Đô Thị  Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,481
0
36
AP1GczN3-0NZR6PHb8_nbhC2UYQRA0nrcf1JokewI8qUUKKTMvR-LQH2ziTfRxoaX0jEU8VwrwEaoeyj4XeFp9CRCMRC7FHxSr3AroKgP6qwdq0_smQErOFd6BqOTNlhz2Zw-THnHUU4bIK0Dcd543WKNq60=w215-h322-s-no-gm

Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Thể loại: HE, Hiện Đại, Học Đường, Học Bá, Thanh Xuân Vườn Trường, Gia Đình, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Ổ truyện của MeoMeoz

Văn án:

Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ.

Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ.

Tôi ấy mà…

Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn.

Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi.​
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 1


Thời đi học, trong lớp bạn có người nào bình thường giống như tôi không?

Thành tích không cao không thấp, ngoại hình bình thường không có gì nổi trội.

Tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, không có bất kỳ tài năng gì.

Vốn dĩ tôi không thi đỗ trường Nhất Trung.

Nhưng năm đó xây thêm một phân hiệu để mở rộng tuyển sinh, điểm đầu vào thấp hơn những năm trước mười điểm.

Tôi đỗ một cách suýt soát.

M-ẹ nhìn giấy báo trúng tuyển thì than vắn thở dài: “Sang năm chị con thi vào đại học, em trai cũng sắp vào cấp ba…”

Thành tích của chị gái tôi rất tốt, là niềm tự hào của bố m-ẹ.

Em trai là con trai là sự nối dõi của bố m-ẹ.

Tôi ấy mà…

Giống như bạn đi chợ mua hai cân thịt lợn loại ngon, ông chủ sẽ luôn tặng kèm hai miếng mỡ lợn.

Tôi chính là hàng tặng kèm không được yêu thích mà thôi.

Hôm đó trời mưa rất to, căn phòng bí bách như chiếc túi nilon, oi bức lạ thường.

Bọn họ im lặng nhìn tôi, hy vọng tôi buông bỏ.

Bạn thân duy nhất của tôi, Thẩm Gia Di háo hức gõ cửa nhà tôi:

“Nghe nói cậu cũng đỗ, bọn mình có thể học chung trường cấp 3 rồi, tốt quá.”

Không giống tôi, Gia Di vừa xinh đẹp vừa học giỏi, là cô gái tỏa sáng lấp lánh.

Nếu chúng tôi không sống cùng một tòa nhà và lớn lên cùng nhau, có lẽ tôi đã không làm bạn với cô ấy.

Tôi nắm tay cậu ấy, dường như tiếp thêm sức mạnh từ trên người cậu ấy, nói từng chữ:

“Bố, m-ẹ, con muốn học tiếp.”

Suốt cả kỳ nghỉ hè, tôi cố gắng giúp bố m-ẹ nhồi bột, nặn bánh làm bánh bao.

Chị gái đang điên cuồng học thêm để chuẩn bị lên 12, em trai ngày nào cũng đi chới với bạn, lấy tiền tiêu vặt đi quán net.

Đêm trước hôm khai giảng, m-ẹ tôi đếm số tiền trong tay 3 lần, than thở:

“Bố m-ẹ đều công bằng với cả 3 đứa, con muốn đi học thì đi đi.”

M-ẹ ơi, nếu trong lòng m-ẹ không thiên vị, hà cớ gì phải nhấn mạnh.

Tôi và Gia Di học cùng một lớp.

Ngoài ra còn có Thẩm Đông Dã, người đứng đầu lớp.

Gia Di nhanh chóng kết thêm nhiều bạn mới, cậu ấy cũng dẫn tôi đi tham gia buổi tụ họp của các bạn nữ.

Bọn họ ôm vai bá cổ tôi. Gọi tôi Lý Lâm Lâm, Chu Lâm Lâm… Thỉnh thoảng tôi sửa lại: Tên tớ là Lê Lâm Lâm.

Bọn họ xin lỗi nhưng lần sau vẫn gọi sai.

Cũng không phải chuyện gì to tát, tôi đã quen rồi.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 2


Mười lăm, mười sáu tuổi là tuổi xuân rung động.

Thẩm Đông Dã cao ráo, đẹp trai, thành tích tốt, chơi bóng rổ cũng giỏi, hát cũng hay.

Hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn, nhận được nhiều sự quan tâm.

Sau giờ học, rất nhiều nữ sinh tụ tập ngoài cửa sổ, mặt đỏ bừng, giả vờ lơ đãng nhìn cậu ấy. Nhưng tôi không có cảm giác.

Ngoài việc được Gia Di lôi ra ngoài giao lưu, tôi chỉ đọc sách và làm đề.

Lúc đó tôi không có ước mơ và học bài giống như một bản năng hơn.

Mãi cho đến tiết thể dục đó.

Tôi không bao giờ thích vận động, khi được hoạt động tự do, tôi trốn dưới bóng cây và đọc sách. Tôi mải mê đọc đến nỗi không nghe thấy tiếng ai la hét.

Kết quả là một quả bóng rổ đập mạnh vào tôi và khiến tôi ngã nhào. Rất nhanh có người chạy tới.

Mặt cậu ấy ở trên đầu tôi, ánh nắng trưa xuyên qua kẽ lá rộng của cây mộc lan, phản chiếu những giọt mồ hôi sáng lấp lánh trên chóp mũi cậu ấy.

Mặt cậu ấy đầy vẻ áy náy đưa tay về phía tôi:

“Cậu không sao chứ, Lê Lâm Lâm?”

À, cậu ấy nhớ tên đầy đủ của tôi, phát âm “Lê” của cậu rất chuẩn.

Đầu óc tôi lúc đó như bị chập điện, thấy tôi không phản ứng, cậu ấy đã nhặt cuốn sách lên cho tôi.

“Tiết thể dục còn học bài, cậu chăm…”

Cuối cùng tôi cũng lấy lại tinh thần, nhào qua.

Nhưng đã muộn.

Cậu ấy thấy được cuốn sách được bọc gọn gàng trong tờ giấy báo, bìa ngoài ghi là sách toán học viết theo lối chữ khải, thực chất là sách lậu tôi thuê ở ngoài. “Bạch dạ hành” của Keigo Higashino

Mà lúc này, động tĩnh ở đây đã khiến thầy thể dục chú ý.

Thầy ấy đến.

Vừa hỏi tình hình của tôi vừa nhìn vào cuốn sách.

Tim tôi như nghẹn trong cổ họng. Nếu bị bắt gặp đang đọc sách khác trong giờ thì bị mắng và viết bản kiểm điểm là nhẹ. Cuốn sách chắc chắn sẽ bị tịch thu.

Khi mượn sách, ông chủ nói rằng ông chỉ có một bản, nếu làm mất sẽ phải đền gấp 10.

Tôi kêu gào trong lòng, tưởng mình sắp ch-ếc.

Không ngờ Thẩm Đông Dã nhanh tay lẹ mắt, khép cuốn sách lại, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh nói:

“Làm đề toán thôi mà cậu cũng tập trung quá, đúng là chỉ có cậu.”

Thầy giáo thể dục bị lừa.

