Siêu Nhiên Vương gia! Yêu ta không?

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
378325873-256-k346805.jpg

Vương Gia! Yêu Ta Không?
Tác giả: VyL2001
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chàng yêu Lãng Y Tử sâu sắc, thề thốt non sông hẹn biển, hứa hẹn uy tín đầy mình.

Còn đối với Lương Ý Vãn lại ghét bỏ, thờ ơ, lạnh nhạt, kiệm lời,... nói chung là tệ hết chỗ nói.

Nhưng cả hai đều là nàng mà?!

Huhu...​
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C1


Lương Ý Vãn tỉnh giấc, thấy bản thân đang nằm trên giường, quảng cảnh thật lạ lẫm.

Đây đâu phải phòng nàng cơ chứ?

Nàng đang ở đâu?!

Do bệnh nghề nghiệp, nàng bật dậy ngay lập tức."

Ý?"

Lương Ý Vãn nhìn xung quanh, phát giác có điều không đúng.

Chiếc giường này làm từ gỗ sồi quý, cái màng chắn muỗi cũng được làm từ loại lúa tơ tằm nguyên chất, nếu cái này mà đem bán chắc cũng được kha khá đấy, ít thì cũng vài vạn.

Nàng tuy không thiếu tiền nhưng cũng phải cảm thán chỗ này."

Ư..."

Bất ngờ một loạt ký ức không phải của nàng hiện vào trí óc.

Buốt đến tận não.

Một cô gái nhỏ bị một đám nữ nhân thâm độc doạ nạt, nàng ta cố vùng vẫy thế nào cũng bị các ả ta đánh đập không thương tiếc."

Tại sao phải làm vậy với ta?...

Ta hằng ngày ở phủ tu tâm dưỡng tính, không hại ai, không tranh sủng, không ức hiếp cũng chẳng làm gì các người mà?

Sao các người không để ta sống một kiếp người không tranh không đoạt, tự do tự tại?"

Cô gái bất lực khóc hỏi"Tỷ tỷ...

Tỷ thông minh lắm mà?

Sao tỷ không hiểu được chứ?

Hay để biểu muội giải thích nhé?" một ả diêm dúa bước ra."

Tỷ an phận thủ thường thì kệ tỷ, tỷ không ức hiếp ta thì ta ức hiếp tỷ, tỷ muốn sống tự do tự tại thì kệ tỷ.

Ai bảo kiếp của tỷ vừa mới dặt chân đến nhân gian thì đã là Lương đại tiểu thư?

Có cha yêu thương sủng ái?

Mẫu thân là chính thất?

Giờ cả hai bọn họ đề mất rồi nhưng tỷ vẫn còn cái danh nữ nhi của Lương Châu tể tướng?

Đó là số phận của tỷ!

Số phận sống tranh sống đoạt.

Còn tỷ không làm vậy thì bị đè đầu cưỡi cổ thì đơn giản thôi?

Thắng làm vua, thua làm giặc!"

"Lương nhị tiểu thư...

Nói nhiều với ả làm gì?

Dù sao cũng là sắp chết..." một cô gái nhỏ, mặc đồ thường hơn đám người kia nói giọng châm biếm."

Tiểu Thu?

Sao muội..." cô gái nằm vật vã gọi"Muội sao?

Ha Ha...!

Mơ tưởng!"

Ả ta sờ nhẹ gương mặt trắng nõn của cô gái.

"Tỷ dừng trách muội chứ?

Là muội đã đề cho họ cách giết tỷ mà thần không biết, quỷ không hay đó chớ, tỷ nên cảm tạ ta mới đúng..."

Ả nói xong liền đá cô gái xuống hồ nước sâu trong vườn rồi cùng bọn kia bỏ đi...Lương Ý Vãn trải qua đoạn ký ức đó, liền thấy đau xót cho cô gái bé nhỏ đến tận xương tủy.Sao lại có thể làm vậy với một cô gái chỉ mới 16?

Cái tuổi đẹp nhất đời người con gái?

Thật quá tàn nhẫn.

Bỗng đằng sau lưng Lương Ý Vãn nghe thấy tiếng có người gọi nàng"Lương Ý Vãn...

Ta cầu xin cô...

Giúp ta...

Trả thù!

Ta hận họ!

Hận đến tận xương tủy, hận chét đi sống lại...

Làm ơn..."

Linh hồn mỏng manh ấy gào khóc trong vô vọng "Ta không làm được...

Ta không thể làm gì họ!!!

Ta đã chết rồi...

Ta...ta đã đánh đổi khả năng luân hồi chuyển kiếp, chấp nhận cái kết hồn phi phách tán, mãi mãi lưu lạc để gọi cô về...

Cầu xin cô...

Giúp ta...."

Lương Ý Vãn giơ tay, chạm vào lĩnh hồn của cô gái nhưng tất nhiên là không thể.

Nàng nhẹ nhàng nói với linh hồn nhỏ đang thổn thức "Nếu đã vậy, ta xin hứa với cô nương, ta sẽ khiến thân thể của cô trở thành người nữ nhân đỉnh đỉnh đứng trên vạn kẻ, giúp cô trả thù họ!

Xin cô ra đi thanh thản!"

"Đa tạ!

Đa...đa tạ!"

Cô gái tàn biến vào làn không khí...

Hoá thành nốt ruồi son trên chiếc trán nhỏ.Cô gái kia đã đi nhưng Lương Ý Vãn vẫn chưa thấm nổi.

Cô xuyên không rồi?

Còn Hoa Nhan thì sao?

Cậu ấy cũng đi trên cùng một chiếc xe với cô mà?
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C2


"Hoàng thượng..." vị công công bên cạnh nhẹ nhàng lấy vai vị hoàng đế đang đột nhiên bất tỉnh.

"Ư..." nàng mở mắt, nhìn người nam nhân đang đứng bên cạnh.

Nàng hốt hoảng.

Đây là loại y phục gì chứ?!

Trông rất rườm rà.

"Ngươi...gọi ta là Hoàng thượng?"

Nàng nhanh chóng bắt được trọng điểm liền hỏi vị công công bên cạnh  "Thần không gọi người là hoàng thượng thì gọi là gì ạ?"

Lý công công thắc mắc hỏi lại.

Đột nhiên cơn đau đầu đi đến.

Hoa Nhan chảy hết mồ hôi lạnh.

Một giọng nói vang lên.

"Ta xin cô...xin hãy giữ lấy đất nước này!"

"Ta..." nàng chớm nói nhưng đã bị linh hồn này cản lại.

" Cô là một vị hoàng đế nữ cải nam trang...

Đừng để bọn họ biết được phận nữ nhân..." từ từ rồi linh hồn của cô gái đó tan biến vào không khí.

Nhờ vào dòng kí ức tuôn trào như suối trong đầu, nàng biết tên của cô nương này cũng là Hoa Nhan, tên thân phận nam nhân là Hoa Lãng Châu.o0o  Sau khi đồng ý với cô gái nhỏ cũng tên Lương Ý Vãn kia, nàng lên kế hoạch trả thù giúp nguyên chủ.

" Tiểu Xuân.."

Lương Ý Vãn khàn giọng gọi  " Nô tì có ạ..."

Tiểu nô tì ngoan ngoãn bước vào.

