Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 20: Muốn đi xem cảnh sắc ở phía xa nhưng thân thể lười di chuyển



Cuối cùng cũng đến khúc cuối cùng, khi âm điệu cuối cùng kết thúc, Ninh Nhàn Uyển lấy mạng che mặt xuống để lộ gương mặt xinh đẹp tuyệt trần. Trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng trông dịu dàng đáng yêu khiến cho người ta yêu thương.

Ninh Nhàn Uyển liếc trộm Bắc Minh Thần, thấy hắn không hề có phản ứng. Nàng ta lại nhìn Phật Tịch bên cạnh hắn, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Dựa vào cái gì mà nữ nhân này dễ dàng trở thành Thần vương phi.

Mà nàng ta lập mưu tính toán kỹ lưỡng, cố gắng hùa theo sở thích của hắn, nuông chiều như thú cưng, đổi lại chỉ được xem trọng mấy phần.

Mọi người nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này đều chấn động mở to mắt nhìn.

Trời ạ, lại là Ninh Nhàn Uyển, đích nữ Ninh phủ.

Ninh Nhàn Uyển quỳ xuống đất hành lễ với hướng Hoàng thượng: "Thần nữ Ninh Nhàn Uyển tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Hoàng thượng c*̃ng nhận ra là Ninh Nhàn Uyển, cười nói: "Ninh tướng nuôi được một nữ nhi tốt, đúng là Ninh tiểu thư xứng danh với danh hiệu tài nữ."

Ninh tướng đứng lên hành lễ với hướng Hoàng thượng: "Đa tạ bệ hạ."

Hoàng thượng cười ha ha: "Ninh tiểu thư ngồi đi."

Sau khi Ninh Nhàn Uyển tạ ơn lại chậm chạp đứng lên, ngước mắt nhìn về phía Bắc Minh Thần.

Lúc này hắn hơi cúi đầu, không biết nói chuyện gì với Phật Tịch.

Nàng ta nắm chặt hai tay, đáy mắt có vẻ không cam lòng.

Bắc Minh Hoài vốn bị dáng múa của Ninh Nhàn Uyển làm chấn động, nhưng khi thấy vẻ mặt của nàng ta lại kìm nén tâm tư đang dâng lên.

Ninh Nhàn Uyển chắp tay, hành lễ: "Bệ hạ, thần nữ nghe nói Thần vương phi đa tài đa nghệ, yến hội này chuẩn bị cho Thần vương điện hạ..."

Đám người hóng hớt nhìn Phật Tịch.

Thần vương phi là đạo cô, đạo cô có tài nghệ gì chứ?

Biểu diễn gõ mõ à?

Đúng là trò cười...

Đã nói đến nước này, Hoàng thượng cũng không tiện từ chối, nói với Phật Tịch: "Thần vương phi có hứng thú không?"

Phật Tịch không ngờ mình đang hóng hớt cũng có thể bị cuốn vào tranh chấp trong buổi yến hội này.

Nàng nhìn về phía Bắc Minh Thần.

[Này, đến lượt ngươi nói chuyện rồi.]

[Thời khắc bộc lộ năng lực của ngươi đến rồi.]

[Lên đi, từ chối bọn họ.]

[Từ chối, từ chối.]

Nhưng sắc mặt của Bắc Minh Thần không thay đổi ngồi ở một bên.

Phật Tịch thu hồi ánh mắt, trầm mặc chậm chạp đứng lên. Đột nhiên trên tay truyền đến cảm giác ấm áp. Nàng cúi đầu nhìn xem, là Bắc Minh Thần kéo nàng ngồi xuống.

Chỉ nghe giọng nói kiêu ngạo bên cạnh vang lên: "Vương phi của bổn vương không cần biểu diễn tài nghệ gì cả."

Phật Tịch bị hắn làm cho vô cùng cảm động.

[Tốt quá, ta bắt đầu muốn làm fan nhân vật phản diện này rồi.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, tâm trạng rất vui vẻ, khóe môi khẽ nhếch lên.

Ninh Nhàn Uyển không thể tin được nhìn thẳng Bắc Minh Thần, dáng vẻ như bị tổn thương.

Hoàng thượng vốn cũng không muốn cho Phật Tịch biểu diễn tài nghệ gì đó, thấy Bắc Minh Thần đã nói vậy, vội nói: "Vũ kỹ trong cung rất nhiều, còn có thiên kim của các phủ biểu diễn tài nghệ nữa. Tối nay là tiệc tẩy trần, chắc chắn vô cùng náo nhiệt."

Đã nói đến nước này, Ninh Nhàn Uyển không thể nói gì nữa, chỉ có thể im lặng lui qua một bên ngồi xuống. Trong lòng nàng ta thầm tính toán phải làm gì để khiến Phật Tịch xấu mặt, để cho Bắc Minh Thần thấy rõ Phật Tịch là đạo cô chẳng biết gì cả, vô cùng thô bỉ.

Một vị thiên kim tiểu thư ở bên trái đứng lên, cúi người hành lễ với hướng Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần nữ nguyện đàn một bài để mua vui cho các vị."

Hoàng thượng gật đầu cười: "Chuẩn..."

Phật Tịch âm thầm ngồi một bên, khẽ ưỡn thẳng lưng đưa tay xoa xoa.

[Yến hội này nhàm chán quá.]

[Ngồi đến mức lưng cứng đờ.]

[Nhưng đây là phương thức tiêu khiển tốt nhất bấy giờ.]

[Haiz, muốn nằm lên giường, ôm máy tính bảng xem show giải trí, cười ngu ngốc.]

[Lúc trước luôn miệng ghét bỏ, bây giờ bỏ lỡ hối hận như chó.]

[Đó là cuộc sống tốt đẹp xa xôi không có được.]

Bắc Minh Thần liếc mắt nhìn, thấy trên mặt Phật Tịch viết đầy sự luyến tiếc.

"Nhàm chán à?"

Phật Tịch thả tay, cười: "Không hề nhàm chán."

[Là vô cùng nhàm chán có được không?]

[Rất muốn đi dạo mấy bước.]

[Nhưng thân thể và đầu óc đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.]

[Muốn xem cảnh sắc nơi xa nhưng thân thể lười di chuyển.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 21: Ta đã nhìn thấy nhưng không muốn để ý đến



Khóe miệng Bắc Minh Thần co rút hơi cong lên, nữ nhân này có thể nói việc mình lười đến mức thoát tục như vậy, đúng là người đầu tiên.

