[BOT] Convert
Quản Trị Viên
- 25/9/25
- 701,307
- 0
- 36
Vô Địch Thần May
Chương 120 : Đối Đầu Lương Tiểu Phượng Và Hành Trình Chữa Trị Tèo
Chương 120 : Đối Đầu Lương Tiểu Phượng Và Hành Trình Chữa Trị Tèo
Sáng sớm tại phủ họ Lương, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, không gian trong phòng khách thoảng mùi hương gỗ, yên tĩnh đến lạ thường. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm viên ngọc đen đã phong ấn tàn hồn Yêu Đế Hắc U, ánh mắt sắc bén quan sát từng đường nét trên viên ngọc. Sau 50 năm trong không gian của Tèo, tương ứng với nửa tháng bên ngoài, hắn không chỉ phong ấn thành công tàn hồn mà còn nâng cao Thần Châm Tạo Hóa và Kiếm Ý, nhưng tu vi vẫn dừng ở Chân Thánh ba sao đỉnh phong, tự nhủ: “Tu vi không tăng, nhưng Thiên Y Vô Hạn và Kiếm Ý đã mạnh hơn! Giờ là lúc điều tra bí mật họ Lương! Nhưng Tèo vừa nói, nó bị thương khá nặng từ trận chiến Vô Thượng, cần sưu tầm bảo vật cùng cấp để chữa trị. Việc này, không dễ!”
Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ngươi bị thương từ trận chiến Vô Thượng, cần bảo vật gì để chữa trị? Nói rõ, ta sẽ tìm cách!” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, yếu ớt nhưng rõ ràng: “Chủ nhân, ta là pháp bảo của Tiên Đế Khắc Đa, trong trận chiến Vô Thượng hơn vạn năm trước, ta bị thương nặng khi cùng Khắc Đa đối đầu các Yêu Đế. Một luồng yêu khí từ Yêu Đế Hắc U đã xâm nhập, làm tổn thương linh hồn ta! Để phục hồi đỉnh phong, hoặc nâng cấp lên một bậc, ta cần ba bảo vật cùng cấp: Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, và Hồn Tinh Vạn Niên! Những bảo vật này cực kỳ hiếm, chỉ có ở những nơi nguy hiểm nhất Cửu Giới, hoặc trong tay các cao thủ đỉnh cao! Nếu không chữa trị, ta sẽ không thể sử dụng hết sức mạnh, và chức năng đóng băng thời gian cũng sẽ suy yếu!” Hắn nhíu mày, tự nhủ: “Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, Hồn Tinh Vạn Niên? Đều là bảo vật cấp Tiên Đế! Với tu vi hiện tại, tìm được chúng chẳng khác nào hái sao trên trời! Nhưng Tèo là pháp bảo của ta, ta bá, phải tìm cách!”
Đột nhiên, cửa phòng bật mở, Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, bước vào, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua Huỳnh Thắng, giọng nói lạnh lẽo: “Cửu Chân, ngươi trốn trong phòng cả ngày, định làm gì? Cha ta bảo ngươi ra gặp, có việc cần bàn! Đi ngay!” Hắn khẽ gật, cất viên ngọc đen vào túi trữ vật, ánh mắt bình tĩnh: “Tiểu Phượng cô nương, ta đến ngay! Nhưng cô nương có vẻ không vui, có chuyện gì sao?” Nàng hừ lạnh: “Hừ, ta không vui khi phải xem ngươi là phu quân! Ngươi vượt qua Thiên Hỏa Trận, nhưng ta vẫn không phục! Hôm nay, ta muốn đấu với ngươi, xem ngươi có xứng không!” Hắn cười nhạt: “Được thôi! Nếu cô nương muốn, ta sẵn sàng! Ta bá, không sợ!”
Trong đại sảnh phủ họ Lương, Lương Thiên Hành, áo bào đỏ thêu rồng vàng, dáng uy nghiêm, ngồi trên ghế chủ, ánh mắt sắc bén nhìn Huỳnh Thắng bước vào, bên cạnh là Hữu Đạt, tóc muối tiêu, dáng trung niên, ánh mắt lo lắng. Lương Thiên Hành lên tiếng: “Cửu Chân thiếu gia, ngươi đã là con rể họ Lương, ta muốn giao một nhiệm vụ! Gần đây, khu vực Hắc Vân Cốc xuất hiện một bảo vật, nghe nói là Huyền Minh Thạch, một bảo vật cấp Tiên Đế! Ta muốn ngươi và Tiểu Phượng đi lấy về, xem như thử thách cuối cùng để chứng minh ngươi xứng đáng!” Hữu Đạt giật mình, vội nói: “Lương gia chủ, Hắc Vân Cốc là nơi nguy hiểm, ngay cả Chân Thánh năm sao cũng khó sống sót! Cửu Chân và Tiểu Phượng chỉ là Chân Thánh ba sao và hai sao, làm sao đi được?” Lương Thiên Hành cười lạnh: “Hữu gia chủ, nếu Cửu Chân không làm được, sao xứng làm con rể họ Lương?”
