Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vong Xuyên - Mạt Hồi

Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 30: Chương 30



Một ngày nọ, gió mát nhẹ ru, Trường Tiếu ngồi trên lan can, vừa uống Quế Hoa nhưỡng vừa ngắm nhìn phong cảnh quen thuộc xung quanh.

Y đang đăm chiêu thì bỗng xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, thanh thoát. Y kinh ngạc đứng lên, gặp Ngưng Sương vội vàng bước tới.

"Sương tỷ, sao tỷ đến đây?”

Từ khi y khỏi bệnh, những người từng chăm sóc y, kể cả Ngưng Sương lại bị Bạch Thanh Ẩn phái người chặn bên ngoài. Từ bấy đến nay đã gần nửa tháng Ngưng Sương không tới Sướng Tâm viên, hiện giờ nhìn thấy nàng, Trường Tiếu vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.

Ngưng Sương đi đến trước mặt y, nhìn chăm chú một hồi rồi kéo y ra ngoài Sướng Tâm viên.

"Sương tỷ?"

"Một hiệu buôn ở bắc thành xảy ra vấn đề, tỷ phu ngươi phải tới đó, nghe nói qua hai ngày mới về được. Ngươi thừa dịp này, mau trốn về Tô Châu đi."

"Tỷ nói sao?"

Trường Tiếu kinh ngạc dừng cước bộ.

Thấy Trường Tiếu không đi tiếp, Ngưng Sương quay người lại nhìn biểu tình khó có thể tin của y, nói: "Trường Tiếu, không phải ngươi muốn gặp cha sao?”

"Đệ sợ, nếu cứ thế bỏ đi….”

"Chuyện tỷ phu ngươi không cần lo lắng." Ngưng Sương đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, , nàng bình tĩnh đáp, "Ta sẽ nghĩ cách giữ chân chàng."

"Sương tỷ. . . . . ." Trường Tiếu cảm thấy bất an.

"Trường Tiếu, ngươi không cần nghĩ ngợi nhiều, làm điều ngươi muốn làm là được. Sự tình cũng không thể thế này mãi, huống hồ, an bài như vậy cũng không đến nỗi, đúng không?” Ánh mắt Ngưng Sương nhìn ra phía xa, một thoáng sau, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Trường Tiếu kéo đi: "Thôi, chúng ta mau rời khỏi đây. Ngươi nhanh chóng quay về Tô Châu. Tới Tô Châu rồi, cho dù tỷ phu ngươi đuổi theo nhưng chàng nhiều ít cũng nể sợ thân phận của cha sẽ không dám làm càn ── nhưng còn đệ, Trường Tiếu, ngươi nhất định phải nhớ rõ, ngươi là cốt nhục của cha, là hài tử người thương yêu nhất ──"

Lời nói của Ngưng Sương làm cho Trường Tiếu rưng rưng lệ gật đầu: "Trường Tiếu sẽ không quên, Trường Tiếu nhất định sẽ nhớ kỹ."

Ngưng Sương nắm c.h.ặ.t t.a.y y, đẩy y ra khỏi Sướng Tâm viên.

Bên ngoài viên, gia đinh được phái tới canh gác đã bị trói chặt, nhốt vào sài phòng, tránh họ chạy đi mật báo cho Bạch Thanh Ẩn.

Mấy gia đinh này là thân tín của Bạch Thanh Ẩn, ngoài hắn ra, họ không tuân mệnh bất kỳ ai. Thế là Ngưng Sương thuyết phục tổng quản, gọi vài tên tôi tớ khác đến trói gô họ lại.

Ngôn tổng quản tưởng Ngưng Sương giận dỗi chuyện Trường Tiếu ở cùng Bạch Thanh Ẩn, hơn nữa Bạch Thanh Ẩn vẫn nhốt Trường Tiếu – đệ đệ của Ngưng Sương khiến Ngôn tổng quản cảm thấy chủ tử có điểm quá đáng. Vậy là không hề nghi ngờ, nghe theo Ngưng Sương phân phó, gọi người tới trói mấy tên gia đinh đó lại, tạo cơ hội cho Ngưng Sương mang người đi.

Không lâu sau, Trường Tiếu đã lên chiếc xe ngựa mà Ngưng Sương đã sớm chuẩn bị. Nàng còn mang quần áo mới và một ít ngân lượng đưa cho Trường Tiếu.

Xe bắt đầu chạy, Trường Tiếu nhoài người ra nhìn thân ảnh Ngưng Sương mãi.

"Sương tỷ. . . . . ."

"Trường Tiếu, ngươi nhớ bảo trọng, nhớ giúp tỷ tỷ chiếu cố cha mẹ, nha?"

"Vâng"

Trường Tiếu vẫn ngó ra ngoài, trong mắt ngân đầy tình cảm sâu xa nhìn bóng dáng cô đơn của Ngưng Sương xa dần.

Hôm nay biệt ly, biết khi nào gặp lại?

Tưởng tượng đến người này, Trường Tiếu nhịn không được lớn tiếng la lên: "Sương tỷ ──"

Ngưng Sương nghe thấy, giơ tay lên vẫy vẫy nhưng Trường Tiếu không nhìn rõ biểu tình, chỉ loáng thoáng nhớ nụ cười ôn nhu của nàng khi ấy.

Ngưng Sương đã khuất dáng, Trường Tiếu trở lại trong xe, thân thể xóc nảy theo nhịp mã xa, mắt đỏ lên, lệ rơi lặng lẽ.

Hai ngày sau, Bạch Thanh Ẩn đúng hạn trở về. Ngưng Sương nghe tin, không đi đâu, chỉ ngồi yên trong phòng.

Nàng đang đợi, đợi Bạch Thanh Ẩn xuất hiện. Nàng biết hắn sẽ đến.

Quả nhiên, không lâu sau,cửa phòng bị đẩy mạnh ra, ngoài cửa là Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt sắc lạnh.

"Trường Tiếu đâu?" Bạch Thanh Ẩn vừa vào đã hỏi.

Ngưng Sương không trả lời, đặt bộ quần áo đang khâu xuống một bên, tay phủi sợi vải dính trên váy.

"Ta hỏi ngươi, Trường Tiếu đâu?"

Thấy nàng như vậy, sắc mặt Bạch Thanh Ẩn lạnh hơn, đứng trước mặt nàng, hỏi lại lần nữa.

"Về rồi" Ngưng Sương ngẩng đầu nhìn hắn.

"Về?"

"Ngưng Sương cho nó quay về Tô Châu."

"Ngươi. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn vừa nghe, tức giận đến nói không nên lời, trừng mắt nhìn Ngưng Sương một chặp rồi xoay người bỏ đi.

"Tướng công!"

Ngưng Sương thấy hắn rời đi, đột nhiên nhào tới, ôm hai chân hắn, không cho đi.

"Ngươi buông ra." Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng cúi đầu nhìn nàng.

"Ngưng Sương không buông. . . . . ." Ngưng Sương bi thương quật cường lắc đầu.

"Vậy đừng trách ta vô tình." Bạch Thanh Ẩn cũng không nhiều lời, dùng sức gỡ tay Ngưng Sương ra.

Ngưng Sương nhỏ nhắn nào địch được hắn? Thấy tay mình bị gạt ra, Ngưng Sương không khỏi khóc thảm nói: "Tướng công, chàng hãy quên Trường Tiếu đi?"

Bạch Thanh Ẩn nghe vậy, chợt dừng động tác, nhìn nàng thật sâu, trầm giọng nói: "Nếu có thể buông tay, ngay từ đầu ta đã buông rồi"

Một câu khiến Ngưng Sương bi thương tuyệt vọng.

Đúng vậy, nếu có thể buông tay, ngay từ đầu đã buông rồi.

Không chỉ Trường Tiếu lưu luyến si mê suốt một ngàn năm, hay Bạch Thanh Ẩn, hay chính là nàng. . . . . .

Vì lẽ gì kiên trì hết lần này tới lần khác, đều bởi vì kìm lòng không đậu. Mỗi khi hắn xuất hiện, hai mắt liền nhịn không được mà đặt trên người hắn. Muốn hắn cười với mình, muốn ở bên hắn, muốn thương hắn mà cũng muốn hắn yêu mình.

Ngưng Sương khóc nức nở, hai tay nắm chặt vạt áo Bạch Thanh Ẩn bị giằng ra, nàng vẫn không thể buông.

"Ngưng Sương, buông tay."
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 31: Chương 31



Không muốn mạnh tay với một nữ nhân yếu đuối lại yêu thương mình đến thế, Bạch Thanh Ẩn dịu giọng khuyên bảo.

Ngưng Sương lắc đầu khóc, tay càng nắm chặt hơn.

"Ngưng Sương!" Bạch Thanh Ẩn lạnh giọng quát.

"Tướng công, chàng và Trường Tiếu vĩnh viễn không thể bên nhau. Ngưng Sương van cầu chàng, để nó ở lại Tô Châu, đừng tìm nó nữa."

"Không, không thể để y quay về Tô Châu, ta nhất định phải đưa y về đây, ta không thể mất y, tuyệt đối không thể. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn cúi người, hai tay nắm vai Ngưng Sương, "Ngưng Sương, Trường Tiếu không thể quay về Tô Châu, bởi vì y. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn không biết có nên nói cho nàng biết không, dù sao, chuyện Trường Tiếu yêu phụ thân mình, đối với người khác mà nói, chính là sét đánh bên tai, khó có thể tin.

Nhưng dù hắn không nói gì, Ngưng Sương cũng hiểu.

"Tướng công, Ngưng Sương biết tâm ý của Trường Tiếu đối với cha."

"Ngươi biết?" Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc mở to mắt, "Y nói cho ngươi?"

Ngưng Sương rưng rưng gật đầu.

"Nếu đã biết vậy sao ngươi còn để y về?” Bạch Thanh Ẩn không nhịn được, quát lên.

Ngưng Sương lệ rơi càng mau: "Trường Tiếu đáp ứng với ta sẽ không làm gì tổn thương cha mẹ.”

