Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 80: Lại muốn chạy trốn?



Bắc Minh Thần mơ hồ đáp lời.

Phật Tịch nghe thấy giọng nói, bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng ngồi dậy lúng túng ho một tiếng: "Ha ha, à, ta đang nằm mơ."

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch dùng chăn trùm kín mình lại, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Hắn mấp máy môi, rời giường mặc áo khoác, đi ra cửa phòng.

Phật Tịch nhìn bóng dáng hắn rời đi, trong đáy lòng cảm thấy hơi mất mác.

Bắc Minh Thần đang tức giận sao?

Thật ra hắn rất tốt. Nàng lắc đầu vén chăn xuống giường, nghe thấy âm thanh ngoài cửa phòng tưởng rằng là Bắc Minh Thần. Trong lòng nàng hơi kích động, vội đứng thẳng nhìn sang.

"Vương phi." Tòng Tâm thấy Phật Tịch có vẻ mất mác, hơi khó hiểu.

Phật Tịch dời mắt, khẽ gật đầu.

Đến khi chạng vạng tối, Phật Tịch c*̃ng không thấy Bắc Minh Thần. Nàng ngồi trên xích đủ ngẩng đầu đếm sao, từng cơn gió thổi đến khiến nàng cảm thấy hơi lạnh.

Phật Tịch kéo y phục trên người, nhìn cửa Thần Tịch viện, thấy không có động tĩnh gì chợt rủ mắt, hái chân đung đưa xích đu, khẽ thở dài đứng lên đi vào phòng.

Phật Tịch ngồi trước bàn, nghĩ đã lâu rồi mình chưa gặp Husky, c*̃ng không biết nó sao rồi. Dù sao nàng c*̃ng không ngủ được, đành khoác áo ra khỏi phòng.

Nàng đi ra cửa lớn Thần Tịch viện, nhìn xung quanh, rón rén đi thẳng về phía trước, trong lòng nghĩ đừng gặp quỷ, đừng gặp phải quỷ.

"Vương gia, hình như đó là vương phi."

Bắc Minh Thần nghe vậy nhìn qua, thấy Phật Tịch mặc áo choàng, đầu đội mũ áo choàng, cả người rón rén đi về phía trước, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh.

Chạy trốn.

Phật Tịch lại muốn chạy trốn.

Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Bắc Minh Thần. Ý nghĩ vừa xuất hiện, cả người bị khí thế ngang ngược bao vây. Hắn nắm chặt hai tay, con ngươi khát máu.

Linh Tiêu thấy dáng vẻ này c*̉a vương gia, bị dọa đến mức rụt cổ lại.

Phật Tịch đang âm thầm đi về phía trước, nhìn thấy sắp tới nơi, đột nhiên bị người ta khiêng một cái thô lỗ.

"A!"

Nàng bị dọa liên tục kêu lên sợ hãi, nhắm mắt lại không dám nhìn qua.

"Quỷ, có quỷ. Ngươi đi bắt người khác đi, phủ Thần vương có rất nhiều người. Ta gầy như vậy không có nhiều thịt. Ngươi không thể ăn được, ta hơi mặn, ngươi có thể đi ăn thịt chó. Ta biết bên viện kia có một con Husky, thân thể mũm mĩm..."

"Câm miệng." Bắc Minh Thần thấy nữ nhân trên vai liên tục lải nhải, hắn quát to.

Phật Tịch giật mình vội mở to mắt nhìn sang.

"Bắc Minh Thần? Ngài làm gì thế? Ngải thả ta xuống."

Bắc Minh Thần cười lạnh, đi về phòng ném Phật Tịch lên giường, nhìn nàng từ trên cao xuống.

"Lại muốn chạy trốn à?"

Phật Tịch sững sờ, bị dáng vẻ này c*̉a hắn hù dọa, liên tục gật đầu khoát tay. Sau khi nàng phản ứng kịp thì lại mau chóng lắc đầu.

Bắc Minh Thần kìm nén lửa giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng: "Đi ngủ."

Phật Tịch bị dọa không dám đáp không muốn, vội vàng nằm ngủ bên cạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeytruyenfull.com - https://monkeytruyenfull.com/vuong-...g-cua-nguoi/chuong-43-lai-muon-chay-tron.html.]

[Đáng sợ thật.]

Cả đêm Phật Tịch không ngủ, nàng dậy từ sớm.

Hai người ngồi trước bàn ăn.

Tòng Tâm đi lên định múc cháo cho hai người, Bắc Minh Thần vươn tay ra hiệu cho nàng ấy lui ra.

Sau khi Tòng Tâm hành lễ thì lui qua một bên, đứng chung với đám người Tòng Huyên, Linh Tiêu. Chắc là vương gia muốn giúp cháo cho vương phi.

Phật Tịch ngồi im lặng, Bắc Minh Thần nhìn nàng, múc thêm một chén cháo đưa đến trước mặt Phật Tịch.

Mấy người Tòng Tâm nhìn nhau, vô c*̀ng giật mình. Vương gia yêu chiều vương phi quá rồi, vương phi hạnh phúc quá.

Phật Tịch nhìn cháo trước mắt, trong lòng dâng lên sự khó hiểu.

[Sao cháo này lại có màu đỏ?]

Nàng dùng thìa quấy lên.

[Thì ra là cháo đậu đỏ.]

[Bên trong còn có táo đỏ.]

[Đây là cái gì, trông khá giống dược liệu.]

[Nhìn không ra tên này rất biết dưỡng sinh.]

Bắc Minh Thần gắp cho Phật Tịch một miếng bánh đậu đỏ, khẽ nói: "Ăn nhiều một chút, bổ khí huyết."

"Phụt..."

Phật Tịch vừa ăn hớp cháo nghe Bắc Minh Thần nói vậy, quay đầu phun cháo ra ngoài, dính tung tóe trên mặt Bắc Minh Thần.

"Sorry... Xin lỗi, xin lỗi."

Phật Tịch vội đặt thìa xuống, bản thân lấy ống tay áo lau sạch cho Bắc Minh Thần.

"Ha..."

Mấy người Tòng Tâm, Linh Tiêu mím chặt môi, thật sự không nhịn được khẽ phát ra tiếng. Sau đó vội vàng c*́i đầu xuống, thân thể run lên.

"Ha ha!"

Phật Tịch chưa từng thấy Bắc Minh Thần thảm hai như vậy, không kìm được che bụng cười phá lên.

"Ha ha ha..."

[Tha lỗi cho ta không kìm được cười ra tiếng.]

[Tránh cho ngươi sau này lại nói lung tung.]

Trong phút chốc, mặt Bắc Minh Thần u ám, hắn nói gì lung tung?

Hắn kiên nhẫn cầm lấy khăn gấm trên bàn xoa mặt, ánh mắt nguy hiểm nhìn Phật Tịch.

"Các ngươi đi xuống trước, để bổn vương hầu hạ Vương phi dùng bữa."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 81: Nhượng bộ



Phật Tịch mím môi.

[Vậy nhượng bộ trước.]

"Vương, vương gia, ta không cố ý."

Trong mắt Bắc Minh Thần có vẻ bất đắc dĩ, muốn vươn tay ôm Phật Tịch, kết quả là bị Phật Tịch đánh một chưởng dính lên tường.

Phật Tịch cười ngượng ngùng: "Ha ha, ta dùng sức hơi mạnh."

[Thật là mất mặt.]

Bắc Minh Thần bước nhanh về phía trước, một tay ôm ngang Phật Tịch đi ra khỏi phòng ăn.

Phật Tịch muốn giãy dụa, nhưng sợ mình quá mạnh lại đánh chết Bắc Minh Thần.

