Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 460: Chương 460



Trong giọng nói của Lệ Vi Lan mang theo chút không vui: “Chanh Chanh, đi ăn cơm đi. Cuộc sống của em quan trọng hơn việc này.”

“...” Đây là lần đầu tiên anh đưa ra yêu cầu bá đạo nhỏ với cô. Trầm Chanh có thể cảm nhận được sự quan tâm trong câu nói này của anh, đè nén suy nghĩ xem hết vở kịch rồi mới đi ăn, cô lén cầm đôi đũa trước mặt anh gắp một đũa mì chay nhét thẳng vào miệng anh, thấy bảo bối trợn tròn mắt, cô mới hả hê hoàn thành ‘trả thù’ của mình, vui vẻ thoát khỏi trò chơi đi ăn cơm.

TBC

Trong trò chơi, Lệ Vi Lan từ từ nhai hết đũa mì trong miệng, khóe môi một lần nữa nở nụ cười sâu: Sự trả thù của cô gái nhỏ đều mềm mại. Cô không biết rằng, đây căn bản không được tính là ‘trả thù’, càng giống như khuyến khích anh sau này ‘quan tâm’ cô nhiều hơn một chút.

***

“Hạ Quân, tại sao anh lại phản bội tôi!” Thẩm Kiệt dựa lưng vào tường không ngừng th* d*c, tấm khiên băng ngăn cách hắn và phó đội trưởng Hạ Quân của chiến đội đang dần mỏng đi, dường như là dấu hiệu cho thấy năng lực dị năng của hắn đang dần suy yếu.

Còn người đàn ông mặc đồ đen đang đối đầu với hắn chính là Hạ Quân mà hắn nhắc đến, với tư cách là dị năng hệ gió, hắn ta đã mua chuộc dị năng hệ hỏa duy nhất trong đội, gió thổi bùng lửa, sức mạnh của ngọn lửa ngày càng mạnh, khiên băng dưới ngọn lửa dần tan chảy, Thẩm Kiệt thậm chí đã lộ ra vẻ không chống đỡ nổi.

Có lẽ nhận ra rằng dị năng của Thẩm Kiệt đã là nỏ mạnh hết đà, trên mặt Hạ Quân hiện lên vẻ đắc ý, hắn ta cười lạnh nói: “Còn không phải vì anh quá cổ hủ sao! Nếu không phải anh quá cổ hủ, chỉ tin tưởng vào cái vòng tròn nhỏ của mình, anh em không có không gian để thăng tiến, anh cũng sẽ không đi đến bước phản bội như ngày hôm nay! Những việc chúng ta làm bây giờ chẳng phải đều là l.i.ế.m m.á.u trên đầu d.a.o sao, có hôm nay không có ngày mai, vui một ngày tính một ngày là xong! Nhưng anh lại ép anh em phải làm theo cái bộ luật nhân nghĩa từ thiện của anh, tôi nói cho anh biết Thẩm Kiệt, bộ luật của anh đã lỗi thời rồi!”

Trên mặt Thẩm Kiệt lộ ra một tia bi ai.

Hắn quay đầu nhìn về phía Đồng Thái Ninh, dị năng hệ hỏa đang sát cánh chiến đấu cùng Hạ Quân: “Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”

“Đại ca...” Đồng Thái Ninh vẫn gọi hắn theo cách xưng hô trước đây, chỉ là vừa gọi một tiếng hắn ta đã nhận được cái liếc không hài lòng của Hạ Quân, Đồng Thái Ninh nhanh chóng đổi cách xưng hô, thở dài nói, “Không phải tôi muốn phản bội anh, mà là bộ luật của anh bây giờ không thể phục chúng. Anh Thẩm, anh giao nộp vật tư của đội, dẫn người của anh rời đi một cách đàng hoàng không được sao? Bây giờ anh đã đắc tội với Viện khoa học, bản thân chúng ta lại không có quan hệ tốt với phe chính phủ, như vậy thì anh em sống thế nào? Chúng ta phải tìm một con đường sống chứ. Anh đi, là con đường tốt nhất rồi.”

Ánh mắt Thẩm Kiệt lộ ra một tia bi ai.

Đồng Thái Ninh là bạn từ nhỏ của hắn, chính vì là bạn từ nhỏ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ngay cả người bạn có tình bạn hơn hai mươi năm này cũng sẽ phản bội.

Cái gì mà tìm một con đường sống?

Chỉ là thấy hắn đắc tội với Viện khoa học, sợ sau này cuộc sống của họ sẽ khó khăn, thiếu thốn vật tư mà thôi.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 461: Chương 461



Đồng Thái Ninh chẳng lẽ không nghĩ đến việc, hơn một năm nay họ đã mất đi bao nhiêu anh em sao?

Hắn muốn rút lui, chẳng lẽ không phải vì muốn bảo vệ mạng sống của họ sao?

Đây gọi là d.a.o không đ.â.m vào người mình thì không thấy đau, đối với Đồng Thái Ninh, hắn ta chỉ nhìn thấy lợi ích thực sự trong tay mình, không ngờ rằng đằng sau lợi ích khổng lồ này ẩn chứa rủi ro và nguy cơ.

“Được, tôi đi.” Thẩm Kiệt lạnh lùng nói, “Các người muốn tôi đi, hoàn toàn có thể thương lượng với tôi. Các người muốn tiếp tục nhận việc của Viện khoa học, tôi cũng có thể phân các người sang đội 2 để nhận việc...”

