Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 30


“Đúng là hiểm độc mà.”

Charles hơi giật mình: “?”

Anh ta ngẩng đầu.

Chàng thanh niên tóc đen rõ ràng là bị chọc tức, đôi mắt đẹp mở to, giọng nói run rẩy: “Tốt lắm Charles, tôi thật không ngờ anh là loại người này! May cho tôi còn vì cứu anh mà cùng anh rơi xuống cái nơi khỉ ho cò gáy này, tôi làm thế đủ nhân nghĩa chưa? Thằng ch* đ* nhà anh lại còn muốn hại tôi!”

“Tôi khi nào nói muốn hại cậu?” Charles hơi hoảng, giọng cũng cao lên hẳn, “Cậu không thích tôi, nhân cơ hội này diệt trừ tôi chẳng phải là tốt quá rồi sao?”

Lâm Thời cười lạnh: “Đến giờ anh còn cãi chày cãi cối! Thiên Khải có quy định không được hành hạ đồng đội, vi phạm quy định không những phải trả lại toàn bộ tiền thù lao nhiệm vụ, mà còn bị giam vào phòng tạm giam chịu phạt. Charles, anh cũng tâm kế quá đấy!”

Charles: “...”

Vẻ mặt anh ta ngẩn ra, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lẩm bẩm: “Cậu còn xem cả những quy định vớ vẩn đó nữa à?”

“Sao lại không xem?” Lâm Thời mặt đầy cảnh giác, nói một cách đương nhiên, “Không xem thì đến lúc bị phạt tiền cũng chẳng biết vì sao.”

Không khí trong hang động trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh "ù ù" thổi vào từ cửa hang.

Charles nhắm mắt, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Anh ta sớm nên biết, Lâm Thời sao có thể đi theo lẽ thường được, là anh ta đã quá chắc chắn.

Nhưng Charles càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Lâm Thời: “Giết tôi đổi lấy một chút tiền thù lao phạt vớ vẩn, cậu nghĩ nghĩ sẽ làm một phi vụ lỗ vốn như thế à?”

Lâm Thời dùng sức rút cổ tay ra, giận dữ nói: “Ai mà biết được, đầu óc anh có vấn đề đâu phải ngày một ngày hai.”

Charles: “...”

Lâm Thời quay người, chuẩn bị thu dọn phần thịt nướng còn lại.

Chưa đi được vài bước, giọng Charles lại vang lên: “Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tôi thật sự không có ý định hãm hại cậu.”

Thật ra anh ta nói hay không cũng chẳng có tác dụng gì, vì Lâm Thời đã có sẵn một hệ thống logic riêng.

Cậu ừ hử cho có lệ, ngồi xuống cạnh đống lửa và bắt đầu nướng thịt cho mình.

Thịt vào bụng đương nhiên phải làm ngon hơn một chút.

Thịt của Charles có nhạt nhẽo cũng không sao, còn của cậu thì dĩ nhiên phải đủ vị.

Số cỏ gia vị khô hái được trên đường trước đó, cậu cho vào hết.

Có lẽ việc nấu ăn làm lòng người bình tĩnh lại, cuối cùng Lâm Thời không còn giận nữa.

Khó khăn lắm mới nướng xong thịt, cậu mắt sáng rực, nóng lòng nếm thử một miếng...

Mùi vị khó tả xộc thẳng lên đầu, như thể có ai đó đang giữ lấy lưỡi anh mà nhảy múa điên cuồng, vừa chua vừa chát lại vừa đắng, quả thật khiến đầu óc choáng váng, không thể chịu nổi một giây.

Lâm Thời nhăn mặt nhăn mũi phun miếng thịt ra.

Trời đất, Lâm Thời cậu nấu ăn dở thì đành, sao cái việc đơn giản như nướng thịt này cũng làm dở ẹc vậy?

Chẳng lẽ cậu trời sinh ra đã có mệnh hưởng thụ?

Nghĩ vậy, Lâm Thời rũ mắt nhìn xiên thịt nướng trên tay, cảm thấy lãng phí thật đáng xấu hổ, bèn quay sang Charles, dúi thịt vào miệng hắn.

“Ăn đi.” Lâm Thời cười mà như không cười.

Charles nhìn cậu một cái, ngậm lấy xiên thịt, dứt khoát kéo vào miệng, nhai vài cái rồi mặt không đổi sắc nuốt xuống.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 31


Lâm Thời cười cứng ngắc: “Anh nuốt được luôn à?”

Charles không nói gì, đáy mắt như viết: "Chẳng lẽ không được?"

Lâm Thời vô cùng kinh ngạc: “Ngon không?”

Chính cậu còn không nuốt nổi!

Charles cau mày, một lúc lâu sau mới đáp: “Cũng được.”

Lâm Thời cảm thấy anh ta đúng là người tàn nhẫn.

“Thế thì anh ăn hết đi.” Lâm Thời phủi tay, hệt như một ông chủ phó mặc tất cả, dúi hết xiên thịt vào tay anh ta.

Giải quyết xong cục nợ, Lâm Thời tức khắc nhẹ nhõm hẳn.

Bị sắp xếp đâu vào đấy, Charles cũng không nói một lời phản đối. Anh ta dường như không có vị giác, cho đến khi ăn hết cả xiên thịt vẫn không hề lộ ra vẻ khó chịu.

Thấy vậy, sự tự tin của Lâm Thời lại lén lút trỗi dậy. Cậu dọn một tảng đá sạch sẽ ngồi đối diện Charles, hắng giọng nói:

“Thật ra đồ tôi làm cũng không phải quá khó ăn, nó chỉ là không hợp khẩu vị số đông thôi. Với những người có khẩu vị cao siêu và độc đáo, như Charles anh chẳng hạn, đều có thể vui vẻ chấp nhận và nuốt trôi, đúng không?”

Đúng lúc Lâm Thời đang thao thao bất tuyệt, Charles bỗng nhiên ngắt lời cậu: “Đi làm nhiệm vụ sao không mang theo con dao găm tôi tặng cậu?”

Lâm Thời sững sờ: “Tôi không biết anh muốn.”

Dứt lời, Charles lại nói từng chữ một: “Tôi không cần.”

Lâm Thời thấy lạ, “Vậy anh hỏi làm gì?”

Vừa nói xong thì thấy Charles ngước mắt lên, bất ngờ đối diện với cậu.

Đôi mắt vốn u ám đó chứa đựng một ý vị mà Lâm Thời không thể hiểu nổi.

Một lúc lâu sau, Charles mới thì thầm: “Quà, đừng suy nghĩ lung tung.”

Trên vách hang, những mảnh đá vụn rơi xuống, phát ra tiếng “lách tách” nhỏ.

“...À, được thôi.” Lâm Thời tránh ánh mắt anh ta, cảm thấy bầu không khí thật kỳ quái.

Đôi ủng chiến đấu bồn chồn nghiền nát những viên đá nhỏ trong hang, chàng trai tóc đen từ từ quay lưng lại… Chết tiệt, sao tên đó lại biết cậu ngầm coi đó là lời thách đấu chứ?

Anh ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác à?

Thôi, không nghĩ mấy chuyện đó nữa, bây giờ quan trọng nhất là phải sống sót ở cái nơi quỷ quái này.

