.Anh không muốn đôi co với Jeong Jihoon nữa, lịch sự chào hắn: "Được rồi, tôi đi trước đây."

Không đợi hắn phản ứng liền quay lưng đi như muốn trốn hắn thật xa.Không phải do quá buồn ngủ, đầu óc không tỉnh táo thì anh đã từ chối hắn trả giúp chai sữa chua rồi.

Anh không muốn nợ hắn bất cứ cái gì cả.Jeong Jihoon phía sau tay nắm chặt lon nước, nhìn theo bóng lưng Choi Hyunjoon không rời.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
15


Kết thúc một kỳ, sinh viên đều được nghỉ từ một tới ba tuần xả hơi.

Choi Hyunjoon quyết định về nhà.Ngày cuối cùng trước khi về, anh lên thư viện trả sách cho trường.

Do thời gian còn sớm, không có việc gì làm, Choi Hyunjoon tìm đại một cuốn sách nào đó ngồi lại đọc giết thời gian.Ngồi khoảng nửa tiếng thì ghế đối diện có người kéo ra, balo được móc trên ghế.

Anh giật mình ngẩng đầu, Jeong Jihoon để một chồng sách lên bàn, ngồi xuống.Choi Hyunjoon giật giật khóe môi, sao đi đâu cũng gặp vậy?Jeong Jihoon làm lơ sự bất mãn hiện rõ trên mặt anh, hờ hững nói: "Cậu học truyền thông đọc sách kinh tế hiểu không?"

Choi Hyunjoon xụ mặt: "Ai cũng từng phải học qua kinh tế đại cương."

Anh bực bội: "Trùng hợp thật, lại gặp cậu."

"Tôi thấy cậu không cần giả vờ."

Jeong Jihoon vạch trần: "Cậu vừa thấy tôi liền như hận không chạy được ngay lập tức."

Hắn lật sách và sổ bắt đầu ghi chép.Choi Hyunjoon đưa mắt liếc xung quanh, rõ ràng còn rất nhiều chỗ trống, mắc gì phải ngồi đối diện anh.

"Tại sao cậu ngồi đây?"

"Tôi thích."

Jeong Jihoon tay viết miệng đáp: "Cậu không chịu thì đi chỗ khác đi."

Tôi đến trước mắc gì tôi phải đi.

Anh không quan tâm hắn cầm sách đọc tiếp.Jeong Jihoon khẽ nhìn anh, chọc thỏ con giận rồi.Hắn cười cười: "Ruhan nói ngành các cậu thi xong cả rồi, còn chăm chỉ lên thư viện làm gì?"

"Do rảnh, thư viện trường mát mà."

Choi Hyunjoon hỏi ngược lại: "Chứ sao cậu lên thư viện?"

"Tôi còn chưa xong hai môn."

"Nhưng Dohyun có vẻ xong rồi mà nhỉ?"

Jeong Jihoon nghe đến đây liền nhíu mày.

Hắn lạnh lùng: "Tuỳ lớp."

Hai người không nói chuyện nữa, ai làm việc nấy.Mấy tuần rồi Choi Hyunjoon đều không ngủ đủ giấc, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, anh chịu không nổi để sách xuống gối lên tay ngủ.Jeong Jihoon không nghe tiếng lật sách nữa nên nhìn anh, thấy anh ngủ gục liền khẽ mỉm cười.Má của Choi Hyunjoon do cấn tay mà nhô lên một nhúm tròn trĩnh.

Jeong Jihoon kiềm lòng không nổi đưa tay nhéo nhẹ.Thỏ con hồi đấy hiền khô đến nhìn thẳng hắn còn không dám, giờ biết cắn người rồi.

Hắn nhéo thêm cái nữa, cuối cùng xoa tóc anh mới rời tay.Choi Hyunjoon ngủ một giấc tới gần sáu giờ chiều, ngủ mà không biết trời trăng mây đất, không bị tư thế khó chịu ảnh hưởng.Anh giật mình mở mắt, lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, bật điện thoại xem giờ anh mới bật người dậy."

Cậu ngủ rất ngon luôn đấy."

Jeong Jihoon đang thu dọn đồ đạc: "Cậu mệt lắm sao?"

Nghe giọng điệu hắn quan tâm làm Choi Hyunjoon cảm thấy kì cục, anh bóp cái gáy đau nhức do ngủ sai tư thế: "Qua vài bữa nữa là ổn."

