Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
493,310
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMammPQ0yRjqiUrb1mNPWC9C6BTpmw3KcEplzWCMp8LUHSlBqRdM0CrzfXmzgn5xKfGaaB-ygU9L7dm6CjRp7gDA6z9f-KJuoQ5eHGDBWxpLzErs-kZPGusHMGzyBmRK2Wees9RqPjyn48PMYkeTK_-=w215-h322-s-no-gm

Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Tác giả: Bạch Đường Như Tuyết
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài Hước, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

[Nam chính có thể nghe thấy tiếng lòng của nữ chính + Nữ chính có thể nghe hiểu tiếng thú.]

Một ngày kia, bỗng nhiên ta xuyên thành nhân vật làm nền trong sách, bắt đầu chọc giận đại boss phản diện đến mức ngất đi. Vốn định nhân lúc hắn yếu lấy mạng hắn, nhưng tiếng lòng lại bị nhân vật phản diện nghe thấy.

Sau đó, nhân vật phản diện không chịu được nữa, hỏi: "Nghe nói bổn vương không chết nàng ăn không vô?"​
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 1: Hay là chờ dịp hắn yếu lấy mạng hắn



"Phật Tịch, ai cho phép nàng nuôi nhiều sủng vật trong vương phủ như thế?"

Lúc Phật Tịch đang ngồi xổm trên mặt đất nói chuyện đời, bàn lý tưởng thì bị giật mình, quay người nhìn lại.

Đập vào mắt là nam tử đẹp như ngọc, mặc quân trang. Chỉ là lúc này gương mặt tuấn tú âm trầm, lạnh lẽo sắc bén, con ngươi hung ác nhìn nàng chằm chằm.

[Đây là đại boss phản diện à?]

Bắc Minh Thần nghe thấy giọng nói bất chợt vang lên, nhíu mày. Hắn không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng nữ nhân này không mở miệng nói chuyện.

Phật Tịch thấy sắc mặt của người đối diện càng lúc càng đen, vội vứt thức ăn cho mèo trong tay, hốt hoảng đứng lên. Hai tay nàng xoắn xuýt, sợ hãi nói: "Vương, vương, vương..."

"Gâu..."

"Meo..."

Husky chạy đến ngăn ở trước người Phật Tịch, mắt chó tức giận trừng to với Bắc Minh Thần: "Gâu, gâu... Dám bắt nạt Tịch tỷ của ta, trông dáng vẻ của ta rất lương thiện à?"

Phật Tịch liếc mắt, tức giận trừng Husky, nghiến răng nghiến lợi nói: "Qua một bên."

[Đúng là không có ánh mắt, chọc giận đại boss phản diệt, lát nữa hắn sẽ làm thịt ngươi đấy.]

Bắc Minh Thần nhìn thấy Husky, hắn hoảng sợ rút kiếm ra, lại nghe thấy giọng nói không biết phát ra từ đâu. Hắn vô cùng kinh ngạc.

Hắn nhìn về phía Phật Tịch: "Nuôi chuột thì thôi, nàng lại dám nuôi sói."

Phật Tịch vội vàng đi đến trước mặt Husky: "Vương gia, nó không phải sói, nó là Husky."

Bắc Minh Thần nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Husky?"

Phật Tịch gật đầu, chỉ vào con Husky: "Nó có tên là Thúy Hoa."

Thúy Hoa?

Phật Tịch lại chỉ vào góc khuất có chuột nói: "Gọi chuột khó nghe quá, con đực lên Micky, con cái tên Mini."

Micky? Mini?

Bắc Minh Thần mở to mắt, hít sâu một hơi, kết quả chưa hít xong đã phun m.á.u tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.

"Vương gia..."

"Vương gia..."

Thị vệ đứng đầu vội sai người đi mời đại phu, sau đó nâng Bắc Minh Thần lên, đám người trùng trùng điệp điệp rời đi

Phật Tịch cúi đầu xuống, im lặng nhìn Husky, khẽ nói: "Thúy Hoa, xem chuyện tốt ngươi gây ra kìa, vừa đến đã khiến đại boss tức xỉu."

Husky ấm ức gâu gâu mấy tiếng: "Gâu gâu... Sao ta cảm giác hắn bị mấy tên Thúy Hoa, Micky khiến cho ngất xỉu nhỉ?"

Phật Tịch cười khinh bỉ nói: "Vậy sau này đặt tên ngươi là Thiết Trụ."

"Gâu gâu... Phản đối, phản đối, phản đối."

Phật Tịch xắn tay áo của mình, lạnh lùng nói: "Phản đối vô hiệu."

Quản gia đi vào viện tử, hơi cúi người: "Vương phi, xem ra vương gia không thích người nuôi những sủng vật này."

Sắc mặt Phật Tịch không thay đổi, gật đầu, nàng biết.

Xuyên sách hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên nàng gặp Bắc Minh Thần. Hắn y hệt miêu tả trong sạch, ừm cũng ngang ngược như thế.

Quản gia nghĩ rằng Phật Tịch sợ hãi, khẽ nói: "Hay là tiễn...."

Phật Tịch nhíu mày, lắc đầu: "Sao có thể tiễn vương gia đi được, dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta."

Quản gia giật mình nhưng không dám hỏi thẳng, chỉ có thể nói: "Chuyện này... Trong lòng vương phi, vương gia không bằng những sủng vật này sao?"

Phật Tịch cười nói: "Yên tâm đi, tạm thời những thú cưng này sẽ chấp nhận vương gia. À không, tạm thời vương gia sẽ chấp nhận những thú cưng này."

Phong cách làm việc của Bắc Minh Thần chính là trước khi hủy diệt một người thì phải để kẻ đó đắc ý, đắc ý đến mức bùng nổ cũng được.

Cuối cùng nguyên chủ hắc hóa như thế, có thể sống đến đêm cuối trước đại kết cục, có thể nhìn ra được Bắc Minh Thần rất kiên nhẫn.

Quản gia gật đầu đáp: "Vâng."

Phật Tịch nhìn lướt qua thú cưng trong viện, khó hiểu nói: "Nhưng ta rất tò mò, vương gia vừa trở về từ chiến trường, sao lại chạy đến nơi này của ta trước chứ?"

Chẳng phải trong sách viết Bắc Minh Thần không hề yêu thương vương phi của mình à?

Sau khi thành thân ném nguyên chủ ở biệt viện này, mấy ngày sau lại đi biên cương. Đi một lần hai năm, không một tin tức, phong thư gửi về. Sao bây giờ vừa về lại chạy đến biệt viện của nàng rồi?
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 2: Hay là chờ dịp hắn yếu lấy mạng hắn



"Chuyện này nô tài cũng không biết, chắc là đã lâu vương gia không gặp vương phi nên đến thăm..." Quản gia đáp.

