Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê

Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 20


Họ đi một mạch đến sân bay, từ xa đã thấy Thiên Dạ và Charles đang chờ sẵn. Hai người này đều không thích nói chuyện, giữa họ như có một ranh giới vô hình. Thấy Lâm Thời, Thiên Dạ lập tức đứng dậy đi tới.

Ánh mắt cô đầu tiên dừng lại trên mặt Lâm Thời một lúc, sau đó chuyển xuống người Derrick, cau mày: “Cái gì đây?”

Thiên Dạ thò ngón tay móc vào chiếc vòng cổ trên cổ Derrick.

Nhưng chưa kịp làm gì, Derrick đã đề phòng bảo vệ chiếc vòng cổ, lùi về sau, hai tay ôm chặt cổ như một con sói con đang bảo vệ thứ thuộc về mình.

Lâm Thời cười nói: “Máy định vị thôi mà, chưa thấy bao giờ à?”

Thiên Dạ lắc đầu, không quá bận tâm đến phản ứng thái quá của Derrick, giọng nói mang một chút không đồng tình:

“Tôi nhớ loại máy định vị này không chỉ có hình thức vòng cổ.”

Trong thế giới của người lớn, vòng cổ mang một ý nghĩa khó nói, thường người ta sẽ tránh dùng.

Nhưng Lâm Thời dường như không hiểu, cậu nhướng mày, quay người vẫy vẫy tay với Derrick: “Lại đây nào, lại đây nào.”

Derrick chần chừ một lát, cuối cùng vẫn rón rén bước tới, chủ động nắm lấy tay của chàng trai tóc đen.

Lâm Thời cười thành tiếng: “Cái này không phải rất hình tượng sao.”

Thiên Dạ: “…”

Thôi kệ, người ban đầu còn chẳng biết dùng thiết bị đầu cuối thì cũng đừng mong cậu ta hiểu những ẩn ý này.

Ở phía bên kia, Charles đứng cách họ một đoạn khá xa.

Đôi đồng tử đen sẫm của người đàn ông im lặng dõi theo. Từ xa, không khí giữa ba người cực kỳ hòa hợp, như thể không ai khác có thể chen vào. Charles không nói gì, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như thường.

Lâm Thời khẽ ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt với hắn. Cả hai đều không quay đi.

Một lúc sau, Lâm Thời "chậc" một tiếng, hỏi Thiên Dạ: “Trước đó cô và hắn ta nói chuyện gì vậy?”

Thiên Dạ nhún vai: “Chẳng nói gì cả, cậu biết đấy, hắn ta là cái hũ nút mà.”

“Được rồi.” Lâm Thời lẩm bẩm: “Thật ra cũng đáng thương.”

Cậu nắm tay Derrick, đi đầu lên chiếc tàu quá cảnh. Khi đi ngang qua Charles, cậu chủ động chào hỏi: “Lâu rồi không gặp anh bạn, lần này sao lại nghĩ muốn đi làm nhiệm vụ cùng tôi?”

Lâm Thời cảm thấy lúc này mình chính là người tốt bụng nhất Thiên Khải.

Nhưng Charles cúi đầu nhìn cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Con dao đâu?”

Lâm Thời ngớ ra, mãi mới phản ứng kịp: “Ở nhà, sao anh không nói sớm?”

“…” Charles không nói gì, quay người đi thẳng lên tàu.

Để lại một mình Lâm Thời đứng trong gió bối rối. Cậu mở to mắt, không thể tin nổi quay đầu lại xác nhận với Ngàn Đêm: “Hắn ta cứ thế đi rồi ư?!”

Thiên Dạ gật đầu: “Ừ.”

Lâm Thời vỡ mộng, giận dỗi la lên: “Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ sói, lần sau không thèm để ý đến anh ta nữa!”

Derrick sờ mu bàn tay Lâm Thời, im lặng an ủi.

Ba người lần lượt lên tàu.

Lâm Thời nắm tay Derrick kéo cậu bé qua ngưỡng cửa, quay đầu lại đã thấy Charles ngồi ở hàng ghế cuối cùng sát cửa sổ. Đôi đồng tử thường u ám và lạnh lẽo của hắn đang nhắm lại, khiến khí chất đáng sợ thường ngày giảm bớt.

Không biết Thiên Khải đã chiêu mộ loại quái nhân này bằng cách nào. Lâm Thời cảm thấy anh ta giống như một con mãnh thú bị ép buộc phải thuần hoá. Bề ngoài thì miễn cưỡng nghe lời, nhưng trong xương tủy vẫn có một sự hoang dã bất kham.

Có lẽ cũng như mình, anh ta đơn thuần chỉ vì kiếm tiền thôi. Vậy thì cũng không đến nỗi xấu.

Nghĩ thông suốt, Lâm Thời không còn chú ý đến Charles nữa, tìm một vị trí xa anh ta nhất có thể để ngồi xuống.

Vì vậy, cậu không phát hiện ra rằng ngay khoảnh khắc cậu ngồi xuống, Charles vốn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt, im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu.

Derrick dường như đã nhận ra điều gì đó, quay đầu lại đối diện với Charles. Khi ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt của cậu bé lập tức trở nên cảnh giác. Sau một hồi giằng co, cậu bé bất động thanh sắc ấn nút cạnh ghế.

Lưng ghế được nâng cao, dần dần che khuất hoàn toàn bóng dáng của Lâm Thời.

“Sao thế?” Lâm Thời hỏi.

Derrick nhẹ nhàng nói: “Tựa lưng thế này thoải mái hơn.”

Thế sao? Lâm Thời cẩn thận cảm nhận một lúc, không thấy có gì khác biệt. Ngược lại còn hơi cộm khó chịu.

Nhưng nghĩ rằng cậu bé chắc chắn làm vậy là vì mình, cậu cũng không vội phản đối, ngược lại kéo Derrick lại bắt đầu luyên thuyên.

Phía sau, Charles thu lại ánh mắt, khoanh hai tay.

Thiên Dạ đi ngang qua, nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn: “Không vui à?”

Charles đội mũ lên, cả người toát ra vẻ "từ chối trả lời".

“…” Thiên Dạ "a" một tiếng, “Hèn chi Lâm không thích anh.”

Nói xong, cô đi luôn, không hề phát hiện cơ bắp của Charles căng thẳng ngay lập tức.

Tàu quá cảnh bay ra khỏi hệ sao Aruin, tiến thẳng đến tinh vực Saiross của Liên bang, cuối cùng dừng lại ở sân bay chuyên dụng bên ngoài Nhà Trắng Liên bang.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 21


Lâm Thời ngủ vùi trên tàu quá cảnh, cuối cùng vẫn bị Derrick lay tỉnh.

Cậu mở mắt, vẻ mặt khó chịu ngồi trên ghế. Tóc đen dựng đứng lộn xộn, giống như một tổ chim chưa xây xong.

