Tâm Linh Vòng Lặp Trò Chơi.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
361690890-256-k632611.jpg

Vòng Lặp Trò Chơi.
Tác giả: fuuki_02
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Về Chuuya một thầy giáo trường cấp 3 vướng phải một trò chơi vòng lặp?​
 
Vòng Lặp Trò Chơi.
1. Cái Xác


"Chà có lẽ chúng ta hết giờ rồi nhỉ?

Các em có thể ra về được rồi."

Chuuya nhìn vào điện thoại trên tay, rồi bắt đầu dọn sách và đồ vào túi.

Anh nhìn vào lớp học mà mình vừa dạy xong, nhìn các học sinh đang reo hò vui vẻ khi tiếng chuông báo hiệu rằng đã đến giờ ra về, mà anh lại hoài niệm về quá khứ khi còn là một học sinh.

Tiếng bước chân trên hành lang của các lớp dồn dập, mọi người đều vui vẻ đi theo từng nhóm bạn của mình, gặp nhau và kể những gì đã xảy ra trong một ngày học của bản thân.

Chuuya thì hiện tại đang ngồi tại khu căn tin trường để mua cho mình một chai nước khoáng chanh, vì cả hôm nay anh dạy qua rất nhiều lớp và bản thân thì chưa uống một ngụm nước nên cổ họng khá khô và rát vì trong khoảng thời gian dạy học anh nói khá nhiều.

'lạch cạch' tiếng chai nước rớt xuống khe hở của máy bán nước.

Hiện tại đã là hơn sáu giờ kém, nên trời cũng ngả màu hơi tối rồi.

Xung quanh nơi anh đứng hiện tại khá sáng lại chẳng có ai, vì giờ này thường căn tin sẽ dừng hoạt động vào đúng năm giờ ba mươi phút.

Giờ đã quá rồi, nhưng các máy bán nước tự động vẫn hoạt động để mọi người và các giáo viên ở lại trường mua.

"Hôm nay là một ngày khá mệt mỏi, có lẽ là mình nên xem điện thoại coi thử có ai nhắn trong lúc mình dạy nhỉ?"

Nói xong Chuuya dùng tay lấy điện thoại từ túi ra xem.

Thì anh thấy có ba tin nhắn từ Kouyou vì thế anh đã ấn vào xem.[Chuuya hôm nay chị sẽ đi lên Tokyo một chuyến, có thể tuần sau chị mới về.][Chị có làm đồ ăn dự trữ cho một tuần và để chúng ở trong tủ lạnh, nếu đói thì em có thể lấy ra ăn.][Chị sẽ về sớm thôi!

Chị chỉ mong rằng em có thể tự lo cho mình trong khi chị đi vắng.]Chuuya nhìn vào đoạn tin nhắn đang hiện trên màn hình điện thoại, cậu không nghĩ rằng là chị của mình lại lo cho mình đến thế mặc dù anh hiện tại đã hai mươi sáu tuổi, có thể tự chăm sóc cho bản thân được rồi.

Nghĩ rồi cậu lại gõ phím lên màn hình và gửi cho chị của mình một đoạn tin nhắn.[Vâng em biết rồi, cảm ơn chị vì đã lo cho em nhé(⁠・⁠∀⁠・⁠)!]

.

.

Vừa nhắn xong thì anh đã để ý rằng đã là gần sáu giờ, chỉ còn một phút nữa là tròn sáu giờ."

Thật tình, sáu giờ rồi mình phải về nhà thôi.."

Xong anh cất chai nước và điện thoại vào túi mình, rồi anh bước đi ra khỏi căn tin trường để đi về.

Đang đi vừa đến gần cổng trường, thì anh có cảm giác hơi lạnh sống lưng.

Quay lại thì chả thấy có ai cả, mọi thứ trống không chỉ có các thùng đựng giày của các học sinh.

Nhưng vừa quay đầu lại thì thứ trước mặt anh là một học sinh vừa ngã từ tầng thượng xuống đất.Thứ trước mặt khiến anh sốc đến mức anh không biết rằng mình có đang thở hay không nữa, dưới nền đất chỉ có máu me be bét, không biết rằng ở trên tầng thượng rơi xuống sẽ nát thịt như thế này.

