Siêu Nhiên Võ Thần Ký

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
333839458-256-k792737.jpg

Võ Thần Ký
Tác giả: laotuuvuong
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

sức mạnh một người có thể thay đổi cục diện Tags: dothitienhiep​
 
Võ Thần Ký
c1


Hộc...hộc...Một thiếu niên đang tựa lưng vào vách động thở dốc đưa mắt nhìn ra phía cửa động, một con mắt đỏ ngầu đang nhìn về phía hắn khiến thiếu niên dưng hết lông tơ.Rầm....Đó là tiếng va chạm của con quái thú với vách núi bên ngoài, sau mấy lần cố thử va chạm khiến cho cả động đá rung lắc như sắp sụp, con quái thú bên ngoài giận dữ quoác lên một tiếng rồi bay đi.

Lúc này thiếu niên mới thở phào một hơi rồi ngồi bệt xuống đất, thiếu niên tên Trần Lâm năm nay 15 tuổi, gia đình hắn có bốn người sống tại một vùng quê nghèo miền núi thuộc tỉnh Giang Hà của nước Nam An.

Cha hắn Trần Sơn là một thợ săn nổi tiếng của vùng, từ bé hắn đã được cha huấn luyện nên hắn cũng rất khá trong việc đi săn.

Một tuần trước, Trần Sơn tìm được một tấm bản đồ cổ trong rương đồ ông nội hắn Trần Thế Hải để lại, nó miêu tả đường tiến vào sâu bên trong Mê Vụ lâm, đây là cánh rừng rộng lớn vô cùng, toàn bộ lục địa của Lam cầu nơi Trần Lâm sinh sống đều được bảo phủ bởi nó, Mê Vụ Lâm còn là một khu rừng với nhiều bí ẩn, chính phủ cảnh báo chỉ nên tiến vào sâu nhất là 10km bởi vì nơi đây rất nguy hiểm, đã từng có rất nhiều cuộc do thám sâu vào trong nhưng đều mất tích một cách bí ẩn , cuộc dò thám thành công nhất là tiến vào tới 15km tại nước Tây Lan, ngay khi có tín hiệu báo về thì bị tắt, đoàn thám hiểm đó cũng mất tích đầy bí ẩn.Thế nhưng , dựa theo tấm bản đồ mà Trần Thế Hải để lại thì có thể tiến vào sâu vài chục km, Mê Vụ Lâm tuy rằng nguy hiểm nhưng lâm sản phong phú, càng vào sâu càng bắt gặp nhưng trân phẩm quý hiếm, nếu như có thể tiến vào sâu hơn nữa có lẽ nhà hắn sẽ đổi đời, chính vì vậy cha con hắn bất chấp nguy hiểm cùng với 4 người thuộc đội săn của cha hắn tiến sâu vào Mê Vụ LÂm.

Theo máy đo ước chừng tiến sâu vào hơn 16km bọn hắn gặp một loài sinh vật cực kì quỷ dị- hình hài giống một con sâu nhưng thân hình to như con nghé, tổng cộng có 5 con, chúng tấn công đoàn người của Trần Lâm, có hai người trong đoàn bị chúng ăn thịt còn lại mọi người chia nhau chạy, cha hắn vì cứu hắn nên buộc hắn nấp sau một ụ đất rồi dẫn dụ con 2 con sâu đi, đáng tiếc ngay khi Trần Lâm rời khỏi ụ đất lại bị một con sâu khác thấy, ngay lúc nó há cái mồm đỏ lòm chuẩn bị xơi Trần Lâm thì một luồng cuồng phong nổi lên, một con đại bàng hai mắt đỏ như màu máu trên đầu có cặp sừng rất kì lạ xà xuống một chân quoắp con sâu còn Trần Lâm bị nó ngậm trước mỏ khiến hắn sợ ngất đi.

Đến khi Trần Lâm tỉnh lại hắn đag ở trong một cái tổ lớn, xung quanh là ba con chim non to hơn một con gà trống đang dùng những chiếc mỏ sắc như lưỡi kiếm mổ con sâu nọ.

Trần Lâm toát mồ hôi lạnh vội vàng leo khỏi cái tổ.

Đứng trên thành tổ hắn khó tin những gì trước mắt, tổ chim nơi hắn đứng làm trên đỉnh một cây đại thụ cao vượt lên, xung quanh non xanh nước biếc như chốn tiên cảnh.

Cố kìm nén sự rung động hắn vội vàng theo tán cây trượt xuống, nhưng chạy không được bao xa thì lại bị con chim lớn kia đi kiếm mồi về bắt gặp, may mắn là hắn nhìn thấy 1 cửa hang ẩn sau lùm cỏ, cuối cùng mọi chuyện xảy ra tới lúc này.

Những chuyện kinh hoàng xảy ra vừa qua đã thay đổi nhận thức của Trần Lâm về thế giới này mặc dù sợ hãi nhưng hắn lại thấy có chút phấn khích.