Derrick luống cuống tay chân lấy lược từ ba lô ra, vội vàng chải tóc cho Lâm Thời, nhưng kết quả không lý tưởng. Nhớ lại những lời phụ hoàng và mẫu hậu ân cần dạy bảo khi diện kiến nguyên thủ các quốc gia, rồi nhìn bộ dạng hoàn toàn không ra thể thống gì của Lâm Thời, tai Derrick đỏ bừng.

Thấy chú chó vàng nhỏ sắp khóc, Lâm Thời mới duỗi người, gõ vào cái đầu đã được chải gọn gàng của cậu bé. Giọng lười biếng, kéo dài:

"Gấp cái gì? Liên bang mời chúng ta, chứ không phải chúng ta vội vàng đến diện kiến họ. Dù anh có mặc áo bông hoa hòe họ cũng chẳng quản được."

"Hơn nữa..." Lâm Thời nhớ ra điều gì đó, không biết lấy ở đâu ra một chiếc mặt nạ và đặt lên mặt Derrick. Cậu nhướn mày: "Hiện tại em là hoàng tử của một quốc gia bại trận bị Liên bang truy nã, có chắc là nên cho họ sắc mặt tốt không?"

Derrick cứng đờ, đôi mắt xanh biếc dao động. Cậu bé nhớ lại điều gì đó, nhắm chặt mắt, giọng khô khốc: "Em, em tưởng, anh sẽ không cho em..."

"Không cho em cái gì, trả thù sao?" Lâm Thời bật cười. Cậu đứng dậy, duỗi người, kéo Derrick xuống và nói: "Anh đương nhiên sẽ không cho em trả thù, vì đây là chuyện của em. Ý kiến của anh không có giá trị tham khảo nào đối với em cả."

Cậu nắm tay Derrick, đưa cậu đến cửa khoang tàu. Từ cửa sổ bên cạnh, nhìn ra ngoài, khắp sân bay là những binh lính Liên bang đang đóng quân.

Bộ giáp và vũ khí quen thuộc, cách bố trí đội hình cực kỳ giống một đạo quân đang áp sát, dễ dàng gợi lên nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng Derrick. Chân cậu bé như cắm rễ tại chỗ, gần như không thể thở nổi.

Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai cậu. Lâm Thời cúi người, giọng nói nhẹ nhàng: "Em rồi cũng phải đối mặt với ngày này thôi."

Khuôn mặt tuấn tú của chàng trai tóc đen, trong ánh mắt nhìn về phía đạo quân phía trước, là sự khinh miệt không chút che giấu. Đôi môi nhạt màu khẽ cong lên, đó là một nụ cười hơi mỉa mai:

"Trả thù không chỉ là nói suông. Đương nhiên, em cũng không cần ngại khi nói ra, không ai ở Thiên Khải sẽ chê cười em. Ngược lại, nếu cứ mãi làm rùa rụt cổ, đó mới thật sự là không có cốt khí."

Lâm Thời nhẹ nhàng đẩy lưng Derrick: "Bây giờ, hãy thử bước một bước về phía trước."

Cơ thể Derrick run rẩy. Cậu bé quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đầy khí phách và sự khích lệ.

"Em có thể làm được, Tiểu Khắc."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 22


"Đó là sát thủ của Thiên Khải ư?"

Hoàng tử Liên bang Samuel nheo mắt, từ xa nhìn chiếc tàu quá cảnh đang hạ xuống. Mái tóc bạch kim hơi xoăn bay nhẹ trong gió.

"Vâng, thưa điện hạ," Đội trưởng Cận vệ đáp.

"Hừ," Samuel khinh thường nói, "Lâu thế rồi mà không chịu lộ diện. Lẽ nào sợ Liên bang truy cứu trách nhiệm? Sát thủ Thiên Khải đều rụt rè như vậy sao?"

Đội trưởng Cận vệ lắc đầu không đồng tình: "Điện hạ, xin cẩn thận lời nói."

Cận vệ càng cẩn trọng, Samuel càng muốn tận mắt chứng kiến những sát thủ Thiên Khải lừng danh đáng sợ trong truyền thuyết. Bất chấp lời can ngăn của Đội trưởng Cận vệ, Samuel gạt đám đông, tiến thẳng về phía chiếc tàu.

Đội trưởng Cận vệ không ngăn cản được, cũng không dám cản, chỉ đành thở dài đi theo sau.

Samuel vừa đi vừa hằn học: "Ta muốn xem,Thiên Khải chết tiệt này có đúng như lời đồn, đáng để phụ thân thà tạm dừng Cận vệ cũng phải mời họ đến hộ tống ta."

Lời còn chưa dứt, cửa khoang tàu quá cảnh mở ra. Một tiếng động lớn vang lên, bụi bay mù mịt. Hắn ho sặc sụa vài tiếng, giơ tay gạt bụi. Vừa định mắng, một bóng đen cao lớn xuất hiện trước mắt, cứng nhắc chặn lại những lời chửi rủa đang tuôn ra khỏi cổ họng.

Đó là một người đàn ông cường tráng như một ngọn núi nhỏ, khuôn mặt anh tuấn nhưng hung dữ đáng sợ. Bên cạnh là một người phụ nữ có vóc dáng bình thường hơn, nhưng khí chất cũng lạnh lùng không kém. Một cây roi dài đầy gai xương quấn quanh eo cô. Hai người đều đeo huy hiệu cơ giáp hình rắn độc trước ngực, như thể có thể kích hoạt bất cứ lúc nào.

Samuel chìm trong cái bóng đáng sợ đó, nhất thời quên cả thở. Cho đến khi người đàn ông chìa tay về phía hắn, giọng nói không chút cảm xúc: "Charles."

Samuel đứng thẳng tại chỗ, hàm răng cắn chặt, nhận ra mình thậm chí còn không thể giơ tay lên được. Là một hoàng tử Liên bang, điều này không nên...

Hai người trước mặt vẫn lặng lẽ nhìn hắn, không hề có ý định kiềm chế khí thế.

Đúng lúc Samuel tuyệt vọng, một đôi tay khác bất ngờ xuất hiện giữa hai người họ, thon dài và trắng nõn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với hai người khổng lồ bên cạnh.

Nhưng chính đôi tay tưởng chừng mảnh khảnh đó lại dễ dàng đẩy hai người kia sang một bên.

Một cái đầu tóc đen xù xù chui ra từ giữa hai người. Khi ngẩng lên, lộ ra một khuôn mặt đẹp sắc sảo. Đôi mắt cong lên chứa đựng nụ cười trêu chọc, rồi dần dần toàn bộ cơ thể hiện ra. Thân hình thon dài, săn chắc, eo nhỏ chân dài, cơ bắp ẩn dưới bộ đồ chiến đấu bó sát toát lên vẻ mạnh mẽ nhưng uyển chuyển.

Chàng trai tóc đen gạt tay Charles, cúi người nhướng mày, quan sát biểu cảm của Samuel. Giọng nói thản nhiên: "Anh đã dọa vị hoàng tử đáng kính của chúng ta rồi."

