Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 900: Phải đòi lại



Khương Nghênh nói xong, Châu Dị trầm giọng ôn nhu nói.

"Đừng xem."

Khi Châu Dị nói hai chữ "đừng xem", Khương Nghênh cảm thấy tim mình như thắt lại.

Hốc mắt vốn chỉ hơi nóng bỗng chốc ngấn nước, sau đó, nước mắt lăn dài trên má.

Thấy Khương Nghênh rơi nước mắt, Châu Dị thở dài, buông tay đang che mắt cô xuống, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên má cô.

Châu Dị hôn rất nhẹ nhàng, hết lần này đến lần khác, mỗi nụ hôn đều chính xác rơi vào vệt nước mắt trên má Khương Nghênh.

"Ngoan, đừng khóc."

"Không phải chuyện gì to tát."

"Chỉ là một lũ anti-fan bất mãn với cuộc sống thôi, em chấp nhặt với bọn họ làm gì?"

Khi nói chuyện, Châu Dị cong môi, vẻ mặt thản nhiên, như thể đang nói chuyện của người ngoài cuộc.

Khương Nghênh không đáp lại, vòng tay ôm cổ Châu Dị, vùi mặt vào cổ anh.

Nước mắt nóng hổi của Khương Nghênh lăn dài.

Mỗi giọt nước mắt như rơi vào tim Châu Dị.

Châu Dị ôm cô chặt hơn, cười như không cười, "Vợ yêu, anh muốn trở thành áo giáp của em, không muốn trở thành điểm yếu của em."

Khương Nghênh, "Anh vừa là áo giáp, vừa là điểm yếu của em."

Chuyện của Ngô Tiệp, chỉ trong nửa ngày đã gây ra sóng gió lớn.

Không chỉ các phóng viên báo đài liên tục gọi điện, mà ngay cả ban lãnh đạo cấp cao của Châu thị cũng có vài cổ đông lớn bắt đầu gây áp lực.

Điện thoại reo liên tục.

Hầu hết mọi người không dám gọi điện trực tiếp cho Châu Dị, nên gọi đến Khương Nghênh.

Châu Dị định bảo Khương Nghênh tắt máy để tự mình xử lý, Khương Nghênh xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa lau mặt vừa bình tĩnh nói, "Làm gì có chuyện Chủ tịch công ty đích thân xử lý dư luận, truyền ra ngoài sẽ bị các công ty khác chê cười."

Châu Dị khoanh tay, cau mày dựa vào khung cửa, "Anh sợ em không chịu nổi."

Khương Nghênh đặt khăn lau mặt sang một bên, mỉm cười, "Coi thường em à?"

Nói xong, Khương Nghênh xoay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hai người lướt qua nhau, Châu Dị vòng tay ôm eo Khương Nghênh, "Vợ yêu, chuyện này cứ giao cho phòng quan hệ công chúng xử lý."

Khương Nghênh xoay người lại, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Châu Dị, bình tĩnh nói, "Xét về công hay về tư, chuyện này em đều nên tự mình xử lý, xét về công, em là người phụ trách xử lý khủng hoảng truyền thông của Châu thị Media, anh là sếp của em, sếp có chuyện, em đương nhiên phải đích thân ra mặt, xét về tư, anh là chồng em, có người dám bắt nạt chồng em trước mặt em, nếu em không đích thân đòi lại, em nuốt không trôi cục tức này."

Khi nói những lời này, Khương Nghênh rất bình tĩnh, rõ ràng là đã điều chỉnh được cảm xúc.

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, bất lực cười, "Vậy em hứa với anh phải chú ý sức khỏe, bảo vệ bản thân và con nhé."

Khương Nghênh cong môi cười, "Yên tâm, con dù giống anh hay giống em, cũng sẽ rất mạnh mẽ."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh khẽ cười, "Điều này anh không phủ nhận."

Khương Nghênh nói chuyện với Châu Dị xong, liền lần lượt gọi điện cho những phóng viên báo đài đang cố tình thổi phồng sự việc.

Trong điện thoại, Khương Nghênh không giải thích, chỉ gây áp lực.

Có vài chuyện, giải thích một hai câu cũng không rõ ràng, chi bằng không giải thích.

Còn về những bài đăng trên Weibo và những bài viết của các blogger nổi tiếng, cô trực tiếp yêu cầu phòng quan hệ công chúng của Châu thị Media bỏ tiền ra gỡ xuống.

Sau một loạt thao tác, đã bốn tiếng trôi qua.

Khương Nghênh đi đến đầu giường, cầm cốc nước lên uống để làm dịu cổ họng, Châu Dị từ phía sau vòng tay ôm eo cô, áp cằm lên vai cô hỏi, "Mệt không?"

Khương Nghênh dựa vào người Châu Dị, uống thêm một ngụm nước, rồi nói, "Em đã bảo Kiều Nam đặt vé máy bay rồi, tối nay về Bạch Thành."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 901: Không có giới hạn



Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Dị liền cau mày.

Khương Nghênh mím môi, không cần quay đầu lại cũng biết biểu cảm hiện tại của Châu Dị, cô cúi đầu uống nước.

Một lúc sau, Khương Nghênh đưa tay sờ lên mặt Châu Dị, nhẹ giọng nói, "Chuyện này không giống như scandal của người nổi tiếng, càng xử lý sớm càng có lợi cho chúng ta."

Châu Dị không nói gì, nghiêng đầu cắn ngón tay Khương Nghênh, coi như là phản đối trong im lặng.

Khương Nghênh mỉm cười, "Châu tổng, chú ý hình tượng tổng tài bá đạo của anh chút đi, sắp sụp đổ rồi đấy."

Châu Dị trầm giọng nói, "Trước mặt em, anh có hình tượng từ bao giờ?"

Nói xong, Châu Dị hít sâu một hơi, hỏi, "Nhất định phải về sao?"

Khương Nghênh đặt cốc nước xuống, giọng điệu kiên định, "Ừm, nhất định phải về."

Châu Dị đặt tay lên bụng Khương Nghênh, "Anh về cùng em."

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, mỉm cười, "Được."

Vé máy bay về Bạch Thành được đặt lúc sáu giờ chiều.

Thorne lái xe đưa hai người đến sân bay, giúp họ lấy hành lý xuống xe, chống một tay vào cửa xe nói, "Hai người chắc chắn không muốn chơi thêm vài ngày nữa sao?"

