Huyền Huyễn Vô Địch Thần May

Vô Địch Thần May
Chương 120 : Đối Đầu Lương Tiểu Phượng Và Hành Trình Chữa Trị Tèo


Sáng sớm tại phủ họ Lương, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, không gian trong phòng khách thoảng mùi hương gỗ, yên tĩnh đến lạ thường. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm viên ngọc đen đã phong ấn tàn hồn Yêu Đế Hắc U, ánh mắt sắc bén quan sát từng đường nét trên viên ngọc. Sau 50 năm trong không gian của Tèo, tương ứng với nửa tháng bên ngoài, hắn không chỉ phong ấn thành công tàn hồn mà còn nâng cao Thần Châm Tạo Hóa và Kiếm Ý, nhưng tu vi vẫn dừng ở Chân Thánh ba sao đỉnh phong, tự nhủ: “Tu vi không tăng, nhưng Thiên Y Vô Hạn và Kiếm Ý đã mạnh hơn! Giờ là lúc điều tra bí mật họ Lương! Nhưng Tèo vừa nói, nó bị thương khá nặng từ trận chiến Vô Thượng, cần sưu tầm bảo vật cùng cấp để chữa trị. Việc này, không dễ!”

Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ngươi bị thương từ trận chiến Vô Thượng, cần bảo vật gì để chữa trị? Nói rõ, ta sẽ tìm cách!” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, yếu ớt nhưng rõ ràng: “Chủ nhân, ta là pháp bảo của Tiên Đế Khắc Đa, trong trận chiến Vô Thượng hơn vạn năm trước, ta bị thương nặng khi cùng Khắc Đa đối đầu các Yêu Đế. Một luồng yêu khí từ Yêu Đế Hắc U đã xâm nhập, làm tổn thương linh hồn ta! Để phục hồi đỉnh phong, hoặc nâng cấp lên một bậc, ta cần ba bảo vật cùng cấp: Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, và Hồn Tinh Vạn Niên! Những bảo vật này cực kỳ hiếm, chỉ có ở những nơi nguy hiểm nhất Cửu Giới, hoặc trong tay các cao thủ đỉnh cao! Nếu không chữa trị, ta sẽ không thể sử dụng hết sức mạnh, và chức năng đóng băng thời gian cũng sẽ suy yếu!” Hắn nhíu mày, tự nhủ: “Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, Hồn Tinh Vạn Niên? Đều là bảo vật cấp Tiên Đế! Với tu vi hiện tại, tìm được chúng chẳng khác nào hái sao trên trời! Nhưng Tèo là pháp bảo của ta, ta bá, phải tìm cách!”

Đột nhiên, cửa phòng bật mở, Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, bước vào, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua Huỳnh Thắng, giọng nói lạnh lẽo: “Cửu Chân, ngươi trốn trong phòng cả ngày, định làm gì? Cha ta bảo ngươi ra gặp, có việc cần bàn! Đi ngay!” Hắn khẽ gật, cất viên ngọc đen vào túi trữ vật, ánh mắt bình tĩnh: “Tiểu Phượng cô nương, ta đến ngay! Nhưng cô nương có vẻ không vui, có chuyện gì sao?” Nàng hừ lạnh: “Hừ, ta không vui khi phải xem ngươi là phu quân! Ngươi vượt qua Thiên Hỏa Trận, nhưng ta vẫn không phục! Hôm nay, ta muốn đấu với ngươi, xem ngươi có xứng không!” Hắn cười nhạt: “Được thôi! Nếu cô nương muốn, ta sẵn sàng! Ta bá, không sợ!”

Trong đại sảnh phủ họ Lương, Lương Thiên Hành, áo bào đỏ thêu rồng vàng, dáng uy nghiêm, ngồi trên ghế chủ, ánh mắt sắc bén nhìn Huỳnh Thắng bước vào, bên cạnh là Hữu Đạt, tóc muối tiêu, dáng trung niên, ánh mắt lo lắng. Lương Thiên Hành lên tiếng: “Cửu Chân thiếu gia, ngươi đã là con rể họ Lương, ta muốn giao một nhiệm vụ! Gần đây, khu vực Hắc Vân Cốc xuất hiện một bảo vật, nghe nói là Huyền Minh Thạch, một bảo vật cấp Tiên Đế! Ta muốn ngươi và Tiểu Phượng đi lấy về, xem như thử thách cuối cùng để chứng minh ngươi xứng đáng!” Hữu Đạt giật mình, vội nói: “Lương gia chủ, Hắc Vân Cốc là nơi nguy hiểm, ngay cả Chân Thánh năm sao cũng khó sống sót! Cửu Chân và Tiểu Phượng chỉ là Chân Thánh ba sao và hai sao, làm sao đi được?” Lương Thiên Hành cười lạnh: “Hữu gia chủ, nếu Cửu Chân không làm được, sao xứng làm con rể họ Lương?”

Huỳnh Thắng nghe đến Huyền Minh Thạch, ánh mắt sáng rực, tự nhủ: “Huyền Minh Thạch? Chính là bảo vật Tèo cần để chữa trị! Họ Lương không biết, nhưng ta bá, không thể bỏ lỡ cơ hội này!” Hắn gật đầu: “Lương gia chủ, ta đồng ý! Nhưng nếu ta lấy được Huyền Minh Thạch, họ Lương phải cho ta một phần thưởng xứng đáng!” Lương Thiên Hành cười: “Tốt! Nếu ngươi lấy được, ta sẽ cho ngươi một bảo vật Thiên giai năm sao!” Hắn gật, ánh mắt sắc bén: “Được, cứ vậy!” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh: “Hừ, ngươi tự tin quá! Hắc Vân Cốc không đơn giản, ta đi cùng để xem ngươi làm được gì!”

Hai ngày sau, Huỳnh Thắng và Lương Tiểu Phượng rời phủ họ Lương, hướng về Hắc Vân Cốc, một khu vực nguy hiểm ở Đại Thổ Bắc Vực, nổi tiếng với sương mù đen kịch độc và ma thú cấp cao. Trên đường, Lương Tiểu Phượng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng ánh mắt không ngừng quan sát Huỳnh Thắng, tự nhủ: “Tiểu tử này, tự tin quá! Hắc Vân Cốc, ngay cả trưởng lão họ Lương cũng không dám đi, hắn chỉ Chân Thánh ba sao, làm sao sống sót?” Hắn khẽ cười, giọng trầm: “Tiểu Phượng cô nương, đừng lo! Ta bá, không dễ chết đâu! Cô nương cứ đi theo, ta sẽ bảo vệ!” Nàng hừ: “Hừ, ta không cần ngươi bảo vệ! Đến lúc đó, đừng kéo chân ta là được!”

Đến Hắc Vân Cốc, sương mù đen dày đặc bao phủ, không khí tanh hôi, mang theo độc khí kinh người, ngay cả Chân Thánh cũng khó chịu. Huỳnh Thắng vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, đẩy độc khí ra ngoài, đồng thời bảo vệ Lương Tiểu Phượng, tự nhủ: “Độc khí này, mạnh thật! Nhưng với Thiên Y Vô Hạn, ta không sợ!” Lương Tiểu Phượng kinh ngạc: “Ngươi… không bị độc khí ảnh hưởng? Hừ, ngươi có chút bản lĩnh!” Hắn cười: “Tiểu Phượng cô nương, ta bá, chút độc này không làm khó được ta!”

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, từ sâu trong sương mù, một con ma thú hình rắn khổng lồ lao ra—Hắc Vân Xà, Chân Thánh năm sao sơ kỳ, thân dài hơn mười mét, mắt đỏ rực, miệng phun độc khí, lao thẳng về phía hai người, mang theo áp lực kinh khủng. Lương Tiểu Phượng giật mình, vung tay, một đạo chưởng lực mang theo ánh sáng hồng phấn lao ra, hóa thành hình phượng hoàng, va chạm với Hắc Vân Xà, “Ầm!” một tiếng nổ vang, nhưng nàng bị đẩy lùi ba bước, ánh mắt kinh hãi: “Chân Thánh năm sao! Ta không phải đối thủ!” Hắc Vân Xà gầm lên, đuôi rắn quét tới, mang theo độc khí, lao thẳng về phía nàng.

Huỳnh Thắng lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, kéo Lương Tiểu Phượng né tránh, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh, lao thẳng về phía Hắc Vân Xà. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm!” Hắn hét lớn, kiếm khí chém qua, cắt đôi độc khí, đâm thẳng vào thân Hắc Vân Xà, máu tươi bắn ra, con rắn gầm lên đau đớn, nhưng không chết, lao tới, miệng há to, phun ra một cột độc khí kinh khủng. Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, đẩy độc khí ra, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, ý chí mạnh mẽ, cắt đứt cột độc khí, đâm vào đầu Hắc Vân Xà, “Ầm!” con rắn ngã xuống, chết tại chỗ.

Lương Tiểu Phượng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp: “Kiếm Ý của ngươi… mạnh thật! Chân Thánh năm sao, ngươi giết dễ dàng vậy sao?” Hắn cười: “Tiểu Phượng cô nương, ta bá, con rắn này không làm khó được ta! Đi thôi, Huyền Minh Thạch ở sâu trong cốc, ta cần nó để chữa trị pháp bảo!” Nàng gật, ánh mắt thoáng chút kính nể: “Hừ, ngươi không tệ! Nhưng Hắc Vân Cốc còn nhiều nguy hiểm, đừng tự mãn!” Hắn gật, ánh mắt sắc bén: “Ta bá, không sợ! Đi thôi, ta sẽ lấy Huyền Minh Thạch, chữa trị Tèo, và khám phá bí mật họ Lương!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 121 : Hắc Vân Cốc Và Cao Thủ Thần Bí


Sâu trong Hắc Vân Cốc, sương mù đen dày đặc bao phủ khắp nơi, không khí tanh hôi xen lẫn độc khí khiến ngay cả Chân Thánh cũng phải khó chịu. Xác của con Hắc Vân Xà cấp Chân Thánh năm sao sơ kỳ nằm bất động trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ một vùng, chứng minh trận chiến vừa qua ác liệt đến mức nào. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng bên xác con rắn, tay cầm thanh kiếm Sử Lược Thần, ánh mắt sắc bén quét qua sương mù, vận Thiên Y Vô Hạn để điều hòa cơ thể, đẩy độc khí ra ngoài, đồng thời bảo vệ Lương Tiểu Phượng phía sau. Hắn khẽ lau máu tươi trên lưỡi kiếm, giọng trầm: “Tiểu Phượng cô nương, Hắc Vân Cốc quả nhiên nguy hiểm! Nhưng Huyền Minh Thạch ở sâu bên trong, ta phải lấy bằng được! Cô nương đi theo ta, hay quay về?”

Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt phức tạp nhìn Huỳnh Thắng, giọng nói vẫn mang chút kiêu ngạo nhưng đã bớt lạnh lùng: “Hừ, ngươi giết được Hắc Vân Xà cấp Chân Thánh năm sao, ta phải công nhận ngươi có bản lĩnh! Nhưng Hắc Vân Cốc còn nhiều nguy hiểm hơn, ta không quay về! Dù sao, ta cũng muốn xem Huyền Minh Thạch, ngươi lấy thế nào!” Nàng bước lên, đứng ngang hàng với hắn, ánh mắt thoáng chút kính nể: “Dẫn đường đi, nhưng đừng tưởng ta sẽ dựa vào ngươi!” Hắn cười nhạt, gật đầu: “Tốt! Cô nương cứ đi theo, ta bá, không để cô nương gặp nguy hiểm!”

Cả hai tiếp tục tiến sâu vào Hắc Vân Cốc, sương mù càng lúc càng dày, độc khí ngày càng đậm, ngay cả Thiên Y Vô Hạn cũng phải vận chuyển liên tục để đẩy độc ra ngoài. Huỳnh Thắng tập trung tinh thần, cảm nhận khí tức trong không gian, phát hiện một luồng khí lạnh buốt, mang theo ý chí cổ xưa, từ phía trước tỏa ra, tự nhủ: “Luồng khí này, chính là Huyền Minh Thạch! Bảo vật cấp Tiên Đế, khí tức thật mạnh! Nhưng nơi có bảo vật, chắc chắn có nguy hiểm!” Hắn vung tay, một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý chém ra, cắt mở sương mù, lộ ra một con đường hẹp dẫn vào sâu hơn trong cốc, tự nhủ: “Đi thôi, ta bá, không sợ!”

Con đường hẹp dẫn đến một hang động lớn, vách đá đen nhánh, không khí lạnh buốt, mang theo khí tức cổ xưa, tựa như tồn tại từ vạn năm trước. Ở trung tâm hang, một khối đá đen to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, chính là Huyền Minh Thạch, bảo vật cấp Tiên Đế mà Tèo cần để chữa trị. Hắn cảm nhận khí tức từ khối đá, ánh mắt sáng rực: “Huyền Minh Thạch! Một trong ba bảo vật Tèo cần! Tèo bị thương từ trận chiến Vô Thượng, cần Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, và Hồn Tinh Vạn Niên để phục hồi đỉnh phong, hoặc nâng cấp lên một bậc! Lấy được khối đá này, Tèo sẽ mạnh hơn, ta bá, không thể bỏ lỡ!” Hắn bước tới, nhưng Lương Tiểu Phượng giật tay: “Cẩn thận! Khí tức từ khối đá, không đơn giản! Ta cảm nhận được nguy hiểm!”

Đúng lúc đó, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên từ bóng tối: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám vào Hắc Vân Cốc lấy Huyền Minh Thạch? Thật không biết tự lượng sức!” Một bóng người bước ra, dáng cao lớn, áo bào xám, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt đỏ rực, mang theo sát khí kinh thiên—Hắc Vân Tôn Giả, một cao thủ ẩn cư trong Hắc Vân Cốc, Chân Thánh sáu sao sơ kỳ, khí thế mạnh mẽ, áp lực kinh khủng tỏa ra, khiến không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu bối này, có chút bản lĩnh, nhưng ở đây, chỉ có đường chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo sương mù đen kịch độc lao thẳng về phía Huỳnh Thắng và Lương Tiểu Phượng, mang theo sát khí kinh thiên.

Huỳnh Thắng phản ứng nhanh, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, kéo Lương Tiểu Phượng né tránh, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh, lao thẳng về phía chưởng lực. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm!” Hắn hét lớn, kiếm khí va chạm với chưởng lực, “Ầm!” một tiếng nổ vang, không gian rung chuyển, kiếm khí bị nghiền nát, nhưng chưởng lực cũng suy yếu, không gây tổn thương cho cả hai. Lương Tiểu Phượng kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Chân Thánh sáu sao! Chúng ta không phải đối thủ! Cửu Chân, chạy đi!” Hắc Vân Tôn Giả cười lạnh: “Chạy? Ở Hắc Vân Cốc, không ai thoát khỏi tay ta! Huyền Minh Thạch là của ta, các ngươi chỉ là con mồi!”

Huỳnh Thắng đứng chắn trước Lương Tiểu Phượng, ánh mắt sắc bén, giọng trầm: “Tiểu Phượng cô nương, ở lại phía sau! Cao thủ Chân Thánh sáu sao, ta sẽ đối phó! Ta bá, không dễ khuất phục!” Nàng cắn môi, ánh mắt phức tạp: “Ngươi điên rồi! Hắn mạnh hơn chúng ta ba cảnh giới, ngươi làm sao đấu được?” Hắn cười: “Cô nương cứ xem! Ta bá, có cách!” Hắc Vân Tôn Giả lao tới, tay hóa thành móng vuốt đen, mang theo sương mù kịch độc, chộp thẳng vào ngực Huỳnh Thắng, không gian xung quanh rung chuyển, độc khí lan tỏa, tự nhủ: “Tiểu tử này, chết chắc!”

Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, đẩy độc khí ra ngoài, đồng thời vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh trong gang tấc, nhưng áp lực từ móng vuốt khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch, tự nhủ: “Chân Thánh sáu sao, mạnh thật! Nhưng ta bá, không sợ!” Hắn vung Sử Lược Thần, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt sương mù, lao thẳng về phía Hắc Vân Tôn Giả. “Kiếm Ý – Trảm Hắc Vân!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh, gầm vang, cắt đứt sương mù, đâm thẳng vào móng vuốt đen, “Ầm!” không gian nổ tung, sương mù vỡ vụn, nhưng Hắc Vân Tôn Giả chỉ lùi một bước, ánh mắt kinh ngạc: “Kiếm Ý? Tiểu tử, ngươi ngộ ra Kiếm Ý tầng thứ bốn trung kỳ ở Chân Thánh ba sao? Không tệ! Nhưng ngươi vẫn phải chết!”

Hắc Vân Tôn Giả vung tay, sương mù hóa thành hàng trăm mũi tên đen, mang theo độc khí kinh khủng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, tốc độ nhanh đến mức không gian vặn vẹo, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, mũi tên quá dày, vài mũi đâm trúng vai phải và chân trái, máu tươi chảy ra, đau rát, tự nhủ: “Không ổn! Chênh lệch quá lớn, ta khó thắng! Phải tìm cách lấy Huyền Minh Thạch và thoát!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, giảm đau, đồng thời vung kiếm, chém ra một đạo kiếm khí, mở đường máu, lao về phía Huyền Minh Thạch.

Hắc Vân Tôn Giả lao đến, chưởng lực bùng lên, sương mù hóa thành hình rồng đen, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không lấy được Huyền Minh Thạch!” Hắn không né, ánh mắt sắc bén, vận Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ hòa vào Sử Lược Thần, một luồng ý chí cổ xưa bùng lên, tự nhủ: “Thanh kiếm này, từng thuộc về Tiên Đế Sử Lược! Ý chí của ta, không thể khuất phục!” Hắn chém ra một đạo kiếm khí kinh thiên, mang khí tức cổ xưa, lao thẳng về phía rồng đen. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt đứt rồng đen, đâm thẳng vào ngực Hắc Vân Tôn Giả, “Ầm!” hắn bị đánh bay, đâm vào vách đá, máu tươi phun ra, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý này… không thể nào! Ngươi… ngươi là ai?”

Huỳnh Thắng lao đến, lấy Huyền Minh Thạch, ánh mắt sáng rực: “Huyền Minh Thạch, ta lấy được! Tèo, ta sẽ chữa trị ngươi!” Hắn quay lại, nhìn Hắc Vân Tôn Giả, giọng lạnh: “Ta bá, không cần ngươi biết ta là ai! Hôm nay, ta tha cho ngươi, nhưng nếu gặp lại, ta sẽ lấy mạng!” Hắn kéo Lương Tiểu Phượng, lao ra khỏi hang động, ánh mắt quyết đoán: “Họ Lương, bí mật của các ngươi, ta sẽ tìm ra! Nhưng giờ, ta phải chữa trị Tèo!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 122 : Chữa Trị Tèo Và Cao Thủ Họ Lương


Màn đêm bao phủ phủ họ Lương, ánh trăng nhạt chiếu qua cửa sổ phòng khách, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm khối Huyền Minh Thạch, ánh sáng lạnh lẽo từ khối đá tỏa ra, mang theo khí tức cổ xưa, khiến không gian xung quanh trở nên lạnh buốt. Hắn vừa trở về từ Hắc Vân Cốc cùng Lương Tiểu Phượng, thân thể đầy vết thương từ trận chiến với Hắc Vân Tôn Giả, máu tươi thấm đỏ áo gấm, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, tập trung vào khối đá, tự nhủ: “Huyền Minh Thạch, một trong ba bảo vật cần để chữa trị Tèo! Tèo bị thương từ trận chiến Vô Thượng, cần Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, và Hồn Tinh Vạn Niên để phục hồi đỉnh phong. Ta bá, phải chữa trị Tèo trước, sau đó điều tra bí mật họ Lương!”

Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, đứng ở góc phòng, ánh mắt phức tạp nhìn Huỳnh Thắng, giọng nói vẫn mang chút kiêu ngạo: “Cửu Chân, ngươi lấy được Huyền Minh Thạch, ta công nhận ngươi có bản lĩnh! Nhưng ngươi bị thương không nhẹ, cần nghỉ ngơi, sao cứ vội vàng làm gì với khối đá đó? Nó là bảo vật cấp Tiên Đế, không dễ sử dụng!” Hắn khẽ gật, ánh mắt bình tĩnh: “Tiểu Phượng cô nương, cảm ơn đã quan tâm! Nhưng ta có việc cần làm, không thể chậm trễ! Khối đá này, ta cần dùng ngay! Cô nương cứ nghỉ ngơi, ta sẽ ổn!” Nàng hừ nhẹ, quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút lo lắng: “Hừ, tùy ngươi! Nhưng đừng làm gì ngu ngốc, đây là phủ họ Lương, không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!”

Hắn không đáp, tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ta đã lấy được Huyền Minh Thạch! Ngươi nói cần nó để chữa trị, làm thế nào?” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, yếu ớt nhưng rõ ràng: “Chủ nhân, cảm ơn ngươi! Ta bị thương từ trận chiến Vô Thượng hơn vạn năm trước, khi cùng Tiên Đế Khắc Đa đối đầu các Yêu Đế. Một luồng yêu khí từ Yêu Đế Hắc U đã xâm nhập, làm tổn thương linh hồn ta! Huyền Minh Thạch có khí tức lạnh buốt, có thể trung hòa yêu khí, giúp ta phục hồi một phần! Ngươi hãy đặt Huyền Minh Thạch vào không gian của ta, ta sẽ hấp thụ năng lượng từ nó!” Hắn gật, ánh mắt quyết đoán: “Được! Ta bá, sẽ chữa trị ngươi!”

