Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 230


Đúng là chẳng ai ngờ được.

Trước đó, Lâm Thời đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống có thể gặp lại Giang Xuyên. Có thể là một lần cậu đến Liên bang làm nhiệm vụ, đi ngang qua bãi rác và thấy một ông lão lưng còng, sau đó cậu tốt bụng đến giúp, ngẩng mặt lên thì phát hiện ra.

Hoặc cũng có thể là cậu lẻn vào một lâu đài của quý tộc nào đó, đối mặt với Giang Xuyên đã trở thành quý tộc “ngồi trên ghế cao”.

Cũng có khả năng là trong một lần dã ngoại, cậu vô tình đi ngang qua một nấm mồ đã phình to.

Nhưng duy nhất có một điều cậu chưa từng nghĩ đến, đó là Giang Xuyên lại có thể ở cùng một nơi với mình và cả hai còn thường xuyên chạm mặt.

Lâm Thời nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Một lúc lâu sau, cậu nghiêng đầu ho vài tiếng, nói:

"Nhiều năm không gặp, lại xấu đi rồi."

Giang Xuyên: “...”

Carter ngây người: “Cái gì mà nhiều năm không gặp, mấy hôm trước chẳng phải vừa gặp sao?”

Lời nói vừa dứt, không ai để ý đến hắn.

Carter ngượng ngùng chỉnh lại tư thế ngồi.

Trên mặt Giang Xuyên không hề lộ ra vẻ chột dạ hay hoảng loạn nào, đương nhiên cũng có thể là do tuổi lớn nên da mặt đã dày hơn. Dù sao, vị thầy bói lừa đảo này có chút buồn bực xoa xoa giữa hai lông mày, chậm rãi hỏi:

"Ai mang cậu tới đây?"

"Tôi có cách của mình," Lâm Thời nói, "Anh đừng quan tâm."

Giang Xuyên cười lạnh.

Đã lâu không dùng bộ mặt thật này để gặp lại đứa nhóc này, hắn giờ đây thật sự có chút không tự nhiên.

Nói thật, hiện tại vẫn chưa phải là thời gian hắn đã định trước để nhận lại Lâm Thời. Trong dự tính của Giang Xuyên, đáng lẽ phải là sau khi Lâm Thời gặp nguy hiểm, hắn sẽ anh dũng từ trên trời giáng xuống để giải vây, sau đó từ từ tháo mặt nạ ra thì mới đúng.

Hoàn cảnh hiện tại không giống với dự tính của hắn ba bốn phần, mà ít nhất cũng là khác hoàn toàn.

Nhưng Lâm Thời rõ ràng không nghĩ vậy.

Cậu nhìn ngó xung quanh, đuổi Carter ra khỏi ghế, rồi thản nhiên ngồi xuống. Cậu kéo chiếc ghế lại gần Giang Xuyên, ánh mắt từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại không bỏ sót bất kỳ góc nào.

"Anh sao vậy?" Lâm Thời hào hứng nói, "Sao lại không nhìn tôi?"

Giang Xuyên nói: "Tôi nên nhìn cậu sao?"

"Đương nhiên rồi," Lâm Thời trả lời rất tự nhiên, "chúng ta là người thân mà."

"Tuy anh biến mất rất nhiều năm, tôi thậm chí còn nghĩ rằng anh đã chết rồi. Cho nên khi bất ngờ nhìn thấy anh, toii đặc biệt vui." Lâm Thời vô cùng phấn khích.

Cậu chẳng muốn ra ngoài chiến đấu nữa, trong mắt lóe lên ánh sáng khao khát học hỏi: "Anh kể cho tôi nghe làm thế nào anh sáng lập ra Thiên Khải có được không?"

"Việc tôi vào Thiên Khải là do anh âm thầm sắp xếp sao?"

"Mỗi lần tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh có để ý đến tôi không?"

"Lương của tôi so với người khác là cao hay thấp?"

"À đúng rồi, nếu tôi thân thiết với anh như vậy, anh hãy phát lương cho tôi nhiều hơn đi, thăng chức cũng được, anh không mở cửa sau cho con mình sao?"

“...”

Giang Xuyên rất muốn nhấn mạnh lại một lần nữa rằng hắn và đứa nhóc này không hề có một chút quan hệ máu mủ nào, đừng có nghèo đến phát điên mà chạy đến đây lừa gạt hắn!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, thở dài nói: "Im miệng."

Lâm Thời làm động tác kéo khóa miệng lại.

Cậu rất vui.

Từ khi kéo chiếc ghế đó đến, nụ cười trên mặt chàng trai tóc đen chưa bao giờ tắt đi, cậu vui vẻ và hớn hở.

Lâm Thời thật sự thở phào nhẹ nhõm, cứ như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được giải quyết:

"May mà anh không sao, tôi vẫn còn có thể nhìn thấy anh, thật tốt quá."

"Đúng rồi, năm đó anh biến mất vô duyên vô cớ, ít nhất cũng phải để lại cho tôi một lá thư chứ? Khi toii tỉnh lại dưới gầm cầu chỉ còn lại một mình, tôi sợ lắm, còn tưởng rằng anh bị trả thù vì tính mệnh giả cho người ta."

Ánh mắt Giang Xuyên di chuyển từng chút một trên khuôn mặt Lâm Thời, đột nhiên lên tiếng: "Cậu không hận tôi sao?"

Lâm Thời nghi hoặc nghiêng đầu: "Hận anh điều gì?"

"Không từ mà biệt."

Lâm Thời chớp chớp mắt, có chút không hiểu được mạch suy nghĩ của hắn, đành phải thành thật nói:

"Chỉ cần anh còn tồn tại là đã tốt lắm rồi."

Bản báo cáo chiến thắng này.

Khi mọi thứ kết thúc, tinh thần lực của Derrick đã ở bên bờ vực sụp đổ.

Lời lão đại nói quả nhiên không sai, chiến trường thực sự tiêu hao tinh thần lực rất lớn, từ trước khi kết thúc chính thức, anh đã có chút không chịu nổi.

Nhưng may mắn là ý chí đủ kiên cường, anh đã nhịn đến tận bây giờ.

Tuy nhiên, với tư cách là tổng chỉ huy chạy ở tuyến đầu, Derrick không thể để lộ bất kỳ sự yếu đuối nào.

Anh từ từ buông tay khỏi cần điều khiển, dựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi một lúc, cho đến khi cơ thể có đủ sức lực để chống đỡ, lúc này mới chuẩn bị đứng dậy rời khỏi cơ giáp.

