Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 110


"Đừng siết chặt như vậy..."

Lâm Thời cử động chân, muốn hất chiếc xúc tu ra, nhưng cố gắng mãi vẫn không được, thứ ngu ngốc không biết có chỉ số thông minh không kia vẫn cứ loay hoay xoay vòng.

"Ngươi đang nhảy múa à?" Lâm Thời bất lực dựa vào xúc tu đứng dậy, nói: "Ngươi lại đây."

Sau khi tiêu hao hết năng lượng dư thừa, con quái vật này cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, thận trọng lại gần Lâm Thời.

Nó trông thật sự đáng sợ, cái đầu lồi lõm, phập phồng như sứa, vô số đôi mắt ngượng ngùng nheo lại, những chiếc xúc tu múa loạn xa trong nước, trông thật sự không hề đẹp chút nào.

Một lớp da dính dính, mềm nhẹ cọ vào má Lâm Thời.

Có vẻ khi được chạm vào Lâm Thời khi cậu trong trạng thái tỉnh táo làm cho con quái vật trở nên vô cùng phấn khích, nó phát ra âm thanh "ục ục" vui sướng từ đâu đó.

Định chạm vào nữa, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Lâm Thời giơ tay ra, dùng sức chống lại cái đầu to của nó.

Cậu đã thoát khỏi sự trói buộc từ lúc nào không hay, hai tay không rảnh, chỉ dùng tay đang xoa mặt, chê bai nói: "Ướt quá, bẩn chết đi được, đừng chạm vào ta."

Con quái vật tủi thân ư ử hai tiếng, dùng xúc tu che mắt.

Nhưng vì có quá nhiều mắt, xúc tu không thể che hết, vẫn còn rất nhiều đôi mắt xanh lam lộ ra ngoài, run rẩy đầy ngại ngùng.

Lâm Thời quan sát một lát, xác nhận nó không có ác ý, liền thử thương lượng với nó:

"Người anh em, ngươi có thể đưa ta về không?"

Con quái vật khựng lại, từ từ tĩnh lặng, đôi mắt xanh lam lẳng lặng nhìn cậu, không biết có nghe hiểu không.

"Đừng giả vờ nữa." Lâm Thời không biểu cảm: "Vừa nãy ta nói ngươi bẩn ngươi còn phản ứng, giờ lại giả vờ không hiểu à?"

"..."

Các xúc tu của con quái vật thẳng tắp dựng lên, không biết là đang chột dạ hay lo lắng.

Lâm Thời đoán là cả hai.

Đáy hồ sâu thẳm một màu, nếu không phải đôi mắt của con quái vật phát sáng, cậu còn không biết môi trường xung quanh trông như thế nào.

Hành tinh này có giá trị xanh hóa quá cao, chỉ một cái hồ cũng sâu thăm thẳm, Lâm Thời cúi đầu nhìn xuống, không chắc chắn bản thân đang ở vị trí nào của đáy hồ.

Nhưng nghĩ cũng biết sẽ không quá nông, dù sao con quái vật này hiện tại cũng cao bằng mấy tầng lầu.

Lâm Thời cảm thấy đau đầu.

Sớm biết cậu đã không chạy ra hồ, nếu không nhìn lầm, cùng bị cuốn vào với cậu chắc còn có không ít lính của Liên bang.

Chắc cũng đã mất mạng rồi.

Đang suy nghĩ, Lâm Thời bỗng giật mình – Derrick đâu?

Cậu nhớ lúc mình rơi xuống đã nghe thấy tiếng Derrick.

Không xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm Thời lập tức lo lắng, giãy giụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của quái vật.

Con quái vật không hiểu nguyên nhân, phun ra mấy bong bóng nhỏ, "rống rống" hỏi Lâm Thời muốn đi đâu.

Lâm Thời đương nhiên là nghe không hiểu, cậu giống như đang nhổ củ cải, cố sức rút mình ra khỏi xúc tu của con quái vật, mắt đỏ cả lên, cuối cùng vỗ mạnh vào xúc tu, nói: "Buông ra, buông ra!"

Lực này đối với con quái vật chỉ như gãi ngứa, nó hưởng thụ một lúc, nghiêng đầu, thử nới lỏng lực.

Lâm Thời lập tức chui ra.

Cậu lướt đi như một nàng tiên cá, linh hoạt bơi về phía trước, đồng thời phát tán năng lượng tinh thần ra ngoài, cảm ứng vị trí của Derrick.

Nếu Derrick còn ý thức, chắc chắn có thể va chạm với năng lượng tinh thần của cậu.

Con quái vật không biết bạn nó muốn đi đâu, nhưng đáy hồ rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là sẽ gặp chuyện, vì thế nó đi theo sát phía sau Lâm Thời, mắt nhìn chằm chằm cậu, không dám lơ là nửa chút.

Lâm Thời dựa vào cảm giác của năng lượng tinh thần, xác định Derrick hẳn là ở gần đó, bơi càng lúc càng sốt ruột.

Sau khoảng ba bốn phút, Lâm Thời lôi Derrick đang hôn mê ra từ một đám thủy tảo.

Người đàn ông nhắm chặt mắt, hơi thở mỏng manh, có nguy cơ chết đuối.

Lâm Thời vội vã kéo cậu vào bong bóng khí, nhưng hai người như có một lớp màng vô hình, Derrick không tài nào vào được.

Lâm Thời sợ Derrick thật sự bỏ mạng ở đây, chợt nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn con quái vật phía sau: "Giúp ta với."

Con quái vật ngây thơ mở to mắt, ánh mắt xác nhận trên người Lâm Thời, sau đó từ từ chuyển sang Derrick, một giây sau, đáy mắt nó hiện lên vẻ ghét bỏ nhỏ đến khó nhận ra.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 111


"Tìm! Tất cả đi tìm cho ta!"

Giọng nói của Samuel nghẹn lại, gào lên không được mấy câu đã bắt đầu ho sặc sụa, máu tươi chảy ra từ khóe môi, trông vô cùng đáng sợ.

Những người lính của Liên bang không dám không tuân lệnh, dọn tàu ngầm chuyên dụng ra khỏi tàu lớn, xuống nước tìm kiếm.

Nhưng số lượng tàu ngầm có hạn, những người lính còn lại trên bờ dùng máy dò tìm trên mặt hồ.

Thấy đã cách xa Samuel, mấy tên gan lớn liền xúm lại, nhỏ giọng nói chuyện:

"Tại sao điện hạ lại muốn cứu đám sát thủ Thiên Khải đó, họ có chết hay không thì liên quan gì đến chúng ta đâu."

"Chết tiệt, rảnh rỗi đến mức ở đây đi cứu người, nếu không phải vì..."

Lời còn chưa dứt, người lính cảm thấy cơ thể mình không còn nguyên vẹn.

Hắn sửng sốt, từ từ cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy cánh tay hắn không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, máu tuôn trào, một thanh đại đao sắc bén dựng đứng bên cạnh.

Người lính lúc này mới cảm thấy đau, ngẩng đầu nhìn thẳng lên trước mặt:

You An không biết từ lúc nào đã đến gần, cả người đầy sát khí, gò má dính máu, lạnh lùng nhìn hắn.

Người lính che lại vết thương lảo đảo vài bước, toàn thân run rẩy, sợ hãi đối diện You An: "Xin, xin lỗi... Tôi, tôi..."

Trong lúc hoảng loạn, cơ thể hắn chợt run lên, nhớ ra mình có chủ, vội vàng cầu cứu Samuel: "Điện hạ! Điện hạ cứu tôi, điện hạ!"

Nhưng ai ngờ Samuel chỉ vô cảm liếc nhìn hắn một cái, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Người lính nhất thời toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

You An chậm rãi đến gần, giơ tay chém xuống --

"Bùm."

Máu tươi nhuộm đỏ mặt hồ.

Hắn thu đao, xoay người quay trở về.

"Vẫn chưa tìm thấy sao?" Giọng You An khàn đi.

Từ lúc Lâm Thời gặp chuyện đến giờ đã ba tiếng đồng hồ, bọn họ vẫn không tìm thấy gì.

Trái tim You An bắt đầu nhói lên, hắn không dám tưởng tượng cảnh tượng dưới đáy hồ.

Vẻ mặt Thiên Dạ cũng khó coi, cô siết chặt cây roi xương, dùng sức nhắm mắt lại rồi mở ra: "Chờ."

