Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vưu Vật - Nhị Hỉ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,060
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPJ_nXNAYzFpXbGNq70S-5oi_fl4KEWIYP-_IlogrUf_7aRJXTQfNf2FN2JhyQH0SJwHCMPXgxIppf60egcDMA00LZiMxEn5kfFoW8oNoE8As3OV0IzJDS3j32wbkq0xmpxk2LH1ASEs_skxGU-cYC7=w215-h322-s-no-gm

Vưu Vật - Nhị Hỉ
Tác giả: Nhị Hỉ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Song khiết, 1v1, nam nữ chính đều có ám ảnh tuổi thơ, dựa vào tình yêu dành cho nhau để chuộc lỗi và từ từ chữa lành, EQ và IQ của hai người đều rất cao, tam quan đúng đắn, cặp đôi phụ cũng rất hay.

Văn án
Khương Nghênh, một mỹ nhân lạnh lùng, sắc sảo, luôn giữ được sự tỉnh táo và quyết đoán trong mọi việc. Được Châu gia nuôi dưỡng từ nhỏ, dưới sự chứng kiến của ông nội Châu, cô trưởng thành và trở thành người quản lý quan hệ công chúng tài năng, giúp Châu thị vượt qua bao sóng gió.

Châu Dị, tổng tài bá đạo nắm trong tay quyền lực tối cao, lại mang vỏ bọc ăn chơi trác táng, say đắm giữa vòng xoáy mỹ nhân. Nhưng ít ai biết, đằng sau lớp vỏ bọc ấy là một trái tim chung tình, thầm yêu Khương Nghênh suốt 11 năm. Anh vừa cợt nhả tán tỉnh, vừa chu đáo quan tâm, đúng chuẩn hình mẫu lý tưởng khiến bao người ngưỡng mộ.

Một âm mưu được giăng ra, Khương Nghênh bị mẹ kế và em gái kế của nam chính lừa đánh thuốc mê, mơ màng vào nhầm phòng và xảy ra quan hệ với nam chính. Cô quyết định "tương kế tựu kế", kết hôn với Châu Dị, trở thành vợ anh, âm thầm điều tra Châu gia. Dù mang trong mình chứng rối loạn tâm thần, dễ dàng nổi nóng, nhưng Khương Nghênh lại được Châu Dị yêu thương hết mực. Anh luôn quan tâm, chăm sóc, bù đắp cho cô tất cả tình yêu thương mà cô đã thiếu thốn từ nhỏ, kiên nhẫn chữa lành những vết thương trong tâm hồn cô.

Câu chuyện không chỉ xoay quanh tình yêu của hai người, mà còn là bức tranh về tình bạn chân thành, sự tương trợ lẫn nhau giữa những người bạn cùng chung chí hướng. Họ cùng nhau nỗ lực vươn lên nghịch cảnh, mạnh mẽ đối mặt với thử thách, viết nên câu chuyện đầy cảm hứng về tình yêu, tình bạn và sự kiên cường.​
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 1: Xử lý khủng hoảng



Lúc Khương Nghênh lái xe đến khách sạn, trên trời đã có tuyết rơi. Đám đông phóng viên ngoài cổng trái ngược hoàn toàn với tiết trời u ám.

Trông thấy cô, trợ lý Chu Dịch vội vàng tiến lên nói: "Cô Khương Nghênh, sao cô lại tới đây?"

Vẻ ngoài của Khương Nghênh thuộc hàng đẹp nhưng ngày thường ít cười mà có phần nghiêm nghị hơn.

Khương Nghênh tháo găng tay da, mặt không chút thay đổi nâng mắt nhìn trợ lý nhỏ trước mặt "Chu tổng đâu?"

Trợ lý vẻ mặt ngượng ngùng "Ở trong phòng."

Khương Nghênh thu hồi ánh mắt gõ cửa, một lúc sau, một cô gái mắt đỏ chừng hai mươi tuổi từ bên trong ra mở cửa.

Cô bé không biết Khương Nghênh, cô sụt sịt, nhỏ giọng hỏi: "Là quan hệ công công chúng xử lý khủng hoảng bên Chu Tổng sao?"

Khương Nghênh khẽ gật đầu, lướt qua cô bé.

Khương Nghênh vào cửa, vừa lúc Chu Dịch từ phòng tắm đi ra, trên eo buộc lỏng lẻo một chiếc khăn tắm, nước từ tóc trên trán nhỏ xuống, dọc theo xương quai xanh lan xuống bụng dưới, cuối cùng ẩn nấp ở khăn tắm quấn quanh vòng eo của anh ấy, trông thật lười biếng và gợi cảm.

Nhìn thấy Khương Nghênh, khóe môi Chu Dịch khẽ nhếch lên, không có chút cảm giác lúng túng nào khi bị người vợ mới cưới bắt gian tại trận "Sao lại là cô?"

Khương Nghênh ngước mắt bắt gặp ánh mắt đùa giỡn của Chu Dịch, bình tĩnh đáp: "Chuyện này có chút rắc rối, bây giờ dưới lầu đều là phóng viên, cũng không ai muốn tiếp nhận xử lý."

Giữa hai người, tôi một câu anh một câu, bầu không khí vừa lãnh đạm vừa hòa hợp đến khó hiểu.

Ngoại trừ trợ lý của Chu Dịch, không ai biết hai người là vợ chồng mới cưới được ba tháng.

Vừa nói, Chu Dịch vừa đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, cầm một chiếc áo choàng tắm mặc vào, áo choàng tắm rộng thùng thình, ở cổ áo lộ ra một phần xương quai xanh.

Chu Dịch cụp mi liếc Khương Nghênh, cười nửa miệng, thản nhiên đốt một điếu thuốc "Trở về tìm người khác xử lý đi."

Khương Nghênh nghe vậy, không đáp lại lời Chu Dịch nói mà là quay đầu nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh.

Cô gái nhỏ này Khương Nghênh biết, Tiểu Hoa mới nổi ở dưới trướng Chu thị, lúc trước dựa vào vào CP mà đi lên, nghe nói hai ngày trước còn được vợ của một đạo diễn nổi tiếng chỉ tên trên Weibo.

Một đoạn thời gian không gặp, Chu Dịch vậy mà... ai đến cũng không từ chối.

Thấy Khương Nghênh nhìn mình chằm chằm một lúc, Tiểu Hoa mới nổi không khỏi bối rối, nhưng tư thế vẫn kiên định, ngữ khí tế nhị, "Phía dưới nhiều phóng viên như vậy, nếu thực sự không còn cách nào thì em sẽ thừa nhận quan hệ với Chu Tổng. Đợi qua một thời gian mọi chuyện lắng xuống, chúng ta hãy nói rõ..."

