Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế

Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 200: Chương 200



“...” Sao bạch tuộc lại nói nhiều thế?

Trầm Chanh mừng vì Lệ Vi Lan không hiểu lời Quyển Quyển, nếu không thì anh ta cũng sẽ bị phiền c.h.ế.t như cô mất.

Còn chuyện ăn chiếc xúc tu còn lại của ngươi á? Không cần đâu.

Đã biết Quyển Quyển là sinh vật thông minh rồi, cứ ăn chân của nó mãi thì có cảm giác kỳ lạ như đang ăn tay người vậy, trước kia không biết thì thôi, bây giờ biết rồi... thì thấy kỳ kỳ.

Sau khi Quyển Quyển bò vào bể nước, nó thỏa mãn bơi một vòng chậm rãi dưới đáy bể, cảm nhận độ rộng của bốn bức tường và nhiệt độ nước thích hợp trong bể, những đồ trang trí khác như rong rêu, tảo nước, đá, lá sen trong quả cầu pha lê cũng theo nó rơi ra, từ từ ổn định trong bể, tăng thêm một chút xanh tươi cho căn cứ.

Quyển Quyển thỏa mãn nhìn xung quanh, há miệng, một đàn cá đủ màu sắc lập tức ồ ạt phun ra từ miệng nó, nhìn thoáng qua, sợ là có tới cả nghìn con, không biết làm sao mà bụng nó có thể chứa được.

Quyển Quyển chậm rãi vung vẩy chân nhỏ, vỗ n.g.ự.c với Trầm Chanh: “Ao cá tôi nuôi cô cứ yên tâm! Khi nào muốn ăn cá thì nói với tôi một tiếng là được!”

Trầm Chanh nhìn vào [Ao cá trung cấp] của căn cứ, hiện tại dữ liệu trò chơi đưa ra là [Sản lượng: 20 con cá/ngày] và chủ yếu là các loại cá lớn như cá trắm cỏ, cá trắm đen, cá trắm trắng, một con cá có thể cung cấp đủ thịt cho nhiều người.

TBC

Lúc này, Trầm Chanh cũng không còn thấy 300 đồng này nạp không đáng nữa.

Một bên, Phó Ngôn Châu nghe thấy thông báo của căn cứ chạy tới, nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong bể, mắt hắn dần dần mở to: ngay cả ở những căn cứ đặc biệt lớn, hắn cũng chưa từng thấy ao cá lớn như thế này!

Nhìn thôi đã thấy ngon rồi!

Đến Noah là đúng rồi!

Có lẽ lúc này chỉ có ở Noah mới có thể thưởng thức được hương vị của cá tươi?

Mặc dù không biết làm thế nào mà thành công, hơn nữa còn không phải cá biến dị của thời mạt thế mà là cá bình thường trước thời mạt thế, nhưng Phó Ngôn Châu lúc này không có chút hứng thú nào muốn tìm hiểu, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến một điều: ừm... bao giờ thì được ăn? hơi đói rồi.

Ngày hôm đó, tất cả những người sống sót ở căn cứ Noah đều được ăn bánh mì quả với cá nướng.

Đây đã là một bữa ăn ngon hiếm có sau thời mạt thế, còn những người sống sót đang chờ phê duyệt ở bên ngoài căn cứ được chia một phần nhỏ, còn những tù nhân làm chuột bạch ở nhà máy phát điện chỉ được ăn khẩu phần ăn thấp nhất thì chỉ ngửi thấy mùi thơm, nhưng chỉ ngửi chứ không được nhìn thấy, bọn họ sắp phát điên rồi.

Cá nướng vàng ruộm, rắc đủ loại gia vị, ngửi từ xa đã thấy thơm nức, mùi thơm đó cứ thế chui vào bụng những người chuột bạch đang phát điện, một người trong số đó vừa chạy vừa khóc òa lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Chỉ nghe thấy tiếng “tít”, máy phát hiện tốc độ của hắn ta chậm lại, gần như ngay lập tức đã bật ra một cảnh báo: “Cảnh báo, lượng điện của bạn chưa đạt yêu cầu, có chuyển sang chế độ nghỉ ngơi không?”

Nghỉ ngơi, một ngày chỉ có 2 tiếng nghỉ ngơi, đến tối giải tán, những chú chuột bạch chạy vòng tròn gần như ngã lăn ra giường, chỉ muốn ngủ một giấc đến tận trời đất tối tăm không bao giờ dậy nữa.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 201: Chương 201



Những ngày này, nhóm người trước đó tấn công căn cứ Noah, muốn bắt phụ nữ bên trong làm nô lệ đã nếm đủ mùi vị bị máy móc lật qua lật lại giày vò, chỉ cần lơ là một chút, máy móc sẽ tra tấn con người bằng đủ mọi cách khiến hắn hận không thể làm cho mình chưa từng lười biếng mấy phút đó.

Người đó khóc nức nở không ngừng, nhìn người đàn ông có một vết sẹo trên mặt trong số họ cũng không còn tin tưởng như lúc đầu nữa, ngược lại chỉ còn lại sự bất mãn và tức giận: “Nếu không phải anh châm ngòi thổi gió, chúng ta sẽ thảm như thế này sao? Hu hu hu, tôi thấy bọn họ đã bắt đầu chọn người ở trại bên ngoài rồi, nếu tôi...”

Người bị hắn chỉ trích lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục chạy, căn bản không muốn nói chuyện.

Trên vòng quay chuột hamster, nó sẽ vắt kiệt từng chút sức lực của người chạy, khi con người mệt đến cực điểm, tự nhiên cũng không nghĩ đến những chuyện có cũng được không có cũng chẳng sao nữa, không có thời gian để nghĩ đến những âm mưu quỷ kế, vì vậy thay vì ở đây cãi nhau với người này, còn không bằng giữ lại chút sức lực chạy thêm vài vòng, có thể phát hết lượng điện hôm nay sớm hơn để kịp thời đi nghỉ ngơi.