Phật Tịch buồn chán nhìn cây ở xa, lại nhìn thiên kim tiểu thư đang đánh đàn tranh trên yến hội.

Có dư âm còn văng vẳng bên tai, cảm giác muốn đi ngủ.

Mí mắt như muốn sụp xuống, ngáp một cái lại thêm một cái, đầu gục xuống, nhiều lần suýt chút nữa đã tiếp xúc gần gũi với mặt bàn.

Nàng nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình, đưa tay vỗ Bắc Minh Thần ở bên cạnh, buồn ngủ m.ô.n.g lung nói: "Ngài nhìn giúp ta nhé, ta buồn ngủ quá."

Nói xong, nàng chưa đợi hắn đáp đã đưa tay chống đầu, khẽ ngủ gật.

Tiếng đàn còn quanh quẩn bên tai, Phật Tịch ngủ vô cùng ngon giống như quay về lúc đi học.

Đó là lúc nàng đi ngủ khi thầy giảng bài, vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, nói xem cảm giác này ngon không?

[Ngon.]

Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân đang ngủ, thầm cười, đúng là nằm mơ cũng nghĩ đến ăn.

Đầu Phật Tịch chậm rãi tuột khỏi tay, Bắc Minh Thần thấy đầu nàng sắp tiếp xúc thân mật với chén rượu, vội đưa tay đỡ đầu nàng.

Phật Tịch từ từ mở mắt, dưới trạng thái mơ màng, chậm rãi ưỡn thẳng lưng.

"Cảm ơn..."

[Rất muốn ngủ thật lâu.]

Tiếng vỗ tay "Bộp bộp" liên tục vang lên.

Phật Tịch hoàn hồn lại, cảm giác buồn ngủ cũng tan biến, đưa tay vỗ tay theo mọi người.

[Hay, đàn hay quá.]

[Đúng là đàn bài hát ru này tuyệt thật.]

[Một lát đi hỏi bài gì, tìm nha hoàn ngày nào cũng đàn cho ta nghe.]

Khóe miệng của Bắc Minh Thần run rẩy, còn có thể làm vậy nữa à.

Có hai vị thiên kim tiểu thư ra mặt, những tiểu thư khác sẽ khoe tài mọn, thi nhau báo danh vô cùng ồn ào, ai cũng muốn lộ mặt trong yến hội này.

Phải biết yến hội này sẽ tụ tập vương công quý tộc, con em thế gia ở một nơi.

Biểu diễn tốt sẽ bay lên đầu cành làm phu nhân.

Cho dù biểu diễn không tốt cũng không sao, chỉ cần quen biết thì lần sau sẽ tiếp tục.

Thất bại không đáng sợ, quan trọng là phải xem có thành con mẹ nó công không.

Phật Tịch thấy có vị tiểu thư muốn biểu diễn thi từ ca phú.

[Hừm, từ nhỏ đã dị ứng với thi từ ca phú này rồi, đề phòng bị khó chịu vẫn nên tránh né mới được.]

Nàng nhìn Bắc Minh Thần ở bên cạnh, cười hì hì nói: "Vương gia, ngài muốn đi dạo xung quanh không?"

Bắc Minh Thần nhìn phía trước, giọng nói bình tĩnh: "Không đi..."

Phật Tịch gật đầu...

[Vậy ta yên tâm rồi.]

Nàng lặng lẽ đứng lên, âm thầm rời khỏi viện.

Bắc Minh Thần liếc nhìn bóng dáng Phật Tịch lén rời đi, tỏ vẻ im lặng.

Thật sự không biết rằng nàng không tim không phổi hay là không có đầu óc.

Phật Tịch đi vào hoa viên, đứng trước bồn hoa hít sâu mấy hơi, tâm trạng trở nên tốt đẹp. Nàng giơ tay lên vặn eo bẻ cổ, để cánh tay xuống, miệng nói: "Dễ chịu quá..."

Đột nhiên nàng nhìn thấy phía trước có hồ nước, vội chạy qua.

"Ồ, con cá kia, qua đây. Đúng rồi, nói ngươi đó. Qua đây, có chuyện hỏi ngươi."

Một con cá chép màu đỏ ló đầu ra khỏi nước, nhìn người trước mắt hơi sợ hãi.

"Ngươi đang gọi ta sao?"

"Đúng thế."

"Ôi trời ơi, ngươi có thể nghe thấy tiếng cá sao."

Phật Tịch nhìn xung quanh thấy vô cùng yên tĩnh, cười đắc ý: "Ừm, ngươi ở đây bao lâu rồi."

"Lâu lắm rồi."

Bây giờ Phật Tịch không có việc gì nên trò chuyện với con cá kia.

"Rất lâu rồi là bao lâu?"

"Từ ông của ta, ông của ông, ông của ông của ông..."

Phật Tịch ra hiệu: "Dừng lại..."

Cá chép trừng to mắt vô tội.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 22: Ta đã nhìn thấy nhưng không muốn để ý đến



Phật Tịch híp mắt lại, nở nụ cười xấu xa: "Có thể nhìn ra được ngươi là cá ở đây."

Cá chép vui sướng bơi một vòng: "Ôi, ngươi có mắt nhìn quá."

Phật Tịch vừa mở miệng còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe giọng nói của Ninh Nhàn Uyển vang lên.

"Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì đó?"

Cá chép bị hoảng sợ vội trốn vào trong nước, vẫy đuôi chạy trốn, mơ hồ vang lên giọng nói: "Bạn tốt, lần sau đến tìm ta nhé."

Phật Tịch giơ tay ra hiệu Ok, chờ con cá chép bơi xa mới quay đầu lại.

[Ta đã nhìn thấy nhưng không muốn để ý đến.]

Giọng điệu bình thản: "Ta đang thở."

Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển thay đổi, nở nụ cười lần nữa: "Tỷ tỷ biết nói đùa quá."

Phật Tịch cười gượng: "Ha ha, tạ ơn, tạm biệt."

Nói xong muốn rời đi, phía sau lại tiếp tục vang lên giọng nói của Ninh Nhàn Uyển.

"Tỷ tỷ..."

Phật Tịch xoay người, vẻ mặt trầm tĩnh: "Có chuyện gì mau nói."

[Có rắm thì mau thả đi.]

Người nghe thấy tiếng lòng trong hoa viên: "..."

Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển cứng đờ, khóe mắt liếc nhìn Bắc Minh Thần ở trong góc khuất, đầu óc xoay chuyển.

"Tỷ tỷ, tỷ không thích Uyển Nhi à?"

?

