Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 390: Chương 390



Trên mặt hắn lộ ra vẻ vừa cười vừa không cười: “Bạch tiểu thư, cô nhỏ cho tôi thứ gì vậy?”

Bạch Tô kinh hãi, định phản kháng, nhưng lại nghe thấy “bốp” một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng từ bên ngoài.

Đường Luật vừa đứng dậy, liền nhìn thấy người đàn ông thong thả bước vào từ bên ngoài.

Trên mặt hắn ta đeo kính gọng bạc, biểu cảm trên mặt rất ôn hòa, giọng điệu cũng là giọng cười như thường lệ: “Bạch tiểu thư, thứ nước trong tay cô là gì vậy? Là năng lực dị thường chữa bệnh của cô sao?”

Trên mặt Bạch Tô dần dần toát mồ hôi.

Cô ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Hạ Cẩn Thời: “Viện trưởng, anh cũng đừng quá đáng, chúng ta đều là khách ở căn cứ của người khác, anh làm như vậy, không sợ căn cứ Noah trở mặt với anh sao!”

“Bạch tiểu thư thật khéo ăn nói,” Hạ Cẩn Thời mỉm cười, “Nhưng cô phải biết rằng mỗi công dân đều có nghĩa vụ hợp tác với chúng tôi để nghiên cứu, Bạch tiểu thư, cô hiện tại cũng không phải ngoại lệ. Nhưng cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu.”

Bạch Tô còn định nói gì đó, Hạ Cẩn Thời đã đưa tay lấy lọ nước nhỏ trong tay Vương Hạo, vừa cười vừa không cười lắc lắc về phía cô ta: “Bạch tiểu thư không cần quá hoảng sợ, có lẽ, lượng này đã đủ rồi.”

Trầm Chanh không ngờ lại có thể phát triển theo hướng này.

Nhưng cô tận mắt nhìn thấy người của Viện Khoa học mang Bạch Tô đi, trong lòng không khỏi cảm thán: Lệ Vi Lan thật là thâm hiểm!

Hắc hắc, thật thâm hiểm! Nhưng cô lại thấy thích khi nhìn thấy sự thâm hiểm này.

Chuyện của Bạch Tô là do Lệ Vi Lan bảo Phó Ngôn Châu báo cho Viện Khoa học, nhưng kỳ lạ nhất là sau khi hoàn thành đoạn cốt truyện này, Trầm Chanh vô tình làm mới trò chơi thì phát hiện cửa hàng mới ra mắt “Linh tuyền cấp 1”, giá là 200 đồng, từ màu xám nhạt ban đầu đã chuyển sang trạng thái “có thể mua.”

Chuyện gì xảy ra vậy?

Trầm Chanh vốn tưởng rằng sau khi Bạch Tô bị Viện nghiên cứu mang đi thì Linh tuyền sẽ biến mất, cô còn hơi băn khoăn vì sau nhiệm vụ này sẽ không còn lúa gạo và rau củ năng suất cao cần tưới Linh tuyền nữa, nhưng giờ thì tình thế đã thay đổi, chính Trầm Chanh cũng thấy choáng váng.

Cô xem lại phần giới thiệu thì thấy:

[Linh tuyền cấp 1: Sản lượng hàng ngày: 1 giọt]

“???” Một giọt?

Trầm Chanh không biết Linh tuyền của Bạch Tô là cấp mấy, nhưng thấy cô ta chỉ cần ra tay là có thể lấy ra một lọ nhỏ, nếu phải tốn công tốn sức tích từng giọt một thì chắc Bạch Tô giờ đã tức đến phun m.á.u mất.

Trầm Chanh mua Linh tuyền rồi đặt vào không gian, gọi Lệ Vi Lan cùng đi xem.

Sau khi mua Linh tuyền, giữa cánh đồng và nhà kho vốn có trong không gian bỗng xuất hiện thêm một giếng nước trong vắt, giếng chỉ run rẩy ngưng tụ được một giọt, sắp rơi mà không rơi, treo lơ lửng bên miệng giếng: Quả thực như lời giới thiệu, chỉ có một giọt!

TBC

Thật sự chỉ có một giọt!

Trầm Chanh chỉ có thể nhìn thấy một giếng nước phiên bản game, không khỏi thốt lên một câu “Hệ thống keo kiệt quá”, nhưng Lệ Vi Lan lại ngửi thấy trong không khí có mùi thanh khiết như khi bước vào rừng trước ngày tận thế, anh tiến lại gần ngửi thử, đúng là mùi từ giếng nước phát ra: Mặc dù chỉ có một giọt linh tuyền ngưng tụ bên miệng giếng, nhưng chỉ riêng mùi hương tỏa ra từ giọt nước này cũng đủ khiến người ta cảm thấy khoan khoái.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 391: Chương 391



Dù chưa chạm vào giọt nước này, nhưng Lệ Vi Lan vẫn có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ ẩn chứa trong đó qua lớp màng mỏng bên ngoài, chẳng trách Bạch Tô khẳng định linh tuyền của cô ta có thể khiến tay đứt mọc lại, Lệ Vi Lan thậm chí còn nghi ngờ rằng dị năng chữa lành của Bạch Tô có thể liên quan đến việc cô ta uống nước Linh tuyền trong thời gian dài.

Có thể... cái gọi là dị năng chữa lành của cô ta chỉ là một dạng năng lượng tràn ra từ linh tuyền.

Anh nghe cô kể sau khi Bạch Tô bị Viện Khoa học bắt đi thì Linh tuyền hiển thị trạng thái có thể mua, không khỏi nhíu mày.

Lý do không trực tiếp bắt Bạch Tô mà chọn cách nhờ Phó Ngôn Châu mượn con d.a.o Viện Khoa học, là vì Lệ Vi Lan đã nghe Phó Ngôn Châu kể về Hạ Cẩn Thời: ý chí kiên định, không đạt được mục đích thì không chịu dừng lại.