Hắn vận Linh Lực, kích hoạt Tèo, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, bao bọc lấy hắn và Huyền Minh Thạch, kéo vào không gian bên trong. Không gian của Tèo rộng lớn, bầu trời trắng xóa, mặt đất bằng phẳng, không khí tinh thuần, thời gian dường như dừng lại. Hắn đặt Huyền Minh Thạch xuống mặt đất, Tèo phát ra một luồng ánh sáng, bao bọc lấy khối đá, từng luồng khí lạnh buốt từ Huyền Minh Thạch tỏa ra, hòa vào không gian, tự nhủ: “Khí tức của Huyền Minh Thạch, mạnh thật! Tèo, ngươi cần bao lâu để hấp thụ?” Tèo đáp: “Chủ nhân, ta cần 20 năm trong không gian này, tương ứng 5 ngày bên ngoài! Trong thời gian đó, ngươi có thể tu luyện, nâng cao Kiếm Ý và Thần Châm Tạo Hóa!” Hắn gật: “Tốt! 20 năm, ta sẽ luyện tiếp! Ta bá, không bỏ lỡ cơ hội!”

Hắn ngồi xếp bằng, vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, chữa trị vết thương từ trận chiến với Hắc Vân Tôn Giả, đồng thời tập trung tinh thần, luyện Thần Châm Tạo Hóa. Huyệt đạo thứ 14 bắt đầu “nhúc nhích”, nhưng vẫn khó khai mở, tự nhủ: “Huyệt này, cần cơ duyên lớn hơn! Với tu vi hiện tại, ta khó khai mở! Phải từ từ!” Hắn chuyển sang luyện Kiếm Ý, cảm nhận ý chí cổ xưa từ Sử Lược Thần, từng luồng ý chí hòa quyện với Kiếm Ý của hắn, khiến kiếm khí mạnh mẽ hơn, tự nhủ: “Kiếm Ý tầng thứ bốn trung kỳ, ta đã tinh thông! Nếu luyện tiếp, có thể đạt tầng thứ bốn đỉnh phong, nhưng cần thời gian dài hơn!”

Sau 20 năm trong không gian Tèo, tương ứng 5 ngày bên ngoài, Tèo phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, giọng nói mạnh mẽ hơn: “Chủ nhân, ta đã hấp thụ Huyền Minh Thạch, yêu khí trong linh hồn ta đã được trung hòa một phần! Ta phục hồi được 30% sức mạnh, có thể hỗ trợ ngươi nhiều hơn! Nhưng để đạt đỉnh phong, hoặc nâng cấp, vẫn cần Tinh Huyết Phượng Hoàng và Hồn Tinh Vạn Niên!” Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “Tốt! Tèo, ngươi mạnh hơn, ta bá, càng tự tin! Hai bảo vật còn lại, ta sẽ tìm! Nhưng giờ, ta phải đối phó với họ Lương!” Hắn rời không gian Tèo, trở lại phòng khách, chỉ mới 5 ngày trôi qua, nhưng cảm giác như đã trải qua hàng chục năm.

Đột nhiên, cửa phòng bật mở, một bóng người lao vào, dáng cao lớn, áo bào tím, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao—Lương Huyền Thiên, đại trưởng lão họ Lương, Chân Thánh sáu sao trung kỳ, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử này, dám lấy Huyền Minh Thạch? Hắn phải chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo ánh sáng tím, hóa thành hình phượng hoàng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, mang theo sát khí kinh thiên, không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!”

Huỳnh Thắng phản ứng nhanh, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh trong gang tấc, nhưng áp lực từ chưởng lực khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch, tự nhủ: “Chân Thánh sáu sao trung kỳ, mạnh hơn Hắc Vân Tôn Giả! Họ Lương, biết ta lấy Huyền Minh Thạch, muốn giết người diệt khẩu!” Hắn vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh, lao thẳng về phía phượng hoàng tím. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí va chạm với chưởng lực, “Ầm!” không gian nổ tung, kiếm khí bị nghiền nát, nhưng phượng hoàng tím cũng suy yếu, không gây tổn thương cho hắn.

Lương Huyền Thiên kinh ngạc, ánh mắt lạnh: “Kiếm Ý? Tiểu tử, ngươi ngộ ra Kiếm Ý ở Chân Thánh ba sao? Không tệ! Nhưng ngươi đã lấy Huyền Minh Thạch, họ Lương không thể để ngươi sống!” Hắn lao tới, tay hóa thành móng vuốt tím, mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chộp thẳng vào ngực Huỳnh Thắng, không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi phải chết!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, giữ tâm tĩnh, đồng thời vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, móng vuốt quá nhanh, đâm trúng vai trái, máu tươi bắn ra, đau rát, tự nhủ: “Không ổn! Chênh lệch quá lớn, ta khó thắng!”

Hắn vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt không gian, lao thẳng về phía Lương Huyền Thiên. “Kiếm Ý – Trảm Tím!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt đứt không gian, đâm thẳng vào ngực Lương Huyền Thiên, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi ba bước, ánh mắt kinh hãi: “Kiếm Ý của ngươi… mạnh hơn ta nghĩ! Nhưng ngươi vẫn phải chết!” Hắn vung tay, ánh sáng tím hóa thành hàng trăm mũi tên tím, mang theo sát khí kinh khủng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, tốc độ nhanh đến mức không gian vặn vẹo, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!”

Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, mũi tên quá dày, vài mũi đâm trúng chân phải và cánh tay, máu tươi chảy ra, tự nhủ: “Không được! Ta phải dùng không gian Tèo, kéo dài thời gian, chữa trị và tìm cách phản công!” Hắn kích hoạt Tèo, một luồng ánh sáng trắng bao bọc, kéo hắn vào không gian bên trong, tự nhủ: “Ta bá, không khuất phục!” Lương Huyền Thiên kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Không gian pháp bảo? Hắn… hắn có bảo vật cấp Tiên Đế? Không thể để hắn sống!” Hắn lao tới, nhưng không gian đã khép lại, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi trốn được lần này, nhưng ta sẽ tìm ngươi!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 123 : Tu Luyện Trong Không Gian Tèo Và Cuộc Tái Chiến Với Lương Huyền Thiên


Trong không gian của Tèo, bầu trời trắng xóa, mặt đất phẳng lì, không khí tinh thuần đến mức có thể cảm nhận từng luồng Linh Khí tinh khiết len lỏi vào cơ thể, thời gian dường như dừng lại. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngồi xếp bằng giữa không gian, tay cầm thanh kiếm Sử Lược Thần, ánh mắt sắc bén tập trung tinh thần. Máu tươi vẫn chảy từ các vết thương trên vai trái, chân phải và cánh tay, thấm đỏ áo gấm, nhưng hắn không quan tâm, lập tức vận Thiên Y Vô Hạn để điều hòa cơ thể, đẩy độc khí còn sót lại ra ngoài, đồng thời chữa trị vết thương. Một luồng khí mát lạnh tỏa ra từ lòng bàn tay, lan khắp cơ thể, giảm đau rát, tự nhủ: “Vết thương không nhẹ, nhưng với Thiên Y Vô Hạn, ta có thể chữa lành trong vài năm! Lương Huyền Thiên, Chân Thánh sáu sao trung kỳ, mạnh hơn ta quá nhiều! Ta bá, nhưng không thể liều mạng, phải tận dụng không gian Tèo để tu luyện, nâng cao kỹ năng, rồi đối đầu hắn lần nữa!”

Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ta cần bao lâu để chữa lành vết thương và nâng cao Kiếm Ý, Thần Châm Tạo Hóa? Lương Huyền Thiên chắc chắn đang tìm ta, ta không có nhiều thời gian bên ngoài!” Giọng Tèo vang lên, mạnh mẽ hơn sau khi hấp thụ Huyền Minh Thạch: “Chủ nhân, với Thiên Y Vô Hạn, ngươi cần 5 năm để chữa lành hoàn toàn vết thương! Để nâng cao Kiếm Ý và Thần Châm Tạo Hóa, ngươi cần ít nhất 30 năm trong không gian này, tương ứng 7-8 ngày bên ngoài! Lương Huyền Thiên chắc chắn đang tìm ngươi, nhưng không gian của ta đóng băng thời gian, hắn không thể phát hiện! Ngươi yên tâm tu luyện, ta sẽ bảo vệ!” Hắn gật, ánh mắt quyết đoán: “Tốt! 35 năm trong không gian Tèo, chỉ 8-9 ngày bên ngoài! Ta bá, sẽ tận dụng thời gian này để mạnh hơn!”

Hắn bắt đầu chữa trị vết thương, vận Thiên Y Vô Hạn, từng luồng khí tinh thuần lan khắp cơ thể, tập trung vào các vết thương, máu ngừng chảy, da thịt dần khép lại, tự nhủ: “Thiên Y Vô Hạn, pháp bảo của một vị Tiên Đế Nhân Tộc, quả nhiên mạnh mẽ! Huyệt đạo thứ 13 đã mở, ta có thể cảm nhận khí tức trong phạm vi hàng trăm dặm, chữa trị vết thương cũng nhanh hơn!” Sau 5 năm, vết thương hoàn toàn lành lặn, cơ thể hắn trở lại trạng thái đỉnh cao, tự nhủ: “Tốt! Giờ là lúc nâng cao Kiếm Ý và Thần Châm Tạo Hóa! Lương Huyền Thiên, lần này, ta sẽ cho ngươi biết tay!”

Hắn cầm Sử Lược Thần, tập trung tinh thần, luyện Kiếm Ý, cảm nhận ý chí cổ xưa từ thanh kiếm, từng luồng ý chí hòa quyện với Kiếm Ý của hắn, khiến kiếm khí mạnh mẽ hơn, ý chí như muốn chém đứt mọi thứ. Hắn vung kiếm, chém ra hàng trăm đạo kiếm khí, mỗi đạo mang ý chí bá đạo, hóa thành hình rồng xanh, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh nhỏ, tự nhủ: “Kiếm Ý tầng thứ bốn trung kỳ, ta đã tinh thông! Sau 20 năm, ta đạt tầng thứ bốn trung kỳ, ý chí mạnh hơn, kiếm khí sắc bén hơn! Nếu gặp lại Lương Huyền Thiên, ta có thể đấu ngang tay!” Hắn chuyển sang luyện Thần Châm Tạo Hóa, huyệt đạo thứ 14 bắt đầu “nhúc nhích” mạnh hơn, nhưng vẫn không khai mở hoàn toàn, tự nhủ: “Huyệt này, cần cơ duyên lớn hơn! Nhưng ta bá, không bỏ cuộc!”

