Dịch Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm

Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 880



Ba giờ quả là quá lâu, phải biết rằng từ bây giờ đến mười hai giờ chỉ có năm giờ mà thôi.

"Nếu đã giúp đỡ khách hàng nhưng khách hàng vẫn đánh giá kém thì phải làm sao?" Cô không hỏi thẳng là có thể tố cáo đối phương hay không mà dùng cách nói tệ nhị hơn

Quả nhiên, bộ phận chăm sóc khách hàng nghiêm túc nói: "Khách hàng không đánh giá tốt, chắc chắn là do dịch vụ của người chuyển phát nhanh chưa chu đáo. Bạn nên tự kiểm điểm lại bản thân, cố gắng nhận được sự thông cảm của khách hàng."

Câu trả lời như vậy khiến Tô Dung đột nhiên hiểu ra chuỗi thức ăn trong quái đàm quy tắc này: Khách hàng >> Dịch vụ chăm sóc khách hàng > Người chuyển phát nhanh.

Bọn họ nhất định phải làm cho khách hàng hài lòng, đừng nói đến việc tố cáo, e là ngay cả phàn nàn cũng không được. Nếu thực sự tố cáo khách hàng, với bộ phận chăm sóc khách hàng, e rằng sẽ trực tiếp bị phạt.

Sau khi suy nghĩ, Tô Dung tiếp tục hỏi: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi có về thẳng công ty không? Hay giao nhiệm vụ cho ai?"

"Về thẳng công ty, giao nhiệm vụ cho lễ tân là được. Đọc số hiệu nhân viên, lễ tân sẽ tra cứu được bạn đã hoàn thành bao nhiêu đơn hàng."

"Nếu như 12 giờ đêm chưa hoàn thành nhiệm vụ thì sao?" Dù về vấn đề này Tô Dung đã có dự đoán, nhưng cô vẫn quyết định hỏi. Dù sao thì bộ phận chăm sóc khách hàng cũng ở đây, không hỏi thì phí.

Quả nhiên, giống như cô nghĩ, bộ phận chăm sóc khách hàng trả lời: "Quái đàm quy tắc sau 12 giờ đêm có thể khá nguy hiểm, chúng tôi không thể đảm bảo hệ thống chỉ đường thông minh không xảy ra sai sót."

Nói cách khác, nếu 12 giờ mà vẫn chưa về công ty, thì bất cứ địa điểm nào cô nhập vào đều có thể là sai, có thể cô sẽ không thể quay về công ty được.

"Hiện tại tôi vẫn phải hoàn thành bốn đơn nữa đúng không?" Tô Dung hỏi câu hỏi cuối cùng.

"Vâng."

Sau khi xác định yêu cầu nhiệm vụ, cuối cùng cô cũng cúp điện thoại. Nhiệm vụ này thoạt nhìn có vẻ khá nhiều cạm bẫy, nhiều cạm bẫy nghĩa là cần phải cẩn thận hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc sẽ không quá nguy hiểm.

Rốt cuộc thì giữa một nguy hiểm lớn và nhiều cạm bẫy, thì người ta luôn phải lựa chọn một thứ để duy trì sự cân bằng

Cô lấy kiện hàng trên cùng lên, đó là một hộp bìa vuông có kích thước 15x15. Địa điểm ghi trên đó là "Trường mẫu giáo Không Đầu Óc", người nhận là Lý Tiểu Minh.

Tô Dung nhìn chăm chú vào chiếc hộp này một lúc, rồi đột nhiên lắc lắc, bên trong không phát ra tiếng va chạm rõ ràng nào.

... Trong này không phải là đầu người chứ?

Không trách Tô Dung nghĩ nhiều, trải qua nhiều quái đàm quy tắc như vậy, cô cũng đã có kinh nghiệm. Nghe tên "Trường mẫu giáo Không Đầu Óc" có vẻ khá dễ thương, nhưng có khả năng đó thực sự là nghĩa đen - tức là những đứa trẻ trong đó không có đầu.

Mà kích thước của chiếc hộp này lại tình cờ là khoảng 48 cm giống vòng đầu của một đứa trẻ khoảng năm tuổi, những đứa nhỏ hơn nữa thì đầu sẽ càng nhỏ hơn.

Chiếc hộp này vừa vặn với kích thước và hình dạng đầu của đứa trẻ ở độ tuổi này, nhét một cái đầu vào bên trong cũng là điều hợp lý đối với một người có suy nghĩ sáng tạo như Tô Dung. Rốt cuộc, đây là một quái đàm quy tắc, tim, gan, lá lách, phổi, thận, thứ nào nhét vào cũng được đi?

Cô mím môi, nhập địa chỉ này vào hệ thống định vị thông minh. Quả nhiên, hệ thống định vị nhanh chóng hiển thị một bản đồ, vị trí của cô được hiển thị bằng một hình tam giác màu xanh lá cây, còn điểm đến được hiển thị bằng một chấm đỏ.

Phía trên bản đồ là thông tin chi tiết về đơn hàng này, ngoài thông tin hiển thị trên hóa đơn giao hàng, còn có một mục "Thời gian" và một mục "Yêu cầu."

Mục "Thời gian" hiển thị rằng cô cần phải đến đích trong vòng 30 phút sau khi nhận đơn hàng; mục "Yêu cầu" yêu cầu cô phối hợp với bé Lý Tiểu Minh để hoàn thành nhiệm vụ mà cô giáo mẫu giáo giao phó.

Bên cạnh bản đồ phía dưới có một nút "Bắt đầu dẫn đường", Tô Dung nhấp vào "Bắt đầu dẫn đường", âm thanh điện tử máy móc lập tức vang lên: "Hệ thống định vị thông minh đã được bật cho bạn, đích đến: 'Trường mẫu giáo Không Đầu Óc', dự kiến thời gian đến nơi: Hai mươi phút."

Cô cần phải đến nơi trong vòng 30 phút, trong khi lái xe mất 20 phút. Cô còn phải tìm cậu bé Lý Tiểu Minh sau khi đến nơi.

Sau khi cất hộp vào cốp xe rồi đóng lại, Tô Dung đội mũ bảo hiểm rồi bước lên xe. Giống như chiếc taxi trước đó, chiếc xe máy này cũng không yêu cầu điều tra viên phải có bất kỳ kỹ năng gì, chỉ cần biết điều khiển hướng đi là được.

Trên đường đi, sương mù dày đặc, tầm nhìn không đầy mười mét. Nếu không có chỉ dẫn định vị, Tô Dung tuyệt đối không thể nào đến được đích. Mà chiếc xe máy này quả thực không thể vứt đi, nếu vứt thì chắc chắn không thể quay lại.

Thời gian định vị thông minh đưa ra rất chính xác, cứ đi theo lộ trình mà nó chỉ dẫn, đúng hai mươi phút sau, đích đến đã xuất hiện ở phía trước.

Đó là một trường mẫu giáo xây dựng giữa sương mù, nhìn từ bên ngoài thì vô cùng sặc sỡ, sân chơi nhỏ không có học sinh, có lẽ các em đều đang ở trong lớp học. Cổng trường bị lan can chặn lại, thoạt nhìn thì không thể nào lẻn vào được.

Cô do dự một chút, lái xe máy đến trước cổng. Ở chốt bảo vệ cổng trường có một phòng bảo vệ khép kín, không nhìn thấy được bên trong có gì.

"Tôi là nhân viên giao hàng của 'Chuyển phát nhanh Tích Tắc', tôi đến để giao hàng cho bé Lý Tiểu Minh, xin hỏi bé có ở đây không?"

Trong phòng vang lên giọng nói non nớt của một cậu bé: "Chị đợi một chút nhé, em sẽ đi gọi Lý Tiểu Minh ra ngay."

Nghe thấy câu nói này, Tô Dung nhíu mày. Bảo vệ ở chốt bảo vệ lại là một đứa trẻ sao? Ngoài ra, cô vừa mới nhắc đến Lý Tiểu Minh, đối phương đã biết là ai. Có thể thấy số lượng học sinh của trường mẫu giáo này không nhiều.

Một lúc sau, một cậu bé chạy lon ton đến. Không giống như tưởng tượng của Tô Dung, cậu bé có đầu, trông giống hệt như những đứa trẻ bình thường khác.

Cậu bé cười tươi như hoa đi đến trước mặt Tô Dung: "Em là Lý Tiểu Minh, chị đến giao hàng cho em ạ?"

"Đúng vậy." Tô Dung ngồi trên xe máy, cũng cười tươi như hoa hỏi, "Em chứng minh thế nào rằng em là Lý Tiểu Minh?"
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 881



Quy tắc ghi là phải đích thân giao tận tay cho người nhận. Lỡ như người này không phải Lý Tiểu Minh thì cô sẽ gặp rắc rối lớn mất.

"Đây là thẻ học sinh của em." Cậu bé đưa ra một chiếc thẻ học sinh, trên đó đúng là có tên "Lý Tiểu Minh", cũng khớp với khuôn mặt.

Tô Dung đưa gói hàng cho cậu bé, sau khi Tiểu Minh nhận hàng thì hệ thống định vị thông minh hiển thị đơn hàng đã hoàn thành. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Em cần chị hoàn thành nhiệm vụ gì?"

Trong yêu cầu của đơn hàng có một mục là cô phải giúp Lý Tiểu Minh hoàn thành nhiệm vụ mà trường giao. Nếu cô không hoàn thành thì khả năng lớn là sẽ không nhận được đánh giá tốt, vì thế Tô Dung đành phải hỏi một câu.

"Chị đợi một chút." Lý Tiểu Minh ngoan ngoãn nói rồi mở gói hộp trước mặt Tô Dung. Bên trong thực sự không phải là cái đầu, nhưng mà là một bộ não.

Bộ não này có một số mạch m.á.u trên bề mặt nhưng nhìn chung đã được rửa sạch. Giống như một nụ hoa hồng phớt, trông rất tràn đầy sức sống. Rãnh não rất sâu, có bằng chứng cho thấy rãnh não càng sâu thì người đó càng thông minh. Bộ não này hẳn là một bộ não thông minh.

Tô Dung: "... ."

Okay, đúng vậy, Trường mẫu giáo Không Đầu Óc, có thể là không có đầu, cũng có thể là không có óc. Cô nghĩ quá hẹp rồi.

