Tâm Linh Vong Linh Ai Oán

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
110518615-256-k471230.jpg

Vong Linh Ai Oán
Tác giả: vangtrangaioan
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tiếng khóc ai oán vang lên giữa một khoảng không gian tĩnh lặng...sự đau đớn, căm phẫn hoà lẫn với niềm cô độc vĩnh cửu...một linh hồn đơn độc bị xoáy vào vực sâu không lối thoát...chiếc xích đu hoa đung đưa trong làn gió nhẹ cuốn đi những kỉ niệm cùng nhân cách một con người...
(Mình mới tập viết, xin mọi người ủng hộ cho mình nha!!!

Nói thật ngoài thể loại này mình chả viết được loại nào khác!!!

Please!!!) Tags: kinhditâmlinh​
 
Vong Linh Ai Oán
Chương 1: Lập dị


" Thân thể cô lạnh toát...run lên bần bật...

Khuôn mặt trắng nhợt như một hồn ma...

Đôi mắt vô hồn, lạnh lẽo chất chứa bên trong sự cô độc vĩnh cửu xen lẫn sự oán hận tột cùng...

Những giọt lệ lăn dài trên làn da trắng như tuyết...

Cô lặng lẽ bước đi trong cơn mưa ảm đạm...

Bước chân cô lảo đảo như đang trôi lềnh bềnh trên không khí...

Cô ngồi xuống trên chiếc xích đu hoa trong nghĩa địa u tối sau trường học và khẽ nở ra một nụ cười đơn độc...

Nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên gương mặt vô hồn lạnh ngắt...

Cô đang than khóc cho số phận của mình...

Lồng ngực thắt lại...

Trái tim như bị ngàn mũi dao sắc nhọn găm vào...

Cô tuyệt vọng trong nỗi cô đơn lạnh lẽo..."

" Nơi đây thực sự là chốn thiên đàng mà mẹ đã nói với tôi sao?

Không, không phải, đây thực sự chẳng phải là thiên đàng như mẹ nói.

Nơi đây chỉ là chốn trần gian u tối đầy rẫy những con người vô cảm...

Đối với tôi, nó thực sự là địa ngục chứ chẳng phải là trần gian hay thiên đàng...

Đó là nơi đã huỷ hoại con người tôi, huỷ hoại nhân cách, là nơi hoá đá trái tim tôi và biến tôi thành một linh hồn lạc lối..."

⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔

"Roẹt" Lệ Nguyệt rạch một đường vào trang cuối của cuốn vở anh bằng con dao rọc giấy màu đỏ tươi yêu quý của mình với vẻ mặt thích thú, một nụ cười nham hiểm khẽ nhoẻn lên trên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô.

- Nè nè, cậu lại cắt sách vở nữa rồi, chán quá!

Giọng nói của cô bạn cùng lớp chợt vang lên khiến cô giật mình, cô giương đôi mắt vô hồn lên, nói với một nụ cười lạnh lùng:

- Cậu thì biết gì chứ.

Tớ đang thực tập giết người trên giấy đó...

Không thấy sao?

Nói rồi cô chỉ tay lên trang giấy, nơi có hình vẽ anime đã bị một vết cắt dài ở ngay cổ.

- Hết chịu nổi với cậu, đúng là ĐỒ LẬP DỊ.

Không hiểu sao mọi người vẫn cứ chơi với cậu...

- Nói rồi, cô bạn bỏ đi chỗ khác với vẻ mặt khinh thường.

- Thiên Lệ Nguyệt, sao cậu cứ phải nói mấy câu ghê rợn, quái đản với Lam Hảo vậy?

Một giọng nói khác vang lên sau lưng cô, cô lập tức quay lại với một nụ cười vui vẻ:

- A, là Tuyệt Linh Đào à?

Ơn trời cuối cùng cậu cũng đến, tớ cứ tưởng cậu lại ốm bệnh như lần trước rồi chứ?

- Cậu nghĩ tớ yếu đuối vậy sao?

Xem lại bản thân cậu đi, suốt ngày tụt canxi mà còn nói ai nữa hả?

Linh Đào khom người, ưỡn bộ ngực phẳng lì về phía Lệ Nguyệt, khẽ cau mày nói.

Trước trạng thái của cô nàng, Lệ Nguyệt bối rối, ấp úng:

- Ơ...

Thì tại vì...tớ bị bệnh...

Lệ Nguyệt chưa kịp nói hết câu thì Thiên Thanh từ đâu bay tới kéo Linh Đào ra ngoài, để lại cô trơ trọi một mình nơi chiếc bàn học chi chít những vết cắt.

- Lại đi nữa rồi.

Cô ngồi xuống ghế với vẻ mặt ủ rũ, toan tiếp tục chơi đùa với con dao rọc giấy thì " RẦM" tiếng động phát ra khi Tử Bảo đặt mạnh chiếc cặp xuống bàn và nói với vẻ hống hách:

- Này nhóc lập dị, còn không mau tránh ra cho tôi vào.

Lệ Nguyệt không quan tâm, cô tiếp tục rạch những đường thẳng trên trang giấy một cách lặng lẽ.

Thấy thế anh chàng Tử Bảo bắt đầu cảm thấy bực tức, nói lớn:

- Còn không mau đi ra cho tôi vào, tính ngồi chỗ của tôi đến bao giờ hả?

Lệ Nguyệt vẫn không phản ứng gì, cô vẫn thơ thẩn vẽ rồi cắt.

Đến lúc này, Tử Bảo mất hết kiên nhẫn, hắn định nắm áo cô kéo ra thì Thiên Lạc từ ngoài nói vọng vô:

- Cậu không muốn chết thì đừng kéo cậu ấy ra.

- Chết chóc gì chứ - Tử Bảo bực tức nắm lấy cổ áo Lệ Nguyệt một cách thô bạo - cậu đang giỡn mặt với tôi đấy à?

Sao không tránh ra cho tôi vào chỗ?

Lệ Nguyệt nhìn Tử Bảo với vẻ mặt ngây thơ vô đối, cô tròn xoe mắt ngạc nhiên nói:

- Ủa?

Cậu bảo tôi ra à?

Sao tôi không nghe gì hết.

- Còn nói vậy nữa, tôi bảo cậu ra từ nãy giờ rồi nhá!

Cậu được lắm.

Tử Bảo ném Lệ Nguyệt xuống sàn rồi vào chỗ ngồi.

Ngay khi cậu ta vừa đặt cặp xuống ghế thì một lưỡi dao sắc nhọn kề vào cổ cậu.

Cậu giật mình liếc nhìn về phía sau thì bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của Lệ Nguyệt.

Cô đang dùng con dao rọc giấy yêu dấu kề vào cổ cậu.

- Ơ kìa, sao cậu dám ném tôi xuống sàn thế kia.

Cậu dám đối xử với con gái thế à?

Cậu muốn giống như tấm hình anime kia à?

Lệ Nguyệt kiễng chân lên, ghé miệng vào tai Tử Bảo, thì thầm.

Lúc này Tử Bảo không còn dám hống hách như lúc nãy nữa, thay vào đó là vẻ mặt sợ sệt:

- Tôi xin lỗi, bởi vì cậu không chịu ra cho tôi vào nên tôi hơi nóng giận.

Tôi xin lỗi.

- Ra sao?

Cậu có gọi đúng tên tôi đâu mà bảo tôi ra nhỉ.

Tử Bảo giật mình trước câu nói của Lệ Nguyệt, ngờ ngợ nhớ lại cách mình gọi cô ấy lúc nãy " nhóc lập dị".

Lệ Nguyệt rụt lưỡi dao lại và đưa nó ra khỏi cổ Tử Bảo, cô cười một cách ngây ngô:

- Có thế cũng sợ à?

Tớ không chém thật đâu mà lo, tớ ngoan mà.

Ahihi.

- Ngoan thấy sợ!

- Tử Bảo lẩm bẩm.

Các bạn khác trong lớp không phản ứng gì trước việc Lệ Nguyệt lấy dao kề cổ Tử Bảo.

Tất cả đều cho rằng đối với loại người hống hách như cậu ta thì cần phải làm vậy mới sợ.

Lệ Nguyệt vào chỗ ngồi, cất con dao rọc giấy vào túi váy rồi lẩm bẩm hát một cách vô tư chờ đợi tiết học tới.

Tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết học đầu tiên đã đến, cả lớp nhao nhao, ai nấy đều vội vã chạy về chỗ ngồi của mình.

" cộp, cộp cộp,..."

Tiếng bước chân của cô hiệu phó vang lên inh ỏi cả dãy phòng.

Tất cả học sinh đều nín bặt khi nghe thấy tiếng động này.

Trong mắt hầu hết học sinh toàn trường, cô Huyệt Cát- hiệu phó trường cấp 3 Lôi Hoả không khác gì một bà phù thuỷ.

" Cạch" cánh của lớp hé mở, cô Huyệt Cát bước vào với vẻ mặt hắc ám.

Cả lớp đinh người, không ai dám nhúc nhích dù chỉ một li, ai cũng tròn xoe mắt ngạc nhiên nhưng không giấu được sự sợ hãi trong ánh mắt.

Cô Huyệt Cát đặt sấp tập vở lên bục giáo viên, nhìn cả lớp với đôi mắt sắc lạnh.

- Nè, sao thấy tôi vô mà các em không đứng lên chào?

Các em vô lễ quá rồi đấy.

Lúc này lớp trưởng Khả Di mới đứng dậy, hô lớp đứng một cách hụt hẫng "lớp đứng"

- Nghiêm - Cả lớp vội đứng dậy, đồng thanh đáp, ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt căng thẳng tột cùng - Chúng em chào cô ạ!

- Đứng yên đó, tôi phạt các em vì tội không tự giác chào giáo viên.

Cả lớp cúi gằm mặt xuống, im lặng tỏ vẻ hối lỗi.

Riêng Lệ Nguyệt, cô vẫn ngẩng cao đầu và nhìn cô Huyệt Cát bằng đôi mắt vô hồn.

Cô Huyệt Cát lia ánh nhìn quanh lớp một lần rồi đưa tay lên đẩy gọng kính, nói với vẻ nghiêm nghị:

- Cô Diệp Huân, chủ nhiệm lớp này đã chuyển công tác sang trường khác cho nên ngay từ hôm nay tôi sẽ là GVCN lớp các em.