Châu Dị cười nói, "Có dịp sẽ quay lại."

Thorne nhìn Khương Nghênh, cười nhún vai, "E là trong vòng một năm tới sẽ không có cơ hội đâu."

Châu Dị khẽ cười, ôm Thorne chào tạm biệt, "Giúp tôi chăm sóc hai người bạn của tôi nhé."

Thorne thành thật nói, "Tôi sẽ cố gắng."

Châu Dị, “Phải làm được."

Chào tạm biệt Thorne, Châu Dị và Khương Nghênh vào sân bay làm thủ tục lên máy bay.

Hơn hai mươi tiếng đồng hồ, lúc đến không thấy khó chịu gì, nhưng lúc về, từng giây từng phút đều khiến Châu Dị như ngồi trên đống lửa.

Trên đường đi, Châu Dị hỏi Khương Nghênh không dưới mười lần có thấy khó chịu ở đâu không.

Khương Nghênh vẫn buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mê đáp lại Châu Dị, "Em không sao, anh cũng ngủ một lát đi."

Máy bay hạ cánh xuống Bạch Thành vào chiều hôm sau.

Cát Châu lái xe đến đón.

Cát Châu vừa giúp hai người lấy hành lý bỏ vào cốp xe, vừa kể về chuyện của Ngô Tiệp.

"Chắc chắn là có người đứng sau giật dây, nếu không thì không thể nào bị thổi phồng lên như vậy được."

"Hôm nay em có liên lạc với trợ lý Trần, nghe nói lúc dìm bài viết xuống cũng gặp phải trở ngại."

"Ngô Tiệp…Ngô… Dì Ngô cũng bị không ít phóng viên quấy rầy, em đã đổi phòng bệnh cho bác gái, chú Bùi đã giúp sắp xếp điều dưỡng riêng, bác sĩ và y tá cũng là người riêng."

Chỉ vài câu ngắn gọn, Cát Châu đã tóm tắt rõ ràng tình hình từ khi sự việc xảy ra.

Khương Nghênh "ừm" một tiếng, cúi người lên xe.

Cát Châu nhìn Châu Dị, rồi lại nhìn Khương Nghênh đang ngồi trong xe, luôn cảm thấy không khí giữa hai người hơi kỳ lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì anh ta lại không nói rõ được.

Cát Châu, "Anh rể, lên xe thôi."

Châu Dị trầm giọng nói, "Lát nữa lái xe chậm một chút, cố gắng đừng để xóc."

Cát Châu gật đầu không mấy để ý, "Anh cứ yên tâm về tay lái của em."

Châu Dị liếc Cát Châu, "Không yên tâm được."

Cát Châu, "???"

Tìm cớ gây sự à?

Hai người cãi nhau trong chuyến du lịch trăng mật sao?

Châu Dị nói xong, cúi người lên xe, ngồi cạnh Khương Nghênh ở hàng ghế sau.

Cát Châu giúp hai người đóng cửa xe, nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau, anh đưa tay lên gãi đầu.

Rốt cuộc là cãi nhau hay không cãi nhau?

Cát Châu mang theo một bụng thắc mắc lên xe, vừa khởi động máy, điện thoại đặt trên bảng điều khiển đã reo lên.

Cát Châu liếc nhìn điện thoại, thấy là Bùi Văn Hiên gọi đến, không nghĩ nhiều, liền cầm điện thoại lên nghe máy, "Alo, chú Bùi."

Cát Châu nói xong, không nghe thấy Bùi Văn Hiên trả lời, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào chói tai.

"Bác sĩ Bùi, nghe nói anh đã kết hôn với dì của Châu phu nhân phải không? Xin hỏi hiện tại anh đang dùng thân phận gì để ngăn cản chúng tôi vào phỏng vấn?"

"Bác sĩ Bùi, mối quan hệ giữa Châu tổng và mẹ anh ta rốt cuộc là như thế nào, anh có biết không?"

"Bác sĩ Bùi, anh nghĩ gì về việc cháu rể của anh có một người mẹ là tiểu tam? Chuyện này có ảnh hưởng đến tình cảm của anh và vợ anh không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 902: Mất mặt



Đầu dây bên kia, mấy phóng viên giải trí chĩa micro gần sát mặt Bùi Văn Hiên.

Câu hỏi nào cũng sắc bén, cay nghiệt.

Cát Châu nghe thấy vậy, tim đập thình thịch, theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát sắc mặt của Châu Dị.

Điện thoại của Cát Châu cách âm không tốt lắm, không phải do chất lượng kém, mà là do Cát Châu có thói quen chỉnh âm lượng lên mức cao nhất.

Cuộc phỏng vấn qua điện thoại vẫn đang tiếp tục, Cát Châu nắm chặt điện thoại, ngón tay lần mò lên trên, đặt lên phím điều chỉnh âm lượng bên cạnh, lặng lẽ giảm âm lượng xuống từng chút một.

Không khí trong xe yên tĩnh đến lạ thường.

Cát Châu không biết Châu Dị và Khương Nghênh nghe được bao nhiêu âm thanh từ đầu dây bên kia.

Nhưng hai người họ không hỏi trực tiếp, Cát Châu cũng coi như không biết.

Một lúc sau, Cát Châu hắng giọng định lên tiếng, thì đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng tút tút.

Cát Châu vừa mở miệng liền cứng đờ người, đưa điện thoại lên nhìn, màn hình điện thoại đã tối đen.

Cát Châu, "..."

Cát Châu đang ngẩn người nhìn màn hình điện thoại, thì Khương Nghênh ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng, "Về Thủy Thiên Hoa Phủ trước."

Nghe thấy lời Khương Nghênh, Cát Châu hoàn hồn, vội vàng cất điện thoại, đáp, "Vâng."

Cát Châu nói xong, xoay vô lăng.

Xe chạy về hướng Thủy Thiên Hoa Phủ, khi đi qua một ngã tư, Khương Nghênh nhẹ giọng nói, "Lát nữa anh về nhà trước đi, em và Cát Châu đến bệnh viện một chuyến."

Châu Dị nghe vậy, cau mày, "Không được."

