Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 70: Chương 70



Chương 70

Mặc dù hương liệu vẫn chưa được mở ra, nhưng mùi hương thoang thoảng, thanh nhã đã tràn ngập khắp căn phòng, Lệ Vi Lan nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, rất nhanh.

“……” Tuy nhiên ngay sau đó, nhận ra có điều gì đó không ổn, lông mày Lệ Vi Lan khẽ động: anh không vui, cô biết không?

Nếu cô không biết, thì cũng sẽ không tặng cái này chứ!

Đây lại có ý gì, chẳng lẽ cho rằng anh không vui không quan trọng, có thể dùng tiền để xoa dịu sao?

Hay là, cô cho rằng tặng quà, dỗ dành anh xong, cô có thể tiếp tục quan tâm đến đối tượng tiếp theo?

Gần như trong nháy mắt, tâm trạng vốn đã có chút chuyển biến tốt đẹp của Lệ Vi Lan lại giống như đi tàu lượn siêu tốc, tụt dốc không phanh.

Trong nháy mắt, tâm trạng từ [vui vẻ] rơi xuống [buồn bã].

Anh khẽ gọi hai tiếng “Em có ở đó không?”

“Có ở đó không?”

Không nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

Thật trớ trêu như thể việc mình có một thiên thần là một ảo giác lúc ẩn lúc hiện.

Lệ Vi Lan nắm chặt hương liệu, tâm trạng càng thêm buồn bã.

**

Trầm Chanh lên mạng vào giờ nghỉ trưa để xem con trai, định tiện thể xem thử nhiệm vụ hàng ngày đã hoàn thành chưa, ai ngờ vừa lên mạng đã thấy Lệ Vi Lan đang vẽ vòng tròn ở góc phòng, trên đầu có một vòng mây đen.

Một mình anh tủi thân ngồi xổm trong góc trồng nấm, mở ra xem, debuff [phẫn nộ] trên đầu đã biến mất.

TBC

Thay vào đó là một chỉ số tâm trạng khác:

[Buồn bã: tốc độ -20%, sức chiến đấu -10%, tốc độ hồi m.á.u -10%]

“……” Con trai bị làm sao vậy?

Trầm Chanh vốn chỉ định lên mạng để nhận tiền vàng của nhiệm vụ hàng ngày, nhưng cô không ngờ con trai luôn bình tĩnh của mình, đột nhiên nổi giận một trận mà lại có thể kéo dài lâu như vậy.

Món quà 60 tiền vàng đó!

Con trai nhận được thì coi như không xóa được debuff phẫn nộ, cũng phải có tâm trạng [bình tĩnh] chứ, buồn bã?

Sao lại buồn bã được!

Không phải con, mẹ không tin!

Nhớ lại, Lệ Vi Lan, ngay cả khi họ mới gặp nhau, thảm đến mức không thể tự cởi sợi dây thừng trên tay, thảm đến mức chỉ có thể cô đơn một mình, toàn thân đầy máu, nhưng tâm trạng của anh vẫn luôn bình thản, đâu có giống như bây giờ…… d.a.o động cảm xúc dữ dội như vậy?

Trầm Chanh không tin nổi, chọc chọc vào lưng Lệ Vi Lan, cơ thể anh rõ ràng run lên, nhưng vẫn không chịu quay lại, chỉ càng dịch về phía bức tường, càng ngày càng gần, cả người gần như sắp dán vào tường.

Lệ Vi Lan đương nhiên cảm nhận được người kia như trêu chọc mà chạm nhẹ vào.

Anh né tránh, người kia lại chọc một cái.

Lại né tránh, lại chọc một cái.

Lệ Vi Lan tự biết mình không nên nổi giận với cô như vậy, nhưng trước đó bất kể anh nói gì làm gì, người kia đều không quan tâm. Cảm giác cô đơn như bị bỏ mặc này giống như thủy triều ập đến bao trùm lấy anh.

Tại sao bây giờ cô mới xuất hiện?

Khoảng thời gian dài như vậy, cô đã đi đâu?

Chẳng lẽ cô thực sự có đối tượng quan tâm khác ở bên ngoài?

Chỉ cần nghĩ đến khả năng cuối cùng, Lệ Vi Lan không thể chịu đựng được nỗi buồn dâng trào trong sâu thẳm trái tim.

Không phải gì khác, chỉ là buồn.

Con người đối với những thứ mình hoàn toàn không thể kiểm soát, không thể khống chế, vượt quá tầm kiểm soát, có lẽ cảm xúc còn lại chỉ là bất lực chấp nhận hiện thực.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 71: Chương 71



Chương 71

Trầm Chanh không ngờ rằng cô chỉ chọc nhẹ hai cái, tâm trạng của con trai lại từ buồn bã chuyển sang đau buồn.

[Đau buồn: tốc độ -50%, sức chiến đấu -80%]

“……” Cái gì thế này?

Trầm Chanh luống cuống tay chân: Con trai, cho dù thực sự là mẹ tặng nhầm quà, thì con cũng đừng buồn như vậy chứ? Chúng ta nói chuyện tử tế không được sao?

Lúc này, Trầm Chanh đột nhiên hiểu ra một đạo lý: Ăn uống có thể tùy tiện, nhưng quà tặng thì thực sự không thể tặng bừa bãi.

Nếu không biết con trai của mình không vui vì lý do gì, thì cố gắng đừng làm những việc phản tác dụng, nếu không, debuff này mà chuyển thành buồn bã thì phải làm sao bây giờ?

Cô thấp thỏm nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng thấp thỏm không yên, trên đầu Lệ Vi Lan đột nhiên hiện lên một bong bóng.

“Xin lỗi.” Anh đột nhiên nói nhỏ, “Cảm ơn sự quan tâm của em, anh biết em xem Hi Bắc là vì phòng thủy canh của căn cứ.”

