Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vùng Đất Hoang Vu [Tận Thế Hoang Tàn]

Vùng Đất Hoang Vu [Tận Thế Hoang Tàn]
Chương 30: Xa lạ



"Mày có ý gì?" Khương Hoán kề dao vào cổ họng Arthur.

"Mày không cảm nhận được tình hình xung quanh Tường Khí của mày sao? Nhưng tao có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của Hoa Thải Y –" Arthur liếc nhìn con dao của Khương Hoán, "Tao khuyên mày không nên giết tao, giết tao, bảo bối của mày cũng không sống được."

Khương Hoán nắm chặt con dao găm trong tay, giáng một quyền vào mặt gã, sau đó nhanh chóng chạy đi, dựa vào cảm ứng giữa các dị năng giả, đi đến dưới tòa nhà bỏ hoang nơi Hoa Thải Y đang ở, đang chuẩn bị chạy vào bên trong, liền nghe thấy tiếng nổ lớn vang lên trên sân thượng.

Đồng tử Khương Hoán co rút, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, mất đi khả năng suy nghĩ, cơ thể phản ứng trước một bước, chạy ra ngoài, liền thấy Hoa Thải Y từ trên cao rơi xuống, mà Tường Khí của hắn vừa vặn biến mất.

Khương Hoán dựa vào hai con dao trong tay, nhanh chóng hạ gục ba con thú biến dị xung quanh, sau đó chạy như bay qua, đỡ lấy Hoa Thải Y đang rơi xuống từ không trung. Lực rơi va chạm khiến cánh tay hắn tê dại, nhưng hắn vẫn ôm chặt eo Hoa Thải Y, mang theo người lăn một vòng trên mặt đất, tránh thoát đòn tấn công mạnh mẽ từ xa đang lao tới.

Khương Hoán lại một lần tạo ra một Tường Khí, bao lấy cả hai người. Lúc này, hắn đã có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang bị rút cạn sức lực.

Hoa Thải Y nhô người ra khỏi lòng hắn, vừa định nói gì đó, liếc thấy vết thương ngày càng nghiêm trọng trên tay hắn, lập tức đổi giọng: "Anh mau thu Tường Khí lại đi! Tay anh thành như vậy rồi!"

Khương Hoán nhìn tay mình, cười khổ một tiếng: "Vô dụng, khả năng tự chữa lành của anh có lẽ sẽ không hồi phục trong thời gian ngắn."

"Anh nói cái gì?!" Hoa Thải Y nắm lấy cánh tay hắn.

"Không kịp giải thích nhiều, nhưng năng lực đặc biệt của anh đúng là đang suy giảm, em đừng lo lắng, vấn đề không lớn, tập trung vào trước mắt là được... Ba giây sau anh sẽ rút Tường Khí." Khương Hoán vỗ vỗ tay Hoa Thải Y, nắm lấy lòng bàn tay cậu, gãi gãi, ra hiệu bằng mắt, lại hôn Sau khi rút Tường Khí, cơ thể Khương Hoán đột nhiên loạng choạng, hắn dùng sức chớp mắt, lắc đầu một cái.

"Anh!" Hoa Thải Y có chút lo lắng.

"Thế nào, vui không?" Arthur vừa vỗ tay vừa đi tới, thân thể lắc lư, cười đến có chút điên loạn.

"Gã chỉ tay về phía chiến trường, nơi Lê Mặc và những người khác đang chiến đấu, rồi nói: "Nhìn bọn họ mà xem, đừng cố gắng nữa. Hai người không thay đổi được gì đâu. À, nói thế có lẽ chưa đúng, có lẽ trước đây thì còn có cơ hội, nhưng bây giờ năng lực đặc biệt của hắn coi như vô dụng. Giờ đây, hai người đánh nhau lại vướng chân nhau, bọn mày thua chắc rồi –"

Arthur quan sát biểu cảm của Hoa Thải Y, lại nói: "Hắn không nói cho cậu biết sao? Máu của hai người tương khắc, ở cùng nhau chỉ có cả hai cùng bị thương, là máu của cậu khiến cho dị năng của hắn suy yếu. Chuyện của mẹ cậu hẳn là cậu biết rồi, trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể cứu cậu... Cho nên bây giờ còn một con đường có thể đi, cậu theo tôi trở về,tôi sẽ tha cho bọn họ, hà cớ gì phải ôm quyết tâm chiến đấu đến cùng, chết chung, giải quyết vấn đề một cách hòa bình không tốt sao?"

Hoa Thải Y khó tin nhìn về phía Khương Hoán, thấp giọng nói: "Hắn nói là thật sao? Năng lực của anh yếu đi là vì em sao?"

Đầu óc Khương Hoán hiện tại rất hỗn loạn, tư duy như bị tước đoạt, nhưng hắn vẫn theo bản năng xoa dịu cảm xúc của Hoa Thải Y: "Chuyện này tương đối phức tạp, nhưng không sao, anh sẽ giải quyết..."

"Mày sẽ giải quyết? Ha ha ha ha ha ha... Rốt cuộc mày có hiểu rõ tình cảnh của mình không, đừng tùy tiện khoác lác..." Arthur vừa thở d ốc vừa cười, đột nhiên vỗ đầu, nói: "À đúng rồi, suýt nữa quên, mày quả thực có thể không rõ tình cảnh hiện tại của mình, màyi hiện tại đầu óc choáng váng, tư duy hỗn loạn không phải vì dị năng hao hết, tinh thần lực thiếu hụt –" Arthur tiến lại gần hai bước, chỉ vào cổ mình: "Quá xúc động rồi, mất lý trí không tốt đâu."

Ánh mắt Hoa Thải Y di chuyển đến cổ Khương Hoán, trên đó có một vết cắt, đang rỉ máu, nhưng xung quanh vết thương rõ ràng còn có máu không thuộc về hắn. Hoa Thải Y quay đầu nhìn cổ tay Arthur, phát hiện có một vết thương mới.

Hoa Thải Y lại ngẩng đầu nhìn Khương Hoán, phát hiện ánh mắt Khương Hoán đã thay đổi, trở nên lạnh nhạt, xa lạ, như một con dao nhọn đâm vào tim cậu.

"Anh?" Giọng Hoa Thải Y có chút run rẩy.

"Đừng gọi nữa, hắn hiện tại không nghe thấy cậu nói đâu. Bây giờ có lẽ hai người nên..." Arthur lui lại mấy bước, một tay chống cằm, bày ra tư thế xem kịch, "... đánh nhau một trận?"

Lời vừa dứt, Khương Hoán liền vung một quyền về phía Hoa Thải Y. Hoa Thải Y nghiêng người né tránh, nắm lấy cổ tay Khương Hoán, lại gọi một tiếng "Anh!"

Khương Hoán không để ý đến cậu, tay phải vung vẩy hai con dao găm, chém ngang tới. Hoa Thải Y cúi người né tránh, vươn tay định đoạt dao, Khương Hoán vặn tay cậu, trở tay xoay người, dùng ngực chặn lưng Hoa Thải Y, đẩy cậu về phía trước, đè cậu lên tường.

Hoa Thải Y giãy giụa vài cái không thoát ra được, quay đầu không ngừng gọi Khương Hoán, nhưng Khương Hoán vẫn làm ngơ.

Hoa Thải Y không còn cách nào, ngửa đầu ra sau, thúc khuỷu tay vào bụng Khương Hoán. Khương Hoán đau đớn, thả lỏng lực, Hoa Thải Y nhân cơ hội thoát ra.

Khương Hoán cầm dao đâm thẳng tới, Hoa Thải Y nghiêng người bắt lấy tay cầm dao của Khương Hoán, nâng đùi phải lên. Ngay khi sắp chạm vào cằm Khương Hoán thì bị Khương Hoán bắt lấy cổ chân.

Khương Hoán khựng lại một giây, rồi đè chân cậu xuống. Hoa Thải Y mượn lực xoay người, đánh về phía mặt Khương Hoán, Khương Hoán lại bắt lấy cánh tay cậu, kéo gập lại, dao găm dán lên cổ trắng nõn của Hoa Thải Y.

Hoa Thải Y yên lặng nhìn hắn, khẽ gọi một tiếng "Anh".

Hai người họ ở rất gần nhau, hơi thở đan xen, có thể cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của đối phương, có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên mặt đối phương, có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu trọn vẹn của mình trong đồng tử của nhau. Đây là khoảng cách họ vẫn hôn nhau, giờ lại kề dao vào nhau.

Hoa Thải Y rũ mi mắt, lông mi run rẩy, khóe mắt ửng đỏ, trông như pha lê rực rỡ dễ vỡ, như chỉ cần chạm nhẹ là tất cả màu sắc sẽ biến mất, chỉ còn lại khoảng trắng trống rỗng, có thể khơi dậy h@m muốn bảo vệ vô hạn của người khác.

Tay cầm dao của Khương Hoán run rẩy, đôi mắt chớp động.