"Không mới là lạ!" Bạch Thanh Ẩn đứng lên, hổn hển nói, "Ngươi có biết hay không. . . . . . có biết y từng….với cha…. Không, ta không thể để y trở lại Tô Châu, ta phải đi gọi y về. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn không nhẹ nhàng khuyên bảo nữa, không để ý Ngưng Sương bị mình gạt ngã trên mặt đất, giật vạt áo, xoay người rời đi.

"Tướng công, chàng vẫn muốn Trường Tiếu, chẳng lẽ đã quên Ngưng Sương là thê tử danh chính ngôn thuận sao?"

Ngưng Sương quỳ rạp trên mặt đất khóc thảm thiết nói một câu làm cho người kia đã bước một chân khỏi cửa chợt dừng bước.

"Tướng công, cầu chàng đừng tiếp tục sai lầm nữa. Trường Tiếu có cuộc sống của mình, cho dù hiện nay thế nào, cũng sẽ có một ngày nó cưới vợ sinh con, có gia đình riêng. Tướng công, van cầu chàng quay đầu lại nhìn Ngưng Sương, Ngưng Sương một mực chờ đợi chàng, tướng công."

Lời Ngưng Sương một câu lại một câu thê thương thống thiết khiến Bạch Thanh Ẩn không đành lòng, nhắm hai mắt, một lát sau, hắn chậm rãi xoay người.

Nhìn Ngưng Sương khóc lóc, có cái gì đó nghẹn trong cổ Bạch Thanh Ẩn, qua một lúc lâu mới có thể mở miệng: "Ngưng Sương, ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, chúng ta căn bản không thể ở bên nhau. . . . . ."

"Không, thế gian này không có gì không thể. . . . . . Tướng công, chỉ cần chàng cho Ngưng Sương một cơ hội. . . . . . Ngưng Sương sẽ hảo hảo quý trọng. . . . . ."

Ngưng Sương trước mắt si tình giống hệt mình, bọn họ đều yêu một người sẽ không yêu mình. Là nên cho ai một con đường sống đây? Hắn hiểu Ngưng Sương vì sao thả Trường Tiếu đi, nếu hắn có thể quay đầu lại, chuyện này may ra mới có một kết quả viên mãn.

Hắn và Trường Tiếu đều là nam nhân, có thể được thế tục này công nhận không vẫn chưa rõ, càng không nói đến việc về sau sống dưới dư luận ra sao. Nếu có thể quên Trường Tiếu mà tiếp nhận Ngưng Sương, tất thảy sẽ khác. . . . . .

Chính là, nếu thật có thể dễ dàng buông tay, thì đâu có thống khổ như bây giờ?

Bạch Thanh Ẩn nhìn chiếc kéo Ngưng Sương đặt trên bàn, lẳng lặng đi qua. Ngưng Sương nhìn hắn cầm lấy kéo, tháo tóc xuống, cắt một đường.

Bạch Thanh Ẩn đưa lọn tóc tới trước mặt Ngưng Sương.

"Thực xin lỗi, Ngưng Sương, hôm nay trở đi, quan hệ phu thê của chúng ta giống như lọn tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt. Lát nữa ta sẽ gọi người đưa hưu thư cho ngươi. »

Nói xong, hắn thối lui từng bước, không để ý Ngưng Sương đang ngây người, xoay mình tuyệt quyết rời đi.

Ngưng Sương quên cả khóc, ngơ ngác nhìn lọn tóc trước mặt. Hồi lâu, nàng mới run rẩy cầm lấy áp vào ngực, lặng yên rơi lệ.

Có gì đó đã tiêu tan . . . . . .

Khi Bạch Thanh Ẩn cắt tóc, nói lời tuyệt tình với nàng, có điều gì đó đã tiêu tan.

Là tâm hay hồn phách?

Có lẽ là hy vọng.

Bởi vì nàng hiện tại, đã triệt để tỉnh ngộ trong nỗi đau, Bạch Thanh Ẩn sẽ không tiếp nhận mình.

Nước mắt nàng cứ thế rơi xuống như mưa.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 32: Chương 32



Đêm sâu vô cùng, dưới ánh nến, trong góc thư phòng yên lặng, Tô Châu phú thương Trịnh Kỳ Uyên vẫn đang ngồi điểm tính sổ sách.

Bỗng một trận gió mạnh ào qua song cửa, thổi nến lung lay như sắp tắt. Trịnh Kỳ Uyên vội cầm một quyển sách ngăn gió, giúp ngọn lửa ổn định rồi đứng dậy đóng cửa sổ.

Nhưng, hắn vừa khép cửa lại, cổng lớn đã cót két một tiếng, bị đẩy ra.

Tưởng gió thổi, Trịnh Kỳ Uyên không khỏi nhíu mi nghĩ tối nay sao có gió lớn vậy, rõ ràng vừa mới lập hạ. Kắn xoay người muốn đi đóng cửa thì thân ảnh từ cửa bước vào khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

"Cha!"

"Tiếu nhi?"

Nghe giọng nói quen thuộc, Trịnh Kỳ Uyên mới tin không phải mình hoa mắt. Nhi tử rời Tô Châu gần ba tháng - Trịnh Trường Tiếu giờ phút này đang đứng trước mặt hắn.

"Cha, con rất nhớ người nha!"

Trường Tiếu vừa thấy hắn, liền cười hớn hở, nhào đến, ôm chầm lấy.

"Đứa nhỏ này ── đứa nhỏ này ──"

Trịnh Kỳ Uyên ôm lấy đứa con có lớn mà chưa trưởng thành, khiến mình vừa yêu thương vừa không yên lòng này.

"Sao đột nhiên quay lại vậy? Cũng không nói trước với cha một tiếng.” Trịnh Kỳ Uyên vừa nói vừa kéo Trường Tiếu ra, "Xem nào. Để cha nhìn ngươi xem nào.”

Cẩn thận quan sát Trường Tiếu một lát, Trịnh Kỳ Uyên có chút đau lòng nói: "Sao gầy như vậy? Không quen đồ ăn kinh thành ư?"

"Dạ. Con vẫn thích đồ ăn Tô Châu hơn!" Trường Tiếu cười trứ dùng sức gật đầu.

"Có phải ngươi gây phiền cho tỷ phu không hả?” Nói đến đây, Trịnh Kỳ nghiêm nghị nhìn y.

"Không có. Con ở kinh thành rất ngoan!" Trường Tiếu bất mãn, lập tức phồng má phản bác.

"Hừ, thế tại sao tháng trước kinh thành lại truyền tin xuống đây kêu tỷ tỷ ngươi về?" Trịnh Kỳ Uyên vẻ mặt không tin.

"Chuyện đó ──" Trường Tiếu cố ý dài giọng, "Là bởi vì vi tỷ phu muốn gặp tỷ tỷ, hắc hắc!" Nói xong, y còn giả vờ cười mấy tiếng.

Bộ dáng y bướng bỉnh làm Trịnh Kỳ Uyên dở khóc dở cười.

"Sao về trễ như vậy? Trước khi về cũng không báo trước cho cha một tiếng?"

Trường Tiếu thu hồi nụ cười, hơi thâm trầm nhìn người trước mắt.

"Đó là vì Trường Tiếu muốn gặp cha, không muốn lãng phí thời gian ."

Trịnh Kỳ Uyên tưởng y nói thật, không có nghi ngờ gì, chỉ cho rằng hài tử này nhớ nhà và phụ mẫu.

"Cho nên liền suốt đêm trở về gấp sao?"

"Dạ"

Nghe y nói vậy, Trịnh Kỳ Uyên lại một trận đau lòng, không khỏi sờ sờ gương mặt Trường Tiếu đã gầy đi không ít.

"Cha vốn nghĩ lúc nào đó đón ngươi về. Ngươi ở đây luôn chọc ta và mẫu thân ngươi phiền lòng, không có ngươi, lại thấy thiếu thiếu gì đó. . . . . . Ai, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

"Cha. . . . . ." Trường Tiếu cụp mắt, giấu đi quang mang chợt lóe lên khác thường, tay nắm lấy tay phụ thân ấm áp.

"Đúng rồi, ngươi trở về mẫu thân đã biết chưa?"

"Chưa." Trường Tiếu lắc đầu, "Mẫu thân ngủ rồi, Trường Tiếu không muốn quấy rầy mẹ."

"Cũng phải, chờ sáng mai nói sau. Đúng rồi, giờ cũng không còn sớm, ngươi đi đường nhiều ngày như thế nhất định mệt mỏi, cha lập tức gọi người chuẩn bị, ngươi tắm rửa ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi đi."

Trường Tiếu ngăn Trịnh Kỳ Uyên lại, làm nũng nói: "Cha, không vội, con muốn bồi cha lâu lâu một chút. Đã lâu rồi con không ở bên cha, thật sự rất rất nhớ cha mà.”

Trường Tiếu từ nhỏ đã bám dính lấy hắn. Trước đây Trịnh Kỳ Uyên còn nuông chiều, khi y lớn lên liền nghiêm khắc y phải độc lập, bởi vậy rất nhiều lần hắn nghiêm khắc ngăn cản hành vi trẻ con của Trường Tiếu. Nhưng tối nay, nghĩ đến Trường Tiếu xa nhà gần ba tháng, hắn không muốn quá khắt khe với hài tử mà hắn thương yêu vô cùng này.

"Ngươi đứa nhỏ này." Ngữ khí là trách cứ nhưng Trịnh Kỳ Uyên không bước tiếp, quay lại bên Trường Tiếu, nhẹ nhàng ôm lấy y.

"Cha. . . . . ."

Trường Tiếu ôm hắn, gối mặt lên bờ vai hắn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trong khóe mắt hiện lên quang mang trong suốt.

Tâm sự không người biết, đau lòng không người hay, hỏi chàng chừng nào yêu ta, há lại tam sinh tam thế.

"Còn có, cha, Trường Tiếu có cái này cho cha."

"Cái gì?"

"Cha nhắm mắt lại đã."

Trường Tiếu nghiêng đầu, thần bí cười hì hì nói.

