Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vong Xuyên - Mạt Hồi

Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 20: Chương 20



Trải qua gần một tháng đi đường, đoàn Bạch Thanh Ẩn cuối cùng cũng đến kinh thành.

Vừa vào kinh thành, nghe thấy thanh âm ồn ào nơi phố chợ, Trường Tiếu ngồi trong xe ngựa vén mành nhìn ra, không thấy hứng thú lại buông mành xuống, quay về xe.

Vô tình thấy được màn này, Bạch Thanh Ẩn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Vốn là mình cưỡng ép Trường Tiếu đến đây khiến y tâm tình phiền muộn, dĩ nhiên không có hứng thú với cảnh tượng này.

Hắn không muốn làm như thế nhưng lại không thể không làm như thế.

Sau lần đầu tình cờ gặp gỡ, xa nhau mấy năm, tưởng không thể gặp lại rồi bất ngờ tái kiến. Tuy lần gặp mặt thứ hai, biết y là nam nhi, hắn lại là tỷ phu của y nhưng tình cảm này vẫn không vì thế mà tiêu biến, chỉ càng ngày càng sâu nặng. . . . . .

Vốn dĩ hắn không định về kinh nhưng bỗng liên tiếp nhận được điện khẩn, không thể không quay về.

Không muốn xa người kia lần nữa, đành lợi dụng sự tình vô ý bắt gặp hôm đó để ép y theo hắn.

Lúc làm như thế đã nghĩ đến hậu quả y có thể ghét hắn, thậm chí hận hắn. Nhưng hắn thật sự không thể xa người kia tđược…Nhất là khi đã biết người đó có tình cảm với phụ thân…..

Hắn không hiểu cảnh tượng hắn bắt gặp, tình cảm âm lạnh kia là gì, chỉ biết rằng, hắn không thể để mặc y như thế, bằng không, hắn nhất định sẽ…sẽ ngày càng xa rời y….

Bạch Thanh Ẩn đến trước cổng phủ đệ riêng đã thấy tổng quản chờ đợi nghênh đón.

"Gia, ngài đã về!"

Tổng quản từ khi Bạch Thanh Ẩn bảy tám tuổi đã chiếu cố hắn, kích động nhìn hắn xuống ngựa, "Lần này đi lâu hơn bình thường, có phải trên đường gặp phải chuyện hay không ? »

"Không phải." Nếu là trước kia, Bạch Thanh Ẩn xa nhà trở về sẽ cùng tổng quản hàn huyên một hồi, nhưng lần này, hắn chỉ qua quýt nói mấy câu rồi trực tiếp đi về phía xe ngựa.

Hành động này của hắn khiến tổng quản rất buồn bực, rồi chợt tỉnh ngộ, bước tới bên cạnh Bạch Thanh Ẩn. Ông nghĩ người trong xe là Trịnh Ngưng Sương vừa rồi theo phu quân đi Tô Châu thăm nương gia.

Khi mành xe được Bạch Thanh Ẩn vén lên, một thiếu niên tuấn tú bước ra, tổng quản không khỏi giật mình.

"Gia, người này là. . . . . ." Tổng quản khôi phục bình tĩnh, hỏi Bạch Thanh Ẩn.

Hắn không trả lời ngay mà giơ tay ra đón Trường Tiếu xuống nhưng lại bị y lãnh đạm từ chối, lúc này mới cười cười đáp.

"Y là đệ đệ của Ngưng Sương, lần này theo ta tiến kinh."

"À, ra vậy." Tổng quản tỏ vẻ đã hiểu, hỏi tiếp "Thế sao phu nhân không theo ngài trở về?"

Mắt Bạch Thanh Ẩn vẫn không rời Trường Tiếu, đáp: "Sức khỏe nàng không tốt. Ta sợ nàng không chịu nổi đường xe mệt nhọc nên để nàng ở lại Tô Châu ."

"Thì ra thế." Tổng quản gật gật đầu, ánh mắt cũng dừng lại ở người đang đứng trước cổng phủ, ngẩng đầu nhìn tấm biển lớn đề hai chữ rồng bay phượng múa.

Ông vừa chỉ nhìn người này một lát, tiếng phân phó của chủ tử đã vang bên tai.

"Lão Ngôn, lập tức gọi người đi dọn dẹp sạch sẽ Sướng Tâm viên. Từ ngày hôm nay trở đi, vị khách quý Tô Châu này sẽ nghỉ tại Sướng Tâm viên (畅心园: Sướng trong sung sướng, Tâm là trung tâm, tim, Viên là vườn).

Lão tổng quản không lập tức lên tiếng trả lời, mà nhíu mày khó hiểu nói: "Gia, Sướng Tâm viên không phải nơi ngài xây dựng đặc biệt dành cho phu nhân sao . . . . ."

"Không cần nhiều lời, nghe theo ta."

Tiếng lão tổng quản không lớn không nhỏ, vừa đủ làm cho Trường Tiếu đứng cách đó không xa nghe thấy. Y quay đầu lại nhìn hai người bọn họ thì Bạch Thanh Ẩn đã ngắt lời tổng quản.

Nghe vậy, lão tổng quản lập tức gật đầu dạ vâng, gọi người thu thập hành lý chủ nhân, mặt khác kêu gia đinh tới phân phó sửa sang phòng ốc.

Làm xong hết thảy những chuyện này, lão tổng quản mới nghênh đón chủ nhân và khách quý phương xa vào phủ.

**

Nửa đêm hôm đó, Bạch Thanh Ẩn mất ngủ, bất tri bất giác thả bước tới Sướng Tâm viên, ngoài ý muốn, nhìn thấy người hắn nghĩ là đã ngủ say đang ngồi trên lan can, trong tay cầm bầu rượu, ngửa cổ uống mấy ngụm.

Bạch Thanh Ẩn đầu tiên ngẩn ra, rồi mới phi thân tới chỗ người kia, đoạt bầu rượu trong tay y.

Bầu rượu trong tay bất ngờ bị người cướp đi, Trịnh Trường Tiếu nhíu mày nhìn nam nhân đột ngột xuất hiện, liền không nói lời nào, quay mặt tiếp tục thưởng thức bóng đêm.

"Sao ngươi lại uống rượu?" Không để ý thái độ lạnh lùng của Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn nén giận, thấp giọng hỏi.

Trường Tiếu mím môi cười lạnh: "Thích thì uống, cần lý do sao?"

Mặc dù Bạch Thanh Ẩn đã quen y lạnh lùng với mình, nhưng giờ phút này, vẫn bị ngữ khí khinh thường của y làm tổn thương. Sắc mặt sần xuống, hắn hỏi : "Ai đưa rượu cho ngươi?"

Bạch Thanh Ẩn thanh âm thấp trầm, tỏ ý chỉ trích rõ ràng.

Trường Tiếu quay đầu, ngạo nghễ cười nói: "Ngươi phân phó hạ nhân, nói chỉ cần là lệnh của ta liền nhất nhất làm theo, không phải sao?"

Một câu này như cái tát vào mặt hắn.

Bạch Thanh Ẩn không nói gì, trực tiếp ném bầu rượu trong tay vào góc tường.

Rắc một tiếng, bầu và rượu hòa chung lẫn lộn.

"Ngươi không nên uống rượu, ngươi mới mười năm tuổi thôi." Bạch Thanh Ẩn chuyển ánh mắt thâm trầm từ bầu rượu vỡ tan lên người Trường Tiếu.

"Có luật pháp quy định người mười lăm tuổi không được uống rượu sao?" Trường Tiếu mỉa mai trả lời.

Bạch Thanh Ẩn ngồi xuống trước mặt Trường Tiếu, biểu tình vừa chân tình vừa khổ sở: "Trường Tiếu, ngươi không nên đối xử với ta như thế?"

"Ta đối xử với ngươi như thế nào?"

"Cố ý lạnh lùng với ta ta, cố ý chọc giận ta!"

"Aha, tỷ phu quá lời, tính tình tiểu đệ vốn chính là như vậy."

"Trường Tiếu!"

Y phản đối, y lạnh lùng thật sự chọc giận Bạch Thanh Ẩn. Chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đứng lên nhìn Trường Tiếu.

Trường Tiếu lặng yên không nói, nhưng chỉ một lát rồi đứng lên.

"Ta mệt rồi, muốn ngủ. Tỷ phu, thứ cho không phụng bồi."

Trường Tiếu mặt không chút thay đổi đi lướt qua người kia nhưng vừa bước được một bước, y đã bị mạnh mẽ kéo lại, chưa kịp kinh ngạc, một đôi môi ấm áp mềm mại áp lên môi y ──

Đôi mắt trong veo mở to, khi bắt đầu ý thức được chuyện đang xảy ra, Trường Tiếu kịch liệt giãy dụa, nhưng y thân thể mong manh, không chống cự lại được Bạch Thanh Ẩn cao lớn.

Không biết phải làm sao, Trường Tiếu liều lĩnh vươn cánh tay, vung đến mặt người kia ──

"Chát!" một tiếng giòn vang, chấn động nhân tâm.

Bạch Thanh Ẩn thối lui từng bước, đón nhận ánh mắt người nọ tức giận hung hăng trừng mình.

"Tỷ phu,xin hãy tự trọng!"

Bạch Thanh Ẩn chậm rãi lấy tay che bên má sưng đỏ, nhìn chăm chăm một điểm, không nhìn theo Trường Tiếu tránh qua mặt mình. . . . . .

"Ta không muốn làm tỷ phu của ngươi."

Lúc Trường Tiếu chuẩn bị bước vào trong phòng, Bạch Thanh Ẩn mới ôm má, lẳng lặng nói.

Hắn không quay đầu nhìn Trường Tiếu nên hắn không biết trước khi y dứt khoát bước vào phòng đã nhìn hắn đầy đau đớn bi thương.

Đêm nay, thực sự yên lặng.

Nhưng trong màn đêm tĩnh mịch này, đã có gì đó chậm rãi thay đổi, chậm rãi trôi đi.

Trường Tiếu vẫn đứng nguyên trong phòng, khi y nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn nơi Bạch Thanh Ẩn vừa đứng chỉ còn lại bầu rượu vỡ tan và rượu chảy lan mặt đất.