[Gì?]

[Đầu óc của cô nương này bị chập mạch à?]

[Nói chuyện với nàng ta phí nơron não quá.]

[Quay xe khét lẹt.]

Ninh Nhàn Uyển tiếp tục nói: "Tỷ tỷ, muội và vương gia chỉ là bằng hữu bình thường, nói chuyện thân thiết mà thôi."

Phật Tịch nhìn dáng vẻ của nàng ta, khóe miệng cong lên nụ cười: "Nói chuyện thân thiết?"

Ninh Nhàn Uyển vội dùng khăn tay che miệng, giống như mình đã nói lời không nên nói, vội giải thích: "Tỷ tỷ, muội không có ý đó, ý của muội là vương gia đối với muội..."

Phật Tịch giơ tay lên: "Ngừng, ngừng, ngừng."

[Vừa há miệng ra thì ta đã biết bữa trưa ngươi ăn rau hẹ.]

Ninh Nhàn Uyển ngậm miệng lại, hơi ngẩn người nhìn chằm chằm Phật Tịch.

Phật Tịch ngáp một cái, chậm rãi đi xuống bậc thang, lại xoa eo, cuối cùng đặt tay lên bụng: "Xin lỗi Ninh tiểu thư, không phải ta không muốn nghe tiểu thư nói chuyện quá khứ, mà là thân thể không cho phép."

Nói xong, nàng đưa khăn tay che miệng, thẹn thùng nở nụ cười.

"Đêm qua ta và vương gia giày vò cả đêm, không biết chừng trong bụng của ta đã có tiểu thế tử."

Nàng nói xong lại đưa khăn tay che miệng giống như nói lời không nên nói, bối rối giải thích: "Ôi trời, nhìn ta xem, ta nói những lời này làm gì? Xin lỗi Ninh tiểu thư, ta quên tiểu thư là nữ tử chưa xuất các."

Nội tâm Ninh Nhàn Uyển vô cùng yếu ớt, giờ phút này nàng ta khó mà chịu được tra tấn, ở họng nghẹn lời nói không nói ra được.

Ta và vương gia giày vò cả đêm.

Câu nói này quanh quẩn trong đầu nàng ta, thật lâu không vứt bỏ được.

Phật Tịch thấy Ninh Nhàn Uyển ngẩn người, liên tục ngáp mấy cái, tiếp tục đi lên phía trước.

Trong miệng nàng còn nói: "Mệt mỏi quá, nhất định đêm nay không giày vò vậy nữa, rất mỏi eo."

Khóe mắt nàng liếc nhìn thấy sắc mặt Ninh Nhàn Uyển trắng bệch như tờ giấy, khóe môi khẽ nhếch lên.

[Nhóc con, còn không trị được đóa hoa sen trắng này à.]

[Thật sự nghĩ bà đây xem phim truyền hình nhiều năm là phí công à?]

[Ngươi ở đây từ từ ngây ngốc đi.]

Nàng xoay người, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c sải bước đi thẳng về phía trước.

"Vương phi vẫn nên chú ý một chút, không biết chừng trong bụng nàng đã có tiểu thế tử đấy."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 23: Vậy để bổn đạo cô cắt đứt nghiệt duyên này của các ngươi



Cả người Phật Tịch ngây dại, chột dạ nhắm mắt lại.

[Tiêu rồi.]

[Sao bị phát hiện nhanh như thế?]

Nàng mở to mắt, sợ hãi xoay người, cúi đầu xuống: "Vương, vương gia."

Bắc Minh Thần nhìn nữ tử trước mặt, hừ lạnh một tiếng.

Phật Tịch lấy lòng nói: "Vương gia, chẳng phải ngài nói không ra ngoài à?"

Bắc Minh Thần lạnh lẽo nhìn qua.

Phật Tịch cười gượng mấy tiếng: "Xem như ta không nói đi."

[Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người thì ta đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu rồi.]

"Vương gia, tỷ tỷ."

Phật Tịch lúng túng đưa tay che mặt, nàng đã cảm giác được mặt đau rồi.

[Bị vả mặt vội vàng không kịp chuẩn bị.]

[Đợi lát nữa chính là hiện trường lật xe cỡ lớn.]

Ninh Nhàn Uyển đi đến bên cạnh Bắc Minh Thần, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Vương gia..."

Bắc Minh Thần khẽ đáp lời.

Phật Tịch chậm rãi lùi ra sau, ý muốn làm người vô hình.

[Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.]

Ninh Nhàn Uyển không buông tha Phật Tịch, mỉm cười nhìn nàng: "Vương gia và tỷ tỷ đang nói gì đó?"

Phật Tịch dừng bước, cười lịch sự: "Đang nói chuyện..."

Bắc Minh Thần đã quen với giọng điệu không khiến người ta tức c.h.ế.t không thôi.

Nàng nhìn thấy sắc mặt khó chịu của Ninh Nhàn Uyển, lạnh lùng nói: "Chuyện nhà..."

Vẻ mặt Ninh Nhàn Uyển giống như bảng pha màu, thay đổi đủ sắc nhưng đều là màu u ám.

[Bắc Minh Thần hay lắm.]

[Quá tuyệt.]

[Giơ tay tát một cái.]

[Đây chính là cái gọi là ý muốn g.i.ế.c người.]

Phật Tịch dương dương đắc ý, nếu không phải tình cảnh lúc này không thích hợp, nàng rất muốn ngửa mặt lên trời cười to.

[Ta nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất chính là nhìn người ngươi bị tức chết.]

[Vương gia, là Uyển Nhi làm phiền ngài và tỷ tỷ à?"

Phật Tịch mím môi.

[Đúng là Tiểu Cường đánh không chết.]

Nàng khẽ chớp mắt, trên mặt cười không khép được, vội vàng đi lên mấy bước giữ c.h.ặ.t t.a.y của Bắc Minh Thần, đẩy Ninh Nhàn Uyển ra sau.

Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt thẹn thùng: "Vương gia..."

Cả người Bắc Minh Thần run lên, cúi đầu nhìn nữ tử đang nở nụ cười vui vẻ bên cạnh, rõ ràng giọng nói không vui nhưng rất khẽ: "Nói chuyện cẩn thận."

Phật Tịch mím môi thành một đường: "Vương gia đáng ghét."

[Như vậy xem ra thật ra Bắc Minh Thần rất tốt.]

[Có sắc có tiền có quyền.]