Lúc này, đại quân đã tiến vào hoàng cung của Liên bang. Sau khi Derrick đi xuống, các thành viên Thiên Khải trói chặt tay chân của vị hoàng đế vốn định chạy trốn bằng mật đạo, rồi ném ông ta xuống trước mặt anh:

"Đại nhân chấp hành quan, hoàng đế Liên bang, và cả mấy vị hoàng tử Liên bang đều ở đây, chỉ là..."

Derrick ngẩng mắt lên: "Chỉ là cái gì?"

Trên người anh vẫn còn mang theo mùi máu tanh, các thành viên Thiên Khải có chút lo lắng, nuốt nước bọt, nói nhỏ:

"Chỉ là tiểu hoàng tử của Liên bang, Samuel, không thấy đâu."

Vừa dứt lời, ngón tay Derrick vô thức v**t v* báng súng từng chút một, đang định gọi người đi tìm thì nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến:

"Hắn ở chỗ tôi."

"..." Derrick quay người lại.

Chỉ thấy một người lính thuộc hạ của Devin vác một người đàn ông đang ngủ say trên lưng, rồi "bụp" một tiếng, thả hắn ngã xuống đất.

Devin nói: "Trước khi khai chiến hắn đã ở trên tàu chỉ huy của chúng tôi. Bị tiêm thuốc mê loại mạnh nên vẫn chưa tỉnh."

Nhưng chắc cũng sắp tỉnh rồi.

Derrick nhìn chằm chằm người nằm dưới đất một lúc, rồi giơ tay ra hiệu.

Các thành viên Thiên Khải phía sau lập tức tiến lên kéo Samuel đi, đặt cùng với hoàng đế và các hoàng tử khác.

Chiếm thành chỉ là bước đầu tiên, sau đó vấn đề quản lý Liên bang mới là điều trọng yếu.

Tuy nhiên, những việc này không thuộc phạm vi quản lý của Derrick. Sau khi phân phó vài tiểu binh đi tìm kiếm trong hoàng cung, Derrick cúi đầu, bắt đầu nghịch thiết bị đầu cuối.

Đã qua lâu như vậy mà Lâm Thời vẫn chưa gửi cho anh một tin nhắn nào.

Derrick có chút lo lắng, đoán xem liệu Lâm Thời có giận không.

Nếu Lâm Thời thực sự giận, anh nên làm thế nào mới có thể dỗ dành.

Derrick cân nhắc khả năng đổ toàn bộ lỗi lên đầu lão đại.

Đúng lúc này, tiếng bước chân truyền đến từ cổng cung.

Derrick buông thiết bị đầu cuối, ánh mắt đầu tiên nhìn sang đã sững sờ...

Người đáng lẽ phải ở yên trong Thiên Khải, giờ lại đứng ngay sau lưng lão đại, còn tò mò nhìn đông nhìn tây.

"Anh trai?" Derrick không dám tin.

Lâm Thời bị tiếng gọi này làm bừng tỉnh, chậm rãi quay đầu về phía nơi phát ra âm thanh. Khi thấy là Derrick, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong lòng cậu lại không phải là vui mừng, mà là một sự ngại ngùng khó tả.

Cậu nhớ lại những lời Derrick đã nói trên giường vào đêm trước khi anh rời đi.

"..."

Lâm Thời cứng đờ dời ánh mắt đi, không định trả lời.

Nhưng vừa quay đầu, cậu lại đối mặt với Devin.

Lâm Thời dứt khoát nhìn xuống sàn nhà, sau đó lại chạm mắt với Samuel, người đã dần tỉnh lại sau khi thuốc mê hết tác dụng.

Rồi cậu lại nghĩ đến chuyện vừa nãy mình đã chiến đấu với đội quân của Samuel.

Lâm Thời: "..."

Không ai nói cho cậu biết là đánh một trận thôi cũng có tu la tràng như thế này chứ.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 231


Lâm Thời yên lặng trốn ra phía sau Giang Xuyên.

Nơi này có quá nhiều người, cậu nhút nhát, có chút sợ hãi.

Trong sự tĩnh lặng, Samuel lại là người lên tiếng trước.

Hắn nhìn quanh, thấy hoàng đế và các anh em bị trói, cùng với những người lính gác đang bị thành viên Thiên Khải khống chế, vẻ mặt hắn bình tĩnh, chỉ nhắm mắt lại, rồi nhìn về phía Devin:

“Khi nào thì bắt đầu?”

Devin từ từ tiến lên. Đến lúc này, không cần phải giấu giếm gì nữa, hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời ngắn gọn: “Rất sớm.”

Thực tế, ngay cả khi không bị vật thí nghiệm số 31 ký sinh, sớm hay muộn Devin cũng sẽ làm phản. Chỉ là thời gian sẽ bị lùi lại rất lâu.

“Anh đã lừa Liên bang lâu như vậy rồi…” Samuel cười tự giễu, cơ thể hắn khẽ run rẩy.

Hắn đương nhiên biết Liên bang đã mục ruỗng. Nếu không loại bỏ những con sâu mọt và hệ thống pháp luật cổ hủ bên trong, việc Liên bang tan rã từ chính bên trong chỉ là vấn đề thời gian.

Trước đây, Samuel tin chắc rằng khi mình lên ngôi hoàng đế, hắn sẽ có thể thực hiện những cải cách lớn, loại bỏ những quý tộc chỉ biết ăn mà không làm khỏi bàn nghị sự, dẫn dắt Liên bang đang ở đường cùng trở lại thời kỳ huy hoàng.

Hắn thậm chí đã bắt đầu chạm vào quyền lực.

Nhưng Samuel không ngờ rằng, thứ đến trước khi hắn kịp lên ngôi, lại là sự phản loạn của Quân đoàn số 9 và sự xâm lược của ngoại bang.

Thậm chí, trong số những kẻ xâm lược, còn có…

Đôi mắt Samuel trở nên u ám, hắn từ từ nhìn về phía Lâm Thời cách đó không xa.

Khuôn mặt chàng trai tóc đen mang một chút chột dạ, nhưng không nhiều lắm.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, Lâm Thời vô tội chớp chớp mắt.

Samuel cười: “Lời cậu nhắc nhở tôi trước đây, chính là chuyện này sao?”

Lâm Thời nhìn sang trái sang phải, xác nhận không phải đang hỏi người khác, lúc này mới thành thật gật đầu.

Có được câu trả lời khẳng định, trong nhất thời Samuel không biết phải xử lý bản thân mình như thế nào.

Hắn nhớ lại lời Thiên Dạ đã nói với hắn nhiều năm trước.

Cô ấy nói – cậu và Lâm Thời không phải là người cùng đường.