Tiểu nô tì này nhan sắc không mấy nổi bật nhưng cũng được tính là xinh xắn, đáng yêu.

Càng nhìn, nàng lại càng thích tiểu cô nương này.

" Tiểu Thu....

Đâu rồi?"

Cơ thể tiểu nô tì lập tức run lên bần bật "...

Tiểu Thu..., cô ta bị đuổi rồi ạ ..."

"Hửm?"

Lương Ý Vãn ngước lên kinh ngạc "Nàng ta bị đuổi rồi sao?

Xem như tránh được một kiếp đi..."

"Người...

Không giận ả ta sao..." cô gái tên tiểu Xuân hỏi trong giọng nói nấc nghẹn.

" Ả ta?

Là tiêu Thu sao?"

Nàng hỏi.

"...vâng" Tiểu Xuân nói vẻ ngượng ngùng.

" Cứ xem như ả ta tốt số, tránh được một kiếp.

Ta mong ả sau này sẽ sống khôn ngoan, nước sông không phạm nước giếng, thì ta sẽ để cho ả sống yên.

Còn không, cho dù có trốn đến chân trời góc bể thì ta cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để khiên ả ta phải trả giá bằng cả đời còn lại!"

Vừa nói, nàng vừa tiết ra sát khí, doạ chết tiểu Xuân bên cạnh.

" Aya...Lâu rồi không giãn xương cốt nhỉ?

Ngứa hết cả tay chân." nàng nhẹ nhàng thay đổi chủ đề với cô gái nhỏ bên cạnh.

"Giãn xương cốt...?" nàng ta e thẹn hỏi lại.

" Ừm...

Ngươi lấy cho ta tấm gương nào..."

Lương Ý Vãn uể oải không trả lời."

Đây...ạ."

Lương Ý Vãn nhẹ nhàng trang điểm, thoáng chốc, gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đã trở nên xấu hơn.

Làn da từ màu trắng sứ đã sẫm lại thành màu oliu, đôi môi đỏ mọng nước dần trở nên khô ráo, mắt thêm quần thâm, lông mi rũ xuống, chiếc mũi thấp hơn.

Phút chốc, Lương Ý Vãn như hoá thân thành người khác, khiến cho tiểu Xuân mắt chữ A mồm chữ O.

Nàng cất tiếng gọi tiểu Xuân.

" Từ giờ thân phận của ta sẽ là Lãng Y Tử nhé!!!" rồi dùng khinh công bay đi."

Ây da...

Giờ nàng tự do rồi..."

Lương Ý Vãn cứ thế theo thói quen, nhảy thẳng đến một quán bạc sầm uất của châu.Lương Ý Vãn bước vào, trên người chỉ còn vài 1 đồng vàng nhỏ.

Ha ha...

Hôm nay nàng quyết sẽ giúp gia sản của nàng tăng kên một tầng cao mới.Nàng chạy thẳng đến bàn bạc lớn nhất, nằm ngay trung tâm của sòng bạc, khó khăn lắm mới chen qua giữa đám người đang bu đen bu đỏ.

Lem lỏi lên đầu hàng, Lương Ý Vãn thấy một tên công tử ăn chơi, ngả ngớn nằm dài trên chiếc ghế, lười biếng đếm số tiền đang để trước mặt, vừa đếm vừa lên tiếng thách thức: "Sao?

Các người đánh không lại bổn thiếu gia chứ gì?

Vậy giờ ta cược một cửa tiệm ở giữa trung tâm châu này!

Các người chỉ cần cược một đồng vàng!

Chơi không?"

Nghe hời là thế nhưng thật chất tên công tử này rất khôn lỏi, hắn có trăm phương ngàn kế để thắng nên chẳng có một ai dám cược với hắn cả, chỉ sợ đi về tay trắng.Lương Ý Vãn mạnh dạn ném đồng vàng của nàng xuống bàn: "Chơi thì chơi!

Sợ gì?"
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C3


"Ái chà...

Tiểu cô nương ở đâu đây?

Nhìn được mắt đấy!

Hay Trương bổn thiếu đây không lấy vàng này nữa.

Nếu nàng thua thì nàng cùng ta lăn giường đêm nay nhỉ?

Đổi lại, nếu nàng thắng, ta sẽ cho nàng khế ước cửa hàng đó và 2 lượng vàng nhé?

Thế nào?"

Hắn ta hào sảng nói.Nàng khẽ cười nhẹ.

"Được, vậy tiểu cô nương này xin được chỉ giáo!"

"Ngoan lắm!

Ngoan lắm!"

Hắn ta cười man rợ.

Nghĩ thầm chắc tối có hàng ngon rồi.Nàng thấy kinh tởm, muốn nhanh gọn nhẹ chém bay đầu hắn, dù sao đây cũng chỉ là thân phận quèn.Nhưng nghĩ lại, nếu nàng thắng, nàng sẽ có một cửa hàng.

Nếu nàng thua, liền có thể vứt đi thân phận này.

Chuyện chém đầu hắn thì để sau rồi tính vậy.Âm thanh trùng xuống, bầu không khí tĩnh lặng.

Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, cười ma mị, khiến người đàn ông ngồi phía đối diện trở nên tê tái.

Cất giọng nói trong trẻo nàng muốn bản thân mình có cơ hội là chắc chắn để sở hữu cửa hàng này, nên nàng lấy ra giấy bút, tự tay viết ra một bản khế ước trao đổi."

Tiểu nữ xin dâng thiếu gia tờ khế ước này!

Tuy cửa hàng đó không thấm thoát lắm so với ngài.

Nhưng...

Tiểu nữ muốn có sự chắc chắc hoàn hảo nhất!"

Ha ha...

Hắn cười to một cách vồn vã.

Nghĩ thầm, tiểu cô nương này chắc khát t.ì.n.h lắm rồi mới ghi được cái khế ước này.

Nàng ta không biết ta chính là trùm của sòng bạc này sao?

" Được, nếu nàng thích thì ta chiều.

Tiểu Mỹ Nhân!"

Hắn ta nhanh chóng đặt bút xuống ký lấy tờ khế ước đang được để gọn gàng trước mặt hắn.Lương Ý Vãn nhếch môi cười nhẹ.

"Tiểu nữ xin cùng thiếu gia tỉ thí đánh cờ được không?"

"Đánh cờ...

Được được!"

Hắn ta sáng rỡ đôi mắt tươi cười, tiểu cô nương này đã tự chui vào rọ rồi HaHa!!!oOoChỉ sau một thoáng, hắn ta đã bị nàng chặn không còn tí đường lui nào.

Thật không ngờ, thắng hắn lại có thể dễ dàng như thế?

Không ngờ, kĩ thuật của người cổ đại thật quá kém cỏi.Hắn ta hậm hực, tức giận không muốn giao khế ước.

Nhưng trước mắt bao nhiêu bá tánh, hắn không muốn cũng phải giao khế ước cửa hàng còn 2 lượng vàng...

Hắn hẹn bữa khác.Tưởng chừng đã lượm được món hời, Lương Ý Vãn tươi cười rời khỏi sòng bạc.

Nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu, bất hạnh đã khẽ chào hỏi nàng.Một mũi tên xẹt qua má nàng, lột được lớp da bên ngoài theo đường mũi tên bay.

