Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1230: Lão Tần và Hảo Hảo (Hết)



Năm thứ bảy sau khi kết hôn.

Tần Chính trông giống Tần Trữ như hai giọt nước, từ ngoại hình đến tính cách.

Cả ngày lạnh lùng lại còn ra vẻ người lớn.

Mỗi lần nhìn thấy hai bố con, Sầm Hảo đều thấy đau đầu, nhất là những lúc Châu Tế Ninh đến nhà chơi.

Không so sánh thì không có đau thương, mỗi lần nhìn thấy Châu Tế Ninh đáng yêu, hoạt bát, Sầm Hảo lại nảy sinh ý định muốn sinh con gái.

Cuối cùng, ý nghĩ này đã lên đến đỉnh điểm vào một đêm khuya mập mờ.

Đêm đó, Tần Trữ đi tiếp khách về muộn.

Anh vừa bước vào cửa, còn chưa kịp cởi cà vạt đã bị Sầm Hảo ép vào tường.

Tần Trữ cúi đầu, nhướng mày: "Hửm?"

Sầm Hảo nhón chân hôn lên khóe môi anh: "Chồng, hay là chúng ta sinh thêm em bé nữa đi."

Tần Trữ: "Hửm?"

Sầm Hảo nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của Châu Tế Ninh, nhỏ giọng nói: "Em muốn một đứa con gái, giống như Ninh Ninh, một chiếc áo bông nhỏ ấm áp."

Tần Trữ khẽ cười: "Em chắc chắn Ninh Ninh là một chiếc áo bông nhỏ ấm áp sao?"

Sầm Hảo ngẩng đầu lên, nghi ngờ: "Hửm?"

Tần Trữ sợ cô nhón chân mỏi, liền đặt tay lên eo cô, giữ chặt cô, cười khẽ: "Em có biết tại sao thứ Tư tuần trước con trai em bị mời phụ huynh không?"

Tần Chính đánh nhau với bạn học vào thứ Tư tuần trước, nghe nói còn đánh với anh học sinh lớp trên.

Nhưng hôm đó Sầm Hảo bận thi đấu nên không đến được, Tần Trữ đến thay.

Sầm Hảo: "Không phải vì nó đánh nhau với người khác sao?"

Thằng nhóc thối tha, ít nói mà ra tay lại tàn nhẫn.

Tần Trữ cười hỏi: "Vậy em có biết tại sao nó lại đánh nhau với người ta không?"

Sầm Hảo tò mò: "Tại sao?"
Tần Trữ trêu chọc: "Vì Ninh Ninh."

Sầm Hảo ngơ ngác: "Hửm?"

Nhìn Sầm Hảo ngơ ngác, Tần Trữ cúi xuống hôn lên khóe môi cô, cười nói: "Con bé nhà A Dị đúng là 'cây ớt nhỏ', ở trường đánh nhau với người ta, không thắng được thì gọi anh trai đến, rồi gọi cả Nhiếp Thành, lại còn gọi cả con trai em nữa."

Sầm Hảo: "..."

Giỏi lắm.

“Một chọi một” đánh không lại, liền chọn cách “ỷ đông h**p yếu”.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Sầm Hảo, Tần Trữ mỉm cười giải thích: "Yên tâm, không phải con bé Ninh Ninh ỷ đông h**p yếu đâu, nó không thắng được là vì đối phương ‘lấy thịt đè người’ trước."

Sầm Hảo cảm thấy hoang mang.

Tần Trữ nói tiếp: "Bên kia bảy người, bên này bốn người, mấy đứa nó đánh cho đối phương một trận tơi bời."

Sầm Hảo nghe vậy, mím chặt môi.

Tần Trữ: "Vẫn muốn sinh con gái sao?"

Sầm Hảo hít một hơi: "..."

Tần Trữ trêu Sầm Hảo: "Sinh thêm một cô con gái hoạt bát như Ninh Ninh nữa à? Nghe nói mấy hôm trước con bé vừa làm vỡ cái bình hoa của Nghênh Nghênh đấy."

Sầm Hảo im lặng không nói.

Thấy Sầm Hảo không nói gì, Tần Trữ siết chặt tay đang đặt trên eo cô, kéo cô sát lại gần mình, khàn giọng nói: "Vợ, nếu em thực sự muốn sinh, anh cũng có thể phối hợp."

Lúc này, Sầm Hảo không còn muốn sinh con gái nữa, cô chống tay lên vai Tần Trữ, ho khan hai tiếng: "Em, em đột nhiên nhớ ra con trai em còn mấy bài toán chưa làm, em đi dạy nó đây."

Tần Trữ khẽ cười, giọng trầm ấm: "Bây giờ đã mười một giờ rồi, với lại việc học của con trai từ bao giờ cần chúng ta phải lo lắng vậy?"

Tần Trữ nói xong, bế Sầm Hảo lên giường.

Sầm Hảo đỏ mặt, lúc Tần Trữ cúi người xuống, cô đẩy anh: "Không, không sinh nữa, anh, anh lấy đồ trong tủ đầu giường ra..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1231: Lão Kỷ và Liễu Trữ (1)



Kỷ Trác gặp Liễu Trữ lần đầu ở trường đại học.

Ấn tượng ban đầu không phải là xinh đẹp rạng ngời mà là sự lạnh lùng.

Cử chỉ, điệu bộ của cô đều toát lên vẻ xa cách, lãnh đạm.

Liễu Trữ vốn không phải người nhiệt tình, lại thêm tai tiếng của Liễu gia ở Bạch Thành, thật lòng mà nói, Kỷ Trác cũng không mấy để ý đến cô.

Cho đến khi cô hẹn hò với một chàng trai tên là Phó Kiệt trong ký túc xá của họ.

Phó Kiệt thầm mến Liễu Trữ, theo đuổi cô rất lâu.
Chuyện này, mọi người trong ký túc xá đều biết.

Đàn ông mà, lúc nào cũng thích trêu chọc nhau.

Những người cùng phòng thường lấy chuyện này ra để trêu chọc Phó Kiệt.

"Phó Kiệt, cậu có phải là thánh nhọ bẩm sinh không? Đến Liễu Trữ mà cậu cũng dám trêu chọc?"

"Đúng đấy, nhìn là biết không phải người dễ dây vào rồi."

Nhà Phó Kiệt khá giả, tính tình cũng tốt, anh chưa bao giờ tức giận vì bị bạn cùng phòng trêu chọc, mà còn kiên nhẫn giải thích với họ.

"Các cậu không thấy Liễu Trữ rất xinh sao?"

