Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 890: Mang thai



Sự xuất hiện của Châu Kỳ hoàn toàn là một bất ngờ.

Nhưng phải nói rằng, Châu Kỳ bây giờ thật sự khác xa so với trước đây.

Trước kia, nếu gặp Châu Dị mà cô ta không buông lời chế giễu thì đã là tốt lắm rồi, đừng nói chi đến việc nói những lời này với đôi mắt rưng rưng.

Quả nhiên, sau khi trải qua một số chuyện, con người ta sẽ trưởng thành và thay đổi.

Châu Dị xoa xoa mi tâm, cầm túi phúc lên nghịch vài cái, định ném ra ngoài cửa sổ, nhưng cuối cùng lại nhướng mày, tiện tay đặt lên bảng điều khiển.

Phúc khí không thể vứt bỏ.

Hơn nữa bây giờ anh đang cầu mong Khương Nghênh mang thai, tốt nhất là sinh con gái.

Châu Dị đặt túi phúc vào ngăn kéo, xoay vô lăng lái xe.

Hơn hai mươi phút sau, Châu Dị lái xe về đến biệt thự.

Dừng xe, Châu Dị xách túi đồ trên bảng điều khiển và túi phúc xuống xe.

Vừa bước vào biệt thự, anh liền thấy Bùi Nghiêu và Khúc Tích đi xuống từ trên lầu.

Sắc mặt Khúc Tích không được tốt, trông có vẻ đang giận dỗi.

Bùi Nghiêu đi theo sau, đang giải thích thì Khúc Tích dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt mỉa mai: "Bùi tổng, tôi thật không ngờ anh lại giấu tôi chuyện này."

Bùi Nghiêu cau mày, "Anh đã nói không phải như em nghĩ."

Khúc Tích, "Hừ."

Khúc Tích nói xong, Bùi Nghiêu nhìn thấy Châu Dị, vừa gọi "Châu Dị", Châu Dị đã vỗ vai anh ta rồi bước qua, "Tôi bận, không có thời gian,."

Bùi Nghiêu, "???"

Châu Dị không quan tâm đến vẻ nghi ngờ trong mắt Bùi Nghiêu, nhanh chóng đi lên lầu.

Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Châu Dị, "Đi hưởng tuần trăng mật mà lão ta có thể bận gì chứ?"

Khúc Tích cười lạnh, "Bận chăm sóc Nghênh Nghênh, Châu Dị không giống như Bùi tổng anh, suốt ngày lăng nhăng."

Bùi Nghiêu nghe vậy, đột ngột quay đầu lại, còn định nói thêm gì đó, Khúc Tích liếc anh ta một cái, rồi xoay người đi xuống lầu.

Phòng ngủ chính nằm trên tầng ba.

Châu Dị xách túi que thử thai bước vào phòng, Khương Nghênh vẫn ngồi bên giường, không ăn uống được gì, chỉ uống được nửa cốc nước ấm.

Ánh mắt hai người gặp nhau, Châu Dị sải bước đến gần, chống một tay lên giường, cúi người hôn lên má Khương Nghênh, rồi đưa túi đồ và túi thuốc cho cô, giọng trầm thấp, khẽ dụ dỗ: "Đi thử xem nào."

Khương Nghênh hơi đỏ mặt, "Nhỡ đâu..."

Châu Dị cười trầm thấp, "Không có nhỡ đâu."

Khương Nghênh, "..."

Sự chắc chắn của Châu Dị khiến Khương Nghênh không còn đường lui.

Khương Nghênh nghiêng người xuống giường, Châu Dị đưa tay đỡ lấy cô.

Khương Nghênh nhìn dáng vẻ rõ ràng là đang lo lắng nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh của Châu Dị, không nhịn được cười, "Em không yếu ớt đến mức đó."

Châu Dị chỉ cười không nói, lấy túi đồ trên giường đưa cho Khương Nghênh, "Không phải em yếu ớt, mà là anh yếu ớt, anh sợ em ngã."

Nói xong, Châu Dị đỡ Khương Nghênh vào nhà vệ sinh.

Tuy hai người rất tình cảm, nhưng Khương Nghênh vẫn không quen để Châu Dị đi cùng mình vào nhà vệ sinh.

Khương Nghênh đứng ở cửa, đẩy Châu Dị ra ngoài, "Em tự làm được."

Châu Dị đã đặt một chân vào cửa, nghe vậy liền rút chân ra, "Chắc chắn em tự làm được chứ?"

Khương Nghênh, "Chắc chắn."

Khương Nghênh nói xong, không đợi Châu Dị trả lời, liền đóng cửa lại.

Cách một cánh cửa, tâm trạng của hai người đều rất hồi hộp.

Hai người bình thường luôn bình tĩnh, lúc này lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

Đặc biệt là Khương Nghênh, khi ngồi trên bồn cầu mở túi đồ ra, đầu ngón tay cô cũng ươn ướt mồ hôi.

Túi đồ được mở ra, Khương Nghênh nhìn thấy cả đống que thử thai bên trong, đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền hiểu ra, tưởng tượng ra cảnh Châu Dị mua que thử thai, cô bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, Khương Nghênh lấy một que thử thai ra, đặt những que còn lại sang một bên.

Một lúc sau, Khương Nghênh bắt đầu thử.

Mặc dù chỉ mất vài giây, nhưng Khương Nghênh lại cảm thấy như trải qua cả một thế kỷ.

Khi nhìn thấy cả hai vạch C và T trên que thử thai đều hiện lên màu đỏ, Khương Nghênh không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Cô có thai rồi.

Đứa con của cô và Châu Dị.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 891: Xuống lầu xem show truyền hình



Khương Nghênh không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.

Ngàn vạn cảm xúc.

Vừa kích động vừa chua xót.

Tóm lại, rất muốn khóc.

Khương Nghênh mất hơn mười phút để bình tĩnh lại trong nhà vệ sinh, mãi đến khi Châu Dị gõ cửa, cô mới lấy lại được sự bình tĩnh.

Châu Dị, "Vợ yêu?"

Khương Nghênh đáp lại, giọng hơi nghèn nghẹt, "Hửm?"

Châu Dị hỏi, "Chưa xong à?"

Khương Nghênh đáp, "Xong rồi."

Nghe thấy giọng Khương Nghênh, Châu Dị càng thêm căng thẳng, anh đặt tay lên nắm cửa, hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: "Kết quả... thế nào?"

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh không trả lời ngay.

Vài giây sau, Khương Nghênh mở cửa.

Khương Nghênh đứng ở cửa, một tay giấu sau lưng.

Châu Dị thấy mắt cô đỏ hoe, tưởng mình đoán sai, trái tim đang treo lơ lửng liền nhảy lên tận cổ họng, "Vợ yêu..."

Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, không nỡ nói dối nhưng lại muốn trêu anh một chút.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Châu Dị bỗng thấy tim mình thắt lại, đưa tay ôm Khương Nghênh, "Không sao, lần này không có thì lần sau nhất định sẽ có."

Khương Nghênh, "..."

Châu Dị áp cằm lên vai Khương Nghênh, dừng một chút rồi nói tiếp, "Chiều nay anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra, cứ nôn mãi như vậy cũng không ổn, nếu không có thai, không biết có phải là dạ dày có vấn đề gì không..."

Châu Dị nói từng chữ một, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, sợ Khương Nghênh sẽ bị áp lực tâm lý.

Châu Dị còn chưa nói hết câu, Khương Nghênh đã vùi mặt vào ngực anh cười thành tiếng.

Châu Dị, "..."

Khương Nghênh úp úp mở mở nói, "Em có thai rồi."

Châu Dị hít một hơi, cả người cứng đờ, ngay cả tay đang ôm Khương Nghênh cũng cứng lại.

Nếu vừa nãy Châu Dị cảm thấy tim mình như treo lơ lửng, thì giờ đây nó lại rơi thẳng xuống vực thẳm.

Treo lơ lửng rồi lại rơi thẳng xuống.

Khiến ngực anh rung lên.

Một lúc sau, Châu Dị mới hoàn hồn, khàn giọng hỏi, "Cái gì?"

Khương Nghênh thoát khỏi vòng tay Châu Dị, đưa que thử thai đang giấu sau lưng ra trước mặt anh.

Châu Dị cúi đầu nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, yết hầu chuyển động.

Khương Nghênh lại nói, "Em có thai rồi."

Châu Dị im lặng không nói, khoảng bảy tám giây sau, anh đưa hai tay ôm lấy mặt Khương Nghênh, hôn lên đó.

Khương Nghênh bị hôn đến mức gần như ngạt thở.

Một lúc sau, Châu Dị áp trán lên trán Khương Nghênh, giọng khàn khàn nói, "Vợ yêu, em vất vả rồi."

Khương Nghênh cong môi, "Không vất vả."

Giọng Châu Dị khàn đặc: "Con đầu lòng sẽ lấy họ Khương của em."

Khương Nghênh nghe vậy, mí mắt khẽ run, ngước nhìn anh.

Châu Dị đến gần Khương Nghênh, hôn lên khóe môi cô, "Chuyện này em cứ nghe anh, đứa con đầu lòng dù là trai hay gái cũng sẽ theo họ em."

Khương Nghênh nói, "Nếu em chỉ muốn sinh một đứa thì sao?"

Châu Dị cười, "Vẫn theo họ em."

Khương Nghênh mím môi không nói, trái tim lại một lần nữa tràn ngập ấm áp.

Châu Dị cưng chiều Khương Nghênh đến mức thái quá.

Vì Khương Nghênh mang thai, nên anh bắt cô nghỉ ngơi trên giường, mọi việc đều tự tay làm hết.

Mấy lần Khương Nghênh muốn xuống lầu đi dạo, đều bị Châu Dị bác bỏ.

Châu Dị vừa bác bỏ yêu cầu của Khương Nghênh lần thứ n thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ. Khúc Tích đứng ngoài cửa, nói vọng vào: "Nghênh Nghênh, bà có muốn xuống xem chương trình truyền hình không? Chương trình của Trần Triết và Nhậm Huyên đấy, mười phút nữa bắt đầu rồi."

Khương Nghênh, "Được."

Châu Dị, "Không được."

Nhìn vẻ mặt cứng rắn của Châu Dị, Khương Nghênh bật cười: "Mang thai mười tháng, anh muốn em nằm bẹp dí trên giường suốt mười tháng luôn hả?"

Châu Dị trầm giọng cười, "Cũng không phải là không được."

Khương Nghênh vòng ra phía bên kia giường, tránh chỗ Châu Dị đang đứng, vén chăn bước xuống, nói: "Tốt nhất là anh đừng nên có ý nghĩ đó."

Nói xong, Khương Nghênh đi đến trước mặt Châu Dị, kéo tay anh đặt lên bụng mình, "Đừng chọc em giận, em vừa tra điện thoại, lúc mẹ giận, em bé trong bụng sẽ bị thiếu oxy."

Đánh rắn phải đánh bảy tấc.

Châu Dị, "Được, xuống lầu xem show truyền hình."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 892: Con gái nuôi



Châu Dị nhanh chóng đổi giọng.

Nói xong, anh dùng đầu lưỡi đẩy vào má, vẻ mặt không cam lòng hiện rõ trên mặt.

Khương Nghênh nhìn anh, mỉm cười, "Cùng đi nào?"

Châu Dị cong môi cười, "Anh có quyền phản đối sao?"

Khương Nghênh, "Anh đoán xem."

Châu Dị tự biết thân biết phận: "Thôi, xét về địa vị trong nhà này thì câu trả lời đã quá rõ ràng rồi."

Khoảnh khắc Khương Nghênh mở cửa, Châu Dị đã khoác một chiếc áo vest lên vai cô.

Khương Nghênh chưa kịp nhìn Khúc Tích, đã quay sang nhìn Châu Dị, nhướng mày, "???"

Châu Dị nghiêm mặt nói, "Phòng khách có điều hòa, sợ em lạnh."

Châu Dị nói xong, chưa kịp để Khương Nghênh trả lời, Khúc Tích đang đứng ngoài cửa đã "chậc" một tiếng, "Châu tổng, khoe khoang tình cảm à?"

Châu Dị cười như không cười, "Khúc tổng đừng tự ti."

Khúc Tích, "..."

Câu này nghe thật thâm thúy.

Nói ai là chó vậy?

Khúc Tích phản ứng nhanh hơn Bùi Nghiêu trong chuyện này, nhưng dù sao cũng không phải đối thủ của Châu Dị.

Khúc Tích đang nghĩ xem nên phản bác lại như thế nào để gỡ gạc lại chút mặt mũi, thì Châu Dị trầm giọng nói, "Hai người xem tivi đừng quá lâu, tối đa hai tiếng."

Nghe Châu Dị nói vậy, Khúc Tích như bắt được vàng, ba phần gây sự, bảy phần trêu chọc, "Châu tổng, anh quản vợ nghiêm khắc thật đấy, xem tivi cũng phải giới hạn thời gian."

Châu Dị khẽ cười, chỉnh lại áo vest trên người Khương Nghênh, "Không còn cách nào khác, anh phải có trách nhiệm với con gái của chúng ta."

Khúc Tích nghe vậy, ngơ ngác.

Con gái??

Nhìn Khúc Tích ngơ ngác, Châu Dị rõ ràng muốn khoe khoang nhưng lại giả vờ làm ra vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói: "Chưa kịp báo cho em với lão Bùi, Nghênh Nghênh có thai rồi."