Trong cuộc đời của Hạ Cẩn Thời, mọi sự cân nhắc về mối quan hệ, mọi cuộc tranh giành quyền lực đều không hấp dẫn bằng sự thật mà hắn muốn khám phá.

Vì vậy, chỉ cần hắn phát hiện ra sự bất thường của Bạch Tô, hắn sẽ chẳng quan tâm đến mối quan hệ giữa Bạch Tô và Đường Luật, cũng chẳng quan tâm đến việc bắt Bạch Tô đi vào thời điểm này sẽ gây nên tranh chấp gì, hắn muốn bắt là bắt.

Đây chính là địa vị của Hạ Cẩn Thời tại căn cứ thành phố J hiện nay.

Đây chính là quyền lực và sự tùy hứng của Hạ Cẩn Thời hiện nay.

Lệ Vi Lan vốn định đợi đến khi Viện Khoa học tra hỏi Bạch Tô gần xong thì họ sẽ tìm cách làm rõ chuyện linh tuyền, nhưng giờ linh tuyền đã trở thành hàng có thể mua được thì có vẻ như không cần đến bước này nữa.

Lúc này, Trầm Chanh cẩn thận nói với Lệ Vi Lan: “Lan Lan này, chúng ta phải cẩn thận, Hạ Cẩn Thời nói bắt Bạch Tô là bắt Bạch Tô, bọn họ còn cùng một căn cứ nữa chứ... Nếu hắn nhìn thấy nhiều thứ tốt như vậy ở căn cứ của chúng ta...”

Lệ Vi Lan mỉm cười: “Chanh Chanh yên tâm đi, Hạ Cẩn Thời không rảnh để quản chúng ta đâu.”

Hạ Cẩn Thời đúng là không rảnh để quản họ.

Hắn rạch tay Bạch Tô, m.á.u đỏ tươi chảy lênh láng trên sàn nhà, Bạch Tô nước mắt nhạt nhòa nhìn người đàn ông giống như ác quỷ trước mặt đang khom người xuống, mỉm cười nói với cô: “Tự chữa lành đi.”

Cô nín thở lắc đầu.

“Không thể hay không muốn?” Người đàn ông hỏi cô.

Bạch Tô quay mặt đi, mặc dù trong lòng cũng sợ đến run rẩy, nhưng giọng nói của cô ta vẫn có chút kiêu ngạo: “Anh dám đối xử với tôi như vậy, Đường ca sẽ không tha cho anh đâu! Tôi sẽ không để anh toại nguyện đâu!”

TBC

Người đàn ông cười thầm.

Hắn nhận lấy con d.a.o từ tay người đàn ông phía sau, chỉ thấy d.a.o lóe lên, Bạch Tô liền thấy tay mình mất đi một nửa --- có lẽ là do lưỡi d.a.o hắn dùng quá sắc bén, sau khi chặt đứt một đoạn thì phải một lúc sau mới có m.á.u phun ra ầm ầm, Bạch Tô lúc này mới cảm thấy đau đớn tột độ, cô ta nhìn cổ tay không còn của mình, mắt trợn trắng rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại, tay cô ta đã lành.

Hạ Cẩn Thời đang nói với hai người đang cắm cúi viết phía sau hắn: “Xem ra cô ta đúng là không thể tự chữa lành. Về thử từng thứ một.”

Bạch Tô run rẩy dữ dội.

Sau khi xác định được tác dụng của linh tuyền, Hạ Cẩn Thời mất hết hứng thú với buổi đấu giá và căn cứ Noah vốn đầy bí mật --- sau khi xác định rằng lọ nước nhỏ bé đó thực sự chứa đựng một lượng lớn năng lượng sự sống, trong lòng Hạ Cẩn Thời chỉ nghĩ đến một vấn đề: Liệu thứ trong lọ nước này có thể khiến thây ma phục hồi không? Hay là... chiết xuất ra thuốc ức chế vi-rút thây ma?
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 392: Chương 392



Còn về sự bất thường của căn cứ Noah, hiện tại đã bị hắn xếp xuống hàng sau.

Đường Luật vốn canh giữ ở cửa đợi Bạch Tô không ngờ mình bị người ta đánh ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì Bạch Tô đã bốc hơi, chỉ còn lại một bàn tay phụ nữ và một vũng m.á.u trên sàn nhà.

Bàn tay đó thon thả mềm mại, những ngón tay trắng nõn vô lực co lại, trên ngón tay không có một vết sẹo hay vết chai sạn nào, đó là một bàn tay được nuôi dưỡng cực kỳ sung sướng. Đường Luật chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay: Đây là tay của Bạch Tô!

Đã xảy ra chuyện gì với Tô Tô!

Hắn vội vàng chạy ra ngoài.

“Lệ ca, cái tên Đường Luật của căn cứ thành phố J đó...” Hi Nam khổ sở đi tìm Lệ Vi Lan, lời còn chưa dứt, Đường Luật đã tức giận xông vào phòng làm việc của Lệ Vi Lan.

Lệ Vi Lan dừng cây bút đang phê duyệt văn kiện trong tay lại.

Dưới ánh đèn trắng sáng, khuôn mặt nghiêng tuấn tú tao nhã của người đàn ông mang theo vẻ thanh nhã điềm đạm, như thể m.á.u tanh và mưu tính không hề liên quan đến hắn chút nào.

Tất nhiên Lệ Vi Lan đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trầm Chanh đã sớm nhìn thấy Đường Luật sốt ruột tìm đến, Lệ Vi Lan nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Đường Luật, gật đầu với Hi Nam: “Lấy một cái ghế đến đây, để Đường tiên sinh ngồi xuống nói chuyện.”