“……” Một bên miệng nói xin lỗi, nhưng trên đầu lại đội ba trái tim nhỏ tan vỡ. Đứa con của cô nghĩ rằng cô bị mù sao?

Ba trái tim nhỏ đó liên tục tan vỡ, ghép lại, rồi lại tan vỡ, vậy nên những lời mà đứa con “trưởng thành, chín chắn, hiểu chuyện” nói lúc này, xét cho cùng đều là lời nói trái với lòng?

Trầm Chanh không ngờ rằng con trai của mình cũng sẽ nói một đằng nghĩ một nẻo, nhưng cô lập tức hiểu ra điều gì đó: Đúng vậy, nhân vật chính của cô là Lệ Vi Lan, cô quan tâm đến những người khác như vậy, với mức độ AI của trò chơi này, ghen tuông cũng là chuyện bình thường!

Biết sai phải sửa, biết con trai mình nuôi là ghen tuông chứ không phải gì khác, thì phải cho nó đủ cảm giác an toàn.

Như vậy mới là một người chủ tốt có trách nhiệm.

Nếu tâm trạng của con trai liên tục sa sút, Trầm Chanh biết, nhiệm vụ của mình không hoàn thành là chuyện nhỏ, debuff trong trò chơi tiếp tục quậy phá mới là chuyện lớn.

Nhưng làm thế nào để khiến tâm trạng của anh tốt hơn đây?

Lúc này là giờ nghỉ trưa, cô ngồi trên ghế ôm điện thoại suy nghĩ miên man, chị đại ngồi cạnh cô nhìn cô gái nhỏ cau mày khổ sở, nghĩ đến mấy ngày nay cứ đến giờ nghỉ trưa là cô lại ôm điện thoại, cười híp mắt, lại nhìn một cái, không thấy gì lạ, cười nói: “Chanh Tử, em chơi game à? Sao chơi game mà không vui còn buồn thế?”

“Chị Mã”, Trầm Chanh hơi ngượng ngùng cười, cô ở công ty thường là cô gái ngoan ngoãn, trông rất ngoan ngoãn mềm mại, rất được những người phụ nữ lớn tuổi hơn cô yêu quý, đột nhiên cô nhớ ra rằng chị Mã nuôi mèo ở nhà, ngày thường vẫn đăng ảnh mèo lên vòng bạn bè, trông bóng mượt đáng yêu khiến người ta ghen tị, đều nói chị Mã “huấn luyện thú cưng có phương pháp” “Mèo nhà chị có biết thở dài, không vui sao?”

TBC

Nói đến đứa con cưng của mình, chị Mã liền hứng thú. Cô ấy hơi tò mò nhìn Trầm Chanh, nghĩ rằng cô gái nhỏ này hiếm khi chủ động nói chuyện phiếm, không khỏi vui mừng, rất nể mặt: “Mèo nhà chị kiêu lắm, thỉnh thoảng chị cho mèo hoang dưới nhà ăn, dùng thức ăn thừa của nó, nếu nó phát hiện ra thì sẽ cào mặt chị đầy vết”, Cô ấy giơ tay ra, bên cạnh còn có hai vết trắng khá mờ, “Nhưng bình thường nó cũng ngoan thật, có lần chị và chồng cãi nhau, nó nhảy lên chỉ mũi anh ấy meo meo meo, không cho anh ấy lớn tiếng với chị, nghĩ lại thì, lúc nó không vui thì chỉ có thể dỗ dành thôi.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 72: Chương 72



Chương 72

Trầm Chanh nghe mèo ghen tuông không khỏi mỉm cười.

Cô tiếp tục hỏi chị Mã: “Chị Mã, vậy chị thường dỗ nó thế nào ạ?”

“Mèo mà, nếu nó thèm ăn thì phải cho nó ăn chút đồ ăn vặt, nếu không vui thì v**t v* nhiều hơn, nếu nó chỉ giận dỗi thì ngủ cùng nó, tóm lại là phải xem tâm trạng của nó.” Chị Mã liếc nhìn cô gái nhỏ, cười mị mị nói, “Phải nói là chị thích mèo, thích cái tính kiêu ngạo của nó, nhưng mèo là hoàng thượng, mọi thứ phải theo ý nó. Tóm lại chỉ có một câu, phải cho nó thứ nó muốn, đừng cho nó thứ mình nghĩ nó muốn.”

Nghe có vẻ khó hiểu, nhưng lại khá trôi chảy.

Ồ, hiểu rồi, tóm lại là phải dỗ dành thật tốt, đúng bệnh hốt thuốc, không thể đánh đồng.

Trầm Chanh suy nghĩ, không nhịn được bắt đầu nghĩ một điều: Đối với con trai, “cá khô” là gì?

Thực ra từ việc tặng thẻ đen, tặng lư hương gì đó đều không có tác dụng, có thể thấy con trai của cô không phải là loại yêu tinh thích khoe của trong một số trò chơi, tặng càng đắt thì sẽ càng vui, mà là đứa con ngoan, kiêu ngạo không quan tâm đến giá trị của món quà, chỉ quan tâm đến việc có dụng tâm hay không ---- Đối với những chú mèo như vậy, phải dụng tâm!

Trầm Chanh nghĩ như vậy, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nở một nụ cười rạng rỡ với Mã đại tỷ, cảm ơn và nói: “Cảm ơn chị Mã! Em biết rồi!”

“???” Mã đại tỷ bị lời cảm ơn chân thành của cô làm cho giật mình, ngẩn người một lúc mới hoàn hồn, trong lòng không khỏi nghĩ: Cô gái này cười thật ngọt ngào, chỉ tiếc là nghe nói cha mẹ mất sớm, ở thành phố này không có chỗ dựa, thật đáng thương.