Vài ngày trôi qua, Lâm Thời ở dưới vực bắt được thỏ hoang, bọ cánh cứng, dốc hết tâm tư kéo những con mồi ăn được vào hang đá, giao cho Charles, người mà toàn thân chỉ có cánh tay có thể cử động, để nấu nướng.

Tuy rằng mùi vị vẫn bình thường, nhưng dù sao cũng miễn cưỡng nuốt được, hơn hẳn đồ của chính cậu làm.

Khoảng thời gian trống còn lại đều được Lâm Thời dùng để mày mò với thiết bị đầu cuối.

Sau khi rơi xuống vách núi, thiết bị đầu cuối cũng không còn lành lặn. Mặc dù chỉ cần nó còn hoạt động, vẫn có thể truyền tín hiệu vị trí cho Thiên Dạ, nhưng nếu không sửa chữa hoàn toàn, thì những tín hiệu chập chờn như thế cũng không đủ mạnh mẽ để giúp Thiên Dạ tìm người.

Vẫn phải cố gắng thôi.

Lâm Thời vừa cảm thán, vừa ngồi xếp bằng dưới đất kiểm tra thiết bị đầu cuối, cố gắng nối lại những đường dây bị đứt.

May mắn là sau vài ngày như vậy, thiết bị đầu cuối đã được Lâm Thời sửa chữa gần xong, chỉ còn lại vài đường mạch cuối cùng. Chỉ cần nối chúng lại, chắc chắn sẽ truyền được tín hiệu vị trí ổn định và chính xác ra ngoài.

Thông tin liên lạc cũng có thể khôi phục.

Lâm Thời nín thở tập trung, cẩn thận nối nốt những sợi dây điện còn lại.

Một giây, hai giây, ba giây.

Thiết bị đầu cuối lập lòe ánh đỏ, Lâm Thời vỗ đùi, kích động nói: “Được rồi!”

Cùng lúc đó, bên ngoài hang đá bỗng vang lên tiếng người và tiếng ngựa hỗn loạn.

Giọng Thiên Dạ từ nơi xa xôi trên đỉnh đầu vọng xuống: “Lâm! Cậu có ở đây không!”

“Tôi ở đây! Ở đây!!!” Lâm Thời phấn khích nhảy dựng lên từ dưới đất, duỗi tay vớt Charles lên, cả hai khập khiễng bước ra ngoài hang.

Vừa ra khỏi hang, Lâm Thời đã nhìn thấy đám người Thiên Dạ ở phía xa.

Địa thế hang đá quá thấp, Thiên Dạ và người của cô đang ở trên một mỏm đá nhô ra trên vách núi phía trên. Giữa họ có một góc gần 90 độ. Một khi trượt xuống, muốn leo lên lại gần như là điều không tưởng.

Huống chi dưới đó còn có một Charles nửa người tàn tật.

Thấy vậy, Thiên Dạ cau mày. Cô lập tức cho người chuẩn bị dây thừng, một đầu buộc vào vách đá, một đầu ném xuống:

“Lâm, cậu xem có đủ không, đưa Charles lên trước.”

Lâm Thời nhìn sợi dây thừng lơ lửng trên đầu, giơ tay ra chỉ vừa chạm được đầu ngón tay, không nói gì.

“...” Thiên Dạ cũng im lặng, quay đầu lại, “Tìm xem còn cái gì khác không.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng Lâm Thời từ dưới vọng lên: “Không cần! Tự tôi giải quyết được!”

Thiên Dạ cúi đầu, đồng tử tức khắc co lại...

Chỉ thấy Lâm Thời cởi nửa thân trên bộ đồ chiến đấu ra, xoắn nó thành một sợi dây dài, lại tháo thắt lưng thắt chặt, hai chân đạp lên một mỏm đá nhỏ nhô ra trên vách núi, nối vào sợi dây thừng.

Charles khi thấy cậu có động tác đó liền cúi đầu, quát: “Cậu làm gì vậy!”

Lâm Thời quay lại, thấy khó hiểu: “Không nối dây thừng dài ra, anh còn mong tôi vừa bế anh lên vừa buộc dây vào eo anh à? Xin lỗi, sức tôi không lớn đến thế.”

Cậu nhảy khỏi mỏm đá trên vách núi, liền nhìn thấy Charles cúi đầu xuống, cơ thể không hiểu sao run nhè nhẹ, dáng vẻ như xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Lâm Thời nghi hoặc nghiêng đầu: “Không đến mức đó chứ, tôi xấu đến vậy sao?”

Thấy anh ta vẫn không nói gì, Lâm Thời dứt khoát nâng đầu anh ta lên, bắt anh ngẩng mặt.

Charles không chống lại được, ngước mắt lên thì thấy một mảng da thịt trắng hồng. So với anh ta thì bộ xương rõ ràng nhỏ hơn một cỡ, nhưng phủ lên một lớp cơ bắp mỏng và săn chắc, đường nét tuyệt đẹp, màu sắc sáng sủa, vì vừa vận động nên còn ửng hồng nhàn nhạt.

“...” Charles quay mặt đi, hô hấp dồn dập.

Lâm Thời tức muốn hộc máu: “Sao anh lại khó chịu với tôi như vậy? Chết tiệt, tôi còn không thèm đụng vào anh đâu! Chờ tôi trở về, tôi nhất định đập nát cái đầu chó của anh... Khoan đã?”

Lâm Thời nghiêng người nhìn hắn, ngây ra:

“Anh bị sốt hả? Sao lại chảy máu cam vậy.”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 32


Nhìn dòng máu cam chảy xuống, Lâm Thời lập tức không dám nói thêm lời nào.

Cậu im lặng xách anh ta dậy, buộc dây thừng vào hông Charles rồi vẫy tay gọi Thiên Dạ kéo anh lên.

Trong suốt quá trình đó, Charles đều cúi đầu, nghiêng mặt, tỏ vẻ từ chối mọi giao tiếp. Điều này khiến Lâm Thời có chút mất tự tin.

Lời nói của cậu thật sự nghiêm trọng đến mức khiến một người lạnh lùng, ít nói như Charles lại chảy máu cam sao? Hay là do vóc dáng cậu quá "khó coi"?

Lâm Thời cúi đầu tự xem xét—không phải mà.

Khi cậu còn đang ngây ra, Thiên Dạ từ phía trên gọi xuống: “Còn đứng đực ra đó làm gì, lên đi!”

“Tới đây!” Lâm Thời dứt khoát không nghĩ nữa, một tay kéo lấy dây thừng.

Kệ đi, Charles giận là chuyện của anh ta, còn cậu Lâm Thời đây toàn làm chuyện tốt.

Khi lên đến nơi, Lâm Thời mệt đến mức ngồi phịch xuống đất, cậu nhìn xung quanh rồi hỏi: “Charles đâu?”

Vừa dứt lời, một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống trùm lên cậu.

Lâm Thời ngớ người, cậu kéo áo xuống, khó hiểu: “Cô đối xử với bệnh nhân như vậy à?”

Thiên Dạ tức giận nói: “Mặc quần áo vào đi!”

“Có gì không ổn sao?” Lâm Thời lẩm bẩm vừa nhìn xung quanh.