"Không chỉ xinh đẹp, mà còn học giỏi, mọi mặt đều rất xuất sắc."

Phó Kiệt nói xong, mọi người trong phòng lần hiếm hoi im lặng không ai phản bác.

Một lúc sau, mới có người lên tiếng: "Phải công nhận là mặt mũi dáng dấp của Liễu Trữ đúng là không chê vào đâu được. Không phải tôi b**n th** đâu nhé, nhưng cái eo thon với vòng ba nở nang ấy..."

Kỷ Trác vừa tắm xong đi ra, nghe thấy câu này, tay đang lau tóc khựng lại, trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Liễu Trữ.

Phải thừa nhận, những gì họ nhận xét về Liễu Trữ rất chính xác.

Nếu cô không quá lạnh lùng, thì danh hiệu hoa khôi của đại học A chắc chắn thuộc về cô.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Kỷ Trác, anh không để tâm lắm.

Nào ngờ một thời gian sau, Phó Kiệt như phát điên chạy về ký túc xá, vừa chạy vừa nhảy, hớn hở lay vai từng người.

Đến lượt Kỷ Trác, anh ta không dám mạnh tay, chỉ ngại ngùng gãi đầu: "Cô ấy... cô ấy đồng ý rồi!"

Kỷ Trác tuy là người có gia cảnh tốt nhất trong ký túc xá, nhưng tính tình lại rất dễ gần, hòa đồng với mọi người.

Kỷ Trác không muốn làm cụt hứng anh ta, mỉm cười hỏi: "Ai vậy?"

Phó Kiệt: "Liễu Trữ."

Kỷ Trác nhướng mày: "Đồng ý lời tỏ tình của cậu rồi á?"

Phó Kiệt vui mừng gật đầu: "Đúng vậy."

Kỷ Trác khẽ cười: "Chúc mừng cậu."

Thật bất ngờ.

Anh không thể tưởng tượng nổi Liễu Trữ, một người lạnh lùng như vậy, khi ở bên Phó Kiệt sẽ ra sao.

Chưa kịp nghĩ thông vấn đề này thì Phó Kiệt đã nói tiếp: "Tối nay tôi mời, cả đám phải đến đấy nhé.

Ký túc xá có bốn người, bình thường quan hệ không quá thân thiết nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Phó Kiệt đã mời, ba người còn lại bao gồm cả Kỷ Trác, đều không từ chối.

Một người trong số đó có biệt danh là Chuột, khoác vai Phó Kiệt, trêu chọc: "Kiệt này, cậu gọi tôi với lão Bạch thì thôi đi, sao lại gọi cả lão Kỷ nữa? Không sợ Liễu Trữ phải lòng lão Kỷ à?"

Phó Kiệt cười hề hề, chìm đắm trong niềm vui của tình yêu: "Không, không thể nào."

Nói xong, Phó Kiệt lại nói thêm: "Lão Kỷ không phải loại người cướp bạn gái của anh em, hơn nữa, Liễu Trữ cũng không phải người như vậy."

Chuột đáp: "Đúng vậy, Liễu Trữ đúng là hoa trên núi cao điển hình."

Nói xong, Chuột tò mò hỏi Phó Kiệt: "Mà này, sao Liễu Trữ lại đột nhiên đồng ý hẹn hò với cậu vậy?"

Phó Kiệt đỏ mặt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không biết, chiều nay, tôi, tôi mang trà sữa đến cho cô ấy, cô ấy đột nhiên hỏi tôi, hỏi tôi có muốn hẹn hò với cô ấy không."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1232: Lão Kỷ và Liễu Trữ (2)



Chàng trai tuổi đôi mươi, đúng là lúc ngây thơ trong sáng nhất, nhất là khi đối phương lại là cô gái mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu.

Phó Kiệt nói xong, mặt đỏ bừng, lan đến tận mang tai.

Chuột nghe vậy, liền ra vẻ hiểu biết: "Ra là vậy, cậu 'mưa dầm thấm lâu', cuối cùng cũng cưa đổ được người đẹp họ Liễu rồi."

Phó Kiệt ngại ngùng gãi đầu: "Chắc, chắc vậy."

Tối hôm đó, Phó Kiệt mời mọi người đến một quán ăn nhỏ đối diện cổng trường.

Trong phòng riêng, bốn người trong ký túc xá của họ đều đến, nhưng Liễu Trữ lại đi một mình.

Nhìn thấy Liễu Trữ, bao gồm cả Kỷ Trác, mọi người đều ngẩn người.

Chuột là người hoạt bát nhất, lên tiếng hỏi trước: "Người đẹp họ Liễu, cô đi một mình à?"

Liễu Trữ lạnh nhạt: "Hửm?"

Nhìn thấy vẻ mặt hơi hoang mang của Liễu Trữ, Chuột cười gượng hai tiếng: "Không, không có gì."

Nói xong, Chuột tiến lại gần Kỷ Trác: "Đúng như lời đồn trong trường, đơn thương độc mã."

Kỷ Trác nghịch chén trà, nhìn Liễu Trữ, thấy Phó Kiệt ân cần rót nước, gắp thức ăn cho cô, ánh mắt anh lóe lên vẻ thích thú: "Ừ."

Chuột: "Cậu nói xem cô ấy có thực sự bị lão Phó cảm hóa không?"

Kỷ Trác: "Ai mà biết được."

Chuột nói: "Cô ta không phải đang đùa giỡn với tình cảm của Lão Phó đấy chứ? Cậu nhìn cái kiểu tương tác giữa hai người họ xem, nhìn kiểu gì cũng không giống người yêu, rõ ràng là một tên cuồng si với nữ thần mà."

Kỷ Trác khẽ cười: "Hừ."

Chuột vốn dĩ lắm mồm, thấy Kỷ Trác không phản đối chủ đề này, càng buôn chuyện hơn: "Mà này, cuối cùng tớ cũng hiểu tại sao lão Phó lại si mê như vậy rồi, nhan sắc của Liễu Trữ đúng là không chê vào đâu được, nếu đổi lại là tớ, tớ sẵn sàng ‘ăn’ cô ta."

Kỷ Trác thờ ơ nói: "Thật sao?"

Chuột trêu chọc: "Nếu là cậu, cậu không muốn à?"

Kỷ Trác bưng chén trà lên uống, cười khẩy: "Không muốn."

Những chàng trai trẻ tuổi đôi mươi luôn tìm cách thể hiện mình trước mặt người mình thích.

Phó Kiệt cũng không ngoại lệ.

Dưới sự cổ vũ của bạn cùng phòng, Phó Kiệt uống khá nhiều rượu.