Khương Nghênh nói, "Có Tiểu Cửu và Cát Châu đi cùng, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Châu Dị trả lời bằng giọng trầm thấp, không cho phép cô từ chối, "Tuyệt đối không được, không có gì để thương lượng."

Khương Nghênh thở dài, "Châu Dị."

Châu Dị, "Có hai lựa chọn, một là sắp xếp người khác đi, hai là anh đi cùng em."

Khương Nghênh, "..."

Châu Dị và Khương Nghênh nói chuyện ở hàng ghế sau, Cát Châu lặng lẽ giảm tốc độ.

Khoảng năm phút sau, Khương Nghênh cau mày nói, "Cát Châu, quay đầu xe, đến bệnh viện."

Cát Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Vâng."

May mà vừa nãy cậu ta đã giảm tốc độ, nếu không đi thêm một đoạn nữa sẽ là đường một chiều, muốn quay đầu lại sẽ không dễ dàng như vậy.

Cát Châu vừa mới thấy may mắn vì sự nhanh trí của mình thì Châu Dị đã trầm giọng nói: "Cát Châu, gọi điện cho Tiểu Cửu, bảo cậu ta lái xe đến bệnh viện ngay."

Cát Châu bị sặc nước bọt, ho sặc sụa.

Châu Dị, "Có vấn đề gì sao?"

Cát Châu cố gắng đáp, "Không có vấn đề gì ạ."

Từ sau chuyện lần trước, Cát Châu không còn nói chuyện với Tiểu Cửu nữa.

Hai người dù thỉnh thoảng gặp mặt, cũng chỉ lướt qua nhau, không thèm nhìn đối phương lấy một cái.

Chủ yếu là do Tiểu Cửu không thèm nhìn cậu ta, cậu ta cũng không muốn hạ mình.

Châu Dị nói xong, Cát Châu nắm chặt vô lăng, kết nối bluetooth trên xe, tìm số điện thoại của Tiểu Cửu rồi gọi.

Chuông điện thoại reo, Cát Châu thầm nghĩ: Đây không phải là tôi tự nguyện gọi, hoàn toàn là vì công việc.

Tiếng chuông điện thoại vang vọng trong xe, trái tim Cát Châu cũng đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng căng thẳng.

Một phút sau, tiếng chuông điện thoại đột ngột dừng lại, cuộc gọi hiển thị đã kết thúc.

Cát Châu, "..."

Điện thoại đã kết nối, nhưng không ai nghe máy.

Cát Châu mím môi, sắc mặt từ căng thẳng chuyển sang đỏ bừng.

Châu Dị, "Không ai nghe máy à?"

Cát Châu mặt nóng bừng, đầu óc quay cuồng, "Vâng."

Châu Dị thản nhiên nói, "Để anh gọi."

Châu Dị nói xong, liền lấy điện thoại ra bấm số.

Chỉ vài giây sau, điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng, vô cảm của Tiểu Cửu vang lên: "Châu tổng."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 903: Tiểu quỷ khó đối phó



Tiểu Cửu nói xong, Châu Dị trầm giọng "ừm" một tiếng.

Tiếp đó, Châu Dị không nói vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Bây giờ cậu lái xe đến bệnh viện đợi tôi."

Tiểu Cửu đáp, "Vâng, Châu tổng."Cúp điện thoại, Châu Dị liếc nhìn Cát Châu đang lái xe.

Qua gương chiếu hậu, Cát Châu bề ngoài trông không có gì khác lạ, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy lưng cậu ta thẳng đơ, hàm nghiến chặt.

Châu Dị cất điện thoại, trầm giọng nói, "Hai người vẫn chưa làm hòa à?"

Cát Châu nhìn thẳng về phía trước, không chớp mắt trả lời, "Vâng."

Châu Dị, "Hôm nào anh sắp xếp thời gian cho hai đứa nói chuyện rõ ràng."

Cát Châu mím môi, nửa phút sau mới nói: "Anh rể, không cần đâu, em với cậu ta không có gì để nói cả."

Mất mặt quá.

Người ta còn không thèm nghe điện thoại của cậu ta, cậu ta còn mặt mũi nào mà đi năn nỉ.

Lúc này, ở bệnh viện.

Cuộc phỏng vấn của hơn mười phóng viên với Bùi Văn Hiên vẫn đang tiếp tục.

Bệnh viện đã huy động đội bảo vệ, hơn hai mươi bảo vệ được đào tạo bài bản, nhưng vẫn không thể ngăn cản được đám phóng viên này.

Đúng là người chết vì tiền, chim chết vì mồi, để có được tin tức nóng hổi, hơn mười phóng viên này gần như liều mạng.

Cuối cùng, bệnh viện không còn cách nào khác, đành phải sắp xếp Bùi Văn Hiên và những phóng viên này vào phòng họp.

Bùi Văn Hiên ngồi ở vị trí chủ trì, hơn chục phóng viên hăm hở ngồi hai bên.

"Bác sĩ Bùi, chúng tôi chỉ muốn biết sự thật, anh cứ im lặng như vậy không ổn đâu."

"Bác sĩ Bùi, tuy Châu tổng không phải là minh tinh, nhưng dù sao cũng là người của công chúng, anh ta phải cho công chúng một lời giải thích chứ."

"Bác sĩ Bùi, thái độ hiện tại của anh là do Châu tổng chỉ thị sao? Hay là do Châu phu nhân chỉ thị?"

Các phóng viên vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, Bùi Văn Hiên liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh uống nước khoáng.

Tình hình căng thẳng như vậy, nếu là người khác, chắc đã sợ đến mức mặt mày tái mét.

Nhưng Bùi Văn Hiên là ai?

Là cậu ba nhà họ Bùi.

Lớn lên trong một gia đình như Bùi gia, Bùi Văn Hiên đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió.

Thực ra, Bùi Văn Hiên căn bản không coi những phóng viên này ra gì.

Đội trưởng đội bảo vệ đứng sau lưng Bùi Văn Hiên, thấy anh không nói gì, liền cúi người ghé sát tai anh nói, "Bác sĩ Bùi, chúng ta cứ kéo dài như vậy cũng không phải cách, anh xem anh có..."

Đội trưởng bảo vệ chưa nói hết câu, đã bị Bùi Văn Hiên liếc mắt cảnh cáo.

Tuy bình thường Bùi Văn Hiên đối xử với mọi người rất ôn hòa, nho nhã, nhưng khi lạnh lùng thì cũng khá đáng sợ.

