Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vong Trần - Bất Vong Xuyên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,387
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOd41vy7M7roYvnYYi2IeiN9QIeiW9sjNxPpFhBv36-aTkD1X_cIjZkxJfaSeOU_wJbvHl3JtIylqaecqKFnNZ1XdGUzaXwjtMKLFw1grp2N2mVwlUxkiiGl9QCkOlgFpL1s3AZBUvZk5grTyG7VZS_=w215-h322-s-no-gm

Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Tác giả: Bất Vong Xuyên
Thể loại: Tiên Hiệp, Xuyên Không, Cổ Đại, Khác, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

(Văn án)

Ta xuyên sách, trở thành một nhân vật không tên, chỉ là một người qua đường. Hệ thống lại yêu cầu ta đi công lược nam phụ trong nguyên tác – Tần Lạc Trần, một chiến thần lạnh lùng nổi danh với tình yêu say đắm, khiến biết bao độc giả cảm động.

Nhìn vào gương, ta chỉ thấy khuôn mặt tầm thường, chẳng có chút gì nổi bật. Chán nản ta nói:

"Thôi, ai thích công lược thì công lược, ta không có hứng."

Người ta xuyên sách, hoặc là dung mạo khuynh thành, hoặc là tài năng tuyệt đỉnh, hoặc chí ít cũng có lòng yêu mến đối tượng. Còn ta? Không có gì cả, sao mà tranh với nữ chính? Ta vốn chỉ định sống ẩn dật nơi núi rừng, đợi thời hạn kết thúc thì bị xóa cũng được.

Nhưng không ngờ, một ngày kia, hệ thống lại vứt nam phụ đến ngay trước cửa. Nó lắc đầu bất mãn, bảo:

"Chẳng phải chỉ vì sợ hắn chê ngươi xấu sao? Để ta làm hắn mù là được chứ gì."

Ta: "…"

Thế rồi, ta chăm sóc cho vết thương của hắn, cùng nhau sớm tối bên nhau, không màng đôi mắt của hắn có thể gây ra bất tiện. Trong những đêm giông bão, hắn lần mò lên giường, ôm lấy ta đang run rẩy vì sợ hãi.

Ta phải thừa nhận, lòng ta đã có hắn.

Nhưng rồi một ngày nọ, nữ chính tuyệt sắc kia đã tìm đến. Chỉ thoáng nhìn, ta liền hiểu vì sao hắn luôn khắc khoải nhớ mong nàng. Nàng thật đẹp.

Đôi mắt đỏ hoe, nàng nghẹn ngào, giọng nói nghe mà lòng người cũng chua xót:

"Sư huynh, về nhà cùng muội đi."​
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 1: Chương 1



01

Ta xuyên vào một quyển tiên hiệp ta từng đọc hồi cấp ba.

Vậy mà sau khi xuyên sách, ta vẫn chẳng có thân phận gì, diện mạo cũng không đổi, chỉ là một nhân vật qua đường, chẳng hề liên quan gì đến tuyến truyện chính.

Như bao người xuyên vào sách khác, ta cũng được cấp một hệ thống. Ngay ngày đầu tiên, nó đã giao nhiệm vụ cho ta – công lược Tần Lạc Trần, người sẽ trở thành chiến thần của thiên giới.

Trời ạ! Chính là Tần Lạc Trần, người si tình đến mức chẳng ai kéo lại được, cuối cùng hy sinh nơi sa trường để bảo vệ tam giới trong yên bình ấy sao?

Ta nhìn vào gương, trong đó phản chiếu khuôn mặt của ta, một gương mặt hết sức bình thường.

Để ta với bộ mặt này đi quyến rũ chiến thần á? Cái hệ thống này nghĩ gì vậy!

“Thích thì cứ tự mà công lược, ta thì không.” Ta lười nhác nói.

Hệ thống cuống lên: “Hết thời gian mà không hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ bị xóa sổ.” Nó ngừng lại một chút rồi bổ sung, “Và cũng sẽ c.h.ế.t ngoài đời thực.”

“Ồ, vậy thì sao?” Ta thản nhiên phẩy tay.

Hệ thống: “...”

Trước khi xuyên vào sách, ta là một cô nhi.

Trong cô nhi viện chẳng ai muốn nhận nuôi, nhờ quỹ từ thiện mà sống lay lắt đến lớn, lên cấp hai còn bị chê xấu vì không biết làm đẹp.

Tiền học thì vay mượn khắp nơi, thi đỗ một trường bình thường, tốt nghiệp xong đi làm bị chèn ép. Rồi một hôm tan ca về muộn, ta bị một tên b**n th** theo dõi, trong lúc vật lộn thì bị hắn đ.â.m một nhát và xuyên vào đây.

Không người thân, không nơi nương tựa, chẳng còn lý tưởng gì, sống cũng chẳng còn ý nghĩa.

Ta múc một bát cháo từ nồi, húp một miếng, mùi vị cũng ổn.

Nếu còn lại chút thời gian, ở ẩn trong căn nhà nhỏ tồi tàn này cũng không phải không thể.

“Chuyện tình cảm là thứ không thể ép buộc, ta càng không làm nổi cái trò đi cầu xin tình yêu. Ngươi chọn sai người rồi.”

02

Hệ thống làu bàu rồi bỏ đi.

Tưởng rằng cuối cùng cũng có thể yên ổn, nào ngờ nó lại tự tiện gửi đến cho ta một “món quà lớn.”

Đêm ấy lẽ ra ta đang ngủ yên giấc thì bầu trời bỗng rền vang mấy tiếng sấm.

Tia chớp xuyên qua cửa sổ, sáng lên rồi tắt đi, khiến căn nhà nhỏ của ta trông như một cảnh tượng đầy ma quái.

Ta vốn sợ sấm chớp từ nhỏ, bèn cuộn mình trong chăn mà run cầm cập.

Hệ thống gào lên trong đầu ta: “Trốn làm gì? Mau ra ngoài đi!”

Ta hốt hoảng, lắp bắp nói: “Ngươi...ngươi điên à? Nửa đêm sấm chớp đùng đùng mà còn bảo ra ngoài!”

Hệ thống phun nước bọt: “Ngươi không ra thì ai đi cứu Tần Lạc Trần? Ngươi biết ta tốn bao nhiêu điểm mới đưa được hắn đến trước cửa nhà ngươi không? Mau lôi hắn vào đi!”

“Cái gì?” Nghe xong câu ấy, hồn vía ta như bay mất một nửa, ta lập tức bật dậy.

“Ngươi đưa người đến trước cửa nhà ta rồi?”

Vừa dứt lời thì một tiếng sấm vang lên như muốn xé nát không gian, khiến ta nhảy dựng lên rồi lại vội chui vào chăn.

Lần này sấm vang trời dậy đất, xung quanh cuối cùng cũng chìm vào tĩnh lặng.

Ta mồ hôi đầm đìa trong chăn, bỗng nghe ngoài cửa có một tiếng “bịch,” giống như thứ gì đó đập mạnh vào cửa nhà ta.

“Người ở ngoài rồi đấy, ngươi tính sao đây, cứu hay không cứu?”

Giọng nói đáng ghét của hệ thống lại vang lên trong đầu.

Ta nằm trên giường chần chừ một hồi rồi cũng mò mẫm đứng dậy.

Theo thời gian này, có lẽ tông môn của Tần Lạc Trần đã bị diệt môn.

Khi đó chỉ còn hắn và nữ chính đồng môn sống sót thoát khỏi biển máu.

Để bảo vệ nữ chính, hắn đã dẫn dụ địch, và từ đó hai người chia cách.

Sau đó cả hai đều phi thăng, lại tái ngộ ở thiên giới.

Xem cách sấm sét tối nay thì hẳn là thiên kiếp của hắn.