Cậu thấy các lính Liên Bang đều quay mặt đi, mặt đỏ bừng, cứ như vừa nhìn thấy thứ gì dơ bẩn lắm.

Mắt Lâm Thời từ từ mở to, không khỏi tự ngờ vực: “Tôi thật sự khó coi đến vậy sao?”

Nếu không thì tại sao một đám đàn ông to lớn như vậy lại không dám nhìn cậu?

Thiên Dạ: “...”

Ánh mắt cô lướt qua mặt Lâm Thời, giọng nhẹ nhàng: “Cậu có thấy mình giống bọn họ không?”

Lâm Thời với khuôn mặt đẹp, lông mi dài rung động, đôi môi nhạt màu hơi bĩu ra: “Có gì khác nhau?”

“...”

Thiên Dạ hít một hơi thật sâu: “Cứ mặc áo vào đã.”

Dù trong lòng một vạn lần không phục, nhưng Lâm Thời vẫn ngoan ngoãn mặc áo vào.

Chiếc áo khoác chiến đấu y hệt cái cũ, chỉ là hơi rộng hơn một chút.

Lâm Thời túm phần eo áo lại rồi thắt chặt, sau đó gỡ chiếc thắt lưng vừa dùng để nối dây thừng thắt vào.

Vòng eo lập tức trở nên săn chắc.

Ánh mắt Thiên Dạ lướt qua, nhớ ra điều gì đó, nhìn về phía xung quanh—quả nhiên là một đám không dám nhìn thẳng.

Cô thở dài, kéo gáy áo Lâm Thời rồi đưa cậu lên xe ngựa.

Lâm Thời hoảng hốt kêu lên: “Cô làm gì vậy! Đau đau đau!!”

“Soạt”, Ngàn Đêm kéo rèm xe xuống.

Cô quay người nói: “Sau này đừng c** q**n áo bừa bãi ở bên ngoài.”

Lâm Thời chớp chớp mắt, tay không tự chủ sờ lên bụng dưới.

Thiên Dạ thở dài: “Không phải ý nói vóc dáng cậu không đẹp, chỉ là...”

Lời còn chưa dứt, cô đã thấy đôi mắt trong veo, sạch sẽ kia đang nhìn chằm chằm mình.

Nhớ lại Lâm Thời ngày thường cứ "anh em" rồi "huynh đệ", chẳng hề giữ kẽ chút nào, Thiên Dạ lập tức cảm thấy đau đầu.

Thôi, không cần phải nói hết mọi chuyện cho cậu ta biết.

Chỉ cần cậu biết ý hơn là được rồi.

Nghĩ vậy, ánh mắt Thiên Dạ hướng về phía sau lưng hai người, Charles nằm trên ghế dài cảm nhận được ánh mắt, từ từ quay đầu lại.

Bây giờ anh ta không còn chảy máu cam nữa, nhưng vẫn có thể thấy lờ mờ vài vệt đỏ trên sống mũi.

Thấy vậy, Lâm Thời "hừ" một tiếng, quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý đến anh ta.

Rõ ràng là đoạn "cùng nhau" rơi xuống vực thẳm vừa rồi không làm mối quan hệ của họ tốt đẹp hơn.

Thiên Dạ đứng giữa hai người, bất động thanh sắc lái sang chuyện khác: “Hai người đi cùng nhau, có thu hoạch gì không?”

Charles nhìn về phía Lâm Thời, chàng trai tóc đen khoanh tay ngồi xếp bằng dưới đất, hai ánh mắt chạm nhau, đối phương lập tức trừng mắt với anh một cái.

Khóe miệng anh cong lên một cách khó thấy, nói: “Tôi không có, cô hỏi Lâm đi.”

Thiên Dạ quay đầu lại.

Lâm Thời lấy chiếc huy hiệu ra khỏi túi, vươn tay ném vào lòng Ngàn Đêm: “Đây này.”

Thiên Dạ nhận lấy rồi xem xét kỹ lưỡng.

Mặt bạc viền vàng, phía trên dùng kỹ thuật chạm khắc nổi một con... chim?

“Có nhìn ra là loài chim gì không?”

Lâm Thời hắng giọng, tiến lại gần một cách tự nhiên, nhìn chằm chằm con chim dang cánh như muốn bay một lúc lâu.

“Không biết.” Cậu lắc đầu.

Thiên Dạ trợn trắng mắt: “Vậy mà ngươi nhìn lâu thế.”

Cô lại đưa huy hiệu cho Charles.

Charles chỉ liếc qua một cái rồi thu ánh mắt lại, không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Anh ta cũng không biết.

Mọi người đều bó tay.

Nói chung, huy hiệu đều là dấu hiệu đại diện cho thân phận và địa vị.

Trong thời đại liên tinh hệ, cả Liên Bang và các đế quốc đều thích dùng huy hiệu làm biểu tượng.

Nhưng hình thức của chiếc huy hiệu này có chút đặc biệt, dường như chưa từng xuất hiện trong các luồng thông tin bên ngoài.

Lâm Thời nhận lại huy hiệu, định chụp ảnh gửi cho thủ lĩnh.

Vừa mới mở thiết bị đầu cuối, Samuel đã hấp tấp xông vào.

Lâm Thời sững sờ: “Điện hạ?”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 33


Nhìn thấy cậu, vẻ mặt Samuel thoáng qua sự kinh ngạc, rồi nhanh chóng che giấu đi.

“Mau đưa ta lên đây!” Samuel nói một cách khó chịu, “Thật không hiểu Thiên Khải dạy các ngươi thế nào, đối với chủ nhân mà không quan tâm chút nào!”

Ngàn Đêm “à” một tiếng, rồi quay mặt đi.

Chỉ có Lâm Thời, vì tiền thù lao, đành đưa tay kéo hắn lên.

Samuel đã thay một bộ quần áo khác, tóc cũng chải gọn gàng. Sau khi đứng vững, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thời, thái độ có chút hống hách:

“Đã về rồi tại sao không đến tìm ta trước? Ngươi quên ta đã nói với ngươi những gì rồi sao? Nếu làm cận vệ của ta thì phải lấy ta làm trung tâm mọi việc. Lần trước ngươi đá ta xuống gầm ghế ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu!”

Dù Lâm Thời có thích "hạt đậu vàng" này đến đâu, lúc này cũng không thể chịu nổi. Cậu chợt lóe lên một ý, nhét thẳng huy hiệu vào tay Samuel:

“Ngài xem đây là cái gì?”

Giọng nói đột ngột im bặt.

Samuel cầm huy hiệu, khoảnh khắc nhìn rõ hoa văn, vẻ mặt hắn đờ ra trong giây lát.

Nhưng rất nhanh, hắn một tay nhét huy hiệu vào túi: “Được rồi, chuyện này cứ thế mà qua đi, các ngươi không cần quản nữa.”

Lâm Thời ngạc nhiên: “Nhưng cướp bóc đoàn xe không phải chuyện nhỏ, nếu có thể xác định kẻ đứng sau, chúng ta có thể lên kế hoạch ứng phó sớm. Điện hạ, ngài biết gì đó phải không?”

Samuel quay lưng lại, từ chối giao tiếp: “Ta không biết, đừng hỏi ta!”

Trong ba người của Thiên Khải, hắn ta chỉ dám thể hiện sự ngang ngược trước mặt Lâm Thời.

