Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 90


Trong tàu vũ trụ quả nhiên có đủ mọi thứ, Derrick mang một ít đồ ăn vặt cho Lâm Thời để lót dạ:

"Ăn tạm chút này đi, em vào bếp nấu cơm cho anh."

Lâm Thời ngoan ngoãn đáp: "Được, cảm ơn em."

Nói rồi anh bốc lấy miếng khoai tây chiên, im lặng ăn như một chú chuột hamster.

Derrick cúi đầu nhìn anh.

Từ góc độ này, có thể thấy rõ Lâm Thời phồng đôi má trắng trẻo của mình lên, trông rất dễ thương.

Cậu không khỏi tự hỏi, chín năm trước khi Lâm Thời nhìn cậu như vậy, liệu anh có cảm thấy giống thế không?

Derrick không thể biết được.

Cậu chỉ quay người đi vào bếp, và tự nhủ với bản thân rằng không được vội vàng.

Khi mọi người rời đi, Lâm Thời ngay lập tức ngã xuống ghế sofa, không còn xương cốt gì nữa mà từ từ trượt xuống.

Chết tiệt, có vẻ như anh hơi không biết phải làm thế nào để ở bên Derrick.

Đứa trẻ đã lớn, không thể đối xử với nó như trước nữa.

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của Lâm Thời không, anh luôn cảm thấy Derrick giờ đây đối với anh lạnh nhạt hơn hẳn.

Không còn như lúc nhỏ hay ôm eo anh khóc lóc vòi vĩnh, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Lâm Thời có chút buồn phiền, cảm thấy đứa trẻ lớn lên trở nên đẹp trai, cũng trở nên hư hỏng.

Miệng anh rồm rộp nhai khoai tây chiên, nằm bò trên ghế sofa nhắn tin cho Mạc Lai Y.

【Lâm Thời】: Tôi cảm thấy đứa bé kia giờ không còn thân thiết với tôi nữa, phải làm sao đây.

【Mỗi ngày đều cao thêm một chút】: Anh thử trò chuyện với cậu ấy xem sao?

【Lâm Thời】: Tôi không biết nói gì... Cứu tôi với.

【Mỗi ngày đều cao thêm một chút】: Cái này có gì đâu, anh cứ hỏi cậu ấy dạo này sống thế nào, có nhớ anh không, việc học có tiến bộ không.

【Lâm Thời】: Nghe quê quá, tôi đâu phải kiểu phụ huynh truyền thống như vậy, vừa gặp đã hỏi thành tích người ta?

【Mỗi ngày đều cao thêm một chút】: Thế thì tôi bó tay... Anh tự nghĩ cách đi, Trần ca không cho tôi chơi điện thoại lúc ăn cơm.

Lâm Thời đành chịu.

Anh lén lút nhìn về phía bếp.

Derrick đang mặc tạp dề, vai rộng eo thon, đứng thẳng ở đó, cảm giác cả căn bếp đều trở nên chật chội.

Nhìn một lúc, Lâm Thời không thể rời mắt, có chút cảnh đẹp ý vui là sao nhỉ?

Không biết qua bao lâu, thấy Derrick có dấu hiệu quay người, Lâm Thời lập tức dời mắt, giả vờ đang chuyên tâm ăn đồ ăn vặt.

Tiếng đĩa sứ va vào nhau trên bàn, phát ra âm thanh trong trẻo.

Lâm Thời nhìn sang, phát hiện đều là những món anh thích.

Món nào cũng đủ hương vị, bốc khói nghi ngút, không ngừng hấp dẫn sự thèm ăn của anh.

Lâm Thời nuốt nước miếng, quả thực đói đến hai mắt muốn xanh lè, cầm đũa lên im lặng ăn.

Khi đã ăn uống no nê, Lâm Thời ôm gối ngồi trên ghế sofa, mới nhận ra Derrick vẫn đang đợi bên cạnh.

Lâm Thời: "..."

Này mồm mép lanh lợi, nghĩ gì vậy, mau nói chuyện đi! Mau tìm chủ đề đi!

Ngay lúc anh sắp sụp đổ, Derrick lên tiếng: "Món ăn có hợp khẩu vị không?"

Lâm Thời nhìn cái đĩa đã bị quét sạch, nhẹ nhàng đáp: "Anh nghĩ hẳn là rất rõ ràng rồi nhỉ."

Nghe vậy, Derrick cười khẽ, nói: "Em rất vui."

Lâm Thời ngước mắt nhìn vẻ mặt cậu: "Vui vì điều gì?"

Derrick thu lại nụ cười, im lặng nhìn anh: "Vui vì đối với anh, em vẫn còn hữu dụng."

"?" Lâm Thời không hiểu gì cả.

Sau đó anb thấy Derrick cúi đầu, ngũ quan của cậu quá góc cạnh, xương lông mày sâu hoắm đè xuống, bóng tối phủ toàn bộ hốc mắt, đáng lẽ trông phải cực kỳ u ám.

Nhưng Lâm Thời thấp hơn cậu, nên so với vệt bóng tối đó, anh thực ra chú ý nhiều hơn đến hàng mi của Derrick, khá dài.

"Chúng ta chia xa chín năm," Derrick nói, "Em ngày nào cũng nghĩ về anh, trên điện thoại cũng không ngừng gửi tin nhắn, nhưng anh bận quá, có khi mười ngày nửa tháng mới trả lời em, mà mỗi lần trả lời đều rất ngắn gọn."

Lâm Thời lúng túng: "Có, có thật không?"

Giọng Derrick trầm xuống: "Lần này gặp mặt, anh cũng lạnh nhạt, em tưởng anh đã... không còn thích em nữa."

"!!!" Lâm Thời trợn tròn mắt, cảm thấy một chậu nước đen ngòm bị đổ lên đầu, "Tôi không Anh

Derrick không biết có nghe thấy không, chỉ tự nói tiếp: "Vừa rồi khi em ôm anh, anh cũng không ôm lại..."

"Anh ôm, anh ôm!" Lâm Thời sụp đổ, ném chiếc gối ra và vòng tay ôm lấy vai Derrick, nước mắt lưng tròng, "Anh ôm lại còn không được sao?"

Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, Derrick đã tự giác ghì chặt eo anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười cực kỳ nhỏ, nhưng giọng nói vẫn buồn bã: "Là vì lời nói của em sao? Không sao, em không có ý trách anh."

Lâm Thời nghiến răng: "Là anh tự muốn ôm."

Thực ra chẳng thay đổi gì so với lúc nhỏ cả! Vẫn cứ bám người như vậy! Hơi tí là khóc! Thật không biết trước đó anh đã lo lắng điều gì!

Lâm Thời còn muốn nói gì đó an ủi con chó lông vàng to lớn này, nhưng so với điều đó...

Anh khẽ giãy giụa, nói nhỏ: "Đau eo quá, em nắm chặt quá, có thể nhẹ hơn một chút không?"

"... Xin lỗi." Derrick nới lỏng lực tay, "Em không cố ý, em chỉ là..."

"Anh biết, anh biết." Lâm Thời trấn an cậu, "Không sao, anh hiểu mà."

Yết hầu của Derrick giật giật, cậu nghiêng đầu, khóe môi cọ qua cổ Lâm Thời, dừng lại một lúc, rồi như không có chuyện gì xảy ra mà dịch ra.

Lâm Thời chỉ cảm thấy cổ mình vừa rồi hơi nhột, còn lại không phát hiện ra điều gì khác.

Ngay sau đó, anh nghe Derrick hỏi: "Khoảng thời gian này, Lâm Thời có thể luôn ở bên em không?"

Điều này thì có lý do gì để không đồng ý chứ?

Lâm Thời vỗ vỗ lưng cậu: "Không thành vấn đề, em muốn anh ở bên bao lâu, anh sẽ ở bên em bấy lâu."