Cảm ơn cái gì chứ... Cô cũng không làm gì đặc biệt, chỉ nói chuyện phiếm vài câu thôi... Thôi bỏ đi, nhiều nhất là lần sau nếu có ai trong công ty nói xấu sau lưng cô gái nhỏ, cô sẽ thay cô ấy biện bạch nhiều hơn, cũng coi như trả lại ân tình này vậy.

Trầm Chanh không biết Mã đại tỷ đang nghĩ gì sau lưng cô, cô mở giao diện trò chơi, vào nhà.

TBC

Nhìn cánh đồng lúa vàng, Trầm Chanh dùng ngón tay điều khiển con trỏ, vẽ một hình đặc biệt khi thu hoạch.

“Nếu như thế này mà vẫn không dỗ được... thì chắc chắn là vấn đề của cơ chế trò chơi rồi...” Trầm Chanh lẩm bẩm trước điện thoại, xem thời gian nghỉ trưa đã kết thúc, cô tắt trò chơi.

**

Lệ Vi Lan vào không gian vào buổi chiều.

Anh vừa mở cửa kho, trong cánh đồng lúa vàng, anh thấy một số cây lúa đã bị cắt. Theo góc nhìn của anh, anh chỉ có thể thấy thiếu mất vài hàng ở giữa, nhưng không thể nhìn rõ hình dạng của nó ngay.

Lúa bị cắt như thế này, chắc chắn là công lao của cô.

Lệ Vi Lan không biết cô lại làm gì, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được cảm giác tê dại như mèo cào trong lòng, bước vào ruộng lúa.

Anh dọc theo những cây lúa đã bị cắt đi từng chút một, trong đầu đã thuận thế phác họa ra hình dạng của những đường nét.

Từ đôi bàn tay nắm chặt đến phần đáy nhỏ rồi đến phần giữa mập mạp, trái tim Lệ Vi Lan theo hình ảnh trong đầu ngày càng rõ ràng, đập cũng ngày càng mạnh: Hình ảnh là hai bàn tay chụm lại thành một trái tim, cô đang nói với anh, nhất tâm nhất ý!

Đây chính là lời giải thích của cô.

Thực ra anh muốn không phải là cô đến dỗ anh, cũng không phải là món quà đắt tiền, không biết tại sao, Lệ Vi Lan chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên ngọt ngào như muốn chảy ra mật, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 73: Chương 73



Chương 73

Anh cắt nốt những cây lúa còn lại, chất vào kho, rồi mới thoát khỏi không gian để chuẩn bị lên đường.

Căn cứ Đằng Long và anh còn nợ nần chưa trả, chuyến đi Đằng Long này, trong lòng Lệ Vi Lan nghĩ nhất định phải dùng tốt tấm thẻ đen này.

Mười vạn điểm tín dụng, anh không biết cô đã tích cóp thế nào, nhưng anh muốn làm được, là đi một chuyến đến Đằng Long, tiêu bao nhiêu thì kiếm lại bấy nhiêu.

Có một khoản tiền lớn như vậy, nếu anh để cho bọn gian thương kia chiếm mất một nửa lợi nhuận, anh cũng thật sự quá vô dụng.

Lệ Vi Lan tính toán trong lòng, chuyến đi này, không chỉ phải đào góc tường của Đằng Long mà không tốn một xu, tốt nhất còn có thể kiếm chác được một khoản, vừa hay dùng để thể hiện trước mặt người kia rằng số “vốn khởi nghiệp” này đối với anh cũng chỉ dừng lại ở mức vốn khởi nghiệp mà thôi.

Vì có một dự định như vậy, nên mang theo những vật tư nào, người nào và với tư cách gì đến Đằng Long, thì đáng để cân nhắc.

Trầm Chanh đăng nhập vào trò chơi, hệ thống hiện lên một thông báo mới.

[Nhiệm vụ hàng ngày 2: Nâng cao tâm trạng của nhân vật chính lên mức vui vẻ trở lên: Đã hoàn thành]

Tiền vàng +50

A, tâm trạng của con trai tốt lên rồi sao?

Trầm Chanh trong lòng vẫn khá vui vẻ: xem ra chỉ cần dùng đúng phương pháp, con trai vẫn rất dễ dỗ dành.

Nhiệm vụ hệ thống sau khi cô nhấn vào nút đã hoàn thành tiếp tục hiện lên thông báo:

[Có vẻ như căn cứ đang họp, hãy đến xem họ nói gì đi]

“???” Trầm Chanh tìm kiếm một chút, phát hiện những người tí hon trong căn cứ đang ngồi trong phòng họp.

“Lệ ca, nếu anh làm như vậy, có thể sẽ đắc tội rất lớn với những người quản lý căn cứ Đằng Long...” Hi Nam chỉ muốn đến căn cứ Đằng Long đón bạn mình, mua thuốc chữa bệnh cho em gái rồi đi, cho nên sau khi nghe kế hoạch của Lệ Vi Lan, hắn gần như theo bản năng mà biểu hiện ra sự do dự.

Căn cứ Đằng Long có gần mười vạn cư dân, con số này so với Noah chỉ có vài con mèo con của bọn họ thì quả là khác nhau một trời một vực.

TBC

Mặc dù căn cứ Noah của bọn họ có đủ loại công nghệ đen----những ngày này Hi Nam đã phát hiện ra, chỉ cần bọn họ chú ý một chút, bọn thây ma căn bản không phát hiện ra căn cứ dưới lòng đất này, thứ duy nhất cần lo lắng chỉ có sinh vật biến dị có thể chui ra từ dưới lòng đất.

