Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 10



Chiều thứ bảy, Ôn Từ đến trung tâm thương mại để mua quà sinh nhật cho Tần Vận. Trước khi mua, cô nhắn tin hỏi ý kiến Đậu Dĩ Tình. Cô bạn thân trả lời: “Được nhận lời chúc sinh nhật từ tớ đã là phúc ba đời của cậu ta rồi, còn đòi quà cáp gì nữa? Mơ đi!” Tuy miệng nói vậy nhưng Ôn Từ biết Đậu Dĩ Tình chỉ cứng miệng chứ lòng mềm. Đúng như dự đoán, ngay sau đó cô ấy nhắn tiếp: “Thì mua đại cái gì cho có vậy.” Cuối cùng Đậu Dĩ Tình còn dặn thêm: “Nghe nói party tối nay tổ chức ở biệt thự trên đồi đấy. Không bắt mày phải ăn diện lồng lộn đâu nhưng đừng có mặc quần jean đi là được.” Ôn Từ cười đáp: “Ok, tớ sẽ cố gắng để không quê một cục”, rồi chọn một hộp trang sức thủ công tinh xảo. Lúc nhận lời Tần Vận, Ôn Từ đã tính là chỉ đến lộ mặt, tặng quà chúc mừng xong là kiếm cớ về sớm, giống như mọi lần đi họp mặt với đồng nghiệp thôi. 5 giờ 30 chiều, Ôn Từ trang điểm nhẹ nhàng, đứng trước gương đi thử đôi giày cao gót mà cô không nhớ đã bao lâu không mang. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng không tay. Khác với mấy chiếc váy thường ngày, chiếc này có phần eo thon gọn nổi bật, phần trên ôm sát, tôn lên đường cong quyến rũ của Ôn Từ. Đây là váy hiệu đắt tiền do Đậu Dĩ Tình tặng, cô chỉ mặc một lần hồi 20 tuổi. Mẹ cô cho rằng nó hở hang quá nên bảo ít mặc. Nói là ít mặc nhưng sau đó Ôn Từ không còn mặc lại. Không phải vì mẹ, mà vì thường ngày cô thật sự không có dịp nào để mặc chiếc váy này. Ôn Từ xoay một vòng trước gương và thở phào – may mà những năm qua cô không tăng cân, vẫn có thể mặc vừa. Điện thoại trên giường reo lên, Tần Vận nhắn voice: “Ôn Từ, người đến đón cậu đã xuất phát, cậu ta ở gần nhà cậu, chắc 10 phút nữa sẽ đến.” Ôn Từ trả lời “Ok”. Nhà cô lát sàn gỗ nên sợ làm hỏng, cô xách giày cao gót trên tay, cầm quà, vừa xuống cầu thang thì đụng ngay mẹ. Mẹ dừng bước, nhìn cô từ đầu đến chân. “Sao lại mặc cái váy này? Không phải đã bảo ít mặc rồi sao? Định đi gặp ai?” “Con gần 6 năm không mặc rồi.” Ôn Từ đáp, ngụ ý là đã rất ít mặc, “Tối nay đi sinh nhật bạn, hôm thứ tư ăn cơm con đã nói với mẹ rồi.” “Sinh nhật bạn nào mà ăn mặc vậy? Sinh nhật Dĩ Tình đâu phải tháng này. Hay là thầy cô nào trong văn phòng?” Ôn Từ biết, nếu nói đại một cái tên, mẹ cô sẽ tìm cách xác minh. Cô cũng không thấy cần phải nói dối: “Sinh nhật Tần Vận.” “Tần Vận?” Mẹ nghĩ một lúc mới nhớ ra, “Tần Vận cấp 3? Học cùng lớp với con?” “Vâng.” Dù không dạy lớp con gái thời cấp 3 nhưng mẹ Ôn Từ cố tình tìm hiểu về học sinh trong lớp, nổi tiếng nhất có Tần Vận. Nhà giàu, nổi loạn, đánh nhau hút thuốc trốn học… Làm đủ trò, học hành tệ hại, nhân phẩm thấp kém, nếu không phải nhà nó quyên góp nhiều cho trường thì đã bị đuổi học từ lâu. Giáo viên chủ nhiệm từng than phiền – sao mấy đứa con nhà giàu không đi học trường tư mà cứ phải vào làm loạn trường công. Ngay cả sau khi tốt nghiệp, bà vẫn nghe phong phanh về nó, hình như dùng tiền vào được trường đại học tốt, vì trốn học nhiều nên bị cảnh cáo, rồi ngày nào cũng lái siêu xe đi học, chẳng ra thể thống gì. “Sao con còn liên lạc với nó được?” Mẹ ngạc nhiên hỏi. “Tình cờ gặp lại, cháu gái của anh ấy học lớp con.” Mẹ nhìn cô chăm chú một lúc rồi gật đầu, giọng nhẹ tênh: “Sau này ít liên lạc với nó. Tối nay cũng đừng đi.” “Sao ạ?” Ôn Từ sửng sốt, “Tại sao ạ?” “Không cần chơi với loại người đó.” Mẹ nói nhạt, “Về thay đồ rồi đi ngủ sớm đi, cái váy này sau cũng đừng mặc nữa, trông như cái gì không biết. Con gái phải ăn mặc đàng hoàng.” Ôn Từ đứng trên thang lâu mới hoàn hồn. “Con thấy váy này rất đẹp, là quà Dĩ Tình tặng.” Ôn Từ nói, “Với lại con đã hứa với Tần Vận rồi.” “Mẹ biết là Dĩ Tình tặng nên mới không bảo con vứt.” Ôn Từ im lặng một lúc rồi tiếp tục đi xuống. Mẹ lập tức gọi: “Ôn Từ!” “Con sẽ về sớm.” Ôn Từ không quay đầu lại. Lúc cô cúi xuống đi giày, mẹ đã chặn ở cửa. “Mẹ!” Ôn Từ không tin nổi, “Con chỉ muốn đi dự sinh nhật bạn thôi.” “Mẹ không cấm con đi sinh nhật bạn. Nếu là Dĩ Tình, đồng nghiệp hay bạn bè đàng hoàng khác, mẹ đều cho con đi.” “Dĩ Tình tối nay cũng đi.” “Con bé Dĩ Tình từ trước tính đã hoang dã rồi, mẹ nhìn ra từ lâu, khuyên cả bố mẹ nó mà không nghe. Kết quả thế nào? Năm ngoái còn cãi nhau với nhà, đến giờ chưa về ở nhà.” Mẹ thở dài, “Con là bạn nó, không khuyên được thì thôi, sao còn đi theo nó hư hỏng?” “Sao con phải khuyên? Cậu ấycó làm gì sai đâu.” Ôn Từ bình tĩnh nói, “Mẹ, mẹ tránh ra đi.” Mẹ đứng im, nhìn cô sâu thẳm. Hai người giằng co hồi lâu, mẹ thở dài: “Ôn Từ, tối nay con làm mẹ thất vọng quá.” Câu nói khiến Ôn Từ đứng chết lặng. Có một thoáng, cô rất muốn hỏi, sao mẹ dễ thất vọng về con đến vậy? Hồi nhỏ con ăn thiếu một miếng cơm, không ngủ trưa, mẹ nói thất vọng; đi học con thiếu một bài tập, điểm tụt mấy phần, mẹ nói thất vọng; lớn rồi, con muốn đi dự tiệc sinh nhật bạn, mẹ cũng nói thất vọng. Ôn Từ thở dài, định nói gì đó thì nghe tiếng chân nặng nề từ phía sau, giọng ba cô vẫn bình tĩnh uy nghiêm như mọi khi: “Có chuyện gì? Trong phòng còn nghe thấy tiếng cãi vãi ngoài này.” Mẹ đáp: “Nó đòi đi sinh nhật Tần Vận – thằng học sinh tệ nhất lớp của nó hồi cấp 3. Em không cho đi, nó giận dỗi.” “Anh cứ tưởng chuyện gì.” Ba tuyên án, “Ôn Từ, về phòng đi con.” Ôn Từ về phòng, đứng trước cửa, im lặng trong bóng tối rất lâu. Mắt cay xè, cô cố kìm nén, không muốn làm hỏng lớp trang điểm. Đến khi không nhịn được nữa, cô nghĩ thôi, đằng nào cũng không đi được. Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, là nguồn sáng duy nhất trong phòng. Nghe tiếng chuông, Ôn Từ giật mình, vội lấy ra xem, càng ngạc nhiên khi thấy tên người gọi. Voice call từ Chu Vụ. Ôn Từ hít mũi, luống cuống nhận: “Alo?” Nghe giọng cô, Chu Vụ khựng lại: “Tôi đến rồi, xe không vào được, đang đợi em ở ngã tư, em ra đi.” Ôn Từ mới nhớ ra, người Tần Vận nói sẽ đến đón cô, hóa ra là Chu Vụ. Cô càng tuyệt vọng. Không nghe cô trả lời, Chu Vụ hỏi: “Sao vậy?” Ôn Từ cố nén tiếng mũi, kiểm soát giọng nói: “Xin lỗi, có lẽ em không đi được… Em xin lỗi, em định báo với Tần Vận, xin lỗi anh.” Đầu dây bên kia im lặng vài giây, lẫn với tiếng mở cửa xe và ồn ào ngoài đường, Ôn Từ không nghe rõ lắm. “Được, không đi thì thôi, đừng khóc.” Chu Vụ bình tĩnh hỏi, “Tiện nói lý do không? Người không khỏe à?” Ôn Từ vừa đứng trước cửa nghĩ rất lâu cái cớ, trong đó có cả lý do này, rất hoàn hảo để qua mặt. 26 tuổi rồi mà phải nói với bạn là bố mẹ không cho ra cửa, quá thảm. Nhưng không hiểu sao, nghe giọng Chu Vụ, Ôn Từ bỗng không muốn bịa cớ nữa. “Bố mẹ em không cho đi.” Ôn Từ nói, “Xin lỗi, anh phải chạy một chuyến rồi.” Đầu dây bên kia, Chu Vụ khẽ cười: “… Tôi cứ tưởng chuyện gì to tát.” Ôn Từ không biết phải nói gì, chỉ biết lúng túng đáp: “Xin lỗi, để em giải thích với Tần Vận sau.” “Em thật sự muốn đi không?” Chu