Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vong Xuyên - Mạt Hồi

Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 10: Chương 10



Bạch Thanh Ẩn là thương nhân, ở Trịnh phủ, cùng Trịnh Kỳ Uyên có thể nói nhất kiến như cố, chỉ cần rảnh rồi một chút sẽ cùng nhau đàm luận chuyện buôn bán trên trời dưới bể.

Trịnh Kỳ Uyên đã sớm nghe nói Bạch Thanh Ẩn có tính toán đến Tô Châu mở hiệu buôn, vì thế, liền nói cho Bạch Thanh Ẩn biết rất nhiều bí quyết buôn bán ở Tô Châu, khiến cho Bạch Thanh Ẩn như nhặt được chí bảo.

Kinh nghiệm buôn bán của Trịnh Kỳ Uyên hết sức uyên thâm. Dù được xưng tụng là kỳ tài thương giới nhưng Bạch Thanh Ẩn phát hiện trên nhiều phương diện, mình không có kiến giải độc đáo bằng Trịnh Kỳ Uyên.

Cũng phải thôi, nếu Trịnh Kỳ Uyên không có bản lãnh, sao có thể trở thành thủ phú Tô Châu? (người giàu nhất Tô Châu)

Tài phú không phải chỉ dựa vào vận khí là đủ, ngoài trí tuệ và mưu tính sâu xa, còn phải có tư duy độc đáo.

Vì muốn giúp nữ tế sớm làm quen với phong mạo Tô Châu, Trịnh Kỳ Uyên dành thời gian đưa hắn tới thương hội Tô Châu, gặp gỡ hội viên, còn dắt hắn tới những khu vực kinh doanh lợi thế của vùng.

Bạch Thanh Ẩn vốn định đến Tô Châu nghiên cứu thị trường, nhờ Trịnh Kỳ Uyên sinh trưởng ở Tô Châu giới thiệu hướng dẫn, hắn nhận ra hiểu biết của mình trước đây về vùng này tương đối phiến diện.

Mấy ngày ở chung, ai cũng thấy Trịnh Kỳ Uyên đối với Bạch Thanh Ẩn rất yêu mến, dụng tâm tài bồi.

Đem vốn liếng kinh nghiệm buôn cả đời nói hết cho Bạch Thanh Ẩn, chỉ dạy từng ly từng tý, hoàn toàn không một chút cố kỵ ngăn cách.

Không chỉ Bạch Thanh Ẩn cảm thấy Trịnh Kỳ Uyên đối với mình vô tư, người ngoài nhìn vào cũng hiểu tài năng kinh thương của Bạch Thanh Ẩn khiến Trịnh Kỳ Uyên không tiếc công dạy dỗ, đặt hết kỳ vọng.

Phụ thân làm vậy, Trịnh Ngưng Sương nhìn thấy dĩ nhiên vui vẻ. Tuy nàng và Bạch Thanh Ẩn rất ít nói chuyện với nhau, nhưng nàng biết, hắn cũng không lạnh lùng như vẫn biểu hiện ra ngoài.

Nhân tâm đều nóng. Có rất nhiều thứ mà hắn vô ý biểu hiện ra, ví dụ như ôn nhu, khiến nàng thắp lên một tia hy vọng, phụ thân dốc lòng dạy dỗ nhiều ít có thể tạo ra chút tác dụng. Bạch Thanh Ẩn nhận truyền thụ của phụ thân sẽ từ từ sinh lòng kính yêu với người.

Cho dù là yêu ai yêu cả đường đi cũng được, nàng hy vọng Bạch Thanh Ẩn vì kính trọng với phụ thân mà cho nàng một vị trí trong lòng hắn, từng chút từng chút sẽ chú ý tới nàng, rồi thích nàng.

Trịnh Ngưng Sương biết như vậy có chút ích kỷ, nhưng nàng đã không thể khống chế được tình cảm của mình đối với Bạch Thanh Ẩn nữa rồi.

Không yêu không biết, yêu rồi mới hay, tình yêu bất chấp mọi thứ hóa ra thực sự tồn tại. Nàng giờ phút này chính là như thế, để làm cho Bạch Thanh Ẩn chú ý tới mình, nàng bắt đầu phát hiện mặt ích kỷ của mình.

Hết lập xuân, trời ấm dần, trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi, dương quang ấm áp, cảnh trí mê người.

Gần chạng vạng tối, Trịnh Ngưng Sương và mẫu thân Quý Yên Nhã an vị ngồi trong một tiểu đình xinh xắn. Mỗi người cầm khung kim thêu, tỷ mỉ thêu thùa những hình hài tinh mỹ.

Thêu một lát, mẫu thân Quý Yên Nhã dừng tay ngó sang con gái, không khỏi gật đầu khen, nói phu quân nhất định sẽ thích hình thêu của nàng.

Trịnh Ngưng Sương nghe vậy, vừa thẹn vừa đau lòng, cúi đầu. Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn phong cảnh xa xa, ánh nắng đã ửng hồng, nguyên lai đã chạng vạng tối.

Tướng công và cha chắc sắp về.

Nàng không khỏi thì thầm.

Mẫu thân cũng nhìn về phía xa, từ ái mỉm cười, đệ đệ Trường Tiếu bướng bỉnh cuả ngươi chắc cũng sắp đi học về.

Hai người lời vừa dứt, Trịnh Kỳ Uyên và Bạch Thanh Ẩn đã xuống ngựa trước đại môn Trịnh phủ, định bước vào thì gặp Trường Tiếu và thư đồng Tiểu Lục hổn hển chạy tới.

Nhìn thấy phụ thân đứng ngoài cửa, mắt Trường Tiếu sáng lên, chạy nhào lên lưng phụ thân, lớn tiếng gọi cha.

Trịnh Kỳ Uyên bất đắc dĩ, ấm áp cười cười.

Tuy miệng nói lớn như vậy còn như trẻ con bổ nhào vào cha nhưng trong ánh mắt tràn ngập từ ái.

Bạch Thanh Ẩn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Trịnh Kỳ Uyên và Trường Tiếu, nhưng tầm mắt phần lớn đặt lên người đang cười hồn nhiên vui vẻ, làm nũng phụ thân.

**

Bạch Thanh Ẩn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thấy được cảnh này.

Ngoài khiếp hãi vẫn chỉ là khiếp hãi, sững sờ tại chỗ thật lâu cũng chưa cử động nổi.

Đó là một buổi chiều gió mát, ngàn dặm không mây, Bạch Thanh Ẩn từ hiệu buôn vừa khai trương trở về Trịnh phủ, lập tức đi tìm nhạc phụ cũng chính là sư phụ - Trịnh Kỳ Uyên báo cáo.

Từ chỗ hạ nhân biết Trịnh Kỳ Uyên đang ở thư phòng xử lý sự vụ, hắn bèn rời bước đến đó.

Vì sợ quấy rầy Trịnh Kỳ Uyên, quanh thư phòng không có ai qua lại, khi Bạch Thanh Ẩn tiến vào, nơi này tường hòa im lặng.

Gió mát thổi tới, mang theo hương hoa, tĩnh lặng như ru ngủ người ta.

Có lẽ bị phân yên lặng này cuốn hút, Bạch Thanh Ẩn không khỏi bước rất khẽ, không một tiếng vang đến trước cửa thư phòng khép hờ.

Vừa bước chân vào, hắn nhìn thấy thân ảnh vẫn khiến hắn ngày nhớ đêm mong, chưa kịp ngạc nhiên tại sao hôm nay y không đi học, màn tiếp sau đã khiến hắn kinh hãi đến ngây người.

Hắn thấy gương mặt bình thường hi ha cười đùa, giây phút này tràn đầy bi thương thống khổ, tựa như tất cả sầu đau đều ngưng kết tại y, nặng nề như đã dồn nén từ hàng trăm năm tang thương tuế nguyệt ──

Không giống một thiếu niên mười lăm tuổi, trên mặt y nồng đậm đau thương của vô số tháng năm.

Biểu tình đó, Bạch Thanh Ẩn từng gặp qua một lần.

Chính là lần hai người gặp nhau trên nóc nhà, khi y thả ngọn đèn Khổng Minh.

Lúc ấy hắn còn cho là mình lỗi giác. Giờ phút này, biểu tình chân thật đến mức hắn muốn bỏ qua cũng không được.

Biểu tình ấy, khắc sâu vào lòng hắn.



Người y đang nhìn si mê và bi ai đến thế đang nằm ghé trên trường kỷ mà ngủ. Người này không phải ai khác, chính là Trịnh Kỳ Uyên, phụ thân Trịnh Trường Tiếu.

Chuyện này là sao?

Đầu hắn trống rỗng, khó có thể tưởng tượng nổi điều gì xảy ra.

Nếu chỉ có thế đã làm cho hắn đủ giật mình, chuyện phát sinh tiếp theo phải nói là cơn ác mộng, đè lên hắn, bóp chặt yết hầu hắn ──

Làm cho hắn không thở nổi, làm cho hắn thống khổ.

Ngay trước mặt hắn, người vẫn ngắm nhìn Trịnh Kỳ Uyên say ngủ, chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi đối phương ──

Bạch Thanh Ẩn hai chân vô lực lảo đảo thối lui, không cẩn thận va vào cánh cửa.

Người kia đang mê mải tình si nghe tiếng cả kinh, kinh hoảng ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Thanh Ẩn, y ngạc nhiên mở to mắt.