Một chút sức lực bị phung phí bởi việc khóc lóc thảm thiết bây giờ chỉ khiến hắn thêm đau khổ, kéo dài thêm thời gian giày vò.

Ngay lúc bọn họ đang cãi nhau ầm ĩ, một đứa trẻ ở cửa cầm miếng cá viên chiên đi ngang qua, người đàn ông vừa khóc ban nãy lập tức chạy đến bên hàng rào, đưa tay về phía đứa trẻ, ánh mắt đầy vẻ khao khát: “Cháu gái, cháu gái, làm ơn, cho chú ngửi một cái đi, chú đói lắm!”

Những người làm việc khổ sai như bọn họ chỉ được ăn lương khô, vừa khô vừa cứng, no bụng nhưng khiến hắn không muốn ăn thêm một miếng nào nữa.

Mà trong miệng thì nhạt nhẽo như sắp mất cả vị giác rồi.

Đứa trẻ cầm miếng cá viên đi ngang qua chính là Tiểu Ngải, cô bé tò mò nhìn qua bóng tối về phía hàng rào, đối diện với một đôi mắt như dã thú, sáng lấp lánh vì khao khát, Tiểu Ngải giật mình, vô thức lùi lại một bước.

Phía sau cô bé, là một người phụ nữ khác vừa đến tìm cô bé, tình cờ chứng kiến cảnh này.

Cô nhìn người đàn ông quỳ sụp trong bóng tối của hàng rào, trông vô cùng thèm thuồng và đói khát, đáng thương vô cùng, cô đưa tay xoa đầu Tiểu Ngải, nhẹ nhàng đưa miếng cá viên đến bên miệng cô bé.

Mùi thơm phức khiến Tiểu Ngải quên mất khuôn mặt méo mó mà cô bé vừa nhìn thấy.

Cô bé thích thú cắn một miếng, chỉ nghe thấy bên kia hàng rào phát ra một tiếng tru ai oán, xa xa có thể nghe thấy người đàn ông ở đó than khóc: “Vô nhân tính, bắt chúng tôi làm việc ngày đêm không ngừng cũng đành, vậy mà đến một miếng ăn cũng keo kiệt...”

Tiểu Ngải lặng lẽ nhìn về phía đó, ngoan ngoãn nhìn người phụ nữ trước mặt.

Căn cứ đối xử rất tốt với bọn trẻ như chúng. Cho nhóm con gái có phòng riêng để ở, ăn no mặc ấm, nhưng Tiểu Ngải biết, không phải ai cũng may mắn như vậy.

Trên vùng đất hoang tàn bên ngoài, có rất nhiều trẻ em c.h.ế.t đói. Miếng ăn này mặc dù là của cô bé, nhưng cũng là do căn cứ phân phát.

Người phụ nữ nhìn đôi mắt trong sáng, hiểu chuyện của cô bé, thương yêu xoa đầu cô bé --- cô đã không thể sinh con nữa rồi.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 202: Chương 202



Trong năm nay, cô đã sảy thai một lần, nhưng ngay cả thời gian ở cữ cũng không có, vẫn bị lũ ch* đ* đó tiếp tục hành hạ, giờ thì cơ thể đã hỏng rồi.

Vì vậy, khi nhìn thấy những đứa trẻ này, cô lại kiên nhẫn hơn một chút, nhưng đối với những người đàn ông bị nhốt lại, theo cô mà nói, nếu không phải là muốn tận dụng phế vật, thì g.i.ế.c đi còn hơn!

Người phụ nữ đứng dậy, ánh sáng đen kịt của roi trong tay lóe lên, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, người đàn ông đang khóc lóc bên trong giật mình, nhảy lùi lại né tránh phạm vi của roi, nhưng hắn ta vừa lùi lại, thì vòng quay chuột hamster đã trực tiếp bắt hắn ta lại, tiếp tục bắt đầu chạy.

Người phụ nữ nhìn cảnh này, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Cô xoa đầu Tiểu Ngải: “Tiểu Ngải, cháu có biết nếu bọn họ thắng, còn chúng ta thua thì sẽ thế nào không?”

Tiểu Ngải suy nghĩ một chút.

Trong đầu cô bé có một khái niệm mơ hồ, nhưng không rõ ràng lắm.

Người phụ nữ nhẹ nhàng kéo áo ra một chút: Tiểu Ngải nhìn thấy trên da thịt dưới xương quai xanh của cô có từng vết thương chồng chéo, vết thương chồng lên vết thương, chồng chéo lên nhau. Thấy sự kinh hoàng trong mắt cô bé, người phụ nữ kéo áo lại, nhưng đáy mắt không có nỗi sợ hãi về sự sỉ nhục trong quá khứ, cô chậm rãi nói từng chữ: “Nếu bọn họ thắng, tất cả chúng ta sẽ trở thành nô lệ của bọn họ, sống c.h.ế.t đều là ân huệ của bọn họ.”

Tiểu Ngải rùng mình.

“Vì vậy, không cần phải thương hại họ.” Người phụ nữ lạnh lùng nói, “Những kẻ mang lòng thù hận, đây đều là đáng đời, đừng vì lời cầu xin của mà thấy mềm lòng.”

Lời này là Lệ Vi Lan truyền đạt ý của Trầm Chanh. Bảo họ không cần nói với những chú chuột hamster làm việc khổ sai bên trong.