Vụ bất ngờ hỏi. Ôn Từ ngẩn người trước câu hỏi. Cô có muốn đi không ư? Thực ra ngay từ đầu cô cũng chẳng mấy hứng thú. Cô không thân thiết gì với Tần Vận hay bạn bè của cậu ta, sợ mình sẽ ngồi một góc buồn chán; nhìn thấy Chu Vụ và Đoạn Vi, cô cũng chẳng biết nên làm gì. Nhưng giờ phút này, khi nghe giọng Chu Vụ, Ôn Từ chợt nhận ra, cô muốn. Cô rất muốn, thật sự rất muốn gặp anh. “Em… muốn.” Ôn Từ đáp khẽ. Đầu dây bên kia, tiếng ồn ào chuyển sang yên tĩnh. Chu Vụ nhìn những căn nhà gạch đỏ hai tầng trước mặt, hỏi: “Nhà em số mấy?” “Số 31,” Ôn Từ ngạc nhiên, “Sao thế ạ?” “Em đang ở tầng mấy?” “Tầng hai.” “.. Sao không bật đèn?” Chu Vụ nói, “Ôn Từ, mở cửa sổ đi. Ôn Từ giật mình, linh cảm được điều gì đó, vội vàng đứng dậy khỏi sàn nhà và chạy nhanh về phía cửa sổ, cố gắng không gây tiếng động. Cô đẩy cửa sổ ra và… Chu Vụ đang đứng dưới đó, ngẩng đầu nhìn cô với nụ cười trên môi. Khi thấy cô, đuôi mày anh khẽ nhướng lên đầy ý nghĩa. Hôm nay Ôn Từ mặc một bộ đồ trắng, làn da cô vốn đã trắng ngần, đứng trong bóng tối trông như một đóa hoa ngọc lan thuần khiết. “Trước giờ tôi chưa thấy em mặc chiếc váy này.” Chu Vụ lên tiếng. “Tình bảo em đừng mặc quần jean.” Nói xong cô chợt nhận ra có gì đó không đúng – Chu Vụ đang mặc một chiếc quần jean rộng màu xám đậm, kết hợp với áo thun đen có họa tiết thêu. Nhưng với thân hình cao ráo của anh, như một người mẫu chuyên nghiệp vậy, mặc gì cũng đẹp, lúc nào cũng toát lên vẻ đẹp trai tự nhiên. Ôn Từ ngượng ngùng nhận ra điều đó muộn màng, “Trông em kỳ lắm sao? Để em thay đồ khác vậy.” Nhưng rồi cô chợt tỉnh ra – đằng nào cũng không đi party được, thay làm gì? “Không kỳ chút nào.” Điện thoại vừa hiện thông báo tin nhắn mới, Chu Vụ liếc qua rồi tắt đi, “Họ đang giục đấy, đi thôi.” Ôn Từ sững người. Hai người nhìn nhau chăm chăm một lúc, em ngơ ngác hỏi: “… Đi kiểu gì?” “Em tin tôi không?” “Em tin.” Không ngờ cô trả lời nhanh thế, Chu Vụ mỉm cười sâu xa hơn, anh nói: “Nhảy xuống đi, tôi đỡ em.” “…” Ôn Từ quay người vào phòng. Chu Vụ: “…” Chu Vụ bật cười: “Em không phải nói tin tôi sao?” Ôn Từ lúng túng: “Không phải… Em đi lấy giày với quà đã, nhanh thôi, anh đợi em một chút.” Chu Vụ đã quan sát kỹ khu vực này, nhà Ôn Từ ở cuối dãy, tầng không cao, thậm chí còn thấp hơn cả bức tường ven sông. Ngoài cửa sổ phòng Ôn Từ vừa hay là một con hẻm nhỏ, vắng vẻ, yên tĩnh, không một bóng người. Có điều kiện thế này mà không nhảy cửa sổ một lần thì thật đáng tiếc. Giày cao gót và túi xách được ném xuống trước, Ôn Từ đưa chân ra ngoài cửa sổ, gió nhẹ làm tà váy cô bay phất phơ trong không trung. Trong đêm tối yên ắng, vạn vật tĩnh lặng, Ôn Từ cảm nhận được làn gió đêm, nghe rõ tiếng tim mình đập, có lẽ là nhanh nhất từ trước đến nay. Chu Vụ đứng dưới cửa sổ, dang rộng hai tay về phía cô. Thấy cô căng thẳng, anh liếc nhìn váy cô, khẽ trêu: “Tôi có nên nhắm mắt lại không nhỉ?” “Em mặc legging bên trong mà. Với lại… không sao đâu, anh nhìn được.” Chu Vụ rất muốn hỏi cô sao lúc nào cũng nói những câu khiến người ta phải suy ngẫm thế. Giây tiếp theo, Ôn Từ nhảy xuống. Chu Vụ vững vàng đỡ lấy cô, như thể vừa đón được một đóa ngọc lan trắng tinh khôi. Ôn Từ vòng tay ôm chặt lấy Chu Vụ, vẫn còn chút hoảng hồn chưa định thần. Chu Vụ ôm cô, khẽ cân nhắc. “Hình như nhẹ hơn.” Anh nhận xét.
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 11



Lần đầu tiên trong đời, Ôn Từ cảm thấy hồi hộp đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc. “Không sao đâu,” cô trấn tĩnh đáp, “Dạo này ở trường em vẫn ăn uống đúng giờ mà.” “Có vẻ căn tin trường vẫn không ngon cho lắm nhỉ,” Chu Vụ nhận xét. Đột nhiên, có tiếng động vọng lại từ phía sau cửa sổ. Hai người nhìn nhau, Ôn Từ vội vàng nhón chân nhảy xuống nhặt túi xách, trong khi Chu Vụ cầm đôi giày cao gót của cô, nắm tay cô chạy trốn ra cửa sổ bên cạnh. Cửa sổ mở ra, để lộ phòng bố mẹ Ôn Từ. Mẹ Ôn Từ nhìn ra ngoài một lúc, bố cô hỏi: “Sao vậy em?” “Em vừa nghe thấy tiếng gì đó,” mẹ cô đáp. “Chắc mèo hoang thôi.” Mẹ Ôn Từ đóng cửa sổ lại, tiếng nói vẫn còn vọng ra: “Haiz, con bé Ôn Từ này, dạo gần đây càng ngày càng kỳ lạ, cứ đòi đi sinh nhật Tần Vận. Anh biết rõ chuyện nó giúp bạn nam hồi cấp ba mà, có tiền không có nền nếp gì cả. Lúc đó em bảo anh cho nó chuyển lớp, anh cứ nói không ảnh hưởng đến học tập nên không cần —— còn cả hôm đó nữa, anh còn nhớ không? Nó đi lấy đồ ở nhà người ta mà không nói gì với em cả, may em xem camera theo dõi mới biết trong nhà không có ai…” Ôn Từ cúi đầu nghe, ngượng đến đỏ cả tai. Cô chợt nhớ lại hồi còn nhỏ, mẹ cô từng bế cô ra khỏi nhóm bạn ở nhà trẻ, miệng lẩm bẩm rằng bọn họ bẩn thỉu, không có giáo dục, bảo cô sau này đừng chơi những trò chơi như vậy nữa. Mẹ cô nghĩ trẻ con chẳng hiểu gì, cứ nói thẳng trước mặt. Từ đó về sau, Ôn Từ không còn bạn chơi ở nhà trẻ nữa. Chu Vụ có giận không nhỉ? Anh có thấy kỳ lạ không? Bên trong cửa sổ dần im bặt, Ôn Từ cắn môi, vừa định nói “Xin lỗi anh” thì bàn tay đã bị kéo về phía trước. “Đi thôi,” Chu Vụ quay đầu nhìn cô, ánh mắt ánh lên nụ cười. Suốt quãng đường, Ôn Từ đi rất cẩn thận. Con hẻm quá nhỏ, hàng xóm đều quen biết cả, gặp bất kỳ ai cũng có nguy cơ bị bố mẹ phát hiện. May mắn trời đã tối, không còn nhiều người đi bộ, đường đi khá thuận lợi. Vừa thấy góc rẽ dẫn ra đầu hẻm, một phụ nữ trung niên mặc áo sườn xám, tay cầm quạt từ phía đối diện đi tới. Ôn Từ vội co rúm người lại, trốn sau lưng Chu Vụ. “Sao vậy?” Chu Vụ hỏi. “Người phía trước kia,” Ôn Từ quay mặt đi, lo lắng thì thầm, “là bạn thân của mẹ em.” Vận xui đúng lúc, họ lại đang ở trong con hẻm hẹp, không thể nào không chạm mặt. Ôn Từ mặc cả bộ đồ trắng, còn Chu Vụ vốn đã thu hút ánh nhìn, trong con hẻm tối om càng dễ nhận ra, đối phương rõ ràng đã để ý đến họ. Để tránh bị phát hiện, Ôn Từ liều một phen, định giơ tay che mặt —— tuy có hơi kỳ quặc, nhưng ít ra sẽ không bị bắt gặp. Nhưng Chu Vụ đã nhanh hơn một bước ôm cô vào lòng. Ôn Từ còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ấn vào lồng ngực, cô ngẩn người, theo bản năng vòng tay ôm lấy anh, giấu mặt vào ngực anh. Ba người sượt vai đi qua, Ôn Từ nghe thấy dì ấy tặc lưỡi, lẩm bẩm: “Thanh niên bây giờ…” Càng gần đầu hẻm người càng đông, Chu Vụ vẫn không buông cô ra. Ôn Từ không nhìn rõ đường phía trước, cứ thế đi theo anh, bình an vô sự tới chỗ xe của Chu Vụ. Hôm nay Chu Vụ lái một chiếc xe thể thao sang trọng, không hợp với khung cảnh con hẻm cũ kỹ này chút nào. Xung quanh có người đang xem, Ôn Từ không kịp choáng ngợp trước cửa xe Bugatti lần đầu nhìn thấy, vội vàng lên xe dưới ánh mắt mọi người. Chu Vụ lấy áo khoác trên xe ném lên đùi cô. Ôn Từ lập tức cầm lấy, che kín mặt mình. Chu Vụ rút tờ phạt ở cửa sổ, mở cửa lên xe, đạp ga biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Chiếc Bugatti đen phóng nhanh trên