Tính tôi thì các em cũng đã biết rồi cho nên liệu đừng có quậy phá hay chống đối tôi, tôi sẽ kỉ luật ngay tức khắc.

- Vâng ạ...

Cả căn phòng trở nên căng thẳng, ngột ngạt vô cùng, cô Huyệt Cát đi một vòng quanh lớp ngắm nhìn những khuôn mặt ủ rũ, sợ sệt với vẻ mặt hài lòng.

Lệ Nguyệt nhìn theo từng bước đi của cô giáo rồi lại quay ra phía cửa sổ thơ thẩn nhìn những nấm mồ ở nghĩa trang sau trường.

Lớp học của cô ở dãy cuối của trường học, nơi có cửa sổ hướng ra khu nghĩa trang bỏ hoang.

Cô bé mải mê ngắm nhìn những nấm mồ nhỏ mà không hay biết việc cả lớp đã ngồi xuống tự khi nào cho tới khi cô Huyệt Cát lên tiếng:

- Em định nhìn cái nghĩa trang u ám đó đến bao giờ hả?

Cả lớp hướng ánh nhìn vào Lệ Nguyệt và ai cũng đinh ninh rằng cô nàng sẽ giật thót và xin lỗi ầm ĩ như mọi khi.

Đối với cô nàng này thì đây đâu phải lần đầu tiên cô mải mê nhìn những cái mộ ấy.

Nhưng không, mọi người đã lầm, Lệ Nguyệt không phản ứng gì, khuôn mặt cô vẫn hướng ra phía lãnh địa của các hồn ma, cô khẽ nở một nụ cười buồn và lặng lẽ nói:

- Cô biết không...không hiểu sao em lại thích nhìn nơi ấy nữa, mỗi lần nhìn những nấm mộ kia em lại cảm thấy chúng thật ấm áp khi được quây quần bên nhau, không phải bị cô độc...em cũng thấy ghen tị với chúng nữa...

Cô Huyệt Cát nhìn Lệ Nguyệt với ánh mắt lạnh lùng, cô ta không quan tâm đến những gì cô bé nói và nghiêm giọng:

- Em nói cái quái gì vậy, giờ em có ngồi xuống không, hay để tôi...

Cô giáo chưa kịp nói hết câu thì Lệ Nguyệt quay ngoắt khuôn mặt trắng như tuyết của mình lại nhìn cô Huyệt Cái bằng đôi mắt vô hồn và nụ cười buồn vẫn đượm trên môi cô:

- Nhưng em thích nhất cái xích đu hoa trên cái cây ở khoảng trống giữa nghĩa địa và ngôi mộ cạnh đó nhất...nó thật đơn độc...và giống em...

Cô Huyệt Cát sững người khi thấy gương mặt của Lệ Nguyệt, cộng thêm giọng nói nhỏ nhẹ chất chứa nỗi cô độc vĩnh cửu tưởng chừng như chỉ có cô giáo nghe được.

Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cô Huyệt Cát, cô dần lùi lại, đôi mắt mở to kinh ngạc, miệng lắp bắp phát ra một cái tên lạ lẫm:

- M..Mạc Tuyết Hy...

Lệ Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô Huyệt Cát, ánh mắt cô khẽ hiện lên sự căm phẫn rồi bất chợt ngã xuống bất tỉnh.

Ánh mắt đó như găm vào lồng ngực cô Huyệt Cát một mũi dao sắc nhọn, niềm ân hận ùa về như một cơn ác mộng không bao giờ dứt.

Cơn ác mộng ấy tan biến khi cô giáo nghe thấy tiếng nói hốt hoảng của những học sinh trong lớp.

- Cô ơi, cô ơi, bạn Lệ Nguyệt ngất xỉu rồi, tụi em đưa bạn ấy vào phòng y tế được không?

Cô Huyệt Cát cố lấy lại bình tĩnh và cố đổi lại vẻ mặt nghiêm nghị hòng che giấu khuôn mặt sợ hãi của mình, cô xua tay ra lệnh cho vài bạn đưa cô bé vào phòng y tế rồi lặng lẽ trở lại chiếc bàn giáo viên, ngồi xuống một cách mệt nhọc, gỡ chiếc mắt kính ra, cố gắng giữ bình tĩnh và tự lẩm bẩm trấn tĩnh bản thân

- Chẳng lẽ là cô bé đó...không đúng, em ấy mất rồi mà...chắc chỉ là người giống người thôi, không thể là em ấy được...

Nhưng tại sao cô bé lại giống Tuyết Hy đến vậy, cả cách nói...Vào giờ ra chơi, ngay khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vừa vang lên, một số thành viên lớp 12.2 vội ùa ra chạy một mạch tới phòng y tế để xem tình hình của Lệ Nguyệt.

Cánh cửa phòng hé mở, Công Hạo( lớp phó lao động) bước vô trước xem tình hình với một khuôn mặt hình sự.

Cậu ta nhìn một lượt quanh phòng rồi hướng ánh nhìn vào những chiếc giường trắng được xếp gọn gàng thành một dãy ở phía bên phải phòng nhưng không thấy Lệ Nguyệt đâu cả.

Cậu ta đóng cửa rồi lập tức quay lại thông báo tình hình với mấy bạn khác.

- Cô y tế đâu, tụi mình hỏi cô ấy xem.

- Bỏ ý định đó đi, lúc tôi bế Lệ Nguyệt vô phòng y tế thì cô Tịnh Yên (bác sĩ của trường) đã sơ cứu sơ qua cho cậu ta rồi vội vàng đi về vì gia đình có việc gấp.

Chậc, đúng là phiền thật...

Tử Bảo tựa lưng vào cửa, tay khoanh trước ngực, cố tỏ vẻ không quan tâm.

Thấy thế, Linh Đào tiến lại gần cậu ta, rướn người về phía trước và nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt đầy nghi ngờ:

- Vẻ mặt đó là sao?

Đừng cố ra vẻ vô tâm nữa.

Ai là người đã lo lắng sốt vó lên khi Lệ Nguyệt ngất xỉu vậy ta?

Tử Bảo đỏ mặt quay đi, cậu đưa tay lên che miệng cố giữ vẻ mặt không quan tâm đến những lời Linh Đào vừa nói hòng che giấu khuôn mặt đỏ ửng đầy bối rối của mình, đáp lại cộc lốc:

- Hồi nào?

- Trên mặt cậu hiện rõ hai chữ "lo lắng" rồi kìa - Thiên Thanh xen vô chế giễu Tử Bảo.

- Nè mấy cậu, lo tìm Lệ Nguyệt đi kìa.

Công Hạo bỗng lên tiếng khiến cả đám chợt giật mình nhớ đến việc trước mắt là phải tìm Lệ Nguyệt, cô nàng này rất hay biến mất bất chợt và liền sau đó thường gây ra nhiều chuyện trấn động cả trường.

Cả bọn trở lại với khuôn mặt hình sự toan chia nhau đi tìm Lệ Nguyệt thì một giọng nói nhí nhảnh vang lên:

- Ê nè nè, mấy cậu làm gì mà tụ tập cả đám lố nhố trước phòng y tế vậy?

Đó là Nhan Thiên Lạc, cô bạn nhỏ nhắn lớp 12.4, cô nhóc hớn hở ríu rít hỏi liên hồi:

- Lớp các cậu có sự kiện gì hả?

Hay có ai bị thương rồi phải vô phòng y tế?

Hay đến lấy sổ sách?

- À cũng không có gì đáng lo đâu, Lệ Nguyệt bị ngất xỉu thôi đó mà - Thiên Thanh vô tư nói.

- Hả, Lệ Nguyệt ngất xỉu.?

- Thiên Lạc kêu lên hoảng hốt, cô vội mở toanh cửa phòng y tế rồi chạy vào nhưng không thấy ai - Ủa...Lệ Nguyệt đâu?

Tử Bảo cầm cục rubik trên tay, lưng vẫn tựa vào mé cửa, chăm chú chơi, nói một cách thơ ơ:

- Đó mới là vấn đề đấy.

- Cái Gì?

Lệ Nguyệt mất tích, cậu ấy bị bắt cóc rồi sao?

Thiên Lạc la lên khiến Linh Đào và Thiên Thanh chạy láo nháo khắp nơi một cách điên loạn.

- Làm quá mấy má ơi...tớ thấy Lệ Nguyệt rồi!

- Khả Di nhìn ba cô nàng đang chạy loạn xạ xung quanh với bộ mặt ngán ngẩm rồi chỉ tay về phía lớp 12.5 - Cậu ta kìa.

Cả bọn nhìn về hướng tay Khả Di đang chỉ thì bắt gặp dáng người nhỏ nhắn, gầy guộc của Lệ Nguyệt.

Cô nàng đang đứng trước lớp 12.5 vui vẻ nói chuyện với một cậu nam sinh da trắng.

Bắt gặp cảnh tượng không ngờ này, ai nấy đều diện khuôn mặt mất hứng và rủ nhau về lớp.

- Trời ạ, làm người ta lo chết đi được, tưởng cậu ta biến mất đi làm chuyện dại dột nào đó chứ...ai dè...haizz, thật hết chịu nổi với cái cô nàng thất thường này.

Thiên Lạc chán nản quay về lớp với những suy nghĩ mông lung.

Còn Tử Bảo vẫn mải mê vừa đi vừa chơi rubik, thỉnh thoảng cậu nhìn về phía Lệ Nguyệt và lặng lẽ nở một nụ cười thầm lặng.

Giờ ra chơi kết thúc, tiết tiếp theo của lớp 12.2 là tiết thể dục.

Lệ Nguyệt hào hứng thay đồ một cách nhanh chóng, tung tăng nhảy chân sáo đến phòng thể thao, vừa đi vừa ngân nga bài hát ưa thích của mình ><

" Ru hua shi meng

Shi wo men duan zan de xiang feng

Chan mian xi yu

Yan shi lei piao lua xiang kou zhong

You you ting feng sheng xin tong

Hui yi gian zai can yue zhong

Chou si an an sheng nan zhong feng

Chen zui ren meng"

- Trời ạ, sao Lệ Nguyệt lại thích tiết thể dục đến vậy chứ?