Nhất thời, hai người không nói nên lời, sắc mặt khó coi như nhau.

Qua sau một lúc lâu, người kia thất kinh rời khỏi Trịnh Kỳ Uyên, mặt xanh mét lướt qua Bạch Thanh Ẩn đứng trước cửa, chạy trối chết.

Bạch Thanh Ẩn vẫn duy trì nguyên trạng, ngơ ngác hóa đá tại chỗ, hồi lâu không cử động.

Đến khi tỉnh ra, đuổi theo thì người kia đã không thấy bóng dáng, không thấy đâu nữa.

Quay đầu nhìn người vẫn không biết gì ngủ say sưa. Không khí quỷ dị ban nãy không ảnh hưởng gì đến hắn.

Bạch Thanh Ẩn nhìn người kia ngủ say, lại nhớ chuyện vừa xảy ra, cảm thấy đau đầu, không biết nên làm sao. Chợt, hắn nhận ra một việc.

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn Trịnh Kỳ Uyên nằm trên ghế, đôi mắt thâm trầm của Bạch Thanh Ẩn lóe lên ánh sáng khiến người khác hoang mang.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 11: Chương 11



Đến bữa tối, ngoài Trường Tiếu, tất cả mọi người đều đến đông đủ .

"Sao Trường Tiếu còn chưa ra ăn cơm?"

Từ trước tới giờ, Trường Tiếu cứ đến bữa ăn là nhất định xuất hiện, lúc này không thấy y đâu, Trịnh Kỳ Uyên kỳ quái hỏi.

"Ừ nhỉ? Đứa nhỏ này lần đầu như vậy, hay xảy ra chuyện gì rồi?” Quý Yên Nhã nhăn mày lo lắng.

Trịnh Kỳ Uyên nghe thế, vẫy hạ nhân, đang chuẩn bị gọi người đi xem thì thư đồng ngày thường vẫn hầu hạ Trường Tiếu chạy đến .

"Lão gia, phu nhân, thiếu gia nói thân thể không thoải mái, không muốn ăn gì cả."

"Nó không khỏe?" Trịnh Kỳ Uyên cả kinh, vội hỏi Tiểu Lục rốt cuộc có chuyện gì.

"Dạ. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Tiểu Lục lộ ra một tia khó xử, "Lão gia, Tiểu Lục cũng không biết. Sáng nay thiếu gia vẫn còn khỏe, tới chiều Tiểu Lục thấy thiếu gia cứ nằm rũ rượi trên giường. Tới giờ cơm mới gọi Tiểu Lục bảo người không thoải mái, không muốn ăn uống nên không đến ăn cơm . . . . . ."

"Nếu thân thể không khỏe sao không gọi đại phu đến xem?" Trịnh Kỳ Uyên vẻ mặt lo lắng, lập tức đứng lên.

"Lão gia, Tiểu Lục cũng muốn kêu đại phu nhưng thiếu gia không cho."

"Vì sao?"

"Thiếu gia nói không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn."

Trịnh Kỳ Uyên đứng yên nghĩ nghĩ một lúc rồi vẫy Tiểu Lục tới: "Không được, ta phải đi xem Trường Tiếu xảy ra chuyện gì."

"Lão gia, ta cũng đi cùng." Trịnh phu nhân vừa thấy, vội vàng đứng lên, đi tới chỗ trượng phu.

Trịnh Ngưng Sương cũng không nói gì nhưng vẻ mặt lo lắng. Nhưng nàng vừa đứng lên đã bị phụ thân ngăn lại .

"Sương nhi." Trịnh Kỳ Uyên nghiêng người nhìn nàng và Bạch Thanh Ẩn đang ngồi yên lặng. "Ngươi không cần đi theo. Ngươi và Thanh Ẩn ăn trước đi, không cần chờ chúng ta. Thanh Ẩn đi suốt cả ngày, ăn sớm rồi nghỉ ngơi."

"Vâng, cha." Trịnh Ngưng Sương ngồi xuống bên Bạch Thanh Ẩn, nhìn theo cha mẹ rời đi.

"Tiểu Hỉ, lấy cơm cho cô gia trước."

Đợi cha mẹ đi khuất, Trịnh Ngưng Sương liếc nhìn Bạch Thanh Ẩn, không biết nói chuyện gì, bèn gọi nha hoàn bên cạnh xới cơm.

Nàng đón bát cơm nha hoàn đưa, cẩn thận đặt trước mặt Bạch Thanh Ẩn. Hắn vốn lặng im, đột nhiên mở miệng: "Cha ngươi xem ra rất thương yêu Trường Tiếu."

Nghe vậy, Ngưng Sương không khỏi bật cười: "Không chỉ mình cha, Trịnh gia lớn nhỏ có ai không thương yêu Trường Tiếu bướng bỉnh này đâu!"

Bạch Thanh Ẩn ở Trịnh phủ vài ngày, rất đồng tình với lời nói của nàng: “Ừ”.

Tuy hắn mới ở đây không lâu nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra mọi người rất yêu thích Trường Tiếu tâm địa thiện lương, lại sáng sủa đáng yêu.

Tuy thỉnh thoảng bướng bỉnh khó chiều nhưng y thường đối xử bình đẳng với tất cả mọi người nên ai cũng tán thưởng.

"Trường Tiếu không chỉ là đứa nhỏ khiến người ta yêu thương mà còn là nam đinh duy nnhất của Trịnh gia." Dừng một chút, Ngưng Sương nói tiếp "Cha mẹ chỉ có mình nó là con, không thương hắn thì thương ai.”

Câu “chỉ có mình nó là con” của nàng khiến Bạch Thanh Ẩn có chút hoang mang, nhưng nghĩ lại có thể nàng nhầm, cũng không nghĩ nhiều, hỏi vào vấn đề hắn đang băn khoăn.

"Vậy Trường Tiếu đối với cha ngươi như thế nào?”

"Chuyện này thì..." Suy nghĩ một chút, Ngưng Sương nở nụ cười, "Ta cũng thấy rất kỳ quái, vì sao Trường Tiếu quấn cha như thế. Trước đây còn nghiêm trọng hơn, đi đâu cũng bám lấy cha, bất kể tắm rửa nghỉ ngơi, nhất định phải có cha bên cạnh. Lúc còn nhỏ thì thôi, tùy nó. Đến lúc lớn lên một chút, cha bảo muốn tập cho nó độc lập nên không cho bám nữa, còn không cho mời tiên sinh về nhà dạy học mà bắt nó đến trường tư thục."

"Trường Tiếu lúc ấy náo loạn một hồi, nhưng vừa thấy cha nổi giận liền chấp nhận. Tuy hiện tại Trường Tiếu không có thời gian làm phiền cha, nhưng chỉ cần rảnh ra một chút, nó liền y chang lúc nhỏ, bám sát cha.”

Nghe Ngưng Sương kể xong, Bạch Thanh Ẩn im lặng hồi lâu, mãi đến khi người kia thấy kỳ quái hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn mới cười cười, tùy ý nói: "Không việc gì. Chỉ là thấy hơi lạ tại sao Trường Tiếu thích cha như thế ── người ta bình thường cảm thấy khó thân cận với phụ thân, thường gần gũi mẫu thân."

"Đó là người bình thường. Đệ đệ ta không phải người bình thường nha."

Ngưng Sương cười cười.

"Có lẽ nó thật sự rất không giống ai."

Bạch Thanh Ẩn vì câu này mà nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trường Tiếu, còn có chuyện hôm nay nhìn thấy.

Bởi vì chuyện này mà hắn khó có thể bình tĩnh, bất tri bất giác ngẩn người, trầm tư ──

"Được rồi, tướng công, đừng nói nữa, ăn cơm kẻo đồ ăn nguội sẽ không ngon ." Thấy hắn không động đũa lại mải mê suy nghĩ, Ngưng Sương lên tiếng giục.

Nhìn Ngưng Sương cười dịu dàng, Bạch Thanh Ẩn gật đầu, cầm đôi đũa trên bàn, bắt đầu ăn.

Nhưng ăn được mấy miếng, hắn lại bất giác rơi vào trầm tư.

Ngưng Sương thấy nhưng chỉ cho rằng hắn đang lo lắng công việc, cũng không đoán già đoán non, chỉ không ngừng giục hắn ăn.

Giờ khắc này, hai người lẳng lặng ăn cơm chiều trong nhà ăn rộng lớn, thỉnh thoảng nói mấy câu. Người ngoài thoạt nhìn vào quả thực thấy giống một đôi vợ hòa thuận đầm ấm, không khỏi mỉm cười.

Bạch Thanh Ẩn biết Trịnh Trường Tiếu tránh mặt mình, nhưng hắn không tỏ vẻ gì, làm như chưa có chuyện gì phát sinh.

Cuộc sống hàng ngày của hắn vẫn như cũ, chạy khắp nơi tính chuyện làm ăn, thảo luận sinh ý với Trịnh Kỳ Uyên

Bữa tối cả nhà vẫn quây quần cùng ăn nhưng Trường Tiếu luôn tới cuối cùng, nhanh chóng ăn xong rồi rời đi đầu tiên.

Cử chỉ khác thường của Trịnh Trường Tiếu làm cho những người khác đều rất ngạc nhiên nhưng nghĩ mãi không thông.

Người duy nhất biết sự thật là Bạch Thanh Ẩn lại hoàn toàn giữ im lặng tựa như không biết gì.

