Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vong Xuyên - Mạt Hồi

Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 40: Chương 40



Lời của Trường Tiếu làm cho ánh mắt Trịnh Kỳ Uyên trầm xuống, suy nghĩ miên man. Quý Yên Nhã liếc trượng phu một cái, biết hắn vẫn trách Bạch Thanh Ẩn đã vứt bỏ con gái của họ còn nói cái gì mà yêu con trai của mình, liền vỗ nhẹ tay Trường Tiếu đang hoang mang không hiểu, nhắc y không cần để ý.

Quý Yên Nhã cũng cảm thấy con quên cũng tốt, nếu thật sự là chuyện đó thống khổ như vậy, nhớ lại chỉ khiến y bị ám ảnh. Nói gì thì nói, y vẫn là con mình, nàng chỉ hy vọng Trường Tiếu vĩnh viễn khoái hoạt. Nhưng nếu Trịnh Kỳ Uyên nhất quyết muốn hỏi cho ra, nàng cũng sẽ không phản đối. Bởi vì ít nhất có thể biết lúc ở kinh thành, Ngưng Sương, Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì, mà hiện tại làm cho một người xuất gia, một người thiếu chút nữa gặp chuyện không may, người còn lại nhìn thật cô đơn.

"Quên đi!" Trầm mặc hồi lâu, Trịnh Kỳ Uyên đột nhiên thở dài ra tiếng, "Đã quên thì cho quên luôn, có một số việc lãng quên còn tốt hơn so với ghi nhớ."

Đúng vậy, xem ra Trường Tiếu thực sự đã quên sự việc phát sinh tại kinh thành, vốn lo y có hảo cảm với Bạch Thanh Ẩn, giờ y đã không nhớ gì chẳng phải hợp ý mình hay sao?

Đúng vậy, lãng quên còn tốt hơn so với ghi nhớ, ít nhất hắn không cần lo lắng đứa con này không thích nữ nhân lại chạy theo nam nhân.

"Cha, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Trường Tiếu thấy cha mẹ biểu tình nghiêm túc, cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

"Cha mẹ không biết nên mới muốn hỏi con. Nhưng giờ con đã quên rồi thì quên luôn đi, coi như chưa có gì phát sinh, chúng ta cũng không gợi lại nữa. »

"Vâng."

Phụ thân tỏ vẻ muốn chấm dứt đề tài này, Trường Tiếu cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Hàn huyên đến đây, Trịnh Kỳ Uyên đứng lên, nói: "Trời không còn sớm, chúng ta rời khỏi đây thôi. Trước khi đến đây, cha đã phái người tìm khách đ**m khác trong trấn. Đêm nay chúng ta nghỉ ở đó, sáng mai về Tô Châu."

"Cha, vì sao không ở lại đây?"

Trường Tiếu đứng lên, giật mình nhìn phụ thân.

Trịnh Kỳ Uyên hừ lạnh một tiếng: "Cha không muốn ở cùng một mái nhà với một kẻ phụ bạc. »

"Kẻ phụ bạc?"

"Bạch Thanh Ẩn hưu tỷ tỷ ngươi!"

"Con biết. Hắn từng nói với con. Hắn nói sở dĩ thú tỷ tỷ là một sai lầm, nếu hắn không thương đối phương, miễn cưỡng cùng một chỗ cũng không có hạnh phúc."

"Ngươi không cần nói đỡ cho loại người đó!"

Thấy Trường Tiếu nói như thế, Trịnh Kỳ Uyên tức giận vỗ mạnh xuống bàn, dọa Trường Tiếu nhảy dựng, thê tử hắn vội vàng đứng lên vỗ vỗ lưng hắn, giúp hắn nguôi giận.

"Chàng đừng nổi giận, Sương nhi cũng không trách hắn, hơn nữa hắn lại cứu Trường Tiếu, nói thế nào cũng là ân nhân cứu mạng Trịnh gia chúng ta."

"Nàng cũng nói đỡ cho hắn ?!" Trịnh Kỳ Uyên trừng mắt với thê tử.

Quý Yên Nhã nhẹ nhàng thở ra một hơi, hình như có chút sở ngộ: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. »

Trịnh Kỳ Uyên vừa nghe, không biết nhớ tới điều gì, cơn tức dần dần tiêu biến.

Hóa ra Quý Yên Nhã vốn là một Đại tiểu thư được sủng ái trong một gia đình quan lớn, tuy cùng Trịnh Kỳ Uyên yêu nhau, nhưng nhạc phụ ngại Trịnh Kỳ Uyên là thương nhân, địa vị thấp. Trong sĩ nông công thương, thương nhân xếp hàng bét, cho dù Trịnh Kỳ Uyên có tiền, cũng vẫn bị người làm quan khinh thường. Trịnh Kỳ Uyên vài lần cầu thân đều bị cự tuyệt. Phụ thân hắn cũng từng bắt hắn thú người khác nhưng hắn sống c.h.ế.t không thuận theo nói ngoài nàng ra không lấy ai hết. Những lời này không biết làm thế nào rơi vào tai Quý Yên Nhã, thấy hắn si tình nên cũng đối với hắn ái mộ không thôi. Quý Yên Nhã tuyệt thực bức phụ thân không thể không nhận Trịnh Kỳ Uyên làm nữ tế.

Dù sao cũng là người từng trải, nhớ tới chuyện ngày xưa, Trịnh Kỳ Uyên cũng không nói gì nữa, lắc đầu thở dài, sải bước ra cửa, rồi nghiêm khắc nói với Trường Tiếu vẫn đang đứng nguyên tại chỗ: "Theo ta, mặc kệ như thế nào, hôm nay ngươi phải đi cùng cha."

Trường Tiếu bĩu môi, không hờn giận dậm chân, toan kháng nghị, nhưng thấy ánh mắt cầu xin của mẫu thân, đành xuôi vai, lê bước đến bên phụ thân, ba người đi ra khỏi phòng.

Khi đi ngang đại sảnh, gặp Bạch Thanh Ẩn, hắn nhìn thấy bọn họ ba người, lập tức chào đón hỏi họ muốn đi đâu, Trường Tiếu đang định trả lời đã bị phụ thân dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.

Trường Tiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể im lặng lui ra phía sau.

"Phu nhân, nàng mang Trường Tiếu ra ngoài chờ trước, ta có lời muốn nói với tiểu tử này." Trịnh Kỳ Uyên liếc nhìn thê tử, dặn dò.

"Tướng công. . . . . ." Nghe vậy, trên mặt Quý Yên Nhã hiện lên một chút bất an.

"Ta không phải tiểu hài tử, sẽ tự biết chừng mực." Trịnh Kỳ Uyên phất tay, tỏ ý muốn bọn họ lập tức đi.

Quý Yên Nhã thấy Trường Tiếu vẫn nhìn Bạch Thanh Ẩn, liền ra tay kéo con ra ngoài phòng. Trường Tiếu vẫn quay đầu lại liếc Thanh Ẩn, thấy phụ thân không nhìn mình, y liền làm mặt ngoáo ộp với Bạch Thanh Ẩn.

Không khí đang nghiêm túc, Bạch Thanh Ẩn cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần bị nghiêm khắc trách phạt, nhưng liếc mắt một cái đã bị bộ dáng tinh nghịch của Trường Tiếu chọc cười, suýt nữa không để ý hình tượng mà cười phụt ra.

Trường Tiếu như vậy, hắn an tâm không ít, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như hắn tưởng tượng.