Bất kỳ ai mang lòng oán hận đối với Noah, thời hạn tù sẽ tự động tăng gấp đôi, nhưng bất kỳ ai trong lòng không còn hận thù và thực sự không còn thù địch với Noah, cơ chế giám sát sẽ tự động giảm thời hạn tù.

Cô nắm tay Tiểu Ngải rời đi.

Ở nơi ẩn núp, Phó Ngôn Châu bước ra từ bóng tối.

Hắn cầm miếng cá viên chiên định tìm một nơi yên tĩnh ăn xong rồi mới ra ngoài, nhưng lại tình cờ nhìn thấy cảnh này từ đầu đến cuối.

Trước đây... hắn không có quá nhiều cảm nhận sâu sắc về những sự thay đổi về trật tự xã hội sau khi tận thế xảy ra, bởi vì hắn luôn tránh tiếp xúc với đám đông và môi trường nghiên cứu gần như biệt lập với thế giới, hắn gần như luôn sống trong chân không của ngọn tháp ngà.

Nhưng kể từ khi đến Noah...

Trong mắt Phó Ngôn Châu lóe lên một tia u ám.

**

TBC

Thu nhập của Trầm Chanh hôm nay khá tốt.

Cô đã quan sát kỹ nhu cầu của khách hàng trong một ngày và phát hiện ra rằng sức mua của các cô gái trẻ chiếm phần lớn thu nhập của cô.

Đây là điều cô chưa từng để ý trước đây.

Trầm Chanh thường gặp phải những bà cô mặc cả khi bán hàng rong, bản thân cô lại vụng về trong việc đối phó với những bà cô thích chiếm lời của mình, đôi khi đã bị quấn lấy là không thoát ra được. Mà những bà cô thích chiếm lời thực ra không phải là nhóm khách hàng mục tiêu của cô, hôm nay Trầm Chanh đã điều chỉnh phong cách bán hàng rong của mình, giống như một số người bán hàng rong khác, cả phông nền và xe đẩy đều được làm từ màu macaron --- tóm lại, nhìn vào là biết được thiết kế riêng cho các bạn nữ trẻ.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 203: Chương 203



Các bà cô nhìn nhìn rồi rời đi.

Ngược lại, nhóm khách hàng mục tiêu của cô đã bị thu hút.

Trầm Chanh lần này đã thiết kế lại đĩa trái cây, sáng tạo viết lên đó là “calo”, vẽ tay các chữ như “ít đường”, “giảm cân”, “chuyên mục tập thể dục”, “ăn không béo”, cố ý kết hợp đĩa trái cây có “chức năng” gần giống nhau, tóc buộc bằng lưới, toàn thân sạch sẽ đứng bên xe đẩy, giá cả cũng rõ ràng.

Phong cách này lại hợp khẩu vị của khách hàng trẻ tuổi.

Một số khách hàng nam tập thể dục xong thấy tờ giấy nhỏ bên cạnh cô viết về kiến thức phổ biến về một loại trái cây nào đó, thấy một cô gái nhỏ ra bán hàng rong không dễ dàng, cũng tiện tay lấy một đĩa đi, Trầm Chanh cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác sạp hàng sớm hết sạch.

Về nhà sớm một chút... kiếm được mấy trăm!

Ôi trời ơi, đây thực sự là lời khuyên của thần tiên dành cho con cháu!

Lúc này Trầm Chanh không còn băn khoăn về 300 đồng đã tiêu trước đó nữa, dù sao thì đã có gà đẻ trứng vàng, cảm giác tiêu một phần tiền mặt cũng không đau lòng như vậy.

Đợi cô vào game, thời gian chiếu hình ảnh cơ thể đã đến.

Trầm Chanh nhìn một chút, bên cạnh mục “chiếu hình ảnh” có ghi một dòng chữ nhỏ:

[Chức năng này chỉ là trải nghiệm tạm thời, sau này sẽ còn ra thêm các gói quà trải nghiệm mới, kính mời đón chờ]

Sau một khuôn mặt cười nhỏ, có lẽ là lời giới thiệu của bên game:

[Trải nghiệm trong tương lai sẽ được mở khóa dựa trên mức độ nạp tiền của người chơi. Nạp 998, mang boss về nhà!]

“...” Câu thoại trơ trẽn gì thế này.

Trầm Chanh dám chắc, nếu lúc đầu tải game mà cô thấy cách nói trực tiếp như vậy là “nạp tiền nhanh lên nạp tiền nhanh lên”, thì cô chắc chắn sẽ bỏ game luôn.

Nói thẳng ra là “nhanh nạp tiền vào”, nạp nhiều tiền thì chúng tôi sẽ phát triển thêm một số chức năng trò chơi để quý khách trải nghiệm à?

Một công ty game tham tiền như vậy, lúc cô xem còn có người nói không cày không nạp?

Đùa nhau à!

Nhưng bây giờ chơi lâu rồi, nuôi con trai cũng đã thực sự nuôi ra tình cảm rồi, thêm vào đó còn ký hợp đồng “không bỏ game” với công ty game, Trầm Chanh nghĩ lại, thôi không chê bai nữa.

Cô nhấp vào nhân vật chính, phát hiện trò chơi hiện ra một lời nhắc mới:

[Nhân vật chính của bạn có vẻ đang trò chuyện, hãy lặng lẽ quan sát và xác nhận hướng đi của trò chơi]

Lệ Vi Lan thực sự đang trò chuyện với Phó Ngôn Châu.

Việc Phó Ngôn Châu thích ở lì trong nhà không phải là bí mật gì ở căn cứ, cuối cùng hắn cũng bước ra khỏi cửa phòng nghiên cứu, Lệ Vi Lan đoán chắc hắn có chuyện muốn nói.