"Chờ cái gì mà chờ!" You An cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, con dao cắm mạnh xuống đất, mất hết lý trí gào to: "Ba tiếng đồng hồ! Không có bất kỳ dụng cụ bảo hộ nào! Ai có thể ở dưới nước chịu đựng ba tiếng đồng hồ!"

Hắn túm lấy cổ áo Thiên Dạ, hai mắt đỏ ngầu: "Cậu chỉ nói một chữ 'chờ', chúng ta chờ được, nhưng Lâm Thời chờ được sao!"

Thiên Dạ hít sâu một hơi, dùng sức đá Vưu An văng ra, lạnh lùng nói: "Nếu cách giải quyết vấn đề của cậu chỉ có một kiểu nổi điên, vậy tôi khuyên cậu mau chóng rời khỏi Thiên Khải, chúng tôi không chứa chấp đại Phật như cậu."

You An bị đá văng nửa mét, khóe miệng rỉ máu.

Hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Thiên Dạ, rất lâu sau mới từ dưới đất bò dậy, quay sang đi về phía Samuel.

Thiên Dạ lười nhìn nữa, dù sao cũng chỉ là sự trút giận bất lực thôi.

Cô nhìn về phía mặt hồ, hơi thở nhẹ đi rất nhiều.

Lý trí mạnh mẽ đè nén tình cảm, Thiên Dạ cố gắng không nghĩ đến Lâm Thời, mà suy ngẫm làm thế nào để xoay chuyển vận mệnh của Thiên Khải.

Một lần ra ngoài, đã chết hai chấp hành quan...

Nhưng không lâu sau, gương mặt Lâm Thời lại hiện lên trong đầu Thiên Dạ, cô đột nhiên cúi gằm mặt xuống, khi mở mắt ra đã thấy nước mắt lấp lánh.

"Thiên Dạ, bình tĩnh lại."

Cô tự nhủ đi nhủ lại, chỉ có kẻ yếu mới bị ràng buộc bởi tình cảm vô vị.

Cây roi xương đâm vào lòng bàn tay, hơi thở của Thiên Dạ càng lúc càng nặng nề.

Đúng lúc này, mặt hồ vang lên tiếng nước vỡ dữ dội!

Thiên Dạ đột nhiên ngẩng đầu, cơ thể hành động trước cả ý thức, cất bước chạy thẳng ra bờ hồ!
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 112


Lâm Thời một tay dắt theo Derrick, trải qua bao cay đắng, cuối cùng cũng bơi lên từ đáy hồ.

Khoảnh khắc phá vỡ mặt nước, cậu thở phào một hơi, dùng sức lắc đầu, kiệt sức trèo lên bờ.

Tiếp đó, Lâm Thời ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Thiên Dạ đang lao đến.

Cậu từ từ chớp mắt hai cái, trên mặt mang theo chút chột dạ khó nhận thấy, khẽ chào: "Chào?"

Vừa dứt lời, Lâm Thời đã bị ôm chặt.

Thiên Dạ dùng sức siết lấy vai Lâm Thời, quần áo bị ướt sũng cũng chẳng hề để ý.

Lâm Thời ngẩn người, đứng đực ra một lúc lâu mới ôm lại: "Chị sao thế?"

Thiên Dạ hít thở sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc, giọng nghẹn lại: "Tôi cứ nghĩ cậu chết rồi."

Nghe lời này, Lâm Thời kinh hãi: "Xì xì xì! Cái kiểu nói xui xẻo này sau này đừng bao giờ nói nữa!"

Sao mới ngã xuống nước mà đã nghĩ cậu sẽ chết chứ, không được đâu! Cậu vẫn còn một đống tiền chưa kịp hưởng thụ!

Nhưng Lâm Thời nghĩ lại, khựng lại, rồi cảm thấy Thiên Dạ lo lắng là có lý, dù sao khoảnh khắc cậu rơi xuống nước, cảm nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ trong hồ, cũng đã nghĩ mình chắc chắn sẽ chết.

Nếu không phải gặp được...

Lâm Thời khựng lại, chột dạ nhét vật nhỏ trong túi quần vào sâu hơn.

Những người khác, bao gồm cả lính Liên bang, đều thở phào nhẹ nhõm.

You An buông đao xuống, mắt đỏ hoe chạy tới.

Hắn đẩy Thiên Dạ ra, không thể tin được mà nhìn Lâm Thời.

Lâm Thời nghiêng đầu: "Cậu thành ma cà rồng rồi à?"

Đôi mắt đỏ như thế này cơ mà.

You An chửi thề một tiếng, vươn tay, kéo Lâm Thời ra khỏi nước.

Vừa lên bờ, Lâm Thời ngồi phịch xuống đất, cảm thấy toàn thân, đặc biệt là cổ tay, đều rã rời.

Cậu đã kéo Derrick một quãng đường, thằng nhóc đó ăn uống ngon lành quá nên nặng khủng khiếp.

Thiên Dạ kiểm tra Derrick bên cạnh: "May mà không sao, chỉ là hôn mê thôi."

Cô nhìn về phía Lâm Thời, há miệng, rõ ràng muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Lâm Thời nhận ra, nhưng vờ như không thấy.

Lúc cậu ra khỏi hồ, có nhìn qua đồng hồ, đã ba tiếng kể từ khi cậu rơi xuống nước.

Ai mà có thể nín thở dưới nước ba tiếng chứ.

Nghĩ cũng biết có điều mờ ám.

Nếu là ngày thường, Lâm Thời chắc chắn sẽ nói hết với Thiên Dạ, nhưng bây giờ...

Lâm Thời quay đầu nhìn Samuel, vẫn quyết định tránh không nói.

So với Lâm Thời, You An lại có vẻ ngây thơ hơn nhiều, hắn chỉ lo ngồi xổm bên cạnh Lâm Thời, lúc thì sờ mặt, lúc thì thăm cổ, sợ cậu còn có thương tích ngầm mà không xử lý kịp, sẽ đột ngột chết đi.

Lâm Thời bị làm cho ngứa ngáy, hơi khó chịu, gạt tay You An ra: "Được rồi người anh em, tôi không sao."

Rụt tay lại, You An im lặng nhìn cậu, vài giây sau, bỗng nhiên một giọt nước mắt rơi xuống.

Lâm Thời: "..."

Cậu luống cuống tay chân: "Cậu đừng khóc mà, tôi còn muốn nghỉ ngơi đây, tôi không biết an ủi người khác đâu."

"Tôi không sao." Vưu An trầm giọng, hắn khom lưng bế Lâm Thời lên: "Không ở đây nữa, chúng ta về Thiên Khải."

Thiên Dạ gật đầu, hiếm hoi đồng tình với hắn, vác Derrick trên mặt đất lên và đi về phía tàu quá cảnh.

Khi đi ngang qua Samuel, hắn ta cất tiếng gọi: "Lâm Thời."

Bước chân You An không dừng lại, như thể không nghe thấy.

Hoặc nói, hắn đã không giết Samuel, kẻ đầu sỏ gây chuyện, đã là nhân từ lắm rồi.

Nhưng Lâm Thời thì khác, trong túi anh còn lén giấu đồ của người ta mà.

Tục ngữ có câu "của cho là của nợ".

Anh vỗ vỗ lưng You An: "Dừng lại một chút, dừng lại một chút."

"..."

You An vô cùng khó chịu, thái dương nổi gân xanh, giọng khàn đặc: "Làm gì mà phải nói chuyện với hắn, cậu mà tiếc, tôi sẽ giết hắn."

Lâm Thời giữ lấy mặt You An, giáo huấn: "Sao cậu cứ như người rừng thế, động một tí là đánh đánh giết giết."

Như thể người suýt nữa giết Samuel trước đó không phải là cậu vậy.

Ngực You An phập phồng kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, đưa Lâm Thời đến trước mặt Samuel.

Thấy vậy, Thiên Dạ không đổi sắc mặt siết chặt roi xương, đi đến phía sau Lâm Thời, cảnh giác.

Lâm Thời giãy giụa xuống khỏi người You An.

Cậu vẫn còn chút sức, lồm cồm ngồi xuống trước mặt Samuel.

Vì đã lấy đi đồ của Liên bang, Lâm Thời lúc này tỏ ra vô cùng lễ phép, cười toe toét hỏi: "Gọi tôi có việc gì? Điện hạ."