Tâm tư nhỏ nhen của cô gái nhỏ đều viết hết trên mặt, cô chỉ muốn lợi dụng Chu Dịch để tạo đà cho mình.

Đối phương còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã lạnh giọng cắt ngang: "Trên đường tới đây tôi đã liên lạc với quản lý của cô rồi, theo thời gian thì người hẳn đã ở đây. Cô có thể xuống ngay."

Tiểu Hoa mới nổi nghe vậy cả kinh "Đi xuống?"

Khương Nghênh "Ừ."

Khương Nghênh nói xong bước đến trước mặt Chu Dịch, dùng ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy điếu thuốc đang cháy của Chu Dịch dập tắt: "Chu tổng, bây giờ mời anh sang phòng bên cạnh, Lý tổng bọn họ là đang đợi anh bắt đầu một cuộc họp."

Chu Dịch nhướng mi nhìn Khương Nghênh, tinh nghịch nở nụ cười, "Mọi chuyện đã sắp xếp xong hết rồi?"

Khương Nghênh lạnh lùng nói: "Chu tổng, anh nhiều nhất chỉ có năm phút thôi, sau năm phút bảo vệ khách sạn sẽ giả vờ sơ suất để đám phóng viên đó lên."

Chu Dịch và Khương Nghênh nhìn nhau vài giây. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Hoa mới nổi, Chu Dịch đứng dậy nở nụ cười trên môi mỏng, mở cửa bước sang phòng bên cạnh.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 2: Hiểu lầm



Chu Dịch là người phóng túng, phóng khoáng và không bị trói buộc.

Nhìn Chu Dịch rời đi, Khương Nghênh quay đầu nhìn Tiểu Hoa mới nổi bên cạnh "Cô còn chưa đi à?"

Tiểu Hoa mới nổi bị khí chất của Khương Nghênh lấn át, vất vả nuốt nước bọt: "Ở dưới này nhiều phóng viên như vậy, lỡ như sau khi xuống dưới bị họ chụp ảnh thì sao, sự nghiệp của tôi mới bắt đầu, tôi..."

Khương Nghênh lạnh lùng nói: "Công ty đã nhận một quảng cáo son môi cho cô rồi, địa điểm chụp cũng gần đây, người đại diện sẽ đến đón cô qua đó."

Tiểu Hoa mới nổi nghe xong, lập tức hiểu ra ý đồ của Khương Nghênh, biết hôm nay mình sẽ không được ích lợi gì, liền gật đầu với cô rồi vội vàng rời đi.

Sau khi mọi việc đã xong, Khương Nghênh đang định rời đi thì điện thoại di động trong túi reo lên.

Khương Nghênh lấy điện thoại di động ra, nhìn vào màn hình điện thoại, thấy trên đó hiển thị nhắc nhở cuộc gọi, cô khẽ cau mày, nhấn nút trả lời: "Ông nội."

Khương Nghênh nói xong, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói bình tĩnh: "Nghênh Nghênh, nửa giờ nữa mang Chu Dịch về nhà cho ông."

Khương Nghênh "Vâng."

Là Chu lão gia tử gọi tới, hình như ông đã biết chuyện bừa bãi hôm nay Chu Dịch.

Khương Nghênh cúp điện thoại, đi xuống lầu.

Trợ lý của Chu Dịch dựa vào tường nhìn cô rời đi, tội lỗi giơ tay lên lau giọt mồ hôi mỏng trên trán.

Khương Nghênh đi xuống lầu, không rời đi ngay mà ngồi vào xe gửi tin nhắn cho Chu Dịch — Ông nội bảo chúng ta về nhà cũ. —

Tin nhắn gửi đi, bên Chu Dịch vẫn như cũ, không có trả lời lại, như đá chìm đáy biển.

Khương Nghênh cũng không khó chịu, cô thoát khỏi giao diện trò chuyện với Chu Dịch, xem các tiêu đề giải trí được đẩy lên hôm nay, xác nhận không có scandal nào về Chu Dịch, gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, thoát khỏi weibo.

Khương Nghênh đang suy nghĩ gì đó, cửa buồng lái phụ đột nhiên từ bên ngoài mở ra, một bóng người cao lớn khom lưng ngồi vào.

Chu Dịch đã thay bộ Âu phục giày da, áo sơ mi không cài hết cúc, cổ áo hơi hé mở, càng lộ rõ vẻ lưu manh.

Thấy Khương Nghênh nhìn mình, trong xe vang lên giọng điệu trêu tức của Chu Dịch: "Nghênh Nghênh, đang nhìn cái gì?"

Khi Chu Dịch gọi tên 'Nghênh Nghênh', giọng của anh có từ tính và đầy mê hoặc khiến Khương Nghênh nhớ lại cái đêm hai người say rượu, anh cũng dỗ dành cô theo cách tương tự.

"Nghênh Nghênh, ngoan nhé."

Nghĩ đến đêm đó, Khương Nghênh cau mày, kiềm chế suy nghĩ, nhỏ giọng nói: "Nếu không còn việc gì nữa thì chúng ta về nhà cũ."

Chu Dịch ngả người ra sau, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào thành xe: "Được."

Chu Dịch nói xong, Khương Nghênh q*** t** lái.

Xe chạy chậm, điện thoại ở bảng điều khiển trung tâm của Khương Nghênh rung lên.

Chu Dịch thản nhiên liếc nhìn, trên màn hình hiện lên một tin nhắn.

— Khúc Tích: Nghênh Nghênh, Chu Dịch suốt ngày ở ngoài nhậu nhẹt, gái gú vậy ở nhà còn có thể thỏa mãn cậu được không? Không được, để người chị em này gọi cho cậu một tiểu ca ca!

Chu Dịch nhướng mày:??

Chu Dịch nhìn thấy tin nhắn, Khương Nghênh cùng lúc cúi đầu nhìn xuống.

Cả hai khá bình tĩnh, Khương Nghênh một tay cầm vô lăng, tay kia xoay điện thoại di động, úp màn hình điện thoại xuống dưới.

Nửa tiếng sau, xe tới nhà cũ Chu gia.

Khương Nghênh đỗ xe rồi cùng Chu Dịch lần lượt xuống xe.

Đi tới cửa, Khương Nghênh đang bước đi trên giày cao gót, nghe thấy tiếng cười trầm thấp không kiềm chế được của Chu Dịch, "Nghênh Nghênh, nếu thật sự có nhu cầu về phương diện đó, em có thể trực tiếp nói với anh."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 3: Sinh con



Không khí bỗng dưng im lặng trong chốc lát, Khương Nghênh quay đầu nhìn người đàn ông lười biếng phong lưu bên cạnh.