Sau khi thầy rời đi, Thẩm Đông Dã trả sách lại cho tôi, láu lỉnh nói:

“Không ngờ cậu còn thích tiểu thuyết trinh thám, tớ chỉ nghĩ cậu chỉ biết học thôi.”

“Lần trước tớ mới đọc được một nửa cuốn này, về nhà cậu đọc xong nói cho tớ biết kết cục được không?”

Tôi siết chặt bìa sách, tim đập thình thịch. Tôi chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã được bạn gọi đi chơi bóng.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 3


Đêm đó, tôi trốn trong chăn và dùng đèn pin đọc hết đoạn kết.

Mãi không ngủ được.

Khi thì nhớ đến tình tiết truyện, khi thì nhớ đến lời cậu ấy nói: “Tớ nghĩ cậu chỉ biết học…”

Thế nên cậu ấy có quan tâm đến tôi không?

Cậu ấy sẽ không…

Tôi cuộn mình trong chăn như một con sâu rồi lăn lộn trên giường, không dám nghĩ ngợi thêm nữa.

Đây có lẽ sự chớm nở của tình yêu thầm.

Sẽ nhớ lại và phân tích từng ánh mắt, câu nói của đối phương hết lần này đến lần khác.

Dù cho sự thật là cậu ấy chỉ thuận miệng mà thôi.

Trong giờ ra chơi ngày hôm sau, tôi lấy hết can đảm để nói chuyện với Thẩm Đông Dã.

“Tớ đọc xong quyển sách đó rồi, tớ kể kết cục cho cậu…”

Câu nói này tôi đã luyện tập trong lòng không dưới trăm lần, nhưng vừa mở miệng thì.

Lớp phó thể dục khoác vai cậu ấy.

“Đi, đi đ-á-nh bóng thôi!”

Thẩm Đông Dã bị kéo đi vài bước, quay đầu lại nhìn tôi:

“Lê Lâm Lâm, cậu có việc gì sao?”

Tôi lắc đầu. Cậu ấy không nhớ. Hoặc có thể hôm qua cậu ấy chỉ thuận miệng nói vậy để làm dịu bầu không khí.

Mà tôi lại ngốc nghếch tưởng thật.

Khi bạn bắt đầu quan tâm đến ai đó, mọi thứ sẽ trở nên khác biệt.

Rõ ràng trên sân trường có cả trăm người nhưng tôi đứng trên tầng vừa liếc mắt đã thấy cậu ấy.

Thịt bò kho tàu và trứng cà chua trong căng tin rất ngon, chẳng trách cậu ấy thường xuyên gọi món này.

Trưa thứ 3 hàng tuần cậu ấy sẽ đến phòng phát thanh để phát thanh.

Cậu ấy hát “Lớp hai năm ba” còn hay hơn cả Châu Kiệt Luân.

Đôi khi cậu ấy mỉm cười với tôi, trái tim thiếu nữ của tôi loạn nhịp suốt cả ngày.

Tôi mua một cuốn sổ có khóa, bên trong viết đầy những tâm sự thiếu nữ.

Hôm đó mưa như trút nước, tôi và Gia Di đến trường bằng xe buýt.

Xe lái xe đến Nhà máy Vải bông số 2, Thẩm Đông Dã và mấy bạn nam đi lên từ cửa sau.

Sắc trời u ám, mưa như thác đổ.

Cậu ấy giơ tay lên chào, nụ cười như tia chớp, xuyên qua lớp sương mù vô biên,

“Lê Lâm Lâm, Chu Gia Di, hai cậu cũng ở đây à!”

Gia Di cười tự nhiên đáp lại.

Mà tôi căng thẳng đến biểu cảm trên mặt cũng không khống chế được.

Giống như một chú hề cứng ngắc.

Mấy bạn nam đang đứng cạnh bọn tôi, tay của Thẩm Đông Dã nắm lấy lưng ghế của tôi và đè một lọn tóc của tôi.

Nhưng cậu ấy không hề hay biết vẫn đang nói chuyện với mọi người.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 4


Tim tôi đập rất nhanh, hô hấp dường như cũng ngừng lại.

Tôi không dám cử động, đầu óc tràn ngập những suy nghĩ vẩn vơ.

Đầu tôi có bết lắm không nhỉ?

Hôm qua tôi nên gội đầu.

Đuôi tóc tôi xơ, sờ vào có cảm giác khô không nhỉ?

Ở nhà có dầu xả sao tôi không dùng chứ?

Gia Di vẫn đang nói chuyện với tôi, thấy tôi hồi lâu không có phản ứng gì, cô ấy nhìn sang tôi, hoài nghi hỏi:

“Sao mặt cậu đỏ thế?”

Tôi vô cùng căng thẳng, khẽ nói:

“Có lẽ trong xe bí quá.”

Gia Di nhìn tôi, vỗ tay Thẩm Đông Dã:

“Bạn học Thẩm, cậu đè tóc Lâm Lâm kìa.”

Thẩm Đông Dã ngớ người, buông tay ra ngay, luôn miệng nói xin lỗi.

Tóc không bị kéo nữa.

Tim tôi cũng trống rỗng.

Đến nơi, mấy bạn nam xuống xe trước. Tôi và Gia Di đi phía sau.

Rõ ràng cậu ấy có ô nhưng cứ che chung ô với tôi, ôm eo tôi, mập mờ hỏi:

“Cậu thích Thẩm Đông Dã hả?”

Tôi hốt hoảng nhìn phía trước:

“Cậu nói bé thôi, đừng nói linh tinh.”

Gia Di cười hì hì: “Sợ gì, mưa to thế này, cậu ấy không nghe thấy đâu.”

Cậu ấy đưa tay cù eo tôi:

“Thích hay không, thích hay không, cậu còn dám giấu tớ, cậu có coi tớ là bạn nữa không?”

Tay chân tôi luống cuống cố gắng chống lại sự tấn công của cậu ấy, hỏi ngược lại:

“Thế cậu thích cậu ấy không?”

Từ bé tới lớn, ở nhà tôi là cái bóng của chị gái và em trai.

Ở trường, tôi là chiếc lá xanh bên cạnh Giai Di.

Hồi cấp hai, có một anh chàng khá điển trai và rất tốt với tôi. Mọi người đều nói cậu ấy thích tôi. Tôi cũng có chút vui vẻ. Sau này tôi mới biết cậu ấy tiếp cận tôi vì Gia Di.

Nếu như Gia Di thích Thẩm Đông Dã, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận tâm ý của mình.

Gia Di ôm chặt eo tôi, nói năng hùng hồn:

“Tớ không thích mẫu người như cậu ta, cậu ta có gì tốt đâu chứ.”

Trái tim tôi đang lơ lững bỗng chùng xuống, đỏ mặt khẽ phản bác:

“Cậu ấy có chỗ nào không tốt chứ? Thành tích tốt, đ-á-nh bóng giỏi, hát cũng hay.

Gia Di bịt tai lại:

“Tớ không nghe nữa đâu, tình nhân trong mắt cậu hóa Tây Thi…”

Từ ngày đó, tôi hình thành thói quen xem dự báo thời tiết. Tôi mong mưa mỗi ngày và gội đầu mỗi ngày.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 5


Ngày tháng trôi qua thật nhanh, kỳ thi giữa kỳ cũng đến.