Hoa Thải Y đột nhiên cảm thấy đau nhói sau cổ, chỉ trong chốc lát liền mất đi ý thức.

Đồng tử Khương Hoán co rút.

...

Hoa Thải Y cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, cậu cố gắng tỉnh lại.

Khi khôi phục ý thức, cổ tay truyền đến cơn đau rõ rệt, cánh tay bị treo cao, tê mỏi đến gần như mất đi cảm giác.

Cậu nhìn xung quanh, phát hiện đây là một nhà tù dưới lòng đất cũ nát. Trên bàn gỗ trước vách tường bày một số đồ vật lộn xộn, cậu và Khương Hoán đối diện nhau, mỗi người một bên, ở hai bên nhà tù, hai tay đều bị xích sắt rỉ sét khóa chặt, treo cao.

Bọn họ bị khóa vào hai đầu của sợi xích trên ròng rọc, nghĩa là bất kỳ động tác nào của một người cũng sẽ kéo theo người kia.

Mà quan trọng nhất là, ở giữa họ, ngay dưới ròng rọc trên cao, treo lủng lẳng một con thú biến dị khổng lồ.

Con quái vật đó cao hơn ba mét, không có môi, răng nanh chi chít, vừa nhọn vừa mảnh, trên người dính đầy máu và mảnh vụn cơ thể người, tám cánh tay như móng vuốt múa may cuồng loạn, trong miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn, toàn thân tỏa ra mùi tanh hôi.

Đối diện, Khương Hoán cũng tỉnh lại, bình tĩnh quan sát xung quanh. Hoa Thải Y thử gọi hắn, Khương Hoán lạnh nhạt nhìn cậu, ánh mắt thờ ơ không chút độ ấm, giống hệt như khi nhìn những kẻ địch khác.

Hoa Thải Y dời tầm mắt, trong lòng truyền đến một cơn đau âm ỉ, cổ họng dâng lên vị chua xót.

Một giọng nói ác mộng vang lên từ đỉnh đầu cậu, mang theo nụ cười độc ác: "Nhìn đây này, chúng ta chơi một trò chơi nhé, thế nào?"

Hoa Thải Y ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.

"Là thế này, hai người hiện tại bị khóa ở hai bên, chìa khóa ở trong hốc tường phía sau hai người. Tôi đã tính toán khoảng cách, chỉ cần một trong hai người ấy được chìa khóa, người còn lại sẽ bị kéo vào miệng con thú cưng nhỏ của tôi ở giữa."

"Thú vị biết bao, phải không? Trong cái thế giới phải tranh giành sự sống này, nói yêu là một điều đáng tiếc, hãy tận hưởng đi."

Hoa Thải Y lại nhìn về phía con thú biến dị, nước bọt màu xanh lục đậm đặc chảy xuống từ miệng nó, rõ ràng là đang rất đói.

Nhưng trong mắt cậu không có sợ hãi, không có kinh hoàng, chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh như mặt nước lặng.

Có lẽ một phút, có lẽ hai phút, cậu và Khương Hoán không ai động đậy, cũng không nói gì, chỉ có im lặng.

Con thú biến dị vặn vẹo thân thể, sợi xích trói nó càng lỏng lẻo.

Hoa Thải Y đột nhiên giật ngón tay, không tiếng động làm một khẩu hình miệng với Khương Hoán, sau đó quay lưng, nghiêng người về phía trước, kéo xích sắt.

"Tốt quá, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông, nhưng mà –" Arthur nhìn về phía Khương Hoán, "Mày có phải cũng nên động đậy một chút không, không thì không thú vị."

Khương Hoán nghe vậy cũng bắt đầu kéo xích sắt, dùng tay kéo, hạ thấp người, mượn lực.

Hai người giằng co kéo qua kéo lại vài phút, đột nhiên, Hoa Thải Y đổi hướng. Cậu không còn kéo về phía chìa khóa nữa, mà chạy về phía bên phải, cùng lúc đó, Khương Hoán cũng đổi hướng, vòng sang trái, đối diện với cậu, hai người họ nhanh chóng vòng vài vòng, nhanh đến mức Arthur thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Bọn họ chọn góc độ rất tinh tế, trên cổ con thú biến dị đã bị quấn vài vòng xích.

Hoa Thải Y xoay người nhìn Khương Hoán một cái, sau đó giơ cao cánh tay, lại dùng sức kéo xuống, đè xích xuống, lại xoay người, nâng chân, uốn cong đầu gối, dùng đầu gối áp sát xích sắt, dùng sức quỳ xuống, con thú biến dị từ từ ngã xuống đất.

Khoảnh khắc con thú biến dị ngã xuống, Arthur cuối cùng cũng phản ứng lại, nổ súng về phía họ, mà Khương Hoán nhào người về phía Hoa Thải Y, mang theo cậu lăn hai vòng, tránh thoát đạn, lại mò đến chìa khóa trong hốc tường phía Hoa Thải Y, nhanh chóng giúp Hoa Thải Y mở khóa.

Hoa Thải Y thoát khỏi xiềng xích, nhanh chóng chạy về phía trước, tránh thoát từng viên đạn đang bắn tới, vớ lấy chìa khóa của Khương Hoán, lại nhanh chóng nhặt một cây rìu và một con dao găm trên bàn gỗ, giữ lại cây rìu, ném dao găm và chìa khóa về phía Khương Hoán.

Khương Hoán dùng sức bổ vào giá đỡ sàn nhà đang chống đỡ trên đầu họ, Hoa Thải Y dùng rìu giúp Khương Hoán chặn đạn, nhưng vũ khí của họ không thể duy trì để họ giằng co với Arthur quá lâu, vì thế Hoa Thải Y nhắm hai mắt lại.

Nếu Arthur có thể dùng máu khống chế Khương Hoán, vậy tại sao cậu không thể dùng dị năng về tinh thần để khống chế Arthur?
 
Vùng Đất Hoang Vu [Tận Thế Hoang Tàn]
Chương 31: Yêu



Trước đó, khi Khương Hoán nắm lấy lòng bàn tay Hoa Thải Y để trấn an, hắn đã lặng lẽ viết vào lòng bàn tay cậu mấy chữ – "kiểm soát tâm trí", lại ra hiệu bằng mắt, nói cho cậu biết hắn có thể giải quyết.

Trong quá trình đấu với Arthur, không phải là hắn không hề cảnh giác, cho dù khi đó hắn phẫn nộ, xúc động, nhưng vẫn theo bản năng để lại một phần lý trí.

Hắn biết Arthur đã lợi dụng cơ hội truyền máu cho mình, cũng biết rõ mình sẽ không hoàn toàn bị khống chế.

Thay vì nói hắn rất tự tin vào ý chí của mình, chi bằng nói hắn vô cùng tin tưởng vào tiềm thức yêu thương và trân trọng Hoa Thải Y. Hoa Thải Y vĩnh viễn ở trong góc mềm mại và quan trọng nhất trong lòng hắn, đó là trách nhiệm mà hắn cam tâm tình nguyện gánh vác, là sự gắn bó tình cảm duy nhất trên thế gian này.

Hắn biết, cho dù mình mất đi lý trí, chỉ cần Hoa Thải Y rơi nước mắt, hắn sẽ run sợ. Hoa Thải Y bị thương, tim hắn sẽ như bị ngàn dao cắt, đau đớn còn nhiều hơn và sâu đậm hơn cả cậu. Cho nên khi Hoa Thải Y run rẩy lông mi, hốc mắt ửng đỏ, hắn gần như không cầm nổi con dao trong tay, cả người rã rời, mất đi tất cả chống cự, lúc đó, hắn đã tỉnh táo.

Tuy nhiên, điều khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo, là khẩu hình không tiếng động của Hoa Thải Y –

"Em yêu anh, em cần anh."

Khương Hoán cho dù mất đi ký ức, lý trí không còn, chỉ cần hắn vẫn là hắn, liền không thể làm ngơ trước một Hoa Thải Y nói ra những lời này.

Dị năng của Hoa Thải Y vừa mới thức tỉnh đã thiếu hụt nghiêm trọng, mất rất nhiều thời gian để hồi phục, cho nên Khương Hoán không cho cậu tùy tiện sử dụng dị năng, nhưng bây giờ, cậu cần phải thử, đây là lợi thế cuối cùng của họ.

Hoa Thải Y nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, Khương Hoán liếc nhìn Hoa Thải Y một cái, kéo cậu ra sau lưng mình, vừa né tránh tấn công vừa tiếp tục chém vào trụ chống, cơ thể luôn che chắn phía trước Hoa Thải Y.

Hoa Thải Y thành công xâm nhập vào đại não Arthur, tiến vào ký ức của Arthur.