Nhưng cho dù là như vậy, độ an toàn của Noah cũng đã cao hơn rất nhiều so với bất kỳ căn cứ trên mặt đất nào khác, so với tường thành thì càng khiến người ta có cảm giác an toàn hơn.

Hi Nam dám khẳng định, chỉ cần bọn họ mở rộng tuyển người, rất nhanh hai mươi căn phòng nhỏ của căn cứ Noah sẽ chật ních người.

Cho nên Hi Nam cảm thấy, bọn họ hoàn toàn không cần phải đối đầu trực diện với người của Đằng Long vào lúc này, âm thầm phát triển, trước tiên hãy nâng cao an ninh, công nghệ, nhân tài của Noah lên mức vững như bàn thạch, đến khi có xung đột về lợi ích căn bản với căn cứ lớn rồi hãy đối đầu không phải tốt hơn sao?

Cần gì phải dùng biện pháp kinh tế để “trừng phạt” Đằng Long vào lúc này.

Lệ Vi Lan lặng lẽ nhìn hắn, không trực tiếp nói chuyện, quay sang hỏi Yến Hồng Ngọc: “Cô thì sao, cô thấy thế nào?”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 74: Chương 74



Chương 74

Yến Hồng Ngọc do dự một chút.

Trước khi bị đám người kia bắt đi, cô ấy cũng đã sống ở thời mạt thế được hơn nửa năm, nhưng vì chưa từng vào Đằng Long, nên cô ấy không biết gì về quy mô và thực lực của căn cứ này.

Kẻ không biết thì không sợ, huống hồ đối với cô ấy mà nói, Lệ Vi Lan mới là vị thần đã cứu hai mươi người phụ nữ còn lại này.

Cô ấy ngẩng cằm lên: “Em nghe theo đại ca.”

Hi Nam do dự một chút: “Lệ ca, không phải là em muốn phản đối anh, chỉ là chuyến đi này chỉ có hai chúng ta, em sợ có chuyện gì bất trắc, em thì không sao, anh bị mắc kẹt ở đó không ra được, Đằng Long dù sao cũng là một căn cứ lớn, chúng ta mua “Thự Quang” cũng coi như là mang tội, vốn đã dễ bị chú ý.”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lệ Vi Lan dừng lại trên mặt hắn một chút.

Hi Nam và Yến Hồng Ngọc, đều không thể nói là tốt hay xấu, biểu hiện hiện tại của bọn họ khác nhau, chỉ là lập trường cá nhân khác nhau mà thôi.

Đối với Hi Nam mà nói, điều quan trọng nhất trong cuộc đời hắn có lẽ là em gái của hắn ta, vì mục đích này, hắn cầu ổn không muốn mạo hiểm.

Nhưng anh thì khác.

Anh muốn, là... lấy được tất cả “Thự Quang”, sau đó tiêu hủy hết!

Thứ này, không nên lưu truyền trên thế giới loài người!

Bởi vì, những kẻ được lợi và được tiếng nhờ nó, đều không xứng đáng!

Anh từ địa ngục trở về, nhất định sẽ khiến bọn chúng phải trả giá.

Trầm Chanh nhìn cuộc đối thoại của bọn họ, đại khái đã hiểu được cốt truyện.

Bây giờ chính là, con trai của cô chuẩn bị đến một căn cứ tên là Đằng Long để phá rối---cô hiểu, đại khái là trò chơi chuẩn bị mở bản đồ và lối chơi mới cho cô. Nhưng cấp dưới bên cạnh anh lo lắng cho sự an toàn của anh, sợ anh đến căn cứ Đằng Long rồi bị kẹt lại ở đó.

Đã là bản đồ mới, con trai của cô lại muốn đi, vậy thì đương nhiên là đồng ý, đồng ý, đồng ý rồi!

Trầm Chanh cảm thấy đây hẳn là một chuỗi nhiệm vụ, mà gợi ý mà trò chơi đưa ra cho cô hiện tại, dịch ra thì có nghĩa là, có đạo cụ nhiệm vụ nạp tiền nào có thể giảm bớt nguy hiểm khi con trai của cô đến bản đồ mới không?

Trầm Chanh tìm kiếm một chút, quả nhiên tìm thấy đạo cụ này trong trung tâm thương mại của hệ thống:

[Một chiếc mặt nạ có thể tùy ý biến hình: Đây là “mặt nạ da người” kiểu mới do dị năng giả hệ biến hình chế tạo, chỉ cần 299, giúp bạn muốn khuôn mặt nào cũng có khuôn mặt đó. Tất nhiên, dù không có khuôn mặt cũng được nhé! Số lần sử dụng còn lại: 10/10]

“...” Giới thiệu cuối cùng có hơi tinh nghịch một chút, nhưng xem giới thiệu thì hẳn là giống với “mặt nạ da người” thời xưa nhỉ! Chỉ cần có thứ này, con trai cô đeo vào thì sẽ không còn ai nhận ra anh nữa!

TBC

Con trai cứ yên tâm đến phá rối đi, mẹ sẽ kiếm tiền mua mặt nạ cho con!

Trầm Chanh nhìn xuống dưới thấy giá ghi là [300 đồng vàng], đếm đếm số vàng còn lại của mình, có chút do dự: Số vàng còn lại của cô không đủ để mua chiếc mặt nạ này.

Trầm Chanh chỉ do dự một chút, liền nạp 100 đồng---nạp lần đầu 100 đồng tặng thêm 100 đồng, còn lại 100 đồng vàng để dành, mua chiếc mặt nạ này, trực tiếp vỗ lên bàn trước mặt con trai!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 75: Chương 75



Chương 75

He he he, có thứ này, con có thể tùy ý phá rối rồi!

Trầm Chanh xoa tay ngồi trước điện thoại, thấy trên màn hình những người tí hon nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ đột nhiên xuất hiện trên bàn mà ngây người, cười tươi rói.