Vừa mở cửa, một mùi m.á.u tanh lập tức xộc vào mũi, ta cúi đầu, thấy vị chiến thần đó đang nằm trước mặt.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 2: Chương 2



03

Y phục trắng tinh đã nhuốm đầy máu, m.á.u vẫn còn rỉ ra từ miệng, trông như thể hắn sắp c.h.ế.t ngay tức khắc.

Hắn không phải nam chính, chẳng có hào quang bảo vệ, ta sợ hắn c.h.ế.t thật trước cửa nhà, vội vàng dốc hết sức kéo hắn vào trong nhà.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, ta đóng cửa lại rồi đội mưa chạy đi gọi đại phu.

Lão đại phu của tiệm thuốc này là người quen duy nhất ta gặp được sau khi xuyên vào.

Lúc mới tới đây, không hợp khí hậu, ta bị sốt cao và ngất đi. Ta là người hay ngất, và ngất ngay trước cửa tiệm thuốc.

Được cứu tỉnh, ta mở mắt nhìn lão đại phu, gian nan nói ba chữ: “Ta không có tiền.”

Vậy là ta lại bị buộc phải lao động, ở lại tiệm thuốc làm công, thỉnh thoảng lên núi hái thuốc.

Lão đại phu bị ta kéo đến nửa đêm, đầy vẻ oán trách, lẩm bẩm càu nhàu, nhưng vừa thấy Tần Lạc Trần sống dở c.h.ế.t dở, lập tức trở nên nghiêm túc.

Hai chúng ta tất bật hơn nửa canh giờ mới xử lý xong vết thương đầy m.á.u của hắn. Lão đại phu khâu lại vết thương rồi đắp thuốc, nét mặt trầm trọng hiếm thấy.

“Sống được hay không, đành xem vào phúc phận hắn.”

Dù vậy, hắn rốt cuộc cũng là chiến thần, không dễ dàng c.h.ế.t như thế đâu.

Đến ngày thứ ba thay thuốc cho Tần Lạc Trần, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Nhưng ánh mắt hắn dại ra nhìn về phía trước, con ngươi sâu thẳm lúc này lại không có tiêu điểm.

Ta nhìn khuôn mặt hắn, gần như thất thần.

Người với gương mặt tuấn tú ấy cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm thấp mang chút khàn khàn:

“Xin hỏi, đây là đâu? Sao lại không thắp đèn?”

04

Hệ thống đã khiến Tần Lạc Trần bị mù.

Ta nghiến răng nói: “Ngươi bị gì vậy?”

Cái hệ thống đó giọng điệu khó chịu, mở miệng: “Ngươi chẳng phải là thấy mình không đủ đẹp để công lược hắn sao? Ta giúp ngươi khiến hắn không nhìn thấy, chẳng phải ổn rồi sao?”

Cái hệ thống này bao lâu rồi chưa được cập nhật vậy?

Ta ôm trán, nói: “Mau trả lại mắt cho hắn.”

Hệ thống nổi giận: “Hết điểm rồi!”

Ta hét lên: “Vậy ngươi định để hắn mù mãi thế à?”

Hệ thống cũng gào lại: “Đợi hắn vượt qua Phàm Trần kiếp, phi thăng thành tiên sẽ đổi lại tiên thể, đến lúc ấy sẽ tự khỏi! Ngươi đúng là kẻ vô ơn, còn hét vào mặt ta!”

Nói xong, nó tủi thân offline không thèm đếm xỉa đến ta nữa.

Phàm Trần kiếp.

Phi thăng có hai kiếp nạn, một là Lôi kiếp, hai là Phàm Trần kiếp.

Nữ chính Lâm Thanh Sương gặp nam chính – thái tử thiên giới Cố Ly – chính là trong Phàm Trần kiếp.

Trong nguyên tác không miêu tả cụ thể Tần Lạc Trần vượt qua kiếp nạn ra sao, nhưng rõ là không ở cùng ta, cũng chẳng hề bị mù.

Thân thể hắn hồi phục rất nhanh, giờ đã có thể xuống giường đi lại.

Tâm trạng cũng rất ổn định, khi biết mình bị mù hắn vui vẻ chấp nhận, không có phản ứng quá khích gì.

Hắn mất thị lực cũng có phần lỗi của ta, đương nhiên ta không thể bỏ mặc.

Vậy nên ta bắt đầu chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của hắn. Ta nói với hắn rằng mắt không cần lo lắng, đại phu bảo cứ từ từ sẽ khỏi.

Hắn nhìn thẳng về phía ta, đôi mắt mất tiêu cự lại vô tình đối diện với ánh mắt ta, bị một người đẹp nhìn chằm chằm, hai bên má ta nóng bừng lên.

Giọng Tần Lạc Trần rất dễ nghe, bình tĩnh và lạnh nhạt như chính con người hắn: “Cô còn chưa nói cho ta biết tên.”

Tên ư? Ta nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ta là Trang Ly.”

“Ừm, ta nhớ rồi.” Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi, “Vậy cô có biết tên ta không?”

Trong Phàm Trần kiếp, sẽ không có ký ức.

Hắn hỏi ta có biết hắn không. Ta thành thật trả lời rằng, biết đương nhiên là biết rồi.

“Đương nhiên là biết.”

“Có thể nói cho ta không?”

Không hiểu sao, ta bỗng nhớ tới hình ảnh hắn mặc áo giáp rách nát, m.á.u thịt hòa vào đất trời, hiến thân vì tam giới, cả đời bấp bênh, yêu mà không được, trong lòng bất giác có chút xót xa.

“Vong Trần.”

Ta nói dối, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.

“Ngươi là Tần Vong Trần.”

05

Lại nợ lão đại phu ở tiệm thuốc một khoản lớn.

Ta nhìn chiếc túi tiền gần như trống không, bất lực đến mức phải mặt dày gọi hệ thống ra.

“Ê này, có cách nào đổi lấy tiền không?”

Hệ thống vẫn còn giận dỗi, giọng điệu miễn cưỡng đáp: “Có, dùng điểm mà đổi.”

“Ta muốn...”

“Ngươi muốn gì hả?” Hệ thống cao ngạo ngắt lời, “Sờ túi của ngươi xem có cái gì không, xem có lông không kìa. Điểm từ lúc khai mở đã bị ngươi lấy hết để xây căn nhà nát ấy rồi! Kêu công lược thì không làm, giờ lại đòi...”

Ta mỉm cười, ép hệ thống offline.

Không đổi được tiền thì ta tự mình kiếm cũng chẳng sao, ta có tay chân đầy đủ, cớ gì phải dựa vào cái hệ thống đáng ghét đó.

Cơ thể của Tần Lạc Trần đã gần như bình phục, ban ngày ta đi làm thuê ở tiệm thuốc. Sau khi học được cách phân biệt dược liệu, mỗi khi tiệm vắng khách, ta còn lên núi hái thuốc.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 3: Chương 3



Hắn ở nhà một mình, chắc hẳn là có chút cô đơn. Mỗi khi ta về nhà vào buổi chiều, luôn thấy hắn ngồi trước cửa chờ ta.

Bộ quần áo ta kiếm được cho hắn tuy đơn sơ, nhưng mặc trên người hắn trông vẫn đẹp. Thân hình hắn mà ở ngoài đời thì là chuẩn người mẫu, lần trước bôi thuốc cho hắn, ta còn không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Ta vội lắc đầu, cố vứt hết những ý nghĩ không hay ra khỏi đầu. Đẹp thì có đẹp, nhưng lạnh lùng quá.

Trời đã vào thu, gió núi thổi từng đợt, càng lúc càng buốt. Nghe thấy bước chân ta, Tần Lạc Trần liền đứng dậy, lặng lẽ nhìn về phía ta.