Nếu lúc này anh cúi đầu, anh sẽ thấy cánh tay Derrick nổi lên gân xanh vì quá kích động. Đôi mắt kia đâu còn vẻ dịu dàng, trong sáng khi đối mặt với anb nữa, ngược lại tràn ngập u ám, bất an và sự chiếm hữu.

Nhớ đến ba kẻ vô dụng đã ở bên Lâm Thời suốt chín năm qua, trong lòng Derrick không thể kiềm chế được sự thô bạo.

Cậu siết chặt eo Lâm Thời.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 91


Đêm nay nghỉ ngơi trên tàu vũ trụ, Lâm Thời đã có một giấc ngủ thật ngon sau bao ngày.

Không có tiếng còi báo hiệu tập hợp đột ngột, cũng không bị những cuộc chiến tranh bất ngờ làm xáo trộn tâm trí, anh ngủ từ 8 giờ tối đến 12 giờ trưa hôm sau.

Trong khoảng thời gian đó, Derrick đã từng nghĩ rằng anh có phải đã ngất đi không, và đi đi lại lại ngoài phòng rất lâu.

Ngay khi cậu định mở cửa đi vào lôi Lâm Thời ra khỏi chăn, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Nơi ở của Derrick ở tầng cao nhất của tàu vũ trụ, bình thường rất ít người đi qua. Cậu đã quen với việc sống một mình, nên các thành viên của Thiên Khải cũng sẽ không rảnh rỗi mà đến gây rắc rối cho cậu.

Nhưng hiện tại thì khác.

Derrick thu tay lại, quay người ra mở cửa, và đúng như dự đoán, cậu thấy những người mà cậu không ưa.

Đó là Trần Mạc và Mạc Lai Y.

...

"Cộp."

Derrick rót cho mỗi người một cốc nước, giọng lạnh nhạt: "Lâm Thời vẫn đang ngủ, không tiện gặp các cậu."

Không biết có phải do chiều cao không, Mạc Lai Y luôn cảm thấy khi cậu ta nói chuyện giống như đang nhìn người khác bằng lỗ mũi.

... Có lẽ là ảo giác.

Mạc Lai Y nhìn Derrick, rồi nhìn Trần Mạc, thấy cả hai đều không có ý định tiếp tục giao tiếp, đành phải chủ động lên tiếng: "Không sao, chúng tôi có thể đợi."

Mạc Lai Y hơi xấu hổ nói: "Tàu vũ trụ mà Dạ Diều phái tới đón chúng tôi cũng sắp đến rồi. Chúng tôi nghĩ, vẫn nên đích thân từ biệt với Lâm Thời mới phải."

Derrick ngồi đối diện họ, lạnh lùng nói: "Nghe có vẻ mối quan hệ của các cậu khá tốt."

"Cũng không tệ lắm." Mạc Lai Y gãi đầu, trông cậu ta nhỏ tuổi hơn so với tuổi thật, khi cười có chút ngượng ngùng, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu chúng tôi cứ thế mà đi, không nói lời nào, Lâm Thời sau này không biết sẽ trách móc chúng tôi như thế nào đâu."

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường.

Về lý trí, Derrick biết họ là bạn bè đã bên nhau chín năm, tình cảm sâu đậm là điều dễ hiểu; nhưng về mặt tình cảm...

Derrick siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kìm nén sự ghen tị đang trào dâng.

Không biết đã qua bao lâu, cậu mới ngước mắt lên, hỏi lại: "Thật sao?"

Mạc Lai Y không thể nắm bắt được ý tứ trong lời nói của cậu, lo lắng nhìn sang Trần Mạc.

Người sau không nhanh không chậm, bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, không hề coi mình là người ngoài:

"Trông cậu có vẻ khó chịu."

Bị nói trúng, trên mặt Derrick lại không có dấu hiệu tức giận, chỉ bình thản nói: "Tôi không biết anh đang nói gì. Lâm Thời vẫn đang ngủ, nếu không có chuyện gì thì mời các anh về cho."

Trần Mạc dừng một chút, hỏi: "Cậu không hiểu tiếng người à?"

Anh ta nhớ Mạc Lai Y đã nói hai lần rằng họ phải đợi Lâm Thời tỉnh dậy để tự mình từ biệt.

Hơn nữa, Trần Mạc híp mắt: "Tôi nhớ cậu không phải là em trai của Lâm Thời sao, sao lại cứ gọi thẳng tên hắn, không lễ phép đâu?"

Hai người khi nói chuyện đã không hẹn mà bắt đầu ngấm ngầm đối đầu, Mạc Lai Y khuyên vài câu không được, bắt đầu v**t v* cốc nước và thầm nghĩ chiếc cốc này cũng đẹp thật đấy.

Ngay lúc cậu ta đang khóc không ra nước mắt, nghĩ hay là cứ đi thẳng luôn, thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở.

Lâm Thời mặc một bộ đồ ngủ lụa, mắt còn ngái ngủ mà bước ra.

Mạc Lai Y như bắt được vàng, trực tiếp nhảy khỏi ghế sofa: "Lâm Thời!"

Lâm Thời bị tiếng gầm này làm giật mình, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: "Sao cậu lại ở đây?"

"Trần Mạc, cậu cũng ở đây à?"

Anh vui vẻ, đi từng bước đến trước bàn, ngồi khoanh chân trên ghế sofa: "Thật hiếm khi các cậu đến, sao lại nhớ đến tìm tôi vậy?"

Mạc Lai Y đang định kể lể với người anh em của mình, thì thấy Derrick không biết từ đâu lấy ra một chiếc chăn, cẩn thận đắp lên người Lâm Thời, lại đưa một cốc nước ấm vừa phải vào tay anh, giọng nhẹ nhàng: "Sao lại mặc đồ ngủ ra ngoài? Bên ngoài lạnh đấy."

Cái giọng điệu dịu dàng này, thái độ cung kính này, hoàn toàn khác hẳn so với lúc nảy.

Mạc Lai Y: "?"

Đây là đang...?

"Nghe thấy tiếng các cậu nói chuyện." Lâm Thời ngáp một cái. Anh ngủ lâu quá, mí mắt đã thành ba mí, trông giống như một con mèo mệt mỏi, "Các cậu vừa nói chuyện gì thế?"

Trần Mạc "a" một tiếng, chỉ vào Derrick: "Cậu hỏi cậu ấy đi."

Lâm Thời quay đầu lại, đối diện với đôi mắt xanh thẳm của cậu ta.

Trên mặt Derrick không gợn sóng: "Chỉ là trò chuyện một chút về chuyện của anh ở Quân đội thứ 9 thôi, khi đó em không ở bên cạnh anh, khó tránh khỏi lo lắng."

Nhắc đến điều này, Lâm Thời lại mềm lòng một trận.

Anh ngửa đầu uống cạn cốc nước ấm, vỗ vai Derrick: "Anh không phải vẫn ổn sao? Em đừng lo lắng quá."

Trần Mạc: "."

Anh ta định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, đứng dậy khỏi bàn: "Chúng tôi đến đây chỉ để nói với cậu là tàu vũ trụ của Dạ Diều đón chúng tôi sắp đến rồi."

Lâm Thời sững sờ: "Các cậu phải đi à?"

"Ừm ừm!" Mạc Lai Y gật đầu mạnh, buồn bã nói: "Sau này gặp lại không biết là khi nào, tôi nhất định sẽ nhớ cậu."

Lâm Thời thì lại suy nghĩ rất thoáng, anh cười chỉ vào thiết bị đầu cuối trên cổ tay: "Sợ gì, nhớ tôi thì gọi video call cho tôi, có thời gian nhất định tôi sẽ nghe."

Trần Mạc: "Cậu có thời gian, chẳng phải tương đương với mãi mãi không rảnh sao?"

Mạc Lai Y rất đồng tình gật đầu.

Lâm Thời tức giận: "Đó là vì ở Quân đội thứ 9 thật sự rất bận! Hai cậu tin hay không tùy ý!"

