Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 10: Ta sợ ra nửa người sẽ hù chết ngươi



Sau đó, nàng kéo dây thừng chậm rãi bò lên tường, ngồi trên đầu tường đổi hướng móc câu, lại từ từ bò xuống.

Sau khi rơi xuống đất, nàng vui vẻ bật cười, phủi tay, chuẩn bị đưa tay kéo móc câu. Nhưng nàng giật mấy lần, móc câu dính quá chặt không hề nhúc nhích.

Phật Tịch nhìn chung quanh một chút, đây là sau tường, chắc không có ai đâu.

Nàng nhanh chóng cột thắt nút dây thừng, cột đến vị trí mình nhón chân có thể chạm đến.

Sau đó, rón rén đi về phía trước.

Nàng rẽ vào một đường nhỏ, đi từ phía sau vào Linh Tịch Các.

Tiểu nhị nhìn qua, vội thả sổ sách trong tay xuống: "Tịch tỷ, tỷ đến rồi."

Phật Tịch khẽ gật đầu, ngồi bên bàn đá uống một chén nước, liếc nhìn xung quanh: "Thi Châu, cha mẹ muội đâu?"

Thi Châu cười nói: "Cha ở trước quầy, mẹ đang chỉnh lý sổ sách."

Phật Tịch gật đầu, móc một chồng giấy thật dày đưa từ trong n.g.ự.c ra, nhìn những tờ giấy kia nói: "Đây là tư liệu."

Thi Châu đưa tay nhận lấy.

"Nghe nói đêm qua Thần Vương điện hạ đến đây à?"

Thi Châu gật đầu: "Vâng, Thần Vương điện hạ đã đến đây."

"Vậy tính tiền thù lao của hắn gấp mười đi."

"Thần Vương muốn tra... Hả..." Thi Châu không tin được nhìn qua.

Phật Tịch gật đầu: "Làm theo đi..."

"Vâng..."

"Tiểu Tịch đến, trưa rồi, ăn cơm xong hãy đi." Giọng nói của Thi mẫu vang lên.

Phật Tịch nghe vậy vội đứng lên, vờ như muốn đi ra ngoài: "Ta đi có việc, lần sau đi."

Thi Châu đưa tư liệu đã chuẩn bị xong cho Phật Tịch.

Phật Tịch tiếp nhận sau đó nhanh chóng rời đi.

Nàng đi ngông nghênh trên đường cái, sờ bụng, hay là ăn cơm trưa xong lại về.

Nàng vừa đi vào một tửu lâu, ở phía đối diện thấy Ninh Nhàn Uyển và Giang Điềm Điềm. Phật Tịch liếc mắt nhìn qua, định quay người rời đi.

Đúng là đi ra ngoài không xem lịch mà.

Giang Điềm Điềm nhìn thấy Phật Tịch trước, đứng ở cửa chế giễu: "Đây không phải là Thần vương phi à? Sao thế, ra ngoài dạo phố một mình à?"

Phật Tịch thấy bị phát hiện, trong phút chốc không rời đi được, nàng xoay người tỏ vẻ tùy tiện: "Ta sợ đi nửa người sẽ hù c.h.ế.t ngươi."

Giang Điềm Điềm hơi sững sờ: "Ngươi..."

Ninh Nhàn Uyển đi từ bên cạnh qua, nhìn thấy Phật Tịch thì kinh ngạc che miệng lại, nhưng giọng nói không nhỏ chút nào: "Tỷ tỷ, sao tỷ ra được, chẳng phải vương gia cấm túc tỷ một tháng à?"

Giang Điềm Điềm che miệng cười trộm, đắc ý nhìn thoáng qua xung quanh, chế giễu: "Ha ha, bị cấm túc, đúng là sợ người ta không biết mà."

Ninh Nhàn Uyển nghiêm túc chất vấn: "Điềm Điềm, tỷ tỷ chỉ bị bị cấm túc một tháng mà thôi, sao muội lại có thể nói tỷ tỷ như thế?"

Giang Điềm Điềm cong môi cười nói: "Uyển Nhi, vẫn là tỷ lương thiện, nhưng trong lúc Thần vương phi bị cấm túc lại tự mình ra ngoài. Nếu Thần vương biết, có phải sẽ cấm túc thêm một tháng không."

Nàng ta nói xong che miệng cười nhạo.

Phật Tịch học hai người che miệng cười, sắc mặt thay đổi: "Ôi, Giang tiểu thư đúng là người mà chó thích, ta có nuôi mấy con chó, có cần đưa Giang tiểu thư một con không?"

Sắc mặt Giang Điềm Điềm khó coi, nàng ta nhớ lần trước đi Thần vương phủ kiếm chuyện, suýt chút nữa bị một con sói cắn chết.

Phật Tịch tiếp tục che miệng cười, yêu kiều nói: "Ôi trời, xem ta quên mất rồi này, Giang tiểu thư sợ chó."

Ninh Nhàn Uyển nở nụ cười: "Tỷ tỷ là vương phi, có phải quá hẹp hòi không, Điềm Điềm chỉ thuận miệng mà thôi."

Phật Tịch giơ tay ra: "Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, ta đã là vương phi, xin hai vị tiểu thư gọi ta là Thần vương phi. Ta là cô nhi, thật sự không gánh nổi tiếng tỷ tỷ mà Ninh tiểu thư goi."

Giang Điềm Điềm thấy vẻ mặt Ninh Nhàn Uyển cứng đờ, tức giận bất bình: "Phật Tịch, ngươi đắc ý cái gì. Nếu không nhờ gả cho Thần vương, có lẽ bây giờ ngươi còn quét sân trong chùa đấy."

Nàng ta nhìn Phật Tịch từ trên xuống dưới, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Trong lúc bị cấm túc lại tự mình đi ra ngoài, nhất định ta phải nói cho Thần vương."

[Nói đi, bà đây sợ ngươi à?]

Phật Tịch nhún vai: "Ta bị cấm túc mà ta không biết đấy, các ngươi nghe ai nói?"

Ninh Nhàn Uyển bối rối, vẻ mặt cứng đờ, khó hiểu: "Không bị cấm túc à?"

Chẳng lẽ người kia vì tiền lừa gạt nàng ta.

Phật Tịch giang tay ra, ý là các ngươi nhìn đi. Nàng vừa muốn nói chuyện, sau lưng đã vang lên giọng nói chất vấn của nam tử:

"Giang Điềm Điềm, muội lại gây chuyện à?"
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 11: Tự mình ra ngoài du ngoạn, phạt thêm một tháng



Giang Điềm Điềm nghe thấy giọng nói này cả người run lên, cúi đầu núp sau lưng Ninh Nhàn Uyển.

Phật Tịch quay người nhìn lại thấy có hai nam nhân đi đến. Nam nhân dẫn đầu có thân hình cao ráo, gương mặt góc cạnh rõ ràng như pho tượng, đôi mi dày, mặc cẩm y màu trắng, bên hông buộc đai lưng màu bạc viền vàng, cả người trông có vẻ hiên ngang, dịu dàng như ngọc.