Hai người nhìn nhau, đáy mắt Chu Dịch cười như không cười, Khương Nghênh nhạt nhẽo đáp lại: "Không cần, tôi không có nhu cầu đó."

Nói xong Khương Nghênh đi trước Chu Dịch bước về phía vườn hoa.

Chu Dịch nhìn bóng lưng duyên dáng của Khương Nghênh, nụ cười trên môi càng đậm.

Mặc dù Khương Nghênh vào biệt thự trước Chu Dịch một bước, nhưng khi đi tới cửa chính, cô vẫn cố tình đứng lại một lát để chờ Chu Dịch.

Hai người họ là vợ chồng mới cưới, dù không thể hiện được tình yêu như không thể tách rời thì ít nhất họ cũng nên tỏ ra tôn trọng nhau.

Khương Nghênh và Chu Dịch sóng vai nhau đi vào, vừa đi tới phòng khách, một chiếc tách trà bằng đất sét màu tím đã bay thẳng về phía họ.

Chu Dịch đưa tay kéo Khương Nghênh ra phía sau mình để bảo vệ.

Tách trà đập mạnh vào cổ áo anh, rồi thuận thế theo cơ thể anh trượt rơi xuống đất.

Trong cốc có trà nóng, Chu Dịch vừa từ ngoài đi vào, nước trà dính vào đang bốc khói trên áo anh.

Khương Nghênh thấy vậy mím môi sau lưng Chu Dịch, muốn đứng ra giúp hắn nhìn xem nhưng Chu Dịch đã đưa tay nắm chặt tay cô.

"Đồ khốn nạn, ngoài việc suốt ngày làm ẩu rồi tạo việc cho người khác bên ngoài, mày còn có thể làm gì khác?"

"Mới hai ngày trước còn có tin mày ngoại tình với một người mẫu trẻ của một tạp chí thời trang. Hôm nay lại có thông tin mày ngoại tình với Tiểu Hoa mới nổi của chính công ty mình và bị phóng viên chặn lại ở khách sạn, mày có thể làm ông bớt lo một chút được không?"

Chu lão gia tử năm nay đã bảy mươi, ông đã già rồi, nhưng nếu chăm sóc bản thân tốt thì trông ông nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài sáu mươi.

Chu lão gia tử ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt tức giận.

Chu Dịch giơ một tay cởi hai cúc cổ áo sơ mi của anh, thản nhiên cười nói: "Con làm sao không để ông bớt lo được chứ? Hôm qua con vừa ký đơn mua hàng ở nước ngoài cho ông mà."

Lời Chu Dịch vừa nói khiến Chu lão gia tử tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng có thể thấy đã giảm đi rất nhiều.

Chu lão gia tử liếc nhìn Chu Dịch, hai tay chống gậy, lạnh lùng nói: "Lại đây, để ta xem con có bị bỏng không."

Chu Dịch thấy sắc mặt Chu lão gia tử khá hơn, liền buông tay Khương Nghênh ra, sải bước tiến về phía trước: "Ông nội, ai lại nói gì cho ông nghe sao?"

Chu lão gia tử rất yêu quý Chu Dịch, luôn làm ngơ trước những bê bối của Chu Dịch trong nhiều năm qua.

Cho dù có hình phạt thì đa số cũng là sấm to mưa nhỏ.

Chu Dịch ngồi xuống, Chu lão gia tử nghiêng đầu nhìn hắn một cái, "Con cũng không còn là trẻ con, làm việc nên có chút chừng mực, đừng lúc nào cũng bị người khác bắt được."

Nói xong Chu Dịch, Chu lão gia tử chuyển sự chú ý về phía Khương Nghênh: "Việc hôm nay xử lý không tệ."

Khương Nghênh: "Cám ơn ông nội."

Chu lão gia tử, "Nghênh Nghênh, con và Chu Dịch đều không còn trẻ nữa, đừng lúc nào cũng tập trung vào công việc, hãy tập trung vào gia đình nhiều hơn, cố gắng để cho ta năm sau có chắt bế."

Khương Nghênh trên mặt vẫn giữ nụ cười lễ phép, nhưng nụ cười không sâu bằng ánh mắt, "Được."

Khương Nghênh đứng ở phòng khách một lúc rồi chủ động đi vào bếp phụ giúp.

Chu lão gia tử nhìn thấy Khương Nghênh đi vào phòng bếp, liền nghiêm mặt nhìn Chu Dịch: "Con đối với Nghênh Nghênh là thái độ như thế nào? Nếu thật sự không thích con bé, thì cho nó một khoản tiền, hai đứa ly hôn trong bình yên. Con bé đó, dù sao cũng là ta nhìn nó lớn lên, con cứ luôn như thế này..."

Chu lão gia tử còn chưa nói hết lời, Chu Dịch đã hơi mở đôi chân thon dài, vươn tay lấy một quả nho nhét vào miệng, nhai một cách uể oải nói: "Ông nội, ông thích cháu trai hay cháu gái?"

Chu lão gia tử sửng sốt một lát, nhất thời không kịp phản ứng, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười: "Nghĩ kỹ rồi à? Muốn có con với Nghênh Nghênh à?"

Chu Dịch duỗi chân nói: "Sinh một đứa đi."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 4: Người một nhà



Lúc Khương Nghênh từ trong phòng bếp đi ra, Chu Dịch đã chọc Chu lão gia tử cười rồi.

Khương Nghênh cũng không ngạc nhiên về điều này, Chu Dịch có bản lĩnh như vậy, có thể ăn thịt cả đàn ông và phụ nữ, già trẻ lớn bé ai cũng lấy lòng được.

Đến giờ ăn cơm, cả đám người nhà Chu gia cũng lần lượt về đến nhà.

Chu lão gia tử chỉ có một người con trai duy nhất là Chu Hoài An, cha của Chu Dịch.

Chu Hoài An có ba người con, 2 trai 1 gái,là Chu Duyên, Chu Dịch và một cô con gái nhỏ là Chu Kỳ.

Chu Duyên và Chu Kỳ là do vợ hiện tại của Chu Hoài An sinh ra, Chu Dịch là do thanh mai trúc mã và cũng là mối tình đầu của Chu Hoài An sinh ra.

Cách hòa hợp với nhau của những người này có thể mô tả bằng một vài từ: hòa thuận, hòa hợp, dối trá.