Jeong Jihoon nhìn đồng hồ đeo tay: "Cũng tối rồi, cậu muốn đi ăn không?"

Hắn đề nghị.Thâm tâm Choi Hyunjoon kêu anh từ chối đi vậy mà lúc tới miệng lại thành đồng ý.

Choi Hyunjoon lâu lâu liếc qua Jeong Jihoon đi bên cạnh, thầm nghĩ sao mình dại quá, thấy hắn đẹp trai cái là quên mất chuyện cũ.Jeong Jihoon chỉnh balo trên vai phải, hỏi: "Ăn gì đây?"

Choi Hyunjoon suy nghĩ một lúc, đáp: "Mì tương đen đi, cổng sau ý."

Chị chủ quán thấy anh đến thì vui mừng vô cùng, ngó Jeong Jihoon kế bên rồi kéo tay anh thì thầm: "Ai thế, bạn mới của chú sao?

Đẹp trai dữ vậy, có người yêu chưa?"

Nói thì thầm chứ ai cũng nghe.Choi Hyunjoon bối rối nhìn Jeong Jihoon, hắn cũng nhìn anh, sắc mặt không thoải mái lắm, hẳn là không thích bị người ta to nhỏ.

Anh nói nhỏ vào tai chị ấy: "Em cũng không biết, nhưng cậu ta là hotboy khoa Kinh tế ấy, chị thấy sao?"

Chị đánh mạnh vào mông anh: "Chú xem thường chị á hả?"

Anh cười làm mặt xấu với chị: "Cho em hai phần như cũ nha."

Chị chủ quán hất mặt đi vào trong bếp.

Choi Hyunjoon thấy Jeong Jihoon vẫn khoanh tay đứng đó, anh lúng búng nói: "Ngồi đi, cậu đứng sừng sững ghê quá."

Cũng cao gần mét chín, đứng ngay cửa quán thế khách sao dám đi vào chứ.Choi Hyunjoon rót cho Jeong Jihoon ly nước, hắn nhận nhưng không uống: "Cậu thường đến ăn ở quán này à?"

"Ừm."

Anh tự uống ngụm nước: "Tôi ăn từ năm nhất, bình thường hay đi chung với đám kia, lâu lâu thì một mình.

Tôi cũng khá thân với người yêu của chị ấy."

Cái trán nhăn nhó của Jeong Jihoon bây giờ mới thả lỏng: "Vậy chị ấy hỏi tôi có người yêu chưa làm gì?"

Choi Hyunjoon dò xét hắn, chậm rãi nhả chữ: "Chắc... muốn giới thiệu cậu cho em gái hoặc... chị ấy muốn bắt cá hai tay."

Gương mặt của Jeong Jihoon lạnh ngắt trong phút chốc.

Choi Hyunjoon bật cười, anh cố gắng nén lại: "Chọc cậu thôi, cậu cũng đâu tới nỗi đó."

Jeong Jihoon nhếch mép: "Sao hồi cấp ba tôi không thấy cậu mạnh dạn thế này."

Chị chủ mang hai tô mì ra, Choi Hyunjoon gật đầu cảm ơn.

Anh dùng đũa trộn mì, chậc lưỡi: "Ai rồi cũng khác mà, tôi đâu thể cả đời nhút nhát đúng không?"

Ăn xong Choi Hyunjoon giành tính tiền.

Jeong Jihoon nhăn mặt: "Cậu cứ phải thế hả?"

Anh dửng dưng: "Coi như trả cậu chai sữa chua."

"Khách sáo đến vậy luôn?"

"Chúng ta không thân tới mức đó."

Anh vô cảm bảo.Lần này Jeong Jihoon không thể phản bác nổi.

Choi Hyunjoon biết mình hơi ấu trĩ, cố tình đem câu nói lúc lễ tốt nghiệp ra trả thù hắn, nhưng do sự ấm ức tồn đọng quá lâu, bây giờ anh không ngại bộc lộ ra hết."

Cậu ghét tôi à?"

Hắn im một lúc mới hỏi."

Không, chỉ là tôi rạch ròi quen thôi."

Cuộc nói chuyện vừa rồi làm cả hai sượng trân, không ai nói gì nữa.

Choi Hyunjoon đi trong vô thức, Jeong Jihoon cũng đi theo anh.