Mà nam nhân phía sau không tuấn mỹ như thế, nhưng cũng tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, mặc áo lam, thân hình cao lớn, giờ phút này mỉm cười, hai tay thả lỏng phía sau, dáng vẻ nho nhã.

Tay của Ninh Nhàn Uyển đặt bên eo hành lễ: "Thái tử điện hạ, Giang thế tử."

Giang Điềm Điềm khẽ nói: "Thái tử điện hạ, Đại ca."

Phật Tịch mở to hai mắt, đến rồi đến rồi.

[Cảnh tượng kinh điển, anh hùng cứu mỹ nhân tới rồi.]

Giang Bác Dụ hơi cúi người, nói với Phật Tịch: "Thần vương phi..."

Phật Tịch mỉm cười gật đầu, dời mắt hành lễ với Bắc Minh Hoài: "Thái tử điện hạ."

Bắc Minh Hoài cười ôn hòa: "Thần vương phi không cần đa lễ."

Phật Tịch đáp lễ: "Thái tử điện hạ khách khí rồi."

Bắc Minh Hoài tỏ vẻ thân thiện, đưa tay chỉ tửu lâu: "Tửu lâu này đáng thưởng thức, mời Thần vương phi."

Phật Tịch không từ chối nữa, vừa muốn đáp lời đã nghe giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Thần vang lên.

"Phật Tịch..."

Phật Tịch nhắm mắt lại.

[Đúng là đi ra ngoài không xem hoàng lịch, sao lại gặp những người không muốn gặp thế này.]

Mấy người cùng nhau hành lễ: "Thần vương điện hạ."

Bắc Minh Thần gật đầu: "Thái tử điện hạ."

Bắc Minh Hoài cười: "Vừa rồi chúng ta mới nói tửu lâu này đáng thưởng thức."

Bắc Minh Thần đi lên trước giữ c.h.ặ.t t.a.y Phật Tịch, mặt không cảm xúc: "Có lẽ phải phụ ý tốt của thái tử điện hạ rồi, bổn vương và vương phi có việc cần bàn với nhau."

Bắc Minh Thần đặt tay lên tay Bắc Minh Thần, khẽ vỗ.

[Đau, đau...]

Bắc Minh Thần chẳng những không buông ra mà còn mạnh tay hơn.

[Chết tiệt, mau buông ra, tay của ta sắp gãy rồi.]

Bắc Minh Hoài nhìn lướt qua cổ tay của Phật Tịch, nhìn thấy động tác nhỏ trên tay nàng, ánh mắt lóe lên.

"Không sao..."

Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch quay người rời đi.

Phật Tịch theo sát phía sau, khẽ thì thầm: "Khoan đã, ngài từ từ đã."

Ninh Nhàn Uyển thấy từ đầu tới đuôi Bắc Minh Thần không hề nhìn mình, trong đáy lòng hơi oán hận. Lúc xưa, chỉ cần nàng ta vừa xuất hiện thì những nam nhân này sẽ vây quanh nàng ta, sao bây giờ mọi thứ lại thay đổi thế này.

Bắc Minh Thần kéo Phật Tịch ngồi lên xe ngựa, buông tay ra ném nàng vào góc.

"Hít..." Phật Tịch chống xe ngựa ngồi dậy, phủi bụi trên người.

[Có phải người này có tật xấu hay không.]

Gương mặt Bắc Minh Thần âm trầm, lạnh lùng nói: "Bây giờ nàng là Thần vương phi, nữ nhân đã có phu quân, ở cùng với nam nhân khác như thế xem bổn vương c.h.ế.t rồi à?"

Phật Tịch nhìn sang, đối mặt với Bắc Minh Thần: "Vậy có phải ta nên không ra cửa lớn, không bước cửa nhỏ, ngoan ngoãn chờ trong phủ Thần vương, cô độc sống quãng đời còn lại không?"

[Lúc ngươi và Ninh Nhàn Uyển liếc mắt đưa tình xem ta c.h.ế.t rồi sao?]

Bắc Minh Thần ngẩn người, hắn liếc mắt đưa tình với Ninh Nhàn Uyển khi nào. Hắn không biết vì sao, dường như khi đối mặt với Ninh Nhàn Uyển không thể từ chối yêu cầu của nàng ta.

Song, khi nhìn thấy dáng vẻ này của Phật Tịch, hắn rất tức giận: "Bổn vương có thể thỏa mãn yêu cầu của nàng."

Ánh mắt Phật Tịch phẫn nộ, trừng mắt nhìn nơi khác.

[Người ta là Vương gia, đây cũng không phải xã hội pháp trị, nhẫn.]

Bắc Minh Thần lướt nhìn gương mặt kiêu ngạo của Phật Tịch, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này khác hẳn hai năm trước.

Nhưng lại không nói được khác biệt ở đâu.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 12: Tự mình ra ngoài du ngoạn, phạt thêm một tháng



Phật Tịch xoa cổ tay của mình, vung tay áo lên nhìn thoáng qua, đỏ bừng một mảng.

[Nam nhân c.h.ế.t tiệt, lại tàn nhẫn như thế.]

[Đau c.h.ế.t ta rồi.]

Ánh mắt Bắc Minh Thần lướt qua cổ tay của Phật Tịch, cổ tay mảnh khảnh hiện lên vết hồng hồng, vết thương hơi sưng lên hiện trên da thịt tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình.

Hắn nhíu mày, hắn chỉ dùng một phần lực mà thôi đã biến thành dạng này, đúng là yếu ớt.

Phật Tịch đưa tay khẽ xoa.

[Đau quá.]

Bắc Minh Thần duỗi ngón tay thon dài khẽ xoa lên chỗ sưng đỏ kia.

Phật Tịch hoảng sợ vội rút tay về, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, trong lòng hơi hốt hoảng.

"Ngài muốn làm gì?"

"Ta muốn xem có bị tổn thương xương cốt không." Bắc Minh Thần lạnh nhạt trả lời.

Phật Tịch nghe vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.

[Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, hắn muốn làm gì?]

[Sao ta cảm thấy hắn muốn vặn gãy tay của ta một lần, lại vặn gãy lần nữa...]

Bắc Minh Thần xoa mi tâm, kìm nén lửa giận trong lòng, vươn tay ra: "Không phải đau tay à, đưa cho ta xem."

Phật Tịch mím môi, giấu tay ở phía sau, cảm thấy khó hiểu: "Sao ngài biết ta bị đau tay?"

Bỗng nhiên Bắc Minh Thần ngẩn người, mặt không đổi sắc nói: "Nếu tay nàng không bị đau sẽ liên tục xoa tay à?"

Nỗi sợ hãi của Phật Tịch tan biến, sắc mặt dần bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: "Ngài đang quan tâm ta sao?"

Bắc Minh Thần không để ý đến nàng.

Phật Tịch chậm rãi đưa tay ra.

Bắc Minh Thần nắm chặt tay mềm mại trước mặt, cả người cứng đờ.

Tay như cỏ mềm, trắng nõn nà.

Phật Tịch không phát hiện ra sự khác thường của hắn, nhìn chằm chằm cổ tay của mình, lẩm bẩm: "Vết thương có nặng không?"

