Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1240: Lão Bùi và Khúc Tích (Hết)



Khi mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát.

Khúc Tích phát hiện ra những gì cô muốn và những gì Bùi Nghiêu cho dường như không giống nhau.

Cô chìm đắm trong sự dịu dàng, nhấp nhô theo từng đợt sóng.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn níu lấy cổ áo sơ mi của Bùi Nghiêu, hơi thở như hoa lan, cố gắng nắm bắt thứ gì đó.

Bùi Nghiêu ăn mặc chỉnh tề, thậm chí cả thắt lưng quần tây cũng chưa cởi ra.

Khúc Tích nhìn anh, đuôi mắt ửng đỏ.

Trong lòng thầm mắng: Đồ chó, càng già càng có sức hút.

Những năm trước còn có khuyết điểm, EQ thấp, ngốc nghếch.

Bây giờ thì mọi việc đều suôn sẻ, nắm bắt cô càng thêm chuẩn xác.

Những đợt sóng d.ụ.c v.ọng ập đến, đơt này cao hơn đợt trước.

Khúc Tích khép hờ mắt, giọng nói vô tình bật ra mang theo tiếng khóc, "Ông xã."

Bùi Nghiêu ôm chặt cô, hôn lên khóe môi, rồi lại hôn lên đuôi mắt cô, "Vợ à, còn chưa bắt đầu mà, em khóc cái gì."

Nghe vậy, ánh mắt Khúc Tích vẫn còn mơ màng chưa hoàn hồn, bàn chân trắng nõn bị Bùi Nghiêu nắm lấy mắt cá chân đặt lên vai anh.

Khúc Tích vừa rồi chỉ là giọng nói mang theo tiếng khóc, bây giờ thì thật sự sắp khóc rồi, "Ông xã."

Bùi Nghiêu dùng bàn tay to vén những sợi tóc ướt trên má cô ra sau tai, giọng nói trầm thấp, "Suỵt, vợ à, nhỏ tiếng thôi, Tiểu Sơ vừa mới ngủ, đừng làm con bé thức giấc..."

Nghe thấy lời Bùi Nghiêu, Khúc Tích đỏ mặt, cắn chặt môi.

Sáng sớm hôm sau, Khúc Tích một tay ôm lấy eo đau nhức, một tay cầm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Khương Nghênh để than thở.

"Người đàn ông này nếu mà nhỏ nhen thì thật sự không còn chuyện gì của phụ nữ nữa rồi."

"Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, chuyện cũ rích như vậy mà anh ta vẫn lôi ra để nói."

"Tôi cũng chỉ là nể mặt Bùi Sơ, nếu không thì với thái độ của anh ta tối qua, tôi nhất định ly hôn với anh ta."

Khương Nghênh trêu chọc qua điện thoại, "Bà chắc chắn nỡ ly hôn với Bùi Nghiêu sao?"

Khúc Tích, "Có gì mà không nỡ? Cóc ba chân khó tìm, đàn ông ba chân thì nhiều."

Khương Nghênh, "Được rồi, bà cứ mạnh miệng đi."

Khúc Tích, "À đúng rồi, đầy tháng con gái nhà lão Trần, hai người định tặng gì?"

Khương Nghênh nói, "Vẫn chưa nghĩ ra, hai người thì sao?"

Khúc Tích thở dài, "Chúng tôi cũng chưa nghĩ ra, không được thì tôi định tặng một căn nhà, vừa hay mấy hôm trước dự án của Bùi thị ở phía nam thành phố vừa hoàn thành, để lại cho con gái lão Trần một căn penthouse."

Khương Nghênh, "Hào phóng đấy."

Khúc Tích đắc ý, "Đấy thấy chưa, tôi làm mẹ nuôi cũng không phải là vô ích."

Khúc Tích vừa nói xong, Bùi Nghiêu ở phía sau tiếp lời, "Em làm mẹ nuôi đúng là không vô ích, mỗi đứa con nuôi đều có một căn nhà."

Lúc này Khúc Tích vẫn đang giận anh, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, "Đây gọi là tình mẫu tử."

Bùi Nghiêu mặc vest chỉnh tề, cúi người cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường đeo vào cổ tay, "Em muốn thể hiện tình mẫu tử thì đừng có xẻo thịt bố nuôi của chúng chứ."

Tất cả những căn nhà tặng đi đều là nhà của Bùi thị.

Nghe thấy hai người như sắp cãi nhau, Khương Nghênh lặng lẽ cúp điện thoại.

Khương Nghênh vừa cúp máy, Khúc Tích và Bùi Nghiêu đã cãi nhau.

Bùi Nghiêu vốn định trêu chọc Khúc Tích, thấy cô thật sự tức giận, nhíu mày, vội vàng bước đến trước mặt cô ôm cô vào lòng, "Anh chỉ đùa thôi mà, sao lại giận thật vậy?"

Khúc Tích nói bằng giọng mũi, "Anh xin lỗi em đi."

Bùi Nghiêu, "Vợ à, anh xin lỗi."

Khúc Tích, "Xin lỗi em về chuyện tối qua."

Bùi Nghiêu bật cười, nhận ra nguyên nhân gốc rễ ở đây, ôm chặt cô hơn một chút rồi nói, "Vợ à, chuyện này anh không thể xin lỗi, bởi vì lỗi này anh chắc chắn sẽ tái phạm, hơn nữa, lần sau có khi còn mạnh tay hơn lần này."

Khúc Tích, "Đồ già dê."

Bùi Nghiêu, "Chậc, rõ ràng là 'gừng càng già càng cay'."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1241: Trần Triết và Nhậm Huyên (1)



Trần Triết lại nghe thấy tên Nhậm Huyên vào một tối cuối tuần.

Như thường lệ, anh về nhà ăn cơm, mẹ anh vừa nấu ăn trong bếp, vừa nói chuyện phiếm với anh ở phòng khách.

"Con có nghe nói không? Huyên Huyên ký hợp đồng với Châu thị rồi đấy."

Trần Triết thờ ơ hỏi lại: "Ai cơ?"

Mẹ Trần: "Huyên Huyên chứ ai, con quên rồi sao, Nhậm Huyên, hàng xóm của chúng ta hồi còn ở khu tập thể cũ ấy, hồi bé con suốt ngày bám lấy con bé, không chỉ hồi bé, mà cả lúc học cấp ba con cũng..."

Mẹ Trần thao thao bất tuyệt, không để ý rằng sắc mặt Trần Triết đã dần trở nên u ám.

Anh nhớ Nhậm Huyên.