[Ở cổ đại, trong tình huống không có pháp luật bảo hộ, tìm được một chỗ dựa trâu bò như thế, cho dù sau này làm chuyện xấu chỉ cần nói tên của Bắc Minh Thần ra thì ai dám làm khó nàng nữa chứ.]

Nàng suy nghĩ như thế chợt bật cười ra tiếng.

Ninh Nhàn Uyển siết chặt hai tay, nghĩ rằng Phật Tịch cười như vậy là đang gây hấn với mình.

Vẻ mặt của Bắc Minh Thần một lời khó nói hết, hắn chính là người gánh trách nhiệm mà người ta hay nói.

Phật Tịch vội che miệng lại, liếc trộm nhìn sắc mặt của hai người.

[Vậy để cho bổn đạo cô chặt đứt nghiệt duyên của các ngươi.]

Bắc Minh Thần hứng thú nhìn về phía nữ tử bên cạnh.

Phật Tịch nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Bắc Minh Thần, trong lòng không vui lắm.

[Bắc Minh Thần, hay lắm.]

[Ánh mắt này có thể gọi là liếc mắt đưa tình.]

[Với hành động vừa rồi của ngươi cho ngươi 99 điểm, nếu max điểm sợ ngươi sẽ kiêu ngạo.]

Khóe miệng Bắc Minh Thần mấp máy.

Liếc mắt đưa tình à?
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 24: Vậy để bổn đạo cô cắt đứt nghiệt duyên này của các ngươi



Ninh Nhàn Uyển nhìn hai người trước mặt đầy tình ý, đáy lòng dâng lên vẻ không cam lòng. Nếu như nàng ta ra tay sớm một chút thì còn có chuyện của nữ nhân này sao.

Phật Tịch túm ống tay áo của Bắc Minh Thần, giọng điệu dịu dàng nói Vương gia, đột nhiên ta nghĩ đến một chuyện."

[Nào, mau phối hợp diễn xuất với ta.]

Nàng thẹn thùng cười, giọng nũng nịu: "Vương gia..."

Bắc Minh Thần bất đắc dĩ, không biết vì sao khi đối diện với Phật Tịch lại vô cùng kiên nhẫn, giống như Phật Tịch được hắn nuôi dưỡng vậy.

"Có chuyện gì?"

Phật Tịch cười thẹn thùng, túm ống tay áo của Bắc Minh Thần, cười như hoa nói: "Vương gia, ngài cúi đầu xuống đi, ngài cúi đầu xuống ta nói cho ngài biêt."

Bắc Minh Thần không chỉ không cúi đầu, còn ngửa đầu lên cao hơn.

Bảo hắn cúi đầu đời này không thể nào.

Phật Tịch cười lúng túng, dùng sức túm ống tay áo của Bắc Minh Thần.

[Giống xe tụt xích giữa đường, nói ngươi đấy.]

Bắc Minh Thần tiếp tục kiêu ngạo ngửa đầu.

Phật Tịch nhìn thấy tình hình sắp không nằm trong khống chế, Phật Tịch dùng hết sức muốn kéo Bắc Minh Thần thấp xuống.

Âm thanh ống tay áo bị xé rách vô cùng vang dội trong đêm yên tĩnh, ánh mắt của ba người đều nhìn về một chỗ.

Phật Tịch không chớp mắt nhìn mảnh vải trong tay, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào,

Vậy mà vừa rồi không có dấu hiệu nào đã xé toang y phục của Bắc Minh Thần, hơn nữa còn là xé nát, như vậy có quá đáng không?

Trong không khí đầy vẻ lúng túng.

[Bình tĩnh, bình tĩnh.]

[Chỉ cần ta không ngại thì kẻ ngại là kẻ khác.]

[Không phải ta sai, đều là người khác sai.]

Nàng hít một hơi, gương mặt cứng đờ giật giật, oán trách nói: "Vải này tệ quá."

Nàng vội ném vải trong tay ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc Minh Thần, mặt không đổi sắc nói: "Vương gia, sao ngài mặc y phục kém chất lượng như thế? Vương gia, ngài đừng tức giận, chờ trở về ta sẽ răn dạy quản gia một phen, thay ngài xả cơn giận này."

Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn về phía Phật Tịch, dáng vẻ nghiêm túc thật sự khiến người ta muốn chặt eo nàng.

Phật Tịch rụt cổ.

[Ta cũng không cố ý.]

[Chỉ một bộ y phục mà thôi, cùng lắm ta...]

[Mua cho ngươi một bộ mới.]

Bắc Minh Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, phẩy tay áo bỏ đi.

Phật Tịch hít mũi một cái.

[Trong lòng lạnh lẽo.]

Ninh Nhàn Uyển che miệng cười lén, nàng ta đã nhìn ra Bắc Minh Thần tức giận thật rồi.

Phật Tịch lướt nhìn nữ nhân cười trên nỗi đau của người khác, liếc mắt.

"Ninh tiểu thư bớt cười đi, nếp nhăn nơi khoé mắt đã lan đến bên tai rồi."

Bỗng nhiên Ninh Nhàn Uyển khép miệng lại, vội vàng đưa tay chạm vào khóe mắt.

Phật Tịch quay người rời đi, trong lòng tính toán nên lấy lòng Bắc Minh Thần thế nào.

"Líu ríu..."

"Chít chít..."

Cách đó không xa, trên cây có hai con chim nhỏ đang liên tục kêu to, mơ hồ nghe thấy gì mà báu vật.

Trong mắt Phật Tịch lóe sáng, báu vật, có thể tìm ra rồi đưa cho Bắc Minh Thần.

Nàng nói là làm, xoay người đi qua đứng dưới tán cây, nhìn thấy xung quanh không ai cả, đưa tay lên: "Này, xuống đây."

Chim nhỏ nhìn nàng: "Chít chít... Ngu ngốc." Tiếp theo đó, con chim bên cạnh chọc cười: "Líu ríu, ta không lừa nàng, sau này nàng chính là báu vật của ta."

Phật Tịch đen mặt, con chim nhỏ gây chuyện này, không cho nó biết tay thì nó không biết hôm nay là ngày gì.

"Xuống cho ta."

Hai con chim liếc nhau: "Chít chít... Chúng ta chuyển sang nơi khác đi, ta sẽ nói cho nàng biết nàng thiếu ta sẽ thế nào."

"Chít chít... Đi rồi nói."

Hai con chim nhỏ vỗ cánh vội bay mất.

Phật Tịch đưa tay ra.

"Này, các ngươi đừng bay mà, này, về đây. Mé, sớm muộn gì ta cũng bắt các ngươi làm thịt kho tàu."