Sau 35 năm trong không gian Tèo, tương ứng 9 ngày bên ngoài, hắn mở mắt, ánh mắt sáng rực, khí thế mạnh mẽ hơn trước, tự nhủ: “Kiếm Ý tầng thứ năm, ta đã đạt! Thần Châm Tạo Hóa cũng tiến bộ, nhưng huyệt thứ 14 vẫn chưa mở! Tu vi không tăng, nhưng kỹ năng mạnh hơn, đủ để đối đầu Lương Huyền Thiên! Ta bá, không sợ!” Hắn rời không gian Tèo, trở lại phòng khách, ánh mắt sắc bén quét qua xung quanh, cảm nhận một luồng khí tức mạnh mẽ đang đến gần, tự nhủ: “Hắn đến rồi! Lương Huyền Thiên, lần này, ta sẽ cho ngươi biết tay!”

Cửa phòng bật mở, Lương Huyền Thiên, áo bào tím, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, lao vào, khí thế Chân Thánh sáu sao trung kỳ bùng lên, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi trốn 9 ngày, ta đã tìm được! Hôm nay, ngươi phải chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo ánh sáng tím, hóa thành hình phượng hoàng khổng lồ, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, mang theo sát khí kinh thiên, không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!”

Huỳnh Thắng không né, ánh mắt sắc bén, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, lao thẳng về phía phượng hoàng tím, vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí va chạm với phượng hoàng tím, “Ầm!” không gian nổ tung, phượng hoàng tím bị cắt đôi, nhưng chưởng lực còn sót lại vẫn lao tới, đâm trúng ngực hắn, máu tươi bắn ra, nhưng hắn không lùi, tự nhủ: “Ta bá, không khuất phục!” Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, giảm đau, lao thẳng về phía Lương Huyền Thiên, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang ý chí kinh thiên, lao thẳng vào ngực đối thủ.

Lương Huyền Thiên kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Kiếm Ý của ngươi… mạnh hơn trước? Tiểu tử, ngươi làm thế nào?” Hắn vung tay, ánh sáng tím hóa thành một tấm khiên, chặn lại ba đạo kiếm khí, “Ầm!” tấm khiên vỡ vụn, hắn bị đẩy lùi năm bước, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng: “Ngươi… ngươi chỉ Chân Thánh ba sao, sao có thể mạnh như vậy?” Hắn cười lạnh: “Lương Huyền Thiên, ta bá, không cần ngươi biết! Hôm nay, ngươi phải trả giá vì dám tấn công ta!” Hắn lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, vung kiếm, chém ra hàng trăm đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý tầng thứ năm, hóa thành hình rồng xanh, bao phủ cả không gian, lao thẳng về phía Lương Huyền Thiên, tự nhủ: “Ta bá, phải thắng!”

Lương Huyền Thiên gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, ánh sáng tím hóa thành một con phượng hoàng khổng lồ, lao thẳng về phía rồng xanh, “Ầm!” không gian nổ tung, cả hai bị đẩy lùi, máu tươi bắn ra, nhưng Huỳnh Thắng không dừng, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, lao tới, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Lương Huyền Thiên. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, đâm vào tường, máu tươi phun ra, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…”

Huỳnh Thắng thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, thắng rồi! Lương Huyền Thiên, ngươi không giết được ta! Họ Lương, bí mật của các ngươi, ta sẽ tìm ra!” Hắn ngồi xuống, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, ánh mắt quyết đoán: “Tèo đã phục hồi một phần, ta bá, sẽ tiếp tục tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng và Hồn Tinh Vạn Niên! Họ Lương, các ngươi chờ đó!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 124 : Điều Tra Họ Lương Và Hành Trình Tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng


Sáng sớm tại phủ họ Lương, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, không gian trong phòng khách thoảng mùi hương gỗ, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chim hót líu lo bên ngoài. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngồi xếp bằng trên giường, vừa vận Thiên Y Vô Hạn để chữa lành vết thương từ trận chiến với Lương Huyền Thiên. Máu tươi trên ngực đã ngừng chảy, nhưng áo gấm rách tơi tả, khiến hắn nhìn giống một tên ăn mày hơn là con rể họ Lương, tự nhủ: “ áo gấm này mới may, mà giờ rách thế này, nhìn ta giống dân Cái Bang hơn! Lương Huyền Thiên, lão già đó đánh đau thật, nhưng ta bá, không dễ chết đâu!” Hắn đứng dậy, vươn vai, nghe xương cốt kêu “rắc rắc”: “Đánh nhau xong, người đau mà sao sướng thế nhỉ? Đúng là ta bá, không ai sánh được! Hê hê!”

Hắn nhìn xuống Sử Lược Thần bên hông, ánh mắt thoáng chút đắc ý: “Thanh kiếm này, từng thuộc về Tiên Đế Sử Lược, mà ta lại nhặt được! Đúng là số ta đỏ, không ai cản nổi! Nhưng họ Lương, các ngươi dám giấu tàn hồn Yêu Đế Hắc U, còn muốn giết ta diệt khẩu? Hừ, ta bá, không để yên đâu! Đã thế, ta còn phải tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng để chữa trị Tèo, không rảnh đùa với các ngươi lâu!” Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ngươi đã phục hồi 30% nhờ Huyền Minh Thạch, giờ cần Tinh Huyết Phượng Hoàng và Hồn Tinh Vạn Niên! Ngươi có manh mối nào về Tinh Huyết Phượng Hoàng không?” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, mạnh mẽ hơn trước: “Chủ nhân, Tinh Huyết Phượng Hoàng là bảo vật cấp Tiên Đế, cực kỳ hiếm! Ta cảm nhận được một luồng khí tức phượng hoàng mơ hồ, ở phía tây Đại Thổ Bắc Vực, tại Phượng Hoàng Cốc! Nhưng nơi đó nguy hiểm, có thể có ma thú cấp cao hoặc cao thủ bảo vệ!”

Huỳnh Thắng gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Phượng Hoàng Cốc? Nghe tên là thấy nóng rồi! Chắc toàn phượng hoàng xinh đẹp, không biết có cô nào thích ta không nhỉ? Hê hê, ta bá, đi kiếm Tinh Huyết Phượng Hoàng, tiện thể tán gái luôn! Nhưng trước đó, phải điều tra rõ bí mật họ Lương! Tèo, ngươi thấy luồng khí tà ác ở đâu trong phủ không?” Tèo đáp: “Chủ nhân, luồng khí tà ác ở phía bắc phủ, nhưng bị phong ấn, rất mờ nhạt! Ta không xác định chính xác, nhưng chắc chắn liên quan đến tàn hồn Yêu Đế Hắc U mà ngươi đã phong ấn!” Hắn gật, ánh mắt sắc bén: “Tốt! Ta bá, sẽ tìm ra! Họ Lương, các ngươi chờ đó!”

Hắn mở cửa, bước ra sân, nhưng vừa ra khỏi phòng, đã thấy Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, đứng khoanh tay, ánh mắt kiêu ngạo nhìn hắn, giọng nói lạnh lẽo: “Cửu Chân, ngươi làm gì mà trốn trong phòng mấy ngày liền? Cha ta đang nổi giận, bảo ngươi ra gặp ngay! Còn nữa, ngươi đánh đại trưởng lão Lương Huyền Thiên, ngươi muốn chết à?” Hắn cười gãi đầu: “Tiểu Phượng cô nương, đừng nóng mà! Ta đánh lão già đó là vì lão đánh ta trước, ta chỉ tự vệ thôi! Với lại, ta bá, đánh xong còn sống nhăn, không phải tốt sao? Hê hê, cô nương lo cho ta à?” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt thoáng đỏ, quay mặt đi: “Hừ, ai lo cho ngươi! Ta chỉ không muốn ngươi làm mất mặt họ Lương! Đi ngay, cha ta đang đợi!”

Trong đại sảnh phủ họ Lương, Lương Thiên Hành, áo bào đỏ thêu rồng vàng, dáng uy nghiêm, ngồi trên ghế chủ, ánh mắt sắc bén nhìn Huỳnh Thắng bước vào, bên cạnh là Hữu Đạt, tóc muối tiêu, dáng trung niên, ánh mắt lo lắng. Lương Thiên Hành lạnh lùng lên tiếng: “Cửu Chân, ngươi đánh đại trưởng lão Lương Huyền Thiên, còn lấy Huyền Minh Thạch mà không báo cáo? Ngươi không xem họ Lương ra gì sao?” Hắn cười: “Lương gia chủ, đừng nóng mà! Huyền Minh Thạch ta lấy để… ờ… làm đồ chơi thôi! Còn lão Huyền Thiên, lão đánh ta trước, ta chỉ tự vệ, không ngờ lão yếu thế, bị ta đánh ngất luôn! Ta bá, không cố ý đâu, hê hê!” Lương Thiên Hành tức đến xanh mặt, đập bàn: “Đồ chơi? Huyền Minh Thạch là bảo vật cấp Tiên Đế, ngươi dám gọi là đồ chơi? Còn đại trưởng lão, ngươi đánh ngất, ngươi nghĩ họ Lương dễ bắt nạt sao?”

Hữu Đạt vội nói: “Lương gia chủ, bình tĩnh! Cửu Chân không cố ý, nó chỉ… chỉ tự vệ thôi! Mong gia chủ bỏ qua!” Lương Thiên Hành hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo: “Hừ, bỏ qua? Được! Nhưng ta nghe nói, ngươi đang điều tra khu vườn phía sau phủ? Nơi đó là cấm địa, ngươi dám xâm nhập? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, họ Lương không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!” Hắn vung tay, một bóng người lao vào, dáng cao lớn, áo bào trắng, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén—Lương Vân Hạc, nhị trưởng lão họ Lương, Chân Thánh sáu sao sơ kỳ, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử này, dám điều tra cấm địa? Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi một bài học!”

Huỳnh Thắng cười mắng thầm: “ họ Lương đúng là lắm cao thủ! Lại thêm một lão Chân Thánh sáu sao, đánh hoài không hết à? Nhưng ta bá, không sợ đâu! Lão muốn dạy ta, cứ thử xem, hê hê!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, lao ra ngoài sân, tự nhủ: “Đánh trong sảnh, phá đồ ta lại bị mắng! Ra ngoài sân cho rộng, ta bá, thoải mái đánh hơn!” Lương Vân Hạc lao theo, tay hóa thành móng vuốt trắng, mang theo ánh sáng lạnh lẽo, chộp thẳng vào ngực Huỳnh Thắng, không gian xung quanh rung chuyển, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!”

Hắn không né, ánh mắt sắc bén, vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí va chạm với móng vuốt trắng, “Ầm!” không gian nổ tung, móng vuốt trắng bị cắt đôi, nhưng Lương Vân Hạc không lùi, vung tay, ánh sáng trắng hóa thành hàng trăm mũi tên trắng, mang theo sát khí kinh khủng, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng, tốc độ nhanh đến mức không gian vặn vẹo, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi không thoát được!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, né tránh liên tục, nhưng không gian nhỏ hẹp, mũi tên quá dày, vài mũi đâm trúng vai trái, máu tươi bắn ra, tự nhủ: “ lại bị thương! Lão này mạnh thật, nhưng ta bá, không sợ!”

Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt không gian, lao thẳng về phía Lương Vân Hạc. “Kiếm Ý – Trảm Bạch Vân!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Lương Vân Hạc, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi năm bước, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý của ngươi… sao mạnh vậy? Tiểu tử, ngươi là ai?” Hắn cười nói: “Ta bá, không cần ngươi biết! Lão muốn đánh nữa không? Ta còn rảnh lắm, hê hê!”

Lương Vân Hạc gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, ánh sáng trắng hóa thành một con phượng hoàng khổng lồ, lao thẳng về phía rồng xanh, “Ầm!” không gian nổ tung, cả hai bị đẩy lùi, máu tươi bắn ra, nhưng Huỳnh Thắng không dừng, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, lao tới, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Lương Vân Hạc. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, đâm vào tường, máu tươi phun ra, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…” Hắn thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, lại thắng! Họ Lương, các ngươi không giết được ta! Giờ là lúc tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng, chữa trị Tèo!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 125 : Phượng Hoàng Cốc, Ma Thú Cấp Cao Và Cuộc Gặp Lại Kim Liên


Mặt trời vừa mọc trên Đại Thổ Bắc Vực, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua những tán cây, phủ lên con đường mòn dẫn đến Phượng Hoàng Cốc một lớp ánh sáng rực rỡ. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, cưỡi một con ngựa ô, tay cầm thanh kiếm Sử Lược Thần, ánh mắt sắc bén nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nói: “ Phượng Hoàng Cốc, nghe tên là thấy nóng rồi! Không biết có phượng hoàng xinh đẹp nào để ta tán không nhỉ? Hê hê, ta bá, vừa tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng chữa trị Tèo, vừa kiếm thêm một cô vợ, đúng là nhất cử lưỡng tiện!” Hắn nhìn lại bộ áo gấm mới thay, màu xanh thẫm thêu hoa văn rồng bạc, lẩm bẩm: “Lần này không được để rách áo nữa, chứ không lại bị nhầm thành dân Cái Bang, mất mặt lắm!”

Đi bên cạnh hắn là Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt kiêu ngạo lườm Huỳnh Thắng, giọng nói lạnh nhạt: “Cửu Chân, ngươi nói nhảm gì đấy? Phượng Hoàng Cốc là nơi nguy hiểm, không phải nơi để ngươi tán tỉnh! Hừ, ta đi cùng chỉ để giám sát, đừng làm gì ngu ngốc, ta không cứu ngươi đâu!” Hắn cười nói, gãi đầu: “Tiểu Phượng cô nương, đừng lo mà! Ta bá, không cần cô nương cứu đâu! Với lại, có cô nương đẹp như tiên nữ đi cùng, ta tự nhiên có thêm động lực, hê hê!” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt thoáng đỏ, quay mặt đi: “Hừ, miệng lưỡi trơn tru! Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, ta không có thời gian đùa với ngươi!”

Cả hai tiếp tục hành trình, sau hai ngày đường, cuối cùng cũng đến Phượng Hoàng Cốc, một thung lũng rộng lớn, không khí nóng rực, mặt đất đỏ rực như bị thiêu đốt, từng luồng khí nóng bốc lên, mang theo khí tức phượng hoàng cổ xưa. Xung quanh thung lũng, những cây cổ thụ cao lớn, lá đỏ rực như lửa, tạo nên khung cảnh vừa hùng vĩ vừa nguy hiểm. Huỳnh Thắng dừng ngựa, nhảy xuống, vận Thiên Y Vô Hạn để điều hòa cơ thể, chống lại cái nóng, tự nhủ: “Nóng thật! Khí tức phượng hoàng ở đây, mạnh hơn Tèo cảm nhận! Tinh Huyết Phượng Hoàng chắc chắn ở sâu bên trong, nhưng nơi này, không đơn giản!” Hắn quay sang Lương Tiểu Phượng, cười nói: “Tiểu Phượng cô nương, nóng thế này, cô nương có muốn ta quạt cho không? Ta bá, phục vụ tốt lắm, hê hê!” Nàng hừ lạnh: “Hừ, ngươi mà quạt, chắc ta cháy luôn! Đi nhanh, đừng nói nhảm!”

Cả hai tiến sâu vào Phượng Hoàng Cốc, cái nóng càng lúc càng dữ dội, ngay cả Thiên Y Vô Hạn cũng phải vận chuyển liên tục để chống lại. Hắn cảm nhận khí tức phượng hoàng càng lúc càng mạnh, tự nhủ: “Khí tức này, ở phía trước! Tinh Huyết Phượng Hoàng, ta bá, phải lấy được!” Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, từ sâu trong thung lũng, một con ma thú khổng lồ lao ra—Hỏa Diệm Phượng, cấp Chân Thánh sáu sao trung kỳ, thân cao hơn mười mét, lông đỏ rực như lửa, đôi mắt rực cháy, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám vào Phượng Hoàng Cốc? Tinh Huyết Phượng Hoàng là của ta, các ngươi chỉ là con mồi!”

Lương Tiểu Phượng kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Chân Thánh sáu sao trung kỳ! Cửu Chân, chúng ta không phải đối thủ! Chạy đi!” Hỏa Diệm Phượng gầm lên, đôi cánh khổng lồ vung lên, hàng trăm quả cầu lửa đỏ rực lao thẳng về phía cả hai, mang theo nhiệt độ kinh khủng, như muốn thiêu đốt mọi thứ. Huỳnh Thắng cười nói, gãi đầu: “ con chim này nóng tính ghê! Nhưng ta bá, không chạy đâu! Tiểu Phượng cô nương, ở lại phía sau, để ta xử nó! Hê hê, con chim này mà nướng lên, chắc ngon lắm!” Nàng hừ lạnh: “Hừ, ngươi điên rồi! Chân Thánh sáu sao trung kỳ, ngươi làm sao đấu được?”

Hắn không đáp, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh các quả cầu lửa, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí lao thẳng về phía Hỏa Diệm Phượng, cắt đứt các quả cầu lửa, đâm thẳng vào ngực con ma thú, “Ầm!” một tiếng nổ vang, Hỏa Diệm Phượng gầm lên đau đớn, nhưng không ngã, đôi cánh vung lên, tạo ra một cơn bão lửa, bao phủ cả thung lũng, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta nghĩ! Nhưng ngươi phải chết!”

Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, chống lại cái nóng, nhưng áp lực từ bão lửa khiến hắn cảm nhận rõ sự chênh lệch, tự nhủ: “ con chim này nóng quá, nóng hơn cả crush của ta hồi xưa! Nhưng ta bá, không sợ đâu!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, lao thẳng vào bão lửa, vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, ý chí như muốn chém đứt ngọn lửa, lao thẳng về phía Hỏa Diệm Phượng. “Kiếm Ý – Trảm Diệm!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Hỏa Diệm Phượng, “Ầm!” con ma thú bị đánh bay, lông lửa rơi lả tả, máu tươi bắn ra, ngã xuống, nhưng vẫn gầm lên: “Tiểu tử, ngươi không lấy được Tinh Huyết Phượng Hoàng!”

Hắn lao tới, lấy một giọt tinh huyết từ ngực Hỏa Diệm Phượng, ánh mắt sáng rực: “Tinh Huyết Phượng Hoàng, ta bá, lấy được rồi! Tèo, ngươi sắp mạnh hơn!” Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau: “Mai đệ, đệ… đệ còn sống?” Hắn quay đầu, kinh ngạc khi thấy Kim Liên, dáng thon gọn, xiêm y trắng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy đau khổ, ánh mắt ướt át nhìn hắn, tự nhủ: “Kim Tỷ, sao tỷ lại ở đây?” Hắn cười nói: “Kim Tỷ, đệ đây! Đệ bá, không dễ chết đâu! Tỷ sao lại ở Phượng Hoàng Cốc? Hê hê, chắc là nhớ đệ, đúng không?” Nàng cắn môi, lao tới ôm lấy hắn, nước mắt rơi: “Đệ… đệ còn sống, tỷ mừng lắm! Tỷ đến đây tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng để luyện đan, cứu một người! Nhưng đệ… đệ sao lại ở đây?” Hắn cười: “Đệ cũng tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng, để chữa trị pháp bảo! Đệ bá, mà sao gặp tỷ lại thấy sướng thế này, hê hê!”

Lương Tiểu Phượng đứng phía sau, hừ lạnh: “Hừ, ngươi có tỷ muội rồi, còn đùa giỡn ta sao? Cửu Chân, ngươi đúng là đáng ghét!” Kim Liên giật mình, buông Huỳnh Thắng, ánh mắt phức tạp: “Mai đệ, vị cô nương này là… thê tử của đệ?” Hắn cười nói: “Tiểu Phượng cô nương, đừng ghen mà! Đây là Kim Tỷ của ta, tỷ muội tốt! Đệ bá, không làm gì xấu đâu, hê hê!” Nàng hừ: “Hừ, ai ghen! Ta không thèm!” Nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút khó chịu, tự nhủ: “Tiểu tử này, đúng là đáng ghét!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 126 : Hợp Sức Đối Đầu Cao Thủ Và Lương Tiểu Phượng Ghen Tuông


Phượng Hoàng Cốc chìm trong cái nóng rực, không khí mang theo khí tức phượng hoàng cổ xưa, mặt đất đỏ rực như bị thiêu đốt, từng luồng khí nóng bốc lên, khiến cả không gian như một lò lửa khổng lồ. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng giữa thung lũng, tay cầm giọt Tinh Huyết Phượng Hoàng vừa lấy từ Hỏa Diệm Phượng, ánh mắt sáng rực nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nói: “ Tinh Huyết Phượng Hoàng đây rồi! Tèo, ngươi sắp mạnh hơn, ta bá, đúng là số đỏ, hê hê! Nhưng mà nóng thế này, chắc ta sắp thành gà nướng mất! Không biết có phượng hoàng xinh đẹp nào đến cứu ta không nhỉ?” Hắn quay sang Kim Liên, dáng thon gọn, xiêm y trắng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy đau khổ, ánh mắt ướt át nhìn hắn, cười tươi: “Kim Tỷ, tỷ đến đúng lúc ghê! Đệ bá, mà gặp tỷ tự nhiên thấy mát mẻ hơn, hê hê!”

Kim Liên cắn môi, ánh mắt vẫn đầy xúc động, giọng nói dịu dàng: “Mai đệ, đệ còn sống, tỷ thật sự mừng! Tỷ đến đây tìm Tinh Huyết Phượng Hoàng để luyện đan, cứu một người quan trọng, không ngờ lại gặp đệ! Nhưng… vị cô nương này là ai?” Nàng nhìn sang Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp tựa tiên nữ, ánh mắt kiêu ngạo đang lườm Huỳnh Thắng. Hắn cười nói, gãi đầu: “Tiểu Phượng cô nương, đừng lườm mà, mắt đẹp thế, lườm ta xót lắm! Đây là Kim Tỷ của ta, tỷ muội tốt! Đệ bá, không làm gì xấu đâu, hê hê!” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh, quay mặt đi, giọng nói đầy ghen tuông: “Hừ, tỷ muội tốt? Ngươi ôm ấp thế kia, còn nói không làm gì xấu? Cửu Chân, ngươi đúng là đáng ghét! Ta không thèm quan tâm ngươi nữa!” Nàng dậm chân, bước qua một bên, ánh mắt thoáng chút khó chịu, tự nhủ: “Tiểu tử này, đúng là lăng nhăng!”