Hoặc nói cách khác, anh chưa bao giờ quên cô.

Những ký ức về cô đã ăn sâu vào trong tâm trí anh, không thể quên, cũng không muốn quên.

Mẹ Trần nói một tràng, quay lại thấy Trần Triết đang ngẩn người, bà nhíu mày hỏi: "Con quên thật rồi à?"

Trần Triết ngẩng đầu lên, vẻ mặt u ám trên mặt anh giãn ra một chút: "Vâng."

Mẹ Trần tỏ vẻ không thể tin được: "Sao lại quên được chứ? Hồi đó Huyên Huyên đối xử tốt với con lắm mà, hồi đó con còn nói lớn lên sẽ cưới Huyên Huyên nữa."

Trần Triết: "Lời trẻ con mẹ cũng tin sao?"

Nói xong, Trần Triết cất điện thoại đi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Vặn vòi nước, dòng nước chảy khá mạnh.

Mẹ Trần đứng ngoài thở dài: "Hầy, nói ra thì con bé Huyên Huyên cũng đáng thương thật đấy, gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ con bé đã trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, mấy năm trước vất vả lắm mới lấy được chồng, nghe nói chồng con bé cũng được lắm, là một ngôi sao lớn, nhưng hôm qua mẹ nghe nói người đàn ông đó đối xử với con bé không tốt..."

Trần Triết cúi đầu rửa tay, ánh mắt tối sầm lại.

Tốt hay không tốt, đều là lựa chọn của cô ấy.

Lúc ăn tối, chủ đề của mẹ Trần vẫn xoay quanh Nhậm Huyên.
Dù sao cũng là cô bé mà ba chứng kiến lớn lên từ nhỏ, biết cô ấy sống không tốt, nói không đau lòng là giả.

Hơn nữa, trước khi Nhậm Huyên kết hôn, thỉnh thoảng cô vẫn đến thăm bà, tình cảm này không phải mối quan hệ xã giao nào có thể sánh bằng.

Mẹ Trần cứ nói mãi, Trần Triết chỉ im lặng ăn cơm.

Mẹ Trần nói một hồi mà không nhận được phản hồi nào, bà trừng mắt nhìn Trần Triết: "Mẹ đang nói chuyện với con đấy."

Trần Triết ngẩng đầu lên: "Mẹ, con nghe thấy rồi."

Mẹ Trần: "Mẹ không tin là con quên Huyên Huyên."

Trần Triết nhếch mép, uống một ngụm nước trái cây: "Vâng, con không quên."

Nghe thấy Trần Triết nói không quên, mẹ Trần tỏ vẻ rất vui mừng, bà gắp thức ăn cho anh, nói: "Vậy con giúp Huyên Huyên ở công ty đi, cái nghề đó không dễ làm đâu, mẹ nghe nói lúc nào cũng có quy tắc ngầm, con bảo vệ con bé một chút, để con bé khỏi bị thiệt, còn có cả tài nguyên nữa..."

Trần Triết: "Mẹ."

Mẹ Trần bị cắt ngang, hơi không vui: "Sao? Con không muốn à?"

Trần Triết đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Mẹ, đây không phải là chuyện con muốn hay không muốn, bây giờ cô ấy đã có chồng, hơn nữa mẹ cũng nói rồi, quan hệ giữa cô ấy và chồng không tốt, nếu bây giờ con nhảy vào giúp cô ấy, chuyện này mà đến tai chồng cô ấy, mẹ nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào."

Mẹ Trần nghẹn lời, nhíu mày nói: "Chuyện này mẹ đúng là chưa nghĩ đến."

Trần Triết lại cầm đũa lên: "Giới giải trí rất phức tạp, không đơn giản như mẹ thấy đâu."

Mẹ Trần: "Một chút việc nhỏ cũng không giúp được sao?"

Trần Triết lạnh lùng cảnh cáo: "Mẹ."

Mẹ Trần, "Con cũng quá nhẫn tâm rồi đấy, dù không nể mặt hai nhà từng là hàng xóm, cũng phải nể mặt Huyên Huyên từ nhỏ đã thương con như vậy chứ, chỉ cần một chút..."

Mẹ Trần chưa nói hết câu, Trần Triết đã lạnh nhạt cắt ngang: "Mỗi người một số phận."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1242: Trần Triết và Nhậm Huyên (2)



Tối hôm đó, sau khi rời khỏi nhà, Trần Triết ngồi trong xe, hút liền mấy điếu thuốc.

Ngực anh bức bối khó chịu.

Nhưng có những lời, anh không thể nói với ai.

Cô ấy sống không tốt, anh không cảm thấy vui vẻ như mình tưởng tượng.

Thật lòng mà nói, lúc cô ấy kết hôn, anh đã từng hy vọng cô ấy sống không hạnh phúc.

Tuổi trẻ khí phách, người con gái mình yêu thương đi lấy chồng, anh không đủ rộng lượng để chấp nhận sự thật.

Hút gần hết nửa bao thuốc, Trần Triết ném bao thuốc lá trống không và điếu thuốc cuối cùng ra ngoài cửa sổ, rồi nhấn ga, biến mất trong màn đêm.

Đúng vậy, mỗi người một số phận, không liên quan gì đến anh.

Trần Triết cứ nghĩ, mối liên hệ giữa anh và Nhậm Huyên đến đây là chấm dứt.

Ai ngờ bánh xe số phận xoay vần, lại đẩy cô đến bên anh một lần nữa.

Cô ấy ly hôn rồi.

Mẹ Trần gọi điện cho anh, giọng nói đầy vui mừng.

"Con trai, bây giờ con có thể chăm sóc Huyên Huyên ở công ty rồi, con bé ly hôn rồi."

Lúc nhận được điện thoại của mẹ, Trần Triết vừa từ phòng họp về văn phòng, đang định cởi cúc áo sơ mi, nghe vậy, anh sững người.

Mẹ Trần: "Con trai?"

Trần Triết trầm giọng hỏi: "Mẹ vừa nói gì cơ ạ?"

Mẹ Trần nói: "Huyên Huyên ly hôn rồi, hôm nay mẹ gặp chú Nhậm của con, chú ấy nói với mẹ, nói là ly hôn được một thời gian rồi, nhưng vì tính chất công việc nên chưa công bố ra ngoài."

Nói đến chuyện Nhậm Huyên ly hôn, giọng mẹ Trần đầy vẻ hả hê.

Trần Triết: "Mẹ chắc chắn chứ?"

Mẹ Trần: "Đương nhiên là chắc chắn rồi, chuyện này sao có thể là giả, có cha mẹ nào lại đem chuyện này ra đùa chứ."