Đội trưởng bảo vệ nghẹn lời, cười gượng hai tiếng, "Anh... anh coi như tôi chưa nói gì."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy hơn mười phóng viên trong phòng họp bắt đầu bồn chồn, Bùi Văn Hiên bóp chai nước khoáng trong tay, đang định lên tiếng, thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sự ồn ào trong phòng họp lập tức im bặt, chỉ còn lại vài tiếng xì xào bàn tán.

"Châu, Châu..."

"Suỵt, im miệng, đừng gây chuyện."

"Sao lại phải im miệng? Chúng ta đến đây không phải là để phỏng vấn Châu Dị sao?"

"Cậu là người mới à? Phỏng vấn Châu Dị? Cậu có mấy cái đầu?"

Châu Dị lạnh lùng đứng ở ngoài cửa, bên cạnh là Khương Nghênh, phía sau là Cát Châu và Tiểu Cửu với sắc mặt khó coi.

Châu Dị liếc nhìn vào trong, rồi sải bước vào.

Nhìn thấy Châu Dị, Bùi Văn Hiên sững người, sau đó cau mày đứng dậy đi tới, "Ai cho các người đến đây? Chỗ này để tôi xử lý là được rồi."

Bùi Văn Hiên vừa dứt lời, Châu Dị liền vỗ nhẹ vào tay anh ta để trấn an, "Chú nhỏ, làm phiền chú rồi."

Nói xong, Châu Dị lướt qua Bùi Văn Hiên, đi đến chỗ ngồi chủ trì, ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua hơn mười phóng viên ngồi hai bên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

"Ai muốn hỏi trước?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 904: Dọn dẹp rác rưởi



Châu Dị nói xong, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

Hơn mười phóng viên trong phòng họp nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Thấy vậy, Châu Dị cười khẩy, "Không ai đặt câu hỏi à?"

Đám phóng viên, "..."

Đội trưởng đội bảo vệ đứng ở góc phòng lẩm bẩm, "Vừa nãy không phải còn tranh nhau hỏi không ngừng sao? Bây giờ nhân vật chính xuất hiện rồi, lại im bặt, đúng là bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh..."

Nói xong, đội trưởng đội bảo vệ liếc nhìn hơn mười phóng viên trong phòng họp với ánh mắt khinh bỉ.

Hơn mười phóng viên lúc này đồng loạt "giả câm giả điếc".

Ngay cả phóng viên mới vừa nãy còn muốn xông pha cũng cúi gằm mặt, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Mười mấy giây sau, Châu Dị gõ nhẹ ngón tay thon dài lên bàn họp, lạnh nhạt nói, "Cho các người ba phút, nếu trong vòng ba phút các người không nghĩ ra câu hỏi gì, thì quyền lên tiếng sẽ không còn nằm trong tay các người nữa."

Đám phóng viên, "..."

Ba phút trôi qua trong nháy mắt.

Châu Dị căn giờ rất chuẩn, vừa đúng ba phút, anh ngừng gõ tay lên bàn họp, hất hàm về phía Cát Châu đang đứng bên cạnh.

Cát Châu hiểu ý, bước lên phía trước, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mọi người, "Mấy vị trông đều là phóng viên kỳ cựu, tôi sẽ giúp mấy vị đăng ký, để khi Châu tổng tổ chức họp báo, mấy vị sẽ được ngồi hàng ghế đầu."

Nói xong, Cát Châu nhìn phóng viên gần anh ta nhất, nhìn vào bảng tên trên ngực cô ta, "Tạp chí Tư Duyệt."

Cát Châu vừa dứt lời, phóng viên bị gọi tên liền đỏ mặt, theo bản năng đưa tay che bảng tên trên ngực.

Cát Châu coi như không thấy, tiếp tục nhìn sang phóng viên tiếp theo.

Nhận thấy ánh mắt của Cát Châu, phóng viên ngồi cạnh nữ phóng viên vừa được gọi tên nhanh tay hơn cả cô ta, mặt mày cứng đờ, vội vàng đưa tay che bảng tên của mình.

Cát Châu thấy vậy, nhướng mày: "Hửm?"

Đối phương: "Tôi, tôi là người mới, tuần san của chúng tôi..."

Chưa để đối phương nói hết câu, Cát Châu đã mỉm cười cắt ngang: "Dù cô có phải người mới hay không, cô ngồi ở đây, tức là cô có thể đại diện cho tuần san của cô."

Nói xong, Cát Châu làm động tác "mời", ra hiệu cho đối phương bỏ tay đang che bảng tên xuống.

Đối phương đỏ mặt, vẫn che bảng tên, "..."

Cát Châu cười lạnh, "Xã hội văn minh, động tay động chân không hay đâu."

Đối phương nghe vậy mím môi, rụt rè nhìn Tiểu Cửu đang đứng sau lưng Cát Châu.

Không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt.

Hơn mười phóng viên dưới ánh mắt "mỉm cười" của Cát Châu đều cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Cát Châu đã thu thập xong tên công ty của tất cả các phóng viên.

Sau khi Cát Châu đặt tài liệu trước mặt Châu Dị, Châu Dị cúi đầu liếc nhìn một cái, không xem kỹ, "Chuyện này giao cho cậu xử lý."

Cát Châu, "Vâng."

Châu Dị ngẩng đầu nhìn đám phóng viên đang run rẩy, lại gõ nhẹ ngón tay thon dài lên bàn họp.

Tiếng gõ này của Châu Dị đã dọa cho đám người này sợ mất mật.

Đám phóng viên nghe thấy tiếng động, như bị ai đó nắm gáy, tim đập thình thịch.

Châu Dị thấy vậy liền cười mỉa mai, "Hôm nay tôi ghi nhớ sự tận tâm với công việc của mọi người, sau này nếu Châu thị hoặc Châu thị Media có vị trí phù hợp, tôi nhất định sẽ nhớ đến mấy vị."

Đám phóng viên, "..."

Châu Dị nói xong, cười khẩy một tiếng, đứng dậy bỏ đi.

Châu Dị vừa đi, Khương Nghênh và Bùi Văn Hiên liền theo sát phía sau, để lại Cát Châu và Tiểu Cửu ở lại xử lý hậu quả.