Thật may vì không để lại dấu tích thật nào trên làn da nguyên chủ.Lương Ý Vãn nhìn tờ giấy được ghi trên mũi tên, nhăn mặt.

Nghĩ thầm, đúng là tên họ Trương rồi!

Dám thuê sát thủ truy sát và đòi lại khế ước cửa hàng ư?

Ha...

Mơ tưởng!Nàng quay lại, đấu tay đôi với mấy chục tên sát thủ kia.

Nàng đánh đánh giết giết, máu chảy đầy mặt đất, mùi tanh của máu xộc thẳng lên mũi của bất kỳ ai đứng gần đó.Đây là lần đầu tiên sau rất lâu rồi cơ thể của nguyên chủ chưa được vận động.

Vừa mới đánh đấm một chút, cơ thể đã mềm nhũn, rũ rượi.

Không chú ý, một chiếc mũi tên bắn xuyên qua cánh tay Lương Ý Vãn.

"Chết tiệt!" nàng không kìm được mà chửi rủa.Lương Ý Vãn nhanh chóng dùng nội lực ép chất độ trên mũi tên lại, dùng khinh công bay đi.

Cổ đại, người ta không có camara an ninh nên việc bắt người rất khó.

Áp dụng chuyện đó, nàng chạy lẩn vào đám đông, trèo lên chiếc xe ngựa dựng giữa đường.Ngước mắt lên..."

Mẹ kiếp!" cái tình huống oái oăm gì đang xảy ra vói nàng vậy?

Hay nàng léo lên xe không đúng cách?

Nàng thấy có 2 tiểu soái ca a...

Người thì đẹp trai nuột nà, người thì lạnh lùng, lãnh cảm.

Nhưng chị đây thích cả hai!!!
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C4


Lương Ý Vãn ngẩn ngơ...

Hai người đàn ông này sao lại có thể đẹp như thế nhỉ?Dòng suy tư chưa dứt.

Người đàn ông có gương mặt sắc lạnh chĩa kiếm vào cổ cô " Ngươi có ý định gì?" giọng nói lãnh cảm đốn ngã trái tim nhỏ bé của cô gái trẻ.

Mặc dù kiếp trước cô đã hơn ba mươi chút đỉnh nhưng vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai.

Đây là tiếng sét ái tình sao?Thình thịch...

Cô nghe tiếng trái tim mình đập liên hồi, nhanh hơn cả cô đi đánh đấm nữa.Anh chàng nọ có vẻ không được kiên nhẫn lắm nên gằn giọng nói " muốn chết?"

Ể?

Nàng đang chìm đắm trong tình yêu của trẻ mới lớn mà nghe được lời nói vô cảm từ miệng nam nhân với nhan sắc mỹ miều cuốn hút này."

Ài...

Ta là bị người ta truy sát...

Xin hai người giúp đỡ!

Ta..." nàng tỏ vẻ đáng thương, thỏ huyết ra một ngụm máu nhỏ "ta có thể đền đáp cho hai vị..."

Hắn vừa kề kiếm vào cổ cô, vừa nhếch miệng cười.

"Ha...

Ngươi lại dám nhờ vả bản vương đi mua thuốc cho ngươi?

Hỗn xược!"

Nam nhân đẹp như tiểu thịt tươi bên kia giờ mới chịu lên tiếng "Nhị đệ a~ Đệ lại có thể đối xử như vậy với một cô nương ư?

Không thể thương hoa tiếc ngọc hơn sao?" nói là vậy nhưng tiểu thịt tươi tủm tỉm cười nàng...oOoVậy mà họ cũng kêu người đi mua thuốc cho nàng.

Lương Ý Vãn cảm tạ hai người liền rời đi.Vừa mới về đến phủ, nàng liền lột bỏ chiếc mặt nạ vướng víu, đánh ngay một giấc.

Tiểu Xuân chỉ lẳng lặng nhìn nàng rồi thở dài...

Tiểu thư nhà cô thật khổ quá mà...oOo"Á..." tiếng kêu to của tiểu Xuân vàng từ bên ngoài vào.

Lương Ý Vãn đang ngủ chợt tỉnh giấc, chỉnh lại y phục rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Thấy Lương Hy Tĩnh túm lấy tóc của tiểu Xuân, giọng nói chua ngoa hét toáng lên."

Con tiện tì mất nết này!

Ta đã bảo là ta thích bộ y phục này!

Ngươi muốn hay không đều phải giao ra!" nói rồi liền tát tiểu Xuân mấy cái liên tiếp.Lương Ý Vãn không nhịn được, liền đến bên cạnh Lương Hy Tĩnh, tát cô ta một cái bạt tai.

Nghe thôi cũng đã thấy đau rồi."

Tỷ...!

Sao tỷ dám làm vậy với ta?

Cái thứ tiện tì vô giáo dục!"

ả ta không tiếc lời chửi rủa nàng."

Ta là tiện tì vô giáo dục?

Vậy ngươi là cái gì chứ?

Chó điên thích cắn người vô tội?"

Nàng cười cợt.

Bàn tay trắng như sứ nhẹ nhàng vuốt ve chiếc má đỏ chói màu máu do nhận một cú tát trời giáng từ nàng đôi lúc lại đừng lại, vỗ vỗ vào vùng má ửng đỏ.Đã bao lâu rồi nhỉ?

Qua bao lâu rồi nàng chưa dạy dõi một đoá bạch liên?Không...

Lương Hy Tĩnh cũng không thể gọi là một đoá bạch liên mà chỉ xứng là một con chó ghen tỵ ngông cuồng chạy khắp nơi cắn người."

Hức..."

Nàng ta ấm ức khóc nấc lên.

Lương Ý Vãn cũng chẳng nương tay mà thẳng tay chụp lấy chiếc cổ dài của ả, in chặt kên bờ tương phía sau Lương Hy Tĩnh.Ả ta vùng vẫy ngọ ngoậy bằng hết sức bình sinh.

Cho đến khi gương mặt ả chuyển xanh đỏ nghẹt thở nàng mới buông ả ra."

Lương Hy Tĩnh!

Muội nhớ đấy!

Đây chính là kết quả của việc đụng vào người của ta!"

Lương Hy Tĩnh có rúm lại vì sợ, chỉ biết gật đầu biết điều rồi chuồn đi.

"Ài...

Chắc nàng cũng không yên ổn được bao lâu nữa.

Người như Lương Hy Tĩnh không làm gì được coi thì sẽ đi cầu cứu các vị trưởng lão...Mệt mỏi đỡ tiểu Xuân vào phòng, nàng chườm bước mát lên vùng da sưng tấy đỏ ửng của cô nô tì nhỏ bé.
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C5


Sáng hôm sau, Lương Ý Vãn lại cải trang thành Lãng Y Tử đi vào cái quán của tên họ Trương ở trung tâm của châu.Lương Ý Vãn suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ rằng ở đây con người chưa biết đến các món ăn vặt hiện đại nên thiết nghĩ, nếu nàng kinh doanh bằng các món ăn mà các thiếu nữ ở hiện đại đều ưa thích thì phải chăng sẽ có độ hưởng ứng cao hơn?Thật may vì kĩ năng nấu nướng của nàng đã được rèn dũa lên một cấp bậc mà không phải ai cũng làm được.