Dù cho tôi chăm chỉ học hành cũng chỉ xếp thứ 10 trong lớp.

Cầm bảng điểm về nhà, m-ẹ đang làm nhân bánh.

M-ẹ liếc nhìn tay tôi rồi ghét bỏ nói:

“Với thành tích này đúng là phí tiền học m-ẹ đóng cho mày.”

Không bao lâu, chị tôi hết giờ tự học buổi tối đi về.

M-ẹ tôi hỏi thành tích của chị, sau khi biết được lần này thi toán chỉ được 130 điểm, vẻ mặt m-ẹ đầy lo lắng:

“Trân Trân, hay là m-ẹ đăng ký học thêm cho con nhé?”

Chị tôi nhăn mặt nói:

“Không cần đâu, lần sau con sẽ thi tốt.”

Chị ấy vào phòng mình, m-ẹ dặn tôi:

“Con trộn bột cho m-ẹ, m-ẹ pha sữa cho chị con.”

Bà ấy pha hai cốc. Một cốc dành cho chị gái tôi và một cốc dành cho em trai tôi.

Mỗi lần thế này bà ấy quên mất còn có một người là tôi.

Gia Di đứng thứ hai trong lớp và thứ năm toàn khối.

Bị dì Chu mắng té tát một trận.

Cậu ấy là con gái một, dì Chu hết lòng yêu thương cậu ấy, yêu cầu về cậu ấy rất cao, chỉ cần cậu ấy không giành được vị trí thứ nhất là thất bại.

Tôi lấy tiền mừng tuổi mua cho cậu ấy một thanh kẹo và an ủi:

“Hạng nhất rất khó, cậu giỏi lắm rồi.”

Gia Di cười khổ:

“Lâm Lâm, đôi lúc tớ rất hâm mộ cậu, cô chú chẳng bao giờ ép cậu cả.”

Bạn xem.

Người đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong đứng trên lầu ngắm bạn.

Bạn hâm mộ người khác nhưng người ta cũng đang hâm mộ bạn.

Sau khi thi giữa kỳ, chủ nhiệm Trương đổi chỗ ngồi theo thành tích như thường lệ.

Thẩm Đông Dã chọn đầu tiên.

Cậu ấy chọn chỗ cạnh cửa sổ, có thể nhìn ra sân bóng rổ.

Gia Di chọn thứ hai, cậu ấy nháy mắt với tôi, chọn cậu ấy làm bạn cùng bàn.

Chờ tất cả mọi người chọn xong, Gia Di cười híp mắt đến chỗ tôi:

“Bạn Lê Lâm Lâm, tớ rất thích chỗ của cậu, chúng ta đổi chỗ đi.”

Tôi rất ngạc nhiên.

Thành tích của tôi không tốt, đến lượt tôi chọn cũng chẳng còn mấy chỗ.

Tôi ngồi ở hàng thứ 3 từ dưới lên của dãy 3.

Cậu ấy vứt cặp sách của tôi:

“Ngẩn ra đó làm gì, đổi đi.”
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 6


Tôi ôm chồng sách bước từng bước về phía Thẩm Đông Dã.

Tim tôi đập nhanh như chạy về phía ánh sáng trong tim. Nhưng khi tôi vừa định đặt sách lên đó thì có một bàn tay giữ lấy cổ tay tôi.

Là Lý Lãng, lớp phó văn thể.

Cậu ta và Thẩm Đông Dã sống cùng một khu, học chung lớp từ cấp 1 đến cấp 2, quan hệ rất thân thiết.

Đều là con gái với nhau, tôi vừa nhìn đã nhận ra: Cậu ta cũng thích Thẩm Đông Dã.

Cậu ta cau mày:

“Lê Lâm Lâm, hai cậu như thế này là không hợp lý.”

“Nếu Chu Gia Di bỏ chỗ này thì cũng là hạng ba thay thế.”

Cậu ta chính là hạng ba.

“Tớ muốn ngồi chỗ này.”

Cậu ta khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Đông Dã:

“A Dã, bọn mình làm bạn cùng bàn nhé.”

Ánh nắng buổi trưa rựa rỡ, soi sáng gương mặt điển trai tràn ngập hơi thở thanh xuân của cậu ấy.

Cậu ấy không nhịn được quay sang Lý Lãng:

“Cậu đừng làm gián điệp cho m-ẹ tớ được không?”

Lại quay sang cười với tôi:

“Lê Lâm Lâm, cậu ngồi đi. À đúng rồi, cậu đọc xong cuốn sách kia chưa?”

Khoảnh khắc đó, tim tôi như bay tít trên cao.

Hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ.

Lý Lãng cắn môi, mắt đỏ hoe rời đi.

Từ ngày đó, tôi trở thành bạn cùng bàn với Thẩm Đông Dã.

Trong ngăn bàn cậu ấy lúc nào cũng có những bức thư tình màu hồng phấn.

Cậu ấy hiếm khi mở ra cũng không đáp lại.

Hôm đó tiết thể dục vì trời mưa nên bị thầy vật lý chiếm giờ, mọi người đang bận làm bài. Khuỷu tay trái của cậu ấy không hiểu sao chạm vào tay phải của tôi.

Độ ấm liên tục truyền ra, cả người tôi như bị điện giật, nhịp tim tăng nhanh, tay viết bài cũng không dám động.

Cậu ấy không nhận thấy điều gì bất thường cả và giữ nguyên tư thế này cho đến khi chuông reo.

Chúng tôi tự quét dọn vệ sinh trong lớp. Hai người một nhóm.

Hôm đó, lớp phó lao động đã sớm viết tên của hai chúng tôi lên góc trái dưới bảng đen.

Thẩm Đông Dã, Lê Lâm Lâm. Viết vào một chỗ.

Tôi đang suy nghĩ miên man: sau này nếu chúng tôi kết hôn, tên trên thiệp mời có sắp xếp như thế này không?

Vừa nhìn qua trông thật xứng đôi.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 7


Hôm nay thời tiết không tốt, mới hơn bốn giờ mây đen đã cuồn cuộn kéo đến, không bao lâu sau sấm chớp rền vang, mưa xối xả như trút nước.

Các bạn cùng lớp đều đã ra về hết.

Trong lớp chỉ còn tiếng chổi tre xào xạc.

Trong không gian tĩnh lặng, bụi bay cao mù mịt giống như vô số máy dò đang quét qua những suy nghĩ thiếu nữ của tôi.

Bây giờ chỉ còn hai đứa bọn tôi, có lẽ phải nói điều gì đó.

Nhưng tôi lục lọi trong đầu cả nghìn lần vẫn chưa tìm thấy chủ đề phù hợp thì đã dọn dẹp xong rồi.

Bầu trời giống như bị thủng một lỗ, vẫn còn đang mưa to.

Tôi đứng dưới tầng, nhìn mấy người còn lại đang được bố m-ẹ đón về.

Thẩm Đông Dã ôm cổ một bạn nam trong lớp:

“Chu Đại Tráng, mày dẫn tao đến trạm xe buýt.”