Nghe thấy cách xưng hô này, Samuel sững sờ.

Kể từ khi gặp lại lần này, Lâm Thời chưa từng gọi hắn ta như vậy.

Samuel nhất thời có chút hoảng hốt.

Hắn ta thở nặng nề hơn, cắn môi, mái tóc bạc rũ xuống mặt một cách lộn xộn, dính vào những vết máu đã khô, trông vô cùng chật vật.

Thấy thế, Lâm Thời móc ra một xấp khăn giấy từ túi Thiên Dạ, giúp Samuel lau mặt.

Thân nhiệt cậu quanh năm hơi cao, cho dù vừa từ dưới hồ nước lạnh băng lên, lòng bàn tay chạm vào da Samuel cũng mang theo hơi ấm.

Động tác của Lâm Thời nhẹ nhàng, như thể có vô hạn kiên nhẫn, lau từ trán đến khóe miệng, trong lúc đó còn thay giấy vài lần.

Sát khí trên người You An càng lúc càng nặng, lưỡi dao liên tục phát ra tiếng.

Thấy những vết bẩn đã được lau sạch gần hết, Lâm Thời hài lòng định rút tay về.

Kết quả, chưa kịp hành động, cổ tay đã bị tóm lấy.

"Chết tiệt." You An tiến lên một bước: "Buông tay, tao bảo mày buông tay!"

Lâm Thời từ tốn nói: "Đừng hung dữ thế."

Cậu vẫy You An lui lại, để mặc cho Samuel nắm chặt cổ tay mình không buông.

Lâm Thời hứng thú nhìn hắn ta: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Môi Samuel mấp máy, nhìn chằm chằm Lâm Thời không chớp mắt, như thể muốn khắc hoạ hình ảnh cậu thật sâu vào trong đầu.

Rất lâu sau, hắn ta từ từ buông ngón tay ra, ấp úng nói: "Xin lỗi."

"Hả?" Lâm Thời có chút không dám tin vào tai mình: "Ngài nói cái gì?"

Câu này vừa thốt ra, cả người Samuel đều thả lỏng hơn rất nhiều.

"Xin lỗi." Hắn ta lặp lại, từng chữ một: "Xin lỗi..."

Ánh mắt Samuel quá sâu, Lâm Thời không biết hắn ta đang xin lỗi vì chuyện gì.

Là chuyện hôm nay, hay là chín năm trước.

Nhưng đáng mừng là, cuối cùng hắn ta cũng biết xin lỗi.

Lâm Thời bật cười, nhướn mày khều khẽ lông mi Samuel, khích lệ: "Ngoan."

Lời này vừa nói ra, You An cuối cùng cũng không chịu nổi, lập tức bế cậu lên, đi về phía tàu quá cảnh.

Lúc này Samuel mới lấy lại tinh thần, thấy Lâm Thời càng lúc càng xa mình, lo lắng gào lên: "Lâm!!"

You An làm ngơ, nhận thấy Lâm Thời trong lòng lại có dấu hiệu giãy giụa, liền trực tiếp dùng tay che miệng cậu, dù ngón tay bị Lâm Thời dùng răng nanh cắn trầy da cũng không đổi sắc mặt.

"Ưm! Ưm --!"

Lâm Thời giãy giụa bất động, bất lực cắn vào cạnh ngón tay You An.

Bốn người càng lúc càng xa, Samuel dốc sức giật đứt dây thừng, chạy lên phía trước vài bước:

"Lâm Thời!"

Hắn ta ho ra máu, không quan tâm mà gào lên đầy căm phẫn: "Lâm Thời!! Chúng ta còn sẽ gặp lại! Còn sẽ!!"

You An cười lạnh, quay sang che tai Lâm Thời lại.

"Điện hạ!"

"Điện hạ cẩn thận giọng nói!"

Samuel gạt những người lính của Liên bang ra, hai mắt chảy máu, nhìn chằm chằm hướng Lâm Thời rời đi.

"Chúng ta còn sẽ gặp lại --"

Móng tay hắn ta siết chặt lòng bàn tay đã vỡ, những sợi máu mỏng chảy ra từ kẽ ngón tay, làm ướt mu bàn tay.

"...Nhất định."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 113


Vừa lên phi thuyền quá cảnh, Thiên Dạ liền lập tức kiểm tra toàn diện cho Lâm Thời.

Lâm Thời bị ép nằm trên giường, khắp người cắm đầy các thiết bị lớn nhỏ, Thiên Dạ và You An đứng ở mép giường, căng thẳng nhìn chằm chằm biểu đồ điện tâm đồ và các chỉ số.

Sau khi xác định cậu không hề hấn gì, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cái đó..." Lâm Thời khó khăn rút tay ra khỏi đống dây nhợ trói buộc: "Các cậu nghe tôi nói này, tôi ổn, rất ổn, bây giờ Derrick mới là người cần điều trị, hai người đi xem em ấy đi được không?"

You An đứng im tại chỗ, như thể không nghe thấy gì.

Ngược lại Thiên Dạ phản ứng nhanh hơn, xoay người kéo Derrick sang một giường khác, tiến hành kiểm tra toàn diện.

"Thế nào rồi?" Lâm Thời lén lút gỡ hết các ống truyền trên người, vươn cổ ra lo lắng nhìn Derrick.

Kết quả vươn đến nửa chừng đã bị You An ấn trở lại: "Lo cho bản thân trước đi."

Lâm Thời bực bội đánh vào mu bàn tay hắn.

Thằng nhóc này từ nãy đến giờ không nghe lời chút nào.

Định mắng, thì nghe thấy Thiên Dạ bình tĩnh nói: "Derrick bị thương nặng hơn cậu."

Vừa dứt lời, You An liền hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời."

Lâm Thời đá hắn một cái: "Em ấy vì cứu tôi đấy."

You An cau mặt không nói.

"Kỳ lạ." Thiên Dạ lẩm bẩm, cô xoay người: "Tôi nhớ luồng nước đó hướng về phía cậu, sao Derrick lại bị thương nặng hơn?"

You An cũng quay sang nhìn Lâm Thời.

Chàng trai tóc đen ở trung tâm mọi sự vô tội chớp mắt, một lúc lâu sau, mới từ từ đưa tay vào túi: "Tôi nói cho hai người nghe, nhưng không được nói ra ngoài, nghe rõ chưa?"

Thiên Dạ nhíu mày: "Cậu lại gây rắc rối gì nữa à?"

Lâm Thời không thể tin được: "Sao chị vừa mở miệng đã nói tôi gây rắc rối, trong lòng chị tôi không thể làm chuyện tốt được à?!"

Ánh mắt tố cáo của cậu quá mãnh liệt, Thiên Dạ bất đắc dĩ dời tầm mắt, nói sang chuyện khác: "Vậy rốt cuộc cậu đã làm gì?"

Lâm Thời cúi đầu, cọ qua cọ lại lấy thứ gì đó từ trong túi ra: "Đây."

Con quái vật nhỏ mà mọi người Liên bang đã ném xuống hồ, giờ đang quấn chặt trên cổ tay Lâm Thời, xúc tu bám chặt lấy ngón tay anh, vô số đôi mắt xanh lam cảnh giác nhìn chằm chằm họ.

Thiên Dạ: "?"

You An: "??"

"Cậu sao lại trộm nó về!" Thiên Dạ lần này thật sự nóng nảy: "Cậu biết nó là thứ gì không mà mang về nhà!"

Lâm Thời đặc biệt nhạy cảm với chữ "trộm", liền oang oang cãi lại: "Tôi không có trộm! Là nó tự muốn quấn lấy tôi!"

Cậu chỉ thấy con quái vật nhỏ lại đáng yêu, nên mới nửa vời nhét vào túi thôi mà...

Dù sao, dù sao cũng không phải cậu chủ động muốn trộm.

Lâm Thời nói có lý có tình, trước mặt Thiên Dạ và You An kéo con quái vật xuống.

Gần như ngay khi vừa chạm đất, con quái vật đã nhảy bật lên, quấn lại lấy cổ tay Lâm Thời.

"Hai người xem." Trình diễn xong, Lâm Thời rất đắc ý giơ tay lên: "Tôi đã nói là nó chủ động mà."

You An nhìn chằm chằm con quái vật xấu xí, bỗng nhiên thấy khó chịu: "Kể cả thế, cậu cũng không cần thiết mang nó về, thứ mà Liên bang vứt xuống hồ thì có thể là thứ tốt à?"