đường, Chu Vụ một tay cầm vô lăng, cuối cùng không nhịn được cười: “Ôn Từ.” Áo khoác hé ra một góc, nửa gương mặt Ôn Từ lộ ra: “Hả?” “Kính xe dán phim,bên ngoài nhìn không thấy đâu.” Ôn Từ thở phào, cuối cùng cũng buông áo khoác, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong đầu cô vẫn văng vẳng lời mẹ vừa nói trong phòng, có cơ hội là cô lại xin lỗi: “Chu Vụ, vừa rồi… xin lỗi anh.” “Chuyện gì?” “Lời mẹ em nói.” Ôn Từ vốn định giải thích thêm, nhưng vừa mở miệng đã nhận ra không thể giải thích được, cô chỉ có thể lặp lại, “Xin lỗi.” “Không sao, đừng để ý. Năm đó Lão Dư còn mắng tôi dữ thế, tôi cũng chẳng nghe lọt tai câu nào,” Chu Vụ nói, “Em cũng đừng để ý.” Điện thoại đổ chuông, Chu Vụ liếc nhìn camera phía trước, ném điện thoại cho Ôn Từ: “Tần Vận gọi đấy, nghe hộ tôi đi, không thì cậu ta sẽ gọi mãi, ồn chết.” Ôn Từ nghe máy, đầu dây bên kia ồn ào, tiếng nhạc lẫn với tiếng nói chuyện, giọng Tần Vận cũng theo đó mà to lên: “Đại ca, sao thế, mấy giờ rồi, lâu rồi không đụng vào Bugatti của mày, quên cách đạp ga à??” Ôn Từ liếc nhìn GPS: “Sắp tới rồi, còn hai mươi phút nữa, xin lỗi, tại tớ làm mất thời gian.” Tần Vận sững người: “Ồ ồ ồ, à, được, điện thoại Chu Vụ ở chỗ cậu à? Được, được được được.” Tần Vận lảm nhảm một hồi rồi cúp máy, Ôn Từ cầm điện thoại Chu Vụ, đang nghĩ đặt ở đâu thì thoáng thấy tờ phạt bên cạnh. Đầu hẻm chỉ được đậu tạm mười phút, quá giờ sẽ bị phạt. Chu Vụ lái xe cũng nhanh, nhưng ổn hơn Tần Vận, GPS báo cần hai mươi phút đường nhưng họ chỉ mất hơn mười phút đã tới. Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Ôn Từ vẫn hơi sốc. Trước mặt là một tòa kiến trúc ba tầng ẩn mình trong rừng núi, không cao nhưng diện tích rộng đến choáng ngợp, nhìn qua toàn là cửa kính từ sàn đến trần, trong suốt và sang trọng. Tiếng trống bass nặng nề văng vẳng vọng ra, mỗi tầng lầu, mỗi ban công lúc này đều có người, người thì nhảy múa ca hát, người thì chơi điện tử bida, thậm chí có cả sòng bạc —— không phải kiểu tiệc sinh nhật cô từng tham gia, nơi mọi người quây quần bên bàn ăn, mà là một bữa tiệc hoành tráng đúng nghĩa như trong phim ảnh. Ngoài biệt thự này ra, cô nhìn một lượt mà chẳng thấy công trình nào khác —— có lẽ có, chỉ là khuất sau màn cây xanh um tùm. Hoàn toàn không sợ làm phiền hàng xóm. Bên ngoài biệt thự, xe thể thao đậu tùy tiện khắp nơi. Ôn Từ vừa mới chạy ra từ con hẻm nhỏ, đứng bên cạnh xe, cô vô cùng cảm thấy may mắn vì đã không thay về quần jean. “Mặc áo khoác vào,” giọng Chu Vụ kéo cô về thực tại, “Trong kia lạnh lắm.” Ôn Từ suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận ôm chiếc áo khoác của Chu Vụ: “Em sẽ giữ gìn nó cẩn thận.” Điện thoại lại đổ chuông, Chu Vụ dứt khoát tắt máy, tay thuận thế ôm eo Ôn Từ: “Vào thôi, họ đang giục đấy.” Bên trong biệt thự còn choáng ngợp hơn cả bên ngoài. Hồ bơi lung linh ánh đèn, đầu bếp đang nướng thịt bên cạnh. Những vị khách nằm dài trên ghế phao, thỉnh thoảng té nước lên bờ. Xen kẽ giữa đám đông là những người phục vụ đang đi lại. Chu Vụ dẫn cô đi qua đám đông, hầu như người nào cũng chào anh, ánh mắt lướt qua người Ôn Từ. Chu Vụ đáp lại hoặc lạnh nhạt hoặc qua loa, chân vẫn bước đều đặn dẫn cô tiến về phía trước. “Ôn Từ!” Không biết do bản năng của một giáo viên hay do giọng Đậu Dĩ Tình đủ lớn, mà giữa không gian ồn ào này, Ôn Từ vẫn nghe rõ tiếng gọi của cô ấy. Ôn Từ theo phản xạ lùi lại, tạo khoảng cách với Chu Vụ. Bên hồ bơi không xa, Đậu Dĩ Tình đang vẫy tay với cô: “Bên này nè! Lại đây nhanh!” Hôm nay Đậu Dĩ Tình mặc một chiếc váy yếm jean, tóc uốn nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, trông hoàn toàn khác với ngày kỷ niệm thành lập trường. Cô ấy nằm dài trên ghế bên hồ bơi, đôi chân dài đẹp đan vào nhau thật tùy ý. Khi hai người đến gần, thấy Ôn Từ trang điểm, mắt Đậu Dĩ Tình sáng lên: “Cảm động quá, tưởng cả đời này không thấy cậu ăn diện lần nữa chứ.” Ôn Từ bật cười: “Sau này tớ sẽ cố gắng ăn diện nhiều hơn.” Đậu Dĩ Tình hiểu ý, không nói gì thêm. Ánh mắt cô chuyển sang chiếc áo khoác Ôn Từ đang ôm. Đó là một chiếc áo khoác phi công màu đen, Đậu Dĩ Tình hỏi: “Cái này là…?” Chu Vụ vừa định lên tiếng, Ôn Từ đã nhanh nhảu: “Áo của Chu Vụ, tớ mượn anh ấy, xuống xe thấy hơi lạnh.” “Đúng là lạnh thật, vốn dĩ trên núi nhiệt độ đã thấp, còn có người không tiếc tiền điện, mở toang cửa bật điều hòa, lạnh chết người ta.” Đậu Dĩ Tình đưa cho họ một đĩa thịt nướng, “Cậu đói bụng không? Ăn chút đi.” Ôn Từ nhận lấy, chia một nửa cho Chu Vụ. Anh ngoan ngoãn nhận lấy. Điện thoại không biết đã đổ chuông lần thứ mấy trong tối nay, Chu Vụ nhấc máy, uể oải áp vào tai. Tần Vận đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống, thấy bóng dáng đứng yên bên hồ bơi cùng Ôn Từ, khó hiểu nói: “Mày đứng đó làm gì vậy? Sao không lên đây? Mọi người đợi mày nãy giờ rồi.” Chu Vụ cúp máy, nói với hai người: “Tôi lên tầng gặp Tần Vận một lát.” Ôn Từ đáp: “Vâng.” Chu Vụ đi rồi, Ôn Từ mới phản ứng: “Tớ có nên lên chào Tần Vận không nhỉ? Tớ còn chưa tặng quà cho cậu ta” “Đừng lên, trên đó toàn người quen cả rồi, với lại cậu nhìn đi, toàn mấy công tử ca, người ta đang quậy tung lên đấy.” Đậu Dĩ Tình giữ cô lại, “Không vội, đợi cậu ta xuống rồi tặng cũng được.” Ôn Từ nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhắn tin WeChat cho Tần Vận một câu. Cậu ta trả lời rất nhanh, bảo cô cứ chơi thoải mái, lát nữa cậu sẽ xuống tìm họ. Thật ra ở đây Ôn Từ chẳng thấy có gì vui. Cô và Đậu Dĩ Tình mỗi người một ghế, cô ngồi, Đậu Dĩ Tình nằm, quá đỗi yên bình, hoàn toàn không hòa với không khí náo nhiệt xung quanh. Đậu Dĩ Tình có vẻ rất hài lòng, cắn thêm miếng thịt nướng, cảm thán: “Tớ không dám nghĩ trong đời được ăn miếng thịt đắt cỡ này.” Ôn Từ vừa nếm thử một miếng, cười nói: “Ngon thật.” “Haiz.” Đậu Dĩ Tình nhìn cảnh tượng trước mắt, thở dài não nề, “Xa hoa quá, Ôn Từ này, cậu nói xem những người này có thật sự sống cùng một thế giới với chúng ta không?” Ôn Từ lặng thinh. Thực ra cô đã từng nghĩ như vậy rất sớm rồi, từ khi ở trong căn phòng cao cấp mười mấy vạn một đêm mà Chu Vụ đặt. “À này, cậu thấy người quen của chúng ta chưa?” Đậu Dĩ Tình bỗng hạ giọng hỏi. “Ai?Tần Vận sao?” “Không phải, ai thân với cậu ta chứ? Cậu nhìn bên kia kìa —” Ôn Từ nhìn theo hướng chỉ, thấy Đoạn Vi bên hồ bơi. Đoạn Vi nằm trên ghế phao, mặc bộ bikini, khoác hờ chiếc áo ren trong suốt, chẳng che được gì, ngược lại còn tăng thêm vẻ quyến rũ, thân hình đẹp đầy sức sống, rõ ràng là một trang phục rất hợp. “Dáng người đẹp thật.” Đậu Dĩ Tình nói. Ôn Từ tán đồng: “ừ.” Đậu Dĩ Tình lại nói: “Hôm nay ở đây còn một người quen nữa…” “Ai?” “Ôn Từ.” Vừa dứt lời, bỗng có người gọi tên cô từ phía sau, giọng nói hơi quen. Ôn Từ quay đầu lại, Hướng Tao Nhã đang đứng phía sau, mỉm cười ôn hòa với cô: “Thật là cậu, lâu rồi không gặp.”
