Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi

Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Thông báo


Mình thật sự xin lỗi mình cũng rất buồn khi viết nhưng dòng này , hôm nay một chiếc xe máy phân khối lớn phóng vô cùng nhanh quệt vào ô tô và bắn sang xe mình , vết thương không nặng nhưng tâm lý đối với mình giây phút này là khủng hoàng , tháng này mình đã gặp vô số chuyện xui xẻo áp lực quá lớn và hiện mẹ mình cũng bị trẹo tay , mình không còn tâm trí nào để viết tiếp chap mới trong tháng này nữa , nên mình xin lỗi và khi mình bình phục lại mình sẽ tiếp tục viết , mình muốn thông báo để các bạn không phải đợi chờ mà không thấy chap mới , mình rất xin lỗi nhưng quá khó , các bạn biết mà sẽ có những lúc vận xui đến liên tiếp làm chỉ muốn dừng hết tất cả lại đó là mình bây giờ nên mình mong các bạn thông cảm cho mình , ngay khi điều chỉnh lại cho cuộc sống cân bằng mình sẽ viết tiếp chap mới .
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 31


Từ lúc nhấn chân ga Nghiêm Đại Nghĩa chỉ biết phóng thẳng , thần kinh quay cuồng , lúc này đây lý do hắn muốn bắt Tiểu Nhu về không còn là cho Mỹ Nghọc nữa , hắn không nói ra nhưng sâu thẳm hắn biết nếu giờ bắt lại được Tiểu Nhu câu chuyện sẽ khác Quả không sai nơi hoang vu này vốn ít xe cộ mà giờ phía trước có xe phần nửa chính là chứa Tiểu Nhu , Đại Nghĩa phóng lên vẫn giữ khoảng cách , nhìn vào xe phía trước -loại tân tiến nhất Nghiêm Đại Nghĩa không muốn khinh suất đành quyết bám theo xem tình hình xe phía trước rẽ vào ngõ nhỏ , hắn biết đường này , đây là địa bàn của bang Vỹ Đen , trước đây khi cuộc đời lâm vào bế tắc Nghiêm Đại nghĩa đã từng tìm tới đây xin được vào bang Vỹ Hoan chỉ bảo hắn cầm súng bắn chết một con tin trong bang , lúc đó bi kịch chưa xảy ra Đại Nghĩa vẫn là chàng trai hiền lành mang ước mơ làm bác sĩ thẩm mỹ làm sao có thể giết người , Vỹ Hoan thấy Đại Nghĩa còn trẻ bùng bột cũng không làm khó chỉ đuổi hắn đi Nghiêm Đại Nghĩa sớm đã loại bỏ khả năng Tiểu Nhu được cứu chỉ có khả năng Vỹ Hoan cũng muốn điều gì từ Tiểu Nhu mới lén lút đưa Tiểu Nhu đi , bây giờ ngang nhiên đòi người là không thể Nghiêm Đại Nghĩa đứng ngoài nghe ngóng chợt thấy một đoàn người đi ra vội nấp vào góc tường sau cổng '' haha cuối cùng cũng có ngày cho anh em ta được xả '''' đúng đúng tao vừa nhìn rồi hàng lần này ngon phết '''' chuẩn mẹ nó chứ chắc chắn là tiểu thư con nhà giàu hahaa'''' được rồi anh em , chúng ta đi nhậu một chút về đại ca chơi xong anh em mình liền cho em gái đó hét tên từng người một ''theo đó là tiếng tung hô vỗ tay , tiếng xa rồi Đại Nghĩa mới thở phào bước ra Ra là vậy , theo miêu tả của chúng rõ ràng nói đến Tiểu Nhu , Nghiêm Đại Nghĩa lại nhớ tới xúc cảm đêm hôm ấy khi bàn tay chạy dọc trên làn da mềm mại của Tiểu Nhu'' Nếu thuộc hạ trong bang đều đi hết , vậy chỉ còn ...'' Nghiêm Đại Nghĩa nhìn quang một lượt liền lẻn vào , không khó , đúng là người trong bang đã đi hết bây giờ chỉ việc tìm ra nơi có Vỹ Hoan nhất định có Tiểu Nhu , quá dễ Nghiêm Đại Nghĩa vẫn còn nhớ phòng của Vỹ Hoan đi một lượt đã đến Nhẹ nhàng ghét mắt vào một lỗ hổng trên cửa .............Vỹ Hoan đè sát lên Tiểu Nhu , dùng tay nắm lấy tóc Tiểu Nhu ép cô nhìn gã '' đúng là mỹ nhân rất thanh thoát , da dẻ sao lại mịn vậy chứ '' vừa nói tay gã mân mê trên mặt Tiểu Nhu trượt dần xuống , bộ ngực trắng ngần bị hắn bóp đến đỏ lại hằn vệt tay Tiểu Nhu ứa nước mắt , run rẩy cô đã tự dặn lòng phải vượt qua để trả thù nhưng sao khó quá nhục nhã không nên lời bàn tay dơ bẩn của gã lộng hành trên cơ thể mình khiến cô không sao chịu được , tuyệt vọng mọi thứ như sụp đổ , hơi thở dâm dục của hắn phả bên tai không khác nào thú vật với con mồi '' thằng khốn nạn '' Tiểu Nhu rít qua kẽ răng , nước mắt lăn đến môi ..mặn chát'' mày nói gì con đĩ này '' BỘP BỘP BỘP Vỹ Hoan giáng xuống ba cái tát , là chủ của một bang phái việc nghe người ta sỉ nhục chẳng phải chuyện mới lạ gã vốn đã chai lỳ , nhưng gã sẽ điên lên nếu ai chửi gã khốn nạn y như cái cách mẹ gã đã chửi gã trưới khi bỏ đi cùng người đàn ông khác để hắn lại với người cha nghiện ngập đẩy hắn đến hôm nay Khoang miệng đắng lại mùi máu tanh sộc lên phần nào khiến Tiểu Nhu tỉnh táo lại , nước mắt cũng ngưng rơi '' THẰNG KHỐN NẠN '' Tiểu Nhu gào lên '' Mày..'' cánh tay giơ trên không trung của Vỹ Hoan khựng lạiCửa phòng bị đá phăng ra gỗ vụ rơi lả tả '' DỪNG LẠI NGAY '' là Cố Thần , khi nhìn địa chỉ Cố Thần đã biết chính là Vỹ Hoan không ngờ cha lại vô tình đến thế dùng ngay kẻ thù của anh để hãm hại người anh yêu nhấtCố Thần ...là anh ..là anh thật sao Tiểu Nhu không tin nổi vào mắt mình , bấy lâu này người cô luôn mong mỏi giờ đã nhìn thấy anh , anh gầy đi rất nhiều , anh đã từng nói anh ghét nhất là để râu nên ngày nào cũng cạo vậy mà ..nhìn khuôn mặt ấy cô biết anh đã tiều tụy thế nào Vỹ Hoan tức giận đứng lên hất chăn che Tiểu Nhu lại '' Cố Thần mày vẫn như vậy rất thích ra lệnh cho người khác , nhưng giờ là lúc nào rồi tao không còn là thằng nhóc con cô giúp việc nhà mày nữa , mày nói xem sao tao phải nghe mày ''Cố Thần không còn lý trí lọt tai nhứng lời Vỹ Hoan nói , từ lúc xông vào ánh mắt anh chỉ hướng về Tiểu Nhu , thương xót và bất lực , anh đã không bảo vệ được cô anh đã đến muộn , vì anh mà cô phải chịu sự nhục nhã này Cố Thần tiến lên muốn ôm lấy Tiểu Nhu Vỹ Hoan liền chắn lại ghé vào tai Cố Thần '' không còn là đồ của mày nữa , giờ nó là của tao '' nếu ánh mắt có thể giết người chỉ sợ Vỹ Hoan đã chết trăm ngàn lần'' cút '' Cố Thần không phủ nhận khi nhìn thấy Tiểu Nhu run rẩy trên giường anh thực muốn giết Vỹ Hoan , nhưng anh không thể năm đó mạng anh là do Vỹ Hoan cứu khi nhỏ vì mẹ Vỹ Hoan là giúp việc cho nhà Cố Thần , hai người liền chơi rất thân với nhau có lần Cố Thần rất muốn bơi ở hồ mặc cho Vỹ Hoan ngăn cản vẫn cứng đầu nhảy xuống rồi chuột rút , Vỹ Hoan liền nhảy xuống cứu Cố Thần , cả hai liền ướt sũng Cố Thần vì sợ Vỹ Hoan mách với mẹ là đã ngăn cản mà mình vẫn nhảy xuống liền nói dối là Vỹ Hoan đẩy mình xuống nước , vì chuyện đó Vỹ Hoan bị mẹ phạt , mà hôm đó mẹ Vỹ Hoan mắng xong liền lên xe một người đàn ông đi rồi mãi không quay trở lại......Vỹ Hoan ôm lòng hận đổ vì Cố Thần mà mẹ mới bỏ đi còn Cố Thần cũng không ngờ luôn áy náy với Vỹ Hoan '' em sẽ không đi với anh đâu Cố Thần '' chứng kiến cảnh này Tiểu Nhu chỉ muốn chạy tới bám lấy Cố Thần van xin anh mau mang cô đi khỏi nơi địa ngục này , nhưng Tiểu Nhu thấy quá đủ rồi cô đã từng muốn sống để trả thù nhưng giờ thì khác , trong chuyện này cô như con tin mà kẻ ác dùng để hành hạ cô khổ Cố Thần cũng không khá hơn , quá rắc rối nếu không có cô có lẽ Cố Thần vẫn là anh cao cao tự tại tầng tầng lớp lớp người bảo vệ sẽ không vì ai mà phải mạo hiểm
Cố Thần đẩy mạnh Vỹ hoan chạy lại bên giường nắm lấy tay Tiểu Nhu '' em nói gi vậy Tiểu Nhu , anh xin lỗi là lỗi của anh nếu anh không bắt em đi học nếu anh không phải kẻ đáng ghét khiến bao người hận thù em đã không phải liên lụy vìn anh , nhưng anh xin em anh sẽ bù đắp em ghét anh đánh anh thậm chí là giết anh nhưng em không thể rời xa anh được '' Cố thần nói đến lạc cả giọng , anh đã lường trước Tiểu Nhu sẽ tổn thương nhưng không ngờ nhìn thấy anh rồi cô lại muốn rời xa anh '' em..'''' Tiểu Nhu '' Nghiêm Đại nghĩa xông vào , lúc nghe tiếng động nghiêm Đại Nghĩa liền trốn sang phòng bên cạnh liền nghe trọn cuộc đối thoại , đây là cơ hội của hắn , Tiểu Nhu vẫn luôn nghĩ hắn là người tốt , nếu giờ tiểu Nhu không muốn đi với người đàn ông tên Cố Thần đó thì hắn sẽ chớp lấy cơ hội này tiểu Nhu vì bỏ người kia nhất định sẽ đồng ý theo hắn để người kia bỏ cuộc nhìn thấy Nghiêm Đại Nghĩa hai mắt Tiểu Nhu ngấn nước , không ngờ anh ta tốt vậy mình đã ở nhờ nhà anh ta , giờ có chuyện mình chỉ là người xa lạ anh ta cũng không ngại mà chạy tới tìm Vỹ Hoan đứng một bên bực tức cũng tiêu hẳn , đây như một vở kịch vậy rất thú vị '' haha hai người đan ông một cô gái , Cố Thần hàng của mày cũng qua tay nhiều người quá đấy '''' cậu là ai '' Cố Thần có chút sững sờ , người đàn ông này sao lại gọi Tiểu Nhu thân mật thế , có chút bất an nhói lên'' anh hỏi Tiểu Nhu sẽ biết tôi là ai '' Nghiêm Đại Nghĩa nói vậy chính là để Tiểu Nhu tự mình nói cho Cố Thần biết cô sẽ chọn hắnCố Thần nhìn sang Tiểu Nhu '' Cố Thần em sẽ đi với anh ấy , anh Đại Nghĩa là người đã cứu em , anh ấy rất tốt ít nhất chẳng gây thù oán với ai '' lời nói ra mà lòng Tiểu Nhu đau như cắt , phải nói dối có bao nhiêu đau khổ Cố Thần thấy mình điên rồi nên mới nghe ra những lời này , người con gái anh yêu đang nói gì vậy , cô là đang phản bội anh ư '' anh nghe rồi đấy..Cố Thần '' Nghiêm Đại Nghĩa tiến tới dìu Tiểu Nhu , nhặt lấy chiếc khăn trên sàn quấn lên cơ thể ấy , mọi thứ đều thu vào mắt cả người Nghiêm Đại Nghĩa liền xôn xao Cố Thần chỉ có thể chết lặng , lời cô nói anh nghe ra , cô là đang trách anh , trách anh vì anh vì anh mà người ta mới hại cô , là sự thật nhưng sao nghe từ cô lại đau đớn thế , Cố Thần ngước lên chỉ thấy Tiểu Nhu cúi gằm cả người dựa vào Nghiêm Đại Nghĩa , anh sẽ không bỏ cuộc anh sẽ thay đổi sẽ cho cô thời gian bình tĩnh lại '' Tiểu Nhu nhất định có ngày em trở về bên anh '' nói rồi anh xoay người chạy một mạch đi như sợ chậm một chút thôi anh sẽ không chịu được mà quay lại van xin cô đi với mình Cố Thần đi rồi Vỹ Hoan liền nghiêm mặt lại tiến lên đẩy Tiểu Nhu lại giường'' Đại Nghĩa cậu lớn thật rồi '' Vỹ Hoan đặt một tay lên vai Nghiêm Đại Nghĩa'' anh vẫn ...nhớ tôi sao '''' người có thể gặp tôi ít như vậy đương nhiên sẽ nhớ '' '' giờ tôi khác rồi , tôi muốn đưa Tiểu Nhu đi '' '' haha Nghiêm Đại Nghĩa năm đó cậu không đủ tiêu chuẩn vào bang , giờ thê nào ?'' Vỹ Hoan rút một điếu thuốc '' tô..tôi sẽ không bao giờ làm được điều anh yêu cầu '' nói lời này Đại Nghĩa cũng có chút chột dạ '' hahaha Đại Nghĩa tôi nghĩ cậu thừa tiêu chuẩn rồi ý chứ , vẫn thường ra sa mạc chứ ?'' làn khói phả ra quẩn quanh trái tim Nghiêm Đại Nghĩa hẫng một nhịp '' anh muốn gì '' Vỹ Hoan cắm điếu thuốc xuống '' đơn giản lắm , vào bang món hàng này ta cùng chơi , sau này còn nhiều cơ hội cho ta hợp tác ''.....................................................................................yesss mình đã quay lại , thật sự hôm này khi vào wattpad mình vô cùng hạnh phúc và cảm động trước những lời động viên của các bạn , mọi người đã không bỏ rơi mình ngay cả khi mình ngưng truyện điều đó như là phép màu ý TnT cứ nghĩ lâu không ngoi lên mọi người sẽ quên mình thôi ( '༎ຶㅂ༎ຶ') nhưng không mọi người vẫn vote và những tin nhắn động viên vô cùng trân quý , mình thấy rất may mắn và biết ơn
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 32