Nói rồi, cậu chìa tay về phía Samuel: "Chào cậu, tôi là Lâm Thời."

Sự xuất hiện của Lâm Thời dường như đã tiếp thêm dũng khí cho Samuel. Hắn dần bình tĩnh lại, lùi một bước nhỏ. Nhớ lại biểu hiện mất mặt vừa rồi của mình, hắn "bốp" một tiếng gạt tay Lâm Thời ra, tức giận nói:

"Tránh ra! Thiên Khải đối xử với chủ nhân như vậy sao! Ta sẽ yêu cầu phụ thân hủy bỏ hợp đồng!"

Dứt lời, đôi mắt Charles tối sầm lại, anh ta tiến lên nửa bước.

Lâm Thời ngăn anh ta lại. Charles dừng bước, cúi đầu nhìn cậu. Rõ ràng vừa bị đối xử vô lễ, nhưng chàng trai này vẫn không hề bực bội, vẫn cười mỉm:

"Không cần đâu, thưa điện hạ. Ngài biết đấy, chúng tôi ở Thiên Khải đều là những kẻ thô lỗ. Lần đầu tiếp xúc với ngài, khó tránh khỏi không biết chừng mực. Đồng đội của tôi không cố ý đâu, tôi xin lỗi thay anh ta. Ngài thấy thế nào?"

Nghe vậy, Ngàn Đêm bên cạnh cười khẩy một tiếng. May mà Samuel không nghe thấy, vẻ mặt hắn dịu lại một chút: "Cũng may là các ngươi không dám cố ý... Louis!"
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 23


Đội trưởng Cận vệ vội vàng bước lên: "Thưa điện hạ."

Sau đó quay sang cúi đầu chào Lâm Thời và những người khác: "Các vị khách quý của Thiên Khải, Liên bang đã chờ đợi từ lâu. Đường đến Silicon Plain rất xa, chi bằng chúng ta xuất phát ngay bây giờ?"

Đợi một lúc, thấy Charles vẫn im lặng, Lâm Thời chủ động hòa giải: "Được thôi. Liên bang bị cấm xe à? Vẫn đi tàu quá cảnh như cũ?"

"Chuyện là..." Đội trưởng Cận vệ ngượng ngùng gãi đầu: "Thế này, hàng hóa chúng tôi cần vận chuyển hơi đặc biệt, e là không thể đi tàu quá cảnh được."

Thiên Dạ cau mày: "Ý của ngài là sao?"

Đội trưởng Cận vệ vẫy tay, ngay lập tức vô số binh lính Liên bang bao quanh một thứ gì đó, trang nghiêm bước tới.

Lâm Thời nhìn kỹ, khóe môi giật giật: "Xe ngựa à?"

Loại phương tiện lạc hậu chỉ dựa vào sức ngựa và sức người này đã bị loại bỏ từ rất lâu rồi, vậy mà vẫn có thể thấy ở Liên bang. Ngồi thứ này đi đến Silicon Plain, e là phải mất gần một tháng. Với thời gian đó, cậu có thể nhận thêm vài nhiệm vụ rồi.

Lâm Thời quay đầu lại nhìn Đội trưởng Cận vệ: "Hàng hóa mà các anh vận chuyển tốt nhất là một thứ gì đó quý hiếm, mong manh, chỉ cần chạm vào là vỡ."

Tự biết mình đuối lý, Đội trưởng Cận vệ không dám phản bác, ngượng ngùng lảng sang chuyện khác: "Khách quý yên tâm, những chiếc xe ngựa này đều được Liên bang cải tiến đặc biệt. Mức độ thoải mái khi ngồi trong đó tuyệt đối không thua kém tàu quá cảnh. Ngựa cũng được huấn luyện đặc biệt. Chỉ là thời gian trên đường đi có thể sẽ lâu hơn một chút..."

Lâm Thời có chút hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này. Cậu đang suy nghĩ cách khéo léo để từ chối, thì nghe Đội trưởng Cận vệ thành khẩn nói: "Về thù lao thì không thành vấn đề. Nếu khách quý không hài lòng, chúng tôi có thể đề nghị tăng gấp năm lần."

Lâm Thời lập tức đổi ý: "Chúng ta xuất phát ngay bây giờ."

Nói xong, cậu kéo Derrick ra từ phía sau Charles và Ngàn Đêm: "À phải rồi, sắp xếp cho cậu ấy một chiếc xe ngựa riêng. Trẻ con, sợ người lạ."

Thấy vậy, Samuel không thể tin nổi: "Ngươi, ngươi, ngươi đi làm nhiệm vụ còn mang theo trẻ con?!"

Đội trưởng Cận vệ sợ hắn lại gây rắc rối làm phật lòng sát thủ Thiên Khải, một tay kéo điện hạ nhà mình về phía sau, cười hòa nhã: "Điện hạ xin cẩn thận lời nói. Nếu khách quý Thiên Khải đã đưa cậu bé đi cùng, chắc chắn họ có mười phần tự tin là sẽ không có vấn đề gì, phải không?"

Nói rồi, hắn nhìn Derrick: "Vậy tôi sẽ dẫn khách quý đến..."

Giọng Đội trưởng Cận vệ nghẹn lại. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Derrick, yết hầu giật giật, tay vô thức sờ vào thanh kiếm bên hông.

Đúng lúc đó, Lâm Thời lên tiếng: "Đội trưởng có ý kiến gì về người đi cùng của tôi à?"

Đội trưởng Cận vệ chợt bừng tỉnh, nhẹ nhàng buông tay, vội vàng nói: "Không có, không có! Các vị khách quý, mời đi theo tôi."

Dứt lời, hắn nhìn Derrick một cái với ánh mắt phức tạp, rồi quay người dẫn đường. Thôi, chuyện như vậy không phải là việc mà một nhân vật nhỏ như hắn có thể can thiệp.

Đội trưởng Cận vệ nghĩ rằng đến bước lên xe này sẽ không có sai sót, ai ngờ Samuel lại bất ngờ nổi cơn điên khi Lâm Thời chuẩn bị lên xe. Hắn chỉ vào Lâm Thời, kiêu ngạo nói:

"Ngươi, lại đây, đỡ ta lên xe ngựa."

Đội trưởng Cận vệ tối sầm mặt, suýt nữa thì ngất xỉu. Derrick cũng tối sầm mặt, nắm tay Lâm Thời siết chặt. Thiên Dạ thì trực tiếp ấn tay lên chiếc roi dài, lạnh lùng bước về phía Samuel.

Nhưng chưa kịp đến gần đã bị Lâm Thời ngăn lại.

Chàng trai tóc đen trông rất hời hợt, không hề bận tâm: "Nổi giận gì chứ, đây là đại nhân của chúng ta mà. Đỡ hắn lên xe ngựa thì có sao đâu?"