Nhưng anh không ngờ rằng, Phó Ngôn Châu mở miệng ra là một câu thẳng thắn: “Tôi muốn nghiên cứu năng lực của anh. Nhưng tôi cần sự hợp tác của anh.”

Sắc mặt Lệ Vi Lan hơi thay đổi.

Không ngờ tới.

Những trải nghiệm đau đớn trong quá khứ ùa về trong tâm trí anh, vết thương bị mở ra liên tục, m.á.u phun trào, tiếng r*n r*, đau đớn, đỏ tươi...

Ký ức đan xen giữa màu đen và màu đỏ ùa về như thủy triều, mặc dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng khiến trong mắt Lệ Vi Lan ẩn hiện nỗi đau.

“Anh biết gì rồi?” Giọng nói và hơi thở của anh đều có chút không ổn định.

“Tôi còn nhớ anh,” Giọng nói của Phó Ngôn Châu lại máy móc và bình thản, hắn nói một cách khô khan, “Mã số 0325. Anh là một trong những người bị ảnh hưởng gần nhất với điểm rơi của thiên thạch. Cũng là vật thí nghiệm duy nhất sống sót.”
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 204: Chương 204



Sắc mặt Lệ Vi Lan thay đổi.

Phó Ngôn Châu có thể cảm nhận được sự tức giận, đen tối và hung bạo bùng nổ trong anh trong nháy mắt, môi hắn run rẩy, lúc này mới nói tiếp: “Thự Quang là nghiên cứu thất bại. Nhưng lúc đó đề xuất của tôi vốn không phải...”

“Đề xuất của anh?” Giọng nói của Lệ Vi Lan hơi thay đổi.

“Đề xuất của tôi.” Phó Ngôn Châu gật đầu một cách máy móc.

Ánh mắt hắn bình tĩnh, giống như mặt hồ không thấy đáy: “Tôi đã thấy thí nghiệm của họ. Đó không phải là thứ tôi muốn. Vì vậy, tôi đã rời đi.”

Sự im lặng kéo dài và c.h.ế.t chóc.

Cuối cùng Lệ Vi Lan không nói một lời, đóng sầm cửa phòng lại, quay người bỏ đi.

Trên màn hình của Trầm Chanh hiện ra một dòng nhiệm vụ mới:

[Tâm trạng của nhân vật chính d.a.o động quá lớn]

[Con trai của bạn cần sự an ủi của bạn. Hãy đảm bảo sức khỏe tâm lý của con trai.]

Trầm Chanh đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại, chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Phó Ngôn Châu có lẽ là một trong những nhà nghiên cứu mà Lệ Vi Lan chưa từng gặp năm đó, thậm chí có thể là một trong những người chủ trì nghiên cứu, sau khi Lệ Vi Lan biết được tất cả những điều này, anh không thể không căm ghét hắn.

Trước khi an ủi anh, Trầm Chanh đã suy nghĩ rất lâu, cô đang cân nhắc một vấn đề khác: sau này nên xử lý thế nào?

Cô biết rằng, đối với nỗi đau sâu sắc, nhiều lúc an ủi cũng chẳng ích gì. Thứ thực sự có thể giải quyết được phần thịt thối chính là chịu đựng nỗi đau cắt bỏ phần thịt thối đó, để mủ chảy ra.

Căn cứ thực sự không thể thiếu Phó Ngôn Châu.

Nếu không có Phó Ngôn Châu, cây khoa học kỹ thuật của căn cứ sẽ phải tạm thời đóng băng.

Nhưng nhà nghiên cứu khoa học thứ hai thì dễ tìm, còn con trai thì chỉ có một.

Huống hồ trong chuyện này, con trai có lập trường đầy đủ để trực tiếp trục xuất thậm chí là đánh nhau với Phó Ngôn Châu, nhưng anh đã không làm vậy.

Anh có thể lựa chọn kìm nén sự tức giận của mình vì căn cứ, nhưng là “mẹ nuôi” của anh, Trầm Chanh không thể coi sự hiểu chuyện và lòng tốt của anh là điều hiển nhiên.

Khi bạn nuôi một đứa con hiểu chuyện, tất nhiên phải đáp lại bằng sự quan tâm nhiều hơn mới đúng chứ!

Vì vậy, Trầm Chanh nhẹ nhàng xoa đầu anh, buột miệng nói một câu: “Chúng ta để Phó Ngôn Châu đi đi.”

Anh không trả lời ngay.

Trong căn phòng tối không bật đèn, chỉ có ánh đèn từ hành lang bên ngoài lờ mờ chiếu vào, vẽ nên một bóng đen mờ ảo.

Anh im lặng trong bóng tối rất lâu, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói khàn khàn cất lên: “Không cần đâu.”

Nói xong câu này, anh dường như dần dần điều chỉnh lại tâm tình của mình.

Anh nói lại một lần nữa: “Không cần phải như vậy. Năng lực của Phó Ngôn Châu rất hữu ích cho căn cứ... ừm...”

Miệng anh bị bịt lại nhẹ nhàng, cảm giác mềm mại như gió, vẫn còn hơi ấm.

Ngón tay của Trầm Chanh xuyên qua màn hình chạm vào môi anh, trong bóng tối cô không nhìn thấy gò má anh hơi ửng hồng, chỉ nghiêm túc nói với anh: “Căn cứ thế nào không quan trọng. Đối với em, quan trọng là anh.”

Quan trọng là anh, là anh có vui vẻ hay không, là anh có thể sống như một con người hay không.

Căn cứ là vì anh mà tồn tại, vì anh mà xây dựng, cô cũng vì anh mà nạp tiền.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 205: Chương 205



Người tí hon cúi mặt xuống.

Anh khẽ ho một tiếng, giọng nói dường như cuối cùng cũng có chút sức sống: “Chúng ta không trục xuất hắn, nhưng anh không hợp tác thí nghiệm với hắn, được không?”