Ký ức rất hỗn loạn, đó là ý nghĩ đầu tiên của Hoa Thải Y, nhưng cậu nhanh chóng nhìn thấy người quen thuộc – mẹ cậu. Giản Dung là một người phụ nữ xinh đẹp và mạnh mẽ, bà lý trí đến gần như lạnh nhạt, tình cảm hời hợt, không gần gũi. Bà làm quản lý ở bộ phận nghiên cứu, giao tiếp với đồng nghiệp ít ỏi, hoạt động xã giao cũng ít đến đáng thương. Cuộc sống của bà chỉ có một nhịp điệu đơn điệu, viện nghiên cứu, phòng tập thể hình, ký túc xá, ba nơi trên một đường thẳng, nhưng bà không cảm thấy cô đơn, bà tình nguyện sống bình thản nhưng cũng tràn đầy tham vọng.

Nhưng không ai có thể không bị một người như vậy hấp dẫn, càng cao không thể với tới càng khiến người ta khao khát, Arthur cũng không ngoại lệ.

"Lúc đó, gã làm người tình nguyện đến viện nghiên cứu của Giản Dung, vừa gặp Giản Dung đã muốn chiếm hữu, nên ra sức theo đuổi, sau đó nảy sinh thứ mà hắn gọi là 'yêu' – nhưng Hoa Thải Y thấy đó không phải tình yêu."

Yêu một người sẽ không nảy sinh ý nghĩ "không chiếm được thì hủy diệt", yêu không chỉ là chiếm hữu và duy nhất, còn có tôn trọng, bình đẳng, bảo vệ và yêu thương.

Arthur muốn có được Giản Dung, nói trắng ra là vì để trải nghiệm kh0ái cảm "chinh phục", gã không coi Giản Dung như một người bình đẳng với gã, chỉ coi như một "chiến tích" để chứng minh sức hấp dẫn và cái gọi là năng lực của mình, đây là tự cao, tự yêu bản thân, tự mình đa tình, đây là hại người hại mình.

Khương Hoán yêu Hoa Thải Y, cho nên hắn sẽ đau nỗi đau của cậu, yêu những gì cậu yêu, vì yêu thương và trân trọng, cho nên hắn lựa chọn bảo vệ và giúp đỡ. Lại vì tôn trọng, cho nên hắn sẽ không nuông chiều Hoa Thải Y thành một bình hoa vô dụng, mà là để cậu có không gian thể hiện năng lực của mình, để cậu không ngừng trưởng thành, cho dù làm như vậy kết cục là khiến Hoa Thải Y tỏa sáng đến mức bị càng nhiều người khao khát.

Hắn cũng không che giấu h@m muốn chiếm hữu đối với Hoa Thải Y, nhưng hắn sẽ không thông qua việc đè nén ánh sáng của cậu, khiến viên ngọc sáng bị phủ bụi để giảm bớt tình địch, hoàn thành việc chiếm hữu cho riêng mình.

Ánh sáng rực rỡ và khát vọng cháy bỏng như lửa của Hoa Thải Y hấp dẫn hắn, hắn sẽ chỉ khiến ngọn lửa càng cháy càng lớn, khiến ánh sáng càng thêm chói lọi, còn những ánh mắt khó chịu khác sau đó, hắn sẽ tự mình giải quyết.

Hắn sẽ khiến Hoa Thải Y càng thêm yêu hắn, hắn cũng tin tưởng chính mình, tin tưởng vào tình cảm của họ, tin tưởng bọn họ là trời sinh một đôi, số phận đã định.

Hoa Thải Y yêu Khương Hoán, cho nên cậu sẽ không vì Khương Hoán sở hữu dị năng mạnh nhất mà giống như những người khác, áp đặt các loại trách nhiệm lên hắn, cậu muốn cùng Khương Hoán kề vai chiến đấu, cùng nhau gánh vác trách nhiệm, cậu sẽ đau lòng khi Khương Hoán bị thương, cho dù điều đó không đáng nhắc tới đối với Khương Hoán, bởi vì cậu yêu Khương Hoán, cho nên động lực để cậu tiếp tục sống sót ngoài báo thù, còn có thêm một thứ quan trọng hơn –

Cậu muốn cùng Khương Hoán tự do, cùng nhau sống ung dung, cậu muốn cùng Khương Hoán cưỡi xe máy địa hình, hoặc lái một chiếc xe vượt địa hình, vượt qua sa mạc hoang vu không một ngọn cỏ này. Bọn họ đi qua từng tấc đất, lưu lại dấu chân, lưu lại tình yêu và hy vọng.

Cậu muốn cùng Khương Hoán, trải qua quãng đời còn lại.

Bọn họ mới là yêu, "yêu" trong miệng Arthur không xứng được gọi là yêu.

Mà "vì yêu sinh hận" sau đó lại càng là lời nói vô căn cứ, đó chỉ là Arthur không có được thứ mình muốn mà giận cá chém thớt, đây là bất tài, cũng là ngu ngốc.

Giản Dung ngay từ đầu đã biết Arthur là loại người nào, mà bà ghét nhất chính là loại người này, cho nên bà cũng không che giấu sự chán ghét và tránh còn không kịp của mình đối với Arthur, điều này cũng làm Arthur bực bội, đến nỗi cuối cùng bùng nổ.

Gã đem trận chiến hủy diệt "Bồng Các" kia khoác lên danh hiệu "vì yêu mà sinh hận", không thừa nhận dã tâm của mình. Ký ức của gã trong mắt Hoa Thải Y, chính là sự tự lừa dối mình của một kẻ đạo đức giả.

Hoa Thải Y dùng những sợi dây thần kinh cảm xúc khuấy đảo trong đầu Arthur, cậu phủ nhận "tình yêu" của Arthur, phủ định dã tâm của Arthur, cậu đã thành công khiến động tác của Arthur dừng lại, ôm đầu quỳ rạp xuống đất.

Mà bản thân cậu cũng chịu đựng sự tra tấn đau đầu.

Cùng lúc đó, Khương Hoán cuối cùng cũng chém đứt cột trụ, mặt đất sụp đổ, hắn kéo Hoa Thải Y, tránh ra phía sau.

Bọn họ giẫm lên tấm ván gỗ đang sụp xuống, chạy về phía trước, Khương Hoán bắt chéo hai tay Arthur ra sau, một chân đá vào lưng gã. Hoa Thải Y thì nhanh chóng quét sạch vũ khí trong căn nhà gỗ, chuẩn bị sẵn sàng nhắm vào những người xung quanh.

"Bảo bối, em dùng dị năng nhiều quá rồi, mệt lắm phải không?" Khương Hoán nói bên tai Hoa Thải Y.

Tay cầm súng của Hoa Thải Y run rẩy, nói thật, cho dù cậu đã chuẩn bị tâm lý, cũng tin tưởng Khương Hoán sẽ nhanh chóng hồi phục, nhưng cậu vẫn cảm thấy khổ sở vì sự lạnh nhạt của Khương Hoán.

Trước đây, cậu bị nhiều người đối xử ác ý như vậy, cậu đều không để bụng, không thèm quan tâm, nhưng Khương Hoán... hắn chưa bao giờ lạnh nhạt với cậu, vẫn luôn cưng chiều, che chở. Mặc kệ là người đã trải qua rèn luyện tàn khốc như thế nào, vẫn sẽ bị tình yêu làm cho yếu mềm.

Cậu không thể lập tức lấy lại tinh thần từ sự thay đổi thường xuyên của Khương Hoán, nhưng cậu biết, bây giờ không phải là lúc tùy hứng.

Cho nên cậu chỉ cứng người hai giây, sau đó gật đầu, triệt bỏ dị năng.

Xung quanh đều là cấp dưới của Arthur, bởi vì Arthur muốn độc chiếm "vì yêu sinh hận" mà bọn họ giết hại lẫn nhau nên đã đứng hơi xa, bất quá bây giờ xem như tự làm tự chịu. Sau khi Khương Hoán bắt được Arthur, bọn họ cũng không dám tùy tiện tấn công.

Trong tình thế giằng co như vậy, Khương Hoán vẫn nhạy bén nhận ra cảm xúc không ổn của Hoa Thải Y, hắn nhíu mày, lại đột nhiên ý thức được điều gì đó, dịu giọng, ôn tồn nói:

"Bảo bối, nếu em cảm thấy khổ sở, khó chịu vì anh đã quá đáng với em khi không tỉnh táo, có thể nói cho anh biết không?"

"Em có thể tùy hứng ở chỗ của anh."

Hoa Thải Y sửng sốt một lát, cúi đầu, khẽ nói: "... Khi anh lạnh nhạt nhìn em, em có cảm giác vô cùng đau khổ, em yêu anh, em không chịu nổi việc anh không quan tâm em."

Trái tim Khương Hoán lập tức mềm nhũn, hắn nhìn thẳng những người xung quanh, đạp Arthur đã tỉnh táo lại một cái, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng: "Trở về, em muốn phạt anh thế nào cũng được."

"Arthur cười lạnh: "Bọn mày nghĩ có thể trở về được sao? Về đâu chứ? Vân Đằng đã tan hoang, bạn bè bọn mày kẻ chết, người bị bắt. Bắt taocũng vô ích, bọn họ đều sẽ chết cả thôi..."