Nghiêm Đại Nghĩa không ngờ điều kiện Vỹ Hoan đưa ra lại hời cho mình đến thế rõ ràng giờ Vỹ Hoan đã biết bí mật của Nghiêm Đại Nghĩa theo lý nếu gã ép Đại Nghĩa cũng đành theo nhưng gã lại muốn hợp tác , e là còn ẩn tình nhưng Đại Nghĩa sao còn nghĩ được nhiều hơn cái bí mật động trời đó vốn hắn nghĩ chỉ có mình cùng Mỹ Ngọc biết vậy màđúng là đã làm việc trái lương tâm nhất định có ngày lòi đuôi'' được , nhưng tôi không muốn làm nhục cô ta '' nghĩ một lát Đại Nghĩa lại bồi thêm '' ít nhất là chưa phải bây giờ''Nghiễm Đại Nghĩa cũng không biết bản thân đã nghĩ gì , chỉ cảm thấy nếu bây giờ Vỹ Hoan làm nhục Tiểu Nhu hắn sẽ rất khó chịu , tuy hắn cũng có phần nhưng cảm giác ấy ..có lẽ là lòng tự trọng của một thằng đàn ông , huống hồ Tiểu Nhu vốn là của hắn trước là Vỹ Hoan cướp đến đây Vỹ Hoan cau mày , gã không ngờ , rõ ràng điều kiện đã hời vậy hơn nữa Vỹ Hoan nhìn được trong ánh mắt Đại Nghĩa chẳng phải hắn cũng rất thèm muốn Tiểu Nhu đó sao , giờ lại không muốn '' tại sao '' Vỹ Hoan lại rút một điếu thuốc Nghiêm Đại Nghĩa vốn ghét thuốc lá cũng hơi khó chịu nhưng không tiện biểu lộ chỉ có thể nuốt vào chịu đựng '' chỉ là giờ chưa phải lúc ..tôi'' không biết do khói thuốc hay gì mà đến lý do Đại Nghĩa cũng bịa không nổi , đúng rồi tại sao cơ chứ ? hắn cũng không biết '' haha ..được lắm ra là đã động lòng , thấy người khác làm nhục người con gái mình yêu nào có dễ phải không , tao cũng không quan tâm lắm nếu mày đã thích nó đến vậy cứ coi như tao tặng nó cho mày , nhưng nhớ mày nợ tao một ân huệ '' Vỹ Hoan cười khói theo đó bây ra , gã hơi sặc hít hà vài cái tiện tay ném điếu thuốc đi Nghe vậy Nghiêm Đại Nghĩa tái mặt , sao hắn có thể yêu Tiểu Nhu chứ người hắn yêu là Mỹ Nghọc hay chính xác hơn hắn nhất định phải yêu Mỹ Ngọc , nếu Mỹ Ngọc biết người đàn ông mình hi sinh cả tuổi thanh xuân lẫn nhan sắc giờ thay lòng chắc ả ta sẽ tự tử mất Nhưng nếu Vỹ Hoan đã nói không động đến Tiểu Nhu nữa thì Đại Nghĩa cũng không tiện phản bác , giờ nói lại nếu không ổn chưa chắc kết quả đã mỹ mãn hơn '' được tôi nợ anh '' Đại Nghĩa nói rồi ôm lấy Tiểu Nhu rời đi , gần ra khỏi cửa nghe giọng Vỹ Hoan truyền ra '' mày biết không tao thấy mày vừa nợ thêm một người rồi ''Nghiêm Đại Nghĩa sao không nghe ra ý của Vỹ Hoan , gã đang nhắc hắn việc hôm nay hắn nợ Vỹ Hoan vì đã thả Tiểu Nhu đồng thời cũng nợ Mỹ Ngọc người con gái yêu hắn bằng xương tủy , nhưng đến nước này hắn không thể quay lại Tiểu Nhu trong vòng tay của Đại Nghĩa mà thất thần , cô vừa được cứu nhưng lòng không sao vui nổi , cô không hiểu tại sao , Nghiêm Đại Nghĩa chỉ là một người xa lạ lại có thể chấp nhận nợ Vỹ Hoan để cứu cô đi , muốn hỏi nhưng môi khô khốc chân cũng sắp nhũn Tiểu Nhu chỉ thấy hoa mặt một cái rồi tất cả đen lạiKhi tỉnh lại trời đã tối , nhìn xung quanh Đại Nghĩa không hề đưa cô về chỗ anh , cô cũng không biết đây là đâu , đột nhiên cửa mở Đại Nghĩa bưng canh vào '' tỉnh rồi uống chút canh nhé , cho lại sức chứ anh thấy giờ chắc em nuốt không trôi thứ gì ''Đúng vậy giờ sao Tiểu Nhu nuốt trôi được gì , tương lai quá mù mịt , người cô yêu thương mong mỏi nhất giờ đã chính thức xa cô , là cô đẩy anh đi nhưng nào còn cách khác '' cảm ơn anh Đại Nghĩa , anh tốt với em như vậy cũng không biết phải làm sao với anh mới phải '' Tiểu nhu đón lấy bát canh húp vài ngụm lại đặt về , không được học nhưng cô không phải kẻ ngốc làm gì có ai cho không ai cái gì , Đại Nghĩa cứu cô nhất định có điều muốn cô làm nhưng Tiểu Nhu đoán không ra , rõ ràng Đại Nghĩa chẳng chút liên quan gì đến cô sao lại có điều mong muốn từ cô chứ , hay tại cô đã nghĩ nhiều , dù sao cũng thăm dò một chút '' em không tin anh ? anh biết em sẽ thấy lạ nhưng anh thề anh giúp em đúng là có mục đích nhưng không phải mục đích xấu ''Tiểu Nhu có chút sững người , nghe chính miệng Đại Nghĩa nói ra khiến cô có chút bất an , thân cô thế cô ..rốt cuộc Đại Nghĩa muốn gì từ cô , Tiểu Nhu hơi run kéo chăn sát lại'' vậy..anh có mục đích gì '' Nghiêm Đại Nghĩa thấy Tiểu Nhu giờ rất đáng yêu , khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng môi mĩn chặt , tay lại giấu dưới chăn , Tiểu Nhu lúc này khiến Đại Nghĩa rất muốn bảo vệ , Mỹ Ngọc trước kia cũng từng thế ả từng có gương mặt mịn màng cũng từng có đôi môi chúm chím nhưng tất cả đã kết thúc vĩnh viễn Mỹ Ngọc cũng không quay trở lại đượcNgiêm Đại Nghĩa tiến lên định xoa đầu Tiểu nhu , cô vội lùi lại mặt tái mét , Nghiêm Đại Nghĩa không giận thu tay cười nói'' anh muốn em yêu anh ''Tiểu Nhu vốn tưởng Nghiêm Đại Nghĩa muốn cứu mình để làm chuyện ấy nhưng không ngờ , nghe rồi vẫn khó tin , thật không hiểu đã gặp nhau được bao lâu mà hắn lại có tình cảm với cô chứ '' anh Đại Nghĩa mình chỉ mới gặp nhau sao có thể '' tiếng Tiểu Nhu nhỏ dần , nếu Đại Nghĩa cứu cô vì mục đích đơn thuần như vậy bảo cô biết làm sao , sao cô có thể yêu hắn được chứ , trái tim cô đã trao trọn cho Cố Thần '' em chưa từng nghe nói nhất kiến trung tình sao , vừa nhìn thấy em anh đã thích , đừng lo anh không bắt em phải thích anh ngay cứ từ từ '' Nghiêm Đại Nghĩa cũng tự khinh bỉ chính mình , những lời này nói ra mà hắn vẫn chưa méo mồm , tâm tư độc ác đến thế đã từng muốn giết Tiểu Nhu mà giờ hắn ngang nhiên chuyển hướng tự biến mình thành thánh nhân Tiểu Nhu chỉ thấy rất khó xử , trái tim cô ấy mà cho dù Nghiêm Đại Nghĩa có tốt với cô hơn nữa cho dù hai người ở cùng với nhau mấy chục năm Tiểu Nhu cũng sẽ không yêu được Nghiêm Đại Nghĩa , lồng ngực lại quặn thắt không biết Cố Thần có thế không hay anh sẽ quên cô thật nhanh cô chỉ đơn giản cướp của anh một chuyến hàng mà anh lại cướp cả trái tim cô .............................................................ayuuu các bạn đọc truyện vui vẻ nha , cmt ý kiến rồi vote cho thêm động lực nè , rất cảm ơn mấy bạn luôn ủng hộ và cho mình những lời hay ý đẹp nha nó có ý nghĩa với mình lắm
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
chap 33


Đã 1 tháng kể từ ngày Tiểu Nhu đi cùng Đại Nghĩa Đại nghĩa không đưa cô về nơi cũ mà thuê một phòng ở dãy trọ cấp 4 , căn phòng nhỏ hơi ẩm mốc , Tiểu Nhu không thấy khổ sở căn nhà tệ hơn cô cũng từng sống rồi , sau những lời ngày hôm đó Đại Nghĩa quả thật đối với cô rất tốt , chỉ là hắn thường đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về , nói là đi làm nhưng Tiểu Nhu không thể không nghi ngờ mỗi lần đi hắn đều khóa cửa lại Tiểu Nhu đã từng hỏi nhưng Nghiêm Đại Nghĩa nói đó là vì nơi này vốn không an toàn hắn chỉ à muốn bảo vệ cô , nếu hắn đã nói vậy Tiểu Nhu còn nói được gì suy cho cùng là cô đang nhờ vả hắn cơm cô ăn nước cô uống chẳng phải đều hắn mua đó sao1 tháng Tiểu Nhu và Nghiêm Đại Nghĩa nói chuyện không nhiều , một phần vì tối muộn hắn mới về còn phần kia là do Tiểu Nhu không muốn cho hắn hi vọng , cô yêu Cố Thần cô luôn nhớ điều ấy vậy hà tất phải cho Đại Nghĩa hi vọng rồi hắn sẽ hận cô Cũng Như mọi ngày Tiểu Nhu thức dậy thấy đồ ăn đã đặt trên bàn , thở dài một tiếng muốn đứng lên thì nghe tiếng mở của , Tiểu Nhu có chút sợ hãi theo phản xạ cầm chặt cái kéo dưới gối - đây là do cô luôn gặp ác mộng Đại Nghĩa liền để vào nói như vậy ác mộng sẽ không đến nữa Không ngờ là Đại Nghĩa Tiểu Nhu thở phào , định hỏi hắn sao hôm nay lại về sớm thế chỉ thấy mặt Nghiêm Đại Nghĩa cau có tái xanh tay chân luống cuống thu dọn đồ '' sao vậy anh Đại Nghĩa '' Tiểu Nhu lo lắng , nhìn biểu cảm của Nghiêm Đại Nghĩa bỗng cô thấy thật bất an mà cũng mong chờ , hắn vội vàng thu dọn đồ là muốn đi rốt cuộc sao lại vội mang cô đi ..có khi nào ...lại tự khinh bỉ bản thân Cố Thần sao có thể còn nhớ cô chứ , hơn nữa nếu Cố Thần muốn gặp cô thì cứ đường đường chính chính Nghiêm Đại Nghĩa là ân nhân cớ gì phải tháo chạy '' chúng ta phải rời khỏi đây ngay '' giọng Nghiêm Đại Nghĩa run rẩy hốt hoảng tay cuống cuồng sơ ý mà quệt vở chiếc ly trên bàn , mảnh ly bay đến xượt qua chân Tiểu Nhu có chút nhói máu đỏ lập tức tràn ra Tiểu Nhu không màng đến vết thương , nhìn Nghiêm Đại Nghĩa lúc này rõ ràng là chạy tháo chết , không thể nghĩ nhiều hơn vội cùng hắn thu dọn đồ , không lấy nhiều chỉ đơn giản vài bộ quần áo với mấy vật dụng tùy thân '' nói cho em biết chuyện gì vậy '' thu dọn xong rồi Đại Nghĩa kéo Tiểu Nhu như bay xuống tầng nhét thẳng vào xe Nghiêm Đại Nghĩa không trả lời , hắn nhấn mạnh chân ga , từng khúc rẽ Tiểu Nhu phải bám lấy cửa xe lên vội chưa cài dây an toàn xe đã phóng , thân hình nhỏ va đập dữ dội , Tiểu Nhu muốn nói thêm nhưng Nghiêm Đại Nghĩa bây giờ chốc chốc lại nhìn kính chiếu hậu cô chỉ sợ hỏi làm hắn phân tâm thì đến mạng cùng không còn Không biết đi bao lâu thì đằng sau là một tràng còi hú , là còi cảnh sát , lúc này Tiểu Nhu sợ đến vã mồ hôi tay run rẩy , thì ra ...chẳng chắc Nghiêm Đại Nghĩa chạy đến bán mạng , tuy không biết hắn mắc tội gì nhưng thấy một đoàn xe cảnh sát đằng sau thì đủ biết không sát nhân cũng là buôn lậu , nhưng thế nào cô cũng nghĩ Nghiêm Đại Nghĩa là buôn lậu ...người như hắn mà là sát nhân liệu cô có còn sống được đến hôm nayKhoảng cách các xe càng gần , cảnh sát nói vào loa , rất to thần kinh Tiểu Nhu căng như chão mong sao tiếng loa ấy không khiến Nghiêm Đại Nghĩa chệch tay với tốc độ này không đâm vào ai tự ngã cũng đã bỏ mạng rồi '' XE SỐ 377 PHẠM NHÂN NGHIÊM ĐẠI NGHĨA CHÚNG TÔI YÊU CẦU ANH DỪNG LẠI NẾU KHÔNG SẼ XẢ SÚNG '' đâu đó nghe được tiếng một người khác nói : sếp trên xe còn có con tinTiểu Nhu sững người , trái tim tưởng như ngưng đập cả cơ thể xịu xuống , con tin ...cô đang là con tin của tội phạm , vì vậy họ sẽ không thể xả súng , nhưng Nghiêm Đại Nghĩa sẽ làm gì đây hắn cũng không thể đi mãi huống hồ nhìn lên thấy xăng cũng không còn nhiều , hắn sẽ làm gì nhìn hắn lúc này đã hoàn toàn mất lý trí , khuôn mặt tươi cười hàng ngày không còn giờ đây mặt hắn đỏ lựng cổ đầy gân xanh tay nắm vô lăng đến trắng bệch Phía trước đường cụt , nhưng không phải có gì che chắn mà là đi qua đây hai người sẽ phi thẳng xuống đáy núi mất Nghiêm Đại Nghĩa cuối cùng cũng nhìn ra phía trước tình thế là gì , nếu hắn đã chạy công an nghĩa là không muốn chết chẳng lẽ lại lao mình xuống đây , hắn chửi thề nhấn phanh , phanh quá nhanh theo quán tính Tiểu Nhu gần như bay ra trước may cô đã định liệu bám chặt được đai an toàn , Nghiêm Đại Nghĩa cùng đập người vào vô lăng ho sặc sụa , hắn ấn nút khóa kính lại Tiểu Nhu thấy cảnh sát tiến sát lại liên tục đập lên cửa xe , gương mặt họ qua cửa kính thật đáng sợ , họ nói rất nhiều còn giơ súng , nhưng giọng truyền vào trong liền nhỏ lại nghe như xì xào , không khí trong xe đông đặc , Nghiêm Đại Nghĩa vẫn còn thở dốc Tiểu Nhu không biết liệu hắn cô mất trí mà làm hại cô luôn không , nhưng cô chắc chắn nếu hắn muốn thoát khỏi đây chỉ còn cách dùng cô để uy hiếp cảnh sát lùi bước , hắn trong tâm trí cô trong sạch dịu dàng đến thế nếu giờ hắn biết cô đã thấy được bộ mặt thật liệu có thẹn quá hóa điên không ...

