Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 90: Dễ dàng khen ngợi ngươi một phen



Ban đầu Phật Tịch đang tự hỏi trong lòng, đầu óc xoay chuyển 360 độ. Lúc đang tập trung suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng dịu dàng động lòng người c*̉a nữ tử.

"Thần vương phi, người có rảnh c*̀ng ta đi xung quanh không?"

Bỗng nhiên Phật Tịch cảm động đến mức rơi nước mắt, giờ phút này cho dù không rảnh c*̃ng phải rảnh, quay đầu đáp lời: "Rảnh chứ, rảnh chứ, vô c*̀ng rảnh."

[Tốt nhất có thể nói chuyện thâu đêm.]

[Như thế không còn gì tốt hơn.]

Ngay lúc Phật Tịch đứng lên, Bắc Minh Thần ở bên cạnh đưa tay kéo Phật Tịch lại, trong mắt đầy vẻ ai oán.

Phật Tịch ngoái nhìn lại, lúc mềm lòng lại nghĩ đến hậu quả c*̉a mình vào hai hôm trước, lại nhìn người đang ngồi, nhìn chỗ ngồi cạnh nhau, lại nhìn doanh trướng không cách âm. Lúc này, nàng quyết định hất tay c*̉a Bắc Minh Thần ra, đứng lên đi đến cạnh nữ nhân kia, mỉm cười nói: "Vương gia, ta và Lâm vương phi tỷ tỷ đi xung quanh. Nếu trở về muộn, ngài đừng chờ ta, tự mình ngủ đi."

Nàng nói xong kéo tay c*̉a Lâm vương phi đi thẳng về phía trước, hoàn toàn bỏ mặc ánh mắt u oán c*̉a Bắc Minh Thần.

Lâm vương phi đưa khăn che, khẽ cười nói: "Thần vương và Thần vương phi ngập tràn tình ý khiến cho người ta hâm mộ."

Phật Tịch cười cười, nếu Bắc Minh Thần nghe thấy được lời này không biết sẽ nói ra những lời hung hăng gì nữa.

"Lâm vương phi tỷ tỷ gọi ta là Phật Tịch là được."

Lâm vương phi khẽ gật đầu: "Ừm."

Hai người đi một đoạn đường, Phật Tịch liếc mắt nhìn lén Lâm vương phi, thấy nàng ấy có vẻ buồn bã, vẻ mặt u sầu.

"Lâm vương phi tỷ tỷ có tâm sự à?"

Lâm vương phi cười khổ: "Chúng ta gả vào hoàng thất, không cần chỉ đặt tâm tư vào một người."

Phật Tịch nghe vậy bĩu môi, Lâm vương phi cãi nhau với Lâm vương điện hạ à? Còn gì mà đi dạo, đi thẳng qua bên kia là được rồi. Bệnh thành quen rồi.

Nàng liếc mắt nhìn lén vẻ mặt c*̉a Lâm vương phi, má ơi, đột nhiên nàng hơi hối hận. Nàng không biết dỗ người! Nhất là khi nhìn thấy Lâm vương phi sắp khóc, nàng muốn tát mình một bạt tai khiến mình lắm miệng hỏi thử xem.

Nàng kìm nén tiếng mắng chửi trong lòng, nở nụ cười, nói: "Lâm vương đối xử với tỷ tỷ rất tốt, có phải tỷ tỷ hiểu lầm gì không?"

Lâm vương phi khẽ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.

Phật Tịch c*̃ng ngẩng đầu nhìn theo, ừm, bầu trời không mây, khắp trời đầy sao, chỉ có một chữ, chuồn.

Hai người phối hợp đi về phía trước, trò chuyện câu được câu không.

Phật Tịch không thoải mái, thỉnh thoảng lén gãi ống tay áo, sắp bấm móng tay vào thịt thành hình ba phòng ngủ một phòng khách.

[Ôi đệch, có ai xuất hiện mau cứu đứa nhỏ vất vả này đi.]

[Ta không muốn đi c*̀ng những phi tử này nữa, hỏi thì không nói, tự mình thở dài thở ngắn.]

[Đúng là cảnh tượng chán chết.]

"Phật Tịch."

Phật Tịch nghe thấy tiếng này như tiếng trời, cảm động kìm nén xúc động, suýt chút nữa đã khóc lên, vội xoay người qua giọng điệu vô c*̀ng dịu dàng.