Say rượu, Phó Kiệt nắm tay Liễu Trữ, lẩm bẩm nói những lời yêu thương.

Liễu Trữ mặt không đổi sắc, không tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng chẳng có vẻ gì là cảm động.

Kỷ Trác lười biếng dựa vào ghế, ồn ào với mọi người một lát rồi cầm bao thuốc lá trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.

Chuột thấy vậy, liền kéo anh lại: "Đi đâu đấy?"

Kỷ Trác cúi đầu ngậm điếu thuốc, trầm giọng đáp: "Đi vệ sinh."

Chuột trêu chọc: "Lão Kỷ, thận cậu kém thế, mới uống có chút mà đã phải đi vệ sinh rồi."

Kỷ Trác khẽ cười, ậm ừ: "Ừ, thận không tốt."

Kỷ Trác nói xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Liễu Trữ đang nhìn mình.

Kỷ Trác nhìn cô, cắn chặt điếu thuốc, thấp giọng chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp."

Nói xong, Kỷ Trác bước đi.

Ra khỏi phòng, Kỷ Trác đi thẳng đến nhà vệ sinh, đến khu vực rửa tay chung. Nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với Chuột, lại nhớ đến ánh mắt của Liễu Trữ, anh chắc chắn cô đã nghe thấy hết.

Kỷ Trác đang suy nghĩ thì phía sau vang lên tiếng bước chân.

Kỷ Trác nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, thấy Liễu Trữ đang đứng sau lưng mình.

Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.

Liễu Trữ đi vòng qua anh, vào nhà vệ sinh nữ bên tay phải.

Một lúc sau, Kỷ Trác vẫn đang hút thuốc, Liễu Trữ từ bên trong đi ra, rửa tay xong, khi đi đến bên cạnh anh, cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng: "Vừa nãy anh nói ‘ăn’ ai?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1233: Lão Kỷ và Liễu Trữ (3)



Liễu Trữ hỏi thẳng, Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô, cổ họng bỗng nhiên bị khói thuốc làm sặc.

Chưa kịp để anh phản ứng, Liễu Trữ đã xoay người rời đi.

“Ăn” ai?

Kỷ Trác ngậm điếu thuốc, chẳng hiểu nổi ý nghĩa của câu hỏi này.

Dù sao anh cũng biết, ở cái tuổi của họ, câu nói này có phần mập mờ, nhạy cảm.

Sau ngày hôm đó, Kỷ Trác không còn gặp lại Liễu Trữ nữa.

Vì anh đã bị gia đình đưa ra nước ngoài du học.

Hai người gặp lại nhau trong một buổi họp lớp.

Là những người xuất sắc trong nhóm cựu sinh viên, hai người liên tục bị mời rượu trên bàn tiệc.

Kỷ Trác thì không sao, tửu lượng đã được tôi luyện qua nhiều năm.

Nhưng Liễu Trữ thì khác, mặc dù hai năm này cô đã tiếp quản Liễu thị, và công ty cũng phát triển mạnh mẽ dưới sự lãnh đạo của cô, nhưng tửu lượng của cô thực sự chỉ ở mức trung bình khá.

Đối phó với vài lão cáo già trong giới kinh doanh thì được.

Nhưng đối mặt với hàng chục người bạn học liên tục mời rượu, cô có phần hơi đuối.

Sau ba vòng rượu, Liễu Trữ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Giải quyết xong nhu cầu cá nhân, cô đang định mở cửa bước ra thì tiếng nói chuyện bên ngoài khiến cô dừng lại.

"Cậu có để ý đến Kỷ Trác không? Mấy năm không gặp, anh ấy càng ngày càng xuất sắc."

"Nổi bật như vậy, sao có thể không chú ý chứ?"

"Nghe nói Kỷ Trác đến giờ vẫn chưa có bạn gái."

"Thật hay giả vậy?"

"Thật, có một người bạn của tôi nói từng gặp anh ấy ăn cơm với Châu Dị, Châu Dị nói anh ấy vẫn độc thân."

"Vậy à."

"Đừng vậy à nữa, chẳng phải cậu vẫn luôn thích anh ấy sao? Tối nay có muốn cố gắng không?"

Liễu Trữ không nghe rõ những gì nói sau chữ "cố gắng".

Vì hai người chỉ vào rửa tay rồi đi ra.

Liễu Trữ đứng trong buồng vệ sinh, mím môi, trong đầu vang vọng lại cuộc đối thoại của hai người, men rượu bắt đầu xộc lên.

Cô có một bí mật.

Cô thích Kỷ Trác.

Thích từ hồi đại học.

Thích đến mức bất chấp việc hẹn hò với bạn cùng phòng của anh.
Yêu thầm nhiều năm, nhớ nhung thành bệnh.

Không biết có phải ông trời thương xót cho những năm tháng yêu đơn phương của cô hay không.

Khi Liễu Trữ ra khỏi nhà vệ sinh, cô vừa hay gặp Kỷ Trác đang hút thuốc ở khu vực chung, giống như năm đó.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Kỷ Trác nhướn mày nhẹ, Liễu Trữ mím môi không nói.

Một lát sau, Liễu Trữ rửa tay, lướt qua anh.

Đi được một nửa, Liễu Trữ quay đầu lại, cau mày vì hơi men: "Năm đó anh nói ‘ăn’ ai?"

Kỷ Trác cúi đầu nhìn cô, điếu thuốc trên môi khẽ động: "Hửm?"

Liễu Trữ: "Chuột nói anh thận yếu, anh nói ‘ăn’, ‘ăn’ ai?"

Nếu là bình thường, Kỷ Trác sẽ chẳng thèm để ý đến câu hỏi này.

Đều là người trưởng thành, đây là kiểu lời mời gọi gì, chỉ cần không ngu đều hiểu.

Nhưng tối nay không hiểu sao, Kỷ Trác nhìn Liễu Trữ một lúc, yết hầu chuyển động, khẽ cười thành tiếng: "Cô."

Môi Liễu Trữ bỗng mím chặt.

Thấy vậy, nụ cười trên môi Kỷ Trác càng đậm: "Sao? Sợ rồi à?"

Liễu Trữ ngẩng đầu: "Không."

Kỷ Trác: "Không sợ thì tốt."

Liễu Trữ thực sự không nhớ rõ hai người đã ra khỏi khách sạn như thế nào.

Cô ngồi trên xe của Kỷ Trác.

Kỷ Trác bảo tài xế lái xe đến khách sạn Vạn Hào, Liễu Trữ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đặt trên đùi khẽ siết chặt.

Xe đến Vạn Hào, hai người cùng lên thang máy.