Ngoài phòng họp, Châu Dị lại một lần nữa xin lỗi Bùi Văn Hiên, "Chú nhỏ, hôm nay làm phiền chú rồi."

Bùi Văn Hiên đút hai tay vào túi áo blouse trắng, cười nói, "Người một nhà không nói hai lời."

Châu Dị mỉm cười gật đầu, khi nói tiếp, nụ cười trên mặt anh đã biến mất, anh lạnh nhạt hỏi: "Bà ấy ở phòng nào?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 905: Đối mặt với quá khứ



"Bà ấy" trong lời nói của Châu Dị.

Đương nhiên là chỉ Ngô Tiệp.

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Văn Hiên theo bản năng nhìn Khương Nghênh đang đứng bên cạnh anh.

Thấy Khương Nghênh khẽ gật đầu, anh mới thở dài, vỗ vai Châu Dị nói, "Đi, tôi đưa cậu qua đó."

Bùi Văn Hiên nói xong, xoay người đi trước.

Để làm dịu bầu không khí, Bùi Văn Hiên vừa đi vừa trò chuyện với Châu Dị.

Bùi Văn Hiên là người thông minh, không hề nhắc đến Ngô Tiệp, chỉ nói chuyện phiếm về tình hình gần đây của Tô Dĩnh.

"Dì cậu gần đây tính tình rất thất thường, hôm trước tôi đi uống rượu với đồng nghiệp về muộn một chút, bà ấy liền đuổi tôi ra phòng khách ngủ."

Châu Dị cười hỏi, "Phụ nữ mang thai tính tình đều như vậy sao?"

Bùi Văn Hiên nói, "Không thể nói là mười thì hết tám chín, nhưng ít nhất cũng phải một nửa."

Châu Dị nghe vậy, nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh bây giờ vẫn chưa có biểu hiện gì của bà bầu, ngoài việc nôn ói và buồn ngủ, không thấy có gì khác so với bình thường.

Khương Nghênh đang cúi đầu đi, cảm nhận được ánh mắt của Châu Dị, liền ngẩng đầu lên, nhướng mày, "?"

Châu Dị khẽ cười, "Không có gì."

Vài phút sau, dưới sự dẫn đường của Bùi Văn Hiên, ba người dừng lại trước cửa một phòng bệnh.

Bùi Văn Hiên dừng lại, không đẩy cửa, xoay người nói, "Tôi còn bệnh nhân, tôi không vào nữa."

Nói là có bệnh nhân là giả.

Biết giữ chừng mực là thật.

Bùi Văn Hiên nói xong, Châu Dị gật đầu với anh, "Cảm ơn chú."

"Nếu cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, thì rảnh rỗi đưa Nghênh Nghênh đến nhà chơi với vợ tôi nhiều hơn."

Châu Dị, "Cuối tuần này sẽ đến."

Bùi Văn Hiên, "Được, tối nay tôi về sẽ khoe với vợ tôi."

Nói xong, Bùi Văn Hiên giả vờ bận rộn, cúi đầu nhìn đồng hồ, "Thôi, tôi còn việc, không ở lại với hai đứa nữa."

Nói xong, Bùi Văn Hiên xoay người, bước đi, nháy mắt với Khương Nghênh.

Khương Nghênh hiểu ý, khẽ mấp máy môi, "Hiểu rồi."

Sau khi Bùi Văn Hiên rời đi, trước cửa phòng bệnh chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt không còn căng thẳng nữa, anh mỉm cười, "Vợ yêu, em vào cùng anh nhé?"

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không trả lời ngay, cô bước lên phía trước, ôm eo anh, dừng lại một lúc rồi nói, "Nếu có thể, em không muốn anh vào trong đó."

Châu Dị khẽ cười, ôm lại Khương Nghênh, "Có vài chuyện anh phải tự mình đối mặt."

Khương Nghênh, "Ừm."

Đúng vậy, có vài chuyện, người khác không thể thay thế được.

Đối mặt với quá khứ, nói lời tạm biệt với quá khứ, đều cần phải tự mình đối mặt.

Nếu để người khác thay thế, người trong cuộc sẽ mãi mãi không thể vượt qua được khúc mắc này.

Hai người ôm nhau một lúc trong hành lang, Châu Dị cúi đầu hôn lên tóc Khương Nghênh, "Vợ yêu, được rồi."

Khương Nghênh hít sâu một hơi, buông tay đang ôm eo Châu Dị, "Vào đi."

Châu Dị, "Yên tâm, anh không sao."

Khương Nghênh, "Ừm."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị đặt tay lên nắm cửa, xoay nhẹ.

Cửa phòng bệnh vừa hé mở một khe hở, Khương Nghênh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Châu Dị đang buông thõng bên cạnh.

Khoảnh khắc bị nắm tay, Châu Dị hơi sững người, sau đó mỉm cười, nắm chặt tay Khương Nghênh.

Trong chuyện tình cảm, rất nhiều lúc im lặng còn hơn ngàn lời nói.

Cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, Ngô Tiệp đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.

Khi nhìn thấy người đến là Châu Dị và Khương Nghênh, Ngô Tiệp không kìm được biểu cảm của mình, ngạc nhiên đến sững sờ.

Một lúc lâu sau, Ngô Tiệp mới hoàn hồn, gượng cười, mím môi nói, "Sao... sao hai đứa lại đến đây..."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 906: Vạch rõ ranh giới



Ngô Tiệp hỏi với vẻ mặt lúng túng.

Nói xong, thấy hai người đứng ở cửa không ai trả lời, bà ta càng thêm lúng túng.

Ba người cứ thế giằng co khoảng nửa phút, Châu Dị bước vào, nhìn xung quanh một lượt, chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng, "Điều kiện phòng bệnh trông cũng được."

Ngô Tiệp đang lúng túng, nghe Châu Dị nói vậy, biết anh đang cho bà ta một bậc thang, liền vội vàng tiếp lời, "Điều kiện phòng bệnh rất tốt, là Bùi... là chú rể của Nghênh Nghênh sắp xếp."

Châu Dị, "Ừm."

Ngô Tiệp không biết tình hình truyền thông bên ngoài đang ồn ào như thế nào, nhưng nhìn việc gần đây liên tục có phóng viên xông vào phòng bệnh của bà, bà biết chắc bên ngoài không thể yên ổn được.