Nhưng rất nhanh hắn nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng là làm cách nào để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại-Làm cách nào để thoát khỏi nơi này bây giờ, nếu ra ngoài kia nhất định sẽ bị con chim đó bắt được... haizzỌt..ọt ...

Trần Lâm cười khổ xoa bụng, cũng không biết hắn ngất bao lâu giờ chỉ cảm thấy bụng đói cồn cào-Cũng may là túi vải vẫn còn không thì thực sự khó cầm cự nổi..Trong quá trình vừa qua cũng may hắn vẫn đeo túi vải bên người, bên trong có chút lương khô và đồ đi rừng mà cha hắn chuẩn bị thêm.

Trần Lâm mở túi vải móc ra ba chiếc lương khô còn lại và chai nước ra uống.

Nhìn ra ngoài cửa động trời cũng sắp tối , Trần Lâm đánh liều rón rén bước ra cuối cùng cũng tìm được chút cành củi khô gần cửa động, vậy là tối nay hắn không phải chịu rét mà ngủ rồi.

Với một kẻ thường xuyên vào rừng săn thú như hắn thì nhóm lửa là một việc vô cùng đơn giả, chỉ cặm cụi một lúc với dụng cụ đánh lửa thì tia lửa đã xuất hiện, hơi ấm phả ra làm giảm cái lạnh nơi hoang vu này.
 
Võ Thần Ký
c 2


Ăn uống xong xuôi, Trần Lâm lôi từ trong túi vải ra một tấm da cũ màu sắc loang lổ cũ kĩ, tấm da này bất ngờ lại là tấm bản đồ của ông nội hắn, vì để thuận tiện trong việc di chuyển nên Trần Sơn đã để tấm bản đồ trong túi vải của con trai thay vì bỏ vào chiếc balo to khoác sau lưng.

Trần Lâm đưa tấm da lại gần đống lửa, từng đường nét trên tấm bản đồ hiện lên rõ ràng, tuy nhiên đường đi lại dừng lại giữa chừng, có lẽ người vẽ tấm bản đồ này cũng chỉ tiến vào tới nơi đây là đừng lại.

Bất chợt một tia lửa bắn vào tay làm, theo phản xạ hắn buông tấm da cũ ra khiến nó rơi vào đống lửa , Trần Lâm vội vàng lấy cành củi bên cạnh kều tấm da ra thấy nó không bị cháy hắn thở ra một hơi.

Trần Lâm mở tấm bản đồ ra xem lại hắn kinh ngạc "a" lên một tiếng, cũng chả biết tại sao sau khi tiếp xúc với ngọn lửa tấm bản đồ lại xuất hiện thêm đường đi mới, cuối cùng còn xuất hiện một dấu X cùng với hình tượng một tảng đá.-Chả lẽ nào ông nội để lại một tấm bản đồ kho báu sao?Với sự tò mò của một thiếu niên mới lớn , sau suy đoán đây có thể là một tấm bản đồ kho báu thì Trần Lâm tỏ ra vô cùng thích thú.

Hắn nhìn kí hiệu tảng đá cố gắng nhớ lại vì dường như tảng đá này hắn đã thấy ở đâu rồi-aaaaaa....

Đúng là nó rồi, lão thiên à....

Ta đã tới nơi rồiTheo trí nhớ của hắn thì hình vẽ này không khác gì tảng đá ở ngoài cửa động, nói cách khác cửa động nơi hắn đang đứng chính là nơi đánh dấu kho báu trên bản đồ.

Nhìn vào sâu bên trong của thông đạo này là một mảng hắc ám, Trần Lâm nuốt nước bọt một cái , sau một hồi đắn đo suy nghĩ hắn quyết định ngủ một đêm rồi mới tiến vào.

Tờ mờ sáng hôm sau một tiếng hót vang trời khiến Trần Lâm tỉnh , hắn cũng đoán được đây là tiếng của con chi lớn kia.

Trần Lâm chuẩn bị mọi thứ rồi cầm theo cây đuốc tiến sâu vào trong thông đạo, đi hết gần nửa giờ đồng hồ hắn mới thấy ánh sáng trước mặt, Trần Lâm vui mừng chạy tới nhưng khiến hắn thất vọng là nơi đó chỉ là vách đá dựng đứng 3 mặt còn lại- Khốn khiếp! không có lối ra chẳng lẽ ta phải chết ở nơi này sao?

Không có đường ra dù tìm được kho báu thì có ý nghĩa gìTrần Lâm tức tối đá về phía vách đá trước mặtXoảng...Một tiếng vỡ như thủy tinh vang lên nhưng Trần Lâm không thấy gì ngoài vách đá trước mặt, một trận động đất xuất hiện khiến cả hạp cốc rung động , Trần Lâm vội vàng bám vào thành động để không ngã, cơn địa chấn chỉ kéo dài trong vài giây, trong lòng Trần Lâm tràn đầy nghi hoặc vội đứng dậy chạm chân lại vào vách đá, lần này hắn kinh hãi đến há mồm vì chân hắn lại xuyên vào trong đá mà không có cảm giác gì, Trần Lâm vội vàng rút chân về không tin nổi đánh giá vách đá trước mặt.