Cái xác dưới đất vẫn ấm, nhưng đã thành một hình thù không thể hình dung được là con người nữa vì cả người đã nát bấy, thịt rơi rã xung quanh.

Máu đã chảy ra thành một vũng nước lớn.

Chuuya không dám nhìn nữa, anh cảm thấy bản thân đang khó thở khi nhìn vào thứ này, không nhịn được nữa anh liền rút chân lại và lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại.

Và bấm vào số "113".

Nhưng kì lạ thay?

Không có sóng?

Đang ở thành phố tại sao không có sóng...

Điều này càng khiến Chuuya dựng cả tóc lên, anh quyết định liều một phen.

Nhắm mắt lại và chạy thật nhanh khỏi cái xác này nếu Chuuya ở lâu thì anh sẽ ngất vì sợ mất.Không nghĩ nhiều, Chuuya chạy thật nhanh, chạy ngang qua cái xác nhưng anh không dám nhìn dù chỉ một chút.

Anh chạy nhanh đến mức không biết rằng cái xác khi nãy, đã di chuyển một chút khi anh chạy qua.Vừa chạy về đến nhà thì Chuuya mới được hít thở một cách bình thường, anh hít một hơi không khí lớn vào người sau vụ khi nãy.

Hiện tại anh vẫn cảm thấy hơi sợ vì đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như này, giờ nó đã ám ảnh anh mất rồi.

Giờ đây anh cũng chả muốn ăn gì nữa do hình ảnh ban nãy đã ăn sâu vào tâm trí khiến Chuuya có cảm giác buồn nôn đến tận óc.

Không chần chừ, anh nhanh chóng chạy đến nhà về sinh thật nhanh và trực tiếp ói vào bồn cầu, những thứ anh ói ra chỉ là nước không.

Vì cả sáng tới chiều anh chưa ăn gì cả, chỉ uống nước vào lúc tan làm.

Ói xong anh đứng dậy và rửa mặt cho bản thân để đủ tỉnh táo, nhìn vào gương một hồi lâu thì Chuuya có cảm giác rằng xung quanh nhà vệ sinh có hơi lạnh.

Mặc dù không có bật quạt, nhưng anh vẫn lờ đi vì cho rằng cảm giác chỉ là cảm giác.

Anh không nghĩ rằng việc mình gặp phải học sinh nhảy lầu chỉ là việc trùng hợp, nó có thể là một lời cảnh báo.Sau khi rửa mặt xong thì anh quyết định thay đồ, rồi vào phòng lướt điện thoại giải trí thay vì soạn giáo án để mai dậy.

Nhưng cái giải trí của anh khá lạ, Chuuya cầm điện thoại và bắt đầu tìm hiểu về quá khứ của trường anh đang dạy.

Sau một hồi lâu tìm hiểu thì anh phát hiện ra một bài báo nói về trường Chuuya đang dạy, bài báo đã đăng lên vào mười hai năm về trước.

Vì tò mò mà cậu bấm vào xem, trong tờ báo có ghi rằng"Ngày xx/x/xxxx trường cao trung Y đã có một nhóm học sinh, gồm năm em đã mất tích một cách bí ẩn.

Theo như những người liên quan đến nhóm bạn này đã nói rằng họ đã bắt đầu bàn luận về một trò chơi vòng lặp gì đó.

Và sau hai tuần họ tìm hiểu thì từng người, từng người một lại mất tích một cách bí ẩn.

Trong số đó có một người đã nhảy lầu sau khi bốn em học sinh kia mất tích."

______________________________Hệ chào mọi người, đây là lần đầu mình viết truyện có thể sẽ có sai sót nên mình mong khi mọi người đọc xong có thể góp ý cho mình điều gì đó để mình có thể rút kinh nghiệm cho lần sau(⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠)⁠✧
 
Vòng Lặp Trò Chơi.
2. Dazai Osamu


"Mệt quá..."