Hoa Thải Y đột ngột chĩa súng vào thái dương Arthur, đôi mắt nhìn thẳng gã, lạnh lẽo như băng giá, lại rực rỡ như ánh mặt trời phản chiếu trên tuyết, dù tan vỡ vẫn lấp lánh. Trong đôi mắt ấy không có vẻ hoang vắng, cũng không ngập tràn thù hận, chỉ có sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Cậu bình thản hỏi: "Thật sao? Bắt mày... thực sự vô ích sao?"

Arthur vô thức nuốt nước bọt.

...

"Tao vẫn luôn muốn biết, đối với loại người như mày, rốt cuộc là tinh thần hay là thể xác đau khổ sẽ tra tấn hơn?"

Hoa Thải Y dùng xích sắt khóa chặt Arthur, treo lên căn nhà gỗ nhỏ, Khương Hoán chu đáo để lại cho cậu một không gian, mà khi Hoa Thải Y xâm nhập ký ức của Arthur, đã tìm được nơi Đỗ Y Minh bọn họ bị giam giữ, Khương Hoán đang nhanh chóng xử lý những người bên ngoài để tiếp viện, chạy tới cứu người.

Trên người Arthur toàn là vết thương, trên mặt còn ăn mấy quyền của Hoa Thải Y.

Gã nhếch miệng cười, ho khan hai tiếng, phun máu trong cổ họng ra: "Sao không thử một lần?"

"Tao nghĩ, khi mày giẫm đạp lên những máu thịt vô tội kia, khi mày nhìn thấy những thi thể khắp nơi, khi mày đắm chìm trong niềm vui bạo lực đẫm máu, có một khoảnh khắc nào hối hận, hoặc là có tưởng tượng mình trở thành một trong số họ không?"

"Hả? Cho nên, cậu muốn trở thành tôi sao, trải nghiệm kh0ái cảm giống tôi sao?" Arthur cười độc ác, lại bổ sung một câu: "Cậu không thể giết tôi, cậu đã thức tỉnh dị năng, điều này có nghĩa là cậu sắp biến dị thành thú, nếu không có tôi giúp đỡ, cậu rất nhanh sẽ không làm người được nữa."

"Phải không?" Biểu cảm của Hoa Thải Y không thay đổi, giọng nói thờ ơ, "Nếu nửa đời sau của tao phải dựa dẫm vào mày để tồn tại tao sẽ lựa chọn chết chung với mày."

"Chết chung ư? Cậu còn dám không? Cậu vướng bận tình yêu, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được? Cậu sẽ phải sống lay lắt vì tình yêu đó, hay là vứt bỏ nó để được tự do?" Arthur cười nhạo, "Tình yêu, thật là thứ vướng víu và ngu ngốc!"

"Không, yêu người khác và được người khác yêu, mới thực sự khiến tao cảm thấy tự do." Đôi mắt Hoa Thải Y lại có thần thái: "Không có tình yêu tao sẽ lựa chọn cách làm cực đoan nhất, mà có được tình yêu tao sẽ cho rằng mình có tư cách đạt được hạnh phúc, cho nên lựa chọn bất chấp tất cả để giành lấy."

"Tao sẽ không biến thành người giống mày, niềm vui của tao vĩnh viễn sẽ không bắt nguồn từ việc làm tổn thương người khác."
 
Vùng Đất Hoang Vu [Tận Thế Hoang Tàn]
Chương 32: Đêm của tình yêu



"Nực cười thật, bây giờ cậu không phải đang làm tổn thương tôi sao? Làm gì phải tự đề cao mình, vĩ đại như vậy? Tay cậu chẳng lẽ không vấy đầy máu tươi sao?"

"Tao đang từ bỏ những thú vui của bản thân, làm những việc tao chán ghét. Tao thường xuyên bị ép phải làm như vậy, không phải sao?" Hoa Thải Y tìm vài chiếc ống, bắt đầu lấy máu của Arthur.

Cậu không định bỏ mặc việc mình bị biến đổi gen, dĩ nhiên cũng không muốn cùng Arthur ràng buộc sống qua ngày. Dù cậu thực sự không muốn tin máu của mình và Arthur tương thích, nhưng những gì Arthur nói trước đó quả thực không sai. Chỉ cần có một phần vạn khả năng, cậu cũng không dám tùy tiện mạo hiểm, rốt cuộc, như Khương Hoán đã nói, vận mệnh của hai người họ gắn chặt với nhau, ai rời xa ai đều không thể tồn tại như một cơ thể trọn vẹn.

Huống hồ... nếu Khương Hoán vì cậu mà khổ sở, cậu sẽ rất đau lòng.

Cho nên cậu phải giữ lại máu của Arthur, Đỗ Y Minh sẽ giúp đỡ nghiên cứu, sẽ luôn có cách giải quyết. Giống như vô số đêm đen tăm tối trong 5 năm qua, cậu vẫn luôn tin tưởng hy vọng tồn tại, mặt trời sẽ luôn mọc lên, trên mảnh đất hoang vu, đổ nát này.

"Ha ha, cậu không ngây thơ nghĩ rằng lấy máu của tôi là có thể nghiên cứu ra được thứ gì đó chứ? Cậu không nhớ những thủ đoạn trước đây của tôi sao? ... tuy rằng tôi rất yêu mẹ cậu, nhưng nói thật, nuốt bà ta vào bụng, chẳng phải là một cách chiếm hữu hoàn toàn hay sao? Dù rằng cậu cũng được hưởng một phần." Arthur vẫn muốn chọc tức cậu.

"Im đi –" Giọng Hoa Thải Y đột nhiên trở nên lạnh lẽo, nhìn Arthur bằng ánh mắt như thể đã băm vằm gã thành trăm mảnh, nhưng thao tác vẫn vững vàng, lựa chọn vị trí thích hợp để rút máu, ra tay rất mạnh, nhưng không đến mức không thể chịu đựng: "Mày thực sự rất kỳ lạ, mày không giống loại người thích bị ngược đãi, lại luôn muốn chọc giận tao, là muốn nhìn tao mất kiểm soát sao, rồi nhân cơ hội bỏ trốn?"

Arthur bị thương nặng, Hoa Thải Y lại vắt kiệt tia dị năng cuối cùng, tiêm vào máu, cùng với sự giúp đỡ của Khương Hoán, khống chế được lũ thú biến dị bên ngoài và các thuộc hạ của Arthur. Arthur không thể sử dụng dị năng, cũng rơi vào tình thế không còn đường thoát, người của "Bộ Xương Tử Thần" bị gã khống chế chặt chẽ trong tay, mà gã hiện tại lại bị Hoa Thải Y khống chế chặt chẽ, hai bên rơi vào thế giằng co. Cho nên dù bọn chúng giam giữ người của "Vân Đằng", chỉ còn một bước cuối cùng là có thể nuốt trọn "Vân Đằng", nhưng không có mệnh lệnh của gã, hoặc Hoa Thải Y không thả lỏng, trận chiến này sẽ duy trì ở trạng thái cân bằng. Mà Khương Hoán hiện tại đang chạy đến địa lao giam giữ Đỗ Y Minh và những người khác, đến lúc đó, trạng thái cân bằng sẽ bị phá vỡ, thắng bại hoàn toàn được định đoạt.

"Hoàn cảnh của chúng ta bây giờ có thể coi là đổi chỗ, phải không?" Hoa Thải Y nói rất chậm, giọng rất nhẹ, rất dịu dàng, "Thực ra cách làm thông minh nhất của mày bây giờ không phải là chọc giận tao để tìm ra sơ hở, mà là giả vờ đáng thương, kể khổ, hoặc là khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ, có lẽ tao sẽ mềm lòng."

"Cậu sẽ sao?" Arthur như nghe được chuyện cười, cười đến thở không ra hơi, "Đừng cho rằng tôi không hiểu cậu, tôi hiểu mẹ cậu, hiểu cha cậu, 5 năm là đủ để tôi hiểu cậu. Cậu thoạt nhìn không tranh giành, nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cậu nổi loạn hơn bất cứ ai, cũng tàn nhẫn hơn bất cứ ai. Nếu cậu mềm lòng, căn bản sẽ không sống đến ngày hôm nay. Ngược lại, tôi coi trọng cậu, không phải vì cậu ngoan ngoãn, tôi có thể giữ cậu đến bây giờ, thậm chí cho cậu cơ hội chống lại tôi, chính là vì tôi thích cậu, thích cậu giống mẹ cậu, luôn mang theo sự không cam lòng, luôn có sự chống trả mạnh mẽ. Nếu không phải tôi thực sự không thích đàn ông, cậu lại lớn lên hợp gu của tôi như vậy, tính tình cũng khiến tôi vui vẻ như vậy, không chừng cậu đã sớm khuất phục dưới thân tôi, ước gì cùng tôi vui vẻ thâu đêm, cũng sẽ vì vậy mà yêu tôi – a!"