Sau nhiều lần thử cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu nhắm mắt xông về vách đá phía trước.

Sau một lát không cảm nhận được gì, một cơn gió nhẹ thổi đến khiến hắn mở mắt, Trần Lâm choáng ngợp bởi khung cảnh trước mặt, nơi đây quả thực giống chốn bồng lai hắn xem ở trên phim truyền hình, nơi hắn đứng là một bệ đá được tạo từ một viên đá lớn gọt dũa vuông vức, ngay phía dưới là một con đường bằng đá xanh kéo dài tít tắp tới phía xa xa, phóng tầm mắt ra Trần Lâm thấy phía cuối đường là một đại môn to lớn cùng một loạt các kiến trúc đồ sộ mờ ảo phía sau nó, trái tim hắn đập nhanh liên hồi, những thứ mà Trần Lâm thấy hôm nay đã thay đổi hoàn toàn thế giới quan của hắn, hắn nhanh chóng chạy về phía cánh cửa lớn kia, cánh cửa này nhìn xa thấy bình thường nhưng tới gần thì khiến Trần Lâm choáng ngợp, nó cao phải tới 10m với đầy hoa văn kì lạ, ngay phía trên là một bảng hiệu với những kí tự kì lạ mà Trần Lâm càng nhìn càng thấy chóng mặt, hắn lắc lắc đầu rồi đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa nhìn to lớn như vậy nhưng Trần Lâm thấy đẩy vào rất dễ dàng, phía sau cánh cửa là một loạt các kiến trúc khổng lồ tràn ngập sự uy nghiêm và tang thương, nơi này đã rất lâu rồi không ai ở, Trần Lâm nhìn xung quanh bằng ánh mắt đầy tò mò mà không biết rằng khi hắn bước qua cánh cửa một đôi mắt đã mở ra và nhìn chằm chằm vào hắn.
 
Võ Thần Ký
c 3


Trần Lâm men theo một con đường tiến về bên trái, vòng vèo mất một lúc hắn tới trước một quảng trường rộng lớn xung quanh là những cột trụ chọc trời, phía bên kia quảng trường là một bục lớn bằng đá sát vào một hòn sơn giả khổng lồ, nơi này thu hút sự chú ý của Trần Lâm-Ha ha, thực sự là giống những thứ trong phim truyền hình nhaTrần Lâm đứng trên bục quan sát những vật bằng đá bố trí xung quanh tràn đầy sự tò mò.

Bỗng nhiên hắn thấy đầu "ong" lên một tiếng rồi ngất đi.-A Lâm....

A Lâm... tỉnh lại điTrần Lâm mơ hồ mở mắt ra, trước mặt hắn là Trương Tuệ Linh- mẹ hắn, điều này làm hắn thấy rất mơ hồ, hắn dường như đã quên một điều gì đó quan trọng vô cùng nhưng rồi hắn lắc đầu thầm nghĩ:" có lẽ ban nãy chỉ là một giấc mơ".

Thấy con trai ngơ ngác, Trương Tuệ Linh phì cười -ngốc tử, dậy mau!

Ra xem cha con mang gì về kìa, lần này kiếm được toàn thuốc quý nhà chúng ta phát tài rồi.Trần Lâm nghe vậy nét mặt vui mừng lao ra khỏi phòng, đội săn của Trần Sơn đang đang vận chuyển hàng hóa về trên hai chiếc xe tải lớn.

Chỉ sau vài hôm nhà hắn trở thành nhà giàu nhất huyện này, Trần Lâm đã trở thành một cậu ấm của huyện nhỏ này, hắn dứt khoát bỏ học cả ngày chơi bời ở quán bar trên tỉnh, trở thành một phú nhị đại có tiếng.

Sau hơn 3 tháng con người Trần Lâm thay đổi hắn, từ một thiếu niên khỏe mạnh chất phác trở thành một cậu ấm vung tiền như nước, cha mẹ rất chiều hắn, đáp ứng mọi nhu cầu không do dự.

Vào một ngày trời mưa nặng hạt, Trần Lâm trở về huyện thành sau chuỗi này đi chơi dài, hắn ghé mắt nhìn qua khung cửa sổ nghĩ lại những tháng ngày trước kia khi chưa giàu sang, hắn có ước mơ trở thành một người giàu có để cha mẹ và em gái hắn được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng giờ đây mọi thứ xảy đến dường như quá dễ dàng khiến cho hắn cảm thấy mất phương hướng.