Cửa vừa mở ra, Phật Tịch ngượng ngùng tựa đầu vào ngực Bắc Minh Thần, cố gắng không cho người khác nhìn thấy lúc này mặt nàng đang đỏ bừng.

Mấy người đứng ở cửa ra vào thấy vậy vội c*́i đầu, giờ phút này chỉ muốn tìm khe hở chui vào.

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đi đến Thần Tịch viện. Nửa đường nhìn thấy thị vệ ở xa đã quay lưng lại c*́i đầu xuống. Vì vương gia từng nói, nếu ai dám nhìn chằm chằm vương gia sẽ diệt cửu tộc.

Dường như Bắc Minh Thần đã quen, mặt không đổi sắc đi vào Thần Tịch viện. Hắn đi vào phòng, dùng chân đóng "Ầm" cửa lại.

Phật Tịch nghe thấy tiếng động, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu. Giờ phút này, mặt nàng đỏ bừng không thôi, thậm chí tai c*̃ng đỏ ửng, dáng vẻ ngượng ngùng.

Bắc Minh Thần đặt Phật Tịch lên giường, nhìn gương mặt đỏ bừng c*̉a nàng, trong mắt lóe lên vẻ trêu đùa, biết rõ còn cố hỏi: "Vì sao mặt nàng đỏ như thế?"

Phật Tịch nghe vậy c*́i đầu xuống vội vàng đưa tay vỗ gò má, xoay người đưa lưng về phía hắn.

"Nóng, vì nóng."

Bắc Minh Thần cong môi cười: "Thì ra là nóng, ta còn tưởng rằng vương phi thẹn thùng chứ?"

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần có vẻ muốn trêu ghẹo, tức giận nói: "Ta nói cho ngài biết, chớ chọc ta, ta nổi giận ngay cả bản thân ta c*̃ng sợ."

Tiếng cười c*̉a Bắc Minh Thần quanh quẩn trong phòng, không để ý đến lời cảnh cáo c*̉a nàng, ung dung c*́i người.

Phật Tịch sợ hãi mím môi, tay chống giường, thân thể nghiêng ra sau.

[Có nên đánh chết hắn không?]

Hai tay Bắc Minh Thần chống hai bên Phật Tịch, mặt kề mặt nàng, khẽ nói: "Bổn vương muốn nhìn xe vương phi nổi giận là thế nào?"

Phật Tịch lúng túng cười: "Ha ha, ta sẽ không nổi giận, vì ta sợ."

Bắc Minh Thần ôn hòa nói: "Thay y phục đi, bổn vương dẫn nàng đi săn."

"Đi săn?" Trong mắt Phật Tịch lóe lên ánh sáng, vội đứng lên.

"Vậy ta muốn săn sư tử, hổ, voi, hươu cao cổ..."

Phật Tịch thấy ánh mắt c*̉a Bắc Minh Thần u ám, nàng cắn môi ngừng nói, cười ngượng: "Được rồi được rồi, chỉ cần là sủng vật là được, ta không kén chọn."

Bắc Minh Thần búng trán Phật Tịch, ngồi dậy đi qua mở ngăn tủ. Nàng nhìn lướt qua những bộ quần áo kia, ánh mắt càng lúc càng cố chấp.

Đây đều là gì thế, vải sa mỏng nhẹ.

Phật Tịch nhìn Bắc Minh Thần đứng trước ngăn tủ, lại thấy hắn đưa tay lấy một bộ y phục đưa cho nàng.

Phật Tịch nhìn y phục, lại ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần, phản bác: "Đại ca, đây là trang phục mùa đông, chẳng lẽ ngài không nhìn thấy trên đó có lông sao?"

Bắc Minh Thần vươn tay, tháo lông trên cổ áo, sau đó đưa áo cho Phật Tịch.

"Bây giờ được rồi chứ."

Phật Tịch đưa một tay che tim, một tay quơ qua quơ lại ra hiệu Bắc Minh Thần đi ra xa chút.

[Không hiểu sao huyết áp ta hơi cao.]

Sau khi khẽ thở một hơi, nàng nhìn ngoài cửa sổ nói: "Tòng Huyên, Tòng Huyên."

"Có nô tỳ." Tòng Huyên đứng ở cổng đáp lời, vương gia ở trong phòng, nàng không dám đi vào.

Phật Tịch thấy Tòng Huyên không dám vào, biết là tên khốn Bắc Minh Thần này tạo áp lực. Nàng khoanh tay trước ngực, tức giận nhìn hắn.

[Nam nhân chết tiệt, rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện ta không biết?]

Bắc Minh Thần nhìn nàng, khóe miệng cong lên ý cười, trong con ngươi hiện lên vẻ cưng chiều vô tận.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 82: Chúng ta là nhân vật phản diện



Phật Tịch cảm thấy nguy hiểm híp mắt: "Ngài cười cái gì?"

Vẻ mặt và giọng nói c*̉a Bắc Minh Thần vô c*̀ng bình tĩnh, đáp: "Không có gì? Bây giờ còn sớm, nàng có thể nghỉ ngơi một chút." Hắn nói xong bước ra khỏi phòng.

Phật Tịch nhìn bóng dáng Bắc Minh Thần rời đi, cười cười, nằm ở trên giường vô thức ngủ thiếp đi.

Lúc mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy Bắc Minh Thần ngồi cạnh mép giường, im lặng nhìn nàng.

[Thảo nào ta mơ thấy ác mộng.]

[Hắn như sói chăm chú nhìn ta, ta có thể thả lỏng thân thể sao?]

"Đã dậy rồi à?" Sắc mặt Bắc Minh Thần không thay đổi, hỏi nàng.

"Ừm."

Phật Tịch quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã biết trời sắp tối rồi.

Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không hiểu sao trong lòng khó chịu. Bên ngoài có gì đẹp để nàng nhìn như vậy chứ. Hắn nhìn theo ánh mắt nàng, một lát sẽ cho người cưa cây kia đi.

Giọng nói c*̉a hắn có vẻ không vui: "Đi thôi."

Phật Tịch hơi khó hiểu, bước xuống giường hỏi: "Đi đâu."

"Bãi săn."

Phật Tịch càng thêm nghi ngờ: "Nhưng bây giờ là buổi tối mà?"

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch chỉnh lại tóc c*̉a mình, nói một câu có hai nghĩa: "Buổi tối mới đông vui."

Phật Tịch kích động khẽ gật đầu.

[Đi săn, nghe rất kích thích.]

Bắc Minh Thần kéo tay Phật Tịch, cất bước đi ra cửa phòng, một đường đi đến cửa lớn phủ Thần vương, thấy xe ngựa đã chờ sẵn.

Phật Tịch kích động ngồi lên xe ngựa.

[Đại lão muốn dẫn ta đi xem việc đời.]

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch vào lòng, ngón tay lướt qua mái tóc mềm mại c*̉a nàng, trong lòng rung động.

Phật Tịch không giãy dụa, im lặng để hắn ôm như thế.

"Vương gia, vương phi, đến bãi săn rồi."

Xe ngựa ngừng lại, sau đó giọng nói c*̉a Linh Tiêu vang lên.

Phật Tịch vội vàng ngồi dậy từ ngực Bắc Minh Thần, đứng lên đi ra xe ngựa.

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch nhanh chóng thoát đi, cười khẽ lắc đầu đi theo xuống.

Sau khi xuống xe ngựa, hắn nắm chặt tay c*̉a Phật Tịch, cất bước đi thẳng về phía trước.

Phật Tịch hít sâu một hơi.

[Không khí trong lành.]