Cứ thế đi đến gần nhà sinh hoạt sinh viên, câu lạc bộ âm nhạc đang biểu diễn trước tòa nhà, xung quanh sinh viên tụ tập đông đúc, không khí náo nhiệt vô cùng.Choi Hyunjoon dừng bước lại."

Kịch bản tình yêu mà chúng ta cùng dựng nên Giờ đây ánh đèn đã vụt tắtVà khi lật đến trang cuối cùngTấm màn sẽ lặng lẽ kéo xuống""Cậu còn thích Day6 không?"

Jeong Jihoon đột nhiên hỏi."

Còn."

"Tôi cũng vậy."

Hai người lại im lặng.Love Scenario kết thúc bằng một tràng pháo tay lớn.

Moon Hyunjoon của câu lạc bộ âm nhạc nói vào mic: "Hôm nay có nhiều người ủng hộ tụi mình quá, chân thành cảm ơn tất cả mọi người.

Mình sẽ hát một bài hát khác tặng mọi người."

"Lời anh nói lúc này, chúng ta hãy lần nữaKhông có nghĩa là bắt đầu lại..."

Là You were beautiful.

Choi Hyunjoon thích nhất bài này trong tất cả các bài hát của Day6.Mùa hè đến rồi, từng cơn gió khẽ thổi đung đưa trên tán cây, làm rối tóc của Choi Hyunjoon.

Anh lấy tay vuốt lại tóc, nhẩm theo lời bài hát."

Từng xinh đẹp biết baoÁnh mắt dịu dàng em chỉ dành riêng anhCả giọng nói ngọt ngào khi gọi tên anhTất cả mọi thứ..."

"Cậu vẫn thích bài này như lúc trước."

Jeong Jihoon nói.

Cậu vẫn thích tôi...

đúng không?Choi Hyunjoon quay sang hắn, hắn nhìn thẳng, chăm chú nghe nhạc, không nhìn ra tâm trạng thế nào.

Anh cười: "Đúng vậy.

Còn cậu, vẫn thích Love me or leave me nhất sao?"

"Không."

Hắn nhìn vào mắt anh: "Bây giờ tôi thích When you love someone nhất."

Lúc trước không thích cậu, hiện tại thì thích cậu.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
16


Sau đó Choi Hyunjoon ở lì trong nhà cho đến học kỳ mới.

Cái tên Jeong Jihoon chậm rãi biến mất trong tâm trí anh.Vào kỳ mới, toàn bộ đều là môn chuyên ngành, nhìn lịch học mà anh choáng vàng.

Choi Hyunjoon vươn vai một cái mới bật người dậy.

Anh ngó ra cửa thấy Kim Geonwoo đang mang giày liền hỏi: "Em đi học sớm hả?"

"Không, chiều lận, nhưng tại sáng có hẹn với anh Sunghoon chạy bộ."

Mấy cái đứa yêu đương nhăng nhít, hồi đó anh không làm mai sức mấy tụi nó tới được với nhau."

Ghen tị ghê, anh Hyunjoon, đáng lẽ anh cũng phải giới thiệu người yêu cho em."

Yoo Hwanjoong từ nhà tắm đi ra than thở."

Nhờ anh Wangho á."

Park Dohyun từ giường đối diện thò đầu ra: "Quan hệ ổng bao rộng, muốn dạng gì có dạng đó."

Choi Hyunjoon chỉ vào mặt hắn: "Lo cạo râu cái đi cha nội, nhìn bầy hầy quá."

"Ơ cái thằng quỷ."

Park Dohyun cầm gối ném anh.Choi Hyunjoon lê tấm thân chuẩn bị đi học.Lúc đến giảng đường thì mọi người đã vào được phân nửa rồi, ngày đầu tiên đứa nào cũng siêng.

Choi Hyunjoon tìm đại một chỗ ngồi xuống, anh chán chường nằm úp lên bàn lấy điện thoại ra lướt lướt.Được một lát thì Park Ruhan vào lớp, theo đó là một người mà Choi Hyunjoon không ngờ có thể xuất hiện ở đây."

Mày xích vô thêm hai ghế đi."

Park Ruhan vỗ vai anh.Choi Hyunjoon cầm balo lếch mông vào.

Anh hỏi Park Ruhan: "Sao cậu ta ở đây?"

"Đương nhiên là học rồi."