Một bóng người chạy qua khiến nội tâm Trần Lâm xao động, đó không ai khác chính là Lý Tĩnh Như- cô gái có một vết bớt to trên mặt cũng chính là người hắn từng có ý muốn lấy làm vợ .

Ba tháng qua, vì những thú vui mà Trần Lâm dường như đã quên đi cô gái này cùng nhiều người bạn của hắn, kí ức chợt ùa về, hắn nhớ những chuyện trước kia làm hắn hoảng hốt, hắn nhớ ngày tháng trước kia, nhớ tới những khổ cực của cha mẹ hắn.

Cuối cùng Trần Lâm nhớ tới một chuyện khiến hắn rùng mình, đó là chốn tiên cảnh mà hắn từng coi là giấc mơ-Hôm đó mình đã ngất đi, tại sao khi tỉnh dậy lại ở nhà?

Còn có mọi chuyện diễn ra dường như quá suôn sẻTrần Lâm là một kẻ thông minh, hắn dường như nhận ra sự bất thường.-Không được, có lẽ hiện tại mới chính là một giấc mơ, ta phải tỉnh lạiTrần Lâm đưa ra một kết luận khiến bản thân hắn toát mồ hôi lạnh không thôi, hắn nhắm chặt mắt lại cắn vào đầu lưỡi, ý chí phát ra tiếng gào:" tỉnh lại cho ta"Khung cảnh biến đổi, Trần Lâm xuất hiện trên một vách núi, trước mặt hắn bất ngờ lại xuất hiện con sâu khổng lồ hắn đã từng gặp qua, điều này khiến Trần Lâm hãi hùng khiếp vía , hắn vô thức lui lại nhưng suýt chút nữa rơi xuống vách núi, Trần Lâm tuyệt vọng nhìn về cái miệng đỏ lòm của con sâu-Chẳng lẽ ta phải chết ở đây sao?Ánh mắt hắn khẽ đổi, khuôn mặt Trần Lâm trở nên hung tợn, biết rằng có lẽ phải chết nên hắn đã quyết tâm liều mạng, rút con dao găm ở bên đùi ra Trần Lâm gào lên:-Quái vật khốn nạn, hôm nay Lâm gia sẽ làm thịt ngườiDứt lời Trần Lâm cầm con dao găm nhanh nhẹn lao về phía con sâu, hắn nhảy sang phải lách sang trái né những cú quật từ lưỡi của nó, từ bé đã theo cha đi săn bản lĩnh của hắn cũng không hề nhỏ, sau vài lần né Trần Lâm cũng bị lưỡi của nó sượt qua vai, thật kì lạ lưỡi loài sâu này vậy mà sắc bén khiến vai của hắn rách ra một đường, máu túa ra-không được, tiếp tục như thế này chắc chắn mất mạngTrần Lâm cố nén đau đớn nhớ lại những điều cha hắn dạy" không loài vật nào là không có điểm yếu chỉ cần tìm ra điểm yếu của nó thì có thể dễ dàng đánh bại nó hơn".

Hắn nhảy lùi ra sau né đòn của con sâu vừa phân tích-Mỗi lần nó di chuyển cái lưỡi không thể hoạt động mà mỗi khi đó nó phải thu lưỡi lại sẽ mất khoảng 3sTrần Lâm nhìn con sâu lớn trước mặt, đúng hơn là nhìn chằm chằm vào con mắt độc nhất của nó- Liều thôi!Nghĩ là hành động, Trần Lâm ngậm dao găm vào mồm uyển chuyển né chiếc lưỡi kia chém tới, hắn lộn ngược lại phía sau vài vòng thoát khỏi tầm công kích của chiếc lưỡi tiện tay nhặt 1 viên đá nhọn vừa tay.

Đúng như Trần Lâm dự đoán ,con sâu lớn thu lưỡi lao về phía hắn- Sống hay chết ở một bước nàyTrần Lâm gầm lên vung tay ném viên đá về phía mắt con sâu, với việc dùng đá ném chim trong mỗi lần đi săn thì việc ném viên đá trúng ngay con mắt lớn kia là việc vô cùng đơn giản đối với hắnGràooo..Con sâu lớn gào lên một tiếng đau đớn quằn quại trên đất, nhân lúc này Trần Lâm lao tới cầm dao đâm thẳng về phía con mắt bị mù kia sâu tới tận khuỷu tay hắn, một dòng chất lỏng màu xanh bắn ra, con sâu đã chết không thể chết hơn được nữa.

Trần Lâm thở ra một hơi, nếu lần trước không phải là lũ sâu này đánh lén chết hai người số lượng lại đông thì dù da có thể tránh được súng đạn cũng sẽ bị đám người Trần Sơn diệt.