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 12



Hướng Tao Nhã mặc một bộ đồ đơn giản,áo thun và quần đùi rộng kiểu đi biển, tất cả đều ướt sũng như vừa từ hồ bơi bước lên. Anh ta vẫn giữ được vẻ ngoài như ngày cưới năm nào – khuôn mặt trắng sáng điển trai, mái tóc ngắn thoải mái thanh lịch. Nụ cười ấm áp lễ độ vẫn không thay đổi, vẫn như người lớp trưởng chu đáo thời cấp ba năm xưa. Có điều thân hình anh giờ vạm vỡ hơn trước nhiều, cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện dưới lớp áo thun ướt dính sát người. Ôn Từ hơi ngạc nhiên, lịch sự đứng dậy: “Lớp trưởng, lâu quá không gặp.” Hướng Tao Nhã đã quen với cách gọi này của mọi người nên cũng không sửa, chỉ cười đáp: “Hôm nay cậu đẹp lắm.” Ôn Từ nghĩ anh chỉ khách sáo nên đáp: “Cảm ơn cậu.” “Còn tôi thì sao hả lớp trưởng?” Đậu Dĩ Tình thò đầu ra hỏi. Hướng Tao Nhã nhanh nhảu: “Cậu vẫn luôn đẹp mà.” Đậu Dĩ Tình lúc này mới hài lòng gật đầu. Ngay lúc đó, một người lạ nằm ở ghế bên cạnh Ôn Từ đột ngột đứng dậy nhảy xuống hồ, nước bắn tung tóe lên bờ. Ôn Từ định nghiêng người tránh thì Hướng Tao Nhã đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt cô, che chở khỏi những giọt nước bắn lên. “Tớ ngồi đây được không? Không làm phiền các cậu chứ?” Hướng Tao Nhã lịch thiệp chỉ vào chiếc ghế vừa bỏ trống. “Được,” Ôn Từ đáp ngay, “Không phiền đâu” Hướng Tao Nhã ngồi xuống: “Tớ không ngờ các cậu cũng tới đây.” Anh ta nhớ mối quan hệ giữa họ với Tần Vận không thân thiết lắm, đặc biệt là Đậu Dĩ Tình còn không ưa Tần Vận. “Nói thật tôi cũng không ngờ.” Đậu Dĩ Tình chợt nhớ ra điều gì đó, “À đúng rồi lớp trưởng, lúc cậu cưới, tôi đang học ở tỉnh khác nên không đến được. Tôi xin chúc mừng hạnh phúc muộn nhé, dù có hơi trễ.” “Trễ thật,” Hướng Tao Nhã cười, “Nhưng vẫn cảm ơn cậu. Tớ nghe Vi Vi nói hai cậu giờ đều dạy ở trường Giang Thành phải không?” “Không,” Ôn Từ đáp, “Tớ dạy lớp 3 ở phân hiệu tiểu học. Chỉ có Dĩ Tình mới dạy ở trung học Giang Thành.” “Cũng gần như vậy thôi, dù sao cũng là một trường mà.” “Thôi đừng nhắc đến trường nữa, đầu tớ lại sắp đau rồi —” Đậu Dĩ Tình chớp mắt hỏi, “Lớp trưởng, sao lần trước kỷ niệm ngày thành lập trường cậu không đến vậy?” Nét mặt Hướng Tao Nhã thoáng có chút khó xử. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường: “Cũng như cậu thôi, lúc đó tớ đang ở ngoài tỉnh, không về được.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Phải rồi, giờ cậu là ông chủ công ty, bận rộn mà.” Chuyên trò là một trong những thú vui của Đậu Dĩ Tình. Với công việc giáo viên khá thoải mái và việc Đoạn Vi có nhiều bạn bè chung với Hướng Tao Nhã, cô luôn có thông tin mới nhất. Nghe nói sau khi yêu Đoạn Vi, ngay cả thực tập đại học Hướng Tao Nhã cũng làm ở công ty nhà cô ấy. Sau khi tốt nghiệp anh ta cũng thuận lợi vào làm việc ở đó. Mọi người đều nghĩ không quá hai năm nữa, anh ta sẽ được ông bố vợ tương lai đề bạt lên làm quản lý cấp cao. Nhưng không ngờ sau khi cưới không lâu, Hướng Tao Nhã lại rời khỏi công ty nhà vợ để tự mở một công ty nhỏ. “Đâu có gì to tát, chỉ là người khởi nghiệp nhỏ thôi.” Hướng Tao Nhã khiêm tốn đáp. Ăn xong đồ nướng, Đậu Dĩ Tình lại thấy bên kia có mấy loại trái cây tươi: “Tớ đi lấy ít dưa hấu về giải ngấy nhé. Ôn Từ, giữ chỗ giúp tớ.” Sau khi Đậu Dĩ Tình đi, không gian cuối cùng cũng yên tĩnh hơn. “Cậu ấy vẫn y như ngày xưa. Cậu còn nhớ không, hồi đó trong nhóm thực hành môn Sinh học của chúng ta, lúc nào cậu ấy cũng là người nói nhiều nhất.” Hướng Tao Nhã cười nhớ lại, “Cuối cùng cả nhóm mình bị thầy phạt đứng.” Ôn Từ mỉm cười: “Tớ nhớ.” “Thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái mà chúng ta đã rời trường cấp ba lâu đến vậy rồi.” Hướng Tao Nhã cảm khái, trong ánh đèn mờ nhìn về phía cô, “Lần trước ở đám cưới tớ bận quá, không có thời gian trò chuyện nhiều với cậu. Mấy năm nay cậu sống thế nào? Công việc ổn chứ?… Có bạn trai chưa?” Chu Vụ vừa lên lầu đã có người tiến đến mời thuốc. Anh lắc đầu từ chối. Tần Vận thấy vậy vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu mời anh lại. Họ ngồi trên chiếc sofa kiểu ban công nửa mở, bên dưới là hồ bơi tầng một. Bên cạnh còn có cả một cầu nhảy được thiết kế riêng kéo dài ra ngoài, có thể nhảy thẳng xuống hồ bơi từ trên cao. Chỉ là hiện tại ban công chật kín người, nhất thời không thể thấy rõ cảnh tượng bên dưới. Rõ ràng Tần Vận ngồi ở giữa sofa, nhưng vừa khi Chu Vụ ngồi xuống, chân dài duỗi ra thoải mái, bờ vai rộng của anh như chiếm hết không gian. “Sinh nhật vui vẻ.” Chu Vụ nói, “Quà tao gửi về nhà mày rồi.” “Nhận được rồi, đúng là anh em ruột của tao, mày biết chai rượu đó tao nhờ người tìm bao lâu không?” Tần Vận vừa nói vừa định ôm anh nhưng bị Chu Vụ tránh né, một tay đẩy ra. Tần Vận càu nhàu: “Được lắm, nửa tháng không gặp, ôm anh em một cái cũng không cho à?” “Không muốn.” Chu Vụ mỉm cười. Tần Vận khẽ cười. Xung quanh đông người, ai cũng đang bàn về du thuyền mới mua, người yêu mới quen. Tần Vận ghé sát vào hỏi nhỏ: “Mày đã sắp xếp ổn thỏa chưa? thật sự không ở lại công ty của bố…” thấy vẻ mặt không vui của Chu Vụ, Tần Vận sửa lời, “của chú nữa à?” “Ừ.” Tần Vận nghẹn lời. Trước đó anh còn đang ghen tỵ với Chu Vụ về những dự án lớn sắp triển khai, vậy mà chớp mắt một cái, Chu Vụ đột nhiên tuyên bố sẽ rời công ty để khởi nghiệp. Nửa tháng nay, Chu Vụ về nhà cãi nhau với bố, nghe nói suýt đánh nhau. “Đã nói xong hết chưa? Ý tao là mày có muốn suy nghĩ lại không, dù sao trong công ty còn có phần của mẹ mày…” Chu Vụ chỉ “ừ” nhạt nhẽo: “Ông ngoại biết rồi, ông rất ủng hộ.” Cha mẹ Chu Vụ là hôn nhân thương mại. Ban đầu nhà gái điều kiện tốt hơn, lúc đó bố Chu Vụ chỉ là ông chủ một công ty nhỏ, có thể nói là lấy vợ trên tầm. Mẹ Chu Vụ là con gái duy nhất trong nhà, được cưng chiều hết mực, đối với chồng cũng rất hào phóng. Sau khi cưới, hai người quả thật sống hạnh phúc một thời gian. Không lâu sau khi Chu Vụ chào đời, đột nhiên có người bế về một bé trai, nói là con của bố Chu Vụ. Đến khi mẹ Chu Vụ phản ứng được thì mới phát hiện tài sản trong nhà đã bị chồng rút sạch, bà gần như không còn tiếng nói gì. Sau đó mọi chuyện rối như tơ vò. Mười năm trước, mẹ Chu Vụ bệnh nặng qua đời, ông ngoại Chu Vụ tuổi cao sức yếu, không thể quản lý những chuyện rối ren này nữa, đành về quê dưỡng già. “Thôi được.” Tần Vận lại không nhịn được lắc đầu thở dài, “Tao chỉ thấy tiếc…” “Chẳng có gì đáng tiếc cả.” Chu Vụ lười nhác đáp, “Chỉ là không làm việc thôi, cổ phần vẫn nằm trong tay tao. Đợi đến ngày nào đó Chu Hoa không may qua đời, thì mọi thứ đều là của tao.” “…” Đệt, nói cũng đúng. Chu Vụ cắn một miếng thịt nướng vừa nhận từ Ôn Từ. Tần Vận liếc nhìn: “Tao định hỏi mày sao lại cầm mấy