Phật Tịch nghe xong khoát tay phủ nhận, quả quyết nói: "Không thể nào, không thể nào."

Quản gia thấy dáng vẻ này của Phật Tịch, nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Phật Tịch buồn bã đi vào phòng, cuộc sống tự do tự tại của nàng sắp kết thúc rồi à?

Nàng ngồi trước bàn, rót chén nước nhấp một hớp, cố gắng nghĩ đến những chuyện Bắc Minh Thần đã làm.

Bắc Minh Thần là nhân vật phản diện, xuất thân tương đối trâu bò.

Cha là đệ đệ ruột của hoàng thượng đương triều, mẫu thân là trưởng công chúa nước láng giềng.

Nghe đi, vừa nghe thân thế như vậy thì ai mà so sánh được, đúng là có thể nghênh ngang mà đi.

Song, vận mệnh lại là tiểu yêu tinh xấu xa.

Bắc Minh Thần vừa chào đời thì mẫu thân khó sinh, cha c.h.ế.t trên sa trường.

Sau khi hắn đi đến hoàng cung một chuyến, Hoàng thái hậu hơn một trăm tuổi băng hà.

Khi đi đến nước láng giềng thì ông bà ngoại mất.

Nghe đi, vừa nghe thân thế này một chữ thảm sao nói hết được?

Từ đó, Bắc Minh Thần mang thanh danh chẳng lành, lớn lên trong ánh mắt khác thường của người khác

Tục ngữ nói, nếu không trải qua trắc trở thì sao có thể thành Phật.

Hừ, sao hắn lại thành đại boss phản diện chứ.

Từ xưa đến nay, có bao nhiêu nhân vật phản diện không có tuổi thơ thê thảm.

Từ khi Bắc Minh Thần còn nhỏ đã chăm học khổ luyện, tuổi còn nhỏ ra trận g.i.ế.c địch, trở thành chiến thần An Hoài quốc.

Nhưng những người khác lại nói: "Xem đi, ta nói không sai, hắn chính là kẻ xui xẻo, quân địch cũng bị hắn khắc c.h.ế.t rồi."

Sau khi Bắc Minh Thần nghe được thì vô cùng giận dữ, từ đó khiến người ta sợ hãi.

Đến khi trời mưa xuống, hắn ta thấy Ninh Nhàn Uyển đang che mưa cho ốc sên, lúc đó đã bị cô gái hiền lành này làm d.a.o động.

Trời má, khó cho tác giả vì để Bắc Minh Thần có ấn tượng tốt với Ninh Nhàn Uyển mà làm ra một câu chuyện ngu ngốc như thế.

Cao tăng đắc đạo tính một quẻ cho Bắc Minh Thần, nói muốn thay đổi vận mệnh chỉ có thể cưới một nữ tử có linh khí vượng nhất.

Hoàng thượng nghe xong thấy vẫn còn được, cho nên nhanh chóng cho người tìm nữ tử như thế. Vì thế, Phật Tịch từ nhỏ lớn lên trong phật tự được chọn.

Một tờ thánh chỉ, từ đạo cô biến mình thành Thần vương phi.

Vừa vào vương phủ sâu như biển, từ đây lương tri chỉ là người qua đường.

Nàng nghĩ đến kết cục của nguyên chủ, rút gân lột da, cảnh đó vô cùng thê thảm.

Trong lúc suy nghĩ, cả người Phật Tịch run lên, đáy lòng hiện lên sự đau đớn.

Nam nhân c.h.ế.t tiệt, đúng là ác độc, ác độc đến mức có thể khơi khơi hành hạ vương phi của mình đến chết.

Hay là nhân lúc hắn yếu ớt lấy mạng hắn đi.

Trong mắt nàng hiện lên tia sáng, vội đứng lên đi ra ngoài, chạy đến viện của Bắc Minh Thần, thật xa nhìn thấy nơi đó bu đầy người.

Phật Tịch ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu với những thị vệ kia nàng đã đến.

Sắc mặt bọn thị vệ nghiêm túc, mắt nhìn phía trước, không ai có phản ứng cả.

Phật Tịch mím môi: "Khụ khụ..." Lại ho lớn hơn.

Vẫn không ai phản ứng nàng, nhìn cũng không thèm nhìn.

" Khụ khụ... Khụ khụ khụ..."

Má ơi, nàng sắp ho đến mức ung thư phổi rồi.

"Khục... Khụ khụ khụ..."

Cuối cùng khi Phật Tịch ho đến sắp ngất xỉu, những người kia mới nhìn qua nàng. Sắc mặt của bọn họ nghiêm túc nhìn chằm chằm Phật Tịch, chẳng lẽ Vương phi bị ho lao à?

Phật Tịch nuốt nước bọt, hít sâu mấy hơi, chờ sau khi thở bình thường mới hỏi: "Vương gia sao rồi?" Giọng nói của nàng hơi khàn khàn.

Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, đại phu ôm hòm thuốc đi ra khỏi phòng.

Phật Tịch nhấc chân đi qua hỏi thăm: "Đại phu, vương gia sao rồi?"

Đại phu thở dài một hơi, lắc đầu: "Vương gia vì quá tức giận dẫn đến bệnh cũ tái phát, vẫn nên mời ngự y trong cung xem thử."

Phật Tịch ngu ngơ tại chỗ, trợn to mắt.

Ý của đại phu là Bắc Minh Thần sắp ngủm rồi?

Chẳng lẽ cốt truyện đã thay đổi?

Vậy đúng là...
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 3: Bắc Minh Thần không chết, ta ăn không vô



Chờ khi Bắc Minh Thần vừa chết, nàng là người cao quý nhất ở Thần vương phủ này. Đến lúc đó, chim bay trên trời hay cá bơi trong nước chẳng phải tùy ý mặc nàng nuôi hay sao.

Như vậy, tổ chức tình báo của nàng sẽ lớn mạnh, cuộc sống mỗi ngày nhận một đấu vàng quá thoải mái.

Bọn thị vệ thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Phật Tịch, ai cũng vô cùng xấu hổ. Bọn họ còn tưởng rằng vương phi ước gì vương gia c.h.ế.t sớm một chút, thì ra vương phi mới là người quan tâm vương gia nhất.

"Vương phi."

"Vương phi."

Phật Tịch hoàn hồn nhìn sang.

"Vương phi, người phải giữ gìn sức khỏe, nhất định vương gia sẽ khá hơn."

Sắc mặt Phật Tịch đen lại, ai muốn hắn khá hơn chứ.