Khoảnh khắc vốn dĩ nên rất dịu dàng bị cắt ngang như vậy, lập tức trở nên náo loạn.

Cuối cùng, Trần Mạc và Mạc Lai Y bị Lâm Thời dùng gối ném ra ngoài cửa.

Sau khi họ rời đi, Lâm Thời mới chậm rãi cảm thấy hối hận, bắt đầu nhắn tin cho họ trên thiết bị đầu cuối.

Chỉ cần không phải đối mặt trực tiếp, cách họ ở bên nhau thực ra vẫn khá bình thường.

Cứ thế trò chuyện, Lâm Thời dần dần quên mất bên cạnh mình còn có một người nữa.

Cho đến khi anh được nâng eo và ôm vào lòng.

Lâm Thời mơ hồ ngẩng đầu khỏi màn hình thiết bị đầu cuối, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Derrick.

Anh bất an cựa quậy: "Sao vậy?"

Lúc này anh ngồi hẳn lên người Derrick, trông có vẻ hơi không đứng đắn.

Nhưng Lâm Thời bình thường vốn tùy tiện, cũng không phải chưa từng chơi đùa như vậy với các anh em. Tục ngữ nói "quen mười hóa một", anh thực ra không cảm thấy có gì bất thường.

Chỉ là đùi của Derrick quá cứng, Lâm Thời nhúc nhích sang trái sang phải, muốn tìm một chỗ thoải mái.

"Không có gì." Derrick nói, "Anh cứ tiếp tục trò chuyện đi."

Lâm Thời lúc này mới hiểu ra.

Anh tắt điện thoại, hai tay chống lên ngực Derrick, tinh nghịch nhướn mày: "Em có phải đang ghen tị không?"

Ánh mắt Derrick lóe lên: "Không có."

Nói xong còn nhất định phải quay đầu đi.

Lâm Thời làm sao có thể chịu thua?

Anh trực tiếp bóp cằm Derrick, bắt cậu quay mặt lại, giọng đầy đắc ý: "Miệng cứng, anh còn không hiểu em sao?"

"Em không muốn anh trò chuyện, vậy anh sẽ không trò chuyện nữa." Lâm Thời tháo thiết bị đầu cuối trên cổ tay, bỏ vào túi áo trước ngực Derrick.

Cuối cùng, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Dù sao cũng không thiếu chút thời gian này, đứa trẻ này đã xa anh chín năm, cả về tình lẫn về lý đều phải bồi đắp cho nó trước mới đúng.

Nghĩ đến đây, Lâm Thời hào phóng nói:

"Tiếp theo dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ ở bên em được không?"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 92


Khoảnh khắc một lần nữa đặt chân lên địa bàn của Thiên Khải, Lâm Thời gần như rơm rớm nước mắt.

Suốt chín năm xa cách, anh thậm chí suýt chết trên chiến trường mà không thể trở về.

Đã trải qua bao nhiêu đầy rẫy nguy hiểm như vậy, nếu lão đại mà không cho anh một kỳ nghỉ đông thật dài, anh sẽ nhân lúc lão đại đang tắm mà trộm q**n l*t của ông ta, để ông ta nếm thử sự tuyệt vọng của anh khi còn ở ký túc xá đông người của Quân đoàn 9 ngày xưa.

Lâm Thời đứng ở sân bay, nở một nụ cười ranh mãnh.

Derrick bất động thanh sắc đến gần: "Nghĩ gì thế?"

"Không có gì." Lâm Thời lập tức đổi biểu cảm, trở nên đáng tin cậy và thân thiện trở lại: "Mấy năm nay Thiên Khải có chuyện gì vui không?"

Derrick im lặng lắng nghe, rồi hỏi: "Anh muốn nghe chuyện kiểu gì?"

Lâm Thời chống cằm: "Ví dụ như lão đại đột nhiên tăng lương cho toàn bộ nhân viên chẳng hạn."

"..." Derrick thẳng thắn nói: "Cái ảo tưởng phi thực tế này, vẫn là không nên nghĩ đến."

Mặt Lâm Thời xụ xuống.

Khi hai người đang trò chuyện, You An đột nhiên nhảy ra từ phía sau, quen thuộc khoác vai Lâm Thời:

"Đi ăn cơm không?"

Lâm Thời không hề kháng cự sự tiếp cận của cậu ta, ngược lại theo bản năng hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Khóe môi You An nhếch lên: "Nghe Khẳng Lợi nói Thiên Khải mới mở một nhà ăn mới, đi thử xem?"

"Mới mở à?" Lâm Thời nhớ ra điều gì đó, trêu chọc nói: "Nhưng đừng giống cái nhà hàng mới mở ở Quân đoàn 9, bày ra mấy món kỳ lạ như dâu tây xào dưa chuột, tôi không muốn nếm thử lần thứ hai đâu."

You An cười ha ha, lát sau mới như vừa phát hiện ra Derrick, kinh ngạc nói:

"Ồ, đây là Tiểu Khắc sao? Đã lớn thế này rồi, suýt chút nữa không nhận ra."

Cậu ta chìa tay ra với Derrick, tỏ vẻ thân thiện: "Còn nhớ tôi không? You An."

"..." Derrick lạnh lùng nhìn cậu ta, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Một lúc lâu sau mới chìa tay ra, đầu ngón tay của cả hai vừa chạm vào đã tách ra, không rõ ai là người ghét bỏ ai hơn.

Trước mặt Lâm Thời, Derrick đeo chiếc mặt nạ của một đứa trẻ ngoan rất kín kẽ, ngay cả động tác xoa lòng bàn tay cũng là quay lưng đi, lặng lẽ không một tiếng động.

Cậu ta lên tiếng: "Nhà ăn không có gì ngon đâu, Lâm Thời, em về nấu cơm cho anh."

Lâm Thời đáng xấu hổ mà rung động.

Tài nấu nướng của Derrick thật sự rất tốt, anh thậm chí cảm thấy nếu một ngày nào đó Derrick không muốn lăn lộn ở Thiên Khải nữa, đi làm đầu bếp cũng có thể dễ dàng trở nên giàu có.

"Hay là lần này chúng ta không..."

You An "chậc" một tiếng: "Về Thiên Khải là không còn thân với tôi nữa à? Lâm Thời, cậu đúng là kẻ phụ lòng."

Lâm Thời lắc đầu, nửa phần không bận tâm: "Cậu muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng chịu."

Nhưng rốt cuộc tình nghĩa vẫn còn, cuối cùng ba người họ cùng đi đến nhà ăn của Thiên Khải.

Trên đường đi, Lâm Thời giống như một ngôi sao lớn ra phố, lâu lâu lại có "người hâm mộ" tiến đến chào hỏi anh một cách nhiệt tình.

Lâm Thời không từ chối bất cứ ai, từ các cô chú lao công cho đến những sát thủ của Thiên Khải, chỉ cần có người đến là anh có thể trò chuyện vài câu.

You An lạ lùng: "Cũng đã bao lâu rồi, mà cậu vẫn nhớ mặt họ sao?"

Tên tội phạm xã hội này đúng là đáng sợ.

Lâm Thời mỉm cười tiễn một người anh em mặt đỏ bừng, khẽ nói: "Diễn thôi."

You An: "?"

Lâm Thời buồn bã nói: "Cậu không thực sự nghĩ là tôi có trí nhớ tốt như vậy chứ? Quy định quân đội của Quân đoàn 9 đến giờ tôi vẫn chưa thuộc."

Giả vờ nhận ra mọi người chỉ là không muốn bị xem thường mà thôi.

Huống hồ họ đều vui vẻ đến nói chuyện với anh, nếu phát hiện mình bị quên, chắc chắn sẽ rất buồn.

Derrick đi sau họ nửa bước, nhìn họ trò chuyện quen thuộc, thỉnh thoảng lại cười đùa, hơi thở nặng nề hơn.