Đường Luật phẩy tay, ý là không ngồi, Lệ Vi Lan không ép buộc, chỉ mỉm cười với Hi Nam: “Đường tiên sinh trên đường đến đây đã làm hỏng ba món đồ công cộng của căn cứ chúng tôi, theo quy định của căn cứ thì phải đền bù. Nhưng Đường tiên sinh là khách của tôi, lại đang trong tình huống cấp bách, không thể phá vỡ quy củ, vậy thì tính vào sổ sách của tôi trước đi. Dùng điểm của tôi để bù.”

Đường Luật sửng sốt.

Trên đường đến đây, hắn đúng là đã làm hỏng hai chiếc đèn và một thùng rác, nhưng... cho dù là trong tình huống cấp bách, hắn cũng có thể nhìn rõ ràng từ cách ăn mặc và biểu cảm của Lệ Vi Lan, hắn vẫn luôn ngồi ở đây không hề rời đi.

TBC

Làm sao hắn biết được?

Còn từng việc từng việc như tận mắt chứng kiến, so với biểu cảm của hắn, càng khiến người ta cảm thấy thần bí khó lường.

Lòng Đường Luật thắt lại, khí thế vốn đang hừng hực lập tức yếu đi.

Hắn lắp bắp nói: “Tôi...” Ngay sau đó nghĩ đến mục đích mình đến đây, “Bạch Tô mất tích rồi! Cô ấy mất tích ở căn cứ của các người, các người phải giải thích cho tôi!”

Lệ Vi Lan gật đầu.

Anh mở ngăn kéo, bên trong là một chồng ảnh và tài liệu, anh lấy ra đưa cho Đường Luật, Đường Luật mở ra xem, từ lúc họ đến thăm từng nhà từng nhà, đến lúc hắn không nhìn thấy Hạ Cẩn Thời dẫn theo một nhóm người rời đi, từ đầu đến cuối đều có đủ!

Khả năng kiểm soát của căn cứ Noah lại có thể đạt đến mức độ như vậy!

Phải biết rằng tất cả những người này đều là dị năng giả, sự nhạy bén với việc chụp lén, theo dõi không phải người thường có thể so sánh được, nhưng lúc đó có nhiều người ở đó như vậy, nhìn dáng vẻ này, ngay cả Hạ Cẩn Thời cũng không nhận ra mình đã bị chụp ảnh.

Tất nhiên, cũng có khả năng là Hạ Cẩn Thời không để ý.

Đường Luật nhìn cô gái mặc váy trắng đi theo sau Hạ Cẩn Thời, tim thắt lại: Trên ảnh, Bạch Tô trông vẫn ổn, chỉ là sao cô ấy lại có thể tình nguyện đi cùng Hạ Cẩn Thời, bình thường cô ấy còn tránh Hạ Cẩn Thời không kịp.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 393: Chương 393



Đường Luật do dự một chút, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt, nhớ đến những lợi ích mà Bạch Tô mang lại cho hắn, Đường Luật cắn răng: “Lệ ca, dù sao Bạch Tô cũng mất tích ở căn cứ của các người, căn cứ của các người cũng phải chịu trách nhiệm chứ?”

Lệ Vi Lan gật đầu, còn chưa đợi Đường Luật nói gì, anh đã cười, đứng dậy: “Nhưng trách nhiệm này, không đáng để tôi và Viện Khoa học trở thành kẻ thù.” Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Đường Luật, “Đường tiên sinh muốn chúng tôi giúp đỡ, trước tiên nên đưa ra một chút thái độ.”

Trầm Chanh thấy cảnh này thì cảm thấy nếu mình ở trong trò chơi này thì chắc không sống nổi quá một ngày.

“...” Được rồi, Lan Lan! Lan đen tối!

Người tính kế Bạch Tô là anh chứ gì, người khiến Bạch Tô bị Viện Khoa học bắt đi là anh chứ gì, người được hưởng lợi từ linh tuyền là anh chứ gì, người vốn đã nóng lòng muốn đánh nhau với Viện Khoa học là anh chứ gì?

Bây giờ thì hay rồi, bị anh tính kế hết lần này đến lần khác, cốt truyện trực tiếp biến thành phụ nữ của Đường Luật bị bắt cóc, Đường Luật phải cứu Bạch Tô về, Đường Luật cầu xin Noah, còn phải bỏ ra một khoản tiền lớn anh mới đồng ý...

Anh hại người ta thảm như vậy, lương tâm thật sự không đau chút nào à!

Lan Lan thật sự quá tàn nhẫn.

Trầm Chanh nghi ngờ nếu Lan Lan tính kế cô, thì có lẽ cô bị bán rồi còn có thể đếm tiền cho con trai.

Cô đang nghĩ như vậy, thì trò chơi đã hiện ra một tùy chọn nhiệm vụ mới:

Đường Luật dùng 50 vạn điểm tín dụng để nhờ nhân vật chính đi cùng giải cứu Bạch Tô. Anh có đồng ý không? Có/Không

Oa! 50 vạn!

Tính tròn thì nếu đổi 50 vạn này ra tiền thật thì sẽ được 500 đồng lận!

Nam chính lợi hại...

Trầm Chanh vừa cảm thán về thủ đoạn của Lệ Vi Lan, vừa không chút do dự nhấn vào “Có”. Cô vẫn chưa quên mình có nhiệm vụ chính là phá hủy ba phòng thí nghiệm của Viện Khoa học, trong đó có một phòng thí nghiệm nằm ở căn cứ thành phố J.

TBC

“Được rồi.” Lệ Vi Lan đồng ý với Đường Luật, sau khi nhận được 50 vạn điểm tín dụng, anh gật đầu, “Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Đường Luật vừa mới đi, Lệ Vi Lan định ra ngoài thì Phó Ngôn Châu đã đi vào.