xiên thịt lên đây, trên này cũng có mà… Xiên thịt trong tay mày nướng lâu rồi đấy.” Anh ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, “Mày qua đó lấy thêm đi.” “Không cần,” Chu Vụ từ chối, “Ăn cái này là được.” Ăn xong thịt nướng, Chu Vụ cuối cùng cũng thèm liếc mắt nhìn điện thoại. Vừa mở lên, anh không nhịn được bật cười. Trên WeChat ngoài một đống tin nhắn hỏi sao anh chưa tới, còn có một khoản chuyển tiền. Ôn Từ chuyển cho anh hai trăm tệ, với ghi chú: Tiền phạt đỗ xe. Chu Vụ nhận tiền, lười biếng gõ chữ: [Không phải AA à?] Mười phút trôi qua vẫn không thấy đối phương trả lời. Chu Vụ lơ đãng lắng nghe những cuộc trò chuyện xung quanh. Sau một lúc, anh không kiên nhẫn vẫy tay về phía người đang đứng chắn tầm nhìn ra ban công kính: “Đứng sang bên đi.” Người kia khựng lại, rồi theo lời tránh qua một bên, để lộ khung cảnh tầng dưới. Tần Vận đang trò chuyện với bạn bè, chợt cảm thấy bên cạnh im lặng bất thường. Quay đầu nhìn lại, anh thấy Chu Vụ đang chăm chú nhìn xuống một điểm nào đó bên dưới. Tần Vận tò mò áp lại gần: “Nhìn ai mà chăm chú thế? Đoạn Vi à? Tao nói này, người ta hôm nay đến đây với Hướng Tao Nhã đấy, mày nên kiềm chế một chút…” Vừa nói anh vừa theo hướng nhìn của Chu Vụ, và bắt gặp Ôn Từ đang ngồi cùng Hướng Tao Nhã bên hồ bơi. Hai người ngồi trên ghế dài, khoảng cách khá gần, trò chuyện có vẻ rất vui vẻ. Không biết đang nói chuyện gì, Ôn Từ nghiêng mặt cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên như vầng trăng non xinh đẹp. Tần Vận sững người, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Chu Vụ và khung cảnh bên dưới vài lần, rồi khẳng định: “Đừng bảo mày định tấn công Hướng Tao Nhã đấy nhé?” Chu Vụ lạnh nhạt đáp: “Óc mày có khả năng tưởng tượng ghê thật, đi làm phim đi, đừng có suốt ngày lải nhải bên tai tao nữa.” “Sao mày biết tao làm phim? Nói thật đi, muốn tham gia không?” “Không cần.” Chu Vụ nói, “Đầu tư vào mấy thứ lỗ vốn có gì hay.” “Sao lại chửi tao?!” Tần Vận vẫn chăm chú nhìn xuống dưới, “Nói thật, hôm nay Ôn Từ nể mặt tao thật đấy, trang điểm xinh thế… Này, Chu Vụ, mày có nhận ra Ôn Từ xinh không? Thuộc típ càng nhìn càng thấy dễ chịu ấy.” “Cô gái mặc váy trắng kia phải không? Là ai vậy? Tôi cũng định hỏi từ nãy.” Người đàn ông vẫn đứng chắn trước cửa kính không nhịn được lên tiếng. Tần Vận lập tức đáp: “Đó là bạn học cũ của tôi, cậu biến đi, đừng có để ý người khác.” “Ơ, không công bằng,” người kia cười nói, “Có người đang tiếp cận cô ấy kìa.” Tần Vận: “Đấy cũng là bạn học cũ của tôi, là chồng của Đoạn Vi, đồ ngốc.” Vừa dứt lời, hai người dưới kia bỗng nhiên tiến gần nhau hơn. Chỉ thấy Hướng Tao Nhã đứng dậy cúi người, áp sát Ôn Từ, và vuốt nhẹ mái tóc của cô. Tần Vận: “…” Ban công chìm trong im lặng một lúc, người kia hỏi: “Giờ là tôi ngốc, hay cậu ngốc, hay Đoạn Vi ngốc đây?” “Cút đi, tâm hồn đen tối nhìn gì cũng thấy bẩn.” Tần Vận dời mắt, tiếp tục quan sát đám đông, miệng lẩm bẩm, “Đậu Dĩ Tình đâu rồi? Sao không thấy… chắc lại đi kiếm đồ ăn rồi… Ơ thật luôn.” Trong đám đông, đôi chân dài của Đậu Dĩ Tình nổi bật. Vì tóc che tầm nhìn, cô vén tóc ra sau, để lộ vầng trán trắng ngần xinh đẹp. Tần Vận nhìn một lúc: “Được rồi, hôm nay trông cậu ấy cũng tạm… Khoan đã, cậu ấy giải quyết hết đồ ăn mà đầu bếp vừa nướng xong thật à?” Đang vui vẻ thì người bên cạnh đột nhiên đứng dậy, Tần Vận ngẩng lên nhìn: “Mày đi đâu đấy?” Chu Vụ uống cạn ly rượu trong tay, rồi đặt xuống bàn: “Xuống dưới.” – “Nhìn này.” Hướng Tao Nhã xòe lòng bàn tay, lộ ra nửa chiếc lá. Ôn Từ sờ sờ tóc mình: “Cảm ơn cậu, chắc là dính vào lúc đi đường.” Hướng Tao Nhã mỉm cười, tiếp tục câu chuyện ban nãy: “Là chưa gặp được người thích hợp à? Hay là công việc quá bận?” “Có lẽ là cả hai.” Ôn Từ trả lời mập mờ. Cô mím môi, những câu muốn hỏi cứ quẩn quanh nơi đầu lưỡi. Lý trí liên tục kìm nén, nhưng Ôn Từ – người vốn luôn trầm ổn bình tĩnh – lúc này khả năng tự kiểm soát bỗng trở nên yếu ớt lạ thường. Hai tay đan vào nhau rồi buông ra, sau vài lần như vậy, Ôn Từ nghe thấy chính mình cố tạo vẻ tự nhiên hỏi: “Còn cậu thì sao, lớp trưởng? Cậu và Đoạn Vi thế nào rồi?” “Đang nói chuyện gì thế?” Một giọng nói thờ ơ đột ngột chen vào. Ôn Từ theo tiếng ngẩng đầu, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Chu Vụ.
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 13



Lúc này, Ôn Từ cảm thấy như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang. Cô không biết Chu Vụ có nghe thấy cuộc đối thoại của họ không, và nếu có thì anh nghe được bao nhiêu. Cô vội vàng tránh ánh mắt của anh, tim đập nhanh hơn, tai nóng bừng, nhất thời không thể nói nên lời. Đề tài bị cắt đứt, tự nhiên không thể tiếp tục. Hướng Tao Nhã đứng dậy, chìa tay về phía anh: “Chào cậu” Chu Vụ nắm lấy tay anh ta, rồi nhanh chóng buông ra, ánh mắt lại hướng về phía Ôn Từ. Dưới ánh đèn mờ ảo, từ tai đến má của Ôn Từ đã ửng hồng nhẹ, cô cúi mắt không dám nhìn anh. Nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ của cô, Chu Vụ thu hồi ánh mắt một cách vô cảm. Chỉ nói có vài câu với Hướng Tao Nhã thôi mà, có gì đâu? “Ôn Từ, hôm nay cậu xinh quá.” Tần Vận bước đến gần, anh ta hiển nhiên đã chào hỏi Hướng Tao Nhã trước đó, và giờ trực tiếp nói chuyện với Ôn Từ. Ôn Từ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đưa quà, mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu, chúc mừng sinh nhật nhé” “Ôi, cảm ơn cậu” Tần Vận nhận lấy món quà, “Cậu ăn tối chưa? Trong phòng có tiệc đứng, đủ loại món ngon hết, hôm nay tớ mời toàn đầu bếp giỏi, bảo đảm ngon miệng —— chỉ không biết Đậu Dĩ Tình có ăn hết không nữa.” “Nói xấu sau lưng người khác thì sẽ mọc trĩ đấy.” Giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau anh ta. Đậu Dĩ Tình ban nãy đi lấy dưa hấu, khi quay lại còn mang theo một mâm đồ ăn. “Thật sao?” Tần Vận cười, “Vậy để tớ nói trước mặt luôn.” Đậu Dĩ Tình trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật cậu ta và cậu ta đã chuẩn bị bữa tối phong phú như vậy, cô quyết định không so đo. Cô lấy món quà từ trong túi ra, ném về phía Tần Vận: “Tặng cậu đấy, chúc mừng sinh nhật.” Tần Vận đón lấy, vung vẩy trong tay, mặt đầy chân thành: “Cảm ơn cậu vì món quà nhỏ.” Đậu Dĩ Tình đưa đĩa thức ăn cho Ôn Từ: “Ôn Từ, giúp tớ cầm một chút, tớ lau người.” Ôn Từ dùng nĩa xiên một miếng thịt bò, đưa cho Đậu Dĩ Tình: “Thôi nào, đừng giận nữa.” “Các cậu đang nói gì mà vui thế? Cho tớ tham gia với!” Giọng Đoạn Vi vang lên trước khi người đến. Cô ấy không biết từ lúc nào đã lên bờ, đang đi về phía họ. Đoạn Vi bước nhanh, quần áo vẫn còn ướt sũng nhỏ nước, khi sắp đến trước mặt họ, cô ấy bỗng trượt chân, ngã thẳng về phía Ôn Từ. Ôn Từ không kịp nghĩ sẽ bị