Bắc Minh Thần hoàn hồn lại, dùng ngón tay đè lên cổ tay nàng, giọng nói nhẫn nại: "Nơi này đau không?"

"Đau đau đau."

Bắc Minh Thần lại ấn chỗ bên cạnh: "Còn nơi này?"

"Đau đau đau."

"Vậy trong này?" Giọng nói lớn hơn hai câu trước.

"Đau đau... À, cũng có thể không đau."

Phật Tịch nhìn tay Bắc Minh Thần đặt lên mu bàn tay của mình, đã biết mình lại diễn sâu.

Nàng vội rút tay về, sờ lên mũi, được đà lấn tới: "Vương gia, ngài xem ta đã bị thương, không nên cấm túc ta chứ?"

Bắc Minh Thần ngồi ngay ngắn, liếc nhìn qua Phật Tịch đang lấy lòng, chế nhạo nói: "Ta thấy vết thương của nàng rất nghiêm trọng, nên ở lại trong phủ dưỡng thương đi."

Phật Tịch trừng to mắt: "Không không không, bị thương không nặng gì cả."

Bắc Minh Thần nhíu mày: "Vậy có đau không?"

Không hiểu sao tâm trạng của Bắc Minh Thần rất tốt, nhắm mắt dưỡng thần: "Đã không bị thương nặng cũng không đau, lại tự mình ra ngoài du ngoạn, phạt thêm một tháng."

Phật Tịch mở to hai mắt, hít sâu một hơi.

[Mẹ nó, biết vậy bà đây không diễn lâu như thế.]

[Xem như học một bài học vậy, không thì sao hiểu được xã hội hiểm ác!]

Nàng trừng mắt liếc Bắc Minh Thần đang nhắm mắt dưỡng thần, bờ môi âm thầm chửi mắng.

Đột nhiên Bắc Minh Thần mở to mắt ra.

Phật Tịch còn khẽ nhếch miệng, chớp mắt, đưa tay vỗ vỗ trước mặt, thì thầm: "Sao lại có con muỗi thế này?"

Nàng thấy Bắc Minh Thần còn đang nhìn mình, vẫn tiếp tục vỗ, quay đầu nhìn lại lấy lòng nói: "Vương gia, ngài có bị muỗi cắn không?"

Sắc mặt của Bắc Minh Thần không thay đổi: "Nàng cảm thấy sao?"

Phật Tịch không vỗ tay nữa, gượng cười nói: "Vương gia tuấn tú như thế, nhất định con muỗi sẽ không cắn ngài."

Bắc Minh Thần nhíu mày, hứng thú nói: "Nói như thế chắc chắn là do nàng quá xấu."

Suýt chút nữa Phật Tịch không thở nổi.

[Đây là đào hố chôn mình à?]]

Nàng khẽ thở dài một hơi, nghiêng người sang xốc rèm cửa sổ.

[Haiz, cách mỗi mấy ngày lại muốn rời xa nhân thế một chút.]

Bắc Minh Thần nhìn lướt qua Phật Tịch, nữ hài nghiêng đầu, tập trung nhìn ngoài cửa sổ. Tóc đen suôn mượt, mặt không trang điểm nhưng vẫn trắng nõn như tuyết, đẹp đến mức rung động lòng người. Đôi mắt trong veo giống như đầm nước xuân, sóng nước lấp loáng, môi anh đào đỏ thắm mím chặt cho thấy sự quật cường và bất khuất của nàng.

Phật Tịch như có điều suy nghĩ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, giống như không chú ý đến Bắc Minh Thần đang chăm chú nhìn mình.

Trong mắt Bắc Minh Thần lóe lên vẻ khác lạ, quay đầu sang chỗ khác, tay cuộn thành nắm đ.ấ.m đặt bên môi khẽ ho một tiếng.

Phật Tịch nghe tiếng nhìn qua.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 13: Người dựa vào trang điểm đẹp lật trời, chó đeo lục lạc chạy vui mừng



Tâm trạng của Bắc Minh Thần vừa mới tốt đẹp trong chớp mắt lại tan thành mây khói, thay vào đó cả người đầy vẻ ác độc. Sao trong lòng Phật Tịch hắn lại không có gì tốt đẹp thế này?

Phật Tịch liếc nhìn qua, sau đó yên lặng nhìn qua chỗ khác.

[Cả người hắn viết tâm trạng bực bội, người sống chớ đến gần.]

[Là sợ ta được đà lấn tới à?]

[Ngươi yên tâm đi.]

Bàn tay dưới tay áo của Bắc Minh Thần dần siết chặt, đáy mắt lóe lên vẻ âm u.

Cả người Phật Tịch run rẩy, da đầu tê dại, cảm giác hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên, lan tràn ra khắp cả người, bao phủ toàn thân lạnh đến mức cả người nàng cứng đờ.

Nàng dùng khóe mắt liếc trộm Bắc Minh Thần, chỉ thấy sắc mặt của hắn u ám, đôi mắt âm trầm nhìn nàng chằm chằm như muốn cắn nuốt nàng.

Bỗng nhiên sau lưng cảm thấy lạnh lẽo, lông tơ cả người dựng lên, trong lòng run sợ.

[Ta không nói gì cả, sao tính cách của Bắc Minh Thần lại không ổn định như thế.]

[Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.]

[Thảo nào không sánh bằng Thái tử.]

Bắc Minh Thần nghe vậy, híp mắt kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Vương phi cảm thấy Thái tử như thế nào?"

Phật Tịch nghe vậy, đột nhiên quay đầu nhìn Bắc Minh Thần.

[Bắc Minh Thần là nam nhân cặn bã, đứng núi này trông núi nọ, chỉ thích trà xanh bạch liên hoa.]

Nàng nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần, thấy sắc mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, âm thầm thở ra một hơi.

Nàng mỉm cười nói: "Thái tử ôn tồn lễ độ, khiêm tốn hữu lễ, phong độ nhẹ nhàng, khí thế hiên ngang, dịu dàng như ngọc."

[Nam tử thế này thích hợp để làm phu quân nhất.]

Móng tay của Bắc Minh Thần đ.â.m vào lòng bàn tay, sắc mặt tái nhợt, trên trán nổi gân xanh, giọng nói hung hăng: "Xem ra vương phi đánh giá Thái tử rất cao."

Phật Tịch cười ha ha: "Tạm được, tạm được."

[Thái tử là nam chính, con ruột của tác giả, số mệnh làm thiên tử, sao tệ được.] Bắc Minh Thần tức giận hừ lạnh một tiếng.

Phật Tịch cười hùa....

[Nhân vật phản diện đúng là nhân vật phản diện, sắc mặt âm tình bất định như thế.]

[Haiz, ta khổ quá mà.]

[Nếu ta xuyên qua sớm mấy năm sẽ lên đường ngay, trời đất bao la mặc ta tự do, không đến nỗi ngày nào sinh mệnh cũng bồi hồi bên biên giới.]

[Nửa tiếng trước còn muốn ăn uống chùa ở phủ Thần vương, đầu óc đúng là thiếu nơ ron, sao bây giờ lại muốn đi rồi chứ?]

Tâm trạng của hắn không ổn định?

Còn xuyên qua trước mấy năm là có ý gì?