Một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ không rõ, lưỡi dao sắc bén dính đầy máu, Hoa Thải Y khẽ lắc cổ tay, một đoạn lưỡi rơi xuống từ lưỡi dao.

"Tao thực sự không thích cách mày nói chuyện, mày dường như cũng không rõ tình cảnh hiện tại, sao cứ muốn nhắc đến 'yêu'? Rõ ràng không xứng, lại luôn muốn làm vấy bẩn, vậy thì câm miệng đi, ồn ào quá."

Hoa Thải Y như một cỗ máy lạnh lùng, vô cảm, phớt lờ sự đau khổ và điên cuồng của Arthur, chỉ tiến hành trấn áp và thu thập máu, dường như mất đi tất cả cảm xúc và tình cảm.

Một tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói ôn hòa, dò hỏi của Khương Hoán: "Nhất Nhất, bên này anh đã giải quyết xong, mọi người đều được cứu ra, phần lớn đều bị thương nặng nhưng đã giữ được mạng. Đỗ Y Minh ngất xỉu, trước khi ngất đã đảm bảo với anh sẽ giải quyết vấn đề máu của em, em ổn không, anh vào được không?"

Hoa Thải Y như bừng tỉnh, tay run rẩy, chớp mắt, trong khoảnh khắc, tất cả cảm xúc và hơi thở tươi mới, một lần nữa quay trở lại cơ thể này.

Chỉ có Khương Hoán mới có thể khiến cảm xúc của cậu dao động theo hướng tích cực, tươi mới, hạnh phúc.

"Được anh, anh vào đi."

Cánh cửa gỗ mở ra, Hoa Thải Y xoay người, nhìn đôi mắt chứa đầy quan tâm của Khương Hoán, tất cả quá khứ như đèn kéo quân hiện lên, giống như một người không biết bơi, suýt chết đuối được cứu, hít thở không khí vào phổi, cảm giác giải thoát nảy sinh, cỗ máy lạnh băng lại một lần nữa hoạt động, cùng lúc đó, một giọt nước mắt không kìm được trào ra –

Hoa Thải Y hơi nghiêng đầu, nước mắt từ sống mũi cậu chậm rãi rơi xuống, rơi xuống khóe miệng, rồi biến mất ở cằm.

Không có ủy khuất, chỉ là thoải mái.

Ngày này cuối cùng cũng đã đến, dù cho nó diễn ra một cách bất ngờ, không ồn ào, không kéo dài, có phần kỳ lạ và may mắn, nhưng lại vô cùng chân thật.

Trái tim Khương Hoán chấn động không thôi, hắn tiến lên một bước, ôm lấy Hoa Thải Y, một tay ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng ấn đầu cậu vào vai mình, vuốt v3 mái tóc cậu. Hắn không nói một lời, nhưng lại là sự trấn an tốt nhất.

Gần như là Khương Hoán một tay xử lý tất cả công việc tiếp theo, dọn dẹp chiến trường, tạm thời xây dựng lại "Vân Đằng", bởi vì ngoài hắn và Hoa Thải Y, những người khác của "Vân Đằng" đều bị thương rất nặng, những người bị thương nhẹ hơn một chút đều cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Một phần những người của "Bộ Xương Tử Thần" không muốn chiến đấu nữa, một số người trung thành thì tự sát ngay tại chỗ, số còn lại có ý định chống cự đều bị Khương Hoán xử lý hết. Rốt cuộc không có Arthur, "Bộ Xương Tử Thần" liền tan đàn xẻ nghé, vốn sức chiến đấu đã không cao nay lại càng suy yếu hơn nhiều.

Cùng lúc đó, hắn cũng thanh lọc nội bộ "Vân Đằng", loại bỏ những kẻ như Thor, những kẻ đáng chết thì giết, những kẻ đáng đuổi thì đuổi đi. Suy cho cùng, hắn ghét nhất là bị những kẻ gọi là "người nhà" phản bội.

Bọn họ không giết Arthur, bởi vì cái chết không thể khiến hắn chuộc tội, Đỗ Y Minh tỉnh lại liền lập tức bắt tay vào nghiên cứu máu của Arthur và Hoa Thải Y, phát hiện căn bản không có chuyện máu không tương thích, chỉ là Arthur vừa vặn phản ứng với máu của Hoa Thải Y tương đối nhanh, tương đối nhạy cảm mà thôi, mà Khương Hoán là vì dị năng của hắn đã là tối ưu, tác dụng tăng cường dị năng trong máu của Hoa Thải Y sẽ chỉ khiến hắn bị phản tác dụng, tương đương với chạm đỉnh rồi bật ngược lại.

Bởi vì máu của Arthur có thể khống chế rất tốt thú biến dị, cho nên Khương Hoán dự định lợi dụng điểm này, rút máu Arthur để khống chế những con thú biến dị kia, không để chúng làm tổn thương con người nữa, mà là vì con người mà phục vụ. Hắn sẽ khống chế lượng máu mỗi lần rút, đủ để khiến Arthur suy yếu đến mức cận kề cái chết, nhưng lại không thể chết, đợi khi máu hồi phục đến một mức độ nhất định lại tiếp tục rút, cứ thế tuần hoàn lặp lại, sống không được, chết không xong, nhưng cũng coi như là khiến sinh mệnh của hắn ở cuối cùng có giá trị tích cực.

Mấy ngày nay, Khương Hoán cũng không để Hoa Thải Y giúp đỡ, vẫn luôn để cậu nghỉ ngơi, nói là cảm xúc của cậu dao động quá lớn, phải ở trong phòng tĩnh dưỡng cho tốt. Điều này khiến Lê Mặc, người bị gãy mấy cái xương sườn còn ngã gãy chân, cảm thấy cạn lời, trời mới biết cô nàng què chân này, vừa đỡ hơn một chút liền chống nạng, tập tễnh đến giúp đỡ.

Hôm đó, Khương Hoán trở về rất sớm, cười kéo Hoa Thải Y ngồi xuống sô pha, móc ra một sợi dây buộc tóc từ trong túi quần. Sợi dây buộc tóc đó rất lớn, phải quấn mấy vòng mới có thể buộc chặt tóc Hoa Thải Y, nó được tết từ bốn loại dây thừng có màu sắc khác nhau, chỗ buộc còn có một chuỗi hạt, hạt được mài giũa rất bóng loáng.

Khương Hoán bảo Hoa Thải Y quay lưng lại với hắn, giúp cậu buộc tóc xong, khảy khảy hạt, Hoa Thải Y định quay đầu lại nói gì đó, bị Khương Hoán ngăn lại.

"Suỵt, để anh ôm một lát." Khương Hoán nắm lấy mu bàn tay Hoa Thải Y, ôm chặt cậu từ phía sau, cúi đầu vùi vào hõm vai cậu, ngửi tóc cậu.

"Em biết không, anh không thể chịu đựng được việc mình sẽ làm tổn thương em, nhưng anh vẫn làm như vậy..."

"Đó không phải lỗi của anh, anh bị khống chế..." Hoa Thải Y hơi nghiêng đầu, bởi vì động tác quay đầu của cậu, bị Khương Hoán dùng đầu đẩy trở lại.

Khương Hoán dùng chóp mũi lướt qua gò má Hoa Thải Y, rồi đến vai cậu, sau đó lại đến cằm cậu.

"Anh rất sợ sẽ mất em..." Khương Hoán khẽ nói.

Lần này Hoa Thải Y rốt cuộc cũng quay đầu lại, ôm mặt Khương Hoán, chóp mũi chạm chóp mũi, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, "Anh sẽ không bao giờ mất em."

Khương Hoán hôn mạnh lên môi Hoa Thải Y: "Vậy để anh hoàn toàn có được em –"

Khương Hoán ôm eo Hoa Thải Y, vừa hôn vừa bế cậu lên giường, đè người lên, bàn tay mạnh mẽ vuốt v3 sườn eo Hoa Thải Y, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cậu, như dã thú nhìn con mồi.

Hoa Thải Y mặt đã đỏ bừng, nhưng cậu giờ phút này cũng rất rung động, hơi nhổm người lên, giúp Khương Hoán c ởi quần áo.

Đột nhiên, Khương Hoán trở mình, đặt Hoa Thải Y lên trên mình, sờ sờ mặt cậu, ngẩng đầu hôn một cái, cười với cậu: "Đến đây, để anh hoàn toàn có được em."

Hoa Thải Y có chút bối rối, ánh mắt ngập nước, lắp bắp nói: "Hả? Em... em làm sao? Nhưng, em không biết..."

Khương Hoán bật cười, cánh tay phải cong lại, đặt sau đầu, gối lên cánh tay, thưởng thức vẻ đáng yêu, bối rối của Hoa Thải Y, nắm lấy đuôi tóc cậu x0a nắn, cười nói: "Anh cũng không biết, chúng ta từ từ tìm hiểu, cùng nhau học tập nhé."