Tiểu Nhu cúi thật sâu không muốn nhìn vào mắt hắn , cô muốn đem mình ẩn vào không khí '' đưa con dao đây '' Nghiêm Đại Nghĩa nói , giọng hắn khàn đến đáng sợ , Tiểu Nhu chỉ thấy như sét đánh ngang tai , run lẩy bẩy , hộp dụng cụ là cô cầm để ngay dưới chân , nhìn Nghiêm Đại Nghĩa lúc này chắc hốt hoảng đến không thể cúi xuống tự lấy được nữa hay hắn sợ cô sẽ giờ tròmất một lúc hắn không nhắc lại , Tiểu Nhu bình tĩnh được đôi chút cúi xuống lấy lên một con dao , với sức của cô cho dù có cầm dao trên tay cũng thắng không nổi Nghiêm Đại Nghĩa chỉ còn cách ngoan ngoãn làm theo hắn '' anh sẽ không làm em đau '' hắn thì thầm ấn mở của kéo Tiểu Nhu lại dao kề trên cổ cô , cô tin lời hắn nhưng cánh tay hắn như gọng kiềng thít lại , Tiểu Nhu thấy vai nhới lên nhức vô cùng , cảnh sát thấy hắn kề dao lên cổ cô vội lùi lại tay vẫn cầm chắc súng hướng vào hắn Bước ra rồi càng sợ hãi , rõ ràng ở đây nhiều người đến vậy , bao cái súng nhưng cô lại bị Nghiêm Đại Nghĩa uy hiếp ...'' bỏ dao xuống , ngoan ngoãn nhận tội sẽ được khoan hồng anh càng chống cự chỉ thêm tội chống người thi hành pháp vụ '' Tên cảnh sát vừa ngắt lời chỉ thấy Nghiêm Đại Nghĩa hếch môi'' khoan hồng ư ? tội của tôi chỉ có chết bây giờ giết thêm một mạng nữa tội vẫn vậy người nên biết điều là các anh mới phải ''Tiểu Nhu suýt chút đã quỵ xuống , Nghiêm Đại Nghĩa đã giết người , chỉ nghĩ lại cảnh mình ở cùng kẻ sát nhân lâu như vậy , bề ngoài hắn trong sáng như vậy thì ra tay đã nhuốn máu cổ họng Tiểu Nhu đắng lại Tên cảnh sát nghe vậy cũng rùng mình , thất thố Nghiêm Đại Nghĩa nói không sai , giờ dù hắn khoanh tay chịu chói nhận tội kết vẫn thế , ý hắn muốn nói nếu cảnh sát nhất định ép hắn mạng này của cô hắn quyết mang theoMột lúc hai bên đều im lặng có lẽ đang đấu trí , Tiểu Nhu thấy một viên cảnh sát nháy mắt với mình , không biết cái nháy mắt ấy có nghĩa gì chỉ thấy vòng tay Nghiêm Đại Nghĩa có chút nới nới lỏng cô vội xoay người hích hắn ra , một loạt tiếp súng nổ lên ..rất nhanh đến độ cô cảm nhận được móng tay Nghiêm Đại Nghĩa xoẹt qua ngã xuống tư thế rất xấu hắn là chết đơ , cơ thể Tiểu Nhu rung lên dữ dội cánh tay truyền đến nhói đâu thống khổ như ai dùng kìm bấu thịt , cô muốn ngất đi nhưng không sao nhắm được mắt chỉ thấy mấy viên cảnh sát vội chạy lại hò hét , mắt mờ đi cô thấy mình được nâng lên cảm nhận máu từ vết thương tuôn chảy , gương mặt mấy viên cảnh sát hết sức hốt hoảng ...thì ra cũng có lúc nhiều người quan tâm cô đến vậy....................................'' anh đã bị ung thử phổi ''Vỹ Hoan sững người nhưng cũng chẳng ngạc nhiên , mỗi ngày một bao thuốc có khi còn hơn không ung thư mới lạ '' còn cứu được không , như là xạ trị ?'''' xin lỗi , không thể đây đã là giai đoạn cuối phổi tổn thương vô cùng nặng nếu dùng xạ trị cũng chẳng khá hơn bao nhiêu mà những ngày cuối đời anh phải chịu đau đớn cùng không đáng ''Lời bác sĩ thẳng thắn thế VỸ Hoan có chút xót xa , không một hi vọng gì nữa , nhưng gã không hối hận thuốc lá đối với gã như thần dược chỉ có là thuốc mới cho gã đắm chìm mà quên đí sự đời , đau thương theo khói thuốc phả đi chút ítBiết mình sắp chết Vỹ Hoan muốn trả thù Cố Thần việc gã luyến tiếc chỉ có vậy gã sống bao năm vui vẻ gì làm gì có gì là ước vọng , gã chỉ ghen tị , không ai rõ hơn Vỹ Hoan ngày đó mẹ hắn bỏ đi không có lỗi của Cố Thần , nhưng gã không muốn tin mẹ mình là người đàn bà như thế , nhưng hắn đau lòng nên đổ hết mọi tội lỗi lên Cố ThầnĐúng lúc đó lại nhận được điện thoại của Cố Lập Trung không ngờ ông trời như cho hắn cơ hội được thỏa mãn trước khi bước chân xuống địa ngục , nhưng Vỹ Hoan không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Nghiêm Đại Nghĩa , suy nghĩ rất lâu , cả cuộc đời này e hắn chưa làm được việc tốt vậy lúc chết cũng cho bản thân được tốt một lần nhưng thù với Cố Thần không thể không trả gã liền ném Tiểu Nhu cho Nghiêm Đại Nghĩa hắn tin Nghiêm Đại Nghĩa nhất định sẽ làm nhục Tiểu Nhu Cố Thần lúc đó nhất định sẽ đau lòng , mặt khác gã tố cáo và đưa bằng chứng cho cảnh sát về việc Nghiêm Đại Nghĩa đã sát hại mấy mạng người , sự tình như vậy hắn liền giải quyết được hai nguyện vọng một lúc , nhưng nếu hắn biết Nghiêm Đại Nghĩa vố chưa đụng vào Tiểu Nhu chắc sẽ thổ huyết Sự việc cứ như thế Nghiêm Đại Nghĩa sau loạt mưa súng đó đương nhiên không thể sống , chết rồi mặt còn vương đầy trên báo đài bị người người chỉ trích ....................................tối lại có chap mới luôn nha , hichic nhưng đừng vì có chap mới luôn mà hơm vote đấy nha ( TnT)
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 34


Không biết bao lâu mới tỉnh lại , mất một lúc Tiểu Nhu mới mở được mắt , xưa nay cô ghét nhất là mùi thảo mộc vậy mà giờ trong căn phòng này ...mùi thảo mộc có chút cay xè , Tiểu Nhu gượng dậy tay đau đến rụng rời bất giác nước mắt lăn dài , không biết là khóc vì vui do vẫn còn sống hay khóc vì đau nơi vết thương Nơi Tiểu Nhu đang nằm là một phòng rất nhỏ , chỉ có độc chiếc giường cô đang nằm và chiếc bàn đối diện , trên bàn một nồi thảo mộc vừa đun vẫn đang bốc khói , thảo nào mùi thảo mộc nồng đến cay mắt , chịu không nổi Tiểu Nhu phải đứng lên cô cần ra ngoài hít chút không khí trong lành Mở cửa Tiểu Nhu liền thấy một bà lão đang làm vườn '' tỉnh rồi thì sang bên kia ăn cơm đi con '' bà lão lên tiếng tay còn phất phất , ánh cười nhìn Tiểu Nhu rất trìu mếnTiểu Nhu có chút bối rối , cô còn nhớ mình được cảnh sát đưa lên cáng theo lý mà nói giờ cô phải ở trong bệnh viện mà chẳng hiểu nguyên cớ gì cô lại ở nhà của bà lão lạ mặt này , không muốn nghi ngờ nhưng mỗi lần nghĩ lại khuôn mặt lương thện của Nghiêm Đại Nghĩa rồi sự thực anh ta là sát nhân khiến Tiểu Nhu khó lòng tin được ai '' bà ơi sao con lại ở đây vậy ạ ''thấy mặt bà lão liền khựng lại đôi chút , rất nhanh đã lấy lại nụ cười '' cảnh sát bắn trúng con vết thương không quá nặng lại tìm không được người nhà con nên đưa con cho bà , đừng lo người ta còn gửi tiền hỗ trợ tí bà đưa cho con lúc đó con về nhà cũng được '' nói xong bà lão còn có chút buồn như không muốn Tiểu Nhu rời điquả thực nghe vậy Tiểu Nhu cũng có chút vui , có thể nói đây là bà lão đáng tin , hơn nữa giờ cô có cầm tiền cũng biết đi về đâu , nghĩ đến anh trai nhưng cô không muốn làm gắng nặng cho tiểu Bằng thêm nữa , trông bà lão như vậy chắc cũng cô đơn chi bằng ...'' vậy con để bà giữ tiền rồi bà cho con ở lại đây được không ạ ''Nghe Tiểu Nhu nói vậy mặt bà lão liền sáng lên , vui lắm như vừa hoàn thành được một nhiệm vụ cao cả Tiểu Nhu con thấy bà thở phào - một điều khá lạ , nhưng cũng chỉ nghĩ là do bà quá vui do có người ở cùng Thấy bà lão cặm cụi một mình dưới trời nắng Tiểu Nhu muốn xuống giúp nhưng bà lão nhất quyết không cho cứ bắt bằng được cô vào đình hiên nghỉ ăn cơm , thấy cứ vậy mãi chỉ tốn thời gian Tiểu Nhu đành thỏa hiệp ngồi vào ăn cơm , cứ tưởng cơm sẽ đơn giản lắm nhưng không ngờ ngoài hai món thịt còn một món cá hồi tươi rói, bên cạnh còn đặt biết bao nhiêu là thuốc bổ lại đến canh , nhìn xung quanh lại nhìn mâm cơm Tiểu Nhu thấy thật lạ nhưng lạ thì cũng lấp cái bụng đã nhìn mâm cơm đã khiến cô chảy nước miếng rồi Bà lão thấy Tiểu Nhu ăn ngon rồi mới vội chạy vào nhà nhấc điện thoại lên gọi'' Cậu chủ cô Tiểu Nhu đã tỉnh rồi hơn nữa còn ăn rất ngon miệng ''Cố Thần nghe tin bất giác nở nụ cười , anh đã nói cô hãy đợi anh nhất định sẽ đem cô chở lại , nhưng anh sẽ không để quá khứ vướng vào nữa , anh sẽ tiếp cận cô lại từ đầu sẽ bù đắp sẽ cho cô thấy bên anh là lựa chọn đúng đắn'' được cảm ơn bà , tiền con đã gửi vào tài khoản nếu cần gì hay cô ấy muốn ăn gì bà hãy mua hết nhé '' Bà lão nghe vậy mà vội xua tay '' trời ơi Cố Thần con làm vậy bà nhận không nổi , bao năm nay con đã thay bà chăm sóc Ngư Mã giờ bà giúp con chăm sóc người con yêu lại nhận tiền của con sao được '' chuyện kể ra thì dài nhưng tóm tắt khi ấy mẹ Ngư Mã sinh Ngư Mã xong vì thấy quá nghèo liền bỏ đi còn bà Ngư Mã lúc đấy lực bất tòng tâm nuôi không nổi Ngư Mã liền bỏ cậu lại chùa rồi sau đấy duyên phận Ngư Mã gặp Cố Thần đời đổi khác , bà không còn mặt mũi nhìn đứa cháu mình bỏ rơi nên không dám nhận chỉ dám thi thoảng liên lạc hỏi cố Thần Ngư Mã thế nào '' bà , Ngư Mã giúp con rất nhiều , bà không nhận con sẽ rất khó chịu chẳng lẽ bà nỡ '' giọng nũng nịu như vậy làm bà cũng phì cười , Cố Thần là như vậy anh cao ngạo lạnh lùng là thế nhưng chỉ nhưng người hiểu anh mới biết anh ấm áp dịu dàng nhường nào Bà lão ngại Cố thần bận bịu cũng không dám nói nhiều , nói xong liền trở ra xem Tiểu Nhu'' ăn ngon không con '''' dạ ngon lắm bà '' nhìn lại mấy đĩa đã vơi hơn nửa Tiểu Nhu ngại ngùng gác đũa , hic ăn chực mà ăn nhiều vậy đó '' con ăn nhiều quá rồi bà ...''Bà lão liền cười xoa đầu Tiểu Nhu '' ăn thêm đi con , ăn nhiều vào khỏe lại rồi giúp bà làm vườn '' '' dạ con sẽ nhanh khỏe rồi giúp bà '' ...............................Đêm đến rất nhanh , Tiểu Nhu nằm trong phòng , bà lão đã lấy nồi thảo mộc ra từ lâu nhưng hương vẫn còn vương lại Tiểu Nhu không chợp mắt nổi , nằm một lúc liền quyết định ra ngoài hóng gió Đã lâu rồi cô mới hạnh phúc như ngày hôm nay , cảm giác bà lão cho cô như người thân , sự quan tâm ấm áp từ bà lão khiến Tiểu Nhu cay xè mắt , đưa tay lên quệt nước mắt hít một hơi ánh mắt phóng đi xa xăm chợt khựng lại , Tiểu Nhu thấy một bóng hình ngoài sân rất nhanh liền chạy đi như thể người đó nhìn thấy cô rồi hốt hoảng bỏ chạy , Tiểu Nhu sững người bóng hình ấy quá mức quen thuộc , Tiểu Nhu lắc đầu cô đã nghĩ quá nhiều rồi , có lẽ nỗi nhớ anh da diết khiến cô sinh ra ảo giác , ngồi ngoài một chút Tiểu Nhu liền thấy rất bất an cứ cảm thấy có ánh mắt theo dõi mình mà cô nhìn xung quanh lại chẳng thấy ai ...gió cũng lạnh hơn Tiểu Nhu đành quay vào trong phòng , mùi thảo mộc cũng tan bớt Tiểu Nhu nằm một chút liền thiếp đi kết thúc một ngay dài mệt mỏi ..............................các bạn đọc cho ý kiến èn vote nha
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 35