Trong một lần làm nhiệm vụ mà tổ chức đưa ra.Nghĩ là làm, nàng rời cửa hàng, đi mua nguyên vật liệu.

Lương Ý Vãn vừa đặt chân về cửa hàng đã phải chạy đi làm thử các loại bánh xem chất lượng thế nào.

Khi đã ưng ý, nàng lại tiếp tục thử chế tác các loại thức uống như trà sữa và trà đào, trà tắc,...

Trà sữa thì cần một thời gian khá lâu.

Nhất là công đoạn nấu trân châu.

Trà tắc và trà đào thì đơn giản hơn.

Nàng ép lấy nước của tắc và đào, rồi trộn chung với trà mà nàng đã ủ quá một nén hương.

Trời nắng nóng oi bức thế này thì một lý trà sữa mà không có đá thì đâu có đã.

Nên nàng suy ngẫm, cuối cùng cũng nghĩ ra cách.Nàng chạy đi mua thứ silicon ở một số hiệu thuốc.

Sau năm canh giờ vật lộn với đống silicon.

Nàng đã tạo ra 50 chiếc khay đựng đá bằng silicon.Lương Ý Vãn háo hức đi kiếm một chiếc thùng xốp có khả năng giữ nhiệt tốt, bỏ một lượng lớn muối vào khu vực dưới đáy thùng.

Rồi nàng đổ nước vào khay, bỏ khay vào thùng để từ từ đông lại.

Chắc hẳn sáng mai nàng sẽ có một đống đá để bỏ vào nước rồi.Lương Ý Vãn làm hết công việc thì trời đã nhá nhem tối.

Nàng quên mất mình còn trưa dùng bữa trưa nữa.Nàng liền dùng khinh công bay về phủ "Ài...

Nàng bất cẩn rồi...

Một tiểu thư khuê các mà biến mất hẳn một này thì ai chẳng lo?"

Nàng vừa bước vào đến cửa thì đã thấy một cảnh gà bay chó chạy, các cô nô tì gào thét tên nàng.

Hình như họ đang tìm nàng?Chậc...

Nay là ngày 15, theo gia quy, gia đình phải tụ họp sum vầy, ăn một bữa cơm.Chết nàng rồi!

Chết nàng rồi!

Chết nàng rồi!

Giờ phải làm sao đây?!Chợt...

Nàng thấy bóng của cụ già tiến đến.

Cụ rất đẹp!

Cụ đẹp lão...

Gương phúc hậu ấm áp và chiều chuộng.

"Nào...

Tiểu Vãn Vãn của tổ mẫu càng lớn càng xinh đẹp, càng trưởng thành hơn nhiều a~" cụ tủm tỉm cười.Nàng nhớ ra rồi!

Cụ là Châu Hoan, tổ mẫu của nguyên chủ.

Là người duy nhất trong cái nhà này bênh vực nàng, chở che nàng khi gục ngã...Khoé mắt nàng cay cay như chỉ chờ trực muốn khóc...

Càng nhìn cụ, nàng càng thêm hàm muốn che chở lại cho cụ.

"Tổ mẫu... sức khỏe người tốt không ạ?"

Lương Ý Vãn tươi cười đi theo cụ vào một căn phòng sang trọng.Ài...

Nơi này , thật muốn quay đít đi luôn nhưng ai đó lại cho nàng đi sớm vậy?"

Tỷ tỷ...

Tỷ đến rồi sao?

Tỷ cũng thật lớn mặt a~ muốn gọi tỷ cũng cần phải tốn không ít tâm tư nha..."

"Lương Hy Tĩnh!" tổ mẫu liền nhắc nhở.

Thấy ả tức tối nàng khẽ nhếch môi cười ả.

Nụ cười khiến cả gương mặt nàng càng thêm sắc hồng, cuốn hút không tả nổi...Ả ta gượng chín mặt, lại bắt gặp nụ cười thách thức của nàng, tức giận hùng hổ đứng lên, bỏ đũa xuống" Cháu no rồi...

Cháu đi nghỉ trước..."

"Hừ thật không có giáo dưỡng mà..." tổ mẫu liền không vừa mắt.

Nhưng quay ngoắc sang Lương Ý Vãn nhẹ nhàng gắp thức ăn cho nàng...
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C6


"Ài...

Cháu xem kìa...

đã gầy như vậy rồi..."

Cụ sót xa cho đứa cháu gái."

Cháu đó, sau này ăn nhiều thức ăn một chút nghe chưa?" cụ lại nhắc nhở nàng."

Vâng, cháu nhớ rồi ạ!"

Lương Ý Vãn nhanh nhảu đáo lại tổ mẫu."

Ừ...

Vậy mới ngoan chứ..."

Cụ cười lên, xoa đầu nàng.*CạchTiếng mở cửa vang lên, khung cảnh đang ấp áp lại càng vui tươi hơn.

Chàng trai đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy liền đến xoa đầu Lương Ý Vãn."

Biểu muội...

Lâu rồi chưa gặp" Chàng trai cười trìu mến, từng cử chỉ dịu dàng."

E-hèm..."

Dịch Lan hắng giọng (Dịch Lan là mẫu thân của Lương hy Tĩnh) "Cảnh tỷ muội tình thâm này nên để sau đi!

Nhân tiện ngày hôm nay, ta tuyên bố, một kẻ chỉ là nghĩa tử của người đã mất thì không có quyền được ở trong nhà chúng ta!

Hệt như phong lan tầm gửi quấn quít hút chất dinh dưỡng, tài nguyên của nhà chúng ta mà chẳng đem lại lợi ích gì cho cái họ Lương này.

Ta quyết định, đuổi ngươi khỏi Lương gia!"

"..."

Lương Văn không đáp, anh chỉ lẳng lặng nhìn xuống dưới sàn nhà, lấy lại bình tĩnh."

Hồ ngôn!"

Châu Hoan quát lên.

"Ta là chủ của cái nhà này ta còn chưa lên tiếng, còn ngươi là gì chứ?

Chỉ là thê của thứ tử, hưởng lợi lộc từ đích tử truyền lại cho gia tộc!

Còn tiểu Văn, nó là nghĩa tử danh ngôn chính thuận của đích tử, nửa phần người là của Lương gia, nó có quyền được quyết định nó có ở lại đây hay không!***thê là vợ, thứ tử là con của thiếp.

Thê của thứ tử: vợ của con thiếp***"Bà bà..."

Dịch Lan nghẹn ngào gọi thầm tên bàChâu Hoan liếc xéo Dịch Lan đầy khinh bỉ "Phu quân của ngươi - Lương An, nó chỉ là con của thiếp!

Nên ngươi muốn gọi bà bà thì ra mộ phần của An thị mà gọi!"

Lương Ý Vãn ngồi một bên mà phải nín cười, đúng là gừng càng già càng cay mà!"

Trong cái nhà này, ta còn sống là Lương Châu vẫn còn giá trị, con cái y là bảo bối duy nhất của Lương gia này.

Bất quá là do Lương Châu mất quá sớm, Lương Văn còn quá nhỏ, khi ấy chỉ mới 9 tuổi, không thể quản hết cả Lương phủ nên đành giao cho thứ tử là Lương An""Lương Ý Vãn!

Lương Văn!

Đi về!"