"Trường học bảo em không thông minh, nói muốn mẹ em đổi một cái não khác cho em. Bây giờ mẹ đã gửi não cho em, phiền chị giúp em đổi một cái." Khi nói điều này, Tiểu Minh rõ ràng có chút buồn bã. Ai mà bị cô giáo mắng mà cảm thấy vui chứ.

Dù chuyện này nghe có vẻ vô lý, nhưng cuối cùng chỗ này cũng là quái đàm quy tắc, Tô Dung cũng quen rồi. Cô vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi: "Làm sao để đổi?"

"Trước hết chị chăt đầu em xuống, rồi sau đó lắp não mới vào là xong!" Lý Tiểu Minh nói ra giải pháp, sau khi do dự một lúc, lại nhấn mạnh: "Nhưng cái não cũ của em chị đừng ném đi, vẫn để lại cho em nhé."

Dù cho được giáo viên nói không thông minh lắm, nhưng cuối cùng đó vẫn là bộ não nguyên bản của cậu bé, cậu bé vẫn muốn giữ lại làm kỷ niệm.

Cậu bé nói rất đơn giản, nhưng Tô Dung không thể làm theo như cậu bé nói. Không phải là không thể làm được, chủ yếu là cô không phải là người ngu ngốc, nếu cô c.h.ặ.t đ.ầ.u đối phương, nếu đối phương không sống lại, cô không phải sẽ gặp xui xẻo rồi sao?

"Nếu không trước tiên em c.h.ặ.t đ.ầ.u mình ra, rồi chị sẽ giúp em lắp não vào?" Sau khi suy nghĩ, cô đưa ra một biện pháp. Điều này có nghĩa là ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, thì người ta cũng chỉ có thể tự mình trách mình.

"Nhưng em không có vũ khí." Cậu bé lắc đầu, "Chị có thể cho em một vũ khí không?"

Tất nhiên là không thể, vì điều đó cũng không khác gì tự mình chẻ đầu của cậu bé.

Cô suy nghĩ một chút rồi đi hỏi phòng bảo vệ bên cạnh: "Xin lỗi, có thứ gì như d.a.o cạo hoặc gì đó, có thể c.h.ặ.t đ.ầ.u của Tiểu Minh không?"

Một tiếng nói non nớt vọng ra: "Không có, trường mẫu giáo không cho mang theo vũ khí."

Câu nói này khiến Tô Dung lộ ra vẻ nghi ngờ, theo lời bảo vệ nhỏ này thì trường mẫu giáo khá tuân thủ đúng quy định, vậy tại sao lại để một đứa trẻ nhỏ như vậy làm bảo vệ?

Nghĩ như vậy, cô cũng hỏi: "Trường mẫu giáo cho phép tuyển dụng lao động trẻ em sao?"

"Vì bên ngoài không ai tuyển dụng em nên trường mẫu giáo mới nhận em." Bảo vệ nhỏ trả lời.

Chưa kịp để Tô Dung hiểu ra thì Lý Tiểu Minh đã vui vẻ nói: " Cả người Tiểu Lực chỉ còn một cái đầu nên bên ngoài không ai tuyển dụng cả!"

Tô Dung: "...."

Khó trách đối phương lại phải ở trong phòng bảo vệ kín mít, chỉ nghe tiếng mà không thấy người. Nếu để người khác nhìn thấy, không biết có dọa c.h.ế.t khiếp không.

Nhưng nói như vậy thì việc cô chẻ đầu Lý Tiểu Minh có lẽ sẽ không bị xử lý, ở đây chẳng phải có một người chỉ còn lại cái đầu vẫn sống nhăn răng sao?

"Sao em chỉ còn một cái đầu vậy?" Cô không nhịn được hỏi, sau đó lại nói thêm, "Nếu câu hỏi của chị có gì xúc phạm thì em không cần trả lời, chị xin lỗi trước."

May là bảo vệ nhỏ không để bụng, trả lời: "Cả người em bị hoại tử, đó là một căn bệnh, với trình độ y học hiện tại thì không chữa khỏi được. May là nhà trường nhận em vào làm, nếu không em không biết phải sống sao."

Nghe vậy, Tô Dung nhíu mày. Cô vốn tưởng rằng đối phương cũng bị chẻ đầu mới thành ra như vậy, nhưng nghe cậu bé nói thì không phải. Bị bệnh nên cơ thể hoại tử, chỉ còn lại một cái đầu, lý do này tuy nghe hơi vô lý nhưng vẫn hợp lý hơn lý do bị cô giáo thấy não không tốt nên thay não.

Theo lời bảo vệ nhỏ nói thì với tình trạng này của cậu bé, cậu bé không thể làm bất kỳ công việc gì nữa, trường mẫu giáo này nhận cậu bé vào làm bảo vệ, cho cậu bé một công việc, thực ra là đang làm việc tốt.

Một trường mẫu giáo tốt như vậy, có thể để trẻ em thay não hay không?

Nhận ra điều khả nghi, Tô Dung đột nhiên hỏi Lý Tiểu Minh: "Lúc đó, cô giáo đã nói với em như thế nào? Em có thể nhắc lại với chị từng chữ một được không? Kể cả bối cảnh cô ấy nói với em câu đó nữa."

"Tại sao vậy ạ?" Lý Tiểu Minh hỏi không hiểu, "Chị cảm thấy vừa rồi em không nói rõ ràng sao?"

Nhận ra rằng cậu bé không hài lòng với mình, đánh giá của mình còn nằm trong tay đối phương, Tô Dung điều chỉnh cách nói một chút: "Không có, chị cảm thấy Tiểu Minh vừa nãy nói rất rõ ràng, chẳng giống một đứa trẻ ngốc chút nào. Chính vì thế mà chỉ muốn xem xem em bị giáo viên phê bình vì lý do gì."

Được khen ngợi luôn khiến người ta vui vẻ, đặc biệt là đối với trẻ con vẫn chưa phân biệt được độ chân thành của lời nói của người lớn.

Biểu cảm của Lý Tiểu Minh bỗng trở nên vui vẻ, cậu bé nhớ lại rồi nói: "Lúc đó em đang làm thủ công, công việc đó khá khó, em đã làm hai tiết học rồi, vẫn chưa làm xong. Giáo viên đến phê bình em, nói em nên đổi não khác đi."

Nghe điều này, Tô Dung bỗng có cảm giác như bừng tỉnh. Không cần nói nhiều, chỉ cần nói về ngữ cảnh của lời nói này, cái gọi là "đổi não khác" chắc chắn không phải nghĩa đen đúng không?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 882



Theo như cô hiểu, việc cô giáo nói rằng "đổi não" có lẽ là muốn cậu bé làm việc khác, chứ không phải tiếp tục làm đồ thủ công. Dù gì cũng đã làm hai tiết rồi, đúng là nên làm việc khác rồi.

Nhưng trong quái đàm quy tắc, lời này cũng có khả năng là theo nghĩa đen. May là cô có cách kiểm chứng.

Tô Dung nhìn về phía phòng bảo vệ: "Cho hỏi sau khi cơ thể em bị hoại tử thì nó di đâu thế?"

"Đi đâu sao?" Giọng bảo vệ nhỏ nghe rất ngạc nhiên, "Tất nhiên là vẫn ở dưới đầu em chứ, nếu không thì em sống bằng cách nào?"

Đúng là thế! Tô Dung đã hiểu rồi. Đúng như cô nghĩ lúc nãy, ở đây thực ra chẳng có gì kỳ lạ cả. Bảo vệ chỉ nằm trong đó với cơ thể bị thối rữa, chứ không phải chỉ có một cái đầu ở trong.

Tương tự như vậy, cô giáo cũng chỉ muốn Tiểu Minh làm việc khác, chứ không phải thực sự muốn cậu bé lấy não mình ra rồi đổi một cái não mới vào.

Là một đứa trẻ, Tiểu Minh không hiểu được tầng nghĩa ẩn dụ trong lời nói, cậu bé chỉ hiểu theo nghĩa đen và kể lại chuyện này với mẹ mình.

Hơn nữa, có lẽ cậu bé chỉ nói mình cần một bộ não mới, nên mẹ cậu mới thực sự gửi cho cậu một bộ não.

Còn bản thân Tô Dung thì vì có định kiến với những quái đàm quy tắc, nên cô vô thức nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng kỳ dị. Nhưng nếu cô thực sự chẻ đầu Tiểu Minh ra thì mới thực sự là chuyện tồi tệ.

Có lẽ không cần phải chờ đợi đánh giá tiêu cực, cô sẽ trực tiếp nhận hình phạt tử vong.

Chẳng qua loại suy nghĩ này còn cần Tiểu Minh hiểu, dù sao cuối cùng người chấm điểm mình là Tiểu Minh, nếu như cậu bé cho rằng lời cô nói là không đúng, như vậy sẽ đánh giá kém vì mình không giúp chẻ đầu cậu bé ra.

Tô Dung thở dài, đứng bên cạnh chiếc xe máy, cúi xuống nhìn Lý Tiểu Minh: "Em vừa nghe bảo vệ nói chưa? Nếu đầu không còn trên cơ thể, em sẽ chết."

"Chết là gì vậy?" Tiểu Minh hỏi hoài nghi.

"Đó là em sẽ không còn gặp ba mẹ nữa." Tô Dung giải thích với cậu bé bằng cách cậu bé có thể hiểu, "Cũng không thể chơi với các bạn nhỏ nữa."

Nghe vậy, Tiểu Minh lập tức lắc đầu: "Em không muốn c.h.ế.t đâu, c.h.ế.t quá đáng sợ. Nhưng nếu không chết, em phải làm sao để đổi não?"

Thấy cậu bé không còn cố chấp về việc đổi cậu bé nữa, Tô Dung mới giải thích: "Thực ra việc đổi não mà cô giáo nói không phải ý đó, cô ấy muốn em không cần chỉ làm một công việc thủ công, mà nên làm chuyện khác, đây cũng là một cách 'đổi não' khác."

"Thật không?" Tiểu Minh hoàn toàn không tin, cậu bé nghĩ rằng suy nghĩ của mình mới đúng.

Tô Dung không tranh cãi với cậu bé, chỉ cười híp mắt nói: "Em có thể đi hỏi cô giáo của mình!"

Nghe xong, Lý Tiểu Minh lại chạy về. Không lâu sau, Tô Dung nghe thấy thông báo của hệ thống định vị thông minh trên xe máy: "Đinh! Chúc mừng bạn đã nhận được một đánh giá tốt."