"Ta chỉ có thể làm như thế."

Trường Tiếu bi thương ngồi xổm xuống, đau khổ lắc đầu.

"Ta không muốn tổn thương ngươi, nhưng ta chỉ có thể làm như thế. . . . . . Ta thật sự không muốn tổn thương ngươi. . . . . ."

Thanh âm của y tịch lạnh ưu sầu, vẩn vơ hòa trong gió rồi mới phiêu tán vào đêm khuya vô tận.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 21: Chương 21



Gió đêm thổi qua song cửa. Ánh nến lay lắt lập lòe, người đang dựa vào thư án ngủ say đột nhiên bừng tỉnh.

Ánh nên lung lay, gió đêm mát lạnh, trong đêm sâu nổi lên nỗi tịch liêu, Bạch Thanh Ẩn đứng dậy đóng cửa sổ, tâm niệm vừa động, người đã đứng lên đẩy cửa bước ra.

Hắn đi về phía lầu các Sướng Tâm viên, nhìn cảnh đêm trong vườn, cúi đầu tự giễu, suy nghĩ một lát, đang định trở về thư phòng bỗng nhìn thấy cửa phòng trên lầu chưa đóng. Chớp mắt một cái hắn đã tiến tới nơi, giơ tay đẩy cảnh cửa khép hờ mở hẳn ra.

Trong phòng tối đen, ánh sáng từ ngoài cửa sổ u uất chiếu vào, gian phòng tựa như không có người ở. Hắn đi về phía giường, thấy chăn đệm nguyên si chưa ai động tới, phút chốc hiểu ra tất thảy.

Hắn oán hận xoay người ra khỏi phòng. Một lát sau, Bạch phủ ban nãy còn chìm trong bóng tối, đèn đuốc đã sáng trưng.

Trong màn đêm xuất hiện một bóng người mảnh khảnh dáng vẻ vội vàng trên con đường trải đá xanh, băng qua sương mù ẩm ướt.

Y đã sớm lên kế hoạch kỹ càng, tìm đường rời khỏi kinh thành, ra ngoài thành xong sẽ đến tiểu trấn lân cận mua ngựa và lương khô, ngược hướng Tô Châu mà đi, Bạch Thanh Ẩn sẽ đuổi theo y về phía Tô Châu, chắc chắn vồ hụt.

Cứ như thế rời đi, dù ngàn vạn lần không cam tâm nhưng y biết nếu mình không tạm thời rời Tô Châu, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt họ, sẽ khiến vợ chồng Bạch Thanh Ẩn Trịnh Ngưng Sương thống khổ.

Cho dù đời này y là nữ nhân cũng không thể hoàn trả tình nghĩa tiền kiếp của Bạch Thanh Ẩn, bởi vì tình này ngàn năm trước đã trao cho người nọ mất rồi.

Y không thể yêu người khác được nữa.

Hiện giờ, cho dù âm kém dương sai, Bạch Thanh Ẩn và tỷ tỷ Trịnh Ngưng Sương cũng đã là vợ chồng, y nhận ra tỷ tỷ Ngưng Sương thực sự yêu Bạch Thanh Ẩn. Nếu y biến mất, thời gian trôi qua, người tốt như Ngưng Sương nhất định có thể khiến Bạch Thanh Ẩn động tâm, quên đi y mà chấp nhận Ngưng Sương.

── đúng vậy, y biết, ý nghĩ này căn bản là lừa mình dối người mà thôi.

Nếu tình yêu khắc cốt ghi tâm dễ dàng quên đi đến thế, thì tại sao hôm nay y còn đứng đây, vì sao Bạch Thanh Ẩn kia vẫn lưu luyến si mê y không thể nào quên được?

Nhưng, y cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, làm như vậy, ít nhất so với duy trì tình trạng này còn khá hơn.

Trong đêm tối, y dựa vào lộ tuyến đã trộm ghi nhớ ngày đến đây, vội vàng mò ra cổng thành. Y toan thông qua binh lính để xuất thành thì bị một màn làm cho kinh hãi.

Tại cổng thành, không hiểu sao bỗng có nhiều binh sĩ hơn cả ban ngày. Giờ phút này, bất kỳ ai muốn thừa dịp ban đêm rời thành đều bị ngăn lại.

Tâm Trường Tiếu nhất thời nặng như đeo đá, tuy không biết tình hình cụ thể ra sao nhưng y cảm thấy chuyện này và việc mình bỏ trốn khỏi Bạch phủ có liên quan đến nhau.

Chính là y không nghĩ ra mình bị phát hiện nhanh như vậy. Cứ tưởng tới sáng sớm hôm qua mới có người phát giác mình đã rời đi.

Phụ thân Bạch Thanh Ẩn là nhất phẩm đại quan, hai vị huynh trưởng cũng là trọng quan trong triều. Khi hắn phát hiện y bỏ trốn đã nhờ bọn họ xin giúp đỡ, làm cho binh lính trông coi cửa thành làm việc nghiệm túc chặt chẽ hơn cũng không phải là việc khó.

Nghĩ vậy, Trường Tiếu không dám tùy tiện đi qua cửa thành, mà dần dần lui ra, tính chuyện tìm một khách đ**m trong thành nghỉ chân tạm, đợi thời cơ ra khỏi thành.

Nhưng y vừa bước lui đã bị một binh sinh canh cổng thành phát hiện, hô lớn bắt dừng lại. Trường Tiếu khẽ cắn môi, cân nhắc hậu quả nặng nhẹ rồi giả bộ như không nghe thấy, xoay người bước nhanh rời đi.

Y nghe thấy đằng sau có người đuổi theo, càng bước gấp hơn nhưng chưa được vài bước đã bị một người chắn ngựa trước mặt.

Vó ngựa dừng lại trước mặt, Trường Tiếu ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Bạch Thanh Ẩn, tâm không khỏi lạnh đi, thối lui từng bước.

Ánh mắt Bạch Thanh Ẩn quá đỗi lạnh lùng đáng sợ, dán chặt trên người Trường Tiếu khiến y cảm giác như mình bị nhốt vào hầm băng, trốn cũng không thể trốn.

***

Chương 17

Bạch Thanh Ẩn túm lấy cánh tay Trường Tiếu, mặc y giãy giụa, kéo thẳng đến phòng trong Sướng Tâm viên, hung hăng lẳng lên giường.

"Tại sao ngươi bỏ trốn?"

Trường Tiếu chưa kịp ngồi dậy, Bạch Thanh Ẩn đã lạnh giọng chất vấn.

Trường Tiếu ngồi lút vào trong giường, khuôn mặt cố ý tỏ ra lạnh lùng nhưng không giấu được nỗi bi thiết dưới đáy mắt.

"Ta không trốn."

"Vậy ngươi vừa mới định làm gì?"

"Ta chỉ là muốn quay về Tô Châu."

"Ngươi có thể nói với ta một tiếng."

"Nói thì ngươi sẽ cho ta trở về sao?" Trường Tiếu lạnh lùng châm biếm.

Bạch Thanh Ẩn yên lặng.

Đương nhiên không, không có khả năng đó. Chẳng dễ gì mới tách được y ra khỏi phụ thân, sao có thể để y trở về?

"Mới đi vài ngày, ngươi đã nhớ cha ngươi đến khó có thể tự kềm chế sao?" Bạch Thanh Ẩn cười lạnh nói. Tim hắn như bị ai đó đ.â.m nát, mỗi chữ là một nhát dao.

Trường Tiếu nhắm mắt lại, tàn nhẫn mà tuyệt tình.

"Phải"

Một câu của y làm cho Bạch Thanh Ẩn loạng choạng đứng không vững, mà trong lòng y cũng thê lương.

Vài phần thực vài phần giả? Cố ý nói như thế cho Bạch Thanh Ẩn nghe, cắt đứt ý niệm của hắn với mình. Mà cũng là sự thật, y yêu người ấy cả ngàn năm, làm sao lại không nhớ đến? Chớ nói mấy ngày, từng khắc từng giờ y đều tưởng niệm.

"Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn hai tay nắm chặt cánh tay y, bi ai trong mắt khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, "Đừng mơ hão nữa, hắn là cha ngươi."

Trường Tiếu khóc, hoàn toàn không thể khống chế, một câu hắn là cha ngươi khiến bi ai đè nén hơn mười năm trong lòng không thể kìm giữ được hơn.

"Ta biết, ta biết hơn bất kỳ ai.”
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 22: Chương 22



Kiếp luân hồi cuối cùng, sát na y mở mắt, đã hiểu đây chính là một hồi bi kịch. Muốn yêu nhưng chẳng thể yêu, không được phép yêu. Đây là trừng phạt mà thần dành cho si tâm vọng tưởng của nến tinh. Chung kỳ tam sinh, chỉ có thể trông chỉ có thể ngóng, chỉ có thể mang một mạt u hồn thê lương kia về trước ban thờ phật.

"Nhưng ta không quên được, không thể quên được."

Bởi vì đã đổ Mạnh bà thang giúp quên tất thảy đi, vốn nghĩ đời này vô luận kết quả là gì cũng phải biết, không ngờ nhận lại chính là thống khổ gấp đôi.

"Thả ta ra, Bạch Thanh Ẩn. Đừng tra tấn ta và bản thân nữa. Để ta đi. Người là phu quân của tỷ tỷ, hai người nên cùng một chỗ. . . . . ."

"Ta không thể!" Bạch Thanh Ẩn hai mắt nhìn y như muốn nứt ra, cắn răng nói từng lời, "Ngươi muốn tác hợp ta và tỷ tỷ ngươi, rồi tiếp tục lưu luyến si mê cha ngươi ư? Ngươi như vậy bảo ta làm sao chịu nổi? Ta không cho phép, tuyệt không cho phép!"

Trường Tiếu si ngốc nhìn hắn, nước mắt rơi nhanh hơn.

Y nhìn thấy trên người Bạch Thanh Ẩn thân ảnh quật cường bướng bỉnh kiếp trước, người vì y mà đợi chờ đến chết.