Mẹ Trần nói xong, lại vui vẻ nói thêm: "À đúng rồi, mẹ đã đưa số điện thoại của con cho chú Nhậm rồi, để chú ấy đưa cho Huyên Huyên, nếu Huyên Huyên nhờ con giúp đỡ, con không được từ chối, nghe rõ chưa?"

Trần Triết: "Vâng."

Mẹ Trần lo lắng anh chỉ nói cho qua chuyện, liền nói thêm hai câu: "Huyên Huyên cũng là một đứa trẻ đáng thương, con có thể giúp được gì thì giúp, con cũng đâu có mất mát gì."

Trần Triết mỉm cười: "Mẹ yên tâm."

Trần Triết cứ tưởng Nhậm Huyên sẽ liên lạc với anh ngay ngày đầu tiên sau khi có số điện thoại của anh.

Dù sao, nếu cô không liên lạc, thì quản lý của cô cũng sẽ dạy cô cách tận dụng mối quan hệ này.

Nhưng anh đợi mãi, đừng nói là điện thoại, ngay cả một tin nhắn hỏi thăm cũng không có.

Đến khi anh gần như quên mất chuyện này vì bận rộn công việc, thì vào một buổi tối, anh nhận được điện thoại của Nhậm Huyên.

Số điện thoại của cô, anh vẫn luôn lưu, nhưng chưa bao giờ gọi.

Lúc nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, Trần Triết còn tưởng mình nhìn nhầm.

"Alo."

Trần Triết do dự vài giây, rồi nghe máy.

Trần Triết vừa nói xong, đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói say xỉn của Nhậm Huyên: "Anh Tống, anh đến đón em đi."

Nghe thấy cách xưng hô này, Trần Triết ngồi xuống tay vịn sofa: "Ai?"

Nhậm Huyên say đến mức không nghe thấy anh đang hỏi gì, cô nói: "Anh Tống, anh đến quán bar ở phía Nam thành phố đón em đi, em đang ở phòng riêng, số 388."

Trần Triết: "Nhậm Huyên."

Nhậm Huyên: "Anh Tống, anh đến nhanh lên, em thấy khó chịu trong người."

Nói xong, chưa để Trần Triết trả lời, Nhậm Huyên đã cúp máy.

Một lúc sau, Trần Triết nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, anh nghiến răng, mở khóa màn hình, tìm một số điện thoại trong danh bạ, rồi gọi.

Điện thoại được kết nối, đối phương nịnh nọt lên tiếng trước: "Trợ lý Trần, anh gọi điện thoại muộn thế này, có việc gì không?"

Trần Triết thản nhiên nói: "Cho anh một tin hot”."

Đối phương nghe vậy, liền hứng thú hỏi: "Của ai?"

Trần Triết nói: "Của tôi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1243: Trần Triết và Nhậm Huyên (3)



Trần Triết là người làm việc cẩn thận, từng bước vững chắc.

Ngay từ khi biết Nhậm Huyên ly hôn, anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Anh giăng một cái lưới, đợi Nhậm Huyên "sa lưới".

Anh cứ tưởng mình sẽ phải dùng một số thủ đoạn mờ ám để cô cầu xin mình.

Không ngờ...

Trần Triết nói xong, người đầu dây bên kia hơi sững sờ, rồi cười nói: "Trợ lý Trần, anh đừng đùa em nữa, nếu tôi tung tin của anh, tôi còn muốn sống trong cái giới này nữa không?"

Trần Triết: "Nghe giọng tôi có giống đang đùa không?"

Đối phương: "Ý anh là..."

Trần Triết: "Tôi gửi địa chỉ cho cậu, đến đó đợi trước đi."

Nghe ra Trần Triết không nói đùa, đối phương liền hỏi: "Trợ lý Trần, tôi có thể hỏi người phụ nữ sẽ vướng tin đồn tình ái với anh là ai không?"

Trần Triết đáp: "Nhậm Huyên."

Đối phương: "Nữ nghệ sĩ do lão Tống quản lý sao?"

Trần Triết: "Ừ."

Giọng Trần Triết trầm thấp, nghiêm túc, đối phương không dám hỏi thêm nữa, cười nói: "Trợ lý Trần cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật, hơn nữa sẽ làm cho anh thật hoành tráng."

Trần Triết: "Coi như tôi nợ cậu một lần."

Đối phương vội vàng nói: "Anh nói quá rồi."

Cúp máy với đối phương, Trần Triết thay quần áo, đi đón người.

Ở phía Nam thành phố chỉ có một quán bar kín đáo, Trần Triết không cần hỏi cũng biết Nhậm Huyên đang ở đó.

Lúc anh đẩy cửa phòng riêng, những người đang say xỉn trong phòng đều tỉnh rượu hơn phân nửa, loạng choạng đứng dậy.

"Trợ...Trợ lý Trần."

Trong phòng hầu hết đều là người của Châu thị Truyền thông.

Trần Triết không quen họ, nhưng họ lại quen Trần Triết.

Trần Triết mặc vest chỉnh tề, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, không thấy người mình muốn tìm, anh lên tiếng hỏi: "Nhậm Huyên đâu?"

Trần Triết vừa dứt lời, một nam nghệ sĩ đứng gần anh nhất liền trả lời: "Hình, hình như cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh."
Trần Triết nhìn người đó một cái: "Cảm ơn."

Đối phương: "Không, không có gì."

Trần Triết gật đầu, sải bước đi về phía nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh không đóng, chỉ khép hờ, Nhậm Huyên không phải đang “giải quyết nỗi buồn”, mà chỉ là vì say quá, muốn tìm một nơi yên tĩnh, cô ngồi trên nắp bồn cầu chơi điện thoại.

Thật ra cô cũng không nhìn rõ nội dung trên điện thoại khi say xỉn, chỉ là một phản xạ tự nhiên.

Trần Triết bước đến cửa nhà vệ sinh, nhìn khe cửa đang hé mở, anh đưa tay gõ nhẹ.

Cốc cốc cốc.

Gõ ba tiếng, trong phòng vang lên giọng nói của Nhậm Huyên: "Có người."

Trần Triết: "Nhậm Huyên, là anh."

Là anh?

Ai vậy?

Nghe thấy giọng nói xa lạ ngoài cửa, Nhậm Huyên ngẩn người ra mấy giây.

Ngay sau đó, chưa kịp để cô phản ứng, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người phủ xuống, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi giày da sáng bóng.