[Nơi này tốt quá, khắp nơi tràn ngập hương vị thiên niên.]

[Đón địa khí.]

Bắc Minh Thần nhìn qua, ánh mắt chăm chú nhìn mặt Phật Tịch. Nếu nàng đã thích nơi này, vậy thì xây một tòa nhà ở nơi này vậy, khi nhàn hạ có thể đi đến đây du ngoạn.

Phật Tịch thấy hồi lâu Bắc Minh Thần không nói gì, hơi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, khẽ chớp mắt dáng vẻ ngây thơ.

Bắc Minh Thần nhìn thấy Phật Tịch như thế, trong lòng khẽ động kéo Phật Tịch vào lòng, đưa tay xoa đầu nàng, c*́i đầu hôn môi anh đào c*̉a nàng.

Phật Tịch bị hôn thở không nổi, thân thể mềm nhũn tựa vào trong lòng Bắc Minh Thần, cảm nhận hormone nam tính phát ra từ cơ thể hắn.

Hai người ôm nhau, dưới bầu trời đầy sao vô c*̀ng hạnh phúc.

"Khụ khụ..."

Một tiếng ho khan vang lên, Phật Tịch bị dọa vội đẩy Bắc Minh Thần ra, vội dùng tay che miệng c*́i đầu.

Cả người Bắc Minh Thần tỏa ra vẻ ngang ngược, lạnh lùng, đưa tay nắm chặt tay Phật Tịch, giương mắt nhìn qua.

Chỉ thấy Bắc Minh Hoài đứng ở cách đó không xa, ngượng ngùng nhìn hai người.

Bắc Minh Thần nhìn thấy là Thái tử, vẻ ngang ngược trên người vẫn không giảm bớt, ánh mắt có vẻ khó chịu.

Phật Tịch kéo cánh tay c*̉a Bắc Minh Thần, ra hiệu hắn kìm nén lửa giận đi.

[Đây chính là Thái tử, nam chính, khí vận thiên tử.]

[Chúng ta là nhân vật phản diện, bản thân nhân vật phản diện phải tu dưỡng.]

[Không thì chết thế nào c*̃ng không biết.]

Bắc Minh Thần thấy Phật Tịch ra hiệu, tâm trạng dịu lại. Sau đó hắn nghe thấy tiếng lòng c*̉a nàng, mặc dù không hiểu lắm nhưng c*̃ng hiểu sơ sơ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, hắn không để Bắc Minh Hoài vào mắt.

Nếu như y muốn ra tay với mình, hoặc là tính toán Phật Tịch, hắn nghĩ vậy, tay kia siết chặt, con ngươi trở nên cố chấp.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 83: Sau này nàng chỉ cần lấy lòng một mình bổn vương



Cho dù Bắc Minh Hoài là Thái tử, hắn c*̃ng chắc chắn khiến y sống không bằng chết.

Phật Tịch cười ngượng ngùng, âm thầm đưa tay gãi lòng bàn tay Bắc Minh Thần.

[Sao khí thế ngang ngược càng nặng hơn vậy chứ.]

[Chẳng lẽ trời sinh nam chính và nhân vật phản diện không hợp nhau, gặp mặt sẽ trở mặt.]

[Người bên cạnh, bình tĩnh chút đi.]

[Phản ứng gì đi.]

[Với dáng vẻ c*̉a ngươi lúc này, Thái tử có thể tố cáo ngươi trên đại điện đấy.]

[Tố cáo ngươi uy hiếp mạng y.]

Nàng nhìn Bắc Minh Thần, hắn không chú ý đến, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Bắc Minh Hoài.

Phật Tịch cười lấy lòng Bắc Minh Hoài: "Thái tử điện hạ."

Nàng quay đầu lại kéo Bắc Minh Thần, vẻ mặt tươi cười, giọng điệu có vẻ nũng nịu: "Vương gia."

[Là ngươi làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp, ngươi còn tức giận gì chứ?]

Bắc Minh Thần nghe thấy giọng điệu nũng nịu c*̉a Phật Tịch, khí thế ngang ngược bỗng nhiên biến mất. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân cười lấy lòng người khác, ánh mắt thay đổi.

"Đường đường là thái tử điện hạ, sao lại học người khác nghe lén thế?"

Trong lòng Phật Tịch run lên, vươn tay nhéo hông Bắc Minh Thần, lúng túng cười: "Ha ha, vương gia, ngài nói gì thế?"

[Tuổi thọ c*̉a chúng ta ngắn ngủi, không chịu được ngài hành hạ thế đâu.]

Ngay sau đó, chỉ nghe Bắc Minh Hoài cười thoải mái.

"Ha ha, Thần vương và Thần vương phi hòa hợp quá. Bổn Thái tử vô tình gặp được, mong Thần vương, Thần vương phi đừng trách tội."

Phật Tịch rụt một tay lại, khoát tay cười nói: "Không dám, không dám."

Bắc Minh Thần thấy dáng vẻ hèn mọn lấy lòng c*̉a Phật Tịch, trong lòng rất khó chịu, một tay ôm ngang Phật Tịch lên.

Phật Tịch vòng tay ôm cổ Bắc Minh Thần theo bản năng.

Bắc Minh Thần cúi đầu xuống, giọng nói ghen tuông: "Nàng chỉ cần lấy lòng một mình bổn vương thôi."

Hắn nói xong còn nhìn Bắc Minh Hoài với ánh mắt cảnh cáo, nói tiếp: "Những người khác, cho dù là ai dám làm khó nàng, c*̃ng chính là đối nghịch với bổn vương."

Phật Tịch muốn khóc.

[Ta cảm động quá, ta cảm ơn ngươi.]

[Má ơi, bà đây lấy lòng nửa ngày, vậy mà bị một ánh mắt cảnh cáo c*̉a ngươi làm tan biến.]

[Ngươi không phải đang cảnh cáo, mà đang gây hấn.]

[Trắng trợn khiêu khích.]

Bắc Minh Thần xem thường, nâng người lên ôm Phật Tịch đi qua Bắc Minh Hoài.

Phật Tịch nhắm mắt lại, dáng vẻ không đành lòng nhìn thẳng.

[Mức độ khiêu khích này không thua gì người hiện đại dùng ngón giữa đẩy mắt kính.]

Bắc Minh Thần ôm Phật Tịch đi vào trong doanh trướng c*̉a bọn họ, vờ muốn đi về phía giường.

Phật Tịch vội vàng giãy dụa, muốn đứng lên.

Bắc Minh Thần xoay người buông Phật Tịch ra, đưa tay nâng mặt c*̉a nàng, nhìn chăm chú: "Tịch Nhi, nhớ rõ sau này nàng chỉ cần lấy lòng một mình bổn vương thôi."

Phật Tịch ngước mắt nhìn dung nhan anh tuấn trước mặt, nghe lời nói không có lý lẽ này, đáy lòng run sợ một hồi.

[Bắc Minh Thần đẹp trai quá.]

[Rất bá đạo.]

[Ta rất thích.]

Bắc Minh Thần cúi đầu kh* c*n v*nh t** Phật Tịch, mập mờ nói: "Cho nên, bây giờ nàng lấy lòng bổn vương đi."

[Đúng là đẹp trai không quá ba giây.]

Phật Tịch cười ha ha, hai tay chạm vào cổ Bắc Minh Thần, khẽ nỉ non: "c*́t*"

Bắc Minh Thần nghe xong, đáp lời được, quay người đè Phật Tịch lên giường.

Phật Tịch hoảng sợ, tay chống vào lồng ngực c*̉a Bắc Minh Thần, nhìn thoáng qua rèm vẫn chưa thả xuống, trái tim đập loạn nhịp.