"Dạ dạ, được." Hoa Thải Y gật đầu, sau đó nhìn cơ thể Khương Hoán, lại đỏ mặt, tay không biết nên đặt ở đâu.

Khương Hoán bất đắc dĩ thở dài, lại trở mình, gỡ sợi dây buộc tóc vừa buộc xuống, trói hai tay Hoa Thải Y, một tay nắm lấy, kéo l3n đỉnh đầu cậu, ấn lên gối, cúi người m út một cái lên môi cậu, rồi đứng dậy, bắt đầu chuẩn bị.

"Thôi, em nằm hưởng thụ là được, anh tự tìm hiểu."

...

"Anh..." Hoa Thải Y nâng tay lên, ra hiệu sợi dây buộc tóc trên cổ tay.

"Tạm thời không được, bảo bối." Khương Hoán cười trấn an cậu.

...

Khương Hoán hôn lên khóe mắt Hoa Thải Y, lau đi nước mắt s1nh lý tự nhiên trào ra, thở hổn hển, lại đặt Hoa Thải Y lên trên.

Mặt Hoa Thải Y đỏ đến mức sắp chảy máu, mái tóc đen bên tai theo động tác của cậu, đung đưa qua lại.

"Nhất Nhất... anh yêu em rất nhiều."

"Anh, em cũng yêu anh rất nhiều."

...

Đây không phải là một đêm yên tĩnh, nhưng lại là hai trái tim nương tựa vào nhau, bởi vì tình yêu mãnh liệt và ấm áp, một đêm bình yên và tĩnh lặng nhất.

Moe: 2 người làm tui khoái quó quó ò
 
Vùng Đất Hoang Vu [Tận Thế Hoang Tàn]
Chương 33: Kết cục [Hoàn Chính Văn]



Sáng hôm sau, Khương Hoán tỉnh dậy trước. Ánh mặt trời màu cam hồng xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ, rung rinh, chiếu lên gò má của người đẹp tóc dài đang gối đầu lên khuỷu tay hắn, khiến Hoa Thải Y trông thật ấm áp và dịu dàng.

Vẻ mặt Khương Hoán dịu dàng, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán Hoa Thải Y, rồi rời ra, dùng ánh mắt ngắm nhìn khuôn mặt Hoa Thải Y, dùng tay khẽ vuốt mái tóc hơi rối của cậu, lại không kiềm chế được mà hôn lên môi cậu.

"Ưm..." Hoa Thải Y mơ màng mở mắt, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, miệng đã theo bản năng hé mở, đón nhận. Một lúc lâu sau, Khương Hoán hoàn toàn đánh thức cậu, xoa xoa khóe miệng cậu còn vương chút nước, khẽ hỏi: "Tối qua em có mệt không?"

Trong đầu Hoa Thải Y lập tức hiện lên mấy đoạn khiến người ta đỏ mặt tía tai, lập tức đỏ mặt, vùi đầu vào lòng Khương Hoán, nhỏ giọng đáp: "Cũng tạm, không mệt lắm – đêm qua... rất thoải mái." Lại chợt nhớ ra điều gì đó, cố nén sự ngượng ngùng, nhìn thẳng vào mắt Khương Hoán: "Anh... anh có thấy khó chịu ở đâu không?"

Rốt cuộc, mặc dù tối qua phần lớn là Khương Hoán chủ động, đến sau này Hoa Thải Y mới từ từ làm quen, đổi lên trên, nhưng suy cho cùng Khương Hoán là người chịu đựng, lần đầu tiên của hai người họ lại thực sự rất cuồng nhiệt.

Tối qua Hoa Thải Y đã đề nghị rất nhiều lần "lần đầu tiên thì đến đây thôi, không thì anh sẽ không thoải mái", nhưng Khương Hoán căn bản không nghe, vừa thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, vừa hôn lên môi Hoa Thải Y, giọng khàn khàn nói: "Nhất Nhất, anh còn muốn nữa, cho anh được không?"

Hoa Thải Y liền bị mê hoặc, giống như Khương Hoán không thể từ chối Hoa Thải Y, Hoa Thải Y cũng rất khó từ chối Khương Hoán. Vì thế, hết lần này đến lần khác, hai người họ cứ như vậy quấn lấy nhau cả đêm.

Bất quá may mà bọn họ đều là dị năng giả, thể năng vượt trội hơn người thường, chịu được sự "vận động" của hai người họ.

Khương Hoán hôn lên mắt Hoa Thải Y, cười khẽ trả lời: "Không có bất kỳ khó chịu nào, hoàn toàn ngược lại, anh thoải mái vô cùng."

Hoa Thải Y bị ánh mắt tinh quái, đầy ẩn ý của Khương Hoán đánh bại, trở mình, định xuống giường. Kết quả nhìn thấy dưới giường có chiếc thắt lưng da mà Khương Hoán mới tặng cậu, trên đó còn dính chất lỏng chưa khô, lập tức cứng người.

Góc độ này của Khương Hoán chỉ có thể nhìn thấy Hoa Thải Y đột nhiên ngây người, rồi sự ngượng ngùng lan tràn đến tận cổ trắng như tuyết của cậu.

Khương Hoán cũng ngồi dậy, nghiêng người hỏi "Sao vậy?", đã bị Hoa Thải Y che mắt, đè lên giường. Hoa Thải Y nhanh chóng đắp chăn lại cho cả hai, sau đó ôm chặt eo Khương Hoán, lại một lần nữa vùi mình vào lòng Khương Hoán, nói nhanh: "Anh ơi, em cảm thấy hình như em hơi mệt, chúng ta ngủ thêm một lát đi.", rồi nhắm chặt mắt lại.

Khương Hoán bị một loạt động tác này của Hoa Thải Y làm cho ngây người, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, nhếch khóe miệng, vuốt v3 mái tóc mềm mại của Hoa Thải Y, mỉm cười đáp "Được."

...

Với sự giúp đỡ của Hoa Thải Y và Khương Hoán, "Vân Đằng" dần dần khởi sắc trở lại, bắt đầu mở rộng tìm kiếm thành viên mới không có tổ chức. Thí nghiệm đảo ngược dị năng thú của Đỗ Y Minh cũng tiến hành tương đối thuận lợi, tin rằng không lâu nữa, những con thú biến dị khát máu này sẽ có thể phục vụ con người, chống lại thiên tai và những tai họa khó lường.

Trong một thế giới như vậy, tương lai mịt mù, con người dường như không biết sẽ đi về đâu, nhưng ngay cả trong thế giới như vậy, ngày mai vẫn đáng để mong đợi.

"Đã nghĩ sau này muốn làm gì chưa?" Vào một buổi chiều tháng tư êm ả, Lê Mặc cười hỏi Hoa Thải Y và Khương Hoán. Cô đã ở bên Tả Thừa Minh, bây giờ nói chuyện cũng dịu dàng hơn nhiều, rất ít khi nói móc mỉa. Khương Hoán cho rằng đây là do sức mạnh của tình yêu, rốt cuộc hắn cũng đang chìm đắm trong sức mạnh tình yêu.

Lê Mặc biết Khương Hoán là một người thích tự do, hắn luôn không muốn bị ràng buộc lâu dài bởi bất kỳ tổ chức nào. Trước đây chỉ là vì muốn rèn luyện Hoa Thải Y, mà một tổ chức chính quy sẽ cung cấp cho Hoa Thải Y đủ cơ hội rèn luyện và đảm bảo an toàn – mặc dù cuối cùng là "Vân Đằng" được hai người họ bảo vệ. Nhưng bây giờ, "Vân Đằng" đã đi vào quỹ đạo, nên suy xét tương lai của hai người họ.

Lê Mặc không chút nghi ngờ, nếu Hoa Thải Y muốn ở lại, Khương Hoán tuyệt đối sẽ vứt bỏ tự do mà mình theo đuổi cả đời, lựa chọn ở bên cạnh Hoa Thải Y. Cô cũng không chút nghi ngờ, tương lai Hoa Thải Y tuyệt đối chỉ muốn đi theo anh trai Khương Hoán của cậu.

Bây giờ, quyền lựa chọn tương lai của hai người họ vẫn giao cho Hoa Thải Y, bởi vì ánh mắt của Khương Hoán và Lê Mặc đều hướng về phía cậu.

Hoa Thải Y chợt nhận được ánh mắt của hai người, ngây ra, rồi mỉm cười, "Tôi chỉ muốn đi theo anh trai Khương Hoán của tôi... , nhưng nếu để tôi lựa chọn –"

Hoa Thải Y cúi đầu, dường như chìm vào hồi ức nào đó.

Khoảng hai ba phút sau, cậu ngẩng đầu, ánh mắt kiên định và ôn hòa, giống như lần Khương Hoán mới gặp cậu sau khi trưởng thành, ngọn lửa thiêu đốt, mang theo hy vọng bướng bỉnh và kiên cường, nhiệt liệt và sôi trào, lay động lòng người.