Tiếp theo, người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa tay ra, trầm giọng hỏi: "Say lắm à? Anh đưa em về nhà nhé?"

Nhậm Huyên cầm điện thoại, nhìn Trần Triết, một lúc lâu sau, cô mới không chắc chắn hỏi: "Trần Triết?"

Trần Triết mỉm cười: "Đúng vậy, em vẫn còn nhớ anh."

Nhậm Huyên mím môi, tuy say, nhưng cô vẫn còn chút tỉnh táo.

Trần Triết: "Anh đưa em về nhé?"

Nhậm Huyên: "Em đã gọi cho anh Tống rồi, anh ấy đến đón em, anh ấy đến ngay."

Trần Triết đưa tay chỉ vào màn hình điện thoại đã tắt của cô: "Vừa nãy em gọi cho anh."

Nhậm Huyên ngạc nhiên, mở nhật ký cuộc gọi, khi nhìn thấy cuộc gọi gần nhất, cô mím chặt môi.

Trần Triết: "Em còn đi được không? Anh bế em nhé?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1244: Trần Triết và Nhậm Huyên (4)



Trần Triết vừa nói vừa hành động.

Anh đứng dậy, bế Nhậm Huyên lên, sải bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Mọi người trong phòng thấy vậy, đều nín thở, không dám hó hé gì.

Trần Triết gật đầu với mọi người: "Mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi đưa cô ấy về nhà trước."

Mọi người nhìn nhau, cười trừ.

Hai người vừa đi, cả phòng liền xôn xao.

"Trần trợ lý và Nhậm Huyên là quan hệ gì vậy?"

"Anh ta vừa nói 'đưa cô ấy về nhà', chứ không phải 'đưa cô ấy về'."

"Không ngờ Nhậm Huyên lại giấu kín như vậy."

"Nhậm Huyên không phải đã kết hôn rồi sao?"

"Chồng cô ta sao so được với trợ lý Trần, đẹp trai bằng một phần mười trợ lý Trần cũng không được."

Mọi người bàn tán xôn xao, Nhậm Huyên bị Trần Triết bế, nắm chặt cổ áo anh: "Trần Triết, thả em xuống, em tự đi được."

Trần Triết vẫn bình tĩnh, ra vẻ quân tử: "Em uống nhiều rồi, đi chậm lắm, sáng mai anh còn phải họp."

Nhậm Huyên: "Em..."

Trần Triết: "Mấy năm nay em sống tốt chứ?"

Nhậm Huyên mím môi, một lúc sau mới nói: "Tốt."

Tốt hay không, hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Nhưng bạn cũ gặp lại, câu chào hỏi cũng chỉ có vậy.

Lúc này là nửa đêm, trên đường không có nhiều người.

Trần Triết bế Nhậm Huyên lên xe, cúi người thắt dây an toàn cho cô, khuôn mặt anh phóng to trước mắt cô, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.

Nhậm Huyên theo bản năng quay mặt đi.

Trần Triết thấy vậy, khẽ cười: "Không phải đã kết hôn rồi sao? Sao còn ngại ngùng thế?"

Nhậm Huyên hít một hơi, không nói gì.

Tất cả sự chú ý của Nhậm Huyên đều đổ dồn vào Trần Triết, cô không để ý đến paparazzi đang núp ở phía xa.
Nếu là ngày thường, với sự nhạy bén nghề nghiệp của mình, Nhậm Huyên đã sớm phát hiện ra anh ta.

Nhưng tối nay, cô uống rượu, lại bị Trần Triết làm xao nhãng, nên không hề phát hiện ra sự tồn tại của paparazzi.

Trần Triết thắt dây an toàn cho cô xong, đứng dậy, điện thoại trong túi anh rung lên.

Anh chống một tay lên cửa xe, lấy điện thoại ra xem, trên màn hình chỉ có hai chữ: Xong việc.

Xem xong tin nhắn, Trần Triết mỉm cười, cất điện thoại vào túi, cúi đầu hỏi Nhậm Huyên: "Đưa em về nhà hay là...?"

Nhậm Huyên ngẩng đầu lên: "Về nhà."

Trần Triết: "Được."

Trên đường đi, hai người không nói gì với nhau.

Nhậm Huyên không phải người khéo ăn nói, hơn nữa đầu óc lại đang choáng váng, không tìm được chủ đề để nói, nên cô quay mặt ra ngoài cửa sổ để tránh ngượng ngùng.

Hơn một tiếng sau, xe đến khu chung cư của cô.

Trần Triết chống một tay lên vô lăng: "Cần anh bế em lên không?"

Nhậm Huyên nghe vậy, lưng cứng đờ, vội vàng mở cửa xuống xe: "Không cần, cảm ơn anh."

Nhậm Huyên vội vàng đến mức quên hỏi tại sao Trần Triết lại biết cô sống ở đây.

Nhìn dáng vẻ vội vã của cô, Trần Triết dùng lưỡi chạm vào má: Anh không nên tỏ ra mạnh mẽ như vậy, cô ấy thích kiểu em trai ngây thơ.

Một lúc sau, Trần Triết lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại được kết nối, Trần Triết trầm giọng nói: "Gửi ảnh đi, rõ nét một chút, để cư dân mạng có thể nhận ra người trong ảnh là ai."

Đối phương: "Hiểu rồi."

Cúp máy, Trần Triết nhận được một tin nhắn: Cảm ơn anh.

Người gửi là Nhậm Huyên.

Trần Triết nhìn tin nhắn một lúc, rồi trả lời: Không có gì.

Đúng là không cần cảm ơn.

Ngược lại, anh nên cảm ơn cô mới đúng.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1245: Trần Triết và Nhậm Huyên (Hết)



Nhậm Huyên nhắn tin cho Trần Triết xong thì ngủ thiếp đi.

Cô cứ tưởng đó chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, không ngờ ngày hôm sau tỉnh dậy, Weibo của cô bị tấn công, tin đồn tình ái giữa cô và Trần Triết tràn lan khắp nơi.

Châu thị Media đã kích hoạt chế độ xử lý khủng hoảng truyền thông.

Cô hoang mang, bất lực, nhìn Trần Triết trở thành bạn trai tin đồn của mình, rồi chứng kiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng không thể đảo ngược.

Trần Triết thực sự đã tính toán từng bước một.

Dưới danh nghĩa giúp cô làm sáng tỏ sự việc, anh từng chút một nhìn cô rơi vào cái lưới mà anh đã giăng sẵn.

Đến khi Nhậm Huyên nhận ra, cô đã chìm đắm trong sự dịu dàng của anh.