Linh Đào nhìn theo bóng hình tung tăng của cô bạn nhỏ, ngay lúc đó một giọng nói bực dọc vang lên phía sau cô:

- Đương nhiên, nó có bao giờ phải chạy đâu, có bao giờ phải mệt nhọc khi bị cô thể dục tra tấn như bọn mình đâu, thích là phải...toàn ngồi chơi >:0

- Nè Linh San, cậu ấy bị bệnh mà, đâu thể chạy được.

- Bệnh tật gì chứ?

Có khi con bé đó giả vờ bệnh để khỏi chạy cũng nên - Linh San khó chịu, cau mày nói.

- Đúng đó, tớ cũng thấy vậy.

Ba tháng trước nó còn dẹp cả một đám đánh nhau mà, sao bây giờ lại yếu thế được...đúng là con nhỏ giả tạo.

Phượng Vũ- bạn thân Linh San, dương đôi mắt hững hờ bày tỏ ý kiến.

Đôi bạn thân tiếp tục nói xấu Lệ Nguyệt trước mặt Linh Đào vốn là một người bạn tốt và hoàn toàn tin tưởng cô bạn của mình.

Linh Đào không nói gì, cố gắng ép bản thân không được tin những gì Linh San và Phượng Vũ nói về Lệ Nguyệt nhằm dụ dỗ cô từ bỏ bạn mình.

Tiếng còi tập hợp của cô Hoa Tuyệt ( cô thể dục) vang lên một cách dồn dập.

Cả lớp cũng tỏ ra vẻ mệt mỏi vì đã đến giờ "tra tấn" của bà cô này.

Cô Hoa Tuyệt là một bà cô độc địa, thích thú với những nỗi đau của học sinh, cô ta thường xuyên bắt học sinh chạy 2-3 vòng quanh sân trường mà sân trường thì lại rất rộng.

Cô ta đặc biết thích cảnh học sinh ngồi la liệt thở hồng hộc, vì thế cô ta bị không ít học sinh ghét và chống đối, nhưng càng chống đối thì càng bị phạt nặng hơn.

Với vẻ đẹp mĩ miều và dáng người chuẩn từng đường cong, cộng thêm giọng nói ngọt như sáo, cô Hoa Tuyệt rất được lòng các thầy cô khác trong trường nên dù học sinh có kiện, cô ta cũng chỉ bị nhắc nhở qua loa.

- Híc, lại đến giờ tụi mình bị tra tấn - Thiên Thanh đưa tay lên đầu tỏ vẻ chán nản.

- Lệ Nguyệt sướng thật, chả bao giờ bị tra tấn như tụi mình.

Trong trường này chắc chỉ có mỗi cậu ta là học sinh duy nhất không ghét cô Hoa Tuyệt thôi - Lam Hảo buồn rầu nói, âm điệu cô chứa đầy sự ghen tị.

- Được rồi, hôm nay nữ chạy 2 vòng nam 4 vòng quanh sân trường lớn.

- Hả?

Cả lớp kêu lên một cách hụt hẫng, lần lượt nối đuôi nhau chạy, nữ chạy trước, nam chạy sau.

Đến lượt Lệ Nguyệt cô chần chừ và đi đến chỗ cô Hoa Tuyệt để xin phép như mọi khi nhưng thay vì là ánh mắt thông cảm thân quen, lần này cô ta lại nhìn Lệ Nguyệt bằng đôi mắt đáng sợ.

Cô ta rút ra từ trong cặp một quyển sổ, đưa nó cho cô và cọc cằn:

- Tôi không ngờ em gan đến mức dám lừa dối tôi suốt ba tháng qua.

Đó là sổ sức khoẻ của em, nó chả ghi gì về tiền án bệnh tim của em cả, trong đó ghi sức khoẻ của em là 10/10, yếu cái gì chứ?

Em xem đi.

Lệ Nguyệt cầm quyển sổ sức khoẻ của mình cúi gằm mặt xuống.

Linh San, Phượng Vũ, Lam Hảo, Khả Di là những người chạy sau cô dừng lại để chứng kiến vụ việc mà họ luôn hằng mong đợi.

Lệ Nguyệt không nói gì, cô vẫn cúi mặt xuống, những giọt mồ hôi bắt đầu rơi xuống trên gương mặt trắng như tuyết của cô.

Mấy bạn nam trố đôi mắt tròn xoe nhìn, chờ đợi phản ứng của cô bạn giả dối nhưng cô vẫn không động đậy gì.

Thấy thế Công Hạo giơ tay lên xin phát biểu ý kiến.

- Thưa cô, biết đâu bệnh tình của bạn ấy mới xuất hiện ba tháng nay thôi sao?

- Chuyện đó là không thể - Cô Hoa Tuyệt cười nhếch mép - Tôi đã kiểm tra rồi, mẫu xét nghiệm máu của Lệ Nguyệt mấy ngày trước không hề cho kết quả là em ấy đang mắc bệnh, tất cả đều bình thường.

Cô Hoa Tuyệt vừa dứt lời, Lệ Nguyệt chợt ngước lên, mở to mắt ngạc nhiên, không tin vào những gì cô thể dục vừa nói.

Trong khi đó Linh San, Phượng Vũ lại tỏ vẻ vui mừng ra mặt, họ bước đến gần Lệ Nguyệt, Linh San giơ tay tát vào mặt cô một cái khiến cô ngã xuống sàn rồi cười độc địa:

- Ra cậu là đồ giả dối, không ngờ cậu dám lừa gạt cả lớp suốt bao tháng qua.

Cậu phải chịu trừng phạt.

Cô ơi phạt bạn ấy đi, bạn ấy phải trả giá cho sự giả dối của mình.

- Đúng đó

Mấy bạn nam đồng thanh hô, chỉ có Công Hạo và Tử Bảo là lặng lẽ đứng yên bất lực nhìn khuông mặt sợ hãi của Lệ Nguyệt với một tâm trạng phân vân, khó chịu.

Các bạn vẫn hô to, mấy bạn nữ khác cũng đã hoàn thành xong việc chạy của mình, ngơ ngác bước vào.

- Tất cả im lặng.

Cô Hoa Tuyệt thổi còi, tất cả thành viên trong lớp đều im bặt.

- Tôi sẽ phạt em, Lệ Nguyệt, em dám lừa dối tất cả mọi người.

Em phải chạy 7 vòng quanh sân trường để đền tội.

- Khoan đã cô ơi - Linh Đào bất chợt lên tiếng - Liệu là quá ác khi bắt bạn ấy chạy 7 vòng quanh trường.

Tụi em chạy 2 vòng thôi cũng mệt lắm rồi...sao bạn ấy có thể?

- Cậu đang bênh vực Lệ Nguyệt đấy à?

Cậu ấy bị phạt vậy cũng đáng.

Linh San hống hách, khoanh tay trước ngực, khinh thường Lệ Nguyệt.

- Nhưng thưa cô...

- Không cần cậu bênh vực cho tớ đâu Linh Đào, tớ sẽ chịu phạt theo ý cô và các bạn, vì dù sao tớ có chết cũng đâu ai quan tâm hay đoái hoài đến...

Nói rồi, Lệ Nguyệt chạy một mạch ra ngoài trước bao ánh nhìn khinh thường của cả lớp.

Mấy bạn nam cũng bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Tử Bảo chạy theo đoàn, trong lòng cậu không khỏi thấy khó chịu về quyết định của cô giáo, dù sao thì Lệ Nguyệt cũng là con gái.

Cậu bối rối, lòng cậu vang lên một cảm giác bất an lạ kì, cậu lén lút tách khỏi đám bạn để đi kiếm Lệ Nguyệt, cậu ta không hề tin vào những gì cô Hoa Tuyệt nói.

Lệ Nguyệt chạy như bay, tách biệt khỏi đám nam sinh cùng lớp, không ai nhìn thấy cô, cô cố sức chạy thật nhanh.

Tâm trí cô không còn tỉnh táo, cô cắn răng chịu đựng cơn đau đang dần dâng trào trong lồng ngực, cố gắng chạy quá giới hạn sức khoẻ của một con người để "tự sát".

Trong đầu cô hiện lên sự căm phẫn, vết tát của Linh San trên gương mặt vẫn còn hằn rõ, cô không nói dối...

Khi chạy được gần 3 vòng quanh ngôi trường rộng lớn, bước chân dần suy yếu, mồ hôi úa ra, hai đôi mắt trở nên vô hồn, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập, cô giảm tốc và từ từ dừng lại.

Cô đưa tay lên ngực mình, nơi có quả tim đang đập một cách điên loạn.

Lồng ngực cô trở nên nhức nhối, hơi thở càng lúc càng trở nên khó nhọc hơn.

Trái tim cô thắt lại, một cảm giác đau đớn dần hiện lên trên toàn cơ thể cô.

Cô khuỵu gối xuống đất, đôi mắt cô khẽ hướng ánh nhìn về phía khu nghĩa trang sau trường.

Cô đang ở phần sân sau dãy phòng học lớp 12, nơi chỉ cách nghĩa địa chừng 3m.

Mấy bạn nam chạy qua nhưng không ai để ý đến cô gái tội nghiệp, cô như tàn hình, hoà lẫn thân thể trắng toát của mình vào không gian thinh lặng.

Lệ Nguyệt thở dốc và bắt đầu ho sặc sụa.

Mỗi tiếng ho khiến toàn thân cô run lên như bị cả ngàn mũi kim trâm vào da thịt.

Cô ngồi bệt xuống thảm cỏ kế bên dãy hàng rào sau trường, khuôn mặt cô trắng bệt như không còn chút huyết sắc.

Cô vẫn tiếp tục ho và ho ra máu, máu nhuốm đỏ đôi bàn tay thon nhỏ, gầy guộc của cô rồi rơi xuống hoà lẫn với làn cỏ xanh thẳm.

- Khó chịu quá...đau quá...sao sự sống vẫn chưa rời bỏ...mình không muốn sống nữa, không ai trên đời này cần mình...đau quá!

- Lệ Nguyệt nói một cách khó nhọc và tiếp tục ho một cách đau đớn.

Đúng lúc đó một cậu nam sinh đi qua bắt gặp Lệ Nguyệt đang chống chọi với những cơn đau tử thần, ngồi trên bãi cỏ với bàn tay dính đầy máu.