Trong thang máy, hai người đứng đối diện nhau, xa cách như hai người xa lạ.

Nhận thấy sự căng thẳng của Liễu Trữ, Kỷ Trác đút hai tay vào túi quần, dựa vào vách thang máy trêu chọc: "Lần đầu à?"

Liễu Trữ ngẩng đầu: "Còn anh? Lần thứ mấy?"

Kỷ Trác: "Nhiều lắm, quên rồi."

Lòng Liễu Trữ thắt lại, cứng miệng nói: "Giống nhau."

Kỷ Trác cười đầy ẩn ý: "Không giống."

Liễu Trữ: "Mắt anh kém."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1234: Lão Kỷ và Liễu Trữ (4)



Sự thật chứng minh, cả hai đều là những người "miệng cứng".

Đến lúc “vào cuộc” thật sự, cả hai đều lúng túng.

Khóe mắt Liễu Trữ đỏ hoe, run rẩy.

Kỷ Trác chống hai tay bên cạnh cô, cơ bắp căng cứng.

Hai người giằng co, Liễu Trữ cắn chặt răng không chịu buông, khiến trán Kỷ Trác lấm tấm mồ hôi.

Một lúc sau, Kỷ Trác khàn giọng hỏi: "Lần đầu tiên?"

Liễu Trữ mắt đỏ hoe: "Ừ."

Kỷ Trác: "Mẹ kiếp."

Tuy miệng chửi thề, nhưng Kỷ Trác không còn l* m*ng nữa mà cúi đầu xuống, kiên nhẫn hôn Liễu Trữ.

Cảm nhận được cơ thể căng cứng của cô dần dần thả lỏng, anh mới tiếp tục.

Khoảnh khắc hòa làm một, Kỷ Trác khẽ cười: "Không phải nói là dày dạn kinh nghiệm lắm sao?"

Liễu Trữ mím chặt môi, không nói gì, quay mặt đi chỗ khác.

Thấy vậy, Kỷ Trác chống một tay lên giường, một tay nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn mình, cười xấu xa: "Anh vẫn chưa hôn đủ."

Đêm nay, định mệnh sẽ dài đằng đẵng và đắm say.

Kỷ Trác mê mẩn, yêu thương Liễu Trữ hết lần này đến lần khác.

Kỷ Trác không thể hiểu nổi, một người ngày thường lạnh lùng như vậy, khi ở dưới thân anh lại mềm mại đến thế.

Không biết là lần thứ mấy, Kỷ Trác đột nhiên nhớ đến câu nói của Chuột trong ký túc xá năm đó.

"Khuôn mặt đó, vòng eo đó, vòng ba vừa vặn đó..."

Kỷ Trác: "..."

Kỷ Trác chưa bao giờ làm chuyện vượt quá giới hạn như vậy.

Ban đầu đúng là do nhất thời kích đông, nhưng sau đó, trước khi đi ngủ, Kỷ Trác lại nghĩ: Liệu anh có nên cho cô một danh phận không? Ngủ với người ta rồi bỏ đi, có phải quá cặn bã không?

Nhưng thực tế đã cho anh biết, anh đã nghĩ quá nhiều.

Ngày hôm sau, khi Kỷ Trác tỉnh dậy, Liễu Trữ đã không còn trong phòng.

Kỷ Trác nhìn quanh phòng, cuối cùng anh nhìn thấy một tấm séc trống trên đầu giường.

Kỷ Trác nheo mắt, sắc mặt tối sầm.

Rõ ràng là anh bị “chơi” rồi.

Tuy nhiên, “tiền công” rất cao, tùy anh điền.

Có lẽ vì không cam tâm, có lẽ vì một chút rung động khó hiểu.

Kỷ Trác sau khi thức dậy liền gọi điện cho Liễu Trữ.

Số điện thoại là anh xin từ Châu Dị.

Điện thoại được kết nối, anh vừa nói "alo", Liễu Trữ đầu dây bên kia đã khựng lại, lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Kỷ tổng?"

Kỷ tổng?

Tối qua là ai khóc lóc, nỉ non dưới thân anh, gọi "Kỷ Trác, em đau."?

Kỷ Trác nghe vậy, dùng lưỡi chạm vào hàm răng: "Ừ."

Ngay sau đó, anh tưởng Liễu Trữ sẽ nói gì đó, không ngờ, trong điện thoại lại vang lên tiếng tút tút.

Kỷ Trác: "..."

Liễu Trữ đã cúp máy.

Không chỉ cúp máy, mà còn chặn số anh.

Một thời gian dài sau đó, Kỷ Trác không liên lạc với Liễu Trữ nữa.

Không phải vì lý do gì khác, mà là lòng tự trọng của anh không cho phép.

Chỉ là "tình một đêm", nếu đối phương không yêu cầu anh chịu trách nhiệm, thì anh cũng không thể mặt dày đòi chịu trách nhiệm.

Kỷ Trác cứ tưởng, anh và Liễu Trữ cứ thế là hết.

Đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.

Ai ngờ đâu, ông trời run rủi, anh lại gặp Liễu Trữ một lần nữa.

Lần này, Liễu Trữ khác hẳn với người trong ký ức của anh, cô cười duyên dáng, trò chuyện với một đám đàn ông.

Kỷ Trác ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn cô.

Cuối cùng, khi bữa tiệc kết thúc, anh đã đưa cô lên xe của mình.

Không gian trong xe chật hẹp, Liễu Trữ định vùng vẫy, Kỷ Trác liền giữ chặt eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.

Hai người nhìn nhau, Kỷ Trác đột nhiên mỉm cười: "Vòng vo với mấy lão già đó có gì thú vị? Cô cứ vòng vo với tôi, cô muốn gì, tôi cho cô."

Liễu Trữ: "Tôi muốn mảnh đất ở phía Đông thành phố."

Kỷ Trác cười khẩy: "Được."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1235: Lão Kỷ và Liễu Trữ (Hết)



Lâu ngày sinh tình.

Kỷ Trác vẫn luôn nghĩ bốn chữ này chỉ là thành ngữ.

Sau đó anh mới phát hiện, nó là một lời nguyền.

Giam cầm anh trong vùng trời nhỏ bé của tình yêu nam nữ, khiến anh cam tâm tình nguyện tự giam mình.

Từ tiết dục, đến phóng túng, cuối cùng là tham lam.

Kỷ Trác lún sâu, không thể nào tự thoát ra được.

Trước kia anh cười nhạo Châu Dị, cười nhạo Bùi Nghiêu, cười nhạo Tần Tữ, phong thủy luân chuyển, đến lượt anh, anh chỉ biết uống rượu giải sầu, không thể nào cười nổi.