Trịnh Kỳ Uyên thấy bộ dáng y thực không có biện pháp, những vẫn nghe lời mà nhắm mắt. Đợi một lúc lâu hoàn toàn không thấy Trường Tiếu có động tĩnh.

"Tiếu nhi. . . . . ." Trịnh Kỳ Uyên không khỏi kỳ quái hỏi.

"Đợi thêm một chút."

Không biết có phải do đang nhắm mắt không mà thanh âm Trường Tiếu nghe khang khác, thâm trầm lại phảng phất như một vị trưởng lão đã trải bao năm tháng, ánh mắt đang nhìn hắn như mang theo cảm xúc gì đó khác thường, làm cho người ta thấy áp lực.

Trịnh Kỳ Uyên định mở mắt xem biểu tình của Trường Tiếu lúc này nhưng y nói đợi thêm một lát….thế là hắn do dự, ngay lúc hắn chần chờ, Trường Tiếu đặt tay lên vai hắn, dù đang nhắm mắt, hắn vẫn cảm giác được Trường Tiếu đang chậm rãi lại gần mình.

"Tiếu nhi?"

Trịnh Kỳ Uyên kỳ quái mở miệng, nhưng ngay sau đó, môi hắn bị cái gì đó mềm mại chắn lại… . . . Thân thể hắn cứng đờ, khi phát hiện trên môi mình là gì, hắn kinh ngạc mở to mắt, không nói nên lời.

Ngay sát mặt mình là một đôi mắt hàm chứa lệ quang. Mà ngập tràn ánh mắt, khiến hắn khiếp hãi đến á khẩu, là thâm tình.

Tình cảm mãnh liệt như bài sơn đảo hải áp lên hắn, giống như tích giữ từng chút qua vô số tháng năm, nặng nề mà thâm trầm, làm cho người ta khó có thể bỏ qua khó có thể quên, thậm chí quên cả hô hấp.

Trường Tiếu chậm rãi buông hắn ra, lệ trong mắt như trân châu từng viên từng viên rơi xuống, rớt lên áo Trịnh Kỳ Uyên.

Trịnh Kỳ Uyên đứng ngây ngốc, vì gương mặt thê mỹ của Trường Tiếu, vì tình yêu cháy bỏng trong mắt.

Trường Tiếu si ngốc nhìn hắn, cuối cùng mở miệng nói rõ từng chữ: "Đừng quên. . . . . . Đừng vong. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . ."

Hả ──

Trịnh Kỳ Uyên cả kinh, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Khó khăn lắm mới ổn định thân thể, hắn sợ hãi nhìn cửa sổ đã khép, đại môn cũng đóng chặt.

Đêm đã khuya , ánh nến lẳng lặng lay động, sổ sách mở ra đặt trên bàn, trong thư phòng ngoài hắn ra không có ai khác.

Trịnh Kỳ Uyên nặng nề thở d ốc.

Mới vừa rồi, là mộng?

**

Bạch Thanh Ẩn rời kinh thành đến ngày thứ mười, Ngưng Sương vẫn đờ đẫn ngồi trong phòng, bên cạnh nàng hé ra một công văn, trang thứ nhất viết hai chữ đậm nét thật to: "Hưu thư" .

Ở cuối công văn, Bạch Thanh Ẩn đã điểm chỉ nhưng bên cạnh chưa có tên Ngưng Sương.

Ngày đó, Bạch Thanh Ẩn trước khi rời đi gọi người đưa tới cho nàng hưu thư hắn đã ghi rõ danh tự và điểm chỉ, ý đồ phi thường rõ ràng, nếu Ngưng Sương viết tên hạ ấn lên đó, bọn họ chính thức chấm dứt quan hệ vợ chồng.

Ngưng Sương không tiếp nhận hưu thư, càng không viết tên mình lên đó. Nàng ngơ ngẩn như mất hồn nhìn góc phòng, lẳng lặng ngồi yên, tay nắm chặt lọn tóc Bạch Thanh Ẩn.

Hôm nay thời tiết âm u ẩm lạnh, bầu trời mây đen bao phủ tựa như muốn vây khốn con người, khiến bọn họ chỉ ở nơi không có ánh mặt trời mà hy vọng.

Vào không được mà thoát cũng không xong.

Ngưng Sương vẫn ngồi yên, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng ồn ào. Chẳng lâu sau, Ngôn tổng quản mặt xanh mét, đẩy cửa vào.

Ngôn tổng quản vừa thấy Ngưng Sương, lập tức chạy tới phía nàng.

"Phu nhân! Phu nhân!"

Ông kêu lớn nhưng Ngưng Sương không đáp. Ngôn tổng quản không có nửa điểm tâm tư đi khuyên nhủ an ủi nàng, bối rối nói: "Nguy rồi, phu nhân! Vừa có người báo tin, xe ngựa của tiểu cữu gia đi vào sơn đạo gặp núi lở ──"

"Ngươi nói cái gì?"

Nghe vậy, Ngưng Sương mấy ngày nay không có phản ứng, mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn Ngôn tổng quản đang kích động.

Ngôn tổng quản nhìn nàng, do dự hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ bi thống báo cáo: "Tiểu cữu gia và xe ngựa bị vùi lấp, khi được đưa lên…người đã, đã. . . . . ."

Ngưng Sương không nghe ông nói hết, nhắm hai mắt, cả người ngã về phía sau.

"Phu nhân! Phu nhân ──"
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 33: Chương 33



Quý Yên Nhã – thê tử của Trịnh Kỳ Uyên thấy trượng phu trong phòng đứng ngồi không yên, không khỏi mím môi khẽ cười, đi về phía hắn, ôn nhu nói: "Tướng công, sáng sớm mà chàng ở đây lo lắng điều gì ? »

Trịnh Kỳ Uyên nghe tiếng, nhìn về phía thê tử, cau mày, định mở miệng rồi lại thôi.

Quý Yên Nhã cười lắc đầu, nói: "Không phải là chàng đang nghĩ đến Trường Tiếu chứ?"

Trịnh Kỳ Uyên dừng bước, liếc thê tử một cái, cuối cùng ngồi lên ghế, cúi đầu suy nghĩ một lát, trầm giọng nói :"Phu nhân, chúng ta có nên đưa hài tử về không ? »

Quý Yên Nhã vừa nghe quả thế, cười đến bất đắc dĩ, nghiêng người về phía trước, vỗ nhẹ vai trượng phu.

"Chàng nha, khi có hài tử ở đây, luôn muốn nó độc lập. Giờ nó xa nhà lại lo đến mất ăn mất ngủ. Hài tử mà biết, chắc sẽ cười vỡ bụng. »

Bị thê tử trêu đùa, Trịnh Kỳ Uyên liếc nàng một cái, nhưng không phản bác, bởi vì sự thật đúng là như thế.

"Ta không tin phu nhân nàng không nhớ nó."

"Ta nhớ chứ." Quý Yên Nhã ngồi bên cạnh hắn, cười nói, "Nhưng ta chưa nói ra nha."

Ý tứ chính là, ai nói ra trước thì người đó nhớ Trường Tiếu hơn.

Trịnh Kỳ Uyên nhăn mặt suy nghĩ chốc lát, cuối cùng dường như bất chấp mọi giá, nói : "Mặc kệ, nhớ nhi tử thì nhớ nhi tử. Ta đã kêu người lên kinh đưa Tiếu nhi trở về rồi."

Trịnh Kỳ Uyên nói xong đứng lên, Quý Yên Nhã cũng đứng lên theo, hỏi: "Tướng công, đợt trước chàng không nhắc tới nó, còn tưởng chàng không nhớ con. Hôm nay sao bỗng dưng quyết định kêu Trường Tiếu về?"

Trịnh Kỳ Uyên dừng chân trong chốc lát rồi mới xoay người đối mặt thê tử, hắn không lập tức trả lời, ngược lại do dự hồi lâu, mới chần chờ đáp: "Tối qua. . . . . . Tối qua ta mộng thấy Tiếu nhi . . . . . . Nó nói. . . . . . Khụ, không có gì, chính là mộng thấy nó."

Quý Yên Nhã vẻ mặt giật mình: "Khó trách hôm nay chàng quyết định đón Trường Tiếu về."

Ngày có nghĩ đêm mới mơ đi?

Bất quá, cũng là lúc nên đón nhi tử về. Y từ nhỏ đến lớn cũng chưa đi xa, vừa ly khai đã lâu như thế, thực khiến người ta tưởng niệm.

Ngay lúc Trịnh Kỳ Uyên chuẩn bị đi gọi người tới thì tổng quản Trịnh phủ đã chạy vội vào, vừa thấy hai vị chủ tử, lập tức cúi đầu nói: "Lão gia, phu nhân, cô gia đến đây."

"Thanh Ẩn? !"

Trịnh Kỳ Uyên và Quý Yên Nhã không khỏi hai mặt nhìn nhau.

"Thiếu gia có phải cũng theo về cùng hay không?" Trịnh Kỳ Uyên lập tức hỏi tổng quản. Không ngờ tổng quản lại lắc đầu: "Không có, lão gia, cô gia chỉ đi một mình. Thoạt nhìn có vẻ rất phong trần mệt mỏi, như thể vội chạy đi."

"Ồ."

Đang nói chuyện, nhìn Bạch Thanh Ẩn mệt mỏi khác thường cũng đi vào phòng, thấy Trịnh Kỳ Uyên và Quý Yên Nhã đứng đó, hắn không nói gì, chỉ lặng yên.

"Thanh Ẩn, sao ngươi đột nhiên tới Tô Châu vậy?"

Trịnh Kỳ Uyên ngạc nhiên nhưng vẫn tiến lên hỏi.

Bạch Thanh Ẩn nhìn quanh sảnh đường một vòng như tìm gì đó, mới hỏi lại Trịnh Kỳ Uyên: "Trường Tiếu không nói với người sao?"

"Trường Tiếu?" Trịnh Kỳ Uyên hoang mang nhìn thê tử đứng đối diện, rồi mới nhíu mi hỏi, "Trường Tiếu nói gì, không phải nó vẫn ở trong kinh thành sao ? »

Lời Trịnh Kỳ Uyên làm cho Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc.