Huỳnh Thắng cười khổ, gãi đầu: “ Tiểu Phượng cô nương ghen rồi! Ta bá, mà sao thấy sướng thế này? Hê hê, thôi kệ, để cô nương ghen tí cho vui! Giờ phải chữa trị Tèo trước đã!” Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ta có Tinh Huyết Phượng Hoàng rồi! Làm sao để chữa trị ngươi?” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, mạnh mẽ hơn trước: “Chủ nhân, cảm ơn ngươi! Tinh Huyết Phượng Hoàng có khí tức phượng hoàng tinh thuần, có thể trung hòa yêu khí trong linh hồn ta! Ngươi hãy đặt giọt tinh huyết vào không gian của ta, ta sẽ hấp thụ trong 10 năm, tương ứng 2-3 ngày bên ngoài!” Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “Tốt! Ta bá, sẽ chữa trị ngươi ngay! 10 năm, ta cũng tranh thủ luyện thêm chút, hê hê!”

Hắn vận Linh Lực, kích hoạt Tèo, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, bao bọc lấy hắn và giọt Tinh Huyết Phượng Hoàng, kéo vào không gian bên trong. Không gian của Tèo rộng lớn, bầu trời trắng xóa, mặt đất phẳng lì, không khí tinh thuần. Hắn đặt giọt tinh huyết xuống, Tèo phát ra một luồng ánh sáng đỏ rực, bao bọc lấy tinh huyết, từng luồng khí phượng hoàng tỏa ra, hòa vào không gian, tự nhủ: “Khí tức phượng hoàng, mạnh thật! Tèo, ngươi cần 10 năm, ta cũng tranh thủ luyện Kiếm Ý và Thần Châm Tạo Hóa! Ta bá, không bỏ lỡ cơ hội!” Hắn ngồi xếp bằng, vận Thiên Y Vô Hạn, tập trung tinh thần, luyện Thần Châm Tạo Hóa, huyệt đạo thứ 14 “nhúc nhích” mạnh hơn, tự nhủ: “Huyệt này, sắp mở rồi! Nếu thành công, Thiên Y Vô Hạn sẽ mạnh hơn, ta bá, phải cố lên!”

Sau 10 năm trong không gian Tèo, tương ứng 3 ngày bên ngoài, Tèo phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, giọng nói mạnh mẽ hơn: “Chủ nhân, ta đã hấp thụ Tinh Huyết Phượng Hoàng, yêu khí trong linh hồn ta đã được trung hòa thêm 30%! Ta phục hồi được 60% sức mạnh, có thể hỗ trợ ngươi nhiều hơn! Nhưng để đạt đỉnh phong, hoặc nâng cấp, vẫn cần Hồn Tinh Vạn Niên!” Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “Tốt! Tèo, ngươi mạnh hơn, ta bá, càng tự tin! Hồn Tinh Vạn Niên, ta sẽ tìm! Nhưng giờ, phải đối phó với họ Lương!” Hắn rời không gian Tèo, trở lại Phượng Hoàng Cốc, chỉ mới 3 ngày trôi qua, nhưng cảm giác như đã trải qua hàng chục năm.

Vừa trở lại, hắn đã thấy Kim Liên và Lương Tiểu Phượng đang bị một bóng người áp chế, dáng cao lớn, áo bào xanh, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén—Huyền Dương Tôn Giả, một cao thủ ẩn cư trong Phượng Hoàng Cốc, Chân Thánh sáu sao đỉnh phong, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám giết Hỏa Diệm Phượng của ta? Hôm nay, các ngươi phải chết!” Hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang theo ánh sáng vàng rực, hóa thành hình mặt trời, mang yếu tố Hỏa trong ngũ hành, lao thẳng về phía Kim Liên và Lương Tiểu Phượng, nhiệt độ kinh khủng, như muốn thiêu đốt cả thung lũng.

Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành hình băng long, mang yếu tố Thủy trong ngũ hành, lao thẳng về phía mặt trời vàng, “Ầm!” không gian rung chuyển, băng long vỡ vụn, nàng bị đẩy lùi ba bước, máu tươi chảy từ khóe miệng, ánh mắt kinh hãi: “Chân Thánh sáu sao đỉnh phong! Tỷ không phải đối thủ!” Lương Tiểu Phượng cũng vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng hồng phấn, hóa thành hình phượng hoàng lửa, mang yếu tố Hỏa, lao thẳng về phía Huyền Dương Tôn Giả, nhưng bị hắn vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng vàng, hóa thành hàng trăm mũi tên lửa, mang yếu tố Hỏa, cắt đứt phượng hoàng, đâm thẳng vào ngực nàng, máu tươi bắn ra, nàng ngã xuống, ánh mắt run rẩy: “Hắn… mạnh quá…”

Huỳnh Thắng lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, đỡ lấy Lương Tiểu Phượng, cười nói: “Tiểu Phượng cô nương, đừng sợ! Có ta bá đây, không ai làm gì được cô nương! Hê hê, mà cô nương bị thương, chắc cần ta bế một chút, đúng không?” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt đỏ bừng: “Hừ, ai cần ngươi bế! Ta tự đứng được! Ngươi lo mà đấu với lão kia đi, đừng nói nhảm!” Hắn cười, đặt nàng xuống, quay sang Kim Liên, giọng nghiêm túc: “Kim Tỷ, tỷ ổn không? Lão này để đệ xử, tỷ hỗ trợ đệ nhé! Ta bá, không sợ đâu!” Nàng gật, ánh mắt quyết đoán: “Mai đệ, tỷ ổn! Chúng ta hợp sức, đấu với hắn!”

Huyền Dương Tôn Giả cười lạnh: “Hợp sức? Hai tiểu bối Chân Thánh, cộng thêm ngươi, cũng chỉ là con kiến! Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!” Hắn vung tay, ánh sáng vàng hóa thành một vòng tròn mặt trời khổng lồ, mang yếu tố Hỏa, nhiệt độ kinh khủng, lao thẳng về phía ba người, tự nhủ: “Chết đi!” Huỳnh Thắng vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí lao thẳng về phía mặt trời vàng, “Ầm!” không gian nổ tung, mặt trời vàng bị cắt đôi, nhưng chưởng lực còn sót lại vẫn lao tới, đâm trúng ngực hắn, máu tươi bắn ra, tự nhủ: “ lão này mạnh thật! Nhưng ta bá, không sợ!”

Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành hàng trăm mũi băng nhọn, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía Huyền Dương Tôn Giả, đồng thời tạo ra một màn sương băng bao phủ, giảm nhiệt độ xung quanh, tự nhủ: “Mai đệ, tỷ hỗ trợ đệ!” Huyền Dương Tôn Giả hừ lạnh, vung tay, ánh sáng vàng hóa thành một cơn bão lửa, mang yếu tố Hỏa, thiêu đốt màn sương băng, đồng thời hóa thành hàng trăm mũi tên lửa, lao thẳng về phía Kim Liên, tự nhủ: “Tiểu bối, ngươi không thoát được!” Hắn lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, đỡ lấy Kim Liên, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, lao thẳng về phía Huyền Dương Tôn Giả. “Kiếm Ý – Trảm Hỏa!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Huyền Dương Tôn Giả, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi năm bước, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý của ngươi… sao mạnh vậy? Tiểu tử, ngươi là ai?”

Hắn cười nói: “Ta bá, không cần ngươi biết! Lão muốn đánh nữa không? Ta còn rảnh lắm, hê hê!” Huyền Dương Tôn Giả gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, ánh sáng vàng hóa thành một con phượng hoàng khổng lồ, mang yếu tố Hỏa, lao thẳng về phía ba người, tự nhủ: “Chết đi!” Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành một con băng long khổng lồ, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía phượng hoàng, “Ầm!” không gian nổ tung, băng long và phượng hoàng cùng vỡ vụn, cả hai bị đẩy lùi, máu tươi bắn ra. Hắn lao tới, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Huyền Dương Tôn Giả. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, đâm vào vách đá, máu tươi phun ra, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…”

Hắn thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, lại thắng! Kim Tỷ, tỷ giỏi lắm, hợp sức với đệ đúng là ăn ý! Hê hê, mà Tiểu Phượng cô nương, cô nương không ghen nữa chứ?” Lương Tiểu Phượng hừ lạnh, khuôn mặt đỏ bừng: “Hừ, ai ghen! Ngươi và tỷ muội của ngươi, đúng là đáng ghét!” Nàng quay mặt đi, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút phức tạp, tự nhủ: “Tiểu tử này, mạnh thật… nhưng mà… hừ!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 127 : Hành Trình Tìm Hồn Tinh Vạn Niên Và Cửa Tử Nguy Hiểm


Phượng Hoàng Cốc dần trở nên yên tĩnh sau trận chiến kinh thiên động địa, mặt đất đỏ rực vẫn bốc lên từng luồng khí nóng, xác của Hỏa Diệm Phượng và Huyền Dương Tôn Giả nằm bất động, chứng minh sự khốc liệt vừa qua. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng giữa thung lũng, máu tươi thấm đỏ áo gấm, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, khóe miệng nở nụ cười nói: “ con chim nướng này to thế, mà đánh đau thật! Nhưng ta bá, lấy được Tinh Huyết Phượng Hoàng, Tèo đã phục hồi 60% sức mạnh! Hê hê, giờ chỉ còn Hồn Tinh Vạn Niên nữa, Tèo sẽ mạnh hơn, ta bá, đúng là số đỏ!” Hắn quay sang Kim Liên, dáng thon gọn, xiêm y trắng, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, cười tươi: “Kim Tỷ, tỷ giỏi lắm, hợp sức với đệ đúng là ăn ý! Đệ bá, mà có tỷ bên cạnh, tự nhiên thấy sướng hơn, hê hê!”

Kim Liên mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Mai đệ, đệ vẫn thế, lúc nào cũng đùa được! Tỷ mừng vì đệ còn sống, nhưng Phượng Hoàng Cốc nguy hiểm, đệ lấy được Tinh Huyết Phượng Hoàng, giờ định đi đâu?” Hắn gãi đầu, cười nói: “Kim Tỷ, đệ còn phải tìm Hồn Tinh Vạn Niên, bảo vật cuối cùng để chữa trị pháp bảo của đệ! Tèo nói, nó cảm nhận được khí tức Hồn Tinh Vạn Niên ở Vạn Hồn Uyên, một nơi nguy hiểm hơn cả Phượng Hoàng Cốc! Nhưng ta bá, không sợ đâu, hê hê! Tỷ có đi cùng đệ không?” Nàng gật, ánh mắt quyết đoán: “Vạn Hồn Uyên? Tỷ nghe nói nơi đó là tử địa, ngay cả Chân Thánh bảy sao cũng khó sống sót! Nhưng đệ đi, tỷ sẽ đi cùng! Tỷ không để đệ mạo hiểm một mình!”