“Cơn thịnh nộ của Viện khoa học, chỉ có thể dùng cái đầu của anh để dập tắt!” Có lẽ nhận ra rằng lời nói của Thẩm Kiệt khiến không ít người bên phía hắn ta bắt đầu d.a.o động, Hạ Quân gầm lên một tiếng, sáu luồng gió c.h.é.m đột ngột phóng ra, đập ầm ầm vào bức tường băng đã bắt đầu lung lay dữ dội, bức tường băng vốn đã chực đổ ập xuống, nụ cười trên mặt Hạ Quân vừa mới nở rộ, trong lòng dâng lên sự kinh ngạc, nhưng lại thấy sáu luồng gió c.h.é.m phá vỡ bức tường băng đột nhiên biến mất trước mặt Thẩm Kiệt, thậm chí ngay cả quần áo của hắn cũng không rách.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn ta gần như nghi ngờ mình nhìn nhầm rồi.

Tim đột nhiên đau nhói, Hạ Quân cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy m.á.u từ n.g.ự.c mình tràn ra, hai mắt hắn ta trợn trừng, nhìn trừng trừng vào Thẩm Kiệt đang nở nụ cười chiến thắng trước mặt hắn ta: “Đây là...”

Thẩm Kiệt không thèm nói nhảm với hắn ta.

Hắn giơ tay lên, dưới ánh nắng chiếu rọi, bóng đổ phản chiếu lung lay, lúc này mọi người mới mơ hồ nhìn rõ, dường như trong tay hắn đang cầm một con d.a.o vô hình.

Đồng Thái Ninh thốt lên: “Dao băng! Anh đã che giấu thực lực!”

Hình dạng trong suốt và sự phản chiếu, Thẩm Kiệt thực sự có thể biến d.a.o băng thành gần như hoàn toàn trong suốt vô hình!

Khả năng điều khiển nước của hắn ngày càng mạnh: Dao băng ít nhất là kỹ năng cấp năm, nếu sớm biết Thẩm Kiệt đã đạt đến cấp năm, bọn họ tuyệt đối không thể phản bội vào lúc này!

Cho dù có phản bội, cũng sẽ không vội vàng như vậy, càng không thể không tìm viện binh!

Thẩm Kiệt quay sang Đồng Thái Ninh, bình tĩnh nói: “Lão Đồng, cậu đi đi. Vì tình bạn nhiều năm như vậy, tôi sẽ không g.i.ế.c cậu.”

TBC

Lệ Vi Lan bước vào căn cứ của chiến đội Phong Vân thì những người còn lại đang kéo xác c.h.ế.t ra khỏi sảnh chính đẫm máu.

Thẩm Kiệt ngồi trên chiếc ghế chính giữa nhìn cảnh tượng này, khuôn mặt hắn hoàn toàn bị bóng tối của cột trụ trong đại sảnh che khuất, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Theo góc nhìn của Lệ Vi Lan đúng là không nhìn rõ, nhưng đối với ngoại quải thì không phải như vậy.

Đối với Trầm Chanh, Thẩm Kiệt có vẻ u ám, nhưng thực tế khóe miệng lại hơi cong lên, nhìn cảnh tượng người c.h.ế.t như thể tâm trạng không tệ?

Cô rốt cuộc cũng biết tại sao tên này khi kết thúc nhiệm vụ độ thiện cảm chỉ có 10, Thẩm Kiệt này thật sự rất thâm sâu! Hắn có phải cố tình thanh trừng nội bộ không?

Muốn khiến một người như vậy đạt độ thiện cảm đạt đến 80 trong vòng năm ngày ngắn ngủi, Trầm Chanh không nghĩ ra cách nào.

Lệ Vi Lan đứng trước mặt Thẩm Kiệt, nói với con cáo già này: “Chúc mừng anh, đã thanh trừng thành công đội của mình.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 462: Chương 462



Thẩm Kiệt thở dài chán nản, buồn bã lắc đầu không nói gì.

Phỉ phui! Đầu hắn toàn là hoa nhỏ nở rộ, rất vui! Vậy mà còn giả vờ buồn bã!

Trầm Chanh đặc biệt khinh thường loại ‘diễn viên’ này, tất nhiên là trừ con trai cô ra.

Cô ầm ĩ trong đầu Lệ Vi Lan, khinh thường diễn xuất của Thẩm Kiệt, Lệ Vi Lan vừa nghe vừa mỉm cười, nhưng không nói gì thêm với Thẩm Kiệt, gật đầu rồi đi.

Lần này đến lượt Thẩm Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc không thôi.

Đầu hắn đầy dấu chấm hỏi, một mớ hỗn độn lẫn với dấu chấm hỏi, rõ ràng phản ứng tiếp theo của Lệ Vi Lan nằm ngoài dự đoán của con cáo già này.

Trầm Chanh lúc này đã hiểu ra, cô “à” lên một tiếng rồi hỏi: “Chẳng lẽ Thẩm Kiệt đang chờ thời cơ ra giá sao? Hắn tưởng anh là người bên Đường Luật phái đến để lôi kéo hắn?” Gần đây, căn cứ thành phố J có tin đồn rằng một số quan chức quản lý và Viện khoa học không hợp nhau, tin tức lan truyền là vì bạn gái của công tử quản lý bị Viện khoa học bắt đi.

Sau nhiệm vụ lần này, Thẩm Kiệt quyết định phải đứng về một phe, hắn cứ tưởng rằng Lệ Vi Lan là người do chính quyền phái đến.

Thậm chí, hắn không biết thông qua kênh nào để xác định được suy đoán của mình, vì vậy vừa rồi ngồi trong đại sảnh, thực ra là đang đợi con trai cô đến nói giá cả với hắn để treo lên bán với giá cao.

“...” Trầm Chanh không nhịn được cười, “Vậy thì có vẻ như hắn phải thất vọng rồi.”

Trầm Chanh cảm thấy mình đã hiểu được một chút logic suy nghĩ của con trai.

Đối với một người muốn treo cổ tự tử, một người có độ thiện cảm tăng chậm như rùa bò thì làm sao để trong vòng năm ngày ngắn ngủi có thể tăng độ thân thiện của người ta lên đến 80 cơ chứ?