"Vương gia."

Lâm vương phi nghe tiếng, c*̃ng xoay người nhìn lại, hơi hành lễ: "Thần vương điện hạ."

Bắc Minh Thần khẽ gật đầu: "Lâm vương phi."

Sau đó, hắn đi đến cạnh Phật Tịch, kéo tay nàng, giọng nói dịu dàng: "Muộn lắm rồi, nên trở về thôi."

Phật Tịch ngẩng đầu chớp mắt, sau đó mỉm cười nhìn Lâm vương phi: "Tỷ tỷ, vậy chúng ta về trước."

Lâm vương phi mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn hai người đi xa, trong mắt dâng lên vẻ hâm mộ.

Sinh ra trong hoàng thành, gả vào hoàng gia, nếu có thể được một đời một kiếp hai người c*̃ng không tiếc.

Sau đó, nàng tự giễu lắc đầu, đây là nàng nhìn thấy Thần vương và Thần vương phi phu thê tình thâm nên tự mình làm nằm mơ giữa ban ngày rồi.

Nàng còn chưa quay đầu lại, chỉ nghe thấy giọng nói nũng nịu, yếu đuối vang lên: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại ra đây."

Lâm vương phi nghe thấy giọng nói này, hai tay nắm chặt, con ngươi hiện lên vẻ khó chịu, xoay người nhìn nữ tử yếu ớt kia.

"Liên quan gì ngươi?"

Vẻ mặt nữ tử cứng đờ, cắn răng tức giận không thôi. Chờ khi nàng ta được gả vào Lâm vương phủ, phải đọ sức với nữ nhân này mới được.

Phật Tịch đi theo Bắc Minh Thần đi thẳng về phía trước, đi cách một khoảng mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua sau lưng thấy không nhìn thấy Lâm vương phi mới thở ra một hơi, cả người thả lỏng.

[Bị kìm nén quá.]

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, khóe môi cong lên: "Không phải nàng muốn đi ra ngoài à? Sao lại có vẻ như trở về từ cõi c.h.ế.t thế?"

Phật Tịch mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, chớp đôi mắt to vô tội c*̉a mình.

[Thần phục đi, đây chính là chiêu độc quyền c*̉a ta.]

Đột nhiên Bắc Minh Thần dừng bước, quay người nhìn Phật Tịch. Hai tay hắn đặt lên vai Phật Tịch, trên mặt nở nụ cười trêu tức.

"Sao thế? Chẳng lẽ bổn vương nói sai rồi à?"

Phật Tịch mỉm cười mê người: "Không có, vương gia nói đúng, nói rất đúng, nói khiến người ta muốn thét lên, rất đỉnh."

[Dễ dàng khen ngợi ngươi một phen.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 91: Ngài làm vậy được sao?



Bắc Minh Thần khẽ cười một tiếng, ôm Phật Tịch vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng ngửi mùi thơm thoang thoảng trên tóc nàng.

Phật Tịch nhìn chung quanh, đẩy Bắc Minh Thần ra, ánh mắt nhìn khắp nơi.

"Ngài làm gì thế, đây là ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp thì mất mặt lắm."

Bắc Minh Thần khẽ nhếch môi, tay khoác lên bờ vai c*̉a Phật Tịch, giọng nói khẽ nhưng ngang ngược: "Có gì mất mặt chứ, ta xem ai dám chế giễu nàng."

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng: "Người chế giễu ta nhiều lắm, ngài đếm không hết được."

Bắc Minh Thần cười: "Sau này sẽ không có ai dám chế giễu nàng nữa, bổn vương hứa với nàng."

Trên mặt Phật Tịch nở nụ cười mê người, không nói gì, trong lòng lại mắng.

[Đừng mạnh miệng, nếu không ta thấy ngươi sẽ bị vả mặt đấy.]

[Đến lúc bị đau mặt, ta xem ngươi không biết ngại đối mặt với ta thế nào.]

Mi tâm c*̉a Bắc Minh Thần nhảy không ngừng, hắn kìm nén cơn giận trong lòng, xoay người ôm Phật Tịch đi về phía trong doanh trướng.

Phật Tịch vùng vẫy mấy lần, ngượng ngùng nhìn chung quanh, vỗ Bắc Minh Thần: "Vương gia, ngài thả ta xuống đi, ta có thể tự đi được."