"Có lẽ nào ta đuổi theo nhanh quá nên bỏ lỡ? Có khi bọn họ vẫn đang trên đường ──"

Cúi đầu lí nhí một hồi, Bạch Thanh Ẩn đột nhiên ngẩng đầu, ôm quyền nói thật có lỗi rồi xoay người định đi.

"Thanh Ẩn."

Trịnh Kỳ Uyên nhanh tay lẹ mắt ngăn hắn lại.

"Rốt cuộc có chuyện gì ? Nói cho ta biết?"

Bạch Thanh Ẩn nghiêng người nhìn thẳng Trịnh Kỳ Uyên, trong đó mắt tình cảm phức tạp đan xen khiến người ngoài khó hiểu.

"Trịnh lão gia. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn mở miệng, ngữ khí lạnh lùng làm mọi người khiếp sợ, "Trường Tiếu đã rời kinh thành, phỏng chừng giờ này đang trên đường quay về Tô Châu. Ta vì đuổi theoy mà ra roi thúc ngựa đến đây, không ngờ lại vượt qua cho nên quyết định quay lại đường cũ tìm kiếm."

"Thanh Ẩn. . . . . ." Trịnh Kỳ Uyên hơi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Bạch Thanh Ẩn là nữ tế của hắn, trước vẫn gọi hắn là nhạc phụ, giờ này lại kêu một tiếng Trịnh lão gia, giống như kêu một người xa lạ, sao không khiến hắn kinh ngạc cho được.

Bạch Thanh Ẩn cúi đầu, nhìn thẳng Trịnh Kỳ Uyên, đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ và áy náy.

"Trịnh lão gia, ta và Ngưng Sương đã không còn là vợ chồng ."

Một câu của hắn làm cho Quý Yên Nhã thở hắt ra vì kinh ngạc, cònTrịnh Kỳ Uyên khó có thể tin trừng lớn mắt.

"Có chuyện gì, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trịnh Kỳ Uyên cố gắng trấn tĩnh nhưng thanh âm càng nói càng nghiêm khắc, "Có phải Sương nhi làm sai gì không?"

"Không phải." Bạch Thanh Ẩn thành khẩn lắc đầu, "Là ta sai, là ta không xứng với Ngưng Sương."

"Vậy đây ý của Ngưng Sương. . . . ."

Mặc dù có điểm ích kỷ, nhưng lúc này điều duy nhất Trịnh Kỳ Uyên nghĩ đến chính là quan điểm của nữ nhi trong chuyện này. Có phải nàng cũng đồng ý hay không. Nếu hai người đều đồng ý, hơn nữa lý do hợp lý, hắn còn biết nói gì. Trịnh gia bọn họ cũng không phải không nuôi nổi người, cùng lắm thì cho nữ nhi quay về. Nhưng nếu không phải. . . . . .

Bạch Thanh Ẩn hạ mắt, thật lâu mới trầm giọng nói: "Ta đã đem hưu thư giao cho Ngưng Sương, ta nghĩ, nàng hẳn ký tên."

"Hẳn là?" Quý Yên Nhã nãy giờ không nói gì đi lên đến, chất vấn, "Nói cách khác, Ngưng Sương cũng không đồng ý chuyện này?"

Bạch Thanh Ẩn cúi đầu không nói, nhưng tất cả mọi người dựa vào thái độ của hắn đã đoán ra hết thảy.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? Bạch Thanh Ẩn, ngươi bất mãn gì với nữ nhi của ta ? Lại còn viết hưu thư ! » Quý Yên Nhã tưởng tượng nữ nhi bị hưu, làm sao sau này nàng đối mặt với bàn ra tán vào của mọi người, tức giận nam tử trước mắt không thôi.

"Phu nhân. . . . . ."
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 34: Chương 34



Bạch Thanh Ẩn bi thương nhìn nàng, trong giọng tràn ngập tự trách: "Ngưng Sương không sai gì hết, là ta sai. Ngưng Sương rất tốt, tốt đến nỗi ta cho rằng nàng không nên vì ta mà cô phụ cả đời, cho nên ta mới làm như thế."

"Nhưng nữ nhi của ta yêu ngươi!" Quý Yên Nhã đỏ mắt lên, nàng nhớ rõ ràng, lần trước Ngưng Sương về nhà, nhìn ánh mắt con gái với Bạch Thanh Ẩn, nàng biết con yêu người này. Nàng còn từng vì con gái có được mối duyên lành mà vui mừng, vì sao hiện tại lại phát sinh tình huống như vậy?

"Nhưng ta không thể yêu nàng, tâm Thanh Ẩn, đã trao cho người khác."

"Một khi đã như vậy, sao lúc trước ngươi còn muốn thú nó!"

Trịnh Kỳ Uyên đứng trước mặt hắn, nghiêm khắc chất vấn.

Bạch Thanh Ẩn nhìn hai vị trưởng bối trước mắt, đau thương vô tận đáp: "Ta muốn kết hôn với nữ nhi của thủ phú Tô Châu Trịnh Kỳ Uyên, nhưng nàng không phải Ngưng Sương."

"Nhà chúng ta chỉ có Ngưng Sương là nữ nhi, không phải nó thì ai?" Quý Yên Nhã hốc mắt đỏ lên khó hiểu hỏi.

Bạch Thanh Ẩn không biết trả lời làm sao, chỉ đơ mắt nhìn.

"Ngươi nói thật đi! Lúc trước ở Trịnh phủ, không phải hai người các ngươi vẫn tốt sao? Sao lần này đến kinh thành hết thảy đều thay đổi?"

Trịnh Kỳ Uyên không nói gì, nghe thê tử nói xong, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn thẳng Bạch Thanh Ẩn, yêu cầu hắn nhất định phải giải thích rõ ràng.

Bạch Thanh Ẩn chậm rãi mở ra mắt, trầm thống nói: "Tất cả đều là giả. Là ta và Ngưng Sương giả bộ lừa gạt hai vị. Kỳ thật, ta chưa bao giờ cùng Ngưng Sương đồng sàng cộng chẩm, Ngưng Sương vẫn là xử nữ. . . . . ."

Quý Yên Nhã nghe vậy, khó có thể tin thối lui vài bước, cuối cùng ngã ngồi lên ghế.

"Chát!"

Trịnh Kỳ Uyên một chưởng vỗ lên bàn, chỉ Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nói: "Bạch Thanh Ẩn, hôm nay ngươi giải thích rõ tất cả cho ta!"

Bạch Thanh Ẩn nhìn hắn, không nói gì hồi lâu, cuối cùng cực kỳ bi ai mở miệng: "Người ta vốn muốn kết hôn, là nam phẫn nữ trang, làm cho ta tưởng nữ tử rồi không tự chủ được mà thương yêu thượng - Trường Tiếu."

Lời hắn nói như sấm dậy đất bằng, Trịnh Kỳ Uyên xưa nay bình tĩnh cũng cả kinh bước lui mấy bước, trừng mắt nhìn nam tử vẻ mặt thống khổ đứng cách đó không xa.

"Trời ơi. . . . . ."

Quý Yên Nhã khó khăn lấy lại tinh thần, che miệng, vừa rơi lệ vừa kinh hô.

"Trời ơi. . . . . ."

"Thật sự rất xin lỗi, Trịnh lão gia Trịnh phu nhân, thỉnh hai vị phái người đón Ngưng Sương về Tô Châu. Ngày sau ta sẽ đăng môn giải thích, hiện tại, ta phải đi tìm Trường Tiếu đã."

Bạch Thanh Ẩn nói xong, cảm giác có lỗi sâu sắc đối với hai người, thở dài, xoay người nhanh bước rời đi.

Ở trong phòng, Quý Yên Nhã thấy hắn rời đi rồi, không biết làm sao, tới bên trượng phu, liên tục hỏi: "Tướng công, tướng công, hắn đi tìmTrường Tiếu làm gì? Trường Tiếu ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ Trường Tiếu trốn khỏi kinh thành nên hắn không biết?"

Thê tử àm cho Trịnh Kỳ Uyên nghĩ đến gì đó, nhất thời vỗ bàn hét lớn.

"Không xong!"

Trịnh Kỳ Uyên không trả lời thê tử, lập tức gọi tổng quản tới, gấp rút phân phó: "Ngươi lập tức phái người đi tìm thiếu gia. Phỏng chừng y đang trên đường hồi phủ. Mau. Càng nhiều người càng tốt. Đúng rồi, còn nữa, mặt khác phái một vài người đến kinh thành, lập tức đón Ngưng Sương tiểu thư hồi phủ. Đi làm ngày đi, không được sai lầm. »

Tổng quản tuân lệnh, tức khắc đi làm việc. Trịnh Kỳ Uyên đứng ngoài phòng, bóng dáng thoạt nhìn thật thê lương. Quý Yên Nhã tiến lên, khóc dựa vào người hắn.

"Tướng công. . . . . ."

"Phu nhân, tạm thời đừng lo lắng quá. Chờ hài tử về đây, chúng ta sẽ hỏi rõ nguyên do."

"Vâng"

Quý Yên Nhã gật gật đầu, yên lặng chốc lát, lại hỏi: "Tướng công, tại sao Bạch Thanh Ẩn đuổi theo Trường Tiếu?"

Trịnh Kỳ Uyên đỡ lấy thắt lưng thê tử, thở dài một hơi rồi đáp: "Nếu vi phu đoán không sai, Trường Tiếu và Bạch Thanh Ẩn ở kinh thành phát sinh một đoạn gút mắt. Vì vậy, khi Ngưng Sương trở lại kinh thành, Trường Tiếu biết có lỗi với tỷ tỷ nên quyết định quay về Tô Châu, Bạch Thanh Ẩn không biết ẩn tình liền lập tức đuổi theo."

"Ý của chàng là. . . . . ."

Quý Yên Nhã khiếp sợ mở to mắt nhìn trượng phu.

Trịnh Kỳ Uyên lại thở dài.