Nói rồi cụ kéo tay của cả hai người, lôi ra ngoài.

Mặc cho gia đình kia đang chửi rủa, mặc cho Lương An vừa bị kéo xềnh xệch vừa luôn miệng kêu đói, chưa ăn gì.Đêm đó, đã định là đêm mất ngủ của nhiều người.

Nàng trằn trọc, lo lắng về cửa tiệm khai trương ngày mai.oOoSáng hôm sau, mới giữa canh Dần mà nàng đã dậy dịch dung, chuẩn bị cho ngày mới.

Nang quyết định, trong lúc nàng rong chơi bên ngoài thì tiểu Xuân sẽ được nàng dịch dung thành nàng.

Lấy lý do tiểu thư ốm yếu không thể ra ngoài để tránh các thư mời.

Còn nếu ai đến kiểm tra nàng thì còn có thể phòng hờ."

Xong rồi!"

Sau khi dịch dung, nàng lại một lần nữa biến thành Lãng Y Tử, phóng ra ngoài như con chim xổng chuồng vậy!

Chẳng giống tiểu thư Lương Ý Vãn nhút nhàng hiền lành mọi khi một chút nào nữa.oOoỞ một nơi nào đó, Cửu Cương gia - Tần Lý đang chán nản ngồi bên cạnh hoàng đế, nghe y mua vui, tấu hài...Rồi chàng bỗng nhân được tin, Cửa hàng đứng tên họ Trương - Trương Tuấn đã được khai trương, món ăn rất ngon, tinh tế và được bá tánh nườm nượp kéo đến ủng hộ khi mới mở chưa đầy 12 tiếng mà đã hết hàng rồi.Thấy có chuyện vui nên Cửu Vương này liền phi đi, để lại một vị khoác áo lông bào, vẻ mặt kì như mới ăn chưởng vây?
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C7


"Này!

Đệ đợi ta nữa chứ" Người nào đó vội vàng thay long bào, phóng vút theo người đệ đệ kia.*phù "Sao đệ không có chút phản ứng gì chứ?

Đáng ghét!"

Tần Triệu Long nổi đoá, không tiếc ở nơi đông người chửi ầm lên.Đặc biệt chữ "phản ứng" lại vô cùng ám muội.

Nhị vương gia giật mình.

Người này thật sự không cần mặt mũi sao?

Người ngoài nghe vào lại tưởng họ là một cặp lại chết."

Suỵt!

Huynh có im đi không?

Huynh muốn chết à?"

Tần Lý nói nhỏ nhưng giọng điệu lại vô cùng đe doạ.

Cho dù là hoàng đế, Tần Triệu Long vẫn hơi ngại người đệ đệ này về khoản giết người."

Ài...

Sao phải như thế chứ...?"

Tần Triệu Long nũng nịu"Hai vị công tử này...

Hai người có thể vào trong phòng bao ở đây giải quyết chuyện riêng được không ạ?"

Lương Ý Vãn đi đến, nàng chú ý hai tên này đã lâu lại còn rất giống hai cái người mà cứu nàng hôm trước, không ngờ họ lại gay...

Aaaa bổ mắt quá đi."

Ngươi là..."

Vị công tử như tiểu thịt tươi lên tiếng trước"Ta là Lãng Y Tử, chủ nhân ở quán Y Tử đường này" Lương Ý Vãn tự tin trả lời.

Tần Lý khẽ nhếch môi, nàng ta hoá ra là người mà trước đây chàng cùng ca ca từng cứu"Ra nàng là chủ nhân nơi đây.

Ta nghe nói quán nàng bán rất ngon, mở mới 12 giờ mà đã rất được bá tánh ưa chuộng..."

"Vâng...

Nếu khách điếm đã có lời như vậy, tiểu chủ xin mạo muội mời hai vị đây vào thưởng thức chút tài mọn của Lãng mỗ này...miễn phí!"

Lương Ý Vãn nghe họ khen mà vui, đành bao họ một bữa vậy...Tần Lý đôi mắt sáng rực, chàng đúng là vị vương gia ham ăn a~oOoVào trong quán, hai vị vương tử kia không thèm câu nệ mặt mũi đang ăn ké mà gọi từ a-z món ở cái Y Tử đường này.Lương Ý Vãn lúc đầu còn có chút thích hai người này nhưng sau khi họ không thèm để ý mà gọi hết cái menu làm nàng rất bực.Nhiêu đây đáng bao nhiêu chứ?

Hừ!

Tính cả cái phòng bao vip này cũng tốn hẳn 1 đồng vàng ấy chứ?Đã vậy này không thèm nhắc họ luôn.

Ăn, uống nào là trà tắc, trà đào, trà sữa vói các loại bánh khác nhau thì kiểu gì chả đau bung?Nàng cười thầm trong bụng.

Này thì ăn ké mà không có chút thành ý à.

Mày ngu mày c.h.ế.t con ạ.

Haha.Thấy nụ cười ranh ma của nàng, Cửu vương nhướn mày.

Không lẽ tiểu cô nương này có gan đầu độc họ?Nghĩ liền làm, sau khi Lương Ý Vãn bưng thức ăn lên phòng bao, Tần Lý liền mời nàng ngồi xuống ăn cùng.Chà chà?

Cũng biết điều phết.

Nàng liền ngồi xuống cùng họ thưởng thức mà không có tý lo ngại gì.Nhìn thấy nàng ăn thong dong như vậy nên Cửu Vương kia cũng bắt đầu động tay vào đĩa đò ăn.

"Ưm!"

Ngon quá!

Cửu Vương cảm thấy bất ngờ.Từ thuở sanh ra đến giờ, sơn hào hải vị nào cũng đã ăn qua rồi, mà chẳng có món nào chàng nhớ lại có thể ngon như thế này?Không còn là vị vương giả nữa, chàng ngồi ăn ngấu nghiến hết các món trong khi Lương Ý Vãn thầm chửi y ngu xuẩn.Ai mà chẳng phải biết ăn qua nhiều như vậy sẽ gây đau bụng thổ tả.

Mà ở nơi như thế này, kiếm được cái phòng vệ sinh sạch sẽ để ngồi lâu dài cũng khó."

Lãng Y Tử ra đây!"

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gọi chói tai.Nàng điên rồi...

đang ăn cũng không yên nữa!

Ông bà bảo trời đánh tránh bữa ăn mà.

Bộ họ không hiểu à?Cửa bật ra, nàng hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài mặt đối mặt với mấy người đang gọi "Nói!

Các người gọi lão nương ra làm gì?" nàng giận giữ gằn lên " không nói được lý do hợp lý ta cho chúng bây xuống đất nằm!"
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C8


Vừa nhìn thấy nàng, bao nhiêu khí thế của bọn chúng đã giảm được phân nửa.

Lương Ý Vãn nhếch môi.

Chỉ như thế này mà đòi làm sát thủ?

Thật quá thảm thương mà...Cửu Vương kia liếc ra ngoài, chàng cảm thấy nữ nhân này thật thú vị a~"Ngươi...

Thật quá kiêu ngạo!

Sắp chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng!

Anh em!

Phụng mệnh thiếu gia, giết!

"Ái chà...

Chưa gì đã đâm đầu vào chỗ chết mà.Nàng khẽ động, chiếc dao đầu bếp phi thẳng đên tên cầm đầu.