Hắn ta nắm chặt các ngón tay, môi mím lại trắng bệch.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Lệ Vi Lan, ánh mắt lại sáng lên, ánh mắt kiên định, rõ ràng đã hạ quyết tâm: “Lệ ca, tôi đi tìm đàn anh, tôi sẽ cùng anh ấy trở về.”

[Phó Ngôn Châu xin anh cho phép trở về viện nghiên cứu. Anh có đồng ý không? Có/Không]

Nhiệm vụ này khiến Trầm Chanh kinh ngạc: Phó Ngôn Châu một mình đã đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu của căn cứ lên gần 100%, hiện tại hắn cũng có một số nhà nghiên cứu phối hợp, nhưng họ đều thực hiện các nhiệm vụ cụ thể dưới sự chỉ đạo và hướng dẫn của hắn, hiện tại cây khoa học trong trò chơi đã sáng lên phần lớn, nhưng Phó Ngôn Châu... vẫn là người đứng đầu về khoa học nghiên cứu của căn cứ.

Cô nhìn vào thuộc tính của Phó Ngôn Châu: Độ trung thành với căn cứ gần như đạt giá trị tối đa. Không phải vì nhớ viện nghiên cứu sao?

Một Phó Ngôn Châu như vậy, sao lại nghĩ đến chuyện trở về chứ?

Phó Ngôn Châu nói xong câu này thì cúi đầu nhìn mũi chân mình, im lặng chờ câu trả lời của hắn ta
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 394: Chương 394



Lệ Vi Lan hơi nhíu mày.

Mặc dù trước đó để Phó Ngôn Châu đi truyền đạt chuyện của Bạch Tô cho viện nghiên cứu thực sự có một số cân nhắc, vừa có thể hàn gắn mối quan hệ của hắn với Viện Khoa học, vừa có thể lợi dụng mức độ đáng tin cậy mà hắn từng có ở Viện Khoa học để đẩy nhanh tiến độ của chuyện này, càng hy vọng chuyển họa sang hướng đông, khiến viện nghiên cứu không quan tâm đến sự bất thường của Noah bên này, nhưng... vào lúc này Phó Ngôn Châu lại nhắc đến chuyện muốn trở về viện nghiên cứu...

Anh đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cau mày nói: “Không cần.”

Anh nói không phải là không đồng ý, mà là không cần.

TBC

Phó Ngôn Châu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, có chút bất an, sau đó lại cúi đầu: “Nhưng ngoài em ra, không còn ai có thể...”

“Phó Ngôn Châu “, Lệ Vi Lan có chút bực bội nói, “Cậu nghĩ đàn anh của cậu là người như thế nào?”

“Đàn anh...” Phó Ngôn Châu do dự một chút, “Là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.”

“Đúng vậy.” Lệ Vi Lan gật đầu, hắn khẽ thở dài, nhưng khóe môi lại từ từ nở một nụ cười, hắn tuy đang nói chuyện với Phó Ngôn Châu, nhưng Trầm Chanh lại cảm thấy, những lời này là nói với cô trước màn hình, “Có lẽ tôi cũng từng có cơ hội trở thành người như vậy, nhưng tôi không phải. Đàn anh của cậu không có vướng bận, không có kiêng dè, cũng không có tín ngưỡng.”

“Vậy anh có không?” Phó Ngôn Châu buột miệng nói: Khi Lệ Vi Lan nói đến hai chữ “tín ngưỡng”, anh dừng lại một chút, thậm chí cả nụ cười trên khóe miệng cũng ngọt ngào hơn vài phần, trông hoàn toàn không giống như đang nói về tín ngưỡng, mà giống như đang nói về người yêu.

Có ai khi nói về tín ngưỡng của mình lại lộ ra biểu cảm như vậy?

“Tôi có.” Ai ngờ Lệ Vi Lan lại khẳng định một câu vô lý như vậy, “Khi tôi tuyệt vọng, luôn có một bàn tay cứu tôi, luôn có một đôi mắt nhìn tôi, chỉ cần tôi cần cô ấy, cô ấy sẽ luôn ở bên tôi.”

Phó Ngôn Châu rùng mình, một câu chế giễu vô tình thốt ra: “Anh nói là kẻ b**n th** thích nhìn trộm chứ?”

“...” Lệ Vi Lan và Trầm Chanh bên ngoài màn hình cùng dừng lại một chút, cùng nói một câu, “Không có tình cảm mới là kẻ b**n th** thích nhìn trộm.”

Nhưng dù sao thì Phó Ngôn Châu cũng chán nản: “Anh thấy tôi trở về là không từ thủ đoạn, nhưng...” Có lẽ là giải pháp duy nhất.

Hắn im lặng một lúc, nhìn Lệ Vi Lan, hơi nhíu mày không nói gì.

Lúc này Trầm Chanh cũng đã hiểu tại sao Phó Ngôn Châu đột nhiên nói muốn trở về viện nghiên cứu.

Hắn cảm thấy, ở viện nghiên cứu, họ không có tai mắt, không thể biết được tình hình phát triển hiện tại của Viện Khoa học.

Hắn vẫn cảm thấy mình nợ Lệ Vi Lan, vẫn cảm thấy món nợ này chưa trả hết, nên hắn sẵn sàng đến Viện Khoa học làm nội gián, nghĩ đến việc thay Noah tìm hiểu thêm một số thông tin tình báo.

Trên lý thuyết thì khả thi, nhưng Trầm Chanh nhìn Phó Ngôn Châu chỉ nói vài câu đã tái mặt, không khỏi nhìn người tí hon trên màn hình với ánh mắt hơi thương cảm: Phó Ngôn Châu, hắn thực sự không thích hợp làm gián điệp! Hắn nói hắn mắc chứng sợ xã hội như vậy, hắn có biết nói dối không? Có lừa được đàn anh của hắn không?