Con đường theo đuổi vợ của anh còn thảm hơn của Châu Dị và những người khác.

Bọn họ chỉ có vài người trong giới biết chuyện.

Hơn nữa còn là một đối một.

Còn anh, cả thành phố Bạch Thành đều biết anh chỉ là kẻ dự bị của Liễu Trữ.

Xung quanh Liễu Trữ chưa bao giờ thiếu người.

Người bày tỏ tình cảm, người xem mắt, người muốn liên hôn.

Anh vẫn luôn nghĩ tình yêu của mình thật đáng thương, anh chưa bao giờ nghĩ rằng, Liễu Trữ lại thầm mến anh nhiều năm như vậy.

Khi biết được tin này, anh vừa vui mừng vừa đau lòng.

Hận bản thân ngu ngốc, hận bản thân không sớm phát hiện ra sự nhạy cảm, yếu đuối, tự ti của cô...

Năm thứ bảy sau khi kết hôn.

Con gái của Kỷ Trác tên là Kỷ Hoan.

So với sự hoạt bát của Chu Tế Ninh, vẻ ngây thơ của Bùi Sơ, con bé thiên về hướng mềm mại, đáng yêu.

Một cô bé dịu dàng ngoan ngoãn.

Những người không biết còn tưởng con bé là cô gái nhỏ đến từ vùng sông nước Giang Nam.

Liễu Trữ và Kỷ Trác thường ngày đều bận rộn, Kỷ Hoan hầu như đều do mẹ Kỷ chăm sóc.

Mẹ Kỷ rất yêu quý Kỷ Hoan, thỉnh thoảng bà còn gọi video cho mẹ Bùi, khoe khoang khả năng học tập của cháu gái mình.

Một hôm, mẹ Kỷ lại gửi video cho mẹ Bùi.
Mẹ Kỷ bảo Kỷ Hoan đọc thuộc lòng hai bài thơ cổ.

Kỷ Hoan ngoan ngoãn, lại mặc một bộ sườn xám nhỏ, trông vừa bắt mắt vừa xinh đẹp.

Sau khi Kỷ Hoan đọc xong, mẹ Kỷ cười híp mắt nhìn Bùi Sơ đang ngồi bên cạnh mẹ Bùi: "Tiểu Sơ có muốn đọc một bài không?"

Bùi Sơ đang ngậm một ngụm sữa lắc, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Hả?"

Mẹ Kỷ: "Tiểu Sơ đọc một bài thơ cổ nào."

Bùi Sơ vừa ngây thơ vừa đáng yêu: "Con không muốn, con không nhớ được."

Mẹ Kỷ chỉ thuận miệng nói, không phải muốn hai đứa trẻ so bì với nhau, nghe Bùi Sơ nói không biết đọc, bà cũng không ép, liền chuyển sang chủ đề khác.

Một lúc sau, mẹ Kỷ cúp máy với mẹ Bùi.

Mẹ Kỷ ôm Kỷ Hoan, hôn lấy hôn để: "Hoan Hoan nhà chúng ta giỏi quá."

Nhiếp Thành ngồi bên cạnh, nhíu mày: "Bùi Sơ cũng rất giỏi."

Mẹ Kỷ không nghĩ nhiều, cười đáp: "Đều tốt cả, thế hệ các con tốt hơn thế hệ bố các con nhiều, ba tuổi thấy lớn, bảy tuổi thấy già, chúng nó toàn nghịch ngợm, không giống mấy đứa nhỏ các con, đứa nào cũng giỏi giang."

Nhiếp Thành không nói gì.

Vài phút sau, mẹ Kỷ ra vườn chăm sóc cây cối, Kỷ Hoan đi đến trước mặt Nhiếp Thành, cười tủm tỉm đẩy cậu.

Nhiếp Thành ngẩng đầu, cái cằm nhỏ nhắn căng lên: "Hửm?"

Vẻ mặt dịu dàng trên khuôn mặt Kỷ Hoan biến mất, con bé tinh nghịch nói: "Chị Bùi Sơ là nhất, nhất Bạch Thành, nhất thế giới..."

Nhiếp Thành cúi đầu: "Ừ."

Buổi tối, Kỷ Trác đón Liễu Trữ tan làm.

Trên xe, hai người nói chuyện về một dự án hợp tác gần đây, Kỷ Trác muốn Liễu Trữ nhường lại 3% lợi nhuận, Liễu Trữ liếc xéo anh, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: "Tổng giám đốc Kỷ bây giờ đến mức phải dựa vào vợ để kiếm sống rồi sao?"

Kỷ Trác phản bác: "Lần trước hợp tác dự án kia, không phải em tự nói sao? Nói lần này nhường lợi nhuận cho anh."

Liễu Trữ chỉnh lại tư thế ngồi, nói dối không chớp mắt: "Quên rồi."

Kỷ Trác: "Liễu tổng, còn giữ chữ tín không vậy?"

Liễu Trữ không nhịn được cười, đôi mắt long lanh: "Vợ chồng với nhau, nói chuyện lợi nhuận làm gì cho mất tình cảm."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1236: Lão Bùi và Khúc Tích (1)



Lần đầu tiên Bùi Nghiêu tiếp xúc với Khúc Tích là khi Châu Dị nhờ anh dò la tình hình bệnh tình của Khương Nghênh.

Anh đắn đo giữa việc dùng mỹ nam kế và hợp tác kinh doanh, cuối cùng chọn cái sau.

Tình huynh đệ quý giá, nhưng trinh tiết còn đáng giá hơn.

Nếu hỏi đến tình yêu, cả hai đều có thể vứt bỏ.

Đáng tiếc, lúc này Bùi Nghiêu chẳng có tình yêu, chỉ có huynh đệ và trinh tiết gìn giữ suốt hai mươi tám năm.

Khi Bùi Nghiêu xuất hiện tại phòng tiếp khách của công ty Khúc Tích, anh sững người.

Không phải bị quy mô công ty làm choáng váng, mà là bị lạnh cóng.

Khúc Tích cũng rất tinh ý, thấy Bùi Nghiêu như vậy, lập tức nháy mắt ra hiệu cho trợ lý.

Cô trợ lý nhỏ xem ra đã quen với việc này, ngay lập tức lấy ra một túi giữ nhiệt đưa cho Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu: "..."

Trợ lý cười nói: "Bùi tổng, anh cầm lấy đi ạ, sưởi ấm tay."

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn túi chườm nóng mà trợ lý đưa, khóe miệng không khỏi giật giật.