"Phu nhân, chúng ta phải chuẩn bị tốt mọi sự."

Quý Yên Nhã nghe vậy, gục trên vai trượng phu, không nhịn được tiếng khóc.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 35: Chương 35



Tam sinh tam thế, nguyên lai chỉ là một giấc mộng, cái gì là thật, cái gì là ảo ?

Lần thứ hai đi trên Hoàng Tuyền lộ, dưới cầu Nại Hà, bên bờ Vong Xuyên, liếc nhìn Tam Sinh thạch ghi rõ tam sinh tam thế tựa như gió thoảng mây trôi.

Thực sự đã trải qua sao?

Lần nữa đứng trên Vọng Hương đài, nhìn bà cụ bán Mạnh Bà thang mãi mãi không bao giờ thay đổi trước mắt, nhất thời không nói nên lời.

"Ngươi đã đến rồi."

Thanh âm vô cảm cứng nhắc vang lên như ở nơi xa xôi, bà cụ đón y như đón một người quen.

Bà cụ không đợi y trả lời, múc một chén Mạnh Bà thang, hai tay nhăn nheo che miệng chén, đưa cho y. Đôi mắt bà thâm u mà thấu triệt như dòng Vong Xuyên nhìn y chăm chú.

"Lần này, ngươi sẽ uống hết bát Mạnh Bà thang này chứ ? »

Lời nói làm sáng tỏ hết thảy, bàn tay y toan tiếp nhận bát trà chợt sững lại.

Quả nhiên, nhất cử nhất động của y đều bị bà cụ nhìn thấu.

"Vì sao. . . . . ." Giọng y run rẩy, hoang mang hỏi "Lần trước ngài biết ta chưa uống mà vẫn cho ta chuyển thế ? »

"Đó là kiếp của ngươi." Ánh mắt bà lão âm u nhìn y "Thần đã nói rõ cho ngươi tam sinh tam thế, ngươi đã chọn cách làm như vậy. Có nhớ vu y tới nhà ngươi năm ngươi bảy tuổi không ? Người đó chính là ta. »

Y lẳng lặng nhìn bà, nước mắt cũng lẳng lặng rớt xuống.

"Vì sao ngài phải làm như thế ? »

"Là bởi vì, nếu ngươi tiếp tục bị trí nhớ kiếp trước vây khốn thì nhân sinh vợ chồng Trịnh thị sẽ bị ảnh hưởng. Để số mệnh bọn họ không chệch khỏi quỹ đạo ban đầu, ta phải cải trang thành vu y, nói cho bọn họ cách chữa bệnh. »

"Thì ra là thế. . . . ." Y cúi đầu, nước mắt rơi trên mặt đất, tức khắc biến mất không còn tăm hơi.

Sự vội vàng và ích kỷ của mình, suýt nữa y đã gây sai lầm lớn, dù việc này được cứu vãn kịp thời, y vẫn vô cùng áy náy.

Tiếp nhận bát trà từ tay bà cụ, y nhìn nước trà trong suốt tận đáy, bỗng nhiên cảm nhận hương vị của trà── không, phải nói là, hoàn toàn vô vị, uống đến miệng cũng không có cảm giác gì tựa như uống không khí vậy.

Mạnh Bà thang chính là thế, nhìn như nước, vô sắc vô vị.

"Ta không còn kiếp nào nữa . . . . . ." Y thì thào tự nói với chén trà, "Uống xong chén này, ta sẽ quên hết thảy. . . . . . nhưng tình cảm đối với người kia. . . . . ."

Bà cụ bình tĩnh nhìn y, lúc y nâng tay chuẩn bị uống trà thì ngăn lại.

"Không vội." Bà chậm rãi nói, "Trước khi uống, ngươi có muốn biết sau khi ngươi kiếp này chết, người nhà ngươi ra sao không ? »

Y trợn to mắt, khiếp hãi ngoài ý muốn.

"Có thể sao?" Y dò hỏi.

Bà cụ gật gật đầu, mỉm cười: "Kỳ thật kiếp này, ngươi thọ chừng 60 năm, bản mạng không nên tuyệt, sở dĩ đem hồn phách của ngươi về đây là thần linh an bài. Thần thấy ngươi lâm vào cảnh khổ, niệm ngươi từng thành tâm tu luyện, đặc biệt cho ... ngươi cơ hội hoàn hồn một lần nữa. »

"Thật ư?" Y khó có thể tin nhìn bà cụ, hait ay cầm chén run lẩy bẩy.

"Thiên chân vạn xác." Bà cụ thong thả gật đầu.

Y kích động một phen nhưng chỉ chốc lát rồi dần dần khôi phục bình tĩnh, lộ ra biểu tình bi thương.

"Nhưng nếu ta còn sống, làm sao đối mặt mọi người? Ngưng Sương si mê Thanh Ẩn, Trịnh Kỳ Uyên đã có Quý Yên Nhã, ta, bất quá là chỉ là một người thừa. . . . . ."

"Ngươi nói sai rồi, mỗi người tồn tại trên thế gian này đều có lý do, cuộc đời người này đan xen cuộc đời người kia. Lại đây, cho ngươi xem cái này trước, rồi hẵng quyết định có hoàn hồn về dương gian hay không. »

Bà cụ nói dứt lời, bàn tay đặt trên chiếc nồi đá nấu trà vung lên, mặt nước nhất thời xuất hiện một cảnh tượng, chỉ chốc lát sau, y liền nhận ra khung cảnh và những con người quen thuộc.

Y thấy một hạ nhân Trịnh phủ giục ngựa chạy như điên tới thẳng đại môn, ngựa vọt luôn vào trong phủ. Người này chạy vội tới trước mặt Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã nói gì đó. Quý Yên Nhã nghe xong, nhắm chặt hai mắt, té trên mặt đất, Trịnh Kỳ Uyên thất hồn lạc phách ngã ngồi lên ghế, hồi lâu vẫn chưa hồi thần.

"Đó là khi tin ngươi c.h.ế.t được truyền tới Trịnh phủ và phản ứng của phụ mẫu đời này của ngươi. Ngươi c.h.ế.t khiến mẫu thân ngươi buồn bực không vui, hai năm sau thì qua đời. Phụ thân ngươi một đêm đầu bạc trắng, từ đó về sau không lòng dạ nào chưởng quản gia nghiệp làm cho gia đạo sa sút. Về sau hắn tối ngày say rượu, nghèo khó thất vọng, cuối cùng trong một đêm mùa đông, say rượu c.h.ế.t nơi đầu đường… »

Nghe thế, thân thể y như hẫng đi, thiếu chút nữa đứng không vững.

"Mặt khác, tỷ tỷ ngươi - Ngưng Sương, nghe tin ngươi c.h.ế.t không lâu thì xuất gia đi tu. Nàng nghĩ vì nàng thả ngươi đi khiến ngươi bị hại chết, cả đời áy náy, cuối cùng cũng thê thảm qua đời."

Nghe đến đây, y lệ rơi như mưa, yên lặng đứng im, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi : « Còn người kia… »

Bà cụ liếc y một cái thật sâu: "Ngươi hỏi Bạch Thanh Ẩn?"

Y rơi lệ không nói, chỉ khẽ gật đầu.

Bà cụ thở dài: "Nói là đối với hắn vô tình, nhưng ngươi chung quy cũng không bỏ hắn xuống được a.."

"Kiếp trước ta nợ hắn, há có thể nói quên là quên ? » Tam sinh tam thế, nếu có ai đó ngoài người kia khiến y không yên lòng, thì chính là con người đáng thương theo đuổi y suốt 2 kiếp.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 36: Chương 36



Tay bà cụ lại vung lên, trên mặt nước rất nhanh xuất hiện thân ảnh Bạch Thanh Ẩn.

Y rưng rưng nhìn mặt nước hiện lên người kia, bên tai văng vẳng thanh âm trầm thấp khàn khàn của Mạnh Bà.

"Hắn là người cuối cùng biết tin ngươi chết. Đến khi hắn chạy ngược từ Tô Châu đến kinh thành thì di thể của ngươi đã hạ táng… »

Y nhìn Bạch Thanh Ẩn phong trần mệt mỏi, vẻ mặt không thể tin đứng trước mộ phần của mình. Khi đó đêm đã khuya, bốn bề không người, một thân áo xanh đứng lặng như u hồn, thê lương mà thống khổ.

Hắn vừa lặp đi lặp lại ba chữ không thể nào vừa lấy tay cào đất trên mộ. . . . . .

Hắn cào đến mức rách toang hai tay, đầu ngón tay không ngừng chảy m.á.u nhưng hắn vẫn không chút quan tâm, điên cuồng cào đất.

Không biết qua bao lâu, quan tài bị chôn sâu dưới bùn đất mới lộ ra. Vì quan tài bị đóng đinh chặt, hắn lại mất thêm rất nhiều khí lực mới mở được nắp.

Nương theo ánh trăng, hắn xác nhận người nằm trong quan tài chính là Trịnh Trường Tiếu, liền vô lực quỳ rạp xuống đất, qua hồi lâu mới dùng sức ôm di thể Trịnh Trường Tiếu ra ngoài.

Hắn cứ như vậy, dựa vào bên cạnh quan tài, ôm chặt di thể Trịnh Trường Tiếu trong ngực, lẳng lặng ngồi như mất hồn lạc phách, không nói một lời, nếu không phải lệ từ khóe mắt không ngừng rơi xuống thì người ta đã nghĩ hắn là con rối gỗ.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn khóc, vô thanh vô tức, lại làm cho yn tâm như d.a.o cắt, cuối cùng y nhắm mắt lại, không đành lòng mà cũng sợ không dám xem tiếp.

Người này, vì sao lại yêu mình đến thế ?

Đời trước, cả đời này, đều si tình đến mức y không muốn nhìn hắn bị tổn thương nữa.

"Không lâu sau đó. . . . . ." Giọng nói bà cụ lại vang lên, "Hắn ôm di thể của ngươi đến bờ sông, dùng dây thừng buộc chặt ngươi và hắn rồi cùng nhảy xuống giữa sông. »

Y mở mắt, muốn nói gì đó nhưng vì quá bi thống mà không thốt nên lời.