Lúc đó Samuel cảm thấy không đúng. Hắn biết mình đã làm Lâm Thời giận, hắn cũng biết giá trị quan của mình và Lâm Thời hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn có thể sửa đổi mà.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về hoàng cung, Samuel đã cố gắng hết sức để giành lấy quyền lực. Khi hắn nắm giữ hoàn toàn Liên bang, hắn có thể biến Liên bang thành một nơi lý tưởng như trong tưởng tượng của Lâm Thời.

Đáng tiếc, hắn không ngờ rằng, có người có tầm nhìn xa hơn hắn, và thủ đoạn cũng độc ác hơn.

...

Lâm Thời đợi một lúc lâu cũng không thấy Samuel mở miệng nữa, đang thắc mắc thì nghe thấy Derrick nói: “Hắn ngất đi rồi.”

Cậu sững sờ: “Cái gì?”

“Bị hôn mê,” Derrick lặp lại, rồi sai người nâng Samuel dậy đưa vào nhà giam, “Chắc là không chịu nổi cú sốc này, chức năng cơ thể bắt đầu suy sụp.”

Hoàng thất cũ của Liên bang quả thực không nên ở lại đây nữa. Sau khi tất cả những người không liên quan đều bị kéo đi, cuối cùng Carter vỗ tay, giọng nói sang sảng:

“Được! Nếu mọi chuyện đã đến nước này, vậy thì chúng ta phải thảo luận phần quan trọng nhất thôi!”

Lâm Thời có chút mơ hồ: “Thảo luận cái gì?”

Nghe vậy, Giang Xuyên cúi xuống nhìn cậu, đưa tay xoa nhẹ tóc cậu, thản nhiên nói:

“Vấn đề quyền sở hữu Liên bang.”

Những lời này lập tức đánh thức Lâm Thời.

Đúng rồi, Liên bang không còn nữa, vậy một khối lãnh thổ lớn như vậy sẽ thuộc về ai?

Những lời này vừa dứt, hầu như tất cả mọi người ở đó đều tiến lên một bước.

Giang Xuyên, Carter, Devin.

Chỉ còn lại Lâm Thời và Thiên Dạ cùng vài người khác, và cả Derrick ở tại chỗ.

Lâm Thời lặng lẽ đi đến bên cạnh Derrick, đá anh một cái thật mạnh, rồi hỏi:

“Em không lên tranh giành sao?”

Derrick liếc mắt: “Tranh giành anh thì được, còn lại không có hứng thú.”

Lâm Thời: "..."

Thật là không có chí tiến thủ.

Ban đầu, Lâm Thời còn muốn ở lại trò chuyện với Giang Xuyên, nhưng vì họ có chính sự cần bàn nên Lâm Thời bị đuổi ra ngoài chỉ trong vài câu.

Trước khi đi, Devin gọi cậu lại, chuyển một khoản tiền vào tài khoản thiết bị đầu cuối của cậu.

Lâm Thời không hiểu tình hình, cũng không biết hắn muốn làm gì.

Nhưng tiền thì cậu chắc chắn sẽ nhận.

Rời khỏi cổng chính của hoàng cung, Lâm Thời cùng Derrick đi dạo bên ngoài.

Lúc này mặt trời lặn về phía tây, một vài vệt ráng màu lấp lánh rơi trên cung điện vàng son của Liên bang, cảnh tượng này lại hiện lên vẻ thê lương, hoang vắng.

Khi đi đến chỗ vắng người, Derrick bỗng nhiên kéo tay áo Lâm Thời, trong ánh mắt khó hiểu của cậh, hắn mở cổ áo cậu ra để kiểm tra dấu vết bên dưới.

Da Lâm Thời trắng, các dấu vết trên cơ thể cậu cũng rất khó mờ. Mặc dù đã qua một thời gian dài, nhưng Derrick vẫn có thể thấy rõ những vết hôn trải dài trên xương quai xanh mảnh khảnh.

Thậm chí vì không được bôi thuốc, màu sắc của chúng còn đậm hơn so với lúc mới in lên.

Derrick mím môi, đưa tay vào nhẹ nhàng v**t v*.

Bị Lâm Thời tát một cái.

Mặt cậu hơi đỏ, hạ giọng nói: “Em làm gì thế? Ở đây nhiều người như vậy!”

Derrick không biết ngại, nhưng cậu còn biết giữ thể diện mà!

“Họ không dám nhìn đâu,” thái độ Derrick lại rất thản nhiên, môi mỉm cười, “Anh sợ cái gì?”

Lâm Thời cố ý chọc tức anh: “Mặt dày thế à? Vậy bây giờ em dám hôn anh trước mặt họ không? Em xem họ có nhìn không!”

Vừa dứt lời, Lâm Thời liền cảm nhận được hơi thở của Derrick trở nên không ổn.

Đầu óc cậu đứng hình nửa giây, rồi nhanh chóng phản ứng, đẩy Derrick ra, tức giận hét lớn: “Anh nói đùa thôi! Không được lại đây!”

Derrick nhướng mày: “Em còn chưa làm gì cả.”

“Em sắp làm rồi!” Lâm Thời hung hăng vạch trần anh

Hai người vừa cãi vã vừa đi, dần dần đến chỗ tài chỉ huy của Quân đoàn số 9.

Trên đường, họ còn gặp A Lị Duy Á.

Lâm Thời rất tự nhiên chào hỏi cô ấy.

A Lị Duy Á cuộn tròn ngón tay, có chút không tự nhiên gật đầu đáp lại.

“Này!” Lâm Thời gọi cô ấy lại, “Tôi có thể vào tham quan một chút không?”

Cậu chỉ vào chiếc tàu chủ huy đó.

Bàn tay đang ghi chép của A Lị Duy Á dừng lại, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm nói: “Đây là khu vực quân sự trọng yếu, không cho phép người ngoài dễ dàng vào.”

“Nhưng mà,” cô đổi giọng, “Cậu thì được.”

Tính ra cũng là một nửa thành viên của Quân đoàn số 9 rồi, A Lị Duy Á thầm nghĩ.

Lâm Thời đương nhiên vô cùng vui vẻ, cậu ném cho A Lị Duy Á một nụ hôn gió, rồi kéo Derrick nhảy vào trong tàu chỉ huy như bay.

Chỉ cần là lính cũ của Quân đoàn số 9 thì về cơ bản đều nhận ra cậu.

Khi thấy Lâm Thời, họ đều rất vui, từng người dừng lại chào hỏi cậu.

Lâm Thời hỏi họ đánh nhau có vất vả không, họ gật đầu nói đương nhiên là vất vả.