Cậu ấy quay đầu thấy tôi, hỏi:

“Lê Lâm Lâm, người nhà đến đưa ô cho cậu không?”

Không đâu.

Lớp 10 ở phân hiệu khác không cùng khu trung tâm với chị.

Bố sẽ đi đón em trai, m-ẹ sẽ đưa ô cho chị gái.

Về phần tôi, tôi luôn nghĩ đến cách giải quyết của riêng mình, tôi nắm chặt lòng bàn tay:

“Có”.

Tôi nói dối.

Bởi vì không muốn người trong lòng biết mình luôn là người bị lãng quên.

Thẩm Đông Dã gật đầu, cậu ấy và Chu Đại Tráng bước đi trong màn mưa.

Năm phút sau, tôi là người duy nhất còn lại trong cả dãy phòng học, nhưng mưa vẫn không ngớt. Tôi lặng lẽ thở dài, đội cặp sách lên đầu lao thẳng vào màn mưa lớn.

Sau khi ra khỏi cổng trường, một chiếc xe buýt vụt qua tôi.

Trong sắc trời tăm tối, tôi thấy Lê Trân Trân ngồi dựa vào cửa sổ, vùi đầu làm bài thi.

Mà m-ẹ tôi đặt tay lên lưng ghế, dùng thân mình tạo ra một khoảng không gian yên tĩnh cho chị ấy.

Thoắt cái, xe buýt rời đi, nước b.ắ.n rất cao hướng mạnh về phía tôi.

Ngay lúc nó chuẩn bị b.ắ.n tung tóe khắp người tôi thì một chiếc ô màu đen bất ngờ chặn lại.

Tôi quay lại thì thấy nụ cười rạng rỡ của Thẩm Đông Dã:

“Sao thế? Tay tớ nhanh quá, đúng không?”

Sau khi cậu ấy đưa Chu Đại Tráng lên xe buýt lại cầm ô quay lại.

Lòng tôi đau thắt, mắt đỏ hoe:

“Thẩm Đông Dã, có ai từng nói…cậu giống mặt trời chưa?”
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 8


Trời mưa, trên xe buýt có rất nhiều người.

Tôi bị chen lấn đứng lảo đảo.

Thẩm Đông Dã nắm lấy tay vịn, kéo tôi nói:

“Đứng đây này.”

Giống như m-ẹ tôi đã làm với chị gái tôi, cậu ấy cũng dùng cơ thể của mình để chặn một khoảng trống nhỏ cho tôi.

Thẩm Đông Dã xuống xe trước, cậu ấy cứ khăng khăng để ô lại cho tôi.

“Tớ đây là đàn ông, chút mưa này có đáng gì.”

Về đến nhà, m-ẹ tôi đang rũ mưa khỏi ô, nhìn thấy tôi, vẻ mặt hiện lên nét lúng túng, rất nhanh nói:

“M-ẹ đang định đi đón con, không ngờ con đã tự về rồi.”

Đầu tóc quần áo tôi đều ướt nhẹp.

Bây giờ đã là cuối tháng 10, tiết trời lạnh buốt, tôi muốn đi tắm nước nóng.

Bố tôi đón em trai về, lớn tiếng nói:

“Con đi vệ sinh thì nhanh lên, gấu quần em trai ướt hết rồi phải tắm nước nóng.”

Tôi nhớ lại lời Thẩm Đông Dã vừa nói:

“Lê Lâm Lâm, không phải tớ giống ánh mặt trời, là cậu quá nhát gan, cậu nên học cách biểu đạt đi.”

Tôi hít một hơi thật sâu:

“Đầu tóc, quần áo con ướt hết rồi, con muốn đi tắm.”

“Sức khỏe em trai con không tốt…”

Tôi nói từng chữ:

“Con muốn đi tắm, con sẽ tắm nhanh.”

Bố m-ẹ tôi ngơ ngác, chắc không ngờ tôi sẽ phản kháng. Tôi đóng cửa phòng tắm, vặn van, nước nóng chạm vào làn da lạnh cóng của tôi, tôi rùng mình. Năm phút sau tôi mới ra ngoài, m-ẹ nhăn mặt, cau mày:

“Em trai nhỏ hơn con, con cũng không biết nhường nó.”

“Con cũng bé hơn chị nhưng m-ẹ cũng đâu tới đón con.”

M-ẹ há miệng mấy lần, tìm lý do:

“Chị con năm nay học 12.”

Tôi lặng lẽ nhìn bà ấy:

“Trước đây cũng chưa từng.”

Hôm đó nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh.

Nghe thấy m-ẹ đang thầm thì với bố:

“Lâm Lâm bây giờ có chuyện gì thế nhỉ, càng lớn càng không ngoan.”

“Thôi, mặc kệ nó, chúng ta còn có Trân Trân và Thông Thông.”

Nói ra tình hình cũng không thay đổi nhưng trong lòng tôi dễ chịu hơn chút.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 9


Ngày hôm sau tôi đến tìm Gia Di đi học nhưng dì Chu bảo cậu ấy đi từ sớm.

Đến khi tôi đến trường, cậu ấy cũng không ở trong lớp.

Lý Lãng ở đây.

Cậu ta gọi tôi ra ngoài.

Sau cơn mưa, bầu trời quang đãng, mùi bùn đất ẩm ướt thoang thoảng đầu mũi.

Cậu ta hùng hổ dọa người:

“Cậu thích Thẩm Đông Dã hả?”

“Không, không có…”

“Đừng tưởng cậu ấy che ô là có ý với cậu, cậu ấy luôn đồng cảm với kẻ yếu mà thôi.”

“Nếu thành tích của cậu cứ tiếp tục thấp lẹt đẹt thế này, học kỳ sau các cậu không làm bạn cùng bàn nữa đâu.”

Quay lại lớp học, Thẩm Đông Dã đã đến, cậu ấy liếc nhìn Lý Lãng.

Lý Lãng cười híp mắt ôm lấy tay tôi:

“Tớ và Lâm Lâm là bạn tốt, cậu nhìn tớ thế làm gì?”

Đúng là dối trá.

Tôi gạt tay cậu ta, về chỗ ngồi.

Đầu mũi Thẩm Đông Dã ửng đỏ, hắt xì hơi liên tục, cậu ấy ném cho tôi một hộp sữa chuối:

“Đi lấy cho anh trai một bình nước ấm, đây là tiền uống nước.”

Lý Lãng trừng mắt:

“Thẩm Đông Dã, cậu lấy sữa chuối tớ đưa cậu cho người khác.”

Thẩm Đông Dã ném sữa về phía cậu ta:

“Thế thì trả cậu đây. Lê Lâm Lâm, tớ nợ cậu sữa trước nhé.”

Lý Lãng suýt chút nữa tức ch-ếc.

Tôi rót nước ấm cho cậu ấy kèm theo ít thuốc cảm.

Thẩm Đông Dã sợ đắng nhưng tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, cậu ấy vẫn phải nuốt xuống.

Tiết tự học sáng gần kết thúc, Gia Di mới lững thững đến muộn.

Thành tích của cậu ấy tốt, tìm bừa một cái lý do, chủ nhiệm lớp cũng không trách mắng.