Cho đến khi ba người ngồi xuống ở nhà ăn, Lâm Thời chủ động khoác vai Derrick, hứng thú làm cậu ta đề cử các món ăn, tâm trạng Derrick mới bắt đầu ấm lên.

Gọi vài món đặc trưng của nhà ăn mới, sau khi thức ăn được mang lên, Derrick cúi đầu bóc tôm cho Lâm Thời.

You An thấy vậy, nói với ý vị không rõ: "Lâm Thời, đứa trẻ này của cậu đúng là nuôi không uổng, biết chăm sóc người khác như vậy."

Lâm Thời vô cùng hưởng thụ, nhặt một miếng thịt tôm trắng ngần vẫy vẫy trước mặt cậu ta, đắc ý nói: "Cậu ghen tị à?"

"Tôi ghen tị cái gì." You An nói một cách hờ hững, từ đĩa của mình gắp một con tôm có kích thước khá lớn, đặt vào bát Lâm Thời, rồi nhìn về phía Derrick, "Không mau giúp anh cậu bóc sạch sẽ đi?"

Giúp Lâm Thời bóc tôm do người khác gắp cho anh.

Derrick ngẩng đầu, không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu ta.

Khóe môi You An treo nụ cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ khiêu khích chói lọi.

Cậu ta đã sớm thấy tên nhóc này khó chịu.

Từ khi bước lên con tàu vũ trụ lật đổ trời đất kia, con chó lông vàng này cứ quấn lấy Lâm Thời, đến mức hiếm khi ra khỏi phòng. You An muốn gặp anh một lần còn khó hơn lên trời.

Phiền thật.

Mùi thuốc súng của hai người suýt chút nữa tràn ra ngoài, trong khi Lâm Thời vẫn thong thả ăn tôm ở bên cạnh.

Thấy Derrick mãi không chạm vào con tôm mà You An đã gắp sang, Lâm Thời cho rằng cậu ta mệt rồi, chu đáo nói: "Nghỉ ngơi đi, cậu còn chưa ăn gì mà."

"Lâm Thời." Derrick bất ngờ lên tiếng.

Miệng Lâm Thời ngậm nửa con tôm, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy đôi mắt xanh thẳm của Derrick ngập nước, buồn bã nói: "Anh ta sỉ nhục em, em không thích."

You An: "???"

"..." Lâm Thời khó khăn nuốt miếng thức ăn trong miệng, có một khoảnh khắc ngơ ngác: "Anh ta sỉ nhục em thế nào?"

Derrick lại không nói gì, chỉ lắc đầu, vẻ mặt đầy tủi thân.

Dù cậu ta cao lớn, nhưng mi mắt dài, khi cúi đầu xuống như vậy, You An thấy đó là sự mưu mô thâm độc, còn Lâm Thời lại thấy thật đáng thương, nhạy cảm và yếu ớt như thế này sau này phải làm sao đây.

Anh nhanh chóng quyết định đứng về phía Derrick: "Bắt nạt trẻ con cậu có thấy xấu hổ không? Đừng nói nữa!"

You An sắp bị chọc cười: "Cậu cứ thiên vị như vậy đúng không?"

Đúng là cậu ta bắt nạt trẻ con, nhưng thì sao? Cậu ta chính là không ưa cái thái độ của Derrick, cái cách cậu ta coi Lâm Thời còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Thật ấu trĩ.

Nhưng dù thế nào, cuộc đối đầu đầy căng thẳng này cuối cùng vẫn là Derrick thắng.

Lâm Thời dỗ dành Derrick một lúc, thấy cậu đã bớt tủi thân, liền nhân cơ hội gắp rau cần mà mình không thích vào đĩa của cậu ta.

Rồi anh hài lòng cúi đầu nhìn đĩa thức ăn của mình.

Ừm, dọn dẹp như vậy sạch sẽ hơn nhiều.

Một bữa cơm ăn trong sự lục đục, trở về có lẽ chỉ có Lâm Thời là tâm trạng tốt.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 93


"Thật ra cơm ở căng tin không ngon chút nào." Lâm Thời nhận xét từng món, "Cơm hơi cứng, thịt thì dai như đã bị đông lạnh, không biết dạo này lãi đại có thiếu tiền không, chỉ có tôm là ăn được, tất nhiên, có thể là vì con tôm đó do chính tay em bóc."

Cuối cùng, Lâm Thời còn dành chút thời gian khen Derrick.

Derrick hiểu ý: "Muốn về nhà ăn thêm gì đó không?"

Lâm Thời chớp mắt, cười tinh quái: "Anh đâu có nói, là em nói đấy nhé."

Derrick chỉ cười, mở cửa đi vào bếp nấu một tô mì nước.

Còn Lâm Thời thì đứng ở cửa ra vào, có chút ngạc nhiên khi nhìn vào trong.

Căn nhà vẫn y như lúc anh rời đi, không có một chút thay đổi nào.

Ngay cả chiếc gối ôm bị anh làm xô lệch, vứt bừa trên tay vịn lúc đi cũng vẫn nguyên chỗ cũ.

Cứ như thể Lâm Thời chỉ vừa đi công tác vài ngày rồi quay về.

Chẳng cần nghĩ cũng biết Derrick cố tình giữ gìn như vậy.

Lâm Thời từ từ ngồi xuống sofa, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho rằng là vì Derrick quá nặng tình.

Anh quá đần độn, hoàn toàn không hề nhận ra sự cố chấp và h*m m**n kiểm soát đáng sợ ẩn dưới vẻ ngoài điềm tĩnh của Derrick.

Sau khi Derrick mang mì ra, Lâm Thời cảm động ôm lấy cậu, nói rằng sau này sẽ không đi xa lâu như vậy nữa.

Derrick ôm lại anh, nét mặt không đổi, cũng không phủ nhận.

Mãi một lúc sau mới khẽ hỏi: "Em không thích You An."

Lâm Thời thấy đương nhiên: "Chuyện này bình thường mà, cậu ta lúc nào chả đáng ghét."

"... Anh không biết đâu." Derrick nhắm mắt lại.

Nói không thích You An, không bằng nói là không thích khoảng thời gian chín năm You An ở bên Lâm Thời.

Ở sân bay và trên bàn cơm, hai người họ nói chuyện vui vẻ, trêu đùa nhau, Derrick dường như bị ngăn cách, đứng ngoài chín năm ngăn cách đó, hoàn toàn không thể xen lời.

Đó là ký ức riêng của hai người họ, không liên quan gì đến Derrick.

Cậu không thể chịu đựng nổi điều đó.

Cả hai im lặng một lúc lâu.

"Ăn mì đi." Derrick nói, cậu nhẹ nhàng buông vai Lâm Thời, lót một chiếc gối ôm vào lưng anh.

Cậu không rời đi, cứ thế ngồi cạnh sofa, lặng lẽ nhìn Lâm Thời.

Gương mặt chàng trai tóc đen ẩn hiện dưới làn khói bốc lên, so với chín năm trước có thêm chút vẻ anh tuấn, nhưng tổng thể vẫn rất đẹp. Vì đang cười nên đường cong từ đuôi mắt đến chân mày trông thật ấm áp và lưu luyến.

Anh đã thay bộ đồ tác chiến, mặc đồ ngủ ở nhà bằng vải cotton, toát lên khí chất mềm mại, gần gũi.

Nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh, Lâm Thời nghiêng đầu sang, cố ý trêu chọc cậu: "Mắt mọc trên người anh à?"

Derrick không phủ nhận, cũng chẳng giải thích.

Cậu chỉ vòng tay từ phía sau ôm lấy Lâm Thời, vùi mặt vào cổ anh, giống như khi còn nhỏ vẫn thường làm, đôi mắt sâu thẳm như nước biển, sóng gió cuộn trào.

Sau này, hãy nhìn em nhiều hơn một chút nhé, anh trai.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 94


"Thượng tướng."