"Ngài, ngài làm gì?"

Bắc Minh Thần nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Không phải nàng nói à? Lăn* ó."

*c*́t - Lăn: 滚 từ này dịch là c*́t hoặc lăn lộn. Nam chính đang hiểu là lăn giường...

[Ta còn nói gì được chứ?]

[Ta có thể làm gì?]

Phật Tịch đưa tay nâng khuôn mặt tuấn tú c*̉a Bắc Minh Thần, để hắn đối diện mình, giọng điệu nghiêm túc: "Sau này ngài không được như vậy nữa."

Bắc Minh Thần trầm mặc vô c*̀ng ấm ức: "Tịch Nhi không thích ta đối với nàng như vậy à?"

Phật Tịch sững sờ, biết Bắc Minh Thần hiểu lầm, liên tục lắc đầu.

Bắc Minh Thần nở nụ cười hài lòng, vờ muốn ôm chặt Phật Tịch.

Phật Tịch đánh hắn một cái, khẽ nói: "Sau này chúng ta phải khiêm tốn, nhất định phải nghe ý kiến c*̉a người khác, c*̃ng phải hỏi người khác có làm được hay không. Sau đó, nhớ rõ người có ý kiến với mình là ai."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 84: Nếm thử đi, đây đều là thịt rừng



"Ha ha."

Bắc Minh Thần không kìm được bật cười.

Phật Tịch ghét bỏ lau mặt, đánh đầu Bắc Minh Thần một cái.

"Kìm chế lại."

Bắc Minh Thần liên tục nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân lau cho vương phi."

Phật Tịch liếc mắt, đẩy tay hắn ra, miệng hô hào: "Tránh ra, tránh ra."

Trên mặt Bắc Minh Thần hiện vẻ cưng chiều, đặt tay mình xuống.

Phật Tịch đưa tay vỗ mặt Bắc Minh Thần, giọng điệu trêu đùa: "Ngoan quá."

Bắc Minh Thần nắm tay kia, đặt lên môi hôn một cái.

"Vậy tiểu nhân tạ ơn vương phi thương yêu."

Phật Tịch rút tay mình về: "Không cần tạ ơn, Tiểu Thần Tử, đỡ bổn vương phi."

"Tiểu nhân tuân mệnh."

Phật Tịch cười vui vẻ được Bắc Minh Thần dìu đứng lên. Nàng được Bắc Minh Thần đỡ đi đến trước gương đồng, buông tay ra sửa lại tóc, trách móc nói: "Ngài nhìn xem, làm tóc c*̉a ta loạn như thế, ta không biết búi lại."

Bắc Minh Thần giúp Phật Tịch vuốt tóc, khẽ nói: "Ngày mai bổn vương sẽ học."

Phật Tịch ngẩn người, nghiêng đầu nhìn lại, cho dù thật hay giả, giờ phút này trong lòng c*̉a nàng rất ấm áp.

Bắc Minh Thần thấy dáng vẻ này c*̉a Phật Tịch, thuận thế ôm nàng từ phía sau, c*́i đầu muốn hôn xuống, bên ngoài lại vang lên giọng nói.

"Thần vương điện hạ, Thần vương phi, Hoàng thượng mời hai vị tham dự yến hội."

Phật Tịch vội vàng đẩy Bắc Minh Thần ra, tùy tiện vuốt lại mái tóc c*̉a mình.

"Đi thôi."

Bắc Minh Thần nắm tay Phật Tịch đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy thái giám thông báo, hắn liếc nhìn với ánh mắt âm trầm.

Thái giám bị dọa rụt cổ lại, c*́i đầu thấp xuống.

Phật Tịch túm Bắc Minh Thần một phen, kéo hắn đi lên mấy bước.

[Ngày nào c*̃ng biết hù dọa người khác.]

[Thật không ngoan gì cả.]

Sau khi Bắc Minh Thần nghe thấy mấy chữ không ngoan, ánh mắt hắn nhìn Phật Tịch với vẻ đáng thương.

Phật Tịch nghiêng đầu, cười cười: "Vương gia, chúng ta đi nhanh đi."

[Tên khốn này lại vờ đáng thương, chắc chắn không có chuyện tốt rồi.]

Bắc Minh Thần giữ chặt Phật Tịch không cho nàng đi tiếp.

Phật Tịch khó hiểu nhìn sang, vì ngại thái giam trong cung đi theo phía sau nên dịu dàng phóng khoáng nói: "Vương gia, sao thế?"

Bắc Minh Thần xoay người Phật Tịch lại, để nàng đối mặt với mình.

Phật Tịch khẽ ho một tiếng, ngại ngùng nhìn thoáng qua thái giám sau lưng, đẩy cánh tay c*̉a Bắc Minh Thần.

[Tên khốn này đang làm gì, không thấy có người ở sau lưng sao, không biết xấu hổ gì cả.]

Bắc Minh Thần âm trầm liếc nhìn thái giám kia, thái giám vốn đang c*́i đầu còn c*́i đầu thấp hơn.

Phật Tịch nhìn qua đập Bắc Minh Thần một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương gia, Hoàng thượng vẫn đang chờ chúng ta, đi nhanh đi."

[Đúng là, thái giám đã làm sai gì mà chịu ngươi chèn ép như vậy chứ.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, kìm nén sự khó chịu trong đáy lòng, kéo Phật Tịch đi vào nơi tổ chức yến hội.

Phật Tịch vội dùng sức rút tay về, ngoài mặt Bắc Minh Thần hiện lên vẻ không vui, xoay người hành lễ.

"Thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu."

Phật Tịch c*̃ng hành lễ theo: "Thần phụ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu."

Hoàng thượng hài lòng gật đầu: "Miễn lễ, ban ngồi."

Bắc Minh Thần nâng người dậy, đưa tay kéo Phật Tịch đi về phía bonjhoj.

Trong lòng Phật Tịch rất bất đắc dĩ, nàng đã quen được Bắc Minh Thần nắm tay mọi lúc, giờ phút này vẫn bình tĩnh như không có việc gì đi bên cạnh hắn.

Nhưng những người khác trong yến hội không quen, nhìn thấy cảnh này thì liếc mắt khẽ bàn tán.

Đương nhiên Ninh Nhàn Uyển không cam lòng, sớm biết Bắc Minh Thần quan tâm tinh tế như thế, nàng ta cần sợ gì lời đồn chẳng lành, ra tay từ sớm thì đâu còn chuyện c*̉a tiện nhân Phật Tịch này.

Nàng ta nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên độc ác, nhưng lại nhanh chóng trở về dáng vẻ đoan trang hiền thục, phóng khoáng.

"Hoàng thượng, đây là bánh quế thần thiếp vừa làm, mời Hoàng thượng nếm thử."

Hoàng hậu gắp cho Hoàng thượng một món ngọt, Hoàng thượng gật gật đầu gắp lên nếm thử.

"Hương vị không tệ, tài nấu nướng c*̉a hoàng hậu càng ngày càng tốt."

Hoàng hậu cầm khăn che mặt, cười thẹn thùng.

"Hoàng thượng, ngài nếm thử món này, đây là thần thiếp vừa học." Tần phi bên cạnh Hoàng thượng nói.

"Hoàng thượng, uống một hớp trà đi."

[Haiz, nữ nhân cổ đại đều hầu chung một chồng với nữ nhân khác, tha thứ cho ta không làm được.]

Nhìn liếc nhìn Bắc Minh Thần ở bên cạnh, ánh mắt lấp lánh biến thành xem kỹ.

[Bắc Minh Thần sẽ không có ý định này chứ?]

[Mưa dầm thấm đất, chắc chắn không đơn thuần.]