Vì lẽ gì trời xanh an bài mọi chuyện ra thế này?

Lẽ nào nợ kiếp trước, kiếp này nhất định phải trả ư?

Vậy y làm sao hoàn trả cho xong? Tâm y đã dành cho người khác, chỉ còn lại thể xác vô dụng này thôi…..

"Trường Tiếu. . . . . ."

Không biết từ khi nào, khuôn mặt Bạch Thanh Ẩn đã gần ngay trước mắt, ngay sau đó, đôi môi hắn mềm mại ấm áp chạm lên môi y, đợi y giật mình định đẩy ra đã bị hắn ôm chặt lấy.

"Không sao đâu, Trường Tiếu."

Hắn vừa hôn vừa ôn nhu trấn an.

"Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, Trường Tiếu, tin tưởng ta, ta nhất định bảo vệ ngươi. Giao hết cho ta, không cần suy nghĩ gì cả, chỉ cần ngươi ở lại bên ta.”

Hắn hôn lên nước mắt trên má y, thanh âm của hắn vuốt v3 vết thương lòng y. Trường Tiếu bất tri bất giác chìm đắm trong tình cảm ôn nhu của đối phương.

Hai người ngã lên giường, gắt gao ôm lấy nhau. Quần áo Trường Tiếu bị cởi dần ra, lộ khuôn n.g.ự.c như bạch ngọc, Bạch Thanh Ẩn thành kính đặt lên đó một cái hôn.

Trường Tiếu. . . . . .

Bên tai có tiếng ai than nhẹ, từng câu từng câu rõ ràng, phút chốc lấp đầy cõi lòng quạnh hiu của y suốt ngàn năm, lệ từ khóe mắt long lanh rơi xuống.

Đợi đến khi Bạch Thanh Ẩn lại hôn lên hai má y, h* th*n bọn họ đã gắt gao dây dưa một chỗ.

Đau đớn bị xâm lấn làm cho Trường Tiếu níu chặt lấy áo Bạch Thanh Ẩn. Nhận thấy y khó chịu, Bạch Thanh Ẩn chậm dần động tác, ôn nhu hôn lên môi má đối phương.

Vì lực đạo quá lớn, tay Trường Tiếu kéo tuột áo Bạch Thanh Ẩn, để lộ cái bớt hình hồ điệp. Trường Tiếu toàn thân cứng đờ, nỗi hối hận kiếp trước chợt ùa về trong trí nhớ ──

"Không ──"

Y cơ hồ thét lên thất thanh, điên cuồng đẩy người đang áp trên cơ thể mình ra.

Không nên mắc sai lầm thêm lần nữa.

"Trường Tiếu?"

Bạch Thanh Ẩn kinh ngạc đè thân thể y đang không ngừng giãy dụa.

"Buông, buông ── đừng sai lầm thêm nữa, đừng, đừng ──"

Quá đau khổ, Trường Tiếu vừa khóc vừa nói năng lộn xộn.

Biểu tình của y tuyệt vọng làm cho hoang mang trong mắt Bạch Thanh Ẩn dần chuyển biến lãnh chí, nghĩ y vẫn cự tuyệt mình, trong lòng nảy lên một cỗ hắc ám.

"Không, ta không buông!"

Hắn gầm nhẹ, bưng lấy mặt y, hôn lên môi y, nụ hôn tràn ngập tàn bạo xâm lược, tình cảm ôn nhu biến mất, cường ngạnh tiến vào cơ thể y rồi, Bạch Thanh Ẩn liều lĩnh chiếm cứ người khiến hắn vừa yêu vừa hận này.

Tay bị giam trên đầu, môi cắn đến chảy máu, Trường Tiếu lặng yên rơi lệ, cuồng phong sậu vũ đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến y. Mắt y nhìn xa xăm nơi nào đó, trầm tịch như đã chết.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 23: Chương 23



Sai lầm.

Gặp đã sai lầm, yêu càng sai, luân hồi sai, đổ đi Mạnh bà thang lại sai thêm.

Sai đến ngày hôm nay, tâm như tro tàn.

Sau đêm đó, Bạch Thanh Ẩn sợ y lại bỏ trốn, bèn cột y vào giường, khóa ở trong phòng, đêm đêm đến ôm y ngủ.

Trừ lần đó ra, Bạch Thanh Ẩn cưng y như bảo vật trên tay, ân cần săn sóc.

Trường Tiếu không hề chìm đắm vào ôn nhu của hắn, đối với hắn vẫn lãnh đạm như trước, mặc kệ hắn lấy lòng, không nói không cười.

Bạch Thanh Ẩn không bỏ cuộc. Hắn tin rằng một ngày nào đó mình có thể làm y rung động, khiến y nhìn thằng vào mình.

Một ngày nọ, Bạch Thanh Ẩn vào thành mua hàng, vô tình thấy một con chim hoàng yến, nhìn nó nhảy tới nhảy lui đáng yêu không khỏi nhớ đến bộ dáng Trường Tiếu lần đầu gặp mặt, Khi ấy, Trường Tiếu cũng cười giòn tan như chú chim này.

Nghĩ Trường Tiếu có thể sẽ thích con chim này, Bạch Thanh Ẩn không còn lòng dạ làm chính sự, mặc kệ hạ nhân hô gọi đằng sau, cứ thế giục ngựa thẳng về phủ đệ.

Hắn vừa đi đã về, Ngôn lão tổng quản ngăn lại, khuyên bảo không ngừng

"Gia, sao ngài vừa đi đã về?"

"Muốn về thì về."

"Ngài không thương thảo hợp tác làm ăn với Diệp gia sao?”

"Để sau."

"Nhưng giờ đã không còn sớm. Diệp gia bên kia đã chờ ngài từ lâu, nếu không đến ngay, e chậm đại sự.”

"Không thể hợp tác thì quên đi." Bạch Thanh Ẩn cầm cái lồng chim, không yên lòng trả lời.

"Gia!"

Tổng quản khiếp sợ, chủ tử xưa nay công tư rõ ràng, giờ đối với công việc lại không ngần ngại nói ra một câu như vậy, làm sao không khiến ông sợ hãi?

"Diệp gia là đại thương hộ nhất nhì trong kinh thành, cùng họ hợp tác là tâm nguyện nhiều năm nay của ngài, giờ sao ngài lại. . . . . ."

"Trước khác nay khác."

Bạch Thanh Ẩn không cho là đúng.

"Cùng lắm thì không buôn bán nữa."

"Gia? !"

"Được rồi, lão Ngôn. Ta còn có việc, ngươi đừng phiền ta, ta chủ ý đã định, cứ như vậy đi."

Dứt lời, Bạch Thanh Ẩn cầm lồng chim bước nhanh về Sướng Tâm viên.

"Gia ──"

Tổng quản không thể tin nhìn thân ảnh hắn rời đi. Thời gian này phát sinh đủ loại sự tình. Kể từ khi thiếu niên tên Trường Tiếu kia tới Bạch phủ, Bạch Thanh Ẩn liền hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt tổng quản trở nên thâm trầm.

Hiện giờ Sướng Tâm viên, ngoài nha hoàn tới quét tước, không ai được bước vào. Ngoại trừ biết thiếu niên kia ở bên trong, ông không biết gì nữa cả. Nghĩ đến từ nay về sau chẳng rõ còn xảy ra chuyện gì, tổng quản chăm lo Bạch Thanh Ẩn nhiều năm như thế, không thể an tâm.

Suy nghĩ một lát, tổng quản gọi một hạ nhân tới, thấp giọng sai bảo mấy câu rồi để gã cứ chiếu theo lời ông mà làm.

Bạch Thanh Ẩn rời đi chưa lâu đột nhiên trở về, thần bí nói có đồ vật này nọ cho y rồi bồng y bị trói hai tay hai chân ra đình.

Giữa đình có một cái lồng chim tinh xảo. Trong lồng là một con hoàng yến không ngừng nhảy tới lui.

"Thích không?"

Bạch Thanh Ẩn ngồi xuống ghế đá trước, rồi cho y ngồi lên đùi mình. Thấy Trường Tiếu nhìn vào trong lồng chim, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nới lỏng dây thừng trói tay y.

Trường Tiếu đang trong lòng hắn, có chạy cũng không thoát.

Tay được thả ra, Trường Tiếu thoáng lướt nhìn hắn rồi chuyển mắt lên lồng chim.

"Thích không?"

Xem y nhìn chuyên chú như thế, Bạch Thanh Ẩn không khỏi lại nhẹ giọng hỏi, thấy y không đáp, mới tiếp tục nói: "Ta vừa nhìn thấy liền lập tức mua về. Người xem, thực đáng yêu phải không? Làm ta nhớ đến hồi mới gặp ngươi, cũng cười hồn nhiên như thế.”

"Giống ta?"

Đã gần nửa tháng Trường Tiếu cuối cùng mở miệng nói chuyện, thanh âm mất tiếng thật nhỏ cũng làm cho Bạch Thanh Ẩn kích động hồi lâu.

“Ừ." Hắn gật mạnh đầu.

Trường Tiếu chăm chú nhìn con chim nhỏ lông vàng mượt, thong thả vuốt lồng chim. Bạch Thanh Ẩn nghĩ đến y nghĩ muốn xem kỹ một chút, không ngờ y đột nhiên mở cửa lồng, tóm lấy con hoàng yến, thả nó bay ra.

"Trường Tiếu?"

Bạch Thanh Ẩn sững sờ kinh ngạc, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Trường Tiếu hé ra gương mặt đạm bạc.

"Nó ở bên ngoài tự do tự tại mới tốt. Cớ sao nhốt nó trong lồng?” Trường Tiếu nhìn lồng chim trống không, nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, lòng Bạch Thanh Ẩn nhói lên.

Hắn ôm chặt thân mình tiêm gầy, vùi mặt vào vai y, bi thương nói: "Bởi vì yêu nên tâm mới đau, bởi vì nếu để nó bay đi sẽ không chịu nổi, cho nên chỉ có thể giữ lại, chờ ngày nào đó nó vì mình mà rung động.”