"Thượng tướng, tình trạng của vật thí nghiệm số 31 hiện tại bình thường, không có gì bất thường."

"Thượng tướng, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất để thăm, ngài nhất định phải vào sao?"

"Vâng, thưa Thượng tướng..."

Cộp, cộp, cộp.

Đôi bốt đen của Devin giẫm trên sàn nhà sáng loáng, cánh cửa làm bằng kim loại đặc biệt phát ra tiếng "cạch".

"Quét võng mạc thành công."

Cánh cửa từ từ mở ra.

Devin giấu chiếc vành nón đi, chậm rãi bước vào.

Ánh sáng trong phòng thí nghiệm rực rỡ, các loại dụng cụ thí nghiệm trong suốt phản chiếu những đường cong lạnh lẽo, chiếu lên người tạo cảm giác sợ hãi lạ lùng.

Devin tiếp tục đi về phía trước, từng cánh cửa kim loại lần lượt mở ra trước mặt anh, thông suốt.

Cho đến khi vào đến căn phòng sâu nhất của phòng thí nghiệm.

Một chiếc bể kính khổng lồ đứng sừng sững ở giữa phòng, cao gần chạm trần nhà, những bọt nước nhỏ li ti nổi lên. Và bị giam giữ trong bể chính là con quái vật đáng sợ, phát ra ánh sáng màu xanh lam u tối.

Sau vài năm, con quái vật dường như đã trở nên mạnh mẽ hơn, những xúc tu bám chặt vào bề mặt bể, cơ thể không ngừng ép lại, cứ như thể sắp chết ngạt bên trong.

Devin lặng lẽ nhìn nó.

Không biết đã qua bao lâu, con quái vật mở vô số đôi mắt trên người nó, màu xanh lam u tối quái dị nhưng lại rất bình tĩnh.

Giây tiếp theo, đôi mắt xanh biển của Devin giật giật, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu xanh lam u tối không khác gì con quái vật.

Sâu thẳm, lạnh lẽo, đầy vẻ ma mị.

"Lần này tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu ấy." Devin lầm bầm, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt si mê, "Cậu ấy còn đẹp hơn chín năm trước, nhưng vẫn rất nhỏ bé, cảm giác như chỉ cần một bàn tay là có thể ôm trọn."

Devin tiến lên, ngón tay dán vào thành bể, trên mặt dần hiện ra vẻ tàn độc:

"Nhưng tôi chỉ thấy cậu ấy một lần, Liên bang chết tiệt, tôi ghét bọn họ."

Nhưng hiện tại anh chưa thể đối đầu với Liên bang.

Chín năm trước, khi Devin vẫn chỉ là Devin, lần đầu tiên anh bước vào căn phòng thí nghiệm này. Vào khoảnh khắc đối mặt với con quái vật, có thứ gì đó đã lặng lẽ thay đổi.

Năng lực tinh thần của con quái vật ký sinh trong não của Devin, và Devin đồng thời có cả ý thức của bản thân và của con quái vật. Hai thứ đan xen hòa hợp, dần dần tuy hai mà một.

Thật ra đến bây giờ, Devin cũng không thể phân biệt rõ mình rốt cuộc là ai.

Anh kế thừa mọi cảm xúc và cảm giác của con quái vật, nhưng lại có ý thức riêng.

Hận Liên bang, yêu Lâm Thời…

Là yêu sao? Devin cũng không rõ.

Nhưng anh nhớ rõ Lâm Thời đã giúp anh giảm bớt những cơn giật điện.

Thế giới loài người thường nói "một giọt nước ân nghĩa, báo đáp bằng cả dòng suối", Devin đơn phương cho rằng Lâm Thời là người bạn duy nhất của mình.

Hiện tại chưa thể hoàn toàn đối đầu với Liên bang, Devin nghĩ.

Anh lấy tay ra khỏi bể, mở máy cuối lên nhắn tin cho Lâm Thời.

Nhưng chỉ nhận lại một chuỗi dấu chấm than đỏ tươi.

Vật thí nghiệm số 31 dường như cảm nhận được cảm xúc của anh, nó cuộn tròn lại đầy phẫn nộ trong chiếc bể chật hẹp.

Trong mắt Devin hiện lên sự cô đơn.

Lâm Thời không nhận được ám chỉ của anh.

Anh chỉ muốn nói cho Lâm Thời biết thân phận của mình.

"Không sao." Devin ngẩng đầu lên, nhìn vật thí nghiệm khổng lồ trong bể, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng, ánh sáng xanh lam u tối trong mắt dần rút đi, "Chúng ta sắp thành công rồi."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 95


"Cậu bảo đây là thành công hả?"

Lâm Thời nhìn chằm chằm bản báo cáo chằn chịt những vết gạch xóa.

"Mẹ kiếp." You An cau mày cau mặt, "Thế còn muốn thế nào nữa, tôi viết không tốt à?"

Lâm Thời bình phẩm sắc bén: "Chữ vừa xấu vừa to, bài văn thì chẳng có tí logic nào."

You An gập chiếc bút lại: "Thế thì cậu về dùng AI mà viết lại đi."

Ánh mắt Lâm Thời liếc một cái: "Không được."

Lần trước dùng AI bị mắng té tát, anh không muốn trải qua lần thứ hai.

Lâm Thời giục You An: "Cậu nhanh lên, Thiên Dạ ngày mai đến thu rồi."

You An bực bội bẻ gãy cái bút, mực dính đầy tay: "Rồi rồi, đừng giục nữa!"

Trong lúc hai người đang cãi nhau ầm ĩ, tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên.

Lâm Thời quay đầu lại.

Derrick đứng ở cửa, ánh mắt tĩnh lặng: "Cần phải về rồi."

"À." Lâm Thời ngoan ngoãn đáp, đứng dậy khỏi tấm thảm, trước khi đi còn dặn dò You An lần nữa, "Cậu nhớ phải viết xong đấy nhé, báo cáo của tôi trông cậy vào cậu hết đấy."

You An nhìn anh đi đến bên cạnh Derrick, người kia không lộ vẻ gì nhưng lại ôm lấy eo anh, kéo anh về phía mình.

"Thôi." You An dời mắt đi, "Sáng mai nhớ đến tìm tôi, tôi để cửa cho."

Chưa đợi Lâm Thời trả lời, Derrick đã kéo cậu đi trước một bước.

Rầm!

Cánh cửa đóng lại.

Lúc này, đêm đã về khuya.

Những ngôi sao treo trên bầu trời đêm, phát ra ánh sáng mỏng manh.

Derrick nắm tay anh, lặng lẽ bước đi về phía trước.

Có người giúp mình làm việc nên Lâm Thời vui vẻ, lúc đi cố tình điều khiển bản thân không giẫm lên các đường kẻ trên ô gạch lát sàn, bước đi nhảy tưng tưng.

Về đến nhà, Lâm Thời ngồi phịch xuống sofa: "Hôm nay em tập huấn xong sớm vậy à?"

Derrick cởi áo khoác, trả lời: "Nghĩ là anh còn ở nhà, nên về sớm một chút."

"Nhưng không ngờ anh lại đến chỗ You An."

Lời nói mang theo sự ghen tuông tinh tế.

Nhưng Lâm Thời hoàn toàn không hiểu, ôm gối vui vẻ nói: "Anh nhờ cậu ta viết báo cáo công việc giúp, trước đây ở bên đó, cũng là You An viết giúp anh."

Đôi môi Derrick mím chặt.

Cậu không nói gì, đi về phía phòng tắm.

Lâm Thời thì ngồi xếp bằng trên sofa chơi game.

Trò chơi bắn súng gần đây khá hot, anh định đăng ký một tài khoản.

Một lúc lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.

"Em tắm gì mà lâu thế?" Lâm Thời ngẩng đầu nhìn lại, rồi chầm chậm, chầm chậm, chầm chậm chớp mắt hai cái.

Derrick chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra.