Sáng rất sớm Tiểu Nhu đã dậy , vốn là muốn ngủ thêm nhưng thấy bà lão lại ra vườn làm Tiểu Nhu thân người ở nhờ sao có thể ngủ trong khi chủ nhà làm chứ Tiểu Nhu lấy xẻng định xúc đất cho bà , mà bà lão nhất quyết cự tuyệt nói cái gì mà tay vàng tay ngọc hay cô mà bị thương bà đền không nổi ...lằng nhằng một lúc bà lão cũng chỉ để Tiểu Nhu ra ngoài mua ít đồ Con đường khá nhỏ và vắng Tiểu Nhu đi một lúc lâu đến nỗi chân sắp rụng mới thấy được sự sầm uất phía trước , đi thêm một đoạn cuối cùng cũng tìm được một siêu thị , khu này rất lạ như thể con ngõ đó là bà lão độc chiếm vậy bước ra khỏi đó lại là thế giới bình thường mà cô hay đối mặt , lâu rồi không đến nơi đông người thế này Tiểu Nhu có chút bối rối Tiểu Nhu không phải chưa từng vào siêu thị nhưng toàn là đi theo sách đồ cho mẹ con Nhiên Nhiên lần đầu đi một mình tâm trạng liền bất ổn , không hiểu sao cứ ngại ngùng ..cô không thích nơi đông người như thế này cảm giác như thi thoảng sẽ có ánh mắt nhìn về phía mình khinh bỉ có dò xét có đánh giá có duy chỉ có ngưỡng mộ thì không...Lộn xộn một vòng Tiểu Nhu cũng mua được trứng cùng mấy hộp thịt vội đẩy xe thật nhanh ra thanh toánRẦMChỉ thấy một lực mạnh , cả người liền nhào xuống ngã ngửa ra đằng sau , đi nhanh không để ý chắc chắn va vào ai rồi , nén cơn đau nơi thắt lưng Tiểu Nhu vội đứng dậy cuống cuồng xin lỗi là do cô bất cẩn không biết người kia có sao không Cúi đầu xin lỗi một lúc Tiểu Nhu ngẩng lên , người ấy rất cao ngẩng đến khuôn mặt Tiểu Nhu liền khựng lại sững ngườiLà anh...là Cố Thần...Tiểu Nhu không mở nổi miệng đầu chỉ ong ong ....hàng vạn ý nghĩ chạy qua đầu muốn mở miệng thì thấy Cố Thần liếc cô một cái lông mày cau lại rồi vòng xe đẩy qua ...Tiểu Nhu vội nuốt lại những lời muốn nói ...cô đứng đó rất lâu rất lâu....cô đã từng tưởng tượng nếu gặp lại anh , anh nhất định sẽ níu kéo cô hoặc anh sẽ trách cô thậm tệ lúc đo cô sẽ xin lỗi sẽ ..có rất nhiều lời , nhưng Cố Thần lại chỉ lướt qua ...rõ ràng anh đã nhìn thấy cô rồi , là anh đã quên cô hay cố tình không muốn nhớ Đưa tay lên mặt thì thấy ướt sũng , Tiểu nhu tự sỉ vả mình thì ra cô là người ích kỉ đến thế , vốn muốn rời xa anh để anh được bình yên hạnh phúc , lúc thấy anh bình yên hạnh phúc khi không có mình thì lại khó chịu trong lòng Yêu là ích kỉ như vậy đúng không ?Bỗng nhiên Tiểu Nhu thấy rất đau lòng , mọi thứ như sụp đổ , tại sao cơ chứ cô vẫn còn quá yêu anh , nhìn lại hướng anh đi đã không còn bóng dáng , không biết suy nghĩ gì đã đẩy tiểu Nhu vội chạy hướng Cố Thần vừa rời đi , cô muốn xác nhận anh có thật sự bình tĩnh như vậy sau khi gặp cô không Lúc gần đến cửa Tiểu Nhu thấy Cố Thần muốn gọi tên anh thì nhận ra bên anh còn có một người con gái , cô ấy đang nói cười rất vui vẻ tay còn cuộn chặt lấy bắp tay anh..mà anh cũng thế nụ cười trên môi trìu mến nhìn cô ấy Ngu ngốc , mày quá ngu ngốc mà Tiểu Nhu , chẳng phải mày vốn nên biết , loại công tử giàu có như Cố Thần sao có thể để một người con gái như mày trong tim hơn nữa mày đã đuổi Cố Thần đi lòng tự trọng cao ngạo của Cố Thần đâu phải thứ cho mày chơi đùa ..Trái tim quặn thắt đau đớn thêm một phần theo từng nhịp thở , đợi Cố thần đi sang khu khác Tiểu Nhu mới thất thần bước ra ngoài Chân men lại con đường vào ngõ nhưng cô không vào nhà mà ngồi xụp ngoài cổng vô dụng , mắng bản thân không biết bao nhiêu lần, Tiểu Nhu ôm lấy mặt ngăn không cho tiếng khóc thoát ra ...ngồi đến khi chân tê dại nước mắt khô một vùng da Tiểu Nhu mới đứng dậy bước vào trong Cô không biết phía xa có một người đàn ông ánh mắt luôn đặt trên cô , thu trọn mọi đau thương của cô , anh cũng chẳng thấy khá hơn , nhìn thấy người mình yêu mà phải ngoảnh mặt đi là điều đau khổ biết nhường nào Bà lão thấy Tiểu Nhu rất nhanh đã quay về , hào hứng bưng ra một ly nước cam cho Tiểu Nhu chỉ thấy cô nói xin lỗi rồi đi vào phòng , nhìn được đôi mắt xưng húp ấy bà lão cũng đoán được vài phần liền bước ra cổng '' hai đứa cãi nhau à''bà đoán không sai vừa bước ra đã thấy Cố Thần sắc mặt anh cũng nặng xìu xịu'' không có , nếu được cãi nhau với cô ấy thì con sẽ vui lắm , chỉ là ...''Cố Thần không nói hết bà cũng hiểu , yêu ấy mà chính là như thế , yêu quá sâu đậm mà hai người cứ giữ lấy không nói ra thì sẽ làm đau lòng nhau , chẳng phải ngày trước bà cũng từng có mối tình rất đẹp đó sao , cho đến khi ông hi sinh trong chiến tranh khi đó bà mới 20t từ đó về sau cũng chỉ có mình ông trong tim , nên bà càng hiểu cảm giác của Cố Thần cậu nhóc đó kiên cường biết bao cũng cố chấp biết bao'' bà ơi con nhờ bà một việc...''...........................................Mãi đến chiều Tiểu Nhu mới ra khỏi phòng lòng đầy áy náy , không biết bà lão có buồn không cô đã để bà ăn một mình '' Tiểu Nhu qua đây con '' Tiểu Nhu muốn nói bà đã gọi cô lại trước dẫn cô vào phòng bà '' dạ bà gọi con '' '' Tiểu Nhu chả là ...bà có '' bà lão cứ ấp úng mãi '' bà cứ nói thẳng đi ạ '' bà lão ngưng một lúc rồi cũng nói '' chuyện thế này , tiền hỗ trợ của con là bà cầm nhưng con biết đấy nói là hỗ trợ nhưng cũng chỉ có 3tr mà bà cũng chẳng giàu sang sợ lo con ăn không ngon ngủ không thoải mái nên ..''Tiểu Nhu nghe cứ tưởng bà lão muốn đuổi mình đi thì mặt xịu xuống thiếu điều đổ lệ , nhưng ngẫm lại cũng không sai e rằng 3tr đó bà đã dùng mua đống đồ tẩm bổ cho cô ngày hôm qua rồi '' dạ vậy con , bà cho con một ngày mai con sẽ dọn đi '' Bà lão hoảng hốt tay còn đập đập biểu cảm như vừa làm hỏng chuyện'' không không ý bà không phải vậy , nhờ có con ở cùng bà mới bớt cô đơn , ý bà là con xem có muốn đi làm không như vậy ..''Tiểu Nhu thở phào một hơi ra là vậy , không phải cô không muốn đi làm ..nhưng trình độ chẳng có ai sẽ nhận cô '' dạ bà bảo con làm gì con sẽ làm đó , con thấy vười nhiều rau như vậy hay là con đem ra chợ bán ''bà lão liền ôm đầu , biểu cảm nhăn nhó đến bó tay , Tiểu Nhu cũng bối rối , chu chua rốt cuộc là tui làm sai cái gì aaaa'' không sao thế được con là..à không ý bà là con trẻ như vậy nên làm thư kí cho tổng giám đốc '' Tiểu Nhu đến bó tay , không ngờ bà lão lại có suy nghĩ đơn giản đến vậy ...cô bước chân vào công ty người ta không bị bảo vệ đuổi là tốt còn mong được làm thư kí saobà lão nhận ra vẻ mặt Tiểu Nhu khác lạ thầm nghĩ có phải mình quá lộ liễu để lộ sơ hở không , nhưng Cố Thần chỉ nhờ mà không nói hẳn ra bà phải nói sao cho hợp lý mà vòng vo mãi con nhóc đó lại không hiểu nên đành nói toẹt ra ..'' con..bà ạ thực ra con không được đi học'' Bà lão như vớ được vàng may quá là Tiểu Nhu không phát hiện ra điều gì'' đừng lo haha bà có một đứa cháu quen biết với giám đốc công ty này , rất tốt rất tốt mà đúng lúc cậu giám đốc đó cần tuyển thư kí cần người nào đó thật thà đáng tin không coi trọng bằng cấp , bà liền nghĩ ngay đến con '' nói rồi còn nắm lấy tay Tiểu Nhu mắt đăm chiêu Tiểu Nhu nghĩ bao lâu , điều kiện quá hời với lại ánh mắt bà lão sao cô từ chối nổi , chi bằng cứ đến làm thử cô cũng chẳng thiệt gì '' dạ , vậy con cứ đến đó làm luôn ạ ''bà lão sướng lắm cười giòn tan một lúc khiến Tiểu Nhu còn có chút nghi liệu có phải mình bị đem bán đi hay không mà bà vui vậy '' con khỏi lo '' nói rồi bà lấy trong chăn ra một chiếc hộp đưa cho tiểu Nhu'' đây là đồng phục , sáng mai con dậy sớm mặc vào sẽ có xe đến đây đón con đến công ty ''Nghe vậy tiểu Nhu thoáng hãi hùng , ngày đầu tiên đi làm hơn nữa còn chưa biết công ty là gì mà công ty đã cho xe tới đón , đãi ngộ không phải quá tốt ư ......................................Tối nằm trên giường Tiểu Nhu không sao chợp mắt có lẽ vì hào hứng , ngày mai sẽ là ngày đầu tiên cô làm người có ích , cô sẽ được làm việc , nghĩ thế thôi Tiểu Nhu lại tủm tỉm cười cứ nằm tưởng tượng lúc nhận tháng lương đầu tiên sẽ tiểu ra sao mua những gì cho những ai cuối cũng Tiểu Nhu cũng thiếp đi Còn nơi nào đó , Cố Thần đứng lan can ánh mắt phóng ra phía xa hướng về con ngõ nhỏ đó '' Thư kí nhỏ , anh sẽ dạy lại em '' ánh cười nơi đáy mắt anh càng nồng đậm , ly rượu trên tay trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết----------------------------------------------mh đã ngoi lên luôn nè
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 36