Cậu ta vội chạy lại bên cô, đặt sấp tài liệu cần vận chuyển xuống bên cạnh, ngồi xuống, đưa tay lên đỡ cô, nói với vẻ hốt hoảng:

- Lệ Nguyệt, cậu sao vậy, đã có chuyện gì xảy ra với cậu?

Nghe thấy giọng nói lạ, Lệ Nguyệt chậm rãi ngước khuôn mặt trắng nhợt nhạt lên, tuy không còn tỉnh táo nhưng cô vẫn nhận ra đó là Bạch Lĩnh Thiên - một nam sinh lớp 12.5 và cũng là người cô đơn phương suốt mấy tháng qua, cô cố gắng kìm nén những cơn đau đang trào dâng trong lồng ngực, thều thào:

- Là cậu à...Lĩnh Thiên...khụ khụ...

- Nói cho tớ nghe nào, cậu bị sao vậy?

Lĩnh Thiên để Lệ Nguyệt tựa đầu vào vai cậu, Lệ Nguyệt đưa tay lên ngực đấm nhẹ mấy cái và chậm rãi phát ra từng từ một cách khó khăn:

- Tớ...bị...bệnh...n...nhưng sổ...sức khoẻ...và...k...kết... quả xét nghiệm...máu...lại không cho thấy tớ bị gì...n...nên cô thể dục phạt...tớ...ch...chạy 7 vòng quanh trường...vì...t...tội... nói dối, tớ thực sự bị bệnh...cơ thể t...tớ bắt đầu trở nên yếu dần...từ tháng trước...

M...mỗi lần tớ chạy...hay...hoạt động thể thao mạnh...tim tớ đều...đau...

Chắc cậu sẽ không tin...những gì...tớ nói...phải không...Lĩnh Thiên...

Lĩnh Thiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, khuôn mặt của cô vốn đã không có sắc máu nay càng trở nên nhợt nhạt hơn, hệt như một xác sống.

- Cậu không nói dối, cậu thực sự bị bệnh rồi đó...cậu...chạy được bao nhiêu vòng rồi?

-Gần...3...vòng...

- Ác thật, dù sao cậu cũng là nữ, chắc cô thể dục không còn trái tim con người nên mới ác vậy.

Bệnh cậu trầm trọng lắm rồi đấy.

Để tớ báo thầy cô gọi cấp cứu...

Lĩnh Thiên toan đặt Lệ Nguyệt nằm xuống cỏ để đi báo với thầy cô thì Lệ Nguyệt vội giơ bàn tay đầy máu túm lấy tay cậu

- Đừng...tớ không muốn ai biết...chuyện này...cậu đừng báo...làm ơn...!

Lĩnh Thiên nhìn những giọt lệ lăn dài trên gương mặt xanh nhợt của Lệ Nguyệt, không đành lòng nhưng cậu vẫn phải ngồi xuống lại, từ bỏ ý định báo thầy cô khi Lệ Nguyệt cứ liên tục van xin với đôi mắt đẫm nước.

Cậu đỡ cô dậy, cậu càng lo lắng hơn khi tình trạng của cô ngày càng tệ.

Khuôn mặt cô càng ngày càng trở nên thiếu sức sống, có vẻ như tử thần đã sẵn sàng vung cao lưỡi hái và có thể lấy đi sinh mạng của cô bất cứ lúc nào.

- Vậy giờ tớ phải làm gì để giúp cậu?

Nghe Lĩnh Thiên hỏi vậy, Lệ Nguyệt liền đưa tay lên chỉ về phía nghĩa trang u tối, chỉ về hướng mảnh đất trống, nơi có cây đa cổ thụ với chiếc xích đu hoa.

- Đưa tớ đến chỗ cái cây...cổ thụ...đó...

- Ý...ý cậu là...m...muốn tớ đưa cậu ra cái nghĩa...trang đó sao?

- Khuôn mặt Lĩnh Thiên bỗng trở nên xám xịt, lộ rõ vẻ sợ sệt.

- Đi mà...Lĩnh Thiên...cậu sợ sao?

Lĩnh Thiên nuốt nước bọt ực một cái, vẫn với cái vẻ mặt sợ sệt đó, cậu nói một cách lắp bắp:

- Nhưng cậu thấy đó...cơ thể tớ...cũng...không lớn hơn cậu bao nhiêu...sợ tớ không cõng được cậu ra đó...

- Phải rồi tớ quên mất...cậu ghét tớ mà...tớ đã phá nát mấy cây bút của cậu...rồi dùng điện thoại quay lén cậu khi đi học thêm mà - Lệ Nguyệt buồn rầu - Tớ xin lỗi...

- Chuyện nhỏ nhặt ấy tớ chấp làm gì, không phải tớ không muốn đáp ứng yêu cầu của cậu mà là vì tớ không thể đưa cậu ra...cái...nghĩa trang u ám đó.

Đưa cậu ra đó để cậu chết rồi ám tớ hả?

- Ra vậy...thì ra cậu sợ tớ chết...tớ cũng muốn lắm...nhưng chưa thể chết bây giờ đâu...khụ khụ...tớ vẫn còn việc...phải làm...khụ khụ...

Lệ Nguyệt nói rồi ho liền mấy cái, cô đã đỡ hơn một chút và cũng không còn ho ra máu nhưng sắc mặt và hơi thở cô vẫn còn rất tệ, trái tim cô vẫn đập điên loạn bất chấp nhịp điệu.Trong khi Lĩnh Thiên đang vò đầu bứt tai vì không biết xử lí sự việc ra sao thì Tử Bảo chạy qua chỗ này và phát hiện hai người nên vội vàng tiến lại phía họ.

Qua sắc thái và biểu cảm lo lắng của Lĩnh Thiên, cậu cũng phần nào đoán được chuyện gì đang diễn ra, cậu vội ngồi xuống bên Lệ Nguyệt, lấy khăn tay trong túi đưa cho cô và lắc đầu nói:

- Biết ngay mà, tôi sẽ đưa cậu vô phòng y tế.

Lĩnh Thiên, để cô ấy lên lưng tôi nhanh.

Lĩnh Thiên định đặt Lệ Nguyệt lên lưng Tử Bảo thì bất chợt cô nàng dãy mạnh khiến Lĩnh Thiên trượt tay thả cô ra làm cô ngã nhoài ra đất.

- Tớ đã bảo là không được báo cho bất kì ai hay đưa tớ đến phòng y tế mà.

- Cậu nhìn lại cậu đi, muốn chết hay sao mà còn ngoan cố?

- Tử Bảo bực tức đỡ cô dậy - không muốn vào phòng y tế thì cậu muốn đi đâu hả?

- Tớ muốn ra chỗ cái xích đu hoa trên cái cây cổ thụ ở mảnh đất giữa nghĩa trang cơ...

- Phiền thật.

Tử Bảo tặc lưỡi rồi bế bổng Lệ Nguyệt lên, thấy vậy Lĩnh Thiên vội chen vô:

- Cậu định bế cô ấy ra nghĩa trang thật hả?

- Chứ còn lựa chọn nào khác, không đưa cô ta ra đó lỡ cô ta khoẻ lại rồi cứa cổ tớ sao.

Lĩnh Thiên không nói gì được vì cậu cũng biết rõ con người quái đản của cô bạn Lệ Nguyệt này qua mấy sự kiện lớn cô nàng gây ra từ đầu năm đến giờ, cậu đành chấp nhận cho Tử Bảo đưa Lệ Nguyệt ra "lãnh địa u ám".

Cậu cúi xuống nhặt xấp tài liệu lên rồi quay đi tiếp tục hoàn thành công việc của mình, lòng cậu vẫn day dứt và lo lắng không yên.

- Vậy cậu bế cô ấy ra đó đi.

- Nè Lĩnh Thiên...cậu đừng nói chuyện này với ai nhé...cả Tử Bảo nữa...

Lệ Nguyệt cố gắng phát ra từng câu nói một cách chậm rãi, đôi mắt cô bỗng trở nên mơ màng.

- Ok

Cả hai đồng thanh đáp rồi ai nấy quay lại làm việc của mình.

Lĩnh Thiên tiếp tục chuyển tài liệu cho các thầy cô nhưng trước đó không quên rửa vết máu dính trên tay khi Lệ Nguyệt túm lấy tay cậu.
 
Vong Linh Ai Oán
Chương 2: Nghĩa trang là lãnh địa của tôi


"Họ đã giết chết tôi, đám người cặn bã tự cho mình là những con người tri thức đó đã lấy đi mọi thứ của tôi, tình bạn, tình yêu, gia đình và cả sự sống.

Họ đã lừa dối tôi, tất cả mọi người đều lừa dối tôi, họ khinh thường tôi một cách thậm tệ...thế mà tôi đã tin tưởng họ bằng cả trái tim, hy sinh mọi thứ vì họ, tôi luôn coi họ là những con người quan trọng nhất nhưng cuối cùng thì sao, chả được gì...họ coi tôi là nô lệ, chà đạp tôi, coi tôi như một con ngốc và khi sự thật được ánh sáng soi rọi thì họ lạnh lùng nói " tại mày quá ngốc thôi".

Kể từ đó, trái tim tôi dần trở nên băng giá, tôi không còn cảm thấy vui vẻ như trước, nhân cách tôi dần bị suy thoái, những cảm xúc dần tan biến, tôi không còn cảm thấy gì nữa, không còn ăn được bất cứ thứ gì nữa.

Cơ thể tôi cũng vì thế mà yếu dần và rồi họ tiếp tục găm vào tim tôi những nhát dao chí mạng khiến tôi bị đẩy xuống vực sâu vĩnh cửu không lối thoát.

Họ đã huỷ hoại con người tôi, nhân cách tôi và đày tôi xuống địa ngục để rồi trở thành một vong hồn vất vưởng.

Tôi hận họ, tôi hận tất cả bọn họ, hận tất cả những con người tồn tại trên thế giới này..."

⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔⚔

- Giờ ra đó làm sao?

Chẳng lẽ vượt rào?

- Tử Bảo nhìn Lệ Nguyệt đang thu gọn thân hình trắng nhợt nhạt trên tay cậu, khẽ hỏi.