Đợi cho bọn Trường Tiếu đi khuất hẳn, Trịnh Kỳ Uyên mới lấy từ ống tay áo ra lá thư Ngưng Sương gửi cho Bạch Thanh Ẩn. Ban đầu định vứt đi không đưa cho hắn, nhưng tưởng tượng Ngưng Sương đã xuất gia, có lẽ nàng lưu lại những lời quan trọng, Trịnh Kỳ Uyên cũng không nhẫn tâm phá huỷ mong đợi của nữ nhi, đem thư giao cho Bạch Thanh Ẩn.

"Đây là thư Sương nhi gửi cho ngươi. Không biết ngươi có nghe nói Sương nhi đã xuống tóc quy y chưa."

"Cái gì, Ngưng Sương nàng?" Bạch Thanh Ẩn cả kinh, vội vàng tiếp nhận phong thư.

"Ta không muốn nói nhiều. Nếu Ngưng Sương không trách ngươi, ngươi lại có ơn cứu Trường Tiếu,vậy coi như chuyện ngươi và Ngưng Sương chưa từng phát sinh. Nhưng, từ nay về sau, ngươi được được xuất hiện trước mặt chúng ta và Trường Tiếu nữa. Bằng không, đừng trách ta vô tình vô nghĩa!"

Trịnh Kỳ Uyên nói xong, phất tay áo rời đi.

Bạch Thanh Ẩn ánh mắt âm u nhìn hắn đi xa, mới mở ra phong thư trong tay ra đọc, đập vào mắt chính là hưu thư hắn từng phái người giao cho Ngưng Sương.

Trên hưu thư đã viết tên Ngưng Sương và điểm chỉ của nàng. Hắn từng dự đoán được điều này nhưng giờ phút này lại hoàn toàn không có chút gì vui sướng, trong lòng chỉ có chua xót và áy náy.

Nhìn lại lá thư, mặt trên viết:

« Nếu chàng thiệt lòng yêu Trường Tiếu, hãy toàn tâm toàn ý đi bảo hộ đệ ấy. Nhưng đừng làm tổn thương đệ ấy. Dù sao lúc đệ ấy bị tổn thương thì người đau lòng nhất chính là chàng, không phải sao ? Ta từng yêu chàng. Đúng vậy, đã từng. Ngẫm lại lúc chàng cắt tóc chặt đứt ảo tưởng tình yêu của ta đối với chàng, ta không cảm thấy chàng nhẫn tâm mà là thấy chàng đã làm rất đúng. Dao sắc chặt đay rối, chàng chặt đứt tất cả chờ đợi của ta, làm cho ta rốt cục hết hy vọng. Có một lần ta rút được thẻ nói rằng đời này ta và chàng vô duyên, nếu cưỡng cầu sẽ phải chịu tai họa bất ngờ, chuyện Trường Tiếu khiến ta nhận ra thẻ đó nói trúng rồi. Xuất gia là lựa chọn thích hợp nhất với ta, chàng không cần áy náy, hãy sống thật tốt, đối xử thật tốt với những người xung quanh.

Ngưng Sương chấp bút. »

Bạch Thanh Ẩn đọc xong, hai tay run rẩy, tựa vào tường, nhớ lại mà đau đớn, nhắm hai mắt lại.

Bất luận thế nào, hắn đã phụ bạc một cô nương khả kính đáng thương. Bất luận thế nào, Ngưng Sương là tiếc nuối lớn nhất đời này của hắn.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 41: Chương 41



Đêm dần sâu, Trường Tiếu trong khách đ**m với cha mẹ không ngủ được. Y cầm cái tăm trúc nằm nhoài trên bàn, buồn chán khơi khơi ngọn nến.Ngày mai y sẽ quay về Tô Châu, tuy y đã làm nũng phụ thân khiến hắn phát cáu nhưng người kia vẫn chưa đồng ý cho y lưu lại đây.Mặc kệ thế nào, ngày mai ngươi không muốn về cũng phải về. Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cùng hỗn tiểu thử họ Bạch kia ở cùng một chỗ!

Từ lời phụ thân có thể suy ra hắn rất phẫn hận Bạch Thanh Ẩn. Tuy biết phụ thân là vì Bạch Thanh Ẩn hưu tỷ tỷ mới có thể phẫn nộ như thế nhưng tự tỷ tỷ Ngưng Sương đã viết trong thư, tỷ ấy căn bản không hận Bạch Thanh Ẩn. Hơn nữa không biết vì cái gì, nghe chuyện Bạch Thanh Ẩn cô phụ tỷ tỷ này kia, y cũng không buồn bực gì lắm, còn cảm thấy bọn họ không ở cùng nhau còn tốt hơn.

Muốn ở bên cạnh Bạch Thanh Ẩn là bởi vì y hoàn toàn không để ý cảm giác của mình đối với hắn là gì.

Tỉnh lại, người đầu tiên y thấy là Bạch Thanh Ẩn, rõ ràng không nhớ ra hắn, lại có cảm giác mãnh liệt rằng đã quen hắn từ lâu rồi. Vậy nên mới không sinh ra sợ hãi khi đối mặt với người xa lạ như thế, thậm chí y còn phát hiện ra, mỗi khi ở cạnh Bạch Thanh Ẩn, mình rất an tâm.

Đó là một loại cảm giác kỳ diệu.

Ở bên Bạch Thanh Ẩn, y thỏa mãn khác thường, giống như có cái gì đó bổ khuyết phần thiếu hụt trong y. Khi xa nhau, lại cảm thấy thiếu thốn vô định.

Vì cái gì?

Vì cái gì . . . . . .

"Két!"

Cửa sổ bị mở ra, Trường Tiếu đang nằm xoãi trên bàn bị dọa nhảy dựng, đứng phắt dậy, thấy một bóng đen từ bên ngoài lủi vào.

"Ai? !"

"Suỵt!"

Trường Tiếu vừa lên tiếng cảnh giới, lập tức người kia ra hiệu im lặng. Trường Tiếu tập trung nhìn thì thấy chính là Bạch Thanh Ẩn mặc y phục dạ hành.

"Bạch đại ca? !"

Trường Tiếu hai mắt sáng ngời, nhịn không được hưng phấn mà nhào tới.

Nhiệt tình bất ngờ làm cho Bạch Thanh Ẩn thụ sủng nhược kinh (được thương mà sợ), vững vàng đón lấy Trường Tiếu, lại chợt nhớ ra điều gì mà nhanh chóng lôi Trường Tiếu đang dán sát vào mình ra.

"Bạch đại ca?"

Trường Tiếu vẻ mặt nghi hoặc nhìn Bạch Thanh Ẩn. Đây là lần đầu tiên y thấy Bạch Thanh Ẩn nghiêm túc như vậy.

Bạch Thanh Ẩn chăm chú ngắm nhìn Trường Tiếu dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, thật lâu sau mới dùng thanh âm thuần hậu thấp giọng nói: "Trường Tiếu, ngươi nghe Bạch đại ca kể một việc."

"Vâng." Vì Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt nghiêm túc, Trường Tiếu không khỏi nghe lời ngẩng đầu.

"Có lẽ ngươi đã quên nguyên nhân ta và tỷ tỷ ngươi tách ra. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, trong chuyện này, ngươi không hề sai, chỉ có ta sai. Là ta không ngăn được bản thân yêu ngươi, mà tỷ tỷ ngươi đã biết chuyện này."

Trường Tiếu kinh ngạc mở to mắt. Dưới ánh nến nhàn nhạt, Bạch Thanh Ẩn thấy nhu tình dần dần hiện lên trong mắt y. . . . . .

"Bạch đại ca. . . . . ."