Vừa dứt lời, con quái vật nhỏ liền dựng thẳng xúc tu, phát ra tiếng "chít chít" giận dữ, phun ra một chất lỏng màu đen, chính xác phun vào người You An.

"Mẹ kiếp!" You An lùi lại mấy bước, phát hiện quần áo mình bị ăn mòn thủng mấy lỗ lớn, lập tức kinh hãi nói: "Tôi đã bảo thứ này không thể giữ mà!"

Lâm Thời vội vàng che lại con quái vật nhỏ, biện bạch: "Nếu không phải cậu khiêu khích trước, nó sao lại tấn công chứ?"

Cậu khựng lại, cẩn thận đưa con quái vật ra trước mặt Thiên Dạ, hai mắt sáng long lanh: "Hơn nữa chị không thấy nó đáng yêu sao?"

Thiên Dạ: "..."

Cô nhìn đống hỗn độn ấy, im lặng không nói.

Lâm Thời cực lực chứng minh: "Tuy nó có vẻ ngoài hơi lộn xộn, nhưng nó nhỏ mà, quấn trên tay thế này, chị thấy có phải là xấu mà dễ thương không?"

Thiên Dạ không dám tán đồng với thẩm mỹ của cậu, chỉ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm cậu.

Thấy cô thực sự không có hứng thú, Lâm Thời đành thu con quái vật lại, khẽ nói: "Thật ra lúc ở dưới nước, chính nó đã cứu tôi."

Nghe lời này, đồng tử Thiên Dạ khẽ động đậy: "Cứu cậu?"

"Đúng vậy." Lâm Thời lẩm bẩm: "Người tốt nào có thể nín thở ba tiếng đồng hồ chứ, nếu không phải nó, tôi và Derrick đã chết rồi." Con quái vật nhỏ bò lên cánh tay Lâm Thời, kiêu hãnh ưỡn ngực.

Mặc dù Thiên Dạ còn chẳng nhận ra được đâu là mặt trước mặt sau của nó, nhưng tóm lại vẫn hiểu được ý tứ đó.

"..." Thiên Dạ thở dài, véo véo giữa hai lông mày: "Cứ thế đi."

Lâm Thời lập tức ngẩng đầu: "Chị đồng ý ư?!"

Thiên Dạ không trả lời thẳng, chỉ dời tầm mắt đi, nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu, quản cho nó thật tốt, đừng để nó gây loạn ở Thiên Khải."

"Tuyệt vời!" Lâm Thời vui sướng tung con quái vật nhỏ lên trời, xách một chiếc xúc tu, dùng tay còn lại búng búng: "Nghe thấy không? Ngươi có thể về nhà với ta, có vui không?"

Con quái vật nhỏ bị tung lên trời, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn hăng hái vẫy vẫy mấy chiếc xúc tu.

You An ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, một lúc lâu sau, phát ra một tiếng hừ lạnh.

Thiên Dạ khoanh tay, chăm chú nhìn Lâm Thời đang trên giường đùa nghịch con quái vật, rất lâu sau, đáy mắt cô lướt qua một tia suy nghĩ.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 114


Có lẽ là nhóm người ở Thiên Khải sát khí quá nặng, không thích hợp đi dã ngoại du lịch, dù sao chuyến đi lần này cuối cùng cũng tan đàn xẻ nghé, mọi người ai nấy đều mang thương tích trở về.

Khi Khẳng Lợi đến sân bay đón, liền nhìn thấy trán Lâm Thời băng bó mấy vòng, sau lưng còn cõng Derrick đang hôn mê, hai người còn lại cũng mỗi người mỗi vẻ thê thảm.

Hắn sửng sốt: "Các cậu đây là?" "Đừng nói nữa." Lâm Thời vẫy tay với Khẳng Lợi: "Đến đây giúp một tay."

"Ồ ồ!"

Khẳng Lợi vội vàng chạy lại đỡ lấy Derrick, ném lên lưng, không hỏi gì cả, nhẫn nhịn cực nhọc cõng người về chỗ ở của Lâm Thời.

Mãi đến khi đặt được người lên giường, Khẳng Lợi mới kịp hỏi: "Các cậu đi nghỉ mát mà sao như đi đến võ đài quyền Anh vạy? Mang về cả một đống thương tích thế này."

Lâm Thời bóc một viên kẹo cứng cho vào miệng, giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt Khẳng Lợi: "Hơn cả thế nữa, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được đâu."

Khẳng Lợi sững người hai giây, rồi truy vấn: "Cái gì?"

Lâm Thời thu tay lại, nhướng mày: "Lần sau tôi nói cho cậu."

Khẳng Lợi: "..."

Hắn bất lực: "Cậu cố ý trêu chọc tôi đúng không?"

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Lâm Thời đẩy lưng Khẳng Lợi, đẩy hắn ra khỏi cửa, cả người tựa vào khung cửa, chớp chớp mắt, trông cực kỳ tinh nghịch: "Giờ đang bận, lần sau tôi kể cậu nghe."

"Lần sau" trong miệng người này, về cơ bản là không có lần sau..

Dù Khẳng Lợi thừa hiểu điều đó, nhưng vẫn chiều ý cậu, chào hỏi xong thì xoay người rời đi.

Đợi người đi rồi, Lâm Thời nhanh chóng quay vào phòng, chạy đến bên giường Derrick, cẩn thận đắp chăn cho Derrik, chăm sóc rất chu đáo.

Cậu bận rộn như thế cho đến sáng sớm hôm sau.

Derrick mở mắt, nghiêng đầu liền thấy Lâm Thời đang ngồi bên mép giường, mắt có quầng thâm mờ, vừa nhìn đã biết là bận rộn cả đêm.

Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng anh.

Derrick xoay người, nắm lấy ống tay áo Lâm Thời, vừa định nói gì đó, thì thấy Lâm Thời kinh ngạc mở to mắt: "Em tỉnh rồi!"

"Ừ, em, em định..."

"Tỉnh là vừa hay!" Lâm Thời nắm lấy hai tay cậu: "Anh đang định nói với em này, anh tìm được cho em một người em trai!"

"..."

Derrick: "?"

Những lời này có tác động mạnh mẽ đến Derrick, không khác gì Lâm Thời đột nhiên nói với anh rằng cậu đã kiếm cho Derrick một đứa con trai.

Derrick im lặng một lúc lâu.

Mãi sau, anh mới từ từ hỏi: "Em trai gì?"

Đối phó với những người đàn ông kia đã đủ phiền rồi, Derrick không biết nếu có thêm một đứa em trai nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Thời lấy con quái vật nhỏ ra khỏi túi: "Cái này!"

Con quái vật nhỏ đứng trong lòng bàn tay Lâm Thời, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẫy vẫy xúc tu vênh váo, hùng dũng oai vệ, khí thế ngất trời.

Ánh mắt Derrick ngưng lại.

Một lúc lâu, anh mới hỏi: "Đây là cái gì?"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 115


Lâm Thời kể lại toàn bộ lai lịch của con quái vật nhỏ cho Derrick nghe, rồi đầy mong đợi nói: "Anh đặt tên cho nó là Nhị Tiểu Khắc, em sẽ cho nó ở lại chứ?"

Cậu thật lòng coi Derrick như người nhà, nếu không đã không hỏi ý kiến cậu ấy.

Nào ngờ, Derrick vừa rồi còn có vẻ bình thường, sau khi nghe câu nói kia thì khựng lại, đôi môi mỏng khẽ mím: "Anh gọi nó là gì?"

Lâm Thời chớp mắt: "Nhị Tiểu Khắc mà."

Hiểu rõ tên mình đặt không hay ho cho lắm, cậu còn biết giả vờ đáng yêu một chút trước mặt Derrick.

Derrick nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thời: "Trong nhà chỉ có thể có một Tiểu Khắc thôi."

Cái tên này đối với anh đã có ý nghĩa đặc biệt từ lâu, Derrick không cho phép một con bạch tuộc xấu xí bé như hạt vừng lại mang cùng tên với mình.

Lâm Thời nâng con quái vật lên cao hơn một chút, nhấn mạnh: "Thế nên nó gọi là Nhị Tiểu Khắc, không phải Tiểu Khắc."

Derrick: "..."

Thật là cố chấp.