- Ở góc sân trường có một cái nắp cống bị che phủ bởi những đám cỏ.

- Ý cậu là chúng ta sẽ đi đường cống sao?

- Khuôn mặt cậu bỗng trở nên biến sắc.

- Không phải đường cống đâu, đó là một lối đi bí mật dưới lòng đất đó - Lệ Nguyệt bĩu môi, có vẻ cô đã đỡ hơn trước một chút nhưng nom sắc mặt vẫn còn rất tệ.

- Ờ - Tử Bảo đáp một cách thờ ơ rồi bế Lệ Nguyệt đến góc sân trường và cùng cô biến mất dưới cái lối đi bí mật đó.

Lối đi bí mật này vốn là một mật đạo có từ thời xa xưa và rất ít ai biết đến nơi này.

Tử Bảo bế Lệ Nguyệt đang trong tình trạng mơ màng vừa chú ý nhìn những bộ xương khô nằm dọc hai mép tường trong mật đạo.

Mật đạo được xây dựng rất kiên cố, các bức tường được dựng lên bởi những viên gạch lát rắn chắc, tuy có hơi bụi bặm nhưng cơ bản cũng không đến nỗi bẩn thỉu và hôi hám.

Bao trùm suốt mật đạo là một màu đen u ám hoà lẫn với tà khí toát ra từ những bộ xương khô.

Cậu phải tận dụng chút ánh sáng lẻ loi từ chiếc điện thoại iphone 6 của mình để dò đường.

Lối ra của mật đạo nằm dưới một bia mộ vô danh.

Ra khỏi cái lối đi tối tăm ấy, Tử Bảo ngó nghiêng xung quanh tìm cây cổ thụ nhưng do sương mù bao trùm hoà lẫn với bầu không khí u ám vốn có của nơi này nên rất khó khăn để có thể nhìn thấy nó, chung quanh tứ phía cậu chỉ có những bia mộ.

- Sương mù dày quá, tôi không nhìn thấy cây cổ thụ.

Tử Bảo đang bối rối nhìn xung quanh thì Lệ Nguyệt dùng bàn tay yếu ớt vỗ nhẹ một cái vào ngực cậu rồi chỉ tay về hướng bên phải, xong cô nàng liền úp mặt vô lồng ngực cậu.

Cậu đi theo hướng Lệ Nguyệt chỉ, tim cậu đập liên hồi khi cô úp mặt vào ngực cậu nhưng cậu cố kìm nén, diện khuôn mặt lạnh lùng để phòng khi cô ngước mặt lên bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Nghĩa trang rộng lớn, những nấm mồ hiện lên san sát hình thành từng lớp trông như một cái mê cung kì ảo trong làn sương mờ trắng xoá.

Tử Bảo vừa đi vừa chăm chú nhìn những nấm mộ, có vẻ chúng đã ở đây rất lâu về trước.

Đi được một lúc thì đến mảnh đất nơi có cây cổ thụ lâu năm, to lớn, cành lá xum xuê chĩa ra tứ phương tám hướng hình thành một cái bóng râm lớn, nhìn từ xa hệt như một cái dù khổng lồ.

Một chiếc xích đu được làm bằng dây leo và hoa hiện ra dưới tán lá xanh rì rào, làn gió nhẹ thoảng qua khiến nó đung đưa như chơi đùa cùng gió, những cánh hoa cũng theo đó mà xoè rộng ra phấp phơi theo nhịp gió.

Kế bên cái xích đu hoa ấy là một nấm mộ nhỏ đơn độc, u ám, khói từ những cây nhang phảng phất lên một mùi hương kì lạ đầy quyến rũ.

Tử Bảo đặt Lệ Nguyệt lên chiếc xích đu hoa, ngồi bệt xuống thảm cỏ phía dưới, móc trong túi ra một cục rubik nhỏ và bắt đầu chăm chú vào nó.

Lệ Nguyệt ngồi trên chiếc xích đu, cô đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, những cơn gió cô đơn nhẹ nhàng lướt qua trên mái tóc đuôi ngựa dài mượt của cô, hương nước hoa từ đó cũng theo gió dần hoà quyện vào cái mùi hương lạ lẫm của những cây nhang.

Cô ngước cái cổ trắng nõn lên nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm và hưởng thụ hương vị của gió.

Tử Bảo vẫn chăm chú chơi rubik, thỉnh thoảng cậu quay sang nhìn gương mặt rạng rỡ ẩn chưa một vẻ đẹp mĩ miều của Lệ Nguyệt và khẽ mỉm cười.

Trong cái khoảnh khắc con người hoà nhập với thiên nhiên ấy, thời gian vẫn lặng lẽ trôi, Lệ Nguyệt không còn mang trong mình cái cảm giác đau đớn, khó chịu nữa mà thay vào đó là cảm giác khoan khoái đến kì lạ.

Cây cổ thụ nơi cô đang ở nằm ở vị trí cao hơn bình thường, xung quanh là màu xanh mơn mởn của cỏ non có điểm vài sắc vàng của những bông hoa cúc dại.

Đó là một mảnh đất hình tròn bán kính khoảng 20m, xung quanh cái mảnh đất thơ mộng ấy là từng dãy mộ san sát mọc lên, xương mù đọng trên những ngôi mộ ấy vẫn còn dày đặc khiến khung cảnh trở nên mờ nhạt, khó nhìn nhưng kì lạ thay, mảnh đất hình tròn ấy lại không bị sương mù bao trùm, chúng kết thành lớp màn chắn xung quanh như bảo vệ cái mảnh đất huyền bí này.

Tuy là một phần của nghĩa địa u tối, nhưng nơi đây không đem lại cảm giác ghê sợ, u ám, không có cảm giác lạnh giá mà ấm áp, thoải mái đến lạ kì.

Tử Bảo nhìn xung quanh, cậu có vẻ hơi ngạc nhiên về điều này " cũng không đến nỗi tệ...không ngờ trong nghĩa địa mà cũng có một khu đất như thế này..."

Lệ Nguyệt vui vẻ lấy chân đạp xuống đất làm chiếc xích đu đung đưa qua lại càng lúc càng mạnh, mỗi lần đung đưa về phía trước cô lại đạp nhẹ vào lưng Tử Bảo một cái bằng đôi chân trần trắng muốt của mình và tỏ vẻ thích thú khi cậu ta nổi giận.

- Hi hi, Tử Bảo , lại đây đẩy tớ đi.

- Không.

- Đi mà...Tử Bảo cute
 
Vong Linh Ai Oán
Chương 3: Kẻ sát nhân vô hình


"Thân thể cô lạnh toát...nằm bất động trên vũng máu...

Cơ thể ấy...đã không còn cử động được nữa...không còn phải chịu đựng đau khổ cũng như bao ánh nhìn cô lập từ mọi người...

Liệu đó có phải sự giải thoát?

Trong chiếc quan tài được làm bằng gỗ sồi màu nâu sẫm, thi thể cô được giấu kín giữa muôn ngàn sắc hoa tươi thắm và được chôn vùi dưới dòng mật thất u tối.

Cô đã chết đi một cách oan ức cùng với bao đớn đau và nỗi ô nhục.

Sự hận thù bủa vây trong thân xác lạnh lẽo của cô, cô không cam chịu cho số phận bất hạnh của mình.

Trong cơn mưa chiều ảm đạm...hình bóng một cô gái hiện lên mờ ảo...ngồi trên chiếc xích đu hoa dưới tán cây cổ thụ nơi nghĩa địa u tối...khẽ nở ra một nụ cười u ám mang đầy nỗi tuyệt vọng và lòng căm hận tột cùng"

⚔️⚔️⚔️⚔️⚔️⚔️⚔️⚔️⚔️⚔️

Khi Lệ Nguyệt tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Bầu trời tăm tối đang dần được thắp sáng bởi những tia nắng đầu tiên phá tan không gian tĩnh mịch của đêm dài.

Ánh sáng rọi qua những lỗ thông gió nơi căn phòng u tối làm chúng sáng bừng lên thay thế cho những vệt nến đã tàn.

Lệ Nguyệt uể oải ngồi dậy, khẽ vươn vai và ngáp dài một tiếng.

Rõ ràng hôm qua cô đã bất tỉnh nơi chiếc gương gắn ở cánh cửa tủ mà bây giờ lại tỉnh dậy trên chiếc giường thân thuộc.

Đã có điều gì đó kì lạ xảy ra.

Lệ Nguyệt không mấy quan tâm về điều đó, cô đứng dậy, chuẩn bị sách vở và đồng phục để đi học.

Hôm nay là thứ 6, một ngày mệt mỏi với các môn học nặng nề.

Sau khi tắm rửa ở nhà tắm công cộng gần đó, Lệ Nguyệt đến trường bằng chiếc xe đạp điện được giấu ở nhà hoang nằm sâu trong nghĩa địa.

Cũng như thường ngày, cô ung dung bước vào lớp nhưng khác với mọi khi, hôm nay mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt kì thị.

- Con bé giả dối tới rồi kìa.

Lệ Nguyệt không quan tâm đến những lời đàm tiếu đó.

Cô chậm rãi bước đến bàn của mình và ngồi xuống, lấy trong cặp ra con dao rọc giấy yêu thích và bắt đầu rạch chi chít lên bàn.

- Chào nhóc, hôm nay vẫn đi học à?

Một giọng nam trầm vang lên khiến cô dừng lại.

Cô ngước lên nhìn chủ nhân giọng nói đó với đôi mắt vô hồn, miệng khẽ nở một nụ cười nhỏ nhẹ.

- Là cậu à, Tử Bảo?

Lệ Nguyệt đứng dậy bước qua một bên để Tử Bảo vào chỗ.

Vừa lúc ấy Linh Đào từ đâu chạy đến, nắm lấy tay Lệ Nguyệt và xuýt xoa đủ kiểu.

- Cậu không sao chứ?

Hôm qua cậu đi đâu vậy?

Sao không về lớp?

Có biết tớ lo lắng lắm không?

- Tớ không sao, cậu không cần lo đâu.

Lệ Nguyệt quay sang nhìn Linh Đào và mỉm cười thật tươi.

Cô không nói mình đã đi đâu vì không muốn ai biết về nơi đó.

- Cậu ăn sáng chưa?