[Bây giờ ta c*̃ng được xem là Thần vương phi thật sự rồi.]

[Hừ, nếu ngày nào truyền ra chuyện xấu c*̉a hắn, phế hắn đi c*̃ng được.]

Bắc Minh Thần đặt chén rượu xuống bàn, theo bản năng c*́i đầu, khẽ ho gắp cho Phật Tịch một món ăn: "Nếm thử đi, đây đều là thịt rừng."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 85: Vậy thì dùng tiền của hắn bỏ trốn thôi



Phật Tịch nhìn thịt heo trước mặt, mím môi.

[Nếu còn sống thì tốt biết bao nhiêu.]

"Vết thương c*̉a Thần vương phi đỡ chưa?" Đột nhiên Hoàng thượng mở miệng hỏi.

Phật Tịch sững sờ.

[Vết thương gì?]

Nàng phản ứng kịp, mỉm cười trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, đã khá hơn rồi."

Hoàng thượng như có điều suy nghĩ gật đầu, nhìn Phật Tịch một phen.

"Gầy đi trông thấy, nên bồi bổ một phen."

Phật Tịch hơi đỏ mặt, mặc dù biết Hoàng thượng không có ý kia nhưng vẫn đỏ mặt.

[Sáu ngày liên tục, ta không gầy được sao?]

Tâm trạng c*̉a Bắc Minh Thần rất tốt, hắn nắm chặt tay c*̉a Phật Tịch, nhìn hướng Hoàng thượng: "Chắc chắn thần sẽ giúp vương phi bồi bổ thân thể."

Hoàng thượng khoát tay, thái giám bên cạnh vội tiến lên, c*́i người khom eo, cung kính nói: "Hoàng thượng."

"Còn nhân sâm ngàn năm đưa đến phủ Thần vương khi Thần vương phi bị thương không?"

"Bẩm Hoàng thượng, còn hai cây."

Hoàng thượng gật đầu: "Cho Thần vương phi một cây để bồi bổ thân thể."

Mau chóng để Phật Tịch mang thai con c*̉a Thần Nhi.

Phật Tịch nghe xong, vội quay đầu nhìn Bắc Minh Thần, hơi c*́i đầu, mặt áp gần hắn, khẽ nói: "Hoàng thượng còn đưa nhân sâm ngàn năm cho ta sao?"

Bắc Minh Thần khẽ ừm một tiếng, liếc mắt nhìn Phật Tịch: "Dược liệu bỏ vào cháo mấy hôm trước đấy."

Phật Tịch hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã ngất đi.

[Tên phá c*̉a này.]

[Đó chính là nhân sâm ngàn năm đấy.]

[Vậy mà cho vào cháo.]

[Quan trọng là bị ta lựa bỏ đi hết.]

[Trái tim này c*̉a ta như vỡ nát.]

Bắc Minh Thần nghe xong ánh mắt hơi thay đổi, thảo nào sức khỏe c*̉a nàng vẫn yếu như thế, vậy mà lựa hết nhân sâm vứt đi.

Hắn thấy Phật Tịch đau lòng, nói chuyện khác dời sự chú ý c*̉a nàng: "Hoàng thượng còn đưa cho nàng rất nhiều đồ trang sức."

Trong mắt Phật Tịch lóe lên ánh sáng.

[Đồ trang sức.]

[Rất nhiều.]

"Vì sao ngài không nói với ta?"

Bắc Minh Thần thấy dáng vẻ mê tiền c*̉a nàng, khẽ bật cười đưa tay búng trán nàng.

"Đồ c*̉a bổn vương đều là c*̉a nàng.]

[Đồ c*̉a ta nhất định sẽ là c*̉a ta.]

Bắc Minh Thần cười bất đắc dĩ.

Phật Tịch mím môi, khẽ áp sát Bắc Minh Thần: "Vương gia, ta cảm thấy mình lớn như vậy rồi, đồ c*̉a mình nên tự mình giữ, ngài thấy sao?"

Bắc Minh Thần mấp máy môi, Phật Tịch sợ hắn thèm thuồng đồ được ban thưởng c*̉a nàng à. Hắn vung tay lên: "Trở về bổn vương sẽ đưa chìa khóa khố phòng cho nàng, sau này c*̉a cải trong phủ Thần vương đều do nàng quản lý."

Phật Tịch chớp đôi mắt hoa đào, bỗng nhiên nụ cười trở nên rực rỡ, lộ hàm răng trắng, vừa cười vừa nói: "Thật sao? Tạ ơn vương gia."

[Chẳng phải có một câu nói à.]

[Nếu một người đàn ông cho bạn biết mật khẩu điện thoại, mật khẩu Wechat, mật khẩu thẻ ngân hàng.]

[Vậy thì bạn có thể lấy tiền anh ta chạy trốn.]

[Bây giờ, ha ha...]

Mặc dù Bắc Minh Thần nghe không hiểu đoạn trước, nhưng có thể hiểu cầm tiền chạy trốn. Lúc này hắn dùng sức bóp nát chén rượu trong tay.

Tiếng chén rượu vỡ vụn đánh thức Phật Tịch đang rơi vào mộng đẹp cười to. Nàng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tức giận c*̉a hắn.

Phật Tịch giật nảy mình, nuốt nước bọt: "Vương, vương gia, ngài sao thế?"

"Thần vương theo trẫm qua đây." Hoàng thượng đứng lên nói với Bắc Minh Thần.

Bắc Minh Thần thả tay ra, chén rượu vỡ tan rơi xuống đất. Hắn đau lòng nhìn Phật Tịch, sau đó đứng lên đuổi theo bước chân c*̉a Hoàng thượng.

Phật Tịch nhìn thoáng qua chén rượu vỡ vụn trên bàn, ánh mắt nhìn theo Bắc Minh Thần, vẻ mặt mờ mịt.

[Bắc Minh Thần sao thế?]

[Vì sao tức giận?]

[Chẳng lẽ vì Hoàng thượng tìm hắn?]

Phật Tịch đang cố nhớ lại cốt truyện, lúc này xảy ra chuyện gì?

Nàng nghĩ hồi lâu, đơn giản chỉ là lúc đi săn Thái tử và Bắc Minh Thần bắt được con mồi đều muốn đưa cho Ninh Nhàn Uyển, sau đó khiến cho những thiên kim tiểu thư khác không vui muốn hãm hại Ninh Nhàn Uyển. Nhưng cuối c*̀ng Thái tử và Bắc Minh Thần phát hiện được, c*̀ng giải quyết.

Vậy Bắc Minh Thần đang giận cái gì?

Phật Tịch tập trung suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói khiến người ta chán ghét.

"Tỷ tỷ."

Phật Tịch hoàn hồn, không để ý đến Ninh Nhàn Uyển, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Đáng ghét thật, Bắc Minh Thần không ở đây, diễn cho ai nhìn thế?

Ninh Nhàn Uyển không nhụt chí, đứng sau lưng Phật Tịch, dịu dàng phóng khoáng nói: "Tỷ tỷ."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 86: hủ Thần vương rất nghèo sao



Nàng mờ to mắt, lạnh lùng nhìn Ninh Nhàn Uyển.

Ninh Nhàn Uyển bị Phật Tịch nhìn chằm chằm không biết làm sao, nhưng vẫn buộc mình bình tĩnh lại: "Muội... Muội chỉ muốn nói với tỷ tỷ chuyện về vương gia."

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ chế giễu, đây là định chia rẽ nữa à?

"Xin lỗi, ta không muốn nói chuyện với cô nương."