"Trường Tiếu, ta biết chuyện này khiến ngươi khiếp sợ, nhưng ta không muốn gạt ngươi." Trường Tiếu vì quá khiếp sợ mà dại ra. Bạch Thanh Ẩn thấy vậy, tưởng y giống trước kia cự tuyệt mình, trên mặt hiện lên một tia đau xót, "Ta lần này đến, chủ yếu là muốn nói cho ngươi, ta yêu ngươi, ta không thể ở cùng người ta không thương, cho dùng người kia là tỷ tỷngươi chăng nữa. Nhưng ta cũng sẽ không buông tay với người ta yêu, bất kể ngươi ở đâu, Trường Tiếu, ta sẽ tìm cách đi theo bên cạnh ngươi."

"Trường Tiếu. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn không tự chủ được ôm mặt Trường Tiếu, nhìn y chăm chú tựa như muốn đem diện mạo ấy khắc sâu vào trí não.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa, vĩnh viễn không miễn cưỡng ngươi tiếp nhận ta. Ta cái gì cũng không làm, chỉ đến nơi nào có ngươi, chúc phúc ngươi, bảo hộ ngươi, tiếp tục yêu ngươi, cho dù ngày sau ngươi cưới vợ sinh con, ta cũng sẽ yên lặng nhìn ngươi."

Trong mắt Bạch Thanh Ẩn hàm chứa lệ quang, lưu luyến không muốn buông tay.

"Ta chỉ muốn nói với ngươi như vậy. Không cần người đáp lại, chỉ cầu ngươi biết ta yêu ngươi."

Chỉ cầu ngươi biết. . . . . .

Không biết vì cái gì, những lời này giống như phong ba sóng cả ập vào lòng Trường Tiếu. Một câu kia tưởng như mờ ảo, kỳ thực thống khổ vạn phần, giống như y đã từng trải qua chuyện này rồi, chân thật như khắc cốt ghi tâm!

Bạch Thanh Ẩn buông Trường Tiếu ra, lui một bước về phía sau.

"Trường Tiếu, ta đi rồi, ngươi bảo trọng."

Nói xong, Bạch Thanh Ẩn xoay người định nhảy qua cửa sổ, Trường Tiếu chợt bừng tỉnh, hô to một tiếng không cần rồi chạy ào đến ôm chặt lấy hắn.

"Trường Tiếu?"

Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc nhìn hai cánh tay đang gắt gao ôm mình.

"Bạch đại ca, ngươi đừng đi. . . . . ."

Trường Tiếu đem mặt chôn vào lưng Bạch Thanh Ẩn, thanh âm nặng nề như sắp khóc.

"Trường Tiếu. . . . . ." Nghe người mình yêu cầu xin, tâm dù bằng sắt cũng hóa thành x**n th**, Bạch Thanh Ẩn trong lòng chua xót, xoay người nhìn Trường Tiếu.

"Trường Tiếu, ngươi thật sự nguyện ý muốn ta ở lại sao?"
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 42: Chương 42



Bạch Thanh Ẩn thật cẩn thận nâng khuôn mặt Trường Tiếu lên, thấy y mắt ngấn lệ, không khỏi đau lòng.

Trường Tiếu cụp mi, một giọt lệ lặng lẽ theo khóe mắt tràn ra: "Tuy ta chưa rõ lắm cảm giác với ngươi. . . . . . Nhưng, ta không muốn ngươi rời đi. . . . . ."

"Nếu ngươi thật sự muốn như vậy. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn than thở một tiếng, dùng sức ôm lấy y, "Ta đây sẽ không đi. . . . . ."

"Bạch Thanh Ẩn, ngươi mơ tưởng!"

Đại môn mở ra theo tiếng trả lời. Không biết từ khi nào, Trịnh Kỳ Uyên đã đứng ngoài cửa nghe thấy, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.

"Ta đã cảnh cáo ngươi không được xuất hiện trước mặt Trường Tiếu. Ngươi nếu không nghe, liền đừng trách lão phu không lưu tình!" Trịnh Kỳ Uyên lớn tiếng quát, trường kiếm trên tay huy về phía Bạch Thanh Ẩn.

Bạch Thanh Ẩn che trước người Trường Tiếu, xác định nhận một nhát kiếm, bỗng đúng lúc kiếm c.h.é.m xuống,Trường Tiếu lại lấy thân mình chắn trước mặt hắn.

"Tiếu nhi!"

"Trường Tiếu!"

Bạch Thanh Ẩn cùng Trịnh Kỳ Uyên trăm miệng một lời, Trịnh Kỳ Uyên vội vàng thu kiếm mới không đả thương Trường Tiếu.

Trường Tiếu nghiêm nghị không sợ hãi nhìn phụ thân, giang tay chắn trước Bạch Thanh Ẩn.

"Trịnh Trường Tiếu, ngươi làm cái gì vậy? !"

Trịnh Kỳ Uyên trỏ tay, giận run, nghiêm khắc chất vấn Trường Tiếu.

"Cha!"

Mắt Trường Tiếu rưng rưng nước. Y hai mắt đẫm lệ nhìn phụ thân, nói: "Nếu cha muốn đả thương Bạch đại ca, vậy cha g.i.ế.c con trước đi!"

Trịnh Kỳ Uyên vừa nghe, thân hình run lên vài cái, trừng lớn mắt, khó có thể tin nhìn con.

"Ngươi đang nói cái gì. . . . . ." Thanh âm Trịnh Kỳ Uyên run rẩy, "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

"Con biết. Cha. Con đã 15 tuổi. Cha nói 15 tuổi là người trưởng thành, có thể tự mình quyết định mọi việc, không phải sao?”

Trịnh Kỳ Uyên nhìn Trường Tiếu, rồi chuyển sang nhìn Bạch Thanh Ẩn như nhìn kẻ không đội trời chung, cuối cùng cắn răng nảy sinh ác độc, nói: "Bạch Thanh Ẩn, ta cho ... cho ngươi một cơ hội nữa, lập tức biến mất cho ta. Lần sau ngươi còn xuất hiện, ta trực tiếp chặt đứt đầu ngươi!"

"Trịnh ——"

Nhìn Trịnh Kỳ Uyên từng coi mình như tri kỷ giờ vì chuyện của Ngưng Sương và Trường Tiếu mà căm hận mình, trong lòng Bạch Thanh Ẩn cũng không chịu nổi, định mở miệng giải thích nhưng lại bị Trịnh Kỳ Uyên tức giận ngắt lời.

"Ta không muốn nghe ngươi nói. Mau cút cho ta. Từ giờ về sau không được xuất hiện trước mặt Trường Tiếu nữa ——"

"Cha!"

"Thực xin lỗi, ta không làm được."

Tiếng kêu của Trường Tiếu và lời nói kiên định của Bạch Thanh Ẩn đồng thời vang lên, Trịnh Kỳ Uyên không để ý đến con, giận dữ chỉ kiếm vào Bạch Thanh Ẩn.

"Ngươi nói cái gì?"

"Thực xin lỗi, Trịnh lão gia, ta không thể rời xaTrường Tiếu. Trừ phi Trường muốn ta đi, nếu không cho dù chết, ta cũng sẽ không rời đi. Trịnh lão gia, trước mặt Trường Tiếu, ta trịnh trọng nhắc lại lần nữa, ta yêu Trường Tiếu."

"Bạch Thanh Ẩn!"

Trịnh Kỳ Uyên nghe vậy, không giữ nổi kiên nhẫn, lần thứ hai vung kiếm, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ phụ bạc con gái lại đòi yêu con trai mình.

Bạch Thanh Ẩn không né không trốn, Trường Tiếu khóc che trước mặt hắn.

"Cha!"

"Ngươi tránh ra!"

"Không, cha, con không tránh. . . . . . Cha, ngươi buông tha Bạch đại ca đi!"