"Đừng nhúc nhích."

Phật Tịch muốn dùng một chưởng đánh chết Bắc Minh Thần nhưng cuối c*̀ng vẫn nhịn xuống.

Trở lại doanh trướng, Phật Tịch cảm thấy Bắc Minh Thần khác thường, nàng nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm.

"Ta cảnh cáo ngài."

Bắc Minh Thần đi lên trước kéo Phật Tịch ngồi xuống, ngồi xổm cân bằng với nàng.

Phật Tịch phát hiện không thích hợp, tức giận gầm lên: "Đừng xé y phục. Tên phá c*̉a này, y phục có lỗi gì chứ?"

Bắc Minh Thần hơi tức giận, vào lúc này nàng lại nghĩ đến y phục à?

Chỉ nghe thấy tiếng "Xoạt" vang lên

Lửa giận c*̉a Phật Tịch dâng lên ngút trời, vỗ đầu Bắc Minh Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngài lì thật đấy."

Bắc Minh Thần bị vỗ đầu một cái thì hơi tức giận, ngoại trừ Phật Tịch ai còn dám dám đánh hắn. Mỗi lần hắn trút giận lại xé y phục, sau đó tỏ vẻ chột da mấp máy môi.

Phật Tịch hít sâu một hơi, vừa muốn nổi giận, trước mắt lóe sáng lại bị Bắc Minh Thần đè xuống.

*

Sáng sớm, Phật Tịch duỗi lưng một cái, ngồi dậy nhìn quần áo rách nát trên đất, tức tối đạp Bắc Minh Thần bên cạnh: "Ta mặc gì đây?"

Bắc Minh Thần mở to mắt, cười xấu xa: "Hay là chúng ta ngủ tiếp, bổn vương bảo Linh Tiêu đi nói với Hoàng thượng, nói thân thể vương phi khó chịu, bổn vương muốn ở lại chăm sóc vương phi."

Hắn nói xong vờ hô ra bên ngoài.

"Ngài làm vậy được sao?" Phật Tịch vội vàng kéo Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần không đùa giỡn Phật Tịch nữa, ngồi dậy vuốt tóc rối tung c*̉a nàng.

Phật Tịch liếc mắt, điên cuồng lắc đầu tránh khỏi tay hắn.

[Ghét nhất là người khác vò đầu mình, cảm giác kia giống như Husky vậy.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng, buông tay mình xuống.

Phật Tịch quay đầu nhìn lại, lồng n.g.ự.c tráng kiện c*̉a Bắc Minh Thần, cơ bụng rắn chắc, chỉ cảm thấy như có một dòng nước nóng bay thẳng vào đầu, khuôn mặt nóng hổi. Nàng vội quay đầu đi.

Bắc Minh Thần hứng thú nhìn mặt Phật Tịch, trên mặt dâng lên ý cười.

Phật Tịch hừ hừ mấy tiếng làm dịu tâm trạng c*̉a mình, xoay người, mỉm cười ngọt ngào nói: "Ta muốn bay lên trời, sóng vai với mặt trời, sau đó chiếu sáng ngài."

[Nếu ngày nào đó thấy ngươi không vừa mắt sẽ chiếu chết ngươi.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 92: Ngài làm vậy được sao? 2



Bắc Minh Thần khẽ cười, ánh mắt nhìn Phật Tịch đầy vẻ cưng chiều.

Cho dù Phật Tịch bay lên trời thì ngày nào c*̃ng muốn chú ý đến hắn, Phật Tịch yêu hắn bao nhiêu chứ?

Phật Tịch c*̃ng mỉm cười ngọt ngào, thấy Bắc Minh Thần vươn tay ra bị dọa vội lui ra sau.

Cả quá trình Phật Tịch không hề chớp mắt, nàng nhếch môi nở nụ cười.

Sau khi Bắc Minh Thần mặc y phục tử tế thì xoay người nhìn Phật Tịch, thấy nàng cười xấu xa, khẽ nhếch môi. Hắn xoay người lại, hai tay chống hai bên Phật Tịch, môi đặt lên tai c*̉a nàng, khẽ hà hơi: "Đúng là không ngoan."

Hắn nói xong đứng lên đi ra ngoài.