Nghe thấy mình được đánh giá tốt, Tô Dung liền bật cười. Trong quái đàm quy tắc này, quy trình giao đồ được chia thành hai bước, đó là giao hàng cho khách hàng và nhận được đánh giá tốt.

Cả hai điều này đều không thể thiếu, nhưng điều đầu tiên có giới hạn thời gian, còn điều thứ hai thì không. Lúc giao hàng ban nãy, cô đã chú ý đến điều đó. Khi đưa hàng cho Lý Tiểu Minh, thời gian đếm ngược quy định đã tự động dừng lại.

Thời gian giao hàng và thời gian di chuyển của họ gần như bằng nhau, nếu còn phải hoàn thành nhiệm vụ, nhận được đánh giá tốt thì thời gian hẳn là không đủ.

Tô Dung giơ đồng hồ lên xem giờ, cô bắt đầu đi từ lúc 7 giờ 15 phút, đến giờ là 8 giờ.

Theo như quy định hoàn thành một nhiệm vụ trong vòng một giờ, thì hiện giờ cô đã hoàn thành vượt mức. Nhưng Tô Dung không vì thế mà đắc chí, cô lên xe máy, nhanh chóng đến địa điểm tiếp theo.

Trước 12 giờ đêm, cô phải quay về công ty. Nếu đúng 12 giờ mới hoàn thành nhiệm vụ thì quả thật là tự chuốc lấy phiền phức. Vì vậy, nhất định phải rút ngắn thời gian càng nhiều càng tốt, tranh thủ để dành đủ thời gian quay trở lại công ty.

Cô mở cốp xe, lấy ra một kiện hàng. Kiện hàng trông rất mỏng, hình hộp chữ nhật. Địa chỉ ghi trên đó là "Nhà hàng Ngưu Mã", người nhận là đầu bếp Trương.

"Nhà hàng Ngưu Mã", cái tên này thật ngộ nghĩnh. Nếu như "Trường mẫu giáo Không đầu Óc" trước đó còn khiến Tô Dung liên tưởng đến một số chuyện kinh dị, thì nhà hàng này chỉ khiến cô bật cười.

Nhìn thấy là nhà hàng, lại còn gửi cho đầu bếp, cô đã đoán được bên trong kiện hàng là gì. Rất có thể là một con d.a.o làm bếp.

Kiểu nơi như nhà hàng luôn khiến người ta dễ liên tưởng đến thịt người, cô hy vọng mình sẽ không gặp phải chuyện tương tự. Hay nói cách khác, Tô Dung hy vọng mình có thể nhanh chóng giao hàng, rồi chuồn thẳng.

Cô thở dài, nhập địa chỉ vào máy định vị thông minh, ngay lập tức nó hiển thị bản đồ lộ trình và yêu cầu đơn hàng. Thời hạn giao hàng lần này là một giờ, trong khi quãng đường chỉ mất nửa giờ.

Nhìn thấy thời gian được sắp xếp kỳ lạ như vậy, Tô Dung cau mày. Như lần giao hàng cho Lý Tiểu Minh vừa rồi, quãng đường mất hai mươi phút, nhưng thời hạn giao hàng lại là nửa giờ.

Khoảng thời gian giữa hai lần chỉ cách nhau có mười phút, còn quãng đường giao hàng cho đầu bếp Trương và thời hạn giao hàng lại cách nhau đến nửa giờ. Rõ ràng là điều này không bình thường.

Tô Dung không phải là kẻ ngốc, cô đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây là quái đàm quy tắc đang ban phát lòng thương xót, cho cô thêm thời gian. Khoảng thời gian dư ra này chắc chắn là vì sau đó cô sẽ phải mất rất nhiều thời gian để giao hàng cho mục tiêu, nên mới cho cô thêm một chút thời gian.

Thực ra, việc giao hàng cho Tiểu Minh khá dễ dàng. Cô chỉ cần gọi Tiểu Minh ra và đưa hàng cho cậu bé là được. Trong chuyện này, trường mẫu giáo "Không Đầu Óc" không hề làm khó cô, việc này hoàn thành dễ như trở bàn tay.

Nhưng có vẻ như lần giao hàng tiếp theo cho đầu bếp sẽ không dễ dàng như vậy.

Xem tiếp, bên dưới là yêu cầu của đơn hàng, yêu cầu cô giúp đầu bếp kiểm tra chất lượng hàng.

Nhìn thấy yêu cầu này, mặt Tô Dung đen thui. Kiểm tra chất lượng d.a.o làm bếp như thế nào? Tất nhiên là phải dùng d.a.o làm bếp rồi. Dùng d.a.o làm bếp để chặt gì? Cô không khỏi liên tưởng đến việc chặt chính mình.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 883



Có vẻ như chuyến giao hàng này cần phải dùng đến chút võ lực rồi, cô thở dài, nổ máy xe.

Tiếp theo lại là khoảng thời gian lái xe trong sương mù, một màu trắng xóa, chẳng biết nên đi về đâu. Thực ra, nếu không bị giới hạn về thời gian, Tô Dung thực sự rất muốn cưỡi xe máy đi khám phá những nơi khác. Cô có linh cảm rằng, đi theo hướng nào cũng được, cuối cùng sẽ đến một nơi có quỷ quái.

Mặc dù cô không thích quỷ quái, nhưng đi xem cũng chẳng mất mát gì. Đáng tiếc là họ không cho cô cơ hội này, vẫn an phận làm shipper đi.

Đúng như dự đoán, đúng giờ, Tô Dung đã đến đích. Chiếc xe máy trong quái đàm quy tắc này thật là tốt, tốc độ không hề thay đổi. Vận hành đều đặn, không lệch hướng, đương nhiên có thể đến đúng giờ.

Nhà hàng trông giống như một nhà hàng Trung Quốc, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ. Nhìn qua khung cửa sổ giấy ố vàng, có thể thấy bên trong có người đi lại ăn uống, trông rất náo nhiệt. Nhưng vì sương mù quá lớn nên không nhìn rõ.

Vì trước cửa không có ai nên dù rất không muốn, Tô Dung vẫn phải đến lại gần Vừa vào nhà hàng, cô càng hối hận hơn, vì ở đây làm gì có người nào? Rõ ràng là một mảnh đất trống, góc tường đều có mạng nhện, có thể thấy sự hoang vắng.

Vậy thứ cô nhìn thấy ở bên ngoài là gì? Ma sao?

Tô Dung thở dài, đi ra ngoài cửa, khẽ gọi: "Anh Trương, anh Trương, anh có ở đó không?"

Mặc dù có thể thấy bên phải phía sau có một cánh cửa, bên trong hẳn là bếp nhưng cô không có ý định bước vào. Nếu có thể gọi người ra ở cửa thì tốt nhất, nếu không được thì cô mới vào.

May mắn thay, sau khi gọi hai tiếng, một người đàn ông đầu trọc cụt tay bước ra.

Cụt tay...

Biểu cảm của Tô Dung lập tức trở nên khó coi, không phải do cô ghét người không có tay mà là do lo lắng, nếu anh ta như vậy thì cô phải hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?

Quy tắc ba Phải đích thân giao hàng tận tay khách hàng, không được chuyển giao, làm mất, bỏ sót, chậm trễ.

Nếu là thế giới thực thì cái gọi là "tận tay" chỉ là một cách nói chung chung, tức là đích thân để khách hàng nhận được hàng. Nhưng trong quái đàm quy tắc, đặc biệt là trên tờ giấy quy tắc nghiêm ngặt, thì "tận tay" có thể thực sự mang nghĩa đen.

Cô phải giao hàng cho đôi tay của anh ta thì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nếu khách hàng này không có tay thì cô phải giao hàng cho anh ta như thế nào?

"Xin chào, tôi đến từ công ty giao hàng "Tích Tắc", tôi đến để giao hàng cho anh."

Cô đưa hộp hàng ra, tỏ ý muốn đưa cho anh ta. Mặc dù khả năng không cao nhưng cô vẫn hy vọng, biết đâu anh ta có một cánh tay vô hình thì sao?

Đáng tiếc là mọi chuyện không như ý muốn của cô, anh đầu bếp trọc đầu hung dữ hỏi: "Tôi không có tay, cô không nhìn ra sao?"

Anh ta rất cao lớn, cả người vô cùng vạm vỡ. Cơ bắp trên cánh tay nổi lên, trông giống như hai cánh tay của kỳ lân. Làn da hơi đen, trên mặt có một vết sẹo. Kết hợp với cái đầu trọc lóc sáng bóng, anh ta có thể dọa khóc trẻ con.

Lúc này, vì tức giận mà mặt mày dữ tợn, trông càng đáng sợ hơn. Đừng nói đến trẻ con, người lớn nhìn vào cũng thấy kinh sợ.

Nhưng rõ ràng Tô Dung không nằm trong số đó, cô đã gặp nhiều tội phạm hung ác, nên không thể bị dọa được. Hơn nữa, trông đáng sợ không có nghĩa là hành động cũng đáng sợ.

Có người bề ngoài là quân tử, nho nhã nhưng sau lưng lại là kẻ g.i.ế.c người hàng loạt. Có người xăm trổ đầy mình, ăn nói thô lỗ, nhưng lại lén cho mèo ăn trong ngõ. Đánh giá con người qua vẻ bề ngoài là điều không nên làm, nhưng thực sự rất ít người không bị ảnh hưởng bởi ngoại hình.

"Xin lỗi, xin lỗi." Tô Dung quả quyết xin lỗi, sau đó giải thích, "Là tôi đường đột, tôi muốn anh chỉ cho tôi chỗ để hàng."

Hành động vừa rồi của cô vừa có thể giải thích là muốn đối phương nhận hàng, vừa có thể giải thích là muốn đối phương chỉ cho. Đây chính là điều Tô Dung cố tình làm, chính là muốn tự tạo cho mình một lối thoát, bây giờ quả nhiên đã dùng đến.

Nghe cô nói vậy, anh đầu bếp cũng không truy cứu nữa: "Cô giúp tôi mở ra rồi đặt lên bàn là được."

Nghe vậy, Tô Dung lập tức lắc đầu, rất có nguyên tắc nói: "Chúng tôi không thể tùy tiện mở hàng của khách hàng, như vậy là vi phạm quy định."