“Nhưng chúng tôi đã bắt được mấy kẻ đào ngũ trốn trong tàu chỉ huy không chịu ra ngoài, chuẩn bị lát nữa giao cho thượng tướng tự xử.”

“Đào ngũ à?” Lâm Thời cảm thấy hứng thú, “Trông họ thế nào, cho tôi xem đi?”

“Được thôi!” Người lính của Quân đoàn số 9 sảng khoái đồng ý, dẫn Lâm Thời rẽ trái rẽ phải đi đến bên ngoài một căn phòng nhỏ, mở cửa, “Này, chính là ba người bên trong đó.”

Lâm Thời nhìn theo hướng tay hắn chỉ vào trong, lập tức sững sờ…

Black, Tần Lan và Joe, ba người bị trói và nhốt chung với nhau, mỗi người đều đang khóc vô cùng thảm thiết.

“…” Lâm Thời lặng lẽ quay người, “Bàn bạc một chút, thả họ ra đi.”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 232


Tần Lan đã khóc đến mức thở hổn hển, hốc mắt đỏ hoe như mắt thỏ, còn không ngừng nấc.

Thấy dáng vẻ của hắn, Lâm Thời cũng rất thương cảm, bèn đi tới hỏi: "Cậu có sao không? Tôi có đồ ăn đây, cậu có muốn không?"

Tần Lan vừa khóc vừa nói: "Muốn, nấc!"

Nghe hắn nói xong, Lâm Thời lập tức vỗ lưng Derrick, Derrick liền lấy mấy thanh sô-cô-la mang theo bên mình ra khỏi túi.

Ăn một chút đồ ngọt khi quá hoảng sợ có thể giúp xoa dịu cảm xúc.

Có hiệu quả thật, Tần Lan cuối cùng cũng không khóc nấc nhiều nữa.

"Sao lại thế này?" Lâm Thời vẻ mặt khó hiểu, đi hỏi Black và Joe, những người tương đối bình tĩnh hơn, "Sao các cậu lại ở trên hạm tinh của Quân đoàn số 9, mà còn trở thành kẻ đào ngũ? Trước đó tôi không phải đã để lại tin nhắn cho các cậu bảo nhanh chóng rời khỏi Liên bang sao?"

Black hít mũi, xoa xoa cổ tay đang đau nhức vì bị trói, nói: "Tin nhắn bị Tần Lan lỡ tay làm mất, chúng tôi liền nghĩ đến Quân đoàn số 9 để tìm cậu."

Black mắt trông mong: "Kết quả tìm mãi mà không thấy cậu."

Thậm chí Quân đoàn số 9 còn làm phản. Mấy đứa con nhà quý tộc chỉ biết hối lộ để vào đây như họ đã từng trải qua trận chiến lớn như vậy bao giờ? Không sợ đến mức nhảy ra khỏi hạm tinh đã là may rồi.

Lâm Thời: "..."

Cậu nên giải thích với họ như thế nào đây, rằng thật ra mình cũng không phải là người của Quân đoàn số 9?

"Không cần giải thích," Joe nói.

Lâm Thời ngẩng đầu: "Hả?"

Joe chỉ vào huy hiệu con rắn độc trên ngực anh: "Cậu là người của Thiên Khải đúng không?"

Lâm Thời "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Miệng Black hé ra, tâm trạng rất phức tạp: "Vậy bây giờ... Các cậu làm phản thành công rồi sao?"

"Nói chính xác thì, Thiên Khải của chúng tôi không thuộc quyền quản lý của Liên bang, nên tôi không thể được gọi là làm phản," Lâm Thời sửa lại cách dùng từ của hắn, "Chúng tôi chỉ là được thuê đến để hỗ trợ. Quân đoàn số 9 mới là làm phản."

Black sững sờ: "Nói cũng phải... Vậy bây giờ, tôi không phải là người Liên bang nữa sao?"

Nhận thấy cảm xúc của cậu ta không ổn, Lâm Thời trấn an vỗ vỗ vai cậu ta, nói:

"Yên tâm, chúng tôi không tàn sát dân thường, mọi người đều vẫn ổn. Chỉ là Liên bang sau này có thể sẽ đổi tên, cũng có thể không."

Lâm Thời rất hiểu cảm giác của cậu ta.

Dù sao Black và những người khác từ khi sinh ra đã là người Liên bang, lại luôn được giáo huấn rằng Liên bang là mạnh nhất trong toàn vũ trụ. Bất ngờ bị diệt vong, khó tránh khỏi tinh thần sa sút.

"À đúng rồi," Lâm Thời nói tiếp, "Tôi nhớ nhà cậu làm kinh doanh trang sức phải không? Việc Liên bang sụp đổ chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của gia đình cậu. Cứ chờ xem sắp xếp tiếp theo của cấp trên, tôi sẽ khuyên họ cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất. Vậy nhé..."

Lâm Thời buông tay ra, lùi lại nửa bước: "Tôi đi trước đây."

Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng lại không như vẻ bề ngoài. Khi rời đi, bước chân cậu hơi nhanh, nếu không phải Derrick đỡ lấy, có lẽ giây tiếp theo cậu đã vấp ngã rồi.

Dù nói thế nào, lập trường của họ cũng không giống nhau.

Lâm Thời vừa mới đi được một đoạn, phía sau đã truyền đến tiếng của Tần Lan:

"Cậu đi đâu!"

Lâm Thời dừng bước, quay đầu lại: "?"

Black nhìn cậu, chớp mắt hai cái, khóe môi mỉm cười: "Khó khăn lắm mới tìm được cậu, không mời chúng tôi đi ăn một bữa sao?"

Những lời này vừa dứt, Lâm Thời suy nghĩ nhanh trong đầu nửa giây, rồi cảnh giác hỏi:

"Không phải là ăn xong rồi tìm tôi báo thù đấy chứ?"

Joe khó hiểu: "Vì sao?"

Black thì hiểu ra, cậu ta nhướng mày, nói: "Cũng có chút buồn, nhưng có hay không có Liên bang đối với chúng tôi cũng không khác biệt lớn lắm. Việc kinh doanh của chúng tôi vẫn tiến hành như thường, chỉ là cấp trên đổi một vị hoàng đế mà thôi."

Đây không phải là nói dối, cậu ta thật sự nghĩ như vậy.

Huống hồ, cha mẹ Black còn đang điên cuồng gọi video và gửi tin nhắn hỏi cậu ta sống ở Quân đoàn số 9 thế nào, nếu tham gia làm phản có công thì Devin có thể nâng đỡ việc kinh doanh của gia đình họ một chút không...

Nhìn họ cũng không giống như bị chiến tranh ảnh hưởng quá nhiều.