"Biết chuyện rồi. Ngươi định quyết định thế nào ? »

Thống khổ tắc nghẽn yết hầu, y chỉ có thể nặng nề gật đầu.

Nỗ lực nuốt nghẹn ngào xuống bụng, y chua xót khóc hỏi : "Nhưng. . . . . . Ta làm sao để hoàn dương, ta sống lại có thể thay đổi gì không ? »

Bà cụ nói: "Ngươi không cần lo lắng, những chuyện ngươi vừa nhìn chưa xảy ra, thậm chí cha mẹ ngươi cũng chưa biết tin ngươi chết. Sau khi hoàn dương sẽ như thế nào, ngươi cứ sống lại rồi sẽ biết. Tóm lại, khi ngươi trở về, tình hình sẽ tốt đẹp hơn ngươi vừa được xem nhiều. »

"Ta hiểu rồi." Y lại gật đầu.

Bà cụ chuyển sang chuyện khác, cẩn thận nhắc nhở y: "Bất quá, ngươi phải uống hết chén Mạnh Bà thang này mới được hoàn dương. Bởi vì kiếp trước ngươi thiếu Bạch Thanh Ẩn một đoạn tình nên trước khi chấm dứt kiếp này để trở lại ban thờ Phật, ngươi phải quên đi tình cảm với Trịnh Kỳ Uyên, dùng kiếp này đền đáp tình nghĩa Bạch Thanh Ẩn. »

"Quên đi. . . . . . Quên đi lưu luyến si mê một ngàn năm ư?" Y đờ đẫn cúi đầu nhìn nước trà trong tay.

"Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được không? Nếu không thể, đổ trà trong tay đi, lập tức trở về làm tiểu nến tinh ──"

"Không. Ta còn bốn mươi lăm năm dương thế, ta muốn dùng nó để hoàn lại ân tình của Bạch Thanh Ẩn, tình cảm cố chấp ngàn năm ── tạm quên một lần cũng được. Thỉnh cầu ấy vốn không thuộc về tam sinh tam thế của ta, thành ra, một hồi sai lầm."

Y rưng rưng bưng chén trà đến trước mặt, khi hớp một ngụm, một giọt lệ rơi xuống chén, ngửa đầu nuốt xuống, hồi tưởng lại hương vị của trà. . . . . .

Vừa mặn vừa chát, là hương vị của nước mắt.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 37: Chương 37



Ngàn năm trước đây, từng vì một đoạn hồi ức tốt đẹp kia khóa trụ, trong óc trong tim, tất cả đều là giọng nói, nụ cười, dáng vẻ của hắn, vừa nghĩ tới đã muốn rơi nước mắt.Là bởi vì hư không, là bởi vì tưởng niệm, là bởi vì rất muốn gặp hắn.

Si ngốc ngàn năm, thần cũng bị cố chấp của y thuyết phục, thở dài một tiếng, cho y tam sinh tam thế.

Nhưng tam sinh tam thế này, chung quy cũng là trông là ngóng, chẳng thể cầu. Cầu được tam sinh, làm cho y triệt để hiểu ra những thứ không phải của mình, vĩnh viễn không thể cưỡng cầu.

Bất chợt nhớ lại, lúc trước y khóc cầu thần linh cho mình gặp lại người nọ một lần. Thần đồng ý, nhưng y gặp được người đó rồi lại sinh lòng tham, quên lời mình từng nói, vì muốn có một kết quả mà đổ Mạnh Bà thang đi. Tam thế, người nọ trở thành thân sinh phụ thân của y, giống như trừng phạt của thần linh, nói cho y hay, không nên yêu chung quy không thể yêu.

Cho dù chờ đợi đến đâu cũng vĩnh viễn không chiếm được tình yêu ấy, lại phụ bạc cảm tình người khác dành cho mình.

Vì lẽ gì lại chọn uống Mạnh Bà thang để quên đi hết thảy ?

Có lẽ là vì phải hoàn lại cảm tình của người kia, cũng có lẽ là bởi vì bọn họ giống nhau. Chính mình không thể chiếm được, ít nhất cũng đừng để hắn đeo gông xích nặng nề thống khổ trên lưng như thế, ít nhất cũng cho hắn trọn vẹn một giấc mơ.

Cuối cùng cả đời này, y hiểu được thế nào là tuyệt vọng, hiểu được thế nào là buông tay, cũng hiểu được rằng cho người khác hy vọng cũng chính là cho mình một đường lui.

Tam sinh tam thế, nếu y cứ như thể trở lại ban thờ Phật, chỉ e sẽ day dứt tiếc nuối, vĩnh viễn không thể đắc đạo thành tiên. Thần hiểu y nhất, chính là vị thần đã từng độ hóa y thành tinh. Vậy nên y cho mình một cơ hội, dùng thời gian còn lại trên dương gian hoàn trả hết thảy nợ nần.

Ban đầu vốn chẳng có gì, kiếp nạn này là do y không an phận mà gây ra. Nếu không chấm dứt tất cả chuyện này, làm sao y có thể chặt đứt duyên trần, thành tâm hướng phật?

Lần được sống cuối cùng này, hãy chôn sâu vùi chặt tình cảm thê lương ngàn năm, không phải đạt được mới là viên mãn, mà là lĩnh ngộ.

**

Trịnh Trường Tiếu tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Bạch Thanh Ẩn.

Hoàn toàn khác với Bạch Thanh Ẩn mừng rỡ như điên, trong mắt Trường Tiếu hiện lên một màn sương mù, lúc Bạch Thanh Ẩn ôm chầm lấy y, y hoang mang hỏi: "Ngươi là ai?"

"Trường Tiếu?" Bạch Thanh Ẩn dừng động tác, cẩn thận nhìn y.

"Ngươi là ai?" Nghe một người mình chưa gặp bao giờ gọi tên mình, Trường Tiếu càng hoang mang. Tại sao hắn biết mình mà mình hoàn toàn không nhớ nổi người này?

Mắt Trường Tiếu trong veo, không chút giả vờ, Bạch Thanh Ẩn vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt của y, chậm rãi lần chạm đôi môi, lộ ra một nụ cười vừa mừng rỡ vừa thương tâm.

"Quên ta rồi ư? Quên cũng tốt. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Trường Tiếu, nghe ta nói đây, ta là Bạch Thanh Ẩn, ta yêu ngươi, yêu Trịnh Trường Tiếu, một mình Trịnh Trường Tiếu."

Trường Tiếu nhìn đôi mắt đen thẳm, quên cả nói, cứ nhìn hắn, trong mắt y hiện lên hình ảnh một Bạch Thanh Ẩn mỏi mệt tiều tụy, cằm như nhọn ra, có thể nói là một gương mặt rất chật vật.

Hẳn đây là lần đầu tiên thấy hắn, nhưng không biết vì sao, y cảm thấy như đã nhìn hắn rất lâu rồi, suy nghĩ đó khắc sâu vào đầu y.

Bạch Thanh Ẩn cứu Trịnh Trường Tiếu. Hắn từ Tô Châu, chuẩn bị theo đường cũ quay lại tìm Trường Tiếu thì gặp người của Trịnh phủ chạy về báo Trường Tiếu chết.

Khi Bạch Thanh Ẩn bị đả kích kịch liệt chạy đến nơi xảy ra tai nạn thì người dân ở đó dắt hắn đi nhận mặt tử thi. Lúc đó hắn phát hiện người c.h.ế.t không phải Trường Tiếu, mà là xa phu.

Những người này sở dĩ tưởng người c.h.ế.t là Trường Tiếu vì họ tìm thấy trong xe ngựa khóa trường mệnh (1) viết tên Trường Tiếu . Bọn họ lại đối chiếu với chữ Bạch phủ khắc trên mã xa, tìm tới địa chỉ báo tin, rồi Bạch phủ phái người đi Tô Châu thông tri. Kết quả là gặp hắn giữa đường.

Bạch Thanh Ẩn thấy người c.h.ế.t không phải Trường Tiếu thì vừa vui vừa sợ. Sợ vì xe ngựa kia đúng là xe của Bạch phủ, khóa trường mệnh cũng đích thực là vật tùy thân của Trường Tiếu. Tại sao khóa trường mệnh trong xe mà lại không thấy Trường Tiếu?

Bạch Thanh Ẩn trái lo phải nghĩ, nghĩ ra một khả năng, lập tức chạy đến hiện trường, quan sát địa hình một chút, tìm thêm vài người cùng hắn xuống chân núi tìm người.

Nguyên lai nơi bị lở núi là giữa sườn dốc. Sau khi đỉnh núi bị lở, bùn đất bị giữ lại giữa đường, chôn vùi mã xa ở đây. Nhưng một bên đường là sườn dốc sâu không thấy đáy, Bạch Thanh Ẩn đoán Trường Tiếu có thể bị văng ra ngoài khi xe bị đất đá rơi trúng, ngã xuống chân núi.

Suy đoán này khiến Bạch Thanh Ẩn lạnh cả người.

Chân núi sâu không lường được, từ hôm xảy ra sự cố đến nay đã mười ngày, nếu Trường Tiếu thật sự rơi xuống dưới, khả năng còn sống vô cùng thấp.

Nhưng Trường Tiếu giống như mệnh chưa tuyệt, hay có thần tiên tương trợ, bọn Bạch Thanh Ẩn tìm được y cách sơn đạo gần trăm mét, cây cối sum xuê, còn có vô số hoa quả tươi. Mười ngày nay Trường Tiếu dựa vào đó mà miễn cưỡng duy trì sinh mệnh. Khi Bạch Thanh Ẩn phát hiện ra, y đã hấp hối. Đại phu đến chữa bệnh cũng sợ hãi than, nếu phát hiện trễ thêm hai ba ngày, Trường Tiếu đã c.h.ế.t vì suy kiệt, lúc đó có là Hoa Đà tái sinh cũng không cứu nổi.