Trong bữa ăn, bà Chu mấy lần dùng đũa gắp thức ăn cho Chu Dịch, hệt như một người mẹ.

Chu Kỳ hờn dỗi "Mẹ, mẹ vẫn luôn thiên vị anh hai của con."

Bà Chu cười hiền lành, "Mẹ không thiên vị anh hai của con, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, mấy người các con đứa nào mẹ cũng đều thương."

Chu Duyên thuận miệng mà tao nhã đáp: "Mẹ vẫn luôn như vậy, luôn yêu A Dịch nhất."

Ba mẹ con kẻ xướng người họa cùng nhau nói chuyện, Chu Dịch dùng thìa uống canh với nụ cười nửa miệng, giống như người được nhắc đến trong cuộc nói chuyện đó không phải anh.

Sau khi ăn xong, Khương Nghênh đứng dậy cùng người hầu dọn dẹp chén đĩa, Chu Kỳ nhẹ giọng nói: "Khương Nghênh, lát nữa gọt cho em một đĩa cam."

Khương Nghênh bình tĩnh, khẽ đáp: "Được."

Chu Dịch đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, quay đầu nhìn Chu Kỳ, "Khương Nghênh?"

Chu Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Em gọi thuận mồm, mấy năm nay em đều gọi như vậy, chị dâu, chị dâu, sau này nhất định em sẽ nhớ kỹ."

Chu Kỳ nói xong, mấy bước liền chạy tới Khương Nghênh, kiều diễm lay lay cánh tay Khương Nghênh, "Chị dâu, em sai rồi, chị rộng lượng bỏ qua cho em nha."

Khương Nghênh khẽ cười, ánh mắt đầy xa lạ, "Không sao."

Chu Dịch liếc hai người một cái, sau đó tiếp tục quay đầu gọi điện thoại, "Người các cậu nhắc tới không được, mời người khác đi."

Đối phương không biết nên nói cái gì, Chu Dịch trong mắt tràn đầy châm chọc, "Được, các người tự xử lý đi."

Cúp điện thoại xong, Chu Dịch xoay người đi vào phòng bếp.

Khương Nghênh đang cúi đầu rửa chén, sợi tóc xõa ra bên tai bị một đôi bàn tay vén ra sau, "Ông nội muốn chúng ta ở lại qua đêm, ý em như nào?"

Khương Nghênh nghe vậy, tay rửa bát dừng lại, "Nghe anh."

Chu Dịch rướn người, cúi đầu ghé sát bên tai đỏ bừng của Khương Nghênh, giọng nói đầy từ tính, "Đừng lo, anh ngủ ở sô pha."

Khương Nghênh bất giác rướn người về phía trước, "Chu Dịch, tránh xa tôi ra."

Chu Dịch cười tủm tỉm, "Sợ cái gì?"

Khương Nghênh đặt chiếc bát trong tay lên giá bát đĩa, xoay người nhìn Chu Dịch, mái tóc buộc xõa xuống, "Truyền thông Chu thị tháng sau tổ chức gặp mặt thường niên, trong vòng một tháng, đừng để lộ ra scandal nữa. "

Chu Dịch đút hai tay vào túi quần, vặn vẹo đôi tay vừa lướt qua tóc Khương Nghênh trong túi quần, "Nếu chẳng may nó bị tuồn ra thì sao?"

Khương Nghênh nhíu mày, "Không thể chú ý sao?"

Chu Dịch cười khẩy, "Có chút khó khăn."

Khương Nghênh đưa tay đẩy anh, "Vậy anh tự nhiên đi!"

Khương Nghênh nói xong liền ra khỏi phòng bếp đi lên lầu, nụ cười trên mặt Chu Dịch vụt tắt, Thiết liếc mắt nhìn người hầu đứng bên cạnh, "Từ giờ để cô ấy bớt làm việc nhà đi."

Người hầu rất sợ Chu Dịch, mặt đỏ bừng trả lời: "Là, là thiếu phu nhân nhất định muốn làm."

Chu Dịch cong môi cười, "Lần sau mà còn để cô ấy làm, thì cô cứ cuốn gói rời đi đi."

Người giúp việc, "..."

Chu Dịch từ phòng bếp đi ra, đụng phải Chu Duyên.

Chu Duyên có phong thái tinh tế và dễ gần, "A Dịch."

Chu Dịch ngày thường coi thường Chu Duyên nhất, hắn nhếch khóe miệng cười lạnh: "Anh cả, có chuyện gì sao?". Harry Potter fanfic

Chu Duyên đưa ly rượu đỏ trên tay cho anh, "Em đã kết hôn với Nghênh Nghênh thì hãy quan tâm đến cô ấy nhiều hơn chút, nhìn bề ngoài cô ấy mạnh mẽ, nhưng bên trong lại khá mỏng manh."

Chu Dịch vươn tay cầm lấy rượu đỏ trong tay Chu Duyên, khẽ nhướng mày, "Tôi vì sao lại cưới cô ấy, người khác không biết thì thôi đi, đến anh cũng không biết sao?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 5: Trận chiến



Chu Dịch chính là loại tính cách này, ph*ng đ*ng, không bị trói buộc xong lại tàn khốc.

Nói chuyện không bao giờ kiêng nể bất kỳ ai.

Kiểu của Chu Dịch chính là nói, đánh người mà không tát vào mặt thì tại sao phải đánh người? Mắng chửi không chỉ ra khuyết điểm thì mắng còn ý nghĩa gì chứ?

Chu Dịch vừa nói xong, nụ cười trên mặt Chu Duyên vẫn không thay đổi, chỉ thêm một chút giả dối mà xin lỗi: "A Dịch, em tin hay không thì tùy, sự việc đó thật ra chỉ là hiểu lầm, cả mẹ và Kỳ Kỳ đều không nghĩ tửu lượng của Nghênh Nghênh lại kém đến vậy."

Chu Dịch một hơi uống sạch ly rượu Chu Duyên đưa tới, cười nhẹ: "Nhìn từ xa thì trông ai cũng lương thiện."

Chu Duyên, "..."

Chu Dịch đưa lại ly rượu rỗng trong tay cho Chu Duyên, đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh rồi nghiêng người tới gần người anh ta: "Anh lo lắng tôi sẽ tranh giành vị trí chủ tịch Chu thị với anh à? Đừng lo lắng..."

Chu Dịch dừng lại vài giây, sau đó thấp giọng nói: "Tôi nhất định sẽ cướp nó từ tay anh."

Chu Duyên cười tao nhã, "A Dịch, em hiểu lầm anh rồi, nếu như em muốn chức Chủ tịch Chu thị, anh sẽ không tranh giành với em."