Đúng là sẽ bị tổn thất nặng nề trong một thời gian, nhưng chỉ cần Devin quản lý tốt, những quý tộc Liên bang yên phận, không gây chuyện sẽ không bị trừng phạt.

Black cảm thấy không có gì phải lo lắng.

So với chuyện đó, việc cùng các anh em tốt đi ra ngoài ăn cơm quan trọng hơn.

Black kéo vài người bên cạnh dậy, đi đến trước mặt Lâm Thời, khoác vai cậu:

"Đi thôi! Lâu rồi không gặp!"

Lâm Thời vẫn còn hơi chưa phản ứng kịp: "Thế còn Wendy đâu?"

"À, cô ấy không ngốc như chúng tôi."

"..."

Cuối cùng thì đương nhiên là không tìm được chỗ nào để ăn.

Chiến tranh đã nổ ra, trên đường phố ai còn dám mở cửa hàng nữa? Tất cả đều đóng cửa trốn đi, sợ Quân đoàn số 9 tàn bạo một chút, trực tiếp ra đường ngẫu nhiên tàn sát dân thường.

Mặc dù chiến tranh đã bước đầu kết thúc và chuyện đó không xảy ra, nhưng để đề phòng, tất cả các cửa hàng trên đường đều trong trạng thái đóng cửa.

Vài người đi dạo một vòng không có cách nào, đành phải quay về doanh trại ăn cơm tập thể do lính nhà bếp nấu.

Lâm Thời cảm thấy khá tốt, như vậy cũng không cần tốn tiền của cậu.

Tay nghề của lính nhà bếp Quân đoàn số 9 cũng không tồi, ít nhất là ngon hơn đồ Lâm Thời nấu nhiều.

Derrick còn săn được mấy con thỏ hoang ở ngọn núi phía sau hoàng cung mang về nướng ăn, thơm lừng đặc biệt đã cơn thèm.

Trong tình trạng vừa kinh sợ vừa đói, được ăn một bữa như vậy, Black và những người khác cuối cùng cũng thấy Derrick thuận mắt hơn một chút.

"Bạn trai cậu, cũng không tệ lắm." Black cắn chân thỏ nói một cách không rõ ràng.

Lâm Thời: "Chính em ấu là người dẫn đội đánh thẳng vào Liên bang đấy."

Black giơ ngón cái lên: "Vậy thì rất lợi hại."

"..."

Derrick liếc nhìn cậu ta một cái nhàn nhạt: "Cũng tạm."

Lâm Thời cảm thấy người này thật sự là không có tâm cơ gì cả.

"À đúng rồi," Joe đến gần Lâm Thời, "Vậy lúc đó, Liên bang sẽ do ai tiếp quản?"

Chuyện này Lâm Thời cũng không chắc, anh đoán: "Chắc là Devin."

"Các cậu không chia một phần canh sao?"

Lâm Thời cảm thấy không cần thiết: "Không quan trọng. Nhưng chuyện này vẫn phải xem lão đại của chúng tôi nói thế nào. Nếu hắn muốn thì cũng có thể tranh thủ được một chút."

Tần Lan lẩm bẩm: "Vậy Thiên Khải của các cậu cũng lợi hại thật."

Nghe được lời này, Lâm Thời hơi có chút tự hào: "Phải không, tôi cũng thấy thế."

Khóe môi Derrick khẽ nhếch lên khi nghe thấy: "Sao trước đây không thấy anh trai có giác ngộ như vậy?"

"Xưa khác nay rồi," Lâm Thời tươi tỉnh nói, "Lão đại của Thiên Khải đều là người giám hộ của anh, anh chính là phó lãnh đạo của Thiên Khải, sau này tiền của Thiên Khải đều về tay anh, sao có thể không có giác ngộ chứ?"

"Cạch!"

Derrick từ từ ngước mắt lên: "Cái gì mà người giám hộ?"

"À, anh còn chưa kể cho em đúng không?" Lâm Thời lúc này mới nhận ra, "Chuyện này nói ra cũng phức tạp. Nói đơn giản là lão đại của Thiên Khải thật ra là người chú không có quan hệ máu mủ đã nuôi nấng anh lớn lên ngày xưa, tụi anh từng sống nương tựa vào nhau dưới gầm cầu đấy."

Bây giờ hắn đã giàu có, đương nhiên không thể bỏ rơi Lâm Thời.

Dù sao những rắc rối mà cậu đã gây ra cho Giang Xuyên khi còn nhỏ cũng không phải là vô ích.

Vì thế, những ưu đãi mà lão đại dành cho Lâm Thời đều có lời giải thích.

Derrick đột nhiên đứng dậy.

Lâm Thời thắc mắc: "Em đi đâu?"

Derrick xách theo một cái đùi thỏ nướng thơm lừng, bình tĩnh nói:

"Đi đưa cơm cho cha vợ."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 233


"Các người định xử lý nhân viên hoàng thất Liên bang cũ như thế nào?"

Devin trả lời ngắn gọn và mạnh mẽ: "Nhốt lại."

Carter lại cười lạnh một tiếng: "Không ngờ, đại nhân Sát thần đường đường của chúng ta lại nhân từ như vậy. Theo tôi thấy, để đề phòng, vẫn nên giết hết bọn họ, tránh hậu họa về sau."

Nghe vậy, Giang Xuyên nhướng mày, không ngờ rằng vật bị ký sinh của vật thí nghiêhm số 31 này lại có tính người hơn cả Carter.

Hắn gõ nhẹ lên tay vịn ghế, ôn tồn nói: "Công tước Carter có phải hơi cực đoan không? Chúng ta hoàn toàn có thể giam cầm họ suốt đời, không cần phải tận diệt."

Giang Xuyên tự cho rằng mình vẫn tương đối lương thiện.

Nhưng Carter hiển nhiên không chấp nhận, ánh mắt hắn lạnh lùng: "Tôi cực đoan? Lúc trước Liên bang tấn công Đế quốc Aulun thì cũng đâu có nương tay! Nếu không phải tôi sắp xếp từ trước, cháu trai của tôi, dòng máu cuối cùng của đế quốc, cũng đã tan biến trên thế gian rồi. Dựa vào đâu mà Liên bang được làm vậy, còn tôi lấy gậy ông đập lưng ông thì lại không được!"

Giang Xuyên cứng họng.

Devin không thể hiểu được cảm xúc của hắn, khẽ nghiêng đầu, chọn cách im lặng.

Không lâu sau, Giang Xuyên ho khan hai tiếng: "Cậu nói cũng đúng. Thôi, hai cậu cứ bàn bạc, tôi nghe."