Ghim lỗ tai hắn chặt vào bức tường.Lương Ý Vãn hét to lên " Khách quan mau chạy đi!!!"

Lo xong vụ khách dưới lầu nàng sực nhớ ra hai vị còn đai ngồi trong phòng vip.

Nhưng...

Giờ cấp bách lắm rồi.

Huống hồ, họ lại toả ra khí tức rất doạ người nên chắc không sao đâu nhỉ?Lấy lại tập trung, nàng lập tức phi đến chặt tay một tên có thân hình vạm vỡ nhất.

Phóng kim châm đến tên cầm đầu cho hắn ngất đi.

Xong chuyện, nàng chặt cổ của một tên, giơ lên nói "Các ngươi bên suy nghĩ kỹ!

Thuận sống, nghịch chết!"

Bọn chúng vẫn rất hăng máu, xem như không sợ chết là gì.Nàng liền lao đến, đánh đấm liên hồi, đấm rồi liền thủ.

"CẨN THẬN!!!" tiếng hét chói tai vang lên, Tần Lý vận nội lực, đến chỗ của nàng, dùng kiếm làm lệch đường đi của mũi tên, bắn xuyên tim của một kẻ đang chuẩn bị đánh lén nàng.Hoàng đế kia thì ngồi một chỗ vỗ tay tán thưởng "Đệ đệ giỏi quá!!"

Thấy có người còn trong quán, tên cuối cùng trong đám sát thủ làm liều lao đến như thấy tia sáng.Chậc...

Muốn an ổn cũng không được nữa!Tần Triệu Long đứng dậy, nhanh chóng hạ gục tên kia.oOoSau khi mọi chuyện xảy ra, nàng buộc phải đóng tiệm, kêu người đến dọn dẹp."

Này..."

Tần Lý khẽ chạm vào bả vai Lương Ý Vãn nhưng nhanh chóng rụt lại."

Hửm?!"

Lương Ý Vãn giật mình, quay phắt lại, giọng điệu cáu gắt vô cùng.

Cũng đúng thôi?

Mới mở cửa tiệm một ngày đã phải đóng cửa sữa chữa, tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?

Bao nhiêu tiền kiếm được lại phải sử dụng để tu sữa nơi này rồi...

Ai da...

Tối nay nàng chắc phải đi kiếm tên Trương Tuấn kia tính sổ quá!!!Tần Lý phì cười, tiểu cô nương này thật dễ thương a~"A..."

Chàng gãi đầu.

"Nàng có thể làm hộ vệ của ta không?

Ta...

Thấy nàng rất giỏi..."

Nhìn một hồi, nàng đánh giá vị này một lượt từ trên xuống dưới, chép miệng.

"Vậy ngươi trả cho ta được bao nhiêu?"

"Trả..?"

Tần Lý ngây ngốc đứng tại chỗ."

Này!

Đệ ngu ngơ vậy mà muốn mời nàng ấy về sao?"

Tần Triệu Long bước đến mỉa mai người đệ đệ của mình.

Thật sảng khoái a~"Huynh!"*Suỵt!** Tần Triệu Long suỵt Tần Lý một cái, nhẹ nhàng bước đến bên Lương Ý Vãn thủ thỉ "Trẫm trả nỗi" rồi xích ra nhìn biểu hiên của nàng.Nét mặt nàng hết giãn ra rồi cau lại.

Chậc!

Nàng quỳ xuống."

Tiểu nữ tham kiến Hoàng thượng, tiểu nữ tham kiến Nhị Vương gia, Hoàng Thượng vạn phúc kim an..."

Tần Lý liếc vị hoàng đế đang đứng thưởng thức rồi vội vàng nói.

" Miễn lễ, miễn lễ!!"

" Nàng đứng lên đi..."

"Tiếp tục câu chuyện lúc nãy, tiểu nữ đồng ý!

Nhưng..." nàng ngập ngừng không muốn nói."

Nàng cứ nói, trẫm nghe!"

Hoàng thượng tự tin nói.

Ngồi xuống, nhấp một ngụm trà đào."

Mỗi tháng 1 lượng vàng?"

Lương Ý Vãn nhếch môi cười nhẹ.

Nàng cười lên vô cùng đẹp, dù đã cải trang nhưng nụ cười của nàng vẫn rất đẹp, làm cho hai nam nhân đối diện mê mẩn.Sau khi cơn 'phê' tan, họ liền ngẫm lại lời nàng vừa nói.

Tần Triệu Long trước 'phụt' ngụm nước vừa uống trong miệng phụt ra ngoài.
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C9


Tần Lý sau, chàng có vẻ hơi sốc.

Nàng cứ tưởng gái mình ra hơi cao nhưng..."

Được được!

Tối nay nàng muốn qua chỗ Trương Tuấn đúng không?

Gặp nhau tại Bạch Lạc thanh lâu đêm nay nhé!!"

Nói rồi cả hai người vận nội lực, dùng khinh công bay vút đi.

Để lại Lương Ý Vãn vu vơ đứng trơ mắt nhìn.

Nàng chưa trả giá đã mà?!oOoĐêm đến, nàng khoác một chiếc áo lông len sẫm màu trước một thanh lâu sầm uất, hiển nhiên, đây là điểm hẹn của nàng và tên Nhị vương gia kia.*Hắt xì...*"Chết tiệt" Lương Ý Vãn không nhịn được liền chửi tục.

"Hắn ta vậy mà lại để bổn cung chờ?"

"Đáng ghét""Chậm chạp"" Ta trù chân hắn gãy đi""Cmn, ta trù Yến quốc sập!!!"

Nhìn nàng chửi một hồi, Tần Lý mới chịu bước ra.

Gương mặt vẫn gặng giữ nét bình tĩnh.

Nhung thật ra nội tâm chàng đang cười như điên như dại."

Chậc...

Chắc nàng đợi lâu rồi nhỉ?"

Chàng bước ra trước mặt Lương Ý Vãn.

Không còn mặc bộ đồ như ăn trộm giống hồi chiều nữa, mà chàng đã thay một bộ đồ nhìn chất vải hài hoà, phụ kiện lắc lư theo đường chàng đi, cái quạt đính ngọc nom rất sang trọng."

Này!"

Trong một nhoáng, Tần Lý đã đến bên Lương Ý Vãn, gập chiếc quạt lại, dùng cái mũi mềm của phần đầu quạt chọt chọt vào đầu nàng, xười hỏi "Nàng thấy ta đẹp quá nên thần hồn điên đảo rồi đúng không?"

"Vô sỉ!"

Nàng ném lại cho hân hai chữ 'vô sỉ' rồi dùng khinh công bay đi.Tần Lý phì cười, nét cười dung túng, nhảy đi theo nàng.oOoHôm nay chàng lạ lắm, nhiều lúc ngu ngơ như một thằng ngốc vậy!

Không còn ra dáng một vị vương gia cao cao tại thượng như trước nữa...Đi được một lúc, nàng chợt nhận ra...

Nàng đâu có biết đường đâu?

Vốn dĩ hẹn hắn là để hắn dẫn đường mà...Thế là nàng dừng chân, ngồi bệt xuống chờ Tần Lý đáp xuống."

Này?"