Nhìn tình hình này có lẽ không cần nàng ra tay, nhưng vẫn phải giả vờ một phen, thất hồn lạc phách nói: "Chờ khi vương gia tỉnh hãy đến gọi ta."

Nói xong, nàng để lại bóng lưng tiêu điều mất hồn phách rời đi.

Bọn thị vệ: "..." Vương phi yêu vương gia như thế, nhất định vương gia phải khỏe lại.

*

"Vương phi, vương gia hôn mê hai ngày rồi!"

"Bây giờ ngài ấy tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa, đại phu nói vương gia sắp không được rồi."

"Cái gì?"

Phật Tịch vụt đứng lên, quay người đi ra ngoài phòng, sắp không che giấu được nụ cười trên mặt.

Cuối cùng cũng chờ được rồi.

Quản gia ở sau lưng hô: "Vương phi, người chậm chút đã." Vương phi yêu vương gia như thế, hi vọng vương gia sẽ bình an vô sự.

Phật Tịch đi rất vội, nếu chậm chút nữa thì t.h.i t.h.ể sẽ lạnh mất.

Quản gia ở sau lưng vội nói: "Vương phi, vương phi."

Phật Tịch bất đắc dĩ dừng lại, xoay người, giọng nói hơi hưng phấn kích động quá mức: "Chẳng phải nói vương gia sắp không xong rồi à, ông đi nhanh chút đi."

Quản gia nhìn cửa phòng bên trái, chẳng lẽ đây không phải là viện của vương gia à?

Ông ta chỉ vào cánh cửa kia, nhát gan nói: "Chẳng phải vương gia tịnh dưỡng ở đây à?"

Phật Tịch há miệng, trong phút chốc không biết nói gì để làm dịu xấu hổ, khẽ ho nhẹ: "Buổi sáng nhiều sương mù quá nên không nhìn rõ, đi qua thôi."

Quản gia chỉ nghĩ rằng vương phi quá lo lắng cho vương gia, cho nên hơi không tập trung: "Xin vương phi nén bi thương."

Phật Tịch hít sâu một hơi: "Ta sẽ cố khống chế bản thân."

Nàng đi thẳng đến gian phòng, nghển cổ lên quan sát, chỉ thấy sắc mặt Bắc Minh Thần tái nhợt nằm ở trên giường, trên cánh tay cắm đầy ngân châm.

Phật Tịch mím chặt môi, cắn chặt răng ép buộc mình không được bật cười lên tiếng.

[Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định không thể cười ra tiếng.]

Bắc Minh Thần nằm ở trên giường, nghe thấy âm thanh này lông mi khẽ run, muốn mở to mắt nhưng dường như đang rơi vào giấc mộng.

Phật Tịch thấy đại phu rút ngân châm ra, khẽ hỏi thăm: "Vương gia sao rồi?"

Đại phu cắm ngân châm vào trong túi, đứng lên lắc đầu.

Phật Tịch vô cùng sung sướng, nhưng sợ người khác nhìn ra manh mối nên mím chặt môi, không nhịn được "Hì hì" mấy tiếng, vội đưa tay che mặt lại.

Quản gia nhìn thân thể Phật Tịch run lên, thỉnh thoảng vang lên tiếng hì hì, trong lòng chua xót không thôi.

Ôi, tạo hóa trêu ngươi.

Phật Tịch nhéo mình một cái, trong nháy mắt nước mắt ngập hốc mắt, chậm rãi thả tay xuống ngẩng đầu lên, thâm tình bi thương nói: "Đại phu, vương gia còn cứu được không?"

Đại phu lắc đầu, chậm rãi nói: "Vương gia đã không sao nữa, mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại."

Phật Tịch vừa vui vẻ được một nửa đã rơi vào vực sâu vạn trượng, không thể tin được nhìn về phía đại phu, giọng nói run sợ: "Chẳng phải ông nói vương gia sắp ngủm rồi à?"

Đại phu thở dài một hơi: "Lúc đó vương gia bị vương phi chọc giận ngất đi, hơi thở yếu ớt nên lão phu mới chẩn không ra bệnh.

Phật Tịch thở không nổi, chỉ vào đại phu hồi lâu sau mới nói: "Ông nói chuyện phải chú ý chút, gì mà ta làm vương gia giận ngất xỉu. Rõ ràng bệnh cũ của ngài ấy tái phát mà."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 4: Bắc Minh Thần không chết, ta ăn không vô



Nàng bất chợt nghe câu nói sau cùng của đại phu, nhìn thoáng qua quản gia bên cạnh, thấy ông ta vui vẻ nhướng mày.

Nàng tức giận bất bình nói với đại phu: "Ông chẩn bệnh sai rồi sao?"

Đại phu gật đầu.

Phật Tịch đi về phía trước mấy bước, chỉ vào Bắc Minh Thần, giọng điệu khó mà tin được: "Vậy mà ông lại chẩn bệnh sai?"

Đại phu chỉ nghĩ Phật Tịch nghe thấy tin tức này quá kích động, cúi người xuống: "Vương phi đừng vừa mừng vừa vui như thế, như thế không tốt cho sức khỏe, mấy hôm nữa vương gia sẽ tỉnh thôi."

Phật Tịch lui lại mấy bước ôm tim, vừa rồi như có một mũi tên đ.â.m vào lòng của nàng.

Quản gia vội vàng đi lên khẽ đỡ Phật Tịch một phen, vẻ mặt hớn hở: "Vương phi, người không nghe lầm, mấy hôm nữa vương gia sẽ tỉnh lại thôi."

Thân thể Phật Tịch cứng đờ, trong lòng như bị đ.â.m thêm một mũi tên.

Sau khi nàng bình tĩnh lại, bực bội phất tay: "Đại phu chính là ân nhân của vương phủ, quản gia, khen thưởng tiễn khách."

Quản gia đưa tay, làm tư thế mời: "Mời đại phu qua bên đây."

Sau khi xung quanh đã yên tĩnh, Phật Tịch âm thầm đi đến bên giường, cắn chặt môi nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần ở trên giường.

[Bây giờ có nên c.h.é.m một đao không?]

[Ngộ nhỡ bị người phát hiện thì phải làm sao bây giờ?]

[Đều do đại phu kia, khiến ta bỏ lỡ cơ hội ra tay tốt nhất.]

Lông mi Bắc Minh Thần run lên, khó khăn nhúc nhích tay nhưng lại mở mắt không lên. Trong đáy lòng hắn dâng lên sự hung ác, chờ khi hắn tỉnh lại nhất định phải cho nữ nhân này đẹp mặt.

Phật Tịch đưa tay sờ cổ của Bắc Minh Thần hồi lâu nhưng lại không ra tay được.