Đi ăn sáng với tớ nhé?

- Linh Đào ngỏ lời - Tử Bảo đi luôn không?

- Có.

Tử Bảo hào hứng trả lời còn Lệ Nguyệt chỉ khẽ gật đầu một cái.

Cả ba cùng nhau đi ra căng tin trường.

Lệ Nguyệt và Linh Đào ngồi xuống chiếc bàn dài và chờ đợi Tử Bảo lấy đồ ăn cho cả đám.

Vừa lúc đó Linh San đi ngang qua, cô ta hếch mặt lên với Lệ Nguyệt, cười một cách xảo quyệt.

- Vẫn còn tâm trạng ăn uống cơ à con bé dối trá kia.

Hôm qua mày dám cúp học không trả phạt cơ đấy, để xem cô Hoa Tuyệt sẽ làm gì mày.

- Nè sao cậu cứ suốt ngày gây khó dễ cho Lệ Nguyệt vậy?

Linh Đào đứng dậy đôi co với Linh San.

Lệ Nguyệt ngồi im lặng nhìn hai người, gương mặt xinh đẹp của cô ánh lên chút buồn bã.

Cô nghĩ ngợi về việc hôm qua và chợt nhớ ra tiết đầu hôm nay là tiết thể dục.

Mặt cô đanh lại, sự khó chịu dần trào lên trong lồng ngực.

- Nè Linh Đào, cậu mà còn chơi với con bé dối trá đó thì đừng hỏi sao bị tẩy chay nhé.

Nói rồi Linh San bỏ đi sau một hồi cãi vã với Linh Đào.

Lệ Nguyệt vẫn không nói gì, cô cúi gằm mặt xuống, ngồi một cách lặng lẽ.

Tử Bảo mang đồ ăn đến cho hai cô gái.

Thấy Lệ Nguyệt có vẻ buồn, cậu gặng hỏi Linh Đào và biết được mọi chuyện.

- Thôi nào Lệ Nguyệt, cậu đừng buồn nữa - Linh Đào lấy tay lay nhẹ Lệ Nguyệt.

- Đúng đó, ăn sáng đi.

Sau một lúc năn nỉ, Lệ Nguyệt mới từ từ cầm chiếc muỗng lên và ăn một cách trầm lặng.

Tử Bảo im lặng nhìn cô ăn, lòng cậu không khỏi lo lắng cho cô bạn nhỏ của mình.Tiếng chuông đầu giờ vang lên báo hiệu giờ học đã đến, cả lớp 12.2 vội vã thay đồ rồi chạy ra phòng thi đấu đa năng tập hợp vì đối với bà cô thể dục cay nghiệt này thì trễ một phút cũng mang lại hậu quả khôn lường.

Lớp trưởng Thiên Di nhanh chóng tập hợp cả lớp rồi cho mọi người khởi động.

Khác với hôm qua, hôm nay Lệ Nguyệt trầm lặng đến đáng sợ, cô không còn vui vẻ đón nhận tiết thể dục nữa, thay vào đó là sự khó chịu tột cùng.

Sau khi khởi động xong, đang khi cả lớp chuẩn bị chạy như mọi khi thì cô Hoa Tuyệt bất chợt ra chỉ thị không chạy nữa.

Cô ta cho gọi Lệ Nguyệt lên, nhìn cô với đôi mắt giận dữ.

- Gan lắm Lệ Nguyệt, em dám trốn phạt cơ đấy.

Cô ta gằn giọng la mắng Lệ Nguyệt nhưng cô chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống, hai tay duỗi thẳng đan vào nhau, từng giọt mồ hôi lăn dài trên má.

- Sao em không nói gì, em đang khinh thường tôi à?

- ...

- Được thôi, hôm nay tôi phạt em nhảy cóc 20 vòng trong nhà thi đấu đa năng này để tôi dám sát.

Cả lớp xầm xì to nhỏ, ai cũng sửng sốt trước hình phạt của cô giáo nhưng nghĩ lại người bị phạt là cô bạn dối trá Lệ Nguyệt nên không ai thương hại, còn vỗ tay tán dương quyết định của cô thể dục.

Linh Đào, Công Hạo không đồng ý với hình phạt này nhưng họ không dám lên tiếng vì sợ.

Chỉ có Tử Bảo giơ tay phản đối quyết định của cô giáo.

- Nhưng mà thưa cô, Lệ Nguyệt...

Lệ Nguyệt quay lại nhìn Tử Bảo, khẽ lắc đầu.

- Tớ sẽ thực hiện hình phạt.

- Cậu điên à, chẳng phải hôm qua...

Tử Bảo chưa kịp nói hết câu thì Lệ Nguyệt đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cậu im lặng rồi bất chợt hất tay cậu ra chạy tới góc nhà thi đấu và bắt đầu nhảy.

Nhà thi đấu đa năng khá rộng, hình phạt của cô là phải nhảy cóc vòng quanh bên trong nhà thi đấu dưới sự dám sát của cô thể dục và cả lớp.

Khi nhảy được gần 2 vòng quanh sân tập thể dục, Lệ Nguyệt bỗng khuỵu gối, chống tay xuống đất, ôm lấy lồng ngực mình, thở gấp.

Khuôn mặt cô tái nhợt không còn chút huyết sắc, đôi mắt trở nên vô hồn, mồ hôi túa ra khắp cơ thể.

Một cơn đau nhói dần hiện lên trong lồng ngực cô, nơi trái tim đang đập điên loạn của cô.

Thấy Lệ Nguyệt khuỵu xuống không nhảy nữa, cả lớp bắt đầu lo lắng.

- Này con bé kia, sao không nhảy nữa - Linh San tiến đến gần Lệ Nguyệt - Vẻ mặt này là sao, mày đang giả bộ đau tim đấy à.

Bớt diễn dùm cái.

Nói rồi Linh San lấy chân đạp Lệ Nguyệt một cái khiến cô ngã nhoài ra đất.

Tử Bảo chứng kiến cảnh tượng ấy tức tối chạy lại nắm lấy cổ áo Linh San.

- Cậu làm cái gì vậy?

Sao dám đạp người ta như vậy.

- Thì sao?

Tôi chỉ giúp cậu ta tỉnh lại khỏi vai diễn thôi.

- Cậu...

Lệ Nguyệt bỗng thở dốc và ho sặc sụa, cô cố gắng đứng dậy, nắm lấy tay Tử Bảo, khẽ lắc đầu như trấn tĩnh cậu.

- Tớ không sao...tớ có thể tiếp tục...

Lệ Nguyệt lảo đảo tiến lên phía trước, khuôn mặt cô càng lúc càng tái nhợt đi, hơi thở trở lên khó nhọc.

Lồng ngực cô nhức nhối, trái tim cô thắt lại, đập liên hồi.

Cảm giác đau đớn bao trùm lấy cô nhưng cô vẫn cố gắng đi từng bước một.

- Nhảy đi chứ con nhỏ kia.

Linh San lớn tiếng thúc dục Lệ Nguyệt.

Lệ Nguyệt gập gối xuống rồi đưa người nhảy lên.

Ngay lập tức cơn đau nhói bóp chặt lấy trái tim cô làm cô ngã xuống đất bất tỉnh.

- Diễn đạt lắm, để xem mày diễn được bao lâu.

Tử Bảo chưa kịp phản ứng gì thì Linh San bước đến chỗ Lệ Nguyệt lấy chân đá cô vài phát nhưng cô không động đậy gì.

Lúc này như không nhịn được nữa, Tử Bảo lao tới đấm Linh San một phát rồi vội vã bế Lệ Nguyệt chạy ra ngoài trước bao con mắt ngơ ngác của mọi người trong lớp.

Linh San ôm bụng khuỵu gối xuống ra vẻ đau điếng.

Cả lớp vội chạy lại bên cô xuýt xoa, hỏi han.

Cô Hoa Tuyệt chậm rãi bước lại, xem xét tình hình của Linh San rồi ân cần.

- Em không sao chứ?

- Cô ơi, bạn Lệ Nguyệt giả bộ đấy cô, cả bạn Tử Bảo nữa, bạn ấy đánh em rồi bế Lệ Nguyệt đi cho chọn vai diễn, nhất định là hai người đó hợp tác với nhau rồi thưa cô - Linh San mếu máo.

- Đúng đó cô ơi.

Cả lớp láo nháo đồng thanh lên tiếng, riêng chỉ có Linh Đào và Công Hạo không nói gì, họ bứt rứt muốn chạy đi xem tình hình của Lệ Nguyệt nhưng lại không dám tự ý ra khỏi lớp.

Cô Hoa Tuyệt trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quyết định.

- Linh San em yên tâm, cô sẽ không để tụi nó diễn lâu đâu...

Giờ các em có thể hoạt động tự do.

Được cô giáo chỉ thị, cả lớp bắt đầu tách ra tứ phía chơi đùa với nhau.

Mưa bắt đầu rơi nặng hạt trên sân trường, những giọt nước trong suốt rơi lộp bộp trên mái nhà thi đấu đa năng tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn.

Sấm sét bắt đầu rền vang trên nền trời u ám.

Những đám mây lớn đen kịt va vào nhau tạo nên những tia sét xanh rùng rợn.

Quang cảnh trường học giờ đây tối hẳn đi trông rất đáng sợ.

Cô Hoa Tuyệt đang ngồi ghi tài liệu trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa sau của nhà thi đấu, mặc kệ cho lũ học sinh tha hồ đùa giỡn với nhau.

Cô ta chăm chú lật từng trang sách rồi ghi chép thứ gì đó.

"Hoa Tuyệt, Hoa Tuyệt"

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên ngoài phòng tập thể dục, vọng đến tai cô giáo làm cô bất giác dừng bút.

- Ai gọi tôi đó.

Cô Hoa Tuyệt lên tiếng hỏi lũ học sinh đang láo nháo phía dưới nhưng ai nấy đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.

- Chẳng lẽ mình nghe lầm?

Cô ta lẩm bẩm, nghĩ ngợi xem những gì mình vừa nghe thấy là thật hay mơ.

Cho rằng đó chỉ là chút ảo thanh do bản thân làm việc căng thẳng quá, cô toan quay lại với công việc giang dở thì giọng nói đó lại vang lên.