Lâm Thời dùng lưỡi l**m răng nanh, cảm thấy hơi khó chịu nhưng trên mặt không lộ ra chút nào: “Được thôi, nếu ngài đã kiên quyết như vậy.”

Nghe vậy, Samuel có chút thả lỏng.

Hắn ta ngước mắt liếc nhìn thần sắc của Lâm Thời, không phát hiện điều gì bất thường, vì thế thở phào nhẹ nhõm, hắng giọng nói: “Vậy thì, Lâm, ngươi theo ta sang đây, có chỗ cần ngươi giúp.”

Samuel vừa nói vừa nhảy xuống xe ngựa, đi về phía trước vài bước, phía sau lại không có tiếng bước chân đi theo.

Hắn ta ngạc nhiên quay người, liền thấy dưới bóng râm của rèm xe, Lâm Thời dựa vào thành xe, trông thong dong lười biếng, giọng nói kéo dài: “Không được đâu, tự dưng tôi nhớ ra có việc khác phải làm rồi.”

Samuel tức giận: “Có chuyện gì quan trọng hơn ta!”

Lâm Thời nhướng mày: “Nhiều lắm.”

“Ngươi!” Samuel tức đỏ mặt, một cơn giận vô cớ bốc lên trong lòng, nhưng không thể hiểu vì sao.

Hắn trơ mắt nhìn Lâm Thời nghiêng đầu hỏi Thiên Dạ điều gì đó, sau khi nhận được câu trả lời, khóe môi cong lên một nụ cười vui vẻ, giọng nói mang theo sự trêu chọc: “Nhóc con mà cũng học được cách dỗi hờn sao?”

Nói xong liền nhảy xuống xe ngựa, không thèm liếc nhìn vị hoàng tử cao ngạo kia một cái. Samuel chỉ có thể nhìn bóng lưng đó càng ngày càng xa.

“Quay lại! Ngươi quay lại cho ta!” Samuel không thể tin nổi, không chấp nhận được việc Lâm lại dám cãi lời mình. Hắn chạy về phía trước vài bước, suýt ngã xuống đất nhưng không ai đến đỡ.

Hắn bò dậy khỏi mặt đất, hốc mắt đỏ hoe, khi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Thiên Dạ và Charles trên xe ngựa.

Lạnh lùng, và mang theo một chút thương hại vi diệu.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 34


Trời đã trưa, nắng chói chang, nhưng bên trong chiếc xe ngựa giữa đoàn xe Liên Bang lại tối tăm không chút ánh sáng. Mãi đến khi Lâm Thời vén rèm bước vào, một vài tia sáng mờ nhạt mới lọt vào.

Khi rèm xe buông xuống, bóng tối lại bao trùm.

Lâm Thời mò mẫm tìm đến vị trí đèn bàn, ấn công tắc. Lúc này, bên trong xe ngựa mới có một luồng ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp chiếu xuống.

“Sao thế này?” Lâm Thời cúi người xuống, cười tủm tỉm hỏi.

Chú cún lông vàng lúc này đang cuộn tròn trên chiếc ghế dài rộng rãi như một tấm nệm, mặt vùi vào gối ôm, chỉ để lộ ra mái tóc vàng óng.

Nghe thấy giọng Lâm Thời, cơ thể gầy gò của cậu bé rõ ràng cứng lại, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy nhóc quay lại.

Một giây, hai giây trôi qua, Lâm Thời không nhịn được nữa.

Cậu tiến lên, đưa tay bế Derrick lên.

“Ư! Buông em ra!” Mặt Derrick nhỏ nhắn đỏ bừng, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đựng ánh lệ long lanh, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt dò hỏi của Lâm Thời, cậu bé đột ngột quay mặt đi, cơ thể khẽ run rẩy.

Rõ ràng là vẻ mặt vô cùng phản kháng, nhưng lực giãy giụa lại rất yếu ớt, như sợ sẽ làm Lâm Thời bị thương.

Nhận thấy cảm xúc phức tạp và khó chịu của chú cún lông vàng, Lâm Thời liền bật cười.

Cậu hơi nghiêng đầu, giọng đầy vẻ đau khổ: “Xem ra Tiểu Khắc không muốn gặp anh lắm đâu, tội nghiệp anh mới được cứu lên từ dưới vực sâu, mấy ngày mấy đêm không được ăn cơm nóng, đói bụng đến tìm Tiểu Khắc trước, vậy mà ngay cả một lời tử tế cũng không nhận được. Hừm, nếu Tiểu Khắc không muốn vậy thì...”

Nói đến cuối, Lâm Thời đã đặt Derrick xuống, quay người vờ như sắp rời đi.

Nhưng chưa kịp bước nửa bước, vạt áo đã bị bàn tay nhỏ của cậu bé nắm chặt.

Lâm Thời quay đầu lại, những ngón tay tái nhợt của Derrick bám chặt lấy vạt áo. Đôi mắt xanh biếc quật cường và cố chấp, long lanh ánh lệ, nhìn thẳng vào cậu.

Rõ ràng là chẳng nói gì cả, nhưng Lâm Thời vẫn đọc ra được sự níu giữ trong đó.

Cậu không nuông chiều trẻ con, hỏi thẳng: “Muốn nói gì?”

Derrick hé miệng, nhưng một lúc lâu sau lại ngậm lại, quay đầu đi, ra vẻ ngại ngùng không dám nói.

Thế là Lâm Thời lại bước đi thêm vài bước: “Không nói thì thôi.”

Vạt áo ngay lập tức bị nắm chặt hơn, cùng lúc đó, giọng nói đầy lo lắng của cậu bé truyền tới: “Em nói! Em nói! Anh đừng đi mà!”

Tiếng nức nở của cậu bé càng khơi dậy tính xấu trong lòng Lâm Thời. Anh cố tình che tai lại: “Muộn rồi, anh không nghe nữa. Giờ anh phải đi tìm Ngàn Đêm và Charles ăn cơm. Sau này không thèm quan tâm đến Tiểu Khắc nữa.”

Lần này Derrick hoàn toàn hoảng loạn. Cậu "phịch" một tiếng ngã xuống từ ghế dài, chạy theo vài bước rồi ôm chặt lấy chân Lâm Thời, gào khóc:

“Lâm đừng không quan tâm đến Tiểu Khắc! Tiểu Khắc sai rồi, sẽ không giận dỗi lung tung nữa! Em chỉ là không vui vì bản thân...”

Hai mắt cậu bé đỏ hoe, tay nắm chặt ống quần không buông, dần dần khóc không thể kiềm chế.

Sợ thật sự làm cậu bé khóc hỏng, Lâm Thời cúi người, một tay bế Derrick lên.

Cảm nhận được thái độ của chàng trai tóc đen đã dịu xuống, tiếng nức nở của Derrick ngưng lại. Cậu bé lập tức "làm tới", hai tay bám chặt lấy cổ Lâm Thời, khuôn mặt nhỏ ướt sũng vùi vào cổ anh, miệng còn lí nhí:

“Xin lỗi, xin lỗi Lâm…”

Lâm Thời nhẹ nhàng vỗ lưng Derrick, vỗ về một cách vụng về: “Thôi đừng khóc nữa, làm ướt cổ áo anh rồi.”