Trường Tiếu nghe hắn nói, yên lặng cụp mi.

Cho tới bây giờ, y cũng không trách ai. Có nhân ắt có quả, chính y tạo nghiệt nào thể đi chỉ trích người khác?

Chính là hiện tại y cũng không rõ tương lai sẽ ra sao. Tâm tế y bây giờ tựa như bầu trời bị mây đen bao phủ, không tìm thấy đường ra, sau này sẽ phát triển ra sao, còn có thể xuất hiện chuyện gì đây?

Y không đoán ra được, cũng không dám nghĩ, sợ bản thân càng rơi vào đau khổ tuyệt vọng hơn.

***

Chương 19

Hai mươi ngày sau, một đêm nọ, một chiếc xe ngựa treo đèn lồ ng vội vàng tìm đến cổng lớn Bạch phủ. Giât lát, xe ngựa dừng lại, xa phu nhảy từ trên xe xuống, đến trước đại môn, đập cửa liên tục.

Qua một lúc, cổng lớn mới được mở ra, một hạ nhân thò đầu ra hỏi người tới là ai, xa phu lập tức trả lời.

Hạ nhân vừa nghe, lại nhìn thấy bóng người được nha hoàn dìu từ trên xe xuống, nhất thời mở to mắt, vội giữ cửa mở ra, rồi lập tức đi thông báo cho tổng quản.

Bởi vì Tổng quản dặn nếu người này trở về phải báo với ông ngay.

Chỉ chốc lát sau, tiền viện Bạch phủ đèn đuốc sáng trưng, Ngôn tổng quản trên người khoác vội tấm áo, vội vàng nghênh đón ngoài cửa.

"Phu nhân, người đã về !"

Ngôn tổng quản vừa thấy thân ảnh đã lâu không gặp, kích động ra đón.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 24: Chương 24



Tuy Trịnh Ngưng Sương mới đến Bạch phủ không lâu, nhưng nàng ôn nhu nhàn lương đã sớm thu được tin cậy của hơn trăm hạ nhân trên dưới trong phủ. Trước đó không lâu, Bạch Thanh Ẩn không quản chính sự, gây tổn thất không nhỏ, Ngôn tổng quản lo lắng không biết như thế nào cho phải, nghĩ có lẽ Ngưng Sương chẳng những là tỷ tỷ của Trường Tiếu mà còn là phu nhân bọn họ, có lẽ có thể khuyên nhủ được Bạch Thanh Ẩn, ông liền gọi người ra roi thúc ngựa truyền tin đến Trịnh phủ ở Tô Châu, thỉnh Ngưng Sương hồi phủ.

Thấy Ngôn tổng quản, Trịnh Ngưng Sương mỉm cười, nói: "Tổng quản, ngươi gọi người truyền tin bảo ta tức tốc quay về kinh, có phải trong phủ xảy ra chuyện gì hay không?”

"Chuyện này. . . . . ." Ngôn tổng quản lộ vẻ khó xử, sau mới nói, "Phu nhân, kỳ thật gia không biết chuyện nô tài mời người trở về.”

Trịnh Ngưng Sương nhíu đôi mày liễu, trên mặt lộ ra một chút bất an: "Ta đây đột nhiên hồi phủ có thể khiến tướng công không vui chăng?”

"Phu nhân, người nói gì vậy? Đây là nhà của người, lúc nào người cũng có thể về. Làm sao gia có thể trách người?”

"Vậy thì tốt." Trịnh Ngưng Sương nghe vậy, mới thả lỏng đôi mày, "Tổng quản kêu ta hồi phủ là vì chuyện gì?"

Ngôn tổng quản nghĩ ngợi một lát mới nói cho Ngưng Sương: "Lão nô cũng không có ý trách cứ tiểu cữu gia nhưng từ khi tiểu cữu gia vào quý phủ, gia bắt đầu lơi lỏng chính sự, mỗi ngày đều đến Sướng Tâm viên, chẳng rõ bồi tiểu cữu gia làm những gì. . . . . ."

"A, quả nhiên bị cha đoán đúng rồi." Ngưng Sương sau khi nghe xong, bất đắc dĩ trìu mến cười, "Xem ra quả thật là thằng nhỏ Trường Tiếu bướng bỉnh này lại gây họa rồi."

"Gây họa?" Ngôn tổng quản cảm thấy khó hiểu, sau đó mới nhớ ra, nói: "Đúng rồi, tiểu cữu gia vừa tới kinh thành một đêm đã một mình rời Bạch phủ, gấp đến độ gia suốt đêm đi cầu trợ lão gia giúp tìm người. May mà phát hiện đúng lúc, tìm được tiểu cữu gia ngay, nhưng sau đó, gia đem tiểu cữu gia vào Sướng Tâm viên, không thấy thả ra nữa.”

Ngưng Sương nghe xong, kinh ngạc lấy tay che miệng.

"Trời, Trường Tiếu dám l* m*ng như vậy? Tướng công làm như thế, tám phần là rất tức giận. Lúc hồi phủ, tướng công nhốt Trường Tiếu sao? Không phải Trường Tiếu bị nhốt tại Sướng Tâm viên gần hai tháng đó chứ?"

Ngôn tổng quản không trả lời, chỉ liên tục gật đầu.

"Tuy ta có thể hiểu tâm trạng tướng công nhưng chàng làm như thế không khỏi có chút quá đáng?" Ngưng Sương xót đệ đệ, dù rất yêu Bạch Thanh Ẩn nhưng nghe thấy việc này, nàng cũng hiểu biện pháp của trượng quá cực đoan.

"Nhưng mà, phu nhân." Nhận ra ý trách cứ trong lời nói của Ngưng Sương, Ngôn tổng quản không khỏi lên tiếng, "Tuy gia nhốt tiểu cữu gia nhưng vẫn chiếu cố hắn rất chu đáo, chuyện gì cũng ưu tiên hắn. Thậm chí vì đưa tiểu cữu gia đi ăn mà không tiếc chậm trễ nhiều công vụ, có thể gây tổn thất cho sinh ý của bổn gia đó ạ.” Đây mới là nguyên nhân chính Ngôn tổng quản thỉnh Ngưng Sương trở về.

"Có chuyện này?" Ngưng Sương vừa nghe, thoáng nhẹ tâm, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng.

"Còn có, ngoài mấy tôi tớ quét tước, gia không cho phép bất kỳ kẻ nào vào Sướng Tâm viên, lão nô thực không biết gia rốt cuộc suy nghĩ gì. Thỉnh phu nhân trở về, cũng là muốn phu nhân khuyên nhủ gia, khuyên ngài đừng tiếp tục làm như vậy. »

Vốn đã cảm thấy được có chút kỳ quái, nghe mấy câu này, Ngưng Sương không khỏi nhíu mày.

Cảm giác kỳ quái càng ngày càng mãnh liệt, nhưng nàng lại không rõ rốt cuộc không đúng chỗ nào.

"Tướng công và Trường Tiếu giờ này đã ngủ chưa?"

Ngưng Sương suy nghĩ một lát, hỏi.

"Gia và tiểu cữu gia gần đây đều ngụ tại Sướng Tâm viên trung. Bởi vì buổi tối không thể vào nên lão nô cũng không rõ bọn họ giờ này đã ngủ chưa."

"Bọn họ đều ở Sướng Tâm viên?" Ngưng Sương không khỏi ngạc nhiên.

Từ khi nàng và Bạch Thanh Ẩn thành thân, Sướng Tâm viên có vài phòng, nhưng Bạch Thanh Ẩn chưa bao giờ ở lại Sướng Tâm viên quá một đêm, nhưng bây giờ, hắn lại ở đó . . . . .

"Đúng vậy, phu nhân."

"Bọn họ biết chuyện ta về không ? »

"Không, thưa phu nhân. Gia từng nói không cần quấy rầy ngài nên chưa báo cáo với gia. Bằng không, lão nô lập tức phát người đi. . . . . ."

"Không cần."

Ngưng Sương theo bản năng cự tuyệt, suy nghĩ một lát, nàng nói: "Ta hiện tại qua Sướng Tâm viên xem sao."

"Lão nô đưa người đi."

"Không cần. Ta tự đi được rồi. »

Uyển chuyển từ chối Tổng quản, Ngưng Sương vội vàng tìm đến Sướng Tâm viên.

Trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng cảm thấy hết thảy đều giấu ở Sướng Tâm viên, chỉ cần nàng tận mắt nhìn sẽ hiểu được.

Nàng vào Sướng Tâm viên, nhìn ánh nến hắt ra từ tân phòng của mình khi trước, Bạch Thanh Ẩn chưa ngủ, liền không khỏi bước nhanh hơn.

Đi qua cửa ngoài, vốn chỉ định thử xem có thể đẩy được hay không, không ngờ cửa kót két một tiếng đã mở ra, nàng bước vào phòng trong.

"Ai?"

Từ trong phòng vọng ra thanh âm khàn khàn phòng bị của trượng phu, Ngưng Sương không khỏi mỉm cười, bước nhanh hơn, vừa đáp: "Tướng công, là ta, Ngưng Sương."
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 25: Chương 25



Trở lại trong phòng, Trường Tiếu đờ đẫn ngồi lên giường, ngơ ngác như người mất hồn.

Bạch Thanh Ẩn đau lòng, cũng không nề hà, nếu như lúc trước có thể từ bỏ cái người đã đoạt đi cả thể xác lẫn tâm hồn hắn này thì giờ đây sự tình đã không phát triển thành như vậy. Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy thôi.

Bạch Thanh Ẩn ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Trường Tiếu, để y dựa vào n.g.ự.c mình.

"Không sao đâu. Trường Tiếu, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi."

Nâng khuôn mặt tái nhợt của Trường Tiếu lên, Bạch Thanh Ẩn im lặng một lúc, nhịn không được ôn nhu trấn an y.

Trường Tiếu nghe vậy, nhỏm dậy từ n.g.ự.c hắn, bi thiết lắc đầu: "Không phải ta bị làm sao, mà là Sương tỷ! Trời ơi, ta đã làm gì, tổn thương một người thiện lương đến thế ── đều là sai lầm của ta, đều là sai lầm của ta!"