Phật Tịch trợn tròn mắt, chớp mắt, trong đầu chỉ còn lại giọng nói c*̉a Bắc Minh Thần: Đúng là không ngoan.

"Đúng là không ngoan." Phật Tịch tự lẩm bẩm, chợt rùng mình, sao câu nói này nghe giống như đang đùa giỡn thế? Còn mang theo vẻ cảnh cáo nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Bắc Minh Thần đã đi mất. Chưa đợi nàng làm gì cả, Tòng Tâm và Tòng Huyên đi đến. Tòng Huyên cầm y phục, Tòng Tâm bưng chậu.

"Vương phi."

"Vương phi."

Phật Tịch ngừng động tác trên tay, hơi khó hiểu hỏi: "Vì sao các ngươi lại ở đây?"

Hai người đặt đồ trong tay xuống, cung kính nói: "Là vương gia phân phó Linh Tiêu dẫn nô tỳ đến."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.

Hai người Tòng Tâm giúp Phật Tịch trang điểm.

"Vương phi, đã xong."

Phật Tịch đứng lên đi ra doanh trướng, ngửa đầu nhìn về phía mặt trời, hít sâu một hơi, không khí trên thảo nguyên trong lành quá. Sau đó, nàng đi thẳng về phía trước, nhìn từ xa đã thấy những thiên kim tiểu thư, phu nhân phi tử tụ tập trò chuyện vui vẻ.

"Bái kiến Thần vương phi."

Đám người thấy Phật Tịch đến đây, thi nhau xoay người hành lễ.

"Đứng lên đi." Phật Tịch đi qua ngồi, cười tủm tỉm đáp lễ với những người kia.

Đám người thấy thế c*̃ng ngồi xuống.

Phật Tịch nhìn Lâm vương phi ở cạnh mình, thấy nàng ấy không vui, vẫn là vẻ mặt u sầu, trong lòng mờ mịt, có chuyện gì nữa thế?

Lâm vương phi nhìn về phía Phật Tịch, nở nụ cười.

Đột nhiên nhìn thấy vết đỏ trên cổ Phật Tịch, nàng ấy khẽ hỏi thăm: "Phật Tịch, cổ muội sao thế?"

Người chung quanh nghe vậy đều quay đầu nhìn cổ Phật Tịch, thấy trên đó đều là vết đỏ. Những người đã thành thân đều vô thức thẹn thùng cầm khăn che miệng mũi, cười khẽ.

"Cổ à?" Phật Tịch tự lẩm bẩm, đặt tay mình lên đó, mở to mắt ngượng ngùng ho khẽ.

"Không sao, có lẽ bị muỗi cắn thôi."

Đúng lúc có một con muỗi bay đến, xem thường ong ong kêu: "Người này nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, bội phục bội phục."

Phật Tịch: "..."

Lâm vương phi c*̃ng nhớ ra, hối hận với lời mình vừa hỏi, định đổi chủ đề, chỉ nghe người xung quanh đứng lên, khẽ nói: "Thái tử điện hạ đến."

Đám người nghe vậy đều đứng dậy hành lễ: "Thái tử điện hạ."

Bắc Minh Hoài ôn hòa nói: "Không cần đa lễ."

Đám người nói tạ ơn sau đó ngồi xuống.

Phật Tịch ngước mắt nhìn lại, lập tức mở to hai mắt vì Bắc Minh Hoài và Ninh Nhàn Uyển đứng c*̀ng nhau, mà hai người đều mặc cẩm y màu trắng.

Phật Tịch mím môi trừng mắt nhìn.

[Chàng là gió ta là cát, chàng là giày ta là bàn chải, chàng là dưa lưới ta là dưa chuột, chàng không quan tâm ta thì ta tự sát.]

[Chúng ta quấn quýt triền miên đến tận chân trời.]

[Đúng là nam nữ chủ là do trời định.]

[Nhìn xem trai xinh gái đẹp.]

[Ân ái xứng đôi.]

Đám người còn chưa ngồi xuống, chỉ thấy thái giám cất cao giọng: "Hoàng thượng giá lâm."

Tất cả mọi người đứng dậy hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Tiếng cười sang sảng c*̉a Hoàng thượng vang lên, đi đến phía trước ngồi xuống, vui vẻ nói: "Miễn lễ."