Yêu đương công khai nhưng lại cố tình xa cách trong chương trình thực tế.

Trần Triết nắm bắt rất tốt từng bước đi.

Lúc xa lúc gần, cô lùi, anh tiến, cô do dự, anh lùi.

Từng bước một khiến cô thêm kiên định, khiến cô không thể rời xa anh.

Nhiều năm sau, Nhậm Huyên nhớ lại những việc Trần Triết đã làm, đúng lúc bữa tiệc đóng máy của một bộ phim cổ trang kết thúc.

Mưa phùn lất phất, Trần Triết cầm ô đến đón cô.

Nhậm Huyên uống chút rượu, lại gặp một người quen không thân thiết lắm trên bàn tiệc, chiếc váy dài màu đen của cô bay nhè nhẹ trong gió đêm.

Trần Triết đứng dưới bậc thang, cô đứng trên bậc thang.

Chỉ cần một ánh mắt, Trần Triết đã nhận ra cô có gì đó không ổn.

Trần Triết nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Bị bắt nạt à?"

Nhậm Huyên cúi đầu nhìn anh, nhếch môi, cả người say xỉn, uể oải: "Trần Triết, em đột nhiên nhận ra, trên con đường chúng ta đi, mỗi bước chân của em đều nằm trong tính toán của anh."

Nghe Nhậm Huyên nói vậy, Trần Triết mỉm cười: "Có sao?"

Nhậm Huyên hỏi ngược lại: "Không có sao?"

Trần Triết không thừa nhận: "Không có, vợ à, em say rồi."

Nhậm Huyên cúi đầu, hàng mi dài và cong khẽ rung: "Em không say."

Trần Triết: "Được rồi, em không say."

Nhậm Huyên mỉm cười: "Anh đoán xem tối nay em gặp ai trong tiệc đóng máy?"

Trần Triết cười cưng chiều, tỏ vẻ không quan tâm: "Ai?"
Nhậm Huyên mấp máy môi: "Tôn Hưu."

Trần Triết: "..."

Tay paparazzi mà anh đã tìm đến để chụp ảnh hai người.

Nhậm Huyên: "Anh có quen không?"

Lúc này Trần Triết đã hiểu ra, anh khẽ cười, tiếp tục giả ngốc: "Không thân."

Thấy anh không thừa nhận, Nhậm Huyên cũng không vội, cô bình tĩnh nhìn anh: "Tối nay anh ta uống say, lúc say đã nói thật với em một chuyện..."

Trần Triết: "..."

Nhậm Huyên: "Anh ta nói, tin đồn tình ái của chúng ta là do anh sắp đặt, còn khen em may mắn, nói anh yêu em say đắm."

Trần Triết cười như không cười, không nói gì.

Đôi mắt Nhậm Huyên long lanh, vẻ say xỉn trong mắt cô càng thêm quyến rũ, toát lên vẻ mong manh, dễ vỡ, khiến người ta say đắm.

Hai người nhìn nhau vài giây, Trần Triết thấy nếu tối nay không cho Nhậm Huyên một câu trả lời, cô sẽ không về nhà với anh, khóe mắt anh ánh lên ý cười: "Vợ à, anh ta nói đúng, anh thừa nhận."

Nhậm Huyên: "Chỉ vậy thôi à?"

Trần Triết nhìn Nhậm Huyên, đột nhiên mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại được kết nối, Trần Triết cười nói: "Tôn Hưu, cầm đồ nghề của cậu ra đây."

Tôn Hưu đầu dây bên kia ngơ ngác: "Hả?"

Trần Triết: "Cửa khách sạn nơi mọi người đang tổ chức tiệc đóng máy."

Trần Triết nói xong, cúp máy.

Một lúc sau, Tôn Hưu cầm "đồ nghề" chạy ra khỏi khách sạn, anh ta đang say, bước đi loạng choạng, nhưng mục tiêu rất rõ ràng - cổng chính của khách sạn.

Tôn Hưu nghe máy xong, chạy nhanh quá, phó đạo diễn và vài diễn viên phụ trong phòng lo lắng anh ta say rượu sẽ xảy ra chuyện, nên đã đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh tượng trước cửa khách sạn, tất cả mọi người đều sững sờ.

Mưa phùn lất phất, Nhậm Huyên dựa người vào cây cột trước cửa khách sạn, Trần Triết quỳ hai gối xuống đất, tóc mái ướt sũng, bên cạnh là một chiếc ô màu đen bị vứt lăn lóc...

Mọi người đều ngây người.

Trần Triết mỉm cười: "Tôn Hưu, chụp lại đi, ngày mai đăng lên báo."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1246: Châu Diên và Mạnh Nhuế (1)



Từ khi cả nhà chuyển ra nước ngoài, mối quan hệ giữa Châu Diên và Mạnh Nhuế vẫn luôn “lửng lơ”.

Châu Kỳ là người ngoài cuộc, nhìn thấy mà sốt ruột.

"Anh, anh và chị Mạnh Nhuế định cứ thế này mãi sao?"

Châu Diên đang tính toán lợi nhuận của homestay trong tháng, nghe thấy em gái hỏi, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: "Em muốn nói gì?"

Châu Kỳ đưa tay vò đầu, ấp úng nói, giọng điệu có chút "hận sắt không thành thép": "Em thấy chị Mạnh Nhuế vẫn còn tình cảm với anh."

Châu Diên cúi đầu: "Rồi sao?"

Châu Kỳ: "Anh là đàn ông, anh không thể chủ động một chút sao?"

Mặt Châu Diên không cảm xúc: "Nếu em rảnh rỗi quá thì có thể tìm việc gì đó để làm, ví dụ như ra bếp phụ giúp."

Châu Kỳ: "Anh!"

Châu Diên: "Em mà nói thêm một câu nữa, anh sẽ gửi em về nước."

Châu Kỳ trừng mắt nhìn Châu Diên, tức giận đến mức mặt đỏ bừng, vừa quay người đi, vừa lẩm bẩm: "Anh hai và chị dâu đã có hai đứa con đủ lớn để sai vặt rồi, còn anh vẫn ế sưng ế xỉa, sau này về nước, em thấy xấu hổ dùm anh."

Nói xong, Châu Kỳ vẫn còn tức giận, nghiến răng nói tiếp: "Lúc trước thích chị dâu thì cứ làm giá, bây giờ đối với chị Mạnh Nhuế cũng vậy, anh cứ ế suốt đời đi."

Châu Kỳ lẩm bẩm, Châu Diên siết chặt quai hàm, ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thực tế anh đã tính toán sai hết cả.