Vô số người kinh thán thực sự là kỳ tích.

Nhưng Bạch Thanh Ẩn không nghĩ như thế. Hắn nghĩ nếu lúc trước mình không đi tắt đến Tô Châu thì có lẽ đã gặp Trường Tiếu sớm hơn, không khiến y chịu khổ nhiều như vậy.

Hắn vĩnh viễn không quên bộ dáng gầy trơ xương của Trường Tiếu khi hắn mới tìm ra. Lúc ấy, lòng hắn đau như d.a.o cắt, ôm thân thể Trường Tiếu cơ hồ không có sức nặng mà rơi nước mắt.

Bất quá, may mắn, may mắn phát hiện ra Trường Tiếu kịp thời.

Cho dù khi y tỉnh lại đã quên hết tất thảy liên quan đến hắn.

Bởi vì thân thể Trường Tiếu vẫn rất suy yếu, Bạch Thanh Ẩn bèn thuê một nhà dân gần đó làm nơi dưỡng bệnh cho y.

Sáng sớm bảy tám ngày sau, Bạch Thanh Ẩn giống như mọi khi mang đồ ăn sáng nóng hổi tới phòng Trường Tiếu. Hắn vừa vào liền phát hiện Trường Tiếu lẽ ra phải nằm trên giường nghỉ ngơi đã không thấy bóng dáng.

Vội vàng buông đồ ăn xuống, Bạch Thanh Ẩn tìm loạn khắp nơi, cuối cùng thấy Trường Tiếu ở hậu viện, đang hứng thú quan sát mấy con cá vàng nuôi trong chum nước.

"Trường Tiếu, sao ngươi chạy đến đây ?" Tuy thấy y ngoạn đến vui vẻ, nhưng thân thể y vẫn suy nhược, dễ nhiễm phong hàn, Bạch Thanh Ẩn không khỏi cau mày, đi về phía y, giọng trách cứ.

Trường Tiếu nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn đi đến, thản nhiên cười: "Cả ngày ở trong phòng buồn muốn c.h.ế.t nên ta đi lại một chút."

"Nhưng ngươi chưa khỏe hẳn. . . . . ."

"Khá hơn nhiều rồi. Còn ở trong phòng mới làm ta bệnh thêm đó.”

Không biết tại sao, Bạch Thanh Ẩn trong thương giới có thể năng ngôn thiện biện (ăn nói khéo léo) mỗi khi đối mặt Trường Tiếu đều không nói lại y, chỉ mới nói một câu đã bị y làm cho á khẩu.

"Ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi." Bạch Thanh Ẩn yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng, không giấu nỗi quan tâm, "Ngươi vừa hồi phục, ta không muốn lại thấy ngươi bệnh.”

Trường Tiếu cười: "Ta biết."

Dứt lời, Trường Tiếu lại quan sát mấy con cái quẫy đuôi bơi bơi. Bạch Thanh Ẩn lắc đầu đi về phía y, ngồi xuống bên cạnh, nhìn Trường Tiếu tập trung tinh thần vào lũ cá.

Trừ hắn ra, Trường Tiếu nhớ không sót điều gì, ngay cả chuyện bị văng từ mã xa ra mắc vào tang cây trên vách núi.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 38: Chương 38



Sau khi Trường Tiếu tỉnh lại hỏi hắn là ai, hắn do dự hồi lâu rồi đáp sự thật, nói mình là tỷ phu y, bất quá bây giờ hai người đã không còn là phu thê.

Khi hắn nói đến người này thì Trường Tiếu tựa như nhớ tới gì đó, vẻ mặt giật mình.

"Ta nhớ ra rồi, hình như ta tới kinh thành thăm tỷ tỷ, rồi quay về Tô Châu, trên đường gặp núi lở. Bất quá nếu người là tỷ phu của ta, tại sao ta không nhớ ra ngươi?”

Nghe y nói vậy, Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc, liền cho rằng Trường Tiếu trải qua quá nhiều đau khổ khiến trí nhớ bị ảnh hưởng.

Nhưng, ngoài hắn ra, ai y cũng nhớ rõ. Chuyện này trong lòng hắn thực là ngũ vị tạp trần.

Vì mình đã tổn thương y quá nhiều nên y mới lựa chọn lãng quên mình?

Bất tri bất giác, Bạch Thanh Ẩn lâm vào trầm tư. Hăn ngồi một bên đột nhiên không nói không rằng khiến Trường Tiếu chú ý, ngẩng đầu nhìn hắn ngẩn người, Trường Tiếu mím môi cười ranh mãnh, lấy tay vốc nước trong chum té lên mặt Bạch Thanh Ẩn.

"Trường Tiếu? !"

Bạch Thanh Ẩn bị nước lạnh mát làm cho hoàn hồn, nhìn sang Trường Tiếu đắc ý tươi cười, hắn phát hiện mình không có biện pháp nổi giận với y cho nổi.

Mấy ngày nay, thân thể Trường Tiếu tuy chưa khỏe nhưng y vẫn cười với mình, Bạch Thanh Ẩn thậm chí còn cảm thấy số lần y cười mấy ngày nay còn nhiều hơn từ hồi quen biết nhau tới giờ. Cười nhiều như vậy, lại minh mị vô tà (trong sáng ngây thơ).

Tại sao nhỉ?

Bạch Thanh Ẩn không rõ.

Hiện tại Trường Tiếu tựa như đã buông tay, không còn cố kỵ, không còn gánh nặng, thuần chất vui tươi.

Cũng bởi vì điều này mà mấy ngày nay Bạch Thanh Ẩn một mực do dự không muốn nói cho Trường Tiếu một việc. Hắn rất sợ sau khi Trường Tiếu biết chuyện này sẽ giống như hồi bị hắn nhốt trong Bạch phủ, bi ai tịch mịch tựa như chất chứa ngàn vạn năm sầu khổ thê lương, che giấu trong lòng nỗi niềm không thể tỏ bày, dùng ánh mắt si tình bi thống yên lặng dõi theo ai đó.

Nhưng cũng không thể giấu được mãi, vì hai ba ngày sau, Trường Tiếu nhất định sẽ biết.

Có nên nói với y ngay không? Hay cố kéo dài tới hôm đó?

Bạch Thanh Ẩn chần chờ, không phát hiện mình lại rơi vào trầm tư còn đôi mắt to đen trong sáng của Trường Tiếu đang hoang mang nhìn hắn ngơ ngẩn hết lần này tới lần khác.

"Bạch Thanh Ẩn, sao ngươi lại ngẩn người rồi? !"

Trường Tiếu hỏi, lôi hắn đang suy nghĩ vẩn vơ quay về sự thật.

"Có phải tối qua ăn không no ngủ không ngon không? Đi ngủ tiếp đi. Mấy ngày nay ngươi vẫn chiếu cố ta, nhất định mệt c.h.ế.t đi. Yên tâm, giờ ta khỏe rồi, ta sẽ tự chiếu cố chính mình."

Trường Tiếu đôi khi thực tùy hứng, nhưng cũng là đứa nhỏ phi thường hiểu chuyện. Có lúc y giở mấy trò đùa nghịch vô hại làm cho người ta dở khóc dở cười nhưng y chỉ cần mở to đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn ngươi, nói những lời khiến lòng ngươi ấm lại, mặc kệ ngươi đang tức giận hay thương tâm cũng sẽ bị y cuốn hút lấy, tâm tình dần chuyển biến tốt đẹp.

Bạch Thanh Ẩn chỉ mới thấy một Trường Tiếu như vậy với người thân của mình. Có lẽ hắn từng uy h.i.ế.p y, dùng thủ đoạn không hay éo buộc y khiến y mỗi lần đối mặt với hắn lại tỏ ra như người xa lạ, ngoài lạnh lùng chỉ là vô tận lạnh lùng, dùng đạm mạc làm cho hắn tổn thương.

Giờ đây, thấy Trường Tiếu đối với mình có vẻ quan tâm tưởng như vĩnh viễn không thể xuất hiện, Bạch Thanh Ẩn không biết vì sao lại cảm thấy chua xót.

Trường Tiếu, chỉ có quên hắn, mới có thể cười với hắn ư?

A, là chính mình gây tội, sao còn trách cứ Trường Tiếu?

Nghĩ vậy, Bạch Thanh Ẩn không dám thể hiện ra con người trước kia chỉ biết uy h.i.ế.p bắt buộc Trường Tiếu nữa. Đã quyết tâm làm lại tất cả từ đầu, không phải sao? Hiện tại, mặc kệ Trường Tiếu đối xử với hắn thế nào, hắn đều phải dùng chân tâm chứ không phải thủ đoạn để có được y.

Nghĩ vậy, Bạch Thanh Ẩn như trút gánh nặng, nói với người trước mắt: "Trường Tiếu, ta đã phái người đi Tô Châu, tính toán thời gian, có lẽ hai ba ngày nữa, phụ mẫu cùng tỷ tỷ ngươi sẽ tới đây đón ngươi ."

Hóa ra, không muốn nói cho Trường Tiếu chuyện này chính là sợ Trường Tiếu nghĩ đến phụ thân y, lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm ban đầu. Nhưng hiện tại, mặc kệ Trường Tiếu như thế nào, hắn cũng sẽ dùng nhiệt tâm của mình, dùng cả đời này cảm hóa y.

Nghe hắn nói, Trường Tiếu hưng phấn nhảy cẫng lên, cũng bắt lấy cánh tay hắn liên tục hỏi: "Thật không, thật không? Cha mẹ còn có Sương tỷ đều đến đây sa? !"

Dáng vẻ Trường Tiếu nhảy nhót vui vẻ làm cho Bạch Thanh Ẩn cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn gật gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, ta báo tin ngươi không thông tri bọn họ, ta nghĩ bọn họ hẳn là sẽ tới đây nhanh thôi."

"Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng có thể gặp họ !"

Trường Tiếu vui vẻ nhảy nhót trong viện, hoàn toàn không có chút thương cảm gì như Bạch Thanh Ẩn dự đoán làm cho hắn cảm thấy Trường Tiếu hiện tại có gì đó khác xưa.