Y tự trách bản thân, lắc đầu nguầy nguậy khiến Bạch Thanh Ẩn đau lòng ôm lấy y: "Không, không phải tại ngươi, Trường Tiếu, ngươi không cần tự trách. . . . . . tất là đều là tại ta. . . . . ."

"Không, là ta sai, đều là do ta tạo nghiệt!" Trường Tiếu mắt rưng rưng, lớn tiếng nói, "Tất cả là do ta yêu người không nên yêu nên mới bị trừng phạt!"

"Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn đau xót nhìn y, không biết nên nói gì.

"Ngươi nói cho ta biết, Sương tỷ hiện nay ra sao?"

"Nàng đã tỉnh, ngươi không cần lo lắng."

Trường Tiếu cụp mi, nước mắt rớt xuống hai má, vì hai tay bị trói, y chỉ có thể dùng bả vai lau nước mắt.

Bạch Thanh Ẩn vốn định giúp y nhưng bị y ngăn lại.

"Cho ta gặp Sương tỷ." Trường Tiếu mắt đầy lệ , hạ quyết định nhìn thẳng vào Bạch Thanh Ẩn.

"Không được." Bạch Thanh Ẩn không chút suy nghĩ đã cự tuyệt .

"Ta sẽ không trốn, ta chỉ muốn nói rõ với tỷ ấy" Thấy hắn cự tuyệt, ánh mắt Trường Tiếu trở nên bi thương.

"Ta đã nói hết với nàng. Hiện giờ, để hai người gặp nhau, khó đoán trước sẽ phát sinh chuyện gì. . . . . ." Thực ra, Bạch Thanh Ẩn cự tuyệt còn vì một nguyên nhân khác.

Hắn nhận ra Ngưng Sương trong cơn hỗn loạn khó có thể đảm bảo không làm ra việc cực đoan.

"Những gì ta muốn nói với tỷ ấy không phải như vậy… . ." Trường Tiếu cắn răng, cố nhịn nước mắt tràn mi "Coi như ta cầu xin ngươi, cho ta gặp tỷ ấy."

Y khổ sở như thế, Bạch Thanh Ẩn cũng không chịu nổi, nhưng giờ phút này thực sự không phải lúc để tỷ đệ bọn họ gặp nhau.

"Không được." Bạch Thanh Ẩn kiên định lắc đầu, "Ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Ngươi cứ hảo hảo ở trong này, không cần suy nghĩ gì cả."

"Không. . . . . . Ta nhất định phải gặp tỷ ấy, ta phải cùng tỷ ấy nói rõ!"

Trường Tiếu hai cánh tay bị trói trước n.g.ự.c túm lấy áo Bạch Thanh Ẩn, nước mắt lã chã, dáng vẻ kiên quyết.

Bạch Thanh Ẩn bi thương nhìn y, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không được."

Thấy hắn thủy chung không chịu đáp ứng, Trường Tiếu bất lực ngồi co quắp trên giường. Không lâu sau, y cắn môi, hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ cắn lưỡi tự sát ngay trước mặt ngươi."

"Trường Tiếu? !" Bạch Thanh Ẩn ngẩn ra, vội vàng nắm lấy vai y, xác nhận một lượt y không tự hủy hoại bản thân.

"Ta nói thật đó" Trường Tiếu nén khóc, quyết không lùi bước nhìn hắn.

"Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn bắt lấy hai tay y đang run đẩu.

"Ngươi có thể bịt miệng không cho ta cắn lưỡi ….nhưng ngươi không thể làm như vậy cả đời . . . . ." nhìn mắt y không chút do dự, có chăng chính là quyết tâm nói được làm được.

Bạch Thanh Ẩn nhắm hai mắt, ôm Trường Tiếu thật chặt, một lúc lâu cũng không nói gì.

Cuối cùng, hắn buông lỏng tay ra.

**

Bạch Thanh Ẩn đưa Trường Tiếu đã tháo dây trói tới trước phòng Ngưng Sương, giữ cửa cho y, định cùng vào, nhưng Trường Tiếu nói: "Có thể để ta và Sương tỷ một mình không?"

Bạch Thanh Ẩn chần chờ một lát, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trường Tiếu, đành phải lui ra ngoài.

"Có chuyện gì, nhất định phải kêu ta đó. »

Khi Trường Tiếu tiến vào phòng, Bạch Thanh Ẩn bất an bảo y.

Trường Tiếu địnhh đóng cửa, động tác dừng lại, liếc hắn một cái thật sâu "Không có việc gì đâu."

Cửa đóng lại, Bạch Thanh Ẩn chỉ có thể lo âu chờ đợi ngoài phòng.

Trường Tiếu nhanh chóng tìm tới giường Ngưng Sương. Nàng nằm quay lưng về phía y. Trường Tiếu dừng bước một chút rồi tiếp tục đi tới bên cạnh giường.

Y lặng yên một lúc lâu, rồi mở miệng: "Sương tỷ, tỷ đã ngủ chưa?"

Người đang nằm nghiêng trên giường vẫn không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi.

Trường Tiếu cắn môi, tuy không được đáp lại, nhưng y biết người trên giường vẫn thức, chỉ là nàng không thèm để ý đến y.

Đây là lần đầu tiên, y bị Ngưng Sương luôn luôn yêu thương lờ đi. Y biết mình đã làm nàng thương tâm nhưng loại cảm giác bị người thân yêu nhất đối đãi lạnh lẽo thực sự không dễ chịu.

Trường Tiếu bỗng dưng quỳ lết đến cạnh giường, nước mắt rơi lã chã xuống mặt đất.

"Sương tỷ, Trường Tiếu xin lỗi. Tỷ có thể quay đầu nhìn Trường Tiếu một cái được không? Sương tỷ, Trường Tiếu có chuyện muốn nói cho tỷ. Chuyện này, Trường Tiếu đã chôn giấu trong lòng hơn ngàn năm rồi."

Không biết câu nào đã đả động Ngưng Sương, người vẫn nằm bất động trên giường hơi đờ ra một chút.

Trường Tiếu gạt nước mắt, nức nở mấy tiếng rồi lại tiếp : "Sương tỷ, tỷ có nhớ chuyện trước khi Trường Tiếu bảy tuổi không? Hồi đó Trường Tiếu không khóc không nháo không cười không nói, cha mẹ tưởng Trường Tiếu bị bệnh liền thỉnh nhiều danh y tới chữa nhưng đều không hiệu quả. Mãi đến một ngày có một vị vu y dạo chơi tứ hải đăng môn nói có thể trị bệnh cho Trường Tiếu. Phương thuốc của vu y kia chính là cho Trường Tiếu mỗi ngày ba lượt uống m.á.u phụ thân. . . . . ."

Nhắc đến người này, Trường Tiếu khóc không thành tiếng, nén nhịn hồi lâu, y mới có thể tiếp tục nói chuyện.

"Trường Tiếu đương nhiên không chịu uống, Trường Tiếu sao có thể uống m.á.u người trong lòng!"

Ngưng Sương nghe thế, tựa dựa ngồi dậy, đôi mắt mê mang nhìn Trường Tiếu đang quỳ trên đất

"Sương tỷ, Trường Tiếu kể từ đầu cho tỷ nghe. »

Trường Tiếu lau nước mắt trên mi, ngẩng đầu nhìn Ngưng Sương, đem hết thảy mọi chuyện kể ra.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 26: Chương 26



"Một ngàn năm trước, có một cây nến nhỏ được thần làm phép cho tu đạo thành tiên, lưu lại bầu bạn với thần, tu luyện sớm tối. Một ngày nọ, nến tinh đến vùng núi sâu tu luyện, bất ngờ chạm trán yêu ma trong núi. Y pháp lực chưa đủ, sắp phải táng thân, đúng lúc đó một vị thợ săn đi ngang qua cứu giúp, dẫn y chạy khỏi nơi nguy hiểm. Sau đó, hai người chia tay, nhưng nến tinh đã đem lòng yêu thợ săn nọ. Từ đó, ngày nào cũng ngóng trông nơi người kia rời đi, không còn lòng dạ nào mà tu luyện.

"Một ngày, hai ngày. . . . . . Một năm, mười năm. . . . . . Nến tinh trông ngóng mỏi mòn, nước mắt y đã biến thành một dòng suối xanh dưới chân núi. Chân y ăn sâu vào lòng núi, hợp thành một thể, cuối cùng biến thành một tảng đá… »

"Thần thở dài, hỏi y làm thế nào mới chịu buông tay, nến tinh đáp cho y gặp người kia một lần. Thần thấy y khăng khăng một mực, rốt cuộc hứa cho y tam sinh, cho y cơ hội gặp người đó. »

"Nhất thế, nến tinh uống Mạnh Bà thang nấu từ Vong Xuyên thủy, y và thợ săn kia đã chuyển thế đầu thai thành hai người xa lạ, gặp gỡ thoáng qua. Cho dù không nhớ gì về kiếp trước nhưng tình yêu không thể tự chủ, nến tinh vô số lần ngoái đầu nhìn hắn, hắn chẳng hề phát hiện.

Nhị thế, thợ săn là Đại tướng quân chỉ huy ngàn binh sĩ, uống xong Mạnh Bà thang, nến tinh chuyển thế thành danh tướng dưới trướng người kia, cam tâm tình nguyện vì hắn vào sinh ra tử, nhưng cho đến tận khi bỏ mạng sa trường, y vẫn không thể đem tâm ý của mình nói cho người kia biết…. »

"Lần thứ hai nến tinh đứng bên cầu Nại Hà, cầm chén Mạnh Bà thang, tự hỏi lần cuối mình luân hồi sẽ ra sao, y không cam lòng uống chén trà vô sắc vô vị kia. Vì kỳ vọng một kết quả ở kiếp cuối cùng này, nến tinh thừa dịp Mạnh Bà không chú ý, đem đổ hết trà xuống Vong Xuyên hà. »

Trường Tiếu khó khăn ngăn dòng lệ, nói đến đây, không khỏi nhắm mắt, một giọt nước lặng lẽ lăn xuống má.