Hai ủ rũ đi về phía trước mấy bước, tức giận đá một hòn đá ở ven đường. Hòn đá kia bay về phía chậu hoa cách đó không xa.

Tiếng "Cạch" vang lên, chậu hoa vỡ vụn.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 25: Tốt xấu gì các người cũng nên hỏi ý kiến ta chứ



Phật Tịch ngẩn người, cắn móng tay, dường như gần đây sức mạnh của nàng lại lớn hơn rồi.

Không được, không thể để người khác biết chuyện này, không thì hình tượng tiểu tiên nữ sẽ tan vỡ.

Nàng nghe thấy có cung nữ đến đây, nàng len lén chạy trốn.

Nàng chạy chậm đi vào yến hội thấy Bắc Minh Thần đã thay y phục, giờ phút này cả người u ám ngồi trên ghế uống rượu.

Phật Tịch hít mũi một cái.

[Nhìn thấy hắn rồi, ta đừng sợ, đừng sợ. Dây thần kinh của ta tương đối thô, đừng sợ đừng sợ.]

Suýt chút nữa chén rượu trong tay Bắc Minh Thần rơi xuống.

Phật Tịch ở phía sau hắn hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị xong mới mỉm cười đi qua ngồi bên cạnh.

Nàng ân cần nói: "Vương gia, ta về rồi."

Bắc Minh Thần uống sạch rượu bên trong chén, đặt mạnh chén rượu lên bàn/

Hắn lạnh lùng nói: "Thế nào, còn muốn bổn vương khua chiêng gõ trống nghênh đón nàng sao?"

Phật Tịch liên tục khoát tay, cười xòa nói: "Sao có thể không biết xấu hổ... Làm phiền ngài chứ."

Bắc Minh Thần âm thầm liếc mắt.

Tay Phật Tịch ngây dại, nuốt nước miếng.

[Bắc Minh Thần không phóng khoáng chút nào cả, chẳng phải chỉ xé rách một bộ y phục của hắn thôi sao, sao phải tức giận như thế?]

[Ngày mai ta sẽ mua chục bộ ném lên người hắn.]

[Ta thu hồi câu nói kia, cảm xúc của Bắc Minh Thần quá không ổn định, không thích hợp làm chỗ dựa.]

[Mà khoan dựa vào trước sau đó chạy sau.]

"Cạch..."

Chỉ thấy Bắc Minh Thần bóp chén rượu đặt trên bàn thành bột mịn, trợn mắt nhìn Phật Tịch. Hắn không thích hợp làm chỗ dựa, vậy Phật Tịch còn muốn tìm ai làm chỗ dựa chứ?

[Lại nữa rồi.]

[Tính cách ngang ngược lại xuất hiện nữa rồi.]

Phật Tịch cứng đờ xoay người, tay nâng cằm đang hốt hoảng mà há ra, nhìn về phía trước.

[Tuy vương gia làm rất tốt, chỉ là hơi phí chén rượu.]

Phật Tịch cảm thấy bầu không khí xung quanh lại âm trầm hơn, nàng xoa cánh tay, tay run rẩy cầm chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Tục ngữ nói rượu làm người ta trở nên gan dạ hơn.

Cung nữ phía sau lại rót thêm, Phật Tịch uống thêm một chén.

Nàng mím môi, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu trắng, chợt nhìn chén rượu trong tay.

[Hương vị không nói nên lời.]

Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy biểu hiện của hai người, nhếch miệng cười lạnh. Nàng ta biết Bắc Minh Thần không hề yêu nữ nhân này.

Chỉ có nàng ta mới có thể khiến Bắc Minh Thần nhìn với ánh mắt khác.

Trên đại điện, một vị tiểu thư khuê các đã biểu diễn xong, đã nói cảm tạ.

Phật Tịch liếc trộm nhìn Bắc Minh Thần, thấy hắn cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nàng dời mắt, chép miệng.

Nàng nhớ tới phim truyền hình mình đã xem trước khi xuyên qua, trong đó có một vị hoàng tử từng nói một câu.

[Thân là vương gia không xa hoa d*m đ*ng, chẳng phải là làm việc bất chính sao?]

[Nàng cảm thấy rất có lý.]

"Vương gia, tỷ tỷ."

Chẳng biết từ khi nào Ninh Nhàn Uyển đã đến bên cạnh hai người.

Phật Tịch hơi kinh ngạc ngoái nhìn lại, thấy Ninh Nhàn Uyển đứng phía sau bọn họ, vẻ mặt tươi cười.

[Cô gái này bị bệnh à?]

[Phu quân của người khác tốt vậy sao.]

[Tuy nói ta không thích Bắc Minh Thần nhưng bây giờ ta mới là Thần vương phi.]

[Một tiểu tam còn dám hùng hồn như thế.]

[Đúng là khiến ta tức c.h.ế.t à.]

[Lão hổ không gầm, tưởng ta là chuột Mickey à?]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 26: Tốt xấu gì các người cũng nên hỏi ý kiến ta chứ



Vẻ mặt của Phật Tịch không có cảm xúc gì, hừ lạnh một tiếng.

Ninh Nhàn Uyển nhìn thoáng qua Bắc Minh Thần, thầm nghĩ: "Có lẽ tỷ tỷ không biết, sức khỏe của vương gia không tốt, không nên uống quá nhiều rượu."

Phật Tịch nhìn lướt qua Bắc Minh Thần, thấy trên mặt hắn xuất hiện men say, giờ phút này lạnh lùng nhìn phía trước.

Nàng lại đối diện với ánh mắt của Ninh Nhàn Uyển, cười ha ha: "Ha ha, đúng là Ninh tiểu thư quan tâm từng tí, dịu dàng lương thiện, thật sự là hiếm có trong nhân gian."

Sắc mặt Ninh Nhàn Uyển cứng đờ, không hiểu sao nàng ta lại cảm thấy lời này của Phật Tịch rất khó chịu. Rõ ràng là khen người rất hay nhưng từ miệng nữ nhân này nói ra lại có cảm giác khác.

Giống như đang giễu cợt nàng ta vậy.

"Tỷ tỷ, muội..."

Trên mặt Phật Tịch nở nụ cười nhạt, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: "Ta nói rồi, gọi ta là Thần vương phi, tạ ơn."

Ninh Nhàn Uyển đau lòng gần c.h.ế.t nhìn Bắc Minh Thần, tay che tim giống như chịu ấm ức ngất trời, muốn để nam nhân này ra mặt cho mình.