Chuuya cả người rã rời vì đêm qua anh đã thức tới hai giờ sáng, một là để soạn giáo án và hai là để tìm hiểu về quá khứ của trường anh.

Vì sao anh lại tìm hiểu nhỉ?Anh nghĩ rằng đêm qua lý do anh mò vào trang web ấy để tìm hiểu giống như có điều gì sai khiến anh làm điều đấy, thế nên mới khiến anh thức trễ và mệt mỏi như bây giờ.

Có rất nhiều câu hỏi 'vì sao' vang lên trong đầu Chuuya, nhưng anh xua tay hết vì anh cần phải vệ sinh cá nhân, ăn sáng và tiếp tục soạn giáo án cho buổi học của buổi chiều này...Bước đến trường với một tâm trạng có vẻ... hơi mệt mỏi? của Chuuya, điều này khiến cho vài giáo viên khác trong phòng phải quay ra hỏi han anh như thế nào.

Tính mở miệng đáp lại bọn họ thì Chuuya lại chợt nhớ lại vụ hôm qua là vụ một học sinh nhảy lầu vào ngày hôm qua.

Nhưng sao...

Trông bọn họ giống như không biết điều gì đã xảy ra vào ngày hôm qua ấy nhỉ?

Đáng ra việc học sinh nhảy lầu đến nát thịt cả xương như thế thì cả trường và mọi người dân trong thành phố này phải biết chứ, sao lại lạ như thế...?"

À cô Yosano này, cho tôi hỏi?"

Giáo viên có mái tóc ngắn ngang vai, khoác trên mình bộ áo blouse trắng được gọi là Yosano khi nghe Chuuya nhắc tên mình thì quay mặt lại."

Có chuyện gì sao thầy Chuuya?"

"Cô có biết về việc trường mình ngày hôm qua có một học sinh nhảy lầu không""Hả?

Thầy nói gì vậy thầy Chuuya, trường mình làm gì có học sinh nào nhảy lầu.

Thầy lại nghe tin này ở đâu vậy"

Yosano nhìn Chuuya với khuôn mặt chứa đầy dấu hỏi."

À không có gì, coi như tôi chưa hỏi gì đi."

Thấy vậy Yosano cũng không nói gì thêm, cô quay lại và sắp xếp các tập tài liệu được để trên bàn.

Về phần Chuuya, anh cảm thấy điều này thật sự kỳ lạ.

Chẳng lẽ mọi chuyện hôm qua anh thấy đều chỉ là một giấc mơ do anh tạo ra vì mệt quá ư?Mọi thứ càng nghĩ càng mơ hồ.Không nghĩ nữa nãy giờ suy nghĩ cũng khiến Chuuya quên cả việc lên lớp dạy, giờ anh cũng chả nhớ là mình sẽ dạy lớp nào đầu tiên.

Hừm thế thì phải lật thời khoá biểu ra xem vậy giờ đến cả lớp mình dạy mà bản thân lại chả nhớ là phải dạy lớp nào đầu tiên.'Lớp A12 sao?

Đó giờ mình chưa bao giờ dạy lớp này, không lẽ mình nhớ nhầm sao.

Thôi kệ vậy, chứ lên dạy rồi cũng phải rời đi thôi mà, nhưng sao mình lại cứ có cảm giác bất an thế nào ấy nhỉ..?'Lại nữa rồi, chính là cái cảm giác này.

Cảm giác bất an giống như ngày hôm qua đã trải qua.Mặc kệ cái cảm giác bất an không biết xuất phát từ lúc nào, Chuuya vẫn quyết định lên dạy lớp A12.

.

.

.

.

"Chết cha...

Mình không biết lớp A12 nằm ở đâu..."

Chuuya chỉ mới vào trường này dạy được hai năm thôi, hiện tại anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Và là giáo viên dạy bộ môn vật lý, sau khi tốt nghiệp đại học thì anh đã ra ngoài để kiếm một công việc phù hợp với mình và đó là lý do anh xin vào trường này để dạy.Sau mười lăm phút mò đường để kiếm lớp A12 thì cuối cùng đứng trước mặt anh là cửa lớp A12.