Sau đó đám người lại hành lễ: "Bái kiến Thần vương điện hạ, Lâm vương điện hạ, Ninh vương điện hạ..."

Phật Tịch ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Bắc Minh Thần thay y phục khác. Giờ phút này hắn mặc cẩm y màu trắng, không còn vẻ sắc bén như trước. Cả người có vẻ phiêu dật ung dung, khí chất trở nên thanh tú, hơn nữa còn có vẻ nho nhã.

Phật Tịch nhìn sang Bắc Minh Hoài và Ninh Nhàn Uyển, mím môi.

[Bắc Minh Thần mượn Bắc Minh Hoài một bộ y phục à?]

Bắc Minh Thần nghe vậy khóe môi khẽ nhếch lên.

Những thiên kim tiểu thư chưa xuất gia thấy thế chợt ngẩn người, bọn họ chưa từng biết Thần vương điện hạ có dung mạo như thế.

Những nam tử kia vội trở mình lên ngựa, một tay cầm cung, hô "Giá" một tiếng nhanh chóng xuất phát đi săn.

Các nữ quyến thì ngồi c*̀ng nhau nói chuyện phiếm.

"Thần vương phi, chúng ta đua ngựa được không?"

Phật Tịch đang bưng chén trà nhấp một miệng, chợt nghe tiếng. Nàng theo giọng nói nhìn sang, chỉ thấy người nói chuyện chính là một vị nương nương, dường như gọi là Ninh gia phi.

Phật Tịch ngẩn người, dường như nàng không quen vị Ninh gia phi này? Dường như bọn họ chưa từng xảy ra xích mích, sao cảm giác Ninh gia phi có địch ý với mình?

Nàng đứng lên hành lễ, áy náy nói: "Nương nương, thần phụ mặc thường phục, sợ là không tiện cưỡi ngựa."

Ninh gia phi không để ý, dùng khăn che mũi, lạnh lùng nói: "Không sao, đi thay y phục là được."

Nàng ta nhìn thoáng qua Phật Tịch, đưa tay cho cung nữ phía sau. Cung nữ kia đỡ nàng ta đứng lên. Sau đó nàng ta lạnh lùng nói: "Thần vương phi, chúng ta đi thay y phục đi."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 93: Thần phụ thật thật thật không biết



Phật Tịch bất đắc dĩ, sau khi hành lễ chỉ có thể đi theo sau, khẽ ngẩng đầu nhìn lén vị Ninh gia phi kia. Thật sự nàng không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội vị chủ tử này?

Ninh gia phi được cung nữ đỡ vào trong doanh trướng, dáng vẻ vô c*̀ng cao ngạo.

Phật Tịch nhìn thoáng qua xung quanh, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo vào.

Ninh gia phi ngồi trên chủ vị, một tay dựa vào thành ghế, nhìn Phật Tịch với vẻ xem thường.

Phật Tịch c*̣p mắt, nữ nhân này muốn làm gì? Ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm này, người không biết còn tưởng rằng nàng ta yêu ta.

Haiz!

Nếu như xinh đẹp có tội thì có lẽ nàng đã tội ác ngập trời.

Ha ha, tha thứ cho nàng tự luyến một chút, thật sự là cảnh tượng trước mắt làm cho người ta quá khó chịu. Nàng muốn c*̣c cựa thân thể để làm dịu sự lúng túng này.

Ninh gia phi duỗi tay mình ra, c*́i mắt nhìn hộ giáp mấy lần, lúc ngước mắt lên, giọng điệu đầy vẻ chế giễu: "Biết vì sao ta gọi ngươi đến đây không?"

Phật Tịch nghe tiếng vội hoàn hồn lại, không kiêu ngạo không tự ti trả lời: "Không biết."

Ninh gia phi khẽ hừ lạnh, giống như là đang chế giễu lại có vẻ như tự lẩm bẩm: "Không biết?" Ánh mắt nàng ta thay đổi, giọng điệu lạnh lùng: "Nói đi, ngươi định giải quyết thế nào?"

Phật Tịch ngước mắt, ánh mắt không chớp nhìn Ninh gia phi, trong mắt đầy vẻ mờ mịt và khó hiểu.

Nói gì?

"Thỉnh xin nương nương chỉ rõ."

Ninh gia phi cười chế giễu, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp c*̉a Phật Tịch, con ngươi lóe lên vẻ lạnh lẽo, giả vờ y như thật.