Sau khi tan lớp, tôi hỏi cậu ấy mấy hôm nay cứ xuất quỷ nhập thần đi đâu thế.

Sắc mặt cậu ấy đỏ ửng, hai mắt sáng lên:

“Lâm Lâm, tớ gặp tình yêu đích thực rồi. Anh ấy rất đẹp trai, lần sau tớ dẫn cậu đi làm quen.”

Tôi nói với cậu ấy:

“Gia Di, tớ quyết tâm phải học thật giỏi.”

“Chẳng phải cậu vẫn đang học đấy sao?”

“Không giống.”

Trước giờ tôi học như thể đang hoàn thành một nhiệm vụ.

Bây giờ tôi học là để có thể sánh đôi bên cạnh Thẩm Đông Dã.

Tôi thực sự đã cố gắng hết sức.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 10


Tôi thường hỏi bài Thẩm Đông Dã, đôi khi cậu ấy thở dài:

“Lê Lâm Lâm, câu này mấy hôm trước cậu đã làm bài tương tự rồi, cậu phải học được cách suy luận.”

Đúng.

Tôi phải học một biết mười, không thể để cậu ấy cảm thấy tôi ngu ngốc được.

Không thể lãng phí quá nhiều thời gian của cậu ấy.

Tôi học từ mới rất rập khuôn mà không hiệu quả.

Thẩm Đông Dã nhìn tôi viết đi viết lại trên giấy để ghi nhớ, lắc đầu một cái:

“Cậu phải tìm được quy tắc để ghi nhớ, học thuộc cách cứng nhắc thế này rất nhanh quên.”

“Tìm một phương pháp ghi nhớ của riêng cậu…”

Sau này tôi mới thực sự tìm ra cách.

Những từ mới trước kia giống như những viên bi không mò được trong nước. Giờ đây chúng chen lấn chạy vào trong khay của tôi, dù có lắc lư cũng không dễ gì rơi ra.

Thẩm Đông Dã rất tò mò:

“Phương pháp của cậu là gì thế?”

Thời tiết chuyển lạnh, khi cậu ấy nói chuyện, thở ra một đám khí trắng bao phủ khuôn mặt cậu ấy.

Phương pháp của tớ là cậu, Thẩm Đông Dã.

Tớ viết tất cả những thứ cần ghi nhớ đều liên hệ đến cậu, nó sẽ vững vàng ở trong tâm trí tớ.

Tôi làm tấm thẻ nhỏ, kẹp trên đầu xe đạp.

Trên đường đi học đều có thể ghi nhớ một dãy công thức.

Khi giúp m-ẹ nhào bột, trộn nhân, tôi nhớ lại những từ mới tiếng anh một lượt cũng để củng cố trí nhớ.

Tôi không ra ngoài đi chơi với Gia Di nữa.

Dù sao những người bạn kia đến bây giờ cũng chẳng nhớ nổi tên tôi.

Trời càng ngày càng lạnh, rất nhanh sẽ đến kỳ thì cuối kỳ.

Tôi và Thẩm Đông Dã cùng một điểm thi, Lý Lãng ở điểm khác.

Trước khi thi tiếng Anh cậu ta đưa cho tôi một lá thư:

“Lê Lâm Lâm, cậu đưa nó cho Thẩm Đông Dã hộ tớ nhé.”

Phong thư màu hồng, tràn ngập hương vị tình yêu.

Tâm sự thiếu nữ được bóc trần một cách rõ ràng.

Phải học cách từ chối, Lê Lâm Lâm.

Tôi hít sâu một hơi rồi nói:

“Cậu tự đưa vẫn thích hợp hơn đấy.”

Bạn thân Lý Lãng không nhìn nổi nữa:

“Mọi người đều là bạn học với nhau, sao chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng không sẵn sàng giúp đỡ?”

“Nếu là chuyện nhỏ thì cậu cũng giúp được mà.”

Nói xong, không thèm quan tâm sắc mặt khó coi của hai người đó, tôi bước vào trường thi.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 11


Tôi toàn tâm toàn ý cho mỗi bài, sau ba ngày, toàn thân tôi dường như bong ra một lớp da.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, cả đám xúm lại chỗ Thẩm Đông Dã so đáp án.

Tiếng tranh luận than thở không ngừng vang lên bên tai.

Tôi lặng lẽ dọn đồ dùng học tập, nhìn ánh nắng chiều mùa đông sắp lụi tàn, chiếu tia sáng dịu nhẹ cuối cùng lên khuôn mặt chàng trai, khiến vẻ mặt cậu ấy tràn đầy sự phấn chấn.

Tôi nhìn đến mê mẩn, khi cậu ấy quay đầu lại tôi còn chưa kịp tránh đi.

Giống như kẻ gian bị phát hiện, tôi vô cùng hoảng hốt.

Nhưng cậu ấy nở nụ cười rực rỡ với tôi:

“Lê Lâm Lâm, đợt lát nữa bọn mình về chung.”

Trên đường về cậu ấy nói rất nhiều nhưng tôi chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Thật ra tôi muốn hỏi vô số lần rằng:

“Thẩm Đông Dã, kỳ sau bọn mình không làm bạn cùng bàn nữa, cậu có nhớ tớ không?”

Nhưng tôi vẫn không đủ can đảm.

Khi tôi về đến nhà, bà nội tôi đến, tôi không thích bà vì bà cũng không thích tôi.

Khi m-ẹ có thai tôi, bố m-ẹ tìm một ông thầy xem qua, tôi là con trai.

Cho nên bố m-ẹ và bà nội vô cùng mong chờ.

Không ngờ tôi là con gái.

Hồi đó bọn họ định mang tôi đi cho nhưng ông nội kiên quyết giữ tôi lại.

Ông nội rất tốt nhưng tiếc thay, ông không sống thọ.

Bà nội đã nói rất nhiều lần:

“Nếu như mày là con trai thì bố m-ẹ mày cũng không phải chịu nộp phạt nhiều thế để sinh ra em trai.”

Có lẽ bố m-ẹ cũng cảm thấy thế.

Cuộc sống khổ sở như hôm nay cũng bởi vì tôi không phải là con trai mà họ mong chờ.

Trên bàn ăn, bà bắt đầu nói:

“Lâm Lâm, hay là cháu đừng đi học nữa.”

“Bố m-ẹ cháu ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, trên người toàn những vết thương cũ, cháu cũng đừng đi học nữa, nhân lúc còn sớm đừng lãng phí thời gian.”

“Sau này đi theo bố m-ẹ học làm bánh bao, giảm bớt gánh nặng cho bố m-ẹ, còn có cái nghề trong tay, không sợ không ai thèm lấy.”

Em trai đang há mồm ăn cơm, chị gái thở dài:

“Lâm Lâm mới 16 tuổi mà.”

Bà nội trừng mắt:

“16 tuổi thì sao, 16 tuổi bà đã có gia đình rồi.”

Bố m-ẹ tôi không nói gì.

Im lặng chính là ngầm đồng ý.

Từ bé đến lớn có vô số lần thế này, bọn họ dùng sự im lặng để ép tôi nhượng bộ.

Tôi giải thích:

“Cháu vẫn luôn học tập tốt.”