Bíp Bíp Bíp Tiểu Nhu nhăn nhó tắt cái đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi , hôm qua muộn vậy mới thiếp đi giời hai mắt vẫn nhíu lại , Tiểu Nhu ôm đầu kêu lên'' cố lên cố lên ngày đầu phải có ấn tượng tốt ''nhờ động lực câu nói Tiểu Nhu bật ra khỏi chăn , đánh răng rửa mặt xong Tiểu Nhu thất thần nhìn gương '' mẹ ơi là đầu hay tổ quạ đây '' hậu quả việc lăn lộn trên giường mơ mộng tối qua giờ tóc cô liền rối một mảng càng chải càng thảm , Tiểu Nhu đành vứt ý định tóc xõa dịu dàng ra sau chuyển thành tóc cột năng động Tiểu Nhu quay lại giường bới trong đống chăn tìm hộp đồng phục bà đưa hôm qua , mở ra dò xét kỹ một lượt , Tiểu Nhu dám chắc đây nhất định là công ty lớn đồng phục của nhân viên thật đẹp vẫn là áo sơ mi trắng thôi nhưng được viền thêm ren dáng ôm lấy người còn có chiếc nơ nhỏ càng tôn lên vẻ mỹ miều của thâm hình , mặc cùng là chân váy hơi xòe , Tiểu Nhu tủm tỉm mặc lên rồi cứ ngắm mãi trong gương không di chuyển , công ty rất chu đáo còn phát cả giày cao gót ....Tiểu Nhu nhìn đôi giày cao gót ấy mà thấy chóng chánh cả tâm trí Tiểu Nhu chưa bao giờ đi giày cao gót , vừa xỏ vào bàn chân liền uốn éo đứng lên lực lại dồn hết vào đầu ngón chân Tiểu Nhu chưa quen bước vào bước xiêu xiêu vẹo vẹo suýt nữa là trật chân Tiểu Nhu ra cổng đã thấy bà lão , hôm nay cô đi rất sớm không ngờ bà lão còn dậy sớm hơn để đợi cô , cảm giác này quá mức hạnh phúc đi , Tiểu Nhu thấy có lẽ ông trời đã biết thương cô rồi cuối cùng cũng cho cô được hưởng những cảm giác trân quý đời thường này Vừa thấy Tiểu Nhu bà lão đã xà lại ôm lấy cô , vuốt vuốt lại từng nếp trên bộ đồng phục xong còn nắm lấy tay cô rất bồi hồi như thể cô sắp đi làm gì to lớn nguy hiểm lắm'' bà....con đi cẩn thận , làm việc đừng quá sức bà sẽ nấu cơm thật ngon đợi con về '' những lời quan tâm chân thành của bà lão khiến thiếu chút nữa Tiểu Nhu ứa lệ , hai mắt cũng cay cay đột nhiên không biết vì sao cô nhớ đến Cố Thần , anh cũng từng dặn dò quan tâm cô như thế Không biết đã trượt chân bao nhiêu lần Tiểu Nhu dùng tốc độ con rùa cuối cùng cũng ra được đến ngõ , từ xa cô đã nhìn thấy một xe oto đen , lòng lại sôi sục chiếc xe ấy ..rất giống với chiếc xe cô đã ngồi cùng Cố Thần , vội lắc đầu ...cảnh vật xung quanh gợi cô nhớ đến anh có quá nhiều Thấy Tiểu Nhu đến gần bác tài xe liền bước ra mở cửa , Tiểu Nhu nói tiếng cảm ơn rồi ngồi vào , âm thầm dâng lên mỗi cỗi ấm áp , cả tâm trạng sáng bừng lên mọi chuyện bỗng dưng quá đỗi tốt đẹp cô được đi làm được yêu thương được đối xử tôn trọng như vậyThực ra bác lái xe có chút lạnh lùng Tiểu Nhu chỉ dám khép nép ngồi yên phận , cô có rất nhiều điều muốn hỏi về công ty nhưng mỗi lần chạm mắt bác tài xế qua gương là Tiểu Nhu lại phải quay mặt đi , ánh mắt ấy đăm chiêu mà toát ra sát khíTiểu Nhu xống xe bác tài xế liền đưa một bản đồ ghi rõ vị trí phòng cô phải đến , Tiểu Nhu đi rồi bác tài xế liền thở phào , mẹ kiếp chở người yêu của cậu chủ tim cứ như muốn rớt chỉ sợ hoàn thành không tốt thì nát thân Tiểu Nhu ngước lên ngước mãi đến khi sắp gãy cổ vẫn nhìn không hết được tòa nhà '' công ty này thật lớn !

'' cảm thán một câu rồi Tiểu Nhu bước vào , nhìn bản đồ mà Tiểu Nhu chẳng hiểu mô tê cái gì ..có nhiều hình vuông như vậy ..còn có hình tròn loạn xạ lên có mỗi một điểm khoanh đỏ đánh dấu phòng tổng giám đốc là Tiểu Nhu hiểu còn lại thì ....Bước vào đại sảnh chân Tiểu Nhu có chút run , không gian rất nhộn nhịp đàn ông thì mặc vest phũ nữ thì mặc đồng phục ai nấy cũng chăm chú việc của mình hoặc bàn luận gì đó không ai để ý đến cô , nhộn nhịp đến vậy khiến Tiểu Nhu có chút bối rối cô muốn hỏi đường nhưng thấy ai cũng đang cấp bách chuyện của mình khiến cô không sao mở lời Tiểu Nhu đánh liều đi bừa cuối cùng cũng thấy một cô gái đang đứng lấy cafe phóng thái rất nhàn nhã , cơ hội đây rồi Tiểu Nhu vội tiến lại hỏi đường '' bạn ở cho mình hỏi chút '' Cố gái đó quay lại ánh nhìn Tiểu Nhu có chút dò xét , vừa nãy chỉ nhìn được bóng lưng bây giờ nhìn được biểu cảm cô gái đó rồi Tiểu Nhu mới hối hận vừa nhìn đã biết cô gái này nhất định rất đanh đá chua ngoa '' hỏi gì không thấy tôi đang nghỉ ngơi uống cafe sao thật phiền '' nhịn nhịn nhịn , Tiểu Nhu nghĩ thấy có lẽ công ty lớn như vậy sẽ có rất nhiều cạnh tranh mà cô hôm nay còn mặc đồng phục cô gái đó nhất định tưởng cô hỏi việc nên thái độ mới thế , rộng lượng lên nào không thể để sếp đợi mình được '' à mình xin lỗi , chỉ phiền bạn chỉ giúp mình gặp giám đốc thì đi đường nào ''Cô gái đó nhìn Tiểu Nhu một lượt từ trên xuống dước , chăm chăm một lúc cuối cùng cũng mở miệng '' đi thẳng vào thang máy lên tầng 28 rẽ phải là đến '' '' mình cảm ơn '' Tiểu Nhu vội cảm ơn rồi theo đường ấy đi lên tâm trạng có chút hồi hộp , cô đi không mang theo đồng hồ , hay chính xác hơn chẳng lẽ lại mang cái cục to tướng ấy đi nên cũng không biết lúc này là mấy giờ liệu có bị muộn không Lên được tầng 28 Tiểu Nhu rẽ phải ma ngặt nỗi hàng lang này có rất nhiều phòng , chẳng lẽ lại mở từng phòng ra xem một như vậy có chút không lịch sự , Tiểu Nhu nhìn kỹ lại bản đồ , phòng tổng giám đốc có chấm đỏ ...vậy chắc cứ tìm cửa phòng nào có chấm đỏ thì vào thôi Đến cuối hành lang nhìn cửa phòng Tiểu Nhu liền sung sướng cuối cùng cũng tìm được ngoài của có một màn hình nhỏ màu đỏ chói đang nhấp nháy , Tiểu Nhu hít một hơi lau vội bàn tay rịn chút mồ hôi vào váy , nhất định phải để lại ấn tượng tốt Xoay nắm cửa mở ra , một tràng tiếng nói bỗng ngưng bặt mọi ánh nhìn đều đổ vào Tiểu Nhu , thẳng đường nhìn của Tiểu Nhu ....là Cố Thần , anh đang cầm tài liệu chỉ tay lên màn hình nhìn mọi người đều đang cầm tài liệu há hốc mồn nhìn cô chắc chắn đây là đang họp ..cảnh tượng này rất giống khi cô ở nhà anh vô tình đi vào lúc anh đang họp , mọi suy nghĩ đều ngưng trệ cô quên cả việc nghĩ sao anh lại ở đây cả cơ thể như đông đá cứ đứng mãi đấy cho đến khi anh lên tiếng '' ra ngoài '' Tiểu Nhu vẫn có chút thất thần '' tôi bảo em ra ngoài '' Cố Thần lặp lại lần nữa Tiểu Nhu mới tỉnh lại sập cửa chạy một mạch đi , đôi chân trên giày cao gót loạng choãng Tiểu Nhu ngã xuông dùng tay tháo đôi giày cao gót ra đứng thất thần rất lâu , đến lúc nghe tiếng mọi người sắp tới Tiểu Nhu mới xỏ lại đôi giày Tiến lên phía trước .

Thấy anh rồi Tiểu Nhu không thở ở lại đây được nưa tâm trạng lại rối bời mọi vui vẻ hạnh phúc lại sắp vụt tan Tiểu Nhu ấn nút thang máy muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thì một bàn tay kéo cô đi .

Khổ nỗi lúc hỏi đường cô không nói là phòng tổng giám đốc mà chỉ nói tìm giám đốc cô gái kia liền chỉ tới chỗ có tổng giám đốc nhưng mà đang họp a bàn tay mạnh mẽ , hơi ấm từ bàn tay anh khiến Tiểu Nhu thấy tim nhói lên từng đợt , lý trí bảo cô phải vùng tay anh ra rồi chạy đi nhưng không hiểu sao đôi chân cứ để mặc anh kéo , thấy cô loạng choạng Cố Thần liền mắng '' yếu ớt '' rồi ôm chặt lấy cô kéo đi , cô muốn nói cô không có yếu ớt là do không quen đôi giày cao gót này thôi nhưng lời không sao thoát ra được , đã lâu lắm rồi cô không ở gần anh đến thế , không chạm vào anh giờ phút này mọi giác quan trên cơ thể cô như đang vươn ra cảm nhận lấy hương thơm của anh cái ma sát da thịt nhẹ nhàng dưới lớp áo từng đường cơ thô cứng của đôi bàn tay đang siết lấy vai cô Cố Thần tiện tay mở cửa , khóa chốt lại lúc này mới buông Tiểu Nhu ra Cảm nhận hơi ấm của anh tản đi khiến Tiểu Nhu có chút hụt hẫng , anh ôm cô đi một đoạn như vậy giờ hơi thở cũng hơi gấp gáp , Tiểu Nhu nhìn thật kỹ như sợ anh sẽ tan biến mất , đây là lần đầu Tiểu Nhu thấy anh trong bộ vest hoàn chỉnh , cà vạt vì kéo cô mà có chút xốc xệch Cố Thần dùng tay kéo ra rồi nới thêm hai cúc áo thấy hành động này của anh Tiểu Nhu vội quay mặt cảm thấy má có chút nóng lên '' thích những gì em thấy không '' Cố Thần nhìn sang miệng còn dâng lên nụ cười có chút lưu manh Tiểu Nhu tất nhiên không biết trả lời thế nào , cô đã nghĩ gặp anh sẽ gượng gão sẽ bối rối lắm nhưng sao anh cứ như người khác như thể quá khứ anh đã quên sạch , Tiểu Nhu cũng không biết lúc này nên nghiêm túc nói với anh rồi giữ khoảng cách hay cứ lơ đi '' tôi không hiểu anh đang nói gì '' lời ra khỏi miệng Tiểu Nhu chỉ muốn vả cho bản thân mấy cái , cô không muốn lạnh lùng như vậy , câu nói ấy quá xa cách , cô thấy nụ cười gương mặt Cố Thần có chút xiêu vẹo rất nhanh đã bình thường trở lại'' ý tôi là em đã nhìn chăm chú như vậy '' Cố Thần Tiến lại dí sát mặt vào Tiểu NhuLời của Cố Thần Tiểu Nhu nghe sao cũng thấy là ý trêu chọc , cũng không thể phản bác lại được ai bảo cô dán mắt vào Cố thần chứ , nhưng sao tất cả mọi thứ cứ sai sai thế nào , Tiểu Nhu rối bời hai tay đan vào nhau ngón tay vặn vẹo không dứt lúc này gặp anh chẳng có chút nào như cô đã dự tính mọi kịch bản mọi lời dựng sẵn đều trở thành vô dụng '' thôi được cho em nhìn miễn phí một lần nhưng gặp giám đóc vào ngày đầu tiên mà thái độ thế này thì '' Cố thần ngồi xuống ghế rất bình thản mà rót tràTiểu Nhu không ngờ Cố Thần chính là giám đốc mà cô phải gặp ngày hôm nay , nhìn thấy anh rồi đầu óc liền mụ mị chẳng suy nghĩ được gì , trùng hợp như vậy sao Tiểu Nhu chỉ muốn đào một cái hố trốn khỏi đây mọi chuyện dồn dập khiến cô không sao theo kịp nổi tiết tấu này '' tôi xin lỗi nhưng tôi nghĩ mình phải đi thôi '' Tiểu Nhu xoay người '' đứng lại , hợp đồng đã kí em trốn không nổi đâu '' Cố Thần dùng giọng như là hết sức thương tiếc cho tiểu Nhu Tiểu Nhu đã biết ngay ông trời sẽ làm khó cô mà , nhưng hợp đồng gì đó Cố Thần là đang dọa trẻ con à , theo cô nhớ ngày hôm qua hay vân vân các ngày trước cô chưa từng cầm bút chứ đừng nói ký vào đâu '' vậy xin hỏi tôi ký lúc nào vậy , trình độ tôi cũng chỉ đọc viết được một ít anh nghĩ tôi ký cả một hợp đồng chắc '' Tiểu Nhu có chút hậm hực , có lẽ là vì thái độ nhởn nhơ của Cố Thần khiến cô hơi..xấu hổ '' bà em ký rồi , thôi được em không muốn làm cũng không sao chỉ tội bà em sẽ phải làm nai lưng trả nợ..haizzz '' Cố Thần vừa nói vùa nhấp một ngụm trà , nha đầu sợ tôi không trị được em saoTiểu Nhu sắp thổ huyết rồi , nhất định là Cố Thần giở trò , bà chắc chắn cũn bị lừa ( t/g : chỉ có em bị lừa thôi cô gái :v)'' anh muốn gì '' Tiểu Nhu gào lên , cô thấy mình thật nhỏ bé ,cứ muốn gồng lên sợ mình yếu đuối lại thuận theo anh '' Làm thư ký của tôi '' Tiểu Nhu muốn đập bàn , muốn đập ghế còn muốn đập luôn tên đang gác chân ngồi thưởng trà kìa , cô biết là phải làm thư ký rồi nhưng cô không tin là đơn giản như thế chắc chắn còn một đống âm mưu cho sự hành hạ đằng sau aaaaaaaaaaaaaaaaaa'' cụ thể là tôi phải pha nước hay phải lau phòng hay phải dọn bồn xí anh hãy nói rõ luôn đi '' giọng Tiểu Nhu có chút giận dỗi , gương mặt nhỏ vì tức giận mà hồng lên Cố thần thu hết tất cả vào mắt nhị không được bật cười , cô bây giờ mới đúng là Tiểu Nhu anh gặp ban đầu , lòng chợt nhẹ đi , ánh mắt nhìn cô càng trìu mến'' không phải em chỉ cần bóp vai à còn bóp chân nói chung bóp toàn thân cho tôi là được '' nói rồi Cố Thần còn cố tình vươn chân ra lắc lắc Tiểu Nhu thề nếu lúc đó không phải vì trên bàn còn có ấm nước sôi cô nhất định sẽ lật bàn aaaNhìn thấy biểu cảm lúc trắng lúc xanh của Tiểu Nhu , Cố Thần thu lại nét cười ngồi nghiêm túc'' em sẽ phải học theo tôi , tôi sẽ dạy em cách đánh máy , dạy em cách sắp xếp dữ liệu dạy em cách ký hợp đồng sẽ dạy cho đến khi em hiểu hết đến khi không có tôi bên cạnh em vẫn làm tốt mọi việc '' Cố thần bỗng nghiêm túc như thế , lời anh nói khiến Tiểu Nhu trào nước mắt , anh đã từng muốn đưa cô đi học cũng để cô có thể bảo đảm cho chính mình nhưng lúc này anh muốn dạy cô anh muốn chính mình dạy cô , cũng vì anh lo vì anh hiểu không ai có thể bảo đảm cuộc sống của mình chắc hơn bản thân , anh thừa sức bảo vệ cô nhưng chỉ là lúc này anh muốn chắc dù có anh hay không cô cũng vững vàng sống thật tốt , có người nghĩ nhiều như vậy cho mình sao Tiểu Nhu lại không cảm động chứ , anh vẫn như thế anh không hề thay đổi anh vẫn yêu cô như vậy Nhìn Tiểu Nhu khóc Cố Thần kìm không được tiến tới ôm chặt cô vào lòng , cảm nhận hơi thở nóng rực cùng nước mắt của tiểu Nhu nơi cổ mình '' đừng cảm động vội , em học không tốt sẽ bị phạt xem lúc đấy có khi lại dỗi tôi '' bờ vai tiểu Nhu vẫn run lên Cố Thần càng siết chặt hơn tay anh xoa nhẹ lưng cô lòng đau xót , cô gầy như vậy sao xa anh cô đã sống cực khổ thế nào mà gầy như vậy , Cố Thần cứ ôm mãi không muốn rời tay mãi sau khi tiểu Nhu lên tiếng anh mới luyến tiếc buông tay'' Tổng giám đốc mong anh tự trọng đây là công ty ''Thấy Tiểu Nhu đã quen giọng nói cũng không lạnh lùng như trước Cố Thần mới thở phào, vẫn là ngây thơ dễ dụ...............................chap dài nhất mình từng viết , các bạn đọc vui vẻ nha cho tui động lực để ra chap thiệt nhanhhhhh
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 37