Ngoài Lệ Vi Lan ra, hai người tí hon còn lại đều để nguyên một đống dấu chấm than “!!!” trên đầu, mắt mở to hết cỡ, vẻ mặt như đông cứng lại.

TBC

Nhìn biểu cảm của bọn họ, không hiểu sao Lệ Vi Lan lại thấy hơi hả hê, anh khẽ ho một tiếng cầm lấy chiếc mặt nạ giống như da người thậm chí còn hơi ấm áp đột nhiên xuất hiện này, nói với hai người trước mặt: “À, không cần lo lắng, phong cách của lãnh đạo chúng ta chính là như vậy, làm quen là được.”

Hi Nam và Yến Hồng Ngọc kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không hiểu, cái gì gọi là “làm quen là được.”

Nói thật, loại lãnh đạo thần xuất quỷ thần, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nhìn chằm chằm xem bạn có làm việc chăm chỉ không này... thật đáng sợ!

Có mặt nạ, Hi Nam cũng không nói gì về kế hoạch của Lệ Vi Lan nữa.

Lệ Vi Lan đeo mặt nạ trước mặt bọn họ, thử hai lần là hiểu được cách thức hoạt động của chiếc mặt nạ này.

Chỉ cần trong lòng thầm tưởng tượng diện mạo, chi tiết mà bạn muốn chiếc mặt nạ này thể hiện, sau đó “xác nhận”, chiếc mặt nạ này sẽ hoàn toàn khít chặt trên mặt, thậm chí còn chỉnh sửa những điểm không hợp lý mà bạn tưởng tượng trong đầu, khiến nó trông chẳng khác gì người thật.

Làm biểu cảm, thậm chí tùy ý bóp nặn cũng không ảnh hưởng gì, chiếc mặt nạ này sờ vào chẳng khác gì mặt thật, có thể nói đây là công nghệ đen vô cùng đáng sợ.

Nhưng sau thời kỳ tận thế, dị năng và sản phẩm dị năng của con người liên tục xuất hiện, những người có mặt ở đây cũng không phải không biết sự lợi hại của ông chủ, lúc này chỉ kinh ngạc một chút---còn lại chủ yếu là hâm mộ “sự ưu ái” của chủ nhân thật sự của căn cứ đối với Lệ ca, những thứ khác đều không nghĩ nhiều.

“...” Hi Nam do dự một chút, hắn thực sự có tâm lý của một đứa trẻ lớn, những ngày này biết được tính cách của Lệ Vi Lan, nói chuyện, làm việc cũng tùy ý hơn, không nhịn được ngứa ngáy, hỏi: “Lệ ca, để em thử một chút được không?”

Lệ Vi Lan khựng lại, khóe miệng dường như hơi nhếch lên một chút, trên khuôn mặt “tà mị” mà anh điều chỉnh này càng khiến người ta rung động.

Lệ Vi Lan tháo mặt nạ xuống, đưa cho Hi Nam trước mặt: “Vậy cậu thử xem.”

Hi Nam đặt mặt nạ lên mặt, thử mãi, nhưng mặt nạ vẫn mềm nhũn, vừa không nghe lời, vừa không biến hình.

Hi Nam oa oa oa kêu loạn lên, nhưng khóe mắt lại thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Lệ ca dường như lại hơi nhếch lên một nụ cười, anh ta lập tức hiểu ra: Được rồi, mình không nên nhìn thấy mà thèm thuồng.

Rõ ràng là món quà mà đại lão tặng cho tiểu kiều thê... mình tùy tiện nói thử một chút, cho dù Lệ ca có đồng ý ngoài miệng, thì vị đại lão thực sự của căn cứ kia cũng không đồng ý mà không lên tiếng!

Khoe ân ái, nam nữ đáng ghét! Hừ!

Tự mình đề nghị muốn thử, thì tự mình tìm một đống thức ăn cho chó để ăn!

Trầm Chanh nhìn trên màn hình, sau khi đạo cụ được sử dụng trong ô trang bị của Lệ Vi Lan thì hiển thị ba chữ [đã ràng buộc] của hệ thống, nhìn con quái vật lông lá đang nhảy dựng ở đằng kia, không nhịn được cong môi: Đạo cụ đã ràng buộc, là đồ của con trai tôi rồi. Những người khác thì thực sự không dùng được. Trên những đạo cụ như “Sấm Sét” cũng có thiết lập như vậy, dù sao thì ai muốn cướp, cướp đi rồi cũng sẽ hối hận khi phát hiện ra “Sấm Sét” chỉ là một cục sắt vụn, kỹ năng hệ lôi nằm trong tay con trai có thể sử dụng như cánh tay phải, trong tay người khác thì chẳng phát huy được tác dụng gì.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 76: Chương 76



Chương 76

Lệ Vi Lan và Hi Nam lái xe Hummer lên đường.

Trầm Chanh nhìn lời nhắc [Thời gian còn lại: 18:00:00] hiện lên trên hệ thống, hơi bực bội thở dài, chậc, xem ra cốt truyện tiếp theo phải đợi thêm 18 tiếng nữa mới có.

TBC

Sau khi nạp tiền vào trò chơi, số tiền vàng còn lại của Trầm Chanh hiện tại là 100 đồng vàng, trên thực tế đối với không gian của Lệ Vi Lan mà nói, nếu muốn tận dụng tối đa thì phải mở rộng diện tích đất canh tác.

Trầm Chanh xem một chút: 100 đồng vàng vừa đủ để mở thêm mười luống ruộng, cộng với mười luống ruộng hiện tại thì cô có thể trồng cùng lúc hai mươi luống ruộng.