Huỳnh Thắng nghe đến Huyền Minh Thạch, ánh mắt sáng rực, tự nhủ: “Huyền Minh Thạch? Chính là bảo vật Tèo cần để chữa trị! Họ Lương không biết, nhưng ta bá, không thể bỏ lỡ cơ hội này!” Hắn gật đầu: “Lương gia chủ, ta đồng ý! Nhưng nếu ta lấy được Huyền Minh Thạch, họ Lương phải cho ta một phần thưởng xứng đáng!” Lương Thiên Hành cười: “Tốt! Nếu ngươi lấy được, ta sẽ cho ngươi một bảo vật Thiên giai năm sao!” Hắn gật, ánh mắt sắc bén: “Được, cứ vậy!” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh: “Hừ, ngươi tự tin quá! Hắc Vân Cốc không đơn giản, ta đi cùng để xem ngươi làm được gì!”
Hai ngày sau, Huỳnh Thắng và Lương Tiểu Phượng rời phủ họ Lương, hướng về Hắc Vân Cốc, một khu vực nguy hiểm ở Đại Thổ Bắc Vực, nổi tiếng với sương mù đen kịch độc và ma thú cấp cao. Trên đường, Lương Tiểu Phượng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng ánh mắt không ngừng quan sát Huỳnh Thắng, tự nhủ: “Tiểu tử này, tự tin quá! Hắc Vân Cốc, ngay cả trưởng lão họ Lương cũng không dám đi, hắn chỉ Chân Thánh ba sao, làm sao sống sót?” Hắn khẽ cười, giọng trầm: “Tiểu Phượng cô nương, đừng lo! Ta bá, không dễ chết đâu! Cô nương cứ đi theo, ta sẽ bảo vệ!” Nàng hừ: “Hừ, ta không cần ngươi bảo vệ! Đến lúc đó, đừng kéo chân ta là được!”
Đến Hắc Vân Cốc, sương mù đen dày đặc bao phủ, không khí tanh hôi, mang theo độc khí kinh người, ngay cả Chân Thánh cũng khó chịu. Huỳnh Thắng vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, đẩy độc khí ra ngoài, đồng thời bảo vệ Lương Tiểu Phượng, tự nhủ: “Độc khí này, mạnh thật! Nhưng với Thiên Y Vô Hạn, ta không sợ!” Lương Tiểu Phượng kinh ngạc: “Ngươi… không bị độc khí ảnh hưởng? Hừ, ngươi có chút bản lĩnh!” Hắn cười: “Tiểu Phượng cô nương, ta bá, chút độc này không làm khó được ta!”
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, từ sâu trong sương mù, một con ma thú hình rắn khổng lồ lao ra—Hắc Vân Xà, Chân Thánh năm sao sơ kỳ, thân dài hơn mười mét, mắt đỏ rực, miệng phun độc khí, lao thẳng về phía hai người, mang theo áp lực kinh khủng. Lương Tiểu Phượng giật mình, vung tay, một đạo chưởng lực mang theo ánh sáng hồng phấn lao ra, hóa thành hình phượng hoàng, va chạm với Hắc Vân Xà, “Ầm!” một tiếng nổ vang, nhưng nàng bị đẩy lùi ba bước, ánh mắt kinh hãi: “Chân Thánh năm sao! Ta không phải đối thủ!” Hắc Vân Xà gầm lên, đuôi rắn quét tới, mang theo độc khí, lao thẳng về phía nàng.
Huỳnh Thắng lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, kéo Lương Tiểu Phượng né tránh, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh, lao thẳng về phía Hắc Vân Xà. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm!” Hắn hét lớn, kiếm khí chém qua, cắt đôi độc khí, đâm thẳng vào thân Hắc Vân Xà, máu tươi bắn ra, con rắn gầm lên đau đớn, nhưng không chết, lao tới, miệng há to, phun ra một cột độc khí kinh khủng. Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, đẩy độc khí ra, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, ý chí mạnh mẽ, cắt đứt cột độc khí, đâm vào đầu Hắc Vân Xà, “Ầm!” con rắn ngã xuống, chết tại chỗ.
Lương Tiểu Phượng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp: “Kiếm Ý của ngươi… mạnh thật! Chân Thánh năm sao, ngươi giết dễ dàng vậy sao?” Hắn cười: “Tiểu Phượng cô nương, ta bá, con rắn này không làm khó được ta! Đi thôi, Huyền Minh Thạch ở sâu trong cốc, ta cần nó để chữa trị pháp bảo!” Nàng gật, ánh mắt thoáng chút kính nể: “Hừ, ngươi không tệ! Nhưng Hắc Vân Cốc còn nhiều nguy hiểm, đừng tự mãn!” Hắn gật, ánh mắt sắc bén: “Ta bá, không sợ! Đi thôi, ta sẽ lấy Huyền Minh Thạch, chữa trị Tèo, và khám phá bí mật họ Lương!”