Thứ nhất là nàng chưa từng g.i.ế.c người. Thứ hai, sợ mình vừa mới g.i.ế.c Bắc Minh Thần thì sau đó đã phải chôn cùng.

[Phiền c.h.ế.t mất, đang yên lành sao lại đến một nơi như thế này chứ.]

Nàng rụt tay lại nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần.

[Đẹp trai quá.]

[Đáng tiếc lại lụy nữ chính, lụy đến mức cuối cùng không còn gì cả.]

Phật Tịch tiếc nuối chậc chậc miệng.

[Đúng là một cặp vợ chồng vất vả, một người lụy nữ chính, một kẻ lụy nam chính, cuối cùng nam nữ chính ân ái, hai người lại vô cùng thê thảm.]

Nàng xoay người ngồi cạnh bàn, đưa tay chống đầu, nhìn chằm chằm Bắc Minh Thần đang nằm trên giường.

[Làm nhân vật làm nền cần gì làm khó nhân vật phản diện, chẳng phải mấy năm sau còn cùng nhau đi đến chỗ Diêm Vương gia báo danh à.]

[Hay là chờ sau khi hắn tỉnh lại tự xin hưu phu.]

Tiếng cửa phòng mở ra kẹt kẹt vang lên.

Quản gia đi đến bên cạnh Phật Tịch, khẽ cung kính nói: "Vương phi, đã mấy ngày người không dùng bữa, bây giờ vương gia đã không sao rồi, người dùng chút điểm tâm đi."

Phật Tịch ưu sầu lắc đầu, thở dài một hơi.

[Bắc Minh Thần không c.h.ế.t ta ăn không vô.]

Quản gia khuyên bảo: "Vương phi, không bao lâu nữa vương gia sẽ tỉnh lại, người phải bảo trọng thân thể.]

[Haiz... Vì sao nhất định phải nói chuyện này trước mặt ta chứ?]

Nàng ưu sầu nói: "Vương gia không tỉnh lại ta ăn không vô."

Quản gia thở dài một hơi, định tiếp tục khuyên bảo, bên cạnh lại vang lên giọng nói yếu ớt ngang ngược của Bắc Minh Thần.

"Không phải bổn vương không c.h.ế.t nàng ăn không vô à?"

Phật Tịch vội đứng lên, hoảng sợ nhìn nam nhân ngồi thẳng lên.

[Ôi đệch, không phải vừa rồi ta nói ra miệng chứ?]

Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm người ngồi trên giường, thấy sắc mặt của hắn không thay đổi mới thở ra một hơi.

[Làm ta sợ gần chết, trái tim ngừng đập hai giây.]

Nàng run rẩy nói: "Vương, vương gia, ngài tỉnh rồi. Ta rất lo lắng cho ngài, chỉ sợ ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Bắc Minh Thần cong môi nở nụ cười lạnh, lời nói có thâm ý: "Nàng yên tâm, bổn vương sẽ không c.h.ế.t trước mặt nàng."

Trong lòng Phật Tịch run lên, cười hùa nói: "Vương gia chỉ biết chọc ta vui vẻ."

[Vậy ngươi muốn c.h.ế.t phía sau, bên trái hay bên phải của ta?]

Quản gia thấy cuối cùng vương gia đã tỉnh lại, trong lòng vô cùng kích động: "Vương gia, cuối cùng ngài đã tỉnh rồi. Ngài hôn mê hai hôm nay khiến vương phi rất lo lắng cho ngài."

Bắc Minh Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn trừng trừng Phật Tịch trước mặt, giọng nói lạnh lùng: "Nàng lo lắng cho bổn vương à?"

Tay Phật Tịch run lên.

[Đúng là đồng đội heo mà.]

Sắc mặt của nàng cứng đờ mỉm cười: "Thân là vương phi, quan tâm vương gia là chuyện nên làm."

Bắc Minh Thần cười lạnh một tiếng: "Ha ha, thật sao?"

Phật Tịch run lên, giọng nói run rẩy: "Đúng, đương nhiên là thế rồi."

[Nếu vừa rồi mình quyết tâm một chút thì tên khốn này đã đi đến cầu Nại Hà rồi.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 5: Gả cho ngươi đúng là kiếp trước tạo nghiệt



Sau khi Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng, giọng nói như thời tiết mùa đông khắc nghiệt: "Đã như vậy, vương phi đến hầu hạ bổn vương thay y phục đi."

"Vâng." Phật Tịch cắn răng cười, miệng đáp lời nhưng thân thể không chuyển động.

[Tên chó c.h.ế.t Bắc Minh Thần này xem ta là nha hoàn mà sai sử à.]

"Vương phi có ý kiến gì à, có ý kiến thì hãy nói ra, chắc chắn bổn vương sẽ châm chước."

Nụ cười trên mặt Phật Tịch cứng đờ: "Vương gia, ngài đừng hiểu lầm, ta chỉ sợ mình tay chân vụng về, không cẩn thận đụng vào vết thương của ngài."

Bắc Minh Thần đặt chân bên giường im lặng chờ đợi.

Phật Tịch vờ không rõ hắn có ý gì, ngẩn người đứng đó.

[Nàng là mỹ thiếu nữ xinh đẹp ở thế kỷ hai mươi mốt, sao có thể khom lưng mang giày cho nhân vật phản diện trong sách chứ.]

Bắc Minh Thần nhắm mắt.

Thế kỷ hai mươi mốt?

Trong sách?

Nhân vật phản diện?

Nàng nói vậy là có ý gì?

Quản gia vội đi qua giúp Bắc Minh Thần mang giày, lại đỡ Bắc Minh Thần đứng lên.

Chỉ thấy Bắc Minh Thần giang hai tay ra chờ đợi.

Quản gia thấy Phật Tịch không nhúc nhích, khẽ nói: "Vương phi."

Phật Tịch chậm rãi đi lên phía trước.

[Người không biết còn tưởng rằng ngươi bị liệt, làm gì cũng cần người hầu hạ.]

Tay của Phật Tịch vừa chạm vào bả vai của Bắc Minh Thần đã bị hất ra ngoài.

Phật Tịch không hề đề phòng bị hất ngã trên đất, sau khi sửng sốt mấy giây lại phát ra âm thanh muộn màng: "Ôi đau."

[Lần này có thể gọi là tai nạn lao động không?]

Bắc Minh Thần nghe thấy câu tiếng lòng này, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Hắn quay đầu nhìn nữ nhân ngồi dưới đất, có suy nghĩ muốn đỡ dậy. Song, hắn cố tỉnh táo lại, tỏ thái độ bề trên, giọng điệu ngạo mạn: "Xem ra đúng là vương phi tay chân vụng về, thôi, nàng lui ra đi."