Khúc Tích ngạc nhiên, "Có thai?"

Đôi mắt phượng của Châu Dị ánh lên ý cười, "Ừ."

Biểu cảm của Khúc Tích từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, cuối cùng ôm chầm lấy Khương Nghênh.

Khúc Tích định xoay người một vòng, nhưng nghĩ đến Khương Nghênh đang mang thai, liền vội vàng buông tay, "Có làm bà bị đau không?"

Nói xong, Khúc Tích nhìn xuống bụng Khương Nghênh vẫn còn phẳng lì, "Xem ra tôi phải bắt đầu tiết kiệm tiền rồi, khi nào con gái nuôi của tôi ra đời, tôi nhất định sẽ tặng con bé một món quà hậu hĩnh."

Khương Nghênh mỉm cười, "Bà chắc chắn là con gái nuôi sao?"

Khúc Tích ngẩng đầu lên, đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn Châu Dị qua vai Khương Nghênh, "Sao anh lại chắc chắn là con gái?"

Châu Dị thản nhiên nói, "Anh thích con gái."

Khúc Tích nghẹn lời, "..."

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Châu Dị, Khúc Tích bỗng nhớ đến lời Bùi Nghiêu: "Châu Nhị đúng là đồ chó! Cứ ở cạnh hắn mà xem, nếu em chịu đựng được hắn hơn nửa năm thì đúng là người rộng lượng, đại lượng."

Lúc đó Khúc Tích hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Bùi Nghiêu.

Chỉ nghĩ anh ta đang nói đùa.

Lúc này...

Châu Dị đúng là đồ chó mà...

Vài phút sau, ba người xuất hiện ở phòng khách.

Nhìn Châu Dị tất bật hết cắt hoa quả, lại rót nước trái cây, Khúc Tích phát hiện ra việc xem Châu Dị tương tác với Khương Nghênh còn thú vị hơn cả xem show truyền hình.

Khúc Tích ngồi khoanh chân bên cạnh Khương Nghênh, vừa bóc hạt dẻ cười vừa nói, "Châu tổng, thật không ngờ, anh lại chu đáo như vậy."

Châu Dị sắp xếp xong mọi thứ, ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, cầm một nắm hạt dẻ cười bóc vỏ, "Lão Bùi đâu?"

Nhắc đến Bùi Nghiêu, sắc mặt Khúc Tích hơi thay đổi. Cô quay sang nhìn màn hình tivi, vừa lúc Nhậm Huyên và Trần Triết xuất hiện, bèn khéo léo chuyển chủ đề: "Mà này, Trần Triết với Nhậm Huyên cũng đẹp đôi đấy chứ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 893: Em gái tốt



Nhậm Huyên và Trần Triết trên màn hình quả thật trông rất xứng đôi.

Đặc biệt là hôm nay hai người còn mặc đồ cùng tông màu, một người mặc váy dài màu xanh nhạt, một người mặc vest màu xanh lam.

Trước đó, hai người đã có một lượng fan couple khá lớn vì những sóng gió của Nhậm Huyên.

Vì vậy, ngay khi hai người xuất hiện, trên màn hình đã hiện lên rất nhiều bình luận.

[A a a, vợ yêu và chồng yêu của tôi cuối cùng cũng xuất hiện cùng nhau rồi.]

[Họ phải thành đôi, nhất định phải thành đôi!! Đạo diễn chương trình đâu? Nếu hai người họ không thành đôi, tôi sẽ gửi lưỡi dao cho tổ chương trình!!]

[Huyên Huyên nhà chúng tôi có khí chất thần tiên, trợ lý Trần thật sự rất đẹp trai, chia tay cái gì chứ, hai người tuyệt đối không thể chia tay, rất xứng đôi mà?!]

...

Khúc Tích nói xong, Châu Dị khẽ cười một tiếng, đưa hạt dẻ cười đã bóc vỏ cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh cúi đầu liếc nhìn, cũng không nhận lấy, mà dựa vào ghế sofa, cầm từng hạt bỏ vào miệng.

Chứng kiến màn tình tứ của hai người, Khúc Tích cố gắng nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, quay sang nói: "Tôi ngồi đây có phải là hơi thừa không?"

Nói xong, Khúc Tích chỉnh lại tư thế ngồi, ung dung chờ đợi câu trả lời của Châu Dị và Khương Nghênh.

Khương Nghênh quay đầu nhìn cô, cố ý suy nghĩ một lúc rồi nói, "Cũng tạm."

Khúc Tích bĩu môi, "Mê trai bỏ bạn."

Khương Nghênh cong môi cười, ghé sát vào Khúc Tích, nhỏ giọng hỏi, "Bùi Nghiêu đâu?"

Khúc Tích không muốn nói với Châu Dị, nhưng vẫn thành thật nói với Khương Nghênh, "Không biết, chắc là đi nối lại tình cảm với em gái tốt nào đó rồi."

Không khí tràn ngập mùi ghen tuông.

Khương Nghênh không nhịn được cười, "Bùi Nghiêu còn có em gái tốt à?"

Khúc Tích khẽ hừ một tiếng, "Coi thường Bùi tổng nhà người ta rồi đấy à? Không chỉ một đâu."

Thấy Khúc Tích thật sự giận, Khương Nghênh không dám nói thêm gì nữa, sợ lại "xát muối vào vết thương", cô rụt người lại, lấy chân đá nhẹ vào đầu gối Châu Dị.

Châu Dị ngẩng đầu lên, nhướn mày, "Hửm?"

Khương Nghênh dựa vào người Châu Dị, nhỏ giọng hỏi, "Bùi Nghiêu có bạn gái à?"

Châu Dị trêu chọc, "Em nghĩ có khả năng sao?"

Trước đây, Bùi Nghiêu có không ít người theo đuổi, nhưng thường thì chưa được một tuần họ đã bỏ cuộc, lâu nhất cũng chỉ nửa tháng.

Hơn nữa, vì tính chất công việc, bên cạnh Bùi Nghiêu làm gì có bóng dáng bạn gái, ngay cả con chó anh ta nuôi cũng là chó đực.

Châu Dị nói xong, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bật cười, "Khúc Tích nói Bùi Nghiêu có bạn gái à?"

Khương Nghênh thuật lại nguyên văn, "Khúc Tích nói Bùi Nghiêu có em gái tốt."

Nói xong, Khương Nghênh dừng lại một chút rồi bổ sung, "Lát nữa anh hỏi Bùi Nghiêu xem sao, Khúc Tích trông có vẻ rất giận, không phải đang nói đùa."

Châu Dị cười đáp, "Ừ."

Châu Dị nói xong, đứng dậy lấy điện thoại từ trong túi ra, đi ra ngoài.

Khương Nghênh quay đầu nhìn Khúc Tích, thấy cô đang chăm chú xem tivi, liền quay lại, nhìn vào màn hình.