Bỗng ta có cảm giác hắn giống như một chú chó vẫy đuôi đợi chủ về nhà mỗi ngày.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát. Nhìn khuôn mặt lạnh tanh đến phát run của hắn, ta tự nhủ chắc là mình điên rồi.

Ta không còn khuyên hắn đừng ngồi ngoài cửa chờ ta nữa, vì ngày đầu tiên đã nói rồi.

Hắn chỉ mím môi, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Kết quả là ngày hôm sau, khi về nhà, ta vẫn thấy bóng dáng hắn ngồi đó. Sống một mình đã lâu, giờ có thêm người ngồi chờ ta về mỗi ngày, trong lòng ta có cảm giác kỳ lạ.

Không thể phủ nhận, tính cách của hắn rất cố chấp.

Có lẽ, giống như ta, sâu thẳm trong lòng hắn cũng có chút cô đơn.

“Là cô đấy à? Cô về rồi à?” Thấy ta không nói gì và chưa lại gần, cuối cùng hắn lên tiếng hỏi.

“Về rồi.” Ta hoàn hồn, đáp lại.

Nghe tiếng ta, vẻ mặt hắn dường như giãn ra đôi chút.

Ta không nhịn được mà bật cười. Hắn hỏi ta cười gì, ta bảo không có gì.

Vết thương của hắn đã lành nhiều nhưng vẫn cần bôi thuốc. Hắn không thấy đường, nên việc này vẫn do ta đảm nhận.

Tối ấy, khi bôi thuốc cho hắn như thường lệ, ta ngẩng đầu lên, chạm thẳng vào đôi mắt phượng lành lạnh của hắn.

Chúng ta ngồi rất gần nhau, ta thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ hắn phả lên da. Ta không biết từ lúc nào, hắn đã luôn hướng ánh nhìn về phía ta.

Không đúng, hắn đâu có nhìn thấy, dĩ nhiên không thể cố ý nhìn ta, chắc chỉ là vô tình thôi.

Thế mà ta lại bị một kẻ mù nhìn đến đỏ mặt, tim đập dồn dập. Không rõ vì sao, ta buồn bực dập tắt đèn, rồi nằm xuống giường mà không nói thêm với hắn câu nào.

Nửa đêm ta không ngủ được, liếc sang thấy hắn nằm trên đệm, hơi thở đều đặn, bất động. Có vẻ hắn đã ngủ.

Ta xoay người, chẳng bao lâu sau thì nghe tiếng sột soạt bên cạnh, hắn vẫn chưa ngủ và đang mò dậy.

Chẳng mấy chốc, ta cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên cổ tay trái của mình, hắn nhẹ nhàng cầm tay ta, rồi kéo vào trong chăn, đắp mền cho ta thật kín.

“Dù không biết vì sao cô không vui...” Có lẽ nhờ ánh sáng dịu nhẹ trong phòng mà giọng hắn nghe cũng mềm mại hơn, “...nhưng ta hy vọng cô sẽ ngủ thật ngon.”

Hắn đúng là người biết quan tâm, lo lắng cho ân nhân cứu mạng.

“Ta không có buồn.” Ta thì thầm, “Không cần lo lắng, ta sẽ ngủ ngay thôi.”

“Ừm.” Được ta trả lời, hắn có vẻ hài lòng, lại lần mò quay về chỗ nằm của mình.

06

Lão đại phu ở tiệm thuốc có cậu cháu trai tên Đại Bảo, rất thích Tần Lạc Trần. Ban đầu, có hôm ta bận không kịp lo cơm trưa nên nhờ cậu bé mang cơm cho hắn.

Nhìn thấy Tần Lạc Trần lần đầu, Đại Bảo đã quý mến ngay, còn nói rằng ta giấu trong nhà một vị ca ca đẹp như thần tiên.

Tần Lạc Trần bị cái danh đó làm cho bối rối, nghiêm mặt chỉnh lại Đại Bảo:

“Đừng gọi như vậy.”

Nhưng Đại Bảo cứng đầu lắm: “Cứ gọi thế, ai bảo ca đẹp như thần tiên.”

Nói rồi, cậu bé còn kéo ta vào hùa: “Ly Ly tỷ, tỷ nói có đúng không?”

Nhìn vẻ lúng túng của Tần Lạc Trần, ta bất giác thấy thú vị, cười đáp: “Đúng vậy, huynh ấy còn đẹp hơn thần tiên nữa.”

Nghe vậy, hắn chẳng thèm để ý đến ai nữa, chỉ quay đầu đi, vành tai đột nhiên đỏ rực lên.

Từ đó không cần ta nhắc, mỗi bữa ăn là Đại Bảo lại háo hức đòi mang cơm cho ca ca thần tiên của mình.

Cậu bé đến thân quen với hắn rồi, không cần chờ đến bữa ăn mà rảnh rỗi cũng chạy tới nhà gỗ tìm ca ca thần tiên.

Cậu đặc biệt thích thanh Trần Mi kiếm của Tần Lạc Trần. Kiếm nặng quá không cầm lên được nên cậu đành đưa đôi tay nhỏ mũm mĩm sờ nhẹ lên thân kiếm.

“Thanh kiếm này thật là uy phong.”

Ta âm thầm nghĩ, đó là thanh Trần Mi kiếm của vị chiến thần tương lai từng xông pha sa trường, làm chấn động cả bốn cõi, chẳng lẽ lại không uy phong?

“Ca ca thần tiên mà múa kiếm thì còn uy phong hơn.”

Tần Lạc Trần múa kiếm ư? Ta chưa từng thấy.

“Đệ đã thấy huynh ấy múa kiếm rồi sao?” Ta hỏi.

Đại Bảo: “Ngày đầu đến đây đệ thấy ca ca múa kiếm một mình, nhưng sau đó đệ xin thế nào huynh ấy cũng không chịu múa nữa.”
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 4: Chương 4



Đại Bảo đã được thấy, còn ta thì chưa bao giờ!

Trong lòng ta chợt nảy sinh sự không cam lòng.

Thế là ta học theo Đại Bảo năn nỉ hắn: “Huynh múa kiếm cho ta xem đi mà.”

Tần Lạc Trần: “…"

Gọi mãi hắn không đáp, ta bèn kéo tay áo hắn nũng nịu: “Chỉ một chút thôi, ca ca thần tiên, Vong Trần ca ca, ta cũng muốn xem mà.”

Vậy mà hắn chẳng buồn đáp lại, sắc mặt thay đổi, đứng dậy đi vào phòng trong.

Lúc ấy ta mới nhận ra, mình vừa làm trò quá lố, và bị hắn chê rồi.

Tự ái tổn thương, ta xấu hổ đến nỗi muốn đào hố chui xuống, thầm nghĩ tối nay nhất định sẽ không nói chuyện với hắn.

Kết quả là Đại Bảo ghé tai ta thì thầm: “Tỷ nhìn kìa, tai ca ca thần tiên lại đỏ rồi.”



Đại Bảo nài nỉ ta dẫn Tần Lạc Trần đến tiệm thuốc. Cậu nói chỗ đó ở trong chợ, náo nhiệt, huynh ấy có thể đi chơi cùng cậu. Cứ ở mãi trên núi rất chán.

Trước đây, ta để hắn ở nhà là vì hắn đang bị thương, muốn hắn tĩnh dưỡng. Giờ hắn đã khỏe lên nhiều sau mấy tháng nghỉ ngơi.

Ta vốn nghĩ hắn không thích nơi ồn ào.

Ai ngờ vừa nghe ta đề nghị, hắn lập tức hỏi: “Thật sao?”

Không biết có phải ảo giác không, nhưng ta cảm thấy hắn có vẻ vui mừng.

Giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được kẹo mà mình ao ước bấy lâu.

Ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

Hôm sau ta dẫn hắn đến tiệm thuốc.

Lão đại phu thường xuyên ra ngoài khám bệnh, Đại Bảo đi học, nên chỉ có mình ta ở lại trong tiệm để bốc thuốc và tính tiền.

Giờ có thêm Tần Lạc Trần, hắn thường ngồi im lặng một bên, thỉnh thoảng khi không có khách, thấy ta ngồi gà gật, hắn mới nhẹ nhàng gọi tên ta.

Ngày thường, Đại Bảo mà rảnh thì hay được rủ ra chợ đi chơi, nhưng cậu không thích.

Trong đầu ta chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc: có lẽ Tần Lạc Trần là người hay bám dính lấy người khác.

Nhưng ta nhanh chóng xua ý nghĩ ấy đi. Dù hắn có bám, cũng chẳng phải là bám ta.

Hắn chỉ là không nhìn thấy, nên thiếu cảm giác an toàn mà thôi.

07

Tần Lạc Trần có ngoại hình ưa nhìn và phong thái khác thường.

Dẫn hắn ra ngoài mới vài hôm mà có không ít cô gái ghé qua tiệm ngắm hắn.

Lão đại phu cũng không ngờ có ngày tiệm của mình lại náo nhiệt đến vậy.

Ông lầu bầu mắng mỏ rồi đuổi người ta đi, mặt nặng như chì:

“Trước đây cô đã lôi tên bán thịt lợn kia tới, ta đã đuổi vất vả lắm rồi, giờ lại kéo tới cả đám.”

“Thôi nào!” Ta vội xoa dịu, “Các cô nương chỉ nhất thời tò mò thôi, vài hôm sẽ không còn đến nữa.”

Tần Lạc Trần là người bắt được trọng điểm ngay: “Tên bán thịt lợn sao?”

Ta: “…”

Miệng Đại Bảo chẳng khác gì pháo, lập tức tuôn ra: “Là Lý Nhị bán thịt ngoài chợ đấy, dạo trước cứ suốt ngày đến tiệm, muốn cưới Ly Ly tỷ về làm vợ!”

Không biết có phải do ảo giác không, nhưng sắc mặt Tần Lạc Trần đã khó coi lại càng khó coi hơn.

Nhưng ta đang bối rối, không chú ý đến hắn.

“Đừng nhắc chuyện cũ nữa, chẳng phải cuối cùng cũng không thành sao?” Ta nói.

Tần Lạc Trần cười nhạt một tiếng.

Ta không hiểu, liếc nhìn hắn.

Đôi mắt đen sâu của hắn tuy không thấy gì nhưng rất kỳ lạ, vẫn có thể chuẩn xác mà bắt gặp ánh mắt ta.

Ta bất giác chột dạ.

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, hôm sau Lý Nhị liền tìm đến. Hắn nhìn Tần Lạc Trần từ đầu đến chân, hừ lạnh từ cổ họng.

“Trang Ly, ngươi vì hắn mà năm lần bảy lượt từ chối ta?

“Ngươi nói xem, ngoài bộ mặt đẹp mã thì hắn có gì hơn ta? Giữ một kẻ mù bên cạnh làm vướng chân vướng tay, chi bằng tìm người bình thường mà gả.”

Lý Nhị bán thịt lợn, kiếm được chút tiền, nhưng ngạo mạn quen rồi, tính khí cục súc, mãi không cưới được ai. Đúng là mặt dày là điểm mạnh của hắn.

Đại Bảo nói với ta, dạo trước có một cô con gái nhà ai không may bị hắn đeo bám, ngày nào cũng bị quấy rối, mãi đến khi cô ấy lấy chồng mới yên ổn được.

Giờ đến lượt ta làm người xui xẻo bị hắn nhắm trúng.

Nghe hắn nói vậy mà dám xỉ nhục người ta vất vả chăm sóc, ta tức không chịu nổi, xắn tay áo định lao vào tát cho hắn mấy cái.

Nhưng Tần Lạc Trần đã kéo ta ra phía sau. Ta sững người, chợt hiểu ra, hắn muốn bảo vệ ta.

Hắn không cho ta động thủ, nhưng cũng không ngăn ta lên tiếng.

“Ngươi cứ một câu kẻ mù, hai câu kẻ mù, nhưng kể cả bị mù thì các cô nương vẫn đạp hỏng cửa nhà mà tranh giành.

“Còn ngươi thì sao, có phải bán thịt nhiều quá nên bị lợn báo ứng thành lợn rồi phải không? Người ta không mù mà còn bị ghét, thử hỏi ai muốn cưới ngươi chứ?

“Theo ta thấy, ngươi còn chẳng xứng xách giày cho người ta.”

Lý Nhị nghe thế thì đỏ bừng cả mặt, lập tức chuyển hướng sang ta.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 5: Chương 5



“Ngươi cũng không tự soi gương xem mình có gì đẹp, trừ kẻ mù ra thì ai thèm lấy ngươi? Ta coi ngươi là đồ hời mới định lấy đó chứ!”

Lời hắn vừa dứt, còn chưa kịp để ta phản bác, đã thấy người trước mặt nhẹ nhàng giơ chân lên, đá thẳng vào n.g.ự.c Lý Nhị, khiến hắn văng xa vài mét, ngã nhào ngay trước cửa tiệm.

Tần Lạc Trần là người ít nói nhưng hành động nhanh, thích động thủ hơn là lời qua tiếng lại.

May mà hắn là người tu tiên, cú đá này ta xem thì hả hê thật đấy, nhưng lại lo hắn ra đòn nặng quá thì phiền phức.

Chứng tỏ là ta lo thừa, Lý Nhị da dày thịt chắc, chỉ bị đau, lồm cồm đứng dậy, xoa xoa chỗ đau mà còn muốn tiếp tục gây sự.

Cuối cùng vẫn phải nhờ lão đại phu đứng ra giảng hòa.

Ông là đại phu uy tín có tiếng trong vùng, huống hồ Lý Nhị đến gây sự trước, mọi người đều có thể làm chứng.

Lý Nhị biết mình đuối lý, đành cúi đầu bỏ đi.

08

Sau sự việc này, ta nhận thấy Tần Lạc Trần có chút thay đổi.

Hắn bỗng trở nên bận rộn, cứ thích tự tìm việc để làm.

Đống củi trong nhà được hắn mò mẫm bổ xong và xếp ngay ngắn.

Có hôm ta về muộn, hắn còn chuẩn bị sẵn nước ấm để ta tắm.

Ta bảo hắn không nhìn thấy, nhóm lửa nguy hiểm lắm, sau này những việc này cứ để ta làm.

Hắn lại lẩm bẩm rằng mình biết chừng mực.

Thậm chí khi ta lên núi hái thuốc hay kiếm củi, hắn cũng nhất quyết đi theo.

Ta nhặt xong, hắn sẽ xách giúp, tay nắm lấy tay ta để ta dẫn đường.

Chỉ cần có thể làm gì, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi yên.

Ta biết hắn chắc hẳn đã bị lời của Lý Nhị chạm đến tự ái.

Nghĩ lại thì, ta cũng hiểu vì sao hắn lại như vậy. Hắn là một chàng trai trẻ đầy kiêu hãnh, và chắc chắn không muốn ta nghĩ rằng hắn là kẻ vô dụng.

Hệ thống thỉnh thoảng lại nhảy ra và lải nhải trong đầu ta:

“Này! Ta thấy hắn thích ngươi rồi đấy.”

Khi ấy, ta đang ngồi trong bồn nước, cảm thấy vô cùng hài lòng với nhiệt độ nước mà Tần Lạc Trần đã chuẩn bị. Nghe nó nói vậy, ta đảo mắt:

“Ừ, ừ, ngươi nói đúng, ta cũng thấy thế.”