Cảm ơn trời vì đã rũ lòng thương anh vì đây là lần đầu tiên anh lạc đường đến mười lăm phút chỉ để kiếm một cái lớp học.

Thật sự rất mệt...Hít một hơi thật sâu mặc dù đây không phải là lớp đầu tiên mà anh dạy, nhưng anh lại có cảm giác bất an lắm.

'cạch' Cửa lớp mở ra, Chuuya bình tĩnh bước vào lớp học này.

Nó cũng chỉ là một cái lớp học bình thường thôi mà, học sinh vẫn cười giỡn và nói chuyện xung quanh anh.

Vừa bước vào lớp thì các học sinh trong lớp đều đứng lên chào Chuuya như bao lớp học khác, mà sao lòng anh vẫn cảm thấy bất an làm sao ấy nhỉ..?

Kì lạ thật.Nhưng có một thứ Chuuya đã thấy thắc mắc từ lúc bước vào đến giờ, tất cả học sinh ở trong lớp này anh chưa gặp hay thấy qua trong trường bao giờ.

Một người cũng chưa từng nhìn thấy.Đứng trên bục giảng quan sát quanh lớp thì Chuuya đã để ý đến một học sinh ở cuối lớp, cậu ta khá cao có lẽ là cao hơn Chuuya và cậu ta có một mái tóc nâu xù hơi xoăn.

Vừa để ý đến thì anh lại cảm thấy người này hơi quen quen nhưng anh lại chả nhớ rõ nữa.

Nhưng theo đánh giá của Chuuya thì học sinh này rất đẹp, nhỉ?-Sau thời gian dạy lớp A12 thì Chuuya thấy lớp này khá ngoan và tích cực giơ tay phát biểu trong giờ.

Nhưng mà có một điều mà Chuuya không thích ở lớp này là cậu học sinh ngồi cuối lớp kế cửa sổ, cậu học sinh này luôn xếp giấy hình máy bay và ném vào các học sinh khác với luôn nằm ụp xuống bàn, lăn qua lăn lại.

Chuuya không thích thái độ học này của cậu học sinh này tí nào.

Mà Chuuya luôn thấy rằng, cậu học sinh này luôn nhìn chằm chằm vào Chuuya lúc anh đang giảng bài.

Điều đó khiến anh hơi khó chịu vì anh không thích người khác nhìn chằm chằm vào mình tí nào.

Nói chung là giờ cũng hết tiết của anh rồi, nên Chuuya soạn sách và một số vật dụng trên bàn vào một cái túi xách của anh rồi bước ra khỏi lớp.

Mặc dù đã rời khỏi lớp A12 đó rồi nhưng anh vẫn có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm anh từ đằng sau vậy, thật sự rất quái lạ.-Chiều hôm nay Chuuya chỉ dạy có bốn tiết ở bốn lớp khác nhau thôi nên hiện tại anh đang khá rảnh.

Anh đang ngồi ở sau sân trường, nơi này mỗi giờ ra chơi là nơi tụ tập của rất nhiều học sinh chỉ sau khu căn tin.

Và sau sân trường có rất nhiều cây anh đào và ở giữa là một đài phun nước cỡ nhỏ, có vẻ chỉ đủ để một người nằm vào thôi nên vì thế nơi này là nơi các cặp đôi trong trường thường lui tới đây vào đầu giờ, giữa giờ và cuối giờ."

Ô thầy Chuuya làm gì ở đây vào giờ này thế?"

Một giọng nói nam nhân vang lên cách đây không xa khiến Chuuya đang ngồi đọc sách phải ngước mặt lên.Đối diện Chuuya là một người, cao, gầy.

Nhìn kĩ lại thì anh mới chợt nhận ra đó là cậu học sinh ngồi cuối lớp ở lớp A12 mà anh dạy hồi trưa.

Cậu học sinh này đang đi gần lại nơi Chuuya đang ngồi.Cậu học sinh này đứng kế ghế ngồi của Chuuya, mỉm cười và nhìn chằm chằm vào anh.

Khiến anh hơi sởn gai óc.