Jeong Jihoon ngồi bên còn lại của Park Ruhan trả lời.Choi Hyunjoon đẩy gọng kính: "Kinh tế học truyền thông số làm gì?"

"Trong giáo trình học của chúng tôi có môn này."

Anh không tin nổi lập tức mở khung chat nhắn cho Park Dohyun: "Ngành tụi bây có học truyền thông số hả o_o?"

Park Dohyun nhanh chóng phản hồi: "Có, môn tự chọn, ít ai chọn môn đó lắm, nghe đồn khó nhai.

Có gì sao?"

Choi Hyunjoon nghiến răng: "Vậy mà cũng được nữa."

Park Ruhan không cảm nhận được vấn đề của hai người này, cậu tròn mắt: "Không ổn?"

Giáo sư đã bước vào lớp, Choi Hyunjoon chống tay lên cằm, giọng điệu có chút bất mãn: "Ổn, mọi thứ ổn hết, học chung với người đẹp trai vậy có gì không ổn."

Rõ ràng là cà khịa nhưng Jeong Jihoon rất vui vẻ hùa: "Tôi cũng vô cùng hài lòng vì được học chung với cậu."

Như định sẵn, họ chung nhóm, ngoài ba người họ còn có thêm bốn người khác.

Nhìn gương mặt của Jeong Jihoon mà anh cay cú trong lòng.

Hắn ám anh đến bao giờ chứ?"

Jeong Jihoon?"

Hwang Sunghoon khó tin: "Không ngờ chung đại học với cậu ta."

"Ờ, nhưng tao thấy cậu ta là tao muốn trốn nghìn mét."

Choi Hyunjoon đâm đâm thịt gà trên đĩa.Heo Su tò mò: "Jeong Jihoon là ai?"

Chưa đợi anh đáp, Hong Changhyun đã nhảy vào miệng anh: "Crush cũ của nó đó, tình yêu đầu đời của Hyunjoon nhà ta."

"Thật không?"

Heo Su và Park Dohyun đồng thời la lớn."

Trời ơi nhỏ nhỏ cái mồm đi, sao tụi bây...."

Choi Hyunjoon bất lực.Park Dohyun ngộ ra: "À Jeong Jihoon khoa tao đúng không, cậu ta nổi tiếng đó.

Hèn gì hôm qua mày hỏi tao dụ môn tự chọn."

Choi Hyunjoon ôm tay che đầu, vùng vẫy: "Xin mấy đại ca, đừng ai nhắc đến cái tên Jeong Jihoon nữa, tao sắp chịu hết nổi rồi."

Buổi học tiếp theo, Choi Hyunjoon là người vào sớm nhất nhóm.

Người thứ hai là Jeong Jihoon, hắn không e ngại ngồi cạnh anh."

Ăn sáng chưa?"

Hắn hỏi.Choi Hyunjoon đang chơi game trên điện thoại, thờ ơ đáp: "Chưa."

Một hộp sữa chuối đặt ngay trước mặt anh.

Choi Hyunjoon mơ hồ nhìn sang Jeong Jihoon, hắn cắm ống hút vào hộp sữa dâu của mình."

Thế nào?"

Hắn nhướng mắt: "Muốn tôi cắm ống hút cho cậu luôn hả?"

Chưa kịp để Choi Hyunjoon phản ứng, Jeong Jihoon đã lấy hộp sữa chuối cắm ống hút vào rồi đẩy lại về chỗ cũ.Anh khó hiểu: "Bữa nay cậu bị sao vậy?

Có bệnh không?"

Jeong Jihoon cũng khó hiểu: "Tại sao tôi lại bị bệnh?"

"Chứ mắc gì cậu mua sữa cho tôi?"

"Tiện tay thôi."

Là tiện dữ chưa?"

Uống đi, tấm lòng của tôi đấy."

Jeong Jihoon cười như không cười: "Để Ruhan vào thấy chắc còn phiền phức hơn đó."

Choi Hyunjoon không thể làm gì hơn ngoài việc nhận tấm lòng của hắn.Anh cầm hộp sữa uống, len lén quan sát hắn.

Bàn tay thon dài bao bọc hộp sữa, đôi mắt hơi xếch lên, sống mũi thẳng, bờ môi đang cắn ống hút..."

Có gì sao?"

Jeong Jihoon đột nhiên quay sang nhìn anh.Choi Hyunjoon lập tức xoay mặt đi: "Không có gì."