Đối diện với đôi mắt long lanh của anh, Trầm Chanh gần như muốn đồng ý ngay.

Lúc này trên màn hình hiện ra một nhiệm vụ mới:

[Có yêu cầu nhân vật chính hợp tác thí nghiệm không? Có/Không. Xin lưu ý: Kết quả thí nghiệm cực kỳ quan trọng đối với căn cứ]

Trầm Chanh không chút do dự chọn “Không.” Trò chơi rác rưởi, lập kế hoạch tệ hại, điều này thực sự cần phải đưa ra lựa chọn sao? Căn cứ có quan trọng hơn con trai sao? Cô chơi trò chơi này không phải để trở thành người đứng đầu trong thế giới tận thế, cũng không phải để thống trị toàn cầu, cô chỉ hy vọng rằng, ít nhất trong trò chơi, con trai có thể sống vui vẻ và hạnh phúc.

Trầm Chanh không dám tưởng tượng cảnh tượng sau khi chọn Có, chỉ cần nghĩ đến cảnh con trai có thể một lần nữa bị trói lên bàn thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, cô cảm thấy nỗi tức giận dâng trào trong lồng ngực: không chỉ đối với những kẻ đã từng làm hại anh, mà còn đối với những người lập kế hoạch trò chơi.

Nhưng cô lập tức hoảng sợ: cô đã chọn Không, nhưng nếu trò chơi này có rất nhiều người chơi nuôi anh thì sao? Họ có chọn CÓ vì căn cứ không? Nếu chọn, con trai sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thương?

TBC

Lệ Vi Lan thở dài.

Đúng vậy, những người khác có gì quan trọng chứ.

Quan trọng nhất, chẳng phải vẫn luôn chỉ có cô thôi sao?

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Trầm Chanh vừa định nghĩ cách bày tỏ sự lo lắng của mình với anh, thì anh đã đứng dậy khỏi mép giường.

Anh bật đèn, trên mặt không còn chút buồn bã và tức giận nào, thay vào đó là sự bình tĩnh hoàn toàn, chỉ có đôi mắt nhìn vào khoảng không, như đang lóe lên một tia sáng đặc biệt nồng nhiệt: “Em thấy đấy, chúng ta cần phải nói chuyện lại với Phó Ngôn Châu. Lời hắn ta nói vẫn còn nhiều nghi vấn.”

Trầm Chanh do dự một chút.

Lệ Vi Lan đã trở về phòng bên cạnh.

Phó Ngôn Châu vẫn đứng ở góc phòng, lưng dựa vào tường, mũi chân hắn nhẹ nhàng chạm đất, cúi đầu mặt không biểu cảm.

Thấy Lệ Vi Lan bước vào, hắn hơi ngẩng mặt lên, dường như mơ hồ cố nặn ra một nụ cười: “Anh đã nghĩ thông suốt rồi sao?”

Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm.”

Lời của Phó Ngôn Châu chưa dứt đã bị một lực mạnh đè xuống đất, hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền đến một lực không thể cưỡng lại, rên lên một tiếng rồi bị đè xuống đất, giãy giụa hai lần cũng không bò dậy được, Phó Ngôn Châu dứt khoát ngồi phịch xuống đất, chán ghét nhìn những vết bụi, vết đất và vết bẩn trên chiếc áo trắng.

Lệ Vi Lan nhìn cảnh này, khóe môi hơi cong lên: Nụ cười lần này, cuối cùng cũng không còn u ám. Đúng vậy, tại sao phải tức giận chứ? Khi anh còn chưa kịp tức giận thì đã có người thay anh tức giận rồi, có người thay anh ra tay chân thành, như vậy chẳng phải là đủ rồi sao.

“Cẩn thận lời nói của anh.” Lệ Vi Lan cười nhẹ, chỉ tay vào khoảng không, nói với Phó Ngôn Châu, “Dù sao thì, người ấy cũng đứng về phía tôi.”

Phó Ngôn Châu cảm nhận được một sức mạnh vô hình trên đỉnh đầu, đột nhiên phát hiện ra rằng, dường như hắn không biết gì về sự thật của thế giới này.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 206: Chương 206



Trong mắt hắn hiếm khi hiện lên một tia hoang mang, ngơ ngác gật đầu.

“Anh nói thí nghiệm đó là do anh đề xuất...” Lệ Vi Lan hỏi câu hỏi đầu tiên, “Nhưng tại sao tôi chưa từng gặp anh? Cũng chưa từng nghe nói đến anh?” Anh đã luân chuyển qua bốn phòng thí nghiệm, mỗi phòng thí nghiệm khoảng ba tháng, trong mỗi lần tra tấn lặp đi lặp lại, anh đều nhớ rõ khuôn mặt của từng kẻ thù, trong bóng tối, những khuôn mặt đó ngày càng rõ ràng, mỗi cái tên đều đỏ tươi chói mắt. Nhưng không có hắn.

Lệ Vi Lan biết rõ, không có Phó Ngôn Châu.

“Bởi vì ngay từ khi thí nghiệm bắt đầu, tôi đã bị trục xuất vì phản đối kế hoạch thí nghiệm của họ.” Phó Ngôn Châu nói, “Tôi thực sự đề xuất giám sát và thử nghiệm nhóm người tiếp xúc đầu tiên với thiên thạch, vì phản ứng xuất hiện trên người các anh chính là trạng thái ban đầu của dị năng. Đặc biệt là anh, tôi nghi ngờ anh là người đầu tiên có được dị năng, mà dị năng hệ không gian lại đặc biệt, nên dị năng trên người anh có thể là nguyên nhân khiến một số dị năng khác xuất hiện. Nhưng...” Hắn hơi nhíu mày, “Họ hy vọng anh có thể nâng cấp dị năng nhanh nhất có thể, mà cách thử nghiệm của họ là thông qua đau đớn, nhưng tôi cho rằng, tiến hóa không chỉ có con đường đau đớn và cận kề cái chết.”