" Cô Hoa Tuyệt ơi!"

Lần này giọng nói nhỏ nhẹ đó vọng đến to và rõ hơn.

Nó bao trùm thính giác của cô thể dục làm cô ta giật mình.

Một cảm giác ớn lạnh bao trùm thân thể của cô khiến cô không ngừng run rẩy.

- Rõ ràng mình nghe thấy tiếng ai đó cơ mà.

Giọng nói đó vẫn chưa dừng lại, nó vọng đến tai cô mỗi lúc một to hơn.

"Cô Hoa Tuyệt ơi!"

Như xác định được phương hướng nơi giọng nói phát ra, cô ta bất giác quay ra nhìn những rặng cây bên ngoài phòng thi đấu đa năng qua cánh cửa phía sau phòng tập.

Ở cái cây cổ thụ phía đối diện phòng tập thể dục, thấp thoáng một bóng hình gầy gò ẩn hiện sau thân cây màu nâu sẫm đã bị nhòa đi bởi những giọt mưa đang tuôn trào mỗi lúc một nhiều hơn.

Cô Hoa Tuyệt nhíu mắt hướng ánh nhìn về phía cây cổ thụ ấy nhưng không nhìn rõ, cô ta tiến ra ngoài ban công và cố gắng nhìn một cách tò mò.

Có ai đó đứng ở gốc cây.

Cơn mưa rào bỗng chốc nhỏ lại, rơi từng hạt tí tách, sấm vẫn rền vang trên nền trời đen kịt những dòng mây cuồn cuộn.

Thỉnh thoảng lại có những ánh chớp xanh lè kéo ngang bầu trời làm sáng lên những rặng cây sừng sững tạo nên khung cảnh tranh tối tranh sáng mờ ảo.

"Cô còn nhớ em chứ?"

Vẫn là giọng nói đó, nó vọng đến từ cái cây cổ thụ đối diện với ánh nhìn của cô Hoa Tuyệt, dường như phát ra từ sinh vật đang thấp thoáng đứng ở đó.

Bây giờ cô giáo đã có thể nhìn thấy bóng dáng gầy gò ấy.

- Ai đó?

- Cô ta lên tiếng.

Đáp lại câu nói của cô giáo là một tràng cười khúc khích.

Bóng hình đó dần hiện rõ hơn, nấp nửa mình sau thân cây, nhoẻn miệng cười u ám.

Như nhận ra hình dáng ấy, nó hao hao giống Lệ Nguyệt, cô học sinh đáng thương mà cô cho là giả vờ kia.

Đinh ninh là mình đúng cô Hoa Tuyệt lên giọng nói lớn.

- Ra là em, Lệ Nguyệt.

Quả nhiên em giả vờ.

"Cô nghĩ vậy thật sao?"

Ngay lúc đó một cơn cuồng phong ập tới bao trùm cô giáo, kèm theo đó là một giọng cười quái đản kéo dài.

Cô Hoa Tuyệt dùng hai cánh tay che mặt cố gắng chống cự trước cơn gió.

"Rầm" Cánh cửa phòng tập tự nhiên đóng lại tách biệt cô và không gian lớp học.

Chừng vài phút sau, trận cuồng phong kết thúc, trả lại vẻ yên tĩnh vốn có cho sân trường.

Mưa vẫn rơi rì rào trên những rặng cây, cô Hoa Tuyệt đưa tay xuống, khẽ lướt nhìn cái cây cổ thụ phía đối diện.

Cái bóng dáng gầy guộc ấy, giờ đây đã hiện lên đứng phía trước gốc cây, mái tóc dài xõa xuống ngang eo che nửa mặt, làn da trắng xanh nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn lạnh lẽo, hai tay buông thả xuống ngang hông, đứng thinh lặng nơi ấy.

Nhận ra đó không phải Lệ Nguyệt, chỉ là có nét hao hao, cô ngờ ngợ nhớ lại những mảnh kí ức.

Cô gái ấy đem lại cho cô cảm giác rất thân quen, dường như đã từng gặp mặt nhưng cô không tài nào nhớ nổi.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc khắp thân thể cô, cô giáo rùng mình ôm lấy thân thể đang run rẩy của mình.

- Em là ai?

Dứt lời một tia sét đánh xuống ngay trước mặt cô, nơi cái cây cổ thụ ấy.

Cô giáo giật mình nhắm tịt mắt, lấy hai tay bịt tai lại, lúc hoàn hồn nhìn lại thì cô gái ấy đã biến đâu mất, chỉ để lại gốc cây trơ trọi đã bị cháy xém đi.

Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn bao trùm cảnh vật.

Đang khi không biết chuyện gì đang diễn ra thì một cơn đau nhói ập đến thân thể cô, nó bóp nghẹt lấy tâm can cô.

Cô ta khuỵu gối xuống ôm lấy trái tim đang bị bóp nghẹt của mình, thở hổn hển.

Cơn đau nhói càng lúc càng nặng hơn khiến cô Hoa Tuyệt ngã nhoài ra đất, co rúm lại một cách đau đớn.

- Cứu...tôi...với - Cô ta ú ớ từng tiếng một.

Mặc cho cô ta kêu cứu nhưng không ai nghe thấy.

Cô thể dục nằm quằn quại trên sàn, trước mắt cô hiện lên một bóng hình mở ảo, nó nhìn cô chằm chằm, hai mắt nó rỉ máu rơi xuống khuôn mặt hấp hối của cô.

Nó ngồi trên người cô, giơ tay bóp lấy cái cổ trắng ngần của cô, ghì sức.

Cô Hoa Tuyệt ra sức vùng vẫy một cách điên cuồng nhưng do trái tim đang bị bóp nghẹt, cô không đủ sức chống cự.

Trước thời khắc sinh tử, cô nhận ra đó là bóng hình một học sinh cũ của mình, người mà cô đã từng đày đọa.

- Mạc...Tuyết...Hy...chẳng phải em đã...

Cô Hoa Tuyệt tắt thở trong cơn sợ hãi tột cùng.Tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên.

Cả lớp nhao nhao tập hợp để chào giáo viên nhưng không ai thấy cô Hoa Tuyệt đâu cả.

- Cô thể dục đâu rồi?

- Lớp trưởng Thiên Di lên tiếng hỏi.

Cả lớp lắc đầu tỏ vẻ không biết nhưng chợt hướng ánh nhìn về phía cửa sau của phòng tập.

- Có khi nào cô ra ngoài rồi không?

- Ra đó thử xem?

Thiên Di định bước lại phía cánh cửa thì Linh San, Phượng Vũ và Lam Hảo lao tới tỏ ý muốn đi chung.

Cả 4 cô bạn cùng nhau mở cánh cửa chớp ra.

Cảnh tượng đập vào mắt họ là hình ảnh cô Hoa Tuyệt nằm sõng soài trên đất, mắt mở to, miệng há hốc, hai tay dơ lên trước ngực như đang nắm một thứ gì đó.

Thiên Di, Linh San, Phượng Vũ và Lam Hảo hoảng sợ lùi lại, một trong 4 ngã nhoài ra đất hét lớn.

Giật mình trước tiếng hét của bạn cùng lớp, cả lớp vội vã chạy lại thì bắt gặp cảnh tượng kinh hoàng ấy, cô Hoa Tuyệt đã chết một cách đau đớn.

Một số bạn nam vội vàng đi gọi các thầy cô giáo, số còn lại thì thấp thỏm sợ hãi.

Tin báo lập tức được báo đến cô hiệu phó, cô ta liền ra chỉ thị cho các lớp có giờ thể dục tiếp theo tự học tại lớp để kiểm soát số người biết đến việc này.

Cô Huyệt Cát cùng một số thầy cô khác vội chạy đến hiện trường xem xét vụ việc, cảnh sát ngay lập tức được gọi đến phong tỏa hiện trường và tiến hành khám nghiệm tử thi.

Kết quả khám nghiệm cho thấy cô Hoa Tuyệt chết do bị kinh sợ dẫn đến bộc phát cơn đau tim, không ai điều tra ra được nguyên nhân chính dẫn đến mất mạng là do ngạt thở.

Vụ án mau chóng được kết luận là một vụ tai nạn hi hữu nhưng vẫn còn nhiều ẩn số.

Giáo viên dạy môn thể dục đã nhìn thấy gì mà dẫn đến kinh sợ?

Hành động của cô ta mang ý gì khi để tay trước ngực?

Cô Hoa Tuyệt vốn không có tiền án bệnh tim nhưng tại sao lại lên cơn đau tim?

Chẳng lẽ chỉ vì do sợ hãi?

Vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa thể giải đáp.

Lớp 12.2 được giải tán về lớp ngay sau đó nhưng được cô hiệu phó nhắc nhở không được tiết lộ vụ việc vì không muốn gây xôn xao trong trường học.

Suốt mấy tiết học tiếp theo, cả lớp ai nấy cũng trầm lặng, ám ảnh khi chứng kiến cái chết của cô giáo thể dục.

Có lẽ từ giờ họ không phải bị bắt chạy vòng quanh sân trường rộng lớn nữa nhưng chẳng ai tỏ ra vui vẻ với việc này.

Dù gì cô Hoa Tuyệt cũng là giáo viên đã dạy dỗ họ suốt 7 tháng trời.Còn về phần Lệ Nguyệt, sau khi cô ngất lịm đi do cơn đau tim bộc phát, Tử Bảo đã bế cô đến phòng y tế của trường.

Cô Tịnh Yên vốn là một bác sĩ có trình độ cao đã sơ cứu qua cho Lệ Nguyệt.

Nửa tiếng sau Lệ Nguyệt dần hồi tỉnh nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu.

- Lệ Nguyệt, em thấy sao rồi?

- Cô Tịnh Yên lo lắng hỏi han cô - Em bị bệnh vậy mà còn cố hoạt động mạnh là sao?

- Cả lớp...không ai...tin em...có bệnh - Lệ Nguyệt ngập ngừng nói một cách khó nhọc.

- Ý em là sao?

Không tin?

Thấy Lệ Nguyệt có vẻ khó khăn trong việc nói chuyện, Tử Bảo thay cô kể lại đầu đuôi câu chuyện về việc sổ khám sức khỏe và mẫu xét nghiệm máu.