Nhưng anh lại chẳng có cách nào với Lâm Thời.

Lẽ nào lại đi trách mắng Lâm Thời ư?

Không thể nào.

Sau một lúc giằng co, cuối cùng vẫn là Derrick nhượng bộ.

Anh có vẻ không vui, rõ ràng đang nói một cách ngượng nghịu: "Anh muốn nuôi gì thì nuôi, em không có ý kiến."

"Tuyệt vời quá!" Kế hoạch thành công, Lâm Thời vui vẻ đặt con quái vật lên đầu gối Derrick: "Bây giờ em là anh trai của nó, chơi với nó đi!"

Derrick: "?"

Lại còn phải chơi với nó nữa?

Lâm Thời luôn là người muốn gì là làm nấy, cậu mang con quái vật về chỉ vì nó cứ quấn lấy cậu, hơn nữa nó thật sự đã có ơn cứu mạng với cậu.

Thế nên cậu đặt cho nó một cái tên qua loa, rồi định giao lại cho Derrick nuôi.

Dù sao thì Lâm Thời thực sự không có "thiên phú" nuôi dưỡng, trước đây cậu suýt nữa đã nuôi Derrick chết.

Derrick có thể sống khỏe mạnh đến bây giờ hoàn toàn là nhờ số của thằng nhóc đó lớn.

Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Thời hiện lên một vẻ chột dạ.

Cậu ngồi dậy, hắng giọng: "Cứ quyết định vậy đi, vừa hay em cũng tỉnh rồi, anh tính đi phòng huấn luyện chơi, thời gian còn lại, em và em trai làm quen với nhau đi."

Nghe vậy, Derrick từ từ cúi đầu --

Nhị Tiểu Khắc đứng trên chăn ở đầu gối cậu, dùng hai xúc tu chống đỡ cơ thể, những xúc tu khác không ngừng vẫy vẫy, từng đôi mắt xanh lam chớp chớp.

Derrick nhìn nó, không hiểu sao cảm thấy đối phương không thích mình lắm.

Thế nên, Derrick do dự mở lời: "Nhưng em thấy..."

"Không có 'nhưng nhị' gì cả." Lâm Thời ung dung làm một ông chủ phủi tay, lấy bộ đồ tác chiến từ giá treo bên cạnh, khoác qua loa lên người, khom lưng chấm vào trán Derrick, khẽ nói: "Tiểu Khắc làm được mà, đúng không?"

Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, Derrick mất tập trung một lúc, khi phản ứng lại thì đã gật đầu.

Lâm Thời mừng rỡ: "Tiểu Khắc giỏi quá."

Derrick: "..."

Không phải thế.

Nhị Tiểu Khắc bò lên vai Lâm Thời, dùng sức đẩy Derrick ra, chống nạnh, giận dữ khoa tay múa chân.

Xem cái tư thế đó, chắc là không muốn hai người dựa vào nhau.

Derrick nhăn mày, khó chịu cúi đầu đối mặt với nó, một lúc lâu sau, nhướn mày: "Có ý kiến gì à?"

Nhị Tiểu Khắc lập tức bốc hỏa, ¥## (¥#% mà mắng một tràng.)

Dù sao cũng nghe không hiểu, Derrick vẫn ung dung bất động.

Lâm Thời đã lướt ra đến cửa phòng ngủ, trước khi đi nhìn thấy cảnh này, vui mừng nghĩ: "Xem ra họ hòa hợp thật tốt."

Thế là hoàn toàn yên tâm đi đến phòng huấn luyện.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 116


Có lẽ là bị chuyến đi không thuận lợi kia làm cho tâm phiền ý loạn, Lâm Thời đến phòng huấn luyện thì lại thấy các đồng đội nhỏ của mình không thiếu một ai.

Cậu lặn một hơi chạy đến bên Thiên Dạ, tò mò nghiêng đầu hỏi:

"Chị không phải luôn không tập vào giờ này sao? Chụ nói đám đàn ông bốc mùi mồ hôi mà."

Thiên Dạ làm rõ ngay lập tức: "Tôi nói họ, không nói cậu."

"Tôi biết mà." Lâm Thời cười: "Tôi với họ khác nhau mà."

Lúc này thì lại biết mình khác họ.

Thiên Dạ cũng chẳng biết nói gì về cậu.

Cô nghĩ đến chuyện không vui, nói: "Đến phòng huấn luyện để xả xui, khó khăn lắm mới ra ngoài giải khuây một chuyến mà lại gặp chuyện bực mình."

Nghe vậy, Lâm Thời rất đồng tình, gật đầu lia lịa.

Khẳng Lợi đi tới vừa hay nghe thấy câu này, không kìm được lòng hiếu kỳ: "Rốt cuộc các cậu đã gặp chuyện gì?"

"Haiz!" Lâm Thời khoác vai hắn: "Gặp phải người Liên bang, còn đánh nhau một trận."

Cậu nói nhẹ bẫng, Khẳng Lợi lại kinh hãi: "...Trời ạ, thảo nào bị thương như vậy."

Thiên Khải và Liên bang, trên mặt ngoài thì quan hệ tạm ổn, nhưng bên trong đã sớm là quan hệ gặp mặt là giết nhau.

Mấy năm nay Thiên Khải liên tục quấy rối ở Liên bang.

"Chuyện nhỏ thôi." Lâm Thời vẫy tay, giơ cánh tay lên tạo dáng oai phong: "Vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến."

Thiên Dạ đột nhiên cất tiếng: "Hôm nay trán đã bôi thuốc chưa?"

Lâm Thời ngay lập tức bỏ tay xuống, ngượng ngùng nói: "Chưa ạ."

Hoàn toàn quên mất chuyện này.

Khẳng Lợi "phụt" một tiếng bật cười.

Lâm Thời đùa: "Thôi đừng cười, không ủng hộ tôi lại còn chê cười, tình cảm của cậu dành cho tôi càng lúc càng nhạt rồi."

"Đâu dám." Khẳng Lợi vội vàng xin lỗi, dỗ dành: "Tôi giúp cậu bôi thuốc."

Thế này còn tạm được.

Lâm Thời đặt tuýp thuốc mỡ vào tay hắn.

"Để tôi xem."

Khẳng Lợi nhận lấy nghiên cứu một lát, vặn nắp lọ chấm thuốc lên tăm bông, Thiên Dạ phía sau giúp Lâm Thời tháo băng vải.

Khi You An đi tới, nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh ấm áp này, hắn cười lạnh một tiếng: "Đồ tôi cho xài tốt không?"

Thiên Dạ coi thường hành vi "khoanh vùng" như chó dại của hắn, cãi lại: "Hay để cậu làm?"

You An thuận miệng nói được, kết quả vừa bước được một bước, liền thấy Lâm Thời đang khoanh chân ngồi trên sàn, tóc đen mềm mại, gò má trắng tuyết ửng hồng, cả người như tỏa ra bong bóng vui vẻ, cười híp mắt nhìn hắn, thật sạch sẽ.

"..."

Hắn không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt cứng lại một giây, đột nhiên nói: "Thôi."

Cái này, ngay cả Thiên Dạ cũng cảm thấy bất ngờ.

Khẳng Lợi càng không thể tin được: "Tôi nghe nhầm à?"

Không phải từ trước đến giờ hắn luôn vui vẻ làm mấy chuyện này sao?

Trong số mấy người, chỉ có Lâm Thời hoàn toàn không hiểu được những dòng chảy ngầm trong đó, vẫn ngây ngô đùa giỡn, kéo dài giọng nói: "Không được rồi, You An bây giờ bắt đầu chê tôi rồi!"

"Không có!" Lời còn chưa dứt, You An đã vội vàng ngắt lời.

Hắn chạm vào ánh mắt Lâm Thời, lập tức như bị bỏng, vội vàng dời đi tầm mắt.

Dù là người vô tư như Lâm Thời, lúc này cũng nhận ra tình huống của hắn không bình thường: "Cậu sao thế?"

Ngực Vưu An phập phồng kịch liệt, gần như không chịu nổi, lùi lại mấy bước, đột nhiên xoay người chạy đi.

Hướng hắn đi, dường như là nhà vệ sinh.

Lâm Thời khó hiểu: “Hắn có phải buồn tè không?”