"Được rồi." Phật Tịch vội vàng đứng lên, chạy vội về viện tử của mình.

Trong viện đầy thú cưng, gì mà cụ vịt Đường, chuột Mickey, thỏ Lưu Manh, Hớn Hở... Thấy Phật Tịch bình an trở về, vội vàng hỏi thăm: "Nam nhân chó má kia không làm khó tỷ chứ?"

"Tịch tỷ, chịu ấm ức thì nói với ta." Thúy Hoa chạy tới, không, bây giờ nó tên Thiết Trụ.

Thiết Trụ chạy đến: "Gâu gâu... Tịch tỷ, có cần ta cắn c.h.ế.t hắn ta không?"

Bọ cạp thảnh thơi bò đến: "Còn có ta nữa, ta có thể đi đốt hắn."

Con muỗi ông ông bay tới: "Xem ra m.á.u của hắn rất ngon."

Phật Tịch vươn tay: "Các vị anh hùng hảo hán yên tĩnh, nghe ta nói."

"Tịch tỷ nói đi, chúng ta đều nghe theo Tịch tỷ."

"Đúng, chúng ta xem lời của Tịch tỷ như thiên lôi, sai đâu đánh đó."

Phật Tịch sờ mũi, sao nàng có cảm giác mình giống bang chủ Cái bang thế này.

Nàng hắn giọng nói: "Nhiệm vụ trước mắt của mọi người chính là...." Nàng chớp mắt nhìn lướt qua thú cưng ở đây, thấy sắc mặt của bọn chúng vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ có thể sẵn sàng hi sinh bất cứ lúc nào.

"Mệt mỏi cả ngày rồi, mọi người đi tắm rồi ngủ đi."

Trong phút chốc, giọng nói khinh thường của các sủng vật vang lên.

"Vương phi." Quản gia vội chạy đến.

Phật Tịch nhìn lại, Bắc Minh Thần lại muốn gì nữa chứ?

"Vương phi, vương gia truyền người đi chính sảnh."

Phật Tịch thầm nghĩ đúng là như thế, tức giận nói: "Làm gì?"

Quản gia cung kính nói: "Có khách đến chính sảnh."

Phật Tịch ngẩn người, Bắc Minh Thần vừa tỉnh lại đã có khách đến nhà bái phỏng: "Biết là ai không?"

Quản gia hơi ấp úng.

Phật Tịch nhíu mày: "Ông không biết sao?"

"Đó, đó chính là Đại tiểu thư là Ninh gia, Ninh Nhàn Uyển."
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 6: Gả cho ngươi đúng là kiếp trước tạo nghiệt



Phật Tịch chớp mắt mấy cái, nữ chính đến, nàng lại cúi đầu nhìn trang phục của mình: "Sau khi ta rửa mặt sẽ đi ngay."

"Vâng."

Phật Tịch bước nhanh đi vào phòng ngủ, sau khi nàng xuyên đến nàng được mời đến sự kiện long trọng mấy lần, gặp nữ chính hai lần.

Nhưng dường như phải nói thế nào nhỉ, chính là đánh sập sự mong chờ trong long nàng.

Một lát nữa gặp nữ chính chính là gió tanh mưa máu.

Phật Tịch chậm rãi đi đến chính sảnh, trùng hợp gặp Bắc Minh Thần từ một bên đi đén, vội cúi đầu hành lễ: "Vương gia."

Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch từ trên xuống dưới, khẽ ừ một tiếng: "Sao giờ mới ra ngoài à?"

Phật Tịch thẹn thùng cười: "Vương gia gặp mặt quý khách sao có thể xuề xòa được." Nàng lại nhìn lướt qua Bắc Minh Thần: "Chẳng phải vương gia cũng thay y phục à?"

[Đúng là sắc mặt tốt hơn hẳn ban nãy, đúng là tình yêu là loại thuốc tốt nhất.] Bắc Minh Thần híp mắt, tình yêu?

Đúng là phải nói rất tốt, tốt đến mức muốn ném nàng ta lên trời.

Phật Tịch đi lên mấy bước: "Vương gia, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Bắc Minh Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phật Tịch, hừ lạnh một tiếng, nhanh chân đi thẳng về phía trước.

Phật Tịch c*̃ng không tức giận, đi theo sau lưng.

[Ta nhìn ngươi, chỉ nhìn ngươi, không còn gì cả.]

Bắc Minh Thần hơi dừng bước, cắn chặt răng, hai tay nắm chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén xúc động muốn đ.ấ.m c.h.ế.t Phật Tịch.

Phật Tịch đuổi theo, cười đùa tí tửng nói: "Có phải tâm trạng hơi kích động không?"

Bắc Minh Thần liếc mắt nhìn Phật Tịch, không nói gì, bước nhanh đi thẳng về phía trước.

Phật Tịch vẫn chưa có cảm giác thỏa mãn, bĩu môi.

[Đúng là thật sự rất muốn truyền thụ kinh nghiệm cho hắn.]

Bắc Minh Thần nắm chặt nắm đ.ấ.m vang lên tiếng cộp cộp, truyền thụ kinh nghiệm gì chứ?

Tình yêu à?

Nàng rất hiểu tình yêu à?

[Với dáng vẻ này của hắn, nếu ta là Ninh Nhàn Uyển thì sẽ chọn Thái tử.]

Ninh Nhàn Uyển nhìn thấy bóng dáng của Bắc Minh Thần, vội đứng lên, giọng nói dịu dàng động lòng người: "Vương gia."

"Đủ rồi." Bắc Minh Thần thực sự không thể nhịn được nữa, gầm lên giận nữ.

Phật Tịch ngây dại, nàng chớp mắt to vô tội.

[Bắc Minh Thần nói ta sao?]

Ninh Nhàn Uyển c*̃ng ngây ngẩn cả người, Bắc Minh Thần nói mình sao?

Cả người Bắc Minh Thần tràn ngập vẻ ngang ngược, cả người trông vô cùng kinh khủng, thật sự muốn bẻ gãy cổ nữ nhân này.

Phật Tịch nuốt nước bọt, rụt cổ lại giống như con nai con bị hoảng sợ.

[Đáng sợ quá, Bắc Minh Thần không vặn gãy cổ của ta thật chứ?]

Vô tình có một con muỗi bay đến trước mặt, tức giận bất bình: "Tịch tỷ, đừng sợ, ta báo thù cho tỷ."

[Đừng đi, đừng đi.]

Một tiếng "Bốp" vang lên, con muỗi nhỏ không để lại một giọt m.á.u nào.

Phật Tịch nhắm mắt lại.

[Đệch! Ta mất đi một đồng đội heo rồi.]