Cứ như vậy giằng co hơn hơn mười ngày, cho đến một hôm. Đêm ấy, Bạch Thanh Ẩn về muộn, trên hành lang dài tới phòng Trịnh Ngưng Sương, hắn gặp Trịnh Trường Tiếu đang vội vội vàng vàng đi ngược hướng.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 12: Chương 12



Bóng đêm hôn ám, Trường Tiếu không chú ý tới Bạch Thanh Ẩn đi đằng trước còn hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy y, nhưng hắn giả vờ đi thẳng, thậm chí còn cố ý đụng vào người kia ──

"A! Ai vậy, đi đường cũng không phát ra tiếng gì cả . . . . ."

Trường Tiếu xoa xoa cái đầu bị đụng đau, vừa ngẩng lên, nhận ra người kia, nhất thời sửng sốt.

Nhìn Trường Tiếu biến sắc, Bạch Thanh Ẩn cố ý hỏi: "Nội đệ khuya rồi còn chưa ngủ, đi đâu vậy?"

"Ta, ta. . . . . ." Trường Tiếu ấp úng, cuối cùng nói một hơi, "Ta đi đâu không cần ngươi lo!"

Nói xong, y đẩy Bạch Thanh Ẩn ra, chạy biến mất.

Nhìn thân ảnh sợ hãi bỏ chạy kia, Bạch Thanh Ẩn lắc đầu cười cười, rồi mới xoay người rời đi.

Khi hắn về đến phòng Trịnh Ngưng Sương đã sớm chờ để nói cho hắn một việc ──

"Trường Tiếu vừa mới tới đây?" Bạch Thanh Ẩn vừa cởi áo khoác vừa nhíu mi nhìn Ngưng Sương.

"Đúng vậy, nó hỏi ta thiệt nhiều thứ." Nghĩ đến đệ đệ Trường Tiếu, vẻ mặt Ngưng Sương tràn ngập sủng ái, thấy Bạch Thanh Ẩn đã cởi áo khoác, nàng đưa tay đón lấy, mắc lên giá.

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bạch Thanh Ẩn vờ như tùy ý hỏi han: “Y hỏi gì?"

Hỏi xong, hắn chờ nghe trả lời, mà đi tới một góc phòng, lôi cái chiếu ra trải lên sàn nhà.

"Nó hỏi khi nào chúng ta quay về kinh thành. . . . . ."

Ngưng Sương sắc mặt buồn bã, nhưng vẫn như trước, xoay người đến bên ngăn tủ lấy chăn đệm đưa cho Bạch Thanh Ẩn.

"Còn hỏi gần đây chàng có nói gì lạ với ta không ..... Trường Tiếu hôm nay có điểm là lạ. . . . . ."

Ngưng Sương cau mày liễu, vẻ mặt hoang mang: "Vì sao nó phải hỏi thế chứ? Sắc mặt cũng không ổn.”

Bạch Thanh Ẩn trải xong đệm, nhìn nàng một cái, nói: "Hay là Trường Tiếu không thích ta, muốn ta mau rời đi?."

"Không đâu." Nghe hắn nói vậy, Ngưng Sương sợ hắn nghĩ nhiều, liền tiếp lời, "Trường Tiếu còn từng nói với ta nó thực sự thích tỷ phu chàng, còn mong chúng ta ở đây lâu lâu một chút, như vậy nó cũng đỡ buồn. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn vừa nghe, không khỏi hừ một tiếng, ám chỉ nói: "Y thật sự nghĩ thế sao?”"Tướng công, Trường Tiếu còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần." Tưởng hắn nói về việc Trường Tiếu không muốn hắn ở đây, Ngưng Sương giải thích thêm lần nữa, "Nó nói thích nghĩa là thích, chàng đừng nghĩ nhiều, an tâm đi."

"Đơn thuần?" Lời này làm cho Bạch Thanh Ẩn sinh nghi.

Mấy ngày trước đây, hắn tận mắt chứng kiến, Trường Tiếu lúc ấy, căn bản không giống một thiếu niên hồn nhiên mà giống một người trưởng thành đã trải qua vô số thăng trầm cuộc đời hơn.

Không cần nói lời nào nhưng ánh mắt chân thành tha thiết ấy đã bộc lộ ra hết thảy.

Y yêu người kia, người y nhìn chăm chú, phụ thân của y──

"Tướng công?"

Hắn trầm tư khiến người bên cạnh lo lắng khẽ gọi.

Bạch Thanh Ẩn ngẩng đầu cười cười với Ngưng Sương,nói: "Ngươi có thể nói đệ đệ, hai ngày nữa ta sẽ rời Tô Châu.”

"Cái gì?" Ngưng kinh ngạc, "Tướng công, sao chàng lại đi? Vì Trường Tiếu nói vậy sao. . . . . ."

"Không phải." Bạch Thanh Ẩn lắc đầu, giải thích, "Sinh ý bên này đã tạm ổn, ta phải quay về xử lý công chuyện ở kinh thành. Sinh ý ở Tô Châu trọng yếu nhưng cũng không thể bỏ bê bên kia được.”

"Thì ra thế." Ngưng Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tướng công, sau này chàng phải chạy đi chạy lại hai nơi sao? Rất vất vả?"

Bạch Thanh Ẩn cười cười: "Việc buôn bán sao có thể không vất vả?"

Ngưng Sương nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: "Tướng công, cha là đại quan nhất phẩm trong triều, hai vị ca ca cũng đều là mệnh quan triều đình, tại sao chỉ có mình chàng ra ngoài buôn bán?”

Bạch Thanh Ẩn ánh mắt thâm trầm, mở cửa sổ ra, gió ban đêm mát lạnh tràn vào phòng.

Hắn lặng yên, đến khi Ngưng Sương nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nói : "Ta không thích quan trường, vừa câu thúc lại nham hiểm thâm độc xảo trá, sống như vậy mệt mỏi lắm. So với buôn bán còn vất vả hơn.”

Ngắn ngủn mấy câu nhưng ngưng trọng nghiêm túc, đủ để cho Ngưng Sương thông minh hiểu được băn khoăn sâu xa trong lòng hắn. Nàng không hỏi nhiều, chỉ quyến luyến nhìn thân ảnh bên cửa sổ, trầm tư.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 13: Chương 13



Đêm trước khi rời Tô Châu, canh khuya vắng người, Bạch Thanh Ẩn nằm trên đất ở gian ngoài vẫn không chợp mắt.

Tới lúc trăng ngả về tây, hắn nghe động tĩnh phòng trong, xác định Ngưng Sương đã ngủ say, liền nhẹ nhàng đứng dậy, mặc quần áo, cẩn thận mở cửa phòng, rón rén ra ngoài, khép cửa lại.

Vừa ra khỏi phòng, hắn liền nhảy lên nóc nhà, nhìn chung quanh một lượt, thấy ngọn đèn nhỏ cách đó không xa, không khỏi mím môi mỉm cười, lập tức vọt ngay về phía điểm sáng ấy.

Trong chốc lát, hắn đã tới trước mặt Trường Tiếu đang cầm ngọn đèn Khổng Minh trong tay như đang chờ đợi ai.

Thấy người đến là hắn, Trường Tiếu buông ngọn đèn cho nó từ từ bay lên không trung rồi mới rút một tờ giấy trong ống tay áo ra, bất đắc dĩ hỏi Bạch Thanh Ẩn: "Tỷ phu, ngươi đặt tờ giấy này lên bàn học của ta, bảo giờ hợi đêm nay cầm đèn Khổng Minh đứng trên nóc nhà đợi ngươi là có ý gì?"

Bạch Thanh Ẩn nhìn y chằm chằm hồi lâu không nói gì, tựa như tìm kiếm linh hồn Trường Tiếu núp sâu bên trong thân thể kia.

Trường Tiếu bị hắn nhìn mãnh liệt tới mức rờn rợn: "Tỷ phu, vì sao nhìn Trường Tiếu như vậy?"

Bạch Thanh Ẩn lúc này mới dời tầm mắt, cúi đầu cười nhạt, nói: "Trước mặt ta mà còn giả vờ sao?"

Trường Tiếu biến sắc.

"Ta đã biết hết rồi, trước mặt ta, ngươi cứ thể hiện con người thật của mình, ta sẽ không nói với bất kỳ ai cả."

Trường Tiếu sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn.

Bạch Thanh Ẩn cười khẽ, bước lại gần y: "Sao nào? Sao không nói gì? Chẳng phải ngày thường nhanh mồm nhanh miệng lắm ư?"

Trường Tiếu chân tay luống cuống lùi từng bước: "Tỷ, tỷ phu, ngươi đang nói gì vậy, ta không hiểu. . . . . ."

"Ngươi thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”

Khẩu khí của hắn tựa như đang thẩm vấn phạm nhân, quyết dồn đối phương vào ngõ cụt.

"Ta. . . . . ." Trường Tiếu c*n m** d***, cuối cùng xoay người, đi về phía cái thang "Ta về phòng đây, ngày mai còn phải đi học. . . . . . A? !"

Thấy y muốn chạy trốn, Bạch Thanh Ẩn chuyển thân về phía trước, túm lấy cánh tay hắn, bay xuống mặt cỏ, sau đó dùng sức áp Trường Tiếu trên mặt đất.

"Tỷ phu? !"

Trịnh Trường Tiếu thất kinh, tái mặt nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt.