Trường Tiếu chế trụ tay cầm kiếm của phụ thân, khóc quỳ xuống.

"Trường Tiếu? !"

Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc nhìn Trường Tiếu vì mình mà quỳ xuống.

Hắn không ngờ Trường Tiếu cư nhiên vì hắn làm chuyện này.

Trịnh Kỳ Uyên liên tục lui về phía sau, hắn cũng không ngờ, không ngờ Trường Tiếu sẽ vì Bạch Thanh Ẩn mà quỳ xuống cầu tình. Trong mắt hắn, Trường Tiếu chỉ là một đứa nhỏ, nhưng giờ phút này, trên mặt Trường Tiếu lại lộ ra một tình cảm mà hắn vô cùng xa lạ ….

Trịnh Kỳ Uyên chậm rãi buông kiếm trong tay, hơi cúi đầu, trông như già đi vài tuổi, trầm giọng nói với Bạch Thanh Ẩn: "Ngươi đi đi. . . . . . trước khi ta g.i.ế.c ngươi, đi mau."

Bạch Thanh Ẩn không đi, thậm chí hề nhúc nhích. Hắn nhìn thấy Trường Tiếu đang quỳ trên mặt đất, cũng chầm chậm quỳ xuống.

Hắn nói: "Trịnh lão gia, ta biết ngài hận ta. Đến giờ phút này, ta vẫn không biết làm thế nào để bù đắp cho ngài. Ta không dám cầu xin ngài tha thứ, nhưng ta vẫn muốn nói, ta thật lòng thương Trường Tiếu, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không rời xa y."

"Bạch đại ca?"

Trường Tiếu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn biểu tình kiên nghị của Bạch Thanh Ẩn.

Bạch Thanh Ẩn cười ảm đạm: "Ta sẽ không rời đi, Trường Tiếu. Dẫu có c.h.ế.t dưới kiếm của phụ thân ngươi, nhưng có thể c.h.ế.t trước mặt ngươi, ta c.h.ế.t cũng không uổng.”

"Bạch đại ca. . . . . ." Nước mắt Trường Tiếu rơi xuống lã chã, sau đó y kìm lòng không đậu, gục đầu lên vai hắn.

"Các ngươi. . . . . ." Thấy hai người bày tỏ tình cảm, trong mắt Trịnh Kỳ Uyên hiện lên lửa giận, xông lên tách hai người ra.

"Tiếu nhi, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Dù ta có thể tha thứ tiểu tử Bạch Thanh Ẩn này phụ bạc Sương nhi nhưng ta cũng không thể chấp nhận con trai ta yêu một nam nhân.”

Trịnh Kỳ Uyên đối mặt Bạch Thanh Ẩn, lần thứ hai vung kiếm.

"Cha ——"
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 43: Chương 43



Trường Tiếu tê tâm liệt phế kêu lên, Trịnh Kỳ Uyên xả kiếm vừa nhanh vừa ngoan độc, nhưng cuối cùng lại đ.â.m vào một tấm gỗ sát sườn Bạch Thanh Ẩn.

Trường Tiếu hoảng hồn rơi lệ, Trịnh Kỳ Uyên gắt gao nhìn thẳng Bạch Thanh Ẩn. Người này suýt tang mệnh mà không hề sợ hãi.

"Vì sao ngươi không tránh?”

Thật lâu sau, Trịnh Kỳ Uyên thấp giọng chất vấn.

"Ta nói rồi, ta sẽ không rời xa Trường Tiếu." Bạch Thanh Ẩn nhìn thẳng vào mắt Trịnh Kỳ Uyên.

Trịnh Kỳ Uyên dùng sức đ.â.m mạnh vào tấm gỗ. Trường Tiếu sợ cha thực sự làm Bạch Thanh Ẩn bị thương, nhào đến chắn trước mặt Bạch Thanh Ẩn, trong mắt Trịnh Kỳ Uyên phản xạ hình ảnh đẫm nước mắt của y.

Trịnh Kỳ Uyên nhìn hai người chằm chằm hồi lâu, mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Các ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?"

Nhìn nhi tử ngày xưa lúc nào cũng bám lấy mình giờ lại che chở cho người khác, tâm tình Trịnh Kỳ Uyên kỳ thật phi thường phức tạp. Tuy mang theo một tia hận ý Bạch Thanh Ârn thương tổn nữ nhi của mình nhưng phần nhiều là cảm giác khó chịu mất mát khi Trường Tiếu tự nguyện che chắn cho hắn.

Nhưng, mặc kệ như thế nào, đối mặt với Trường Tiếu nhất quyết che trước Bạch Thanh Ẩn, không tiếc vì hắn mà chọc giận mình, Trịnh Kỳ Uyên hiểu người phải thỏa hiệp chính là mình.

Cho dù hắn có thể g.i.ế.c Bạch Thanh Ẩn, nhưng hắn cũng không thể làm thương tổn một cọng tóc của con. Đây chính là thiên vị và cưng chiều của phụ thân đối với nhi tử.

Thấy thái độ Trịnh Kỳ Uyên có chút dịu đi, Trịnh Trường Tiếu liếc Bạch Thanh Ẩn một cái, nói: "Cha, con muốn cùng Bạch đại ca ở một chỗ. . . . . ."

"Tuyệt đối không được!"

Trịnh Kỳ Uyên không chút nghĩ ngợi, trực tiếp kiên quyết phản đối.

"Cha. . . . . ." Nước mắt Trường Tiếu lại lã chã rơi xuống, y nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Thanh Ẩn, uy h.i.ế.p nói, "Cho dù cha không cho, con cũng sẽ tự mình nghĩ cách đến với Bạch đại ca, dẫu phải c.h.ế.t cùng hắn cũng được."

"Ngươi không sợ ta từ ngươi sao?" Nghe y nói, lòngTrịnh Kỳ Uyên như bị quất một roi, không ngờ có ngày mình bị đứa con hết mực cưng chiều uy h.i.ế.p vì một kẻ khác.

Lời nói của Trịnh Kỳ Uyên khiến Trường Tiếu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, y dùng lực lau nước mắt, nhẫn tâm nói: "Cha, con hy vọng có thể cả đời làm nhi tử của cha , nhưng nếu cha không muốn nhận đứa con bất hiếu này, con cũng không thể nói gì hơn!"

"Ngươi, ngươi. . . . . ."

Trịnh Kỳ Uyên phát run, cơ hồ đứng không vững, nhìn gương mặt kiên quyết của Trường Tiếu, lại quay đầu thấy Bạch Thanh Ẩn yêu thương vô hạn nhìn y, kiếm trong tay xoảng một tiếng rơi xuống đất.

Không khí ngưng trọng, không ai nói gì, thậm chí dường như hô hấp chỉ cần lớn một chút cũng có thể gây ra chuyện. Tất cả đều đang chờ đợi, kiên nhẫn chờ. Nhưng đánh vỡ giờ khắc trầm tịch này vẫn là Trịnh Kỳ Uyên.

Hắn hít sâu một hơi, ra một quyết định, nhìn hai người đang quỳ, thấp giọng nói: "Năm năm. . . . . . Ta cho các ngươi năm năm. . . . . . Năm năm đó, các ngươi không được gặp mặt, cũng không được liên hệ. Sau năm năm, nếu các ngươi vẫn muốn cùng đối phương một chỗ —— ta sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng trong kỳ hạn năm năm này, nếu có một bênthay lòng đổi dạ hoặc thú người khác, các ngươi liền vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại. Các ngươi, có làm được không? Đây là nhượng bộ duy nhất ta có thể cho các ngươi. Nếu không, dù phải phế hai chân Tiếu nhi, ta cũng sẽ không cho nó đi theo ngươi!"