Giang Xuyên không có chút hứng thú nào với quyền sở hữu Liên bang. Mục đích của hắn từ đầu đến cuối chỉ là hủy diệt Liên bang.

Giờ Liên bang đã sụp đổ, tâm nguyện của hắn đã hoàn thành, những chuyện sau đó hắn không cần phải quản.

Giang Xuyên nhìn về phía Devin, làm động tác "mời".

Devin có thái độ rất kiên quyết: "Không được."

"Sao thế? Làm chó cho Liên bang quen rồi, nên không nỡ ra tay với người lãnh đạo trực tiếp của mình sao?" Giọng Carter đầy châm biếm.

Giọng Devin không chút gợn sóng, cũng không tức giận, trước sau vẫn bình tĩnh và thờ ơ: "Không, tôi chỉ cảm thấy hành động như vậy là thiếu khôn ngoan."

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản: "Sau đại chiến, Liên bang đang ở trong trạng thái rắn mất đầu. Hoàng cung chúng ta đã chiếm được, nhưng ngoài khu vực hành tinh trung tâm còn có rất nhiều hành tinh tự lực cánh sinh. Nếu chính sách và thủ đoạn tiếp quản của chúng ta không nhận được sự ủng hộ của dân chúng, tiếp theo chỉ sẽ có vô số cuộc chiến khốc liệt khác."

"Tôi chỉ muốn dùng tổn thất thấp nhất để đổi lấy lợi ích lớn nhất." Devin ngước mắt lên, "Carter, tôi hy vọng cậu có thể lý trí."

Giang Xuyên chống trán, thầm nghĩ mức độ dung hợp giữa vật thí nghiệm 31 và Devin thực sự rất cao.

Dù sao, vật thí nghiệm 31 trước đây chỉ biết bĩu môi thổi bong bóng trong khay nuôi cấy khổng lồ, trông không giống có đầu óc.

Thực tế, Giang Xuyên cũng không thể phân biệt được hiện tại người đang ngồi trước mặt hắn rốt cuộc là Devin Brandon, hay là vật thí nghiệm số 31.

Hay là cả hai.

Devin và Carter đều cho rằng mình đúng, không ai chịu nhường nhịn.

Sau đó, Giang Xuyên nghe thật sự mất kiên nhẫn, chủ động đề nghị: "Hay là chuyện này cứ để sau đi, hai cậu đều muốn quyền kiểm soát Liên bang, không bằng bây giờ bàn bạc một chút?"

Devin quay đầu lại, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm hắn: "Anh không cần sao?"

Bị hắn nhìn như vậy, Giang Xuyên nhíu mày một cách khó nhận thấy, lẩm bẩm trong lòng thấy có chút kỳ quái, rồi nói:

"Không có hứng thú, tôi còn phải chấn hưng Thiên Khải."

"Đương nhiên, tôi cần các cậu dành cho tôi một vùng đất mới, tôi sẽ tân trang và dọn nhà cho Thiên Khải."

Hai người đều không từ chối.

Đang nói chuyện nảy lửa, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Ngay cả một âm thanh nhỏ như vậy cũng đủ để ba người ở đây nghe thấy và bị ngắt lời.

Devin xoa xoa giữa hai lông mày, giọng điệu chắc chắn không thân thiện:

"Vào đi."

Carter cũng hung tợn nhìn chằm chằm cánh cửa, muốn xem ai mà không có mắt nhìn như vậy, lại chạy vào lúc này.

Giây tiếp theo, đứa cháu trai thân thiết của hắn bước vào cửa, trên tay còn cầm một cái đùi thỏ nướng thơm lừng.

"..."

Carter vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt hung dữ của mình, theo bản năng sờ sờ bụng mình - đúng là đã đói cả ngày rồi, nên ăn một chút gì đó để bổ sung thể lực.

Xem ra quan hệ chú cháu của họ cũng không tệ lắm, cháu trai này không phải còn biết mang cơm cho hắn sao?

Những người khác làm gì có được đãi ngộ này.

Carter dè dặt sửa lại cổ áo, toàn thân toát ra một vẻ đặc biệt không để tâm, trong miệng lầm bầm chậm rãi:

"Ăn xong cơm của mình rồi là được rồi, còn phải đặc biệt mang cơm cho bề trên, chúng ta đâu cần cháu phải nhớ nhung, chỉ cần làm tốt chuyện này là được rồi...?"

Lời còn chưa dứt, Carter đã thấy Derrick xách cái đùi thỏ đó, cung kính đưa đến trước mặt Giang Xuyên, giọng nói lại là sự dịu dàng mà hắn chưa từng thấy trước đây:

"Cái đùi thỏ này vừa nướng xong, anh trai nói giờ này chắc lão đạu đói rồi, tôi tự ý đến đưa cơm cho anh, mong anh nhận lấy."

Carter: "..."

Giang Xuyên: "..."

Giang Xuyên mặt không cảm xúc:

"Tôi không cần."

Derrick cũng không nản lòng, chỉ tiếp tục khuyên: "Đây là do anh trai tự tay làm."

"Vậy thì càng không thể lấy."

"..." Derrick khẽ mỉm cười, "Ý tôi là, anh trai tự tay rắc gia vị."

Hắn không thể để Lâm Thời không có chút tham gia nào được.

Lời này vừa nói ra, Giang Xuyên lúc này mới miễn cưỡng nhận lấy cái đùi thỏ được bọc trong giấy bạc.

Nhưng hắn vẫn nhìn Derrick vô cùng khó chịu.

Cách đó không xa, Carter hoàn toàn bị lơ đẹp, cười nhưng không ra tiếng:

"Thằng nhóc kia đã quên là mình còn có một người chú ruột sao?"

Mặc dù tình cảm chú cháu không sâu đậm, nhưng sao Derrick có thể chỉ nhớ Giang Xuyên mà không nhớ hắn chứ?

Nực cười!

Derrick liếc hắn một cái, dang tay ra ý là hết rồi.

Ngay lúc Carter tức giận đến muốn bùng nổ, cánh cửa lại một lần nữa được đẩy ra.

Lần này bước vào là Lâm Thời.

Chàng trai tóc đen xách theo một cái đùi thỏ tươi, tự nhiên nhìn ngó xung quanh, nói: "Mọi người đâu hết rồi?"

Giang Xuyên hỏi anh: "Cậu đến đây làm gì?"

"Đưa cơm chứ sao." Lâm Thời giơ cái đùi thỏ trong tay lên.

Giang Xuyên cúi đầu nhìn cái trên tay mình: "Tôi có rồi."

"Không phải cho anh."