Người dẫn chương trình đang phỏng vấn Nhậm Huyên và Trần Triết về lý do chia tay.

Nhậm Huyên mỉm cười, trả lời một cách khách sáo, xa cách, "Tính cách không hợp."

Người dẫn chương trình cười cười, đưa micro cho Trần Triết, "Trợ lý Trần, anh có đồng ý với lý do chia tay mà Nhậm Huyên nói không?"

Ai cũng biết, Trần Triết chưa bao giờ thừa nhận hai người đã chia tay.

Người dẫn chương trình cứ nghĩ Trần Triết sẽ phản bác, ai ngờ, Trần Triết lại bình tĩnh gật đầu, giọng trầm thấp nói, "Đồng ý."

Người dẫn chương trình hơi sững người, "..."

Không khí chương trình trở nên lúng túng, dòng chữ phụ đề đúng lúc hiện lên mấy con quạ bay trên đầu người dẫn chương trình.

Khúc Tích, "Tôi không tin Nhậm Huyên không có chút tình cảm nào với trợ lý Trần."

Khương Nghênh mỉm cười, tiện tay cầm một chiếc gối ôm vào lòng, nhìn Nhậm Huyên trên tivi, không hiểu sao đột nhiên nghĩ đến bản thân trước đây.

Lúc đó cô có thích Châu Dị không?
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 894: Họa từ trên trời rơi xuống



Hình như là không?

Nhưng lúc đó cô... tham lam sắc đẹp của Châu Dị.

Điều này không thể nghi ngờ.

Khương Nghênh đang ngẩn người nghĩ về chuyện cũ, Khúc Tích liền dựa vào người cô, hơi co chân, hai tay ôm lấy đầu gối, ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nói, "Châu Dị... có người phụ nữ khác bên cạnh không?"

Khương Nghênh nghe vậy hoàn hồn, nghiêng đầu nhướng mày, không nghe rõ, "Cái gì?"

Khúc Tích thấy Khương Nghênh vừa nãy đang ngẩn người, liền ghé sát lại, nói từng chữ một, "Bà và Châu Dị ở bên nhau lâu như vậy, anh ta có người phụ nữ khác bên cạnh không? Khi gặp phải trường hợp anh ta có người khác, bà giải quyết như thế nào?"

Khương Nghênh, "Ngoại trừ khoảng thời gian anh ấy cố tình tạo scandal, thì bên cạnh anh ấy không có người phụ nữ nào khác."

Cho dù có người theo đuổi, Châu Dị cũng chưa bao giờ cho đối phương một chút cơ hội nào.

Châu Dị đã giải quyết và xử lý hậu quả ổn thỏa trước khi cô phát hiện ra.

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Khúc Tích bĩu môi, "Quả nhiên, đàn ông lăng nhăng trên đời này đều giống nhau, chỉ có Châu Dị là chung tình."

Khương Nghênh nghe vậy cong môi cười, "Bùi Nghiêu cũng không tệ."

Khúc Tích, "Hừ."

Lúc này, ở bờ biển.

Bùi Nghiêu ngồi trên bãi biển, gió biển thổi tung mái tóc anh ta.

Bùi Nghiêu mặc áo sơ mi trắng, khóe miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt khó hiểu.

Châu Dị đứng sau lưng anh ta, đưa chân đá nhẹ vào eo anh ta, "Giả làm thanh niên văn nghệ à?"

Bùi Nghiêu không ngờ Châu Dị lại đá mình, loạng choạng suýt nữa thì úp mặt xuống cát, may mà anh ta phản ứng nhanh, chống tay xuống đất mới giữ được thăng bằng.

Sau khi đứng vững, việc đầu tiên Bùi Nghiêu làm là quay lại mắng Châu Dị.

"Châu Dị, ông có biết nhìn không vậy? Không thấy tôi đang phiền lòng à?"

Châu Dị đút hai tay vào túi quần, nhìn Bùi Nghiêu từ trên cao xuống, trêu chọc, "Đã có em gái tốt rồi còn phiền lòng cái gì?"

Nghe thấy ba chữ "em gái tốt", sắc mặt Bùi Nghiêu càng thêm u ám.

Châu Dị trêu chọc, "Nào, kể cho tôi nghe xem, em gái tốt của ông ở đâu ra vậy?"

Bùi Nghiêu mặt mày tối sầm, "Em gái tốt cái quái gì."

Châu Dị cười ngồi xuống bên cạnh Bùi Nghiêu, duỗi chân ra, "Không có?"

Bùi Nghiêu nghiến răng, "Không có."

Châu Dị trêu ghẹo, "Vậy là Khúc Tích bịa chuyện?"

Bùi Nghiêu nghiến răng ken két, "Cũng... không phải."

Chuyện này không thể giải thích rõ ràng trong một hai câu.

Cô em gái này xuất hiện quá bất ngờ, còn bất ngờ hơn cả cú đá vừa nãy của Châu Dị.

Không chỉ Bùi Nghiêu không biết gì về cô em gái này, mà ngay cả bố mẹ Bùi Nghiêu cũng không biết.

Nghe nói là do ông nội Bùi đã hứa hôn cho Bùi Nghiêu từ nhỏ.

Đối phương cầm tín vật mà ông nội Bùi năm xưa đưa đến, yêu cầu thực hiện hôn ước, bố mẹ Bùi Nghiêu nhận ra món đồ gia truyền của nhà mình, nên đành phải chấp nhận.

Ban đầu, bố mẹ Bùi Nghiêu không định nói cho Bùi Nghiêu biết, sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Khúc Tích, định âm thầm hủy hôn ước với đối phương, lặng lẽ giải quyết.

Ai ngờ đối phương lại là người cố chấp, nhất quyết không chịu hủy hôn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, bố mẹ Bùi Nghiêu đành phải đẩy cái "họa" này cho Bùi Nghiêu.

Cái "họa" này đúng là to thật, lúc nó rơi xuống, Bùi Nghiêu đang ôm Khúc Tích trên giường.

Điện thoại reo lên, Khúc Tích nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, liền vùng ra khỏi người anh, không nói một lời rồi tát anh một cái.

Anh ta ngơ ngác hỏi lý do, Khúc Tích cầm điện thoại trên giường ném mạnh vào lòng anh, "Tự anh xem đi."

Bùi Nghiêu cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trên đó là tin nhắn từ một số lạ: Anh Bùi Nghiêu, em là Tiểu Tiểu, bây giờ anh có thời gian không? Em muốn nói chuyện với anh về hôn ước của chúng ta.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 895: Cảm giác có gia đình thật tốt



Hôn ước? Tiểu Tiểu?

Bùi Nghiêu nhìn mấy chữ này, đầu óc mơ hồ.

Chữ nào anh ta cũng nhận ra, nhưng ghép lại với nhau, Bùi Nghiêu không hiểu nổi ý nghĩa của nó.