Dệt hoa trên gấm, mãi mãi không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

TBC

Mà muốn độ thân thiện của một người tăng vọt, một là phải nắm bắt được hoàn cảnh khó khăn của đối phương, hai là phải hiểu được nhu cầu của đối phương, ba là phải đảm bảo hắn tâm phục khẩu phục.

Con trai ngay từ đầu đã từng thể hiện sức mạnh của mình với hắn, nhưng sau đó đối phương chỉ tăng có 10 điểm độ thân thiện chứng tỏ một điều: hắn còn lâu mới đến bước đường cùng. Một con hổ chưa đến bước đường cùng thì sẽ không lựa chọn lật hết bài ngửa của mình ra.

Bất kể vì lý do gì, Thẩm Kiệt cũng chọn cách che giấu thực lực của mình.

Lệ Vi Lan quay đầu bỏ đi rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Thẩm Kiệt.

Hắn nhìn theo bóng lưng Lệ Vi Lan rời đi, ánh mắt sáng tối bất định, sắc mặt thay đổi liên tục, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Nhưng dù sao thì cuối cùng hắn vẫn lặng lẽ nhìn Lệ Vi Lan đi.

Trong ba ngày tiếp theo, bên Thẩm Kiệt vẫn bình yên vô sự.

Nếu không phải nhìn thấy con trai vẫn bình tĩnh tự tại, thậm chí còn nhàn rỗi đi ra ngoài ngẩn người, Trầm Chanh gần như đã nghi ngờ, không biết mình có mở nhiệm vụ này sai cách không.

Nhưng cô tuyệt đối tin tưởng con trai, nếu Lệ Vi Lan chọn cách đứng ngoài quan sát, cô sẽ không hề nghi ngờ phán đoán của anh.

Mãi đến ngày cuối cùng của thời hạn nhiệm vụ, khi Trầm Chanh lên mạng thì thấy cả ngôi nhà xung quanh đều chật kín dị năng giả.

Thẩm Kiệt ngồi thẫn thờ trên ghế, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh tự tại như trước, mà mọi góc trong phòng khách đều có màu đỏ b.ắ.n tung tóe, rõ ràng đã trải qua một trận chiến ác liệt.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 463: Chương 463



Họng s.ú.n.g đen ngòm để ở trên đầu Thẩm Kiệt.

“Nhiệm vụ này, anh nhận hay không?” Người đứng trước mặt Thẩm Kiệt nói chuyện với hắn, lại là gương mặt quen thuộc với Trầm Chanh: là Phó Ngôn Châu!

TBC

Nhưng lúc này Phó Ngôn Châu, hoàn toàn không còn vẻ rụt rè và sợ xã hội như hồi ở căn cứ Noah, ngược lại, đôi mắt đeo kính gọng vàng của hắn lại lóe lên ánh sáng lạnh như đúc từ một khuôn với đàn anh của hắn.

Thẩm Kiệt im lặng, nghiến răng không nói một lời.

Hắn không ngờ người của Viện Khoa học lại trực tiếp dùng biện pháp sét đánh không kịp trở tay, người của hắn trực tiếp bị hạ gục hết, hơn nữa căn bản không ai nói với hắn về cái gọi là “giá cả”, thậm chí không cho hắn cơ hội mặc cả, đến đây chính là ép hắn nhận “nhiệm vụ” để đổi lấy đồng đội của mình.

Mà hắn chỉ do dự một chút đã lập tức phải đối mặt với sự đe dọa tính mạng.

Trên cổ hắn bị siết một sợi dây mà người khác không nhìn thấy, đó là tinh thần lực của Phó Ngôn Châu, hoàn toàn khống chế hành vi của hắn, chỉ cần hắn cử động, sợi dây vô hình đó sẽ càng siết chặt.

“Nhiệm vụ cưỡng chế anh có nhận hay không?” Phó Ngôn Châu lạnh lùng lặp lại một lần nữa.

Cổ họng Thẩm Kiệt phát ra tiếng khò khè.

Sợi dây siết chặt làm cổ hắn hằn lên một vệt đỏ, ánh mắt Thẩm Kiệt càng lúc càng trợn trừng, hắn dám chắc, nếu hắn không chịu khuất phục, người trước mặt này thực sự sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mình!

Áp lực đè lên lưng hắn nặng tựa ngàn cân, đó là kiệt tác của một dị năng giả hệ trọng lực khác của Viện Khoa học, không thể cử động, cho dù muốn phản kháng cũng không thể chống trả.

Ánh mắt Thẩm Kiệt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, vào khoảnh khắc này, cuối cùng hắn cũng từ bỏ ý định ban đầu là muốn đứng giữa hai bên, bán giá tốt cho cả hai bên rồi mới đặt cược, chỉ vung tay nói: “Tôi nhận!”

Sợi dây siết cổ vừa được nới lỏng, Thẩm Kiệt “bịch” một tiếng ngã xuống đất, mặt đỏ bừng không ngừng thở hổn hển.

Phó Ngôn Châu liếc hắn một cái, gật đầu: “Tùy anh.”

Phó Ngôn Châu vừa bước ra khỏi phòng khách, đột nhiên nhìn thấy Lệ Vi Lan ngoan ngoãn cúi đầu đứng cùng những “mồi nhử” khác ở dưới phòng khách.

Lúc hắn đi vào là một đường đánh thẳng vào, căn bản không chú ý đến những người xung quanh, càng không chú ý đến những người bình thường không quan trọng như “mồi nhử.” Lúc này đột nhiên nhìn thấy Lệ Vi Lan, Phó Ngôn Châu trực tiếp đi thành khập khiễng, khí chất cuồng ngạo tà mị vừa rồi trong nháy mắt biến thành ngốc nghếch, lúc này cả người đều không ổn, ngay cả đôi mắt sau tròng kính cũng trở nên trợn tròn trong nháy mắt.