Còn muốn bỏ đi.

Phật Tịch, hay lắm.

Hắn sẽ cho nữ nhân này biết cái gì là sinh mệnh bồi hồi bên biên giới.

Hắn xoa ngón tay, giọng điệu bình tĩnh hơn nhưng vẫn xen lẫn cảm xúc: "Vương phi nhìn Ninh tiểu thư thấy thế nào?"

Nghe tiếng lòng của nàng là xem thường Ninh Nhàn Uyển.

Phật Tịch trừng mắt nhìn.

[Ta nhìn nàng ta thế nào à?]

[Ta ngồi nhìn.]

Nàng cong môi lên, vui vẻ nói: "Xin lỗi, ta và Ninh tiểu thư không quen nhau."

[Không chỉ không quen, trong đó còn kèm theo tơ máu.]

Bắc Minh Thần nghẹn lời, đúng là gì nàng cũng dám nói.

Phật Tịch thấy giờ phút này tâm trạng của Bắc Minh Thần không tệ, vội xuôi theo hắn.

"Vương gia, ta nhất định phải đi yến hội tẩy trần à?"

Bắc Minh Thần lườm nàng, âm trầm nói: "Sao thế, phủ Thần vương chỉ có một nữ nhân là nàng, chẳng lẽ còn muốn vắng mặt à?"

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.

[Một nữ nhân?]

[Chắc là Bắc Minh Thần và Ninh Nhàn Uyển bàn bạc xong rồi, hai người mắc bệnh tình nhân.]

[Vậy mà nhiều nha hoàn, bà tử trong phủ Thần vương lại không nhìn thấy?]

Bắc Minh Thần nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng của mình, hắn sợ mình không kìm được chưởng nữ nhân trước mắt này bay xa.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 14: Người dựa vào trang điểm đẹp lật trời, chó đeo lục lạc chạy vui mừng



[Dường như đóa hoa hướng dương trong hoa viên đã khô rồi, về hái xuống để lấy hạt mới được.]

Trong lòng Bắc Minh Thần hơi căng thẳng, Phật Tịch không nghe thấy tiếng lòng của hắn đúng chứ?

[Phải chia cho đám chuột Mickey, có con chuột chỉ biết ăn cơm không biết kiếm sống, không thể phí công nuôi bọn chúng.]

[Còn nữa...]

[Đúng là không hết lo.]

Bắc Minh Thần yên tâm, hắn còn tưởng rằng Phật Tịch cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.

Hắn mở to mắt nhìn Phật Tịch, sao nữ nhân này lại kỳ lạ như thế.

Những nữ nhân khác nhìn thấy chuột gián sẽ sợ gần chết, nàng thì hay rồi, vô cùng hưng phấn.

"Vương gia, vương phi, đến vương phủ rồi."

Phật Tịch hoàn hồn, nhìn về phía Bắc Minh Thần ở bên cạnh, cười lấy lòng: "Mời vương gia đi trước."

Bắc Minh Thần im lặng, đứng dậy đi xuống xe ngựa.

Phật Tịch xoay người đi ra ngoài, bước to nhảy xuống xe ngựa.

Bắc Minh Thần vừa đưa tay ra, lúng túng dừng ở giữa không trung.

Phật Tịch híp mắt, khó hiểu nhìn bàn tay trước mặt mình.

[Có ý gì?]

Nàng quay người nhìn phía sau, ngoại trừ bọn họ thì không còn ai nữa, cảm giác hơi đáng sợ.

[Bắc Minh Thần sẽ không trông thấy thứ gì không hay chứ?]

Trong lúc suy nghĩ, nàng âm thầm nhích người đi xa.

Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, không nói gì quay người đi vào vương phủ.

Phật Tịch nhìn chung quanh, mau chóng đi theo.

"Vương gia, chờ ta một lát."

Bắc Minh Thần không để ý đến nàng, đi vào viện của hắn.

Phật Tịch khó hiểu, sao hắn lại tức giận như thế?

[Đúng là thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường.]

[Người này hay tức giận như thế, chắc chắn gan không tốt.]

Bắc Minh Thần hơi dừng bước, bình ổn lại tâm trạng sau đó lại đi về phía trước.

Phật Tịch trở lại viện của mình, thị vệ ở cửa thấy vương phi đi từ bên ngoài về, khiếp sợ nhìn nhau, lại nhìn cửa khóa chặt.

Tình huống gì thế này?

Phật Tịch quơ quơ tay: "Này, có nhìn thấy ta không?"

Thị vệ dụi mắt, khi mở mắt ra lần nữa vội quỳ xuống đất: "Vương phi..."

Phật Tịch bất đắc dĩ: "Đứng lên đi, mở cửa ra, ta muốn đi vào."

Thị vệ vội đứng lên móc chìa khóa ra, xoay một cái khóa cửa lạch cạch mở ra. Thị vệ cầm khóa lên, đẩy cửa ra.

Phật Tịch bước một chân vào, quay đầu lại: "Đừng khóa cửa, buổi tối ta còn phải ra ngoài." Thị vệ nhìn nhau, nếu như bọn họ nhớ không lầm thì vương phi đang bị cấm túc nhỉ.

Thiết Trụ thấy Phật Tịch đi từ cửa chính đến, vội chạy đến bên cạnh: "Gâu gâu... Tịch tỷ trâu bò thật, leo tường mà lại vào từ cửa chính, còn bình tĩnh ung dung như thế."

Phật Tịch ngượng ngùng khoát tay: "Ta cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều rồi, là ta bị Bắc Minh Thần bắt về."

"Gâu... Huynh đệ kia không làm khó tỷ chứ?"

Phật Tịch ngồi trên ghế xích đu, quơ chân: "Làm khó, ngươi muốn báo thù cho ta sao?"

Thiết Trụ cọ chân Phật Tịch: "Gâu gâu.... Leo tường ra ngoài là chúng ta sai, lần sau không thể như vậy được."

Phật Tịch khinh bỉ liếc mắt: "Nói hùng hồn như thế, chẳng phải vì ngươi sợ sao."

"Gâu gâu... Xem thường Husky của chúng ta thật sao?"

Phật Tịch nhìn chằm chằm Thiết Trụ, ý là nói tiếp đi, có gan thì lao đi cắn c.h.ế.t tên kia đi.

Thiết Trụ cúi thấp đầu chó: "Gâu gâu... Á, con mèo Tom kia, thả con chuột Jerry ra để ta bắt."

Phật Tịch khẽ hừ chế giễu, cả người vùi trong ghế đu.

Nàng ngửa mặt lên trời than thở, rất muốn làm một con cá bơi trong nước.

*

"Vương phi, vương gia lệnh cho nô tỳ đến trang điểm cho người."

Phật Tịch gật đầu...

Mẹ nó, Bắc Minh Thần chê nàng xấu thật à?

Nàng ngồi trước gương đồng đưa tay vỗ gò má, gương mặt y hệt lúc nàng ở hiện đại.

Bà tử thả tóc Phật Tịch xuống, giúp nàng chải tóc.

Hồi lâu sau, cuối cùng vang lên giọng nói của bà tử: "Vương phi, xong rồi."