Tần Lý đáp xuống, cuối mặt hỏi nàng.Lương Ý Vãn quay đầu lại, gương mặt màu oliu mặt đối mặt với làn da mịn màng của Tần Lý.

Nàng không nhịn được mà khẽ dùng tay chọt vào gương mặt vô cùng điển trai của chàng."

Sao da mặt ngươi mềm thế?"

"Hả?"

Tần Lý giật bắn mình lùi lại phía sau, chàng khẽ hắng giọng che đi sự hoảng loạn.

"Không có""Vậy thôi, ngươi đi đi""?"

"Đừng bày ra vẻ mặt đó chứ?

Ta đâu có biết đường?"

"À..."

Nói rồi Tần Lý phóng đi, không báo trước một tiếng với nàng.oOo*Phù*"Tên chó này, lại để cho ta đuổi mệt như vậy!!"

Lương Ý Vãn ngồi bệt xuống đất, ăn vạ"Nàng đừng có ăn vạ chứ?"

Tần Lý bực bội "Đứng lên đi!

Đến rồi." vốn chàng định tạo một bất bất nhưng thấy này như vậy chàng liền không bói nhiều mà khai hết ra.Hai người sóng vai nhau cùng nhảy vào phủ, lẻn tìm phòng của tên họ Trương Tuấn kia!!!Nàng đáp lên mái của phòng, giở một miếng ngói ra, len lén quan sát."

Chà...

Hắn đang làm gì vậy?

Uống rượu một mình với đại tẩu của mình ư?"

Chàng bất ngờ thốt lên, vừa hay tên Trương Tuấn lại mở mồm nói:"đại tẩu...

Tỷ hiểu cho đệ đi~ phu nhân của đệ đang mang thai mà ca ca lại đi công tác nữa chứ, tỷ có thể..."

"Đệ...?" người phụ nữ giật mình "Đệ nói thật sao?

Vậy thì đừng khách sao!!"

Nói xong, ả từ từ đè Trương Tuấn lên trường kỉ, lột từng lớp áo, bắt đầu làm chuyện hoan ái.Không nhịn được cảnh tượng trong phòng, nàng liền đóng viên ngói lại, hai bên dái ta đỏ ửng lênCó lẽ nàng không quá chú ý đến Tần Lý để thấy cảnh chàng khẽ trấn át sự ham muốn bằng cách nuốt nước miếng.
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C10


Nàng ngượng ngùng nhưng đã có cách với họ rồi!

Trương Tuấn, hắn muốn nàng chết, muốn lấy lại cửa hàng thì nàng không ngại là cho hắn thân bại danh liệt!

Nghĩ đến đay, kí ức của nguyên chủ lại như gắn chân chạy vào đầu của nàng.Hoá ra, tên Trương Tuấn này lại là con của quan có chức vô cùng lớn trong triều đình, và cũng là vị hôn phu sắp cưới của người biểu muội "yêu quý" kia của nguyên chủ.Lương Ý Vãn nhất định phải có một kế sách thật độc để người biểu muội kia cũng sẽ bị ảnh hưởng.Nghĩ một lúc lâu, Lương Ý Vãn kéo Tần Lý lại gần, thủ thỉ với anh ta về kế hoạch của mình.Mặc dù khá là hèn hạ đó, nhưng miễn đạt được mục đích là được màLương Ý Vãn cùng Tần Lý lén lấy đi một bộ đòng phục thị vệ rồi khoác vào.

Riêng Tần Lý thì hơi bất tiện.

Chàng mang theo quá nhiều vật quý giá.

Bất quá, Lương Ý Vãn ném hết đồ của Tần Lý ở phòng sinh hoạt của người làm.

Chỉ để chàng mặc đồng phục của thị vệ.Bản thân nàng, trên lớp mặt nạ đang đeo, Lương Ý Vãn lại trang điểm để nhìn giống nam nhân, cũng mặc đồ thị vệ vào.Chuẩn bị xong xuôi, nàng cùng Tần Lý vừa chạy vẻ hốt hoảng, vừa kêu lên: "Có thích khách, có thích khách trong phòng của Trương đại phu nhân!!!"

Những người thị vệ khác nghe thấy liền ba chân bốn cẳng chạy đi, theo sau là những nha hoàn hóng hớt.

Đến trước cửa phòng, họ đẩy của xông vào, chuẩn bị tư thế chiến đấu.Nhưng bước vào trong, họ chỉ thấy một thứ thật ghê tởm.

Tới mức họ muốn nôn khan.Phải nói làm sao đây?

Chị dâu cùng em chồng lê.n đ.ỉ.n.h cùng nhau, đến mối liên kết giữa nơi tư mật của người nữ nhân và hạ bộ của tên nam nhân còn dính chặt vào nhau, không tách rời.

Khoảng cách tính bằng khoảng cách âm!

Thấy có người, Trương Tuấn liền dùng tay tháo cậu e.m của hắn ra khỏi nơi tư mật của Mỹ Tâm một cách thô bạo, làm cho lại càng bị kẹt chặt hơn.

Cảnh tượng thật sự không dám nhìn.Nhục nhã làm sao?Cả đời này, Mỹ Tâm sẽ vĩnh viễn sống trong ô nhục thông dâm với em chồng, không có bất kỳ ai hỏi cưới nữa rồi.Còn Trương Tuấn thì sẽ mang dang cầm thú và không có học thức cả đời.Thật quá hả dạ mà...Xong việc, sợ bị bắt nên nàng và Tần Lý đã nhanh chân nhanh tay chạy đi, để lại một mớ hỗn độn ở Trương phủ.Đáp xuống một mái nhà, nàng giơ tay chào Tần Lý.

"Bye"Khựng lại 2s a...

Bye...?Chết rồi!!

Bye...?

Bye là cách chào hỏi của người hiện đại mà.Tần Lý mỉm cười, bắt chước nàng "...bye"Đi chơi đêm về, nàng nhanh chóng tháo bỏ lớ mặt nạ, leo lên giường say giấc nồng.oOoSáng hôm sau, nàng tỉnh mộng vì tiếng ồn ào của đám nha hoàn.Bật dậy, nàng hỏi tiểu Xuân."

Có chuyện gì vậy?"

"Tiểu thư...

Nhị tiểu thư đang làm ầm lên, đòi..

đòi hủy hôn với Trương đại thiếu gia ạ..."

Cô bé run rẩy trả lời nàng."

Được rồi, tiểu Xuân, em chuẩn bị cho ta đi xem kịch nào."

Nàng diện một bộ quần áo tone trắng hồng và đặc biệt, cái áo lông đặc biệt màu đỏ chót, âm thầm biểu hiện sự vui vẻ thầm lặng.oOoBước vào sảnh, Lương Ý Vãn chắp tay nghi thức cúi chào."

Vãn nhi thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an Lương An đại tướng vạn phúc kim an!"

Chào hỏi một lượt, Lương Ý Vãn ngồi xuống ghế giành cho đích nữ.Mặc kệ Lương Ý Vãn, Lương Hy Tĩnh vẫn gào khóc."

Phụ thân ...

Xin người hãy hủy hôn với họ...

Làm ơn...

Cha à..."
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C11


"Lương Hy Tĩnh, con làm ơn sáng suốt một tí đi!

Nữ nhân muốn làm được việc lớn phải biết nhún nhường.