“Ta nói nghiêm túc đấy!”

Không biết hệ thống lấy đâu ra sự tự tin như vậy, “Cứ nhìn độ tiến triển kìa, tự ngươi xem đi.”

Nói đến đây, hệ thống im lặng một lúc rồi lẩm bẩm chửi rủa:

“Ta tuyên bố, Tần Lạc Trần và ngươi là cặp khó nhằn nhất mà ta từng thấy trong sự nghiệp này!

“Kẻ khác mà được đối xử như ngươi, chắc đã tăng 70, 80 điểm hảo cảm rồi. Vậy mà ở đây lại là một con số không tròn trĩnh?”

Nếu như vừa mới xuyên qua, ta chẳng bận tâm chút nào về độ hảo cảm, cho dù điểm có âm cũng chẳng sao.

Nhưng giờ đây, nghe hệ thống nói vậy, trong lòng ta lại có chút bực bội.

Sau đó ta lại giật mình, tại sao mình lại không vui chứ?

Hệ thống làm bộ hiểu thấu mọi chuyện: “Ta thấy người nào đó chẳng những không thành công trong việc công lược, mà còn sắp bị công lược rồi!”

Ta cười nhẹ: “Cút đi.”

Lời hệ thống đã khiến tâm trạng ta rối như tơ vò, và khi đứng lên mặc đồ, ta vô ý trượt chân và ngã một cú đau điếng.

Tiếng động khá lớn, ta không khỏi thét lên.

Chưa kịp đứng dậy thì đã bị cái bóng lao tới hù dọa khiến ta kêu ré lên lần nữa.

“Sao vậy? Cô có sao không?”

Tần Lạc Trần không chần chừ chút nào, lo lắng mò mẫm bước lại gần ta.

Ta vội vàng quấn chặt áo, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Huynh, huynh chờ đã! Đừng... đừng tới đây!”

09

Cổ chân ta bị sưng lên, trông như cái chân giò.

Ta ngồi trên giường, nhìn Tần Lạc Trần nâng chân ta lên, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Ngày mai đi tiệm thuốc lấy thuốc về đắp.” Hắn nói.

“Ừm.”

Ta nhìn vành tai đỏ hồng của hắn, nghĩ bụng ta mới là người sơ suất, hắn thì ngại ngùng cái gì chứ, với lại hắn còn không nhìn thấy nữa.

Lúc đầu ta cũng ngượng ngùng lắm, nhưng dần dần cảm thấy thoải mái, chỉ biết tận hưởng, chẳng còn để tâm đến gì khác.

“Sao tay nghề của huynh giỏi thế? Thoải mái quá.”

Vì sao tay nghề tốt vậy, hắn cũng không rõ, chỉ khẽ đáp: “Thoải mái là tốt rồi.”

Ta bỗng nhớ ra, Tần Lạc Trần lớn lên trong môn phái tu tiên.

Nữ chính Lâm Thanh Sương là con gái của sư phụ hắn, hai người là đồng môn sư huynh muội, sống chung từ nhỏ.

Họ cùng nhau luyện kiếm, tất nhiên đôi khi cũng bị nhức mỏi chân tay.

Hắn đã thích nữ chính như thế, chắc là đã mát-xa cho nàng ấy không ít lần nhỉ.

Nghĩ đến đây, lòng ta bỗng chùng xuống.

“Huynh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Nghe ta nói vậy, hắn ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng dậy quay về giường của mình.

Ta tắt đèn, trở mình, không nói thêm câu nào.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 6: Chương 6



Nửa đêm tỉnh giấc, ta phát hiện Tần Lạc Trần không còn ở đó.

Ta vội dậy đi tìm, mở cửa thì thấy hắn đang ngồi trên bậc thềm.

Ta bước tới ngồi xuống bên cạnh.

Gió đêm thu vẫn lạnh buốt.

Hắn quay sang ta: “Ngoài này lạnh, cô đừng ra đây.”

“Huynh cũng biết ngoài này lạnh, sao không ngủ mà lại ngồi một mình ở đây?”

“Ngủ không được, ta trở mình sợ làm cô thức giấc.”

Hóa ra hắn sợ làm phiền ta ngủ.

Ta nhận ra một số điểm ở hắn rất giống ta.

Chẳng hạn như không muốn phiền người khác, nên làm gì cũng cẩn thận.

Có lẽ vì ta lớn lên ở trại mồ côi, dựa vào sự giúp đỡ của người khác, còn hắn cũng là đứa trẻ được môn phái nhận nuôi.

Ta đoán hắn có tâm sự: “Huynh đang nghĩ gì vậy?”

Hắn im lặng một lúc, rồi hỏi: “Mắt ta liệu có lành lại được không?”

Ta ngạc nhiên vì không ngờ hắn lại bận tâm đến vậy, vội đáp: “Sẽ khỏi thôi, ta đảm bảo với huynh.”

“Ta mong nó sớm lành.”

Chuyện này không vội được, ta chỉ có thể an ủi hắn: “Không sao, từ từ trị liệu, ta không chê huynh đâu.”

“Ta chỉ muốn mau khỏe…

“Để có thể bảo vệ cô tốt hơn.”

Ánh trăng đêm nay sáng trong, dịu dàng chiếu xuống, vẽ nên dáng hình của hắn thật đẹp.

Ta không rõ là do lời hắn nói, hay là do hắn quá cuốn hút, mà tim ta bỗng đập mạnh.

“Ai thèm huynh bảo vệ.” Ta thì thầm.

Trong tiểu thuyết, hắn là người sâu sắc và trách nhiệm.

Đối với nữ chính, hắn càng si mê vô độ, dù trầm tính không giỏi bày tỏ nhưng gặp chuyện sẽ nguyện liều mình vì nàng.

Giờ đây, ký ức mất đi, có lẽ tình cảm của hắn từ nữ chính đã chuyển sang ta, đây có lẽ là lý do vì sao dù hắn đối xử tốt với ta, điểm hảo cảm lại vẫn không tăng.

Ta cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.

Hắn lần mò nắm lấy tay ta, bàn tay rộng lạnh ngắt đan vào ngón tay ta.

Rồi hắn nghiêm túc nói:

“Mạng của ta là do cô cứu, vậy thì đời này ta là của cô.

“Nếu ta không bảo vệ cô, thì ai bảo vệ?”

Con người này đúng là ngốc nghếch, cứ thế mà coi như đã gán mình cho ta.

Đáng yêu thật.

Ta không đáp, hắn lại định nói gì đó.

Chưa kịp mở miệng, hắn đã bị ta chặn lại bằng một nụ hôn.

Giống như một con chuột cơ hội, ta tham lam nhấm nháp món quả ngọt ngào này.

Môi hắn lành lạnh, mềm mại, tim ta đập thình thịch, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ta rời khỏi môi hắn.

“Xin lỗi.” Ta khẽ hít mũi, thì thầm.

Bàn tay hắn giữ chặt gáy ta, tay còn lại lần mò trên mặt, lau đi giọt nước mắt ta.

Giọng hắn dịu dàng và đầy trân trọng:

“Tại sao lại xin lỗi?”

Khi chạm đến môi ta, hắn cúi xuống và hôn sâu thêm lần nữa.

Tay giữ chặt sau đầu ta, đôi môi hắn xâm chiếm không chút kiêng dè, cả hai đều vụng về nhưng chẳng hề ngại ngùng.

Ta như người c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, siết lấy cổ hắn.

“Đừng xin lỗi.

“Ta thích nàng.”

“Đinh!

“Chúc mừng người chơi Trang Ly, tiến độ công lược hiện tại: 50%.

“Còn 50% nữa để công lược thành công Tần Lạc Trần, mong ngươi tiếp tục cố gắng."