Phật Tịch nhìn quần áo mới trên người, rõ ràng có người giúp nàng thay y phục mới nhưng sao nàng cảm thấy mệt mỏi quá, giống như thân thể bị móc rỗng.

"Vương phi đẹp quá." Bà tử cười hì hì nói.

Phật Tịch chậm rãi đến trước gương đồng nhìn xem. Đập vào mắt là mái tóc nữ tử được chia làm hai, trên trán có mấy sợi tóc đen rủ xuống, phia sau chải hai búi tóc cao cao. Ở giữa búi tóc khảm đồ trang sức màu vàng, hai bên cắm trâm tua rua.

Nàng nhìn đến quần áo, là váy áo màu hồng, bên ngoài khoác sa mỏng màu đen, cổ áo khảm tua rua màu vàng, ở rìa váy may thêm tua rua, sa mỏng màu đen dùng chỉ vàng thêu hoa văn. Bên hông buộc đai lưng, tôn lên dáng vẻ thon gầy, chân mang đôi giày thêu cùng màu.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 15: Haiz, người khác là báu vật, nàng là cỏ hương lau



Bắc Minh Thần vừa đi đến ngoài của phòng chỉ nghe thấy câu nói này, mi tâm nhíu lại, xem ra nữ nhân này lại mắng cả bản thân mình, đúng là đủ ác độc.

Cửa phòng mở ra, Phật Tịch học dáng vẻ cao quý của các nương nương trong phim truyền hình, dịu dàng đi qua.

Bắc Minh Thần ngây ngẩn cả người, nữ tử có làn da trắng nõn, lông mày cong cong, mũi ngọc vô cùng xinh đẹp, môi anh đào ướt át, dung mạo tuyệt mỹ, dáng vẻ thanh lệ thoát tục.

Xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân.

Phật Tịch đi đến trước mặt Bắc Minh Thần, dừng lại, cười: "Vương gia..."

Bắc Minh Thần hoàn hồn gật đầu.

[Gật đầu để ngươi tránh ra, đứng đâu không đứng, hết lần này tới lần khác đứng giữa đường.]

Tâm tư của Bắc Minh Thần vừa dâng lên trong phút chốc dập tắt, phẩy tay áo bỏ đi.

Để lại cơn gió lạnh tạt vào mặt Phật Tịch khiến nàng tức giận không thôi.

[Không có lễ phép.]

Nàng đi theo sau gót chân Bắc Minh Thần.

[Dường như tâm trạng của hắn không tốt lắm.]

[Khí thế hung hăng, không biết còn tưởng hắn muốn đi trả thù.]

[Haiz, ta đáng thương quá, ngày nào cũng chịu ấm ức chèn ép.]

Bỗng dưng Bắc Minh Thần dừng bước, nắm chặt nắm đấm.

Phật Tịch tay mắt lanh lẹ, vội dừng lại.

[Nguy hiểm thật, thêm một bước nữa thì ta rơi xuống khỏi thiên đường rồi.]

Nàng nghĩ vậy, vội âm thầm lùi về sau hai bước.

[Hắn dừng lại làm gì thế, bị bệnh à?]

[Vậy ta phải trốn xa một chút.]

Nàng lại lùi lại hai bước.

Bắc Minh Thần bỗng dưng xoay người, xụ mặt nhìn chằm chằm nữ nhân đang thụt lùi.

Phật Tịch lúng túng ngừng lại, bước từng bước lùi lại, nuốt nước bọt, lập tức sắc mặt thay đổi, cả người có vẻ dịu dàng động lòng người.

"Vương gia, sao rồi?"

Hồi lâu sau, sắc mặt của Bắc Minh Thần thay đổi, khẽ nói: "Vương phi cách xa như thế làm gì, bổn vương rất đáng sợ à?"

Trong đôi mắt của Phật Tịch chứa đầy ý cười, giọng nói êm tai: "Vương gia lại nói đùa rồi, vương gia tuấn tú như thế, sao lại đáng sợ chứ?"

[Ngươi đáng sợ thế nào trong lòng không biết rõ à?]

[Thật đấy, đổi lại ta thì ta cũng ngại hỏi.]."

Bắc Minh Thần liên tục cười lạnh: "Đã như vậy, vương phi đi nhanh lên đi."

Hắn quan sát Phật Tịch một phen, thấy nàng vẫn giữ nguyên tư thế, thân thể hơi lắc lư, mím môi cười nhẹ.

"Người không biết còn tưởng vương phi đi đứng có vấn đề đấy."

Phật Tịch yên lặng đứng yên đó, khẽ cong môi cười nói: "Vương gia thật biết nói đùa."

[Đừng nghĩ ta không nhìn ra ngươi nhắm vào ta.]

[Lam sấu, nấm hương*.]

* Nghĩa là khó chịu muốn khóc.

Bắc Minh Thần liếc nhìn qua nữ nhân đang cụp mắt trước mặt, chẳng lẽ nàng muốn ăn nấm hương?

Hắn thấy Phật Tịch không có ý muốn giơ chân, lạnh lùng nói: "Có cần bổn vương sắp xếp hai người đỡ vương phi không?"

Phật Tịch hơi ngước mắt lên, trên mặt có vẻ bất ngờ mờ mịt, vô thức duỗi tay ra nhẹ nhàng đỡ cây trâm, phát ra tiếng vang như gió mát, như dòng suối.

Trên mặt hiện lên lúm đồng tiền: "Không cần làm phiền, không cần làm phiền."

[Haiz, người khác là báu vật, ta là cỏ hương lau.]

[Cải thìa, trong đất hoang, hai ba tuổi mất mẹ...]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, đột nhiên trong lòng cảm thấy áy náy.

Hắn đã quên Phật Tịch cũng là cô nhi, bị người ta vứt bỏ trong miếu. Chắc chắn từ nhỏ nàng đã chịu rất nhiều ấm ức, vất vả lắm mới lớn lên. Song, lại vì một tờ thánh chỉ mà bị ép gả cho kẻ xui xẻo như hắn.

Hắn nhìn nữ tử cười khẽ trước mặt, thái độ ôn hòa hơn nhiều.

"Đi thôi..."

Phật Tịch nhíu mày, nhẹ nhàng bước đi qua bên trái của Bắc Minh Thần.

Hai người đi song song về phía trước.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 16: Haiz, người khác là báu vật, nàng là cỏ hương lau



Phật Tịch liếc trộm Bắc Minh Thần.

[Hắn sao thế, đột nhiên tính cách thay đổi khiến cho người ta rùng mình.]

[Vẫn là tính cách ban đầu khiến người ta yên tâm hơn.]

Bắc Minh Thần ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt không đổi sắc đi về phía trước.

[Phải nói dáng vẻ không tức giận của hắn rất đẹp trai.]

[Không hề kém những tổng giám đốc ngang ngược kia.]

[Đáng tiếc.]

Tâm trạng của Bắc Minh Thần đang tốt lại ngã vào đáy cốc.

Nàng tiếc nuối cái gì?

Hai người đi ra cửa phủ, dời bước đến cạnh xe ngựa.