“Nấc.” Derrick nghe vậy lập tức nín khóc, nhưng không nhịn được mà nấc lên một tiếng. Cậu bé xấu hổ che mặt, khẽ thút thít.

Trong lòng Lâm Thời dâng lên một cảm giác thương xót.

Thôi, trẻ con vẫn là trẻ con, tâm tư tinh tế khó đoán một chút thì có sao chứ?
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 35


Lâm Thời bế Derrick ngồi xuống ghế dài, nâng đầu cậu bé lên để nhóc đối diện với cậu: “Nói anh nghe xem, hôm nay sao tự dưng lại giận vậy?”

Derrick ngơ ngác nhìn vào đôi mắt đen của Lâm Thời, thấy được hình ảnh chật vật của chính mình phản chiếu trong đó.

Cậu bé lập tức quay đầu đi, đưa tay áo lên lau mạnh hai mắt, đồng thời sắp xếp lại cảm xúc, cho đến khi chắc chắn rằng mình đã ở trong trạng thái hoàn hảo và ổn thỏa nhất trong mắt Lâm Thời, cậu mới hít mũi, khẽ gọi anh: “Lâm.”

“Anh đây.” Lâm Thời sờ sờ má cậu bé.

Derrick nghiêng đầu chủ động cọ vào tay anh, giọng nhỏ xíu: “Lâm biến mất trong thời gian này, Tiểu Khắc nhớ lắm.”

“Thật không?” Lâm Thời cố ý trêu chọc, “Vậy sao sau khi gặp nhau lại giận dỗi với anh thế?”

Derrick lắc đầu, rầu rĩ nói: “Không giận anh đâu, là giận chính mình.”

“Giận chính mình?” Lâm Thời thắc mắc.

“Vâng.” Derrick ngước mắt lên, nước mắt vừa lau khô lại có xu hướng sắp vỡ bờ. Cậu bé vội vàng dụi dụi, ánh mắt lảng tránh, nói: “Lâm, anh bắt đầu tự mình làm nhiệm vụ từ khi nào vậy?”

Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?

Lâm Thời ngớ người.

Những ký ức đó đã quá xa vời, thường đi kèm với những ngày mây đen bao phủ, trời tối sầm, dưới vòm cầu bẩn thỉu ẩm ướt, Lâm Thời mới tròn tám tuổi dùng những vật liệu thừa mà quý tộc vứt đi, cùng với một kẻ lừa đảo chuyên xem bói dưới vòm cầu, chắp vá nên hình dáng ban đầu của một bộ giáp người máy.

Sấm sét nổ vang, mưa như trút nước, những hạt nước bắn lên đùi Lâm Thời, đau rát.

Cậu bé im lặng cuộn chân lại, đứa trẻ vừa thay răng nói chuyện còn bị hụt hơi: “Chú Giang, chúng ta đổi chỗ được không?”

Kẻ lừa đảo xem bói trong tay vẫn còn cầm dầu máy, nghe vậy liền bực bội đứng dậy: “Thằng nhóc con phiền phức quá, không thấy người lớn đang bận à? Nếu không phải vì mày thì giờ này ta đã... Á! Đau đau đau!”

Hắn bị nước mưa bắn vào tay chân múa loạn, dầu máy rơi xuống đổ lên người Lâm Thời, vừa bực vừa tức: “Thằng họ Lâm! Lão tử giết mày!”

Tiểu Lâm Thời với khuôn mặt đen nhẻm, chỉ tay vào kẻ lừa đảo xem bói mà cười rộ lên, cười quá đà nên ngã lăn ra đất.

Chờ khi cậu bé ngơ ngác ngồi dậy, má đã bị kẻ lừa đảo cấu mạnh một cái.

Tiểu Lâm Thời ôm mặt, cuống quýt la: “Đau đau đau! Chú Giang thổi thổi! Đừng cấu nữa!”

“Mặt đáng yêu cũng vô dụng.” Kẻ lừa đảo xem bói chán ghét buông tay, “Cũng chẳng thèm nhìn xem mình bây giờ trông như thế nào nữa.”

Tiểu Lâm Thời lấy một chiếc gương vỡ ra, tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, đen nhẻm của mình một lúc lâu rồi khúc khích cười: “Đẹp!”

Kẻ lừa đảo xem bói xách cổ áo cậu bé: “Được rồi, lại đây xem giáp người máy.”

“Sắp xong rồi, mày không phải cứ than phiền có người bắt nạt sao? Dùng cái này, người khác sẽ không dám đến gần nữa... Này! Thằng nhóc kia xuống! Mày đã biết dùng đâu mà leo lên! Chết tiệt đừng có túm lão tử!!”

Bên ngoài vòm cầu bỏ hoang, mưa như trút nước, kèm theo tiếng sấm rền vang. Lâm Thời bỗng giật mình tỉnh lại từ ký ức, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mưa.

Cậu cúi đầu, hóa ra là cẳng chân của Derrick đang gõ từng nhịp lên ghế dài.

Thấy cậu đã hoàn hồn, Derrick tiếp tục cẩn thận hỏi: “Lâm, anh bắt đầu ra nhiệm vụ từ khi nào?”

Lâm Thời xoa trán, trêu chọc nói: “Anh tám tuổi đã lái giáp người máy đi khắp nơi rồi đấy, hỏi cái này làm gì?”

Derrick chớp chớp mắt, cúi đầu không nói.

Tám tuổi, còn nhỏ hơn cả mình bây giờ.

Giá mà mình có thể lợi hại như Lâm, như vậy lúc anh xảy ra chuyện, mình sẽ không bị nhốt trong chiếc xe trống rỗng này, đến cả việc đi ra ngoài cũng khó khăn.

“Tiểu Khắc, Tiểu Khắc?”

Lâm Thời gọi tên Derrick từng hồi, có chút buồn bực: “Sao tự dưng đứa bé này lại không nói gì nữa?”

Đúng lúc này, cậu thấy Derrick ngước đầu lên, vừa hay để lộ chiếc vòng cổ màu đen trên cổ, không hiểu sao trông nó như một dấu vết sở hữu mà chính tay cậu đã đeo cho nhóc ấy.

Cậu bé hồn nhiên không biết gì, đáy mắt dường như bùng lên một ngọn lửa kỳ lạ, khẽ nói:

“Ước gì em cũng có thể bảo vệ được Lâm.”

Tình trạng bị động, bất lực như lần này... cậu bé không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 36


Đoàn xe lại một lần nữa khởi hành.

Lâm Thời trấn an Derrick xong xuôi, quay người trở lại chiếc xe ngựa phía trước, miệng không ngừng hỏi:

“Này rốt cuộc Liên Bang là vận chuyển thứ gì thế, các anh có manh mối gì không?”

Thiên Dạ đang ngồi xếp bằng dưới đất, một màn hình ánh sáng hiện ra trước mặt, không rõ đang xem cái gì, nghe vậy chỉ khẽ ngước mắt lên:

“Hỏi lâu rồi, nhưng họ không chịu tiết lộ, đừng tốn công vô ích.”

Lâm Thời từ từ đi tới, ngồi phịch xuống đất: “Thật ra chúng ta cũng chẳng nhất thiết phải làm rõ Liên Bang chở thứ gì, chỉ cần bảo vệ hoàng tử điện hạ an toàn là được. Dù đường đi có thể hơi vất vả, nhưng dù sao tiền nhận được cũng nhiều.”