Cô và Lệ Vi Lan có chung suy nghĩ, vì vậy khi Lệ Vi Lan khuyên Phó Ngôn Châu nói với hắn rằng căn cứ không cần gián điệp, Trầm Chanh cũng kiên quyết nhấn Không cho nhiệm vụ này.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 395: Chương 395



Ánh mắt của Phó Ngôn Châu mơ hồ đi.

Môi hắn ta mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì, chỉ gật đầu buồn bã.

Không lâu sau khi Trầm Chanh từ chối, hệ thống đột nhiên đưa ra một thông báo:

[Phó Ngôn Châu đã rời khỏi căn cứ. Tốc độ nghiên cứu hiện tại -50%. Vui lòng thiết lập lại người phụ trách căn cứ nghiên cứu và hướng nghiên cứu.]

Đây là lần đầu tiên Trầm Chanh gặp phải tình huống người tí hon không nghe theo lựa chọn của cô vì ý chí của bản thân sau khi cô chọn cốt truyện.

Phó Ngôn Châu đã rời đội.

Thậm chí Trầm Chanh nhấp vào bản đồ, cũng không thể tìm thấy người tí hon mắc chứng cưỡng chế nhẹ, sạch sẽ, thỉnh thoảng đỏ mặt đó nữa.

Phó Ngôn Châu như một giọt nước hòa vào biển lớn, Trầm Chanh đoán rằng, người mắc chứng cưỡng chế, một mình thúc đẩy tiến độ nghiên cứu của căn cứ này đã theo đội của Đường Luật trở về viện nghiên cứu.

Đây là điều mà cô và Lệ Vi Lan đều không ngờ tới.

TBC

Lệ Vi Lan rất cáu kỉnh.

Trầm Chanh có thể thấy trên đầu người tí hon toàn là mây đen, rõ ràng trong lòng Lệ Vi Lan, chuyện này vẫn chưa xong.

“Lan Lan...” Trầm Chanh thấy anh buồn, không biết phải an ủi anh thế nào.

Lệ Vi Lan thở dài: “Thực ra anh biết chuyện nghiên cứu không thể hoàn toàn đổ lỗi cho hắn. Nhưng hơn một năm nay, anh biết rõ hắn thường xuyên cảm thấy áy náy với anh, nhưng chưa bao giờ nói chuyện cởi mở với hắn ta về chuyện này. Mặc dù người đề xuất lấy người làm thí nghiệm đúng là Phó Ngôn Châu, nhưng ít nhất hắn ta không phải là người thúc đẩy chuyện này, và dù có hắn ta hay không, cuối cùng Hạ Cẩn Thời cũng sẽ đưa ra quyết định này.” Nhưng anh chưa từng nói những lời này với Phó Ngôn Châu.

Thật ra anh từng rất bận tâm đến những chuyện xảy ra với bản thân mình.

Nhưng đối với Phó Ngôn Châu, đối với những đóng góp và thành quả mà hắn ta đã đạt được trong quá trình nghiên cứu trong một năm qua, Lệ Vi Lan đều nhìn thấy trong mắt, anh hiểu trong lòng, một chút oán hận đó cũng dần dần biến mất.

Chỉ là Phó Ngôn Châu không nói “xin lỗi”, anh cũng không có cơ hội nói lời tha thứ.

Nhưng lần này, Phó Ngôn Châu nói đi là đi, nói hay ho một chút là vì căn cứ, nói khó nghe một chút, có lẽ là vì cảm giác tội lỗi còn sót lại trong thâm tâm hắn ta, buộc hắn ta phải quay về làm “gián điệp” này.

Đi lần này, họa phúc khó lường.

Phó Ngôn Châu nói Hạ Cẩn Thời là đàn anh của hắn, nhưng với tính cách của Hạ Cẩn Thời, nếu thực sự có thứ gì đó khiến hắn ta hứng thú, hắn ta sẽ bị mối quan hệ anh em nhỏ bé cản trở sao?

Hắn ta sẽ nể tình đàn em mà nương tay sao?

Ngay cả Trầm Chanh cũng lần đầu tiên có cảm giác “đây thực sự không phải là một trò chơi, mà là thế giới thực.”

Lần đầu tiên cô cảm thấy rằng, những người và những việc xảy ra ở đây đều có ý chí tự do.

Đêm đó, Trầm Chanh mất ngủ.

Cô nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sáng ô nhiễm, nghĩ đến Lan Lan trong trò chơi, và nghĩ đến rất nhiều người chơi trò chơi mà cô đã từng thấy và cái c.h.ế.t của anh hết lần này đến lần khác.

Cô có thể không phải là người tốt nhất, nhưng cô lại là người phù hợp nhất với họ.

Trầm Chanh không biết trò chơi này do ai tạo ra, cũng không biết mục đích của trò chơi này là gì, nhưng cô có thể chắc chắn rằng, nếu trò chơi này rơi vào tay những người không phù hợp, chỉ sợ cả con trai lẫn Noah đều không có được cảnh đẹp như ngày nay.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 396: Chương 396



Chuyện này đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh cho cô: Lần này Phó Ngôn Châu không bị trò chơi ràng buộc, bởi vì trong lòng hắn ta có tâm sự chưa giải quyết được.

Điều này cho thấy việc chỉ dựa theo nhiệm vụ mà ép buộc họ lựa chọn không còn là cách vạn năng nữa.

Vậy thì một số lựa chọn trong tương lai, nếu bản thân lựa chọn và ý chí của người bị kiểm soát trái ngược nhau mà ý chí của người đó lại đủ mạnh, thì cũng có khả năng thất bại?