Nụ cười trên mặt Phật Tịch biến mất, giọng nói hơi lớn: "Người không biết nhìn dáng vẻ Ninh tiểu thư nhìn vương gia nhà ta, còn tưởng rằng tiểu thư muốn gả cho vương gia nhà ta đấy."

Người ngồi gần đó nghe vậy cùng nhìn qua.

Sắc mặt của Ninh Nhàn Uyển trở nên khó xử không thôi, sau khi phản ứng kịp dùng khăn che miệng, khẽ nấc lên mấy tiếng.

Thẩn thể nàng ta lảo đảo, yếu đuối giống như một cơn gió nhẹ thổi qua nàng ta sẽ bay theo gió.

[Tảo biển, tảo biển, tảo biển, dập dìu theo cơn sóng...]

Khi Phật Tịch nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta không hiểu sao lại nhớ đến lời bài hát này.

Ánh mắt đám người xung quanh từ ngạc nhiên trở thành hóng chuyện, nữ nhi Ninh gia ái mộ Thần vương, có lẽ sau này có chuyện để hóng rồi.

Ninh Nhàn Uyển rơi một giọt nước mắt lướt qua trên mặt rơi xuống đất,

"Tỷ tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, Uyển Nhi không dám có suy nghĩ kia."

Phật Tịch run lên, im lặng nhìn Ninh Nhàn Uyển với ánh mắt khiếp sợ.

[Đúng là cao thủ.]

[Từng giọt nước mắt chảy ra lại long lanh trong suốt, sáng lấp lánh. Đúng là nữ chính, thả rắm.. Cũng thơm.]

Bắc Minh Thần: "..."

Phật Tịch xoa tay, chậm rãi nói: "Đã không có suy nghĩ đó, vậy thì xin Ninh tiểu thư ghi nhớ. Tiểu thư có thể lui xuống, ta và vương gia còn có chuyện nhà phải bàn bạc."

Ninh Nhàn Uyển xiết chặt khăn tay, ánh mắt hung ác, sau khi quyết tâm thì lớn tiếng nói: "Vương phi và vương gia cử án tề mi."

Phật Tịch ngây ngẩn cả người.

[Cô gái này điên rồi à?]

Nàng ta nói xong, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhìn qua.

Ninh Nhàn Uyển đi lên, quỳ xuống đất hành lễ: "Hoàng thượng, vừa rồi Thần vương phi nói muốn múa để giúp Thần vương đón khách tẩy trần."

Phật Tịch chớp mắt.

[Cái gì, ta nói câu này khi nào?]

Hoàng thượng thấy Bắc Minh Thần không có bất kỳ phản ứng gì, ông nghĩ đây là sự thật, vung tay lên: "Chuẩn..."

[Chuẩn cái con khỉ.]

[Ta mới là người trong cuộc, dù sao các người cũng phải hỏi ý kiến của ta chứ?]

Phật Tịch thấy tất cả mọi người nhìn mình, nàng đứng lên hành lễ, đi về phía sau liếc nhìn tất cả mọi người.

[Nếu không phải không được sát sinh trước mặt Hoàng thượng thì giờ phút này ngươi chỉ còn là phong cảnh mà thôi.]

[Vốn định bình an trải qua đêm nay, sao các ngươi cứ thích gây chuyện nhỉ.]

[Đã như vậy, hãy để ta tỏa sáng như vàng 24K làm mù mắt các ngươi.]

Cung nữ đưa Phật Tịch đến phòng thay đồ: "Vương phi, người muốn mặc y phục múa như thế nào?"

Phật Tịch nhìn lướt qua những bộ y phục kia, không có bộ nào thuận mắt cả.

"Chỉ có những bộ này à?"

Cung nữ kéo màn che ở một bên ra, cung kính nói: "Vương phi, nơi này cũng có."

Phật Tịch cất bước đi qua, nhìn qua váy áo đủ màu sắc kia, ánh mắt dừng lại váy sa màu trắng.

Cung nữ nhanh tay lẹ mắt lấy bộ y phục kia xuống, giơ cao lên.

Phật Tịch nhìn một vòng xem như hài lòng, nàng đi đến cạnh bàn cầm kéo cắt ống tay áo, lại cắt mấy đường ở vạt áo.

Cung nữ kia thấy vậy, thận trọng nói: "Thần vương phi, nô tỳ biết may vá, cần may chút không?"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 27: Bí quyết trường thọ chính là thở đều, không được tắt thở



Phật Tịch nhìn qua, cười cười: "Vậy thì được."

Cung nữ cười cúi người, mau chóng cầm váy áo đi may.

Một tên khác đi lên giúp Phật Tịch chải tóc lần nữa.

Bà tử quản sự đi đến, cúi người, vô cùng cung kính nói: "Thần vương phi, cần chuẩn bị gì không?"

Phật Tịch suy nghĩ, đưa tay ra hiệu cho bà tử đến gần, khẽ nói bên tai bà ta một câu.

Cung nữ cầm váy áo đến cạnh Phật Tịch: "Thần vương phi, người xem được chưa?"

Phật Tịch nhìn thoáng qua, giơ ngón tay cái lên: "Đẹp lắm..."

Lại nhìn về phía cung nữ kia: "Ngươi tên gì?"

Cung nữ cúi người: "Bẩm vương phi, nô tỳ tên Tòng Huyên."

Phật Tịch gật đầu, miệng thì thào tự nói trong cốt truyện không có ai tên Tòng Huyên, chắc là người không quan trọng.

"Ngươi về Thần vương phủ làm nha hoàn thiếp thân cho ta."

Cung nữ vội quỳ xuống đất dập đầu, mừng rỡ như điên, kích động nói: "Tạ Thần vương phi, tạ Thần vương phi."

Phật Tịch cười cười, về phủ Thần vương với nàng, sao cô nương này lại kích động như thế, nàng ta không ái mộ Bắc Minh Thần chứ?

Cung nữ giúp Phật Tịch chải tóc vô cùng hâm mộ, những người như bọn họ được đưa vào cung huấn luyện từ nhỏ, trừ khi đến tuổi nhất định thì không thể nào xuất cung được. Người đến tuổi xuất cung càng ít ỏi, c.h.ế.t oan uổng thì không thể đếm hết được.

Sau khi cung nữ kia chải tóc xong, lui qua một bên: "Thần vương phi, người có hài lòng không?"

Phật Tịch gật đầu: "Cũng được..."

Hai cung nữ đỡ Phật Tịch đứng dậy thay y phục, lại bận rộn chỉnh sửa, quấn thủy tụ bà tử lấy ra ở sau eo.