Thấy y kêu to, ánh mắt Bạch Thanh Ẩn lãnh thêm vài phần, lạnh giọng nói: "Ta không muốn trở thành tỷ phu của ngươi!"

"Gì cơ?" Người đang té trên mặt đất kinh ngạc mở to mắt.

"Người ta muốn kết hôn không phải tỷ tỷ ngươi, mà là ngươi!"

Đối mặt với những lời này, phải phản ứng ra sao?

Trường Tiếu nhất thời toàn thân vô lực, ngồi phịch xuống đất, cứng họng ngơ ngác nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn.

Bạch Thanh Ẩn nhìn y hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: "Ta vốn tràn đầy chờ mong, nhưng một khắc kia lật khăn che mặt tân nương, ta như bị đ.â.m một nhát. Mà lúc biết ngươi cư nhiên là đệ đệ của Ngưng Sương, lại như ngũ lôi oanh đỉnh, khó có thể tin nổi."

"Ta một mực cố gắng chấp nhận sự thật tàn khốc này nhưng tình cảm bị áp chế lại càng mãnh liệt. Sau khi chứng kiến màn kia phát sinh tại thư phòng của cha ngươi, ta đột nhiên sinh ra những h*m m**n không an phận. . . . . ."

Bạch Thanh Ẩn ngồi xổm trước mặt Trường Tiếu, khẽ khàng chạm lên môi y.

"Ta nghĩ, nếu khi đó người ngươi hôn là ta, thì tốt biết bao."

Trường Tiếu khiếp sợ trừng lớn mắt, rồi mới kinh hoảng gạt hắn ra, đứng lên muốn chạy trốn, nhưng bị Bạch Thanh Ẩn kéo lại.

"Buông ra, nếu không ta kêu lên bây giờ!"

Liều mạng giãy dụa cũng trốn không thoát khỏi cánh tay cứng rắn của người kia,Trường Tiếu dưới tình thế cấp bách mà kêu to lên.

"Kêu đi. Gọi hết mọi người tới đây, rồi ta sẽ kể cho tất cả nghe chuyện xảy ra hôm đó. Đặc biệt là cha ngươi!"

Thân thể đang bị giữ đột nhiên cứng ngắc, tiếng kêu cũng im bặt.

Bạch Thanh Ẩn thừa dịp, kéo y vào lòng, ôm chặt lấy.

Trường Tiếu bị ôm một lúc lâu mới phản ứng, bối rối đẩy người kia ra nhưng không được.

"Tỷ. . . . . . Tỷ phu, ngươi làm gì thế. . . . . . Buông, buông ra. . . . . ."

Mặc y giãy dụa thế nào, người kia cứ ôm chặt, rơi vào đường cùng, rốt cục Trường Tiếu chỉ có thể bất an ngập ngừng nói.

Mà người kia không chỉ ôm y, mà còn vùi mặt vào cổ y, hít lấy mùi thơm ngát đặc biệt trên thân thể, trong mắt thẳm sâu một mối tình si không thể tự kềm chế.

"Trường Tiếu, theo ta tới kinh thành đi."

Hắn thấp giọng nói, người trong lồng n.g.ự.c lập tức bất an cứng đờ.

Bạch Thanh Ẩn buông y ra, ôm hai má y, buộc y nhìn thẳng vào mình.

"Ngươi hẳn đã nghe tỷ tỷ ngươi nói, ngày mai ta sẽ trở lại kinh thành. . . . . . Ta muốn ngươi đi cùng. . . . . ."

Trường Tiếu sắc mặt khó coi, chầm chậm lắc đầu: "Ta. . . . . . Ta không đi. . . . . ."

"Ngươi không thể nói không đi!"

Bạch Thanh Ẩn lạnh lùng nhìn y: "Nếu ngươi không đi theo ta tới kinh thành, ta sẽ kể mọi chuyện cho người khác biết!"

Trường Tiếu tái mặt, trong mắt tràn ngập bi ai.

"Tại sao. . . . . . ngươi phải làm như thế. . . . . ."

Nhìn y mếu máo sắp khóc, Bạch Thanh Ẩn đau lòng nhưng cố nén không thỏa hiệp, kéo y vào lòng, cẩn thận cảm thụ.

"Đúng vậy, vì sao?"

Kề sát bên tai y, hắn thì thầm: "Vì ngươi đã đánh cắp trái tim ta…. "

Vì sao cho hắn gặp y, yêu y, rồi lại cho hắn chứng kiến cảnh kia, từ nay về sau, không thể buông tay.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 14: Chương 14



Trưa hôm sau, toàn bộ Trịnh phủ đều đứng ngoài cửa đưa tiễn Bạch Thanh Ẩn trở lại kinh thành.

Mà Trường Tiếu vốn nên cùng cha mẹ, tỷ tỷ tiễn đưa Bạch Thanh Ẩn giờ lại thành người được tiễn.

"Thằng nhỏ này!" Trịnh Kỳ Uyên ngoài mặt trách cứ nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn thương yêu: “Tỷ phu ngươi phải về kinh thành xử lý công chuyện, ngươi lại đòi theo. Nếu trên đường làm phiền hắn, coi chừng về nhà ta dùng gia pháp trừng phạt."

"Ai nha, cha, cha quá đề cao con rồi. Con nào có gây chuyện bao giờ.” Bị phụ thân trách cứ, Trường Tiếu nhăn mặt, chu môi nói.

"Hừ, ngươi gây họa còn ít hay sao?" Trịnh Kỳ Uyên cong ngón trỏ, dí dí trán con.

"Cha, đau quá à." Trường Tiếu che trán chạy ra chỗ khác.

"Thật là, biết tỷ phu phải về kinh thành, lại đột nhiên đòi theo cùng, cũng không thèm nghĩ có làm phiền người ta hay không." Trịnh Kỳ Uyên oán trách trừng mắt nhìn đứa con từ nhỏ đã thích gây chuyện.

Trường Tiếu không nói gì, nhăn mũi, đáng yêu le le lưỡi.

"Đúng vậy, Trường Tiếu, hôm qua tỷ nói chuyện với đệ, đệ còn nói không muốn lên kinh thành, sao qua một buổi tối lại đột nhiên đổi ý?" Ngưng Sương vẫn đứnng một bên nhìn đệ đệ và phụ thân đùa giỡn chợt lên tiếng.

"Ta. . . . . ." Trường Tiếu nhìn lướt qua Bạch Thanh Ẩn mỉm cười im lặng đứng bên, trả lời "Nghe nói kinh thành có rất nhiều nơi đẹp và những thứ Tô Châu không có. Đệ đột nhiên muốn đi xem thôi!"

Trịnh Kỳ Uyên nghe xong, gật gật đầu: "Đi cũng tốt, dù sao cũng phải ra ngoài mở mang tầm mắt. Trường Tiếu từ nhỏ đều ở Tô Châu, chưa đi xa lần nào. Lần này có nữ tế đi cùng, ta cũng an tâm.”

Hắn vừa hạ giọng, Trịnh phu nhân liền về phía Trường Tiếu, từ ái nhìn con, dặn dò: "Đường xá gian khổ, phải tự chiếu cố mình nghe không? Cố gắng đừng gây phiền toái cho tỷ phu ngươi. Khi đến kinh thành, phải tới vấn an ông bà thông gia, hiểu chưa?”

"Dạ." Trường Tiếu nhu thuận gật đầu, "Con biết rồi, mẹ."

Lúc này, Ngưng Sương cũng đi tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y y, ôn nhu cười nói: "Nếu không phải Sương tỷ thân thể không tốt, không chịu nổi đường xa mệt nhọc, ta cũng muốn đi cùng ngươi.”

Nghe nàng nói vậy, đôi mắt trong veo của Trường Tiếu hiện lên một tia áy náy.

"Trường Tiếu, Sương tỷ kính nhờ ngươi một việc, được không?”

"Việc gì?"

"Giúp ta nhắc nhở tỷ phu ngươi đừng lao lực quá mức, nhớ nghỉ ngơi đầy đủ.”

Trường Tiếu gật gật đầu, nói được.

Mọi người còn đang lưu luyến không nỡ từ biệt, Trịnh Kỳ Uyên đi về phía Bạch Thanh Ẩn nãy giờ vẫn im lặng, vỗ vai hắn, trịnh trọng nói: "Thằng nhỏ Trường Tiếu này rất bướng bỉnh, ngươi phải rộng lượng với nó.”

"Chắc chắn rồi, nhạc phụ." Bạch Thanh Ẩn vuốt cằm cười.

Nghe vậy, Trịnh Kỳ Uyên vừa lòng, quay về phía bọn Trường Tiếu, hô: "Được rồi, không nói chuyện nữa, để bọn nhỏ đi đi, kẻo lại trễ giờ.”

Hắn ra lệnh một tiếng, mọi người dù vẫn lưu luyến cũng đành chia tay.

Trường Tiếu ngồi lên xe, Bạch Thanh Ẩn xoay người lên ngựa, cả đoàn bắt đầu khởi hành. Trường Tiếu thò đầu ra vẫy tay từ biệt người nhà, mắt vẫn quyến luyến nhìn một người, cho đến bọn họ khuất tầm mắt mới thẫn thờ ngồi trở lại trong xe.