Ninh Nhàn Uyển yếu ớt đi đến trước mặt của Bắc Minh Thần, dường như chịu ấm ức ngập trời: "Vương gia, ngài nói Uyển Nhi à?"

Cả người Phật Tịch khẽ run lên, xoa cánh tay, Ninh Nhàn Uyển này sao thế, sao giọng nói lại buồn nôn như thế.

Bắc Minh Thần còn chưa nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng lòng của Phật Tịch bắt chước Ninh Nhàn Uyển.

[Vương gia, ngài nói Uyển Nhi sao?"

Mi tâm của Bắc Minh Thần giật giật, trong lòng hơi vui vẻ liếc Phật Tịch một cái, đi lên phía trước giọng nói bình tĩnh: "Không phải."

Ninh Nhàn Uyển ngẩng đầu lên, nở nụ cười nàng ta tự nghĩ rằng đẹp nhất, giọng nói thẹn thùng: "Thần nữ biết vương gia sẽ không để Uyển Nhi đau lòng mà."

Bắc Minh Thần ngồi trên ghế cao.

Phật Tịch đi qua ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua Ninh Nhàn Uyển.

[Xuyên qua giống heo Peppa chuyển thế vậy, quan trọng là không đáng yêu như heo Peppa.]

Bắc Minh Thần hơi dừng lại.

Heo Peppa là gì?

[Xăm hình heo Peppa trên người, công chúng liên tục vỗ tay.]

Bắc Minh Thần nhíu mày liếc nhìn Phật Tịch, nhìn nàng không chớp mắt.

Ninh Nhàn Uyển nhận chén trà trong tay nha hoàn, đưa cho Bắc Minh Thần. Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Ninh Nhàn Uyển vội rút tay về thẹn thùng cúi đầu.

[Ôi trời đất quỷ thần ơi, vô tình chạm vào mà thôi, cần diễn sâu vậy à?"]

Bắc Minh Thần nhận chén trà, giọng nói ảm đạm không rõ: "Những việc này, có hạ nhân làm." Sau đó nghe giọng nói của Phật Tịch vờ muốn đặt chén trà xuống."

Ninh Nhàn Uyển vội đưa tay nhận chén trà trong tay Bắc Minh Thần, miệng lẩm bẩm: "Vương gia, nóng quá à, Uyển Nhi giúp vuong gia thổi nhé."

Dứt lời, nàng ta bưng chén trà lên thổi.

Phật Tịch lắc đầu.

[Tình chàng ý thiếp thế này, không biết Bắc Minh Thần gọi ta làm gì, làm bóng đèn thắp sáng cho tình yêu không thể để lộ ra ngoài của bọn họ à?]

Bắc Minh Thần liếc nhìn Phật Tịch, từ chỗ nào nhìn ra bọn họ tình chàng ý thiếp chứ?

Hắn cố gắng kìm nén cơn giận, tức giận nói với Ninh Nhàn Uyển đang thổi trà trước mặt: "Ai cưới cô nương đúng là kiếp trước tích phúc."

[Đúng đúng đúng, nào giống ta gả cho ngươi đúng là kiếp trước tạo nghiệt.]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 7: Chẳng lẽ còn muốn hắn tự mình đến nói với ngươi tin hắn qua đời sao?



Bắc Minh Thần siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn lướt qua Phật Tịch, thấy mặt nàng không cảm xúc ngồi đó. Nếu như không phải nghe được tiếng lòng của nàng, thật sự không ngờ giờ phút này nàng sẽ nói ra những lời này.

Ninh Nhàn Uyển thẹn thùng cười một tiếng, cúi đầu vén tóc của mình: "Vương gia lại trêu ghẹo thần nữ rồi."

Lúc ngẩng đầu thấy Bắc Minh Thần nhìn Phật Tịch, ánh mắt thay đổi đưa chén trà đến, dịu dàng quan tâm nói: "Vương gia, nước trà nguội rồi."

Bắc Minh Thần dời mắt, nhận chén trà.

[Buồn nôn quá, thổi lâu như vậy chắc chắn nước bọt đã phun vào đó cả rồi. Dường như vừa rồi nàng ta còn gãi đầu, chắc chắn gàu cũng rơi vào nước trà.]

Bắc Minh Thần nhìn nước trà gần trong gang tấc, dường như thấy được nước bọt văng tung tóe trong đó, khóe miệng hơi co giật đặt chén trà xuống.

Ninh Nhàn Uyển khó hiểu: "Sao vương gia lại không uống?"

"Tạm thời bổn vương không khát."

Hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Nhàn Uyển, dường như nhìn thấy gàu trên tóc nàng ta, nhích về phía sau: "Đến Thần vương phủ có chuyện gì?"

Ninh Nhàn Uyển giơ khăn lên, lòng đau như cắt nói: "Nghe nói bệnh cũ của vương gia tái phát nên đặc biệt đến thăm viếng."

Bắc Minh Thần còn chưa nói chuyện đã nghe thấy tiếng lòng c.h.ế.t tiệt của Phật Tịch.

[Nói hay ghê, vỗ tay, Ninh phủ và Thần vương phủ cách nhau nghìn dặm xa xôi, cần ba ngày mới đi đến được.]

Ánh mắt của Bắc Minh Thần không hề thay đổi, khẽ nói: "Bổn vương không sao."

Ninh Nhàn Uyển hơi nhíu mày, nàng ta đã nói vậy mà sao vương gia không tiếp lời?

Bắc Minh Thần dời mắt đối đầu với Phật Tịch, thấy nàng ngồi ở một bên hơi không đành lòng, khẽ hé môi mỏng: "Sao vương phi không nói gì cả?"

Đột nhiên Phật Tịch bị gọi tên: "?"

Nàng mỉm cười ngẩng đầu, giọng nói êm dịu: "Ta đang nghe hai người nói chuyện."

Ninh Nhàn Uyển chậm chạp xoay người, dùng khăn tay che miệng lại, kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, Uyển Nhi mới để ý đến tỷ. Uyển Nhi chỉ quá lo lắng cho vương gia, tin rằng tỷ tỷ sẽ không tức giận."

Phật Tịch nhìn sang, mỉm cười nói: "Sao có thể chứ."

[Bấm ngón tay tính toán, Ninh Nhàn Uyển sắp mù rồi.]

Ninh Nhàn Uyển ngậm miệng, bật cười khanh khách.

Phật Tịch có vẻ mặt một lời khó nói hết.

[Cười thì cười đi, còn che miệng, chẳng lẽ Ninh Nhàn Uyển bị hôi miệng?]

Ninh Nhàn Uyển đặt khăn xuống, nói với Bắc Minh Thần: "Tỷ tỷ tốt quá, vương gia cưới được vương phi như tỷ tỷ đúng là may mắn."