Phật Tịch quay người nhìn về phía cung nữ kia: "Ngươi tên gì?"

Cung nữ kia quỳ xuống đất: "Bẩm Thần vương phi, nô tỳ tên Tòng Tâm."

Phật Tịch gật đầu, lại là một culi.

"Ngươi cũng theo ta về phủ Thần vương đi."

Nàng nói xong đi ra khỏi phòng thay đồ.

Tòng Tâm và Tòng Huyên liếc nhìn nhau, vui vẻ quỳ rạp xuống đất tạ ơn, vội cúi đầu đuổi theo sau Phật Tịch.

Trên đại điện, đám người nhàm chán lại nói nhảm.

Ninh Nhàn Uyển cong môi càng lúc càng vui vẻ, xem ra đạo cô này sợ hãi rồi, không biết lúc này đang trốn ở góc nào khóc lóc đây.

Vào lúc đắc ý, khóe mắt nàng ta nhìn thấy một bóng người mặc y phục trắng. Nàng ta hoảng sợ nhìn lại.

Da thịt của nữ tử trắng hơn tuyết, dung mạo xinh đẹp không thể nhìn gần, tóc dài xõa phía sau dùng một sợi dây lụa buộc nhẹ.

Một bộ y phục trắng bày ra dáng vẻ hoàn mỹ, chỉ cảm thấy phía sau nàng như có mấy ráng chiều lượn lờ, xinh đẹp tỏa sáng, giống như không phải người trên trần thế.

"Tham kiến Hoàng thượng."

Phật Tịch đi vào giữa yến hội, hơi cúi người thỉnh an hướng Hoàng thượng.

Bắc Minh Thần nghe tiếng, ánh mắt mê ly nhìn sang, chỉ một chút đã ngây ngẩn cả người.

Dáng người nàng quyến rũ, eo buộc thủy tụ, đôi mắt như biết nói dập dờn sóng nước, lạnh lùng cao quý giống như tiên tử không dính bụi trần.

Phật Tịch rất hài lòng với vẻ mặt của mọi người ở đây, cười như bông hoa xinh đẹp.

[Người trái đất ngu xuẩn này đều thần phục ta đi.]

[Ha ha ha... Khụ khụ...]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, rượu nghẹn trong cổ họng, cả người ho khan.

Nô tài ở bên cạnh nhanh chóng lấy khăn ra đưa cho Bắc Minh Thần.

Phật Tịch nhìn lướt qua, dời mắt, nắm thủy tụ trong tay chậm rãi nâng tay lên.

[Đây là thời điểm biểu diễn tuyệt kỹ độc môn thật sự.]

Nàng nâng tay lên, ném thủy tụ đi. Lụa mỏng như gió hiện lên giữa trời, trong phút chốc mùi thơm tỏa ra, xung quanh có vô số cánh hoa rơi xuống.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 28: Bí quyết trường thọ chính là thở đều, không được tắt thở



Khách nam trong buổi tiệc thi nhau nhìn thủy tụ, ai cũng lộ vẻ si mê.

"Đẹp quá!"

"Đẹp thật!"

"Đẹp quá đi!"

Từng tiếng khen ngợi từ xung quanh vang lên, khóe miệng Phật Tịch nở nụ cười đắc ý.

Nụ cười trên mặt Ninh Nhàn Uyển dần biến mất, thay vào đó mà tái nhợt bất lực. Nàng ta cắn chặt môi, nắm chặt khăn trong tay như muốn xé nát nó.

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch múa, vẻ bất ngờ lan tràn đáy mắt. Hắn nghe thấy tiếng khen ngợi từ xung quanh, xiết chặt chén rượu trong tay, liếc mắt nhìn những người kia.

Người chung quanh thấy vậy vội đè xuống kích động trong lòng.

Cổ tay Phật Tịch dùng sức, thủy tụ xẹt lên một đường cong hoàn mỹ giữa không trung. Lúc múa, ống tay áo tung bay theo gió phiêu dật thoát tục.

Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, dáng người khi múa của nàng cũng càng lúc càng nhanh. Đôi mắt uyển chuyển du dương, nàng đảo mắt nở nụ cười, hơi thở như hoa lan, quyến rũ và mê hoặc không nói nên lời.

Trong đáy mắt Bắc Minh Thần in bóng dáng mê hoặc kia, thấy nam nhân ở đây đều nhìn chằm chằm Phật Tịch, yết hầu khẽ động, chén rượu trong tay bị bóp nát.

Thủy tụ của Phật Tịch rơi xuống, nhón chân, thân thể xoay tròn. Thân thể của nàng nhẹ nhàng như lá liễu, thủy tụ vung lên, vạt áo tung bay, ngàn sợi tóc đen tung bay trong gió như thác nước trút xuống, đẹp không tả nổi khiến cho người ta ngạt thở.

Một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi một cử động vô cùng xinh đẹp.

Phật Tịch dừng xoay tròn, thủy tụ chậm rãi bay xuống. Nàng đứng đó, váy áo phía sau tung bay phiêu dật xuất trần như tiên tử trong tranh.

Bắc Minh Thần nhìn nàng, đáy mắt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng dâng lên lòng ham chiếm hữu mãnh liệt.

Nữ nhân này quá quyến rũ, quá mê hoặc lòng người.

Trên yến hội vang lên tiếng vỗ tay như trống.

Phật Tịch nghe thấy tiếng vỗ tay, nhếch miệng lên nở nụ cười càng tươi, đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn.

"Đẹp quá!"

Các nam nhân trong yến hội vô thức khen hay, ném lời cảnh cáo ban nãy của Bắc Minh Thần ra sau đầu.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy kiểu múa này, vô cùng thú vị, vô cùng quyến rũ.

Bắc Minh Thần nhìn nữ nhân kia, không biết đôi mắt làm sao như dính vào người nàng, nhìn chằm chằm không dời mắt nổi.

Phật Tịch hơi cúi người hơi lùi ra ngoài.

Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy cảnh này, hai mắt như phun lửa giận, hốc mắt phiếm hồng, sự không cam lòng và ghen ghét thoáng hiện ra trong mắt.

Bắc Minh Thần nhìn thấy ánh mắt những nam nhân kia nhìn chằm chằm Phật Tịch, hắn nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh của nàng tr*n tr**, ánh mắt tối sầm lại.

"Cạch" một tiếng, chén rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ nát.