Charles bất ngờ cất lời: “Không phải vì Samuel à?”

Lâm Thời ngạc nhiên: “Liên quan gì đến cậu ta?”

Charles liếc hắn một cách hờ hững: “Tôi thấy cậu có vẻ rất thích cậu ta.”

Dứt lời, Thiên Dạ gần như không thể nhận ra mà “A” một tiếng.

Lâm Thời kinh ngạc thốt lên: “Ối trời, anh đã thành nửa tàn rồi mà còn muốn bôi nhọ tôi, tôi đã tốn công chăm sóc anh lúc ở dưới vực sâu như vậy, ngay cả cơm cũng đút từng muỗng cho anh ăn!”

Thiên Dạ ngẩng đầu: “Thật à?”

Cái mặt vô cảm của Charles lúc này bỗng dưng hiện lên vài phần gượng gạo.

Hắn quay đầu đi, không nói gì.

Lâm Thời nói trước: “Còn có thể giả được sao?”

Nói xong, cậu nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, giáp máy của hai người đều là cấp Thiên Khải sao?”

“Gần như vậy.” Thiên Dạ đáp, “Lấy tiền kiếm được từ Thiên Khải để tìm thợ thiết kế giáp máy, có vấn đề gì à?”

Mắt Lâm Thời sáng lên, như một chú cún nhỏ xán lại gần: “Ý là, giáp máy của hai người đều là thiết kế độc nhất vô nhị?”

Thiên Dạ gật đầu: “Có thể nói là thế.”

“A...” Lâm Thời lộ ra vẻ trầm tư, “Thế thì sau khi làm xong nhiệm vụ này, tôi có thể đi tìm thợ làm giáp máy được không?”

Thiên Dạ cười khẩy: “Đương nhiên, miễn là cậu có thể sống sót trở về.”

“Chậc.” Lâm Thời nói đùa, “Đừng trù ẻo tôi, tôi muốn sống thọ năm trăm tuổi cơ.”

Những cư dân bước vào thời đại liên tinh hệ có tuổi thọ trung bình lên đến năm trăm tuổi.

Chỉ là, với thân phận thành viên của Thiên Khải, việc có sống yên ổn đến số tuổi đó hay không thì khó mà nói trước được.

Thiên Dạ cũng không vội đánh gục tinh thần cậu, chuyển sang chuyện khác: “Thôi, mới nhặt lại được cái mạng từ dưới vực sâu, đừng làm loạn nữa, đi vào khoang trị liệu cùng Charles đi.”

“Hả?” Lâm Thời nhíu mày, “Thế thì tách tôi với Charles ra xa một chút.”

Cậu thẳng thắn bày tỏ sự chê bai, không hề né tránh, khiến Thiên Dạ không nhịn được bật cười: “Biết rồi.”

Phía Charles đang nằm trên ghế dài cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn lười biếng đến mức không quay đầu lại.

Nếu Thiên Dạ không sớm phát hiện ra cái ý muốn bảo vệ tinh tế của hắn đối với Lâm Thời, có lẽ đã thật sự nghĩ rằng họ ghét nhau như chó với mèo.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 37


Mấy ngày tiếp theo, Thiên Dạ phụ trách sự an toàn cho Samuel.

Rõ ràng cô nàng kém trách nhiệm hơn Lâm Thời trước đó nhiều. Mấy việc lặt vặt như rót trà, bưng nước đều không làm. Cô cứ đứng cạnh Samuel như một vị thần chết, chiếc roi dài đầy gai xương quấn ngang hông khiến người ta nhìn thôi đã thấy khiếp vía.

Ngay cả Samuel cũng không dám trái lời cô.

Nhưng mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy Lâm Thời ra khỏi phòng trị liệu, Samuel đâm ra sốt ruột:

“Cậu ta bị thương nặng lắm hả, sao giờ còn chưa ra?”

Thiên Dạ liếc nhìn hắn, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào, hỏi: “Điện hạ có bất mãn gì về tôi sao?”

Samuel nghẹn lời, theo bản năng thấy sợ: “... Không có.”

“Vậy thì coi như đổi người tới bảo vệ ngài cũng có khác gì nhau đâu.” Thiên Dạ lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Samuel siết chặt tay lại ngay lập tức: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

Thiên Dạ rũ mắt nhìn vị hoàng tử này thật lâu, đến khi hắn rõ ràng bắt đầu run rẩy, cô mới dùng chút phép tắc nghề nghiệp còn lại mà trả lời:

“Lâm bị thương rất nặng. Nếu ngài không muốn bệnh tình cậu ấy xấu đi, tốt nhất là đừng quấy rầy cậu ấy.”

Dứt lời, cô dời tầm mắt đi, không nhìn hắn nữa.

Samuel dựa lưng vào thành xe, sau khi định thần lại, trên mặt lộ vẻ tức giận, vừa xấu hổ vừa giận. Hắn cắn chặt môi dưới, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.

Một lát sau, hắn vén màn xe lên, quát lớn: “Louis!”

Đội trưởng đội Cấm vệ vội vàng chạy tới, cúi người sửa lại chiếc mũ giáp: “Điện hạ.”

Samuel đỏ bừng mặt vì tức: “Ta muốn xuống xe! Ta không muốn cùng Thiên Dan chung một chiếc xe!”

Đội trưởng đội Cấm vệ hơi khó xử: “Chuyện này...”

“Điện hạ dường như không hiểu ý tôi,” Thiên Dạ không thèm ngước mắt, giọng nói đều đều, “Cái gọi là bảo vệ bên người, có nghĩa là dù ngài ở trên xe hay không, tôi đều phải đi theo cạnh ngài.”

“Ngươi!” Ngực Samuel phập phồng kịch liệt, hắn trừng mắt nhìn Thiên Dạ.

Phổi hắn như sắp nổ tung, nhưng đoàn xe vừa mới trải qua một cuộc cướp bóc, nếu bên người thực sự không có ai bảo vệ, đúng là sẽ tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm.

Cuối cùng, Samuel hung hăng kéo màn xe xuống, dậm chân lên sàn xe rồi ngồi lại vào ghế dài.

Ngoài xe, đội trưởng đội Cấm vệ thở phào một hơi, ngẩng đầu lên thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lí trí.

Hắn vẫy tay, bảo các binh lính vừa nghe tin đến trở về vị trí ban đầu.

Lúc này, đoàn xe một lần nữa bắt đầu nghỉ ngơi.

Đội trưởng đội Cấm vệ nhìn bao quát toàn bộ doanh trại, ánh mắt đảo qua một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên mảnh đất nhỏ phía sau đoàn xe.

Một cậu bé 11-12 tuổi đang ở tuổi lớn, thân thể gầy gò, một mái tóc vàng óng ả rủ xuống mặt. Cậu ngồi xổm trên đất, động tác loay hoay với cái vỉ nướng trông rất thành thạo.

Đội trưởng đội Cấm vệ nheo mắt, chầm chậm tiến tới.

Trong không khí tràn ngập một mùi thịt không sao tả được. Derrick dùng một chiếc kẹp mang từ Thiên Khải tới, cứ một lúc lại lật miếng thịt. Dưới chân cậu là các loại gia vị được bày ra gọn gàng.