Sau khi ra khỏi thành Tô Châu, Trường Tiếu vốn vẫn im lặng ngồi trong xe đột nhiên kêu dừng lại. Xe ngựa dừng bánh, Bạch Thanh Ẩn khó hiểu giục ngựa lên xem, vừa thấy vẻ mặt xanh mét của Trường Tiếu vội vàng nhảy xuống.

"Sao vậy?" Hắn hỏi.

Trường Tiếu mặt không chút thay đổi, thản nhiên liếc hắn, nói: "Ta muốn cưỡi ngựa, ngồi trong xe chóng mặt quá.”

Cử chỉ lãnh đạm của y bây giờ hoàn toàn khác Trường Tiếu sáng sủa hoạt bát vừa rồi ở Tô Châu làm cho Bạch Thanh Ẩn có chút buồn cười, khẽ mím môi, nói: "Ta kêu xa phu đánh xe cẩn thận chút, đặt thêm đệm vào cho ngươi là được. Ngươi là đại thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng chưa bao giờ xa nhà, chưa từng cưỡi ngựa, không thể cưỡi ngựa đâu.”

Trường Tiếu không nói gì, dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Bạch Thanh Ẩn, đột nhiên cười khẩy một tiếng, xoay người sang con ngựa bên cạnh, kiên quyết kêu người đang cưỡi nó xuống, tiếp theo thuần thục mà quyết đoán nhảy lên lưng ngựa.

Nhận lấy roi từ người đó, Trường Tiếu nhìn lướt qua Bạch Thanh Ẩn, nhất thời vung roi lên, thúc ngựa chạy đi như bay.

Bạch Thanh Ẩn một mực yên lặng nhìn toàn bộ màn này cho đến khi Trường Tiếu chạy vụt đi, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn không dám chậm trễ, cho cả đội tiếp tục đi còn mình nhanh chóng giục ngựa đuổi theo Trường Tiếu.

Dọc đường đi, Bạch Thanh Ẩn vẫn ngóng nhìn thân ảnh phía trước, khẽ nhướn mày.

Hắn cảm thấy khó hiểu, trước khi rời Tô Châu, Trịnh Kỳ Uyên rõ ràng nói với hắn Trường Tiếu chưa bao giờ cưỡi ngựa, cũng ít khi tiếp xúc với ngựa. Nhưng thuật kỵ mã của người trước mắt không chỉ điêu luyện, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất hào sảng mạnh mẽ, giống hệt một kỵ sĩ xuất binh chinh chiến. . . . . .

Chỉ lơ là một thoáng, thân ảnh thật vất vả mới tiếp cận được lại đã vọt xa, Bạch Thanh Ẩn vừa kinh ngạc vừa dốc sức đuổi theo.

Hắn từ nhỏ đã cưỡi ngựa, còn là một kỵ sĩ giỏi. Khắp kinh thành, người có thể địch được hắn chẳng có mấy ai, nhưng giờ đây, dù có dốc toàn lực cũng vẫn bị người kia bỏ rớt một đoạn.

Bạch Thanh Ẩn gắt gao nhìn thân ảnh mảnh mai cách đó không xa, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên khát khao mãnh liệt.──

Trịnh Trường Tiếu, ngươi rốt cuộc là một người như thế nào?
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 15: Chương 15



Trường Tiếu nhấc vạt áo dài, đi tới bên bờ suối nước trong vắt. Y ngồi xổm bên bờ, thò tay xuống nước. Dòng nước mát lạnh khiến y bất giác mỉm cười.

Y chụm hai bàn tay, vốc một ngụm lên rửa qua mặt, vừa xong việc liền có tiếng vó ngựa truyền đến.

Y không khỏi nở một nụ cười, chỉnh trang lại quần áo rồi mới đứng dậy, đi về phía con ngựa đang ăn cỏ.

Y lấy tay cào cào bờm ngựa mất cái, người kia mới đuổi kịp tới nơi.

Trường Tiếu không nhìn về sau cũng nghe thấy tiếng Bạch Thanh Ẩn thở phào một hơi. Đến khi người kia một đầu đổ mồ hôi, thở gấp đuổi tới bên cạnh, y mới chỉ dòng suối, nói: "Đằng kia có con suối nhỏ, ngươi ra đó rửa mặt đi.”

Bạch Thanh Ẩn nhìn Trường Tiếu thật sâu, thấy y vẫn nhàn tĩnh như thường, liếc mắt một cái rồi mới đi về phía y chỉ. Qua thời gian chừng một chén trà, Bạch Thanh Ẩn đã quay lại.

"Ngươi học cưỡi ngựa ở đâu?”

Bạch Thanh Ẩn hỏi thẳng.

Trường Tiếu chỉ chơi đùa với con ngựa, không nói gì, cũng không nhìn Bạch Thanh Ẩn.

Bạch Thanh Ẩn đợi một hồi, xác định y sẽ không trả lời, mới tiếp tục nói: "Kỵ thuật của ngươi quả thực khiến người khác giật mình."

Hắn sống cho tới giờ, chưa từng gặp ai cưỡi ngựa giỏi như thế, ngay cả kỵ thủ chuyện nghiệp cũng sẽ đành than thở chịu thua.

Trường Tiếu kéo cương ngựa, thả cho nó đi nước kiệu dưới vòm cây rậm rạp trong rừng.

“Đã rất lâu rồi ta không cưỡi ngựa. . . . . ."

Mắt nhìn phía trước, y nhẹ giọng nói.

Bạch Thanh Ẩn cũng kéo cương, lẳng lặng đi bên cạnh, đăm chiêu nhìn y.

"Trước kia, ta chính là sống trên lưng ngựa. . . . ." Y cúi đầu, chua xót cười.

"Gì cơ?" Bạch Thanh Ẩn nghe mà hồ đồ.

Trường Tiếu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không giải thích, mà hỏi "Giờ muốn đi đâu?"

Thấy y không trả lời, Bạch Thanh Ẩn cau mày, rõ ràng bất mãn. Nhưng cũng không hỏi lại, hắn không muốn cường ngạnh Trường Tiếu, dù trước đây hắn đã từng làm thế rồi──

"Quay lại đoàn, tiếp tục đi về hướng Bắc, tối nay chúng ta phải tới thôn gần đây, bằng không sẽ phải ngủ trên đường."

Bạch Thanh Ẩn nhảy lên ngựa, nói.

Trịnh Trường Tiếu cũng xoay người lên ngựa, động tác thuần thục khiến Bạch Thanh Ẩn không khỏi ghé mắt nhìn, bất quá hắn không vội hỏi thêm, hắn tin rằn, thời gian về sau còn rất dài.

Hai người giục ngựa, một trước một sau quay lại đoàn.

Ước chừng sau một khắc, bọn họ đã hợp với đội của mình cách thành Tô Châu mười dặm.

Lúc này đã là chạng vạng, đoàn người vì muốn giờ Tuất tới kịp thôn trang, không thể không đi nhanh hơn, không dám chậm chạp nữa.

Cũng vì thế, dọc đường đi, Trường Tiếu và Bạch Thanh Ẩn luôn chạy song song nhưng hầu như không nói chuyện một câu.

Vì khởi hành khá trễ, bọn họ vẫn tới nơi chậm hơn dự định một canh giờ. Lúc này đêm đã khuya, cũng may Bạch Thanh Ẩn quen biết một hộ gia đình, đoàn người mới không bị chủ nhân cự tuyệt, còn được chiêu đãi nhiệt tình.

Ăn qua loa chút rau, tùy tiện rửa mặt súc miệng một chút, chủ nhân nói một câu khiến Trường Tiếu nhíu mày.

Nguyên lai bọn họ quá đông người mà nhà chỉ còn hai gian trống. Bọn hạ nhân có thể ở chung một gian, còn Bạch Thanh Ẩn cùng Trường Tiếu phải chung gian còn lại.

Trường Tiếu ngồi trên ghế trầm tư một lát, đứng lên bước ra ngoài.

"Ngươi định đi đâu?” Bạch Thanh Ẩn nhah tay hơn, kéo y lại.

"Ta đi xem bên ngoài còn khách đ**m không.” Trường Tiếu bình tĩnh gỡ tay hắn ra, đáp.

Nghe vậy, Bạch Thanh Ẩn không khỏi cười cười: "Nơi này chỉ có hơn chục hộ dân, căn bản là không có khách đ**m."

Trường Tiếu không nói gì, vẫn không chịu từ bỏ ý định: "Ta đi tìm nhà khác ở nhờ được chứ.”

"Ngươi ngẫm xem bây giờ là giờ nào rồi?” Bạch Thanh Ẩn khoanh tay, ung dung nhìn y, "Ngươi nghĩ có người cho một kẻ xa lạ nửa đêm gõ cửa vào ngủ nhà mình không?”

Trường Tiếu muốn phản bác, nhưng trái lo phải nghĩ, cảm thấy hắn nói không phải không có lý, liền xụ mặt, quay lại ghế ngồi.

"Ta đêm nay không ngủ."

Bạch Thanh Ẩn nhìn y lắc đầu, kéo thẳng y vào trong phòng.

"Ngươi làm gì thế? !"

Trường Tiếu tức giận trừng mắt nhìn hắn.

"Ngủ chứ làm gì?”

"Ta không ngủ. . . . . ."

"Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân hay không vậy?" Bạch Thanh Ẩn híp mắt, "Là nam nhân thì đừng có lằng nhằng giống nữ nhân chứ."