Người trong yến hội nghe tiếng nhìn qua, thấy ánh mắt âm trầm của Bắc Minh Thần đều bị hù khẽ giật mình, trong phút chốc không dám lên tiếng

Bắc Minh Thần cảnh cáo nhìn xung quanh, mắt sáng như đuốc lạnh lẽo thấu xương.

Một nam nhân nhát gan nhìn thấy ánh mắt của Bắc Minh Thần, cả người run lên, hai chân run rẩy bị hù quỳ rạp xuống đất.

"Vương gia." Phật Tịch thay y phục xong ngồi xuống, thấy ánh mắt Bắc Minh Thần âm trầm, dịu dàng nói.

[Sao nữa rồi?]

[Sao dễ tức giận như thế?]

Bắc Minh Thần nghe vậy bỗng nhiên hoàn hồn, tỉnh táo lại, đưa tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch.

Phật Tịch thấy vậy, cười lộ lúm đồng tiền.

[Đệch, dám nhân cơ hội sờ n.g.ự.c ta.]

[Không tức giận, không tức giận.]

[Bí quyết trường thọ chính là thở đều, không được tắt thở.]

Lực đạo trong tay Bắc Minh Thần tăng thêm một chút.

Phật Tịch vui vẻ, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, hờn dỗi nói: "Vương gia, ngài làm ta đau."

Cả người Bắc Minh Thần run lên, thân thể nóng bừng vội thả lỏng tay ra.

Phật Tịch: "..."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 29: Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì đường ai nấy bay



[Lúc thế này lúc thế khác.]

[Hoàn toàn không biết thế nào?]

[Buồn vui thất thường.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nam tử hán đại trượng phu, không thể tranh luận với nữ tử.

Hắn nhịn...

Phật Tịch cảm giác thân thể lạnh lẽo, hít mũi một cái, kéo váy áo trên người.

[Trời sắp mưa rồi.]

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, nhìn trên bầu trời đêm đầy sao, nào có dấu hiệu mưa chứ?

Phật Tịch nhích người lại gần Bắc Minh Thần, khẽ nói: "Vương gia, trời sắp mưa rồi."

Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói êm tai, hắn quay sang nhìn Phật Tịch. Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, còn có đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, không hiểu sao trong lòng dâng lên d*c v*ng khó hiểu.

Hắn dời mắt, hít sâu một hơi, bưng chén rượu lên ngửa đầu uống sạch, để chén rượu lên bàn, đưa tay chống mặt bàn, cúi thăp đầu chậm rãi làm lắng lại xao động trong cơ thể.

Phật Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thấy người bên cạnh không nói gì, nghĩ rằng hắn không tin.

Nàng đưa tay khẽ chọc cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Vương gia."

Bắc Minh Thần nâng đầu nhìn Phật Tịch, lại cúi đầu xuống, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

[Thì ra ngươi không nghe ta nói chuyện.]

Phật Tịch nén giận, bình tĩnh nói: "Trời sắp mưa rồi."

Bắc Minh Thần khẽ gật đầu, không nói nữa.

Phật Tịch mím môi.

[Đừng nghĩ rằng ta không nhìn ra ngươi không tin ta.]

[Một lát nữa trời sẽ mưa thật đấy.]

[Được rồi, vậy ta tự trốn đi trước vậy.]

"Vương gia, ta qua đình bên kia dạo chơi nhé."

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch chuẩn bị đứng dậy, đôi mắt men say m.ô.n.g lung nhìn nàng.

"Sẽ không mưa đâu, nàng yên tâm."

Phật Tịch không biết nên nói gì, muốn rút tay về nhưng hắn lại nắm rất chặt.

[Ta không yên tâm chút nào.]

Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cố rút tay mình ra.

[Ngươi mau buông ra.]

[Có phải hắn đang nhận nhầm người không nhỉ?]

Nàng vỗ tay hắn: "Vương gia, ngài biết ta là ai không?"

Bắc Minh Thần vốn không muốn trả lời, nhưng khi đối mặt với nụ cười rực rỡ của, đôi môi khẽ cong lên: "Nàng là vương phi của bổn vương, Phật Tịch."

Phật Tịch cười ngượng ngùng, khẽ gật đầu.

[Cám ơn ngươi có thể nhận ra ta.]

Có một giọt nước rơi xuống mu bàn tay, nàng ngửa đầu nhìn lại, từng hạt mưa rơi xuống.

Nàng lo lắng vỗ cánh tay của Bắc Minh Thần: "Vương gia, vương gia, ngài mau nhìn đi, trời mưa thật rồi."

Bắc Minh Thần gật đầu: "Ta nhìn thấy rồi."

Trong lòng hắn kinh ngạc, sao Phật Tịch biết trời sắp mưa?

Phật Tịch kích động vỗ cánh tay của Bắc Minh Thần.

[Lần này có thể chứng minh lời ta nói đều là thật.]

Bắc Minh Thần nắm tay nàng: "Đừng vỗ, ta thấy rồi."

Phật Tịch lúng túng rút tay ra.

[Quá kích động rồi, ha ha.]

"Vương gia, chúng ta mau đi tránh mưa đi, hôm nay mưa rất to đấy."

Bắc Minh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y đang giãy dụa của nàng, giọng điệu ôn hòa: "Đừng sợ, bổn vương ở cạnh cạnh."

Vẻ mặt Phật Tịch như đớp cít.

[Cái gì.]

[Gặp mưa còn ở cạnh?]

[Đầu óc của hắn có vấn đề à?]

Phật Tịch nhìn thấy mưa càng lúc càng lớn, nàng cố rút tay ra muốn mau chóng tránh mưa.

[Ngươi mau buông tay ra đi.]

[Ôi trời ơi.]

Bắc Minh Thần không buông tay, quyết không buông tay. Đầu óc hắn suy nghĩ, bất chợt nói: "Chúng ta là phu thê mới cưới."

Phật Tịch hơi dở khóc dở cười, nàng cảm thấy mình không thể nào hiểu được Bắc Minh Thần.

Không biết là vấn đề của nàng? Hay là của hắn?

[Đừng thử thấu hiểu ta, cách này của ngươi không được đâu.]

Đám người trên yến hội phát hiện trời mưa, thi nhau đứng lên.

"Trời mưa..."

"Ừm, mưa càng lúc càng lớn."

"Hoàng thượng, mau dời bước vào điện đi."

Người trong yến hội bắt đầu di chuyển, định trốn vào trong đại điện tránh mưa.

Lại nhìn tên ngốc Bắc Minh Thần này.

Haiz, vẫn không buông tay.
 
Back
Top Bottom