Có vài lời dù Ngô Tiệp có lo lắng cũng không thể hỏi.

Bà không có tư cách hỏi, cũng không có quyền hỏi.

Từ lúc Châu Dị bước vào, Ngô Tiệp đã tập trung toàn bộ ánh mắt vào anh.

Ánh mắt vừa chăm chú vừa đầy áy náy.

Đến khi Châu Dị ngồi xuống, Ngô Tiệp xoay người đi pha trà, khoảnh khắc cúi đầu, hốc mắt bà bỗng đỏ hoe.

Để tránh bầu không khí vừa mới dịu lại trở nên lạnh nhạt, Ngô Tiệp vừa pha trà vừa chủ động nói về bệnh tình của mình.

"Hôm qua tôi vừa đi khám, bác sĩ nói tình hình rất ổn định, không có diễn biến xấu."

"Gần đây đều nhờ chú rể của Nghênh Nghênh và Cát Châu chăm sóc, khi nào có thời gian tôi muốn mời hai người họ ăn cơm."

Nói rồi, Ngô Tiệp như nhớ ra điều gì đó, lại gượng cười bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, với điều kiện là hai người họ có thời gian."

Câu nói sau của Ngô Tiệp thật ra muốn biểu đạt điều gì, Châu Dị và Khương Nghênh đều hiểu rõ.

Bà ta muốn nói, với điều kiện là Bùi Văn Hiên và Cát Châu đồng ý ăn bữa cơm này với bà ta.

Ngô Tiệp không phải kẻ ngốc, bà ta hiểu rõ, Bùi Văn Hiên và Cát Châu chăm sóc bà hoàn toàn là vì nể mặt Khương Nghênh.

Nếu không phải vì Châu Dị và Khương Nghênh, có lẽ Bùi Văn Hiên và Cát Châu còn chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái.

Nghĩ đến đây, Ngô Tiệp cười chua xót.

Mối quan hệ mẹ con ruột thịt mà đến mức này, cũng coi như là đến đường cùng rồi.

Rõ ràng là hai người thân thiết nhất trên đời này, nhưng lại xa lạ hơn cả người dưng.

Ngô Tiệp pha hai tách trà, đưa cho Khương Nghênh một tách trước, sau đó xoay người cầm tách còn lại định đưa cho Châu Dị, "Hai đứa thử xem, trà này là do một người bạn gửi cho mẹ, vị cũng được."

Ngô Tiệp nói xong, còn chưa kịp đưa tách trà thứ hai đến trước mặt Châu Dị, thì Châu Dị đã cầm lấy tách trà trong tay Khương Nghênh, nhấp một ngụm, "Ừm, vị cũng được."

Ngô Tiệp, "..."

Châu Dị trầm giọng nói, "Chúng tôi uống chung một tách là được rồi."

Ngô Tiệp cười gượng, "..."

Uống cạn một tách trà, Châu Dị đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn Ngô Tiệp, "Chúng ta nói chuyện."

Nghe Châu Dị nói vậy, Ngô Tiệp cứng đờ người, nắm chặt tay, "Được... được, nên nói chuyện, nên nói chuyện."

Nhìn vẻ mặt của Ngô Tiệp, Châu Dị không thể tưởng tượng nổi sự tàn nhẫn của bà ta năm xưa.

Châu Dị bỗng có cảm giác, người đã từng đánh đập, mắng chửi, thậm chí muốn anh chết đi không phải là người phụ nữ trước mặt này.

Châu Dị nhìn chằm chằm Ngô Tiệp một lúc, rồi cụp mắt xuống, "Ngồi đi."

Ngô Tiệp, "Ừm."

Ngô Tiệp bước đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, trong phòng bệnh im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp, từ tính của Châu Dị vang lên, "Chắc bà cũng biết chuyện gần đây rồi."

Ngô Tiệp mím môi thành một đường thẳng, "Mẹ biết, con cần mẹ làm gì, mẹ sẽ toàn lực phối hợp."

Châu Dị lạnh nhạt nói, "Chuyện này bà đừng xen vào, tôi tự xử lý."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 907: Hoàn thành duyên phận



Ngô Tiệp cứ tưởng Châu Dị đến gặp bà là để nhờ bà ra mặt làm rõ mọi chuyện.

Bà cũng đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này vốn là do bà mà ra, chỉ cần bà có thể giúp được gì, dù phải trả giá đắt đến đâu, bà cũng sẽ cố gắng hết sức.

Coi như... là một sự bù đắp.

Ai ngờ Châu Dị lại bảo bà đừng xen vào.

Châu Dị vừa dứt lời, Ngô Tiệp liền nhìn anh với vẻ khó hiểu: "Mẹ đừng xen vào?"

Châu Dị: "Đúng, bà đừng xen vào."

Ngô Tiệp cau mày: "Chuyện lần này chủ yếu là do mẹ, nếu mẹ không ra mặt làm rõ, thì con..."

Ngô Tiệp lo lắng Châu Dị không hiểu tình hình, cố gắng giải thích cho anh.

Ngô Tiệp chưa nói hết câu, Châu Dị đã ngẩng đầu nhìn bà.

Ánh mắt của Châu Dị lạnh lùng và xa cách.

Ngô Tiệp nghẹn lời, im bặt.

Bà đã nói quá nhiều.

Khi Châu Dị rời khỏi phòng bệnh của Ngô Tiệp, bà ngồi bất động trên ghế sofa.

Nhìn bóng lưng kiên quyết của Châu Dị, Ngô Tiệp biết, đây có lẽ là lần cuối cùng bà gặp anh.

Ra khỏi phòng bệnh, Khương Nghênh nhẹ giọng hỏi: "Anh có buồn không?"

Châu Dị cười nhẹ: "Cũng bình thường, không buồn như em tưởng."

Khương Nghênh mỉm cười: "Vậy thì tốt."

Châu Dị nắm chặt tay Khương Nghênh, như vô tình nói: "Cha mẹ con cái một đời, bà ấy sinh ra anh, anh tiễn bà ấy một đoạn đường, bà ấy cho anh khởi đầu, anh cho bà ấy kết thúc, coi như là hoàn thành duyên phận này."

Khương Nghênh: "Anh có từng nghĩ đến việc tha thứ không?"

Châu Dị cười khẩy: "Em nghĩ sao?"