Nhịn nhục nột tí thì sao nào?"

Lương An tuyệt tình nói."

Nhưng..."

"Huống hồ Trương Tuấn cũng là nam nhân, súng đã lên nòng thì sao mà kiềm chế ham muốn được?

Nam nhân gái gú là chuyện bình thường.

Con nhịn một tí thì thân phận của con vẫn vậy."

"Phụ thân..."

"Con gái lớn phải gánh đại sự lớn, con có không muốn cũng phải muốn!"

"Nhưng..."

"Không nhưng gì hết!

Người đâu, đưa tiểu thư vào phòng chịu phạt cho đến ngày đai hôn!"

"Phụ thân..."

"Phụ thân..."

"PHỤ THÂN...!!!"

Lương Hy Tĩnh bị thuộc hạ kéo đi, nước mắt dàn dụa, trông thê thảm vô cùng.Lương Ý Vãn thoáng có chút thương hại, thoáng có chút không nỡ.Nàng biết, nàng đương nhiên biết, làm như vậy là quá nhẫn tâm.

Nhưng ai bảo nơi đây là chốn lầu hoa, chốn tranh tranh đoạt đoạt.

Ngây thơ đơn thuần sẽ nhân được cái kết như nguyên chủ.

Huống hồ, đây là lỗi lầm do con người gây ra, là do hai d.â.m phụ kia gây ra.

Nàng cũng chỉ là thay trời hành đạo, phanh phui sự thật mà thôi...Day dứt đứng lên.

Lương Ý Vãn chào hỏi người lớn rồi bước ra ngoài.

Mặc kệ mặc cảm tội lỗi, nàng quay về phòng, hoá trang thành Lãng Y Tử rồi vận nội lực, dùng khinh công bay đi.oOoLại đến sòng bạc nọ, nàng nhanh chóng bước vào.

Không biết từ bao giờ.

Những người trong quán có vẻ sợ nàng.Đến giữa quán, nàng ngồi xuống, ngồi cái chỗ đẹp nhất, cái chỗ mà trước đây tên Trương Tuấn đã chễm chệ ngồi vào.Lại làm thêm vài ván, nàng liền có thêm tí tiền.Ngồi thêm một lúc, liền thấy tên họ Trương kia đến.Nhìn thấy nàng, hắn liền xông đến toan túm tóc nàng.

Gào lên điên dại."

Con điếm thối!

Mày đừng có mà chạy!"

May mắn là nàng né nhanh.

Lương Ý Vãn đáp lại hắn:"Không chạy để chết à?

Ngươi lên cơn điên gì vậy?"

"Con tiện nhân đừng có mà giả nhân giả nghĩa, chơi trò ngây thơ với ông!"

"Nói rõ lên coi, ông bị câm à?"

"TAO NÓI HÔM QUA, SAU KHI PHÁI NGƯỜI PHÁ QUÁN NGƯƠI, LIỀN GẶP CHUYỆN, NGƯƠI PHẢI GIẢI THÍCH CHO TA!!!"

"A..."

Nàng khẽ bịt tai lại.

Chỉ là khích ngươi thôi.

Có cần phải như vậy không?

Hư tai của bổn cung rồi..."

Ngươi nói gì vậy?

Ta ăn ngay sống thật chưa làm gì hổ thẹn vơi lòng mà...

Thật là oan uổng mà..." giọt nước mắt khẽ rơi, nhìn nàng càng thêm buồn."

Ngươi...!"

Không cần nói nhiều, cũng chẳng để ý, Tên Trương Tuấn liền lao đến, tính đánh nàngNàng cũng định chơi lại hắn.

Nhưng lại nhìn thấy một người đang ung dung xem kịch.

Chậc.

Nàng lại phải dùng khổ nhục kế rồi.Nàng chỉ ngồi, nhìn nắm đấm đang nhanh chóng tiến về phía nàng, rồi cũng ung dung nhìn nắm đấm đó bị chặn lại bởi một nam nhân rất đẹp, phụ kiện trên người lấp lánh theo nắng sớm, tạo nên vẻ cao quý."

Lãng Y Tử!

Nàng làm cái gì vậy!"

"A..."

Lương Ý Vãn lại chơi chiêu, giọt nước mắt lại rơi, "Người ta đau chân a~"Trong lúc nàng vẫn đang mè nheo.

Xung quanh đã có người nhận ra Tần Lý.

Hắn quý xuống."

Vi thầm bái kiến Nhị Vương gia!"

Những người khác đồng loạt quỳ xuống, cả nam cả nữ đều cúi đầu bái kiến chàng.Tên Trương Tuấn cũng đã sợ hãi.

Chết tiệt, hắn đã làm gì vậy?

Hành hung người hoàng thất?Tần Lý nom có vẻ giận dữ, chàng phất tay"Người đâu, đem trảm!"

Lương Ý Vãn nghe thấy liền giật mình.

Người này thật quá nhẫn tâm!Thấy mọi chuyện có vẻ không ổn.

Lương Ý Vãn khẽ kéo vạt áo của Tần Lý."

Nhị Vương...

Người có thể thả hắn về, đợi sau này rồi xử lý sau có được không?"

Thật ra nàng đã nghĩ trước rồi.

Nếu sau ngày đại hôn của hắn rồi mới xử lý, thì Lương Hy Tĩnh sẽ trở thành một goá phụ.

Đã qua một đời chồng, sẽ khó để gả đi.
 
Vương Gia! Yêu Ta Không?
C12 (hơi ít chữ)


Nhìn nàng đang mở lời xin xỏ, Tần Lý khẽ cười, giơ tay xoa đầu nàng."

Nàng muốn thì cũng được, vậy nàng nợ ta một ân tình" Nụ cười trên mặt Tần Lý lại càng thêm rõ."

Hừ...!" nếu không phải chuyện quan trọng thì nàng không ngại phang cho chàng vài chưởng về ngắm chơi đâu!"

Hưm...

Chuyện này coi như đã quyết nhá!"

Tần Lý vừa phất tay bảo thả Trương Tuấn, vừa liếc nhìn biểu hiện của nàng.

Thấy không có gì bất thường, Tần Lý liền thở phào.oOoLàm thế nào mà nàng về đến Lương phủ nàng cũng không rõ.

Nàng chỉ biết lúc đó nàng vô cùng nhục nhã.

Không biết ma sui quỷ khiến gì lại làm cho da mặt nàng trở nên dày cộp như thế!

Nếu không phải là thân phận Lãng Y Tử mà là tiểu thư cành vàng lá ngọc như Lương Ý Vãn thì mặt mũi không biết để đi đâu cho hết nữa...oOoMột tuần sau, nàng vẫn đang nằm rỗi hơi ở phủ cảm thấy đời thật chán ngắt.

Thật sự không có việc gì để làm ngoài quản lý Y Tử đường.Y tử đường của nàng được rất nhiều người chú ý, đặc biệt là quan lại.

Sắp tới đây sẽ bổ subg kỹ nữ.

Không lâu sau sẽ trở thành thanh lâu nổi trội bậc nhất kinh thành.Hiện giờ ngoài đào tạo đệ tử và nằm chơi an nhàn, nàng chỉ có ăn và ngủ, cảm giác sắp trở thành heo rồi...
 
Back
Top Bottom