Vậy còn Lan Lan thì sao?

Đối với Lan Lan, điều quan trọng nhất là gì?

Là báo thù sao?

Nếu trong lòng anh chỉ có báo thù, thì hôm nay anh sẽ không cố gắng ngăn cản Phó Ngôn Châu, bởi vì nếu có thể có thêm một nội gián trong Viện Khoa học, thì rõ ràng đối với anh lợi nhiều hơn hại.

Nhưng chỉ có một điều mà ngay cả cô hiện tại cũng không thể làm được.

Trầm Chanh mơ hồ đoán được thứ anh muốn, cô không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng ngay cả khi chỉ nghĩ đơn giản, cô vẫn cảm thấy tức ngực, cổ họng nghẹn lại.

Cô rất muốn ở bên anh.

Rất muốn đạt được nguyện vọng của anh.

Nhưng cách màn hình điện thoại, dường như là an toàn nhất.

**

Lệ Vi Lan sắp xếp xong mọi việc ở căn cứ thì cùng Đường Luật đến căn cứ thành phố J.

Thời gian hiển thị là 5 ngày, Trầm Chanh ước tính với tốc độ của họ thì chắc chắn không đuổi kịp đám nhà nghiên cứu điên cuồng muốn về Viện Khoa học kia rồi.

Nhưng đuổi không kịp thì đuổi không kịp, Đường Luật ra ngoài còn mang theo không ít vệ sĩ và dị năng giả, an toàn trên đường hẳn không thành vấn đề.

Chỉ là nghe Đường Luật và Lệ Vi Lan nói chuyện, có vẻ như quản lý căn cứ thành phố J và Viện Khoa học đã tích tụ mâu thuẫn từ lâu, đối với Viện Khoa học và Hạ Cẩn Thời có địa vị như thái thượng hoàng ở căn cứ thành phố J, thì Đường Luật và cha hắn đã sớm bất mãn.

Bây giờ Viện Khoa học ngang ngược bắt bạn gái hắn đi làm nghiên cứu trên người, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đợi đến ngày Đường Luật trở về, chỉ sợ chính là lúc hai bên thế lực khai chiến.

Hôm đó, bọn họ tìm một ngôi nhà cũ bỏ hoang để ở, vệ sĩ đi dọn dẹp rác rưởi và những nguy hiểm có thể có trong nhà, hai người đàn ông đứng ở cửa, Đường Luật nhìn bản đồ, thỉnh thoảng thở dài: “Cũng không biết Tô Tô có bị người Viện Khoa học hành hạ không...”

Trên mặt hắn là sự lo lắng hiển nhiên.

Theo Lệ Vi Lan thấy, Đường Luật “chiều chuộng” Bạch Tô, thực ra chỉ là hời hợt bên ngoài.

Hắn sẽ tiêu tiền cho Bạch Tô, cũng sẽ gần như chiều chuộng cô ta, thậm chí còn có thể nói những lời như “anh nhớ em” như thế này.

Nhưng nỗi nhớ này chỉ là biểu hiện bên ngoài, thực tế Đường Luật không để tâm đến Bạch Tô nhiều như vậy, nếu không thì hắn đã sớm nghĩ mọi cách để đảm bảo an toàn cho cô ta.

Tám nghìn điểm đó Đường Luật thật sự không lấy ra được sao?

Không thể nào.

TBC

Cho nên việc Bạch Tô mất tích, thực tế Đường Luật phải chịu phần lớn trách nhiệm.

Nhưng Lệ Vi Lan đương nhiên sẽ không nói ra câu này, anh biết, dưới sự cảm thán của Đường Luật, ẩn chứa ý tứ khác.

“Người Viện Khoa học bắt Bạch tiểu thư đi là để nghiên cứu, không phải đơn thuần là làm khó dễ, đợi chúng ta đến căn cứ rồi đón Bạch tiểu thư ra là được.” Lệ Vi Lan nói.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 397: Chương 397



Đường Luật khựng lại, đột nhiên nói một câu: “Lệ tiên sinh trẻ tuổi tài cao, hẳn là vẫn còn độc thân nhỉ? Tôi có một cô em gái...”

Lời hắn chưa dứt, đã chạm phải ánh mắt kỳ lạ của Lệ Vi Lan.

Đường Luật thấy người đàn ông tuấn tú này giơ ngón tay chỉ lên trời, dùng giọng điệu của một kẻ thần côn, như đang mộng du, mơ màng nói: “Nhưng tôi có bạn gái rồi, cô ấy đang nhìn chúng ta đấy.”

Không hiểu sao, Đường Luật lại rùng mình một cái.

“...” Trầm Chanh nhìn dòng chữ này cũng khá là cạn lời: Cái gì? Đường Luật muốn mai mối sao?

Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng kéo tay áo Lệ Vi Lan, kết quả tên này còn xấu xa hơn, thế mà cố ý giơ tay lên, Đường Luật nhìn thấy tay áo của hắn, thực sự tự động bay trong gió!

“???!!!” Hắn trợn tròn mắt.

Phản ứng đầu tiên là nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, không có ma, cũng không có thứ gì kỳ lạ!

Lệ Vi Lan cười khẽ: “Đáng tiếc, anh không nhìn thấy bạn gái của tôi.” Nụ cười trên khóe miệng anh càng thêm một chút ngọt ngào kỳ lạ, ngay cả một người đàn ông to lớn như Đường Luật cũng thấy rợn tóc gáy, “Cô ấy thực sự ở đây, luôn đi theo tôi.”

“...” Chỉ thấy là một cao thủ, lại còn độc thân không có chuyện lăng nhăng bừa bãi gì nên hắn mới muốn giới thiệu em gái mình cho anh làm quen, muốn từ chối thì từ chối, không cần phải nói những lời rùng rợn như vậy chứ!