Bà nội cao giọng nói:

“Cố gắng có ích gì, mày cũng không học giỏi. Sao mày không hiếu thuận, không hề thông cảm cho bố m-ẹ mày chút nào.”

M-ẹ tôi cũng khẽ nói:

“Cả ba đứa đều đi học, gánh nặng của bố m-ẹ rất lớn. Với thành tích hiện tại của con, thật sự không thể đỗ đại học…”

Lại là tôi,

Luôn luôn là tôi!
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 12


Sự tủi thân tích lũy nhiều năm lúc này đây như sóng biển trào dâng cuồn cuộn.

“Đều là con của bố m-ẹ sao lần nào con cũng phải hy sinh? Tết không có quần áo mới, trời mưa không ai đến đón, chỉ có con không có phòng riêng của mình, bây giờ hiếu thuận cũng là trách nhiệm của mình con…Dựa vào đâu chứ!”

Dựa vào đâu, tôi chính là đứa con bị ghẻ lạnh nhất.

Trước lời chất vấn nghẹn ngào của tôi, bố tôi đặt đũa xuống, bực mình nói:

“Là do đầu óc mày ngu dốt, còn trách bọn tao!”

“Thế này đi, tao cũng chẳng yêu cầu cao, lần này mày thì lọt vào top 20 thì cứ đi học tiếp.”

Vào kỳ thi giữa kỳ, tôi được xếp vào lớp 40.

Nói cách khác, lần này tôi phải tăng lên 20 bậc.

Chuyện không dễ như thế.

Giữa muôn vàn đau khổ, ngày tôi lấy bảng điểm cũng đến.

Tôi gặp Lý Lãng ở cổng trường.

Cậu ta vui vẻ xuống xe riêng, khi ngước lên nhìn thấy tôi, nụ cười của cậu ta lập tức cứng đờ.

Đáy mắt hiện rõ vẻ giễu cợt.

“Đợt trước cậu cứ mượn cớ hỏi bài, lúc nào cũng quấn lấy Thẩm Đông Dã, lần này có điểm chắc chắn cậu ấy cũng biết cậu có dụng ý khác.”

“Lê Lâm Lâm, cậu tệ như thế, đừng có cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

Bạn của Lý Lãng bước lên:

“Được rồi, dù sao học kỳ sau cậu ta cũng không làm bạn cùng bàn với Thẩm Đông Dã nữa.”

Cho dù người nhà hay bạn học, bọn họ đều không tin tôi đang cố gắng học.

Tôi và Lý Lãng đến rất muộn.

Sau khi ngồi xuống, thầy Lý nhìn lướt qua, nói:

“Được rồi, các bạn cũng đến đầy đủ, bây giờ phát bảng điểm cho mọi người thôi.”

“Những bạn nào thành tích thụt lùi phải suy nghĩ lại nguyên nhân và điều chỉnh lại thái độ trong kỳ nghỉ.”

Thụt lùi chắc không phải tôi đâu nhỉ.

Tôi theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Đông Dã.

Cậu ấy bị đau, nghiêng đầu nhìn tôi:

“Yên tâm đi, chắc chắn cậu tiến bộ, ít nhất 10 hạng.”

Nếu tôi chỉ tiến bộ 10 hạng…

Học kỳ tới tôi không những không được ngồi cùng bàn với cậu ấy, thậm chí còn mất đi cơ hội làm bạn cùng lớp với cậu ấy!

Cuổi cùng bảng điểm đến tay tôi, tôi lo lắng tìm kiếm tên mình.

Thứ mười bảy, không phải tôi.

Thứ mười tám, cũng không phải tôi.

Mười chín vẫn không phải là tôi…
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 13


Cuối cùng vẫn không được!

Tôi đã rất cố gắng, cố gắng.

Lòng tôi vô cùng chán nản, có lẽ đây chính là số mệnh đã định sẵn.

Tôi nhìn Thẩm Đông Dã đang cúi đầu xem bảng điểm, tôi gượng cười, nhẹ giọng nói:

“Thẩm Đông Dã, tớ thi rất kém, có thể phải nghỉ học…”

Cậu ấy chợt ngẩng đầu, chỉ vào bảng điểm:

“Cậu thi đứng thứ 20 trong lớp, tiến bộ 20 hạng so với giữa kỳ, tiến bộ như thế còn muốn nghỉ học?”

“Có phải cậu bị ấm đầu không?”

Tôi sững sờ:

“Gì cơ, cậu nói tớ thi được bao nhiêu cơ?”

“Thứ 20 của lớp, 192 toàn khối.”

Tôi nhanh chóng cúi đầu xuống và nhìn vào hạng thứ hai mươi.

Phía bên phải, ba chữ Lê Lâm Lâm như đang phát ra ánh sáng rực rỡ.

Nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.

Tôi đã làm được.

Tôi thật sự đã làm được.

Tôi nghẹn ngào nói:

“Thẩm Đông Dã, cảm ơn cậu đã luôn dạy kèm tớ.”

Cậu ấy cười hì hì:

“Thế mà đã khóc? Sau này mà xếp thứ 50 toàn khối không lẽ sẽ gọi tớ là bố đấy chứ?”

Tôi nén nước mắt, trừng mắt nhìn cậu ấy.

M-ẹ cầm bảng điểm nhìn trái nhìn phải:

“Bảng điểm này không phải con làm giả đúng không? Sao con có thể tiến bộ vượt bậc như thế trong hơn 2 tháng được?”

Bố hút điếu thuốc cuối cùng và nói:

“Bố gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của con.”

Bố lấy điện thoại, hỏi số điện thoại thầy Trương chủ nhiệm lớp ở chỗ dì Chu.

Thầy Trương hết lời khen ngợi tôi trong điện thoại:

“Nền tảng của Lê Lâm Lâm kém, nhưng rất ham học hỏi, lần này tiến bộ xứng đáng, nhưng kỳ nghỉ đông cũng không thể lơ là…”

Bố ngắt lời thầy Trương đang thao thao bất tuyệt, đáp lại qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, nói với tôi:

“Lâm Lâm, bây giờ tiệm của bố m-ẹ rất vất vả, con theo bố m-ẹ học nghề không phải tốt hơn sao…”

Tôi siết chặt nắm đấm:

“Con phải đi học, bố m-ẹ đã đồng ý rồi, nói lời phải giữ lời.”

M-ẹ tôi xụ mặt:

“Cái con bé này, sao không thông cảm cho bố m-ẹ chứ? Nuôi nhiều năm như thể cũng uổng công!”
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 14


Tôi đỏ mắt cãi nhau với bọn họ.

Giận đến nỗi không ăn cơm tối.

Buổi tối chị tôi học tiết tự học về.

M-ẹ làm đồ ăn đêm cho chị ấy, còn than với chị rằng tôi không nghe lời, cáu kỉnh, tùy hứng.

Chị khẽ nói:

“Thế m-ẹ cũng làm cho em một phần đi.”

M-ẹ sững sờ.

Chị vừa ăn mì vừa nói:

“Lên đại học con có thể đi làm thêm, tiền học phí cũng có thể vay.”

“Nếu Lâm Lâm muốn đi học cứ để con bé đi học đi.”