Nghe thế, Trường Tiếu không tranh cãi ầm ĩ, nhưng dùng sức gỡ tay Bạch Thanh Ẩn ra, bộ dáng quyết tâm không ngủ cùng hắn.

Nhìn y như vậy, Bạch Thanh Ẩn không khỏi lặng yên, hồi lâu sau mới trầm thanh nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ làm gì ngươi. Đêm nay ngủ sớm một chút, hành trình ngày mai còn vất vả hơn hôm nay, nếu nghỉ ngơi không đủ, sẽ mệt c.h.ế.t đó."
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 16: Chương 16



Nói xong, Bạch Thanh Ẩn đi trước, cầm tay y dắt đi, lần này, y không chống cự nữa, Ngoan ngoãn tùy ý Bạch Thanh Ẩn dẫn vào phòng.

Phòng chỉ có một gian, giường chỉ có một cái, Trường Tiếu đứng trước giường ngẩn người, chưa được bao lâu, cảm thấy phía sau có động tĩnh, hắn kinh hoảng xoay người nhìn, giật mình trợn mắt.

Bạch Thanh Ẩn không biết lấy từ đâu một bộ chăn đệm, trải xuống đất làm giường tạm.

Trải xong chăn nệm, Bạch Thanh Ẩn nói với người vẫn đang ngồi ngẩn ra kia: "Khuya rồi, mau ngủ đi."

Nói xong, hắn không hề để ý tới y, cởi áo khoác, chui vào chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Trường Tiếu vẫn đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn người kia đã ngắm mắt lại, luống cuống tay chân cởi áo khoác, rồi mới thật cẩn thận đi lướt qua Bạch Thanh Ẩn nằm trên mặt đất, thổi tắt ngọn đèn trên bàn, dựa vào ánh sáng mỏng manh chiếu qua cửa sổ, chậm rãi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn người ngủ trên sàn nhà.

Không biết qua bao lâu, y mới ngồi lên giường, tung chăn đắp lên người nhưng vẫn không nhắm mắt. Trong đôi mắt nhìn chăm chắm trần nhà u ám ẩn sâu một tình cảm mà ngoài y ra, chẳng ai hiểu được.

Nhận chén trà nấu từ nước Vong Xuyên từ tay Mạnh Bà, lẳng lặng cúi đầu nhìn, chén nước trong phản chiếu hình ảnh một gương mặt sầu bi.

Tới lúc rồi.

Tiếng ai đó chậm rãi vang lên, y ngẩng đầu cười, giơ tay nâng cao chén trà, không uống mà nghiêng chén đổ sạch ──

Đừng làm gì để bản thân phải hối hận.

Thanh âm trầm thấp bi thương vang lên, y ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn một chính mình khác đang đứng phía trước, vẻ mặt bi thống.

Không uống, ngươi phải chịu thống khổ gấp bội phần.

Khổ đau kiếp trước, bi thương kiếp này, đủ để khiến ngươi sống không bằng chết.

Vong Xuyên thủy xóa đi ký ức của ngươi, không chỉ khiến ngươi quên đi tình cảm mà còn giúp ngươi không nhớ gì về những đau khổ đã qua.

Người trước mặt biến mất, y phục hồi tinh thần, phát hiện nước trong chén đã đổ sạch mất rồi ──

Tới giờ rồi.

Một câu nói khàn khàn truyền đến, y nhất thời bị vô số bàn tay kéo xuống đáy vực sâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình rơi vào hắc ám ──

Lại mở mắt ra, nhìn gương mặt mình ngóng đợi mấy ngàn năm gần ngay trước mắt, vui sướng, nhưng cũng tuyệt vọng đến tê tâm liệt phế!

Sống không bằng chết!

Y hối hận rồi, nhưng, đã không thể sửa chữa.

Phạm vào thần ý, kết cục chính là khiến mình càng thêm thống khổ.

Ngàn năm bất quá chỉ là một sát na, ngỡ rằng đổ hết nước Vong Xuyên có thể lễ tạ thần, không ngờ đổi lại một ngày khổ bi tựa ngàn năm.

Y nổi danh là trường tiếu, cái tên như lời châm chọc, trọn cả đời này, y không bao giờ có thể thật lòng cười được.

Hóa ra nến tinh không có duyên trần, yêu tinh không nên yêu con người. Bản thân chính là nghiệt, có được tam sinh còn đổ hết Mạnh bà thang, sai càng thêm sai.

Cho dù muốn kiệt lực để bù lại, cố vứt bỏ trí nhớ làm Trường Tiếu thực sự nhưng tình cảm ngàn năm nay sao nói lặng yêuln liền có thể lặng yên?

Cố đè nén chẳng qua chỉ làm cho tâm tình càng thêm nặng nề, rõ ràng người mình si mê ở ngay trước mắt, nhưng không thể đụng vào không thể thổ lộ chân tình, thật bi thảm, tuyệt vọng làm sao?

Chẳng qua là một lần không kìm nén nổi thì lại bị phát hiện, ngẫm lại thật đúng là đáng buồn, còn bởi vậy mà bị uy h.i.ế.p .

Nếu không như thế, người này có lẽ cả đời này là tỷ phu của y. Vậy mà đêm ấy, hắn nói y là người hắn muốn kết hôn….

Buồn cười đến phát khóc.

Nhưng mà sau này phải làm sao đây?

Y thấy được Ngưng Sương có tình cảm sâu đậm với trượng phu của mình. Đời này, nàng là thân nhân của y, y hẳn nên vì nàng mà làm gì đó.

Có lẽ, làm cho Bạch Thanh Ẩn quên y mà tiếp nhận nàng, mới là lựa chọn tốt nhất.

Giờ đây, hắn chỉ là một phàm nhân, hoàn toàn không có năng lực làm gì, ngoài trừ một việc, đó là biến mất.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 17: Chương 17



Bạch Thanh Ẩn vừa tỉnh giấc, việc đầu tiên chính là nhìn về phía chiếc giường gần đó, ai dè, trên giường tựa như không có dấu vết người nằm qua. Hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng, tìm quanh. Nhưng tìm khắp trong ngoài vẫn không thấy bóng dáng người kia đâu.

Hỏi qua chủ nhà, người này nói không thấy ai rời đi cả. Lòng Bạch Thanh Ẩn lại càng nóng như lửa đốt. Hắn đến phòng hạ nhân, đánh thức mọi người dậy, phân phó bọn họ tìm kiếm khu vực phụ cận.

Ngay lúc mọi người định chia ra tìm thì lại gặp Trường Tiếu cách trấn khoảng một dặm, đang trên đường quay về.

Vừa thấy y, Bạch Thanh Ẩn chạy lại, lo lắng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

Nhìn bọn họ vội vội vàng vàng, Trường Tiếu hơi giật mình, nghe hắn hỏi thế, lập tức hiểu ra.

"Ta chỉ đi dạo một chút thôi." Y nhìn thoáng qua Bạch Thanh Ẩn, nhẹ giọng trả lời.

"Tại sao không báo với ta một tiếng, ngươi có biết ta lo lắng muốn c.h.ế.t hay không ?"

"Lúc ấy ngươi ngủ say, ta không muốn đánh thức ngươi. »

"Nếu ngươi chạy lung tung xảy ra chuyện thì sao hả?"

"Ta không phải tiểu hài tử, sao có thể dễ dàng gặp chuyện ?"

Trường Tiếu ngữ khí không nhanh không chậm làm cho Bạch Thanh Ẩn cau mày. Dường như trong mắt y, lo lắng của hắn vừa rồi là thừa thãi.

"Bất kể ra sao." Kìm chế cảm giác bực bội trong lòng, Bạch Thanh Ẩn tận lực dùng giọng điệu nghiêm nghị nhất nói :"Ta đã đáp ứng phụ thân ngươi chiếu cố ngươi cho tốt. Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta làm sao giải thích với cha ? »

Không rõ là bởi vì đề cập đến Trịnh Kỳ Uyên hay do nguyên nhân khác, Trường Tiếu vốn không cho việc hắn lo lắng sốt vó lên là đúng lặng yên một lúc rồi mới khẽ gật đầu, nói :

"Ta biết rồi, lần sau đi đâu ta sẽ nói với ngươi một tiếng."

Bạch Thanh Ẩn thấy nhắc tới Trịnh Kỳ Uyên có thể khiến y nhanh chóng thỏa hiệp, trong lòng chợt nhói lên, kêu Trường Tiếu cùng về rồi không nói thêm gì nữa.

Trường Tiếu đi sau Bạch Thanh Ẩn, nhìn bóng lưng vừa kiên nghị vừa cô đơn của người kia, đôi mắt trong suốt chợt phủ một tầng đau thương nhàn nhạt.

Từ trước tới giờ, y chưa từng muốn làm tổn thương bất kỳ ai nhưng vì y, đã có rất nhiều người phải đau khổ, ngay chính bản thân y cũng là một kẻ hãm sau trong bể khổ.

Bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi thai, bổn lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai. (Bồ đề vốn không cội, gương sáng cũng chẳng đài, xưa nay không một vật,thì bụi dính vào đâu?)

Một trận gió thổi qua, không chỉ làm rối tóc, mà còn làm loạn lòng người.

Nếm qua bữa sáng chủ nhà chuẩn bị, đoàn người Bạch Thanh Ẩn lại bắt đầu lên đường.