Bắc Minh Thần khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Phật Tịch, lại nhìn Ninh Nhàn Uyển ở trước mặt.

Không biết sao hôm nay hắn cảm thấy Ninh Nhàn Uyển làm gì cũng bẩn. Song, khi nhìn kỹ lại, dường như tiếng lòng của Phật Tịch làm ảnh hưởng đến hắn.

Phật Tịch cười lạnh một tiếng.

[Còn không tốt được à, còn có ai có thể giống ta, mặt không đổi sắc nhìn phu quân của mình hẹn hò với nữ nhân khác.]

Đột nhiên nàng hiểu được vì sao cuối cùng nguyên chủ lại hắc hóa, cả ngày nhìn phu quân của mình lụy người khác, có thể không oán hận sao?

[Nam nhân cặn bã, không thích thì đừng cưới chứ.]

[Đúng là muốn tiễn ngươi đi cách xa nghìn dặm.]

Bắc Minh Thần vốn hơi tức giận, đột nhiên nghe thấy hai câu tiếng lòng này, hắn kìm nén cơn giận xuống.

Hắn và Phật Tịch thành hôn đúng là xen lẫn tâm tư.

Phật Tịch gả cho người chẳng lành như hắn đúng là chịu ấm ức.

Ninh Nhàn Uyển bất mãn với phản ứng của Bắc Minh Thần, ngón tay chạm vào khăn tay khẽ quẹt qua mũi, hâm mộ nói: "Hi vọng phu quân sau này của Uyển Nhi cũng giống vương gia."

Phật Tịch nhìn sang, thấy ánh mắt Ninh Nhàn Uyển sáng lấp lánh nhìn Bắc Minh Thần, chỉ thiếu chút nữa nói hi vọng phu quân tương lai của Uyển Nhi chính là vương gia.

[Mẹ bà, ngươi thích thì mang đi di.]

[Xem ta là người vô hình à?]
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 8: Chẳng lẽ còn muốn hắn tự mình đến nói với ngươi tin hắn qua đời sao?



Nàng nở nụ cười nói: "Ninh tiểu thư muốn gả cho ai à?"

Ánh mắt Bắc Minh Thần nhìn về phía Phật Tịch, không rõ nàng nói câu này có ý gì.

Ninh Nhàn Uyển thẹn thùng cúi đầu cười, ngân nga nói: "Thấy vương gia và tỷ tỷ ân ái như thế thật sự khiến người ta hâm mộ."

[Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta và cẩu vương gia này ân ái chứ?]

Phật Tịch không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Bắc Minh Thần, học Ninh Nhàn Uyển dùng khăn tay che mũi, khóe miệng cong lên nụ cười: "Không biết Ninh tiểu thư có người trong lòng chưa?"

Ninh Nhàn Uyển vừa muốn nói chuyện, chỉ nghe Phật Tịch nói tiếp: "Nếu như không có, ta định bảo vương gia nhà ta để ý trong triều xem thiếu gia nhà ai tương đối xuất sắc."

[Nào, xem ai nói buồn nôn hơn ai?]

Bắc Minh Thần nghe thấy mấy chữ vương gia nhà ta, tay khẽ run lên, gọi: "Phật Tịch."

Phật Tịch mỉm cười nhìn qua, khẽ nói: "Sao thế?"

Ninh Nhàn Uyển nghẹn ngào mấy tiếng, tỏ vẻ yếu đuối: "Uyển Nhi từng có một mối hôn ước..."

Nói đến đây, Ninh Nhàn Uyển khóc không thành tiếng, nước mắt như nước không cần trả tiền ào ào chảy xuống, thân thể lung lay sắp đổ.

Phật Tịch sợ nàng ta sơ ý nên đi trước một bước.

[Hừ, nước mũi sắp chảy ra rồi.]

Bắc Minh Thần nghe thấy tiếng lòng của Phật Tịch rất bất đắc dĩ, vừa muốn cười vừa bất đắc dĩ, đưa tay xoa mi tâm.

Ninh Nhàn Uyển cúi đầu lau nước mắt, Bắc Minh Thần xảy ra chuyện gì thế, làm sao vừa hồi kinh thì thái độ đã khác với nàng thế.

Lúc hồi kinh, nàng ta cố ý đến cửa thành nghênh đón, sau khi lộ mặt lại vô ý tung chuyện Phật Tịch làm vương phủ trở nên hỗn loạn ra.

Bắc Minh Thần tức giận trở về, nhưng lại truyền đến tin bệnh cũ của hắn tái phát, có thể tử vong.

Mãi cho đến hôm nay biết được hắn tỉnh lại, tính mạng không còn nguy hiểm, nàng ta mới đến nhà.

Có lẽ Phật Tịch đoán được tâm tư của Ninh Nhàn Uyển, nàng đã xem rất nhiều chuyện trà xanh này rồi, mở miệng cười: "Ninh tiểu thư, sao không nói tiếp thế?"

Ninh Nhàn Uyển hoàn hồn lại, bi thương nói: "Nhưng công tử qua đời ngoài ý muốn, ngay cả tin chàng ấy c.h.ế.t cũng là người ngoài nói cho thần nữ biết."

Phật Tịch giật mình: "Chẳng lẽ tin hắn c.h.ế.t còn phải tự mình đến nói với ngươi sao?"

Nói xong lại mấp máy môi.

[Chết tiệt, sao ta lại nói ra tiếng lòng thế này.]

Vậy mà Bắc Minh Thần lại cảm thấy Phật Tịch nói có lý.

Vẻ mặt Ninh Nhàn Uyển cứng đờ, ngước mắt thấy Bắc Minh Thần không hề có bất kỳ phản ứng nào. Sắc mặt nàng ta thay đổi, giống như chịu ấm ức to lớn, dùng khăn tay che mặt, cúi đầu xuống nức nở nói: "Tỷ tỷ, tỷ không thích Uyển Nhi sao, vậy Uyển Nhi đi là được."

Nói xong, nàng ta bụm mặt chạy ra ngoài.

Phật Tịch mờ mịt.

[Ta nói vậy không phải là lẽ tự nhiên à, kẻ không biết còn tưởng rằng ta nguyền rủa nàng ta không gả đi được.]

Bắc Minh Thần hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đ.ấ.m tức giận nhìn Phật Tịch.

Phật Tịch vờ bình tĩnh.

[Nam nhân c.h.ế.t tiệt, ngươi muốn làm gì, ngươi dám đụng đến ta xem, ta sẽ liều mạng với người.]

[Cùng lắm thì cùng đi đến chỗ Diêm Vương gia báo danh, mười tám năm sau lại là hảo hán.]