Trần Lâm thở hổn hển tựa lên xác con sâu, sự đau nhức phía vai truyền đến cộng với việc mất máu nhiều khiến hắn ngất đi
 
Võ Thần Ký
c 4


Trần Lâm tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã trở về trên quảng trường kia, mọi thứ vẫn không hề thay đổi, quãng thời gian vừa qua đối với hắn như một giấc mơ dài vậy-ha ha... rất tốt... rất tốt...Một thanh âm già nua cất lên khiến cho Trần Lâm giật thót mình, hắn nhìn lại về phía âm thanh phát ra, một lão nhân mặc bạch y dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang mỉm cười nhìn hắn, điều khiến Trần Lâm lạnh sống lưng là lão nhân này lơ lửng trên không- Aaaaa... có quỷ...Trần Lâm la lên một tiếng hoảng hốt bỏ chạy, mặc dù hắn tự nhận là kẻ gan dạ nhưng gặp ma quỷ thì thực sự không chịu nổi, lão nhân nghe thấy Trần Lâm gọi là quỷ thì vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, lão đường đường là một nhân vật đỉnh cấp một thời giờ lại bị một thiếu niên gọi là quỷ, nếu không phải tiểu tử này có chút căn cơ thì lão đã một chưởng đập chết, phải biết ở vùng đất bị bỏ rơi này kiếm được một kẻ có căn cơ tu luyện phải nói là vô cùng khó chứ đừng nói tới việc có thể tìm tới nơi này.

Lão nhân khẽ vẫy tay một cái, Trần Lâm đã bỏ chạy được một đoạn bỗng thấy thân hình khựng lại có cố gắng thế nào cũng không cử động được, sau đó hắn bị một lực hút vô hình kéo về phía sau một lần nữa xuất hiện trước mặt ông lão, lúc này hắn đã hoảng sợ cực điểm nhìn lão nhân trước mặt lắp bắp nói-ông...

ông muốn làm gì?Lão nhân cười to một tiếng vung tay lên lần nữa trả lại quyền khống chế thân thể cho Trần Lâm- Tiểu tử, trên đời này ngươi là kẻ hậu bối đầu tiên dám gọi bản tôn là quỷ, nếu không phải ngươi có căn cơ tu luyện bản tôn đã phế ngươi rồi.Lão nhân vung tay lên lần nữa, tấm bản đồ da trong túi vải của Trần Lâm lập tức bay tới tay lão, khuôn mặt lão nhân mơ hồ có chút hoài niệm, lão thở dài một hơi- Tấm bản đồ này ngươi từ đâu mà có?Trần Lâm lúc này đã bớt sợ hãi hơn lúc đầu, rụt rè trả lời:- Là vật gia truyền nhà ta- Vật gia truyền nhà ngươi?

Khương Tiểu Nhu là gì của ngươi?Lão giả có vẻ khá mất bình tĩnh khi nghe Trần Lâm trả lời.

Trần Lâm nghe cái tên Khương Tiểu Nhu thì có chút mơ hồ rồi, hắn dường như đã nghe qua cái tên đó nhưng cũng không nhớ rõ bèn trả lời:- Ta không biết người đó là aiLão giả nghe vậy thì nét mặt có chút bất thiện tiếp tục dò hỏi:- Ngươi nói đây là vật tổ truyền nhà ngươi vậy ngươi tên gì?Trần Lâm cảm thấy rất khó hiểu nhưng vẫn trả lời, dù sao lão nhân này cũng chả biết thần hay quỷ không vừa ý có khi hắn lại mất cái mạng nhỏ- Ta tên Trần Lâm- Trần Võ là gì của ngươi?Lão giả kích động nhìn chằm chằm Trần Lâm hỏi.

Cái tên Trần Võ khiến Trần Lâm vô cùng nghi hoặc nhìn lão giả - Đó là tổ tiên của nhà ta, lão có quen biết gì sao?Trần Lâm thầm nghĩ" lão quỷ này không thực sự quen biết tổ tiên ta đấy chứ, không lầm thì thời đại đó cách đây cả nghìn năm rồi", nghĩ tới đây hắn lại nổi da gà , chỉ có lão yêu quái mới có thể sống nghìn năm chứ người nào sống nổi.