Lương Tiểu Phượng, dáng cao gầy, xiêm y hồng phấn, khuôn mặt lạnh lùng, đứng một bên, ánh mắt kiêu ngạo lườm Huỳnh Thắng, giọng nói đầy ghen tuông: “Hừ, ngươi có tỷ muội tốt rồi, còn hỏi ta làm gì? Vạn Hồn Uyên nguy hiểm thế, ta không đi đâu! Ngươi muốn chết thì tự đi, đừng kéo ta theo!” Hắn cười khổ, gãi đầu: “ Tiểu Phượng cô nương vẫn ghen à? Ta bá, mà sao thấy sướng thế này? Hê hê, cô nương cứ nghỉ ngơi đi, đệ đi với Kim Tỷ một chuyến, xong rồi về ngay! Đừng ghen nữa, mắt đẹp thế, lườm nhiều xót lắm!” Nàng hừ lạnh, khuôn mặt đỏ bừng, quay mặt đi: “Hừ, ai ghen! Ngươi đi đâu ta không quan tâm! Nhưng… nhưng nếu ngươi chết, ta… ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Hắn cười lớn: “Hê hê, yên tâm, ta bá, không chết được đâu!”

Hắn và Kim Liên rời Phượng Hoàng Cốc, hướng về Vạn Hồn Uyên, một tử địa nổi tiếng ở Đại Thổ Bắc Vực, nơi được đồn đại là chôn vùi hàng vạn linh hồn từ thời cổ đại, khí tức âm u, nguy hiểm đến mức ngay cả Chân Thánh bảy sao cũng khó sống sót. Trên đường đi, Kim Liên lo lắng: “Mai đệ, Vạn Hồn Uyên không đơn giản, nghe nói nơi đó có Hồn Vương, một ma thú cấp Chân Thánh tám sao, từng giết chết hàng trăm cao thủ! Đệ chỉ Chân Thánh ba sao, làm sao đối phó?” Hắn cười nói: “Kim Tỷ, đừng lo mà! Ta bá, không sợ đâu! Chân Thánh tám sao thì sao, đệ từng đánh Chân Thánh sáu sao rồi, thêm chút nữa cũng không sao, hê hê! Với lại, có tỷ bên cạnh, đệ tự nhiên có thêm động lực!” Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đệ vẫn thế, lúc nào cũng đùa được! Nhưng tỷ sẽ bảo vệ đệ, dù có nguy hiểm thế nào!”

Sau ba ngày đường, cả hai đến Vạn Hồn Uyên, một thung lũng âm u, không khí lạnh buốt, sương mù xám bao phủ, mang theo tiếng rít ghê rợn của linh hồn, từng luồng khí âm u lan tỏa, khiến ngay cả Chân Thánh cũng cảm thấy rùng mình. Hắn vận Thiên Y Vô Hạn, điều hòa cơ thể, đẩy khí âm u ra ngoài, tự nhủ: “Nơi này, nguy hiểm thật! Khí tức linh hồn, mạnh hơn ta tưởng! Hồn Tinh Vạn Niên chắc chắn ở sâu bên trong, nhưng ta bá, không sợ!” Hắn quay sang Kim Liên, cười nói: “Kim Tỷ, lạnh thế này, tỷ có muốn đệ ôm cho ấm không? Đệ bá, ôm tốt lắm, hê hê!” Nàng lườm hắn, nhưng khóe miệng thoáng nụ cười: “Hừ, đệ đừng đùa nữa! Tỷ tự lo được, đi thôi, cẩn thận!”

Cả hai tiến sâu vào Vạn Hồn Uyên, sương mù càng lúc càng dày, khí âm u càng lúc càng mạnh, ngay cả Thiên Y Vô Hạn cũng phải vận chuyển liên tục để chống lại. Hắn cảm nhận khí tức Hồn Tinh Vạn Niên từ phía trước, tự nhủ: “Khí tức này, ở sâu bên trong! Hồn Tinh Vạn Niên, ta bá, phải lấy được!” Đột nhiên, một tiếng rít ghê rợn vang lên, từ sâu trong sương mù, một bóng dáng khổng lồ lao ra—Hồn Vương, cấp Chân Thánh tám sao sơ kỳ, thân hình cao lớn, không có thực thể, chỉ là một khối sương mù đen, đôi mắt đỏ rực, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Hai tiểu bối Chân Thánh, dám vào Vạn Hồn Uyên? Hồn Tinh Vạn Niên là của ta, các ngươi chỉ là con mồi!”

Kim Liên kinh hãi, ánh mắt run rẩy: “Chân Thánh tám sao! Mai đệ, chúng ta không phải đối thủ! Chạy đi!” Hồn Vương rít lên, vung tay, sương mù đen hóa thành hàng trăm mũi tên linh hồn, mang yếu tố Thổ trong ngũ hành, mang theo khí tức âm u, lao thẳng về phía cả hai, tự nhủ: “Chết đi!” Hắn cười nói, gãi đầu: “ con ma này ghê gớm ghê! Nhưng ta bá, không chạy đâu! Kim Tỷ, chúng ta hợp sức, xử nó! Hê hê, đánh xong, đệ mời tỷ ăn bánh bao, ngon lắm!” Nàng mỉm cười, ánh mắt quyết đoán: “Đệ vẫn đùa được! Được, chúng ta hợp sức!”

Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh các mũi tên linh hồn, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí lao thẳng về phía Hồn Vương, cắt đứt các mũi tên linh hồn, đâm thẳng vào thân sương mù, “Ầm!” một tiếng nổ vang, Hồn Vương rít lên đau đớn, nhưng không ngã, sương mù tái hợp, vung tay, sương mù đen hóa thành một cơn bão linh hồn, mang yếu tố Thổ, bao phủ cả thung lũng, tự nhủ: “Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta nghĩ! Nhưng ngươi phải chết!”

Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành hàng trăm mũi băng nhọn, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía cơn bão linh hồn, đồng thời tạo ra một màn sương băng bao phủ, giảm khí âm u, tự nhủ: “Mai đệ, tỷ hỗ trợ đệ!” Hồn Vương rít lên, vung tay, sương mù đen hóa thành một bàn tay khổng lồ, mang yếu tố Thổ, đập thẳng về phía màn sương băng, “Ầm!” màn sương vỡ vụn, bàn tay tiếp tục lao về phía Kim Liên, mang theo áp lực kinh khủng. Hắn lao tới, vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, đỡ lấy Kim Liên, đồng thời vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý mạnh mẽ, lao thẳng về phía Hồn Vương. “Kiếm Ý – Trảm Hồn!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Hồn Vương, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi năm bước, sương mù tan ra, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý của ngươi… sao mạnh vậy? Tiểu tử, ngươi là ai?”

Hắn cười nói: “Ta bá, không cần ngươi biết! Lão ma, ngươi muốn đánh nữa không? Ta còn rảnh lắm, hê hê!” Hồn Vương gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, sương mù đen hóa thành một con rồng linh hồn khổng lồ, mang yếu tố Thổ, lao thẳng về phía cả hai, tự nhủ: “Chết đi!” Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành một con băng long khổng lồ, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía rồng linh hồn, “Ầm!” không gian nổ tung, băng long và rồng linh hồn cùng vỡ vụn, cả hai bị đẩy lùi, máu tươi bắn ra. Hắn lao tới, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Hồn Vương. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, sương mù tan rã, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…”

Hắn thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, lại thắng! Kim Tỷ, chúng ta hợp sức, đúng là ăn ý! Hê hê, mà con ma này, suýt nữa làm đệ chết! Ta bá, mà cũng sợ thật!” Hắn lao tới, lấy Hồn Tinh Vạn Niên từ ngực Hồn Vương, ánh mắt sáng rực: “Hồn Tinh Vạn Niên, ta bá, lấy được rồi! Tèo, ngươi sắp mạnh hơn! Hê hê, lần này nguy hiểm thật, suýt nữa thì đi gặp tổ tiên, may mà ta bá!” Kim Liên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Mai đệ, đệ giỏi lắm! Nhưng lần sau, đừng mạo hiểm thế nữa, tỷ lo lắm!” Hắn cười nói: “Kim Tỷ, yên tâm, đệ bá, không chết được đâu! Hê hê, giờ chúng ta về thôi, Tiểu Phượng cô nương chắc đang ghen dữ lắm!”
 
Vô Địch Thần May
Chương 128 : Chữa Trị Tèo Hoàn Toàn Và Sự Phát Triển Nghịch Thiên


Vạn Hồn Uyên chìm trong không khí âm u, sương mù xám vẫn bao phủ khắp nơi, tiếng rít ghê rợn của linh hồn vang vọng, nhưng sự tĩnh lặng sau trận chiến với Hồn Vương khiến cả thung lũng trở nên yên ắng lạ thường. Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, đứng giữa thung lũng, tay cầm Hồn Tinh Vạn Niên, ánh mắt sáng rực nhưng khóe miệng lại nở nụ cười nói: “ Hồn Tinh Vạn Niên đây rồi! Con ma Hồn Vương đánh đau thật, suýt nữa ta đi chầu tổ tiên, may mà ta bá, số đỏ không ai sánh bằng! Hê hê, Tèo, ngươi sắp phục hồi hoàn toàn, ta bá, đúng là may mắn ngút trời!” Hắn quay sang Kim Liên, dáng thon gọn, xiêm y trắng, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, cười tươi: “Kim Tỷ, tỷ giỏi lắm, hợp sức với đệ đúng là ăn ý! Đệ bá, mà có tỷ bên cạnh, tự nhiên thấy sướng hơn, hê hê!”

Kim Liên mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Mai đệ, đệ vẫn đùa được, thật đáng khâm phục! Tỷ mừng vì đệ lấy được Hồn Tinh Vạn Niên, nhưng nơi này quá nguy hiểm, chúng ta nên rời đi ngay! Đệ định làm gì với bảo vật này?” Hắn gãi đầu, cười nói: “Kim Tỷ, đệ phải chữa trị Tèo ngay! Tèo là pháp bảo của đệ, bị thương từ trận chiến Vô Thượng hơn vạn năm trước, giờ có Huyền Minh Thạch, Tinh Huyết Phượng Hoàng, và Hồn Tinh Vạn Niên, đệ sẽ giúp nó phục hồi hoàn toàn! Ta bá, số đỏ thế này, không chữa ngay thì phí, hê hê!” Nàng gật, ánh mắt quyết đoán: “Tốt! Tỷ sẽ bảo vệ đệ, chúng ta tìm nơi an toàn để ngươi làm việc đó!”