Bất quá lần này... dường như có thêm một chút gì đó khác.

"Khi còn nhỏ, tôi được dạy dỗ để trở thành người đứng đầu tổ chức đời tiếp theo, trên vai gánh vác sinh mạng của vô số người, tôi phải sống vì tổ chức. Sau này, Bộ Xương Tử Thần đã thiêu rụi nhà cửa của tôi, hại tôi cửa nát nhà tan, mất đi tất cả, là ngọn lửa báo thù giúp tôi sống sót... Sau đó nữa, tôi gặp được Khương Hoán –"

"Trước đây tôi cảm thấy, tôi sẽ dùng phần đời còn lại của mình để báo thù, hoặc thành công hoặc thất bại, nhưng bất luận thế nào, sinh mệnh của tôi phụ thuộc vào nó, cũng sẽ thiêu đốt trong báo thù. Sau khi gặp được Khương Hoán, tôi mới nhận ra, tôi cũng có được hạnh phúc, tôi cũng có thể tùy ý theo đuổi thứ mình muốn, sống vì chính mình."

"Cho nên?" Lê Mặc sốt ruột hỏi.

Hoa Thải Y mỉm cười: "Tôi rất thích cảm giác ngồi sau xe Khương Hoán, đuổi theo gió, tôi cũng muốn cùng anh ấy đi khắp mảnh đất hoang tàn này, đi tìm những điều tốt đẹp, đi tìm tự do."

Lê Mặc nở nụ cười: "Tốt lắm, không phải người một nhà không vào chung một cửa, haiz, lão đại đúng là nhặt được bảo vật."

Khương Hoán dùng khuỷu tay huých vào cánh tay Lê Mặc, cười mắng: "Còn cần cô nói sao."

"Này, tôi bây giờ là người có gia đình, anh không được đụng vào tôi!"

"Xéo đi, ai mà chẳng có vợ!" Khương Hoán cười lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoa Thải Y.

Quả nhiên, Hoa Thải Y lại đỏ mặt.

...

Đến ngày rời đi, Đỗ Y Minh chuẩn bị cho Khương Hoán một chiếc xe cải tiến và một chiếc xe máy địa hình, còn có một xe vật tư. Hắn vỗ vai Khương Hoán nói: "Cậu biết đấy, cửa lớn của 'Vân Đằng' vĩnh viễn rộng mở vì hai người, bọn tôi luôn hoan nghênh hai người trở về."

"Được, bọn tôi sẽ thường xuyên đến thăm mọi người, nếu cần giúp đỡ, bọn tôi sẽ đến." Khương Hoán nắm tay Hoa Thải Y, vẫy tay tạm biệt mọi người.

Lê Mặc kéo cánh tay Tả Thừa Minh, tiến lên một bước, dùng sức vỗ vào cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Nói chuyện đi chứ, đầu gỗ, không có chút nghi thức nào cả."

Tả Thừa Minh nhìn có vẻ hung ác, trên mặt lại thoáng hiện vẻ chất phác, ừm à hai tiếng, quay đầu lại, gằn từng chữ một: "Gặp, lại."

Khương Hoán bật cười thành tiếng, "Ban đầu tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta là người câm, bây giờ xem ra anh ta là người máy chỉ phản ứng với mệnh lệnh và giọng nói của riêng người nào đó."

Lê Mặc làm bộ không nghe thấy hắn nhấn mạnh "riêng người", vẫy tay với Hoa Thải Y, "Tạm biệt nhé, mỹ nhân!", lại quay đầu công kích Khương Hoán: "Lúc này không chỉ là bạn đồng hành nữa chứ."

Những lời này nhắm vào việc hắn mang theo Hoa Thải Y vừa đến "Vân Đằng", khi đối mặt với sự trêu đùa của Lê Mặc, đã đáp lại "Chúng tôi là bạn đồng hành".

Khương Hoán vừa định mở miệng, khoe khoang một phen, âm tiết vừa thốt ra, đã bị Hoa Thải Y cười ngắt lời –

"Anh ấy là 'người đặc biệt' của em."

Khó làm rồi, Khương Hoán thầm nghĩ, sao Nhất Nhất càng ngày càng biết cách làm hắn tim đập loạn nhịp thế này.

"Không tệ nha, Hoa Thải Y, trước kia chỉ biết thẹn thùng đỏ mặt, bây giờ gần mực thì đen, cũng học được cách tán tỉnh ngầm rồi!" Lê Mặc hơi kinh ngạc nhướng mày, trong giọng nói tràn đầy ý cười.

"Không phải gần mực thì đen, là gần đèn thì rạng." Hoa Thải Y phản bác.

"À, nhưng thật ra vẫn luôn bảo vệ lão đại, thích bênh vực cho lão đại, điểm này vẫn không thay đổi."

"Đến giờ rồi, bọn mình đi thôi." Khương Hoán và Hoa Thải Y lại lần nữa tạm biệt mọi người, xoay người lên xe, bắt đầu hành trình của riêng họ.

Khương Hoán mở cửa sổ hai bên, một tay nắm lấy tay lái, tay kia duỗi thẳng ra ngoài cửa sổ, năm ngón tay thả lỏng, thở ra một tiếng, nghiêng đầu cười với Hoa Thải Y bên phải: "Nhất Nhất, đưa tay ra ngoài cửa sổ cảm nhận một chút."

Khương Hoán lái xe rất nhanh, cuốn lên từng lớp bụi cát, cát vàng mịn theo quỹ đạo của gió bay lượn trên không trung, như một bức tranh trừu tượng mộng ảo.

Hoa Thải Y làm theo, vươn tay ra, lặng im cảm nhận, sau đó cong môi với Khương Hoán: "Anh, là gió."

Khương Hoán duỗi tay, xoay người cười lớn hai tiếng, đạp ga hết cỡ, hô lên: "Là tự do!"

...

Trong cát vàng, giữa hoang vu, hy vọng dường như vĩnh viễn không thể cứu rỗi nhân loại, nó chỉ cung cấp một bối cảnh hư ảo cho nỗi đau khổ vô tận của mọi người.

Nhưng không thể phủ nhận, có người dựa vào hy vọng để tồn tại, dựa vào hy vọng để hạnh phúc, dựa vào hy vọng để tự do.

Cát vàng bay cuộn, bầu trời vẫn không sáng lắm, trông ảm đạm không ánh sáng, như mất đi hy vọng, thế giới dường như vẫn đơn điệu, chỉ còn màu xám vàng.

Vùng đất này không có màu xanh của sự sống, tài nguyên cạn kiệt, chỉ toàn nhà cửa đổ nát, con người mất hết tinh thần, hy vọng cũng tan biến.

Ích kỷ, tham lam, dối trá, d*c vọng, bạo lực, máu tanh... vẫn cắm rễ trên mảnh đất không có sức sống này.

Thù hận vẫn lan tràn khắp nơi, sinh sôi nảy nở.

Trên mảnh đất này, rất khó có những điều tốt đẹp.

... Nhưng cũng không hẳn vậy.

So với vũ trụ bao la, con người chỉ như hạt bụi, không có sức mạnh gì nhiều, cuộc sống lại ngắn ngủi và khó đoán. Thế nhưng, không phải vì vậy mà thế giới này mất đi vẻ đẹp và những điều tốt đẹp.

Một chiếc xe cải tiến màu đen tuyền đạp trên cát vàng, chạy như bay, để lại những vết bánh xe kể về tự do và phóng khoáng.

Hai người trong xe nắm chặt tay nhau, trên mặt mang theo nụ cười, những cảm xúc ngọt ngào và vui sướng tràn ra từ cửa sổ xe đang mở, trong phút chốc, màu sắc của thế giới dường như không còn đơn điệu.

Hai người họ chính là hy vọng, hai người họ ở bên nhau chính là tự do.

Chiếc xe hướng về phương xa vô tận.
 
Vùng Đất Hoang Vu [Tận Thế Hoang Tàn]
Chương 34: Ngoại truyện: Dâng hiến cho riêng anh [END]



Hoa Thải Y và Khương Hoán đã tự do tự tại bên ngoài, trải qua mấy tháng thế giới riêng của hai người. Hôm nay bọn họ dự định quay về "Vân Đằng" nghỉ ngơi một chút, nhân tiện xem thí nghiệm của Đỗ Y Minh tiến hành đến đâu, có cần bọn họ cung cấp máu để tiến hành nghiên cứu thêm hay không.

Khương Hoán nắm tay Hoa Thải Y xuống xe, từ xa đã thấy Lê Mặc kéo Tả Thừa Minh ở cửa chờ bọn họ. Cảnh tượng này, bỗng nhiên như mới hôm qua, tất cả đều giống như lần đầu tiên Hoa Thải Y đến "Vân Đằng", nhưng bây giờ không chỉ có bọn họ, mà còn có Lê Mặc và Tả Thừa Minh nữa đã thành hai đôi rồi."

Còn có...