Trần Lâm len lén nhìn về phía lão nhân chỉ thấy ánh mắt như điện của lão nhìn tới hắn, lão giả cười lớn ánh mắt nhìn Trần Lâm trở nên ôn hòa hơn- Tốt tốt... bảo sao ngươi lại khiến bản tôn thấy có cảm giác thân thuộc tới vậy hóa ra là hậu bối của taTrần Lâm nghe lão nói vậy thì như lạc vào sương mù, lão giả nói thêm- Lão phu tên Trần Võ, còn không mau bái kiếnTrần Lâm nghe vậy há hốc mồm, mặc dù chưa tin lắm nhưng nghe lão nói có lẽ là lão có liên quan tới tổ tiên nhà hắn, Trần Lâm liền quỳ xuống vái- Con cháu xin ra mắt tổ tiênTrần Võ hài lòng nhìn Trần Lâm, vung tay một cái giữa không trung xuất hiện một mảnh ngọc xanh biếc- Là tổ tiên của ngươi ta sẽ không thiếu chút lễ vật, chờ khi ngươi ra khỏi đây ghép mảnh ngọc này với mảnh ngọc ta đưa cho Tiểu Nhu đó sẽ chính là quà ra mắt ta tặng ngươiTrần Lâm khi nhìn thấy mảnh ngọc thì không còn chút nghi ngờ gì nữa, lão giả này chính là Trần Sơn tổ tiên hắn, vì thế hắn nhìn lão trở nên thân thiết hơn rất nhiều vội vàng tiến lên nhận lấy miếng ngọc- Đa tạ tổ tiênTrần Lâm len lén nhìn từ đầu tới chân Trần Võ thầm than kì lạ, điều này khiến lão vừa buồn cười vừa tức- Tiểu quỷ, có phải ngươi muốn hỏi ta vì sao vẫn còn có thể đứng trước mặt ngươi đúng khôngTrần Lâm được gãi đúng chỗ ngứa gật đầu lia lịa- Ta chính là một Thần võ giả mà ở nơi này có một tên gọi khác chính là tiên nhânTrần Võ thở dài như nhớ lại quá khư huy hoàng hoàng của mình, chợt thấy ánh mắt phát sáng của Trần Lâm nhìn mình khiến lão phì cười- Tiểu gia hỏa, ngươi là hậu nhân của ta quả thực ta cũng không muốn ngươi gánh vác trách nhiệm này thế nhưng đây lại là lựa chọn duy nhất của ta.

Đương nhiên ngươi có quyền từ chốiLão nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm thì liền hiểu hắn sẽ không từ chối, khẽ thở dài một hơi lão hỏi- Ta cho ngươi 2 sự lựa chọn, 1 là tiếp nhận truyền thừa của Vân Thiên tông ta cùng với huyết thù của Vân Thiên Tông, dù phải thịt nát xương tan cũng phải trả mối thù diệt tôngNói tới đây quanh người Trần Sơn phát ra một luồng sát ý kinh thiên khiến kẻ chưa tu luyện như Trần Lâm không chịu nổi sắc mặt trắng bệch, nhận ra điều này Trần Võ thu lại sát khí từ tốn nói tiếp- Lựa chọn thứ hai là ta sẽ mang ngươi ra khỏi đây truyền thụ cho ngươi một bộ võ công đủ để ngươi đứng lên đỉnh cao của nơi nàyCảm nhận được khí tức hùng mạnh của Trần Võ khiến đáy lòng Trần Lâm rao rực, hắn đã từng mơ trở thành người hùng hay siêu nhân giải cứu thế giới giờ đây mơ ước có thể trở thành hiện thực khiến hắn hận không thể ngay lập tức trở nên như vậy, dù trả giá bằng tính mạng hắn cũng muốn thử vì vậy Trần Lâm không do dự đáp- Cháu muốn tiếp nhận truyền thừa của Vân Thiên Tông, mong tổ tiên thành toànNghe vậy Trần Võ cười lớn-Tốt , hậu nhân của Trần Võ ta phải như vậy.

Tuy nhiên có nhận được hết truyền thừa hay không còn phải dựa vào ngươi, ta không thể giúp gì được.Nói xong lão phất tay một cái thân hình của cả 2 biến mất tại võ trường.
 
Võ Thần Ký
c5


Chỉ trong vòng một cái chớp mắt hai nhân ảnh một lần nữa xuất hiện trên một tế đàn bằng đá mọc đầy rêu xanh , nơi đây đã rất lâu không ai đến, Trần Lâm hiếu kì nhìn xung quanh chỉ thấy nơi này tồn tại hai viên đá trong suốt như pha lê, hắn chắc nhẩm nếu bán hai viên đá này đi có lẽ sẽ kiếm được một khoản lớn, Trần Võ mang hắn đến cạnh viên đá bên phải nói- Đặt tay lên đá trắc thí , buông bỏ sự kháng cựTrần Lâm răm rắp làm theo, khi hắn đặt tay lên viên đá kia một luồng khí chạy dọc từ lòng bàn tay lan khắm cơ thể hắn đồng thời tảng đá đổi màu từ vàng ,cam, đỏ, lục đến đây nét mặt Trần Sơn hiện lên sự kinh hỉ hiếm có, nhưng viên đá lại một lần nữa đổi màu thành màu tím khiến gương mặt Trần Võ đỏ bừng lên vui sướng, nhưng viên đá lại một lần nữa đổi màu thành màu đen khiến Trần Võ vốn đang vui mừng gương mặt bỗng chốc tối tăm, lão thở dài một hơi-Tạp phẩm võ thể... haizzTrần Lâm nhìn viên đá chuyển đổi được màu sắc cảm thấy kì lạ, hắn nhìn nét mặt Trần Võ có chút âm trầm thì tò mò hỏi:- Tổ tiên, tảng đá này là đá gì sao có thể thay đổi màu sắc Trần Võ có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi- Ngươi tiếp tục đặt tay lên tảng đá còn lại, xong xuôi ta sẽ nói cho ngươi biết sauTrần Lâm cũng không còn cách nào, chỉ nén sự tò mò đặt tay tiếp lên tảng đá còn lại, Trần Võ vung tay một dòng năng lượng truyền về phía tảng đá, Trần Lâm cảm thấy một luồng khí truyền dọc theo tay hắn bắn thẳng lên não hải đưa hắn tới một không gian kì dị nhưng trong không gian ngoài vũ trụ, trước mặt hắn xuất hiện một hư ảnh một cuốn sách đang mở ra, quyển sách này rất kì dị, trên mặt sách không có bất kì kí hiệu gì chỉ có hình vẽ một con mắt nhắm ở giữa ,Trần Lâm cảm nhận được lời kêu gọi tới từ cuốn sách trước mặt , hắn đưa tay lên khẽ chạm vào biểu tượng con mắt , điều kì dị đã xảy ra, hình vẽ chợt biến đổi, con mắt bỗng mở ra theo đó là luồng ánh sáng trắng tới chói mắt phát ra từ giữa cuốn sách làm Trần Lâm không mở được mắt.