Trịnh Kỳ Uyên nhượng bộ làm cho Bạch Thanh Ẩn vàTrường Tiếu hai mặt nhìn nhau.

Bạch Thanh Ẩn cũng là thương nhân, hắn hiểu hy sinh mà Trịnh Kỳ Uyên đề ra. Không bao giờ có chuyện có được điều mình trân quý nhất mà không phải hy sinh cái gì. Hiện tại, có một cơ hội, hắn phải nắm chắc lấy, cũng nên có chuẩn bị.

Bạch Thanh Ẩn đứng lên trước, sau đó chậm rãi kéo Trường Tiếu.

"Ta hiểu."

Bạch Thanh Ẩn nói với Trịnh Kỳ Uyên xong, quay sang Trường Tiếu hỏi: "Trường Tiếu, năm năm, ngươi nguyện ý chờ không?"

Trường Tiếu nhìn Bạch Thanh Ẩn, tại thời điểm phụ thân muốn thương tổn hắn, y tựa hồ hiểu được tình cảm của mình. Dẫu không hoàn toàn hiểu đó là cái gì thì y cũng biết y không muốn xa Bạch Thanh Ẩn, muốn mãi mãi bên nhau.

Trường Tiếu nén khóc, gật gật đầu, nói: "Bạch đại ca, ta chờ."

Nghe Trường Tiếu cam đoan, Bạch Thanh Ẩn mới thả lỏng thâm tình, nhìn Trịnh Kỳ Uyên, nói: "Trịnh lão gia, ta nguyện ý tuân thủ ước định. Hiện giờ chia tay, năm năm sau ta sẽ tới gặp Trường Tiếu."

Trịnh Kỳ Uyên không nói lời nào, yên lặng nhìn hắn.

Biết Trịnh Kỳ Uyên vẫn chưa thể tha thứ cho mình, Bạch Thanh Ẩn mím môi, chua xót cười, không nói gì nữa.

Tuy không có bằng chứng, hắn không thể cam đoan rốt cục Trịnh Kỳ Uyên có thật sự đồng ý cho hắn và Trường Tiếu cùng một chỗ hay không. Nhưng hiện tại, hắn không thể để Trường Tiếu phải khó xử lựa chọn giữa mình và phụ thân. Hắn tình nguyện chọn cách tin tưởng.

Không phải sao? Vốn không dám hy vọng xa vời có được tình yêu của Trường Tiếu, hiện tại y đã bảo hộ mình, nguyện ý chờ mình, mình còn cầu mong gì hơn nữa? Vốn dĩ chỉ định cả đời yên lặng bảo hộ y, cho dù cuối cùng không thể cùng Trường Tiếu một chỗ cũng chỉ có thể nói bọn họ hữu duyên vô phận. Nếu lần này cược thành công, sẽ có thể cùng Trường Tiếu song túc song phi, cũng là đạt được sở nguyện….

"Trường Tiếu. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn nắm chặt hai tay Trường Tiếu, cẩn thận nhìn y một lần nữa.

Nghĩ đến lần này từ biệt chính là năm năm, muốn hôn y, nhưng ngại Trịnh Kỳ Uyên bên cạnh, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Bạch Thanh Ẩn buông tay Trường Tiếu ra, nhìn y rưng rưng nước mắt, dứt khoát rời đi.

Hắn sợ chính mình nếu không đi, sẽ không đi nổi nữa.

Khi thân ảnh Bạch Thanh Ẩn biến mất, Trường Tiếu một bên rơi lệ, một bên vô lực ngồi phịch xuống ghế.

Trịnh Kỳ Uyên nhìn y, không nói gì hồi lâu mới đến trước mặt y, dùng ống tay áo lau nước mắt cho y.

"Hài tử, đừng trách cha. Cha cũng là vì con. “

"Con biết." Trường Tiếu đờ đẫn gật đầu.

"Trong năm năm, ngươi có thể hảo hảo ngẫm lại tình cảm với Bạch Thanh Ẩn. Nếu thật sự thương hắn, ngươi sẽ không để ý năm năm này. Nếu ngươi chỉ là nhất thời mê võng, cha tin tưởng năm năm này sẽ giúp ngươi suy nghĩ cẩn thận."

Trường Tiếu nghe xong, vùi mặt vào hai đầu gối, thương tâm khóc nức lên.

Cũng không hẳn là vì phải xa Bạch Thanh Ẩn, mà là đoạn tình cảm khiến y mê mang, không rõ vì lẽ gì để ý một người như vậy? Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ, y đã thật sự yêu Bạch Thanh Ẩn ư?”

Trịnh Kỳ Uyên cũng không khuyên nhủ, mặc y khóc, cuối cùng mới lấy tay xoa đầu y, thở dài một tiếng rồi nói: "Đêm khuya rồi, đừng ngủ muộn quá, mai còn phải lên đường.”

Dứt lời, Trịnh Kỳ Uyên xoay người rời đi, nhưng lại nhớ tới cái gì mà dừng bước.

"Hài tử. . . . . ." Trịnh Kỳ Uyên mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến Trường Tiếu chỉ lo vùi đầu khóc, cuối cùng lắc đầu, cái gì cũng chưa nói.

Quên đi, chuyện kia bất quá là một giấc mộng mà thôi. Hắn cũng không nên suy nghĩ nhiều, Trường Tiếu là hài tử của hắn, không thể nào nói với hắn…nói điều đó với hắn.

Thấy mình vì một giấc mơ mà suy nghĩ, Trịnh Kỳ Uyên tự giễu cười, thương tiếc nhìn con, rồi mới nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, rời đi.

Tuy nói rằng giấc mộng này không cần để ý, nhưng cơn mơ đó khiến Trịnh Kỳ Uyên cả đời thể nào quên.

Vì trong mộng, có một người bi thương khóc nói với hắn: ta yêu ngươi…
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 44: Chương 44



Mùa thu năm năm sau.

Phố xá nhộn nhịp rộn ràng, người xe như nước áo quần như nêm, tiếng rao hàng náo nhiệt. Tô Châu hôm nay và Tô Châu phồn hoa trong dĩ vãng vẫn giống nhau, mỗi ngày đều nghênh đón những dòng người khác nhau, cùng cảnh trí giống nhau.

Trong đám đông, một hài tử xinh xắn phấn nộn, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, mồ hôi nhễ nhại luồn lách trong dòng người nhốn nháo. Đến khi nó vất vả chen thoát khỏi đám đông thì phát hiện thân ảnh mình vẫn bám theo sắp biến mất tăm trong biển người, nhất thời bối rối hô lớn: "Thiếu gia! Thiếu gia! Đợi Tiểu Lục với, thiếu gia!"

Một thân ảnh màu trắng nổi bật trong đám đông nghe tiếng nó la, dừng bước, xoay người lại, nhất thời khiến người ta sáng mắt, không khỏi kinh hô, thật là một thiếu gia phấn trang ngọc trác, linh động thoát tục.

Nhìn từ xa, người đó ngọc thụ lâm phong, không nhuốm bụi trần, tựa hồ theo gió mà phiên khởi. Nhìn gần thì thấy vầng trán cao đầy, lông mi hơi cong không dày không thưa mà vừa đẹp, đôi mắt thu ba lưu chuyển, khiến người ta nhìn vào mà say, mũi cao thanh tú, đôi môi đầy đặn xinh đẹp.

Nam tử quay đầu lại, làm cho không gian ồn ào xung quanh như im bặt, tất cả mọi người đều kinh ngạc trước dung mạo tuyệt trần và khí chất thoát tục của y.