Mặc dù quy định không nói rõ về một số việc, nhưng lẽ thường phải có. Việc mở hàng của khách hàng vốn đã là hành vi vi phạm, lại còn dễ xảy ra vấn đề. Cô luôn tuân thủ nguyên tắc không tự chuốc họa vào thân, đương nhiên sẽ không dễ dàng rơi vào cái bẫy này.

"Thế cô bảo tôi phải bóc kiện hàng thế nào?" Anh đầu bếp tức giận hỏi, anh ta không có tay, bóc kiện hàng đúng là hơi phiền phức.

"Bình thường anh mở bằng cách nào?" Tô Dung chẳng sợ anh ta chút nào, trực tiếp hỏi ngược lại.

Thật ra nếu giúp đối phương bóc kiện hàng, cô có khả năng nhận được đánh giá tốt hơn, lát nữa hoàn thành nhiệm vụ, có thể ít bị làm khó hơn.

Nhưng lỡ như đối phương đào hố cho cô ở đây thì bây giờ cô nhảy vào chỉ càng khó khăn chứ không dễ dàng hơn.

Thấy cô đúng là không có ý bóc kiện hàng cho mình. Anh đầu bếp lại trừng mắt nhìn cô, sau đó mới tự dùng răng cắn con d.a.o nhỏ ở bên cạnh, khó khăn bóc kiện hàng.

Đợi anh ta bóc xong, Tô Dung liếc nhìn màn hình trên xe máy. Sau đó trong lòng cô chùng xuống, đúng như dự đoán, nhiệm vụ chưa hoàn thành. Cô phải đưa kiện hàng đến tận tay đối phương mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng người này không có tay!

Nghĩ một lúc, Tô Dung giả vờ tò mò hỏi: "Bình thường anh nấu ăn thế nào vậy? Không có ý xúc phạm đâu, chỉ là tôi có một người bạn cũng... Anh ta bây giờ sống rất buông thả, là bạn, tôi muốn giúp anh ta tìm lại công việc cống hiến cho cuộc sống."

Câu này cô cũng không nói dối, thế giới cũ là thế giới nguy hiểm, tội phạm hoành hành. Trong một thế giới như vậy, người bình thường là những người khó tồn tại nhất. Người cô nhắc đến là một cảnh sát nhỏ, vì một lần làm nhiệm vụ mà bị b.o.m nổ mất cả hai tay, sau khi cụt hai tay mới miễn cưỡng giữ được mạng sống.

Vốn dĩ cậu thanh niên đó có ước mơ làm cảnh sát để chống lại tội phạm ở thế giới này, bây giờ mất cả hai tay, hy vọng ban đầu tan thành mây khói, đương nhiên trở nên buông thả.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 884



Nghe cô nói vậy, đầu bếp Trương nhìn cô chằm chằm. Có lẽ là cảm thấy cô nói thật nên sau đó vẻ mặt anh ta dịu đi đôi chút, trả lời một cách thoải mái: "Dùng chân! Không có tay thì chẳng lẽ không có chân? Không có chân thì dùng răng, chỉ cần muốn sống thì sẽ luôn có cách để sống."

Không ngờ câu trả lời lại đơn giản đến thế, Tô Dung hơi bất ngờ. Thực ra thì câu hỏi vừa rồi của cô hoàn toàn là muốn biết câu trả lời, chứ không phải muốn tìm ra ý nghĩa sống cho viên cảnh sát nhỏ.

Dù sao thì đây cũng là thế giới của những quái đàm quy tắc, chưa chắc người này đã tự mình nấu ăn, mà có thể dùng một phương pháp kỳ lạ nào đó để nấu ăn, người bình thường không thể học được. Cô nghĩ rằng nếu đối phương trả lời mơ hồ thì chắc chắn là có vấn đề, có thể đào sâu thêm một chút.

Kết quả là không ngờ rằng anh ta lại dùng chân để nấu ăn, một người không có cánh tay vẫn kiên trì làm đầu bếp. Gác chuyện vệ sinh ra một bên, dù sao thì lời anh ta cũng khá truyền cảm hứng.

Nhìn vào bên trong hộp, quả nhiên là một con dao. Con d.a.o gỉ sét mỏng như cánh ve, trông có vẻ không thể chặt được gì, ngược lại rất dễ gãy.

Cô Tô nhíu mày nhìn rồi nói: "Không phải nói là kiểm tra dao? Vậy anh dùng chân cầm lên trước, chúng ta thử xem sao."

Nếu cô không đoán sai, với đầu bếp Trương thì chân chính là tay. Chỉ cần ông ta dùng chân chạm vào dao, hẳn là có thể coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng đầu bếp Trương không vội chạm vào con dao, ngược lại còn chậm rãi hỏi: "Cô định để tôi thử thế nào?"

Con d.a.o này trông thực sự kém chất lượng, nhưng đồ giao hàng họ gửi đi không thể kém chất lượng được, nếu không cô dễ bị đánh giá thấp. Điều này rất dễ hiểu, dù sao cũng là đồ cô giao. Mặc dù không phải do cô làm ra, nhưng nếu xảy ra vấn đề gì, chắc chắn cô dễ bị đổ lỗi.

Tô Dung vô tình liếc nhìn thời gian, giờ đã hơn bốn mươi phút kể từ khi cô nhận đơn, nếu không nhanh chóng để đối phương nhận được dao, cô có thể phải đối mặt với hình phạt giao hàng trễ.

"Dù sao đây cũng là d.a.o của anh, tôi cần anh đích thân đưa cho tôi, mới dám trình diễn cho anh xem." Tô Dung lễ phép nói.

Nghe vậy, đầu bếp Trương cũng không làm khó cô nữa, anh ta dễ dàng dùng ngón chân linh hoạt kẹp lấy con dao, rồi giơ cao chân, đưa con d.a.o đến trước mặt cô Tô.

Người này thật sự rất dẻo dai! Tô Dung vừa cảm thán, vừa tự nhiên đón lấy con dao. Không phải cô hoàn toàn không để tâm đến việc đối phương dùng chân đưa dao, chỉ là đây vốn là cách duy nhất anh ta muốn đưa đồ cho người khác, đã không phải là sự sỉ nhục, thì còn ghét bỏ gì nữa? Huống hồ cô còn từng chạm vào xác chết, chạm vào một con d.a.o mà chân ai đó đã chạm vào thì sao chứ?

Nhìn vào bản đồ chỉ đường thông minh, đơn hàng quả nhiên đã hoàn thành, tiếp theo là thời gian phải dùng bản lĩnh để nhận được đánh giá tốt. Tô Dung cầm con d.a.o v**t v*, xác nhận rằng thứ này thực sự chỉ cần chạm vào là vỡ.

Không đùa đâu, với mức độ mỏng giòn của con d.a.o này, đừng nói là đấu với Xẻng phệ linh của cô, ngay cả khi cắt thịt bình thường, e là cũng khó cắt nổi.

Điểm duy nhất đáng khen là lưỡi d.a.o thực sự sắc bén, cắt vào cánh tay ít nhất cũng chảy máu. Ồ, đây chính là mục đích của bọn họ, muốn để mình tự tổn thương mình?

Tô Dung suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ở đây có thịt không?"

"Không lấy ra được." Đầu bếp Trương không chút do dự trả lời, đồng thời tự giác nói thêm: "Cũng không có bất kỳ nguyên liệu nào khác."

Tô Dung: "..."

Biểu cảm trên khuôn mặt cô có chút khó tả: "Không có thức ăn thì làm sao mở nhà hàng được?"

Nghe vậy, đầu bếp Trương không trả lời câu hỏi đó, mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, trên mặt nở nụ cười đáng sợ. Khuôn mặt anh ta đã đáng sợ, cười lên càng đáng sợ hơn.

Không có rau, không có thịt, vậy thì phải dùng gì để kiểm chứng đây? Cô không thể cầm d.a.o phay thử với đối phương được. Tự c.h.ặ.t t.a.y mình cũng không được, trong quái đàm quy tắc, vốn dĩ không nên dễ dàng bị thương, hơn nữa đối phương rõ ràng là muốn mình làm vậy, nếu thực sự sập bẫy thì chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?

Tại sao chất lượng d.a.o lại tệ đến vậy? Có rất nhiều điều kỳ lạ trong nhà hàng này, người đầu bếp không có tay, con d.a.o không sắc, một nhà bếp trống rỗng và những bóng người chỉ có thể nhìn thấy từ bên ngoài.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Tô Dung cảm thấy mình vẫn nên giải quyết vấn đề ban đầu, đó là những bóng người nhìn thấy từ bên ngoài là gì? Cô còn tưởng rằng nơi này đông đúc, nhưng khi vào thì lại không thấy một ai.

"Nhà hàng của chúng ta không có khách sao?"

"Cô không nhìn thấy sao?" Đầu bếp Trương hỏi ngược lại.

Tô Dung nhận ra anh ta thực sự rất thích dùng những câu trả lời mơ hồ để che đậy cô, trước đó khi cô hỏi tại sao nhà bếp của nhà hàng lại không có thức ăn, anh ta chỉ cười mà không nói, cũng là để che đậy. Hoặc là cố tình giả vờ làm người bí ẩn để chọc tức cô.

Nếu vậy, cô không thể bị ảnh hưởng bởi anh ta, mà phải nhanh chóng tìm ra ý định thực sự của anh ta. Câu trả lời "Cô không nhìn thấy sao?" của người đầu bếp vừa nãy có thể hiểu theo hai cách, một là "Cô không nhìn thấy sao? Ở đây không có một ai", cách thứ hai là "Cô không nhìn thấy sao? Ở đây có rất nhiều người."

Theo tình hình hiện tại, rõ ràng là cách hiểu thứ nhất phù hợp hơn với tình hình hiện tại. Nơi này thực sự không có một ai, chỉ là một nhà hàng vỏ bọc.

Nhưng nếu kết hợp với cảnh tượng mà cô nhìn thấy trước đó ở bên ngoài cửa sổ, thì có thể là cách hiểu thứ hai, ở đây thực sự có người, chỉ là cô không nhìn thấy họ mà thôi.

Sau khi suy nghĩ thật kỹ, nhờ vào trí nhớ tốt của mình, Tô Dung nhớ lại kỹ càng hơn và phát hiện ra điểm đáng ngờ. Lúc đó, cô đã hỏi nhà hàng này có thịt không, còn đầu bếp Trương trả lời là "không lấy ra được."