Thiên Dạ ngồi xổm xuống, nhéo cằm Lâm Thời nhẹ nhàng bẻ cằm cậu quay lại, từ tốn nói: "Có thể là đi rửa tay đấy. Ngoan, tôi không chơi với đàn ông bẩn."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 117


Những người này thường xuyên nói những điều cậu nghe không hiểu.

Ví dụ như Lâm Thời, cậu hoàn toàn không biết You An "bẩn" ở chỗ nào.

"Đừng nói xấu sau lưng." Cậu đầy tinh thần đạo đức, đẩy Thiên Dạ ra, chính nghĩa nói: "Lát nữa You An nghe thấy lại buồn."

Thiên Dạ hừ lạnh một tiếng: "Hắn nghe thấy câu đó của cậu mới càng buồn hơn."

"Nói bậy." Lâm Thời cảm thấy lời này của cô hoàn toàn không có lý lẽ.

Khẳng Lợi không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe loáng thoáng cũng hiểu, chỉ là sáng suốt không bày tỏ ý kiến.

Hắn chuyển đề tài: "Tiểu Khắc nhà cậu đâu rồi? Hôm qua tôi thấy cậu ấy hôn mê, bây giờ còn chưa tỉnh à?"

Nói rồi, thuốc trên tay vừa bôi xong, Khẳng Lợi kiên nhẫn băng bó vết thương cho anh.

Lâm Thời ngoan ngoãn ngồi im, nói: "Tỉnh rồi, tôi bảo em ấy ở nhà trông em trai."

Tay Khẳng Lợi khựng lại: "Trông cái gì?"

Bên cạnh bỗng nhiên lấp ló vô số cái đầu đang nghe lén: "Em trai gì cơ??"

"Lâm lại nhặt thứ gì về rồi à?"

"...Thằng nhóc đó có đồng ý không?"

Vô số ánh mắt đánh vòng trên người Lâm Thời.

Lâm Thời hơi ngây ra, đợi băng vải được quấn xong, lúc này mới ngẩng đầu hỏi một cách kỳ lạ:

"Các cậu không có việc của mình để làm sao?"

"Cả cậu nữa, Lý, vừa nãy cậu không phải còn ở một góc rất xa đang gập bụng sao? Sao mà trong nháy mắt đã đến đây rồi!"

Người được gọi là Lý sờ sờ gáy, ngại ngùng ha ha cười hai tiếng: "Tại tôi chạy nhanh mà."

Bọn họ không biết xấu hổ, không hề cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện nghe lén, ngược lại còn cố chen về phía Lâm Thời.

Kết quả, roi xương kèm theo kình phong vụt qua –

Mọi người lập tức giật mình lùi lại.

Trên mặt Thiên Dạ không có vẻ gì tốt, lạnh lùng nói: "Cút xa một chút."

Mọi người lập tức không dám manh động nữa, ngoan ngoãn đứng trong phạm vi an toàn.

Những người này vóc dáng quá cao lớn, mặc dù Lâm Thời rất tự tin về cơ thể mình, nhưng không thể không thừa nhận, khi họ vây quanh cậu, cậu thực sự cảm thấy không thở nổi.

Đặc biệt là bây giờ vết thương còn chưa lành.

Lâm Thời nhìn Thiên Dạ với ánh mắt cảm kích.

"Không phải thứ gì mới lạ đâu, chỉ là nhặt một con thú cưng nhỏ thôi." Lâm Thời giải thích.

Lý nghe vậy trực tiếp vui vẻ: "Với tính của thằng nhóc như Derrick mà có thể cho phép trong nhà có một sinh vật thứ ba tồn tại sao?"

Lâm Thời kỳ quặc nhìn hắn: "Cậu nói bậy bạ gì đó?"

Như thể Derrick là một thứ ma quỷ hung tàn nào đó vậy, đâu có khoa trương đến thế.

Lý như nghĩ đến gì đó, yết hầu nghẹn lại một chút, không dám nói thêm.

Khẳng Lợi sợ đám người này tụ tập làm nặng thêm vết thương của Lâm Thời, vẫy tay bảo họ tản ra hết.

Đám người này hận không thể dán mắt lại đây, dù không cam lòng cũng đành phải rời đi.

Lâm Thời thì dễ nói chuyện, nhưng Thiên Dạ và Khẳng Lợi thì không ai là dễ chọc cả.

Đợi mọi người đi xa, Khẳng Lợi mới thận trọng mở lời: "Cậu rốt cuộc đã nhặt cái gì về thế?"

Lâm Thời đứng dậy cầm một khẩu súng, nhắm vào bia ngắm thử độ chính xác, rồi mới nghiêng đầu nói: "Cậu đoán xem."

Khẳng Lợi bất lực: "Nếu tôi đoán được thì còn hỏi cậu làm gì?"

"Nhưng bọn họ nói có một điều đúng." Thiên Dạ đi tới, từ từ nói: "Cậu bảo Derrick giúp trông nó, không phải là một quyết định sáng suốt đâu."

Nói trắng ra, Derrick liệu có cho con quái vật nhỏ đó tồn tại hay không còn khó nói.

Có lẽ vì lời khuyên của họ, hôm nay Lâm Thời về sớm hơn.

Vừa mở cửa, anh đã thấy Derrick và Nhị Tiểu Khắc đang bày ra một cảnh tượng đối đầu rõ ràng.

Một đứa ở bên trái sofa, một đứa ở bên phải sofa, đều khoanh tay, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm đối phương.

Lâm Thời khẽ đóng cửa: "Hai đứa đang làm gì thế?"

Nghe thấy giọng anh, Nhị Tiểu Nhỏ Khắc như được kích hoạt, vô cùng phấn khích nhảy xuống từ sofa, vẫy vẫy xúc tu đầy vẻ hung hăng chạy về phía Lâm Thời.

Nhưng chưa kịp đến gần, đã bị Derrick đi nhanh tới, đá văng một cú, trượt dài trên sàn nhà rồi đâm vào tường.

"Ối!" Lâm Thời theo bản năng nhìn nó.

Nhưng chưa đầy nửa giây, sự chú ý của Lâm Thời đã bị Derrick thu hút trở lại.

Chàng trai tóc vàng mắt xanh hơi cúi đầu, bóp eo Lâm Thời ấn cậu vào lòng, vùi mặt vào cổ cậu, như một con chó, lặng lẽ ngửi mùi hương của chủ nhân.

Xác nhận không còn lưu lại mùi của những "con chó hoang" khác, anh ta mới đáng thương ngẩng đầu lên: "Anh ơi, nhớ anh quá."

"Anh chỉ ra ngoài có một buổi sáng thôi..." Lâm Thời chống đầu Derrick ra, xoay người nhìn Nhị Tiểu Khắc: "Hai đứa ở nhà hòa hợp với nhau không?"

Derrick suýt buột miệng nói một câu "chẳng ra sao cả", nhưng đối diện với ánh mắt mong đợi của Lâm Thời, anh ta lại từ từ nuốt lời vào, chỉ nói: "Cũng ổn."

Nhưng Nhị Tiểu Khắc, nó là một phần cắt ra từ bản thể chính, hiển nhiên không hiểu thế nào là nhìn mặt đoán ý, tủi thân bò từ dưới đất chạy đến chỗ Lâm Thời, bám vào bắp chân cậu rồi leo lên, cuối cùng ngồi trên vai Lâm Thời, dùng xúc tu chỉ trỏ Derrick.

Kèm theo âm thanh "chít chít oa oa" đầy giận dữ, hiển nhiên là đang chửi rủa rất thậm tệ.

Lâm Thời nghi ngờ nhìn về phía Derrick.

Thằng nhóc này nói dối à?

Derrick mặt không đổi sắc che đầu Nhị Tiểu Khắc lại: "Anh đừng nghe nó nói bậy, hôm nay em thậm chí còn giúp nó tắm nữa đấy."

Nghe lời này, Lâm Thời lúc này mới phát hiện những vết bẩn trên người Nhị Tiểu Khắc không biết từ khi nào đã được rửa sạch sẽ.

Ngay cả những kẽ hở giữa xúc tu và giác hút cũng không bị bỏ qua, bùn cát và rong rêu mang từ đáy hồ lên hoàn toàn biến mất.

Sạch sẽ như một món đồ chơi cao su.

"Đúng là thế thật." Lâm Thời bóp bóp xúc tu của Nhị Tiểu Khắc, mềm mại không cấn tay, rất dễ chịu.