Thanh âm Trường Tiếu run rẩy: "Lần cuối cùng nến tinh chuyển thế giáng sinh xuống nhân gian, khi y mở mắt, thấy ngay một màn khiến lòng tuyệt vọng. Y chờ đợi người kia suốt ngàn năm, đời này, cuối cùng, người đó lại chính là phụ thân y. »

Ngưng Sương cơ hồ nhịn không được kinh hô một tiếng, lập tức lấy tay bưng miệng, khó có thể tin nhìn chằm chằm Trường Tiếu trước mặt.

"Vốn tưởng rằng, không uống Mạnh Bà thang để cầu một kết quả, chẳng ngờ lại đón nhận tình sự bi thảm tuyệt vọng đến thế. Yêu người say đắm ngàn năm, chờ người mòn mỏi ngàn năm, vậy mà chẳng thể nói nên lời. Đời này nến tinh có tên là Trường Tiếu, nhưng Trường Tiếu lại căn bản cười không nổi. Nhưng khi nhìn người mình yêu khắc cốt ghi tâm vì mình nhịn đau rạch cánh tay, y thống khổ, thế là bắt đầu miễn cưỡng cười vui, giả bộ làm một đứa nhỏ. Trong lòng đã tính toán kỹ, bất luận thế nào, chỉ cần cả đời được ở bên người đó, thế cũng đủ rồi… »

"Ngươi nói người kia là phụ thân sao?" Run rẩy buông hai tay, Ngưng Sương ngước đôi mắt khóc sưng húp, khó có thể tin nhìn Trường Tiếu.

Trường Tiếu mắt ngấn lệ, nghe Ngưng Sương hỏi, nghiêm túc gật gật đầu. Nước mắt rớt xuống hòa vào lệ trên mặt đất.

Ngưng Sương vô lực ngồi co quắp trên giường, khiếp sợ nhìn Trường Tiếu, vừa lắc đầu vừa nói: "Ta không tin, hoang đường….ngươi bịa chuyện….thì cũng nên bịa hợp lý chứ… »

"Sương tỷ, Trường Tiếu không nói điêu. Những lời Trường Tiếu nói đều là sự thât. Sương tỷ, hãy nghe Trường Tiếu kể hết đã."

"Ở kiếp thứ hai, cha mẹ nến tinh thú cho y một vị thê tử. Người đó, chính là người nến tinh quý trọng nhất mà cũng là người y nợ nhiều nhất. Y không cho nàng được cái gì mà nàng lại dành trọn tình yêu cho trượng phu vô tình. Cho đến khi qua đời vì đau buồn, nàng vẫn không một lời trách móc người đã làm tổn thương nàng. Trong di thư, nàng viết nếu có kiếp sau, nguyện làm một hảo nam nhi, để lại được yêu trượng phu chưa từng liếc nhìn nàng kia… »

"Nàng. . . . . . nàng thật đáng thương. Nàng là người nến tinh không thể bỏ được, là người y cảm thấy áy náy nhất. Nến tinh cầu nguyện, nếu có kiếp sau, hy vọng nàng có thể tìm được người nàng yêu, đừng cho nàng phải nhận lấy chờ đợi thống khổ này nữa. Nhưng, thế gian này thật sự có vay phải trả, nợ của nến tinh kiếp trước, kiếp này nhất định khó có thể trốn tránh. Ngày ấy, trên dòng Tô Châu, nến tinh lần thứ ba chuyển thế gặp một nam nhân vốn chính là thê tử kiếp trước của y đầu thai… »

Ngưng Sương đến bên giường, kinh nghi bất định nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói vậy, có lẽ nào… »

Trường Tiếu rưng rưng chăm chú nhìn nàng, cuối cùng cực kỳ bi ai gật đầu, làm cho Ngưng Sương thiếu chút nữa ngã lăn ra giường.

"Ta không hiểu, nếu đã chuyển thế thành nam tử, tướng mạo vẫn không thay đổi sao?" Ngưng Sương đang chấn kinh bỗng nghĩ ra điều gì, lo lắng hỏi.

"Không giống, mỗi người chuyển sang kiếp khác tướng mạo đều hoàn toàn thay đổi."

"Như vậy. . . . . ."

"Là cái bớt. Trên vai hắn có cái bớt hình hồ điệp. Trường Tiếu ngẫu nhiên nhìn thấy một lần, mới hoàn toàn tỉnh ngộ."

Ngưng Sương mờ mịt lắc đầu, nước mắt không thể khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Vậy, còn cha ? Không phải ngươi nói chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cha sao ? »

Trường Tiếu nhắm hai mắt, tay áp lên ngực, vừa nói vừa khóc : "Là tâm, chỉ một cái liếc mắt thoáng nhìn đã yêu khắc cốt ghi tâm. »

Không cần xác nhận diện mạo, bất luận xấu hay đẹp, chỉ cần gặp, ánh mắt sẽ không rời khỏi hắn, tâm sẽ từ nay về sau đặt trên người hắn.

Ngưng Sương vô lực nhìn y, che tay, liên tục lắc đầu.

"Ta không tin, hoang đường, không thể tưởng tượng được. . . . . . Ta không tin. . . . . ."

Trường Tiếu mở mắt ra, quỳ lết về phía nàng, nắm chặt xiêm y nàng, nói: "Sương tỷ, còn nhớ Trường Tiếu luôn thích bám theo phụ thân không, còn nhớ Trường Tiếu nói cả đời này không cưới vợ để ở mãi bên phụ thân không, còn nhớ trước khi Trường Tiếu bảy tuổi có bệnh. . . . . . mà cũng không phải bệnh, đó là Trường Tiếu quá bi thương, không nói nên lời. . . . . ."

Mỗi câu Trường Tiếu nói, động tác của Ngưng Sương chậm hơn một phần, đến cuối cùng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nơi nào đó, nhưng lệ trên mi càng rơi mau hơn.

Trường Tiếu khóc nhìn nàng, nàng lại đờ đẫn nhìn đâu đó, bọn họ không nói thêm gì nữa, chỉ lặng yên. Đêm tối như mực, trong ánh nến u ám, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng vang trầm thấp, không phải tiếng khóc, mà là tiếng gió thổi qua ngọn nến như thở than .
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 27: Chương 27



Sau đêm hôm đó, mọi chuyện lại bình thường như chưa phát sinh điều gì, Bạch phủ trong kinh thành cũng bình tĩnh như thường.

Ngưng Sương ở ốc uyển khác tại Bạch phủ, ngày thường ngồi trong phòng thêu hoa, đánh đàn, ngâm thơ, không nhìn ra nàng có gì bất thường. Trường Tiếu vẫn bị nhốt trong Sướng Tâm viên, Bạch Thanh Ẩn vẫn là nếu không có việc gì sẽ tới đó.

Nhưng Bạch Thanh Ẩn không trói Trường Tiếu nữa. Hắn biết làm thế trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể y, nhưng nhưng hắn tăng số người canh giữ bên ngoài Sướng Tâm viên, nếu không có hắn phân phó, bất luận kẻ nào không được xuất nhập.

Một ngày kia, Bạch Thanh Ẩn kích động tìm đến Sướng Tâm viên, thấy Trường Tiếu ngồi đọc sách ở đình, liền lập tức đi tới ngồi bên cạnh.

Trường Tiếu ngẩng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt liền dừng lại trên bầu rượu đặt trên bàn đá.

"Đây là Quế Hoa nhưỡng." Thấy y nhìn bầu rượu, Bạch Thanh Ẩn liền cười giải thích, "Ta đặc biệt phái người tới Hàng Châu mua. Tuy gọi là nhưỡng là một loại rượu, nhưng không mạnh như rượu. Ngươi vẫn nói muốn mấy ngụm rượu giải sầu, ta sợ ngươi uống nhiều không tốt, liền cho người tìm mua loại này, không gắt mà vẫn có hương vị ngọt nào của hoa tửu. »

Bạch Thanh Ẩn vừa nói vừa mở nắp bầu rượu, nhất thời, một mùi thơm mát tràn ngập không khí. Toàn bộ lực chú ý của Trường Tiếu bị hấp dẫn, kìm lòng không đậu giơ tay định cầm lấy bầu rượu.

"Từ từ, ta đi lấy chén đến."

Biết y muốn uống, Bạch Thanh Ẩn lập tức đứng dậy đi tìm chén.

Trường Tiếu nhìn hắn đi xa, cầm lấy bầu rượu, nâng lên miệng, uống ừng ực.

Đúng là không gắt, nhưng nhuận khẩu, uống nhiều cũng không say.

Tợp mấy ngụm, Trường Tiếu mới buông bầu rượu, lấy ống tay áo tùy tiện lau qua quýt, phong thái hệt một đấng nam nhi.

Kỳ thật, đời trước, Trường Tiếu là một tửu quỷ, cơ hồ không có rượu không sống nổi. Ban đầu uống là để thư giải tình cảm khó nói trong lòng, sau uống đến nghiện.

Đến khi Bạch Thanh Ẩn quay lại, Trường Tiếu đã uống gần cạn bầu rượu.

Bạch Thanh Ẩn nhìn bầu rượu không còn mấy giọt, lại nhìn Trường Tiếu, trong đôi mắt thâm sâu đầy vẻ phức tạp.

Biết hắn suy nghĩ gì, Trường Tiếu đạm bạc nói: "Rượu ngon nhưng không gắt, sẽ không say. Mang thêm mấy bầu lại đây, như thế này thật sự không đủ."

"Trường Tiếu. . . . . ." Bạch Thanh Ẩn ngồi bên cạnh y, vẻ mặt lo lắng, cầm tay Trường Tiếu nhưng Trường Tiếu lập tức rụt lại.

"Chuyện gì?"

Bị cự tuyệt đã là chuyện bình thường, tâm đau như d.a.o cắt cũng chỉ thoáng qua, Bạch Thanh Ẩn giả bộ không cho là đúng, tiếp tục nói: "Nếu ngươi buồn, ngày nào ta cũng ở cùng ngươi, không đi đâu hết. »

"Không cần." Trường Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là muốn uống rượu thôi. Đúng rồi, ngươi cả ngày ở đây, không lo chuyện làm ăn sao?"