ướt, theo phản xạ định đưa tay đỡ, nhưng chưa kịp làm gì thì chính cô đã mất thăng bằng. Chu Vụ một tay ôm lấy eo cô, kéo cô lùi về sau vài bước. Đoạn Vi cũng không thực sự ngã, Hướng Tao Nhã bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đã đỡ được cô. “Trời ơi, làm em sợ muốn chết!” Đoạn Vi vẫn chưa hết hoảng, đứng vững xong liền ôm lấy Hướng Tao Nhã, hôn liên tục lên má anh, “Cảm ơn anh yêu, hu hu hu.” Hướng Tao Nhã để mặc cô hôn lung tung, dịu dàng nói: “Em cẩn thận chút.” Mỗi nụ hôn của Đoạn Vi đều ngọt ngào nồng nhiệt, hoàn toàn khác với vẻ mặt thất vọng khi nói muốn ly hôn với Chu Vụ lúc trước. Ôn Từ ngơ ngẩn nhìn hai người thân mật trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt và nghi hoặc. Xung quanh tối om, thêm vào đó Đoạn Vi xuất hiện đột ngột như vậy, không ai để ý đến họ. Sau khi chắc chắn người trong lòng đã đứng vững, Chu Vụ mới từ từ buông eo cô ra. Anh cụp mắt ngắm vẻ mặt ngây ngốc của Ôn Từ, nỗi khó chịu không tên trong lòng dần tan biến trước đôi mắt chớp chớp của cô. Không chỉ có Ôn Từ khó hiểu, những người khác cũng vậy. Đậu Dĩ Tình thì thầm: “Tớ cứ tưởng họ cãi nhau chứ.” “Đúng là cãi nhau thật, lúc nãy còn đòi ly hôn đấy. Đoạn Vi là như thế, lúc này lúc kia, qua vài ngày lại đòi ly hôn.” Tần Vận cũng thì thầm đáp lại, “Vậy giờ cậu có thể nhấc chân khỏi chân tớ được không?” Ngay khi trò khôi hài nhỏ này kết thúc, Tần Vận nhận được một cuộc điện thoại báo DJ đã đến. Anh ta vung tay ra hiệu mọi người lên tầng 3, tuyên bố khu vũ trường bắt đầu hoạt động. Ôn Từ chưa từng đến vũ trường bao giờ, không ngờ tối nay lại được trải nghiệm trong một bữa tiệc sinh nhật. Tầng 3 của biệt thự được bài trí đầy bàn và sofa, giống hệt khu vực bàn và ghế dài trong vũ trường. Phía trước là bàn DJ và sàn nhảy, DJ quay lưng về phía cửa sổ kính nhìn ra cảnh đêm hoa lệ của Giang Thành, điều khiển không khí toàn trường một cách thuần thục. Ánh đèn nhấp nháy, trên tường thậm chí còn có đèn màu xanh mờ ảo, dàn âm thanh cao cấp k*ch th*ch màng nhĩ mọi người. Rõ ràng căn biệt thự này được thiết kế chuyên để tổ chức party. Ban đầu Tần Vận mời họ ngồi sofa ở giữa, nhưng Đậu Dĩ Tình chê bên đó khói thuốc nặng nề nên từ chối. Hai người tìm một góc vắng để đứng. “Ôn Từ, cậu ổn chứ?” Sợ Ôn Từ không quen với không khí ồn ào thế này, Đậu Dĩ Tình ghé vào tai cô hỏi, “Nếu không thoải mái thì chúng ta chuồn luôn.” Ôn Từ đang nhìn về phía sofa trước sàn nhảy. Chu Vụ ngồi ở đó, đang chạm ly với người đến chào hỏi. Người kia hơi cúi người, Chu Vụ nghiêng mặt, một tay chống lên sofa trò chuyện. Đường nét cằm anh rõ ràng sắc sảo, trên mặt treo nụ cười nhạt, khi nói chuyện khiến quả táo nam di chuyển, trong không gian tranh tối tranh sáng trông vô cùng cuốn hút. Không phân biệt được đâu là tiếng tim đập đâu là tiếng trống, Ôn Từ chỉ liếc nhìn rồi vội thu ánh mắt lại, cười đáp: “Tớ không sao.” “Được, nếu cậu thấy khó chịu thì cứ nói với tớ, tớ đưa cậu về.” Nhân viên phục vụ đi qua bên cạnh họ, trên khay toàn rượu, Đậu Dĩ Tình gọi một người lại, càn quét sạch luôn. Ôn Từ nhìn bàn rượu đầy ắp trước mặt, ngạc nhiên nói: “Dĩ Tình, cậu uống được nhiều thế sao?” Sở thích uống rượu này là thói quen Đậu Dĩ Tình mới có những năm gần đây. Cô nàng kiểm soát lượng rượu của mình hoàn hảo, mỗi cuối tuần đều say nhẹ một lần để giải tỏa áp lực, giúp ngủ ngon và thư giãn. “Tất nhiên rồi, đừng nhìn số lượng nhiều thế này, mỗi ly có bao nhiêu rượu đâu. Hơn nữa tớ vừa nhìn, mấy loại rượu này không nói đến giá thì ở ngoài cũng khó mà mua được, đương nhiên phải thử rồi.” Đậu Dĩ Tình nâng một ly lên, nhấp vài ngụm, không nhịn được thở phào một hơi dài, “Trời ơi! Ngon quá —— Ôn Từ, cậu có muốn nếm thử không?” Nhớ ra Ôn Từ từ nhỏ đến giờ chưa từng uống rượu, Đậu Dĩ Tình vừa nói xong đã đổi ý: “Thôi, cậu đừng uống.” “Nó có vị gì vậy?” Ôn Từ nhìn chất lỏng trong ly, cô biết cuối tuần tối nào Đậu Dĩ Tình cũng uống rượu, đôi khi còn gọi video cho cô, tò mò hỏi, “Uống xong cảm giác thế nào?” “Vị ngọt béo, có chút đắng, hơi chua nữa ——” Đậu Dĩ Tình nói đến mức tự mình cũng phải bật cười, “Cảm giác thì… Ôn Từ này, bây giờ tâm trạng cậu thế nào?” Hình ảnh Đoạn Vi và Hướng Tao Nhã quấn quýt lúc nãy lại hiện lên trong đầu Ôn Từ. Cô bỗng hiểu được tại sao có người lại thích đến vũ trường. Trong không gian tối tăm và ồn ào này, dường như có thể thoải mái thể hiện cảm xúc của mình. “Bây giờ tâm trạng tớ rất tốt.” Nhạc trong sàn lại vang lớn hơn, Ôn Từ cười tươi, ghé vào tai Đậu Dĩ Tình nói, “Rất vui!” “Vậy uống vào cậu sẽ còn vui hơn nữa!!!” Đậu Dĩ Tình cũng cười đáp lại. Ôn Từ động lòng, cô nhìn những ly rượu rực rỡ trước mặt: “Vậy… ly nào uống dễ nhất?” Đậu Dĩ Tình sửng sốt, cuối cùng nghiêm túc chọn cho cô một loại rượu độ cồn thấp và đưa cho cô. Ôn Từ nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì vị chua. Đậu Dĩ Tình nhìn cô cười: “Thấy thế nào?” Vị rượu từ từ lan tỏa, Ôn Từ nhắm mắt lại, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nhăn nhó nhưng gật đầu liên tục: “Ngon lắm!” “Trời ơi Ôn Từ, cậu dễ thương quá đi!” Đậu Dĩ Tình reo lên thích thú. Đêm nay là một chuỗi những lần đầu tiên của Ôn Từ – lần đầu trốn nhà, lần đầu leo cửa sổ, lần đầu đến vũ trường, và giờ là lần đầu nếm rượu. Hai mươi sáu năm qua chưa từng trải nghiệm cảm giác hồi hộp phấn khích như thế này, vậy mà đêm nay cô đã nếm trải tất cả. Đậu Dĩ Tình đã quan sát từ đầu. Những loại rượu được gọi đều có độ cồn thấp và lượng ít, đúng kiểu đồ uống dành cho phái nữ. Tần Vận tuy là người không ra gì nhưng về khoản này thì khá chu đáo. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng sức chịu đựng rượu của Ôn Từ còn kém hơn dự đoán. Sau ba ly, cô gái vốn ít nói và chỉ thích lắng nghe chuyện người khác bỗng chủ động lên tiếng: “Này Dĩ Tình, cậu có thấy Đoạn Vi với Hướng Tao Nhã có vẻ hợp nhau không?” “Ừ, hồi lễ kỷ niệm thành lập trường tớ còn tưởng họ cãi nhau cơ.” Đậu Dĩ Tình lo lắng nhìn bạn, “Ôn Từ, cậu không sao chứ? Có thấy đau đầu không?” Ôn Từ chống khuỷu tay lên quầy bar, lắc đầu rồi cụng ly với bạn. Đôi mắt cô cong lên trong nụ cười, giọng nói chân thành: “Không sao đâu, tớ không khó chịu gì cả. Giờ tớ vui lắm. Chúc họ trăm năm hạnh phúc nhé.” Đậu Dĩ Tình: “…” Ly thứ sáu. Chu Vụ khoanh tay ngồi thư thả trên sofa, ánh mắt lạnh nhạt hướng về góc quầy bar xa xa. Ôn Từ khoác chiếc áo của anh, đang say dần. Có thể thấy Đậu Dĩ Tình đã cố gắng khuyên can nhưng không thành công. Cứ mỗi lần uống xong một ly, Ôn Từ lại đáng thương chìa ngón trỏ về phía bạn: “Một ly nữa thôi, ly cuối cùng.” Có vẻ như Ôn Từ không quen uống rượu, mỗi ngụm đều khiến cô nhăn mặt vì đắng. Sau đó, cô sẽ nhìn chăm chú về một hướng, như thể đang