Vóc dáng người đàn ông cân đối, vai rộng eo thon chân dài, cơ ngực đầy đặn dưới xương quai xanh, tám múi bụng rõ ràng, cơ cá mập ở hai bên thỉnh thoảng co giãn theo động tác. Càng đến gần, mùi trà của sữa tắm càng nồng.

"Đang chơi gì thế?" Derrick ngồi xuống bên cạnh Lâm Thời.

Tóc cậu vẫn còn hơi ướt, trông như một chú chó lông vàng bị dội nước, chắc là tắm nước lạnh, da vẫn còn hơi lạnh.

Tại sao Lâm Thời biết ư? Bởi vì cánh tay của Derrick đang dán vào người anh.

Trời ơi, thật sự không còn là trẻ con nữa rồi.

Lâm Thời tắt máy, mở to mắt tò mò đánh giá nửa thân trên của Derrick.

Derrick điềm nhiên để anh nhìn.

"Em tự tập luyện đấy à?" Lâm Thời có chút ghen tị, "Sao mà tập tốt thế?"

Tuy anh cũng có đủ thứ mình muốn, nhưng vì khung xương nhỏ, nên nhìn không được vạm vỡ và săn chắc như Derrick.

Derrick nhấc mí mắt lên, chăm chú nhìn vào mắt Lâm Thời, hỏi: "Anh không thích sao?"

Lâm Thời không hiểu: "Thích cái gì?"

"Vóc dáng như thế này." Derrick nói xong, rất nhanh lại hỏi, "Muốn sờ thử không?"

Lâm Thời định nói rằng anh đã thích vóc dáng này từ khi nào, nhưng lại bị câu nói sau chặn lại.

Anh tò mò: "Có thể sờ thật à?"

Giọng Derrick có một sự dụ dỗ tinh tế: "Trước đây Lâm không phải nói, Tiểu Khắc chính là của anh sao? Anh muốn sờ chỗ nào cũng được."

Đúng, đúng là đã nói như thế.

Lâm Thời có chút do dự, nhưng không biết cuộc đối thoại của họ có chỗ nào đó không ổn không?

Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, Derrick đã nắm lấy cổ tay cậu, đặt lên cơ bụng của mình.

"Ôi?" Lâm Thời ngay lập tức quên hết mọi thứ, dùng sức chọc chọc, lạ lẫm nói: "Mềm mềm này."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 96


Đây là lần đầu tiên Lâm Thời sờ vào cơ thể người khác.

Thật sự khá mới lạ.

"Rốt cuộc em luyện thế nào vậy?" Lâm Thời rụt tay lại, cẩn thận suy nghĩ, "Hình như không ai luyện được như em cả."

Derrick lại nắm tay anh đặt trở lại, ngấm ngầm hỏi: "Anh còn sờ ai nữa?"

"Không ai cả." Lâm Thời thấy cứ sờ cơ bụng người khác như thế thì hơi kỳ quái, thế nên chỉ xoa xoa hai cái rồi bỏ ra. "Anh chỉ nhìn thôi, ai lại để người khác sờ mấy thứ này làm gì."

Hoàn toàn quên mất vẻ mặt chẳng ngại ngùng chút nào của mình khi mới đến Thiên Khải.

Nghĩ một lát, Lâm Thời cảm thấy nên "có đi có lại", liền hỏi: "Em muốn sờ anh không?"

"..." Derrick hơi ngây người, đứng im một lúc lâu mới khó khăn nói, "...Không được."

Rồi lại nói: "Sau này đừng tùy tiện làm vậy với người khác."

Cậu bắt đầu hối hận, cảm thấy mình không nên buông thả như vậy, nhỡ đâu lại dạy cho Lâm Thời nghĩ rằng làm như thế là bình thường.

Lâm Thời thật sự không hiểu: "Thế sao em lại được? Tiểu Khắc à Tiểu Khắc, đây là 'nghiêm khắc với người khác, dễ dãi với bản thân' phải không?"

Derrick bật thốt lên: "Em là người khác à?"

Lâm Thời chớp mắt.

Hả?

Derrick tiếp tục: "Em chỉ làm thế này với mỗi Lâm thôi."

Người đàn ông cúi đầu, đáy mắt tối sầm, kéo tay Lâm Thời lại và cọ mặt vào lòng bàn tay anh như khi còn nhỏ, giọng khàn khàn lặp lại: "Người khác thì không thể."

Lâm Thời nhìn cậu, càng lúc càng thấy Derrick giống một con chó to lớn, vẫn là loại đã từng bị bỏ rơi, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng mà thật sự khá đẹp.

Có một chuyện Lâm Thời luôn thấy ngại không dám nói, đó là trong số những người anh quen, không ngờ sau khi lớn lên, Derrick lại có ngoại hình hợp gu thẩm mỹ của anh nhất.

Lâm Thời sờ tóc cậu, cố ý trêu: "Thế sau này em tìm đối tượng thì làm sao, cũng không cho người ta chạm vào à?"

Derrick khựng lại, ngước mắt lên lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Thời.

Cậu nhìn rất chăm chú, khiến Lâm Thời nghi ngờ có phải trên mặt mình dính gì không, nhưng cuối cùng Derrick chỉ cúi đầu trở lại, vô cảm dùng sức cọ vào lòng bàn tay cậu, mắt trĩu nặng, nói:

"Đi tắm đi."

Bản báo cáo nhiệm vụ bị You An viết thành nát bét.

Nhìn tờ giấy nhăn nhúm đó, Lâm Thời ghét bỏ nghĩ.

Nhưng đến nước này cũng chẳng còn cách nào, cậu ngước mắt lên, cười lấy lòng Thiên Dạ đang đi tới.

"Báo cáo đưa tôi." Thiên Dạ vẫn nhanh như gió, như mới từ sân huấn luyện về, chiếc roi xương bên hông còn dính vết máu đỏ tươi.

Lâm Thời đập tờ giấy vào lòng bàn tay cô: "Đây."

Thiên Dạ cúi đầu nhìn, rồi khóe môi nhếch lên.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu, từ tốn hỏi: "Đây là cậu viết?"

Lâm Thời vô cùng ngây thơ nói: "Đúng là tôi viết mà, có vấn đề gì sao?"

Thiên Dạ cười lạnh: "Cậu chắc chứ?"

Lâm Thời nhất quyết không thừa nhận, anh biết rõ lúc này mà gật đầu thì chẳng khác nào tự tìm đường chết:

"Tôi chắc chắn."

"Hơn nữa, chín năm không gặp, cậu cũng chẳng nói là nhớ tôi." Lâm Thời đáng thương vô cùng lau đi giọt nước mắt vốn không tồn tại ở khóe mắt, tủi thân nói, "Chị tốt bụng ơi, chị tàn nhẫn quá."

Thiên Dạ: "..."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 97


Nàng lùi lại nửa bước: "Cứ đi mà buồn nôn với thằng Derrick nhà cậu đi, bớt làm khổ tôi lại."

Lâm Thời nhân cơ hội chỉ trích: "Cái động tác lùi lại nửa bước của chị là nghiêm túc đấy hả? Tôi nói cho chị biết, chín năm nay tôi lúc nào cũng nghĩ đến anh em Thiên Khải, tôi tưởng chị cũng sẽ luôn nhớ đến tôi, không ngờ bây giờ vừa gặp mặt, chị đã..."

"Dừng." Thiên Dạ ra hiệu im lặng.

Lâm Thời lập tức ngậm miệng, đôi mắt chớp chớp rồi nhỏ giọng nói: "Trừ khi chị nhận lấy bản báo cáo này, tôi sẽ không trách chị nữa."

Thiên Dạ trợn trắng mắt.

Nàng mở tờ giấy nhăn nheo ra, vẻ mặt đầy chán ghét: "Sau này đừng nhờ You An viết báo cáo nữa, cậu ta thiếu chữ, thiếu văn hóa, viết chẳng khác gì bãi phân."