Không nghĩ Trường Tiếu sẽ hỏi như thế, Bạch Thanh Ẩn nghĩ một lát mới đáp: "Ngươi không cần lo lắng việc làm ăn. . . . . ."

"Sao có thể không lo lắng đây?"

"Ngươi lo cho ta sao?" Bạch Thanh Ẩn vội vàng nhìn Trường Tiếu, tựa hồ chờ mong câu trả lời.

Trường Tiếu nhìn hắn, nhếch môi cười như có như không: "Ta không muốn vì ta mà chậm trễ tiền đồ của một thanh niên tốt. Ta nhớ cha nói ngươi là nhân tài kinh thương trăm năm khó gặp, nếu không ngừng nỗ lực, tương lai tất có thành tựu."

Bạch Thanh Ẩn cau mi: "Ngươi là vì cha ngươi mới quan tâm đến ta?"

"Không. Là ta lo cho tỷ tỷ, đừng quên, ngươi là trượng phu của nàng, ta hy vọng trượng phu của nàng là người có đủ năng lực để nàng nương dựa. »

"Trường Tiếu, ngươi biết rõ. . . . . ."

"Ta chỉ biết các ngươi bái đường thành thân làm phu thê."

"Trường Tiếu. . . . . ."

"Cầu ngươi, hảo hảo đối đãi tỷ tỷ, nếu ngươi thật sự rảnh, nên đi bồi nàng nhiều hơn, cùng nàng trò chuyện, có khi hiểu nhau hơn sẽ sinh ra hảo cảm với nhau. »

"Không có khả năng!" Thấy y làm tổn thương tâm ý của mình, Bạch Thanh Ẩn giận dữ đứng lên.

Trường Tiếu si ngốc nhìn hắn, hai mắt lộ vẻ bi thương.

"Vì cả ba người chúng ta, ngươi thử xem sao"

Bạch Thanh Ẩn nhìn y, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng, hắn hậm hực phất tay áo rời đi.

Trường Tiếu cứ ngồi nguyên như thế, đôi mắt tràn ngập nhớ thương không rời thân ảnh người kia.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 28: Chương 28



Bạch Thanh Ẩn chuẩn bị xuất phủ thì gặp Ngưng Sương. Từ đêm hôm đó đến nay đã mười ngày, Ngưng Sương chưa gặp lại hắn. lúc này chạm mặt nhau thật sự không biết nên nói gì, hai người đều cảm thấy xấu hổ.

Cuối cùng, vẫn là Ngưng Sương mở miệng trước: "Tướng công, chàng tính đi đâu?"

"Có một lô hàng vừa tới, ta đi nghiệm thu." Nghe ngữ khí Ngưng Sương không có gì thay đổi so với trước kia, tâm Bạch Thanh Ẩn cũng thả lỏng một chút.

"Nghe nói, tướng công gần đây không chú tâm việc làm ăn. Ngưng Sương thân là thê tử, mạo phép khuyên nhủ tướng công vài câu, cho dù tướng công muốn làm gì cũng đừng quên Bạch phủ trên dưới hơn trăm người, lại thêm các hiệu buôn của Bạch gia cần tướng công chủ trì chống đỡ. Nếu tướng công bỏ bê sinh ý, gây ra thua lỗ, đến lúc đó bọn họ lấy chỗ nào mà đi.”

Bạch Thanh Ẩn nhìn Ngưng Sương, nhìn ánh mắt nàng trong sáng thanh minh, trong lòng nảy lên một tia chua xót.

Nàng là một thê tử tốt, không kiêu căng không nhõng nhẽo, hiểu lòng người, mới tiến Bạch phủ không lâu đã thu được nhân tâm trong phủ.

Nếu như không phải âm kém dương sai, người nào thú được nàng thực sự vô cùng hạnh phúc.

Mà hiện tại, hắn lại làm lầm lỡ cuộc đời một cô nương tốt như nàng.

Lặng yên một lát, Bạch Thanh Ẩn không khỏi gật đầu: "Ta đã biết."

"Vậy thì tốt." Ngưng Sương ảm đạm cười.

"Ngươi. . . . . . định đi đâu?" Trên tay nàng cầm một cái giỏ nhỏ, nha hoàn bên cạnh cũng cầm làn, trông như ra chợ mua đồ ăn.

Ngưng Sương nhìn cái giỏ trong tay, cười nói: "Ngưng Sương định lên miếu dâng hương."

"Cầu phúc ư?"

"Vâng."

"Muốn ta đưa đi không?"

"Không được, tướng công đang vội đi. Ngưng Sương đi xe ngựa được rồi.” Ngưng Sương dừng một chút, nhẹ giọng hỏi, "Tướng công, Trường Tiếu gần đây có ổn không?”

Bạch Thanh Ẩn nhìn nàng gật gật đầu: "Ổn.”

Ngưng Sương dường như định nói gì đó rồi lại nhịn xuống.

Nàng muốn nói lại thôi, Bạch Thanh Ẩn lại nhịn không được thắc mắc vẫn canh cánh trong lòng, hỏi: "Ngưng Sương, đêm đó, ngươi và Trường Tiếu nói chuyện gì?"

Đêm hôm đó, lúc hắn chờ sắp không nổi nữa, định đẩy cửa vào thì Trường Tiếu đi ra, tuy trên mặt vô lệ, nhưng mắt sưng húp vì khóc.

Hắn đau lòng, muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng dáng vẻ Trường Tiếu mệt mỏi, không muốn nói không muốn nghĩ, khi hắn đỡ lấy thân thể đứng không vững kia, Trường Tiếu rất nhanh ngủ gục trong lòng hắn.

Biết Trường Tiếu không muốn hắn hỏi, Bạch Thanh Ẩn vẫn nhịn không đả động, hôm nay gặp Ngưng Sương, hắn cuối cùng vẫn không kiềm chế được mong muốn biết Trường Tiếu và Ngưng Sương đã nói chuyện gì mà khiến cho Ngưng Sương bình tĩnh như chưa hề có chuyện phát sinh.

Thấy hắn hỏi, trong mắt Ngưng Sương hiện lên một mạt thê lương, từ từ cúi đầu nhìn mặt đất. Bạch Thanh Ẩn vừa thấy, nghĩ mình gợi lên nỗi thương tâm của nàng, vội nói: "Nếu không muốn nói thì thôi, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. . . . . ."

"Không có gì." Ngưng Sương yếu ớt ngẩng đầu, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, nhưng thanh âm đầy chua xót, "Ngày đó, Trường Tiếu nói với ta, cục diện phát triển đến hôm nay, có lẽ do trời cao an bài. Tướng công, chàng nói xem, vì điều gì mà vô duyên vô cớ yêu một người?”

Bạch Thanh Ẩn lặng yên: "Đúng vậy, vì lẽ gì. . . . . ."

"Người ta nói là nhân duyên." Ngưng Sương nhìn đi nơi khác, vài phần mê mang vài phần đau thương, "Kiếp trước hạ nhân, kiếp này kết duyến. Nếu thật sự như vậy, không có ai đúng ai sai, chỉ có kiếp trước ai thiếu nợ ai phải lấy kiếp này đền đáp."

"Ngưng Sương?" Bạch Thanh Ẩn khó hiểu nhìn nàng, hoang mang không hiểu vì sao nàng đột nhiên nói vậy.

Ngưng Sương lấy lại tinh thần, cười cười: "Tướng công, trời không còn sớm, Ngưng Sương muốn lên miếu dâng hương cầu phúc, xin phép đi trước."

"Được"

Ngưng Sương cúi chào rời đi, Bạch Thanh Ẩn nhìn nàng đi khuất, đăm chiêu xuất phủ.

**

Ngưng Sương dâng hương xong, rút một thẻ, mang tới miếu chúc (ông từ) giải đoán. Miếu chúc vuốt râu hồi lâu không nói.

"Đại sư, thẻ này thế nào?" Thấy thế, Ngưng Sương bất an hỏi.

Miếu chúc liếc nàng một cái, nói: "Vị nữ thí chủ này, ngươi cầu gì?"

Ngưng Sương cẩn thận đáp: "Nhân duyên."

Miếu chúc không nói, nhìn thẻ trong tay lắc đầu thở dài.

Lòng Ngưng Sương trầm tới đáy cốc.

"Đại sư. . . . . ."

"Nữ thí chủ, ngươi nghe lão phu một lời." Miếu chúc trầm giọng ngắt lời Ngưng Sương.

"Dạ?"

"Thế gian này, có nhân mới có duyến, mọi sự không được cưỡng cầu. Thẻ của ngươi là thẻ hung, định rằng đời này của người vô duyên, khó trách khỏi ách nan, càng cố càng hỏng, gia hủy nhân vong.”

Ngưng Sương nghe vậy, đờ đẫn loạng choạng, may có nha hoàn bên cạnh đỡ lấy mới không té xuống đất.

"Đại sư, khẩn cầu ngài chỉ bảo cách hóa giải.” Ngưng Sương hồi thần, lo lắng hỏi Miếu chúc.

Miếu chúc nhìn thẻ trong tay, lần nữa thở dài.

"Thí chủ, như lão phu vừa nói, mọi sự không thể cưỡng cầu. Ngươi nhớ khoan kỷ đãi nhân, làm nhiều việc thiện, nhất thiết không được sinh tâm tham niệm mới có thể bình an."

Ngưng Sương ngồi phịch xuống, nhìn chăm chắm một chỗ, thật lâu không nói lời nào.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 29: Chương 29



Ba ngày sau, đêm khuya, Bạch phủ vốn nên trầm tĩnh bỗng náo loạn. Ngưng Sương bị đánh thức, khoác áo mở cửa gọi nha hoàn đi xem chuyện gì xảy ra. Nha hoàn trở về báo cáo đệ đệ nàng - Trường Tiếu phát bệnh cấp.