Nếu Jeong Jihoon để ý hơn một chút, chắc chắn hắn sẽ phát hiện cổ và tai của anh đã đỏ ửng lên.Có một chút thế thôi mà tim của anh lại đập nhanh đến điên cuồng.

Quả nhiên người đẹp trai có khác, làm gì cũng thấy đẹp.

Anh bắt đầu niệm trong lòng.Choi Hyunjoon ơi đừng có nhan khống nữa, bộ chưa bao giờ thấy trai đẹp hả?

Ở ký túc xá cũng có một Park Dohyun đấy, đừng bận tâm nữa, đừng để ý nữa mà...Do quá tập trung chấn chỉnh tư tưởng mà Choi Hyunjoon đã vô tình không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của con mèo kế bên.

Jeong Jihoon liếc ngang qua, con thỏ này cũng quá thành thật rồi, nhưng hắn thích Choi Hyunjoon đơn thuần như vậy.Hắn không thể quá dồn dập nên chỉ có thể lượn lờ xung quanh anh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hắn muốn lần nữa được bước vào cuộc sống của anh.

Chậm rãi từ từ chạm vào trái tim anh, y như lúc trước, Choi Hyunjoon cũng nhẹ nhàng đến bên hắn.
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
17


Jeong Jihoon rất giỏi, mà mấy đứa giỏi thường bị một cái bệnh, hay ý kiến.Thảo luận nhóm, chỉ cần Choi Hyunjoon bày tỏ quan điểm gì đấy, Jeong Jihoon thấy không ổn sẽ liền phản bác thẳng thắn không nói giảm nói tránh.

Choi Hyunjoon nhịn lần một lần hai, tới lần ba nhịn không nổi bắt đầu cãi tay đôi với hắn.Bốn người bạn kia do không thân với họ nên không dám can.

Còn Park Ruhan muốn can mà can không được."

Tôi nói chỗ đó không hợp lý, cậu cũng thấy mà, tại sao cậu còn cố cãi với tôi?"

Anh một câu."

Quan trọng là thái độ của cậu, tôi cũng nhìn ra vấn đề, nhưng thay vì cậu cứ phản bác ý kiến của tôi thì sao cậu không đưa ra giải pháp."

Tôi một câu.Jeong Jihoon lạnh lùng khoanh tay: "Tôi nói cậu sẽ tiếp thu à?"

Choi Hyunjoon liếc hắn: "Tôi luôn lắng nghe ý kiến mọi người chứ không phải soi mói bắt lỗi."

Cuộc cãi vả kết thúc bằng sự nài nỉ của Park Ruhan."

Xin ba xin má, có thể nào mình bình tĩnh nói chuyện không?

Hai người lớn tiếng qua lại đến mọi người còn tò mò dòm tụi mình."

Choi Hyunjoon nhìn Park Ruhan rồi nhìn Jeong Jihoon, anh quay sang chỗ khác, không muốn nói gì nữa.Jeong Jihoon biết mình cũng hơi quá đáng, hắn bỏ tay xuống, hạ giọng: "Cứ làm theo ý Hyunjoon đi, tôi không ý kiến."

Và tình trạng chiến tranh lạnh kéo dài đến hết buổi học.

Park Ruhan cảm giác không khác gì việc ba mẹ gây lộn ra tòa ly hôn, hỏi rằng con muốn theo ai.

Cậu không thể bênh ai cả, cả hai đều bạn cậu mà.Thêm một tuần nữa trôi qua, nghĩ đến việc phải gặp Jeong Jihoon làm Choi Hyunjoon khó chịu vô cùng.Jeong Jihoon vào lớp vừa định ngồi xuống thì anh đã lạnh nhạt bảo: "Cậu đừng ngồi cạnh tôi, tôi không muốn cãi với cậu đâu."

Hắn không quan tâm kéo ghế ngồi.

Trước mặt Choi Hyunjoon lại có hộp sữa chuối."

Gì nữa?"

Choi Hyunjoon liếc hắn.Jeong Jihoon lấy ra thêm một thanh socola đưa tới: "Quà xin lỗi."

Choi Hyunjoon thật sự không nói nên lời, anh hít thở sâu mấy cái mới hỏi: "Bộ tôi là người yêu cậu hả?

Cậu dỗ con gái quá."

Jeong Jihoon mím môi.

Đúng là hắn không biết thật, chưa bao giờ hắn đi dỗ dành ai cả.