Ninh Nhàn Uyển cắn môi, siết chặt khăn tay, sau khi buộc mình bình tĩnh lại, mỉm cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, Uyển Nhi chỉ muốn nói cho tỷ biết về sở thích ẩm thực bình thường c*̉a vương gia."

Phật Tịch quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Nhàn Uyển.

Trong lòng Ninh Nhàn Uyển run lên, trở nên vui vẻ, chính là như thế, Phật Tịch phải nổi giận. Nàng ta mỉm cười ôn hòa: "Uyển Nhi muốn nói với tỷ tỷ, vương gia là người rất thích sạch sẽ, cho nên bình thường đồ dùng ăn uống đều phân phó người lau sạch. Còn nữa, vương gia ăn thanh đạm, những món cay tê không nên xuất hiện trên bàn c*̉a ngài ấy. Vương gia còn thích uống trà..."

Thỉnh thoảng Ninh Nhàn Uyển nhìn về phía Phật Tịch, thấy sắc mặt c*̉a nàng tái xanh, sắp có dấu hiệu muốn nổi giận, trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt lại không biểu hiện.

Phật Tịch kìm chế cảm xúc sắp bộc phát, dùng khăn tay che mũi cười khẽ, nhìn Ninh Nhàn Uyển như tên hề.

"Ninh tiểu thư là nữ tử chưa xuất giá, lại nói về vấn đề ẩm thực thường ngày c*̉a vương gia nhà ta, có ổn không?"

Lúc Phật Tịch nói lời này cố ý nói to lên, khiến người xung quanh đều quay đầu nhìn lại.

Ninh Nhàn Uyển cảm nhận được ánh mắt xung quanh nhìn qua, nàng ta cố bình tĩnh lại, mỉm cười: "Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại vu oan Uyển Nhi?"

Trên mặt Phật Tịch viết đầy vẻ không kiên nhẫn, liếc nhìn Ninh Nhàn Uyển, thấy người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, chậm rãi đứng lên đối mặt với nàng ta, mỉm cười nói: "Chẳng lẽ Ninh tiểu thư không dám thừa nhận lời mình vừa mới nói à?"

Ninh Nhàn Uyển hơi lui về phía sau một bước, lắc đầu: "Tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại không nói lý lẽ như thế? Vừa rồi Uyển Nhi chỉ kể lại sự thật mà thôi."

Người chung quanh thấy Bắc Minh Thần không ở đây c*̃ng không để ý, giọng nói càng lúc càng lớn.

"Thần vương phi đang bắt nạt Ninh tiểu thư sao?"

"Hình như thế."

"Đúng thế, nhìn xem Ninh tiểu thư sắp khóc rồi kìa."

Ninh Nhàn Uyển rất phối hợp, thuận thế c*́i đầu cầm khăn lau mặt.

Phật Tịch cười lạnh trong lòng, giả vờ hay lắm. Giọng điệu c*̉a nàng trở nên kiên định: "Ta hỏi lại lần nữa, Ninh tiểu thư dám lặp lại những lời mình vừa nói trước mặt mọi người không?"

Phu nhân Ninh tướng thấy nữ nhi c*̉a mình bị bắt nạt, lên tiếng chỉ trích: "Thân là Thần vương phi, chẳng lẽ có thể ỷ mạnh hiếp yếu sao?"

Ninh Nhàn Uyển vốn chột dạ, nghe thấy mẫu thân mình nói giúp, lại nghe thấy người xung quanh chỉ trích Phật Tịch, nàng ta kìm nén sự bối rối trong lòng, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Phật Tịch.

"Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói xấu Uyển Nhi? Muội và vương gia không hề giống như tỷ nghĩ. Nếu tỷ tỷ không tin thì hãy hỏi vương gia đi, vì sao lại vu oan Uyển Nhi? Tỷ tỷ làm như vậy thật sự khiến Uyển Nhi đau lòng."

Ninh Nhàn Uyển nói xong, thân thể còn run lên, liên tục dùng khăn tay lau nước mắt rơi xuống.

Giọng nói c*̉a mọi người lại vang lên.

"Thì ra là hoài nghi Thần vương có nữ nhân ở bên ngoài."

"Cho dù Thần vương điện hạ nuôi nữ nhân thì chẳng phải đây là chuyện rất bình thường à?"

"Đúng đó, không ngờ Thần vương phi là đạo cô mà vẫn còn ghen tị."

"..."

Mọi người còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng "Bốp" vang lên thật lớn, bọn họ khiếp sợ trừng to mắt.

Sau khi Phật Tịch đánh xong lại biến sắc.

[Con mẹ nó đau thật.]

[Da mặt c*̉a Ninh Nhàn Uyển dày bao nhiêu đấy.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 87: Phủ Thần vương rất nghèo sao 2



Sau đó, nàng khóc lên trước mặt mọi người. Nước mắt rơi xuống như mưa, vừa khóc vừa chỉ Ninh Nhàn Uyển.

"Mỗi khi cô nương đến phủ Thần vương, ta đều nhiệt tình đón tiếp, đối đãi thật lòng."

Nàng nói đến đây còn nghẹn ngào, dường như chịu ấm ức to lớn. Nàng nghẹn ngào hồi lâu, mạnh mẽ lau sạch nước mắt, dáng vẻ đã nhìn lầm người.

"Ta thật lòng xem cô nương là bằng hữu, vậy mà cô nương, vậy mà lại nói với ta về ẩm thực sinh hoạt c*̉a vương gia. Còn bảo ta chú ý, cô nương, cô nương hiểu ngài ấy hơn vương phi ta sao?"

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng c*̉a nàng, nhanh chóng đi lên mấy bước. Chỉ thấy Phật Tịch khóc nước mắt như mưa, dáng vẻ vô c*̀ng ấm ức.

Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy Bắc Minh Thần đi đến, vội thả tay đang che mặt xuống, để lộ gương mặt sưng đỏ, khóe mắt ngập nước, chạy đến bên cạnh Bắc Minh Thần ấm ức xin lỗi: "Xin vương gia lượng thứ, Uyển Nhi không cố ý, Uyển Nhi chỉ muốn nói tỷ tỷ..."

Chỉ thấy Bắc Minh Thần đi lướt qua nàng ta, khẽ nói mấy chữ: "c*́t đi."

Ninh Nhàn Uyển giống như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ.

Bắc Minh Thần đi đến bên cạnh Phật Tịch, đưa tay lau nước mắt c*̉a nàng, đau lòng nhìn nàng khẽ hỏi: "Sao thế?"

Phật Tịch hừ lạnh một tiếng, hất tay Bắc Minh Thần đang kéo tay mình, chỉ Ninh Nhàn Uyển, lại nhìn Bắc Minh Thần, dáng vẻ như bắt gian.

"Vừa rồi, nàng ta nói với ta về thói quen ăn uống hằng ngày c*̉a ngài. Ta không biết chàng thích ăn thanh đạm, rõ ràng chàng c*̃ng giống ta thích ăn cay. Nàng ta còn nói chàng là người thích sạch sẽ, nhưng rõ ràng cơm ta ăn không hết chàng c*̃ng ăn hết. Vậy những lời nàng ta nói nghe được từ đâu?"

Giờ lúc này đám người vừa khiếp sợ lại bất ngờ, Thần vương ăn cơm thừa c*̉a Thần vương phi sao?

Phủ Thần vương rất nghèo sao?

Một bát cơm còn cướp để ăn?

Phật Tịch liếc nhìn những người kia, biết mình diễn sâu quá rồi.

[Không có giới hạn, diễn hơi lố.]

Ninh Nhàn Uyển cảm giác mặt mình vừa nóng lại rát, máu huyết trong người dâng lên đầu. Giờ phút này, nàng ta nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, như muốn xác nhận những lời Phật Tịch nói là thật hay giả.