Nếu không phải tin nhắn này bắt đầu bằng ba chữ "anh Bùi Nghiêu", Bùi Nghiêu suýt nữa thì nghĩ là ai đó nhắn nhầm.

Nhưng cũng chính vì ba chữ này mà tin nhắn này trở thành bằng chứng không thể chối cãi.

Một bên má Bùi Nghiêu nóng ran, anh ta muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích từ đâu, "Em nghe anh nói, chuyện này anh hoàn toàn không biết..."

Khúc Tích cười lạnh, "Hừ."

Đối phương đã bắt đầu bàn chuyện kết hôn với anh rồi, mà anh còn nói không biết?

Đốt giấy trên mộ còn tính lừa ma à?

Sau đó là cảnh hai người xuống lầu gặp Châu Dị đi mua que thử thai về.

Bùi Nghiêu nói xong, im lặng một lúc.

Châu Dị nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, cười khẩy, "Kể xem nào?"

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, "Nói đơn giản là lúc ông nội nhà tôi còn sống đã hứa hôn cho tôi, bây giờ đối phương tìm đến."

Châu Dị nghe vậy, nhướn mày, "Chậc" một tiếng.

Bùi Nghiêu, "Ông "chậc" cái gì?"

Châu Dị cười đầy ẩn ý, "Không ngờ ông còn có diễm phúc kiểu này."

Bùi Nghiêu tức giận, "Ông gọi đây là diễm phúc à?"

Châu Dị khẽ cười, "Vậy tôi nên gọi đây là gì?"

Bùi Nghiêu hít sâu một hơi, "Đây gọi là tai bay vạ gió!!"

Thấy Bùi Nghiêu tức giận, Châu Dị cười, "Tục ngữ nói, trong cái rủi có cái may, trong cái may có cái rủi."

Bùi Nghiêu đang bừng bừng lửa giận, "Hừ, không thấy chỗ nào may mắn cả."

Châu Dị duỗi một chân ra, lấy một hộp kẹo cao su từ trong túi, đổ hai viên vào miệng, rồi ném hộp kẹo cao su vào lòng Bùi Nghiêu, "Không phải cậu nói chuẩn bị cầu hôn Khúc Tích sao? Đây không phải là cơ hội sao?"

Nghe Châu Dị nói vậy, Bùi Nghiêu cau mày, "Cơ hội gì?"

Châu Dị cười trêu chọc, "Nếu biết cách lợi dụng tình địch, sẽ rất dễ khơi dậy ý chí chiến đấu của con người."

Bùi Nghiêu không hiểu, "???"

Châu Dị chỉ cho anh ta, "Lợi dụng tốt "em gái tốt" từ trên trời rơi xuống này, đám cưới của cậu và Khúc Tích sẽ không còn xa."

Bùi Nghiêu, "Vẫn không hiểu."

Bùi Nghiêu nhìn Châu Dị với ánh mắt khao khát được truyền đạt kiến thức.

Châu Dị vỗ vai anh ta, lần đầu tiên không nói rõ, chỉ nói một cách đầy ẩn ý, "Tự mình ngộ ra đi, ông và Khúc Tích còn cả một chặng đường dài phía trước, tôi không thể mãi làm quân sư cho ông được."

Châu Dị nói xong, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Bùi Nghiêu thấy vậy, tưởng Châu Dị có chuyện gì, lại liên tưởng đến việc hôm qua anh ta ra tay với mình, liền cau mày, "Châu Dị, ông không nghĩ quẩn đấy chứ? Ông đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, chuyện nhỏ này, ông..."

Châu Dị, "Nghênh Nghênh có thai rồi."

Bùi Nghiêu, "..."

Vẻ mặt đắc ý của Châu Dị rất rõ ràng, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, "Sau này tôi sẽ tập trung vào Nghênh Nghênh và con gái, e là không có thời gian lo chuyện của ông nữa."

Bùi Nghiêu, "..."

Châu Dị nói xong, hít sâu một hơi, còn định tiếp tục khoe khoang thì Bùi Nghiêu liền nghiêng người, đẩy anh ngã xuống, đè lên người anh, "Mẹ kiếp, Châu Dị, ông còn có nhân tính không vậy? Tôi đang như thế này, mà ông còn khoe khoang với tôi à."

Nói xong, Bùi Nghiêu liền đánh nhau với Châu Dị.

Hai người không ai nhường ai.

Mỗi người đều trút giận theo cách của mình.

Một lúc sau, cả hai đều bị thương trên mặt, ngồi bên bờ biển hút thuốc, đón gió biển.

Bùi Nghiêu cười, vừa hay chạm vào vết thương, đau đến mức nhăn nhó nhưng vẫn không quên chúc mừng, "Châu Dị, chúc mừng nhé."

Châu Dị nheo mắt, "Cảm giác có gia đình, có vợ con thật tốt."

Câu nói này của Châu Dị nghe thật chua xót, Bùi Nghiêu nghe vậy liền nhướn mày, nói một câu rất đáng đánh, "Bố Bùi đây ở bên cậu bao nhiêu năm nay không tốt sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 896: Cao thủ khoe tình cảm



Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị liếc anh ta một cái, vẻ mặt không rõ hỉ nộ ái ố, đứng dậy phủi cát trên quần áo rồi bỏ đi.

Bùi Nghiêu thấy vậy, vội vàng đứng dậy, đuổi theo.

"Này? Châu Dị, sao ông không nói gì?"

"Ông đang phản bác trong im lặng à?"

"Ông thử sờ lên ngực tự hỏi xem, bố Bùi những năm nay đối xử với ông tốt không?"

Bùi Nghiêu lải nhải, Châu Dị không nói một lời.

Hai người đi một trước một sau, Bùi Nghiêu chỉ nhìn thấy gáy Châu Dị.

Bùi Nghiêu cứ tưởng Châu Dị vẫn còn buồn bã, không nhìn thấy nụ cười trên khóe môi anh.

Từ bờ biển đến biệt thự không xa, Bùi Nghiêu lải nhải suốt dọc đường, cuối cùng kết thúc bằng câu "Những năm nay, nếu không có bố Bùi che chở, ông có thể lớn lên khỏe mạnh được không?".

Trước khi vào cửa, Bùi Nghiêu đứng ở cửa ra vào, nhỏ giọng nói với Châu Dị, "Chuyện này cậu đã nói với lão Tần và những người khác chưa?"

Châu Dị cúi đầu thay giày, "Chưa."

Bùi Nghiêu đắc ý, "Tôi là người đầu tiên biết à?"

Châu Dị nghiêng đầu liếc anh ta một cái, thản nhiên nói, "Người đầu tiên là Khúc Tích."

Nghe nói người đầu tiên là Khúc Tích, Bùi Nghiêu cũng không quá để ý, "Chúng tôi không phân biệt cái này."