Hắn đành dùng kiến thức của mình mà làm thôi, không ngờ chọc Choi Hyunjoon quạu hơn.Hắn hơi lúng túng: "Vậy tôi phải làm sao thì cậu mới hết giận?"

"Tôi không có giận."

Choi Hyunjoon bất lực: "Sao tôi phải giận vì mấy cái chuyện này.

Mà chúng ta không hợp thật, không hợp thì thôi tôi giận cậu làm gì."

"Ít nhất cậu cũng nhận đi, chắc cậu cũng chưa ăn sáng."

Hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói.Anh thở dài: "Tôi lấy sữa thôi, socola cậu tự giữ ăn đi.

Lần sau đừng mua cho tôi nữa."

Hắn không đáp nên anh cũng mặc định hắn tự biết.Buổi học này diễn ra êm ả hơn hẳn, dù Jeong Jihoon vẫn ý kiến, nhưng hắn đóng góp tích cực hơn.

Tuy nhiên cả hai vẫn có lời qua tiếng lại vài câu.

Nhìn chung là mọi thứ không nghiêm trọng, bầu không khí thoải mái.

Cả nhóm nhẹ nhõm thở phào.Qua các tuần tiếp theo, mọi chuyện liền theo chiều hướng tốt, chỉ đôi lúc Jeong Jihoon và Choi Hyunjoon lại trái quan điểm nhau.

Năm người còn lại của nhóm ngoài hóng chuyện thì cũng chẳng xen vào nói được câu nào.Tranh luận vài câu thì họ liền lựa chọn giải pháp mỗi người nhường một bước, vậy là đâu lại vào đó.Park Ruhan thấy đây cũng là cách tốt, cả hai đều có lý lẽ riêng, nhưng khi gộp lại nó lại thành một tác phẩm hoàn hảo.

Nhờ điều này mà điểm nhóm của họ luôn cao.Có một chuyện Choi Hyunjoon không thay đổi được, đó là sữa chuối.Lần nào Jeong Jihoon cũng mang cho anh một hộp sữa chuối, điều này nhanh chóng bị Park Ruhan và những người khác chú ý.

Anh ngại ngùng dùng khuỷu tay đẩy tay hắn: "Đừng cho tôi sữa chuối nữa."

Jeong Jihoon không nói gì mà chỉ gật đầu.

Anh tưởng hắn đã hiểu nên không nói nhiều, ai có dè... tuần sau không phải sữa chuối mà là sữa dưa lưới."..."

Thấy Choi Hyunjoon cạn lời, Jeong Jihoon vô tội bảo: "Cậu không thích vị chuối nên tôi đổi, cả dưa lưới không được... vậy dâu thì sao?"

Anh nhìn hắn, hắn chớp mắt nhìn lại.

Hình như Jeong Jihoon học cách làm vẻ đáng thương rồi, ánh mắt của hắn nhìn anh chân thành vô cùng.

Muốn nói cũng không nói nổi.Jeong Jihoon cố tình không hiểu ý Choi Hyunjoon, mỗi tuần thay phiên các vị khác nhau.

Anh từ chối cỡ nào hắn cũng sẽ trưng vẻ mặt, cậu không uống thì tôi quăn thùng rác.Thậm chí khi anh đưa sang cho Park Ruhan uống, cậu liền lắc đầu: "Đừng đưa tao, tao không muốn bị mèo cắn."

Chưa kể tên bạn này của cậu còn chơi thân với người yêu cậu, sẽ rất lộn xộn đó.Choi Hyunjoon đành nhắm mắt làm ngơ còn Jeong Jihoon thì vui vẻ trước sự bất lực của anh.

Từ cấp ba đã như vậy, thỏ con là người dễ mềm lòng, đương nhiên hắn sẽ nắm bắt ngay điểm này mà tấn công.

Choi Hyunjoon thấy Jeong Jihoon cứ chống cằm cười cười nhìn mình, anh không được tự nhiên ho mấy cái: "Cậu nhìn gì?"

"Mắt của tôi, tôi nhìn gì là quyền của tôi."

Hắn dửng dưng đáp.Cái tên Jeong Jihoon này bị làm sao ý, hồi xưa hắn có thế đâu.

Nghĩ vậy anh liền nói thẳng."

Lúc còn cấp ba, tôi thấy cậu đâu có như bây giờ."