Phó Ngôn Châu kinh ngạc suýt chút nữa ngã nhào vì vấp phải một viên đá nhỏ dưới chân, tên nịnh hót phía sau hắn có lẽ đã chú ý đến động tác loạng choạng kì lạ này, vội vàng tiến lên định đỡ hắn, lại bị Phó Ngôn Châu dùng tinh thần lực đẩy thẳng ra, thậm chí không chạm vào tay hắn, giọng nói của Phó Ngôn Châu thậm chí còn mang theo sự kinh ngạc khó hiểu: “Anh làm gì vậy!”

“Anh Phó...”

Phó Ngôn Châu nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của người đó mới nhận ra rằng mình có thể đã phản ứng thái quá, hắn khẽ ho một tiếng hắng giọng một tiếng, lại tiếp tục lạnh mặt, nhưng trong lòng vẫn còn chấn động như sóng biển --- Lệ Vi Lan sao lại xuất hiện ở đây? Anh ta đã nhìn thấy mọi thứ vừa rồi? Vậy thì bọn họ sẽ nghĩ về mình như thế nào? Mặc dù không muốn quay lại Noah, nhưng hắn vẫn có chút phiền lòng: “Đừng nói nhảm, về thôi.” Lại tiếp tục lạnh mặt ngạo mạn đi.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 464: Chương 464



“Lan Lan, Phó Ngôn Châu, anh ta bị làm sao vậy.” Trầm Chanh nhìn rõ cảnh này, cho dù không hiểu được biểu cảm của bọn họ, nhưng động tác loạng choạng sợ hãi của Phó Ngôn Châu lúc đó vẫn rất rõ ràng.

Phó Ngôn Châu ở căn cứ hơn một năm, hắn là người như thế nào, tính cách này có phải là ngụy trang hoàn toàn hay không, những người trong căn cứ, bao gồm cả Trầm Chanh, đều rất rõ ràng.

Vì vậy, sự tàn nhẫn của Phó Ngôn Châu vừa rồi không thể hoàn toàn đánh lừa họ, thậm chí sự hoảng loạn thoáng qua của hắn mới giống hắn chân thực.

Chỉ nghĩ đến trạng thái sinh tồn của Phó Ngôn Châu... Trầm Chanh luôn cảm thấy, dường như địa vị của hắn trong Viện Khoa học không thấp, tình trạng sinh tồn cũng không tệ?

Dù sao cũng có thể được phái ra ngoài để thị uy.

Lệ Vi Lan từ lúc mới nhìn thấy Phó Ngôn Châu đã quan sát từng cử động của hắn --- có lẽ Phó Ngôn Châu đã tự cho rằng mình đã học đàn anh rất tốt rồi. Nhưng trong mắt những người thực sự quen thuộc với hắn, lớp ngụy trang của hắn chỉ là một lớp giấy mỏng, có thể xé toạc ra ngay lập tức để nhìn thấy phần lõi mềm bên trong.

Phó Ngôn Châu không tàn nhẫn bằng đàn anh của mình, sự tàn nhẫn của hắn chỉ là lớp vỏ cứng bên ngoài, bằng chứng rõ ràng là ngay cả khi vừa rồi đe dọa Thẩm Kiệt, hắn cũng không trực tiếp ra tay g.i.ế.c người.

“Anh hơi lo lắng.” Sự mềm yếu của Phó Ngôn Châu không thể qua mặt được họ, vậy có thể qua mặt được đàn anh của hắn không?

Hạ Cẩn Thời đang có chủ ý gì?

Lệ Vi Lan mơ hồ có một linh cảm không lành.

Đợi Lệ Vi Lan trở lại phòng khách, Thẩm Kiệt đã ho được một lúc rồi.

Đợi hắn thở đều, nhìn về phía Lệ Vi Lan, trong ánh mắt mang theo vài phần sắc bén, lúc này, hắn cuối cùng cũng không còn nụ cười thường ngày nữa, trực tiếp hỏi Lệ Vi Lan: “Anh muốn gì?”

TBC

Lệ Vi Lan xòe tay: “Thẩm tiên sinh, anh cảm thấy trong tay anh có thứ gì mà tôi cần không?”

Thẩm Kiệt ngẩn ra.

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia không chắc chắn: Thứ giá trị nhất trong tay hắn tất nhiên là tin tức tình báo, nhưng hôm nay những người của Viện Khoa học suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ngay trên địa bàn của hắn, nhưng người này lại không làm gì cả.

Anh thực sự có ý đồ gì với hắn không?

Những thông tin và suy đoán mà hắn nhận được trước đó, sẽ không thực sự sai chứ?

“Tôi có của Viện Khoa học...”

“Đừng vội,” Lệ Vi Lan cười cười, trực tiếp lấy ra chiếc điều khiển từ xa hình con nhện màu xanh mà trước đó họ lấy từ trên cây xuống, trên đó ghi rất rõ mã số của cây.

Anh đặt chiếc điều khiển từ xa này trước mặt Thẩm Kiệt: “Bằng chứng, ảnh chụp về việc Viện Khoa học tiến hành nghiên cứu trên cơ thể người, chúng tôi đều có. Anh cảm thấy, có ích không?”

Thẩm Kiệt ngây người.

Hắn cẩn thận xem xét mã số trên con nhện, một lúc sau tay bắt đầu run rẩy không ngừng, sắc mặt trắng bệch.