Ra khỏi văn phòng Châu Diên, Châu Kỳ mặt mày khó coi, cô không đến bếp mà đi thẳng đến chỗ Mạnh Nhuế ở sân sau.

Nhìn thấy Mạnh Nhuế đang tưới hoa, Châu Kỳ bước tới, giật lấy bình tưới trong tay cô, nói: "Chị Mạnh Nhuế, anh trai em không chủ động, chị có thể chủ động một chút không?"

Mạnh Nhuế nghe vậy, mỉm cười: "Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?"

Sống cùng nhau nhiều năm, ba người nương tựa lẫn nhau, không còn là mối quan hệ như trước nữa, tuy không phải người thân ruột thịt, nhưng tình cảm còn hơn cả ruột thịt.

Thấy Mạnh Nhuế tỏ vẻ thờ ơ, Châu Kỳ xị mặt: "Hôm nay em xem bài đăng trên moments của chị dâu, Tế Niên và Tế Ninh đã lớn như vậy rồi, chị nhìn lại chị và anh trai em xem..."
Mạnh Nhuế bây giờ đã bình tâm: "Tình huống của chúng ta khác."

Châu Kỳ bướng bỉnh: "Khác chỗ nào? Chẳng lẽ chị không thích anh trai em sao?"

Mạnh Nhuế: "Châu Dị thích Khương Nghênh."

Châu Kỳ: "Anh trai em cũng thích chị, nếu anh ấy không thích chị, lúc trước sao lại đưa chị đến đây?"

Mạnh Nhuế cười khổ: "Có lẽ chỉ là thấy chị đáng thương thôi."

Thật ra, lúc đầu Mạnh Nhuế cũng nghĩ, Châu Diên đưa cô đến đây, ít nhiều cũng có chút tình cảm với cô.

Nhưng theo thời gian, cảm giác này dần dần biến mất.

Nếu thực sự còn tình cảm, thì sao bao nhiêu năm nay, anh không hề có chút động tĩnh nào?

Mạnh Nhuế nói xong, Châu Kỳ mím chặt môi: "Chị Mạnh Nhuế..."

Mạnh Nhuế lấy lại bình tĩnh, đưa tay xoa đầu Châu Kỳ: "Thôi, em đừng lo lắng cho chị nữa, lo cho bản thân mình đi, em cũng không còn nhỏ nữa, có kiểu người nào em thích không?"

Nhắc đến chuyện yêu đương, Châu Kỳ trợn mắt: "Không có, em không định yêu đương, em định bám lấy chị và anh trai em cả đời."

Mạnh Nhuế trêu chọc: "Em bám lấy anh trai em thì được, chứ bám lấy chị thì không được đâu, chị sẽ lấy chồng, khi nào chị tìm được người mình thích, người đó cũng thích chị, chị sẽ rời đi."

Mạnh Nhuế chỉ nói đùa, ai ngờ lại bị Châu Diên vừa đi vào sân sau nghe thấy.

Mạnh Nhuế quay lưng lại với anh, không nhìn thấy anh, nhưng Châu Kỳ thì thấy.

Thấy sắc mặt Châu Diên thay đổi, Châu Kỳ cố tình nói to hơn: "Chị Mạnh Nhuế, đến lúc chị kết hôn, em sẽ làm phù dâu cho chị, để anh trai em làm phù rể."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1247: Châu Diên và Mạnh Nhuế (2)



Châu Kỳ vốn vô tư, Mạnh Nhuế cũng không nghi ngờ gì.

Châu Kỳ vừa dứt lời, Mạnh Nhuế cầm lấy bình tưới trong tay cô, mỉm cười nói: "Ừ, chỉ sợ anh trai em không đồng ý."

Châu Kỳ khoanh tay, cố tình hiểu sai ý của Mạnh Nhuế: "Anh ấy có gì mà không đồng ý chứ? Anh ấy không thích chị, chẳng lẽ còn không cho chị lấy người khác sao?"

Mấy năm nay Châu Kỳ và Mạnh Nhuế đã thảo luận chủ đề này không dưới một nghìn lần.

Mạnh Nhuế không muốn nói sâu thêm, chỉ cười mà không nói gì.

Vài ngày sau, Châu Diên đang trao đổi thông tin phòng với một nhóm khách du lịch, Châu Kỳ chạy đến trước mặt anh, nháy mắt ra hiệu.

Châu Diên không hiểu, nhướng mày: "?"

Châu Kỳ hất hàm về phía bên phải, ra hiệu cho anh nhìn sang.

Châu Diên nhìn theo, sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt anh dần trở nên u ám.

Không xa, Thorne đang tặng một bó hoa hồng lớn cho Mạnh Nhuế.

Mạnh Nhuế hơi đỏ mặt, vẻ mặt lúng túng.

Châu Kỳ: "Không ngờ Thorne lại có ý với chị Mạnh Nhuế."

Châu Diên im lặng.

Châu Kỳ thêm dầu vào lửa: "Nói chứ, hai người họ cũng đẹp đôi đấy chứ."

Nói xong, Châu Kỳ huých khuỷu tay vào Châu Diên: "Phải không anh?"

Châu Diên không trả lời, thu hồi ánh mắt, tiếp tục trao đổi với người trước mặt.

Đối phương là người Trung Quốc, cũng đã hợp tác với Châu Diên nhiều lần, ông ta cười nói: "Mạnh tiểu thư có bạn trai rồi à?"

Châu Diên thản nhiên: "Chưa."

Châu Kỳ chen vào: "Sao lại chưa? Em thấy hai người họ sắp thành đôi rồi."

Bên kia, dưới ánh nắng chói chang, Thorne ôm một bó hoa hồng lớn, nói chuyện với Mạnh Nhuế.

"Em thấy bó hoa hồng này của anh có đẹp không?"

Mạnh Nhuế mỉm cười: "Đẹp lắm."

Thorne: "Không chỉ hoa đẹp, mà giá còn đẹp hơn nữa."

Mạnh Nhuế mỉm cười: "Thorne, hôm nay anh tìm em có việc gì không?"

Cô đã đứng dưới nắng nói chuyện với anh ta gần một tiếng đồng hồ rồi.

Nói thật, cô cảm thấy chỉ thêm năm phút nữa thôi, cô sẽ bị say nắng ngất xỉu.

Mạnh Nhuế nói xong, Thorne liếc nhìn Châu Kỳ đang đứng ở phía xa, rồi nghiêm túc nói: "Anh tìm em không có việc gì khác, chỉ là muốn em ngắm hoa cùng anh thôi."

Mạnh Nhuế: "..."