Theo lý thì câu trả lời cho câu hỏi "có thịt không" phải là "có" hoặc "không", chứ không thể trả lời như vậy. Chưa kể sau đó, anh ta còn nói thêm "cũng không lấy ra được bất kỳ nguyên liệu nào khác", chứng tỏ anh ta không trả lời sai, mà chỉ muốn trả lời rằng "không lấy ra được" mà thôi.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 885



"Không lấy ra được" không có nghĩa là không có, có thể nguyên liệu cũng vô hình giống như thực khách, đều khiến cô không nhìn thấy được.

Con d.a.o này có thể không cắt được những thứ nhìn thấy được, nhưng biết đâu lại cắt được những thứ không nhìn thấy được.

Vậy thì vấn đề duy nhất hiện tại là cô không dám để xe máy ở ngoài cửa, lỡ có ai đó trộm mất thì cô chỉ có thể khóc mà thôi. Quy tắc mười Đừng làm mất xe máy của bạn và từ chối cho bất kỳ ai khác đi xe máy của bạn.

Có thể thấy, xe máy có thể bị người khác trộm mất, và sau khi bị trộm, thì điều tra viên sẽ gặp kết cục rất thảm. Cách tốt nhất để ngăn chặn việc xe máy bị trộm là phải luôn canh chừng, tuyệt đối không được vì bất kỳ lý do gì mà bị dụ đi chỗ khác.

Chiếc xe máy này cô cũng đã nghiên cứu qua, đúng là có chức năng khóa giống như những chiếc xe máy thông thường. Nhưng làm sao biết được cái khóa đó có tác dụng hay không, chưa kể cho dù có khóa xe máy không thể nổ máy được, nhưng người khác vẫn có thể ngồi lên được. Quy tắc cũng đã đặc biệt cấm cho người khác ngồi lên chiếc xe máy này.

Thật ra Tô Dung cảm thấy sương mù lớn như vậy, có lẽ toàn bộ thổ dân ở đây đều không thể rời đi, họ không hẳn là thực sự an tâm ở lại đây, mà là vì không thể đi nên mới phải ở lại sống tạm bợ.

Nếu vậy, họ có thể sẽ lập tức lấy xe máy của cô rồi rời khỏi vùng sương mù này, bỏ cô ở lại đây để thay thế những người canh giữ nơi này.

Vì vậy cô không thể đi, Tô Dung lịch sự hỏi: "Tôi có thể làm phiền anh vào bếp lấy thớt hoặc những thứ giống thớt ra đây không?"

Nghe cô nói vậy, đầu bếp Trương ngạc nhiên liếc cô một cái, không nói gì thêm, thực sự vào bếp dùng chân lấy một cái thớt ra.

Cô giả vờ dùng d.a.o cắt từ đầu đến cuối trên thớt, bỏ qua cảm giác mình như một kẻ ngốc, tự tin nói: "Thế nào? Con d.a.o này của chúng tôi cũng được đi?"

"Cũng khá tốt." Người đầu bếp gật đầu hài lòng.

Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy chỉ dẫn thông minh của xe máy phát ra thông báo: "Ting! Chúc mừng bạn đã nhận được một đánh giá tốt."

"Cảm ơn anh rất nhiều vì đánh giá tốt!" Cô lập tức cúi chào người đầu bếp, sau đó quay người rời đi. Lúc cách xa nhà hàng vài mét, qua lớp giấy cửa sổ ố vàng, cô lại có thể nhìn thấy những bóng người đang đan xen bên trong.

Họ dường như đang ăn mừng điều gì đó, cùng nhau nâng ly. Nếu Tô Dung đoán không nhầm thì đó là vì đầu bếp mới có được một con d.a.o tốt. Tuy nhiên, có một điều đáng chú ý là bóng của đầu bếp không hề in xuống. Cũng không biết rốt cuộc ai là người, ai là ma.

Hai nhiệm vụ trước đã giúp cô đúc kết được một quy luật, nếu nhiệm vụ tiếp theo vẫn thế thì cô không cần phải tốn nhiều công sức để thoát khỏi quái đàm quy tắc này.

Tô Dung không có ý định phải dốc hết sức để tiêu diệt nguồn ô nhiễm, đây là quái đàm quy tắc do chính "Tập đoàn Tích Tắc" mở ra, cho dù có tiêu diệt được nguồn ô nhiễm thì phần thưởng nhận được cũng chỉ là phần thưởng nội bộ của họ, giống như lần trước cô nhận được "Ghim cài áo nhân viên ưu tú."

Dù sao sau khi ra ngoài, cô vẫn sẽ tống tiền Hạ Hành Chi một phen, hoàn toàn không cần quá để tâm đến phần thưởng từ việc tiêu diệt nguồn ô nhiễm.

Tô Dung mở cốp xe lấy ra một trong hai kiện hàng. Đây cũng là một hộp bưu kiện hình vuông, nhưng rất lớn và khá nặng, không biết bên trong chứa thứ gì.

Khi nhìn thấy tờ phiếu đặt hàng, Tô Dung đã biết, bên trong đựng sách. Bởi vì địa điểm giao hàng là "Hiệu sách dành cho người khiếm thị." Nếu không nhầm thì sách dành cho người khiếm thị hình như được gọi là sách chữ nổi, trên đó có những chấm nhỏ lồi lên, giúp người khiếm thị có thể sờ và nhận biết chữ.

Cô ấừa định đóng cốp xe thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, ném kiện hàng trên tay trở lại, lấy ra kiện hàng còn lại.

Ngay sau khi đến quái đàm quy tắc này và biết được nhiệm vụ của mình, cô đã xem qua cả bốn hộp bưu kiện. Tô Dung dám chắc rằng lúc đó không có kiện hàng nào gửi đến "Tòa nhà 4, số 444."

Nhưng giờ đây, đơn hàng trên chiếc hộp bìa cứng hình vuông này lại ghi rõ 'tòa nhà 4, số 444'.

Cô cũng mình không thể trốn tránh quy tắc này, nhưng tại sao nó lại đột nhiên thay đổi? Nếu cô không nhầm thì địa chỉ trên hộp ban đầu phải là một trung tâm thương mại nào đó.

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Dung vẫn quyết định giao nốt đơn hàng hiệu sách đang cầm trên tay, để lại khó khăn cho cuối cùng. Có lẽ sau khi giao xong đơn hàng tiếp theo, ba tiếng đồng hồ sẽ trôi qua, lúc đó cô có thể gọi thêm một cuộc cho bộ phận chăm sóc khách hàng để hỏi tình hình.

'tòa nhà 4, số 444' này rõ ràng có vấn đề, nếu có thể tìm ra manh mối trước thì lúc mạo hiểm sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bây giờ là tám giờ năm mươi lăm phút, để giao đơn hàng cho đầu bếp Trương và nhận được đánh giá tốt, cô đã mất khoảng một tiếng. Bây giờ chỉ còn ba tiếng nữa là đến mười hai giờ đêm, cô phải tranh thủ thời gian.

Cô nhập "hiệu sách dành cho người khiếm thị" vào bản đồ, bản đồ và yêu cầu của đơn hàng nhanh chóng hiện ra.

Thời gian giới hạn của đơn hàng là nửa tiếng, giao kiện hàng cho bà chủ Vương, quãng đường giao hàng là mười phút. Trong khi yêu cầu của đơn hàng là "Đọc một trong những cuốn sách trong kiện hàng và trả lời các câu hỏi liên quan đến cuốn sách của chủ hiệu sách."

Bắt đầu lên xe, Tô Dung phóng như bay đến hiệu sách, trong lòng cũng đang suy nghĩ xem mình nên làm thế nào. Cô chưa từng học chữ nổi, dù sao Tô Dung cũng chưa đạt đến mức học rộng tài cao, biết tuốt mọi thứ.

Mặc dù biết rằng quái đàm quy tắc này không thể bắt cô học chữ nổi thật, nhưng dù sao cô cũng phải suy nghĩ một chút. Nếu những người trong hiệu sách thực sự đều là người khiếm thị, thì cuốn sách trong kiện hàng chắc chắn không phải là thứ mà người sáng mắt có thể đọc được. Chẳng lẽ cô phải chọc mù mắt mình, rồi mới có thể vượt qua cửa ải này sao?

Tô Dung thở dài, nhìn màn sương mù dày đặc xung quanh, lòng càng muốn khám phá hơn. Cô không khỏi nghĩ, trong màn sương mù này rốt cuộc có bao nhiêu người kỳ lạ sống ở đây?
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 886



Nếu như đây thực sự là quái đàm quy tắc, thì cô khám phá xung quanh, liệu có thể tìm thấy "Trường trung học số 13" không?

Không phải cô nghĩ quá nhiều, mà chủ yếu là nơi này thật sự có chút kỳ lạ. Ba nơi cô vừa đến, nghĩ kỹ lại đều có thể trở thành một quái đàm quy tắc nhỏ. Tô Dung không khỏi liên tưởng, liệu có khả năng là tất cả những quái đàm quy tắc đều tồn tại trong màn sương mù này, chỉ chờ người có duyên tìm ra không?

Nếu thực sự có thể tìm thấy, thì trước khi quái đàm quy tắc cố định cuối cùng bắt đầu, khám phá rõ ràng bản đồ trước, đến lúc đó chắc chắn sẽ thuận lợi vô cùng.

Nghĩ kỹ lại, nhiệm vụ này cho thời gian khá là thoải mái. Hơn nữa, bản thân quái đàm quy tắc này cũng dễ dàng, biết đâu đây chính là "ý thức thế giới" mở ra cho cô một mánh khóe nho nhỏ, để cô có thể vượt qua quái đàm quy tắc cố định cuối cùng một cách toàn diện?

Nghĩ mãi, không biết từ lúc nào, chiếc xe máy của Tô Dung đã lệch hướng. Màn sương mù dày đặc, thêm vào đó hệ thống định vị không hiển thị, khiến cô nhất thời không nhận ra mình đã lệch hướng, chỉ một lòng nghĩ đến việc ra ngoài khám phá.

Thế nhưng khi mắt nhìn vào thời gian, biểu cảm của cô đột nhiên thay đổi, mạnh mẽ đạp phanh dừng xe lại.