Chu Dịch đứng thẳng người, cười ngạo nghễ: "Vậy thì tốt rồi, tôi muốn, anh đi nói với ông nội, tôi tin ông nội nhất định sẽ đồng ý."

Bàn tay đang cầm ly rượu rỗng của Chu Duyên bỗng siết chặt, nụ cười dịu dàng trên môi suýt chút thì không giữ được.

Chu Dịch cười lạnh nói: "Anh, ở trước mặt tôi xin anh đừng dùng giọng điệu đạo đức giả đó nữa."

Chu Dịch nói xong liền sải bước lên lầu.

Sau khi Chu Dịch rời đi, nụ cười trên mặt Chu Duyên lập tức biến mất.

Chu Kỳ từ trong góc nhìn hai người, thấy Chu Dịch đi lên lầu, từ trong góc chạy ra, chạy tới chỗ Chu Duyên vài bước: "Anh ơi, tên Chu Dịch kia lại nói gì với anh mà khiến khuôn mặt anh toàn là tức giận vậy?."

Chu Duyên bực bội đưa tay giật mạnh cà vạt trên cổ: "Nó nói muốn chức Chủ tịch Chu thị."

Chu Kỳ ngạc nhiên: "Anh ta điên à? Anh ta nói thẳng với anh như vậy sao?"

Chu Duyên nói: "Mà nó có vẻ ám chỉ rõ ràng Khương Nghênh say rượu là do em và mẹ làm ra."

Chu Kỳ bĩu môi xem thường, "Tên đó biết thì sao chứ? Vốn dĩ mẹ chỉ muốn tính kế con nhỏ Khương Nghênh đó để nó không quấn lấy anh nữa, ai biết được..."

Chu Kỳ đang nói nửa chừng, chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng đưa tay lên che miệng.

Chu Duyên sắc mặt lạnh lùng: "Em vừa nói cái gì?"

Chu Kỳ: "Em không nói gì hết, cũng muộn rồi, em đi nghỉ ngơi đây."

Chu Kỳ vừa nói vừa quay người định bỏ chạy.

Chu Duyên đưa tay ra, trực tiếp kéo Chu Kỳ lại, hạ giọng hỏi: "Em vừa nói cái gì?"

Chu Kỳ có chút sợ Chu Duyên.

Cô biết rất rõ tính xấu của Chu Dịch đều chỉ là bề ngoài, xấu xa một cách công khai, nhưng Chu Duyên thì khác, anh là một kẻ ác độc thực sự, anh đều ghi nhớ mọi chuyện trong lòng, dù họ là anh em ruột đi nữa thì cô vẫn có chút sợ anh.

Chu Kỳ nhìn sắc mặt tức giận của Chu Duyên mà nuốt nước bọt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy... vậy Khương Nghênh kia không phải thích anh sao? Mẹ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân sau này của anh cho nên mới cố ý tính kế nó."

Chu Kỳ nói xong liền thoát ra khỏi tay Chu Duyên, xoa xoa cổ tay có vết đỏ của mình: "Mẹ vốn chỉ là muốn tính kế nó, nhưng ai biết nó lại chạy vào nhầm phòng, vào phòng Chu Dịch, mẹ..."

Chu Duyên: "Ra ngoài!"

Chu Kỳ giật mình, khó tin nhìn Chu Duyên.

Chu Duyên nghiến răng nghiến lợi: "Anh nói đi ra ngoài!"

Chu Kỳ dọa đến sợ hãi rụt cổ lại, quay người bỏ chạy.

Bên kia, sau khi Chu Dịch trở về phòng, cởi áo khoác tiện tay quăng đi, thả mình nằm xuống ghế sô pha, nghe tiếng vòi hoa sen từ trong phòng tắm vọng ra, đôi mắt dài nheo lại, trầm tư suy nghĩ.
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 6: Thanh mai



Khương Nghênh đang tắm rửa trong phòng tắm, chợt nhận ra quên mang theo quần áo vào để thay.

Vòng eo thon nhỏ hướng tới vách tường, thở dài trong bầu không khí đầy hơi nước phòng tắm.

Sự lạnh lẽo của bức tường lát gạch hoàn toàn trái ngược với hơi khói nóng của nước nóng từ vòi sen, khiến cô không khỏi rùng mình.

Đứng loay hoay tựa vào tường ước chừng nửa phút, Khương Nghênh kéo chiếc khăn tắm buộc trước ngực, đi đến gõ cửa hai cái, nhẹ giọng nói: "Chu Dịch, anh ở ngoài à?"

Khương Nghênh nói xong, ngoài cửa không có tiếng trả lời, cô lại nói thêm: "Chu Dịch, tôi quên mang quần áo vào, anh có thể lấy giúp tôi được không?"

Khương Nghênh nói xong hai câu, Chu Dịch vẫn im lặng.

Khương Nghênh khẽ mở cửa phòng tắm, nhìn thấy Chu Dịch đã ngủ say trên ghế sofa, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đi chân trần đến tủ quần áo, từ trong đó lấy ra một chiếc váy ngủ rồi quay người đi vào phòng tắm.

Khoảnh khắc cửa phòng tắm sắp đóng lại, Chu Dịch mở mắt ra, ánh mắt vừa rơi xuống mắt cá chân trắng nõn của cô.

Khương Nghênh thay áo ngủ bước ra, vừa ngước mắt lên liền đối mặt với Chu Dịch đang nằm trên sofa xem điện thoại.

Khương Nghênh cau mày nói: "Anh chưa ngủ?"

Chu Dịch nhướng mi nhìn cô, nhếch mép cười: "Cái gì?"

Khương Nghênh thở ra, "Anh chưa ngủ mà vừa rồi tôi gọi sao anh không nói gì?"

Chu Dịch cầm điện thoại chống cằm, mở mắt nói lời bịa đặt: "Có à?"

Khương Nghênh, "..."

Khương Nghênh bị thái độ của Chu Dịch làm nghẹn không còn gì để nói, đối mặt với anh một lúc, không lên tiếng, xoay người đi ngủ.

Sau khi Khương Nghênh lên giường nằm, anh giơ tay vặn độ sáng đèn phòng nhỏ xuống, vừa cầm điện thoại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Đang lúc buồn ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại của Chu Dịch vang lên.

Chu Dịch không coi ai ra gì bấm nút nghe, tiếng nói trầm thấp từ tính: "Alo?"

Căn phòng quá mức yên có thể nghe được giọng nói nũng nịu của một cô gái từ điện thoại vọng ra

Giọng nói trong trẻo: "A Dịch, ra ngoài chơi đi!"