"Thà dùng AI còn hơn."

Lâm Thời sợ bị vạch trần, cố chấp nói: "Chính là tôi viết."

"..." Thiên Dạ nhìn cậu như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng.

Một lúc lâu sau, nàng day day trán: "Đi tìm lão đại báo cáo công việc đi."

Tự cho là đã lừa được, Lâm Thời giấu bàn tay ra sau lưng, đưa ngón cái lên ra dấu "được rồi", ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Rồi quay người bước đi.

Mới bước được hai bước, giọng Thiên Dạ phía sau bỗng vang lên: "Khoan đã."

Lâm Thời lập tức cảnh giác.

Cậu quay người lại, vừa định mở miệng, cơ thể đã bị ôm lấy.

Thiên Dạ vỗ vai Lâm Thời, ôm cậu một cái đúng mực, lịch sự.

"Chào mừng trở về." Thiên Dạ khẽ nói.

"..." Lâm Thời sững sờ, sau đó, cậu giơ tay lên, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm.

Khi bước ra khỏi văn phòng lão đại, trong tay Lâm Thời có một chiếc huy hiệu vàng và một tờ quyết định thăng chức.

Nhờ nhiệm vụ nằm vùng suốt chín năm, Lâm Thời từ một tân binh Thiên Khải đã vinh dự được thăng lên vị trí chấp hành quan, ngang hàng với Thiên Dạ. Cậu có quyền phân công nhiệm vụ cho các sát thủ bình thường, không cần tự mình đi làm nhiệm vụ mà vẫn có tiền thù lao.

Tuy làm vậy thù lao sẽ ít hơn một chút, nhưng có còn hơn không.

Lâm Thời gấp tờ quyết định thăng chức lại bỏ vào túi, tâm trạng còn rất tốt mà vỗ vỗ vài cái.

Mấy ngày nay thời tiết đẹp, Lâm Thời định mấy hôm nữa sẽ tụ tập với bạn bè, đi chơi một chuyến ngoài Thiên Khải. À, đúng rồi, phải dẫn theo Derrick, không thì thằng nhóc đó lại làm loạn.

Đang mải suy nghĩ, cậu ngước mắt lên, một cơn gió lướt qua tai.

Ánh mắt Lâm Thời trở nên sắc bén, cậu nghiêng người né tránh, đồng thời đưa chân móc vào đầu gối của kẻ đang lao tới. Đối phương mất thăng bằng ngay lập tức quỳ xuống đất.

Đầu gối đập vào sàn, phát ra tiếng động chói tai.

Lâm Thời theo phản xạ đặt chân lên vai hắn, đẩy hắn ngửa ra sau, nheo mắt lại:

"Anh là ai?"

Vừa dứt lời, người trước mặt ngẩng đầu lên.

Nhìn rõ mặt hắn, Lâm Thời sững sờ: "...Sao lại là anh?"

Charles quỳ trước mặt cậu, lưng thẳng tắp như mãnh hổ đang ngủ đông, nguy hiểm nhưng đầy vẻ hung tàn.

So với chín năm trước, khí chất hiện tại của hắn trầm mặc và nội tâm hơn. Những sát khí toát ra cũng được che giấu rất tốt.

Cứ thế quỳ trên mặt đất, không nói lời nào.

Lâm Thời từ từ rụt chân lại, ngượng ngùng nói: "Anh bạn, anh làm sao vậy, nhớ tôi quá à?"

"Anh mau đứng lên đi, tôi không cố ý đâu."

Charles chỉ nhìn cậu, không nói gì, ánh mắt có thứ gì đó rất sâu, nhưng Lâm Thời không thể hiểu được.

Cuối cùng cậu đành nửa ngồi xổm xuống, giữ cho tầm mắt ngang với Charles.

Lâm Thời nghiêng đầu, phát hiện ánh mắt Charles cũng chuyển theo.

Cậu dừng lại, bắt đầu quay đầu sang trái phải, Charles vẫn dõi theo cậu.

"Ái chà..." Lâm Thời vươn tay nắm lấy cằm Charles, bẻ cho hắn quay thẳng lại, buộc hắn phải đối diện với mình, bực bội nói: "Sao không nói gì, mấy năm qua cậu bị người ta làm cho câm rồi hả?"

Charles nhìn cậu gần như tham lam.

Một lúc lâu sau, hắn mới giơ tay, nắm lấy cổ tay Lâm Thời.

Sức của hắn rất lớn, chẳng mấy chốc Lâm Thời đã cảm thấy đau, cậu kéo ra, nhưng không nhúc nhích được, lại thấy trạng thái của Charles không ổn nên cuối cùng không hành động liều lĩnh, chỉ tò mò hỏi:

"Là cơ thể không khỏe, hay tinh thần có vấn đề?"

Đôi mắt Charles khẽ giật.

Một lúc lâu sau, hắn kéo cổ tay Lâm Thời lại, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên đó, khẽ nói:

"Hai ngày rồi."

Charles ngẩng đầu, đáy mắt đen sẫm như nước: "Cậu về được hai ngày rồi, vậy mà tôi còn chưa được nhìn mặt cậu một lần."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 98


"Không thì... anh cứ đứng lên trước đi." Lâm Thời nhỏ giọng nói, "Tôi không cố ý làm anh quỳ ở đây đâu."

Ai bảo Charles xuất quỷ nhập thần, cậu chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.

Nhưng có lẽ vì thân hình Charles quá cao lớn, nên khi quỳ như vậy không hề tỏ ra yếu thế, ngược lại có chút... hung hăng dọa người?

Lâm Thời tự nhủ không nên nghĩ nhiều, nắm tay Charles kéo hắn dậy, giải thích:

"Vừa về Thiên Khải bận rộn lắm, tôi còn phải viết báo cáo công việc, rồi đủ thứ giao tiếp khác, với lại anh cũng có nhắn tin cho tôi đâu, tôi đâu biết anh muốn gặp tôi."

Thật ra là hoàn toàn quên béng.

Lâm Thời mặt không đỏ tẹo nào mà nói dối.

Cậu có bận rộn gì đâu, cùng lắm là Derrick quá dính người, làm cậu không có thời gian ra ngoài thôi.

Charles đứng trước mặt Lâm Thời, mày sâu, mũi cao, khẽ hỏi: "Thật không?"

Lâm Thời giả ngây gật đầu: "Đúng thế."

Giữa hai người bỗng chốc im lặng.

Đúng lúc Lâm Thời đang suy nghĩ có nên chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo này không, Charles bỗng giơ tay.

Hắn tiến lên vài bước, đột ngột ép Lâm Thời vào góc tường, bàn tay to lớn đè lên eo cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích. Đồng thời, hắn giơ cánh tay lên chặn trên tường, ngăn cậu chạy thoát.

Đây là tư thế hoàn toàn giam hãm Lâm Thời trong vòng tay hắn.

Khi nhận ra đó là Charles, Lâm Thời đã không phòng bị nhiều. Kể cả khi bị đối xử như vậy, cậu cũng chỉ ngẩn ra, rồi hỏi:

"Anh làm sao vậy, muốn chơi trò chơi hả?"

Charles rũ mắt nhìn cậu.

Lâm Thời đẹp hơn trước rất nhiều, đuôi mắt dài, đôi mắt trong veo, cổ và một chút ngực lộ ra trắng nõn, mịn màng. Vì những cử động giãy giụa nhỏ, xương quai xanh của cậu chuyển động như một con chim đang sải cánh, và vòng eo dưới bàn tay hắn mỏng manh một cách lạ thường.

Charles nhắm mắt lại, rồi cúi đầu xuống dưới ánh mắt khó hiểu của Lâm Thời.

Hắn vùi mặt vào cổ cậu, giọng khàn khàn: "Gầy quá."

Trong giọng nói không biết là tiếc nuối hay may mắn.