Một công ty như thế này mà anh lại đến đây để bàn chuyện hợp tác?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải anh sẽ bị cả giới cười cho chết sao?

Những người không biết còn tưởng anh bị lừa.

Bùi Nghiêu nhất thời không biết nên mở lời bàn chuyện hợp tác như thế nào.

Bùi Nghiêu không mở miệng không có nghĩa là Khúc Tích “thấy tiền sáng mắt” sẽ không nhắc đến.

Khúc Tích mỉm cười, ánh mắt nhìn anh như phát sáng, “Bùi tổng, không biết hôm nay anh hạ cố đến đây có chuyện gì?”

Công ty Bùi Nghiêu có hệ thống sưởi ấm tốt, mùa đông anh luôn mặc áo sơ mi và vest, lúc này không thể không cúi đầu trước hiện thực, lặng lẽ nhận lấy túi chườm nóng từ tay trợ lý.
Ngay khi cầm túi giữ nhiệt, Bùi Nghiêu cảm thấy cả người thoải mái hơn, thở phào một hơi nói, “Tôi có một dự án hợp tác muốn nói chuyện với tổng giám đốc Khúc.”

Khúc Tích cười càng tươi hơn: "Nhưng công ty tôi chỉ có quần áo nữ."

Bùi Nghiêu nói: "Tôi định mua làm quà tặng phúc lợi cho nhân viên nữ."

Nghe Bùi Nghiêu nói vậy, Khúc Tích đứng dậy tự mình rót cho anh một cốc nước nóng, hai tay bưng đến, cúi người đưa cho anh: "Bùi tổng, anh uống chút nước nóng đi, tốt hơn cà phê, giúp làm ấm người."

Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích, rồi lại nhìn cốc nước nóng trên tay cô, nhíu mày nói: "Công ty của cô..."

Khúc Tích đặt cốc nước xuống, vỗ ngực cam đoan: "Tổng giám đốc Bùi, đừng nhìn công ty tôi quy mô nhỏ thế này, nhưng về mặt kiểm soát chất lượng, anh tuyệt đối không cần lo lắng, công ty chúng tôi làm ăn dựa trên uy tín."

Bùi Nghiêu: "..."

Bùi Nghiêu nghĩ thầm: Sao anh lại không đáng tin chút nào vậy?

Nhưng anh tin hay không không quan trọng, uy tín của công ty Khúc Tích tốt hay không cũng không quan trọng, nhiệm vụ chính của anh khi đến đây là dò hỏi bệnh tình của Khương Nghênh.

Bùi Nghiêu nhận lấy cốc nước từ tay Khúc Tích, uống một ngụm, khẽ ho hai tiếng, giả vờ làm ra vẻ hỏi: "À đúng rồi, tôi nhớ cô và Nghênh Nghênh là bạn bè?"

Nhắc đến Khương Nghênh, Khúc Tích nghĩ Bùi Nghiêu đến đây là vì nể mặt Khương Nghênh, mỉm cười đáp: "Đúng vậy."

Bùi Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô, vắt chéo chân, khoảng nửa phút sau mới hỏi: "Với mối quan hệ của cô và Nghênh Nghênh, chắc chuyện riêng của cô ấy cô đều biết?"

Hai chữ "chuyện riêng" khiến Khúc Tích giật mình.

Châu Dị vừa đến hỏi thăm bệnh tình của Khương Nghênh, Bùi Nghiêu lại đến bàn chuyện hợp tác, hơn nữa nghe nói quan hệ của hai người là mặc chung quần thủng từ nhỏ...

Khúc Tích nhìn lại Bùi Nghiêu, mặt không đổi sắc, trong lòng đã có tính toán riêng, đáp: "Chuyện này, đại khái là biết."

Bùi Nghiêu: "Ồ."

Bây giờ anh không thể hỏi sâu, kẻo bị nghi ngờ.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1237: Lão Bùi và Khúc Tích (2)



Bùi Nghiêu đúng là lắm tiền nhiều của.

Chưa xem mẫu mà đã đề nghị ký hợp đồng với Khúc Tích.

Sau khi thấy hợp đồng đã soạn xong, Khúc Tích đột nhiên hét giá.

"Bùi tổng, tôi đột nhiên nhớ ra, gần đây giá nhiều loại vải đều tăng."

Bùi Nghiêu: "Ý của Khúc tổng là?"

Khúc Tích mỉm cười, mặt không đổi sắc nói: "Giá chúng ta vừa bàn phải tăng lên."

Bùi Nghiêu nhướn mày: "Hét giá trên trời à?"

Khúc Tích vẻ mặt chân thành: "Không không, Bùi tổng, anh hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý đó, tôi làm ăn luôn lấy chữ tín làm đầu, thật ra những lời này tôi có thể không nói, chỉ cần dùng vải kém chất lượng cho anh là được, dù sao cũng là quà tặng phúc lợi cho nhân viên, cũng không qua tay anh, anh cũng sẽ không biết, nhưng tôi đã quen làm ăn chân chính rồi, không qua được cửa ải lương tâm..."

Bùi Nghiêu: "..."

Trợ lý của Khúc Tích: "..."

Một lát sau, Bùi Nghiêu nhìn bản "hợp đồng trên trời" mới được soạn lại, nghiến răng ký tên mình.

Thấy anh ký dứt khoát, Khúc Tích càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.

Ký cả hợp đồng rõ ràng là "hố" thế này, chắc chắn có vấn đề.

Nhìn Bùi Nghiêu ký xong hợp đồng, Khúc Tích cầm hợp đồng nhấn mạnh với anh: "Bùi tổng, trong hợp đồng đã ghi rõ, nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường gấp ba."

Bùi Nghiêu: "Yên tâm, chỉ cần cô không vi phạm, tôi chắc chắn sẽ không vi phạm."

Khúc Tích: "Vậy thì tốt quá."

Tiễn Bùi Nghiêu đi, trợ lý của Khúc Tích kích động nói: "Tổng giám đốc Khúc, cuối cùng vận may cũng đến với chúng ta rồi, một đơn hàng lớn như vậy!"

Khúc Tích mặt không cảm xúc, không có hứng thú.

Thấy cô không nói gì, trợ lý tưởng cô vui đến ngây người, nhắc nhở: "Khúc tổng, bây giờ chúng ta có phải nên đi đặt mẫu rồi bảo nhà máy tăng ca không?"

Khúc Tích: "Không vội."

Trợ lý: "Đơn hàng lớn thế này, không vội sao?"

Khúc Tích tự tin nói: "Không vội, anh ta sẽ hủy hợp đồng."

Trợ lý ngơ ngác: "Hả?"