Nói xong, cậu thoải mái chìa cánh tay ra cho Samuel nắm, để hắn mượn lực trèo lên xe ngựa: "Có gì to tát đâu."

Sau tai Samuel hiện lên một chút đỏ ửng khó nhận thấy: "Hừ, coi như ngươi biết điều."

Cảnh tượng này lọt vào mắt Thiên Dạ. Cô khó chịu nghiến răng: "Thằng nhóc này rõ ràng ỷ vào việc Lâm hiền lành dễ bắt nạt mà."

Vừa dứt lời, bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ.

Phản ứng lại, Thiên Dan kinh ngạc quay đầu. Cô thấy Charles đã mím chặt môi, trong giọng nói mang theo sự mỉa mai rõ ràng:

"Lâm, dễ bắt nạt?"

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Charles đã ngửi thấy mùi hương trên người Lâm.

Họ đến từ cùng một nơi. Trong số vô số sát thủ của Thiên Khải, chỉ có anh ta, Charles và Lâm mới là những đồng loại thực sự.

Khi đã dính dáng đến anh ta, Lâm làm sao có thể là một con thỏ trắng nhỏ thuần khiết, lương thiện được.
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 24


Đoàn xe bắt đầu lăn bánh.

Vị Hoàng tử Liên bang kiêu ngạo đó quả thật là "ỷ thế h**p người", vì hắn chỉ chọn Lâm Thời để bắt nạt. Việc bắt Lâm Thời đỡ mình lên xe ngựa chỉ là món khai vị, sau đó mới là những màn hành hạ thực sự. Chuyện rót trà, bưng canh, hầu hạ thuốc men, tất cả những công việc của một người hầu đều do Lâm Thời làm.

Derrick được sắp xếp ở một chiếc xe ngựa riêng, cả ngày không nhìn thấy mặt Lâm Thời. Ban đầu cậu bé còn có thể bình tĩnh chờ vài giờ, nhưng đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy bóng Lâm Thời, cậu bé liền mạnh bạo vén màn xe, hùng hổ đi về phía trung tâm đoàn xe.

Thiên Dạ thấy thế, nhanh tay nhanh mắt chặn lại, ôm ngang cậu bé: "Ở yên đó, đừng gây thêm rắc rối cho Lâm."

Bị giữ chặt không thể nhúc nhích, Derrick giận dữ ngẩng đầu. Đôi mắt xanh biếc bốc lửa giận, giọng nói nặng nề:

"Lâm không phải người hầu của Liên bang, Samuel không có quyền sai khiến anh ấy như vậy!"

Thiên Dạ hít một hơi thật sâu, nắm lấy cánh tay Derrick đẩy ra phía sau: "Nghe này nhóc con, người trong xe là chủ nhân của Thiên Khải. Lâm còn chưa nói gì, chưa đến lượt nhóc lên tiếng."

Derrick giận dữ trừng mắt nhìn cô, nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi đôi cánh tay mạnh mẽ như sắt của cô. Cậu bé một lần nữa nhận ra sự yếu đuối và bất lực của mình.

Đúng lúc hai người đang giằng co, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhàn nhã.

Thiên Dạ nhận thấy người trong lòng mình sững lại, sau đó càng giãy giụa mạnh hơn.

Cô phản ứng lại, quay người nhìn.

Chỉ thấy Lâm Thời hai tay đút túi quần, bước chân lề mề. Có lẽ vì vừa bị Samuel làm phiền, mái tóc đen lộn xộn, nhìn có chút luộm thuộm.

Derrick dùng sức chống lại cánh tay của Thiên Dạ, giọng nói đột nhiên trở nên tủi thân: "Lâm! Lâm!"

Cách đó không xa, Lâm Thời nhìn thấy hai người họ thì nhướng mày, rất hứng thú hỏi: "Hai người đang chơi trò gì à?"

Thiên Dạ cạn lời, buông cánh tay đang kiềm chế Derrick ra, mặc kệ cậu bé bất chấp tất cả chạy về phía Lâm Thời:

"Thằng nhóc này đòi tìm cậu."

Lúc này Derrick đã chạy và va vào lòng Lâm Thời, được cậu ấy bế lên.

Lâm Thời tinh nghịch nhéo chiếc vòng cổ của Derrick: "Cún con sốt ruột tìm chủ nhân à?"

Derrick không phủ nhận, chỉ bướng bỉnh nói: "Em không thích Samuel."

"Thật sao?" Lâm Thời cười: "Anh thì lại thấy..."

Derrick như gặp phải kẻ thù, ngón tay siết chặt: "Lâm không được thích hắn ta!"

Nghe vậy, Lâm Thời cố ý trêu cậu: "Chuyện này không phải do em đâu. Hắn ta trả tiền rất sảng khoái, Tiểu Khắc làm được không?"

"Em..." Derrick nhất thời nghẹn lời, muốn phản bác, nhưng lại nhận ra mình hiện tại đúng là phải dựa vào Lâm Thời để ăn, để ở.

Chú chó vàng nhỏ ngay lập tức ủ rũ, tai cụp xuống.

Trêu chọc đủ rồi, Lâm Thời cũng không vội v**t v*, mà đặt Derrick xuống đất, đi về phía Thiên Dạ, ném một cái túi đựng tiền qua.

Thiên Dạ giơ tay đỡ lấy, cảm nhận trọng lượng của nó, có chút không tin nổi: "Cậu lại hào phóng như vậy à?"

"Không tin tôi sao?" Lâm Thời khoanh tay, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thiên Dạ. Cậu chỉ chịu đựng được nửa phút, liền thành thật nói: "Được rồi, thật ra Samuel muốn nghe kể chuyện. Tôi lấy cô làm nguyên mẫu, bịa ra vài câu chuyện để kể cho hắn nghe."

Thiên Dạ theo bản năng cảm thấy không ổn, lông mày giật giật hai cái: "Ví dụ như?"

Lâm Thời đếm trên đầu ngón tay: "Ví dụ như Thiên Dạ làm nhiệm vụ đi nhầm đường, xử lý nhầm đối tượng A thay vì B; ví dụ như Thiên Dạ 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' một công chúa nhỏ của nước B, lạm dụng chức quyền bắt cóc công chúa về nuôi trong biệt thự Thiên Khải; ví dụ như Thiên Dạ thích tra tấn tù binh, đã từng làm ra những 'hành động vĩ đại' như trộn bơ với xác rết để ép tù binh ăn."
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 25


Lời vừa dứt, Thiên Dạ không thể chịu đựng được nữa, quất roi tới.

Lâm Thời đã chuẩn bị sẵn, linh hoạt nghiêng người né tránh, không quên vớt lấy Derrick trên mặt đất. Cậu nhón mũi chân, nhẹ nhàng ném cậu bé về lại xe ngựa. Thoát khỏi gánh nặng, cậu một mình nghênh chiến.

Xa xa, trong đoàn xe đang nghỉ ngơi, nhiều binh lính hoang mang nhìn hai người đang đánh nhau, không hiểu sao đột nhiên lại xảy ra ẩu đả.