Bố m-ẹ thỏa hiệp.

Tôi đứng trước cửa phòng chị nói cảm ơn.

Chị đang làm bài, không ngẩng đầu lên:

“Không phải cảm ơn chị, em tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình là tốt rồi.”

Chuyện của tôi tạm thời chấm dứt ở đây.

Nhưng bên chỗ Gia Di gặp rắc rối.

Lần này cậu ấy thi không tốt, tụt xuống vị trí thứ mười trong lớp, thứ 98 của khối.

Thầy Trương nói những học sinh thụt lùi, là nói cậu ấy.

Dì Chu rất tức giận.

Khi Gia Di đến gặp tôi, mắt cô ấy đỏ hoe và trên mặt có hai vết tát đỏ.

Cậu ấy kéo tôi ra ngoài:

“Lâm Lâm, cậu đi dạo với tớ một lát.”

Cậu ấy tìm một bốt điện thoại công cộng gọi điện.

Một lúc sau, một tiếng gầm gừ vang lên.

Một chàng trai nhuộm tóc nâu vàng lái mô tô đến.

Cậu ta là Lương Bình, học trường nghề bên đường Đông Mao.

Gia Di thành thạo leo lên xe, một tay vòng qua eo Lương Bình, tay kia nắm lấy tay tôi.

“Lâm Lâm, lên đi.”

Chiếc mô tô phóng nhanh trên phố mùa đông, gió lạnh quất vào mặt như d.a.o đâm.

Gia Di hét lên để giải tỏa cảm xúc mà đầu óc tôi đã bị thổi đến rối bời, lo sợ bị ngã.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 15


Xe dừng ở một quán bi-a.

Trai gái bên trong đều ăn mặc giống Lương Bình, trên miệng hầu như đều ngậm điếu thuốc.

Tôi bị sặc khói ho khan, mà Gia Di như cá gặp nước, thậm chí còn hít một hơi điếu thuốc trên tay Lương Bình.

Cô ấy phả khói trong miệng về phía tôi cười khanh khách.

Trong làn khói dày đặc, rõ ràng đó là khuôn mặt giống nhau, nhưng cô ấy không còn là thiên thần tỏa sáng mà tôi biết nữa.

Bạn của Lương Bình nhai kẹo cao su, hất phần tóc mái che mắt.

“Em gái, em cũng là học sinh giỏi trường Nhất Trung à?”

“Anh sẽ dạy em chơi bi-a!”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ấn vào eo tôi:

“Em phải cúi xuống trước đã…”

Tôi giật mình lùi lại vài bước.

Cây gậy bia của Gia Di cách bàn đập lên người hắn ta:

“Đi sang một bên đi, đừng động tay động chân.”

Tôi như ngồi trên bàn chông, Lương Bình có lẽ nhận thấy tôi không thoải mái, sau hai hiệp, anh ta đặt gậy xuống.

“Anh đưa bạn em về trước nhé.”

Tôi không dám ngồi mô-tô nữa, nên đi bộ dọc bờ sông cùng Gia Di trở về.

Gia Di rất kích động:

“Lương Bình có đẹp trai không? Anh ấy rất giống nam chính lưu manh bước ra từ truyện tranh nhỉ?”

Tôi ngập ngừng mấy giây, quyết định nói thật:

“Gia Di, tớ cảm thấy cậu và anh ta không cùng một thế giới, lần này cậu thi kém cũng vì anh ta hả?”

Nụ cười nơi khóe mắt dần nhạt đi:

“Lâm Lâm, cậu không hiểu đâu. M-ẹ tớ ngày nào cũng ép tớ học, chỉ cần tớ không giành được hạng nhất thì trong mắt m-ẹ tớ là đồ vô dụng, rác rưởi, tớ thật sự…”

Cậu ấy đưa tay che mặt, giọng điệu trở nên nghẹn ngào:

“Tớ thực sự không thể chịu nổi sự kỳ vọng của bà ấy.”

“Tớ cảm thấy mình nghẹt thở, Lương Bình mới có thể mang lại sự tự do và vui vẻ cho tớ.”

Ngày hôm đó, chúng tôi đã không thống nhất được vấn đề này.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 16


Trong kỳ nghỉ đông, Gia Di và dì Chu đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.

Thỉnh thoảng tôi ra ngoài đổ rác vào ban đêm và nhìn thấy dì Chu đang đi dạo quanh cổng tiểu khu trong thời tiết lạnh giá.

Dì ấy nói mình ăn nhiều, ra ngoài cho tiêu cơm.

Tôi nghĩ hẳn dì ấy đang đợi Gia Di về.

Hôm tết ông Táo, Thẩm Đông Dã lại đến nhà tôi mua bánh bao.

Lúc đó tóc tôi rối bù, mặt đổ mồ hôi vì hơi nóng của nồi hấp, trên người tôi đang đeo một chiếc tạp dề kẻ sọc đỏ cũ kỹ.

Xấu muốn ch-ếc.

Hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống.

Cậu ấy mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, đội một chiếc mũ dệt kim màu xám và đi giày thể thao màu đỏ.

Nó đơn giản là khung cảnh rực rỡ nhất vào một ngày mùa đông xám xịt.

Cậu ấy mỉm cười chào tôi, thở ra một hơi trắng xóa:

“Trên đường có rất nhiều quán ăn sáng đóng cửa, tớ phải mất hơn mười phút mới tìm được nơi này.”

Tôi đưa bánh bao cho cậu ấy và nhất quyết không lấy tiền.

“Cứ coi đó là lời cảm ơn vì đã giảng bài cho tớ đi.”

“Tớ nhớ cậu còn có 1 chị gái và 1 em trai, sao chỉ có mình cậu ở đây?”

“Chị tớ học 12, em trai tớ rất lười.”

Cậu ấy cau mày:

“Vậy thì đ-á-nh nó một trận, nó sẽ giúp cậu. Lý Lâm Lâm, cậu đừng lúc nào cũng làm người tốt.”

Hôm đó dọn quầy, tôi suy nghĩ rất lâu.

Thừa dịp bố m-ẹ không có ở nhà, tôi cầm cây chày cán bột xử lý thằng em trai không chịu giúp mình.

Nó sững người.

Bởi vì trước giờ nó đều đè đầu cưỡi cổ tôi tác oai tác quái.

Nó tức đến sắp khóc: “Đợi bố m-ẹ về em sẽ bảo bố m-ẹ đ-á-nh chị.”

“Mày là học sinh tiểu học sao, gặp chuyện gì cũng mách lẻo.” Tôi giơ cây chày cán bột. “Chúng ta đ-á-nh một trận.”

Nó không đ-á-nh tôi.

Từ hôm ấy trở đi, nó ngoan ngoãn làm việc trong tiệm, khiến tôi tranh thủ được nhiều thời gian học bài.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 17


Sau kỳ nghỉ đông, lại đổi chỗ ngồi.

Lần này lớp phó học tập Trương Siêu đứng thứ hai, Thẩm Đông Dã ngồi cùng bàn với cậu ấy.

Nhưng tôi đã chọn vị trí trước mặt cậu ấy.

Chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ, hành lang bên ngoài ồn ào, lão Trương thỉnh thoảng sẽ nằm trên cửa kính nhìn trộm.