Mặc dù tạm thời vẫn chưa mua được bắp cải, nhưng cứ để con trai ăn cơm trắng mãi cũng không phải là chuyện tốt, ít nhất thì rau mà mình ăn cũng nên đưa vào chương trình nghị sự.

Trầm Chanh suy nghĩ một chút, mua hết 100 đồng vàng còn lại thành ruộng.

Cô bây giờ có 20 luống ruộng rồi!

Gặt lúa hôm nay, thu hoạch vừa đủ để gieo hết xuống, ngày mai cô sẽ có 80 đồng vàng!

Nghĩ đến thôi là có động lực!

Trầm Chanh vừa thoát game, vừa tháo tai nghe thì mặt đã tối sầm: Nhà bên truyền đến tiếng đập tường thình thịch, là tiếng đầu giường đập vào tường.

Cô liếc nhìn đồng hồ: vừa đúng mười giờ.

“……” A a a sắp phát điên rồi!

Cô dám chắc, cô gái nhà bên kia nhất định lại dẫn bạn trai về rồi!

**

Lệ Vi Lan và Hi Nam trên đường đi gặp phải vài nhóm người lang thang và thây ma.

Tính từ lúc thảm họa xảy ra đã tròn một năm, năng lực của thây ma cũng đã có sự thay đổi rất lớn so với lúc chúng mới xuất hiện.

Lệ Vi Lan còn nhớ rõ, trong tuần đầu tiên, thây ma sợ ánh sáng, khứu giác nhạy bén nhưng thính giác kém, da mềm, hành động chậm chạp và ít khi tập hợp thành đàn lớn, cũng không biết sử dụng công cụ.

Nhưng bây giờ, vài nhóm thây ma mà họ gặp phải, khứu giác ngày càng nhạy bén, bề mặt da cũng rất cứng, thậm chí trên đường họ còn gặp một con thây ma có làn da cứng như thép. Xét về mọi mặt, thây ma bây giờ đối với con người đã trở thành mối đe dọa lớn hơn nhiều so với trước đây.

Nếu như ngay từ ngày đầu tận thế, con người phải đối mặt với loại thây ma này thì chỉ sợ trước khi dị năng giả xuất hiện, con người đã tổn thất hết rồi.

Lệ Vi Lan và Hi Nam đều là dị năng giả, một đường đi cũng coi như có kinh nghiệm, Lệ Vi Lan vừa đi vừa thu thập một số tinh hạch thây ma cấp một cấp hai, trên đường đổi với những người lưu vong mà họ gặp.

Từ căn cứ Noah đến Đằng Long không xa lắm, lái xe nghỉ ngơi trên đường một chút, khoảng một ngày rưỡi là đến nơi. Trên đường đi, có lẽ là nghe thấy tiếng xe từ xa, có mấy lần thây ma từ xa đuổi theo, cố gắng muốn bám lên phía sau xe của họ, chỉ bị Lệ Vi Lan c.h.é.m một nhát d.a.o là rụng đầu.

Tuy nhiên, xu hướng như vậy lại khiến Lệ Vi Lan suy nghĩ sâu xa; nếu anh không nhìn nhầm, những con thây ma đó giống như xác sống, mặc dù tốc độ đi rất chậm, nhưng có thể khẳng định là tất cả đều đi theo hướng xe của họ!

Xe của họ đang đi về căn cứ Đằng Long, chẳng lẽ đối với những thây ma đó thì mục tiêu đến của chúng và họ lại trùng hợp sao?

Thây ma đi chậm, xe của họ đi nhanh, nhưng cho dù là hành vi chậm chạp đến mức vô thức như vậy, cuối cùng cũng sẽ đến đích.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 77: Chương 77



Chương 77

Lệ Vi Lan khẽ nhíu mày: không phải là họ vừa vặn đuổi kịp thời điểm một con thuyền lớn sắp chìm chứ?

Mặc dù đối với anh, căn cứ Đằng Long về cơ bản giống như một hồi ức u ám lạnh lẽo, nhưng căn cứ đó dù sao cũng có nhiều người bình thường bị áp bức hơn, là một con người, anh luôn có lòng trắc ẩn tối thiểu.

Dù sao đi nữa, anh cũng ghi nhớ nghi vấn này trong lòng.

Cổng lớn của căn cứ Long Đằng vẫn xếp hàng dài như vậy, xe của họ vừa mới đi đến gần căn cứ thì đã có nhân viên mặc đồng phục của căn cứ đến hỏi: “Trong xe có dị năng giả không?”

Lệ Vi Lan với gương mặt điên cuồng tà mị, đôi mày dựng ngược lạnh lùng ngồi ở ghế sau, nghe vậy chỉ liếc nhìn Hi Nam đang lái xe.

Hi Nam vung tay một cái là tạo ra một quả cầu nước.

Nhân viên có chút dò xét nhìn Lệ Vi Lan, có lẽ là cảm thấy khí chất trên người người này viết đầy cảm giác “ông đây không dễ chọc đừng đụng vào”, nên hỏi Hi Nam rõ ràng là một tên tay sai: “Dị năng giả có thể ưu tiên vào căn cứ, nhưng hai người vẫn phải đăng ký lý do đến và quê quán.”

TBC

Trong tận thế, quê quán thực ra là chỉ tên căn cứ của họ.

Hi Nam đã sớm đối đáp với Lệ Vi Lan, trả lời dứt khoát: “Chúng tôi đến từ Noah, đây là tiểu công tử của căn cứ chúng tôi, Lam Lệ, chúng tôi nghe nói nơi này sắp tổ chức đấu giá, lại còn đấu giá “Thự Quang” nên mới đến.”

Noah?

Tên thì khá thú vị, nhưng chưa từng nghe qua.