Khoan đã, tại sao giờ này các học sinh vẫn còn đang học mà cậu học sinh này lại ở đây?

Cúp tiết sao."

Này, sao em lại ở đây?

Đáng ra giờ này em phải ở trong tiết học chứ nhỉ"Cậu học sinh kia vẫn mỉm cười và sau đấy lại quay qua nhìn anh, gãi đầu và nói"Em cúp tiết ra đây chơi thì bắt gặp thầy ở đây, nên em qua đây chào hỏi tí thôi!"

"À còn nữa, em tên Dazai Osamu."

"Ồ vậy em tên Dazai à.

Dazai cúp tiết ra đây không sợ thầy mách lại với giáo viên khác à?"

"Không, em không nghĩ là thầy Chuuya sẽ làm như thế đâu."

"Vì sao Dazai lại nghĩ vậy."

"Vì tại em đẹp trai!"

"Hả?"

Cả hai người ngồi nói chuyện từ việc học thì Dazai chuyển hướng nói về các tác phẩm văn học và kéo Chuuya vào trong cuộc trò chuyện của hai người.

Cả hai nói chuyện với nhau khá hợp nên đã nói từ bốn giờ hai mươi lăm phút đến năm giờ bốn mươi lăm phút, gần một tiếng rưỡi.

Đang nói chuyện hay thì Dazai bỗng dưng dừng lại và bảo rằng giờ có việc nên đi trước.Sau cuộc nói chuyện này thì Chuuya thấy Dazai cũng khá thú vị và hài hước.

Nãy giờ nói chuyện với Dazai, đó là lần đầu tiên mà anh nói nhiều đến như vậy.

Nghĩ lại thấy cũng vui đây là lần đầu đi dạy trong cuộc đời mà anh thấy vui như vậy.Giờ chắc học sinh cũng về hết rồi vì nãy giờ anh mãi suy nghĩ và đọc sách nên thời gian đã trôi qua một cách nhanh chóng.

Ừm sáu giờ kém rồi, bỏ sách vào túi rồi về nhà ngủ là được rồi.Hôm nay Chuuya lại xuống căn tin để mua nước uống, vẫn là chai nước chanh ấy.

Áp bàn tay lên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời hôm nay, có lẽ hôm nay thời tiết không được đẹp cho lắm nhỉ.

Chắc là lại chuẩn bị mưa đây mà.'Chắc phải về nhà gấp thôi, hôm nay mình không có mang theo ô...'Chuuya đang đi xuống từ tầng hai xuống tầng một, từng bước đang tiến đến cửa ở ngoài trường.Chỉ là vừa bước ra khỏi nơi để giày của các học sinh, Chuuya đang đứng giữa trường và cảm giác bất an lại ập đến bên anh.

Có linh cảm không lành Chuuya liền mở điện thoại lên để xem giờ thì mới thấy rằng đồng hồ đã chỉ sáu giờ đúng.Vừa nhìn thấy đồng hồ trong điện thoại chỉ sáu giờ thì Chuuya bất giác ngước mặt lên trên.

Bỗng có một tiếng gì đó ở trên sân thượng và tiếng gió.

Sau đấy là bóng dáng của một ai đó đang lớn dần rơi từ tầng thượng xuống dưới.

Bóng dáng người đó dần rõ ra, đó là Dazai."

RẦM!!!"

- tiếng động lớn vang lên khi Dazai rơi từ tầng thượng xuống dưới.Chuuya lần này lại đơ người ra trước khung cảnh này, lần này cái xác không còn là hình thù gì nữa cũng không nát cả thịt và xương nữa.

Mà nó còn nguyên vẹn.Máu từ mũi và miệng Dazai từ từ chảy ra một cách chậm rãi.

Đối mặt với điều này, mặt Chuuya không khỏi nhăn lại, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi của anh.

Chuuya đoán rằng đêm nay chắc chắn anh lại sẽ mất ngủ nữa rồi, tại sao điều này luôn xảy ra với anh vậy?

Tại sao chỉ xảy a với một mình Chuuya?
 
Back
Top Bottom