Bên ngoài, Trần Võ đang nhìn Trần Lâm thì chợt nhíu mày, lão hướng mắt về phía xa, chỉ trong vài giây mây đen đã phủ kín phía trên tế đàn, lôi quang xuất hiện chằng chịt , ngay khi đằng sau Trần Lâm dần xuất hiện bóng mờ quyển sách kia thì giữa lớp mây đen dần tách ra lộ ra hư ảnh một con mắt lớn đỏ ngầu nhìn xuống.

Gặp cảnh này ngay cả cao thủ như Trần Võ cũng biến sắc, lão đọc pháp quyết thét lên một tiếng"khởi", mặt đất rung chuyển từ bốn phương tám hướng xuất hiện những luồng sáng đan xen vào nhau tạo nên một bức tường không màu ngăn trở tầm nhìn của con mắt kia, chỉ một lát sau mây đen tản đi lão mới thở ra một hơi, ngay lúc này Trần Lâm mở mắt , hư ảnh phía sau cũng thu vào mà tảng đá kia cũng vỡ thành bột mịn.

Nhìn thấy nét mặt tràn đầy kinh hãi của Trần Võ hắn gãi đầu đứng dậy:- Tổ tiên chuyện gì đã xảy ra, ta vừa mơ một giấc mơ kì lạ, gặp một cuốn sách kì dị có cái mắt ở giữa...Trần Võ cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù trong lòng lão đã kinh đào lãng hải, lão nói- Vừa rồi là một đợt kiểm tra thử xem năng lực của ngươi như thế nào, tảng đá ngươi động vào có màu đen chính là kiểm tra võ thể, võ thể chia làm hạ phẩm, trung phẩm, tuyệt phẩm, thánh phẩm, thần phẩm và tạp phẩm tương ứng với các màu sắc vàng, cam, đỏ, lục, tím và đen.

Nó tượng trưng cho khả năng thu nạp linh khí của Thần võ giả và gọi là linh huyệt, kẻ mang hạ phẩm linh thể có từ một tới hai linh huyệt, trung phẩm thì có ba tới bốn linh huyệt, còn từ tuyệt phẩm tới thần phẩm thì mỗi phẩm thêm một linh huyệt, còn kẻ có tạp phẩm linh huyệt thì có từ tám huyệt trở lên, theo lịch lãm của ta thì ta biết có năm kẻ có tới tám linh huyệt.Trần Lâm nghe vậy vui sướng nói:- A vậy không phải ta có tạp phẩm võ thể thì sẽ thành thiên tài rồi saoTrần Võ nghe vậy thì sụ mặt:-Ngu ngốc, kẻ có tạp phẩm võ thể chính là phế vậtTrần Lâm nghe vậy thì xụ mặt, Trần Võ lắc đầu giải thích:-Trên Thiên Hỏa tinh hệ này có chia các cảnh giới: luyện khí, võ sĩ, võ sư, võ tông, võ tướng, võ vương, võ đế và còn cảnh giới khác, đợi ngươi đủ thực lực thì sẽ biết.