"Ngươi cho rằng mình giả ngu thì có thể thoát được sao?"

Lúc nói những lời này, nàng ta ngồi ngay ngắn. Ngay lập tức có thái giám thả rèm xuống, có rất nhiều cung nữ khỏe mạnh đi ra.

Trên đầu Phật Tịch treo ba dấu chấm hỏi? Nàng đã làm sai điều gì? Nói thẳng ra không tốt sao?

Mọi người bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, giải thích rõ hiểu lầm chẳng phải rất tốt à?

Thảo nào trong cốt truyện cung đấu luôn có người cứng miệng, đánh chết c*̃ng không nói.

Bây giờ xem ra chắc là bọn họ c*̃ng không biết mình phạm lỗi gì, nói thế nào được chứ?

Phật Tịch há miệng, cuối c*̀ng không biết nên nói gì.

Vì nàng thật sự không biết nói gì nữa.

"Nương nương, thần phụ không giả ngu."

"Hừ." Ninh gia phi tức giận, giơ tay đập mạnh lên mặt bàn. Vì tức giận nên thân thể nàng ta phập phồng kịch liệt.

Ba vạch trên đầu Phật Tịch đen hơn, đồng thời thầm nghĩ có phải nàng nên quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ, như thế mới xứng với không khí căng thẳng hiện tại.

Nàng hơi c*́i đầu, thành khẩn nói: "Nương nương, làm phiền người nói rõ thần phụ đã làm sai chuyện gì?"

Lời này vừa nói xong, Ninh gia phi tưởng rằng Phật Tịch khiêu khích mình, tức giận giơ tay chỉ vào Phật Tịch.

"Dựa vào Hoàng thượng không truy cứu, ngươi lại dám nói thế với bổn cung à?"

Phật Tịch ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không biết thế nào. Nàng ta nói gì nàng không hiểu, rốt cuộc đang nói về chuyện gì thế?

Nàng đã làm gì nữ nhân này?

Nhưng nhìn dáng vẻ c*̉a nữ nhân này, chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện gì mà mình không biết sao?

Nàng nghĩ vậy, giọng điệu dịu lại, hành lễ nói: "Xin nương nương bớt giận, thần phụ làm sai chuyện gì sẽ tự nhận lỗi, nhưng vẫn nhờ nương nương nói rõ lý do."

Ninh gia phi nghiến răng nghiến lợi, bản lĩnh giả vờ ngây ngốc c*̉a nữ nhân này đúng là cao thâm. Đã đến nước này mà lại có thể bình tĩnh như thế.

"Phật Tịch, có phải ngươi đang kéo dài thời gian, chờ Thần vương điện hạ đến cứu giúp. Ta khuyên ngươi bỏ qua ý định này đi, nhóm người Hoàng thượng đi săn nhanh thì mấy canh giờ, muộn thì hơn nửa ngày."

Phật Tịch ngước mắt.

Cho nên?

Có liên quan gì đến chuyện nàng phạm lỗi à?
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 94: Thần phụ thật thật thật không biết 2



Ninh gia phi thấy Phật Tịch vẫn còn mờ mịt, nổi giận đùng đùng: "Có phải người thật sự cho rằng bổn cung không dám động đến ngươi không?"

Phật Tịch hít sâu một hơi.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Gặp chuyện đừng tức giận, phải tỉnh táo.

Tránh cho nàng nói cho đối phương tức chết, tội đó lớn lắm.

"Nương nương, không phải thần phụ không nói, là thần phụ thật sự không biết nên nói gì?"

Ninh gia phi tức giận, gào lên: "Ngu xuẩn mất khôn, một kẻ không có gia thế như ngươi dựa vào thủ đoạn hạ lưu quyến rũ Thần vương. Ngươi cho rằng Thần vương điện hạ thật sự yêu thương ngươi sao?"

Phật Tịch nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi.

Nếu không phải sợ gây chuyện, nàng thật sự muốn đánh nàng ta một phen. Nàng ta bị bệnh gì đấy, dường như không hiểu tiếng người, còn không bằng Thiết Trụ.

Giọng nói nàng lạnh lùng: "Nương nương, thần phụ làm sai chuyện gì mong rằng nương nương có thể nói rõ ra, thần phụ thật sự không biết. Còn nữa, xin nương nương đừng công kích người khác. Đánh người không đánh mặt, đánh mặt tổn thương tự tôn, như vậy không tốt, cảm ơn."