Mười giờ kém mười phút, cô đã lái xe được mười phút rồi nhưng vẫn chưa đến nơi. Mà đoạn đường này vốn dĩ chỉ mất mười phút thôi mà! Theo kinh nghiệm hai lần trước thì giờ này cô đã đến nơi rồi.

Lập tức, sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh. Cô hít một hơi thật sâu, ấn mạnh vào huyệt thái dương, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.

Lúc nãy mình đang nghĩ cái gì thế, mải mê muốn ra ngoài khám phá, trước không nói Tô Dung có phải tính cách thích mạo hiểm hay không, chỉ nói bây giờ đang là thời gian làm nhiệm vụ, cô không thể đi nghĩ lung tung được.

Đây là nhiệm vụ thực tế, có thể mất mạng đó, làm sao cô có thể trong lúc làm nhiệm vụ mà lại muốn đi khám phá những nơi nguy hiểm khác được ?

Rõ ràng là bị ô nhiễm rồi!

Là Tô Dung sơ ý, cô sớm nên nghĩ đến những điều này, sương mù chính là ô nhiễm. Điểm này thật ra không khó nghĩ, trong quái đàm quy tắc này, cô đã vượt qua hai cửa ải rồi, cũng không cảm thấy có ô nhiễm gì, rõ ràng là ô nhiễm ở mặt ngoài.

So sánh với "Xe taxi Tích Tắc" trước đó, đều là làm việc trong môi trường ô nhiễm. Chỉ khác là, lúc đó thứ dùng để thanh trừ ô nhiễm là chính chiếc taxi, còn lần này khả năng lớn là ánh sáng, chính là đèn pha sáng trưng của chiếc xe máy này.

Nói đến đây, cô không khỏi nghĩ đến "Vườn bách thảo Màu Đỏ." Lúc đó sau khi sương mù nổi lên cũng vậy, sương mù chính là ô nhiễm lớn nhất, nhất định phải dùng "Hoa mặt trời" mới có thể xua tan được.

Đèn pha của xe này ngược lại có tác dụng tương tự như Hoa Mặt Trời.

Như vậy thì không khó hiểu vì sao mình lại bị ô nhiễm mà không hề hay biết, mặc dù mình vẫn luôn ở trên xe không hề rời đi, nhưng sương mù mà đèn pha có thể xua tan chắc chắn không được toàn diện.

May là cô vẫn luôn đội mũ bảo hiểm, thêm vào đó là hai lần tăng điểm tinh thần lực, mới có thể trong mười phút ngắn ngủi mà phản ứng kịp. Nếu không tăng điểm tinh thần lực thì chắc phải mất thêm năm phút nữa. Còn nếu không đội mũ bảo hiểm thì mới thực sự thảm, sợ là hoàn toàn không thể tỉnh táo lại được.

Cô khởi động lại xe và lái về phía đúng hướng. Mặc dù đã bị ô nhiễm, nhưng tạm thời cô vẫn chưa có ý định uống thuốc. Hiện tại cô vẫn có thể tự mình tỉnh táo, chỉ cần tập trung thì sẽ không bị lạc hướng.

Vì không thực sự ảnh hưởng đến việc cô vượt ải, nên tạm thời không cần uống. Đợi đến lần sau mới uống, như vậy sẽ đáng tin hơn, vì ai biết được sau này sẽ gặp phải chuyện gì.

Do chậm trễ, mãi đến chín giờ mười lăm cô mới đến được hiệu sách, còn mười phút nữa là phải giao hàng đến tay khách hàng.

Lái xe máy đến cửa hiệu sách, qua cánh cửa mở, có thể thấy đây là một hiệu sách khá cổ kính. Bên trong hiệu sách toàn bộ là tông màu nâu, bên trong có rất nhiều giá sách. Từng quyển sách màu trắng được sắp xếp ngay ngắn trên giá sách, nhìn vào có vẻ hơi không hợp với phong cách trang trí.

"Chủ tiệm có ở đây không?" Tô Dung nói rất nhanh nhưng rõ từng chữ, "Đây là 'Chuyển phát nhanh Tích Tắc', đến giao hàng đây."

Nghe vậy, một ông lão bước ra. Ông đeo kính râm, hẳn là một người mù, giống như Tô Dung đã đoán trước đó.

"Cảm ơn vì đã mang sách đến cho tôi." Ông lão cười thật dễ mến, vừa dò dẫm bước tới, vừa đưa tay ra, "Nhanh vào ngồi nghỉ ngơi chút đi."

Tô Dung từ chối: "Không cần đâu ạ, à, tiện thể hỏi luôn, ông tên gì thế ạ?"

Mặc dù đối phương có lẽ chính là chủ tiệm, nhưng hỏi nhiều hơn một chút vẫn tốt hơn. Đây cũng là lý do tại sao khi nãy Tô Dung chỉ gọi là "chủ tiệm", mà không gọi họ của đối phương. Trong quái đàm quy tắc, luôn phải cẩn thận một chút.

"Gọi tôi là lão Lý là được." Ông lão tùy ý đáp, đưa tay ra định nhận bưu kiện.

Nhưng Tô Dung nhanh mắt nhanh tay, trực tiếp cầm lại bưu kiện: "Xin lỗi, bưu kiện của tôi có lẽ không phải là gửi cho ông."

Chủ tiệm họ Vương, còn người này lại họ Lý, rõ ràng không phải là một người.

Nghe vậy, vẻ mặt lão Lý lập tức lạnh tanh: "Tôi chính là chủ tiệm ở đây, cái gì mà không phải gửi cho tôi chứ? Mau đưa sách cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"

Tô Dung không hề hoảng hốt, rút ra Xẻng phệ linh, cưỡi lên xe máy, lạnh lùng hỏi: "Ông định không khách sáo với tôi thế nào?"

Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến đối phương, tiếp tục nói lên tiếng: "Chủ tiệm, chủ tiệm, ông ở đâu? Chủ tiệm ơi!"

Thấy đe dọa cô không thành, ông lão quả nhiên trực tiếp ra tay. Tuy nhiên, sức mạnh của ông ta làm sao có thể sánh được với Tô Dung đã được cộng điểm nhiều lần, lại còn có thần khí trong tay. Ông ta bị đánh vào cánh tay một cái là không dám tiến lên nữa.

Gọi hai tiếng, lại có một người nữa đi ra. Lần này là một bà lão tóc bạc trắng, đeo kính, trông rất nho nhã.

Khác với những gì Tô Dung nghĩ, bà ta không phải là người mù. Ngược lại, đôi mắt bà rất sáng. Người già ở độ tuổi này, đôi mắt thường sẽ trở nên đục ngầu, nhưng đôi mắt của bà lại rất sáng và rõ ràng. Tất nhiên, Tô Dung sẽ không cho rằng bà ta là người tốt. Nếu bà ta là người tốt thì lúc nãy đã không cố ý để ông lão ra mặt trước, còn mình thì không.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 887



Ngay khi nhìn thấy bà, ông lão giả mạo chủ hiệu sách trước đó đã khẽ rụt người lại, rõ ràng là rất sợ hãi.

Bà lão liếc ông ta một cái, không nói nhiều, đi đến trước mặt Tô Dung: "Xin chào, tôi là chủ hiệu sách 'Cửa hàng sách người mù', cô cứ gọi tôi là bà chủ Vương là được. Xin lỗi, ông này là khách của cửa hàng chúng tôi, đừng nhìn ông ta đã lớn tuổi mà lại thích đùa, thường xuyên trêu chọc khách hàng."

Nghe thấy tên này Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu ra hiệu rằng cô không phiền, sau đó đưa hộp chuyển phát nhanh cho bà ta. Còn năm phút nữa là đến thời hạn, hoàn thành nhiệm vụ đúng thời điểm.

Tiếp theo là nội dung nhận được đánh giá tốt, cô nhìn về phía bà chủ Vương: "Tiếp theo là tôi phải đọc sách, sau đó trả lời câu hỏi của bà phải không? Tôi muốn hỏi trước câu hỏi của bà là gì? Không biết có được không."

"Đúng vậy, tôi cũng muốn các bạn trẻ như các cô đọc nhiều sách hơn, tiện thể cho tôi một số lời khuyên về những cuốn sách nhập về cho tiệm" bà chủ Vương vừa nói chậm rãi vừa từ từ mở hộp chuyển phát nhanh.

Quả nhiên bên trong hộp chuyển phát nhanh là một chồng sách, bà chủ Vương hào phóng nói: "Cô có thể tùy ý chọn một cuốn bên trong để đọc, sau đó đưa ra cho chúng tôi một số lời khuyên, đó chính là câu hỏi tôi muốn hỏi cô."

Nghe có vẻ không làm khó cô , Tô Dung liếc nhìn bìa của một vài cuốn sách, không thấy gì cả. Tất cả những cuốn sách này đều có bìa màu trắng tinh, giống hệt như những cuốn sách trên giá sách đằng sau.

Tùy tiện mở một cuốn sách ra, Tô Dung thở dài. Mặc dù chủ tiệm không phải người mù đã nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cuốn sách này lại không nằm ngoài dự đoán. Bên trong không có một chữ nào, rõ ràng là một cuốn sách không chữ.

Nhìn vào những trang giấy trắng trơn, trên mặt cô không biểu lộ điều gì, lịch sự hỏi: "Có thể làm phiền bà đọc cho tôi một lần không? Tôi là người khá mù chữ, không biết hết các chữ."

Nghe vậy, bà chủ tiệm hơi áy náy nói: "Xin lỗi, tuy tôi rất muốn giúp cô nhưng sách vở thế này vẫn phải tự mình đọc mới hiểu, cô cứ kiên trì đọc đi, rồi sẽ cảm nhận được tình cảm trong đó thôi."

"... Thế thì tôi đề xuất là thêm phiên âm vào sách, như vậy sẽ tiện cho những người ít học như tôi." Chỉ cần không rơi vào cái bẫy của đối phương thì sẽ không khó.

Dù sao thì quy tắc số tám có nói là Một số khách hàng sẽ đưa ra yêu cầu trong đơn hàng, hoàn thành yêu cầu là có thể nhận được đánh giá tốt, chứ không nói là phải hoàn thành khiến đối phương hài lòng mới được.

Yêu cầu mà bà chủ Vương đưa ra là trả lời câu hỏi "Cô có đề xuất gì cho cuốn sách này không", vậy thì cô chỉ cần trả lời theo yêu cầu là được, miễn là câu trả lời đó hợp tình hợp lý thì không cần thiết phải hiểu cuốn sách này.