Châu Dị khẽ cười, "Câu này ông nói lúc nào tôi cũng không phản bác, nhưng hôm nay..."

Châu Dị nói đến đây thì dừng lại, nụ cười trên mặt Bùi Nghiêu rõ ràng biến mất, "..."

Nhưng hôm nay hai người họ phải phân biệt.

Đừng nói là hôm nay, nếu chuyện này không xử lý tốt, sau này cũng có thể sẽ phân biệt rạch ròi.

Hơn nữa còn là phân biệt rõ ràng rành mạch.

Giữa nam và nữ làm gì có chuyện trên tình bạn, dưới tình yêu.

Dưới tình yêu, kết cục mười phần thì tám chín phần là đường ai nấy đi.

Suy cho cùng, chẳng mấy ai có thể bình thản nhìn người mình yêu sâu đậm kết hôn sinh con, hạnh phúc viên mãn, lại còn suốt ngày lượn lờ trước mắt mình.

Châu Dị nói xong, Bùi Nghiêu im lặng một lúc, nụ cười trên mặt biến mất, cau mày hỏi, "Ông chỉ cho tôi vài câu nữa đi."

Châu Dị cười như không cười, "Một hai câu không nói rõ được."

Bùi Nghiêu định nói thêm gì đó, nhưng Châu Dị đã lấy điện thoại ra, vừa bấm số vừa bước đi.

Châu Dị đang gọi điện thoại, thì điện thoại của Trần Triết trên màn hình tivi đổ chuông.

Lúc này Trần Triết đang được người dẫn chương trình giao nhiệm vụ, nghe thấy tiếng điện thoại reo, anh ta nói lời xin lỗi, rồi xoay người rời khỏi phòng.

Trần Triết nhấn nút nghe máy, giọng Châu Dị trầm thấp vang lên, "Lão Trần, về phòng đi."

Trần Triết nghe vậy, ngơ ngác, "Hửm?"

Châu Dị, "Về phòng, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Hai người vừa là anh em, vừa hợp tác nhiều năm, giữa họ vẫn có sự tin tưởng và ăn ý nhất định.

Tuy không biết Châu Dị muốn nói gì, nhưng Trần Triết vẫn nghe lời anh, cầm điện thoại quay về phòng ghi hình.

Người dẫn chương trình đang nói chuyện với Nhậm Huyên và mấy nghệ sĩ khác, thấy Trần Triết cầm điện thoại đi vào, mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của Châu Dị vang lên: "Nghênh Nghênh mang thai rồi."

Điện thoại của Trần Triết cách âm tốt, âm thanh trong điện thoại không đủ lớn để lọt vào chương trình.

Nhưng Trần Triết là ai?

Chỉ thấy Trần Triết cười khẽ một tiếng, vẻ mặt vô cùng chân thành, "Chúc mừng Châu tổng."

Châu Dị, "Nói to lên."

Trần Triết hiểu ý, "Phu nhân mang thai bao lâu rồi ạ?"

Châu Dị cười nói, "Hơn một tháng."

Trần Triết đút một tay vào túi quần, quay lưng về phía mọi người, trông như đang nói chuyện riêng, nhưng giọng nói không hề nhỏ đi, "Ba tháng đầu cần phải đặc biệt chú ý."

Châu Dị cười đáp, "Ừ."

Châu Dị đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, Khúc Tích đang xem tivi ngạc nhiên quay đầu nhìn bóng lưng anh, nhìn vài giây, rồi lại quay đầu nhìn Khương Nghênh, giơ ngón tay cái với cô, "Châu Dị nhà bà thể hiện tình cảm kín đáo thật đấy."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 897: Thay đổi



Khương Nghênh đã chứng kiến vô số màn thể hiện tình cảm của Châu Dị.

Nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy được bao quanh bởi hạnh phúc ngập tràn.

Khương Nghênh cúi đầu mỉm cười, "Ừm" một tiếng, "Đúng là kín đáo thật."

Khúc Tích thấy dáng vẻ nhỏ bé, dịu dàng hiếm hoi của Khương Nghênh, liền "chậc" một tiếng, không còn hứng thú xem show truyền hình nữa, cô ghé sát vào Khương Nghênh nói, "Nghênh Nghênh, bây giờ bà có thấy rất hạnh phúc không?"

Khương Nghênh ngẩng đầu lên, "Rõ ràng vậy sao?"

Khúc Tích, "Trừ khi bị mù, nếu không thì ai cũng có thể nhìn ra."

Khương Nghênh khẽ cười, "Vậy thì đúng là rõ ràng thật."

Khúc Tích lại hỏi, "Tôi nhớ trước đây bà không thích phô trương, bây giờ Châu Dị thể hiện tình cảm như vậy, bà không thấy giận à?"

Khương Nghênh cười tươi như hoa, không trả lời trực tiếp câu hỏi này mà hỏi ngược lại, "Nếu Bùi Nghiêu kéo bà đi khoe khoang tình cảm, bà có thấy giận không?"

Khúc Tích nói, "Tính cách của chúng ta có giống nhau đâu?"

Nói xong, Khúc Tích dừng lại một chút rồi bổ sung, "Quả nhiên, tình yêu đích thực sẽ thay đổi một con người."

Nghe Khúc Tích cảm thán, Khương Nghênh nhân cơ hội cười hỏi, "Tôi thay đổi rồi sao?"

Khúc Tích nhìn Khương Nghênh, gật đầu chắc nịch, "Thay đổi rồi, trở nên dịu dàng hơn, hay cười hơn."

Khúc Tích nói từng chữ một, Khương Nghênh mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Khương Nghênh không nói gì.

Nhưng Khúc Tích biết, cô rất thích sự thay đổi này của bản thân.

Bên kia, sau khi Châu Dị cúp máy với Trần Triết, Bùi Nghiêu dựa vào cửa sổ sát đất nhìn anh, nhướng mày: "Còn biết xấu hổ à?"

Châu Dị xoay điện thoại trong tay một vòng rồi cất vào túi, cũng nhướng mày, "Bây giờ ông còn tâm trí mà trêu chọc tôi sao? Quên em gái tốt của ông rồi à?"

Bùi Nghiêu, "..."

Ba chữ "em gái tốt" đối với Bùi Nghiêu không khác gì "nữ sinh viên trong sáng" năm xưa.

Khác biệt duy nhất là, lúc nhắc đến nữ sinh viên trong sáng, Bùi Nghiêu vui vẻ hớn hở, còn bây giờ nhắc đến em gái tốt, Bùi Nghiêu lại bừng bừng lửa giận.

Thấy sắc mặt Bùi Nghiêu khó coi, Châu Dị vỗ nhẹ vào vai anh ta, "Nhanh chóng ngộ ra đi, cơ hội không đến hai lần đâu."