Ngồi với nhau được một lúc Cố Thần liền có việc phải đi dặn dò Tiểu Nhu đợi lấy bảng tên cùng một số tài liệu thì có thể về nhà được rồi Cố Thần đi rồi Tiểu Nhu ngồi trong phòng vẫn không sao đè xuống con tim đang nhảy nhót , mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cô không tin nổi mới đấy hai người đã làm lành mới đấy thôi cô lại trở về bên anh Mông lung một lúc Tiểu Nhu tủm tỉm cười thì cửa phòng mở ra , là cô gái Tiểu Nhu hỏi đường lúc nãy'' cô là Tiểu Nhu '' Tiểu Nhu rõ ràng mới gặp cô gái lần đầu chắc chắn không gây thù chuốc oán gì vậy mà sao Tiểu Nhu luôn thấy cô gái đó với mình có ác cảm '' đúng vậy bạn là ..'''' lắm lời tôi là Mỹ Ngọc , đây là bảng tên cùng tài liệu mà giám đốc bảo đưa cho cô '' nói rồi Mỹ Ngọc liền ném xuống ghế bỏ mặc bàn tay giơ lên của Tiểu NhuTiểu Nhu không biết sao mình lại bị mắng , nhân viên ở đây sao thật khó ở , Tiểu Nhu cũng không phải người hay so đo vẫn nói cảm ơn rồi cầm lấy đồ , lúc đi qua Tiểu Nhu cảm nhận rõ ràng Mỹ Ngọc còn huých mình một cái nhưng cô cũng chỉ lơ đi , loại người này cô đã gặp đầy rẫy rồi chẳng phải là muốn ra oai phủ đầu chứng tỏ mình lớn hơn người đó sao , Tiểu Nhu không phủ nhận cô không bằng cấp vào đây làm thư ký chắc chắn kém hơn mọi người nên cô tình nguyện chấp nhận chút hống hách này , đợi khi cô thông thạo rồi lúc đó nói lý cũng không muộn bước ra khỏi công ty Tiểu Nhu vội cởi bỏ đôi giày cao gót , đi chưa lâu mà chân đã có dấu hiệu phồng rộp đỏ lên một mảng , bác tài xế thấy Tiểu Nhu vội chạy lại bê đồ giúp còn cầm luôn đôi giày cao gót trên tay Tiểu Nhu khiến Tiểu Nhu ngại không ngẩng được đầu bác tài xế thật sự rất tốt xe không vào trong ngõ được bác ấy liền xuống bê đồ tới tận cửa cho Tiểu Nhu Vào nhà bà lão đã vội ra đón , cầm lấy đồ cho Tiểu Nhu ánh mắt nhìn một lượt dừng lại nơi bàn chân Tiểu Nhu , bà lão chau mày còn thở dài '' vất vả cho con rồi ''Tiểu Nhu thấy bà nói thế vội xua tay '' con có vất vả gì đâu bà thực ra công ty rất lớn mọi người đều tốt cả bà thấy đấy bác tài xe còn đem đồ vào tận đây cho con ''Bà lão xoa đầu Tiểu Nhu nói cô thay quần áo rồi ra ăn cơm Bữa cơm hôm nay đặc biệt thịnh xoạn , Tiểu Nhu nhìn đến lóa cả mắt đồ ăn này nếu không phải cô chắc chắn bà lão sẽ không nói dối thì liền nghĩ đây là đồ mua ngoài từ trình bày đến nguyên liệu đều rất công phu , bà lão làm mâm cơm này không phải tốn cả ngày ư , bà ở nhà cũng không dễ dàng gì ..'' bà con không muốn bà vất vả vậy đâu ăn đơn giản là được bà làm như vậy khiến con ..'' nói một chút khóe mắt lại hồng lên , tại sao cô lại được một bà lão xa lạ đối xử tốt đến vậy chứ Bà lão nắm lấy tay Tiểu Nhu xoa xoa '' con nhóc này , bà không mệt con đi làm ngày đầu tiên đương nhiên phải ăn mừng sau này sẽ không để con lo lắng nữa được không '' nói mà bà lão thấy chột dạ , bà làm sao mà nấu nổi sơn hào hải vị thế này , đồ ăn trên bàn tất cả là do Cố Thần gọi nhà hàng 5 sao mang đến là nhờ có Tiểu Nhu mà bà mới được thơm lây được thưởng thức những mỹ vị này , mà con bé ngốc đó lại ghi tạc trong lòng rồi biết ơn rối rít làm bà áy náy không thôiĂn xong bữa cơm Tiểu Nhu liền thu dọn đem một số thức ăn thừa gói lại để ngày mai đem đến công ty ăn trưa luôn không thể lãng phí , cô vừa rửa bát xong bà lão liền kéo cô vào phòng '' này bà đưa con đôi giày này từ mai đi nó đừng đi đôi cao cao kia nữa sẽ rất đau chân ''Tiểu Nhu nhìn đôi giày một lúc , từ kiểu dáng cho đến cỡ giày '' là ai đưa bà vậy ạ '' Tay bà lão thoáng khựng lại , Cố Thần đã dặn không được nói là anh đưa nếu không Tiểu Nhu nhất định sẽ giận dỗi không chịu đi '' trời ai..ai mà đưa chứ đây là của bà hồi trẻ ..''nhìn đôi giày mới như vậy rồi lại nhìn bà lão , có lẽ bà lão là người giữ đồ rất cẩn thận nên đôi giày mới còn mới vậy ...............................Tiểu Nhu nằm trên giường lăn lộn một hồi trước mắt toàn hình ảnh Cố Thần , cảm giác hơi ấm đôi bàn tay anh vẫn vương vẩn xung quanh , không phủ nhận nổi nhìn anh mặc vest như vậy thật sự rất đẹp trai còn..rất quyến rũ nữa , nghĩ đến hàng gân tay nổi cộm mạnh mẽ ấy siết nhẹ đôi vai mềm tim Tiểu Nhu lại loạn nhịp , lúc anh ghé vào hơi thở anh rất gần rất nóng thôi trời ơi thôi ngay Tiểu Nhu mày đang nghĩ cái quái gì vậy , mất mặt quá đi mới có vậy thôi mà đầu óc đã đen tối loại xì ngậu rồi thật đáng khịnh bỉ aaalại một đêm trằn trọc , sáng Tiểu Nhu thực mở mắt không nổi , cái đồng hồ báo thức bị cô thẳng tay ném xuống đất tè tè một cái liền im bặt bà lão dậy trời đã hửng nắng , có chút tiếc vì hôm nay quên không dậy sớm tiễn Tiểu Nhu đi làm thì ánh mắt giật liên hồi khi thấy đôi giày ngoài của phòng Tiểu Nhu , hãy nói với bà là con bé quên đi giày bà đưa chứ không phải vẫn đang ngủ trong đó đi Bà lão hồng hộc chạy vào thấy nàng nào đó đăng chăn chùm kín đầu chỉ để lộ chân ngủ rất say sưa , trời mới ngày thứ hai đi làm mà đã thế này đây , bà lão lay lay Tiểu Nhu như sực ra điều gì vội bật dậy hại bà lão xém thót tim '' chết rồi chết rồi bà ơi mấy giờ rồi con mơ con ném đồng hồ báo thức đi không phải là thật chứ á á á '' đó là tiếng hét của Tiểu Nhu khi nhìn thấy bé đồng hồ đáng thương nằm úp dưới sàn , cô vội nhảy ra khỏi giường rửa qua cái mặt đánh răng rồi mặc đồ , tóc cũng không chảy vội xỏ giày chạy như bay ra đầu ngõ , hic nếu giờ ra mà không có bác tài xế chắc cô đào hố mà chui mất May thay bác tài xế vẫn ở đó , nhưng mặt thì ..chắc bác tài xế đang muốn chóc da xẻ thịt con nhỏ hại mình đợi 1 tiếng rồi đây''c..con xin lỗi bác con ngủ quên ..

'' Tiểu Nhu cúi mặt không dám ngẩng lên bác tài xế không nói gì chỉ nhấn chân ga từ nãy Cố Thần đã gọi cho bá tài xế 30 cuộc , tay cầm vô lăng của bác tài xế đã trắng bệch Tiểu Nhu thấy vậy nghĩ bác tài xế hẳn rất tức giận , nhưng cô nào biết bác ấy là đang lo sợ Cố Thần sẽ mắng cho một trận vì tội đưa cô đến muộn , cô là người yêu Cố thần sao bác dám nói là do cô dậy muộn chứNgười đầu tiên Tiểu Nhu thấy khi bước vào phòng là Mỹ Ngọc , ánh mắt ả nhìn Tiểu Nhu như đốt cháy giọng the thé'' hay lắm tưởng được giám đốc chống lưng thì thích giờ nào đến cũng được , tội cho tôi đợi cô hơn 1 tiếng rồi , sao tôi lại xui vậy chứ được ném cho việc giúp đỡ cô chắc tôi giết ai kiếp trước nên giờ bị đày đọa '' vừa nói Mỹ Ngọc nện guốc xuống sàn bước đi Tiểu Nhu vội theo sau cúi gằm mặt , có chút khó chịu nhưng cũng là cô sai thôi thì chịu thiệt ăn mắng một chút vậy Đang đi Mỹ Ngọc dừng lại Tiểu Nhu xém chút đâm sầm vào lưng ả ta Nhìn thấy mắt Mỹ Ngọc dán sát vào đôi giày cô đang đi nhếch mép một cái '' hay rồi đúng là chẳng coi ai ra gì , nội quy của công ty chắc phải chừa cô ra thôi ''Tiểu Nhu thật sự rất khó chịu lời lẽ khó nghe như vậy mà bản thân chẳng xứng đáng phải nghe '' tôi không hiểu cô đang nói gì '' Tiểu Nhu vốn chẳng muốn tiếp lời Mỹ Ngọc nhưng thấy ánh mắt ả ta khiến Tiểu Nhu phải mở lời '' đúng là , cô nên nhớ giám đốc thích sắc đẹp của cô thì cũng có lúc phai tàn đầu óc ngu dốt như vậy thật khiến người ta phiền chán '' Tiểu Nhu ghét nhất là những lúc cô tức giận mà lại chảy nước mắt như lúc này đây , cô đã biết nội quy là gì đâu tài liệu Cố Thần đưa chỉ là giới thiệu sơ về máy tính và một số loại máy trong công ty , cũng chưa ai nói cô phải có quy củ gì Hít một hơi Tiểu Nhu lau nước mắt '' phiền cô nói cho tôi nội quy tôi vốn không biết nếu sai tôi sẽ sửa ''thái độ lịch sự này của Tiểu Nhu khiến Mỹ Ngọc chau mày , ả muốn chọc cho Tiểu Nhu tức lên rồi gây chuyện nhưng ai ngờ Tiểu Nhu này tính tình lại hoà hảo như vậy , lòng lại càng bực dọc '' haha nó dán ở ngay cửa ra vào ý tự ra mà đọc , xong rồi cô sẽ thấy chân cô đang đi cái gì nếu là bình thường bảo vệ thấy cô đi vậy sẽ không cho vào đâu nhưng biết sao được cô đang quyến rũ giám đốc ai giám ngăn cô vào ''lời nào lời nấy của Mỹ Ngọc đều như xiên vào tim Tiểu Nhu khiến cô cảm thấy mình thật vô dụng , cô không bao giờ muốn Cố Thần đặc cách cho mình , cô bước vào đây cũng chưa từng nghĩ với quan hệ của mình và Cố Thần thì cô sẽ được đối xử khác Nghe lời Mỹ Ngọc thì cô chắc chính là do mình đi giày rồi , ý nghĩ là Cố Thần đưa giày cho bà bị dập tắt hoàn toàn , đúng vậy chứ sao anh có thể chú ý nhiều đến vậy , bà lão có lẽ cũng là thật tình thương cô đau chân nên mới lấy giày ngày trẻ đưa cô đi '' sao nào sửa đi vừa bảo là thấy sai sẽ sửa cơ mà '' Mỹ Ngọc châm chọc , không thấy Tiểu Nhu nói gì lại càng tức '' tôi cho cô cơ hội sửa trong phòng 35 tầng 40 có giày cao gót của công ty chất trong đấy , lên thay rồi xuống đây tôi sẽ nói việc ngày hôm nay ''Tiểu Nhu cũng không nghĩ nhiều thấy Mỹ Ngọc đã nói vậy cô liền đồng ý , dù sao để chứng minh được bản thân thì cô cũng nên tuẩn thủ chút quy tắc nhỏ này thấy bóng Tiểu Nhu xa rồi Mỹ Ngọc mới nhếch mép '' ngu dốt ''........................................Đặt chân đến tầng 40 Tiểu Nhu liền rất sợ hãi , hành lang có chút âm u , chẳng có ai cả , cũng phải thôi có lẽ nơi chứa đồ thì ít người qua lại , các của phòng đều không đánh số đi mãi đến cuối hành lang Tiểu Nhu mới nhìn thấy một cửa phòng được ghi chữ duy nhất phòng 35 ............................hú hú chap này còn dài hơn chap hôm qua nè , hichic hình như ngoi lên đề quá làm mọi người quên vote truyện :( ...các bạn đọc vui vẻ nha
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 38


Tiểu Nhu có chút chần chừ , căn phòng cuối hàng lang này mang một vẻ âm u khiến cô lạnh gáy , đầu bắt đầu tưởng tượng loạn xạ như là lúc cô mở ra sẽ có một con ma nhào đến hay nhìn thấy một cái xác , Tiểu Nhu cũng không muốn tiêu cực như vậy nhưng ai bảo cô xem phim ma nhiều quá .