Ninh gia phi bị những lời này c*̉a Phật Tịch chọc giận, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, chỉ Phật Tịch: "Ngươi, ngươi..." Hồi lâu sau, Ninh gia phi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo c*̉a Phật Tịch, tức giận càng dữ dội hơn. Phật Tịch dựa vào đâu mà kiêu ngạo, ở nơi này người có xuất thân tốt hơn nàng quá nhiều, dựa vào gia thế bối cảnh, nàng ta có gì để kiêu ngạo.

Ninh gia phi nghĩ vậy, bỗng nhiên cả người có cảm giác ưu việt, ánh mắt nhìn Phật Tịch lại tăng thêm vẻ khinh thường. Hoàng thượng sợ Thần vương điện hạ không vui nên không xử phạt nàng ta, nhưng nàng không sợ. Sao Thần vương điện hạ vì một đạo cô như Phật Tịch mà đối nghịch với mình được, phía sau nàng là tất cả bộ lạc. Hôm nay, nhất định nàng phải khiến Phật Tịch này biết thế nào là trời cao đất rộng!

Ninh gia phi biến sắc, âm trầm vỗ bàn "Ầm" một cái, nghiêm túc răn dạy: "Nói ngon ngọt ngươi không nghe, lại tỏ vẻ ngu xuẩn. Vậy thì đừng trách ta không cho ngươi thể diện, không cho Thần vương điện hạ thể diện. Song, nghĩ lại, Thần vương điện hạ c*̃ng không quan tâm đến ngươi bao nhiêu."

Phật Tịch liếc mắt.

Trời má.

Ta phí nước bọt nói dài như thế, ngươi nên kể ra có chuyện gì đi chứ. Ta đã lặp lại một lần, chúng ta có thù thì báo thù, có oán thì trút giận, sau khi xong việc có thể ai về nhà nấy. Về phần cơn giận này là vì cảm thấy ngứa mắt à?

Mẹ kiếp, không có lý lẽ gì cả.

Nhưng nàng gặp chuyện c*̃ng không được sợ hãi, ngẩng đầu đối mặt với Ninh gia phi. Nàng nhìn thấy ngọn lửa tức giận trong mắt Ninh gia phi, còn đang nắm chặt tay. Dáng vẻ kia cảm giác lúc nào c*̃ng có thể nhào lên cắn chết nàng.

"Nương nương, thần phụ thật thật thật sự không biết, c*̃ng không phải muốn giả ngu, người có hiểu lời thần phụ nói không?"

Ninh gia phi hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh miệt, dáng vẻ lười biếng khẽ nghiêng người trên nhuyễn tháp, vươn tay ra vuốt ve hộ giáp c*̉a mình.

Phật Tịch thấy thế, đáy lòng suy nghĩ. Nữ nhân này liên tục nhìn tay mình, còn thỉnh thoảng vỗ bàn, số lần xuất hiện c*̉a hộ giáp kia hơi nhiều. Chẳng lẽ mới làm hộ giáp mới, muốn bảo nàng nịnh nọt?

Chắc là như vậy, nữ tử đấy à? Đều là dễ dàng tức giận vừa dễ nịnh nọt.

Nàng kìm nén sự buồn bực trong lòng, định dùng hết vốn liếng khen ngợi tay c*̉a Ninh gia phi. Chỉ nghe giọng nói lạnh lùng c*̉a nàng ta vang lên: "Người đâu, hầu hạ Thần vương phi cho tốt."

Phật Tịch sững sờ, hầu hạ?

Chẳng lẽ Ninh gia phi bị chân tình c*̉a nàng tác động?

Như thế thì nên cảm ơn hai lỗ tai c*̉a Ninh gia phi, cuối c*̀ng đã làm việc rồi.

Nàng vừa định nói lời cảm tạ, đã nhìn thấy một bà tử lớn tuổi bưng khay đi đến. Nàng khó hiểu nhìn sang, vội nuốt nước bọt, chỉ thấy trong mâm đặt rất nhiều ngân châm.

Nàng nhìn về phía bà tử lớn tuổi, thật sự muốn hỏi các hạ họ Dung à?
 
Back
Top Bottom