Trong ánh mắt hắn có thêm hai phần hoang mang: “Vậy thì các người muốn có được gì từ tôi?” Nói xong câu này, ánh mắt hắn dần trở nên kiên định, “Các người không thể không muốn gì cả, nếu không thì tại sao lại cứu tôi? Tại sao lại giúp tôi đánh quái? Đường Luật không phải luôn mong muốn cứu bạn gái của hắn sao? Tôi biết bạn gái của hắn bị nhốt ở đâu, bị làm những thí nghiệm gì, bây giờ thảm hại thế nào, tôi có thể giúp các người cứu cô ta ra...”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 465: Chương 465



Lời hắn chưa dứt, Lệ Vi Lan đã “Ha ha ha ha” cười lớn.

Anh nhìn vào ánh mắt đang ngây ra của Thẩm Kiệt, cười khổ nói: “Anh tưởng tôi là người của Đường Luật sao? Sai rồi sai rồi,” Lệ Vi Lan lắc đầu, “Tôi có thù với Bạch Tô. Bạch Tô càng thảm, tôi xem kịch càng vui.”

“Nhưng cô ta là dị năng giả hệ chữa trị, chẳng lẽ dị năng này cũng không quan trọng sao?” Thẩm Kiệt thất thanh nói, “Anh không phải người của Đường Luật? Vậy anh là người của ai? Không! Không thể nào!”

Hắn ngẩn người: “Đường Luật rõ ràng đã mô tả rằng bọn ta phải chú ý đến những người có ngoại hình giống như anh, nếu không thì...” Nếu không thì hắn cũng sẽ không hiểu lầm anh là đồng bọn của Đường Luật!

Lệ Vi Lan cười nhìn vết đỏ trên cổ hắn.

TBC

Anh ném một ống thuốc qua, Thẩm Kiệt theo chỉ dẫn của Lệ Vi Lan lấy một ít bôi lên cổ, vết thương lập tức lành hẳn.

“Loại thuốc này...” Thẩm Kiệt ngây người: Hắn thực sự đã nghĩ sai rồi! Có loại thuốc có hiệu quả điều trị như vậy, tốn kém tiền của để cứu một tiểu công chúa như Bạch Tô, mỗi lần điều trị đều phải tiêu tốn một lượng lớn tinh hạch và vật tư, còn cần người khác nịnh nọt, quả thực không đáng.

Người này không lừa mình! Hắn thực sự không phải vì muốn cứu Bạch Tô!

Con bài tẩy lớn nhất trong tay đột nhiên mất hết, Thẩm Kiệt vô hồn cúi đầu, một lúc sau mới hoàn hồn, khàn giọng nói: “Anh vẫn cần thứ gì đó chứ? Tôi không tin là tôi không có gì cả, anh còn ở đây tốn thời gian với tôi.”

“Anh thực sự có thứ tôi cần,” Lệ Vi Lan nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Trầm Chanh bên tai nói với anh rằng “Mức độ thân thiện đột nhiên tăng lên rất nhiều”, khóe môi hơi cong lên, “Đội trưởng Thẩm hãy liên lạc với những đội mà anh quen biết. Đã đến lúc công khai những gì anh đã gặp phải và trải qua rồi.”

“Cái gì?” Sắc mặt Thẩm Kiệt đột nhiên trắng bệch.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đối đầu trực diện với Viện Khoa học, ngay cả khi đến hôm nay, khi thực sự bị Viện Khoa học đánh “bốp bốp” vào mặt, mất hết thể diện trước mặt mọi người, hắn vẫn nghĩ đến việc cầm bằng chứng trong tay đầu quân cho một bên, sau đó ngồi xem long tranh hổ đấu.

Hắn thực sự không đánh giá cao Viện Khoa học --- theo hắn, những người của Viện Khoa học về cơ bản đều là những kẻ mọt sách, nếu nói về phát minh sáng chế và năng suất thì tất nhiên là không tệ, nhưng nếu nói về đấu đá quyền thuật, đấu tranh dư luận thì về cơ bản đều là những thủ đoạn trẻ con.

Vì vậy, Thẩm Kiệt chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ mãi mãi đứng về phía Viện Khoa học.

Nhưng bây giờ ý của Lệ Vi Lan là muốn hắn bày tỏ rõ ràng quan điểm, trực tiếp đứng ra đấu với Viện Khoa học, Thẩm Kiệt càng nghĩ càng thấy không ổn, lúc này nghi ngờ nhíu mày: “Tôi...”

Không đợi hắn thoái thác, Lệ Vi Lan trực tiếp trả giá: “Anh còn tổng cộng 8 thân tín, tính cả anh, mỗi người một bộ giáp toàn thân, loại thuốc cứu mạng vừa rồi mỗi người ba ống, cộng thêm lương thực đủ cho cả đội anh ăn trong một năm.”

Lời Lệ Vi Lan chưa dứt, mắt Thẩm Kiệt đã sáng lên, hắn nóng lòng nói: “Được! Nhưng tiền đặt cọc...”

“Trả trước 30%”, Lệ Vi Lan trả lời ngay, “Tối nay sẽ chuyển đến kho của đội anh.”

Mức độ thân thiện của Thẩm Kiệt lúc này trực tiếp tăng lên 80, Trầm Chanh nhìn Lệ Vi Lan như một nhà ảo thuật đang x** n*n tâm trí của con cáo già từng bước từng bước, không nhịn được há hốc mồm trước bàn: Nếu cô có khả năng điều khiển trái tim con người này, ở thời hiện đại có lẽ cũng đã có thể gây dựng được một sự nghiệp.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 466: Chương 466



Sau khi nhận được trang bị và áo giáp của Lệ Vi Lan, Thẩm Kiệt đã vội vàng liên lạc với các đội trưởng của các đội dị năng khác và những người đồng đội mà hắn từng quen biết.

Là một đội kỳ cựu của căn cứ thành phố J, Thẩm Kiệt quen biết không ít đội trưởng, và với tư cách là người ủng hộ Viện Khoa học, nhưng lại bị Viện Khoa học ép buộc, lời kể của hắn đương nhiên rất có sức nặng.