Tôi chọn chỗ đó.

Tôi đặt cuốn sách xuống và đang suy nghĩ làm thế nào để chào hỏi một cách tự nhiên và trôi chảy nhất.

Có ai đó dùng bút gõ nhẹ vào lưng tôi.

Vừa quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt vui vẻ của Thẩm Đông Dã:

“Lê Lâm Lâm, thật trùng hợp, bọn mình lại gặp nhau.”

Không phải trùng hợp.

Đây là kết quả của sự nỗ lực không ngừng và kế hoạch cẩn thận của tôi…

Cách cậu ấy gần một chút.

Lý Lãng ngồi sau Thẩm Đông Dã.

Nhìn sự tương tác giữa hai chúng tôi, cậu ta tức ch-ếc.

Sau giờ học tìm tôi:

“Lê Lâm Lâm, thi cuối kỳ cậu ăn may thôi. Tớ không tin thi giữa kỳ này cậu còn có thể mèo mù vớ phải cá rán nữa.”

Chỗ ngồi nửa học kỳ đổi một lần, tôi không thể lơ là.

Cậu ấy tốt như thế, xung quanh có rất nhiều bạn gái ưu tú.

Nếu như không lắc lư dưới mắt cậu ấy mỗi ngày, cậu ấy chắc chắn sẽ quên tôi ngay.

Tôi lấy hết tiền tiêu vặt vất vả kiếm được lén đi duỗi tóc.

Tôi đã mua rất nhiều phụ kiện tóc đẹp.

Tôi đi siêu thị và ngửi mùi thơm của từng loại dầu gội.

Tôi vượt lười, ngày nào cũng dùng dầu xả.

Hôm đổi dầu gội đầu, chiếc mũi ch-ó của lớp phó Trương Siêu hít hít:

“Mùi gì thế nhỉ, thơm quá.”

Thẩm Đông Dã rướn cổ, cuối cùng ghé mũi vào đuôi tóc của tôi, cười nói:

“Là dầu gội của Lê Lâm Lâm, có mùi hoa dành dành.”

Có trời mới biết lúc đó tim tôi đập nhanh đến mức nào.

Là sự hồi hộp và niềm vui to lớn bị giấu kín.

Bởi vì tất cả những gì mình lén làm, đối phương đều biết.
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 18


Ngày hôm sau, Lý Lãng cố ý hất đuôi ngựa vào mặt Thẩm Đông Dã:

“Này ngửi đi, tớ cũng thay dầu gội rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Đông Dã chê:

“Qua kia đi, ngạt ch-ếc tớ rồi.”

Trong thời gian này, tôi vẫn không lơ là chuyên học hành.

Để đạt được kết quả tốt nhất trong thời gian ngắn nhất, tôi không ngừng khám phá những phương pháp học tập tốt nhất của riêng mình.

Đôi lúc Thẩm Đông Dã không ở đây, tôi sẽ đi hỏi bài Gia Di.

Sau đó tôi phát hiện ngày càng có nhiều câu mà Gia Di không trả lời được.

Tôi rất lo lắng, khuyên cô ấy rất nhiều lần.

Nhưng cậu ấy đã đắm chìm trong tình yêu và không thể thoát ra được.

Cuối tháng 4, trường học tổ chức kỷ niệm 30 năm, chuẩn bị rất kỳ công.

Rất nhiều cựu sinh viên đã tốt nghiệp được mời đến tham dự, mỗi lớp sẽ biểu diễn hai tiết mục.

Lý Lãng gọi tên Thẩm Đông Dã:

“Cậu hát một bài đi.”

Thẩm Đông Dã:

“Đơn ca không thú vị, cậu tìm một bạn nữ song ca với tớ đi.”

Gần như ngay lập tức, tôi cùng với nhiều bạn nữ khác trong lớp thiết lập một chiếc radar nhỏ.

Lý Lãng cười tít mắt:

“Thế tớ hát với cậu.”

Thẩm Đông Dã nhìn cậu ta:

“Chẳng phải cậu múa à?”

Lý Lãng đã học múa ba lê nhiều năm, lần này nhất định sẽ phô trường tài nghệ của mình.

Ý của Thẩm Đông Dã là nếu cậu ta vừa hát vừa múa sẽ chiếm quá nhiều vị trí rồi.

Cậu ấy quyết định chọn bài hát trước.

Là bài hát “Ước mơ thuở ban đầu” của Phạm Vĩ Kỳ.

Rất phù hợp với lứa tuổi học sinh, tích cực hướng về ánh mặt trời.

Lý Lãng vốn dĩ muốn Gia Di tham gia, nhưng Gia Di ngày nào tan học cũng muốn đi gặp Lương Bình, không hề hứng thú với việc này.

Tối hôm đó tôi vừa tắm vừa ngân nga bài hát này, càng hát giọng càng to.

Khi bước ra, tôi thấy chị gái mình đang tựa lưng vào cửa.

Tôi hỏi chị ấy:

“Em hát không hay à?”

“Cũng ổn, luyện tập nhiều là lên sân khấu được.”
 
Vượt Lên Gia Đình Thiên Vị Để Tỏa Sáng
Chương 19


Ngày hôm sau tan học, Lý Lãng hỏi:

“Các cậu ai muốn hát song ca nào?”

Nhiều bạn gái háo hức muốn thử nhưng lại không muốn là người đầu tiên làm điều đó.

Nếu tôi chậm một bước thì cơ hội này sẽ không bao giờ đến với tôi.

Vừa nghĩ tới đây, tôi liền giơ tay:

“Tớ muốn thử!”

Hầu như tất cả các bạn trong lớp đều bị sốc, ngay cả Gia Di cũng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên và lén lút giơ ngón tay cái lên ủng hộ tôi.

Thẩm Đông Dã cười khẽ:

“Được rồi, là cậu ấy.”

Ánh mắt Lý Lãng lạnh lùng:

“Tớ chưa nghe cậu ấy hát bao giờ, lỡ như không hay…”

Thẩm Đông Dã nhíu mày:

“Không đâu, có tớ đây, không hay sao được?”

Khi đó cậu ấy còn mang theo vẻ ngông cuồng của thiếu niên.

Thẩm Đông Dã và tôi sẽ dành thời gian để luyện tập cùng nhau.

Giờ nghỉ trưa, sau giờ học, hoặc giờ thể dục…

Lúc đầu tôi rất lo lắng và tim tôi lỡ nhịp khi cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.

Không thể nào theo tiết tấu.

Thẩm Đông Dã phát điên:

“Đao to búa lớn tớ cũng nói hết rồi, Lê Lâm Lâm, cậu không thể trật nhịp được…”

Ngoài những giờ luyện tập, tôi còn khẽ hát mỗi khi đi học, tan học, khi tắm, trước khi ngủ…

“Giấu nước mắt trong lòng

Bông hoa dũng cảm sẽ nở rộ

Có thể nhân lúc mỏi mệt

Nhắm mắt lại và ngửi một mùi thơm. “



Bài hát này thực sự rất hợp với tôi.

Giống như nó được viết riêng cho tôi vậy.
 
Back
Top Bottom