Samuel vén màn xe, liếc nhìn tình hình chiến đấu từ xa, cau mày khó chịu: "Anh ta nói có chuyện quan trọng không thể không đi, thế mà lại chạy ra đánh nhau với một người không đứng đắn?"

Đội trưởng Cận vệ thở dài: "Thưa điện hạ, đó cũng là khách quý của Thiên Khải, là đồng đội của Lâm Thời, sao có thể nói là người không đứng đắn?"

"Hừ." Samuel không trả lời, mạnh tay kéo màn xe lại, giọng nói mang chút hờn dỗi không rõ: "Không phải là vội vàng muốn thoát khỏi ta sao?"

"..." Đội trưởng Cận vệ cẩn thận chọn cách im lặng, không trả lời.

Sau khi nghỉ ngơi, đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh.

Lâm Thời dán băng cá nhân trên mũi, ngồi khoanh chân trên lưng ngựa. Giọng có chút buồn: "Các người nói xem, Liên bang muốn vận chuyển thứ gì đến Silicon Plain vậy?"

Không giống sự lười biếng của cậu, Thiên Dạ ngồi thẳng thớm, nghiêm chỉnh. Trước mặt cô là màn hình đầu cuối đang sáng, mắt nhìn thẳng: "Quan tâm nhiều làm gì, dù có biết thì Liên bang cũng sẽ không chia tiền cho cậu đâu."

Nghĩ lại cũng đúng. Lâm Thời ngay lập tức mất hứng thú.

Cậu thở dài một tiếng, ngả người ra sau, hai tay gối lên đầu, hoàn toàn thả lỏng.

Thiên Dạ nhắm mắt, nhắc nhở: "Với tư thế đó, chỉ cần ngựa hơi hoảng một chút là cậu có thể bị hất xuống, giẫm thành một bãi thịt nát đấy."

Lâm Thời không bận tâm, ngược lại còn cố ý chọc tức: "Là đồng đội, sao cô có thể nguyền rủa tôi như vậy?"

"..." Thiên Dạ nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mỉa mai: "Lúc cậu bôi nhọ tôi sao không nghĩ chúng ta là đồng đội? Tùy cậu thôi, dù sao người bị ngã chết cũng không phải là tôi."

Dứt lời, khóe mắt cô liếc thấy Charles đang phi ngựa lại gần Lâm Thời. Cuối cùng, anh ta dừng lại ở phía sau nghiêng, tạo thành một tư thế bảo vệ.

Thiên Dạ há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lâm Thời nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên: "Anh lại gần làm gì, ám toán tôi à?"

Charles không nói gì, chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi bình tĩnh thu lại ánh mắt.

"Này, anh!" Lâm Thời vừa định mắng thì lại nuốt lời vào trong.

Thôi, cãi nhau với đầu gỗ thì có ích gì, chỉ phí công.

Nghĩ vậy, Lâm Thời nghiêng đầu nhắm mắt lại, bình thản ngủ. Hoàn toàn không có ý thức của một vệ sĩ.

Cứ thế ngủ vài giờ, Lâm Thời mở mắt, thấy họ đã đến một vùng đất trống trải hoang vắng dưới chân một cồn cát.

Lâm Thời dụi mắt, ngồi dậy, mở thiết bị đầu cuối xem bản đồ thời gian thực: "Ồ, đến hang ổ của thổ phỉ rồi."

Thiên Dạ: "Mọi người chú ý, đừng làm hỏng việc."

"Biết rồi, biết rồi." Lâm Thời kéo dài giọng đáp lại.

Cậu vươn vai, ánh mắt vô tình lướt qua một tia sáng bạc.

Tiếng lên đạn vang lên. Lâm Thời ra tay nhanh như chớp, bóp cò súng. Viên đạn va vào nhau, làm viên đạn đối diện chệch quỹ đạo.

Khi tiếng động vang lên, Thiên Dạ và Charles đồng thời cảnh giác.

Lâm Thời phản ứng nhanh nhất, cậu nhảy dựng lên, bắn một phát súng về phía bên phải. Máu tươi còn chưa kịp rơi xuống, cậu đã nhảy vào cửa sổ xe của Samuel. Khi hoàng tử còn chưa kịp phản ứng, cậu đã ấn hắn xuống sàn xe: "Núp xuống!"

Sau đó, cậu dùng nòng súng vén màn xe, theo trực giác bắn vài phát, và hô to: "Mọi người cẩn thận! Có phục kích!"

Thiên Dạ vung roi dài chặn lại vài viên đạn, tháo huy hiệu trước ngực xuống và đập mạnh. Huy hiệu nhỏ nhắn ngay lập tức giãn ra thành một cơ giáp khổng lồ. Cô nắm lấy tay vịn, nhảy vào khoang điều khiển. Cửa khoang đóng lại. Ngẩng đầu lên, cô thấy một mảng đen kịt trên đỉnh núi không xa. Rõ ràng là một cuộc cướp bóc!

Cô nghiến răng: "Lâm, cậu là 'miệng quạ đen' sao?"

Lâm Thời chớp mắt vô tội: “Ai mà biết được?”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 26


Phiến sa mạc than này có thể nói là vùng đất không người cai quản, chung quanh không có đại đế quốc nào, cách thành Liên Bang cũng rất xa, khắp nơi là đá loạn và cát vàng hoang vắng. Nơi đây vừa không có vị trí chiến lược, không có tài nguyên quý hiếm, lại chẳng có nhiều xóm làng tụ cư, chỉ thỉnh thoảng có đoàn buôn đi qua.

Lâu dần, nơi đây thành sào huyệt cướp bóc nổi danh khắp đại lục.

Đoàn xe Liên Bang rầm rộ, riêng số đá quý khảm trên xe ngựa đã trị giá hàng triệu, với những kẻ liều mạng sống bằng mũi dao này, chẳng khác nào một miếng mồi béo bở từ trên trời rơi xuống.

Huống chi... đám cướp này còn mặc thứ mà Liên Bang nghiên cứu chế tạo - những bộ giáp người máy công nghệ cao.

Lâm Thời tinh ý ngửi thấy mùi bất thường, nhưng may là anh đã phái một số lính Liên Bang đi bảo vệ Derrick từ trước, nên lúc này cũng không quá lo lắng.

Việc cấp bách bây giờ là trông chừng hàng hóa trên xe và vị hoàng tử yếu ớt phía sau mình.

Samuel lúc này không hoảng sợ, nhưng thấy quần áo đắt tiền bị bám vệt đen xám vì bụi bẩn dưới ghế, hắn chán ghét thu chân lại, kêu lớn: “Ngoài kia rốt cuộc có chuyện gì, ai có gan tấn công đoàn xe Liên Bang! Chỗ này bẩn quá... Ta muốn ra ngoài!”