Phật Tịch vừa định nhấc váy bước lên xe ngựa, chỉ thấy trước mắt có một bàn tay duỗi ra. Nàng ngẩn người mấy giây, nhìn theo phía bàn tay kia.

[Bắc Minh Thần này có ý gì?]

[Không cho ta ngồi xe ngựa à?]

Nàng nhìn xung quanh.

[Chẳng lẽ muốn bảo tay chạy đến hoàng cung trước.]

[Không phải hung ác như thế chứ?]

Mi tâm của Bắc Minh Thần nhíu lại, trên trán hiện lên ba vạch đen. Hắn sợ ấn tượng của mình trong lòng Phật Tịch càng xấu hơn nên kìm nén sự không vui trong đáy lòng.

"Bổn vương dìu nàng."

Trong phút chốc, Phật Tịch chấn động.

Thật lâu sau nàng mới chớp mắt.

[Ta không nghe lầm chứ?]

[Bắc Minh Thần muốn đỡ ta à?]

[Không phải hắn muốn bán ta chứ?]

[Đây là bình yên trước khi bão đến sao?]

Bắc Minh Thần vô cùng bội phục suy nghĩ của nữ nhân này, cả ngày suy nghĩ gì thế?

Hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Dường như Phật Tịch không cố ý, sắc mặt rất tán thành, chậm rãi nói: "Vương gia, ta sẽ không quấy nhiễu bất kỳ chuyện gì của ngài."

Bắc Minh Thần mờ mịt, nàng đang nói gì thế?

Nàng đang tưởng tượng gì thế?

[Nếu dọn nhà thì không tiện di chuyển những động vật kia chút nào cả.]

[Vậy thì lấy lòng mấy ngày, chờ ta sắp xếp xong mọi thứ sẽ tát hắn một cái vang dội.]

Trong chớp mắt, ánh mắt uyển chuyển tràn đầy ý cười, nàng xắn tay áo đỡ cánh tay của Bắc Minh Thần.

"Vương gia, ta dìu ngài lên xe ngựa. Vương gia, mời."

Bắc Minh Thần im lặng, dọn nhà? Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó. Hắn nghĩ vậy giơ chân lên đạp vào thang.

Trên mặt Phật Tịch đầy vẻ vui mừng.

[Xem ra chiêu này có thể thực hiện được.]

Nàng lấy lòng nói: "Vương gia, ngài chậm chút. Vương gia, cẩn thận dưới chân."

Sau khi Bắc Minh Thần ngồi lên xe ngựa, Phật Tịch mới nâng chân đạp lên.

Bắc Minh Thần nhìn sang.

Trong ánh mắt nữ nhân ngập tràn ý cười, sau khi đi lên vén áo ngồi xuống, trâm cài va vào nhau phát ra âm thanh dễ nghe. Tóc mai rủ xuống lưu tô màu bạc lóe lên từng tia sáng.

Trong ống tay buộc dải băng, theo động tác lên xuống của nàng khẽ run chập chờn.

Phật Tịch dời mắt nhìn qua, thấy Bắc Minh Thần nhìn mình chằm chằm, mi tâm khẽ động, nhanh chóng mở miệng cười.

[Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à.]

[Nếu nhìn nữa sẽ móc mắt của người ra.]

Gương mặt tuấn tú của Bắc Minh Thần dần dần đen lại.

Phật Tịch liếc mắt nhìn qua.

[Đang yên lành sao lại tức giận nữa?]

[Không phải Bắc Minh Thần có hai nhân cách chứ?]

Bắc Minh Thần đen mặt không nói, cuối cùng nhắm mắt dưỡng thần.

Hai nhân cách...

Không tệ...

Phật Tịch chớp mắt mấy cái, tỏ ý nàng không hiểu được.

[Lòng của người này khiến người ta không nhìn thấu mà.]

Lông mi của Bắc Minh Thần run lên, từ từ mở mắt.

Hắn thấy nữ nhân bên cạnh khoanh tay trước ngực, nghiêng chân, tựa vào vách xe ngựa nghỉ ngơi. Theo hơi thở của nàng, thân thể hơi run lên.

Bóng dáng dưới mi mắt hình thành một nét phác họa b.ắ.n ra tiến vào con ngươi đen nhánh của hắn.

Phật Tịch phát hiện được ánh mắt, từ từ mở mắt, đôi mắt hiện lên vẻ nghi ngờ mờ mịt nhìn về phía Bắc Minh Thần

[Hừm, sao lại là ánh mắt này?]

[Giống như ta sắp c.h.ế.t rồi, hắn không nỡ vậy.]

Nàng đưa tay vén sợi tóc đen rủ xuống lỗ tai, để lộ ra trán trơn bóng, cả người quyến rũ khiến người ta nhìn không dời mắt được.

"Vương gia, ngài đang nhìn gì thế?"

Bắc Minh Thần hoàn hồn lại, giọng điệu bình tĩnh: "Không có gì cả..."

Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.

[Đêm nay phải cẩn thận một chút.]

[Ta đã xem rất nhiều phim cung đấu rồi.]

[Không biết chừng tên này muốn hãm hại ta, bỏ ta để nhường vị trí này cho người khác.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 17: Hôm nay con cá như ngươi sẽ bị vứt bỏ



Bắc Minh Thần biến sắc, có vẻ như thẹn quá hóa giận, sao nàng lại dám nhận định như thế.

Những chuyện này ngay cả hắn cũng không biết.

Một người dám nghĩ, một người dám đoán.

Đột nhiên bầu không khí trong xe ngựa trở nên đóng băng, mãi cho đến nơi, thị vệ lái xe phá vỡ sự trầm mặc này.

"Vương gia, vương phi, đến hoàng cung rồi."

Phật Tịch nghe vậy dẫn đầu đi ra nhảy xuống xe ngựa.

Bắc Minh Thần đi theo sau, vô cùng cao quý đạp lên ghế chậm rãi đi xuống.

[Dường như ta hơi mất mặt.]

Bắc Minh Thần cất bước đi thẳng về phía trước, Phật Tịch theo sát phía sau.

Nàng nhìn tường thành cao ngất, chép miệng, tình cảnh này đột nhiên nàng biểu lộ cảm xúc.

[Ồ, tường thành, tường thành cao ngất. Ta là mẹ của ngươi, à không, ngươi là bà nội của ta.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng khẽ lảo đảo, khóe miệng run rẩy, nhân tài mà.

"Bái kiến Thần vương, vương phi."

Tỳ nữ thấy bọn họ thì hành lễ thỉnh an.

Phật Tịch mỉm cười gật đầu, tha thứ cho nàng không thể nào tiếp nhận được hành động hở ra là quỳ thế này.

Hai người đi trên đường nhỏ trải đá thật dài, xuyên qua cửa cung, đi qua một hành lang.

Lúc đến nơi thiết yến, sắc trời đã tối, xung quanh đèn đuốc sáng trưng.

Phật Tịch nâng đầu nhìn về ngôi sao trên bầu trời đêm, sao trời sáng rực lấp lóe.

[Lóe lên ánh sáng long lanh, trên trời đầy sao nhỏ.]

Bắc Minh Thần ở một bên, mặt không cảm xúc.