Dù y nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn cũng không tổn hại chút nào tới dung mạo như hoa như ngọc.

"Tiểu Lục, ngươi nhanh lên được không? Còn chậm chạp như vậy, ta sẽ không chờ nữa đâu.”

Thanh âm cũng như người, êm ái du dương, vừa ôn thuần vừa không mất linh khí.

Tiểu nam hài vóc dáng nhỏ xinh đang cố gắng chạy về phía y, nghe y nói vậy, vừa mếu vừa chạy nhanh hơn:” Đừng, thiếu gia. Nếu ta về một mình sẽ lại bị lão gia mắng.”

"Vậy ngươi chạy nhanh lên một chút!"

"Ô. . . . . . vâng, thiếu gia. . . . . ." Tiểu Lục chạy đến gãy cả chân, cuối cùng cũng đuổi kịp người kia. Nhìn người đó cao hơn mình một cái đầu, Tiểu Lục không khỏi đầy bụng bực tức, "Thiếu gia, lão gia không phải ngàn công vạn đạo dặn người nhất định phải hồi phủ đúng giờ sao? Người xem, mấy hôm nay trời tối rất sớm, nếu người không quay về, phỏng chừng lão gia sẽ phạt người quỳ trong phật đường đó . . . . . ."

"Ta không muốn về." Nam tử không hờn giận hừ một tiếng, liếc Tiểu Lục một cái, "Giờ về cũng sẽ bị cha mẹ bắt đi gặp tiểu thư nhà ai đó thôi. Mấy năm nay cha luôn muốn an bài chuyện tương thân của ta. Nay găọ tiểu thư nhà này, mai xem tiểu thư nhà nọ. Bọn họ không thấy phiền nhưng ta phiền.”

"Lão gia cũng là muốn tốt cho người. Thiếu gia xem, những bạn học cùng trường với người ai chẳng chưa có một hai thê tử? Có người còn làm cha rồi kìa. Còn thiếu gia, đã hai mươi tuổi rồi còn chưa tính đến chuyện thành thân, gặp tiểu thư nhà người ta thì soi mói không yên, chê người ta dong chi tục phấn, phụ dong phong nhã làm các nàng tức giận đến không nói nổi một câu. Đừng nói lão gia sinh khí, ta đứng bên cạnh cũng thấy người thật quá đáng. Ta biết người giận lão gia ép người đi xem mắt nhưng người là nam nhi nối dõi tông đường của Trịnh gia. Dù thiếu gia có nguyện ý hay không cũng phải cưới vợ sinh con---“

Tiểu Lục lải nhải một bên, nam tử nghe mà phiền chán, càng bước nhanh hơn, muốn thoát khỏi thằng nhỏ. Nhưng đúng lúc định cắt đuôi Tiểu Lục, y bỗng nhiên dừng bước khiến Tiểu Lục vừa đi vừa nói không để ý đ.â.m sầm vào y.

"Thiếu gia, sao đột nhiên đứng lại vậy? Mũi Tiểu Lục đập vào người đau quá hà…” Tiểu Lục sờ sờ cái mũi, không ngừng oán giận, nhìn lên chủ tử ánh mắt hừng hực khí thế, trái tim không khỏi rớt bịch xuống. Nó vươn người ngó lên trước thì thấy một ông lão đang dọn hàng bị mấy tên lưu manh bảo kê khi dễ, thầm kêu không xong, theo bản năng níu người bên cạnh nhưng lại chậm mấy bước.

"Thiếu gia, đừng!"

Tiểu Lục khóc không ra nước mắt, nhìn thân ảnh màu trắng bước mau về phía ông lão. Khốn khổ, thiếu gia rõ ràng chỉ có công phu mèo ba chân nhưng lại luôn thích làm anh hung, thấy việc bất bình chẳng tha, lần nào cũng bị đuổi đánh chật vật không chịu nổi. Thế mà y không biết rút kinh nghiệm, bị lão gia trách phạt mấy lần vẫn không sửa được cái tính thích chõ mũi vào chuyện người khác.

Bất quá, cho dù biết kết quả sẽ bị đuổi chạy de kèn, Tiểu Lục vẫn đuổi theo người mặc bạch y kia ── không có biện pháp, ai kêu y là chủ tử của mình chứ. Cho dù liều mạng cũng phải bảo hộ chủ tử kiêm huynh đệ tùy hứng ham chơi này.

Bảo vệ ông lão dọn hàng, tuy rằng kết quả sẽ là bị đuổi chạy trối c.h.ế.t rất khó coi.

Để phân tán lực chú ý của bọn ác bá, Trường Tiếu và Tiểu Lục chạy hai hướng khác nhau, bọn ác ôn cũng chia nhau ra đuổi. Tuy Trường Tiếu sinh trưởng ở Tô Châu nhưng bị truy đuổi sát sao, bất tri bất giác chạy vào ngõ cụt.

Giờ phút này, Trường Tiếu đưa lưng bức tường cao, nhìn đám lưu manh hung thần ác sát từng bước áp sát.

Một tên du côn hai má hơi dưng độc ác nói: "Mẹ nó, tiểu tử này vừa mới đ.ấ.m ta một quyền, ta không đập cho hắn bầm dập mặt mũi thì không nuốt trôi cục tức này.”

Dẫu địch đông ta ít, trên mặt Trường Tiếu không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại khiêu khích nhìn bọn chúng: "Hừ, đ.ấ.m một quyền còn là tiện nghi cho ngươi . Đợi lát nữa, ta sẽ cho các ngươi quỳ rạp trên không đứng dậy nổi!"
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 45: Chương 45



Câu nói của Trường Tiếu khiến lũ du côn cười sằng sặc: "Ha ha, tiểu tử, ngươi nói ngược hả. Bằng vào cái thân mình yếu đuối của ngươi mà đòi đánh chúng ta nằm úp sấp? Ngươi nằm mơ đi!”

"Hừ hừ!" Trường Tiếu không giận mà cười, cũng nói, "Ta không nói là ta đánh nha. Ha ha ha, các ngươi nghĩ rằng ta vì lẽ gì lại cố ý chạy đến chỗ vắng người này, đương nhiên là vì….hờ hờ….”

Trường Tiếu cố ý cười đến âm hiểm, cười đến giả dối, cười đến mức khiến bọn du côn trước mặt y không khỏi hai mặt nhìn nhau sởn gai ốc. Đến lúc bọn chúng bắt đầu nghi ngờ, Trường Tiếu đột nhiên hướng về sau lưng bọn chúng hô to một tiếng: “Đánh ngã hết tụi này cho ta.”

Nhất thời, ngoài Trường Tiếu ra, tất cả đều kinh ngạc xoay người, phát hiện sau lưng mình một bóng ma cũng không có, đến lúc nghi hoặc quay lại thì thấy Trường Tiếu đang hì hục leo tường, toan bỏ trốn.

Bọn chúng lập tức hiểu ngay.

"Mẹ nó, tiểu tử dám đùa giỡn chúng ta!"

Trong cơn giận dữ, nhóm du côn nhất thời xông lên, Trường Tiếu không đợi bọn chúng xuống tay, ngồi thụp xuống đất, nghĩ phen này chạy trời không khỏi nắng, đang chuẩn bị tinh thần ăn đòn thì từ phía sau đám du côn xuất hiện một thân ảnh cao lớn.