Lâm Thời cúi đầu nhìn, vừa hay thấy Samuel lồm cồm bò ra khỏi gầm ghế. Cậu “chậc” một tiếng, chen chân vào chặn lại: “Ngài ra ngoài để chết à? Ngoan ngoãn ở yên.”

“Bẩn chết đi được!” Samuel nắm chân Lâm Thời đẩy ra, “Ta muốn ra ngoài! Ta ra lệnh cho ngươi tránh ra!”

Lâm Thời thấy phiền, thu súng lại, nửa quỳ xuống, đầu gối chạm đất, ghé sát người về phía Samuel.

Mũi hai người suýt chạm nhau, Samuel hoảng sợ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, đồng tử hắn co lại, lời nói cũng lắp bắp: “Ngươi, ngươi làm gì?”

“Câu này phải để tôi hỏi ngài mới đúng.” Lâm Thời mò súng bên hông đưa cho hắn, “Bên ngoài có vẻ không ổn, đám người đó tấn công không giống bọn cướp vô tổ chức vô kỷ luật, tôi phải ra ngoài xem. Không muốn chết thì trốn kỹ đừng lộn xộn, khẩu súng này là để lại cho ngài tự vệ.”

Nghe thấy cậu sắp đi, không hiểu sao Samuel bỗng sốt ruột, tay nắm bắp chân Lâm Thời càng thêm siết chặt: “Không được! Ngươi đi rồi ta biết làm sao!”

Lâm Thời lạnh lùng rút chân về: “Lính Liên Bang đâu phải ăn hại, chỉ cần trốn kỹ, ngài sẽ không chết được.”

Nói rồi, anh không thèm nhìn Samuel nữa, lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ xe, đồng thời tháo huy hiệu để nhảy vào giáp người máy.

Tình hình chiến đấu bên ngoài kịch liệt, Lâm Thời xoay người một cái, lưng dựa lưng vào Thiên Dạ, hai phát súng tiêu diệt một loạt, nhanh chóng quét mắt bốn phía, cuối cùng dừng lại ở một đỉnh núi cách đó không xa:

“Hướng bốn giờ, là kẻ cầm đầu của chúng — Charles đâu?”

Thiên Dạ nhìn theo hướng đỉnh núi cậu chỉ, cau mày lại, đáp: “Anh ta đi bảo vệ hàng hóa, gần hướng cậu nói đó, hai người cùng nhau?”

Cùng Charles? Thôi bỏ đi.

Lâm Thời: “Tôi một mình được, cô ở lại đây phối hợp với tôi.”

“Được.” Thiên Dạ thu roi xương dính máu về, rồi vung ra mạnh hơn.

Một cái bóng đổ xuống trước mặt, Lâm Thời trong khoang điều khiển đẩy cần thao tác, giáp người máy phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, cánh tay máy to lớn nắm lấy cánh tay của giáp người máy đối diện ném xuống đất, sau đó một tay b*n r* tia sáng, xuyên thủng trung tâm của giáp.

“Đi thôi cưng.” Lâm Thời không muốn lãng phí thời gian, quay người chạy về hướng bốn giờ.

Sa mạc than này núi nối tiếp núi, không biết ẩn giấu bao nhiêu kẻ cướp, cứ ùn ùn kéo xuống từ đỉnh núi, phiền không kể xiết.

Lâm Thời điều khiển giáp người máy len lỏi giữa đạn và mũi tên, tinh thần lực mạnh mẽ xuyên suốt từng cấu trúc kim loại, cứ như hòa làm một với giáp.

Đi ngang qua xe hàng, Lâm Thời từ xa chạm mặt giáp người máy của Charles, nhưng rất nhanh liền thu mắt lại.

Charles không chần chừ, chém đứt đầu kẻ cướp trước mặt, lập tức đuổi theo sau.

Giáp người máy dùng để huấn luyện của Thiên Khải thực ra không mạnh mẽ, nhưng may là tốc độ rất nhanh, Lâm Thời rất nhanh đã xông tới chân ngọn núi ở hướng bốn giờ, lúc này đã có người chú ý đến hành tung của cậu, số kẻ cướp vây quanh nhiều hơn gấp đôi.

Sao nhiều vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, Lâm Thời một mình đối đầu, trang bị của bọn cướp rất hoàn hảo, nhưng tinh thần lực thì mạnh yếu lẫn lộn, dù một mình đấu nhiều, nhưng cậu cũng hoàn toàn không ở thế yếu.

Trên màn hình quang học đầy rẫy tia đạn, Lâm Thời mặt lạnh, ung dung đánh nhau với chúng.

Nhưng đúng lúc nguy cấp này, “Rắc ——”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 27


Lâm Thời dồn tinh thần lực vào, nhưng pháo ở lòng bàn tay giáp người máy lại chẳng hề phản ứng.

Sao lại hỏng đúng lúc này chứ?

Lâm Thời sốt ruột đến nỗi một chân quét ngã đám cướp, nghĩ bụng sau khi xong nhiệm vụ này, nhất định phải đưa giáp người máy của mình vào kế hoạch.

Phía sau truyền đến tiếng "ầm", anh ngẩng lên, Charles không biết từ lúc nào đã tới, giáp người máy màu đen lấp loáng ánh lạnh lùng che chắn Lâm Thời, mở ra một con đường phía trước.

Lâm Thời nhanh chóng phản ứng, phối hợp thế công của Charles.

Đao sắt giương lên rồi chém xuống, giáp người máy đen đứng sừng sững trước mặt Lâm Thời, giống như một người bảo vệ trung thành.

Lâm Thời trong lòng vô cùng bình tĩnh, mắt giáp người máy quét qua cấu tạo của cả ngọn núi, tìm kiếm đường tắt có thể thẳng l*n đ*nh.

Trên màn hình quang học khoanh vùng những điểm trọng yếu, Lâm Thời ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, đá ngã vài tên cướp, ngay sau đó gọi lớn với Charles: “Yểm trợ tôi!”

Nói rồi lập tức chạy về phía trước, Charles đuổi theo ngay sau đó.

Lâm Thời không xông thẳng l*n đ*nh núi, mà đổi hướng sang ngọn núi liền kề. Sau khi leo lên đến độ cao vừa đủ, cậu ra lệnh Charles giương súng nhắm.

Viên đạn bay ra liên tiếp, Lâm Thời chăm chú nhìn ngọn núi đối diện, muốn xem người cầm đầu đám cướp này rốt cuộc là ai.

Bọn cướp sống lâu năm ở sa mạc than mà không có chỉ huy thì không thể nào tấn công có trật tự như vậy.

Hơn nữa, quan trọng nhất là giáp người máy...

Sa mạc than nghèo nàn vật chất, tiền bạc và nguồn cung cấp chúng lấy từ đâu ra?

Đầu óc Lâm Thời vận chuyển nhanh chóng, bỗng nhiên một bóng người lóe lên trên màn hình quang học.

Cùng lúc đó, viên đạn của Charles trúng chuẩn vai người kia!