Lần này, Trường Tiếu vẫn cưỡi ngựa nên mã xa không có ai ngồi.Tốc độ của xe ngựa chậm hơn, xe không có người sử dụng đáng lẽ ra nên bán đi hoặc gửi nhà người quen. Nhưng Bạch Thanh Ẩn lại không làm thế, hắn vẫn cho người đánh cái xe không đi theo đoàn.

Trường Tiếu thấy khó hiểu, nhưng không cũng hỏi. Y cố ý lạnh nhạt với Bạch Thanh Ẩn.

Tới một lần không thể không ngủ trên đường, y mới hiểu được suy tính của Bạch Thanh Ẩn.

Nguyên lai Bạch Thanh Ẩn đã sớm dự liệu trường hợp này, lại lo Trường Tiếu đại thiếu gia được nuông chiều từ bé không quen cảnh màn trời chiếu đất mới giữ xe ngựa lại, ít nhất còn một chỗ ngủ tạm gọi là thoải mái cho y.

Không chỉ vậy, hôm sau cả đoàn tỉnh dậy chuẩn bị khởi hành, xa phu nói một câu: "Gia giữ xe ngựa lại phòng khi thiếu gia cưỡi ngựa mệt có thể lên nghỉ ngơi. »

Nghe vậy, Trường Tiếu ngồi trong xe thật lâu không nói lời nào, nhìn Bạch Thanh Ẩn đang phân phó công việc cho người làm bên ngoài, khẽ thở dài một tiếng.

"Vì sao ngươi muốn ta theo ngươi tới kinh thành?"

Giục ngựa chạy nhanh hơn, Trường Tiếu suốt dọc đường không nói không rằng, chậm rãi đuổi kịp Bạch Thanh Ẩn dẫn đường phía trước, bỗng nhiên hỏi.

Bạch Thanh Ẩn không trả lời ngay mà nhìn y thật sâu, sau đó mới chuyển mắt nhìn phía trước, đáp : « Người nghĩ là tại sao ? »

"Ta nghĩ có nhiều phương án, chỉ không biết cái nào đúng thôi. » Trường Tiếu lạnh nhạt trả lời.

"Ngươi đoán những gì ? Không ngại nói ta nghe thử » Bạch Thanh Ẩn quay đầu mỉm cười nhìn y.

Vốn định trả lời, nhưng thấy hắn cười có chút chờ mong, y thản nhiên đáp: "Không nói ." rồi đi tụt lại phía sau Bạch Thanh Ẩn.

Thấy thế, hai hàng lông mày Bạch Thanh Ẩn nhăn thành một đường, đang định nói gì đó bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu cách đó không xa. Bọn Trường Tiếu cũng nghe thấy, không khỏi sửng sốt nhìn nhau.

Trường Tiếu phản ứng đầu tiên. Y kéo cương, phi về phía tiếng kêu, Bạch Thanh Ẩn nhanh chóng đuổi theo.

Hai người tới nơi thì thấy một phụ nữ vừa khóc vừa chỉ về phía hồ kêu cứu. Nhìn sang hồ, bọn họ khiếp sợ thấy một đứa bé chừng tám tuổi đang vùng vẫy dưới nước, lúc nào cũng có thể chìm xuống đáy.

Trường Tiếu nhảy xuống ngựa, hai chân vừa chạm đất, một thân ảnh nhanh như chớp xẹt qua bên cạnh, lao về phía hồ.

Chỉ trong nháy mắt, Bạch Thanh Ẩn đã nhảy vào hồ, ôm đứa nhỏ gào thét lạc cả giọng lên, nhanh chóng bơi lên bờ.

Bấy giờ, Trường Tiếu mới kịp phản ứng, lập tức tiến đến tiếp ứng, đợi cho Bạch Thanh Ẩn đem đứa nhỏ bơi đến gần, y liền đón lấy nó, cẩn thận kiểm tra.

Lúc này, mẹ đứa bé mới thất kinh chạy tới ôm chặt con.

"Con ơi là con, con trăm ngàn lần đừng gặp chuyện gì. . . . . ." Người phụ nữ vừa khóc vừa xem xét khắp người đứa bé.

Đứa nhỏ vẫn hoảng loạn, nghe thấy tiếng mẹ kêu to, cuối cùng từ từ phục hồi tinh thần, thấy mẫu thân ngay bên cạnh, lập tức nhào vào lòng nàng khóc lớn.

"Mẹ, mẹ, con sợ quá ! »

"Đừng sợ, đừng sợ. Không sao rồi. Không sao rồi. » Nàng càng khóc dữ, ôm chặt lấy con.

Bạch Thanh Ẩn lên bờ, thấy đứa nhỏ không việc gì, thả lỏng một hơi.

Hai mẹ con nhà kia khóc chán chê mới bình tĩnh lại, lúc này mới chú ý tới hai nam tử đứng trước mặt.

Người phụ nữ lau nước mắt, kéo con đứng dậy, vạn phần cảm kích nói đa tạ hai người.

Bạch Thanh Ẩn nhận lời cảm ơn, uyển chuyển từ chối lời mời tới nhà nàng làm khách, nói bọn họ cần đi tiếp, không thể trì hoãn thêm.

Từ biệt mẫu tử hai người, Trường Tiếu cùng Bạch Thanh Ẩn giục ngựa đuổi theo đoàn.

Vì nhảy xuống nước cứu người mà Bạch Thanh Ẩn toàn thân ướt đẫm. Trường Tiếu ban nãy ôm đứa bé lên cũng ướt một mảnh. Cả hai không thể không thay bộ quần áo khác.

Trường Tiếu cầm quần áo khô vào xe ngựa thay. Lúc trở ra ngoài, y tình cờ nhìn thấy Bạch Thanh Ẩn thay đồ bên ngoài. . . . . .

Chỉ vô tình liếc qua, đang định dời tầm mắt, Trường Tiếu lại chú ý tới một cái bớt trên vai Bạch Thanh Ẩn.

Y sắc mặt đại biến xông tới, xả áo Bạch Thanh Ẩn vừa mặc vào xuống.

"Trường Tiếu?" Bạch Thanh Ẩn nhíu mày buồn bực nhìn Trường Tiếu mặt mũi xanh mét.

Trường Tiếu đờ đẫn nhìn Bạch Thanh Ẩn, không tin nổi, vô lực lắc đầu thối lui.

"Chuyện gì vậy?" Bạch Thanh Ẩn thấy y sắc mặt khó coi, lo lắng định tới gần, lại thấy Trường Tiếu nhìn mình chằm chằm, lặp đi lặp lại : "Là ngươi. . . . . . Là ngươi. . . . . ."
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 18: Chương 18



Vì sao chàng không thèm liếc mắt nhìn ta, dù chỉ một lần ?

Nử tử phía sau rưng rưng ánh mắt si tình, thống khổ nhìn y.

Ta là vợ chàng, là thê tử kết tóc xe tơ của chàng mà.

Nước mắt như chuỗi hạt trân chân đứt dây, rơi xuống đất long lanh. Nàng xinh đẹp, điềm đạm, giờ khóc nức nở khiến người ta đau lòng, nhưng y vẫn không quay đầu lại.

Cứ như thế bỏ đi.

Y phụng mệnh cha mẹ, không thể không cưới nàng nhưng y biết mình không yêu nàng.

Cưới nàng rồi y vô cùng hối hận. Y cô phụ nàng, tỏ ra tuyệt tình khiến nàng bỏ đi nhưng lần nào nàng cũng quay về, dùng ánh mắt kiên định mà ôn nhu si ngốc nhìn y, quật cường nói: "Phu quân, ta không ly khai, vĩnh viễn không ly khai. Bởi vì cả thể xác và tinh thần của ta đều dành cho chàng. »

Nàng ôn nhu thiện lương, y hư không cô tịch. Bọn họ từng có một lần phóng túng.

Y chìm đắm trong ôn nhu khoan dung của nàng, cõi lòng hoang vắng trong phút giây tìm được chút an ủi.

Chỉ một lần, nhưng dù chỉ có một lần như thế, y cũng vô cùng ân hận.

Đêm đó, y nhìn nàng gối lên tay mình hạnh phúc mỉm cười, đột nhiên nhận ra mình đã quá sai lầm. Nếu vĩnh viễn không thể yêu nàng, vì sao còn để nàng hy vọng, chặn đứt đường lui của cả hai.

Đêm đó, y kiên quyết đứng dậy, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ.

"Phu quân!"

Nàng vốn nên ngủ say không biết tỉnh lại tự lúc nào, chạy theo, đau lòng gọi y.

Chàng đi đâu?

Ta phải đi.

Đi đâu?

Binh doanh.

Khi nào trở về?

Không biết.

Không biết. . . . . . . Thông minh như nàng, lập tức hiểu ra điều gì đó. Thanh âm hòa dần vào tiếng khóc. Ta chờ chàng, vĩnh viễn chờ chàng.

Không cần chờ. Y tàn nhẫn trả lời, ta vĩnh viễn sẽ không trở về.

Nói xong, y mặc nàng ra sức giữ lại, kiên quyết bỏ đi, duy nhất một lần quay đầu lại, nhìn thân ảnh nàng ngã quỵ xuống mặt đất lạnh như băng, bất lực khóc nức nở.

Nói không trở lại, nhưng khi phụ thân qua đời, y không thể không từ binh doanh tận biên cương chạy về.