Khương Nghênh mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài: "Giả tạo quá."

Châu Dị siết chặt tay Khương Nghênh: "Phải, giả tạo quá."

Làm gì có chuyện tha thứ ở giây phút cuối đời.

Làm gì có cái kết viên mãn, tẩy trắng nào.

Chỉ là vì biết rằng sự căm hận của mình còn dài hơn cả mạng sống của bà ta, không muốn cuộc đời mình còn vướng bận gì nữa.

Sống trên đời phải thuận theo con tim.

Không cần phải tha thứ cho ai, nhưng nhất định phải buông tha cho chính mình.

Cuộc đời ai cũng không thể lúc nào cũng bằng phẳng, gặp phải khó khăn, trắc trở là điều không thể tránh khỏi.

Khi những chuyện này xảy ra, không cần phải oán trách số phận, cũng không cần phải tự thương hại bản thân, hãy học cách tự hòa giải với chính mình, rồi nghiến răng bước tiếp.

Có câu nói rất hay: "Nếu bạn chịu đựng, hãy chịu đựng cho đến khi xuân về hoa nở; nếu bạn rời đi, hãy đi đến nơi đèn đuốc sáng trưng."

Khi Châu Dị và Khương Nghênh đến bãi đậu xe, Cát Châu và Tiểu Cửu đã đợi sẵn.

Hai người đứng trước xe của mình, không ai nói với ai câu nào.

Thấy Châu Dị và Khương Nghênh, hai người đồng loạt bước tới.

"Châu tổng, phu nhân."

"Chị, anh rể."

Hai người đồng thanh nói, rồi lại cùng im bặt.

Châu Dị liếc nhìn hai người, cuối cùng nhìn Cát Châu: "Xử lý xong hết rồi à?"

Cát Châu trả lời: "Dạ xong rồi ạ."

Châu Dị nói: "Được, về Thủy Thiên Hoa Phủ trước đã."

Nói rồi, Châu Dị đi đến mở cửa xe cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh kéo tay anh: "Em đến công ty một lát."

Châu Dị nghe vậy liền cau mày: "Về nhà nghỉ ngơi."

Khương Nghênh: "Nhưng..."

Khương Nghênh vừa nói được một chữ "nhưng", Châu Dị đã đưa tay ôm vai cô, cắt ngang lời cô, đẩy cô vào xe, thái độ không cho phép từ chối: "Giám đốc Khương, dù em không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho con trong bụng chứ, em không thấy mệt, không có nghĩa là con cũng không thấy mệt..."

Châu Dị nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Cát Châu và Tiểu Cửu, anh cúi người xuống xe, để lại hai người đứng ngơ ngác giữa gió.

Một lúc sau, Cát Châu méo mặt, nuốt nước bọt, nhìn Tiểu Cửu hỏi: "Vừa nãy anh rể em nói gì? Chị gái em mang thai rồi à?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 908: Nhường nhịn



Vẻ mặt của Cát Châu lúc này không biết là vui mừng nhiều hơn hay ngạc nhiên nhiều hơn.

Tiểu Cửu liếc nhìn cậu ta, mấp máy môi, hình như định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói, im lặng vài giây rồi quay người đi về phía xe của mình.

Cát Châu: "..."

Cát Châu vừa nãy nghe tin Khương Nghênh mang thai quá sốc, nhất thời quên mất mình và Tiểu Cửu vẫn đang chiến tranh lạnh.

Lúc này bị bơ, trong lòng cậu dâng lên một cục tức.

Chuyện cỏn con vậy mà cũng ghi thù đến tận bây giờ?

Cứ như thể anh ta là người chịu thiệt thòi lớn lắm vậy.

Người hôm qua suýt nữa quỳ xuống đất là cậu đấy nhé?

Cậu đã chủ động bắt chuyện rồi, anh ta còn muốn gì nữa?

Cát Châu nhìn Tiểu Cửu đi đến bên xe, thấy anh ta sắp lên xe, liền nhanh chóng mở cửa xe bên cạnh, chui vào xe trước Tiểu Cửu, sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Cát Châu đóng cửa rất mạnh, khi ngồi vào xe, cậu ta còn kéo cà vạt, bực tức.

Châu Dị ngẩng đầu nhìn cậu, trầm giọng nói: "Không sống nữa à? Muốn đập xe hả?"

Cát Châu nghe vậy hít một hơi thật sâu: "Không có."

Châu Dị nhướng mày: "Không có?"

Cát Châu "ừm" một tiếng, nhìn thẳng về phía trước, đánh lái.

Cát Châu lái xe lướt qua Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu đứng bên cạnh xe, lưng thẳng tắp, tay đặt trên cửa xe, vẫn giữ nguyên tư thế trước khi Cát Châu lên xe.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy sắc mặt Tiểu Cửu tái mét, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.

Một tiếng sau, xe đến Thủy Thiên Hoa Phủ.

Khương Nghênh vừa xuống xe đã lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Nam.

Điện thoại vừa kết nối, Khương Nghênh liền nói thẳng vào vấn đề: "Chọn mấy người cũ đến đây gặp tôi."

Kiều Nam hỏi qua điện thoại: "Thủy Thiên Hoa Phủ ạ?"

Khương Nghênh thản nhiên đáp: "Ừ."

Châu Dị không cho cô đến công ty, vậy thì cô sẽ gọi người của phòng quan hệ công chúng đến nhà để giải quyết vấn đề.

Dù sao chuyện này hôm nay cũng phải giải quyết xong.

Khương Nghênh làm xử lý khủng hoảng truyền thông của Châu Thị Media nhiều năm, cô hiểu rõ luật lệ của giới này, có những chuyện cần phải tạm gác lại để mọi người bình tĩnh, có những chuyện kéo dài quá lâu chỉ thêm rắc rối.

Khương Nghênh cúp máy, quay đầu lại liền thấy Châu Dị đang khoanh tay, vừa cười vừa nhìn cô.

Khương Nghênh cất điện thoại, mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên: "Em nghe lời anh, không đến công ty nữa."

Châu Dị trêu chọc: "Đúng là không đến công ty, mà là chuyển văn phòng về nhà luôn."

Khương Nghênh mỉm cười, bước đến trước mặt Châu Dị, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh, vừa chỉnh vừa nói: "Bí quyết chung sống của vợ chồng, trước tiên là phải học cách nhường nhịn."