Lâm Thời dường như nghe thấy tiếng rên, không biết có phải ảo giác không, nhưng cuộc tấn công của đám cướp có vẻ chậm lại, dần trở nên hỗn loạn.

Lâm Thời nhân cơ hội gọi Charles: “l*n đ*nh núi, mau!”

Hai người một đường đột phá vòng vây, rất nhanh đã đến nơi.

Trước vực thẳm, có một bóng người ẩn sau tảng đá cứng rắn nhanh chóng lướt qua, không đợi Lâm Thời nhìn rõ, một giáp người máy khác đã bay nhanh tới, túm lấy người đó, rồi đổi hướng bỏ chạy.

Không thể để bọn chúng chạy thoát, trong đầu Lâm Thời chỉ có ý nghĩ đó.

Cậu dùng khẩu pháo còn lại trên tay nhắm vào mục tiêu, b*n r* một chùm tia sáng.

Một thứ gì đó bị cậu bắn rơi xuống, Lâm Thời cũng không ham chiến, thấy đám cướp xung quanh bắt đầu rút lui, cậu điều khiển giáp người máy nhặt thứ đó lên.

Đó là một huy hiệu, viền vàng phác họa mặt bạc, nhìn ra được chế tác rất tỉ mỉ.

“Không biết bán đi có đáng tiền không nữa.” Lâm Thời lẩm bẩm, khi ngẩng đầu lên thì tinh ý nghe thấy tiếng súng, cậu theo bản năng nghiêng người tránh né...

Nhưng mục tiêu nhắm tới không phải cậu, viên đạn găm xuống đất ngay cạnh chân Charles.

Thế này là sao, cố tình không bắn trúng?

Lâm Thời còn đang nghi hoặc, lại thấy mặt đất dưới chân Charles nhanh chóng nứt ra.

Đồng tử cậu co lại - không ổn rồi, vực thẳm sụp!

“Chạy mau!”

Tốc độ mặt đất nứt ra nhanh hơn cậu tưởng rất nhiều.

Thấy Charles sắp rơi xuống vực, Lâm Thời không kịp nghĩ nhiều, cơ thể phản ứng trước cả khi đại não kịp xử lý. Cậu xông thẳng đến, dùng sức nắm lấy cánh tay của giáp người máy!

Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, Lâm Thời nghe rõ tiếng kẽo kẹt phát ra từ cánh tay máy vì không chịu nổi sức nặng. Không đợi cậu cân nhắc, cánh tay giáp người máy gãy vụn, bản thân Lâm Thời cũng bị trọng lực lớn kéo xuống vực thẳm!

Trong chốc lát, cả hai cùng rơi xuống, chỉ để lại tiếng chửi thề của Lâm Thời còn vang vọng lại.

Dưới chân núi, Derrick như có linh cảm ngẩng đầu, trái tim bỗng đập nhanh một cách lạ thường.

Đám cướp đã bắt đầu rút lui, Thiên Dạ được nghỉ một lát, cúi đầu nhìn vị trí của hai người trên màn hình, hô hấp bỗng ngừng lại —

“Sao bọn họ di chuyển nhanh vậy?!”

“Chuẩn bị ngựa, chuẩn bị ngựa!!!”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 28


Sau khi đám cướp rút lui, tại chỗ chỉ còn lại một bãi chiến trường hỗn độn.

Lính Liên Bang đang dọn dẹp xác chết và đạn dược theo thứ tự. Gương mặt họ đã không còn vẻ tự tin ngạo mạn như lúc mới xuất phát, ai cũng không ngờ rằng bọn cướp ở sa mạc hoang vắng này lại có năng lực đến vậy.

Cũng may cuối cùng họ đã bảo vệ được hoàng tử và hàng hóa.

Cùng lúc đó, Thiên Dạ nhìn chằm chằm hai điểm đỏ nhấp nháy trên màn hình, giọng nói khô khốc: “Bọn họ đã ngừng di chuyển. Mặc dù còn dấu hiệu sống, nhưng rất yếu... Louis!”

Đội trưởng đội Cấm Vệ run rẩy chạy tới: “Thưa ngài, chúng tôi đã phái người đến nơi ngài định vị, nhưng hai nơi cách nhau khá xa, tạm thời chưa có tin tức, xin ngài đừng nóng vội...”

Thiên Dạ lạnh lùng nhìn hắn: “Bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu, mở hàng hóa của các ngài ra, tôi muốn kiểm tra.”

“Không... không được!” Đội trưởng đội Cấm Vệ hoảng hốt, “Chuyến này hộ tống là bí mật tuyệt đối của Liên Bang, không thể tiết lộ ra ngoài!”

“À.” Thiên Dạ ném roi xương xuống đất, tạo ra tiếng nổ giòn, “Bí mật tuyệt đối? Vậy ngài nói xem, tại sao đám cướp này lại cố tình cướp đoàn xe của chúng ta? Rõ ràng là chúng nhắm vào hàng hóa! Không phải nói bí mật tuyệt đối sao? Vậy sao chúng lại biết!”

Đội trưởng đội Cấm Vệ không còn lời nào để chối cãi, đành bất lực nói: “Xin ngài bình tĩnh, chuyện này tôi đã báo cáo cho Liên Bang rồi, cấp trên sẽ sớm đưa ra câu trả lời cho chúng ta, bây giờ việc cấp bách là nhanh chóng tìm được hai vị kia!”

Vừa dứt lời, giọng Samuel đột nhiên vang lên: “Lâm mất tích rồi?”

Thiên Dạ quay đầu liếc nhìn cậu ta, ánh mắt không hề có chút độ ấm, Samuel tức khắc cứng người, đang định nói gì đó thì thấy cô không thèm để ý, trực tiếp quay người đi thẳng.

“Ngươi!” Samuel bực tức, “Ta chỉ hỏi một câu, thái độ của cô là sao vậy!”

Đội trưởng đội Cấm Vệ vội vàng an ủi: “Điện hạ đừng tức giận, Ngàn Đêm đang nóng giận, nàng ấy không cố ý đâu.”

Samuel chẳng thèm nghe, lồng ngực hắn phập phồng, cuối cùng đẩy mạnh đội trưởng đội Cấm Vệ một cái: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Đi tìm Lâm!”

Đội trưởng đội Cấm Vệ: “...”

“Rõ!”

Bên kia, hốc mắt Derrick đỏ hoe, một tay nắm chặt chiếc vòng cổ trên cổ, một tay vịn thành xe ngựa, mắt nhìn về phía ngọn núi nơi Lâm Thời rơi xuống.

Một lúc sau, dường như cậu bé đã hạ quyết tâm, nhảy xuống khỏi xe ngựa!

Chưa kịp chạm đất, gáy áo đã bị xách lên.

Thiên Dạ hững hờ hỏi: “Định đi đâu?”

Derrick ra sức giãy giụa, thấy chống cự vô ích, bực tức cắn một miếng vào cánh tay Thiên Dạ, giọng nói lèm bèm: “Buông tôi ra! Tôi muốn đi tìm Lâm!”