Nhân viên không quá ngạc nhiên với mục đích “Thự Quang” này, nhưng đáng tiếc là “Thự Quang” sắp hết hàng rồi. Bán một bình ít đi một bình, cũng không biết bình được đấu giá lần này có bị đẩy lên giá trên trời hay không.

Nhân viên khinh thường khẽ nhếch môi, vừa viết vừa như vô tình nói: “Mỗi lần nhìn thấy người có ý định mua “Thự Quang” đều rất nhiều, hai người không phải là nhóm đầu tiên hôm nay đâu.”

Đồng tử của Hi Nam giãn ra.

Sự căng thẳng của hắn lọt vào mắt nhân viên, người quản lý cổng thành lâu năm này liếc nhìn cách ăn mặc và trang bị trên người họ, đặc biệt là dừng lại khá lâu ở thanh đao đặt bên tay Lệ Vi Lan đang nhắm mắt, trong lòng cảm thán “thật là hai con cừu béo”, cười xã giao, lấy từ trong túi áo ra hai huy hiệu khách viếng thăm loại dị năng giả, đưa cho Hi Nam, nói lớn với người bên cạnh: “Cho qua!”

Cánh cổng nhỏ dành riêng cho xe đi qua của căn cứ Đằng Long từ từ mở ra trước mặt họ.

Hi Nam khởi động xe, đóng cửa sổ rồi mới nhỏ giọng hỏi Lệ Vi Lan: “Lệ ca, tiếp theo chúng ta... làm sao bây giờ?”

“Đến chỗ tiếp tân, chính là ngôi nhà màu đỏ cao nhất cuối đường lớn, lấy một căn phòng tốt nhất,” Lệ Vi Lan vẫn nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nói nhẹ nhàng—không ai có thể nhìn ra, khi nghe thấy giọng nói của người đó, trong lòng anh đã dâng lên sát ý.

Chuyện trên đời thật khéo, anh vừa vào Đằng Long lần đầu tiên, đã gặp được người quen cũ!

“Vâng, Lệ ca.” Mặc dù không biết Lệ Vi Lan có nhiều tiền như vậy không, cũng không biết có trả nổi tiền không, nhưng Hi Nam đã bị “giáo dục” nhiều lần là không được nghi ngờ lãnh đạo của mình, trực tiếp khởi động xe, lái thẳng đến cuối phố chính.

**
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 78: Chương 78



Chương 78

Trầm Chanh lên để thu hoạch lương thực.

Việc đầu tiên cô làm khi vào game là xem nhiệm vụ thường ngày hôm nay, có vẻ như nhiệm vụ thường ngày lần này không rắc rối như hôm qua:

[Nhiệm vụ thường ngày 1: Tương tác với nhân vật chính một lần 0/1. Phần thưởng: Vàng +20

Nhiệm vụ thường ngày 2: Xem trạng thái nhân vật chính. Phần thưởng: Vàng +20]

“Tương tác...” Trầm Chanh lặp lại hai chữ này, đưa tay ra nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt nghiêm nghị của con trai—mặc dù lúc này con trai đang đeo mặt nạ và thay đổi diện mạo, nhưng làm mẹ thì sao có thể không nhận ra con mình được?

Không ngoài dự đoán, lần chọc này, nhiệm vụ thường ngày đầu tiên vẫn chưa hoàn thành.

Tương tác tương tác, có lẽ phải có hành động qua lại mới có thể coi là tương tác?

Bây giờ không có phòng điều khiển căn cứ để đánh chữ, cô phải dùng cách nào để tương tác với con trai đây?

Trầm Chanh thở dài buồn bã, cảm thấy đầu óc đau nhức.

Lệ Vi Lan cảm nhận được một cái chạm nhẹ trên lưng.

Anh suýt nhảy dựng lên.

TBC

Hình như đây là lần thứ hai rồi...

Lệ Vi Lan nhớ rất rõ, lần đầu tiên anh rời căn cứ Noah đến Walmart, trên đường đi cô đã mất tích không một tiếng động.

Lần này cũng vậy, trên đường đi họ đã lái xe tổng cộng 18 giờ, cô cũng không có động tĩnh gì.

Là không muốn? Hay là không thể?

Trước đây Lệ Vi Lan chưa từng nghi ngờ chuyện “không thể”, nhưng sự trùng hợp này... đặc biệt là sau khi anh vào căn cứ, cảm giác quen thuộc bị “chú ý” xuất hiện, khiến anh phải cân nhắc vấn đề “cô ấy không muốn hay không thể.”

Có khả năng là cô ấy không muốn chú ý đến anh 24 giờ, mà là cô ấy không thể làm như vậy không?

Ví dụ như, khi anh đang trên đường, cô ấy không thể nhìn anh. Dữ liệu quan sát hiện tại còn quá ít, không thể đưa ra kết luận trực tiếp.

Nếu thực sự như vậy, thì nguyên nhân là do điều gì?

Lệ Vi Lan bắt chéo chân ngồi theo tư thế vô cùng phóng khoáng, nhưng trong lòng lại hiện lên từng dấu hỏi.

Lúc này Trầm Chanh vừa mở giao diện nhân vật, khi nhìn thấy trạng thái hiện tại của Lệ Vi Lan, cô cảm thấy mình cũng đầy đầu nghi vấn.

Con trai đang nghĩ gì vậy? Sao lại đầy đầu dấu hỏi?

Đang suy nghĩ về mười bí ẩn chưa có lời giải của thế giới sao?

Những dấu hỏi và đám mây đen trên đầu này sắp che hết cả trán rồi kìa.

“Lam tiên sinh,” lúc này nhân viên đã quay lại, hai tay nâng chiếc thẻ đen vàng mà anh vừa đưa, cung kính cúi đầu, “Chúng tôi đã xác minh thẻ của ngài, quả thực có thể sử dụng, bên trong còn có mười vạn điểm tín dụng, chúng tôi đã trừ tiền thuê nhà là 100 điểm.”