Bắc Minh Thần dùng sức, trong phút chốc chén trà trong tay vỡ tan, quanh thân tỏa ra tỏa ra khí thế mạnh mẽ khiến người ta không thở nổi.

Phật Tịch chấn động, chớp đôi mắt to vô tội.

[Chời má huhu.]

[Má ơi đáng sợ quá.]

Bắc Minh Thần khẽ thét lên: "Cút."

Bỗng nhiên Phật Tịch nhìn sang, nàng ghét nhất chính là người khác mắng nàng.

Nàng biến sắc, giọng nói tức giận: "Ngài đang nói ta sao?"

[Cháu trai giả vờ nửa ngày rồi, quản cái rắm í, hôm nay bà đây liều mạng với ngươi.]

Bắc Minh Thần hung ác nham hiểm lạnh lùng nhìn về phía Phật Tịch, khinh thường nói: "Nói nàng đấy."

Phật Tịch giang tay ra, đứng lên, mím môi cười lạnh: "Ngài làm mẫu xem."

Dường như Bắc Minh Thần khó mà tin được, lạnh lùng liếc qua: "Nàng muốn c.h.ế.t à."

Quản gia đi lên cầu xin thay Phật Tịch: "Vương gia bớt giận, vương phi không có ý đó."

Ông ta nghiêng đầu ra hiệu cho Phật Tịch mau cúi đầu nhận sai.

Phật Tịch kiêu ngạo ngẩng đầu lên, dáng vẻ ta đây, ngươi làm gì được ta.
 
Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người
Chương 9: Ta sợ ra nửa người hù chết ngươi



Nàng nhớ lúc mình ở thế giới cũ, vì có thể nghe hiểu tiếng động vật nên cuộc sống rất thoải mái dễ chịu. Không hiểu sao sau khi xuyên vào quyển sách nát này, lấy lòng nửa ngày như thế, cuối cùng còn không bằng một giọt nước mắt của bạch liên hoa kia.

Bắc Minh Thần đứng lên, cả người tràn đầy khí thế áp bức đi về phía Phật Tịch.

Phật Tịch cũng không cam chịu yếu thế.

[Ngươi đấy, vừa ra trận đã té xỉu, nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?]

Quản gia vội vàng đi lên mấy bước ngăn giữa hai người, lo lắng nói: "Vương gia, ngài nghĩ lại đi."

Từ trước đến nay, sau khi hạ nhân đến vương phủ luôn đối xử tốt với hạ nhân, nhất là gần nửa năm nay, rất nhiều nha hoàn đều thành tùy tùng của vương phi.

Nhóm thị vệ xung quanh thi nhau quỳ xuống cầu xin: "Xin vương gia nghĩ lại."

Phật Tịch quay người nhìn thoáng qua người quỳ trên mặt đất, vờ muốn đỡ quản gia dậy, khẽ nói: "Các ngươi đứng lên đi, chuyện này không liên quan đến các ngươi."

"Xin vương gia bỏ qua cho vương phi."

Bắc Minh Thần cười lạnh một tiếng: "Nàng biết thu mua lòng người lắm."

Phật Tịch mở to hai mắt.

[Đệch, sao ngươi không nói những nha hoàn này đều thích ta.]

Bắc Minh Thần cất bước đi ra ngoài, lạnh lùng nói: "Vương phi đức không xứng địa vị, cấm túc một tháng, những người khác bị phạt bổng lộc một tháng."

"Tạ vương gia..."

Phật Tịch nhìn bóng lưng của Bắc Minh Thần, hừ lạnh một tiếng.

Nàng quay đầu chậm rãi nói: "Đứng lên cả đi, bị phạt trừ bạc thì đến chỗ ta lấy."

Bắc Minh Thần vừa đi đến cửa nghe nàng nói vậy, hơi ngẩn người, vẻ mặt dịu lại ngay cả hắn cũng không nhận ra, quay người rời đi.

Đám người vội vàng lắc đầu, một tháng vương phi chỉ được cấp cho chút bạc, sao cho bọn họ được.

Phật Tịch không nói thêm gì nữa, bị phạt tiền thì chắc chắn nàng sẽ cho, người nhà của bọn họ chỉ dựa vào tiền lương để sống.

Quản gia cung kính nói: "Vương phi, người đã bị cấm túc rồi, đừng khiến vương gia tức giận nữa."

Phật Tịch chán nản gật đầu.

Hai ngày tiếp theo, Phật Tịch chỉ ở trong viện của mình chọc chim, dắt chó, sờ mèo, cuộc sống vô thích vui vẻ.

Mỗi ngày, sau khi thức dậy, nàng sẽ đứng bên cửa xoay cổ, có một con chim bồ câu ở phía đối diện đậu lên lồng chim.

"Hú hú... Tịch tỷ, tối hôm qua phu quân của tỷ đến Linh Tịch Các của chúng ta."

"Dùng từ không đúng, ta không có phu quân."

"Hừ hừ... Nam nhân c.h.ế.t tiệt kia đến Linh Tịch Các của chúng ta."

Phật Tịch thả cánh tay xuống, đè thẳng chân, không quan tâm nói: "Đến thì đến thôi, vui vẻ như thế làm gì?"

"Hú hú...Tỷ không tò mò hắn muốn nghe ngóng chuyện gì à?"

Phật Tịch đặt chân lên cửa sổ, giơ hai tay lên, cúi người: "Không tò mò..."

Nàng nâng người lên, suy nghĩ rồi nói: "Thu tiền thù lao của hắn gấp mười lần."

"Hú hú... Như vậy không được đâu."

"Có gì không được chứ, ngươi đừng quan tâm, ta sẽ đích thân đi một chuyến."

"Hú hú... Vậy ta bay đây."

"Ừm, bay đi."

Phật Tịch thả một con chim nhỏ để nó đi điều tra quân tình.

Chỉ chốc lát sau, chim nhỏ bay trở về: "Chíp chíp... Bắc Minh Thần không ở vương phủ."

Phật Tịch giơ tay ra hiệu Ok.

Nàng trở về phòng thay một bộ quần áo tiện hành động, buộc tóc lên. Nàng không có ý định dùng khăn che mặt hoặc giả nam trang, vô dụng thôi, dáng vẻ kỳ lạ càng thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc đi đến tường vây, nàng lấy móc câu mình đã chuẩn bị xong ném lên tường. Sau khi móc xong kéo thử, nở nụ cười quay đầu nhìn lại, nói với Thiết Trụ: "Giữ nhà cẩn thận nhé."

"Gâu gâu... Yên tâm, giao cho ta là được."

Phật Tịch ra hiệu Ok: "Chuyên nghiệp quá..."
 
Back
Top Bottom