Cậu lau mồ hôi li ti trên trán, thầm tính toán thời gian trong lòng.

Làm một bữa tối hoàn chỉnh mất khoảng hơn bốn mươi phút. Lâm vào khoang trị liệu từ sáng, nếu ra thì chắc còn khoảng một giờ nữa. Thời gian dư dả, có thể nhân cơ hội này làm thêm chút rau dưa thanh đạm.

Lâm cả ngày mới ăn có mỗi bữa sáng, không thể ăn ngay quá nhiều đồ béo, nếu không dạ dày sẽ không chịu nổi.

Nghĩ đến đây, Derrick mím môi, để lộ một nụ cười rất nhạt nhẽo.

Phải tranh thủ thời gian.

Cậu bày những miếng thịt nướng xong ra đĩa, một cái bóng bỗng đổ xuống trước mặt.

Derrick ngẩng đầu, đập vào mắt là màu bạc, thuộc về giáp trụ của lính Liên Bang.

Đôi mắt xanh biếc của cậu bé lập tức trở nên cảnh giác, ngay cả cơ thể cũng hơi co lại, trông giống một chú chó con đang ở trong hiểm cảnh nhưng vẫn cố dọa lùi kẻ thù.

Thấy vậy, đội trưởng đội Cấm vệ nhướng mày, lau khô chiếc ghế bên cạnh đống lửa, thong dong ngồi xuống, hỏi:

“Sống ở Thiên Khải thế nào?”

Giọng nói tựa như đang trò chuyện, như thể trước mặt không phải tội phạm bị Liên Bang truy nã, mà chỉ là con của một người bạn cũ.

Derrick quay đầu đi, cứng nhắc nói: “Ông chắn luồng gió của tôi rồi.”

Đội trưởng đội Cấm vệ như không nghe thấy cậu nói gì, chỉ nói một cách đầy ẩn ý: “Gan cậu lớn hơn tôi nghĩ, hay là cậu nghĩ có Thiên Khải che chở, Liên Bang này sẽ bó tay chịu trói?”

“Việc này không liên quan đến ông.” Derrick thở gấp, cậu ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, “Ông ngồi ở đây làm phiền tôi. Xin hãy tránh ra.”

Nghe những lời này, đội trưởng đội Cấm vệ bỗng bật cười, nụ cười trông có vẻ lạnh lẽo: “Cậu tốt nhất có thể sống cả đời dưới cánh của họ, nếu không...”

Chưa nói hết lời, Derrick đã chen vào, một khúc củi bị đốt đỏ rực bị đá trúng mu bàn chân của đội trưởng đội Cấm vệ.

Giáp trụ bằng chất liệu đặc biệt dẫn nhiệt cực nhanh. Nhiệt độ nóng bỏng ngay lập tức chạm vào da của đội trưởng đội Cấm vệ. Hắn ngay lập tức nhảy dựng lên từ ghế, hoảng loạn trong lòng: “A a a a a a a... Chết tiệt! Người đâu, người đâu mau tới!!”

Không ít binh lính vội vã chạy tới, luống cuống tay chân đỡ đội trưởng đội Cấm vệ.

Nhân lúc xung quanh không ai kịp quản mình, Derrick đứng dậy, một tay bưng thịt nướng, một tay dùng nước dội tắt đống lửa, quay người đi về phía chiếc xe của Lâm.

Bước chân của cậu bé càng lúc càng nhanh. Cuối cùng cậu chui tọt lên xe, khi quay đầu nhìn lại, trên mặt mang chút vẻ mông lung.

... Hóa ra con quái vật đã mang lại cho cậu nỗi sợ hãi và bạo lực trong vô số đêm khuya mơ màng, cũng chỉ là một người bình thường đụng phải lửa thì sẽ co rúm lại, kêu la.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 38


Derrick có vẻ lạc lõng hẳn so với mọi người trong đoàn xe.

Tất cả lính Liên Bang đều biết về cậu ta—chàng trai tóc vàng 12 tuổi, suốt ngày chỉ lo nấu cơm và rèn luyện thể chất. Cậu ta thường tỏ ra xa cách, và bất kỳ người lính nào muốn làm quen đều bị từ chối.

Chỉ duy nhất "nữ sát thần" của Thiên Khải thỉnh thoảng nói chuyện với cậu.

"Không hiểu một đứa trẻ con như nó thì có bao nhiêu việc mà làm, nấu cơm thì thôi, nhưng cậu thấy không? Nó còn vá quần áo!"

"Trông thì sáng sủa đấy... Mà này, mọi người đã thấy nó cười bao giờ chưa?"

"Trong trí nhớ thì hình như chưa."

"Nhưng có vẻ đội trưởng Louis không thích nó lắm."

"Tất nhiên rồi, cứ như đứa trẻ lầm lì đấy đáng yêu lắm vậy."

"Thôi không nói chuyện thằng bé nữa. Này, nghe nói gì chưa? Hình như Lâm đại nhân của Khải Thiên sắp ra khỏi khoang trị liệu rồi..."

Cách đó không xa, Derrick, vừa mới tập xong thế đứng tấn, lau mồ hôi tay rồi dừng lại, sau đó chạy nhanh như bay về phía chiếc xe thùng chứa khoang trị liệu.

Chưa kịp đến gần, đã nghe thấy tiếng nói lờ mờ từ bên trong:

"Mẹ kiếp, đứng xa tôi ra, chân cậu cọ vào tôi rồi."

"Gì? Thay quần áo thôi mà anh cũng quay lưng đi, tôi khó coi đến thế hả? Charles!"

Vừa dứt lời, một cậu nhóc tóc vàng r*n r* lao vào lòng cậu.

Derrick rưng rưng nước mắt, đôi mắt xanh lam long lanh: "Anh khỏe chưa? Sau này có cần phải ngủ trong khoang trị liệu nữa không? Lâm... Lâm..."

Cơn giận chưa kịp bùng lên bị cậu nhóc dập tắt dễ dàng. Lâm Thời bất lực nói: "Khỏi hẳn rồi, không cần ngủ khoang trị liệu nữa. Đừng gọi tên anh mãi thế, chưa cai sữa à?"

Đầu của Derrick bị chàng trai tóc đen đẩy ra một cách nửa c**ng b*c. Một lúc lâu sau, cậu mới lưu luyến buông eo Lâm Thời ra, ngoan ngoãn đứng thẳng.

Nhưng cậu cố tình đứng giữa Lâm Thời và Charles, ngăn cách hai người.

Có Derrick ngắt lời, Lâm Thời nhanh chóng quên đi chuyện cậu còn đang bực với Charles, vẫy tay:

"Đang luyện tập à? Người đầy mồ hôi, sao dám lao vào anh?"

Nói rồi, cậu lấy một chiếc khăn bên cạnh ném lên người Derrick: "Mau lau đi."

Derrick bị chiếc khăn che kín mặt, sợ thực sự chọc cho Lâm Thời không vui, lập tức nhanh nhẹn lau sạch từ đầu đến mặt.

Động tác vừa mạnh bạo vừa nhanh chóng, mái tóc vàng rối tung, trông như một chú cún con bị ướt nước đang ra sức rũ mình.