Trước sau không giống nhau.

Hi Nam nhìn biểu cảm của nhân viên, trong lòng đầy vẻ khinh thường: lúc họ mới vào, nhân viên đó còn chẳng thèm để ý, bảo anh phải chứng minh mình có đủ khả năng tài chính rồi mới phục vụ, bây giờ lại biểu hiện như thế này, đúng là cả mặt bốp bốp!

Nhưng lần này họ đến chính là để phô trương, khoe khoang, thu hút sự chú ý, Hi Nam ghi nhớ kỹ điều này, hoàn thành xuất sắc vai trò “chó săn bên cạnh thiếu gia”, bước nhanh lên lấy thẻ đen, liếc nhìn nhân viên: “Để mắt chó của anh coi thường người khác!”

“Vâng vâng vâng...” Nhân viên liên tục xin lỗi, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười—đơn hàng này, hắn có thể được hưởng 5 điểm tín dụng tiền hoa hồng, đây là tiền lương một tháng của hắn, bị mắng vài câu thì có là gì? So với vấn đề cơm ăn áo mặc, thì thể diện chẳng đáng giá một xu.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 79: Chương 79



Chương 79

“Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi.”Lệ Vi Lan đứng dậy, đôi môi mỏng khẽ thốt ra những lời lạnh lùng, “Chiều nay chúng ta còn phải mua sắm, hiếm khi mới ra ngoài một chuyến, nghe nói những người bán hàng rong ở căn cứ Đằng Long có rất nhiều thứ có thể mua, chúng ta phải mua nhiều thứ mang về.”

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp căn cứ Đằng Long, một căn cứ nhỏ vô danh: Noah, có một tên công tử bột kiêu ngạo tên Lam Lệ đến, nói là muốn đến Đằng Long mua lương thực.

Cái tên Noah, chưa ai từng nghe qua.

Đã chưa từng nghe qua, thì chắc cũng không lớn lắm. Tự xưng là căn cứ, biết đâu chỉ là một tụ điểm nhỏ có vài ba con mèo, tự mình tô son trát phấn gọi là căn cứ mà thôi.

Nhưng có một chuyện khiến người dân căn cứ Đằng Long đỏ mắt: Một người mà ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua, trong tay lại có một tấm thẻ đen!

Theo như lời đồn, ít nhất phải có mười vạn điểm tín dụng mới có thể có được tấm thẻ chứng minh thân phận này!

Đã có thẻ đen, vậy thì số “hàng” mà người này nói muốn “mua sắm” sẽ không phải là một con số nhỏ.

Buổi chiều, Lệ Vi Lan dẫn theo Hi Nam đi đến phố mua sắm, các thương gia chào đón nồng nhiệt đến mức Hi Nam nghi ngờ cuộc đời: hóa ra đối với những đại gia tiềm năng, những người này lại có thể nhiệt tình đến vậy sao? Hóa ra trước đó cô đến đây bị hắt hủi, không phải vì những người đó không biết cách phục vụ khách hàng, mà là vì bản chất nghèo kiết xác của cô đã bị lộ ra rồi!

Đối với Lệ Vi Lan và Hi Nam, phố chợ của căn cứ Đằng Long sau ngày tận thế đã được coi là có trật tự, ít nhất sẽ không xảy ra tình trạng bất đồng quan điểm, không thỏa thuận được giá cả thì rút d.a.o g.i.ế.c người.

Tuy nhiên, trong mắt Trầm Chanh ở ngoài trò chơi, mọi thứ trên bản đồ này lại khác xa so với căn cứ duy nhất mà cô từng thấy --- Noah.

Màu nền của căn cứ Đằng Long là màu xanh xám, giống như tất cả các tòa nhà đều phủ một lớp tro và sương mù, bao phủ một lớp mạng che, nhưng loại sương mù này trông rất khó chịu trong trò chơi, giống như toàn bộ Đằng Long đều bị bao phủ bởi một lớp debuff vậy.

TBC

Phố chợ không có mấy người mua sắm, bên đường có nhiều ngôi nhà treo đèn lồng đỏ, trong sương mù tỏa ra ánh sáng đỏ.

Khu chợ của căn cứ Đằng Long này trông thật u ám!

Con trai ở trong môi trường như thế này, ừm, nhất định phải tiêu nhiều tiền, mua sắm thật nhiều thì tâm trạng mới vui vẻ được!

Nếu mình chỉ đạo con trai mua sắm, thì có tính là hoàn thành tương tác không nhỉ?

Trầm Chanh thử nhấp vào một món đồ trong số những món đồ được bày bán la liệt bên đường, trò chơi đột nhiên hiện ra một loạt thông báo:

[Lệ Vi Lan từ chối mua mì ăn liền]

[Lệ Vi Lan từ chối mua thịt bò khô]

[Lệ Vi Lan từ chối mua q**n l*t đã mặc]

“...” Không cẩn thận hình như đã nhấp nhầm cái gì đó.

Ôi trời ơi, nhiệm vụ tương tác hôm nay, có vẻ hơi khó khăn rồi!

Rốt cuộc thì con trai đến phố này để mua gì chứ?

Trầm Chanh thử từng cái một, đến cái cuối cùng thì hơi ngượng ngùng vung tay, lè lưỡi.

Con trai, con có mười vạn điểm tín dụng mà, chúng ta đừng làm u-giơ-ni Gran-đê được không! Mặc dù mẹ không thể thay con mua đồ, nhưng chỉ cần một đồng là có thể mua được thẻ mua sắm giảm giá, chúng ta dùng hết nó sớm biết đâu lại có thể quẹt được một cái mới thì sao?
 
Back
Top Bottom