"Thái tử điện hạ."

Phật Tịch nghe tiếng nhìn sang, Thái tử vẫn mặc cẩm phục màu trắng, chỉ là khác với ban ngày.

[Thái tử có bệnh thích sạch sẽ, giám định hoàn tất.]

Không biết dây thần kinh nào của Bắc Minh Thần bị đứt, đưa tay nắm chặt Phật Tịch.

Phật Tịch hoảng sợ ngoái nhìn, cúi đầu nhìn hai tay đang nắm lấy nhau, lại nâng mắt nhìn Bắc Minh Thần.

[Hắn đang nhập vai à.]

[Muốn diễn phu thê tình thâm với ta sao?]

"Thần vương, Thần vương phi."

Bắc Minh Thần hơi cúi đầu, thuận miệng nói: "Thái tử điện hạ."

Phật Tịch gật đầu: "Thái tử điện hạ."

Bắc Minh Hoài khẽ nhếch môi: "Vương phi có khỏe không?"

Phật Tịch hơi ngẩn người, chợt phản ứng kịp, cười ha ha nói: "Vẫn khỏe, đa tạ Thái tử quan tâm."

Tay của Bắc Minh Thần dùng sức, giọng nói hơi lạnh lùng: "Vương phi của bổn vương, không phiền Thái tử quan tâm."

Phật Tịch bị đau bật cười mấy tiếng, trên tay dùng lực muốn tránh thoát.

[Người ta sợ ngươi ngược đãi ta, hỏi một chút cũng không được à?]

[Thảo nào ngươi lại là nhân vật phản diện, cuối cùng c.h.ế.t thảm nhất. Người ta là nam chính, cuối cùng có cả giang sơn và mỹ nhân.]

[Đây chính là sự chênh lệch giữa ngươi với người ta đấy.]

[Không có chút giác ngộ nào cả.]

Bắc Minh Hoài cười ôn hòa: "Thần vương đừng nhạy cảm quá, bổn Thái tử chỉ thuận miệng hỏi thôi.

[Dịu dàng quá.]

[Chỉ với dáng vẻ dịu dàng như ngọc này của nam chính, ta trở thành fan CP của y và Ninh Nhàn Uyển.]

Trên tay lại truyền đến cảm giác đau đớn, Phật Tịch ngửa đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, vẻ mặt đáng thương: "Vương gia..."

Bắc Minh Hoài nhìn lướt qua tay của hai người, ngước mắt: "Thần vương ra trận g.i.ế.c địch nhiều năm, đương nhiên lực tay mạnh hơn người khác."

Phật Tịch gật đầu: ...

[Mạnh không bình thường chút nào.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 18: Hôm nay con cá như ngươi sẽ bị vứt bỏ



Bắc Minh Thần kìm nén cơn giận, chờ hắn moi hết bí mật của nữ nhân này, sẽ rút gân lột da nàng ta, chậm rãi hành hạ đến chết.

Cả người Phật Tịch nổi da gà.

Bắc Minh Thần buông tay Phật Tịch ra, quay người đi thẳng về phía trước.

Phật Tịch xoa lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi.

Giọng nói ôn hòa của Bắc Minh Hoài vang lên: "Không sao chứ?"

Phật Tịch ngửa đầu cười: "Không sao, đa tạ thái tử điện hạ quan tâm."

Bắc Minh Thần đi mấy bước, phát hiện phía sau không ai đi theo, xoay người nhìn lại chỉ thấy hai người đang cười đùa vui vẻ, không biết đang nói gì.

Hắn lạnh lùng quát: "Phật Tịch..."

Phật Tịch liếc mắt, gật đầu tạm biệt Bắc Minh Hoài, sau đó giận dữ đi qua.

[b*nh h**n, chắc là quen thói rồi, đánh một phen là ngoan thôi.]

Bắc Minh Thần cúi đầu liếc mắt.

Phật Tịch hơi mỉm cười, dịu dàng nói: "Vương gia, sao thế?"

Bắc Minh Thần cười lạnh: "Vương phi biết thiên đạo luân hồi chứ?"

Phật Tịch mím môi lắc đầu.

[Thiên đạo luân hồi, trời xanh tha cho ai?]

[Hắn có ý gì?]

"Bệ hạ giá lâm." Ngoài điện vang lên tiếng thông báo.

"Cung nghênh bệ hạ." Chúng thần quỳ lạy.

"Bình thân đi." Hoàng đế uy nghiêm nói.

"Tạ bệ hạ." Chúng thần đứng dậy.

Hoàng đế đi đến bậc thang, liếc nhìn một vòng trong đại điện, ánh mắt dừng trên người Bắc Minh Thần, khẽ gật đầu tỏ ý khen ngợi.

Chúng thần ngẩng đầu, thuận theo ánh mắt của Hoàng đế nhìn về phía Bắc Minh Thần.

Chỉ thấy Bắc Minh Thần đứng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt ung dung, có vẻ kiêu ngạo cao quý từ trong phát ra.

"Hôm nay vì Thần vương mới đãi tiệc, chúng ái khanh cứ tự nhiên."

Sau khi chúng thần nói tạ thì ngồi xuống.

Tiếng dây đàn vang lên, các vũ kỹ vây quanh một nữ tử chậm rãi đi đến. Nữ tử kia mặc y phục đỏ, vòng eo nhỏ nhắn, bên hông treo chuông nhỏ lay động theo dáng múa của nàng ta, êm tai dễ nghe như tiếng trời.

Gương mặt của nữ tử này bị sa mỏng che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt lấp lánh chói mắt như đá quý màu đen.

Dáng múa vô cùng xinh đẹp, mỗi lần xoay tròn, mái tóc dài của nàng ta giống như thác nước bay múa, theo nàng ta xoay tròn mà tung bay. Mỗi một bước nhảy đều giống như đạp trên đám mây, bồng bềnh như tiên.

Giống như tinh linh không dính khói lửa trần gian, từ trên trời hạ xuống nhân gian.

Ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn nàng ta, ai cũng đang ngắm nhìn dáng múa uyển chuyển, đồng thời phỏng đoán nữ tử này là ai?

Người khác không biết nhưng trong lòng Phật Tịch biết rõ.

Nữ nhân này chính là Ninh Nhàn Uyển, nàng ta nổi danh là tài nữ, cầm kỳ thư họa, nhảy múa thi từ ca phú, cái gì nàng ta cũng hạng nhất.

Phật Tịch tiếc nuối nhìn Bắc Minh Thần ở bên cạnh.

[Đáng tiếc, hôm nay con cá là ngươi sẽ bị vứt bỏ.]

[Từ đây bắt đầu lụy tình.]

Trong sách viết, vì Thần vương, Ninh Nhàn Uyển chuẩn bị điệu múa khuynh thành trong yến hội. Lúc đó, Thái tử đã say mê điệu múa tuyệt diệu của Ninh Nhàn Uyển.

Ninh Nhàn Uyển có người theo đuổi chất lượng cao như Thái tử, Bắc Minh Thần trở thành người theo đuổi chất lượng bình thường trong suy nghĩ, biến thành lốp xe dự phòng.

Vẫn có rất nhiều tác dụng.