Trường Tiếu trợn mắt, bị dọa ngây người. Tưởng y lại giả vờ như ban nãy, bọn du côn không thèm để ý. Một tên đứng gần Trường Tiếu nhất xiết chặt nắm tay, táng xuống, ai ngờ gã thét lên một tiếng rồi bị đánh bay đập vào tường, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Bọn côn đồ bị dọa choáng váng, nhưng ngay cả thời gian phục hồi tinh thần cũng không có, người đằng sau lưng chúng động tác rất nhanh, biến ảo chóng mặt, dễ dàng đánh cả bọn quỳ rạp xuống đất.

Xác định đám người quỳ rạp trên mặt đất này không thể đứng lên ngay được, người vừa tới phủi phủi bụi trên áo, thâm tình mỉm cười nhìn Trường Tiếu vẫn đang đứng sững sờ.

Nhìn nụ cười ôn nhu quen thuộc, mắt Trường Tiếu dần ngấn lệ.

"Trường Tiếu."

Thân ảnh đứng cách đó không xa, dịu dàng gọi tên y, thanh âm khiến tâm y trầm tịch như gió nhẹ lướt qua mặt hồ yên ả, từng chút từng chút gợn sóng. Nhưng y vẫn không nói một lời, chỉ đứng im nhìn người nọ.

"Trường Tiếu. . . . . ."

Hắn lại gọi, trong mắt mang một tia đau lòng, còn có một chút bất đắc dĩ. Bởi vì trên mặt Trường Tiếu là hoài nghi và bi thương.

"Ta tưởng ngươi sẽ không đến. . . . . ."

Trường Tiếu khóc nức nở nhưng thanh âm bình tĩnh.

Trong mắt nam nhân hiện lên một tia không muốn: "Năm năm, chúng ta hẹn ước đúng năm năm, không phải sao?"

"Nói năm năm liền nhất định là năm năm sao? !" Y rơi nước mắt, lớn tiếng gắt.

Nam nhân mặc dù không muốn nhưng vẫn kiên định gật đầu: "Nói năm năm chính là năm năm. Giống như nói yêu ngươi sẽ vĩnh viễn yêu ngươi."

Trường Tiếu rốt cuộc nhịn không được, chạy ào đến ôm lấy người kia. Y đã từng nghĩ người đó liệu có phải đã trở thành một người chỉ đi ngang sinh mệnh của mình hay không.

Y bị phụ thân ép bức quên hắn đi. Đúng vậy, năm năm, y dần quên người nọ, chỉ là mỗi khi ngẫu nhiên nhớ tới sẽ yên lặng rơi nước mắt. Tưởng rằng thời gian trôi qua, mình sẽ quên, không ngờ khi gặp lại, nỗi nhớ như bài sơn hải đảo, dồn dập như sóng cồn.

"Nếu ta thành thân với người khác thì sao?” Y vùi vào lòng hắn khóc ấm ức.

"Ta nói rồi, nếu ngươi cùng người khác thành thân, ta vẫn sẽ yêu ngươi bảo hộ ngươi, không oán không hối." Hắn nhẹ nhàng ôm y, mặc cho y khóc ướt áo mình.

"Ta không cần! Không cần, trừ ngươi ra, ai ta cũng không cần!"

Trường Tiếu dùng hết khí lực toàn thân gắt gao ôm lấy hắn.

"Trường Tiếu. . . . . ."

Lời của Trường Tiếu khiến lòng nam nhân kia căng lên, nhìn mắt y trong khoảnh khắc thâm tình tràn ngập, cũng không muốn che giấu thêm nữa.

Người trong lòng hắn đây, hắn từng nghĩ vĩnh viễn không thể có được.

Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Trường Tiếu, ôn nhu lau nước mắt cho y.

Trường Tiếu rưng rưng chăm chú nhìn gương mặt dịu dàng của người nọ, lẳng lặng nói:” Năm năm, giúp ta hiểu được một điều. Bạch đại ca, ta và ngươi phải cùng một chỗ.”

"Trường Tiếu. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn kích động ôm mặt y, tưởng mình nằm mộng, tay run rẩy, muốn một lần nữa xác định đây là sự thật.

"Bạch đại ca, ta với ngươi sẽ cùng một chỗ, cho dù là chân trời góc biển, ta cũng đi theo ngươi."

Đây không phải mình nghe nhầm chứ, rõ ràng bên tai vang lên lời nói của Trường Tiếu.

Bạch Thanh Ẩn không hề nói gì mà trả lời bằng hành động, bằng cách thâm tình nhất, thiết tha nhất.

Một nụ hôn, hôn lên đôi môi vương nước mắt của Trường Tiếu.

Nụ hôn mang vị mặn, tự hồ thấm sâu vào linh hồn.

Cái gì bị lãng quên, cái gì được mở ra, cái gì là chân thật, cái gì là khát vọng lớn lao nhất?

Có lẽ, cái gì cũng không cần nghĩ nữa.

Bởi vì trước mắt, hình ảnh rõ ràng nhất, trong ánh hoàng hôn, hai người ôm nhau hôn môi, đổ bóng dài trên mặt đất.

**

Phía chân trời vang lên một tiếng sấm ùng oàng, làm tất cả bừng tỉnh. Một trận mưa lớn dội xuống, cọ rửa nóc nhà mặt đất, cây cối trong mưa lay động, nhánh cây yếu ớt gãy rơi xuống, cô đơn nằm trên đất.

Đây là trận mưa to đầu tiên của mùa hạ, mưa từ hoàng hôn đến tận khuya. Nhiệt độ giảm xuống, phố xá bình thường tới đêm là sầm uất giờ vắng teo không một bóng người. Để tránh mưa, tất cả đều ngồi trong nhà, nằm trên giường, hưởng thụ sự yên lặng ấm áp trong phòng khác xa với trời mưa lạnh bên ngoài.

Trường Tiếu bị tiếng sấm làm bừng tỉnh nhưng vẫn lẳng lặng nằm, da thịt chạm vào nhau, cảm nhận được cái ôm ấm áp và tiếng tim đập của người bên cạnh.

Có lẽ hắn cũng tỉnh hoặc thực ra hắn chưa từng ngủ. Tóm lại, Trường Tiếu rất nhanh phát hiện, trong bóng tối, hắn vẫn chăm chú nhìn mình.

"Nhìn cái gì.” Trường Tiếu thò tay khỏi ổ chăn ấm áp, đẩy khuôn mặt đang gần sát mình, thanh âm tuy mang ý trách nhưng không giấu nổi tia xấu hổ.

"Nhìn ngươi." Giọng nói thuần hậu, trong đêm tối lại thấp trầm, đặc biệt có từ tính, khiến người nghe như có dòng điện chạy qua cơ thể.

"Tối đen thế này, ngươi nhìn thấy gì?"

"Cho dù nhìn không thấy cũng có thể cảm nhận được." Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai, nung cháy hai má Trường Tiếu.

"Ngốc nghếch." Y thấp giọng mắng.

"Trường Tiếu, ngươi còn mệt không?" Hắn ôn nhu hỏi.

"Hoàn hảo. " Trường Tiếu không nhận ra sự giảo hoạt trong câu hỏi của hắn, ngây thơ thành thật trả lời.

"Ta cũng vậy. Đêm còn rất dài, không bằng chúng ta làm chút chuyện tiêu khiển đi.” tìm điểm sự tình tiêu khiển tiêu khiển đi." Hắn ghé vào tai y hôn một chút, bàn tay to lớn như có lửa nóng trượt dần theo thân thể Trường Tiếu.

"Ah. . . . . ." Nhận ra hắn muốn làm gì, Trường Tiếu nóng bừng hai tai.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 46: Chương 46 (END)



Chuyện như vậy đã làm không dưới mấy lần, nhưng y vẫn cảm thấy thẹn thùng mất tự nhiên.