Nói xong, không đợi Bùi Nghiêu đáp lời, Châu Dị bước về phía Khương Nghênh.

Khúc Tích thấy Châu Dị đi tới, rất biết ý đứng dậy, ngồi sang ghế sofa đơn bên cạnh, ngả người ra sau, thở dài cảm thán, "Haiz, đều là đàn ông, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ?!"

Khúc Tích vừa dứt lời, Châu Dị đã lấy một chiếc gối ôm trên ghế sofa đặt sau lưng Khương Nghênh, giả vờ hỏi, "Nói anh hay nói lão Bùi?"

Khúc Tích nhìn Châu Dị, rồi lại liếc nhìn Bùi Nghiêu, "Một câu nói, hai nghĩa."

Khúc Tích nói xong, Châu Dị mỉm cười, không nói gì nữa.

Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, cười nói, "Mới có thai thôi mà, anh kê gối sau lưng em làm gì?"

Châu Dị cong môi cười, "Phải chú ý ngay từ bây giờ, không được lơ là, để đến cuối thai kỳ, anh sẽ quen với việc này."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh mỉm cười nhìn anh.

Khúc Tích nghe cuộc trò chuyện của hai người, lại nhìn ánh mắt nhìn nhau đầy tình ý của họ, liền quay đầu sang nhìn tivi, "Ngồi trên đống lửa, bây giờ tôi mới thật sự hiểu được cụm từ này."

Trong buổi phát sóng trực tiếp của show truyền hình.

Cuộc điện thoại của Châu Dị đã gây ra một làn sóng lớn.

Cư dân mạng từ việc "chèo thuyền" các cặp đôi nghệ sĩ đang tham gia chương trình, chuyển sang Châu Dị và Khương Nghênh.

[A a a, ký ức đã chết bỗng nhiên sống lại, là Châu tổng và quản lý Khuơng của tôi sao?!!!]

[Vợ yêu Khương Nghênh của tôi có thai rồi, hu hu hu...]

[Tôi nghi ngờ Châu tổng cố tình gọi điện cho trợ lý Trần, anh ấy đang khoe khoang tình cảm, Châu tổng vẫn là Châu tổng, đúng là cao tay!!!]
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 898: Chăm sóc cẩn thận



hông ai ngờ rằng cặp đôi Châu Dị và Khương Nghênh lại có nhiều fan couple trong chương trình tạp kỹ này đến vậy.

Gần như ngay lập tức, màn hình tràn ngập những bình luận ủng hộ "cặp đôi Nghênh Dị".

Khương Nghênh nhìn thấy, mỉm cười véo eo Châu Dị.

Châu Dị không né tránh, liếc nhìn màn hình tivi, nghiêm túc nói, "Không ngờ chúng ta lại có nhiều fan như vậy."

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh rút tay về, mỉm cười, trong đầu đột nhiên nhớ đến câu nói của Kiều Nam trước đây: "Vẫn là couple thật sự mới ngọt ngào, ngọt đến sâu răng!!"

Vì Khương Nghênh mang thai, chuyến du lịch trăng mật này đã bị chậm lại.

Mọi người vì chăm sóc Khương Nghênh mà ở lì trong biệt thự suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư, Bùi Nghiêu là người đầu tiên không chịu nổi, lặng lẽ tìm Châu Dị thăm dò, "Châu Dị, cậu nói xem chúng ta khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, hay là đi dạo phố nhé?"

Lúc Bùi Nghiêu hỏi, Châu Dị đang hâm sữa cho Khương Nghênh.

Nghe thấy lời Bùi Nghiêu, Châu Dị thản nhiên nói, "Muốn đi thì tự đi, đừng dẫn vợ tôi theo."

Bùi Nghiêu, "Nhưng tôi nghe Nghênh Nghênh nói hôm qua..."

Hôm qua Khương Nghênh có nói muốn ra ngoài đi dạo, Bùi Nghiêu định nhân cơ hội này xin xỏ hộ Khương Nghênh, Châu Dị liền liếc anh ta một cái.

Bùi Nghiêu nghẹn lời, im bặt.

Cùng với tiếng "ting" của lò vi sóng, Châu Dị quay người lấy sữa ra, rồi trầm giọng nói, "Hôm qua tôi gọi điện hỏi chú nhỏ rồi, ba tháng đầu thai kỳ, nên ở yên một chỗ, cố gắng đừng đi lại lung tung."

Bùi Nghiêu hỏi, "Vậy hai người không về Bạch Thành nữa à?"

Châu Dị bưng sữa ra khỏi bếp, "Không về cũng không sao."

Bùi Nghiêu nhìn theo bóng lưng Châu Dị rời đi, chống một tay vào khung cửa nhà bếp nói, "Không quản công ty nữa à?"

Châu Dị không dừng bước, đi lên cầu thang, không quay đầu lại nói, "Công ty quan trọng bằng vợ con tôi sao?"

Bùi Nghiêu, "..."

Bùi Nghiêu cảm thấy Châu Dị đúng là kẻ si tình.

Nhưng Bùi Nghiêu không nói ra.

Muội Hỉ của nhà Hạ, Đát Kỷ của nhà Thương, Bao Tự của nhà Chu, Ly Cơ của nhà Tấn.

Lúc Bùi Nghiêu biết đến bốn câu chuyện lịch sử này, mọi người đều nói bốn người phụ nữ này là hồng nhan họa thủy, làm hại đất nước.

Nhưng Bùi Nghiêu hoàn toàn không nghĩ như vậy.

Suy cho cùng, nước mất nhà tan, bốn người phụ nữ này có thể đóng vai trò gì quan trọng chứ?

Nếu phải gạt bỏ bối cảnh chính trị thời đại để nói, thì nên nói bốn người đàn ông đó là kẻ si tình.

Bùi Nghiêu đứng ở cửa nhà bếp nghĩ lung tung, Châu Dị đã bưng cốc sữa về phòng ngủ.

Châu Dị đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Khương Nghênh đang ngủ ngon lành trên giường.

Khương Nghênh bị ốm nghén khá nặng, mấy ngày nay ngoài nôn mửa ra thì chỉ có ngủ.

Châu Dị bước vào, cẩn thận đóng cửa lại, đi đến đầu giường đặt cốc sữa xuống, cúi người hôn nhẹ lên trán Khương Nghênh.

"Vợ yêu."

Châu Dị nói rất nhỏ, không định đánh thức cô, chỉ là thử vận may.

Nếu cô thức, thì cho cô uống sữa, nếu cô ngủ say quá, thì đợi cô tỉnh dậy rồi hâm lại.

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh cau mày "ừm" một tiếng, rõ ràng là hơi khó chịu.

Châu Dị thấy vậy, nín thở, tay đặt trên giường không dám động đậy.

Một lúc sau, Khương Nghênh hé mắt ra, "Hửm?"