lấy lại tinh thần. Chu Vụ theo hướng nhìn của cô. Trên sàn nhảy, Hướng Tao Nhã đang ôm Đoạn Vi, cả hai đang nhảy điệu nhạc sôi động. “Bên đó thế nào rồi?” Tần Vận lên tiếng, giọng đầy bực bội. Vì chính anh ta mời hai cô gái đi cùng nên cũng phải để tâm, “Đậu Dĩ Tình thì không nói làm gì, nhưng sao Ôn Từ cũng uống nhiều thế?” Chu Vụ không đáp. “Này Chu Vụ, lát nữa mày tiện đường đưa Ôn Từ về được không? Nếu không thì tao phải gọi xe sớm đấy.” “Không đưa.” Chu Vụ thu hồi ánh nhìn. Tần Vận sững người. Không phải lúc trước người nói có thể tiện đường đưa về là cậu sao? Sao giờ lại không đưa? Anh ta định hỏi thêm nhưng quay sang thấy Chu Vụ mặt lạnh tanh, mí mắt hơi nhướn lên, quanh người toát ra hơi thở không vui. Thôi được rồi, không biết ai lại chọc giận cậu ta nữa. Tần Vận im lặng, cúi đầu nhắn tin cho đội lái xe. Sau khi từ chối không biết bao nhiêu người đến mời rượu, Chu Vụ lại nhìn về phía quầy bar. Vừa lúc thấy Ôn Từ rời khỏi quầy, vẫy tay từ chối Đậu Dĩ Tình đang định đi cùng, rồi lảo đảo bước về phía cầu thang xuống tầng. Chu Vụ khẽ nheo mắt. Một lúc sau, nhạc đổi, Tần Vận hào hứng: “Ố, bài này hay đấy. Đi nào Chu Vụ, lên nhảy một lát… Ê, mày đi đâu vậy??” “Ra ngoài cho thoáng” Ném lại một câu ngắn gọn, Chu Vũ bước đi với dáng vẻ hiên ngang. Ôn Từ vịn lan can cầu thang, bước đi chậm rãi. Chỉ trong tích tắc, Chu Vũ đã theo kịp cô. Anh không vội vã tiến lên, chỉ lặng lẽ theo sau những bước chân chậm rãi của cô. Ban đầu anh nghĩ Ôn Từ muốn đi vệ sinh, nhưng có vẻ không phải. Cô đi xuống tầng một, lấy điện thoại ra và cúi đầu gõ tin nhắn. Tất cả mọi người đều đang tụ tập uống rượu ở tầng 3, ngay cả nhân viên phục vụ cũng hiếm khi xuống tầng một. Khu vực hồ bơi hoàn toàn vắng lặng. Chu Vũ không nhịn được nữa, tiến lên phía trước khi Ôn Từ bước vào khu vực hồ bơi và kéo cô lại. Anh túm lấy cổ áo khoác của cô: “Đang làm gì vậy, đi đường cũng không nhìn.” Ôn Từ quay đầu lại, thoáng ngỡ ngàng rồi nở nụ cười tươi. Có lẽ do ảnh hưởng của men rượu, má và tai cô hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh hơn thường ngày. Khi cười lên, ánh mắt như sóng nước lấp lánh, như được tắm trong ánh trăng non. “Em đang nhắn tin cho anh đấy.” Cô nói. Chu Vũ cúi đầu, nhìn thấy dòng tin nhắn chưa gửi: “Không lên giường đâu, anh đừng lo.” Chu Vũ bật cười. “Đứng đây đợi, Tôi lên lấy túi cho em, đưa em về.” “Về ạ? Bây giờ sao?” Ôn Từ ngơ ngác hỏi, giọng nói chậm rãi hơn bình thường vì men say, “Nhưng em còn chưa làm xong việc mà.” “Em còn muốn làm gì nữa?” Chu Vũ nhướng mày. ‘Nếu em dám nói muốn ngắm Chu Tao Nhã thêm vài lần nữa, hoặc muốn nói chuyện với cậu ta thêm vài câu, thì cứ ngồi đây đợi Tần Vận phái người tới đón.’ Chu Vũ nhìn cô, thầm nghĩ. “Em muốn hôn anh.” Chu Vũ lặng người. “Ban nãy em định nhắn tin hỏi anh, ai ngờ anh lại vừa hay đi ra.” Ôn Từ ngượng ngùng mỉm cười với anh. Tiếng nhạc ồn ã hòa quyện với tiếng côn trùng trong rừng núi. Một cơn gió nhẹ thổi qua, gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ bơi. Chu Vũ hạ mi mắt, chăm chú quan sát đôi mắt cô. Người con gái ngày thường chỉ cần đối diện vài giây đã vội vàng né tránh ánh mắt, đêm nay lại nhìn thẳng vào anh, ánh mắt thẳng thắn, cầu xin và chân thành. Hồi lâu sau, ánh mắt Chu Vũ dịu lại, trở về vẻ thờ ơ thường ngày, khóe môi thoáng nụ cười nhạt: “Ôn Từ, tôi luôn không hiểu được em.” “Xin lỗi.” Ôn Từ cũng không rõ mình xin lỗi vì điều gì, có lẽ chỉ là phản xạ tự nhiên của cô, “Vậy… có được không? Nếu không tiện thì… chỉ cần một nụ hôn nhẹ thôi cũng được.”
 
Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông
Chương 14



Âm nhạc sôi động vang vọng khắp căn biệt thự. Tần Vận mua căn biệt thự này chủ yếu để tổ chức tiệc tùng, nên hầu như không chuẩn bị nhiều phòng ngủ. Tầng một thậm chí không có lấy một phòng khách, nhưng lại có vài phòng giải trí. Cuối hành lang, căn phòng bi-a bị khóa trái, rèm cửa buông xuống hờ hững, tách biệt không gian này với bên ngoài, trở thành góc khuất duy nhất trong biệt thự lúc này. Bên trong vang lên những âm thanh nụ hôn triền miên, say đắm. Cởi áo khoác làm đệm, Ôn Từ ngồi trên bàn bi-a, khẽ cúi đầu, những ngón tay mảnh mai ôm lấy gương mặt Chu Vụ, hôn anh. Chu Vụ đứng g*** h** ch*n cô, tay chống xuống mép bàn bi-a, ngẩng đầu để cô thoả thích âu yếm. Ôn Từ hôn rất chậm rãi, cũng rất nỗ lực. Cô dùng sữa tắm gì không rõ, hoà quyện với hương rượu tạo nên mùi hương nhẹ nhàng, lan toả trong nụ hôn của Chu Vụ. Họ không phải chưa từng hôn nhau, nhưng hầu như đều do Chu Vụ chủ động. Lần duy nhất Ôn Từ chủ động trước đây là ở cầu thang trong đám cưới, khi cô hôn lên răng Chu Vụ một cách thô bạo. Giờ nghĩ lại, có lẽ đó không thể gọi là nụ hôn, mà đúng hơn là một cú tập kích. Chẳng bao lâu sau, Ôn Từ dừng lại, hơi thở dồn dập, thở hổn hển nhẹ, môi ướt át không rõ là của ai. Lo rằng rèm cửa có chỗ nào không kéo kín, Chu Vụ không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo và đôi mắt long lanh của Ôn Từ. Khi Ôn Từ vừa định nghỉ một chút rồi lại tiến tới gần, cô bị Chu Vụ nắm lấy khuôn mặt. Bàn tay Chu Vụ to lớn, nâng cằm cô lên, ngón tay áp vào má, không dùng lực nhưng khuôn mặt Ôn Từ vẫn hơi căng. Chu Vụ khen: “Ôn Từ, em hôn tiến bộ rồi đấy.” “Thật ạ?” Má bị véo, giọng Ôn Từ hơi ngọng nghịu. “Ừm.” Chu Vụ lười biếng nói, “Lần đầu em hôn tôi, như thể muốn làm gãy răng tôi vậy.” Những ngón tay đang ôm mặt anh khẽ giật. “Xin lỗi.” Ngón cái mảnh mai chạm vào môi anh, Ôn Từ xoa nhẹ hai cái, thì thầm hỏi, “Em chạm vào chỗ đó à? Có đau không?” “…” Yết hầu Chu Vụ khẽ động, gỡ tay cô ra, nói: “Tuy tiến bộ rồi, nhưng vẫn còn vài vấn đề nhỏ.” Ôn Từ khiêm tốn hỏi: “Là gì?” “Em phải để thời gian thở nữa.” Chu Vụ véo má cô, hôn lên, “Học nhiều vào.” Thường ngày khi họ hôn nhau đều đang làm việc khác, nụ hôn chỉ là một phần ngẫu hứng, là nền. Đây là lần thứ hai họ hôn nhau khi còn mặc nguyên quần áo. Cách hôn của Chu Vụ khác cô. Ôn Từ bị hôn đến ngửa cổ ra sau, không còn chút sức lực để chống cự. Cô nuốt khan, thở gấp, nhịp tim đập nhanh hơn cả tiếng trống từ sàn nhảy vọng lên. Nhiều lần cô tưởng mình sắp ngạt thở, Chu Vụ lại vừa đúng lúc cho cô không khí, cứ thế lặp đi lặp lại, vừa đau đớn vừa say đắm. Nụ hôn kéo dài thật lâu, lâu đến mức Ôn Từ tưởng mình sắp ngất đi mới được thả ra. Không biết từ khi nào họ đã dính sát vào nhau, má cô tựa vào vai Chu Vụ, th* d*c từng hơi nhỏ. Chu Vụ một tay ôm eo cô, hơi thở cũng nặng nề, giọng khàn đặc hơn lúc trước, mang theo nụ cười nhạt: “… Ôn Từ, em lại kẹp chân tôi rồi, thế này thật sự sẽ xảy ra chuyện đấy.” Vòng tay ở eo được nới lỏng, người đang tựa trên vai anh vội vàng xin lỗi: “Em xin lỗi, thói quen ấy mà.” “…” Chu Vụ nhận ra, khi uống rượu Ôn Từ trở nên thẳng thắn đến lạ thường, ngày cưới cũng vậy. Nhưng đêm nay dường như lại không giống hôm đó. Ngày cưới tuy Ôn Từ cũng nói những lời bất ngờ, nhưng thần thái và giọng điệu của cô rất tự nhiên, đi đứng vững vàng, không có vẻ gì là say. Đến khi lên giường, dù phối hợp mọi thứ nhưng phản ứng ngây ngô, hầu như không nói gì. Không như bây giờ, liên tục nói những lời câu dẫn người ta. Có phải vì hôm nay say hơn không? Nhớ đến cảnh cô vừa rồi cứ rót rượu vào miệng từng ly một, Chu Vụ nhìn xuống, giọng không rõ cảm xúc: “Hôm nay em buồn đến thế sao?” “Buồn ư?