Chu Dịch nhếch mép cười: "Nhớ tôi à?"

Người phụ nữ nịnh nọt nói: "Đáng ghét, sao anh không chịu ra ngoài!"

Giọng Chu Dịch trầm xuống đáp, "Không ra ngoài được, tối nay tôi ở nhà cũ!"

Nói xong, Chu Dịch lại bổ sung thêm một câu: "Ở cùng vợ."

Chu Dịch nói xong, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh một lát, sau đó là giọng nói của người phụ nữ tức giận cúp điện thoại.

Nghe thấy âm thanh bận rộn trong điện thoại, Chu Dịch 'Xì' một tiếng.

Chu Dịch vừa cúp máy, điện thoại Khương Nghênh liền vang lên.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

Khương Nghênh liếc nhìn thông báo cuộc gọi đến của Quan Lôi trên màn hình, liền muốn cúp máy.

Quan Lôi, chính xác là thanh mai đích thực của Chu Dịch.

Nếu không phải vì sự việc phát sinh ngoài ý muốn kia thì vị trí hiện tại, vợ của Chu Dịch, hẳn là của cô ta.

Khương Nghênh vốn muốn đợi điện thoại kêu hết sẽ tự nhiên cúp máy, nhưng ai biết, người ở đầu dây bên kia nhất quyết gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Khương Nghênh ấn nút nghe, khẽ mở đôi môi đỏ, nhẹ nhàng trả lời điện thoại: "Xin chào Quan tiểu thư."

Quan Lôi nghe được giọng Khương Nghênh liền mắng: "Khương Nghênh, cô cố ý đúng không? Biết hôm nay là sinh nhật của tôi cho nên mới cố ý đưa A Dịch về nhà cũ."

Khương Nghênh, "..."

Quan Lôi kiên trì nói: "Bây giờ cô hãy để A Dịch ra ngoài ngay!"

Khương Nghênh: "Xin lỗi, tôi không làm được."

Quan Lôi khó chịu nói: "Khương Nghênh, cô đừng có quá đáng, cô..."

Quan Lôi chưa kịp chửi xong thì chiếc điện thoại di động trong tay Khương Nghênh đã bị ai đó lấy đi.

Khương Nghênh ngẩng đầu, Chu Dịch đang đứng ở bên giường cô, cổ áo sơ mi hơi hé mở, một nửa vạt áo xòe ra ngoài, một nửa nhét vào trong quần âu đen, "Đừng có làm loạn nữa. "

Quan Lôi sụt sịt nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Chu Dịch liếc nhìn qua bờ vai của Khương Nghênh, ánh mắt tối lại: "Sinh nhật vui vẻ."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 7: Khoảng cách



Sau đó Chu Dịch còn nói gì đó với Quan Lôi nữa.

Khương Nghênh không nghe, đứng dậy đi xuống lầu rót một cốc nước ấm, đứng trong phòng khách tối om uống cạn.

Đang uống nước, cô nghe thấy tiếng bước chân đều đặn phía sau.

Khương Nghênh quay đầu lại bắt gặp ánh mắt Chu Duyên đang cầm sữa nóng.

Khương Nghênh cổ họng bỗng nhiên đắng chát: "Anh"

Chu Duyên đưa ly sữa nóng trong tay cho cô, "Sao em vẫn chưa ngủ?"

Khương Nghênh không nhận ly sữa nóng, duy trì khoảng cách xa lạ với đối phương: "Tôi khát, xuống uống cốc nước."

Chu Duyên thấy Khương Nghênh không đưa tay nhận sữa, cũng không ép buộc, tao nhã thu tay lại, cười dịu dàng: "Có phải cãi nhau với A Dịch không?"

Khương Nghênh: "Không có."

Chu Duyên: "Nghênh Nghênh, nếu như em có ủy khuất gì, có thể nói cho anh biết."

Khương Nghênh đặt cốc nước trong tay xuống, mỉm cười với Chu Duyên: "Cám ơn anh, cũng đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút."

Khương Nghênh là người rất rõ ràng, mặc dù trước đây hai người quan hệ khá tốt nhưng bây giờ cô mang danh đã kết hôn, cô sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng một cách dứt khoát.

Hơn nữa, lần say rượu đó là bị tính kế.

Cô cũng không ngu ngốc.

Trở lại phòng ngủ, Chu Dịch đã lại nằm ngửa trên ghế sofa, ánh sáng màn hình điện thoại hướng vào mặt.

Khương Nghênh nhìn anh một cái, liền đi thẳng tới giường nằm xuống.

Có lẽ vì cả ngày mệt mỏi nên lần này Khương Nghênh vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Khi thức dậy thì đã là sáng hôm sau.

Ăn sáng xong, Khương Nghênh và Chu Dịch mỗi người một xe lái đến công ty, xa cách như hai người xa lạ.

Khương Nghênh đỗ xe đi vào công ty, vừa bước vào khu văn phòng đã nghe thấy tiếng mấy nữ nhân viên đang tụ tập ở tám chuyện.

"Hôm qua Chu Tổng lại bị phóng viên chặn ngay tại khách sạn. May mà có Khương quản lý."

"Sau này không biết ai sẽ xui xẻo lấy Chu Tổng nữa."

"Chậc chậc chậc, trước kia không biết là ai đã nói, người như Chu Tổng dù chỉ là l*m t*nh nhân cũng tốt."

Mấy nữ nhân viên đang đùa giỡn, vừa nhìn thấy Khương Nghênh liền đứng thẳng dậy, ngậm miệng lại.

Khương Nghênh ôn lương* suy nghĩ đảo mắt nhìn bọn họ: "Tiếp tục đi."

*Nguyên văn convert là ôn lương. Nhưng Hyn không rõ từ này nghĩa là gì. ai biết thì góp ý với ạ

Nói xong Khương Nghênh trở lại văn phòng, mấy nữ nhân viên lòng đầy sợ hãi mà vỗ ngực.

"Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Khương quản lý, tôi lại rất sợ hãi."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, rõ ràng là cô ấy không nói gì và cô ấy khá tử tế, nhưng tôi lại cảm thấy có chút sợ."

"Chu gia đã giúp đỡ cho rất nhiều sinh viên đại học, nhưng Khương quản lý là người duy nhất còn lại, có thể không có sức áp chế người khác sao?"

Sau khi Khương Nghênh trở lại phòng làm việc, cô sắp xếp lại thông tin của một số ngôi sao được đồn đại trên báo ngày nay rồi ném nó sang một bên.