10

Mưa rơi không ngớt mấy ngày liền. Ta vốn chẳng ưa trời mưa, tâm trạng cũng vì thế mà u ám hơn.

Kể từ đêm đó, ta và Tần Lạc Trần lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh, nói đúng hơn thì là ta đơn phương chiến tranh lạnh với hắn.

Tâm trạng hắn có vẻ tốt, ngày ngày tận tâm săn sóc, bôi thuốc và xoa chân cho ta.

Sau mấy ngày hắn chăm sóc tận tình, chân ta cũng đã đi lại bình thường. Tiền thuốc nợ lão chủ tiệm thuốc cũng trả gần hết, ta bèn tranh thủ ngày mưa ở nhà nghỉ ngơi. Ta ít nói chuyện với hắn, phần lớn ngồi một mình bên cửa sổ ngắm mưa.

Hệ thống thấy ta như vậy thì bảo ta đúng là một đứa thích ngược đời, thỉnh thoảng lại xông vào đầu ta mà giễu cợt: “Ngươi như thể loại phụ nữ vô tâm ấy, sau ‘cao trào’ rồi liền tỏ vẻ lạnh nhạt như không có gì.”

“Ngươi ít lo chuyện bao đồng đi!” Ta chống chế.

Tần Lạc Trần cũng nhận ra ta đang có chút thái độ, nhưng không nói gì, vẫn đối xử với ta như mọi ngày.

Thời gian trôi qua, ta cũng dần nhận ra ánh mắt hắn có chút lạc lõng và buồn bã.

Hắn vốn là người không bộc lộ cảm xúc, nhưng sau một thời gian bên nhau, ta đã có thể dễ dàng nhận ra tâm tư của hắn.

Cơn mưa hôm đó ngày càng nặng hạt. Ta để lại ngọn đèn trên đầu giường nhưng mãi vẫn không thể nào chợp mắt.

Tần Lạc Trần lúc ngủ thường yên tĩnh, ta nghiêng đầu muốn gọi hắn, dưới ánh đèn yếu ớt, ta chỉ thấy hắn giữ nguyên một tư thế nằm bất động.

Ta nghĩ rồi thôi, nhắm mắt lại, nhưng tiếng mưa càng lúc càng dồn dập.

Không biết đã qua bao lâu, sấm chớp bắt đầu gầm vang, từng tia chớp liên tục lóe lên trong phòng.

Hàng rào phòng ngự trong lòng ta bị phá tan, ta rúc sâu vào chăn, run rẩy.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 7: Chương 7



Hệ thống lại nhảy ra nói: “Cái tật sợ sấm sét này ngươi bao giờ mới bỏ?”

Giọng nó đầy thất vọng: “Sợ thật à? Nếu sợ thì chui vào lòng hắn đi! Thật là, chẳng có chút tiền đồ.”

Ta không buồn để ý, bịt tai, co ro thành một khối.

Một đôi tay ấm áp luồn vào chăn, kéo ta ra khỏi đó. Tần Lạc Trần ôm ta vào lòng, cẩn thận đắp chăn lên, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, như dỗ dành một đứa trẻ.

Ta như người vừa thoát khỏi c.h.ế.t đuối, gắng gượng th* d*c, nước mắt lăn dài trên má.

Sao ta lại khóc chứ?

Bấy nhiêu năm qua ta đã một mình cố gắng, chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Ngay cả khi sợ hãi, bị bạn cùng phòng chê cười là làm quá lên, ta cũng không khóc.

Vậy mà tại sao lúc này lại không thể kìm được?

Lúc còn nhỏ, ta vẫn có mẹ.

Khi đó, trong căn phòng thuê chật hẹp của chúng ta có một căn mật thất giấu sau tủ quần áo, chỉ có ta và mẹ biết.

Gã đàn ông đó nghiện cờ bạc, mẹ ta giấu tiền học phí và tiền sinh hoạt ở trong căn phòng bí mật nhỏ ấy.

Sau này, căn mật thất ấy cũng trở thành nơi trú ẩn của ta. Mẹ để ta cùng với số tiền kia, chỉ chừa một khe nhỏ cho ta thở.

Mỗi lần hắn uống say, không tìm thấy tiền là sẽ đập phá đồ đạc, đánh đập mẹ. Mỗi lần hắn đánh đập mẹ đến bầm dập khắp người, sau khi hắn mệt lả, rời đi hay ngủ quên thì bà mới bò dậy, kéo ta ra khỏi mật thất.

Đêm đó, như mọi lần, ta bị mẹ giấu vào trong mật thất.

Ta không biết tại sao, nhưng hôm ấy trong lòng ta bồn chồn hơn mọi khi, nhất quyết ôm chặt lấy bà không chịu buông.

Mẹ nôn nóng, đành phải gỡ tay ta ra một cách tàn nhẫn.

“Ly Ly ngoan, mẹ sẽ ra đón con ngay thôi.”

Bà nói dối, bà gục xuống, và mãi mãi không bao giờ đứng dậy nữa.

Bên ngoài sấm chớp vang trời, mỗi lần hắn đánh bà một cái, sấm lại vang một hồi.

Sau đó hắn còn lục lọi khắp phòng tìm ta, miệng gọi tên ta.

Giống như gọi một con chó.

Ta bịt chặt tai, hơi thở ngày càng nặng nhọc, nước mắt ướt đẫm mặt, không dám phát ra tiếng.

Nhưng ta vẫn còn mạng, cảnh sát đã tìm thấy ta.

Sau đó, trong một khoảng thời gian dài, ta luôn sợ trời mưa, sợ bóng tối, sợ tiếng sấm.

Cho đến bây giờ.

Ta siết chặt lấy Tần Lạc Trần, bấu chặt vào vạt áo hắn, cuối cùng không kìm nén được mà bật khóc nức nở.

Chỉ khi có nơi dựa dẫm, người ta mới dám khóc.

Khi một mình thì khóc chẳng giải quyết được gì, chỉ làm mắt đau thêm.

Có khi còn bị người khác cho là phiền phức.

Không biết bao lâu sau, mưa cũng dần ngớt.

Ta gục đầu trong lòng hắn, lắng nghe giọng hắn khe khẽ:

“Nàng thích chè hoa đào phải không?

“Đợi đến mùa xuân, chúng ta sẽ trồng một cây trong sân.”

Ta gật đầu, đáp lại hắn.

Ta đột nhiên không muốn để tâm quá nhiều điều nữa. Không muốn nghĩ tới tâm ý của hắn sau khi khôi phục ký ức, cũng không muốn sợ rằng hắn sẽ trách ta lợi dụng cơ hội này.

Thế giới của ta trước giờ vốn luôn chìm trong bóng tối, ẩm ướt và tăm tối, tràn ngập sự tuyệt vọng và mục nát.

Nhưng rồi một ngày nào đó, một vệt sáng bất ngờ xuất hiện, xé toạc màn đêm.

Ta hơi nheo mắt, ngẩng đầu lên.

Và khoảnh khắc ấy, ta đã nhìn thấy ánh sáng.

11

Cây đào trong sân đã nở hoa, hương thơm thoang thoảng khắp không gian.

Ta ngồi chống cằm dưới mái hiên, ngắm thân cây đã cao hơn cả Tần Lạc Trần, trên đó là những cánh hoa mềm mại phơn phớt hồng, trong lòng thấy vui vẻ mãn nguyện.

Chỉ là, không biết liệu ta có còn cơ hội để thấy nó lớn thêm chút nào nữa không.

Thoắt cái đã vài năm trôi qua, ta đã quen với sự hiện diện của Tần Lạc Trần, cuộc sống hàng ngày có thể coi là “đồng cam cộng khổ”.