Khúc Tích búng tay vào trán trợ lý: "Không làm gì cả mà kiếm được gấp ba tiền, chẳng phải tốt sao?"

Trợ lý xoa trán: "Tốt thì tốt, nhưng mà..."

Nhưng mà sao cô có thể chắc chắn rằng Bùi tổng sẽ hủy hợp đồng?

Trợ lý tò mò, chưa kịp hỏi thì Khúc Tích đã quay về văn phòng.

Về đến văn phòng, Khúc Tích lập tức nhắn tin cho Thường Bác: Châu Dị phái nội gián đến dò la tin tức của Nghênh Nghênh.

Thường Bác trả lời ngay: ??

Khúc Tích gửi ghi âm, kể lại đại khái chuyện Bùi Nghiêu ký hợp đồng với cô.

Thường Bác: Còn có chuyện tốt như vậy?

Khúc Tích: Ông nói xem tôi có nên nói chuyện này với Nghênh Nghênh không?

Thường Bác: Gần đây Nghênh Nghênh có nhiều chuyện phiền lòng, bà đừng nói với cô ấy vội, cứ chờ xem sao đã.

Khúc Tích: Được rồi, vậy tôi cứ chịu đựng trước vậy.

Thường Bác: Cẩn thận đấy, người bên cạnh Châu Dị đều không dễ đối phó, đừng để mất cả chì lẫn chài.

Khúc Tích: Ok, yên tâm.

Sau khi ký hợp đồng, Khúc Tích liên tục tìm đủ mọi cách đến Bùi thị tìm Bùi Nghiêu.

Mượn cớ là chủ động tấn công.

Lần đầu tiên Khúc Tích đến Bùi thị tìm Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu nhìn thấy cô, vẻ mặt nghi hoặc: "Khúc tổng?"

Khúc Tích cười duyên, vẻ mặt chân thành: "Bùi tổng, không biết anh có thời gian không, chúng ta thảo luận một chút về chi tiết trang phục."

Bùi Nghiêu bán tín bán nghi, luôn cảm thấy nụ cười của cô có chút gian xảo: "Thảo luận chi tiết trang phục?"

Chỉ là quà tặng phúc lợi cho nhân viên thôi mà.

Cái này mà cũng cần anh - một Tổng giám đốc đích thân kiểm soát chi tiết sao?

Chưa kịp để anh phản ứng, Khúc Tích cười nói tiếp: "Bây giờ cũng đến giờ ăn trưa rồi, hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1238: Lão Bùi và Khúc Tích (3)



Mãi đến khi ngồi vào nhà hàng dưới tòa nhà Bùi thị, nhìn bàn ăn đầy ắp những món ăn đắt tiền, Bùi Nghiêu mới nhận ra mình đã bị "chém đẹp".

Khúc Tích rất ngoan ngoãn, không nói một lời, chỉ lo ăn.

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười tủm tỉm, trông rất tinh nghịch, đáng yêu.

Bùi Nghiêu dựa vào ghế, nhìn cô ăn như thể mấy trăm năm chưa được ăn, anh chạm lưỡi vào răng hàm, không nói gì.

Thấy Khúc Tích ăn gần xong, đã bắt đầu dùng món tráng miệng, Bùi Nghiêu liền hỏi: "Vừa nãy cô nói muốn thảo luận với tôi chi tiết gì?"

Khúc Tích bịa chuyện: "Tôi thấy vest nữ và vest nam nên có sự khác biệt, muốn thêm họa tiết hoa lan lên trên, anh thấy sao?"

Bùi Nghiêu: "..."

Khúc Tích chớp mắt: "Bùi tổng không thích sao?"

Bùi Nghiêu cười như không cười: "Thích."

Khúc Tích: "Thích là tốt rồi."

Nói xong, Khúc Tích ăn miếng bánh ngọt cuối cùng trong đĩa, rồi giơ tay gọi phục vụ.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu lên tiếng: "Để tôi thanh toán."

Bùi Nghiêu nói xong, Khúc Tích quay sang nhìn anh.

Hai người nhìn nhau, Bùi Nghiêu tưởng Khúc Tích sẽ khách sáo với mình, ai ngờ cô lại cười nói: "Vâng ạ, cảm ơn Bùi tổng."

Bùi Nghiêu: "..."

Anh sống hai mươi tám năm, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Khúc Tích lại một lần nữa phá vỡ kỷ lục hai mươi tám năm của anh.

Anh rút thẻ đen ra định thanh toán, Khúc Tích ngẩng khuôn mặt ngây thơ vô số tội lên nói với phục vụ: "Tôi còn gói mang về ba mươi suất cơm rang, tính chung nhé."

Nhân viên phục vụ: "Vâng ạ."

Bùi Nghiêu: "..."

Trong một khoảng thời gian dài sau đó, Khúc Tích gần như ngày nào cũng đến vào giờ ăn.

Dù mưa hay nắng.

Cuối cùng, ngay cả lễ tân của Bùi thị cũng quen mặt cô: "Khúc tổng, lại đến ăn trưa với Bùi tổng chúng tôi sao?"

Khúc Tích: "Bùi tổng có ở đây không?"

Lễ tân: "Dạ có."

Khúc Tích mỉm cười: "Cảm ơn."

Nhìn Khúc Tích đi vào thang máy, hai cô lễ tân không nhịn được mà buôn chuyện.

"Cậu nói xem, có phải Khúc tổng đang theo đuổi Bùi tổng không?"

"Tớ cũng nghĩ vậy, gần như ngày nào cô ấy cũng đến."

"Tớ thấy Bùi tổng hình như cũng có ý với Khúc tổng, những người phụ nữ khác đến tìm anh ấy ăn cơm, anh ấy đều từ chối mà."

"Tớ thấy hai người này có triển vọng đấy."

Trời đất chứng giám, lúc này, Bùi Nghiêu hoàn toàn không có ý đồ gì với Khúc Tích, anh ta chỉ chuyên tâm giúp Châu Dị điều tra bệnh tình của Khương Nghênh.

Nhưng “người tính không bằng trời tính”, anh ta bỏ ra không ít tiền, nhưng lại không điều tra được gì.

Làm “người bị hại” vài lần, Bùi Nghiêu tỉnh ngộ.

Khúc Tích lại đến công ty tìm anh, anh liền bảo trợ lý nói anh không có ở đó.

Cứ như vậy lại qua vài ngày, đúng lúc Bùi Nghiêu nghĩ mình đã thoát nạn, thì vào một đêm trằn trọc khó ngủ, anh nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat.