Tiểu Nhu đứng trước của tay đưa lên lại hạ xuống không dám mở ra , chốc chốc cô lại quay đằng sau nhìn xem có ai không sao côc ứ cảm thấy có người đang nhìn mình Tay chạm đến nắm cửa bụng chợt sôi lên , tiếng vang trong không gian làm Tiểu Nhu xém ngất run lẩy bẩy , chẳng biết là bụng kêu vì đói hay vì lo quá đây , mà chắc là vì đói rồi sáng dậy muộn như vậy có ăn gì đâu Tiểu Nhu hít một hơi nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ muộn việc rồi lại vị mắng rồi lại vân vân mây mây thôi thì liều Nắm cửa được xoay phát ra tiếng kẽo kẹt vang đi vang lại trong không gian váng to như tiếng trống , chân Tiểu Nhu nhũn đi vừa bước một chân vào phòng thì cảm thấy cả người bị một ngưới kéo lại ngã mạnh xuống mà thân thể không đau đớn đớn giản vì người kéo cô đang làm nệm thịt cho cô rồitrong phòng bỗng ngập tiếng nổ liên tiếp Tiểu Nhu thấy bàn tay ấm nóng của anh đưa lên ôm chặt tai cô , âm thanh nổ nhỏ dần Tiểu Nhu nghe rõ tiếng tim mình đập Một lúc sau tiếng nổ ngứt rồi Tiểu Nhu mới thấy bị xóc lên , lúc này mới nhìn được anh ....Cố Thần đang rất tức giận đôi lông mày cau lại môi mín chặt Cố Thần nhìn chăm chăm như vậy không hiểu sao Tiểu Nhu lại chột dạ cúi đầu Từ sau lưng Cố Thần giọng Mỹ Ngọc lại the thé'' không phải chị đã bảo em rồi sao Tiểu Nhu phải ở yên một chỗ đợi chị sao em lại chạy lung tung đến nơi nguy hiểm thế này '' nói xong ả ta còn tiếng lại nắm lấy tay Tiểu Nhu xoa xoa '' em có làm sao không có bị thương không ''Giây phút nhìn thấy Mỹ Ngọc cô cũng phân nào đoán dược sự việc , giờ nghe giọng điệu Mỹ Ngọc cô càng chắc tất cả là một âm mưu , nhưng không hiểu sao ngẩng lên nhìn ánh mắt tức giận của Cố Thần Tiểu Nhu lại không thể mở lời , không thể nói là Mỹ Ngọc đang đóng kịch chính ả bảo cô lên đây , chỉ là sợ sẽ liên lụy anh ư sợ anh sẽ phiền vì cô mới đến công ty mà đã gây thù ư , chỉ là rất không muốn anh phải bận tâm thêm chuyện của cô nữa , cô được đặc cách vào đây đương nhiên những nhân viên chăm chỉ nỗ lực sẽ thấy không công bằng , thế nào cô cũng có lỗi '' có phải thế không '' giọng Cố Thần , đã rất lâu rồi Tiểu Nhu không thấy giọng anh nghiêm như vậy , khóe mắt lại cay xè nhưng cô quyết không để nước mắt rơi '' em xin lỗi '' Tiểu Nhu muốn nói rất nhiều nhưng lời đến miệng chỉ có câu xin lỗi là hợp lý nhất , anh cũng rất bận rồi giờ lại còn lo quan hệ với nhân viên cho cô nữa sao , là cô ngu ngốc , lần sau không tin Mỹ Ngọc nữa thì sẽ không có chuyện , lần này hãy để mọi thứ qua đi Mỹ Ngọc thấy Tiểu Nhu không vạch trần mình thì càng đắc ý , ả đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất là Tiểu Nhu sẽ mách Cố Thần , lời nào lời nấy ả đều chuẩn bị đủ , nhưng Tiểu Nhu này có vẻ thức thời được lắm bớt cho ả mệt mọi nghĩ cách Tiểu Nhu nhận thấy ánh mắt thoáng thất vọng của Cố Thần '' vào phòng tôi ngay '' giọng nói của anh rất tức giận còn mang sự kìm chế Tiểu Nhu thấy rất tủi thân nhưng đây là do cô chọn , Tiểu Nhu cố chạy thật nhanh ngang qua mọi người Cố Thần vẫn đứng đấy Tiểu Nhu đi rồi anh mới thở ra một hơi , Cố Thần đang ký hợp đồng thì Mỹ Ngọc chạy hồng hộc vào nói ả dặn Tiểu Nhu đứng đợi một chút ả quên tài liệu trong phòng lấy xong sẽ quay lại vậy mà lúc quay lại liền không thấy Tiểu Nhu đâu , Cố Thần thấy đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn cho là Tiểu Nhu chắc ngồi đâu cho đỡ mỏi liền soi toàn bộ camera khoảnh khắc thấy bóng hình cô ở trên tầng cấm tim Cố Thần lỡ một nhịp vội mang người chạy lên chỉ mong lên kịp lúc Tiểu Nhu chưa vào phòng , chỉ cần Tiểu Nhu bước vào căn phòng đó à không mở nó ra thôi bom trong đó sẽ kích hoạt lúc đó cô bước vào chỉ có thịt nát xương tan mặt Cố Thần tái nhợt đi , anh không biết sao cô lại đi lên nơi âm u đó làm gì , nơi đó là phòng cất giữ tài liệu mật không có sự điều khiển của máy chủ mà mở phòng bom sẽ tự kích hoạt Lúc bước lên thấy Tiểu Nhu đã bước nửa người vào trong Cố Thần vội kéo cô ra , lúc nghe tiếng bom nổ trái tim Cố Thần thắt lại mắt giật liên hồi , chỉ muộn một chút thôi thì cả đời này anh sẽ không thể gặp Tiểu Nhu nữa , anh vừa sợ hãi lại vừa tức giận .

Nguôi đi một chút bình tâm lại lý trí cho thấy sao Tiểu Nhu lại leo lên tận đây chứ nên anh mới hỏi Tiểu Nhu sự việc có đúng như Mỹ Ngọc nói không Tiểu Nhu lại chỉ xin lỗi Cố Thần để Tiểu Nhu đến phòng mình vừa là để cô tránh xa nơi nguy hiểm này vừa là để anh hỏi kĩ lại mọi chuyện , anh nhất định phải tìm ra lý do cô lên đây...................Tiểu Nhu ngồi trong phòng làm việc của Cố Thần mà như lửa đốt , lát nữa thôi anh sẽ vào cô không biết anh sẽ nói gì có mắng cô không có vì thế mà đuổi việc cô luôn không , nổ nhiều như vậy chắc hẳn công ty sẽ có thiệt hại , càng nghĩ Tiểu Nhu càng áy náy , cô lại gây chuyện cho anh giải quyết rồi Tiếng cửa mở ta Tiểu Nhu thấy Cố Thần bước vào gương mặt anh dịu hơn trước một chút , hành động chốt cửa của Cố Thần khiến Tiểu Nhu có chút sợ hãi '' chỉ có tôi và em , nói đi tại sao em lên đấy '' Cố Thần tựa vào bàn , nhìn chăm chăm vào Tiểu Nhu Tiểu Nhu vội cúi xuống sợ anh sẽ nhìn thấy sự bối rối trong mắt mình '' em..em tò mò '''' NÓI DỐI '' Cố Thần đập bàn , giờ thì anh tức giận thật rồi , anh thấy rất khó chịu tại sao cô lại không tin tưởng anh , sự thật đó là gì mà cô không nói , lời nói dối qua loa như vậy mà cô cũng dám nói với anh thật đúng không coi ai ra gì nữa rồi Tiểu Nhu giật thót , không ngờ Cố Thần lại tức giận đến vậy , trách anh sao được là cô không biết nói dối , mặt càng cúi sâu hơn cô rất sợ nhìn anh lúc này '' cho em một cơ hội nữa , tại sao em lại lên phòng 35 '' Cố Thần gằn lên từng chữ đây là giới hjan của anh rồi Tiểu Nhu rất đau khổ mà siết chặt bàn tay , một lời nói dối sẽ cần chục lời nói dối nữa đậy lên , mà cô không giỏi làm việc ấy , Tiểu Nhu đã muốn cho qua rồi sao anh nhất định phải tìm ra sự thật chứ '' là em tò mò '' Tiểu Nhu thấy lúc mình nói xong câu tay Cố thần xiết thành nắm đấm anh kéo cô dậy gập người vào thành bàn Đầu Tiểu Nhu trắng xóa , cô biết anh sắp làm gì , tay cô run run nắm nhẹ lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn , cô bị phạt cũng được thôi nhưng đây là công ty nếu có ai ...Cố Thần đang rất tức giận mà thấy bàn tay trắng mềm của cô nhẹ nhàng còn có chút rụt rè chạm chạm rồi nắm lấy tay anh như đang van xin tâm trạng cũng thả lỏng đôi chút '' nếu không muốn bị phạt thì em nói đi sao em lại lên đấy '' lần này giọng Cố thần không tức giận nữa anh như đang bất lực van xin cô hãy nói cho anh sự thật , giọng anh còn có chút buồn sao Tiểu Nhu lại nghe không ra chứ Nhưng cô đã muốn giấu đến nước này rồi lại nói ra thì , nhưng cô cũng không còn can đản mở miệng nói dối nữa nên chỉ có thể im lặng , bàn tay nắm lấy tay Cố Thần thu lại , cô vùi mặt vào tay , không đủ can đảm để nhìn anh nữa rồi 3 lần anh đã hỏi cô 3 lần Tại sao , Cố Thần thật sự rất khó chịu , thật sự chỉ vì cô tò mò sao , anh không tin sẽ không bao giờ tin , anh biết nhận định có lý do để Tiểu Nhu lên đó , nếu cô không nói anh sẽ nhất quyết tìm ra bằng cách của mình , còn Tiểu Nhu thực sực phải phạt '' em có biết mình đã làm sai gì không '' Cố Thần hỏi , kéo Tiểu Nhu một chút cho mông cô cao lên Tiểu Nhu thấy mặt nóng lên , việc phải thú tội với anh lúc nào cũng khiến cô bối rối , cảm thấy mình rất nhỏ rất nhỏ còn anh lại rất lớn rất lớn '' e..em đã đến nơi không nên đến ''Bốp một bàn tay giáng xuống , lực đạo không lớn Tiểu Nhu thấy hai má đỏ lên , đang bị phạt mà đầu óc lại không chuyên chú'' sai rồi nói lại '' Cố Thần nhìn ra Tiểu Nhu đang rất ngượng lại có chút buồn cười , ho khan một tiếng Cố thần nghiêm mặt lạiTiểu Nhu nghĩ một lúc , thôi được cô sẽ thừa nhận mình không nói thật nhưng sự thật thì cô nhất định sẽ không nói ra '' em đã nói dối..''Bốp Bốp Chỗ bị đánh có chút nóng lên , 3 bàn tay này đánh vào cùng một chỗ '' vẫn không đúng '' Cố Thần chau mày Tiểu Nhu nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc nếu không phải hai lỗi cô nói ở trên thì cô đã sai gì '' em không biết ..thưa sếp '' thấy dáng vẻ run run còn nịnh nọt thưa sếp nọ kia của Tiểu Nhu Cố Thần cũng không còn tức giận nữa , được lắm cô vẫn giỏi khiến anh mềm lòng như ngày nào '' là em không tin tưởng tôi còn có em khiến tôi ..buồn '' lúc nghe Cố Thần nói chữ cuối tâm trạng Tiểu Nhu liền trùng xuống cảm thấy trai tim nặng như đeo đá , thì ra Cố thần cũng trẻ con như thế anh là đang trách cô vì không tin tưởng nên mới nói dối anh , mà còn có cô như vậy thfi anh lại buồn , buồn ..buồn ..nghe lời ấy từ miệng Cố Thần Tiểu Nhu mới thấy mình đối với anh quan trọng ra sao Tiểu Nhu đứng dậy Cố Thần cũng không giữ tay anh buông thõng ánh mắt nhìn ra hướng khác dáng vẻ giận dỗi , Tiểu Nhu liền ôm lấy Cố Thần vùi mặt vào hõm cổ anh , cô còn nghe được nhịp đập trái tim Cố Thần , Cố Thần hơi khựng lại không ngờ Tiểu Nhu sẽ làm thế , đơ một lúc anh cũng đưa tay lên siết Tiểu Nhu chặt lại trong vòng tay Tiểu Nhu hôn lên cổ Cố Thần thì thầm '' em chỉ làm anh buồn một lần này thôi được không '' rồi nhìn cố thần , anh cũng nhìn vào mắt cô , hồi lâu cuối cùng Cố thần cũng cười '' thôi đành chịu thiệt cho phép em khiến anh buồn một lần đấy '' tay Cố Thần bắt đầu không yên phận , bế xóc Tiểu Nhu ngồi lên bàn '' vậy anh có được đền bù một tí không ''Tiểu Nhu đẩy Cố Thần muốn nhảy xuống thì bị giữ lại , nhìn anh một lúc cô quay mặt đi , cảm thấy má đỏ lên '' anh là lưu manh thối '' '' em thích là được '' Tiểu Nhu muốn nói thì Cố Thần đã ngậm chặt đôi môi cô Không phủ nhận nghĩ đen tối bao lâu hôm nay chạm đôi môi anh cô cũng không muốn dừng lại , tay Tiểu Nhu xoa nhẹ qua mái tóc Cố thần Cố Thần đặt từng nụ hôn trược xuống cổ , cởi từng nút áo của Tiểu Nhu Cộc Cộc Cộc Cả Tiểu Nhu và Cố Thần đều khựng lại , Tiểu Nhu vội nhạy cuống chui tọt trốn sau bàn làm việc cài lại cúc áo Mặt Cố Thần đen lại , đợi anh biết kẻ đang gõ cửa là ai sẽ cho một trận '' ai '' giọng Cố Thần khàn khàn cả người đều bức bối anh không mở cửa người kia cũng không dám vào chỉ đành nói vọng qua '' tổng giám đốc tôi là Đào Mạnh tôi đem hợp đồng cần ký khẩn đến '' Cố Thần thở dài một hơi , nhìn chỏm tóc nhô ra dưới bàn suýt phì cười '' trốn kĩ một chút không người ta tưởng tôi giấu con gì lông lá trong phòng ''Tiểu nhu vừa tức vừa ngượng chị đành cúi sâu hơn một chút , tí cô sẽ cắn chít Cố Thần Cố Thần cũng chỉ đùa Tiểu Nhu , anh chỉnh lại áo một chút mở cửa rồi đem cậu bạn Mạnh Đào kia đi một mạch , không biết là đi đâu hợ đồng chắc chắn được kí còn cậy bạn kia thì ....cầu phúc .............................u là lá sau chap này thì một thời gian sau mới có chap mới nha tại sắp tới mình có dự án làm thâu đêm luôn rùi
 