… Em không buồn.” Mi mắt dần trĩu nặng, Ôn Từ nói, “Hôm nay em rất vui.” Chu Vụ tưởng cô đã qua giai đoạn say xỉn, bắt đầu nói mê sảng vì mệt, nên không đáp lời. Không ngờ cô không chịu bỏ qua, không đợi anh trả lời, lại thì thầm: “Chu Vụ, em thực sự rất vui.” “Vui chuyện gì?” Chu Vụ hỏi. “Được gặp anh em rất vui, được hôn anh em rất vui, anh đến đón em, em cũng rất vui…” Ôn Từ ngắt quãng nói, “Đoạn Vi và Hướng Tao Nhã có quan hệ tốt, em cũng rất vui…” Nói xong, chút lý trí còn sót lại khiến Ôn Từ cảm thấy những lời này có lẽ sẽ chạm vào nỗi đau của Chu Vụ, cô lại nói, “Xin lỗi.” “Nghe đâu còn tưởng em bỗng trở nên ngọt ngào.” Chu Vụ khẽ nhếch môi, bình thản nhận xét, “Hoá ra là uống đến hỏng não rồi.” Không ai lên tiếng. Ôn Từ tựa vai anh, mắt nhắm nghiền, đã chìm vào giấc ngủ say. “Báo công an ngay!” Đậu Dĩ Tình hít một hơi sâu, “Gọi công an đi!!!” “Bình tĩnh đã, để tớ đi kiểm tra các nhà vệ sinh lần nữa.” Ở phòng khách tầng một, Đậu Dĩ Tình đi tới đi lui lo lắng: “Kiểm tra cái gì nữa! Tớ đã lục tung hết nhà vệ sinh ba tầng rồi! Ôn Từ không có ở đó!!” Nửa tiếng trước, Ôn Từ bảo có việc cần đi một lát, không cho Đậu Dĩ Tình đi cùng. Đợi mười phút không thấy quay lại, gọi điện cũng không bắt máy, Đậu Dĩ Tình vội vã đi tìm mà vẫn chưa thấy người đâu. “Cậu ấy say rồi! Ngộ nhỡ có chuyện gì thì sao?” Đậu Dĩ Tình rùng mình, “Không lẽ ngã xuống hồ bơi?!” Thấy Đậu Dĩ Tình định nhảy xuống hồ bơi tìm, Tần Vận vội giữ cô lại: “Làm gì có chuyện đó! Hồ bơi này nhìn một cái là thấy hết mà? Cậu nhảy xuống làm gì? Với lại, nhân viên phục vụ chỉ dám đưa rượu nhẹ thôi, mấy ly đó làm sao say được ——” Đậu Dĩ Tình ôm trán: “Ôn Từ đúng là say thật, đây là lần đầu tiên cậu ấy uống rượu! Tại tớ cả, đáng ra không nên để cậu ấy đi một mình……” “Gì cơ?” Tần Vận ngạc nhiên, theo phản xạ phản bác, “Không phải vậy chứ, trong đám cưới Đoạn Vi, Ôn Từ còn say về sớm mà.” Đậu Dĩ Tình sững người: “Không thể nào.” Nhà Ôn Từ quản nghiêm lắm, ngay cả Coca Cola mẹ cậu ấy cũng không cho uống, vừa nãy Ôn Từ còn hỏi cô rượu có vị gì. “Thật mà, tớ nói dối cậu làm gì? Chính Ôn Từ nói với tớ.” Tần Vận đáp, “Thôi, đừng hoảng vội. Bên ngoài biệt thự lúc nào cũng có người canh gác, Ôn Từ không thể có chuyện gì đâu. Có khi đang ngủ ở đâu đó thôi. Tớ đã cho người đi kiểm tra camera quan sát, chúng ta qua phòng điều khiển xem đi, nếu không tìm thấy thì báo công an.” “Cậu ấy ngủ ở đâu được? Biệt thự của cậu còn chẳng có mấy phòng ngủ, rồi còn ồn ào thế này, cậu ấy…” Đậu Dĩ Tình liếc nhìn phía sau anh, chợt thấy gì đó, cô trợn tròn mắt, không thốt nên lời. Tần Vận quay đầu nhìn theo, cũng sững người. Chu Vụ đang bước ra từ cuối hành lang, trong tay ôm người họ tìm nãy giờ. Ôn Từ úp mặt vào ngực Chu Vụ, tóc xõa, ngủ say sưa và bình yên. Ngón tay Chu Vụ còn móc giày cao gót của cô. “Ôn Từ!” Đậu Dĩ Tình là người đầu tiên hoàn hồn. Cô vùng khỏi tay Tần Vận, vội chạy lại, sau khi kiểm tra thấy quần áo Ôn Từ còn nguyên vẹn, hơi thở đều đặn, ngoài khuôn mặt, tai và môi đỏ ửng vì rượu ra thì không có gì bất thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm. “Nói nhỏ thôi, cậu ấy đang ngủ.” Chu Vụ nói. “À…” Đậu Dĩ Tình ngớ ra một chút rồi buột miệng hỏi, “Sao hai người lại ở cùng nhau?” “Ra ngoài hóng gió, tình cờ gặp nhau.” “Sao cậu lại ôm cậu ấy?” Chu Vụ rất muốn đánh thức người trong lòng mình dậy. “Cậu ấy đứng không vững. Tôi đã tìm khắp tầng một mà không có cái ghế sofa hay giường nào sạch sẽ.” Chu Vụ đáp, “Nên định đưa cậu ấy ra xe ngủ.” Nghe có vẻ hợp lý, nhưng vẫn hơi kỳ lạ. Đậu Dĩ Tình nhíu mày, chưa kịp nghĩ kỹ thì bị cắt ngang. “Túi của cậu ấy đâu?” Chu Vụ hỏi. “Đưa tôi.” Đậu Dĩ Tình vội nói, giơ tay ra, “Cảm ơn cậu, vừa nãy tôi sợ chết khiếp… Đưa cậu ấy cho tôi đi, cậu ấy uống nhiều quá, tôi đưa cậu ấy về trước, phiền các cậu gọi giúp tôi chiếc xe.” Chu Vụ không nhúc nhích: “Cậu ôm nổi không?” Đậu Dĩ Tình sững người: “Tôi có thể đỡ…” “Không cần, cậu ấy khó chịu, đừng làm cậu ấy thức giấc.” Nhớ ra chiếc xe thể thao của mình chật quá không chứa được ba người, Chu Vụ liếc nhìn người bên cạnh, hỏi nhẹ, “Tần Vận, xe mày đậu đâu?” Ôn Từ được đặt lên ghế sau của chiếc SUV nhà Tần Vận, Đậu Dĩ Tình vội vã leo lên đỡ bạn. Chu Vụ ném chìa khóa xe cho Tần Vận: “Tao lái xe cậu đi, cậu dùng tạm xe tao.” “Được… Khoan đã, nghĩa là sao?” Tần Vận ngớ ra, thằng này vừa nãy chẳng phải bảo không đưa người ta về, kêu anh gọi tài xế sao? “Mệt rồi, dù sao mày cũng cắt bánh kem rồi, tao về ngủ luôn.” “Chưa tới 12 giờ mà mày buồn ngủ gì…” “Đi đây,” Chu Vụ không đáp lời, mở cửa lên xe, đạp ga nhưng vẫn không quên ném lại một câu, “Sinh nhật vui vẻ.” Trên xe về, Đậu Dĩ Tình ôm vai Ôn Từ, vẫn đang tiêu hóa cú sốc vừa rồi. Trong mắt cô, Ôn Từ và Chu Vụ là hai người không đời nào có thể gần nhau, ngay cả hồi cấp ba ngồi cùng lớp, một người đầu lớp một người cuối lớp, nửa học kỳ còn chẳng nói với nhau câu nào. Đến chết cô cũng không thể ngờ một ngày nọ, Ôn Từ sẽ nằm trong vòng tay Chu Vụ – thậm chí còn là kiểu công chúa. “Nhà cậu ở đâu?” Chu Vụ cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Đậu Dĩ Tình. Đậu Dĩ Tình báo địa chỉ. Ôn Từ say thế này, chắc chắn không thể đưa thẳng về nhà, không thì mẹ Ôn Từ sẽ nổi điên mất. Đậu Dĩ Tình nói: “Đưa bọn tôi tới đó là được, Ôn Từ tối nay ngủ nhà tôi.” “Tớ á?” Trong xe yên tĩnh, Ôn Từ vẫn ngủ bỗng nghe thấy tên mình, theo phản xạ đáp, “Tớ… tớ ngủ đâu?” Thấy bạn không sao, Đậu Dĩ Tình hoàn toàn yên tâm, đáp: “Ngủ nhà Đậu Dĩ Tình.” Ôn Từ mơ màng mở mắt, tình cờ qua gương chiếu hậu chạm phải ánh mắt Chu Vụ. “Ừm, được.” Ôn Từ nhìn vào mắt anh, lẩm bẩm, “… Không ngủ nhà Chu Vụ được sao?” Vừa dứt lời, Đậu Dĩ Tình nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp bịt miệng cô lại. Đậu Dĩ Tình vì là học sinh kém trong lớp, mỗi cuộc họp thường kỳ đều bị lãnh đạo điểm danh phê bình, sớm đã quen với việc mất mặt. Cô tỉnh bơ giải thích với người trên ghế lái: “Cậu ấy say là như vậy đấy, hay nói nhảm.” “Ừ.” Chu Vụ xoay tay lái, nhẹ nhàng đáp, “Tôi biết rồi.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back