Nhưng hệ thống lại phát bực: “Lạ quá lạ quá, hai người như vợ chồng trẻ mà sao chỉ số tiến độ lại mắc kẹt ở một nửa, mãi chẳng nhúc nhích gì cả.

“Có phải tại hai người chưa ‘làm gì’ không?”

Ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mặt đỏ bừng, cười gượng đáp: “Hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã sốt ruột!”

Ta với hắn cũng không phải chưa từng xảy ra những khoảnh khắc tình cảm bùng lên, chỉ là mỗi lần được hắn áp lên giường mà hôn đến mơ màng, hắn đều ngừng lại đúng lúc, ân cần chỉnh lại y phục giúp ta.

Hệ thống lại xỉa xói: “Có phải hắn... không ổn không?”

Ta bực mình: “...Tổ tiên mười tám đời nhà ngươi đều là thái giám cả đấy, ngươi mới là người không ổn!”

Hệ thống ấm ức hỏi lại: “Thế sao ta lại được sinh ra chứ?”

Ta chẳng buồn cãi thêm với nó.

Ngày tháng bình yên trôi qua lâu dần, đến nỗi ta quên béng đi rằng hắn rồi sẽ phải vượt kiếp mà phi thăng.

Hôm đó hắn vẫn như mọi ngày, dạy Đại Bảo luyện kiếm trong sân.

Đại Bảo dính lấy hắn lâu ngày, hắn đành miễn cưỡng đồng ý.

Đại Bảo từng khoe với ta rằng hắn lợi hại ra sao.

“Ca ca thần tiên giỏi lắm, chỉ nghe tiếng thôi đã biết động tác của đệ sai chỗ nào.”

Ta cười mỉm, trong lòng dâng lên một chút đắng cay.
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 8: Chương 8



Đôi mắt của hắn vốn không nên như thế này.

Tiếng động trong sân đột nhiên im bặt, rơi vào một khoảng lặng c.h.ế.t chóc.

Ta tò mò đậy nắp nồi cháo, định ra ngoài xem sao.

Vừa nhìn ra ngoài, ta bỗng c.h.ế.t lặng, cả người đứng đờ ra tại chỗ.

Trong sân xuất hiện một người phụ nữ.

Tần Lạc Trần cảm nhận có người lạ, ngừng động tác, lạnh giọng hỏi: “Ai đó?”

Đại Bảo đứng bên cạnh hắn, miệng há hốc, mắt mở tròn kinh ngạc.

Bởi vì cô ta quá đẹp.

Giọt lệ ở đuôi mắt càng làm cho đôi mắt ấy thêm phần yêu kiều.

Ta chỉ cần nhìn qua là biết ngay cô ta là ai.

Lâm Thanh Sương.

Nữ chính trong nguyên tác, người mà Tần Lạc Trần từng một lòng một dạ, luôn muốn bảo vệ.

Vừa nhìn thấy Tần Lạc Trần, mắt cô ta đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương khiến người ta muốn thương xót.

“Sư huynh…”

Tần Lạc Trần xưa nay không biểu lộ cảm xúc, nhưng đã bên nhau lâu như vậy, ta nhận ra khi nghe thấy giọng nói của cô ta, hắn thoáng sững sờ.

Lâm Thanh Sương nhanh chóng nhận ra ta, ánh mắt chuyển sang nhìn ta.

Không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như ta thấy trong ánh mắt cô ta một tia khinh ghét.

Chưa đợi ta phản ứng, cô ta đã lướt đến trước mặt ta như cơn gió, đá ta ngã lăn xuống đất, và ta nghe thấy tiếng rút kiếm sắc lẻm vang lên.

12

Mọi thứ xảy ra bất ngờ, ta không kịp né tránh, chỉ kịp ôm đầu nhắm chặt mắt lại theo phản xạ.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh, chói tai. Trong tích tắc nguy cấp, Tần Lạc Trần lao đến chắn trước mặt ta, dùng thanh Trần Mi chặn lại kiếm của Lâm Thanh Sương.

Lâm Thanh Sương lảo đảo lùi lại một bước, tròn mắt, không thể tin nổi.

Tần Lạc Trần che chắn cho ta phía sau, lạnh lùng nói: “Đừng động đến nàng ấy.”

“Huynh ngăn ta cũng vô ích, hôm nay, ta đến đây là để kết liễu nàng.”

Lâm Thanh Sương có vẻ không thể chấp nhận được rằng người sư huynh từng chiều theo ý mình, nay lại đối đầu với mình, mắt cô ta đỏ ngầu, lại vung kiếm đ.â.m về phía ta.

“Đại Bảo, đưa A Ly đi.”

Tần Lạc Trần vừa nói vừa cản lại kiếm của Lâm Thanh Sương.

Đại Bảo chưa bao giờ gặp cảnh tượng này, vội kéo ta chạy trốn.

Ta trong lòng loạn cả lên, không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Vừa chạy vừa lo lắng nhìn lại, sợ rằng Tần Lạc Trần sẽ bị thương.

Hắn không nhìn thấy gì.

Lâm Thanh Sương một lòng muốn g.i.ế.c ta, mà Tần Lạc Trần lại mù, cuối cùng cô ta cũng tìm được sơ hở, nhanh chóng đ.â.m kiếm về phía ta, thẳng vào tim.

Ta nghĩ chắc là c.h.ế.t rồi, nhưng cơn đau đớn trong tưởng tượng không ập tới. Thanh kiếm của Lâm Thanh Sương cùng với thanh Trần Mi của Tần Lạc Trần bất ngờ bị một làn hắc khí b.ắ.n ra hất tung.

Tần Lạc Trần đứng chắn trước ta, ngay sau đó là một nam tử tuấn mỹ mặc trường bào đen thêu rồng xuất hiện.

Với diện mạo và khí chất này, ta đoán rằng đó chính là nam chính trong nguyên tác, Cố Ly.

Hắn cau mày, nhìn Lâm Thanh Sương quát: “Đủ rồi!”

“Chẳng lẽ ngài bảo ta khoanh tay đứng nhìn sao? Đôi mắt của sư huynh ta chẳng phải bị yêu nữ lai lịch bất minh này làm mù sao?”

“Ngài cũng thấy rồi, sư huynh ta đáng lẽ nên vượt kiếp ở Cửu Châu, đâu phải ở đây bị mù như vậy!”

Cố Ly đáp: “Người cô cũng thấy rồi, cô ta chỉ là một phàm nhân tầm thường mà thôi.”

“Hôm nay g.i.ế.c cô ta không chỉ phạm thiên quy mà còn không giải quyết được vấn đề gì. Chúng ta về trước, rồi từ từ tính sau, được không?”

Có vẻ như Lâm Thanh Sương bị lời Cố Ly thuyết phục, hung dữ lườm ta một cái, rồi phất tay áo.

Sau đó, cô ta hóa thành làn khói bay biến.

Cố Ly cũng nhanh chóng theo sau.

...

Sau khi họ rời đi, Đại Bảo tròn mắt, mắt đỏ hoe, ngạc nhiên thốt lên: “Ly Ly tỷ tỷ, bọn họ là ai? Họ vừa nói gì vậy?”

Ta đứng ngẩn ngơ, đầu óc rối bời, không thể trả lời. Trong lòng còn lo phải đối mặt với câu hỏi của Tần Lạc Trần tiếp theo như thế nào.

Không ngờ hắn chỉ lặng lẽ kiểm tra ta từ đầu đến chân, sau khi chắc chắn ta không sao, liền ôm chặt lấy ta vào lòng, khẽ nói bên tai:

“Xin lỗi, suýt nữa ta đã không thể bảo vệ nàng…”

13

Ta tra hỏi hệ thống đang mắc kẹt trong đầu mình:

“Rốt cuộc, kiếp nạn mà hắn phải vượt qua là gì?”