Vợ Hư ! Xem Ra Anh Phải Dạy Em Rồi
Chap 39


Lại một ngày trôi qua , hôm nay Tiểu Nhu đặc biệt dậy sớm đến công ty cứ tưởng sẽ trước Cố Thần một bước nhưng anh đã ngồi sẵn trong phòng , tâm trạng Cố Thần hôm này khá nghiêm túc chẳng đùa cợt gì , dù Tiểu Nhu ngoài miệng hay nói ghét anh đùa cợt lưu manh nhưng giờ lại có chút hụt hẫng Cố Thần đã nói sẽ dạy cô nhưng tính đến nay vẫn chưa có gì thay đổi , anh vừa gặp đã nghe điện thoại rồi ra ngoài chỉ sai người mang lên cho Tiểu Nhu mấy cái bánh bao'' đáng ghét '' Tiểu Nhu có chút chản nản gẩy gẩy cái bánh bao , bánh bao bị cô gảy đến nát thấy tiếng mở cửa Tiểu Nhu vội chạy ra , cả người đều hào hứng'' Cố ..'''' haizz giọng ngọt như vậy bảo sao giám đốc lại mê '' Mỹ ngóc lướt qua Tiểu Nhu bước vào ánh mắt dừng lại ở đĩa bánh bao trên bàn'' khẩu vị cũng cao quý quá chẳng lẽ bánh bao thấp hèn quá nên Nhu tiểu thư ăn không nổi gẩy ra chơi '' ả ta ngồi xuống , hất chiếc đĩa trên bàn vỡ toang Tiểu Nhu chẳng muốn chấp những lời hàm hồ của Mỹ Ngọc nhưng cô ta đập đồ cũng thật quá phận rồi '' cô dừng lại được rồi đấy , tôi có thể nhân nhượng cô một lần không có nghĩa là mãi mãi '' Tiểu Nhu cúi xuống muốn nhặt mảnh vỡ , cô không nhặt lát Cố Thần vào anh nhặt sợ anh bị thương Không hiểu sao Mỹ Ngọc thấy thế vội đẩy cô ra , tay ả quẹt một lược liền có máu , Tiểu Nhu có chút hoảng hốt vết thương không sâu nhưng có nhiều vết thương nhỏ mảnh vụn vẫn găm ở đấy không xử lý e sẽ nhiễm trùng Tiểu Nhu cầm tay Mỹ Ngọc muốn hút máu ra , ả liền đẩy Tiểu Nhu thấy thái độ ả như vậy Tiểu Nhu cũng không muốn ép , cô là đang giúp người không phải bức người ả ta không muốn nhận vậy càng tốt cô cũng không cần cố '' Có chuyện gì vậy '' Cố Thần bước vào nhìn thấy mảnh vụn có máu trên sàn lập tứt chạy lại xác định kĩ Tiểu Nhu không bị thương mới nhìn đến Mỹ Ngọc , lông mày anh chau lại Mỹ Ngọc thấy Cố Thần liền ép ra một hàng nước mắt ủy khuất mà nói '' xin lỗi giám đốc tôi thấy Tiểu Nhu em ấy làm vỡ đĩa định cúi xuống nhặt sợ em ấy bị thương liền đẩy ra vô tình khiến em ấy đau rồi ''Tiểu Nhu chưa kịp nói Cố Thần đã lên tiếng '' vậy sao lại nói xin lỗi chứ , Tiểu Nhu không sao còn cô bị thương đến vậy tôi sẽ gọi người lên cứ giữ nguyên tránh động đến vết thương '' Tiểu Nhu có chút hậm hực , ả ta nói anh liền tin luôn ư , thì cô vẫn có thể lên tiếng phản bác nhưng Cố Thần đã bước sang nhấc máy cho bảo vệ lên '' em qua kia đứng đây không cẩn thận sẽ giẫm vào mảnh vỡ '' Cố thần ôm Tiểu Nhu ra phía cửa , còn anh quay lại dùng giấy gói mảnh vỡ Tiểu Nhu thấy thế rất đau lòng mắt dõi theo từng cử động chỉ sợ anh lỡ chạm vào mảnh vỡ , ánh mắt cô nhìn Mỹ Ngọc cũng khác , bây giờ lòng cô đã xác định Mỹ Ngọc này là muốn quyến rũ Cố Thần Lúc bảo vệ lên đỡ Mỹ Ngọc ả ta còn cố tình loãng choạng liếc Cố Thần một cái rồi cúi gằm coi bộ rất ủy khuất , người đi hết rồi Cố Thần mới ngồi lên ghế thở một hơi '' em lại đây ''Tiểu Nhu nhìn sắc mặt anh , cũng không có gì là tức giận vừa bước cô vừa nghĩ nên nói thế nào với anh cho phải Cố Thần vươn tay kéo Tiểu Nhu vào lòng đặt lên má cô một nụ hôn '' chưa dạy gì cho em nên em giận à '' Tiểu Nhu cứ nghĩ anh sẽ tra hỏi mắng cô vì Mỹ Ngọc bị thương nhưng không ngờ anh lại cho rằng cô vì tức giận anh chưa dạy cô mà thực sự ném vỡ đĩa '' em không có ''nói xong không thấy Cố Thần trả lời Tiểu Nhu nắm chặt tay anh '' anh có tin em không ''Cố Thần hơi khựng lại , trước nay cô luôn cứng đầu giờ biết sợ anh không tin cô rồi à , lòng chợt vui vẻ lạ thường , dùng tay nhéo cái mặt bánh bao của Tiểu Nhu '' tin tin , em nói mà anh dám không tin à '' Cố Thần xoay người đè lên Tiểu Nhu , sofa kêu cọt kẹt theo từng cử động rất mờ ám .......................................trở về rất lâu trước đây ngày Nghiêm Đại Nghĩa đi tìm Tiểu Nhu Khi ấy chỉ có Ngư Mã ở nhà , Mỹ Ngọc lúc quay về không thấy Nghiêm Đại Nghĩa đâu mà sáng hôm sau cũng không thấy lo lắng liền lén đến căn nhà gần xa mạc lúc vào gọi mãi không thấy ai , Mỹ Ngọc định quay về thì nghe tiếng rất nhỏ gần như là thều thào , chợt nhớ ra Nghiêm Đại Nghĩa đã từng kể anh kiếm được một chàng trai có thể cấy ghép được Mỹ Ngọc vào thì thấy Ngư Mã sắc mặt nhợt nhạt , cậu ta thấy ả thì như bắt được vàng cứ nắm lấy van xin '' giúp tôi , muốn bao nhiêu tiền cũng có '' Mỹ Ngọc không trả lời , lòng thầm lo lắng chẳng lẽ chàng trai này biết Nghiêm Đại Nghĩa định làm gì sao , nếu vậy giữ lại mạng cậu ta há là nguy hiểm cho Nghiêm Đại Nghĩa '' chồng cô ngoại tình rồi giúp tôi cô sẽ có tiền bên anh ta sớm ngày cũng bị bỏ ''Mỹ Ngọc chưa bao giờ tức giận đến thế , không phải ả chưa từng nghĩ đến điều này , thực ra thấy thái độ Nghiêm Đại Nghĩa gần đây ả đã có linh cảm , nhưng ả yêu Đại Nghĩa đến thế sao có thể chỉ vì lời phiến diện một phía của cậu ta mà thay lòng '' sao tôi có thể tin cậu '''' cứu tôi đi , anh ta đi với người con gái kia rồi nếu không cứu tôi sống không nổi đến lúc cô biết tôi đúng thì vừa mất tình cũng chẳng có tiền ''linh cảm cho Mỹ Ngọc biết cậu ta không nói dối , ả liền sơ cứu cho Ngư Mã rồi đưa cậu ta đến bệnh viện hai hôm sau mới thấy Nghiêm Đại Nghĩa về , đầu óc Nghiêm Đại Nghĩa có chút quay cuồng , lúc hỏi đến Ngư Mã Mỹ Ngọc chỉ nói không biết có lẽ cậu ta chạy rồi , Nghiêm Đại Nghĩa hỏi Mỹ Ngọc có đến căn nhà đấy không ả liền chối Nghiêm Đại Nghĩa lúc đó tâm trí không ổn định , không nhìn ra được sơ hở nào trong lời nói của Mỹ Ngọc , cứ hàng đêm xác định Mỹ Ngọc đi ngủ rồi hắn lại mò đến chỗ Tiểu Nhu rồi nói dối với Tiểu Nhu là cả ngày đi làm hắn cứ thế trong một tháng , Mỹ Ngọc biết tất ả vốn không hề ngủ , Ngư Mã cũng không nuốt lời cho ả một số tiền rất lớn cùng tờ báo tin Nghiêm Đại Nghĩa bị bắn chết Nghiêm Đại Nghĩa chết không kịp khai báo gì nên vụ án năm xưa tất cả quy cho hắn , Mỹ Ngọc hoàn toàn nằm ngoài Điều Mỹ Ngọc không ngời là sau hôm đưa tiền Ngư Mã quay lại hỏi ả có muốn trả thù người quyến rũ Nghiêm Đại Nghĩa không , Ngư Mã không nói ả cũng định tìm Tiểu Nhu rồi giết sau đó ả sẽ tự tử Mỹ Ngọc liền đồng ý , Ngư Mã nói rất nhiều về kế hoạch , trong đó có thêm câu hắn thích Mỹ Ngọc , Mỹ Ngọc lúc đấy cười như điên dại nước mắt đầy mặt , ả xấu như vậy bao năm nay lừa dối bản thân đủ rồi giờ lại có kẻ góp phần Ngư Mã đưa Mỹ Ngọc đến một biệt thự , ả ta cũng không ngờ Ngư Mã lại giàu đến vậy Ngày nào Ngư Mã cũng thao thao bất tuyệt , đến một ngày Ngư Mã nói cho Mỹ Ngọc đi làm trong công ty này có Tiểu Nhu , nhưng cậu ta muốn Mỹ Ngọc giúp ngoại trừ việc Mỹ Ngọc trả thù riêng cậu ta còn muốn thâu tóm tài liệu của công ty ....................'' sao bao nhiêu năm rồi bà mới tìm tôi '''' mẹ xin lỗi , ngày ấy vạn bất đắc dĩ mẹ không thể giữ con bên cạnh bây giwof mẹ nhất định bù đắp xin con đừng hận mẹ có được không '' Mai Hương cứ thế mà òa khóc Năm đó bà bị cưỡng dâm , để lại một cái thai trong bụng , gia đình giàu có địa vị sao chấp nhận được chuyện đó liền bắt bà bỏ đi đứa con , nhưng Mai Hương không nở đành xin đi du học lấp liếm cho việc ra nước ngoài sinh con , sinh xong bà cũng biết không thể nuôi đành đưa cho một bà lão giúp việc đã nghỉ hưu của nhà Lại chẳng ngờ đến cùng lúc Cố Lập Trung lại mở lời muốn lấy bà , Mai Hương trước nay chỉ yêu một người là Cố Thần , nghe ông nói bà không thể vui hơn nữa Mãi gần đây khi biết Cố Lập Trung chẳng thể sống được bao lâu , di chúc viết để lại toàn bộ cho Cố Thần , không phải bà không yêu Cố Thần nhưng tình cảm ấy sao vượt được tình mẫu tử , cả đời Cố thần đã nhàn hạ giờ bà muốn đứa con bà bỏ rơi ngày trước được bù đắp
..............................đồ án ngập đầu mà cứ nghĩ về truyện mãi lại ngoi lên , các tình yêu cho động lực để mình cố gắng nha , đang làm nhóm ngồi viết truyện crush ngó sang nhìn được cái tên truyện nó nhìn mình dâm tà từ chiều đến giờ o.o không biết muốn gì :v mong nó tiến tới hốt lấy mình :))))
 
Back
Top Bottom