TBC

Trầm Chanh nhìn khuôn mặt tròn vo mũm mĩm của Lệ Vi Lan, không nhịn được chọc vào má lúm đồng tiền của anh, nói: “Lan Lan à, anh tính toán quá giỏi rồi... Em thấy Thẩm Kiệt bị anh tính toán đem đi bán vậy mà còn phải đếm tiền cho anh.” Khi nói lời này, cô không khỏi nghĩ đến bản thân: Nếu đứa con muốn bán cô, có lẽ cô cũng chỉ có thể đếm tiền cho đứa con hoặc đứng bên cạnh vỗ tay ngốc nghếch.

“Vậy thì Chanh Chanh sẽ sợ anh sao?” Lệ Vi Lan nhướng mắt phượng, mỉm cười hỏi: Anh đã nghe ra ý trong lời cô nói.

“Cũng không phải vậy...” Trầm Chanh suy nghĩ một chút, vị chua kỳ lạ đó đã biến mất, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, có chút ngượng ngùng nói, “Em chỉ cảm thấy, hình như em không còn quan trọng như vậy nữa.”

Đúng vậy, chính là cảm thấy hình như mình không còn quan trọng như vậy nữa?

Lúc đầu, trò chơi và căn cứ đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cô, mặc dù căn cứ và cốt truyện có một số tính tự chủ nhất định, nhưng xét cho cùng thì cô vẫn là người điều khiển mọi thứ. Nhưng nhiệm vụ hiện tại, đứa con mới là người đóng góp quan trọng nhất trong số này, nếu không có chỉ số thông minh của anh, cô muốn tăng mức độ thân thiện của Thẩm Kiệt có lẽ chỉ có thể ngốc nghếch dùng vật liệu để chất đống ở đó, có khi cuối cùng còn tốn công vô ích.

Không phải là ghen tị với đứa con thông minh, chỉ là cảm thấy, mình không còn quan trọng như vậy nữa, hệ thống trò chơi không còn trở nên không thể thiếu như vậy nữa, nên có một chút sợ hãi, không biết liệu có một ngày nào đó, con trai sẽ không còn quan tâm đến mình nữa không?

Nhưng Trầm Chanh không dám nói lời này với Lệ Vi Lan, cô nghi ngờ rằng khi cô nói ra lời này sẽ biến thành nghi ngờ anh, anh chắc chắn sẽ tức giận vô cùng.

“Nhưng nếu không có em, sẽ không có anh ngày hôm nay.” Lệ Vi Lan đột nhiên thở dài, trên khuôn mặt đáng yêu lộ rõ vẻ chán nản và buồn bã, “Chanh Chanh trước đây có cảm thấy anh rất yếu không? Rất vô dụng không?”

“Hả?” Trầm Chanh phát ra một âm thanh nghi ngờ, cô dùng sức lắc đầu, “Sao lại thế được? Ngay từ đầu anh đã để lại cho em ấn tượng sâu sắc là vì sự kiên cường của mình. Nếu không phải vì thích tính cách đó của anh, bị sự kiên cường của anh làm cho cảm động, thì làm sao em có thể chơi tiếp được...”

Từ “thích” này gần như thốt ra khỏi miệng, sau khi nói xong, mặt Trầm Chanh đỏ bừng.

Cô thực sự thích anh. Ban đầu chỉ là tình cảm yêu thích và thương xót dành cho đứa con trong game, nhưng khi nhận thức anh là người thật, sống sờ sờ trước mặt cô, thì tình cảm dành cho nhân vật 2D này đã trở thành một thứ tình cảm phức tạp và sâu sắc hơn.

Mặc dù chỉ thực sự gặp nhau có hai lần, ngay cả nụ hôn, cái ôm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng trong lòng cô, anh thực sự rất quan trọng.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 467: Chương 467



Lệ Vi Lan mím môi, khóe miệng ẩn hiện lúm đồng tiền: Tình cảm của cô đối với anh là một sự khích lệ to lớn. Đối với anh, mục tiêu lớn nhất hiện tại chính là một ngày nào đó họ có thể sống hạnh phúc bên nhau: “Nhưng nếu không có em, trên thế giới này sẽ không có anh cũng không có Noah, chúng ta đều sống vì em. Trước đây anh chưa từng nói câu này với em, nhưng hiện tại nguyện vọng lớn nhất của anh chính là chờ đến khi mọi bụi trần lắng xuống, chúng ta có thể sống bên nhau mãi mãi, đây cũng là động lực duy nhất thúc đẩy anh làm tất cả những điều này.”

“Duy nhất?” Trầm Chanh ngây ngốc mở to mắt: Cô tưởng rằng động cơ ban đầu khiến anh làm tất cả những điều này là vì anh không thể quên được mối hận bị coi là vật thí nghiệm ở Viện Khoa học! Cô chỉ ở đó có 24 giờ mà đã cảm nhận được đầy đủ sự áp bức và phẫn nộ đó, chẳng lẽ loại hận thù này không phải là động lực của anh sao?

Lệ Vi Lan gật đầu. Anh nhớ lại những con quái vật trong thế giới bên kia của Trầm Chanh.

Anh không muốn dọa cô, nhưng trong game đã trôi qua một năm, thời gian bên kia của cô theo lời cô nói thì đã trôi qua hai tháng, anh liền cẩn thận hỏi: “Trầm Chanh, mọi chuyện bên em đều ổn chứ?”

Thực ra lời này của anh chủ yếu là hỏi về “thứ đó”, thực ra cô vẫn có thể chơi game bình thường, những tài liệu đó của anh hẳn đã phát huy được một số tác dụng. Thế giới của cô vẫn an toàn, những bào tử đó vẫn chưa lan ra trên diện rộng.