"?" Giang Xuyên cười lạnh, "Vậy cậu định cho ai?"

Nếu là cho Derrick, vậy hắn sẽ ném cái đùi thỏ này đi ngay lập tức, để cái tên hỗn đản tóc vàng mắt xanh đáng chết này không được ăn một miếng nào!

Lâm Thời cười híp mắt nói: "Đương nhiên là cho chú Carter thân yêu của chúng ta rồi."

Cậu nghĩ rất đơn giản. Nếu Derrick đi hiếu kính Giang Xuyên, thì cậu, với tư cách là anh trai kiêm bạn trai, cũng phải đi theo hiếu kính bề trên của Derrick.

Vì thế, cậu tự tay đi nướng một cái đùi thỏ, rồi tự tay mang đến trước mặt Carter.

Tuy nhiên, hôm nay Carter có vẻ thân thiện hơn hẳn.

Không còn cau có, trợn mắt như trước nữa.

Thậm chí còn nói cảm ơn với cậu.

Nhìn người chú già có vẻ mặt dịu đi trước mặt, Lâm Thời lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Carter lập tức sa sầm mặt: "Cậu có vẻ mặt gì vậy!"

Lâm Thời lùi lại nửa bước: "Không có gì, không có gì."

Bất kể người khác nghĩ thế nào, cái đùi thỏ này thực sự đã xoa dịu trái tim bị tổn thương của Carter một cách kịp thời.

Hắn vừa tự an ủi mình, vừa cắn một miếng thịt thỏ.

"..."

Carter nhả thịt ra, từ từ ngẩng đầu lên: "Cậu bỏ độc tôi à?"

Lâm Thời cười bẽn lẽn: "Đều là tấm lòng, chú ạ."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 234: Hoàn


Hai người cứ như vậy bị đuổi ra ngoài.

Carter nhìn chằm chằm cái đùi thỏ trong tay, ăn thì sợ bị bỏ độc chết, ném đi thì thấy lãng phí, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng Giang Xuyên chủ động đưa ra giải pháp: “Ném đi. Cái đùi thỏ này đã bị cậu ta làm cho không ăn được rồi.”

Carter mặt xanh mét, ném cái đùi thỏ vào thùng rác.

Đối diện, Devin xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Đợi họ nói chuyện phiếm xong, hắn mới dùng giọng điệu không nặng không nhẹ hỏi: “Chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện chính sự được chưa?”

Giang Xuyên ngước mắt lên, không hiểu sao lại thấy được chút oán hận trên người hắn.

"Đương nhiên."

Sau ngày hôm đó, Liên bang hoàn toàn đổi chủ. Devin Brandon trở thành người lãnh đạo tối cao của Liên bang khổng lồ.

Quyền lực của các thành viên hoàng thất cũ bị phế truất. Ngoại trừ Samuel, tất cả đều bị giam cầm chung thân. Còn bản thân Samuel cũng bị giám sát vô hình, mỗi một khoản chi phí đều phải qua tay Devin.

Cũng coi như là một hình thức giam cầm trá hình.

Vừa lên ngôi, Devin đã nhổ tận gốc những con sâu mọt vô dụng trong Liên bang, với thủ đoạn cứng rắn, khiến các gia tộc quý tộc lâu đời tổn thương nặng nề.

Hắn tiến hành cải cách chế độ, giảm thuế, mở cửa cảng và thân thiện với ngoại giao.

Nhìn theo cách này, Devin hóa ra lại là một vị quân vương cực kỳ anh minh.

"Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong," Lâm Thời nghĩ.

Dù sao trong ấn tượng của cậu, Devin chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Đương nhiên, nếu suy nghĩ sâu hơn, người ta sẽ nghi ngờ một sinh vật nửa người nửa quái như Devin có thể quản lý Liên bang tốt được đến bao giờ.

Nhưng Giang Xuyên bảo cậu đừng lo lắng, nói rằng hắn vẫn hiểu rõ năng lực của Devin.

Lâm Thời đặt ra một dấu chấm hỏi: “Anh đã làm gì sau lưng vậy?”

Giang Xuyên đáp: “chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào.”

Lâm Thời: "..."

Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng, quan trọng là—

"Vậy là người chú rẻ tiền kia của em cứ thế từ bỏ quyền thừa kế Liên bang sao?" Lâm Thời vẫn không dám tin, "Hắn hào phóng như vậy à?"

Derrick thì lại rất hiểu: "Mục đích ban đầu của ông ấy vốn dĩ không phải là quyền thừa kế Liên bang. Ông ấy chỉ muốn báo thù, tiện thể đoạt lại Đế quốc Aulun."

Vì thế, Devin đã trả lại hành tinh đã bị sáp nhập vào Liên bang nhiều năm trước cho Carter.

Hiện giờ Carter đã dẫn binh mã trở về Đế quốc Aulun, đang bận rộn lên ngôi vua.

"Vậy còn em?" Lâm Thời hỏi.

Derrick hơi khựng lại, sau đó phản ứng kịp, cười lắc đầu: "Em không có hứng thú với việc tranh quyền, nhưng Carter vẫn để em làm người thừa kế tiếp theo, tiện thể mắng em một trận."

Lâm Thời tò mò ngẩng đầu, nhưng Derrick lại mím môi không nói, dỗ Lâm Thời đi ăn cơm.

Bởi vì Carter đã mắng anh không có chí tiến thủ, chỉ biết chạy theo sau bạn trai mà vẫy đuôi, một kẻ si tình đáng thương. Giao quốc gia vào tay anh chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.

Không chừng còn sẽ mất trí mà diễn một màn "phong hỏa hí chư hầu" (chọc cười chư hầu bằng cách đốt lửa báo động).

Derrick cũng không phản bác.

Nhưng dù thế nào, anh vẫn phải về Đế quốc Aulun một chuyến, và sẽ đưa Lâm Thời đi cùng.

Giờ đã khác xưa, Lâm Thời muốn ra khỏi Thiên Khải là không thể không thông báo cho Giang Xuyên.

Khi biết cậu muốn đến Đế quốc Aulun, Giang Xuyên lập tức sa sầm mặt, nói nơi đó có gì hay mà đi.

Lâm Thời ngây thơ nói: “Em và Tiểu Khắc đang yêu nhau, em muốn đi cùng cậu ấy về ra mắt cha mẹ mà.”

"..." Giang Xuyên gân xanh trên trán giật liên hồi, hắn nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Em rất để tâm đấy nhỉ."

"Đương nhiên rồi," Lâm Thời nói, "Em vẫn rất thích cậu ấy."

Giang Xuyên: "..."