Nghe câu trả lời của cô, nụ cười trên môi bà chủ Vương cứng đờ, sau đó cau mày nói: "Lấy lệ là không nên, thanh niên đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lười biếng đi đường tắt."

Nói đến đây, trong mắt bà ta lại ánh lên vài phần ý cười, hay có thể nói là đắc ý: "Cuốn sách này không cần phiên âm gì cả, chỉ cần có lòng thì ai cũng đọc hiểu được."

Nghe vậy, Tô Dung cũng nhíu mày. Ý là sao? Ai cũng đọc hiểu được ư? Lúc đầu cô cứ tưởng rằng trên đó có thể là chữ nổi, hoặc là thứ chữ gì đó mà cô không nhìn thấy. Nhưng bây giờ xem ra, trên cuốn sách này có lẽ chẳng có chữ gì cả, ít nhất là muốn hiểu được thì không chỉ cần biết chữ.

Cô không khỏi thở dài, quả là quái đàm quy tắc không thể để cô dễ dàng vượt qua như vậy.

Sau khi suy nghĩ, cô nhìn về phía ông lão Lý giả làm chủ tiệm nhưng lại không dám nói một lời nào khi chủ tiệm thật xuất hiện: "Ông ơi, ông vẫn chưa đọc mấy cuốn sách mới này đúng không? Hay là để ông ấy xem trước đi?"

Vì ông Lý cũng là khách hàng ở đây nên chắc chắn là có thể đọc sách. Tô Dung rất tò mò về cách đọc của ông ta. Với lại ông ta còn là một người mù.

Nghe vậy, bà chủ Vương nhìn ông Lý rồi gật đầu bình thản: "Được thôi, ông Lý, tùy ông chọn một cuốn để đọc."

Ông Lý không biểu lộ cảm xúc, hay có thể nói là biểu cảm đờ đẫn, tùy tiện chọn một cuốn sách. Ông ta không dò xét như Tô Dung tưởng tượng mà lật từng trang như người bình thường, rất nhanh đã đọc xong cuốn sách không quá dày.

Lúc nãy khi ông ta đến, Tô Dung đã xác nhận rằng ông ta thực sự là người mù. Nhưng làm sao người mù có thể đọc sách nhanh chóng như vậy được? Chẳng lẽ như bà chủ Vương nói, cuốn sách này không cần dùng mắt để đọc mà dùng tâm để đọc?

Cô rút một cuốn sách ra, lại xem thêm hai lần nữa. Thật sự không thấy gì trong đó.

Cô lại nhìn về phía ông Lý, Tô Dung đột nhiên phát hiện ra một điều bất thường - ông ta không thở.

Chuyện thở này thường người ta không để ý, nhưng khi người đó đứng im không nhúc nhích thì rất dễ phát hiện. Khi cô phát hiện ra ông Lý không thở, biểu cảm thay đổi, suýt nữa cười khổ.

Không thở có nghĩa là đây là một người chết. Chết như thế nào? Dựa vào lời vừa rồi của chủ tiệm, đối phương có thể là c.h.ế.t vì không tim

"Hiệu sách dành cho người mù", những người có thể đọc sách bên trong là những người không có tim, cũng đủ kỳ lạ, hoàn toàn không giống như những gì cô nghĩ ban đầu.

Tô Dung thở dài tiến lên một bước, tháo kính của ông Lý ra. Chỉ thấy trong hai hốc mắt trũng sâu của ông ta, mỗi bên có một khối thịt màu hồng.

Đây không giống như thịt mọc ra từ cơ thể, mà giống như thứ gì đó được nhét vào.

Không cho ông Lý thời gian phản ứng, Tô Dung trực tiếp ra tay lần nữa, chạm vào một trong những khối thịt, quả nhiên đã gỡ thành công thứ đó ra.

"Cô làm gì vậy!" Ông Lý tức giận muốn giơ tay giật lại thứ trên mắt mình. Nhưng làm sao ông ta có thể đánh lại Tô Dung, dễ dàng bị ngăn cản.

Tô Dung cố nhịn cơn buồn nôn: "Ông đợi chút, tôi dùng xong sẽ trả lại cho ông."

Nếu như cô không đoán sai, thứ này có lẽ là trái tim. Ông Lý nhét chúng vào mắt, thế nên mới có thể nhìn thấy nội dung trên sách. Còn về phần ông ta sống sót bằng cách nào, dù sao cũng không thể tách rời khỏi chủ tiệm.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 888



Nàng đặt cục thịt vào mắt, nhìn vào sách hai lần, thế nhưng vẫn không thấy gì.

Tô Dung nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bà chủ Vương, đối phương đang mỉm cười nhìn cô, nhắc nhở: "Cô và lão Lý vẫn có chỗ khác biệt."

Chỗ khác biệt?

Tô Dung chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể tìm ra hai điểm, một là ông Lý là người mù, hai là ông Lý là người chết. Nhưng cho dù là điểm nào cũng không phải thứ cô có thể bắt chước. Trừ khi đến lúc bất đắc dĩ, nếu không thì cô không thể vì một lần thông quan quái đàm mà tự chọc mù mắt mình.

Nếu như bà chủ Vương không nói dối, vậy thì cô không thể tự mình nhìn thấy nội dung trong sách, cô chỉ có thể dựa vào người khác đoán nội dung trong sách.

Thấy bà chủ Vương không có ý ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh xem kịch vui. cô mới nhìn về phía ông Lý: "Ông Lý, ông thấy cuốn sách này có vấn đề gì không?"

Vừa rồi bà chủ Vương đã nói không thể để người khác thay mình đọc sách, vậy thì để người khác thay mình phát hiện vấn đề thì được đi?

Nhưng điều bất ngờ là, ông Lý đột nhiên trở nên cuồng nhiệt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài thờ ơ trước đó, lớn tiếng nói: "Không có vấn đề gì! Những cuốn sách này hoàn toàn hoàn hảo, sẽ không có vấn đề gì xảy ra!"

Thoạt nghe, có lẽ những ai không hiểu rõ sẽ nghĩ rằng ông ta đang tham gia một tổ chức truyền giáo nào đó và bị tẩy não. Mặc dù sự thật có thể không khác là mấy.

Sau khi hét xong, ông ta vẫn chưa bình tĩnh lại, lẩm bẩm như bị ám ảnh: "Hoàn hảo, không có vấn đề gì cả, cuốn sách hoàn hảo, sẽ không có vấn đề gì cả..."

Nhìn ông ta như vậy, Tô Dung không chút do dự nói với ông chủ Vương đang hóng chuyện: "Vấn đề lớn nhất của cuốn sách này là không ai có thể đưa ra vấn đề."

Ngay cả một người tự tin như ông chủ Vương cũng phải câm nín trước lời nói của cô. Bà ta nhếch mép: "Đây là vấn đề gì chứ? Đây không phải là điều tốt sao?"

"Tất nhiên là không." Tô Dung nghiêm túc phản bác, "Chúng ta đọc sách để tiến bộ, một người làm sao có thể tiến bộ? Tất nhiên là phải nảy sinh vấn đề, sau đó giải quyết vấn đề. Cuốn sách này khiến người ta cảm thấy không có vấn đề gì, chẳng phải là nói lên rằng nội dung trên đó đều là những điều mà tất cả chúng ta đều có thể hiểu được sao? Mọi người đều có thể hiểu được, có thể thấy cuốn sách này nông cạn đến mức nào. Chúng ta không thể thông qua việc đọc cuốn sách này để nảy sinh vấn đề, tự nhiên cũng không có cách nào để tiến bộ, đây chẳng phải là vấn đề lớn nhất sao?"

Cô là thành viên đội tranh luận, còn dẫn dắt đội giành được nhiều chức vô địch. Thật sự rất giỏi trong việc cãi lý, tìm lỗi và đánh tráo khái niệm. Cô đã gán cho cụm từ "đưa ra vấn đề" và "tiến bộ" thành nghĩa tương đương nhau, điều này mới khiến cho những lời nói này có vẻ hợp lý.

Bà chủ Vương không ngờ rằng cô thực sự có thể đưa ra lời giải thích hợp lý, nhất thời không nói nên lời. Còn Tô Dung thì không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, cô cười toe toét hỏi: "Lời của tôi chắc cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ đi, bà cũng không nói là phải đưa ra câu trả lời hoàn hảo mà."

Nghe vậy, bà chủ Vương cũng không phản bác. Công bằng mà nói, mặc dù lời nói của Tô Dung có phần vô lý nhưng đúng là không sai. Chính vì những cuốn sách này quá hoàn hảo nên bà ta mới muốn xem liệu người khác có thể phát hiện ra vấn đề hay không. Bây giờ đối phương đã phát hiện ra rồi, còn đưa ra lời khuyên cho bà ta, thì tự nhiên bà ta cũng không tiện làm khó người ta nữa.

Tiếng chuông báo có đánh giá tốt vang lên vào giây tiếp theo. Cuối cùng Tô Dung cũng mỉm cười, nhưng cô không vội đi mà hỏi: "Bà có nghe nói đến 'tòa nhà 4, số 444' không?"

Nghe thấy câu này, vẻ mặt vốn điềm tĩnh của bà chủ Vương bỗng thay đổi, bà ta đánh giá Tô Dung từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Cô nhận được đơn hàng 'tòa nhà 4, số 444' à?"

Tô Dung bất lực gật đầu: "Đột nhiên lại thành đơn hàng này, tôi sắp phải đi rồi nên muốn hỏi trước tình hình một chút."

Bà chủ Vương tiếc nuối lắc đầu, sau khi Tô Dung trả lời câu hỏi của bà, bà không còn ác ý gì với cô nữa. Hay nói đúng hơn là không còn lý do gì để ác ý nữa.

Bà ta phẩy tay ra hiệu cho ông Lý về phòng trong trước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gần cửa: "Nói với cô cũng chẳng sao, thực ra 'tòa nhà 4, số 444' không phải chỉ một hộ dân nào đó trong sương mù này, mà là một loại người."

"Một loại người?" Ánh mắt Tô Dung lóe lên vẻ suy tư, cô truy hỏi: "Là loại người nào?"

Nhưng bà chủ Vương vừa mới khơi gợi sự tò mò của cô thì lại không muốn nói nữa: "Tôi không phải nhà từ thiện, muốn có manh mối thì cô phải đổi thứ gì đó với tôi chứ."