“Nhóc đi cũng chỉ là chịu chết, ngoan ngoãn ở yên đó.” Thiên Dạ dễ dàng bẻ răng Derrick ra khỏi tay mình, ném nhóc ta trở lại vào trong xe ngựa.

“Ôi!” Derrick bị ngã xuống đất, đau đớn nhăn mày lại.

Cậu bé bò dậy khỏi mặt đất, môi cắn chặt, ánh mắt hung dữ trừng Thiên Dạ .

Nhưng Thiên Dạ chỉ bình thản đứng ngoài xe, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi: “Lâm sẽ không thích một kẻ vô dụng chỉ biết gây phiền phức.”

Một câu nói, cứng rắn khiến Derrick đứng tại chỗ.

Cậu bé thở gấp, nhưng bản năng không muốn thu mình trước mặt Thiên Dạ , vì thế cố gắng đứng thẳng người, hỏi: “Ngươi sẽ tìm được anh ấy chứ?”

Thiên Dạ rũ mắt, mở màn hình hiển thị trước mặt Derrick, chấm đỏ mỏng manh không ngừng nhấp nháy:

“Chỉ cần Lâm còn sống, tôi đảm bảo sẽ tìm được hắn.”

Nói rồi, cô thu lại màn hình, đáy mắt mang theo chút khinh miệt và khinh thường, đâm thẳng vào lòng Derrick:

“Bây giờ, ngồi yên tại chỗ, đừng cản trở tôi hành động.”
 
Vở Kịch Hỗn Loạn Của Kẻ Được Vạn Người Mê
Chương 29


Cỏ dại mọc tràn lan, bên ngoài hang đá không ai đặt chân tới, một con rắn dài bò lên vách đá gồ ghề rồi từ từ chui vào hang.

Lưỡi rắn thon dài "tê tê" thè ra, mang theo sự hưng phấn.

Nó từ từ tiến đến gần nguồn nhiệt trong tầm mắt.

Một góc vạt áo rách rưới ở ngay trước mặt. Con rắn há to miệng, chiếc răng nanh sắc nhọn trong khoảnh khắc sắp đâm vào lớp da mềm mại của con người…

"Chậc!"

Lâm Thời dùng một con dao găm đâm xuyên đầu con rắn, đưa lên trước mắt quan sát một lúc rồi lẩm bẩm: “Ở đây cũng có rắn à.”

Nói rồi, cậu nhặt một hòn đá vụn ném vào người Charles, nghển cổ hỏi: “Này, ăn thịt rắn không?”

Charles dựa vào tường, nghe vậy thì mí mắt hạ xuống: “Giữ chút sức đi.”

“Tôi không giống anh đâu.” Lâm Thời đứng dậy, dùng mặt lưng con dao găm xuyên đầu rắn vỗ vỗ má Charles, thái độ tệ bạc, trêu chọc nói, “Hiện tại anh bị thương nặng hơn, cần tôi chăm sóc. Anh phải có thái độ tốt với ân nhân cứu mạng, biết chưa?”

Charles lại rũ mắt xuống, vẫn im lặng như thường.

Lâm Thời cũng không giận, cậu rảnh rỗi quá hóa chán, vừa suy nghĩ vừa gõ gãy răng nanh của con rắn.

Sau khi rơi xuống vách núi đáng lẽ ra phải chết, nhưng may thay, Lâm Thời phúc lớn mạng lớn, được một cành cây mọc nghiêng trên vách núi chắn lại.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Thời nhảy ra khỏi giáp người máy, thuận tiện dùng hết sức lực để kéo Charles ra khỏi giáp, rồi nhanh chóng đổi vị trí.

Quả nhiên, giây tiếp theo cành cây có giáp người máy liền gãy.

Cả hai thoát chết trong gang tấc.

Lâm Thời cùng Charles nghỉ ngơi trên cành cây một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi trèo xuống, xách theo Charles, dùng dao găm vào vách đá rồi từ từ trượt xuống vực.

Cuối cùng mới tìm thấy hang động này để nghỉ ngơi và chỉnh đốn.

Giáp người máy của cả hai không nghi ngờ gì đã hỏng, mà bọn họ vì liên kết tinh thần lực với giáp cũng bị ảnh hưởng. Đặc biệt là Charles, vì liên kết sâu với giáp nên bây giờ toàn thân chỉ có tay là cử động được.

Trong hang động, Lâm Thời nhanh nhẹn mổ bụng con rắn, làm sạch nội tạng, cắt thịt thành từng khúc rồi đặt lên lửa nướng.

Cậu nói chuyện không ngừng, vừa nướng thịt vừa liến thoắng với Charles: “Anh em, nướng xong tôi bảy phần anh sáu phần, thế nào?”

Đợi mãi không thấy Charles nói chuyện, Lâm Thời cũng không giận chút nào, ngược lại bình thản giảng đạo lý với hắn:

“Anh nhìn xem, tôi cứu anh không có công lao thì cũng có khổ lao chứ. Còn phải chăm sóc anh nữa, mặc dù anh là bệnh nhân, nhưng rõ ràng tôi vất vả hơn, tôi ăn nhiều một chút anh không ý kiến gì chứ?”

Nói thì là vậy, nhưng thật ra Lâm Thời thầm nghĩ: Có ý kiến thì cũng phải nuốt vào.

Tên này đến thuốc chữa thương cũng là cậu đi tìm, sao còn dám mặt dày tranh ăn với cậu?

Nhưng Lâm Thời vẫn không hiểu sao lại có cái ý thức bảo vệ hình tượng chân thiện mỹ của mình.

Sau khi thịt rắn nướng xong, Lâm Thời xiên phần của Charles vào một cành cây sạch sẽ, dịch mông ngồi xuống cạnh anh ta, thân mật nói: “Xong rồi này, lại đây anh em, ăn miếng đi.”

Charles mở mắt ra, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn Lâm Thời, không hiểu sao lại có cảm giác áp bức đáng sợ.

Nhưng Lâm Thời cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, thấy Charles đã mở miệng như muốn nói gì đó, liền lập tức nhét thịt nướng vào miệng hắn, tay ấn cằm anh ta bắt anh khép miệng: “Ngoan, ăn nhiều vào.”

Charles: “...”

Vẻ mặt anh ta rõ ràng là muốn phun ra, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại nuốt xuống.

Sau đó Charles như sợ Lâm Thời lại nhét thịt vào miệng hắn, nói nhanh một cách bất thường:

“Cậu đi đi.”

Giọng nói vừa dứt, nụ cười của Lâm Thời hơi tắt: “Anh có ý gì?”

“Không phải ghét tôi sao?” Giọng Charles nặng nề, mặt không biểu cảm nói, “Bây giờ bỏ lại tôi, sau này cậu sẽ hoàn toàn được yên thân.”
 
Back
Top Bottom