“Để… để ta kiểm tra đã.”

“Đến chuyện đó cũng không biết, ngươi làm hệ thống kiểu gì vậy?” Ta nổi giận, “Ngươi luôn làm mọi thứ một cách tùy tiện, không lường trước hậu quả sao?”

“Hừ, chẳng phải tại ngươi ép ta phải làm sao? Nếu ngay từ đầu ngươi chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn mà hoàn thành nhiệm vụ, thì ta đâu cần phải làm đến nước này. Ta đã phải tiêu hết số điểm của mình đó.”

“Người bị xóa sổ nếu nhiệm vụ thất bại là ta, đâu phải ngươi. Ngươi tích cực quá mức cần thiết đấy.”

Hệ thống im lặng một lúc, sau mới ậm ừ trả lời: “Ta kiểm tra xong rồi sẽ báo lại.”
 
Vong Trần - Bất Vong Xuyên
Chương 9: Chương 9



Nhìn vào tình hình vừa qua, có vẻ Lâm Thanh Sương đã thành công phi thăng. Theo diễn biến của nguyên tác, nếu không có gì bất ngờ, Tần Lạc Trần cũng sắp phi thăng.

Lâm Thanh Sương vốn coi Tần Lạc Trần như ca ca ruột, nên hẳn là cô ấy đã tìm đến để xem sổ mệnh của Sư Mệnh.

Chẳng bao lâu sau, hệ thống quay lại.

Giọng nó có vẻ lúng túng.

“Ta đã tìm ra rồi.”

“Kiếp nạn hắn vốn phải vượt qua có tên là ‘Cầu mà không được.’ Để vượt qua kiếp nạn này, người đó phải cầu mà không được.”

Trong nguyên tác, người cứu hắn là Nhiếp Chính Vương của Cửu Châu.

Hắn là người cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, vì vậy bị đào tạo thành một cỗ máy g.i.ế.c chóc, chỉ một lòng phò trợ cho Nhiếp Chính Vương, giúp hắn giành ngôi vương một cách danh chính ngôn thuận.

Cuối cùng, hắn phải chứng kiến tận mắt người mình phò trợ sa ngã, bị tru di cửu tộc. Những huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn hoặc bị bắt, hoặc c.h.ế.t trận. Còn bản thân hắn, bị trăm kiếm xuyên tim.

Ta siết chặt nắm tay đến mức các ngón tay bấu chặt vào da thịt.

“Lão đại nói cho ta biết, kiếp nạn của hắn… đã chuyển sang người ngươi.”

“Giờ điều hắn khao khát chính là ngươi.”

14

Đại Bảo nói rằng trong thành có mời một đoàn nghệ nhân đến biểu diễn ảo thuật vào buổi tối.

“Ly Ly tỷ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem nhé?”

Nhưng lúc đó ta đang ngồi xổm bên bếp lửa, nhìn ngọn lửa bập bùng mà đờ đẫn, nào có để ý trả lời cậu bé.

“Ừ, khi đó chúng ta sẽ đi,” Tần Lạc Trần đáp thay ta.

“Hả? Đi đâu cơ?” Ta lúc này mới hoàn hồn trở lại.

Thấy ta mấy ngày nay ủ rũ không vui, họ mới tìm cách gợi ý ta đi xem lễ hội.

Biết rằng mọi người sẽ tụ họp để xem biểu diễn ảo thuật, chợ đêm bày đủ loại sạp hàng, có cả trò đố đèn và thả đèn hoa đăng.

Trên trời, vài chiếc đèn Khổng Minh thấp thoáng như mang theo những ước nguyện của ai đó, khiến không khí thật nhộn nhịp.

Nửa đường đi, Đại Bảo bị một cô bé cùng tuổi kéo đi mất. Chả trách mấy hôm trước thằng bé còn hỏi ta, cảm giác thích một ai đó là thế nào.

Lúc ấy ta còn cười hỏi: “Đại Bảo có thích cô bé nào rồi à?”

Thằng bé đỏ mặt lắp bắp: “Đệ chỉ hỏi thôi. Hiện giờ đệ chỉ muốn tập trung vào học hành, không muốn nghĩ đến mấy chuyện đó.”

“Ừ, chăm chỉ học hành là đúng, đến lúc đó thi đỗ Trạng Nguyên, chắc chắn ông nội đệ sẽ vui đến rụng răng luôn ấy.”

Cha của Đại Bảo hy sinh ngoài chiến trường khi cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu vì đau buồn mà cũng mất theo không lâu sau đó.

Cả nhà chỉ còn lại hai ông cháu nương tựa lẫn nhau.

Lão bá trong lòng thực ra đã coi ta và Tần Lạc Trần như người thân.

Ngày nào ông cũng giục ta học chút y thuật, bảo rằng sau này ông già yếu không làm nổi nữa, ta có thể nối nghiệp ở tiệm thuốc, cũng coi như có cái mà nuôi thân.

Mặt nước lấp lánh, các cô gái tụ tập bên bờ sông, nhẹ nhàng đặt đèn hoa đăng xuống dòng nước.

Ta đón lấy chiếc đèn hoa đăng màu hồng do Tần Lạc Trần đưa cho, rồi thả nó xuống sông.

Trước khi thả, ta hỏi hắn muốn viết gì lên đèn.

Hắn nghĩ một lúc, cuối cùng lí nhí nói: “Nguyện đời đời kiếp kiếp bên cạnh Trang Ly.”

Ta nhìn gương mặt đỏ ửng của hắn, bật cười thành tiếng.

Thấy ta cười, hắn có chút ngượng ngùng, hỏi: “Cười gì chứ?”

Trông bộ dạng hắn thật đáng yêu.

“Không cười nữa, ta không cười nữa, sẽ làm theo lời huynh, viết như vậy đi.

“Đời đời Kiếp kiếp, ta đều sẽ ở bên cạnh huynh.”

Lần này mặt hắn càng đỏ hơn.

Những người xem ảo thuật đều tụ tập đông đúc bên bờ sông, Tần Lạc Trần không nhìn thấy gì, ta cũng không muốn chen lấn, nên sớm đưa hắn lên đứng trên cầu. Đứng ở đây cao hơn, có thể lờ mờ thấy sân khấu ở xa xa.

Ta mua một xiên kẹo hồ lô, nhưng ngọt đến mức muốn rụng cả răng.

“Ngọt quá, ăn không ngon.”

“Để ta thử xem,” Tần Lạc Trần nói, rồi kéo lấy tay ta, cho viên kẹo ta đã cắn dở vào miệng mình.

Nhìn cảnh đó tự nhiên ta lại đỏ mặt, lắp bắp nói: “Huynh ăn đồ ta ăn dở, chẳng ghét…”

“Không ghét, rất ngọt.”

“…”

Ta đứng dựa vào thành cầu, mặc cho gió đêm lướt nhẹ qua mặt.

“Vong Trần.”

“Ừ.”

“Tại sao huynh lại thích ta?”

Có lẽ vì câu hỏi khó trả lời, hắn ngẫm một lúc mới mở lời.

“Từ lúc ta có ý thức, nàng đã luôn ở bên cạnh ta, chăm sóc ta hết lòng.

“Dù không nhớ được quá khứ, nhưng trong lòng ta luôn nghĩ đến việc phải bảo vệ một người.”

Nghe đến đây, lòng ta nhói lên một chút, thoáng cảm thấy chua xót.

“Nhưng nếu ta nói rằng người đó không phải là ta thì sao?”

Ta đứng trong màn đêm, yên lặng đối diện đôi mắt trống rỗng của hắn, cố tìm một biểu cảm nào đó trên gương mặt ấy.
 
Back
Top Bottom