Nếu là ngày thường, Bùi Nghiêu chắc chắn sẽ không thèm liếc nhìn.

Không biết đêm nay bị làm sao, anh ta lại đồng ý.

Sau khi kết bạn, Bùi Nghiêu chủ động nhắn tin cho đối phương: ?

Đối phương trả lời ngay: Lý Duyệt, trưa mai mình đi ăn nhé?

Bùi Nghiêu: ??

Nói thật, bây giờ Bùi Nghiêu vừa nhìn thấy mấy chữ "ăn trưa" là thấy đau đầu.

Đối phương: Không phải Lý Duyệt sao?

Bùi Nghiêu: Cô nhầm người rồi?

Đối phương: A, em vừa mới nhìn thấy, anh là con trai à, xin lỗi anh, em định kết bạn với bạn cùng phòng, nhưng gõ nhầm một số.

Anh?

Trái tim “thẳng như ruột ngựa” của Bùi Nghiêu bỗng chốc mềm nhũn: Không sao.

Đối phương: Anh, gặp nhau là có duyên, em tên là Diệu Diệu, anh tên gì?

Bùi “ngố”: Bùi Nghiêu.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1239: Lão Bùi và Khúc Tích (4)



Khúc Tích đang tựa đầu giường uống sữa trước khi ngủ thì nhận được tin nhắn của Bùi Nghiêu.

Vừa nhìn thấy tin nhắn trả lời, cô suýt thì phun cả ngụm sữa trong miệng ra.

Không phải chứ, thời buổi này sao lại có người ngốc nghếch đến mức nói tên thật của mình cho người lạ trên mạng chứ??

Sự thật chứng minh, đúng là có thật.

Ngay sau đó, Khúc Tích hỏi Bùi Nghiêu: Anh làm nghề gì vậy?

Bùi Nghiêu: Bất động sản.

Khúc Tích nghĩ thầm: Mình “chém” anh ta nhiều bữa trưa như vậy cũng không oan uổng gì, với cái đầu óc này, không bị mình “chém” thì cũng bị người khác “chém”.

Sau màn mở đầu này, hai người bắt đầu có nhiều điểm chung hơn.

Khúc Tích chưa từng yêu đương, nhưng cô thường xuyên làm “fan cuồng” trên mạng.

Cụ thể là trên Redbook và Douyin.

Với cái tên “Dì 88 tuổi”, cô thả tim cho đủ loại trai đẹp.

Vì kinh nghiệm dày dặn, nên việc nịnh nọt Bùi Nghiêu, một người chưa từng trải sự đời, là quá dễ dàng.

Bùi Nghiêu bị cô nịnh đến mức nở hoa trong lòng, chuyển khoản, phát lì xì là chuyện thường.

Vì vậy, Khúc Tích còn lập hẳn một tài khoản có tên “Fan cuồng đỉnh cao”, bài đăng đầu tiên có tiêu đề: Làm thế nào để một người đàn ông chi 10 vạn cho mình chỉ bằng một câu nói!!

Phía dưới đính kèm là đoạn chat của cô với Bùi Nghiêu.

Trong phần bình luận, không ít chị em để lại lời nhắn.

[Không phải chứ, đây là thật hay giả vậy?]

[Chắc là tài khoản quảng cáo thôi?]

[Chị ơi, em nghĩ không phải kỹ thuật nịnh của chị cao siêu đâu, mà chủ yếu là người đàn ông chị nịnh bị ngốc.]

[Chị ơi, em trả 10 vạn, nhượng lại người đàn ông này cho em nhé, cảm ơn.]

Tình yêu của Khúc Tích và Bùi Nghiêu.

Khởi đầu là một trò hề.

Kết thúc là chìm đắm không lối thoát.

Nhiều năm sau, Bùi Nghiêu tình cờ phát hiện ra tài khoản “Fan cuồng đỉnh cao” của Khúc Tích, anh ngậm điếu thuốc đứng ở đầu giường, vừa lướt xem vừa cắn chặt đầu lọc.

Tài khoản này ghi lại chi tiết toàn bộ quá trình anh bị “lừa gạt” năm đó.

Chi tiết đến mức có thể nói, nếu giao chiếc điện thoại này cho cảnh sát, Khúc Tích có thể bị kết án lừa đảo.

Bùi Nghiêu đang xem thì Khúc Tích tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc ướt vừa nói, "Bùi Nghiêu, mấy hôm nữa là đầy tháng con nhà lão Trần, anh nói xem nên tặng gì nhỉ?"

Bùi Nghiêu quay lưng về phía Khúc Tích, giọng nói đều đều, "Nhà lão Trần là con gái, tặng nó một cuốn sách hướng dẫn đi."

Vẻ mặt Khúc Tích ngờ vực, "Hửm? Sách hướng dẫn gì?"

Bùi Nghiêu nói, "Sách hướng dẫn làm giàu, chỉ cần nó chịu khó học, chắc chắn sẽ làm giàu được."

Khúc Tích tiến lại gần, "Sách hướng dẫn gì mà ghê gớm vậy?"

Cô làm kinh doanh nhiều năm như vậy chưa từng nghe nói có loại sách hướng dẫn nào như thế.

Những ông lớn kia giảng dạy, về cơ bản đều là đang “vặt lông” những kẻ ngây thơ.

Bùi Nghiêu quay đầu lại, cười như không cười, "Một cuốn sách hướng dẫn khiến người ta đọc xong sẽ được lợi rất nhiều, làm thế nào để một người đàn ông chi 10 vạn cho mình chỉ bằng một câu nói."

Khúc Tích, "Câu thoại này nghe quen quen."

Bùi Nghiêu, "Sao em không nói là cuốn sách hướng dẫn quen quen?"

Khúc Tích ngẩng đầu nhìn Bùi Nghiêu, chớp chớp mắt, bừng tỉnh ngộ, quay người chạy ra cửa.

Thấy vậy, Bùi Nghiêu đưa tay ôm lấy eo cô, ném cô lên giường, rồi đè lên người cô.

Khúc Tích theo bản năng dùng tay chống lên vai anh, nuốt nước bọt, lắp bắp nói, "Ông, ông xã, anh bình tĩnh lại, có chuyện gì thì từ từ nói."

Bùi Nghiêu khẽ cười, cúi đầu cắn lên d** tai Khúc Tích, "Vợ à, em có muốn thử một câu nói để một người đàn ông chi 10 triệu cho em không?"

Mười triệu...

Khúc Tích hít một hơi, "Muốn."

Bùi Nghiêu dùng bàn tay to ôm lấy eo thon của cô, "Ừ, anh cho."
 
Back
Top Bottom