"Trường Tiếu?" Bạch Thanh Ẩn vẫn đứng chỗ cũ, đôi mắt thâm thúy nhìn Trường Tiếu một lúc rồi mở miệng gọi.

"Gì vậy?" Trường Tiếu trên mặt tràn đầy vui sướng quay đầu lại nhìn hắn.

"Cha ngươi cũng tới . . . . . ." Bạch Thanh Ẩn cẩn thận chọn từ.

"Đúng vậy, cha ta và mọi người đều tới !" Vừa nói đến đây, Trường Tiếu lại hưng phấn nhảy tưng tưng giống hệt một con thỏ con.

"Trường Tiếu. . . . . . Cha ngươi. . . . . . ngươi chẳng lẽ. . . . . ."

Trong đầu Bạch Thanh Ẩn chợt lóe lên.

"Chẳng lẽ cái gì?"

Nụ cười của Trường Tiếu giờ phút này không có một tia lo lắng, không có một tia ngụy trang, không có một tia thương cảm, thuần túy hồn nhiên trong sáng, dần dần làm Bạch Thanh Ẩn ngộ ra.

Trường Tiếu quên không chỉ có hắn, mà còn có đoạn cảm tình với phụ thân trái luân thường đạo lý kia nữa.

---

(1): Khóa trường mệnh
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 39: Chương 39



Ba ngày sau, như Bạch Thanh Ẩn dự đoán, Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân Quý Yên Nhã tìm tới nhà dân mà họ đang thuê ở. Tuy Bạch Thanh Ẩn ra cửa nghênh đón bọn họ, nhưng Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân căn bản chưa từng để ý tới hắn, nhìn thấy hài tử Trịnh Trường Tiếu, bọn họ lập tức gạt Bạch Thanh Ẩn ra ngoài, ngồi trong phòng hàn huyên một hồi.

Bạch Thanh Ẩn biết chuyện của mình và Ngưng Sương khiến hai vị trưởng bối phi thường không vui nên cũng thức thời ở ngoài phòng kiên nhẫn chờ đợi, không một câu oán hận.

Trong phòng, Trịnh Kỳ Uyên cùng phu nhân nhìn thấy Trường Tiếu êm đẹp đứng trước mặt, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm lấy đứa con thật lâu nói không nên lời.

"Nghe tin ngươi chết, thực hù c.h.ế.t cha mẹ, cũng may Bạch – tiểu tử họ Bạch kia lập tức phái người đến báo tin ngươi còn sống. Bằng không ta với mẫu thân ngươi, khụ, thật không biết nên làm cái gì bây giờ."

Đắm chìm trong vui sướng thật lâu, Trịnh Kỳ Uyên mới buông Trường Tiếu ra, cảm khái thấy con sắc mặt tái nhợt một chút, ngoài ra mọi chuyện thoạt nhìn đều ổn.

"Đừng nói chuyện không vui nữa. Hài tử còn sống khỏe mạnh là tốt rồi." Quý Yên Nhã lúc ấy khổ sở, khóc suýt mù cả mắt, giờ thấy Trường Tiếu lại có tâm được lo mất, cầm tay con không buông.

"Được rồi. Được rồi. Không nói nữa, không nói nữa. Hài tử, đến đây cho cha xem, xem kỹ con.”

Trường Tiếu ngoan ngoãn đứng cho cha mẹ nhìn tới lui, còn thỉnh thoảng cười khẽ, làm hai người kia không khỏi mỉm cười nhìn nhau.

"Ngươi đứa nhỏ này, vẫn bướng bỉnh như thế."

Quý Yên Nhã cười, nhịn không được dí dí trán Trường Tiếu.

Trường Tiếu nhe răng cười, rồi mới hỏi một việc y vẫn thắc mắc.

"Đúng rồi, cha mẹ, Sương tỷ sao không tới?"

Câu hỏi của y làm hai vị trưởng giả nhất thời tắt lịm nụ cười, nhìn nhau, cuối cùng Trịnh Kỳ Uyên bất đắc dĩ thở dài nói: "Ai, Sương tỷ của ngươi, nó. . . . . . đã xuất gia đi tu rồi!"

"Cái gì?" Trường Tiếu khiếp sợ nhìn cha mẹ, "Ngưng Sương xuất gia, chuyện gì vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Kỳ Uyên lại thở dài: "Lúc trước Sương nhi cho ngươi quay về Tô Châu, không ngờ ngươi gặp tai họa, nó tự cho là tại mình, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, liền quy y phật môn, xuống tóc đi tu."

"Tại sao có thể như vậy?" Trường Tiếu nhất thời chân tay luống cuống, nói năng lộn xộn, "Chuyện này hoàn toàn không thể trách Sương tỷ. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Lại nói, không phải cuối cùng con cũng bình an vô sự sao? Không ai nói với Sương tỷ ư? Có khi tỷ ấy quay về.”

"Nói, chúng ta vừa nhận được tin lập tức phái người đi thông tri cho nó, nhưng. . . . . ." Quý Yên Nhã nói đến đây, không khỏi rơi nước mắt "nhưng nó không chịu trở về, còn giao cho chúng ta ba phong thư, một phong là cho chúng ta, một phong là của ngươi, một phong khác là cho Bạch Thanh Ẩn."

Trịnh Kỳ Uyên vừa nghe thê tử nói vừa rút trong ống tay áo ra ba phong thư, đưa phong thư ghi tên Trường Tiếu cho y.

"Thư gửi chúng ta viết nữ nhi bất hiếu cô phụ ơn dưỡng dục của cha mẹ, nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa báo đáp…” Quý Yên Nhã đứng một bên yên lặng lau nước mắt, Trịnh Kỳ Uyên vừa kể lại vừa liếc nhìn Trường Tiếu sắc mặt khó coi, nói tiếp, “Nó nói sau khi rời cõi tục đầu nhập phật môn, nó đã hiểu ra nhiều điều, cũng cảm thấy cuộc sống như vậy mới phù hợp với mình, nhắn chúng ta đừng lo lắng, mỗi ngày nó đều thành kính cầu cho chúng ta hạnh phúc an khang."

Trường Tiếu đợi phụ thân kể hết mới vội vã mở lá thư trên ta. Thư rất ngắn, chỉ có mấy dòng.

Trên thư viết:

Trường Tiếu, đừng cố chấp những chuyện đã qua. Tỷ tỷ hy vọng đệ có thể buông đi hết thảy quá khứ để quan tâm tới người bên cạnh đệ. Đệ không cần lo lắng cho tỷ tỷ, hiện tại ta sống rất tốt. Ta sẽ cầu khẩn Phật tổ mỗi ngày cho đệ, cầu cho đệ thực sự được trường tiếu.Tỷ tỷ Ngưng Sương.

Trường Tiếu xem xong thư, yên lặng ngồi lên ghế.

Trịnh Kỳ Uyên đỡ Quý Yên Nhã cũng ngồi xuống, Trịnh Kỳ Uyên nhìn con, phỏng đoán tâm tình y hiện tại một phen, rồi mới hỏi: "Hài tử, ý tỷ tỷ ngươi trong thư là gì?”

Trường Tiếu không nói gì, lẳng lặng đem lá thư trên tay giao cho phụ thân. Trịnh Kỳ Uyên cùng Quý Yên Nhã đọc xong, hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

"Trường Tiếu, ngươi và Bạch Thanh Ẩn. . . . . ."

Trịnh Kỳ Uyên do dự thật lâu sau, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏiTrường Tiếu.

"Con và Bạch đại ca có chuyện gì?” Trường Tiếu mê hoặc nhìn ánh mắt phức tạp của phụ mẫu.

"Ngươi gọi hắn là Bạch đại ca?" Quý Yên Nhã cau mày liễu.

"Đúng vậy, hắn bảo con kêu như vậy. Có chuyện gì sao?”

Trịnh Kỳ Uyên và Quý Yên Nhã đồng thời rơi vào trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trịnh Kỳ Uyên mở miệng trước: "Trường Tiếu, ngươi đối với Bạch Thanh Ẩn rốt cuộc là thế nào? Ngươi thành thật nói cho cha mẹ, chúng ta không trách ngươi."

"Thế nào là sao?" Trường Tiếu khó hiểu nghiêng đầu, "Cha mẹ, tại sao đột nhiên hỏi như vậy?"

"Khụ." Trịnh Kỳ Uyên hắng giọng, cẩn thận hỏi, "Cái này, hài tử, ngươi trả lời cha, ngươi cùng Bạch Thanh Ẩn ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì?"

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trường Tiếu đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó thành thật lắc đầu, "Con không nhớ rõ.”

"Cái gì?" Hai vị trưởng giả giật mình kinh hô, "Ngươi không nhớ rõ ?"

"Đúng vậy." Trường Tiếu gật gật đầu, "Sau khi tỉnh lại sau, con không nhớ được chuyện phát sinh ở kinh thành và Bạch đại ca. Ngoài chuyện đó ra, cái gì cũng nhớ rành mạch. Làm sao vậy, cha, mẹ?"

Trường Tiếu mở to mắt hoang mang nhìn hai người, Trịnh Kỳ Uyên và Quý Yên Nhã nhìn nhau không nói gì.

Ánh mắt trong veo của Trường Tiếu chứng tỏ y không nói dối, nhưng Trường Tiếu đã quên chuyện bọn họ rất muốn biết chân tướng. Ngưng Sương đã xuất gia, bọn họ không thể đến hỏi, vốn nghĩ Trường Tiếu sẽ kể lại, nhưng y lại quên.

"Vì sao lại quên nhỉ?"

Trịnh Kỳ Uyên thì thào tự nói, nhưng thanh âm không nhẹ, Trường Tiếu nghe thấy, trả lời: "Bạch đại ca nói, có lẽ là vì nhớ lại sẽ rất thống khổ, nên con mới quên đi. Hắn nói đã quên cũng tốt, cho dù cái gì cũng không nhớ rõ, Trường Tiếu vẫn đang vẫn là Trường Tiếu."
 
Back
Top Bottom