Cả hai rời Vạn Hồn Uyên, tìm một khu rừng nhỏ gần đó, không khí trong lành, cây cối xanh mướt, yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng lá xào xạc trong gió. Hắn ngồi xếp bằng dưới một gốc cây cổ thụ, đặt Hồn Tinh Vạn Niên trước mặt, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn cười nói: “ nhìn viên tinh này đẹp ghê! Tèo, ngươi sướng nhé, ta bá, kiếm được đủ bảo vật cho ngươi, không ai may mắn hơn ta đâu, hê hê!” Hắn tập trung tinh thần, gọi: “Tèo, ta có Hồn Tinh Vạn Niên rồi! Làm sao để chữa trị ngươi hoàn toàn?” Giọng Tèo vang lên trong thức hải, mạnh mẽ hơn trước: “Chủ nhân, cảm ơn ngươi! Hồn Tinh Vạn Niên là bảo vật cuối cùng ta cần! Ngươi hãy đặt nó vào không gian của ta, ta sẽ hấp thụ trong 15 năm, tương ứng 3-4 ngày bên ngoài! Sau đó, ta sẽ phục hồi hoàn toàn, thậm chí có thể nâng cấp lên một bậc, sức mạnh sẽ vượt xa trước đây!”

Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “Tốt! 15 năm, ta bá, sẽ tranh thủ luyện thêm! Với trí tuệ của ta, Kiếm Ý, Thần Châm Tạo Hóa, và Thiên Y Vô Hạn sẽ mạnh hơn nữa! Ta bá, không bỏ lỡ cơ hội!” Hắn vận Linh Lực, kích hoạt Tèo, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra, bao bọc lấy hắn và Hồn Tinh Vạn Niên, kéo vào không gian bên trong. Không gian của Tèo rộng lớn, bầu trời trắng xóa, mặt đất phẳng lì, không khí tinh thuần. Hắn đặt Hồn Tinh Vạn Niên xuống, Tèo phát ra một luồng ánh sáng xám, bao bọc lấy viên tinh, từng luồng khí âm u tỏa ra, hòa vào không gian, tự nhủ: “Khí tức linh hồn, mạnh thật! Tèo, ngươi hấp thụ đi, ta sẽ luyện thêm! Ta bá, trí tuệ cao thế này, không luyện thì phí, hê hê!”

Hắn ngồi xếp bằng, vận Thiên Y Vô Hạn, tập trung tinh thần, luyện Thần Châm Tạo Hóa. Với trí tuệ cao vượt trội, hắn nhanh chóng cảm nhận được các luồng khí trong cơ thể, huyệt đạo thứ 14 “nhúc nhích” mạnh hơn, tự nhủ: “ trí tuệ của ta đúng là nghịch thiên! Huyệt này, sắp mở rồi! Chỉ cần 5 năm, ta sẽ khai mở hoàn toàn, Thiên Y Vô Hạn sẽ mạnh hơn nữa!” Sau 5 năm, huyệt đạo thứ 14 mở ra, Thiên Y Vô Hạn tăng vọt, giác quan nhạy bén hơn, có thể cảm nhận khí tức trong phạm vi hàng ngàn dặm, tự nhủ: “Tốt! Thiên Y Vô Hạn tầng thứ tư, ta bá, cảm nhận khí tức chính xác hơn, chữa trị cũng nhanh hơn! Trí tuệ của ta, đúng là nghịch thiên, hê hê!”

Hắn chuyển sang luyện Kiếm Ý, cầm Sử Lược Thần, cảm nhận ý chí cổ xưa từ thanh kiếm, với trí tuệ cao, hắn nhanh chóng ngộ ra những tầng ý nghĩa mới, ý chí hòa quyện với Kiếm Ý, khiến kiếm khí mạnh mẽ hơn, tự nhủ: “ Kiếm Ý tầng thứ năm trung kỳ, ta đã tinh thông! Chỉ 10 năm, ta đạt tầng thứ năm trung kỳ, ý chí mạnh hơn, kiếm khí sắc bén hơn! Ta bá, trí tuệ cao thế này, luyện nhanh hơn tu vi cả trăm lần, hê hê!” Hắn vung kiếm, chém ra hàng trăm đạo kiếm khí, mỗi đạo mang ý chí kinh thiên, hóa thành hình rồng xanh, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh nhỏ, tự nhủ: “Kiếm Ý tầng thứ năm, ta bá, nếu gặp lại Lương Huyền Thiên, ta sẽ cho lão biết tay!”

Sau 15 năm trong không gian Tèo, tương ứng 4 ngày bên ngoài, Tèo phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Chủ nhân, ta đã hấp thụ Hồn Tinh Vạn Niên, yêu khí trong linh hồn ta đã được trung hòa hoàn toàn! Ta phục hồi 100% sức mạnh, thậm chí nâng cấp lên một bậc, có thể hỗ trợ ngươi nhiều hơn! Chức năng đóng băng thời gian cũng mạnh hơn, 1000 năm bên trong chỉ tương ứng 1 năm bên ngoài!” Hắn gật, ánh mắt sáng rực: “ Tèo, ngươi mạnh thế này, ta bá, đúng là số đỏ! 1000 năm bên trong chỉ 1 năm bên ngoài, ta luyện thêm vài ngàn năm nữa, không ai đánh lại ta, hê hê!” Hắn rời không gian Tèo, trở lại khu rừng, chỉ mới 4 ngày trôi qua, nhưng cảm giác như đã trải qua hàng chục năm.

Kim Liên đứng canh, ánh mắt lo lắng, thấy hắn trở lại, vội hỏi: “Mai đệ, đệ ổn không? Tèo đã phục hồi chưa?” Hắn cười nói: “Kim Tỷ, đệ ổn lắm! Tèo đã phục hồi hoàn toàn, còn mạnh hơn trước! Đệ bá, mà trí tuệ cao thế này, luyện Kiếm Ý và Thiên Y Vô Hạn nhanh hơn tu vi cả trăm lần, hê hê! Giờ đệ tự tin hơn nhiều, tỷ yên tâm!” Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đệ giỏi lắm! Tỷ biết đệ may mắn và thông minh, nhưng lần sau, đừng mạo hiểm thế nữa, tỷ lo lắm!” Hắn gãi đầu, cười: “Hê hê, Kim Tỷ yên tâm, đệ bá, không chết được đâu!”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ xa: “Tiểu tử, ngươi giết Huyền Dương Tôn Giả, cướp Hồn Tinh Vạn Niên của ta? Hôm nay, ngươi phải chết!” Một bóng người lao tới, dáng cao lớn, áo bào đen, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén—Hắc Hồn Tôn Giả, một cao thủ khác trong Vạn Hồn Uyên, Chân Thánh tám sao trung kỳ, khí thế mạnh mẽ, mang theo áp lực kinh khủng, tự nhủ: “Tiểu tử này, dám cướp bảo vật của ta? Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt!” Hắn vung tay, sương mù đen hóa thành một con rắn linh hồn khổng lồ, mang yếu tố Kim trong ngũ hành, lưỡi rắn sắc bén như lưỡi kiếm, lao thẳng về phía Huỳnh Thắng và Kim Liên, mang theo sát khí kinh thiên.

Huỳnh Thắng cười nói, gãi đầu: “ lại thêm một lão Chân Thánh tám sao! Vạn Hồn Uyên đúng là lắm cao thủ, đánh hoài không hết à? Nhưng ta bá, không sợ đâu! Hê hê, Kim Tỷ, chúng ta hợp sức, xử lão này! Đánh xong, đệ mời tỷ ăn bánh bao, ngon lắm!” Nàng mỉm cười, ánh mắt quyết đoán: “Đệ vẫn đùa được! Được, chúng ta hợp sức!” Hắn vận Bát Quái Ngũ Biến, tốc độ tăng vọt, hóa thành bóng mờ, né tránh con rắn linh hồn, đồng thời vung Sử Lược Thần, chém ra một đạo kiếm khí mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian xung quanh thành từng mảnh. “Kiếm Ý – Sử Lược Trảm Thiên!” Hắn hét lớn, kiếm khí lao thẳng về phía con rắn linh hồn, “Ầm!” không gian nổ tung, con rắn bị cắt đôi, nhưng Hắc Hồn Tôn Giả không lùi, vung tay, sương mù đen hóa thành hàng trăm lưỡi kiếm linh hồn, mang yếu tố Kim, lao thẳng về phía cả hai, tự nhủ: “Chết đi!”

Kim Liên vung tay, một đạo chưởng lực mang ánh sáng trắng, hóa thành một con băng long khổng lồ, mang yếu tố Thủy, lao thẳng về phía lưỡi kiếm linh hồn, “Ầm!” không gian rung chuyển, băng long vỡ vụn, nhưng lưỡi kiếm cũng suy yếu, nàng bị đẩy lùi, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hãi: “Chân Thánh tám sao trung kỳ, mạnh quá!” Hắn lao tới, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương cho Kim Liên, cười nói: “Kim Tỷ, đừng lo! Đệ bá, xử lão này ngay! Hê hê, lão già, ngươi muốn đánh, ta chiều!” Hắn vung kiếm, chém ra liên tục ba đạo kiếm khí, mỗi đạo mang Kiếm Ý tầng thứ năm, ý chí mạnh mẽ, lao thẳng về phía Hắc Hồn Tôn Giả. “Kiếm Ý – Trảm Hồn!” Hắn hét lớn, ba đạo kiếm khí hợp thành một, hóa thành hình rồng xanh khổng lồ, gầm vang, cắt không gian thành từng mảnh, đâm thẳng vào ngực Hắc Hồn Tôn Giả, “Ầm!” hắn bị đẩy lùi năm bước, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng: “Kiếm Ý của ngươi… sao mạnh vậy? Tiểu tử, ngươi là ai?”

Hắn cười nói: “Ta bá, không cần ngươi biết! Lão già, ngươi muốn đánh nữa không? Ta còn rảnh lắm, hê hê!” Hắc Hồn Tôn Giả gầm lên, vận toàn bộ Linh Lực, sương mù đen hóa thành một con rồng linh hồn khổng lồ, mang yếu tố Kim, lao thẳng về phía cả hai, tự nhủ: “Chết đi!” Hắn lao tới, vận Thiên Y Vô Hạn, chữa trị vết thương, chém ra một đạo kiếm khí cuối cùng, ý chí mạnh mẽ, cắt không gian thành hai mảnh, đâm thẳng vào ngực Hắc Hồn Tôn Giả. “Ầm!” Hắn bị đánh bay, sương mù tan rã, ngã xuống, bất tỉnh, tự nhủ: “Tiểu tử… ngươi… mạnh quá…” Hắn thở dốc, máu tươi chảy từ ngực, nhưng ánh mắt sáng rực: “Ta bá, lại thắng! Kim Tỷ, chúng ta hợp sức, đúng là ăn ý! Hê hê, giờ Tèo đã phục hồi hoàn toàn, ta bá, không ai cản được!”
 
Back
Top Bottom