Hắn lại quá gần, Lâm Thời sờ sờ cái tai hơi ngứa của mình, thành thật nói: "Bên kia ngày nào cũng tập luyện, đồ ăn căng tin lại dở như vậy, sao mà không gầy được."

Bề ngoài Lâm Thời bình thản, nhưng thật ra trong lòng có chút hoảng loạn.

Sao lại dựa gần thế này, Charles không phải đã cai sữa rồi à?

Kỳ lan, sao mình lại cảm thấy hắn hôn vào cổ mình một cái... Có gì đó không ổn thì phải!

Lâm Thời nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được, đưa tay nâng đầu Charles lên.

Khoảnh khắc chạm vào đôi mắt đó, cậu giật mình.

Đôi mắt sâu thẳm, như hội tụ vô số cơn bão, nguy hiểm và u tối.

Trong khoảnh khắc này, chuông báo động trong đầu Lâm Thời vang lên, cậu cố gắng đẩy Charles ra: "Nói chuyện thì nói chuyện, anh dựa gần thế làm gì? Không biết còn tưởng hai chúng ta là gay, không hợp đâu bạn ơi."

"Sao lại không hợp." Charles đột ngột mở miệng, hắn ngước mắt lên, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên người Lâm Thời, một lúc lâu sau, mới tự giễu nhếch mép, "Ai thèm làm anh em với cậu."

Hắn nắm lấy cổ tay Lâm Thời, dưới ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của đối phương, cúi đầu hôn xuống.

Lâm Thời: "?!"

Charles hôn lên mu bàn tay cậu, vì quá kinh ngạc, Lâm Thời đã quên cả né tránh, chỉ trơ mắt nhìn nụ hôn đó rơi xuống.

Nơi môi chạm vào ẩm ướt, mang đến một cảm giác ngứa ngáy đáng ngờ. Lâm Thời cảm nhận rõ ràng đối phương hình như đã dùng răng nanh khẽ cắn, mu bàn tay có chút đau nhẹ, như bị người ta cắn để đánh dấu.

Điều càng khiến người ta khó chịu hơn là, khi Charles làm ra hành động tùy tiện này, đôi mắt hắn lại chằm chằm nhìn Lâm Thời.

Giống như một con trăn đen đang rình mồi, khóa mục tiêu, rồi ra đòn quyết định.

Quá khủng khiếp...

Cho đến khi Charles quay sang hôn đầu ngón tay cậu, Lâm Thời không kịp suy nghĩ, theo bản năng giáng một cái tát.

"Chát!"

Lâm Thời không nương tay, Charles bị đánh quay mặt đi, trên má nhanh chóng hiện lên một vết đỏ.

Cơ thể hắn khựng lại, rồi từ từ quay mặt lại, trong mắt không có sự tức giận, lặng lẽ nhìn Lâm Thời một lúc, rồi cúi đầu xuống lại muốn hôn tiếp.

Lâm Thời nổi giận, nhấc chân đạp mạnh hắn ngã xuống đất.

"Anh thật sự rất b**n th** đấy, anh biết không?" Lâm Thời ngực phập phồng, sợ hãi nói.

Chuyện xảy ra hôm nay quá quái đản, trong thế giới quan từ trước đến nay của Lâm Thời, không hề tồn tại khái niệm anh em yêu thầm mình.

Hiện tại đầu óc cậu đang rối tung.

Thấy Charles muốn đứng lên, Lâm Thời lại tiến lên bồi thêm một cú đá nữa.

Sau đó trong lòng lại có chút áy náy, cậu nhìn chằm chằm Charles một lúc, mãi mới nặn ra được một câu:

"Anh tự bình tĩnh lại đi, tôi phải đi đây, tôi còn chưa ăn cơm trưa..."

Nói xong, cậu cảnh giác lùi lại hai bước, thấy hắn không có ý định đuổi theo, liền lập tức quay người chạy thục mạng.

Charles nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, một lúc lâu sau, cười tự giễu.

Bên cạnh có tiếng "soạt soạt" truyền đến, Charles thu nụ cười lại, liếc mắt nhìn.

Một bóng xám lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Charles không bận tâm thu lại tầm mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên vạt áo.

Chỉ là một con chuột thôi.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 99


Mấy bà ơi tui sửa lại cho Derrik=anh, còn Lâm Thời= cậu nhaaaa

=====

Lâm Thời là một đường chạy như điên trở về.

Đẩy ra cửa phòng, cậu liền lập tức phòng nghỉ gian chạy tới, sau đó vớt lên khăn tắm liền đi tắm rửa.

Giờ này chắc Derrick vẫn còn ở phòng huấn luyện, Lâm Thời không biết vì sao lại nhẹ nhàng thở ra.

Chờ từ phòng tắm ra tới sau, Lâm Thời phảng phất toàn thân đều mệt mỏi rã rời, nằm vật lên trên giường, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm trần nhà.

Rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề?

Charles thế nhưng lại là gay……

Quan trọng là Charles vậy mà thích cậu??

Lâm Thời ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không thể hiểu được.

Cuối cùng dứt khoát click mở thiết bị đầu cuối truy cập Tinh Võng.

LS: 【 xin giúp đỡ: Phát hiện anh em là gay hơn nữa còn thích tôi thì phải làm sao bây giờ? 】

Cư dân mạng rảnh rỗi lại vô cùng nhiệt tình, cậu vừa mới đăng chưa được vài phút đã có vô số người vào hong chuyện.

——

Chó điên đập đá lớn: [Chào bạn, xin hỏi anh em của bạn là 0 hay 1, nếu là 0 thì phải nghiêm trị, là 1 thì đẩy cho tôi, cảm ơn.]

Không thu đồ: [Thằng 0 chết tiệt ở tầng trên cút ra ngoài, chủ thớt đã suy sụp như vậy mà cậu còn ở đây gây rối, đúng là không biết điều... Vậy chủ thớt, rốt cuộc anh em của cậu là 0 hay 1?]

Biệt thự hoang dã: [Chắc chủ thớt là trai thẳng? Trông có vẻ không chấp nhận được... Hay là cậu nói chuyện đàng hoàng với anh em của cậu, nói rằng hai người không thể nào có tương lai gì cả, để anh em cậu sớm hết hy vọng.]

Thiếu gia nhà lao: [Làm thế phiền phức lắm, chủ thớt này, tôi nói cậu nghe, trước đây tôi cũng là gay, nhưng giờ tôi đã uống thuốc bắc chữa khỏi rồi, sang năm là chuẩn bị kết hôn.]

LS: [Thuốc bắc là gì?]

Thiếu gia nhà lao: [Một loại thuốc rất linh nghiệm từ Địa Cầu cổ, con gái cong uống vào thành gái thẳng, con trai cong uống vào thành trai thẳng, thử trăm lần hiệu quả trăm lần, không lừa người.]

LS: [...Tôi sẽ thử.]

--- [Bài viết đã bị khóa] ---

Thiếu gia nhà lao: [Khoan đã, cậu ta không tin thật đấy chứ?]

Chó điên đập đá lớn: [Thế thiếu gia là 0 hay 1 thế, chuyện này rất quan trọng với tôi.]

-

Hôm sau, Lâm Thời giấu một túi thuốc vào túi quần, đi vào phòng huấn luyện.

Cậu đảo mắt nhìn khắp nơi, tìm chính xác vị trí của Charles giữa đám đông, rồi lập tức tiến đến gần.

Charles không ngờ Lâm Thời lại chủ động đến tìm mình, nhất thời không đoán được ý định của cậu, nhưng trong lòng thì vẫn vui vẻ.

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói gì, một túi chất lỏng màu đen bóng không rõ nguồn gốc đã được đưa đến tận miệng.

Lâm Thời đầy mong đợi nhìn hắn: “Anh cũng không cố ý làm gay đúng không? Tôi mua thuốc cho anh này, nghe nói rất hiệu quả, anh uống lúc còn nóng đi.”

Charles: “…”
 
Back
Top Bottom