Khương Hoán nhìn trang phục của Lê Mặc, nhướng mày, cười như không cười nói: "Tôi nhớ có người từng nói, mặc váy chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút dao của mình."

Lê Mặc không giữ được nụ cười giả tạo trên mặt, lập tức sa sầm mặt, "Nay đã khác xưa, cuộc sống của chị đây cũng cần một chút gia vị chứ."

Khương Hoán bị khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của Tả Thừa Minh làm cho kinh ngạc, vì thế không trêu ghẹo Lê Mặc nữa, tự nhiên chuyển chủ đề.

Hoa Thải Y lại như đang suy nghĩ điều gì, cúi đầu...

Cậu biết, Khương Hoán kỳ thật vẫn luôn rất để ý đến việc cậu bị "Bộ Xương Tử Thần" bắt giữ, bị ép nhảy múa cho bọn chúng xem. Những người của "Bộ Xương Tử Thần" lại luôn dùng chuyện này để kích động hắn. Hoa Thải Y có thể cảm giác được, mỗi lần bọn chúng cố tình nhắc đến những chuyện này, nhiệt độ xung quanh Khương Hoán liền giảm mạnh, cảm giác như có một cơn bão sắp bùng nổ, còn tức giận hơn gấp ngàn lần so với người bị hại là Hoa Thải Y.

Khương Hoán trước đó đã không cẩn thận nói lỡ lời, lúc đó hắn mỉm cười, lơ đãng nói ra tiếng lòng –

Hắn nói: "Thật ra đối với chuyện này, anh không chỉ tức giận, còn có chút ghen tị với bọn chúng..."

Nhưng hắn rất nhanh nhận ra, hối hận dùng đốt ngón tay gõ vào thái dương, thầm mắng mình không có việc gì lại nhắc đến quá khứ đau buồn của Nhất Nhất.

Hoa Thải Y thấy hết, trong lòng cậu kỳ thật cũng cất giấu một nỗi niềm như vậy. Cậu hy vọng tất cả những chuyện liên quan đến mình, Khương Hoán đều có thể trở thành người duy nhất.

Vui buồn giận hờn của cậu chỉ muốn bày ra cho Khương Hoán xem, tất cả những khía cạnh khác của cậu, cũng nên chỉ bày ra cho Khương Hoán xem.

Vì thế trưa hôm đó, Hoa Thải Y liền tìm Lê Mặc, có chút ngượng ngùng nói ra suy nghĩ của mình.

Lê Mặc nghe xong liền không bình tĩnh, hưng phấn vỗ đùi, vỗ ngực đảm bảo: "Không thành vấn đề, giao cho tôi."

Sau đó vừa giúp Hoa Thải Y trang điểm, vừa lẩm bẩm: "Lão đại sao lại may mắn, may mắn, may mắn như vậy..."

...

Khương Hoán thấy kỳ lạ, Nhất Nhất nói với hắn có một số việc muốn tìm Lê Mặc nói riêng, sau đó cả buổi chiều không thấy bóng dáng. Đến tối hắn định về phòng chờ Nhất Nhất, lại bị Đỗ Y Minh kéo đi hỏi han đủ thứ.

Bây giờ vất vả lắm mới được thả về, trên đường gặp Lê Mặc, cô đưa cho hắn một ánh mắt đầy ẩn ý. Không đợi hắn tiến lên hỏi một câu "Nhất Nhất về chưa?", liền lớn tiếng trả lời: "Mau về đi, về đi, cậu ấy đang chờ anh trong nhà!", rồi nhanh chóng chạy đi.

Khương Hoán lắc đầu, mở cửa phòng, trong phòng lại là một mảnh tối đen.

Hắn gọi: "Nhất Nhất, em ở đâu?"

Vài giây sau, mới nhận được giọng nói có chút rầu rĩ của Hoa Thải Y: "Ở đây, anh, em ở phòng ngủ, anh vào đi."

Tim Khương Hoán đột nhiên đập nhanh.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy cảnh tượng hắn cả đời khó quên –

Trong phòng ngủ chỉ sáng mấy ngọn đèn mờ ảo, không sáng lắm, nhưng lại đủ mờ ảo, tình tứ.

Trên trần nhà buông xuống rất nhiều tấm lụa mỏng màu xám đen, che khuất bóng dáng mỹ nhân mờ ảo bên mép giường.

Đại não Khương Hoán đột nhiên trống rỗng, chỉ theo bản năng đi về phía trước, muốn vén tấm lụa mỏng kia lên, nhìn rõ mỹ nhân.

Nhưng Hoa Thải Y lên tiếng ngăn hắn lại: "Anh, anh đứng đó đừng nhúc nhích, em muốn cho anh xem một thứ..."

Vì thế Khương Hoán liền không động đậy nữa, lẳng lặng đứng đó, tim đập như trống dồn.

Hoa Thải Y từ mép giường đứng lên, Khương Hoán nghe thấy tiếng chuông đồng và lục lạc khẽ vang.

Arthur từng sai vũ công giỏi nhất của "Bộ Xương Tử Thần" dạy Hoa Thải Y nhảy múa. Hoa Thải Y buộc phải học một cách nghiêm túc, nhưng trong những "buổi tiệc" đó, cậu lại nhảy một cách cứng nhắc, thiếu tự nhiên. Khi bị hỏi, cậu chỉ lạnh lùng đáp: "Tôi không có năng khiếu, không học được."

Trên thực tế, chỉ cần cậu học, liền không có gì làm không tốt, chỉ là xem đối tượng là ai mà thôi

Hoa Thải Y quay lưng, giơ tay một cách chậm rãi, đầu hơi nghiêng, hông khẽ lắc, vén tấm lụa mỏng. Cậu dừng lại một nhịp, rồi xoay người lại, bước đến gần Khương Hoán, dừng ngay sau tấm lụa mỏng cuối cùng. Cậu vươn cánh tay, chuyển động một cách uyển chuyển, rồi bất ngờ kéo mạnh. Tấm lụa từ từ rơi, để lộ hoàn toàn vẻ đẹp quyến rũ mà cậu cố tình che giấu.

Mỹ nhân che khăn voan đen trên đầu, che khuất hoàn toàn nửa trên khuôn mặt, trên cổ đeo vòng cổ vàng, phía dưới rủ xuống rất nhiều dây xích vàng quấn quanh toàn bộ vòng eo. Đai lưng bên phải che kín nửa bên vai, bên trái lại là một sợi dây đeo màu đen tinh tế, làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Phần th@n dưới của Hoa Thải Y được quấn bằng một tấm vải đen dài, khi di chuyển, bắp đùi phải trắng nõn mờ ảo lộ ra. Bên hông quấn một vòng tiền đồng, đung đưa va chạm, phát ra âm thanh dễ nghe.

Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lụa mỏng màu xám, cùng chất liệu với tấm lụa mỏng buông xuống trong phòng. Chân không mang giày, nhưng đeo xích chân bạc, xích chân ôm sát cổ chân, phía trước có hai vòng bạc nhỏ giữ lấy ngón chân. Cậu chậm rãi đi đến trước mặt Khương Hoán, ánh đèn mờ ảo vừa vặn che khuất khuôn mặt ửng hồng của cậu, khiến cậu lấy hết dũng khí, vòng tay qua cổ Khương Hoán, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, khẽ nói –

"Anh, tất cả những điều này, chỉ cho anh xem."

Sau đó dùng sức hôn lên môi Khương Hoán.

Bàn tay Khương Hoán siết chặt eo cậu, đáp trả nụ hôn mãnh liệt, mang theo lực đạo như muốn nuốt cậu vào bụng.

Bọn họ lảo đảo lùi lại từng bước, cuối cùng cùng ngã xuống giường. Khương Hoán vuốt v3 tóc mái trên trán Hoa Thải Y, đôi mắt sâu thẳm, mang theo ánh lửa, muốn đem Hoa Thải Y hoàn toàn giam cầm bên trong, rồi thiêu đốt.

Hắn nói: "Em đẹp quá –", rồi lại hôn lên môi Hoa Thải Y.

...

Chiều hôm sau, Hoa Thải Y lại đỏ mặt tìm Lê Mặc, hỏi những bộ quần áo hôm qua mượn cô có thể tặng cho cậu không. Lê Mặc hào phóng đồng ý, sau đó vẻ mặt hóng chuyện hỏi hiệu quả hôm qua thế nào.

Hoa Thải Y ấp úng không đáp, Khương Hoán đột nhiên đi vào, một tay kéo Hoa Thải Y đi, ngón trỏ chỉ chỉ Lê Mặc, bảo cô vừa phải thôi. Trước khi đi còn để lại một câu: "Tối qua rất tốt, tha thứ cho cô đã chiếm dụng Nhất Nhất của tôi cả buổi trưa."

Moe: Tên chương này tui tự chế chứ không phải tác giả đặt nha. Tại edit tới nội dung cuối cái muốn đặt vậy á 🫣
 
Back
Top Bottom