Châu Dị cúi người xuống, hôn lên khóe môi Khương Nghênh, vừa dỗ dành vừa nhỏ giọng hỏi, "Muốn uống sữa không?"

Châu Dị nói xong, Khương Nghênh im lặng khoảng bảy tám giây, sau đó che miệng, chân trần chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiếp theo đó, tiếng nôn mửa và tiếng xả nước lần lượt vang lên trong nhà vệ sinh.

Châu Dị, "..."

Cuối cùng Khương Nghênh được Châu Dị bế ra khỏi nhà vệ sinh.

Khương Nghênh mắt đỏ hoe, Châu Dị đau lòng ôm chặt cô, "Lại khó chịu à?"

Khương Nghênh vẫn còn buồn nôn, mím môi nói, "Em phát hiện ra mình không thể uống sữa nữa, ngay cả hai chữ "sữa bò" cũng không thể nghe..."

Nói xong, Khương Nghênh mím chặt môi.

Châu Dị nghe vậy, hơi cau mày, bế Khương Nghênh đặt lên giường, xoay người cầm cốc sữa đi ra ngoài.

Một lúc sau, Châu Dị bưng một đĩa dâu tây lên lầu.

Đẩy cửa ra, Châu Dị không bước vào ngay, giấu đĩa dâu tây sau lưng, thăm dò hỏi, "Vợ yêu, có muốn ăn dâu tây không?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 899: Đau thấu tim



Châu Dị hỏi rất cẩn thận, luôn quan sát biểu cảm trên mặt Khương Nghênh.

Thấy Khương Nghênh không tỏ vẻ chán ghét, cũng không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đưa đĩa dâu tây đang giấu sau lưng ra trước, "Thử xem?"

Khương Nghênh mỉm cười, "Ừm."

Khương Nghênh nói xong, Châu Dị bưng dâu tây vào.

Dâu tây là Thorne mang đến, vị ngọt hơi chua.

Châu Dị cứ tưởng Khương Nghênh sẽ chê chua, không ngờ Khương Nghênh ăn một miếng liền thấy ngon miệng, ăn liền mấy quả.

Châu Dị thấy vậy, ngồi xuống bên giường, "Không thấy chua à?"

Khương Nghênh ngước mắt nhìn Châu Dị, "Chua sao?"

Châu Dị nhìn Khương Nghênh, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên câu nói: Chua sinh con trai, cay sinh con gái.

Châu Dị giật mình, đưa tay nắm hờ thành nắm đấm đặt trước môi, ho nhẹ hai tiếng, "Vợ yêu, em có muốn ăn cay không?"

Khương Nghênh nghe vậy, ngẩn người vài giây, hiểu ra ý của Châu Dị, liền mỉm cười, "Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời nói dối?"

Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị đại khái đã hiểu, khẽ cười một tiếng, đưa tay lên xoa mi tâm, "Lời thật lòng luôn rất đau lòng."

Khương Nghênh, "Vậy anh còn muốn nghe không?"

Châu Dị thành thật trả lời, "Không muốn."

Khương Nghênh bật cười, cúi đầu tiếp tục ăn dâu tây.

Ăn được một nửa đĩa dâu tây, điện thoại của Khương Nghênh đặt trên đầu giường rung lên hai tiếng.

Khương Nghênh nghe thấy tiếng động liền quay người lấy điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, nụ cười trên mặt cô chợt tắt.

Tin nhắn là do Kiều Nam gửi đến.

Nội dung tin nhắn: Giám đốc Khương, khi nào cô quay lại? Chuyện mẹ Châu tổng bị ung thư nhập viện đã bị mấy phóng viên giải trí đào ra, đang bị thổi phồng quá mức.

Ánh mắt Khương Nghênh từ dịu dàng chuyển sang lạnh lùng chỉ trong nháy mắt, cô nhắn lại cho Kiều Nam: Gửi link cho tôi.

Khương Nghênh vừa gửi tin nhắn xong, Kiều Nam liền trả lời: Vâng.

Ngay sau đó, Kiều Nam gửi đến hơn mười đường link.

Khương Nghênh click vào, mỗi đường link đều là những tin tức nóng hổi.

[Chủ tịch Châu thị Media Châu Dị, thân thế bị phanh phui!!]

[Chủ tịch Châu thị bỏ mặc mẹ ruột bị ung thư!!]

[Bùng nổ!! Mẹ ruột của chủ tịch Châu thị Media Châu Dị là tiểu tam!!]

[Thân thế của chủ tịch Châu thị bị nghi ngờ, cổ phiếu Châu thị sụt giảm!!]

...

Hơn mười tin tức nóng hổi liên tục đứng đầu bảng xếp hạng.

Tiêu đề nào cũng rất thu hút sự chú ý.

Khương Nghênh dùng ngón tay lướt màn hình, click vào từng bài, một đám anti-fan liên tục bình luận trong phần bình luận của những bài viết này.

[Tôi đã sớm thấy Châu Dị không phải người tốt lành gì, vậy mà còn nhiều phụ nữ theo đuổi anh ta, nói anh ta là người đàn ông tốt, là hình mẫu lý tưởng trong tình yêu thầm kín, buồn nôn quá~~]

[Con trai của tiểu tam thì tốt đẹp gì chứ? Chỉ là số may thôi, mẹ anh ta là tiểu tam của Châu Hoài An, nếu không thì làm sao anh ta làm chủ tịch được?]

[Các người không biết sao? Nghe nói trước đây Khương Nghênh thích cậu cả nhà họ Châu, Châu Diên, Châu Dị đã dùng thủ đoạn cướp người ta.]

[Tục ngữ nói, chó không chê nhà nghèo, con không chê mẹ khó coi, tuy mẹ ruột là tiểu tam, nhưng cũng không thể vì danh tiếng của mình mà bỏ mặc bà ấy chứ.]

[Mẹ ruột bị ung thư mà lại bỏ mặc, thật là quá đáng.]

[Tôi còn tưởng người đàn ông này đẹp trai ngầu lòi chứ, thật kinh tởm.]

Trong phần bình luận, những bình luận chửi bới Châu Dị chất chồng như núi.

Khương Nghênh mím môi, nắm chặt điện thoại, vì dùng sức quá mạnh nên các khớp ngón tay trắng bệch, mạch máu xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ ràng.

Làm công việc xử lý khủng hoảng truyền thông bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Khương Nghênh cảm thấy lý trí của mình sắp sụp đổ.

Khương Nghênh quá tập trung xem bình luận, đến nỗi Châu Dị đến gần mà cô cũng không phát hiện ra.

Mãi đến khi Châu Dị dùng tay che mắt cô, Khương Nghênh mới hoàn hồn.

Khương Nghênh rưng rưng nước mắt, hít một hơi, "Châu Dị."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back