"Ồ."

Jeong Jihoon nhướng mắt: "Tôi ngày xưa như thế nào?"

Choi Hyunjoon khựng lại, khẽ siết lại mấy ngón tay.

Jeong Jihoon biết đây là thói quen của anh khi gặp vấn đề cần suy nghĩ."

Cậu không dịu dàng."

Choi Hyunjoon trả lời: "Ít nhất là với người cậu không thân."

Jeong Jihoon nhíu mày.

Rồi hắn bật cười: "Tôi không dịu dàng với ai cả, tôi chỉ dịu dàng với người tôi yêu quý thôi."

Anh né ánh nhìn của hắn, nghiêm túc: "Cậu không cần như vậy.

Chuyện hồi đó, tôi không giận gì cậu cả, đừng đối xử đặc biệt với tôi quá, tôi không thích cảm giác hiểu lầm."

Jeong Jihoon mím môi, mềm như bông nói: "Cậu không hiểu lầm đâu, là tôi muốn đối xử đặc biệt với cậu."
 
𝑾𝒂𝒏𝒊𝒏𝒈 𝑮𝒊𝒃𝒃𝒐𝒖𝒔 ☾ 17:00 | Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
18


Mùa hè là mùa của vận động, hội thao hằng năm diễn ra theo đúng lịch định sẵn.

Choi Hyunjoon năm nay vào đội tiếp sức nước."

Tại sao tao phải làm những việc này chứ?"

Hong Changhyun mở thùng nước suối, đưa từng chai cho Choi Hyunjoon.

Choi Hyunjoon sắp nước vào thùng đá."

Chẳng phải mày bảo vì điểm rèn luyện sao?"

"Nhưng trời vừa nắng vừa nóng, tao sợ bị sấy khô như xác ướp nè."

Choi Hyunjoon cười vỗ vai cậu bạn: "Sắp tiếp đi, tao đi lấy thùng trái cây."

Son Siwoo thấy anh tính một mình mang cả thùng trái cây gần mười ký thì hốt hoảng."

Anh thấy chú nên kiếm người nào phụ, chú ốm như cây sào, sợ cái thùng này đè chết chú đó."

Choi Hyunjoon dùng hết sức nâng cái thùng lên, giọng hơi biến dạng: "Không sao, có chút xíu, em làm được."

Nói làm được chứ cũng chật vật chết mồ.

Mười ký không hề nhẹ như anh tưởng.

Do quá nặng cộng kích thước lớn của thùng nên tầm nhìn của anh bị chắn mất một phần, anh không thể di chuyển nhanh được.Biết vậy nãy đày ông Siwoo mang phụ rồi.

Trong lúc anh vừa vật vã vừa suy nghĩ thì có người đã chạy đến gần anh, ôm mất cái thùng trên tay anh.Hai cánh tay đang căng cơ vì vật nặng nhanh chóng được thả lỏng.

Choi Hyunjoon nhìn Jeong Jihoon: "Cậu làm tôi giật mình đó."

Mười ký trên tay hắn hoàn toàn không thấy nặng chút nào.

Choi Hyunjoon quả thật có chút ghen tị, rõ ràng chiều cao cả hai cũng xêm xêm nhau, vậy mà nhìn hắn bưng một thùng lớn trái cây lại nhẹ nhàng như vậy.Kể từ cuộc trò chuyện hôm trước của hai người, Choi Hyunjoon vẫn không thể bình thường với Jeong Jihoon.

Bản thân hắn cũng biết nên cũng không làm anh khó xử, chuyện gì cần phải làm thì cứ làm thôi.Jeong Jihoon hôm nay không như mọi ngày, hắn mặc quần đùi, áo ba lỗ, khoác bên ngoài áo khoác thể thao.Hắn điều chỉnh lại thùng trái cây, hỏi cái người đang cúi gầm mặt xuống đất mà đi: "Cũng nặng phết đó.

Cái này mang đến đâu?"

Choi Hyunjoon bối rối chỉ chỗ cho hắn, anh nói: "Hay để tôi phụ cậu, mười ký lận đấy."

"Không cần."

Hắn đi về phía anh chỉ: "Coi như khởi động trước."

Choi Hyunjoon đi theo, muốn xua tan bầu không khí kỳ cục giữa hai người: "Cậu tham gia hạng mục nào vậy?"