So với Chu Dịch, scandal của những ngôi sao nhỏ này thực sự chẳng là gì cả, chẳng là gì cả.

Sau khi phân loại ra những scandal của người nổi tiếng cần giải quyết, Khương Nghênh bắt đầu đọc kế hoạch tổ chức họp thường niên của Chu thị năm nay.

Không thể không nói, cô ấy ngồi lên được vị trí này đã phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn ma, làm việc chăm chỉ hơn bò, ăn kém hơn lợn và điều duy nhất cô ấy quan tâm chính là mức lương hàng tháng cô ấy nhận được.

Khương Nghênh vừa cẩn thận xem kế hoạch họp thường niên của công ty, vừa nhấc điện thoại bàn gọi cho phòng kế hoạch.

Khi điện thoại được kết nối, Khương Nghênh nói: "Triệu quản lý, bây giờ anh có ở văn phòng không? Tôi nghĩ đề xuất này có gì đó không ổn, cần gặp anh để bàn bạc."

Người đàn ông đầu bên kia nghe xong có chút khó khắn, ấp úng nói: "Tôi đang ở văn phòng, nhưng Chu Tổng cũng ở đây, sợ không tiện."

Chu Tổng của truyền thông Chu thị thì chỉ có duy nhất Chu Dịch, Khương Nghênh dừng lại vài giây, lạnh lùng đáp: "Vậy buổi chiều tôi sẽ qua đó sau"

Khương Nghênh nói xong, đang định cúp điện thoại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Chu Dịch từ đầu bên kia điện thoại: "Mời cô ấy đến đây luôn đi, tôi tình cờ cũng muốn nghe một chút."
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 8: Giải quyết việc chung



Khương Nghênh cầm điện thoại muốn cúp máy.

Giọng nói từ tính của Chu Dịch vừa vặn vang vào tai cô.

Khương Nghênh cau mày, trong lúc nhất thời muốn giả vờ như không nghe thấy và cúp điện thoại.

"Khương quản lý, Chu Tổng nói cô tới đây!"

"Ừm."

Rốt cuộc tố chất công việc đã bắt cóc cô, không để cho cô làm chuyện phản nghịch như vậy.

Khương Nghênh cầm cuốn sổ kế hoạch đi đến trước cửa phòng làm việc của trưởng phòng kế hoạch.

Cùng lúc thấy giám đốc phòng kế hoạch đang gật đầu cúi người để lấy lòng Chu Dịch.

Chu Dịch thân hình cao dài tựa vào sofa hút thuốc, còn trưởng phòng kế hoạch Triệu Sáng đứng trước mặt anh với chiếc gạt tàn cầm trên tay.

Mỗi lần Chu Dịch đưa tay ra gạt tàn thuốc đều đúng thời điểm đưa tới nhặt lấy tàn thuốc.

Bộ dạng khom lưng của Triệu Sáng khiến Khương Nghênh đứng ở cửa không khỏi nghĩ tới vị tổng quản của thời xưa.

Nếu đặt chuyện này vào thời cổ đại, Triệu Sáng chắc chắn sẽ là người thích hợp với vị trí đại tổng quản.

Sau khi quan sát sự tương tác giữa hai người được một lúc, Khương Nghênh mới đưa tay gõ cửa.

Triệu Sáng quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh đó, trên môi nở nụ cười xin lỗi: "Khương quản lý."

Khương Nghênh cười đáp lại: "Triệu quản lý."

Chu Dịch nhìn thấy Khương Nghênh, chỉ liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, đem điếu thuốc trong tay dụi tắt vào gạt tàn Triệu Sáng đáng cầm.

Chu Dịch có thể không chào hỏi với Khương Nghênh.

Còn Khương Nghênh lại không thể.

Khương Nghênh mang giày cao gót bước vào cửa, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng: "Chu Tổng."

Chu Dịch luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và tư, không nói gì thừa thãi, vẫy tay với Khương Nghênh: "Hai người cứ bàn bạc với nhau, không cần phải để ý đến tôi."

Sau khi Chu Dịch nói vậy, Khương Nghênh thật sự không nói thêm một lời với anh, nhấc giày cao gót đến bàn làm việc, mở tập tài liệu trên tay, quay lại nhìn Triệu Sáng: "Triệu quản lý?"

Triệu Sáng run lên, vô thức nhìn về phía Chu Dịch.

Chu Dịch nhướng mày, ngón tay thon dài gõ gõ lên tay vịn sofa, "Nhìn tôi làm gì thế? Khương quản lý đang gọi ông đấy!"

Triệu Sáng gượng cười hai tiếng, kiên trì bước tới: "Khương quản lý."

Khương Nghênh đứng quay lưng về phía Chu Dịch, cúi người xuống khiến áo vest bị hơi kéo lên, lộ ra vòng eo thon gọn trắng nõn.

Đôi mắt dài và hẹp của Chu Dịch hơi híp lại, ánh mắt quét qua như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt thờ ơ.

Khương Nghênh chỉ ra một vài thiếu sót trong kế hoạch, Triệu Sáng lộ rõ vẻ khó xử trên gương mặt: "Có lẽ sẽ hơi khó để sửa đổi những điểm này".

Khương Nghênh: "Khó cũng phải thay đổi. Đại hội thường niên năm nay không thể coi thường được. Một mối nguy hiểm nhỏ tiềm ẩn có thể biến thành vấn đề lớn."

Triệu Sáng không dám phản bác vì có sự hiện diện của Chu Dịch ở đây, chỉ có thể cười cười đáp cô: "Khương quản lý, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, cố gắng hết sức."

Khương Nghênh mở mắt nhìn thẳng hắn: "Không phải cố gắng, mà là nhất định phải đổi."

Triệu Sáng, "..."

Khương Nghênh nổi tiếng là người nghiêm túc và tận lực trong công việc.

Triệu Sáng trên mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng cười: "Khương quản lý, có một số vấn đề không đơn giản như cô nói, ví dụ như vấn đề vừa rồi cô chỉ ra không phải là kế hoạch ban đầu của bộ phận kế hoạch chúng ta, mà là Quan tiểu thư yêu cầu. Cô cũng biết đấy, truyền thông cho Chu thị chúng ta lần này là Quan tiểu thư, những yêu cầu nhỏ này..."

Khương Nghênh đứng thẳng lên, không kiêu ngạo không tự ti nhìn Triệu Sáng: "Anh phải sửa lại những điểm tôi vừa chỉ ra. Nếu sai lệch màu sắc sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu ứng của hình ảnh. Về phía Quan Lôi, nếu cô ta không làm được, thì chỉ cần thay thế người."