Ngưng Sương nhất thời tỉnh ngủ, vội mặc xiêm y, chạy đến Sướng Tâm viên. Vì Trường Tiếu sinh bệnh bọn nha hoàn hạ nhân mới được vào chuẩn bị đồ vật này nọ, Sướng Tâm viên giờ phút này không ai ngăn trở, nàng mới có thể thuận lợi tiến vào.

Khi nàng đến ngoài phòng thì vừa vặn đại phu cũng đi ra, nàng vội ngăn đại phu lại hỏi han bệnh tình Trường Tiếu.

"Phu nhân không cần lo lắng, thời tiết bây giờ tuy đã ấm lên nhưng vẫn còn lạnh, hơi không chú ý sẽ sinh bệnh, tiểu thiếu gia sinh trưởng ở phía nam hơn nữa thân thể vốn suy yếu, chưa thích ứng được với khí hậu kinh thành nên nhiễm phong hàn. Lão phu đã khai dược, chỉ cần cho tiểu thiếu gia uống xong sẽ chuyển biến tốt."

Ngưng Sương tạ ơn đại phu, gọi người tiễn ra khỏi phủ rồi mới vào phòng.

Nàng vào phòng, thấy Bạch Thanh Ẩn vẻ mặt tiều tụy si ngốc canh giữ bên giường, Trường Tiếu sắc mặt đỏ hồng, hô hấp nặng nề, mê man trên giường.

Ngưng Sương đến cạnh Bạch Thanh Ẩn, thấy hắn chỉ mặc một áo mỏng bèn tìm thêm áo nhẹ nhàng khoác lên cho hắn.

Mãi đến lúc này, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn vốn chuyên chú vào người nằm trên giường mới nhận ra Ngưng Sương đã đến. Nhìn nàng, Bạch Thanh Ẩn trong mắt đầy ảo não, tự trách nói: "Đều do ta trở về quá muộn, khiến Trường Tiếu ngủ ngoài phòng, làm cho ý nhiễm phong hàn.”

Nghe hắn nói, Ngưng Sương nhẹ nhàng ngồi ghé cạnh giường, sờ gương mặt nóng hầm hập của đệ đệ, an ủi hắn nói: "Tướng công không cần tự trách, tính Trường Tiếu vẫn thế, không thích ở trong phòng lại thích ra ngoài hứng gió, ở phương nam ấm áp lâu mà nó còn trúng gió sinh bệnh. Nó thế này cũng bị cha mắng nhiều rồi.”

"Nhưng, ta. . . . . ."

"Tướng công, nếu chàng vì chuyện này mà tự trách, Trường Tiếu sẽ càng lo lắng."

"Y sẽ lo lắng ư?" Nhìn khuôn mặt Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn cười tự giễu.

Thấy hắn như thế, Ngưng Sương trong n.g.ự.c nghẹn lại, vừa buồn bã vừa khó chịu.

Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa. (1)

Đến tột cùng ai mới là lưu thủy vô tình, ai mới là lạc hoa hữu ý đây?

"Sẽ, tướng công, Trường Tiếu ngoài miệng không nói nhưng phàm là những người vì nó mà lo lắng, nó sẽ ghi tạc trong lòng."

Bạch Thanh Ẩn si ngốc nhìn Trường Tiếu ngủ say.

Ngưng Sương thấy hắn dáng vẻ tiều tụy, không khỏi đau lòng: "Tướng công, chàng đứng như vậy chắc mệt rồi. Chàng đi ngủ đi, tới lượt ta chiếu cố Trường Tiếu."

"Không." Hắn kiên quyết lắc đầu, "Ta muốn đích thân canh giữ bên cạnh y.”

"Như cứ thế này, thân thể sẽ không duy trì được.”

"Ta không thể rời đi. Ta sợ lỡ y xảy ra chuyện gì, ta sợ y biến mất…”

Giọng nói Bạch Thanh Ẩn đột nhiên trở nên u tối. Hắn cầm chặt bàn tay Trường Tiếu, ánh mắ ẩn hiện quang mang đau xót.

"Ngưng Sương, ngươi biết không? Kỳ thật ta rất sợ, nhưng ta cũng không biết mình sợ gì…Tối nay ta về thấy y ngủ ngoài phòng lặng yên như sắp biến mất . . . . . Lúc ấy cả người ta như rơi vào ác mộng, trong đầu lập tức xuất hiện hằng hà sa số ý niệm tuyệt vọng, ta ôm thân thể y trúng gió lạnh ngắt, thật sự hoài nghi liệu mình có phát điên hay không. . . . . ."

". . . . . . Vì lẽ gì ta yêu y đến thế? Yêu đến tâm cũng đau. Rõ ràng biết chúng ta đều là nam nhân, bất luận thế nào cũng không muốn buông tay, ta biết y không đặt tâm trên người ta nhưng chỉ cần y ở bên....ta không cần, không cần gì nữa hết . . . . . ."

Ngưng Sương không nói lời nào, nhìn ánh mắt Bạch Thanh Ẩn vẫn dừng lại trên người Trường Tiếu, nàng cố kìm nước mắt nhưng lệ vẫn rơi lã chã.

Nàng đau lòng, nhìn người mình yêu lại yêu thầm một nam nhân khác, nàng nên làm thế nào cho phải?

Thần ơi, chuyện này rốt cuộc ra sao? Đến tột cùng là sai lầm ở đâu?

Tình cảm khó có thể tự kềm chế này biết để nơi nào?

**

Hai ngày sau, bệnh của Trường Tiếu lui hẳn , tâm tình Bạch Thanh Ẩn vốn u ám cũng hồi phục.

Vì sinh bệnh hai ngày không thể tắm rửa, Trường Tiếu vừa đỡ liền yêu cầu được tắm. Toàn thân dính mồ hôi, vô cùng khó chịu.

Bạch Thanh Ẩn lập tức phái người chuẩn bị bồn tắm, nước thật ấm, thả thêm ít dược thảo, rồi mới ôm Trường Tiếu chậm rãi thả vào bồn.

"Nước ấm vừa đủ chưa?"

"Tốt rồi.”

"Ta giúp ngươi chà lưng."

"Không cần, ta tự làm được."

"Ta đi chuẩn bị y phục sạch cho ngươi."

Bạch Thanh Ẩn nói xong xoay người vào nhà tìm quần áo, Trường Tiếu ngâm cả người trong nước, đầu nhô lên, nước ấm tràn ngập mùi thảo dược, giúp thư thái tinh thần không ít.

Trường Tiếu nghĩ lại lời Ngưng Sương tỷ tỷ nói hôm y bị bệnh.

Lúc ấy Bạch Thanh Ẩn có việc không thể không tạm thời rời đi, Ngưng Sương thừa dịp hỏi bây giờ muốn làm gì nhất.

Y nằm trên giường, vì bệnh mà đầu óc mơ mơ màng màng. Khi Ngưng Sương hỏi thế, một bóng người bỗng hiện lên rõ ràng trong đầu y.

"Muốn gặp cha. . . . . ."

Y khàn giọng, vấn vương vô hạn trả lời.

"Trường Tiếu, ngươi biết rõ không thể. . . . . ." thanh âm Ngưng Sương nhất thời nghẹn ngào.

"Đệ biết." Giọt lệ lăn từ khóe mắt, lén lút thấm vào gối, “ vậy nên, đệ chỉ là muốn gặp cha…đệ không làm gì hết, chỉ cần ở bên cha là được . . . ."

"Trời ơi, tại sao tất cả đều ngốc dại thế này….”

Ngưng Sương ghé vào bên giường, không ngừng khóc, y nhìn nàng nhỏ bé và yếu ớt, nước mắt lẳng lặng lướt qua khuôn mặt.

"Trường Tiếu, tắm xong chưa?”

Bạch Thanh Ẩn đã quay lại, ở bên cạnh gọi người đang trầm tư.

Trường Tiếu lấy lại tinh thần, nhìn hắn hơi gật đầu: "Ừ."

Bạch Thanh Ẩn mở cái khăn dài ra, ý bảo Trường Tiếu đứng lên, lấy khăn bao lại th*n th* tr*n tr** rồi mới ôm y đứng dậy, đặt lên chiếc ghế bọc nhung bên cạnh.

Chờ Trường Tiếu lau sạch sẽ xong, hắn mang quần áo tới cho y mặc, lúc khoác kiện áo cuối cùng xong xuôi, Bạch Thanh Ẩn thấy Trường Tiếu vẫn nhìn mình.

"Sao lại nhìn ta như thế?" Bạch Thanh Ẩn mỉm cười, nói.

Trường Tiếu nhìn hắn thật sâu, qua hồi lâu mới yếu ớt hỏi: “ Vì sao ngươi không làm chuyện kia với ta nữa?”

Đã lâu rồi, từ khi Ngưng Sương phát hiện chuyện của bọn họ, Bạch Thanh Ẩn không làm chuyện đó với y nữa. Không phải y chờ đợi mà là tò mò. Bởi vì trước đây Bạch Thanh Ẩn thích ôm y, nói như vậy mới có thể cảm thụ rõ ràng sự tồn tại của y, mới có thể xác định y đang ở bên cạnh.

Bạch Thanh Ẩn cẩn thận nhìn Trường Tiếu, sau đó lấy tay nhẹ nhàng chạm lên gương mặt y, giọng nói nhẹ như lông chim phớt qua, trả lời "Không phải là ngươi không thích sao? Mỗi lần ta ép buộc ngươi, ngươi đều khóc không ngừng, ướt cả gối đầu. Lần nào ta cũng cố ý lờ đi, nhưng lòng đau như d.a.o cắt. . . . . ."

"Vậy nên quên đi, khiến ngươi khổ sở như thế, ta cũng không muốn.”

Bạch Thanh Ẩn vươn hai tay, ôm Trường Tiếu vào lòng, cảm thụ hơi ấm của y, xác định y vẫn tồn tại.

Trường Tiếu nhắm mắt lại, thở dài.

"Đúng vậy, tại sao tất cả đều ngốc dại thế này?"

(1): hoa rơi cố ý phó mặc mình cho dòng nước. Nước lại vô tình lưu luyến hoa.
 
Back
Top Bottom