Nơi ngươi đang sống chính là vùng đất mạt pháp của Thiên Lam tinh, còn giới võ đạo chân chính nằm phía bên kia của khu rừng này, bọn họ được gọi là Thần võ giả, một võ giả muốn tăng cảnh giới thì phải hấp thụ linh khí rồi áp súc tại linh huyệt cho tới khi đạt tới mức giới hạn thì sẽ dựa vào lĩnh ngộ của mình để đột phá, chính vì vậy, võ giả có hạ phẩm võ thể đa số chỉ đạt tới võ tông cảnh thì dừng lại bởi lượng linh khí áp súc không đủ để đột phá lên cảnh giới cao, trái lại tạp phẩm Võ thể mặc dù có thể áp súc được nhiều linh khí nhưng cứ thêm một linh huyệt lượng linh khí cần để đột phá cảnh giới tăng lên gấp bội, chính vì vậy cảnh giới tăng lên rất chậm và sẽ hao hết thọ nguyên trước khi đạt cảnh giới mới, trong năm kẻ tạp phẩm võ thể ta gặp thì có tới bốn tên chết già ở cảnh giới đại võ sư.Trần Lâm nghe vậy thì tâm trạng có chút nặng nề nhưng hắn vẫn tò mò- Vậy còn người còn lại thì sao?Trần Võ nghe hắn hỏi tới người thứ năm gương mặt có chút tiếc hận nói- Kẻ thứ năm chính là người của Thiên Vân tông ta, đúng hơn là sư đệ của lão phuLão thở dài một hơi, mơ hồ nhớ lại chuyện quá khứ- Hắn tên Dạ Nhất Lâm là kẻ có thiên phú vô cùng khủng bố, hắn sở hữu linh thể thần cấp Hỏa Phượng Hoàng, nhưng đáng tiếc lại sở hữu tạp phẩm võ thể khiến hắn phải dừng chân tại võ đế cảnh đỉnh phong không thể phóng thêm một bước nữa.

Mặc dù vậy hắn cũng có thể đỡ được vài chiêu của lão phu, thật là một thiên tài, đáng tiếc hắn cũng đã đạo nát thân vong vào trận đại chiến hơn ngàn năm trước.Trần Lâm càng nghe càng thấy khó hiểu hỏi:- Lão tổ tông, khi nãy người bảo kẻ có tạp phẩm võ thể không thể tiến tới võ tông cảnh, vật tại sao Dạ tiền bối có thể tiến tới võ đế cảnh giớiTrần Võ cười ha hả đáp:- Bởi vì ngoài võ thể, Võ thần giả còn có linh thể.

Linh thể chính thứ phụ trợ cho tu luyện, nói cho dễ hiểu nó đại diện cho thiên phú của ngươi cao hay thấp và căn cứ vào đó lựa chọn pháp quyết tu luyện cho phù hợp.

Linh thể cũng giống võ thể chia từ tạp phẩm tới thần phẩm, kẻ giống Dạ Nhất Lâm có Thần phẩm linh thể theo nhận biết của lão phu thì có thể đếm trên đầu ngón tay, dù có là hạ phẩm võ thể cũng có thể làm bá chủ một phương, ngươi cũng đừng cảm thấy lời nói của lão phu thấy mâu thuẫn, kẻ sở hữu thần phẩm linh thể tư duy tu luyện muôn hình muôn vẻ, tuy nhiên còn phụ thuộc vào vận may cùng nỗ lực của võ giả.

Nhớ lấy lời này của ta...Nói tới đây lão nghiêm mặt nói:-kẻ có thiên phú mà không chịu nỗ lực thì sẽ mãi mãi không có chỗ trên đỉnh vinh quangTrần Lâm thấy vậy thì chắp tay cung kính:- Tôn nhi hiểu rõTrần Võ thấy sự thành khẩn không hề có chút giả tạo của Trần Lâm thì gật đầu hài lòng.- Vậy không biết linh thể của ta là cấp bậc nào, lão tổ có thể nói cho ta biết được không?Trần Lâm nhịn nãy giờ không nén được sự tò mò cười hì hì hỏiTrần Võ nghe vậy thì nét mặt hiện lên vẻ kinh dị nói:- Linh thể của ngươi, lão phu cũng không phán định được phẩm cấp, chỉ có thể nói là vượt qua thần phẩm- Vượt qua thần phẩm sao?

Vậy chẳng phải ta là một thiên tài sao?Trần Lâm nghe vậy mừng rơn, nhưng Trần Võ nét mặt có chút khổ sở nhìn viên đá màu đen đã xuất hiện vết nứt có chút tiếc hận nói:- Tiểu tử, đừng đắc chí quá sớm, linh thể ngươi mặc dù vượt qua thần cấp nhưng võ thể của ngươi là phế của phếÁnh mắt lão chợt hiện lên màu vàng kim nhìn về phía Trần Lâm, sau đó lắc đầu nói:- Ngươi có tới mười linh huyệt, thật sự khó mà tin được.Trần Lâm nghe vậy thì như đang trên thiên đường rơi xuống vực thẳm, hắn rầu rĩ nói:- Vậy chẳng phải ta không thể tu luyện sao ?Trần Võ nghiêm mặt:- Chưa thử làm sao biết?

Chẳng lẽ ngươi dễ dàng từ bỏ vậy sao?
 
Back
Top Bottom