Tuy rằng chỗ kia khôgn còn đau nữa, tuy tim đập mạnh, tuy cả người nóng như bị đốt….nhưng khi hai chân tách ra kẹp lấy vòng eo rắn chắc của hắn, Trường Tiếu vẫn kìm lòng không đậu ôm lấy bờ vai hắn, trao những cái hôn nồng nhiệt.

Không biết qua bao lâu, qua bao nhiêu lần phát ti3t, bọn họ mỏi mệt tới mức không thể động đậy, Trường Tiếu nằm trên giường, Bạch Thanh Ẩn ghé vào người Trường Tiếu, phân thân đã mềm xuống vẫn chôn sâu trong cơ thể nóng rực của y, không muốn rút ra.

Nghỉ ngơi hồi lâu, thể lực khôi phục không ít, Bạch Thanh Ẩn hôn như mưa lên mặtTrường Tiếu, ngọt ngào ôn nhu.

Trường Tiếu mặc hắn hôn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bạch đại ca, chúng ta rời Tô Châu hai năm rồi. Ta muốn về thăm cha mẹ.”

"Được" Bạch Thanh Ẩn không nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.

Trường Tiếu ngừng một chút, mới nói: "Lần này ta muốn cùng ngươi về gặp cha mẹ.”

Bạch Thanh Ẩn không khỏi dừng động tác: "Ta sợ chưa kịp bước vào cửa đã bị cha ngươi đuổi cổ ra ngoài –ta chính là tên xấu xa lừa thiếu gia Trịnh gia bỏ trốn nha.”

Trường Tiếu vừa nghe, không khỏi bĩu môi: "Đó là cha không đúng, rõ ràng đã nói sau năm năm sẽ đồng ý cho chúng ta bên nhau, không ngờ cha lật lọng.”

Bạch Thanh Ẩn dịu dàng vuốt tóc y, ôn nhu nói: "Cha ngươi là muốn tốt cho ngươi. Hai nam nhân yêu nhau không được thế gian này thừa nhận, nếu cùng ở một chỗ nhất định sẽ bị người ta châm chọc khiêu khích, sống cũng khó khăn.”

"Ta biết cha muốn tốt cho chúng ta, nhưng cha lật lọng như thế là không đúng.”

Bạch Thanh Ẩn mỉm cười, hắn rút phân thân khỏi cơ thể Trường Tiếu, nằm cạnh y, ôm y vào ngực.

"Ta sẽ cố gắng, Trường Tiếu, ta sẽ cố gắng tranh thủ sự đồng ý của cha mẹ ngươi. Trường Tiếu, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta một chỗ, ta sẽ không ngừng cố gắng."

"Bạch đại ca. . . . . ." Mặc dù đã ở cùng nhau hai năm, Trường Tiếu vẫn không hiểu đôi khi tự tin của Bạch Thanh Ẩn biến đi đâu mất, giống như sợ y sẽ vứt bỏ hắn, thường lộ ra vẻ mặt cô đơn khiến người ta chua xót. Bất quá, hắn đã kiên định nói sẽ bảo hộ y, y cũng sẽ vĩnh viên bên cạnh hắn, không để hắn phải miên man suy nghĩ nữa.

"Bạch đại ca, yên tâm đi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, dù c.h.ế.t cũng sẽ ở bên cạnh ngươi. . . . . . Bạch đại ca, ngươi phải tin tưởng ta. . . . . ."

Trường Tiếu ôm mình không ngừng nói, bảo là không cảm động thì là nói dối nhưng ai biết ngày nào Trường Tiếu bỗng nhiên khôi phục trí nhớ, quay lại yêu phụ thân y, tàn nhẫn bỏ rơi mình? Bạch Thanh Ẩn bất an, không chiếm thì không dám hy vọng xa vời. Thật khó khăn mới đạt được, muốn hắn buông tay, ngay cả nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà, Trường Tiếu, cho dù một ngày nào đó không thể không buông ngươi, cho dù khi đó ta đau đớn đến không kềm chế được, nếu ngươi thật lòng muốn rời đi, ta nhất định sẽ buông tay, nhất định. . . . . .

Bạch Thanh Ẩn ôm chặt lấy Trường Tiếu.

Giờ phút này, hắn cảm tạ đêm tối làm cho Trường Tiếu không nhìn thấy biểu tình bi thương của mình.

Không phải có được điều mình muốn rồi thì sẽ vô tư mà bởi vì sinh ra tâm tình sợ mất, con người lại rơi vào một loại thống khổ khác.

Thế nào mới là chân chính có được?

Mưa lớn bên ngoài không biết đã tạnh từ khi nào. Gió mát hây hây thổi. Trên bầy trời tối đen, xuất hiện một vì sao lấp lánh. Đó là đáp án chăng?

**

Ở một nơi xa xôi, nơi phàm nhân không thể tới, trong một tòa phật đài đã trống vắng mấy trăm năm, một đôi nến hình hoa sen về lại ban thờ phật. Ánh nến như chưa từng tắt, vẫn đang lẳng lặng chiếu sáng.

Nến nhỏ trên ban thờ vốn là một đôi. Một tòa hóa thành hình người, tòa còn lại vẫn đang dựng dục. Một tòa quá yêu người phàm mà hóa thành tảng đá, tòa kia thành hình người lẳng lặng canh gác. Một tòa dấn nhập luân hồi, tòa kia quỳ khóc trước thần linh.

Nhân sinh duyến, nhân khởi thiên địa sơ khai thì, duyến định tam sinh tam thế luân hồi trung.

Hữu thủy vong xuyên, ẩm nhi vong khước tiền sinh chủng chủng.(1)

Cuối cùng một tòa luân hồi, quên mất không phải tình ý ăn sâu vào tâm mà là truy đuổi mê võng. Đến khi quay lại trước phật đài, đoạn nhân duyên đã bị lãng quên bỗng trở lại trong lòng.

Tiếp qua ngàn năm, đôi nên cùng nhau hóa thành tinh. Dáng vẻ xuống trần giống hệt diện mạo luân hồi ngày trước, vẫn là Bạch Thanh Ẩn và Trịnh Trường Tiếu, tình đã sâu đậm không thể phá vỡ.

Thần cười: tam sinh tam thế, có gì không?

Đáp viết: tam sinh tam thế, nếm trải yêu hận tình cừu nhân gian, cũng biết nhân duyên thiên định không thể cưỡng cầu, phàm trần thế tục đều có thể luân hồi.

Không sai, nhân duyên thiên định, vốn không phải tình yêu mà phàm nhân chiếm được trong thế tục, cho dù luân hồi cũng không có cách nào đạt được tình yêu không thuộc về mình.

May mà có thần tương trợ mới không làm bọn hắn vì lạc lối mà mất đường về, mới có thể thấy rõ hết thảy để nhìn thẳng vào nhau.

Có trải qua mới sâu sắc hiểu được phải biết quý trọng.

Tại nơi chân trời mênh mông, nơi thánh địa không khói lửa nhân gian, đôi nến tinh từng trải qua mê võng dắt tay nhau làm bạn đi khắp chốn, cười xem nhân gian, hưởng thụ thời thời khắc khắc.

----

(1): Nhân sinh duyến, nhân khởi thiên địa sơ khai thì, duyến định tam sinh tam thế luân hồi trung.

Hữu thủy vong xuyên, ẩm nhi vong khước tiền sinh chủng chủng.

Duyên nợ nhân sinh, nhân bắt đầu từ khi thiên địa sơ khai, duyên định định tam sinh tam thế trong Luân Hồi .

Có nước Vong Xuyên, uống vào sẽ quên đi tất thảy kiếp trước kiếp này.
 
Back
Top Bottom