Không chỉ Ninh Nhàn Uyển, xem ra phủ Thần vương rất nghèo à? Tất cả mọi người tò mò xem Thần vương sẽ trả lời thế nào.

Đa phần mọi người đều cảm thấy Phật Tịch sắp bị vả mặt, chuyện mất mặt thế này cho dù bình thường nam nhân có làm c*̃ng sẽ vờ như không làm, huống chi là Thần vương.

Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ, hơi nghiêng đầu bàn tán với nhau.

"Lần này Thần vương phi mất mặt thật rồi."

"Chả thế? Nàng ta chỉ là đạo cô, vì một quẻ bói gì đó mới trở thành Thần vương phi. Kết quả lại gây chuyện thị phi cho Thần vương."

"Các người nói xem, Thần vương có nghiêm khắc quát nàng ta không."

"Ta cảm thấy có, nói không chừng còn bỏ nàng ta."

"Không nghiêm trọng như thế chứ?"

"..."

Đám người lại bàn tán.

Trên mặt Ninh Nhàn Uyển tỏ vẻ tươi cười đắc ý, tốt nhất là như những người kia nói. Bắc Minh Thần bỏ Phật Tịch, như vậy thì nàng ta sẽ có cơ hội gả cho Bắc Minh Thần. Nhất định nàng ta có thể khắc chế luồng khí chẳng lành c*̉a Bắc Minh Thần.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng ta luôn may mắn. Bắc Minh Thần không để ý bất kỳ cô nương nào, chỉ có nàng ta phát hiện hắn yêu thương sủng vật, rất hợp ý. Bắc Minh Thần c*̃ng nhìn nàng ta với con mắt khác. Nếu không phải Phật Tịch này...

Phật Tịch nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, nàng thật sự không nắm chắc Bắc Minh Thần sẽ nói gì.

Phật Tịch nhìn thấy những người khác nhìn mình chằm chằm.

Thời gian trôi qua trên mặt nàng hiện vẻ đau lòng.

[Haiz, ta ở đây cậy vào cái gì chứ?]

[Được rồi, chế giễu thì chế giễu đi, c*̀ng lắm thì bỏ đi trong đêm.]

[Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem thử.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 88: Chim én nói, lo thây của ngươi đi



Bắc Minh Thần mím chặt, sau khi nghe thấy tiếng lòng này c*̉a nàng vội đi lên phía trước. Sau khi hắn lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt Phật Tịch, đưa tay nắm bờ vai c*̉a nàng, nói to rõ từng chữ: "Nghịch ngợm, nói chuyện này trước mặt người ngoài làm gì. Bổn vương đã làm sai chuyện, trở về mặc cho nàng xử phạt. Không được khóc nữa, bổn vương sẽ đau lòng."

Đám người vô c*̀ng thức thời, phát ra tiếng thán phục hợp lúc.

Đầu tiên, Phật Tịch sững sờ, nàng nhìn trộm đám người. Khi thấy những người kia đều trợn tròn mắt mới tỏ vẻ hài lòng.

[Nếu không phải tình cảnh bây giờ không thích hợp, ta thật sự muốn vỗ gương mặt Bắc Minh Thần để cỗ vũ hắn."

[Không tệ, không tệ.]

[Biểu hiện đêm nay rất đáng khen.]

Bắc Minh Thần nghe vậy vô c*̀ng vui vẻ, cưng chiều mơn trớn trán dính tóc c*̉a Phật Tịch, kéo tay nàng đi qua chuẩn bị ngồi xuống.

Tất cả mọi người quên mất vừa rồi Phật Tịch và Ninh Nhàn Uyển đang cãi nhau chuyện gì, giờ phút này chỉ c*́i đầu bàn tán câu nói lấy lòng hèn mọn c*̉a Bắc Minh Thần.

Mà những phu nhân kia đều tỏ vẻ hâm mộ nhìn Phật Tịch. Bọn họ lấy phu quân, đương nhiên hi vọng trượng phu yêu thương mình, có thẻ ngoan ngoãn phục tùng mình.

Nhưng kết quả ngày nào c*̃ng lục đục với những tiểu thiếp kia ở trong phủ, còn phải đề phòng nữ nhân khác.

Bọn họ nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Ninh Nhàn Uyển không hề thân thiện. Nhìn dáng vẻ thoải mái c*̉a Thần vương phi, chắc là khinh thường kẻ nói dối gạt người. Như vậy, chắc chắn Ninh Nhàn Uyển đã nói chuyện ăn uống sinh hoạt c*̉a Thần vương trước mặt Thần vương phi.

Thần vương phi c*̃ng lương thiện quá, chỉ tát một cái rồi vạch trần mọi chuyện. Nếu có người đến trước mặt bọn họ nói chuyện ăn uống sinh hoạt c*̉a trượng phu, đừng nói chỉ tát một bạt tai, cho dù đạp một phát c*̃ng xem như nhẹ nhàng rồi.

Ninh Nhàn Uyển chết trân tại chỗ, hồi lâu sau c*̃ng không bình tĩnh nổi. Giờ phút này, nàng ta mới thật sự xác định được Bắc Minh Thần hoàn toàn không có suy nghĩ gì với mình.

Nàng ta nhìn bóng lưng Bắc Minh Thần và Phật Tịch rời đi, nhìn bàn tay nắm chặt vô c*̀ng thân mật kia, trong lòng dâng lên sự oán hận vô tận. Sự oán hận này sắp nhấn chìm nàng ta.

Sau đó, nàng ta dời mắt nhìn Bắc Minh Hoài, thấy y có vẻ như không biết chuyện xảy ra bên này, đang nâng chén rượu tự mình uống.

Nàng ta thầm thề trong lòng, nàng ta muốn trở thành Thái tử phi, giúp Thái tử leo lên hoàng vị. Chờ khi mình trở thành hoàng hậu sẽ hạ chỉ xử tử Bắc Minh Thần và Phật Tịch, để báo mối nhục hôm nay.

Phật Tịch ngồi xuống vui vẻ ăn uống, trong lòng nàng vô c*̀ng phấn khởi, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào.

Bắc Minh Thần nhìn qua, thấy vẻ mặt Phật Tịch tràn đầy sự vui vẻ khó giấu, trong lòng c*̃ng vui vẻ. Hắn nghĩ đến chuyện Phật Tịch chưa từng nói thích mình, chợt nắm chặt tay c*̉a nàng.

Phật Tịch quay đầu nhìn lại, vui vẻ nói: "Sao thế?"

Bắc Minh Thần khẽ ho một tiếng, hơi c*́i đầu: "Thích một người thì phải nói ra, yêu một người c*̃ng thế."

Phật Tịch nhíu mày, lẩm bẩm trong lòng.

[Thích một người thì phải nói ra?]

[Thật sự phải nói ra à?]

[Luôn cảm thấy hơi lạ.]

[Được rồi, nể tình hôm nay hắn ngoan như thế, nói ra thì nói ra vậy.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng c*̉a nàng, vội ngồi dậy, hừ hừ mấy tiếng che giấu đi sự kích động trong lòng. Hắn chờ Phật Tịch nói thích hắn hoặc yêu hắn.

Phật Tịch tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Nói ra, nói ra."

Bắc Minh Thần cứng đờ quay đầu lại, chấn động nhìn dáng vẻ nghiêm túc c*̉a nữ nhân đang nói hươu nói vượn. Nàng đang giả vờ gì thế?

Phật Tịch chớp mắt, biểu thị nội tâm thuần khiết c*̉a mình.