"Chạy hai trăm mét với tiếp sức một nghìn mét."

"À Park Dohyun bạn tôi cũng chạy tiếp sức."

"Tôi biết, cậu ta chặng cuối, ngay sau tôi."

Jeong Jihoon nhìn anh: "Cậu sẽ cổ vũ cho tôi chứ?"

Bên khoa của Choi Hyunjoon không có đăng ký hạng mục chạy tiếp sức nên anh có thể thoải mái cỗ vũ cho khoa Kinh tế."

Sẽ.

Dù sao bạn tôi cũng thi mà."

Anh cười.Giọng Jeong Jihoon lạnh xuống: "Tôi không phải bạn cậu à?"

Choi Hyunjoon bị câu hỏi này làm đứng hình.

Jeong Jihoon có phải bạn anh không?Nếu là ba năm trước, anh nhất định e dè suy nghĩ thật kỹ, rồi anh sẽ nhận định hắn là bạn của anh, ít nhất với anh, hắn đã là một người bạn.

Còn hiện tại, anh không cần đắn đo mà bảo không, nhưng anh sẽ không nói thẳng ra.Bởi vì anh biết nó không dễ chịu.

Quan hệ của bọn họ tính là học chung nên quen biết, còn để dùng từ bạn để hình dung, quả thật nó không phù hợp."

Tôi biết câu trả lời của cậu."

Jeong Jihoon đột nhiên cười khó hiểu: "Sao lúc nào cậu cũng phải trái ý tôi cậu mới chịu nhỉ?"

Choi Hyunjoon cãi lại: "Tôi thấy cậu cố tình kiếm chuyện thì có, nhớ lại mỗi lần làm bài nhóm đi."

"Gần giữa kỳ rồi, chả lẽ cứ phải như vậy mới được."

Choi Hyunjoon liếc hắn.Hai người vừa đi vừa nói liền nhanh chóng đến trạm tiếp sức.

Hong Changhyun thấy hắn, không khỏi ngạc nhiên."

Ai đây ta, Jeong mặt tiền?"

Jeong Jihoon thả thùng trái cây xuống, nhàn nhạt chào: "Lâu rồi không gặp."

Choi Hyunjoon cứ thấy sai sai chỗ nào mà không biết diễn tả sao.

Anh nhìn chung quanh không thấy Hwang Sunghoon, anh hỏi Hong Changhyun: "Sunghoon đâu?"

"Nó đăng ký kéo co mày không nhớ hả?

Hình như hồi có trận giữa khoa Luật với khoa Khoa học xã hội á.

Chúng ta phải làm sao đây?"

Nghe rõ ràng là đang vui vẻ khi người gặp hoạ.

Bạn bè hai chiến tuyến thôi mà."

Hồi khoa tao sẽ đập nát hết khoa Kinh doanh của mày" Choi Hyunjoon ngồi xuống dùng dao rọc giấy mở thùng trái cây: "Còn Heo Su?"

Hong Changhyun ôm dưa hấu đặt lên bàn: "Mày nghĩ với cái tính ghét ánh nắng mặt trời cộng với mấy tên thô thiển mồ hôi mồ kê, nó sẽ xuất hiện hả?"

"Hôm nay người yêu nó cũng có thi hạng mục nào mà."

Hai người tự nhiên nói chuyện mà bỏ quên đi Jeong Jihoon đang đứng nãy giờ, vậy mà hắn cũng không lên tiếng, còn rất tích cực giúp họ mang trái cây ra.Jeong Jihoon xem đồng hồ đeo tay, hắn nói với Choi Hyunjoon: "Đến giờ tập hợp rồi, tôi đi trước đây."

Choi Hyunjoon ngẩng đầu, cổ vũ hắn: "Cố lên nhé."

Đợi hắn đi xa rồi Hong Changhyun mới dùng ánh mắt đầy ý vị nhìn anh.Choi Hyunjoon nhột hết cả người: "Sao nữa?"

"Mày với nó là sao?

Hôm trước mày còn bảo muốn trốn nó nghìn mét mà, giờ lại dính rồi."

Anh vô tội bào chữa: "Trùng hợp.

Vô tình gặp nên giúp đỡ một tay."

Hong Changhyun làm ra biểu cảm 'chắc bố tin mày': "Ờ ờ."

Choi Hyunjoon khinh bỉ liếc lại, không tin thì thôi.
 
Back
Top Bottom