Trầm Chanh không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, cô kể lại tình hình cuộc sống bên mình, cuối cùng vui vẻ nói: “Bây giờ em đã có mấy trăm triệu, mặc dù vẫn chưa mua được nhà, nhưng cuộc sống không phải lo lắng nữa. Anh không cần lo lắng cho em.”

TBC

Lệ Vi Lan gật đầu như có điều suy nghĩ.

**

Lệ Vi Lan vừa bước ra khỏi cửa sau của căn cứ đội Phong Vân, bóng tối ở góc tường, Phó Ngôn Châu liền đi ra từ chỗ rẽ.

Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ u sầu, thấy Lệ Vi Lan, hắn trực tiếp đưa một chiếc USB, không nói một lời liền định đi ngay lập tức.

Lệ Vi Lan giữ chặt hắn.

“Phó Ngôn Châu, anh có ý gì?” Anh quát khẽ.

Cả người Phó Ngôn Châu run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn Lệ Vi Lan, cúi mặt xuống, mũi chân cọ xát mặt đất nhưng vẫn không nói gì, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “... Không có ý gì.”

Không cần mở ra xem, Lệ Vi Lan cũng có thể đoán được trong đĩa quang mà Phó Ngôn Châu đưa cho anh có cái gì.

Trong lòng anh rất khó chịu --- anh không cần sự hy sinh kiểu này của Phó Ngôn Châu, càng không cần sự cống hiến mà khiến hắn phải giả vờ như vậy.

“Phó Ngôn Châu,” Lệ Vi Lan tức đến nghiến răng, “Anh làm loại hy sinh không cần thiết này nhiều nhất cũng chỉ có thể tự cảm động chính mình, anh thấy mình làm đúng rồi, vậy hãy nghĩ đến những người khác trong căn cứ, anh không lưu luyến chút nào sao? Hi Bắc thì sao? Có nghĩ đến việc cô ấy sẽ thấy đau lòng không?”

Phó Ngôn Châu sửng sốt ngẩng đầu.

Ánh mắt hắn lóe lên, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Có nhiều chuyện anh không biết, tôi...” Ánh mắt hắn có nét giãy giụa thoáng qua, nhưng cuối cùng vẫn trở về sự im lặng c.h.ế.t chóc, “Năng lực của tôi không bằng hắn. Ban đầu tôi đã có cơ hội ngăn chặn hắn sớm hơn, nhưng tôi đã không làm. Vì vậy, tất cả những gì tôi làm bây giờ là sự đền bù duy nhất mà tôi có thể làm.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 468: Chương 468



Chương 468

Hắn lặng lẽ nhìn khuôn mặt vẫn tuấn tú nhưng trưởng thành, tang thương hơn so với lần đầu gặp mặt của Lệ Vi Lan, thở dài nặng nề: “Anh xem thử những tài liệu trong này trước đi, tôi phải đi rồi.”

Lệ Vi Lan không ngăn hắn lại nữa.

Anh nhìn thấy ý định liều c.h.ế.t trong ánh mắt của Phó Ngôn Châu: Anh không biết Phó Ngôn Châu đã nhìn thấy những gì ở Viện Khoa học, gần đây lại trải qua những gì, khiến hắn thậm chí đưa ra quyết định khủng khiếp như vậy.

Nhưng Lệ Vi Lan rất rõ một điều, một người đã hạ quyết tâm như vậy trong lòng, muốn khuyên can hắn không phải là chuyện có thể làm được bằng vài ba câu.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh cắm USB vào cổng máy tính.

Trong thư mục toàn bộ là tài liệu và kết quả nghiên cứu, cùng một số bản ghi hình, một tháng gần đây được đánh dấu là ‘Khẩn cấp’, Lệ Vi Lan mở ra xem, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.

Có một thư mục nhỏ toàn bộ là ‘Thử nghiệm Linh tuyền’, mà Viện Khoa học đã trộn một thứ mà họ ghi là ‘Nước linh tuyền’ với tế bào của thây ma và tế bào của thú biến dị, tạo ra một nhóm lớn quái vật có khả năng tái sinh mà anh đã từng thấy trước đó!

Không phải một hai con, mà là cả một đàn!

Viện Khoa học thậm chí còn cho những con thây ma này ăn rất nhiều thây ma cấp thấp khác trong quá trình thí nghiệm, và sau khi cho ăn, họ phát hiện ra rằng nhóm quái vật có khả năng tái sinh này có thể nuốt chửng đồng loại để hợp nhất và tiến hóa, Lệ Vi Lan xem mà da đầu tê dại, anh không thể tưởng tượng nổi, lúc đó đối phó với một con đã gây ra nguy hại cực lớn rồi, Viện Khoa học lại nuôi ra nhiều con như vậy là muốn làm gì?

Anh chợt lóe lên một tia sáng: trừ khi, Viện Khoa học đã có cách để kiểm soát những con thây ma này!

Nhớ lại những con thây ma tấn công căn cứ Noah trước đó, Lệ Vi Lan nhíu chặt mày: Chỉ huy tổng thể của những thây ma tấn công căn cứ Noah là một con thây ma có năng lực hệ tinh thần, liệu có phải phương pháp mà Viện Khoa học chỉ huy tất cả thây ma hiện nay cũng giống như vậy không?

Nếu như vậy...

Lệ Vi Lan nghĩ lại, đột nhiên rùng mình: Nếu thực sự như vậy, thì tình cảnh hiện tại của Phó Ngôn Châu rất nguy hiểm!

Cái mà hắn cho là ‘hy sinh’, có thể chỉ là một cái bẫy do người đó giăng ra!

Lệ Vi Lan đột ngột ngẩng đầu, Trầm Chanh không trực tuyến, anh phải nghĩ cách liên lạc với Phó Ngôn Châu càng sớm càng tốt, nếu phỏng đoán của anh không sai, thì Phó Ngôn Châu đang bị giám sát chặt chẽ.