Mặc dù bị đè xuống đất, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh và lạnh lùng, như thể không hề lo lắng cho sự an nguy và sống c.h.ế.t của mình: “Tôi lần theo cái cây đó để tìm anh. Cái cây đó vốn là một trong những vật thí nghiệm của chúng tôi, trên đó vẫn còn thiết bị theo dõi, sẽ ghi lại một số dữ liệu phản ứng và hình ảnh.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lệ Vi Lan trong nháy mắt, Phó Ngôn Châu nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi đã xóa dữ liệu trên cây rồi. Anh yên tâm. Họ sẽ không tìm thấy anh đâu.”

Phó Ngôn Châu ít khi nói nhiều như vậy. Hội chứng sợ xã hội khiến hắn ngay cả khi ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tường vẫn không muốn bộc lộ quá nhiều tâm sự, thực ra Phó Ngôn Châu rất ít khi nghĩ đến việc mình có nên cảm thấy tội lỗi với đối tượng thí nghiệm trước đây hay không, nhưng nhìn thấy người ta sống sờ sờ trước mặt mình, và có được thần thái hoàn toàn khác với trước đây, hắn đột nhiên nhớ đến đề xuất trước đây của mình: chính hắn đã để phòng thí nghiệm đặt tất cả bọn họ dưới sự giám sát, cũng chính hắn đã đưa ra hướng nghiên cứu ban đầu. Mặc dù cuối cùng những người đó đã đánh cắp kế hoạch thí nghiệm của hắn, nhưng dù sao thì hắn cũng là người đầu tiên đưa ra ý tưởng đó.

Lệ Vi Lan thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Phó Ngôn Châu đang ngồi dưới đất, anh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không hợp tác với nghiên cứu của anh.”

“Được thôi, đó là quyền tự do của anh.” Phó Ngôn Châu không cố gắng thuyết phục anh, hắn chỉ hơi thất vọng thở dài. Mặc dù hắn là một kẻ cuồng nghiên cứu, nhưng hắn biết rõ, Lệ Vi Lan hôm nay không phải là Lệ Vi Lan vừa mới có được dị năng như trước nữa rồi.

[Chúc mừng người chơi kích hoạt: Nhiệm vụ tiếp theo của nghiên cứu Phó Ngôn Châu. Xin người chơi cung cấp đủ dữ liệu nghiên cứu cho Phó Ngôn Châu mà không sử dụng Lệ Vi Lan làm vật thí nghiệm, hoàn thành tiến độ nghiên cứu sẽ nhận được: Phòng k*ch th*ch dị năng (cơ bản), căn cứ sẽ mở phòng k*ch th*ch kỹ năng dành cho người thường.]
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 207: Chương 207



Trầm Chanh nhíu mày.

Nhiệm vụ đã kích hoạt, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra có nên làm nhiệm vụ này hay không.

Phòng k*ch th*ch dị năng thì rất tuyệt, nhưng... chẳng lẽ có thể xóa bỏ trách nhiệm của Phó Ngôn Châu trong chuyện này sao?

Dù sao thì hắn đã hại con trai cô thảm như vậy cơ mà!

Cho dù bây giờ hắn nói rằng từ đầu đến cuối hắn cũng không tham gia vào thí nghiệm đẫm m.á.u đó, nhưng hắn cũng không phản đối kịch liệt!

Chẳng lẽ hắn không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào sao?

Lệ Vi Lan cảm nhận được sự bất mãn của cô.

“Nói cho tôi biết,” Anh nhìn vào mắt Phó Ngôn Châu, nói từng chữ một, “Người khởi xướng kế hoạch này tên là gì.”

“Trì Ninh.” Phó Ngôn Châu cụp mắt xuống, “Hắn ta tên là Trì Ninh.”

Hắn không nói dối. Lệ Vi Lan đã từng nghe thoáng qua cái tên này.

Lúc đó anh thậm chí còn đau đớn nghĩ rằng, tại sao đằng sau cái tên dịu dàng này lại là một đôi tay nhuốm đầy máu.

Một số vật thí nghiệm đã bị rút hết m.á.u trong người.

TBC

Trên người anh, bọn chúng rút máu, chữa lành, rồi lại rút, lại chữa.

Nhưng việc chữa lành dựa vào việc tiêu hao tiềm năng của cơ thể, trong quá trình mất máu, từ đau đớn ban đầu đến dần dần tê liệt, đến sau này, dường như anh có thể cảm thấy một đôi mắt dài và hẹp đang đứng sau tấm kính hai mặt nhìn anh đau đớn.

Lòng căm hận nảy mầm trong đáy lòng, còn dị năng thì tăng cấp trong đau đớn, Lệ Vi Lan thậm chí còn nghĩ, tại sao rõ ràng tinh thần đã đau đớn đến c.h.ế.t đi sống lại, nhưng dị năng của anh lại không mất đi, ngược lại còn có không gian lớn hơn.

Anh rất mong dị năng của mình là hệ chiến đấu.

Nếu vậy, anh sẽ bắt tất cả những người trong viện nghiên cứu này chôn cùng anh.

Trì Ninh...

Nhai đi nhai lại cái tên này hai lần, Lệ Vi Lan gật đầu.