Nhưng thái độ của Nhị Tiểu Khắc vẫn vô cùng cứng rắn, không hề thừa nhận mình và Derrick hòa hợp vui vẻ.

Lâm Thời chỉ vào Nhị Tiểu Khắc đang lầm bầm, hỏi: "Thế sao nó cứ mắng em vậy?"

Derrick rũ mắt, nắm tay Lâm Thời đưa cậu đến sofa ngồi xuống.

Sau đó chu đáo rót cho Lâm Thời một tách trà nóng, thản nhiên nói:

"Chắc là do nó còn nhỏ thôi."

Anh ta liếc nhìn Nhị Tiểu Khắc: "Mấy đứa nhỏ này lòng dạ xấu lắm, lại còn hay làm ầm ĩ. Chắc là không thích em, nên em làm gì nó cũng không hài lòng."

Lời này nghe qua như là giải thích, nhưng nghĩ kỹ lại thì sao cũng thấy không đúng.

Lâm Thời hoàn toàn không hề hay biết.

Cậu gập ngón tay búng một cái vào Nhị Tiểu Khắc, giáo huấn: "Không được bắt nạt anh trai, nghe rõ chưa?"

Nhị Tiểu Khắc bị búng đến chao đảo, tức giận dùng xúc tu che mắt.

Nhưng vì có quá nhiều mắt nên không che hết được, ngược lại nhìn càng buồn cười chết đi được.

Derrick không vội vàng nhìn, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Cái dáng vẻ đó, nếu người ngoài nhìn vào, còn tưởng là cảnh tranh giành sủng ái giữa các bà vợ, cuối cùng chính thất được lợi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 118


Ban đêm, Lâm Thời vội vàng dỗ hai con quái vật nhỏ đã cãi nhau cả ngày đi ngủ.

Nhin Tiểu Khắc một bụng lửa giận nhưng lại không thể nói ra, nó không muốn ngủ một mình, cũng không muốn ngủ chung với Derrick. Thế là tự mình kéo cái ổ nhỏ bò đến trước cửa phòng ngủ của Lâm Thời, trải chăn nhỏ rồi chui vào.

Derrick cũng chẳng thèm quan tâm đến nó, chỉ nói một câu "Muốn ngủ đâu thì ngủ đó", rồi tắt đèn về phòng.

Nhị Tiểu Khắc cuộn tròn trong chăn, lải nhải mắng chửi, vừa tức giận vừa tủi thân, lén lút trốn đi khóc.

Khoảnh khắc mơ màng, trong đầu nó bỗng vang lên một tiếng cười lạnh, có ai đó mắng nó một câu – "Đồ vô dụng."

Nhị Tiểu Khắc muốn nói mình không phải, nhưng rất nhanh sau đó, những chiếc xúc tu của nó lại mềm nhũn, không thể cử động.

Như bị thứ gì đó nhập vào trong chốc lát, nó lập tức mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại một lần nữa, những đôi mắt xanh lam kia không còn là ánh mắt non nớt, ngây thơ của Nhị Tiểu Khắc, thay vào đó là sự lạnh lùng và sâu thẳm.

"Nhị Tiểu Khắc" vén chăn lên, chăm chú nhìn cánh cửa phòng ngủ một lúc lâu, bỗng nhiên bò dậy, từ từ chui qua khe cửa.

...

Đêm khuya, sao đêm lấp lánh.

Buổi tối ở Thiên Khải luôn lạnh như băng, nhưng may mắn là trong phòng có hệ thống điều hòa, duy trì nhiệt độ ấm áp như mùa xuân.

Lâm Thời chỉ mặc một chiếc áo ngủ lụa mỏng manh, dáng ngủ của cậu vốn không mấy ngoan ngoãn, vạt áo vén lên, để lộ một đoạn bụng dưới trắng nõn.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, có thể thấy rõ sáu múi cơ bụng rắn chắc trên bụng cậu. Mặc dù khung xương nhỏ, nhưng Lâm Thời rõ ràng không hề gầy yếu. Lớp cơ mỏng bao phủ bụng dưới, nhìn từ chính diện hay bên cạnh đều có cảm giác chỉ cần một bàn tay là có thể ôm lấy. Thậm chí vì làn da ở đó lâu ngày không thấy ánh nắng nên có màu trắng quá mức, còn lộ ra chút hồng nhạt tinh tế, khiến người ta cứ ngỡ chỉ cần véo nhẹ một cái là sẽ đứt.

"Nhị Tiểu Khắc" lúc này đã bò lên giường.

Những đôi mắt chi chít của nó phát ra ánh sáng xanh lam u ám, nhìn Lâm Thời không còn vẻ né tránh như ban ngày nữa. Hiện tại, nó cứ thế nhìn thẳng không chớp mắt.

"Nhị Tiểu Khắc" nhìn một lúc, vươn xúc tu quấn lấy vạt áo của Lâm Thời, tượng trưng kéo xuống. Nhưng có lẽ sức quá nhỏ, lần này không kéo được, vạt áo thậm chí còn vén lên thêm một chút.

"Nhị Tiểu Khắc" dường như tiếc nuối thở dài, quang minh chính đại đặt xúc tu lên. Nhiệt độ cơ thể của nó hơi thấp, lần chạm này khiến Lâm Thời đang ngủ cũng phải rùng mình một chút. "Nhị Tiểu Khắc" nhớ ra điều gì đó, luyến tiếc cọ hai cái rồi không dám chạm vào nữa, thu xúc tu lại. Thay vào đó, nó lại thăm dò xuống bắp chân Lâm Thời.

Cậu ngủ thật sự không ngoan ngoãn chút nào, quần áo trên dưới đều bị xộc xệch. Nghĩ kỹ lại, nếu không phải vậy, thì hồi nhỏ Derrick đã không thường xuyên bị cậu đá xuống giường rồi.

Hiện tại thì lại tiện cho người khác.

"Nhị Tiểu Khắc" ban đầu không muốn mạnh bạo như vậy. Nhưng đã lâu lắm rồi nó chưa được thấy Lâm Thời.

Bọn họ mãi mãi cách một màn hình, khoảng cách gần nhất cũng không thể chạm mặt, như thể vĩnh viễn thiếu chút duyên phận.

Nhưng không sao.

"Nhị Tiểu Khắc" vui sướng nheo mắt lại - nếu vận mệnh đã đưa Lâm Thời đến bên nó, vậy thì ông trời cũng đã ưu ái nó ít nhiều.

Xúc tu lạnh băng siết chặt bắp chân Lâm Thời, "Nhị Tiểu Khắc" dán toàn bộ cơ thể mình vào, luyến tiếc cọ.

Lại gần, "Nhị Tiểu Khắc" ngửi thấy một mùi hương lạnh lẽo. Như là tuyết tùng, tỏa ra từ dưới làn da Lâm Thời, "Nhị Tiểu Khắc" càng ngửi, đầu càng choáng váng. Xúc tu cũng siết càng chặt.

Cuối cùng, lực đạo mơ hồ này đã làm phiền Lâm Thời đang ngủ. Cậu trở mình, miệng lẩm bẩm vài tiếng.

"Nhị Tiểu Khắc" cứng đờ, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, thấy Lâm Thời cuối cùng cũng không động đậy nữa, nó mới buông xúc tu ra, từ từ di chuyển đến bên mặt Lâm Thời, ngắm nhìn khuôn mặt cậu.

Dường như lại đẹp hơn so với lần trước đã thấy.

"Nhị Tiểu Khắc" không hiểu vì sao, hình như mỗi lần gặp mặt, Lâm Thời đều khiến nó kinh ngạc hơn lần trước.

Nhưng mà…

"Nhị Tiểu Khắc" cách một lớp áo ngủ lụa, dùng xúc tu khoanh eo Lâm Thời để ước lượng -

Gầy quá.

Nó không vui phát ra tiếng "lục cục".

Mặc dù trước đó, "Nhị Tiểu Khắc" chưa từng chạm, cũng chưa từng ước lượng Lâm Thời.

Nhưng nó cứ cảm thấy cậu gầy, vì thế ngang nhiên đi đến một kết luận:

Thiên Khải căn bản không biết cách nuôi người.

Nên đưa Lâm Thời đến bên nó.

Nó sẽ nuôi Lâm Thời tốt hơn bây giờ rất nhiều.

"Nhị Tiểu Khắc" đắm chìm trong ảo tưởng của mình, không chú ý đến cửa phòng ngủ bị đẩy ra một khe nhỏ.