Đây là sự khác biệt về văn hóa giữa các quốc gia sao?

Cứ như vậy, Mạnh Nhuế đứng dưới nắng chang chang với Thorne hơn một tiếng mười lăm phút.

Cuối cùng, Mạnh Nhuế không chịu đựng được nữa, chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Thorne, hoa em cũng ngắm xong rồi, bên homestay còn có việc, anh xem..."

Thorne nhìn đồng hồ, thấy cũng gần đến giờ, liền nhét bó hoa hồng vào tay Mạnh Nhuế: "Nếu em thích thì anh tặng em đấy, mang về nhà từ từ ngắm."

Mạnh Nhuế: "..."

Mạnh Nhuế nghĩ thầm: Không cần đâu.

Vài phút sau, Mạnh Nhuế không lay chuyển được Thorne, đành ôm bó hoa hồng về homestay.

Cô vừa bước vào cửa đã bị cô gái ở quầy lễ tân trêu chọc.

"Chị Mạnh Nhuế, ai tặng hoa cho chị vậy?"

Mạnh Nhuế cười đáp: "Thorne."

Cô gái trêu chọc: "Có phải Thorne thích chị không? Em thường xuyên thấy anh ta đi loanh quanh ở homestay chúng ta."

Mạnh Nhuế: "Có lẽ anh ta đang học hỏi kinh nghiệm kinh doanh của chúng ta."

Mạnh Nhuế nói xong, mỉm cười, ôm hoa lên lầu.

Mạnh Nhuế từ nhỏ đã sống trong cảnh nghèo khó, tiết kiệm đã trở thành bản năng của cô.

Vừa đi, cô vừa cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, nghĩ thầm: Số hoa này chắc đắt lắm.

Tuy cô không thích hoa lắm, nhưng vứt đi thì tiếc quá, hay là để trong phòng ngủ?

Mạnh Nhuế chăm chú nhìn bó hoa, không để ý đến Châu Diên đang đi xuống từ trên lầu.

Châu Diên thấy vậy, bàn tay đang đặt trên tay vịn cầu thang siết chặt.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1248: Châu Diên và Mạnh Nhuế (3)



Mấy ngày sau đó, Thorne ngày nào cũng tìm cách rủ Mạnh Nhuế đi ngắm hoa.

Từ khi hai bên hợp tác, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn rất tốt.

Mạnh Nhuế muốn từ chối, nhưng ngại nên không tiện mở lời.

Châu Diên nhìn thấy tất cả, trong lòng rất khó chịu.

Cuối cùng, vào ngày thứ tám, Châu Diên đi đến phía sau Châu Kỳ đang cắt tỉa cây cối, nói bóng gió: "Mạnh Nhuế và Thorne đó..."

Châu Kỳ nghe vậy, mỉm cười: "À, anh cũng phát hiện ra rồi sao?"

Châu Diên nhíu mày: "Phát hiện ra gì?"

Châu Kỳ quay đầu lại, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt ngạc nhiên giả tạo: "Thorne đang theo đuổi chị Mạnh Nhuế, anh không biết sao?"

Châu Diên siết chặt quai hàm: "Thật sao?"

Châu Kỳ gật đầu lia lịa: "Em thấy chị Mạnh Nhuế hình như sắp xiêu lòng rồi."

Châu Diên bỗng thấy khó chịu trong lòng: "Không đến mức đó chứ?"

Châu Kỳ nói: "Sao lại không? Con gái mà, nhất là những cô gái thiếu thốn tình cảm như chị Mạnh Nhuế, Thorne vừa đẹp trai, vừa có vóc dáng, lại còn giàu có, còn đối xử tốt với chị ấy, nói gì đến chị Mạnh Nhuế, ngay cả em..."

Chưa để Châu Kỳ nói hết câu, Châu Diên đã xoay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng Châu Diên, Châu Kỳ lè lưỡi, lẩm bẩm: "Xem anh có thể chịu đựng được bao lâu."

Hiểu anh trai không ai bằng em gái, quả nhiên, tối hôm đó Châu Diên đã không chịu đựng được nữa.

Tối hôm đó, Mạnh Nhuế đang cắm hoa Thorne tặng trong phòng ngủ, thì Châu Diên gõ cửa phòng cô.

Mạnh Nhuế đặt hoa xuống, đi ra mở cửa, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút ngại ngùng.

Tuy mấy năm nay hai người sống chung, nhưng ngoại trừ mấy năm đầu Mạnh Nhuế chủ động "tấn công", thì những năm sau đó, hai người luôn giữ khoảng cách.

Hai người nhìn nhau một lúc, Mạnh Nhuế mím môi, lên tiếng trước: "Có chuyện gì sao?"

Châu Diên: "Tuần sau anh muốn về nước một chuyến."

Mạnh Nhuế hiểu nhầm ý anh: "Anh yên tâm, em sẽ quản lý homestay thật tốt."

Châu Diên: "Tối nay anh đến tìm em không phải vì chuyện quản lý homestay."

Mạnh Nhuế khó hiểu: "Vậy là vì chuyện gì?"

Châu Diên chống tay lên khung cửa, yết hầu chuyển động, có những lời anh không nói được.

Mấy năm nay anh luôn kìm nén, anh sợ Mạnh Nhuế không phải thích anh, mà là vì chuyện năm xưa nên áy náy với anh.

Nhưng một tuần nay, anh cảm thấy mình sắp phát điên vì những cử chỉ "âu yếm" giữa cô và Thorne.

Anh đột nhiên nhớ đến câu nói của Châu Kỳ: Lúc trước thích chị dâu thì cứ làm giá, bây giờ đối với chị Mạnh Nhuế cũng vậy...

Châu Diên thấy khó chịu trong lòng: "Mạnh Nhuế, anh..."

Châu Diên vừa mở lời, Châu Kỳ đang trốn ở góc hành lang không nhịn được nữa, chạy ra hét lớn: "Chị Mạnh Nhuế, anh trai em muốn nói là anh ấy thích chị, lần này anh ấy về nước muốn đăng ký kết hôn với chị, hỏi chị có đồng ý không."

Châu Kỳ nói thẳng thừng, hai tay chống nạnh, nhìn Châu Diên với ánh mắt "hận sắt không thành thép".

Bên cạnh Châu Kỳ là Thorne, người đã nhiệt tình tặng hoa suốt một tuần qua.

Thorne tỏ vẻ đang hóng chuyện.

Châu Kỳ nói xong, cả Mạnh Nhuế và Châu Diên đều sững sờ.