Phó Ngôn Châu đột nhiên nói nhỏ: “Dị năng không gian của anh đã nâng cấp rồi phải không? Tôi cần một dị năng giả cấp cao làm đối tượng nghiên cứu của mình, nghiên cứu nguyên nhân k*ch th*ch dị năng bên trong cơ thể và cách nâng cấp, nếu anh có thể phối hợp với nghiên cứu của tôi, khi nghiên cứu của tôi có kết quả, tôi sẽ đưa anh trở về viện nghiên cứu. Tôi vẫn có quyền hạn của viện nghiên cứu, tôi cũng có mối quan hệ trong viện nghiên cứu, chỉ cần nghiên cứu của tôi có kết quả, tôi c.h.ế.t cũng có thể nhắm mắt xuôi tay. Đến lúc đó nếu anh vẫn còn hận tôi, tôi có thể tự tìm một nơi nào đó để chết, không cần anh phải ra tay.”

Đồng tử của Lệ Vi Lan co lại.

Cũng vào lúc này, giọng nói của cô vang lên bên tai anh: “Không cần anh phối hợp với hắn ta, em có cách rồi.”

Trầm Chanh vốn không hiểu lắm tại sao trò chơi lại nhắc nhở cô “phải cung cấp đủ đạo cụ thí nghiệm cho Phó Ngôn Châu “, nhưng khi nghe thấy trong cuộc đối thoại của họ nói đến “dị năng được k*ch th*ch từ trên người Lệ Vi Lan”, “dị năng càng mạnh càng có giá trị nghiên cứu”, cô đã biết ý nghĩa ẩn giấu của trò chơi: Ôi chao, chính là phải nạp tiền!

Cô đoán được nhiệm vụ này là để làm gì, chỉ là lúc này vẫn chưa chắc chắn lắm, liền chỉ huy Lệ Vi Lan bảo anh ra ngoài cửa.

Lệ Vi Lan bị cô đẩy mạnh ra ngoài cửa.

Trầm Chanh lặng lẽ lấy bản chiếu từ mục chiếu ra, chậm rãi đặt trước mặt Phó Ngôn Châu, Phó Ngôn Châu sửng sốt, còn chưa kịp nói gì, thì nghe thấy tiếng “ầm” ở cửa, cánh cửa vốn đóng chặt bị đẩy ra, Lệ Vi Lan nhìn người phụ nữ nhắm mắt mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy.
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 208: Chương 208



Anh tiến lên hai bước, đột nhiên quỳ xuống trước bản chiếu, giọng run rẩy nhìn về hư không: “Em muốn moi t.i.m anh sao?”

Anh đoán được lựa chọn mà cô có thể làm ra, nên căn bản không yên tâm.

Sao có thể như vậy được!

Lệ Vi Lan gần như ngay lập tức rút Đao Lôi ra, kề vào cổ Phó Ngôn Châu vẫn còn đang ngơ ngác, cười lạnh nói: “Nếu em muốn lựa chọn như vậy, thà hôm nay anh m.á.u chảy thành sông.”

??? Con trai? Đó chỉ là bản chiếu thôi mà! Mẹ sẽ không đau cũng không có cảm giác gì đâu!

Trầm Chanh căn bản không dám k*ch th*ch anh, thấy anh còn rút cả đao ra, lôi quang trên thân đao lóe lên, rõ ràng không phải đang nói đùa, cô vội vàng ngăn cản: “Đó không phải cơ thể của em mà! Em không có cảm giác gì đâu! Hơn nữa còn chưa biết có dùng được không nữa...” Cô chỉ đoán rằng kỹ năng của cơ thể này cũng rất mạnh, hơn nữa giá sử dụng bản chiếu này có thể tính theo “tuần”, giá mỗi tuần cũng không quá đắt, trước đó cô còn tưởng rằng trò chơi chuẩn bị để cô có thêm một nhân vật có thể điều khiển, bây giờ xem ra, ước tính bản chiếu này chính là trò chơi thiết kế sẵn để cho Phó Ngôn Châu nghiên cứu.

Nhưng cô không dám nói lời này với con trai.

“Em đừng lừa anh!” Lệ Vi Lan kích động nói, căn bản không tin.

Cho dù không phải cơ thể của cô, thì việc chế tạo cơ thể này cũng phải trả giá.

Anh đã biết tình hình điều kiện của cô không tốt, làm sao anh có thể để cô thay anh trả giá cơ chứ?

Nghiên cứu của Phó Ngôn Châu cho dù có là vì dân chúng, thì liên quan gì đến bọn họ đâu? Dựa vào đâu mà bắt cô phải trả giá như thế này?

Cô và bọn họ thậm chí còn không phải người ở cùng một thế giới!

TBC

“Con trai,” Trầm Chanh nói giọng nặng nề, vô cùng đau buồn, căn bản không để ý mình dùng xưng hô thân mật, cũng không để ý biểu cảm của Lệ Vi Lan trong nháy mắt gần như nứt ra, “Làm sao mẹ có thể lừa con được!” Mẹ vẫn là mẹ của con mà, làm mẹ thì lừa con trai mình làm gì?

Lệ Vi Lan cứng đờ.

Từ khi phân thân xuất hiện có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Phó Ngôn Châu cũng cứng đờ, lén liếc nhìn Lệ Vi Lan, hắn cảm thấy mình đã nghe phải thứ không nên nghe, lần này đại khái có lẽ sẽ thực sự bị diệt khẩu.

Tệ rồi, nghe được xưng hô thân mật của cấp trên và bạn gái của cấp trên là mẹ và con thì phải làm sao?

Cấp bách, online chờ trả lời!

Giả c.h.ế.t có tác dụng không?

Con trai không để ý đến cô tận hai ngày.

Trầm Chanh quả thực là ăn không ngon ngủ không yên, ngơ ngẩn như thể trúng tà.