"Khi nào về?"

"Xem tình hình. Tiểu Khắc nói cảnh ở đó rất đẹp, bọn em có thể sẽ ở lại chơi vài ngày."

Giang Xuyên nhịn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Có gì đẹp chứ, hành tinh mới của Thiên Khải không đẹp à?"

Hiện tại, môi trường của Thiên Khải đã tốt hơn nhiều so với trước đây. Bốn mùa như xuân, phong cảnh tươi đẹp, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cũng không quá lớn, rất thích hợp cho con người sinh sống.

Giang Xuyên không nghĩ rằng cái Đế quốc Aulun rách nát kia lại có thể thoải mái hơn Thiên Khải.

Nhưng đứa nhóc trước mặt này rõ ràng đã bị "tên quỷ lông vàng" mê hoặc đến mức không còn biết phương hướng. Cậu ta ồn ào đòi "đi vì không giống nhau", "đi vì môi trường mới", "tôi chính là muốn đi", rồi bay như gió ra khỏi văn phòng.

"..." Giang Xuyên bẻ gãy cả cây bút.

Đế quốc Aulun đã khác hẳn so với lần trước Lâm Thời đến.

Trải qua vài năm hồi phục, nền kinh tế của đế quốc đang dần ổn định, đường phố bằng phẳng, dân chúng xách giỏ đi chợ nói chuyện rôm rả.

Bên tai là tiếng rao hàng của những người bán rong, nghe rất bình yên.

Lâm Thời nhảy nhót trên phố, ghé qua mỗi quầy hàng một chút, cuối cùng bị tiệm kem thu hút hoàn toàn. Hai mắt cậu sáng lấp lánh nhìn Derrick:

"Anh muốn mua một ly."

Derrick nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu dưới ánh mặt trời như đang phát sáng, đôi mắt khẽ động: "Được."

Không biết có phải do tâm lý hay không, Lâm Thời luôn cảm thấy kem của Đế quốc Aulun ngon hơn kem ở những nơi khác một chút, lạnh lạnh, mát lạnh, vô cùng sảng khoái.

Lâm Thời vừa bưng ly kem vừa ăn vừa đi, hỏi Derrick: “Trước đây em cũng ăn cái này sao?”

"Hồi nhỏ mẹ em đưa em ra ngoài chơi, sẽ đặc biệt đi mua kem cho em."

Nhưng thực ra Derrick không thích ăn, vì anh cảm thấy quá ngọt.

Nói cho cùng, mẹ anh mới là người thèm món này.

Nhưng bây giờ, Derrick nhìn đôi môi sáng bóng của Lâm Thời khi ăn kem, đột nhiên nảy sinh một khao khát kỳ lạ:

"Anh trai thấy hương vị thế nào?"

"Rất ngon," Lâm Thời khen ngợi hết lời, "Là ly kem ngon nhất mà anh từng ăn."

Cậu đang suy tính làm thế nào để Derrick học cách làm rồi về nhà làm cho cậu ăn, đang nghĩ đến việc đó một cách vui vẻ, trên môi chợt cảm thấy lạnh.

Lâm Thời đứng sững tại chỗ, ngây ngô chớp mắt.

Derrick ngậm đôi môi của cậu, nhẹ nhàng mài, nếm được vị ngọt thanh, lúc này mới buông ra, lông mày khẽ nhếch: "Quả thật rất ngọt."

"..." Lâm Thời đẩy mặt anh sang bên kia, "Ngoài đường đấy, không sợ ngại à."

Cậu ôm chặt ly kem hơn nữa, vùi đầu ăn lấy ăn để.

Sau khi đi dạo một vòng trên phố, hai người từ từ đi đến hoàng cung.

Lần trước đến đây, Lâm Thời nhìn thấy vẫn là ánh lửa ngút trời, tường đổ gạch nát.

Hiện tại hiển nhiên đã được xây dựng lại gần xong.

Bên trong trật tự ngăn nắp, còn có lính tuần tra.

Khi thấy Derrick, họ sẽ dừng lại chủ động cúi chào, xưng hô thậm chí là "Thái tử điện hạ".

Lâm Thời nghe thấy hay hay, có một cảm giác rất khó tả.

Hóa ra tên lông vàng to xác này lại là thái tử, ngày thường nhìn chẳng ra.

"Anh cười gì đấy?" Derrick quay đầu hỏi.

"À," Lâm Thời nói dối, "Vừa rồi có một người lính tuần tra đang lén lút, bị anh nhìn thấy."

"Thật sao?"

Rõ ràng thấy được ý cười tinh quái trong mắt anh, Derrick vẫn vờ như không phát hiện, nắm tay Lâm Thời tiếp tục đi về phía trước.

Carter bận rộn với chính sự, Derrick chỉ bảo người đi truyền tin, rồi đưa Lâm Thời đến ngọn núi phía sau.

Sâu bên trong ngọn núi là lăng mộ của hoàng gia, nơi cha và mẹ của Derrick được chôn cất.

Biết tin này, Lâm Thời buông tay Derrick, chạy ra ngoài mua một bó hoa, rồi mới quay lại.

Cậu và Derrick đứng sóng vai bên nhau, sau đó cúi người trịnh trọng đặt hoa xuống.

Những cánh hoa trắng tinh còn dính sương sớm, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng bạc nhạt, rơi trên bức ảnh trên bia mộ. Khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh vô cùng diễm lệ, nhìn không ra dấu vết thời gian trên mặt bà.

Đây là mẹ của Tiểu Khắc.

Lâm Thời hơi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Derrick, anh nhẹ giọng giới thiệu cậu với cha mẹ mình.

Lâm Thời im lặng lắng nghe, cuối cùng không nhịn được, chủ động nắm lấy tay Derrick.

"Cha mẹ em nói gì vậy?" Cậu hỏi.

Derrick siết chặt tay cậu:

"Họ nói, hy vọng em hạnh phúc."

Ánh nắng ban mai rực rỡ, phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp.

Một chiếc lá xanh nhạt rơi từ ngọn cây xuống, lướt qua tầm mắt của chàng trai tóc đen, trong khoảnh khắc, cậu trở về đêm đầu tiên họ gặp nhau.

Người trước mặt đang cuộn mình trong tủ đồ chật hẹp đối diện với cậu, xung quanh ánh lửa ngút trời. Cậu không thể ngờ nhiều năm sau, hai người lại trở về cố hương với tư thế này.

Nhưng cậu không hối hận.

Lâm Thời khẽ ngẩng đầu hôn lên khóe môi Derrick:

"Được, đã nói thì phải làm."

[ Hết ]
 
Back
Top Bottom