Đường Luật chỉ thấy toàn thân nổi hết cả da gà, hắn bực bội nói: “Thế thì đáng tiếc quá, em gái tôi là một đại mỹ nhân đấy.”

“Nhưng trong lòng tôi không ai đẹp hơn cô ấy.” Lệ Vi Lan cười nhạt, cự tuyệt người khác ngàn dặm.

TBC

“...” Được rồi, điên rồi.

Hắn rút lui.

Đường Luật đã rút lui, nhưng Trầm Chanh nhìn Lệ Vi Lan đứng một mình dưới bầu trời đêm, không hiểu sao, cô lại thấy bóng lưng anh có chút cô đơn.

Trầm Chanh dùng ngón tay chỉ vào bên cạnh anh, lặng lẽ vẽ một hình người trong không trung, nhưng há miệng, lại không biết nên nói gì.

Đôi khi cô thậm chí còn nghĩ, nếu thế giới của chính cô là một trò chơi, còn bạn trai cô thì không nhìn thấy không sờ thấy, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu với cô, liệu cô có thể không để tâm như Lệ Vi Lan không.

Lệ Vi Lan không có d*c v*ng kiểm soát sao? Không có d*c v*ng độc chiếm sao?

Mặc dù anh nói rằng mình đã có bạn gái, nhưng chia cách hai thế giới trong thời gian dài, những cơ hội muốn “giới thiệu” như Đường Luật chắc chắn sẽ còn rất nhiều, cô không thể ở bên anh, nhưng trong tình cảm, điều không thể thiếu nhất có lẽ chính là sự đồng hành.

Trái tim Trầm Chanh như có một tảng đá lớn đè nặng chìm xuống đáy nước.

Cô đã thấy rất nhiều cặp đôi vốn rất tình cảm sau khi xa cách hai nơi thì chim trời cá nước, cũng đã thấy những cặp vợ chồng vốn ân ái cuối cùng lại chia tay thậm chí còn động chân động tay, Trầm Chanh sợ, sự kiên định của anh hiện tại, một ngày nào đó sẽ trở thành gông cùm trói buộc chính anh.

Bởi vì cô không thể kiểm soát trò chơi, cô không thể kiểm soát được khi nào mình mới thực sự có thể “ở bên” anh.

Có lẽ vì cô im lặng quá lâu, Lệ Vi Lan chủ động nói với cô: “Chanh Chanh, chỉ cần có em là đủ rồi.”

“Nhưng mà...” Trầm Chanh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra lời mình vừa nghĩ, “Anh có khi nào cảm thấy cô đơn hối hận không?”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 398: Chương 398



Không đợi Lệ Vi Lan nói, Trầm Chanh đã nói tiếp: “Nếu anh hối hận thì em... em có thể...”

Sắc mặt Lệ Vi Lan thay đổi.

Anh chưa bao giờ dùng sắc mặt như vậy với Trầm Chanh. Trầm Chanh thậm chí còn có cảm giác như cô đang đối mặt với một con d.a.o sắc bén, có thể làm người ta bị thương.

Sự lạnh lùng trên người anh như băng tuyết, ngay cả giọng điệu cũng lạnh lùng: “Ý em là, em sẽ nhường bước, để anh đi thích người khác?”

Trầm Chanh ngây người không nói nên lời.

Đây đúng là điều cô muốn nói --- cô chỉ muốn nói với anh, nếu thực sự có lúc đó, anh nói với cô một tiếng là được, không cần phải có gánh nặng tâm lý.

“Hèn nhát.” Lệ Vi Lan chỉ thốt ra hai chữ từ đôi môi mỏng, anh chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với Trầm Chanh, vì vậy khi anh nói ra từ này, Trầm Chanh nhìn vào từ ngữ chế giễu trên màn hình, cô kinh ngạc.

Cô không dám tưởng tượng đây là lời Lệ Vi Lan nói với cô: “Anh... anh nói gì cơ?”

TBC

“Chanh Chanh, em là một kẻ hèn nhát.” Lệ Vi Lan lặp lại một lần nữa, “Nhưng nếu em chỉ hèn nhát thì cũng không sao, nhưng bây giờ em không tin mình cũng không tin anh, em đang sỉ nhục anh, hay là sỉ nhục chính mình?”

Anh dừng lại một chút, giọng điệu nghiêm khắc: “Chúng ta có giao ước, đã nói tuyệt đối không được từ bỏ, cả hai đều phải có trách nhiệm với đối phương, lẽ nào em là người không có tinh thần giao ước?”

“...” Trầm Chanh rơi vào một sự im lặng ngượng ngùng.

Đúng vậy, cô và Lệ Vi Lan đã ký giao ước. Cô nói lời này... Thực ra rõ ràng là không làm được.

Nếu đối với cô đây chỉ là một trò chơi, nhìn đứa con trong game ngày càng tốt hơn nhờ từng đồng tiền cô bỏ ra, cuối cùng bước l*n đ*nh cao nhân sinh cưới được bạch phú mỹ, cô vẫn có thể chơi tiếp, còn xem rất thích thú. Nhưng hãy tưởng tượng nếu trong game điều khiển bạn trai của mình, nhìn anh ân ân ái ái với một người phụ nữ khác... Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh này, Trầm Chanh đã thấy dạ dày mình cuộn lên.

“Chanh Chanh, em phải tự tin vào bản thân mình hơn.” Đây là câu cuối cùng Lệ Vi Lan nói với Trầm Chanh trước khi ngày hôm đó kết thúc.

Trầm Chanh mang theo câu nói này đến công ty với tâm trạng nặng trĩu.

Chị Mã bên cạnh cô biết nhiều chuyện của cô, mấy hôm trước nghe cô kể chuyện thừa kế di sản cũng rất vui mừng cho cô.