"Bà muốn gì?" Tô Dung hỏi, cô không mấy ngạc nhiên. Nếu đối phương thực sự trực tiếp đưa ra manh mối, cô mới phải nghi ngờ tính xác thực của manh mối đó.

Bà ta cũng chẳng lấp lửng, trực tiếp nói: "Tôi muốn cô dẫn tôi đi, hoặc cô cho tôi một đôi mắt cũng được."

Nghe bà ta nói vậy, Tô Dung mới biết mắt của ông Lý là đi đâu. Có lẽ là bị bà lão này cướp mất. Mà đôi mắt sáng ngời của bà chủ Vương cũng chưa chắc là của bà ta, biết đâu bà ta đã đổi mắt của người khác.

Đương nhiên cô không thể đưa mắt cho bà ta, còn dẫn bà ta đi thì lại càng không được. Quy tắc số sáu Không được nhận bất kỳ thứ gì của khách hàng, không cần nghĩ cũng biết, con người chắc chắn cũng nằm trong danh sách "thứ gì đó." Dẫn người đi cũng giống như mang đồ đi, đều thuộc hành vi vi phạm quy tắc.

Cũng như Tô Dung đã nghĩ trước đó, những dân địa phương trong sương mù này quả nhiên không thể rời đi. Chỉ có những người có xe máy như họ mới có thể rời đi.

Tô Dung lại nhớ đến Hoa Mặt Trời, có lẽ trong quái đàm quy tắc này đạo cụ quái đàm này là đạo cụ đứng đầu, tất cả những dân địa phương đều khao khát nó.

Nếu cô có Hoa Mặt Trời trong tay thì đừng nói tới việc lấy được một chút thông tin về "Tòa 4 số 444", ngay cả khi cô muốn thoát khỏi quái đàm quy tắc này thì sợ rằng cũng có không ít người sẽ chen chúc giúp đỡ.
 
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Chương 889



"Bà còn muốn gì nữa không?" Tô Dung lễ phép hỏi, trong lòng lại đang suy nghĩ đối sách.

bà chủ Vương cười tươi gật đầu, làm ra vẻ từ bi. Rõ ràng là bà ta đã già nhưng đôi mắt này lại trẻ trung lạ thường, khi làm ra vẻ này thì lại có một cảm giác kỳ quái không ăn nhập.

"Vào ngồi nói chuyện với tôi một lát đi." Bà ta dùng giọng già nua nói, giống như một bà già trong nhà đang mong đợi con cháu tới trò chuyện để vơi bớt nỗi cô đơn.

Nhưng Tô Dung đương nhiên sẽ không bị lừa bởi vẻ ngoài giả tạo như thế này, trong lòng cô lập tức dấy lên sự cảnh giác. Tại sao người này lại muốn mình vào trong? Là muốn đánh cắp xe máy, hay là có mưu đồ gì khác?

Ý định đánh cắp xe máy có thể tạm gác sang một bên, dù sao nếu bà ta muốn đánh cắp xe máy thì thực ra cũng không cần phải để ông Lý vào bên trong.

Vậy nếu bà ta có mưu đồ khác, thì đó là mưu đồ gì?

Từ khi quái đàm quy tắc này bắt đầu cho đến giờ, cô chưa thực sự bước vào lãnh địa của bất kỳ dân địa phương nào, mà vẫn luôn đứng ở cửa nói chuyện với họ. Lý do cô làm vậy là vì lo xe máy bị đánh cắp. Cô nhất định phải ngồi trên xe máy thì mới có cảm giác an toàn.

Nhưng giờ nghĩ lại, sự cẩn thận quá mức trước đó của cô cũng đã cứu cô một mạng, ít nhất là không khiến cô rơi vào rắc rối chưa biết.

Vào lãnh địa của dân địa phương thì sẽ thế nào? Bị bên kia khống chế, hay là không thể rời đi? Nhưng dù là trường hợp nào, khi cô đã biết rồi thì nên tránh là được.

Trở lại vấn đề "Tòa 4 số 444", Tô Dung lắc đầu, vô cùng lễ phép nói: "Tôi đứng ở cửa nói chuyện với bà cũng được mà, xông vào nhà người khác là hành vi thiếu lễ phép. Hơn nữa, tôi chạy ngoài đường cả ngày rồi, người đầy bụi bặm, vào làm bẩn hiệu sách của bà thì không hay."

Mặc dù cô tìm lý do rất đường hoàng, nhưng bà chủ Vương sao có thể không hiểu suy nghĩ của cô. Trực tiếp làm mặt lạnh: "Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, vậy tôi tìm cô để nói chuyện làm gì, cô có thể đi rồi đấy."

"Đừng mà." Tô Dung không hề có vẻ căng thẳng khi bị đuổi, thăm dò nói, "Mặc dù tôi không thể dẫn bà rời khỏi đây, nhưng bà không muốn biết bên ngoài bây giờ đã trở thành như thế nào sao?"

Nghe vậy, quả nhiên bà chủ Vương động lòng. Bà ta bị nhốt trong sương mù này quá lâu rồi, thậm chí không thể rời khỏi hiệu sách. Mà vì tiền không đủ, hiếm khi có thể mua được chút đồ chuyển phát nhanh, cho nên những điều tra viên đến quái đàm quy tắc này cũng không nhất định sẽ đến chỗ bà.

May mà lần trước bà nhốt được một lão Lý, giải tỏa được kha khá thời gian buồn chán. Nhưng đến giờ thì lão Lý đối với bà cũng chẳng còn sức hấp dẫn nào nữa, bà chủ Vương vô cùng muốn biết những thứ mới mẻ, tìm được niềm vui mới.

Trước mặt cô gái điều tra viên này quả thật rất cẩn thận, một bước cũng không chịu tiến vào. Qua lời nói lúc nãy của cô , bà chủ Vương có thể biết được rằng sau khi giao hết hàng của bà, cô chỉ còn lại một kiện chuyển phát nhanh cuối cùng.

Trước đó cô đều không rơi vào bẫy, hiện tại hẳn là cũng không thể bị bà lừa được, đặc biệt là sau khi cô đã nhận được đánh giá tốt.

Nếu đã vậy, bản thân bà đưa cho đối phương một số manh mối, để đổi lấy thông tin bên ngoài thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần không vượt quá giới hạn, "Nó" sẽ không chú ý đến bà.

Nghĩ như vậy, bà chủ Vương gật đầu: "Được thôi, lúc nãy tôi đã nói trước rồi, cô hãy kể cho tôi tình hình thế giới bên ngoài hiện tại như thế nào đi."

""Nó" chỉ còn lại một Quái đàm quy tắc cố định cuối cùng." Tô Dung vừa mở miệng đã báo một tin rất lớn.

Bà chủ Vương: "?"

Bà ta đứng sững tại chỗ, rất lâu sau mới hoàn hồn. Một lúc sau mới phản ứng lại, không tin mà hỏi: "Cô nói thật à? Có bịa đặt cũng không thể bịa đặt như vậy đi!"

"Tôi cần gì phả khoác lác chứ?" Tô Dung nghiêng đầu, "Đây là sự thật."

Đúng vậy, bà chủ Vương sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng trong lòng đã chấp nhận sự thật kinh hoàng này: "Làm sao làm được? Nói cho tôi nghe đi."

Tô Dung chỉ cười mà không nói.

Bà chủ Vương hiểu ý cô, thông minh mở miệng nói: "Tất cả chúng tôi đều sợ sương mù này, bởi vì một khi ra ngoài sẽ bị lạc. Nhưng có một loại người không sợ, cô có thể gọi họ là 'kẻ điên'. 'kẻ điên' không lo lạc lối, bởi vì họ đã bị ô nhiễm hoàn toàn, không còn lý trí. Trong sương mù, 'kẻ điên' mới là sự tồn tại đáng sợ nhất."

Sau khi nói một đoạn như vậy, bà ta nhắm mắt, biểu thị rằng Tô Dung nên tiếp tục nói.

Không thể không nói bà chủ Vương là người rất hào phóng, những manh mối mà bà ta đưa ra đều rất hữu ích. Rõ ràng những "người điên" mà bà ta đề cập chính là những người trong "Tòa nhàsố 4, căn hộ", nơi đó đang giam giữ một nhóm "người điên" không sợ sương mù.

Có thể suy ra từ câu nói vừa rồi của bà ta rằng, nếu đi ra khỏi nơi ở hiện tại, lập tức sẽ bị lạc đường. Nói cách khác, địa điểm bên ngoài sẽ thay đổi ngay khi bước ra.

Có lẽ đó chính là lý do cô không thể đi vào, một khi đã vào thì khi ra không còn là chỗ để xe máy nữa. Có lẽ mang theo xe máy vào được nhưng Tô Dung không muốn mạo hiểm.

Nói đi cũng phải nói lại, tại sao người của "'tòa nhà 4, số 444'" lại trở thành "người điên"? Cô đang làm nhân viên giao hàng thật tốt, tại sao lại đột nhiên địa chỉ lại biến thành "Tòanhà 4 số 444"?

Vẫn phải tiếp tục moi thông tin, cô kể đơn giản cho ông chủ Vương về chuyện "Cà Phê" tiêu diệt ba Quái đàm quy tắc cố định. Vì bản thân chính là người trong cuộc nên dù có nhiều nội dung không thể nói rõ ràng thì cũng có thể kể lại một cách hấp dẫn. Về phương diện kể chuyện, Tô Dung vẫn rất có năng khiếu.

Nhưng cô cũng rất giỏi ngắt lời, đúng lúc sắp tiết lộ Quái đàm quy tắc cố định cuối cùng là cái nào thì kịp dừng lại, chớp chớp mắt, giả bộ ngoan ngoãn nhìn bà chủ Vương.

Hiểu ý trong lời nói, bà chủ Vương trừng mắt nhìn cô một cách khó chịu: "Cô nên biết, ngôi nhà này chính là căn cứ an toàn của chúng tôi. Nhưng căn cứ an toàn này không phải là hoàn toàn an toàn, sương mù, cũng chính là ô nhiễm vẫn thường xuyên xâm nhập. Ở lâu chúng tôi sẽ phát điên. Nghe có vẻ như tất cả mọi người sẽ phát điên, nhưng giữ lại các điều tra viên các cô có thể làm chậm quá trình này."
 
Back
Top