Thấy Khương Nghênh giúp mình chỉnh cổ áo, Châu Dị theo bản năng cúi người xuống: "Anh không cãi lại em được."

Khương Nghênh mỉm cười: "Đây là anh đang nhường nhịn em."

Châu Dị: "Chuyển văn phòng về nhà cũng được, nhưng em phải hứa với anh là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, sau khi giao việc xong thì phải đi nghỉ ngơi."

Châu Dị đã nhượng bộ, Khương Nghênh cũng không được voi đòi tiên: "Yên tâm, sau khi giao việc xong, em sẽ đi nghỉ ngơi ngay."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị liền vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

Trái ngược với không khí ngọt ngào, ấm áp trong phòng khách, bầu không khí ngoài sân lại căng thẳng.

Cát Châu đứng trước mặt Tiểu Cửu với vẻ mặt bực tức, chặn đường cậu ta.

Tiểu Cửu đi bên trái, cậu ta cũng đi bên trái, Tiểu Cửu đi bên phải, cậu ta cũng đi bên phải.

Hai người cứ đi qua đi lại như vậy ba bốn lần, Tiểu Cửu dừng lại, mặt mày tái mét nói: "Tránh ra."

Cát Châu cười khẩy: "Tôi không tránh thì anh làm gì được tôi?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 909: Thông suốt



Cát Châu nói câu này với vẻ bất cần đời, y như một tên vô lại.

Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta, vẻ mặt càng thêm khó coi: "Tôi nói lần cuối, tránh ra."

Nghe Tiểu Cửu nói vậy, Cát Châu cũng nổi nóng, cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng nói lần cuối, không tránh!! Anh làm gì được tôi?!"

Suốt thời gian qua, Cát Châu cứ ôm cục tức trong lòng mà chẳng biết trút vào đâu.

Màn thể hiện của Tiểu Cửu ở bãi đỗ xe bệnh viện vừa nãy đã đẩy cơn tức giận của cậu ta lên đến đỉnh điểm.

Nếu không phải sợ Châu Dị và Khương Nghênh chê cười, lúc đó cậu đã muốn lật mặt với Tiểu Cửu rồi.

Bây giờ hai người đã trở về, cũng không cần phải kiêng dè gì nữa, Cát Châu quyết định nói thẳng với anh ta.

Cát Châu nói xong, thấy Tiểu Cửu im lặng, liền nhếch mép cười mỉa mai: "Chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy mà anh giận đến tận bây giờ?"

Tiểu Cửu mặt mày u ám: "..."

Cát Châu nói tiếp: "Chuyện đó đúng là tôi không phải, tôi thừa nhận, tôi cố ý, nhưng tôi cũng đã xin lỗi anh rồi, nhận sai với anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Giết người cũng chỉ cần chém một nhát, anh giận dỗi lâu như vậy, cũng đủ rồi."

Đều là đàn ông với nhau, Cát Châu không thể nói những lời sến súa.

Thời gian qua, cậu cũng muốn chính thức xin lỗi Tiểu Cửu, nhưng không hiểu sao, cứ gặp mặt là miệng lại không kiểm soát được, không nói được một câu nào tử tế.

Cát Châu nói xong, thấy Tiểu Cửu vẫn im lặng, liền hít sâu một hơi, nói, "Vừa nãy là tôi không kiềm chế được cảm xúc, tôi xin lỗi anh."

Nghe vậy, Tiểu Cửu lạnh lùng nói: "Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, chuyện cậu muốn nói thì để sau đi."

Cát Châu cau mày: "Chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện này?"

Tiểu Cửu nghiêm mặt nói: "Đưa tài liệu cho Châu tổng."

Nghe Tiểu Cửu nói muốn đi đưa tài liệu cho Châu Dị, Cát Châu không thể giữ anh ta lại nữa.

Cơn tức trong lòng cậu ta vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng cậu ta cũng hiểu, lúc đó là do cậu ta tự nguyện dâng hiến, không liên quan gì đến Tiểu Cửu, anh ta có tức giận cũng phải nhịn.

Nghĩ đến đây, Cát Châu không kiềm chế được mà lẩm bẩm, "Người xưa nói cấm có sai, tự mình dâng hiến thì không phải là mua bán."

Cát Châu cúi đầu lẩm bẩm, Tiểu Cửu đã đi lướt qua cậu ta.

Thấy Tiểu Cửu định đi, Cát Châu nhanh chóng nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, sau đó "tay nhanh hơn não", nắm lấy tay Tiểu Cửu trước khi anh ta đi xa.

Tiểu Cửu cau mày, dừng bước: "Cậu còn muốn gì nữa?"

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Tiểu Cửu, Cát Châu không thể nói là không buồn.

Nhưng sự đã rồi, hai người đều làm việc dưới trướng Châu Dị, sau này vẫn phải gặp mặt.

Không thể làm người yêu, thì cũng phải giữ thể diện cho nhau.

Cát Châu cố gắng cười, buông tay Tiểu Cửu ra, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi đưa cho Tiểu Cửu.

Nhìn thấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay Cát Châu, Tiểu Cửu cau mày hơn: "Ý gì đây?"

Cát Châu: "Cái đó... là tiền trước đây..."

Cát Châu ấp úng vài câu, cuối cùng cũng đánh liều tất tay, nhét chiếc thẻ vào tay Tiểu Cửu: "Tiền trước đây nợ anh, của hồi môn của anh."

Tiểu Cửu: "..."

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Cát Châu cảm thấy mình như đã trải qua mấy thế kỷ, suy nghĩ rất thông suốt.

Đàn ông mà, phải phóng khoáng.

Không quan trọng thiên trường địa cửu, chỉ quan trọng đã từng sở hữu.

Bao nhiêu người cả đời cũng không có được người mình muốn, cậu ta đã từng có được rồi, vậy là đủ rồi.

Cát Châu hoàn hồn, thấy Tiểu Cửu đang nhìn mình với vẻ mặt khó coi, anh ta cố tình tỏ vẻ bất cần đời, cười cợt, "Chuyện này coi như xong nhé, tôi cũng nghĩ thông rồi, vẫn là những cô em chân dài da trắng dáng đẹp mới tốt, sau này tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh nữa, chúng ta vẫn là anh em tốt, được không?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back