Khi nó phản ứng lại, cái bóng lớn của Derrick đã bao trùm lên nó.

"Nhị Tiểu Khắc" cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, đáy mắt lộ ra vẻ chán ghét.

Derrick không nói gì, anh đánh giá "Nhị Tiểu Khắc", ngoài sự phẫn nộ bộc phát trong lòng, còn xen lẫn vài tia nghi ngờ.

Anh từ từ đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống "Nhị Tiểu Khắc". Từng đợt tinh thần lực nhẹ nhàng trút xuống, bao bọc chặt chẽ lấy nó.

Nhưng ngay giây sau, ý thức của Nhị Tiểu Khắc bị rút ra, khi hoàn hồn thì phát hiện mình bị Derrick uy h**p.

Nó run rẩy, xúc tu bay múa loạn xạ, chuẩn bị "chít chít oa oa" mắng Derrick, đáy mắt ngoài sự ngu ngốc ra thì vẫn là ngu ngốc.

Derrick: "..."

Anh thu tinh thần lực trở lại.

Người kia đã đi rồi.

Nhị Tiểu Khắc phẫn nộ trừng mắt với anh, nhưng bản năng vẫn bảo nó phải im lặng, không nên thật sự đánh thức Lâm Thời.

Mặc dù nó không biết vì sao mình lại xuất hiện trong phòng ngủ của Lâm Thời.

Nhị Tiểu Khắc quyết định đổ hết tội lỗi lên đầu Derrick, lầm bầm nhỏ giọng mắng đều là tại Derrick.

Derrick lười chấp nhặt với đứa trẻ có chỉ số thông minh thấp này, xách xúc tu của Nhị Tiểu Khắc, ném nó ra khỏi phòng ngủ.

Sau đó đóng cửa lại.

Nhị Tiểu Khắc mông chạm đất trượt dài một đoạn, đầu óc trở nên mơ hồ.

Khi phản ứng lại thì tức tối mắng to, chạy về phía cửa định lao vào.

Nhưng khựng lại ngay trước khi chạm vào.

...Thôi, Lâm Thời còn đang ngủ.

Nó hậm hực đá hai chân vào ổ của mình, rồi dùng xúc tu bò lên giường nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ.

Động tĩnh vừa rồi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Lâm Thời nhắm mắt trở mình một cách khó chịu, mí mắt giãy giụa như muốn tỉnh lại.

Derrick cúi người, cái bóng cao lớn bao trùm đầu giường, che chắn Lâm Thời.

Anh nhẹ nhàng chống trán vào trán Lâm Thời, tay kia vỗ nhẹ lưng cậu, giọng nói khẽ khàng:

"Không sao, ngủ đi."

Dưới tiếng dỗ dành nhẹ nhàng, Lâm Thời cuối cùng lại chìm vào giấc mơ đẹp.

Derrick đứng bên mép giường một lúc, sau đó kéo vạt áo và ống quần Lâm Thời xuống, cẩn thận đắp chăn lại.

Kiểm tra cửa sổ một lần nữa, anh mới rời khỏi phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, anh cúi đầu liếc nhìn cái ổ nhỏ ở chân tường.

Thò chân ra, đá một cái.

Nhị Tiểu Khắc ngái ngủ thò đầu ra: "?"

Thấy lại là Derrick, lửa giận trong lòng bốc lên, xông tới định đánh nhau.

Nhưng vì hình thể quá nhỏ, sức mạnh cũng bị hạn chế, nó dễ dàng bị Derrick khống chế.

Derrick nắm nó trong tay, lạnh lùng đánh giá một lúc, rồi không nặng không nhẹ ném nó trở lại ổ.

"Quản cho tốt những thứ trong đầu ngươi." Derrick ngồi xổm xuống, đôi mắt xanh lam băng giá, cảnh cáo: "Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, ta đảm bảo sẽ chặt hết mấy cái xúc tu này của ngươi ra cho chó ăn."

Nhị Tiểu Khắc cứng đờ.

Derrick đứng dậy, liếc nhìn nó lần cuối, rồi trở về phòng.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 119


Sáng hôm sau, Lâm Thời ngủ một giấc no say, thần thanh khí sảng thức dậy.

Vừa mới đẩy cửa bước ra ngoài, một "viên đạn pháo" bay nhanh lao đến!

Cậu theo bản năng giơ tay ra đón.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Nhị Tiểu Khắc đang ngồi trong lòng bàn tay cậu, hai mắt đẫm lệ, khóc lóc đầy đáng thương.

"Sao thế này?" Lâm Thời không hiểu chuyện gì, vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ mềm mềm của nó: "Nhóc con khóc đáng thương ghê."

Nhị Tiểu Khắc nhân cơ hội ôm chặt lấy ngón tay anh, cọ qua cọ lại.

"Cùm cụp."

Tiếng va chạm của đồ sứ vang lên, Lâm Thời ngẩng đầu nhìn.

Derrick đang mặc tạp dề, mái tóc vàng chưa được chải chuốt rủ xuống trán, che đi một phần đôi mắt, không nhìn rõ biểu cảm.

Giọng nói của anh ta lại mang theo chút lạnh lẽo khó nhận ra: "Ai mà biết nó sáng sớm đã lên cơn điên gì."

Nói rồi, anh ta chuyển đề tài, nhẹ nhàng nói với Lâm Thời: "Anh ơi, lại đây ăn cơm đi."

Trong vài ngày qua, Derrick và Nhị Tiểu Khắc đã sống khá hòa thuận.

Ít nhất, Lâm Thời cảm thấy như vậy.

Dù sao thì chưa có chuyện gì xảy ra như Thiên Dạ và những người khác đã dự đoán, kiểu Derrick sẽ ném Nhị Tiểu Khắc ra khỏi nhà, hay giết nó để trút giận. Những dự đoán đẫm máu và kinh khủng đó đều không thành sự thật.

Lâm Thời vô cùng vui mừng.

Mặc dù trong nhà vẫn thường xảy ra một vài va chạm nhỏ do sự cọ xát giữa Derrick và Nhị Tiểu Khắc—chẳng hạn như tường bị nứt, ghế sofa bị rách, sàn nhà bị hư hỏng.

Nhưng mà, mái nhà vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị dột nước đấy thôi?

Sức chịu đựng của Lâm Thời rất cao.

Cậu ngước mắt nhìn Derrick và Nhị Tiểu Khắc đang lườm nhau cách đó không xa. Rõ ràng là sắp động thủ rồi.

Lâm Thời thầm đếm trong lòng.

Một.

Hai.

Ba.

Giây tiếp theo, tiếng khóc gần như xé tan mái nhà của Nhị Tiểu Khắc vang lên bên tai.

Lâm Thời thở phào, quay mặt đi không nhìn bọn họ nữa.

Chuyện của bọn trẻ, chúng phải tự giải quyết. Người lớn mà xen vào chỉ gây thêm rắc rối thôi

Hơn nữa, Nhị Tiểu Khắc rất biết cách mượn oai người khác. Lâm Thời chỉ cần vô tình đi đến sau lưng nó, nó sẽ lập tức bò lên cánh tay anh, rồi chỉ trỏ vào Derrick. Lúc đó, dù Lâm Thời thực sự không đứng về phe Nhị Tiểu Khắc, trên mặt Derrick vẫn sẽ hiện lên vẻ tủi thân.

Dỗ dành Derrick rất khó.

Hiện tại, Lâm Thời đã khôn hơn. Thấy chúng lại bắt đầu cãi nhau, Lâm Thời lập tức đứng dậy, khoác áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài.

Cách ly mọi nguy hiểm ở bên ngoài.

À, không khí bên ngoài thật trong lành.

Sau hơn một tháng như vậy, cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh lại.

Derrick và Nhị Tiểu Khắc đã tìm được cách sống chung phù hợp, cuối cùng cũng không còn cãi nhau mỗi ngày.

Tai của Lâm Thời cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Cậu ôm Derrick vào lòng: "Tiểu Khắc vất vả rồi."

Derrick rũ mắt, nhìn Nhị Tiểu Khắc đang ngồi trên sàn, ghen tị cắn chặt xúc tu của nó.

Vì thế, anh ta nhướn mày, vươn tay chế ngự vòng eo Lâm Thời, kéo cậu vào lòng.

"Không vất vả."
 
Back
Top Bottom