Lúc Ninh Nhàn Uyển cần, Bắc Minh Thần sẽ chạy đến bù đắp.

Điều này khiến cho Bắc Minh Thần có nhân thức sai lầm rằng Ninh Nhàn Uyển vẫn yêu hắn, chỉ bị Thái tử ép buộc, cuối cùng tranh giành cấu xé với Thái tử.

Bắc Minh Thần xoay nhẫn ban chỉ trên tay, ánh mắt lóe lên vẻ suy tư, cẩn thận nhìn nữ tử cười xấu xa trước mặt.

Cái gì mà bắt đầu lụy tình.

Hắn khẽ hừ một tiếng: "Vương phi đang suy nghĩ gì thế?"

Phật Tịch quay đầu nhìn về phía Bắc Minh Thần, bên môi nở nụ cười khó hiểu: "Ta chỉ nghĩ đến chuyện vui mà thôi."

Bắc Minh Thần nắm chặt chén rượu trong tay, lời nói có ý riêng: "Không biết là chuyện vui vẻ gì, có thể khiến vương phi cười vui vẻ như thế?"

Nụ cười trên mặt Phật Tịch dần biến mất, trong lòng đang suy nghĩ tìm cớ gì để lấp l.i.ế.m cho qua.

[Phải bịa ra chuyện gì nhỉ?]

Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, nhớ đến câu chuyện ngắn mình thấy trên mạng.

"Có một ngày, hai vị tiểu bằng hữu đến y quán.

Đại phu hỏi một trong hai người: Tiểu bằng hữu, ngươi không khỏe chỗ nào?"

Vị tiểu bằng hữu kia nói: Ta vô tình nuốt một viên bi.

Đại phu gật đầu, hỏi người còn lại: Vậy ngươi không khỏe ở đâu?"

Vị tiểu bằng hữu kia lắc đầu: "Ta không có chỗ nào không khỏe cả, ta đến vì hắn nuốt viên bi của ta."

Nói xong, nàng lại che mặt nở nụ cười, liếc nhìn Bắc Minh Thần vẫn thấy sắc mặt của hắn âm trầm.

Nàng mấp máy môi, đưa tay chạm mũi.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 19: Muốn đi xem cảnh sắc ở phía xa nhưng thân thể lười di chuyển



Sắc mặt Bắc Minh Thần không thay đổi, trong lòng lại vui vẻ.

Phật Tịch cảm thấy nàng có quyền phá vỡ tình huống xấu hổ này, cười nói: "Vương gia, ngài cảm thấy điệu múa này như thế nào?"

Bắc Minh Thần đặt chén rượu xuống, dời mắt nhìn người bên cạnh.

"Vương phi thấy sao?"

Phật Tịch cười cười: "Điệu múa này không tệ, dáng múa uyển chuyển, làm cho người ta say mê. Nàng lén nhìn Bắc Minh Thần, thấy ánh mắt hắn không nhìn Ninh Nhàn Uyển thì hơi nhíu mày.

[Chẳng lẽ hắn không nhìn ra đó là nữ chính Ninh Nhàn Uyển?]

Nàng đưa khăn chạm mũi, hơi kinh ngạc nói: "Cô nương mặc y phục đỏ khiêu vũ giống như Ninh Nhàn Uyển."

Bắc Minh Thần nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ, lại chợt trở nên bình thường.

"Vương phi cảm thấy cô nương đang múa là Ninh tiểu thư à?"

Trong phút chốc Phật Tịch không nói nên lời.

[Bắc Minh Thần nghe không hiểu tiếng người à?"

[Rõ ràng ta nói giống như.]

"Không, chẳng qua ta cảm thấy dáng người nữ tử kia quá yểu điệu, dáng múa xinh đẹp, hơi giống Ninh Nhàn Uyển."

Ánh mắt Bắc Minh Thần sáng lên, khóe môi cong lên nụ cười sâu xa.

Phật Tịch thấy Bắc Minh Thần cười, vội nở nụ cười lấy lòng: "Nếu vương gia thích, chờ lát nữa có thể xin Hoàng thượng thỉnh chỉ, nạp nữ tử này làm trắc phi."

[Chỉ cần Bắc Minh Thần nhanh chóng ra tay, nhất định ngoài hắn ra thì Ninh Nhàn Uyển sẽ không thuộc về ai khác.]

[Chỉ cần Bắc Minh Thần có được Ninh Nhàn Uyển, những chuyện m.á.u chó trong cốt truyện sẽ không xảy ra.]

[Đợi đến khi hai người yêu nhau sâu đậm, ta lại tự xin hưu phu,]

[Hoàn mỹ.]

[Ta đúng là thiên tài.]

Bắc Minh Thần liếc mắt nhìn thoáng qua nữ nhân đang ảo tưởng, chẳng lẽ nàng không quan tâm chuyện hắn nạp thiếp à?

"Vương phi phóng khoáng quá."

Phật Tịch cười: "Thân là vương phi, lẽ ra nên suy nghĩ cho vương gia."

Bắc Minh Thần cười lạnh, nếu không phải nghe thấy tiếng lòng của nàng thì hắn còn tin là thật.

Phật Tịch thấy hắn không nói chắc chắn, trong phút chốc không rõ hắn có ý gì, hỏi: "Vương gia có vừa ý với nữ tử này không?"

Bắc Minh Thần kiên nhẫn, nàng hi vọng hắn nạp thiếp vậy à?

"Chẳng lẽ vương phi vừa ý với nàng ta?"

Phật Tịch nghẹn họng: "À..."

[Giới tính của ta vẫn thẳng.]

"Vương gia nói đùa, ta là nữ tử sao lại vừa ý với nữ tử chứ?"

Bắc Minh Thần đặt mạnh chén rượu lên bàn, hơi tức giận: "Đã như vậy, chuyện nạp thiếp từ từ bàn sau."

"Được rồi..."

Phật Tịch phát hiện Bắc Minh Thần tức giận, vội kết thúc chủ đề này.

[Kỳ lạ thật, chẳng phải hắn ái mộ Ninh Nhàn Uyển à?]

[Giống như mở đầu truyện, lúc Ninh Nhàn Uyển ân cần với Bắc Minh Thần, hắn cũng không nói muốn cưới nàng ta.]

[Chẳng lẽ bây giờ Bắc Minh Thần còn chưa yêu Ninh Nhàn Uyển.]

[Ở phần cuối, sau khi Ninh Nhàn Uyển ở cạnh cùng với Thái tử, Bắc Minh Thần ghen tị nên quấy phá.]

[Chậc chậc, cái gì không có được thì sẽ luôn muốn giành lấy.]

Bắc Minh Thần ngẩn người.

Ái mộ Ninh Nhàn Uyển?

Sao hắn không biết chuyện này?

Trong sách?

Sao tiếng lòng của nữ nhân này lại kỳ lạ như thế, nhưng vẻ ngoài vẫn là của Phật Tịch. Chẳng lẽ linh hồn hoán đổi, đổi thành linh hồn dị thế rồi.

Tay hắn vô thức xoay ngọc ban chỉ, chuyện này phải xác nhận rõ ràng mới được.
 
Back
Top Bottom