Thực ra bản thân cô cũng biết mình như vậy là không đúng, nhưng con trai mình nuôi bằng tiền nạp vào game lại giận dỗi, không thèm để ý đến mình, cô không lo lắng mới lạ!

Hôm đó nghe thấy cô gọi một tiếng “con trai” và “mẹ”, con trai trực tiếp giận dỗi.

Trầm Chanh vừa thốt ra một câu đã biết là không ổn rồi, dù sao thì bình thường trò chơi yêu cầu khẩu lệnh khởi động của bọn họ là “Xin chào, Lệ Vi Lan”, cô đoán yêu cầu này có phải là vì AI nghe thấy cách xưng hô khác sẽ nổi điên hay không, bây giờ thì hay rồi, lỡ miệng gọi một tiếng “con trai”, hu hu hu, sai lầm chồng chất sai lầm, đều tại cái miệng nhanh nhảu của tôi!
 
Vô Tình Nuôi Trúng Boss Mạt Thế
Chương 209: Chương 209



Cô liên tục quan sát cẩn thận trong hai ngày, kỳ lạ là, con trai cũng không biểu hiện ra tức giận hay không vui, chỉ là dùng bạo lực lạnh, chơi trò tự kỷ, nếu phải nói chính xác thì chính là đã biến thành con trai nuôi bằng nhựa, bề ngoài thì cười ha ha, nhưng luôn cảm thấy trong lòng như có một ngọn núi lửa sắp phun trào vậy.

Ngay cả ánh mắt anh nhìn cô, Trầm Chanh cũng cảm thấy mình có thể đọc được hai chữ nghi ngờ và quan sát.

Nhưng Trầm Chanh cũng không biết giải thích thế nào.

Giải thích tại sao lại tự nhận là mẹ?

Lần đầu tiên nói “mẹ” anh không truy cứu kỹ, lần thứ hai nói “mẹ” thì tìm một cái cớ để lấp l**m, lần này trực tiếp gọi một tiếng “con trai” rồi lại nói một tiếng “mẹ”, thì làm sao mà lấp l.i.ế.m được? Thiên tài logic cũng không lấp l.i.ế.m được!

Trầm Chanh vô cùng đau buồn.

Lỡ miệng một cái, bây giờ thực sự trở thành chiến trường tu la không giải thích được, nghiệp chướng do mình tạo ra, mình phải gánh chịu. con trai mình tự chọc giận, chỉ có thể tự mình dỗ dành.

Thực ra Lệ Vi Lan cũng không muốn làm khó cô.

Anh cũng không biểu hiện ra là mình đa sầu đa cảm như vậy.

Cô gọi một tiếng “con trai”, rồi lại một tiếng “mẹ”, đã đủ để Lệ Vi Lan đoán được tám chín phần khoảng cách giữa bọn họ.

Thông tin có được trước đó cộng với cách xưng hô lần này, anh đã biết mình trong mắt cô là như thế nào: Có lẽ tóm lại chính là hoạt hình, dễ thương, mềm mại. Bởi vậy cô mới luôn muốn xoa đầu mình, luôn muốn sờ đầu mình, hành vi như vậy, hoàn toàn không coi mình là một người đàn ông trưởng thành có sức uy h.i.ế.p nhất định, rõ ràng là coi mình như một đứa trẻ mềm mại!

Mà nguyên nhân, không phải vì cô là quái vật. Bởi vì trong mắt quái vật, anh chỉ là một loại sinh vật khác, loài khác nhau thì làm sao có thể nhận bừa làm mẹ được?

Có khả năng hơn là, bản thân mình đang sống trong một thế giới song song với cô!

Không cùng một chiều không gian, không cùng một thế giới, thậm chí không nhìn thấy được sự thật ở đây.

Lệ Vi Lan tâm loạn như ma, căn bản không thể đối mặt với cô.

Đặc biệt là, anh biết rõ lòng mình, sự phụ thuộc của anh đối với cô, càng giống một loại trói buộc và mầm mống quan tâm.

Nhưng như vậy thì sao chứ?

Không cùng một thế giới, anh phải làm sao để vượt qua ranh giới này?

Cho dù là quái vật, quái vật lớn đến mức có thể nuốt chửng cả một thành phố thậm chí là lục địa, thì cũng có thể chạm vào và sờ thấy, nhưng đối với anh mà nói, cô lại xa hơn cả khoảng cách giữa trời và đất.

Lệ Vi Lan mất trọn ba ngày mới sắp xếp ổn thỏa cảm xúc.

Trầm Chanh không nhịn được nữa, cuối cùng cũng cẩn thận chọc chọc mặt anh: “Hu hu hu, Lệ Vi Lan anh đừng giận nữa mà, em đảm bảo sau này không gọi anh là con trai nữa được không QAQ”

Lúc cô chọc anh, thực ra Lệ Vi Lan đã bình tĩnh lại rồi.

Nhưng nghe giọng điệu này của cô, Lệ Vi Lan lại cảm nhận được sự quan tâm của cô. Trong lòng anh khẽ động, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì, hỏi: “Vậy còn thí nghiệm thì sao? Em còn định làm vật thí nghiệm nữa không?”

Tất nhiên là vẫn phải làm thí nghiệm rồi.

Trầm Chanh hơi do dự, không muốn nói thật: Chỉ là một phân thân chiếu hình mua bằng tiền nạp vào game, chứ không phải là bản thân cô? Trong tình huống cô không có cảm giác gì, chẳng khác nào tùy tiện nặn ra một người giấy cho Phó Ngôn Châu làm thí nghiệm, hơn nữa còn có thể hoàn thành nhiệm vụ và có lợi cho căn cứ, thì có vấn đề gì đâu? Trầm Chanh thực ra không hiểu lắm.
 
Back
Top Bottom