**

Phó Ngôn Châu đã trở về Viện Khoa học.

Hắn vừa bước vào cửa lớn của Viện Khoa học đã cảm thấy không ổn, theo sau tiếng cửa lớn từ từ khép lại sau lưng hắn, bóng tối giăng kín tầm mắt hắn, góc rẽ thoáng hiện lên những bóng đen dày đặc.

Chỉ nghe thấy tiếng ‘bịch’ sau lưng hắn, cửa lớn hoàn toàn khép lại, ánh sáng bên ngoài bị che khuất hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy trần nhà màu xám của Viện Khoa học.

Tivi trong đại sảnh đột nhiên phát ra một đoạn video, Phó Ngôn Châu rùng mình nhìn thấy khuôn mặt mình xuất hiện trên màn hình, mà trên đó phát đi phát lại cảnh hắn lén lút chuyển tất cả tài liệu nghiên cứu vào USB, rồi nhìn trái nhìn phải cuối cùng bỏ vào túi.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 469: Chương 469



Chương 469

“Sư huynh!” Hắn thất thần kêu khẽ.

Hạ Cẩn Thời thậm chí còn lắp camera trong phòng hắn!

Vị trí đó, chỉ có thể quay từ hướng nhà vệ sinh.

Hạ Cẩn Thời chậm rãi bước ra từ bên trong hành lang.

Khuôn mặt hắn vẫn treo nụ cười ôn hòa, sau lưng hắn là những người khác của Viện Khoa học, trong đó có cả bạn bè và đồng nghiệp cũ của Phó Ngôn Châu.

Phó Ngôn Châu nhìn thấy trong mắt họ sự đau lòng và thất vọng đối với mình.

Tất cả bọn họ đối với hắn chỉ còn lại một biểu cảm: sâu sắc không đồng tình và không hiểu.

Không một ai cho rằng hành động của hắn là đúng.

Phó Ngôn Châu vốn đã vụng về trong giao tiếp, lúc này hắn chỉ cảm thấy một sự bồn chồn dâng lên trong lòng, há miệng, nhưng không nói nên lời.

“Đàn em không muốn giải thích gì sao?” Hạ Cẩn Thời thậm chí còn hỏi với giọng ôn hòa, “Ngươi gọi ta một tiếng đàn anh, chúng ta làm việc cùng nhau gần mười năm, tình nghĩa mười năm, chỉ cần ngươi giải thích, ta sẽ tin ngươi.”

Hắn dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần cậu chịu quay đầu, lúc nào cũng chưa muộn. Năng lực của đàn em không kém tôi, tôi quý trọng nhân tài, năng lực của đàn em cứ lãng phí như vậy, thật đáng tiếc.”

Phó Ngôn Châu lạnh mặt không nói gì.

Những người từng thân thiết với hắn bên cạnh nói ra nói vào, toàn là khuyên hắn: “Phó Ngôn Châu, giờ anh đã làm chuyện phản bội Viện Khoa học của chúng ta, nếu tiến sĩ Hạ không muốn truy cứu, anh xin lỗi là được rồi...”

“Đúng vậy, đều là anh em cùng một trường, cho dù năm đó anh thực sự không vượt qua được chuyện tranh chức viện trưởng, giờ anh đã làm ra chuyện như vậy rồi, tiến sĩ Hạ cũng coi như đối xử tốt với anh rồi...”

Tiếng ong ong văng vẳng bên tai hắn, sắc mặt Phó Ngôn Châu tái nhợt: Trong mắt bọn họ, mình bởi vì Hạ Cẩn Thời cướp mất chức viện trưởng nên mới canh cánh trong lòng, nên mới muốn chống đối sao?

Hắn tái mặt nhìn từng người một: những đồng nghiệp của Viện Khoa học mà hắn từng rất quen thuộc này, hôm nay trông thật xa lạ.

Có lẽ trong lòng bọn họ, đúng là không còn thiện ác và đúng sai nữa rồi.

Có lẽ đối với bọn họ, bất kể Hạ Cẩn Thời dùng thủ đoạn gì, miễn là mục tiêu cuối cùng là vì nhân loại, thì hắn không sai.

Nhưng theo Phó Cẩn Ngôn thấy, bọn họ đã sai rồi.

Phó Ngôn Châu há miệng, hắn chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của mình lại kiên quyết như vậy: “Tôi không ghen tị với đàn anh, nhưng tôi thấy chúng ta đã sai rồi.”

Những lời chỉ trích “ong ong ong ong” trong nháy mắt như thủy triều nhấn chìm Phó Ngôn Châu.

Trong những lời chỉ trích và khinh miệt này, Phó Ngôn Châu nghe thấy giọng nói chân thành, vô cùng tiếc nuối của Hạ Cẩn Thời: “Ngôn Châu, cậu hãy suy nghĩ lại đi.” Hạ Cẩn Thời quay sang những người khác có mặt ở đó trước mặt hắn, thở dài nói: “Ngôn Châu là người nhà, phạm lỗi có thể xử lý nội bộ, nhưng những người ngoài biết được những tin tức này...”

“Tin tức nhất định không được tiết lộ ra ngoài. Nếu không, tất cả chúng ta đều sẽ bị khấu tội phản nhân loại.”

“Đồng ý.”

“Đồng ý.”

Từng cánh tay giơ lên.

Trầm Chanh vừa lên mạng, lập tức nghe thấy Lệ Vi Lan lo lắng hỏi: “Chanh Chanh, bây giờ em có cách nào liên lạc với Phó Ngôn Châu không?”

Trầm Chanh sửng sốt, giọng anh vô cùng nghiêm túc và căng thẳng, rõ ràng vấn đề này rất quan trọng.
 
Back
Top Bottom