Trước khi sạp trái cây đóng cửa, Trầm Chanh cũng tặng chị Mã một số loại trái cây cao cấp làm quà cảm ơn, chị Mã thấy tình hình của cô dần tốt lên, biết rằng nếu không nhận thì trong lòng cô sẽ thấy áy náy, nên cũng nhận, thầm nghĩ sau này sẽ giúp đỡ cô nhiều hơn trong công ty.

Lúc này thấy cô có tâm sự, chị Mã cười hỏi: “Trầm Chanh à, tối qua không ngủ ngon à? Quầng thâm mắt của em nặng đến mức có thể đến sở thú đóng vai gấu trúc mà không cần trang điểm rồi.”

Trầm Chanh “à” một tiếng, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.

Cô không đáp lại lời trêu chọc của chị Mã, mà có chút ngốc nghếch, do dự nói: “Chị Mã, bạn trai em hình như... giận em rồi.” Còn là kiểu không dễ dỗ dành.

Chị Mã ngẩn người.

Cô gái nhỏ đang yêu à?

Không thấy bạn trai đến đón đưa, cũng không thấy chàng trai xuất hiện gần đơn vị!

Không phải bị kẻ lừa đảo nào đó lừa chứ?
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 399: Chương 399



“Có chuyện gì vậy?” Chị Mã cười vỗ vai cô, hỏi, “Em nói ra để chị xem xét giúp em, giữa nam nữ yêu nhau thì làm sao không cãi nhau được, nếu là chuyện nhỏ thì qua rồi cũng coi như xong.”

“Bạn trai em không ở thành phố của chúng ta,” Trầm Chanh nói ra mới phát hiện ra mối quan hệ của cô và Lệ Vi Lan không dễ để nói với người khác, đành phải đổi cách diễn đạt, “Em sợ anh ấy một mình thấy cô đơn, nên nói với anh ấy nếu bên cạnh anh ấy có người tốt hơn thì...”

Cô nói được một nửa, bắt gặp ánh mắt có phần kinh ngạc của chị Mã, phát hiện mình đúng là không nói tiếp được nữa.

Đổi cách diễn đạt, ngay cả cô cũng phát hiện ra không ổn.

Đây chẳng phải là mặc định Lệ Vi Lan sẽ thấy người khác tốt hơn sao?

Đây chẳng phải là cho rằng hắn chắc chắn không thể là người chung thủy sao?

Nếu một người đàn ông nói lời này với cô, chỉ sợ chính cô cũng sẽ tức giận.

Chị Mã nhìn biểu cảm của cô thì biết cô đã hiểu, không khỏi mỉm cười---người từng trải nhìn thấy những rắc rối tình cảm của những người trẻ tuổi đôi khi cũng khá thú vị: “Yêu xa thì phải tin tưởng nhau nhiều hơn, nếu có thời gian thì đến thăm anh ấy nhiều hơn đi. Có phải bạn trai ở quê không?”

Trầm Chanh ngẩn người: Cô cũng muốn đến thăm anh, đáng tiếc chỉ có thể trong điện thoại. Thực sự không thể gặp mặt. Cách một màn hình, nói chuyện làm việc đôi khi rất dễ hiểu lầm đối phương. Họ đến tận hôm nay mới xảy ra vấn đề, đã là rất không dễ dàng rồi.

Nếu thực sự có thể gặp con trai ngoài đời, dù “vé máy bay” có đắt đến đâu, cô cũng sẵn sàng mua.

Ai ngờ ban ngày cô mới nghĩ như vậy, đến tối mở game lên, thì thấy game thực sự hiện ra một thông báo:

[Có mua: Gói quà du ngoạn tận thế một ngày không? Có/Không Gói quà này sẽ hết hạn sau một ngày Giá: 50 vạn điểm tín dụng]

TBC

“!!!” Trầm Chanh trợn tròn mắt.

Còn phải nghĩ sao?

Mặc dù mua rồi đúng là có vấn đề “lỡ không quay về được” hoặc “ở thế giới đó có nguy hiểm”, nhưng con trai đã đến thế giới của cô rồi, cô cũng muốn đến thăm con trai!

50 vạn điểm tín dụng chung đúng là nhìn vào thấy sợ, nhưng vừa đúng là số tiền Đường Luật trả cho họ để cứu Bạch Tô, cảm ơn Đường đổ vỏ, không cần phải góp tiền nữa là có thể mua trực tiếp một vé máy bay!

Trầm Chanh không nghĩ ngợi gì trực tiếp nhấn Có, điện thoại đột nhiên “xoẹt” một cái lóe lên một luồng ánh sáng trắng, ngay sau đó, cô gái vốn đang ngồi trong nhà đột nhiên biến mất, cả người bị hút vào điện thoại.

***

Trầm Chanh mơ mơ màng màng nghĩ, hình như cô hơi bốc đồng rồi, dân văn phòng tan làm khá muộn, trở về căn phòng cô thuê đã hơn 9 giờ tối, cô vừa mở game lên đã bốc đồng trực tiếp nhấn Có, cũng không biết Lệ Vi Lan hiện tại đang bận gì? Có còn giận cô không? Cô có nên nói cho Lệ Vi Lan tin tốt này trước rồi hãy mua gói quà không?

Giờ thì hay rồi, bốc đồng một cái chẳng nói gì cả...

“Ưm?” Cô vừa rên khẽ một tiếng, nhưng đột nhiên cảm thấy cả người rung lên, giống như từ một nơi cực tối và cực ngột ngạt đột nhiên trở lại nơi sáng sủa.

Trầm Chanh mơ màng mở mắt, cô còn chưa nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đã nghe thấy tiếng hít vào một hơi lạnh, sau đó là tiếng “rầm” đóng cửa.
 
Back
Top Bottom