Lâm Thời thấy buồn cười: "Được rồi, lau nữa là tróc cả da."

Derrick lúc này mới dừng tay, ngẩng đầu lên và cười ngượng với Lâm Thời.

Đằng sau hai người, Charles lặng lẽ quan sát tất cả. Anh không nói gì, chỉ im lặng mặc quần áo sạch sẽ vào.

Đúng lúc này, Lâm Thời bỗng nhớ ra mình còn có việc chưa tính sổ với Charles, bèn xoay nửa người: "Suýt nữa thì quên mất anh, tôi..."

Charles lúc này vừa cởi áo trên ra, nửa thân trên đều tr*n tr**, thân thể anh cứng lại.

Thế nhưng, chưa kịp để Lâm Thời nhìn thấy, Derrick đột nhiên nắm lấy tay Lâm Thời, đáng thương nói: "Lâm, lúc anh không có ở đây, mấy người lính kia đều bắt nạt em."

Lâm Thời bị phân tán sự chú ý, quay đầu lại, ngạc nhiên: "Lính Liên Bang ấy à, họ phát hiện ra thân phận của em rồi sao?"

Derrick lắc đầu: "Em không biết, nhưng họ luôn bàn tán về em."

"Đám người không biết tốt xấu." Lâm Thời nhíu mày, cúi người một tay bế Derrick lên, "Đợi chút, anh đưa em đi xả giận."

Derrick ngoan ngoãn tựa vào vai cậu, khóe môi hiện lên một cái lúm đồng tiền, âm cuối kéo dài: "Vâng!"

Nói xong, cậu bé nhấc mí mắt, nhìn Charles đối diện với vẻ thách thức.

Người kia bình tĩnh đối diện với cậu, đáy mắt không có cảm xúc gì, chỉ hờ hững.

Một lúc lâu sau, khi bóng Lâm Thời hoàn toàn biến mất, Charles mới chậm rãi mặc áo trên vào.

Không biết nghĩ đến điều gì, anh cúi đầu, mím môi sờ lên khẩu súng lục bên hông, lòng bàn tay thô ráp không ngừng v**t v* nòng súng, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 39


Các người lính Liên Bang không thể ngờ rằng vào một buổi sáng nắng đẹp, yên bình và là ngày nghỉ ngơi của cả đội, họ lại phải hứng chịu một trận trả thù thảm khốc.

Đối mặt với lời buộc tội của chàng trai tóc đen có vẻ ngoài cuốn hút, đám lính đầy nhiệt huyết lẽ ra phải tranh cãi cho ra nhẽ, nhưng không hiểu sao, họ chỉ ú ớ mãi mà không thốt ra được một câu nào cho ra hồn.

Cuối cùng, Lâm Thời mất kiên nhẫn và thẳng tay đánh cho mỗi người một trận.

Mọi người mặt mũi bầm dập ngồi dậy từ trên mặt đất, nhìn chàng trai chiến thắng giống như một con mèo đen kiêu ngạo, eo thon, chân thẳng, ngạo mạn ném lại lời cảnh báo tàn nhẫn: đại loại như "Ghi nhớ bộ dạng chật vật của các người hôm nay, nếu tôi còn thấy các người bắt nạt Tiểu Khắc lần nữa, tôi sẽ không ngại làm cho cảnh tượng này lặp lại".

Sau khi Lâm Thời rời đi, đám lính Liên Bang mới đầy vẻ nham hiểm đứng dậy, xoa xoa gò má sưng đỏ thì thầm:

"Đẹp thật đấy, chẳng phải người ta nói sát thủ Thiên Khải đều lạnh lùng vô cảm à? Sao tôi lại thấy cậu ta kỳ lạ... Á, đau quá!"

"Quả nhiên 'sắc' là con dao trên đầu, này, cậu xem vết thương trên lưng tôi thế nào rồi."

"Lưng cậu gần như nát... Mà sao cậu ta lại đánh chúng ta?"

Cả đám đồng loạt dừng lại, sau một lúc im lặng kỳ lạ, mọi người ngầm hiểu và lảng tránh chủ đề này, chuyển sang bàn tán chuyện khác.

Trong xe, Thiên Dạ không chút biểu cảm nào xem toàn bộ quá trình, lông mày nhíu chặt.

Đúng lúc này, Lâm Thời dắt theo Derrick bước vào.

Chàng trai nói năng đầy khoác lác: "Đám lính Liên Bang này quả nhiên chẳng có đứa nào dũng cảm, hỏi cái gì cũng không nói ra một lời, lại còn không chịu nổi đòn, chán ngắt."

Thiên Dạ vẫy tay ra hiệu cho cậu.

Lâm Thời bước tới cúi người: "Có chuyện gì không?"

Thiên Dạ cẩn thận quan sát gương mặt cậu, bình tĩnh suy nghĩ về khả năng che kín toàn bộ khuôn mặt đó lại.

Tiếp theo, ánh mắt cô di chuyển xuống dưới, chạm tới vòng eo và đôi chân thon dài bên dưới, và cô lập tức tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Không thể nào đưa một "xác ướp" cồng kềnh quấn đầy băng gạc ra chiến trường được.

Đây là một bài toán không có lời giải.

Hơn nữa, vũ khí sát thương khủng khiếp này dường như cũng không có nhận thức rõ ràng về chính mình.

Lâm Thời thoải mái ngồi xuống đất, hai chân dang ra, bao bọc Derrick ở giữa, thỉnh thoảng kiểm tra kiến thức thực chiến của cậu bé.

Cùng lúc đó, tin nhắn của Điện hạ Samuel liên tục hiện lên trên thiết bị của Thiên Dạ.

Samuel: [Không phải nói Lâm đã khỏe rồi sao? Cô mau bảo cậu ta đến chỗ tôi làm việc, sau này cô không cần đến nữa.]

Samuel: [? Sao không trả lời? Hay là Lâm không muốn? Cô đưa thiết bị cho cậu ta, tôi tự nói chuyện.]

Samuel: [Cô rốt cuộc có thấy không! Tôi nói là tôi muốn Lâm!]

...

Thiên Dạ càng đau đầu hơn.

Cô đứng dậy không biểu cảm, các ngón tay kêu răng rắc khi khởi động: "Đến đây, đấu một trận."

Lâm Thời ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?"

Nửa giờ sau, Thiên Dạ mạnh mẽ va vào vách xe, trong cổ họng trào lên vị ngọt.

Lâm Thời nhẹ nhàng đáp xuống trên nóc xe, hiếu kỳ cúi đầu nhìn xuống: "Rốt cuộc cô bị sao vậy?"

Thiên Dạ không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cậu một cái rồi quay người trở lại xe.

Lâm Thời càng thêm bối rối, cậu cúi đầu, nhìn thấy một cái đầu màu vàng, bèn đưa tay kéo cậu bé lên.

Derrick ngồi sát bên chàng trai tóc đen.

Lâm Thời vẫn đầy vẻ mơ hồ, đoàn xe từ từ khởi hành, cậu ngồi trên nóc xe hơi xóc nảy, làn gió nhẹ thổi qua tóc cậu.

Lâm Thời mạnh mẽ xoa đầu Derrick, lẩm bẩm:

"Đám người này đột nhiên đều trở nên kỳ quái."
 
Back
Top Bottom