Triệu Sáng bị lời nói của Khương Nghênh làm cho kinh ngạc ngay tại chỗ, nhất thời chưa tỉnh táo lại.

Quan Lôi là ai?

Đó chính là bạn gái tin đồn của Chu Dịch, người phụ nữ có khả năng lớn nhất sẽ trở thành bà chủ của truyền thông Chu thị!

Khương Nghênh cứ như thế mà tùy tiện nói muốn đổi là đổi ư?!

Triệu Sáng lần này không dám cứng rắn cùng với Khương Nghênh, cười nói: "Cái này, không ổn sao?"

Triệu Sáng ngoài mặt như đang hỏi Khương Nghênh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Chu Dịch qua vai Khương Nghênh.

Chu Dịch nghiêng người ngồi tại sofa, khớp xương ngón tay vuốt vuốt tách trà, khóe miệng nở nụ cười có chút nham hiểm: "Nếu đổi Quan Lôi, em định để ai lên thay thế?"
 
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Chương 9: Gặp gỡ



Chu Dịch không hợp với Khương Nghênh.

Đây là phản ứng đầu tiên của Triệu Sáng.

Chu Dịch nói xong, Triệu Sáng quay lại nhìn Khương Nghênh, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Khương quản lý, tôi thấy Quan tiểu thư rất thích hợp làm khách mời đặc biệt của buổi họp mặt thường niên này, bất kể hình tượng hay khí chất..."

Triệu Sáng chưa kịp nói xong, Khương Nghênh đã quay qua nhìn hắn, nhạt giọng nói: "Người không nghe lời, chính là người không thích hợp."

Triệu Sáng lập tức nghẹn khong còn lời nào để nói.

Bầu không khí lúng túng trong giây lát, trên trán Triệu Sáng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Triệu Sáng dường như ý thức được rằng hai Đại Phật này, ai cũng không thể trêu được.

Nếu bây giờ trên mặt đất có một vết nứt, Triệu Sáng nhất định sẽ chọn cách chui vào đó càng sớm càng tốt để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

Đúng vào lúc Triệu Sáng tưởng rằng bầu không khí sẽ còn căng thẳng hơn nữa thì Chu Dịch nhẹ nhàng mở miệng: "Triệu Sáng, cứ làm như Khương quản lý nói đi."

Triệu Sáng: "Hả? À, vâng."

Khương Nghênh nghe Chu Dịch nói, khẽ gật đầu với anh: "Chu Tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước."

Chu Dịch điều chỉnh tư thế ngồi, cười như không cười: "Đi đi."

Khương Nghênh rời đi, Triệu Sáng đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Chu Tổng, còn phía Quan tiểu thư thì sao?"

Đôi chân thon dài của Chu Dịch hơi mở ra, chạm vào hộp thuốc lá trên bàn trà, đặt điếu thuốc vào giữa đôi môi mỏng của anh, "Đây không phải là chuyện của bộ phận kế hoạch của ông sao? Ông hỏi tôi làm gì?"

Triệu Sáng nghẹn lời, "..."

Khương Nghênh từ phòng kế hoạch về bộ phận PR, vừa bước vào văn phòng đã nhận được cuộc gọi từ người bạn thân Khúc Tích.

Khương Nghênh liếc nhìn cuộc gọi đến, nhấn nút trả lời: "Alo."

Khúc Tích vừa từ nước ngoài về, lúc này còn đang lệch múi giờ, nói chuyện câu được câu không: "Nghênh Nghênh, cậu đang ở đâu?"

Khương Nghênh đi thẳng đến ghế văn phòng ngồi xuống: "Ở công ty, có chuyện gì vậy?"

Khúc Tích lẩm bẩm: "Nghe nói người đàn ông của cậu lại ngoại tình nữa phải không?"

'Lại' là một từ hay để sử dụng.

Khương Nghênh không trả lời, Khúc Tích nói tiếp: "Tớ phát hiện ra, tần suất ngoại tình của người đàn ông nhà cậu cũng giống như cây trồng miền Nam vậy, một năm trồng ba vụ không nghỉ".

Khương Nghênh mở máy tính, liếc nhìn mấy dòng tin tức gần đây, xác định không có tin đồn gì về Chu thị, liền đổi chủ đề: "Cậu không phải đi công tác sao? Về rồi à?"

Khúc Tích: "Về rồi, mệt chết tớ, ngủ cả ngày mà vẫn say máy bay."

Khương Nghênh: "Lại ngủ thêm chút nữa?"

Khúc Tích duỗi eo qua điện thoại: "Không ngủ, mặc dù công ty tớ chỉ là xưởng nhỏ nhưng tớ cũng phải làm việc chăm chỉ được không? Lỡ như tớ là cá muối lật*..."

*Nguyên văn convert "Vạn nhất ta nếu là cá ướp muối lật người..." mà t không hiểu rõ lắm. Đại khái là chuyển mình từ nghèo thành giàu ư?

Khương Nghênh trêu: "Đừng lúc nào cũng nói cá muối lật, vì cá muối lật cũng là cá muối".

Khúc Tích, "Khương Nghênh!!"

Khương Nghênh chuyển chủ đề, không khỏi bật cười: "Được rồi, tớ biết cậu là phú nhị đại tích cực làm việc."

Khương Nghênh nói xong câu này trên mặt Khúc Tích lập tức có chút hài lòng, cô khẽ hừ một tiếng: "Đêm nay ra ngoài không?"

Khương Nghênh đặt tay lên chuột bấm chuột: "Đi chỗ nào?"

Khúc Tích đáp: "DK, chị đây bao em nên đêm nay không say không nghỉ".

Khương Nghênh cười khẽ, "Vẫn là để tớ bao đi, cậu mà bao, sợ cậu bảo người phục vụ thêm nước vào rượu."

Khúc Tích phản bác: "Chậc chậc! Cô nhóc, em coi thường ai thế?"

Khương Nghênh cười: "Cậu nổi tiếng là keo kiệt, tớ còn nhớ có người nói hồi đại học mời ăn mì gói, để tiết kiệm tiền, sau đó người đó mạnh mẽ đem một thùng mì tôm thêm nước làm thành phần ăn cho ba người."

Khúc Tích im lặng.

Đến tối, Khương Nghênh đi ô tô đến DK, vừa dừng xe, định tháo dây an toàn thì bất ngờ có tiếng 'phanh' lớn từ phía đuôi xe.

Do quán tính, Khương Nghênh bị lao về phía trước nửa tấc.
 
Back
Top Bottom