Tuy đã ra roi thúc ngựa, nhưng khi về đến nhà, y chỉ thấy linh đường phụ thân, nàng mặc đồ tang, nhu nhược mà kiên cường, thay y tận trung tẫn hiếu.

Vì chiến loạn nổi lên, y liên tiếp nhận được văn kiện khẩn cấp thúc giục quay về binh doanh, không thể không tuân theo. Y rời đi trước khi an táng phụ thân một ngày. Hôm đó, nàng đuổi theo ra cửa, hỏi y khi nào trở về, y không trả lời, thậm chí không nói với nàng một tiếng. Mấy ngày về nhà, y đều lạnh lùng như vậy với nàng.

Lúc y rời đi, nàng khóc lóc cầu y quay đầu lại nhìn nàng một cái nhưng y không thể, cứ như thế ly khai.

Người ngoài đều nói y vô tình, lại không biết người vô tình chính là người đa tình nhất. Sở dĩ vô tình vì toàn bộ tình cảm đều dành cho một người, không thể yêu người khác nữa.

Ngày đó đối xử với nàng vô tình như thế, y chưa từng hối hận, cho đến một năm sau, nhận được một phong thư nhà mới hối tiếc không kịp. Nàng đã bệnh nặng mà qua đời, trước khi c.h.ế.t phi thường bình tĩnh.

Phong thư kia chính là tuyệt bút của nàng. Trong thư viết, nếu như có kiếp sau, ta vẫn nguyện thương luyến chàng. Nhưng ta không hy vọng kiếp sau lại làm nữ nhân vì nữ nhân chỉ có thể đợi chờ đau khổ. Phu quân, nếu như có kiếp sau, ta sẽ là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, nguyện đem hết toàn lực bảo hộ người ta yêu, hiểu nàng, cưng nàng, bảo hộ nàng, tuyệt không làm cho nàng đợi chờ mỏi mòn, bi thương thầm gạt lệ.. . . . . .

Ngày đó, y cầm thư nàng trên tay, che mặt khóc rống.

Y không phải muốn làm tổn thương nàng, chỉ là y không thể yêu nàng mà thôi.

Nếu như có kiếp sau, nàng không cần thương y ! Nếu như có kiếp sau, nàng hãy là một hảo nam nhi, chân chính bảo hộ cho người xứng đáng với tình yêu của nàng.

Cái đêm kìm lòng không đậu, cùng nàng kiều diễm triền miên hôm đó, y đã thấy trên vai nàng có cái bớt hình hồ điệp. Tuy chỉ thấy qua một lần, nhưng vết bớt hồ điệp giang cánh này lại in sâu trong tâm trí y.
 
Vong Xuyên - Mạt Hồi
Chương 19: Chương 19



Một con hồ điệp gãy cánh, muốn bay lên nhưng lại vĩnh viễn không thể bay, trên lưng nặng gông xiềng, chỉ có thể khao khát nhìn không trung tự do xanh thẳm vô tận.. . . . . .

Bạch Thanh Ẩn nhận ra Trường Tiếu vốn lặng yên giờ còn im lặng hơn bình thường.

Y không cưỡi ngựa mà ngồi trong xe. Dọc đường đi, gần ba canh giờ, y không nói một lời.

Bạch Thanh Ẩn tưởng y bệnh, thế là khi cả đoàn đi qua một trấn nhỏ, hắn cho dừng lại, nói là nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ đi tiếp.

Phân phó tôi tớ xử lý chút công chuyện xong, Bạch Thanh Ẩn chui vào xe ngựa, toan xem Trường Tiếu xảy ra chuyện gì thì y đã nhảy từ trên xe xuống.

"Có chuyện gì mà hôm nay dừng lại sớm vậy?" Lúc này bất quá mới hơn giờ Thân mấy khắc, mọi ngày đều chạy đến giờ Tuất mới dừng lại nghỉ tạm, khó trách Trường Tiếu thắc mắc.

Bạch Thanh Ẩn không lập tức trả lời, mà nhìn kỹ Trường Tiếu một hồi, thấy y không có vẻ gì bị bệnh mới nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì. Mấy ngày nay mọi người đều đi đường mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút."

Nghe hắn như thế nói, Trường Tiếu không nói gì, đứng trước mặt Bạch Thanh Ẩn đưa mắt nhìn quanh thị trấn nhỏ.

"Chúng ta ra khỏi địa phận Giang Tô rồi sao?" Một lát sau, y không quay đầu lại, hỏi.

"Phải." Bạch Thanh Ẩn đạm nhạt đáp, "Đi tiếp bảy tám ngày nữa là tới kinh thành ."

"Ừm. Chúng ta đêm nay nghỉ ở đây?"

"Đúng vậy. Ta đã phân phó hạ nhân đi tìm khách đ**m hoặc nhà người quen. Chắc không lâu nữa sẽ có thể nghỉ ngơi. Trường Tiếu, ngươi có mệt không? Bằng không vào xe nghỉ trước một chút?"

Trường Tiếu lắc đầu khước từ hảo ý của hắn.

"Ngồi một ngày rồi, không muốn ngồi nữa. Ra ngoài một chút cũng tốt.”

Dứt lời, y liền cất bước dạo quanh con đường đá nhỏ gấp khúc vòng quanh trấn. Nhìn bóng lưng y rời đi, Bạch Thanh Ẩn gọi hạ nhân tới phân phó công việc rồi đuổi theo.

Lúc đuổi tới nơi, Bạch Thanh Ẩn nhìn dáng vẻ trầm tịch cô đơn của y, nhỏ giọng nói: "Ngươi hiện tại với ngươi lần đầu gặp ta hoàn toàn không giống nhau.”

Trường Tiếu đang đi phía trước, dừng bước một lát rồi lại tiếp tục đi.

"Ta chính là người như thế này."

"Ta biết." Tuy biết y không nhìn thấy mình nhưng Bạch Thanh Ẩn vẫn gật đầu.

"Ngươi biết?" Trường Tiếu khó hiểu quay đầu nhìn hắn, "Ngươi biết cái gì? Ngươi mà có thể biết gì? Ngươi bất quá mới ở chung với ta hơn một tháng thôi!"

"Tuy rằng──" đối mặt với Trường Tiếu tỏ vẻ lạnh lùng, Bạch Thanh Ẩn không chịu lui, nhìn thẳng vào mắt : "Tuy rằng mới ở chung với nhau hơn một tháng, nhưng ta đã nhớ thương ngươi ba năm!"

Trường Tiếu yên lặng.

"Nhắc tới mới thấy kỳ quái. Chẳng qua mới gặp mặt một lần, sao có thể yêu ngay?» Bạch Thanh Ẩn cúi đầu đi đến bên y rồi mới nhìn lên : "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta có cảm giác như đã yêu ngươi từ lâu lắm. »

"Lúc nhìn thấy người thả đèn Khổng Minh trên nóc nhà, dáng vẻ cô tịch của ngươi cũng không làm ta ngạc nhiên, tựa hồ ta đã quen với dáng vẻ này rồi. »

Bạch Thanh Ẩn lướt qua Trường Tiếu, đi đến trước mặt y.

"Cảm giác quen thuộc, sâu sắc đó không giống như mới xuất hiện một sớm một chiều gian mà tựa như trải qua mười năm trăm năm tích tụ. »

Lần này, là Trường Tiếu nhìn thân ảnh Bạch Thanh Ẩn.

Vóc dáng cao lớn hoàn toàn khác xa thân hình mảnh mai trong trí nhớ. Nếu không phải trên người kia có ký hiệu giống nhau, có lẽ y cũng không thể nghĩ đến đó chính là nàng.

Người kia không nhớ gì về kiếp trước, khi y vừa xuất hiện đã yêu, lại bởi vì cùng là thân nam nhi mà cuối cùng nuối tiếc.

Kiếp đó, vì không muốn làm cha mẹ thất vọng lo lắng, y không thể không cưới nàng, một nữ tử xinh đẹp ôn nhu.

Trước khi thành thân, họ chỉ gặp nhau vài lần, y từng ảo tưởng ôn nhu xinh đẹp của nàng sẽ giúp y quên đi mối tình vô vọng nên mới quyết định lấy nàng.

Thành thân xong, y mới bắt đầu hối hận. Bởi vì y không quên được, trái tim dành trọn cho người đã không thể dung chứa bất kỳ ai khác. Dù không có được người ấy, chỉ có thể đau khổ ngóng nhìn, dù nàng hết lần này tới lần khác mắt rưng rưng lệ si ngốc nhìn y. . . . . .

Y vô tình với nàng, rồi lại như từ trên người nàng nhìn thấy hình bóng mình, cho nên sinh ra thương tiếc, cho nàng một lần hy vọng, tiếp đó hung hăng ném nàng xuống địa ngục lạnh lẽo giá băng. . . . . .

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Người đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt y thất thần, không khỏi ngẩn ra.

"Không có gì" Y ảm đạm cười, "Chỉ đang nghĩ kinh thành là nơi như thế nào thôi. »

Nhìn y hồi lâu, thấy nụ cười bình thản này hoàn toàn không giống lúc trước, Bạch Thanh Ẩn lặng yên một lát, rồi mới thấp giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là người như thế nào ? Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi sao có thể cười từng trải tang thương đến thế ? »

Người kia vẫn cười: "Ta chính là ta, Trịnh Trường Tiếu."

Sở dĩ như thế, là vì ta có trí nhớ của tam thế mà thôi.
 
Back
Top Bottom