- Ra vậy, để cô kiểm tra lại.

Cô Tịnh Yên tiến về chỗ bàn máy tính tìm kiếm dữ liệu khám sức khỏe của Lệ Nguyệt.

Kết quả cho thấy cô không có tiền án bệnh tim nhưng tài liệu về mẫu xét nghiệm máu của cô lại cho kết quả tim cô đang có dấu hiệu suy yếu.

Nhận được kết quả như vậy, Lệ Nguyệt và Tử Bảo hết sức kinh ngạc, rõ ràng hôm qua cô thể dục nói mẫu xét nghiệm của cô không cho kết quả gì mà bây giờ lại khác.

Phải chăng có sự nhầm lẫn?

Cô Tịnh Yên tiếp tục tìm kiếm xem trong trường có ai trùng tên với Lệ Nguyệt không thì kết quả cho thấy có một học sinh khác mang tên "Liên Lệ Nguyệt".

- Có lẽ cô Hoa Tuyệt đã nhầm lẫn hồ sơ của em với bạn Liên Lệ Nguyệt lớp 11.2 - Cô Tịnh Yên nhỏ nhẹ nói - Em từng đi khám rồi à?

- Vâng...thưa cô...Ba tháng trước cô chú có đưa em đi khám tổng quát...và phát hiện tim em có vấn đề.

Lệ Nguyệt đã đỡ hơn chút nhưng nom sắc mặc vẫn còn rất tệ.

Tử Bảo rót nước đưa cho cô uống và đỡ cô ngồi dậy.

- Em nên đi khám và chữa trị đi chứ để nó phát thành bệnh khó chữa lắm đấy.

Và từ giờ chú ý đừng hoạt động mạnh nữa nhé.

Sau khi dặn dò Lệ Nguyệt, cô Tịnh Yên ra ngoài gặp cô hiệu phó để trình báo vụ việc vừa rồi thì hay tin cô Hoa Tuyệt đã chết.

Lệ Nguyệt và Tử Bảo ở lại trong phòng y tế và không hề hay biết về sự việc ấy cho tới khi tiết học thứ hai kết thúc.

Giờ ra chơi, khi chuông báo vừa cất lên, Công Hạo và Linh Đào đã vội vã chạy đến phòng y tế để xem xét tình hình Lệ Nguyệt.

- Xin lỗi Lệ Nguyệt, bọn tớ không giúp gì được cho cậu - Linh Đào nắm lấy tay Lệ Nguyệt tỏ vẻ hối lỗi.

- Không sao đâu...bây giờ tớ ổn rồi - Lệ Nguyệt mỉm cười thật tươi trấn tĩnh cô bạn đang buồn bã của mình.

- Bọn tôi và cô Tịnh Yên xem lại kết quả mẫu xét nghiệm rồi, đúng là Lệ Nguyệt đang có nguy cơ mắc bệnh tim mạch cao.

Tử Bảo tường thuật lại mọi chuyện nãy giờ cho hai người bạn của mình.

Nghe vậy, Linh Đào rưng rưng nước mắt an ủi Lệ Nguyệt.

- Cậu đi khám đi kẻo bệnh trở nên trầm trọng không thể chữa được.

Không sao đâu, ông trời sẽ phù hộ cậu mà.

- Ừm...tớ biết rồi...

- Lệ Nguyệt ngập ngừng - Bây giờ mọi chuyện đã rõ...vậy cô Hoa Tuyệt không còn lí do gì để phạt tớ nữa...

Lệ Nguyệt ngồi tựa vào vai Tử Bảo, thỉnh thoảng cô ho lên vài cái rồi dùng tay đấm nhẹ vào ngực mình.

Còn Tử Bảo, tim cậu đập liên hồi khi Lệ Nguyệt tựa vào vai mình nhưng vẫn phải diện ra cái vẻ mặt không cảm xúc hòng che giấu sự bối rối của bản thân.

- Nhắc đến cô Hoa Tuyệt mới nhớ, cô ấy chết rồi!

- Công Hạo báo cáo tình hình với Tử Bảo và Lệ Nguyệt.

- Hả?

Sao chết?

Tử Bảo lộ rõ vẻ sửng sốt trong khi Lệ Nguyệt lại không thể hiện cảm xúc gì.

- Nghe đâu là chết do hoảng sợ dẫn đến bệnh tim bộc phát gì đó...tớ cũng không rõ nữa - Linh Đào tiếp lời Công Hạo - Vẻ mặt cô ấy lúc chết như đang kinh sợ một thứ gì đó.

- Kinh sợ thứ gì mới được?

- Tử Bảo gặng hỏi.

- Làm sao tụi tớ biết được, cảnh sát đang trong quá trình điều tra.

Thế nhé, tụi tớ xin phép về lớp trước.

Nói rồi Linh Đào và Công Hạo đứng dậy, chào từ biệt Lệ Nguyệt vì giờ ra chơi sắp kết thúc.

Họ trở về lớp với một tâm trạng nôn nao khó tả.

Bấy giờ, căn phòng y tế chỉ còn lại Lệ Nguyệt với Tử Bảo.

Tiếng chuông kết thúc giờ ra chơi vang lên, khung cảnh trường bỗng chốc lại quay về với vẻ yên tĩnh vốn có.

Mưa đã ngừng rơi từ bao giờ, những đám mây đen cũng theo đó mà tan biến để lại những tảng mây trắng lững lờ trôi bồng bềnh.

Quang cảnh đã có phần quang đãng hơn so với lúc trước.

Bầu không khí thì trở nên trong sạch, mát mẻ hơn.

- Cậu nghĩ sao về cái chết của cô Hoa Tuyệt?

- Tử Bảo lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh của căn phòng.

- Không nghĩ gì cả.

Lệ Nguyệt đáp một cách ngắn gọn, cô thở dài một tiếng và tỏ ý muốn nằm xuống.

Tử Bảo đỡ cô nằm lên chiếc gối rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh.

- Cậu không về lớp học à?

- Lệ Nguyệt hỏi Tử Bảo.

- Tôi không an tâm về cậu.

Một sự cô đọng bao trùm lấy căn phòng y tế, Lệ Nguyệt nhắm mắt lại nhưng một lúc sau cô lại chợt mở mắt ra, như nhớ ra điều gì đó cô liền quay sang phía Tử Bảo.

- À cậu đã có quyết định gì về việc chuyển đến ở với tớ chưa?

- Cậu vẫn còn giữ cái suy nghĩ đó à?

- Tử Bảo thờ ơ.

- Đương nhiên, chuyển đến ở với tớ đi.

Lệ Nguyệt bĩu môi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, cô ra sức nài nỉ cậu.

- Nếu cậu muốn...vừa hay ba mẹ tôi vừa về quê ăn đám dỗ, chắc rảnh được 2 tuần đấy.

- Vậy chuyển đến ở với tớ nha.

Làm ơn đi Tử Bảo đẹp trai.

Lệ Nguyệt ngồi phắt dậy lấy tay lay người Tử Bảo liên hồi.

Có vẻ cô đã dần hồi phục.

Trước thái độ nài nỉ của cô, Tử Bảo đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tử Bảo ngồi trò chuyện với Lệ Nguyệt đến hết tiết 3.

Khi tiếng chuông đổi giờ vang lên, cậu đứng dậy dặn dò Lệ Nguyệt đôi ba câu rồi đi về lớp.

- Chờ tôi chút, tôi sẽ lấy cặp và đồng phục cho cậu.

Trở về với lớp học thường ngày, khi vừa bước vào cửa lớp, một không khí nặng nề ập tới chỗ cậu.

Quang cảnh lớp lúc này thật trầm lặng, ai nấy đều diện trên mình một bộ mặt ủ rũ, có lẽ do cái chết của cô Hoa Tuyệt đã ám ảnh mọi người trong lớp.

Tử Bảo không nói gì, cậu lặng lẽ về chỗ thu dọn cặp và đồng phục của Lệ Nguyệt toan đem đi thì một bạn nam trong lớp lên tiếng.

- Tử Bảo, Lệ Nguyệt sao rồi?

- Đúng đó, cậu ấy ổn không?

Cả lớp lao nhao hỏi han Lệ Nguyệt, không khí nặng nề ban nãy đã được xua tan đôi phần.

Ngạc nhiên trước thái độ của cả lớp, Tử Bảo đứng đờ ra một lúc suy nghĩ vẩn vơ rồi giật mình về với hiện tại.

- Chẳng phải các cậu...

- Tụi tớ đã nghe cô Tịnh Yên nói rồi, là cô Hoa Tuyệt nhầm lẫn mẫu xét nghiệm của Lệ Nguyệt với một học sinh khác trùng tên.

Tụi tớ xin lỗi - Cả lớp cúi gằm mặt tỏ vẻ hối lỗi.

- Đi mà xin lỗi cậu ấy - Tử Bảo cao giọng.

- Sao phải xin lỗi chứ, mọi chuyện đã lỡ rồi, cứ kệ cậu ta đi.

Linh San nãy giờ im lặng bất chợt lên tiếng.

Thấy vậy Phượng Vũ, Thiên Di và Lam Hảo cũng hùa theo ý kiến của Linh San.

Mấy cô nàng này nhất định không chịu nhận lỗi.

Tử Bảo không quan tâm đến thái độ của bọn họ, cậu lạnh lùng xách cặp và đồng phục của Lệ Nguyệt ra khỏi lớp.

Quay trở lại phòng y tế, Tử Bảo đưa cặp và đồng phục cho Lệ Nguyệt.

Nhận lấy đồ, Lệ Nguyệt nở một nụ cười tươi tắn chào từ biệt Tử Bảo.

- Vậy tớ về trước, hẹn gặp cậu ở chỗ xích đu hoa nhé.

- Ừm.

Cậu nhìn theo bóng lưng gầy gò đang xa dần của cô bạn Lệ Nguyệt.

Trong lòng cậu vang lên một cảm giác ấm áp, vui vẻ lạ kì.

- Chẳng lẽ mình thích Lệ Nguyệt ư?

- Cậu lẩm bẩm, tâm trí cậu rối bời.

Tử Bảo về lớp, bắt đầu tiết học thứ 4.

Đó là tiết Toán, một trong những môn học cậu thích nhất.
 
Back
Top Bottom