Vài giây sau, Mạnh Nhuế mím môi, đóng cửa lại.

Ngay lúc cửa sắp đóng lại, Châu Diên dùng tay chặn cửa, chen một chân vào, khàn giọng nói: "Mạnh Nhuế, cho anh một cơ hội."

Mạnh Nhuế: "Bao nhiêu năm nay anh chưa từng muốn có cơ hội, sao bây giờ lại muốn?"

Châu Diên chặn cửa, không dám để cửa đóng lại, anh cúi đầu nói: "Là lỗi của anh, cả đời này anh cũng không sửa được cái tật này, rõ ràng thích muốn chết, nhưng lại không dám tiến thêm một bước..."

Mạnh Nhuế đỏ hoe mắt: "Vậy bây giờ anh đang làm gì?"

Châu Diên: "Bây giờ anh đã tỉnh ngộ, muốn cho mình một cơ hội."

Mạnh Nhuế: "Nếu em không cho anh cơ hội thì sao?"

Châu Diên: "Vậy anh sẽ đợi."

Thấy hai người tình ý dạt dào, Châu Kỳ đứng cách đó không xa "chậc" một tiếng: "Nói thật nhé, nếu không có em, gia đình này tan nát từ lâu rồi."

Thorne: "Đúng vậy."

Châu Kỳ liếc nhìn anh ta, vẻ mặt đắc ý.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1249: Thường Bác và Kiều Nam (1)



Kiều Nam thích Thường Bác.

Ngoài cô ra, không ai biết bí mật này.

Lúc cô bắt đầu thích anh, anh chỉ là một diễn viên nhỏ, không mấy tên tuổi.

Đừng nói là fanclub, Weibo của anh chỉ có vỏn vẹn bảy người theo dõi.

Trong số bảy người đó, một người là Khương Nghênh, một người là Khúc Tích, năm người còn lại đều là nick clone của Kiều Nam.

Mỗi lần Thường Bác đăng bài trên Weibo, Kiều Nam đều “nhanh như chớp” vào khen ngợi.

Có lần Khúc Tích không nhịn được, bình luận dưới bài đăng của cô: Thường Bác, nick clone của cậu lộ liễu quá đấy.

Kiều Nam: Tôi không phải là nick clone của gege, tớ thực sự thích gege.

Khúc Tích: Ma mới tin cô.

Sau đó, Thường Bác ngày càng nổi tiếng, cô cũng từ một fan nhỏ bé trở thành fan cứng “lão làng”.

Thường Bác không lập fanclub, nhưng những người hâm mộ anh vẫn tự lập nhiều nhóm chat.

Là fan cứng lâu năm của anh, Kiều Nam đương nhiên trở thành người dẫn đầu.

Kiều Nam cũng không quá coi trọng chuyện này, giới giải trí mà, nói trắng ra là chỉ cần "đóng thuế đầy đủ, không ngủ lung tung", còn lại, cơ bản đều là do dư luận dẫn dắt.

Nói anh đen, anh sẽ đen , dù anh có trắng cũng thành đen.

Nói anh nổi tiếng, anh sẽ nổi tiếng, dù anh có là người vô danh, cũng sẽ được lăng xê thành ngôi sao.

Kiều Nam cứ nghĩ mối liên hệ giữa cô và Thường Bác cả đời này chỉ đến thế mà thôi.

Không ngờ, Khương Nghênh mang thai, cô được đề bạt lên vị trí quyền giám đốc phòng quan hệ công chúng.

Sau vài lần tiếp xúc, cô và Thường Bác dần trở thành bạn bè, thỉnh thoảng có thể hỏi han nhau.

Cô gặp chuyện gì vui, sẽ chia sẻ với anh.

Anh quay phim gặp cảnh đẹp, cũng sẽ chụp ảnh gửi cho cô xem ngay.

Mối quan hệ của hai người cứ nhẹ nhàng như thế, không ai chủ động tiến thêm một bước.
Cho đến khi, Thường Bác vướng vào tin đồn quấy rối nữ minh tinh.

Ngay khi tin tức được tung ra, quản lý của Thường Bác đã gọi điện cho Kiều Nam.

Trong điện thoại, quản lý của Thường Bác không nhịn được mắng:

"Tiểu Kiều, tôi nói cho cô biết, người phụ nữ đó bị bệnh đấy, cô ta cố tình lợi dụng Thường Bác để 'ké fame'."

"Tối qua đoàn phim liên hoan, hơn ba mươi người, sao lại thành Thường Bác hẹn hò riêng với cô ta được?"

"Còn bức ảnh cô ta thân mật với Thường Bác, là do cô ta xin chữ ký của Thường Bác, cô ta giả vờ say rượu, ngã vào người Thường Bác, Thường Bác chỉ là lịch sự đỡ cô ta dậy thôi."

Quản lý nói liên hồi, Kiều Nam im lặng, ngồi trong văn phòng xem xét dư luận hôm nay.

Một lúc lâu sau, khi Kiều Nam không còn tập trung vào những gì người trong điện thoại đang nói, một giọng nam trầm ấm, từ tính vang lên: "Trợ lý Trần, lại làm phiền cô rồi."

Kiều Nam đang lướt máy tính bảng, ngón tay khựng lại: "Không sao."

Thường Bác: "Cô ăn cơm chưa?"

Kiều Nam: "Chưa ạ."

Thường Bác lịch sự mỉm cười: "Tôi đặt đồ ăn giao tận nơi cho cô nhé?"

Kiều Nam hơi xúc động: "Không cần đâu ạ."

Thường Bác nói: "Ừm, chuyện của tôi không gấp, cô cứ ăn cơm xong rồi xử lý cũng được."

Kiều Nam mím môi, định trả lời thì nghe thấy quản lý của Thường Bác nói: "Sao lại không gấp? Bây giờ đã có mấy nhãn hàng quảng cáo liên hệ muốn hủy hợp đồng rồi đấy."

Thường Bác: "Anh bớt nói vài câu đi."

Quản lý: "Sao tôi lại phải bớt nói? Tôi chịu hết nổi cậu rồi, tôi đã cảnh cáo cậu rồi, trong cái giới này không thể làm người tốt, cậu lại không nghe, cậu nói xem, mấy lần cậu vướng scandal, lần nào chẳng phải vì cậu làm người tốt mà ra, cậu tưởng mình là Bồ Tát hay Chúa Giê-su à?"

Cuộc tranh cãi bên kia vẫn tiếp tục, Thường Bác nói vào điện thoại: "Anh đi ăn cơm trước đi, cúp máy đây."
 
Back
Top Bottom