"Vương gia, sao thế? Chẳng phải ngài nói à? Thích một người thì phải nói ra, ta nói ra rồi?"

"Khụ, khụ, khụ..." Bắc Minh Thần bị nước bọt c*̉a mình làm cho bị sặc, vội c*́i người, một tay chống bàn, một tay vỗ ngực mình ho kịch liệt.

Phật Tịch đưa tay vỗ lưng hắn, phàn nàn nói: "Ngài lớn vậy rồi còn tự mình bị sặc nữa. Ngài..."

Bắc Minh Thần quay đầu, ánh mắt cố chấp chăm chú nhìn Phật Tịch.

Phật Tịch duỗi ngón cái và ngón trỏ đặt bên miệng, làm động tác im lặng.

[Ngài ngốc bao nhiêu.]

[Ngốc như heo vậy.]

Ngay sau đó, Bắc Minh Thần lại ho dữ dội.

Người xung quanh nhìn thoáng qua, Phật Tịch thấy sắp kinh động đến Hoàng thượng, chợt đưa tay che miệng đang ho khan c*̉a Bắc Minh Thần.

Nàng khẽ nói: "Ngài đừng ho nữa, người khác đang nhìn chúng ta giống như nhìn khỉ vậy."

Bắc Minh Thần lại ho mấy tiếng, nhưng miệng bị Phật Tịch che kín, âm thanh vang lên nhỏ hơn nhiều.

Hắn c*̣p mắt nhìn bàn tay như ngọc kia, dường như hắn có thể đoán được kết c*̣c sau này c*̉a hắn. Chờ khi hắn bất động, nằm ở trên giường, sẽ có một bàn tay đưa qua sau đó bịt hắn...

Cả người hắn run lên, thân thể như dần khỏe lại, không còn bệnh tật gì nữa.

Phật Tịch nghi ngờ quan sát một phen, thả lỏng tay mình, còn cảnh cáo nói: "Đừng ho nữa đấy."

Bắc Minh Thần gật đầu, đưa tay cầm chén trà nhấp một miếng.

Phật Tịch thấy hắn thật sự không ho nữa mới yên lòng, thấy mấy con chim bay qua giữa không trung, trong lòng hát lên.

[Chim én nhỏ mặc áo bông, mỗi năm mùa xuân đến nơi đây, ta hỏi vì sao chim én lại đến? Chim én nói, lo thây c*̉a ngươi đi.]

"Phụt." Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng, ngụm nước vừa uống lại sặc trong cổ họng. Lại thêm ban nãy ho khan vẫn chưa dịu lại, bây giờ ho dữ dội hơn ban nãy.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 89: Trốn?



Ngay sau đó, Bắc Minh Thần lại ho kịch liệt.

Người xung quanh thi nhau nhìn qua, Phật Tịch nhìn thấy sắp kinh động đến Hoàng thượng, vội vàng đưa tay che miệng Bắc Minh Thần đang ho khan lại.

Nàng khẽ nói: "Ngài đừng ho, người khác đều đang nhìn chúng ta giống như nhìn khỉ vậy."

Bắc Minh Thần nghe vậy nắm chặt nắm đấm bình ổn lại cảm xúc, trong lòng khó chịu hừ lạnh một tiếng, muốn để Phật Tịch phát hiện ra hắn tức giận.

Phật Tịch nghe thấy tiếng hừ lạnh này, quay đầu nhìn lại thấy Bắc Minh Thần kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dáng vẻ tức giận không dễ dỗ, sắc mặt trở nên khó hiểu.

"Vương gia, ngài đang tức giận sao?"

Bắc Minh Thần không trả lời, tiếp tục hừ lạnh một tiếng.

Giờ phút này, Phật Tịch xác nhận Bắc Minh Thần tức giận, nhưng không biết vì sao hắn tức giận.

"Vương gia, ai chọc ngài không vui? Ngài nói với ta, ta giúp ngài đánh chết kẻ đó."

Khóe miệng Bắc Minh Thần co giật, chẳng lẽ hắn phải nói nàng sao không hành động thực tế à? Ra tay dỗ dành hắn chẳng phải hơn nói suông sao?

[Chắc không phải ta chọc hắn chứ?]

[Nhưng mà xem ra chắc là dỗ không được rồi.]

[Vậy thì không dỗ nữa, có thể tiết kiệm nước bọt, để hắn tức giận đi.]

[Tức giận như thế có thể khiến máu huyết tuần hoàn, sống lâu trăm tuổi.]

[Haiz, ta không thể ngừng lo lắng mà.]

Mi tâm c*̉a Bắc Minh Thần giật liên tục, nghe tiếng lòng c*̉a Phật Tịch còn tưởng rằng nàng suy nghĩ vì thân thể c*̉a hắn. Hắn cố chấp quay đầu, cứng rắn nói: "Chẳng lẽ nàng không nhìn ra ta tức giận sao?"

Phật Tịch khẽ gật đầu: "Nhìn ra rồi."

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nghiến răng: "Vậy sao nàng không dỗ ta?"

"Ầy... Ta thấy ngài tức giận, chắc vương gia không biết lúc người ta đang giận dữ không thể ngăn lại được. Nếu đột ngột ngăn lại có thể khiến chảy máu não, từ đó gây nên đột tử. Vương gia, ta đang suy nghĩ cho ngài đấy."

Bắc Minh Thần tiếp tục hít sâu một hơi, Phật Tịch ước gì hắn đột tử sao?

Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lướt qua người Phật Tịch, hình như có vẻ cảnh cáo: "Như vậy bổn vương cần phải cảm ơn nàng sao?"

Phật Tịch mỉm cười phất tay: "Không cần như thế, chúng ta thân thiết như vậy nói tạ ơn thì quá khách khí rồi."

Bắc Minh Thần c*n m** d***, ánh mắt nhìn thân thể Phật Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa. Hắn quay đầu sang chỗ khác, bưng chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhìn chén rượu trong tay sáng bóng nhẵn nhụi, cảm xúc khác thường dâng lên trong đầu.

Phật Tịch nghiêng đầu nhìn Bắc Minh Thần, thấy vẻ mặt hắn như thế, nụ cười cứng đờ.

[Có cần rõ ràng vậy không, chỉ thiếu viết trên mặt thôi.]

[Ghê tởm, đường đường là vương gia mà lại giống như chưa thấy việc đời vậy.]

[Nông cạn.]

[Nhưng nói đi c*̃ng phải nói lại, đúng là Bắc Minh Thần có bản lĩnh mê hoặc lòng người.]

[Đối diện với gương mặt kia tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều.]

Nàng nghĩ thế đột nhiên nở nụ cười, giọng cười rất khẽ c*̃ng rất êm tai.

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng cười khẽ này, trong đầu hiện lên dung nhan nghiêng nước nghiêng thành c*̉a Phật Tịch. Trong lòng hắn run lên, vô thức quay đầu nhìn Phật Tịch.

Phật Tịch đang nhìn lén Bắc Minh Thần, đột nhiên bị hắn bắt gặp, cười xấu hổ.

Chỉ thấy khóe môi Bắc Minh Thần nhếch lên nụ cười xấu xa, trong ánh mắt mang theo vẻ vui đùa, giống như đang nói trong lòng hắn có dục vọng.

Nụ cười c*̉a Phật Tịch cứng đờ, sau đó xoay đầu lại, dường như nàng có thể đoán được kết c*̣c đêm nay.

[Bây giờ trốn còn kịp không?]

[Nên tìm cớ gì rời đi đây?]

Bắc Minh Thần cười lạnh, trốn? Rời đi? Chắc là nàng còn chưa tỉnh ngủ rồi?
 
Back
Top Bottom